Thiên Nguyệt Chi Mị
|
|
Quyển 3 - Chương 16: Thám thính
Thị giả nhìn thân hình mảnh mai, có chút tiều tụy của thiếu niên thì đỏ mặt, bởi vì bất kể sắc mặt thiếu niên thế nào cũng khó che đi phong hoa nguyệt mạo. Một thân cẩm y hắc sắc, mặc dù hình thức đơn giản, nhưng không mất đi sự cao quý, mái tóc mạch sắc đến eo bồng bềnh khiến thiếu niên không giống phàm nhân. Mọi người cũng bởi vì sự xuất hiện của thiếu niên mà dừng động tác trong tay, khí chất cao quý của thiếu niên không phải có thể dưỡng thành, đó là khí chất trời sinh, Lạc thành là quê hương của mỹ thực, quý tộc từ nam chí bắc nhiều không đếm xuể, mà thiếu niên cao nhã không ai sánh bằng. Thị giả cẩn thận thối lui sang một bên “Thỉnh quý khách lên lầu.” Thiên Nguyệt Triệt lên lầu hai, tại cầu thang lầu hai lại có thị giả khác dẫn đường. Trong phòng là một cửa sổ nhỏ nhìn ra đường lớn, vừa có thể xem phong cảnh phía ngoài, lại có thể giữ chuyện riêng tư của khách nhân, nhất cử lưỡng tiện. Thiên Nguyệt Triệt tùy ý nhìn thực đơn một cái, mặc dù chủ yếu là món chay, nhưng giá cũng rất đắt đỏ. Nhìn nhìn, Thiên Nguyệt Triệt cũng không bảo thị giả lập tức rời đi, “Trong tiệm các ngươi có mỹ thực gì nổi danh, ngươi cứ việc mang lên vài món.” Thiên Nguyệt Triệt nói sảng khoái, gọi thức ăn cũng không nhìn giá tiền, này không thể nghi ngờ là làm thị giả nếm ngon ngọt, Đàn lấy ra một khối kim tệ giao cho thị giả, “Chủ tử nhà ta rất đói bụng, thỉnh tiểu ca thúc dục đầu bếp, mang thức ăn nhanh lên một chút.” Thị giả vừa nhìn đối phương thưởng kim tệ, mắt lập tức sáng lên, người hào phóng cũng tuyệt đối không ban thưởng kim tệ, thị giả mắt không chớp lấy một cái, hưng phấn gật đầu, lập tức đi gọi món ăn. Đại khái qua một khắc đồng hồ, thị giả niềm nở đưa món ăn lên. Thiên Nguyệt Triệt gắp một miếng, mùi vị mặc dù không theo kịp Liệt La Đặc hợp tâm ý hắn, nhưng là mỗi người mỗi vẻ, “Mùi vị không tệ, quả nhiên như lời đồn đãi, Lạc thành là quê hương của mỹ thực, xem ra chuyến đi này không tệ a.” Nếu như là khách nhân nhã gian, chưa được khách nhân bảo rời đi, thị giả dựa theo lễ nghi phải ở bên cạnh hậu, mà Thiên Nguyệt Triệt xuất thủ hào phóng, thị giả tự nhiên cũng vui vẻ, thấy Thiên Nguyệt Triệt tán thưởng, thị giả cũng rỗi rãnh hàn huyên, “Khách nhân là từ bên ngoài tới, ở Lạc thành, người khen ngợi giống như khách nhân cũng là thường gặp, bất quá tôn quý như khách nhân là rất ít.” “Ánh mắt không tệ.” Thiên Nguyệt Triệt hào khí ca ngợi “Ta đến từ đế đô.” “Đế đô, Mạn La đế đô là đô thành xa hoa nhất thiên hạ.” Trong mắt thị giả hiện lên hâm mộ, “Khó trách khách nhân thoạt nhìn phong thái bất phàm.” “Quá khen.” Thiên