*Sáng sớm, tại biệt thự Vương gia**
*Xoảng*
_" Bọn mày trông coi kiểu gì vậy hả, tao bỏ tiền ra để nuôi 1 lũ vô dụng như bọn mày hay sao mà ngay cả 1 thằng nhóc cũng qua mặt được bọn mày." VNB vô cùng phẫn nộ, gọi tất cả vệ sĩ ra quát tháo.
_" Gọi người đi tìm, đem bằng được thằng nhóc đó về đây, nếu không thấy tao sẽ ném xác bọn mày cho sói ăn." Anh vừa nói, vừa hướng đôi mắt sắc lạnh về phía họ.
Tất cả giai nhân trong nhà không ngừng sợ hãi, ôm lấy nhau mà run rẩy. Không khí trong căn biệt thự phút chốc như đóng băng, lạnh đến rợn người. Ai nấy đều có suy nghĩ: "Thiếu gia cậu ở đâu, mau về aa"____" má ơi, liệu con còn có thể ngắm bình minh vào ngày mai không"...
(Ta hồi tưởng lại chút nào)
Mặt trời vừa lên, VNB đã dậy, anh vươn vai rồi vào phòng tắm vscn, sau đó mặc bộ đồ thể thao để đi tập thể dục. Bức tới phòng cậu, anh đị gọi câu dậy chạy cùng nhưng nghĩ lại rồi thôi, để cậu ngủ thêm 1 chút. Sau đó anh bắt đầu chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người cũng đã dậy khi đó, bắt đầu công việc cho ngày mới, người thì nấu bữa sáng, người thì tỉa cây, người quét dọn, .....
Đúng 6h30 anh quay về, liền lên phòng tắm rửa rồi khoác lên mình bộ vest đen tuyền lịch lãm sau đó bước xuống nhà dùng bữa sáng. Tới phòng bếp, anh nhíu mày vì thấy cậu chưa xuống ăn.
_" Lên gọi thiếu gia xuống ăn sáng." Anh hướng cô giúp việc nói vs tông giọng lạnh lùng. Cô khẽ "Dạ" rồi đi lên phòng cậu.
*Cộc, cộc, cộc*
_" Thiếu gia, ông chủ kêu cậu xuống ăn sáng" .Không thấy cậu trả lời, cô lời gọi thêm mấy lần nữa nhưng vẫn không có ai đáp lại. Cô lo sợ chạy xuống báo tin cô VNB:
_" Ông chủ, tôi có gọi nhưng thiếu gia không trả lời." Cô vừa nói, vừa cúi mặt, cả người khẽ run
Nghe xong, VNB nhíu mày. Tiêu Chiến, em định tạo phản rồi phải không, đang tỏ thái độ vs ta phải không. Cho người gọi em không nghe vậy để ta trực tiếp lên gọi.
VNB rời phòng ăn, tiến lên phòng TC
* Rầm, rầm* Anh đập cửa
_"TC, mau mở cửa ra, đừng để tôi phải phá cửa."
1s..5s..10s...không ai trả lời, mặt VNB tối sầm lại, anh kêu bác Lý đem chìa khóa dự phòng tới. Cửa vừa mở, anh lao nhanh vào trong, nhưng nhìn tứ phương vẫn không thấy hình bóng cậu đâu. Vẻ mặt anh lúc này vô cùng khó nhìn, anh điên cuồng lật tung chăn ra, đi tới phòng tắm, ban công đều không thấy cậu. Lúc này anh có phần tức giận cùng hoang mang, rốt cuộc cậu trốn ra kiểu gì.
~Tiếp đó mọi người biết rồi~
VNB đứng bên cạnh cửa sổ, ánh mắt giận dữ nhìn phía xa xa, tay lắc nhẹ ly rượu vang Merlot, thỉnh thoảng lại đưa lên miệng nhấp vài ngụm :
_" TC, em giỏi lắm, tôi có phải đã quá nhân nhượng vs em rồi phải không. Trốn?, nếu để tôi bắt được thì tôi sẽ nhốt con thỏ trắng nhà em lại."