Nguyệt Triệt nhàn nhạt mở miệng, “Lúc trước biết một bằng hữu, hắn cũng là người Lạc thành, hơn nữa nấu thức ăn rất ngon, ăn xong món hắn nấu, hôm nay hồi tưởng lại loại mùi vị này phảng phất còn bồi hồi trong miệng, không quên được, bởi vậy liền tới đây du ngoạn.” “Khách nhân còn có bằng hữu là người Lạc thành sao? Hơn nữa nấu ăn rất ngon, đích thị là xuất thân thế gia, ở Lạc thành a, mọi người đều biết mỹ thực thế gia chia ra Tứ gia, không biết bằng hữu của khách nhân có phải ở một trong bốn thế gia hay không?” Thị giả khéo ăn nói, vừa đủ, cũng không quá phận, cũng không câu nệ, khiến Thiên Nguyệt Triệt phi thường vừa ý. “Nga, ngươi nói một chút về Tứ gia xem?” Thiên Nguyệt Triệt tạm không nói thân phận của Liệt La Đặc. “Phân biệt, phía đông Hồi Giác thế gia, phía tây Cốc Thương thế gia, phía nam Thủy gia, phía bắc Thổ Kỳ thế gia, Tứ gia mặc dù đều hành nghiệp từ mỹ thực, nhưng lại có khác nhau. Sinh ý của Hồi Giác thế gia, Cốc Thương thế gia là từ thực lâu, sinh ý chính của Thủy gia là từ ngư đường (ao hồ nuôi cá), sinh ý của Thổ Kỳ thế gia là từ nông trường, mặc dù như thế, nhưng Thủy gia cùng Thổ Kỳ vẫn có những thực lâu nhỏ.” Thị giả giới thiệu một chút, Thiên Nguyệt Triệt nghe cũng thoáng đăm chiêu. “Thực lâu này là của Thủy gia a?” Thiên Nguyệt Triệt cười suy đoán. Thị giả nghe, mở to hai mắt nhìn, chỉ kém chưa chảy nước miếng xuống, “Khách nhân thật là lợi hại, cư nhiên một câu nói trúng, khách nhân lui tới nhiều như vậy, theo ta biết có thể một câu nói trúng ngoại trừ may mắn, quả thực là ít lại càng ít, không biết khách nhân ngài làm sao đoán trúng?” “Cái này rất đơn giản.” Thiên Nguyệt Triệt để xuống đôi đũa trong tay, tầm mắt chuyển hướng thị giả, “Ngươi vừa nói Thủy gia cùng Thổ Kỳ có một số thực lâu nhỏ, cho nên ta loại trừ Hồi Giác thế gia cùng Cốc Thương thế gia, mà Thủy gia cùng Thổ Kỳ gia, Thủy gia nghiêng về ngư đường, Thổ Kỳ nhà nghiêng về nông trường, mới vừa rồi ngươi giới thiệu cho chúng ta mấy món ăn đều là cá, hải sản các loại, thực lâu của Thổ Kỳ thế gia tuyệt đối không thể nào giới thiệu ngư đường của Thủy gia, cho nên nơi này chắc chắn là sản nghiệp của Thủy gia.” Thiên Nguyệt Triệt giải thích rất đơn giản, Đàn cùng thị giả cũng nghe vô cùng rõ ràng, nguyên tưởng rằng rất phức tạp đáp án, không ngờ dễ hiểu như vậy, Đàn cùng thị giả bội phục nhìn Thiên Nguyệt Triệt. “Khách nhân thật khiến người ta nhìn với cặp mắt khác.” Thị giả vừa nói, một bên bưng món ăn lên, “Bằng hữu của khách nhân, không biết là… ?” Thiên Nguyệt Triệt cười nhạt nói, “Liệt La Đặc, không biết tiểu ca có từng nghe qua tên của hắn?” “Liệt La Đặc? Hồi Giác Liệt La Đặc?” Thanh âm so với vừa rồi càng thêm hâm mộ, “Không ngờ bằng hữu của khách nhân lại là thiếu gia của Hồi Giác gia, khó trách khách nhân đối với trù nghệ của hắn khen không dứt miệng.” “Liệt La Đặc rất nổi danh?” Thiên Nguyệt Triệt hai tay vòng trước ngực, kinh ngạc nói. “Khách nhân không biết chứ, trên căn bản, thiếu gia và tiểu thư của Tứ gia đều rất nổi tiếng, bởi vì bọn họ là thế gia nha, bất quá sở dĩ Hồi Giác thiếu gia nổi danh, cũng không bởi vì hắn là thiếu gia của Hồi Giác gia, mà bởi vì hắn là thực thần trẻ tuổi nhất trong lịch sử thực thần của Lạc thành.” Lúc thị giả nói đến chuyện này, trên mặt còn mang theo kiêu ngạo, phảng phất vinh quang kia là của hắn. “Nga, ” Thiên Nguyệt Triệt tò mò, cho dù biết Liệt La Đặc xuất thân thực thần thế gia, nhưng chưa nghĩ tới hắn cư nhiên lại là thực thần trẻ tuổi nhất trong lịch sử thực thần. “Cuộc so tài thực thần mười năm cử hành một lần, a, khách nhân có thể không biết, hai ngày sau lại là cuộc so tài thực thần, vì vậy mấy ngày qua người đến Lạc thành tương đối nhiều.” ” Mười năm cử hành một lần? Tức là mười năm trước Liệt La Đặc tham gia cuộc so tài thực thần, khi đó hắn bao nhiêu tuổi?” Hắn và Liệt La Đặc biết nhau tám năm trước, khi đó Liệt La Đặc nhìn qua vô cùng từng trải, làm cho người ta nhìn không ra tuổi của hắn, hơn nữa Nặc Kiệt cũng nói hắn là người Hồi Giác thế gia, nên không điều tra, hsau chuyện ở tù đảo, Thiên Nguyệt Triệt tin tưởng năng lực nhìn người của mình, Liệt La Đặc là người đáng giá để hắn tín nhiệm. Cho nên cũng không còn dò xét hắn, nói như vậy trước khi bọn họ biết nhau hai năm, Liệt La Đặc cũng đã là người thành danh. “Khi đó hắn mới 14 tuổi.” Thị giả nó ra càng khiến hắn thêm ngạc nhiên. “14 tuổi?” Đàn không tin, nếu như không phải vì cuộc so tài thực thần 10 năm diễn ra một lần, vậy Liệt La Đặc trở thành thực thần còn có thể sớm hơn sao? “Không tệ, 14 tuổi, khi đó bởi vì tuổi của hắn, đã từng bị để ý, bất quá… .” Thị giả nói đến một nửa lại ngừng lại. “Cứ nói đừng ngại.” Thiên Nguyệt Triệt biết thị giả băn khoăn, cho đối phương bảo đảm. Có lẽ là thị giả cũng cảm thấy Thiên Nguyệt Triệt có thể tín nhiệm, lại tiếp tục lải nhải, “Bất quá tất cả mọi người cho là hắn sẽ trở thành người thừa kế tiếp theo của Hồi Giác thế gia, nhưng hắn đột nhiên rời Lạc thành, cũng không ai biết tại sao, sau lại có lời đồn, hắn không phải là tử tôn của Hồi Giác thế gia mà là cô nhi mà năm đó thiếu gia của Hồi Giác thế gia nay là gia gia mang về, lời đồn như vậy truyền ra, mọi người cũng bắt đầu lời đồn đãi hắn bị Hồi Giác thế gia đuổi ra ngoài, bất quá lời chỉ như thấy gió thấy mưa, Hồi Giác