*Tại Uông Gia*
_"TC, dậy mau, mặt trời lên tới tận mông rồi, mau lên, dậy đi, tớ đưa cậu đi chơi, mau"_ UTT, lay lay chân của TC
_"Ưm...A Thành, còn sớm a, tớ muốn ngủ.", dụi dụi mắt rồi lại kéo chăn lên che kín đầu.
_" Không được, dậy mau lên, còn ngủ nữa sẽ thành heo a, nhanh, tớ đưa cậu đi ăn món ngon."
_" ưm...được rồi, cậu ra ngoài đợi đi, tớ thay đồ rồi ra." Sức mạnh của đồ ăn đã chiến thắng cơn buồn ngủ
_" Ok, đồ của cậu tớ để ở kia a".. Chỉ tay về phía quần áo trên mặt bàn.
_" Cảm ơn cậu, A Thành". TC nở nụ cười tươi rói, đến mặt trời cũng không thể chói bằng.
Sau khi thay đồ xong, UTT dẫn TC ra ngoài, đưa cậu đi ăn rồi đi mua 1 chút đồ dùng sinh hoạt, quần áo cho cậu vì lúc cậu tới không có đem theo gì. Rồi dẫn cậu tới công viên, khu vui chơi, ..... Trong suốt 3 ngày qua, mọi chuyện diễn ra vs cậu vô cùng bình yên, vui vẻ tới độ cậu dường như quên đi cái tên VNB. Nhưng cậu đâu biết, ở 1 nơi nào đó đang sảy ra bão táp
*Tại Vương gia*
_" Ông...ông chủ, bọn thuộc hạ đã tận lực rồi....nhưng vẫn không thể thấy thiếu gia." 1 tên vệ sĩ, run run, cúi đầu trước anh, ngập ngừng nói, cả đoàn vệ sĩ phía sau cũng cúi người theo.
*Choang*_Anh ném ly rượu vang xuống đất.
_"Tận lực? Chúng mày tận lực kiểu gì mà 3 ngày rồi không tìm thấy 1 thằng nhóc...tiếp tục tìm, không thấy thì bọn mày tự biết hậu quả...Vương gia không cần những kẻ vô dụng." Anh nhìn bọn chúng bằng ánh mắt sắc lạnh, đôi mắt nổi rõ từng tia máu.
Nói rồi, anh cho bọn thuộc hạ lui xuống còn mình hướng ra ban công. Anh tựa mình trên thành, ngửa mặt lên cho gió ùa vào
Chuyện gì vậy? Chỉ là 1 thằng nhóc thôi mà! Ngay lúc này, anh cũng không hiểu chuyện gì đàn sảy ra, tại sao anh lại lo lắm, quan tâm tới TC như vậy, anh không biệt rốt cuộc là tại sao, chỉ là anh cảm thấy nhớ cậu, nhớ tới điên dại, nhớ tư vị ngọt ngào của cậu khi hôn, nhớ khuân mặt phụng phịu của cậu khi giận dỗi, nhớ khuân mặt ủy khuất của cậu khi khóc. TC, em đang ở đâu vậy, về đây được không .Tự nhiên anh cũng cảm thấy hối hận nếu anh không nói những lời tổn thương cậu thì cậu đã không bỏ đi.
Từ phía sau, 1 thân ảnh đen bước tới. VNB nghiêng đầu ra nhìn rồi mau chóng trở về vẻ mặt lạnh lùng
Vu Bân từ phía sau đi tới chỗ anh, trên tay cầm 2 ly rượu vang Pinot Noir, đưa cho anh 1 ly. Anh không nhanh không chậm nhận lấy, đưa lên miệng nhấp vài ngụm.