thế gia cũng không có phản ứng gì đối với chuyện này, bởi vậy không ai rõ, nhưng không ngờ mười năm sau trước khi diễn ra cuộc so tài thực thần, Hồi Giác thiếu gia lại trở về.” Thị giả cũng không giải thích được tình huống, thở dài. Bởi vì hai tháng trước Liệt La Đặc nhận được thư của gia gia hắn sai người đưa tới, cho nên trở lại Lạc thành. Tam năm nay Liệt La Đặc không hề nói tới chuyện của mình, Thiên Nguyệt Triệt biết trong đó có ẩn tình, chẳng qua là người ta không nói, hắn cũng không nên hỏi, nếu như là chuyện trong nhà của hắn, không thể nào tám năm nay chẳng hề quan tâm. Có thể thấy được trong tám năm nay y rất an tâm về chuyện trong nhà, nếu như rời nhà không phải là bởi xảy ra chuyện, như vậy là vì cái gì? Hang kín sẽ không thấy gió, hắn thủy chung tin tưởng những lời này, Liệt La Đặc rời nhà có phải liên quan đến thân thế của y hay không? Chờ lần này rời khỏi tù đảo, ngươi có chuyện gì trọng đại, bổn điện thay ngươi chịu trách nhiệm. Thiên Nguyệt Triệt còn nhớ rõ ràng, tám năm trước ở tù đảo mình đã hứa hẹn với Liệt La Đặc, mà tám năm qua Thiên Nguyệt Triệt cũng tin tưởng Liệt La Đặc biết thực lực của mình, nhưng vì sao có khó khăn lại không trực tiếp nói ra với mình? Là sợ phiền gây phiền toái cho mình sao? Thiên Nguyệt Triệt biết Liệt La Đặc cũng kiêu ngạo, cho nên hắn đợi, đợi Liệt La Đặc tự mở miệng, chỉ là không ngờ. “Kỳ quái… Thật là kỳ quái… .” Tiếng kỳ quái của thị giả khiến Thiên Nguyệt Triệt thu hồi lực chú ý. “Tiểu ca nói nơi nào kỳ quái?” Món ăn không nóng như khi mới đưa lên, Thiên Nguyệt Triệt cũng không uống rượu nên không say, cho nên lời thị giả nói là muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn. “Khách nhân, không nói gạt ngươi, danh sách mỗi lần so tài thực thần được định ra trước 1 tháng, vì bảo vệ người dự thi an toàn, danh sách thực thần được công khai, mà lần này trong danh sách dự thi, Hồi Giác thế gia không có tên của Hồi Giác đại thiếu gia.” Vì chuyện này, toàn bộ người Lạc thành cũng nghi ngờ mà không giải thích được. “Tại sao công khai lại bảo vệ người dự thi an toàn, chẳng lẽ không sợ bị mưu sát sao?” Thiên Nguyệt Triệt đối với quy củ của cuộc so tài thực thần ủ rất là xa lạ, ở hiện đại, không cần phải nói hiện đại, cũng tỷ như thời không này, thân phận thái tử mà được định, rất nhiều giết chóc vô tội sẽ bắt đầu, mà cuộc so tài thực thần lại làm như thế để bảo vệ người dự thi an toàn ? Trong đầu Thiên Nguyệt Triệt không nghĩ ra được phương án gì có thể giải thích, bởi vì bách mật tổng hữu nhất sơ (giấu thế nào cũng có sơ hở), công khai thân phận người dự thi, vô luận từ phương diện nào đều không an toàn.
|
Quyển 3 - Chương 17: Mỹ nhân
" Đương nhiên không sợ." Thị giả ưỡng ngực nói, "Cuộc so tài thực thần mười năm cử hành một lần đã khiến bách tính nước ta đưa mắt mong đợi, nếu như có người trong danh sách dự thi xảy ra việc ngoài ý muốn, cuộc so tài thực thần sẽ bị lui đến l0 năm sau, mọi người không thể nào đợi thêm lâu như vậy." Thiên Nguyệt Triệt nghiêng tai lắng nghe, "Như vậy cũng là một phương pháp tốt." Huống chi ở thế giới này, tuổi thọ của con người rất dài, Liệt La Đặc không tham gia cuộc so tài thực thần lần này, hắn có thể hiểu, y vốn là loại người không quan tâm danh lợi, địa vị, nếu như quan tâm, một cái danh thực thần kia không quan trọng bằng danh xưng ngự trù phụ hoàng ban. Cái hắn lo lắng là chuyện khác. Hồi Giác thế gia Đàn Thành dựa theo chỉ dẫn đi tới trước đại môn Hồi Giác thế gia, trước cửa là hai tượng sư tử đá hùng vĩ cao lớn vô cùng, bốn thị vệ giữ cửa chia ra đứng hai bên đại môn. Có lẽ đã thấy nhiều trong hoàng cung hoa lệ, hai tượng đá lớn cũng không là cái gì, Đàn Thành xuống ngựa đi lên bậc thang. "Người nào?" Bốn đại hán nhìn chằm chằm Đàn Thành, trong đó một người mặt không chút thay đổi nói. "Ta là bằng hữu của Liệt La Đặc ở đế đô, ta tìm hắn." Đàn Thành vừa nói ra, bốn đại hán hai mặt nhìn nhau, "Ngươi chờ chốc lát." "Cái gì, người ở đế đô đến?" Hồi Giác • Khinh Liệt cau mày, sao hắn không thu được chút tin tức nào, chẳng nhẽ bên Phỉ Bỉ Na thành đã xảy ra chuyện? "Vâng, vừa rồi thị vệ giữ cửa báo lại." Quản gia nhìn qua là một tiểu nhân vẻ mặt chanh chua, trên trán tràn đầy toan tính. "Biết người tới là ai không?" Rốt cuộc là mời vào mới tốt, hay là đuổi đi mới tốt? Mời vào hẳn có chút nguy hiểm tồn tại, nếu như đuổi đi lại càng khiến người ta hoài nghi, cuộc so tài thực thần đã ở trước mắt, hắn không thể để cho bất luận kẻ nào phá hủy mơ ước xưng bá thực thần giới. "Người tới là một nam nhân cao lớn, nhìn qua phi thường trầm ổn." Theo thị vệ giải thích là như vậy, quản gia đã ở cửa nhìn qua vài lần. "Chỉ có một?" Làm sao có thể, mặc dù không cách nào xác định rốt cuộc là bao nhiêu người đến, nhưng nghe nói lục điện hạ cũng đi theo, "Không có thiếu niên mười mấy tuổi sao?" Trong truyền thuyết, tiểu điện hạ của Mạn La đế quốc có một dung nhan tuyệt thế, mái tóc dài thủy phấn tới eo, thiếu niên như vậy hẳn là dễ dàng nhận biết. "Bẩm nhị thiếu gia, chỉ có một." Quản gia xác định. "Chỉ có một?" Hồi Giác • Khinh Liệt suy tư, không biết trong hồ lô đối phương bán dược gì gì, cũng không thể dễ dàng kết luận, "Quản gia, ngươi thấy nên làm như thế nào?" "Nhị thiếu gia, cuộc so tài thực thần không thể bị trễ nải, dứt khoát hoặc là không làm... ." Trong mắt quản gia hiện lên sự ngoan độc. "Không được." Hồi Giác • Khinh Liệt biết ý tứ của hắn, "Cho dù trước cửa có bao nhiêu người, nhưng chắc chắn tiểu điện hạ đã đến Lạc thành, nếu như hắn ở Lạc thành xảy ra điều gì ngoài