_" Nghe nói, có người 3 ngày nay đang điên cuồng đi tìm 1 cậu nhóc." VB vừa nói, vừa đùa giỡn
_"...."
_" Vương Nhất Bác, cậu yêu TC rồi phải không?" _ Thấy người kia không trả lời, VB liền nói thêm, nhưng lần này vô cùng nghiêm túc.
Câu nói của VB khiến VNB đứng hình 1 vài giây. Phải chăng anh đã YÊU cậu, nên mới nhớ, mới đau tới vậy. Rồi mau chóng trở về trạng thái ban đầu.
Anh nghiêng đầu, hướng VB cười tà
_" Yêu?? Sao có thể, cậu ta là thú cưng của tôi, ha, sao tôi có thể yêu cậu ta được."
_" Phải không, vậy ta cứ đợi xem.."
_"..."
_" Cậu tới nhà cậu ta chưa"
_" Em ấy không về nhà"
_" Sao cậu không hỏi nhà họ Tiêu xem em ấy có thể tới nhà nào khác."
Như chợt nghĩ ra gì đó, anh liền cười lớn rồi nói:
_" Mau theo tôi tới Uông gia đòi người". Tại sao anh có thể quên được cậu ta nhỉ, chính ngày đầu tiên thấy cậu ta vs cậu đi vs nhau mà anh quên mất.
VNB nhanh chóng lôi cổ VB lên xe, phóng thật nhanh tới Uông gia, 5,6 tên thuộc hạ cũng phóng xe đi theo
Lúc tới Uông gia thì cũng đã hơn 1h sáng, tất cả chìm vào im lặng. Anh ở bên ngoài điên cuồng nhấn chuông ing ỏi, cũng may gần đây không có ngôi nhà nào.
Trong nhà, cả TC và UTT đều bị tiếng chuông làm tỉnh giấc, vì các giúp việc trong nhà đã về nhà hết nên không ai ra mở cổng. TC đứng dậy, đưa tay dụi dụi mắt, bước ra khỏi phòng xuống dưới mở cổng.
_" Cmn, mới hơn 1h mà ai tới làm phiền vậy." UTT tức giận, cùng TC ra cổng xem ai.
Vì ánh đèn xe quá chói nên cả 2 vẫn chưa định hình ra được người đó là ai, tới khi cánh cổng được mở ra thì nhưng chiếc đèn mới tắt.
Cậu đang loay hoay đưa tay lên dụi mắt, khuôn mặt mơ màng, người mặt bộ áo ngủ trắng nõn, ở áo còn có chiếc mũ tai thỏ. Nhìn lúc này cậu khả ái vô cùng. Cậu chưa kịp nhìn xem là ai thì bị 1 bàn tay to lớn kéo về phía mình rồi ôm thẳng vào lòng.
_" Chào bảo bối, nhớ tôi không." Anh ôm cậu vào lòng, nở nụ cười tà.
_" V...Vương..Nhất Bác" . Nhìn thấy anh, cậu như tỉnh ngủ, cả người không ngừng run rẩy, tất cả ký ức lại ùa về.
_" Vương....vương tổng, sao anh lại ở đây??? Mau thả A Chiến ra."
Không quan tâm tới lời UTT, VNB bế TC lên xe rồi mau chóng quay về Vương gia. UTT vẫn đứng chết chân tại đó, cả người ngơ ra nhìn bạn mình bị VNB đưa đi. Cậu cũng bất lực thôi, VNB là ai chớ, người khác có thể động vào sao, đành chơ mắt nhìn bạn mình bị đưa đi
Trong xe, cậu không ngừng vũng vẫy, muốn thoát ra khỏi người anh. Nhưng mỗi lần cựa quậy liền bị anh giữ lại tay, nâng cằm ngấu nghiến hôn. Anh hôn cậu suốt cả đoạn đường về, thỉnh thoảng dừng lại 1 vài giây để cậu hít oxi rồi lại hôn tiếp.