ý muốn, bệ hạ sẽ không dễ dàng bỏ qua, cho nên giải quyết là không thể thực hiện được ." Như vậy... Quản gia tiến lên một bước nói nhỏ bên tài Hồi Giác • Khinh Liệt. Hồi Giác • Khinh Liệt gật đầu, "Vậy chuyện này giao cho ngươi, nếu như làm xong chuyện này, bổn thiếu gia sẽ mua một trạch viện trong thành thay ngươi, dàn xếp cho người nhà ngươi áo cơm không lo." Quản gia lộ vẻ vui mừng, "Cám ơn nhị thiếu gia." Ngoài cửa lớn, quản gia một bộ nghiêm túc đi ra, nhìn thấy Đàn Thành, nhanh chóng tiến đến, mặt mày hớn hở nghênh đón, "Ngươi là bằng hữu ở đế đô của đại thiếu gia chúng ta sao?" Đàn Thành lui về phía sau một bước, nhìn người quản gia bộ dáng khôn khéo, sau đó chắp tay nói, "Tại hạ Đàn Thành, tới từ đế đô, không biết Liệt La Đặc... ?" Đàn Thành chưa nói xong, liền bị quản gia cắt đứt "Đàn tiên sinh tới thật là không đúng dịp, một tháng trước đại thiếu gia đã rời Lạc thành, thế nào? Đàn tiên sinh không biết sao?" Quản gia nghi hoặc nhìn Đàn Thành, vì Đàn Thành không biết mà cảm thấy buồn bực. Cái gì? Liệt La Đặc đã rời đi một tháng trước? Đàn Thành kinh ngạc nhìn quản gia, tựa hồ muốn từ trên người quản gia nhìn ra, nhưng biểu tình của quản gia không thể bắt bẻ, phát giác không ra một chút dấu vết. Nói như vậy... , Đàn Thành suy tư trong chốc lát hướng về phía quản gia nói, "Chủ nhân nhà ta đang trên đường tới đây, ta đặc mệnh ở chỗ này chờ hắn, không biết có thể hay không... ?" Ý tứ của Đàn Thành quản gia đương nhiên hiểu, "Đương nhiên có thể, bằng hữu của đại thiếu gia chính là bằng hữu của Hồi Giác thế gia chúng ta, Đàn tiên sinh, bên trong, mời." Quản gia di động một bước, thỉnh Đàn Thành đi lên, Đàn Thành cũng không khách khí, tùy tiện tiến lên. Hai người sóng vai mà đứng, đi vào Hồi Giác thế gia. "Đàn tiên sinh là bằng hữu ở đế đô của đại thiếu gia, không biết là từ chuyện gì... Đàn tiên sinh không nên hiểu lầm, bởi vì đại thiếu gia chẳng bao giờ nhắc tới chuyện ở đế đô với người nhà, cho nên... ?" Quản gia cẩn cẩn dực dực. Nét mặt Đàn Thành lạnh lùng, như xa cách ngàn dặm, khiến quản gia rất khó tới gần, quản gia nghĩ thầm: Cái người này sao mà biến đổi một chút nét mặt cũng không, nói chuyện cũng lạnh giọng lãnh khí. Người như vậy thật sự rất khó nắm giữ, không thể nào hạ thủ. "Quản gia cẩn thận là hợp tình hợp lý, có lẽ Liệt La Đặc chưa nói rõ nhất định là có lý do của hắn, khi chủ tử nhà ta đến, nếu có vấn đề gì đến lúc đó quản gia có thể thỉnh giáo chủ tử nhà ta, tại hạ làm thuộc hạ, không thể vượt quá chức phận." Đàn Thành từ chối, đồng thời cũng cẩn cẩn dực dực trả lời. Quản gia đưa Đàn Thành tới đại sảnh, mệnh hạ nhân dâng lên trà bánh, ở một bên phụng bồi. --- ------ ------ ------ ------ ------ --------- "Lần đầu tiên bọn ta nhìn thấy Cốc Thương đại thiếu gia luôn luôn đùa giỡn có ánh mắt chuyên chú như vậy." Trong nhã các của thực lâu náo nhiệt, vị trí gần cửa sổ có một tử y nam tử trêu chọc hảo hữu ngồi đối diện mình – Cốc Thương Quỳnh. Cốc Thương Quỳnh không rãnh mà để ý lời vui đùa của Thổ Kỳ Dịch Nhân, hai mắt lấp lánh hữu thần vẫn nhìn chăm chú vào thực lâu đối diện. " Uy uy, Cốc Thương đại thiếu gia, tiểu thực lâu kia có gì để ngươi vọng nguyệt thu thủy?" Thổ Kỳ Dịch Nhân đi lên phía trước, vỗ bả vai bạn tốt, theo tầm mắt của hắn cũng chỉ thấy thực lâu của Thủy gia. Thực lâu này cũng không phải là một ngày hai ngày , hôm nay nét mặt bằng hữu quá quái dị. "Thổ Kỳ đại thiếu gia nói chuyện thật là không lưu tình, cũng phải nhìn mặt mũi chủ nhân, phê bình cũng phải lưu ba phần, gọi là tiểu thực lâu, rất khó nghe." Ngồi ở vị trí khác một là hạt y (y phục màu nâu) nam tử, vừa phẩm rượu ngon, vừa kháng nghị, chẳng qua là nụ cười trên mặt nhìn không ra người này sinh khí. "Được được được, ngươi lúc này giả bộ làm gì, toàn bộ Lạc thành người nào không biết Thủy gia đại thiếu gia Thủy Cách Nhĩ ngươi thích nhất là chạy đến thực lâu nhà người khác." Thổ Kỳ Dịch Nhân tỏ vẻ bộ dáng của ngươi rất giả. "Biết cũng không nên nói ra." Thủy Cách Nhĩ như cũ ôn văn nho nhã, mỉm cười. Ánh mắt ôn nhu khiến người nhìn vào cũng phải ngơ ngác. Nam nhân này thật biết giả bộ, người ngoài mắt mù mới nói Thủy gia đại thiếu gia ôn nhu, theo hắn thấy y chính là ngụy quân tử, ôn nhu cũng phải nhìn đối tượng, nếu như đối với tất cả mọi người như nhau, đó chính là dối trá. Thổ Kỳ Dịch Nhân thật ra là người cùng đơn giản, biểu tình gì cũng hiện trên mặt, nhưng bộ dáng đơn thuần lại sạch sẽ dường như không quan tâm thế sự như vậy, khiến ánh mắt Thủy Cách Nhĩ luôn luôn dừng lại trên người của hắn. "Oa... Mỹ nhân." Đột nhiên. Thổ Kỳ Dịch Nhân hét to bên tai Cốc Thương Quỳnh, đồng thời hướng phía Thủy Cách Nhĩ khua khua tay, "Cách ngươi mau tới đây, thật là tuyệt thế vô song lãnh mỹ nhân." Nét mặt Thổ Kỳ Dịch Nhân luôn đặc biệt phong phú, lần này Thủy Cách Nhĩ cũng không tò mò gì, nhưng đảo mắt thấy tầm mắt lưu luyến của Cốc Thương Quỳnh, mới cảm thấy có chút thú vị. Bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hắn hiểu rõ Cốc Thương Quỳnh là mắt cao hơn đầu, cho nên lúc này hắn tò mò. Để ly rượu xuống tiến lên, hơi nghiêng nửa người trên dán sau lưng Thổ Kỳ Dịch Nhân, hơi thở nóng rực thỉnh thoảng thổi qua cổ Thổ Kỳ Dịch Nhân, giống như là vô ý lại cố ý, khiến người đơn giản nào đó tim đập liên hồi. "... Cách, ngươi... ." Thổ Kỳ Dịch Nhân nhịn không được nuốt xuống nước miếng, "Ngươi rất nặng, có thể dời đi hay không "Không thể." Thủy Cách Nhĩ đáp đương nhiên, "Từ vị trí này có thể thuận lợi nhìn mỹ nhân, huống chi có cái đệm người, tại sao ta không cần?" Khiêu mi buồn cười nhìn Thổ Kỳ Dịch Nhân bởi vì bất bình mà mặt từ từ biến đỏ, khuôn mặt trắng nõn có thêm một tia yêu mị, mục mâu thuần tịnh tựa càng động lòng người. Tâm tư người này đơn thuần như vậy, sao này làm sao thừa kế sản nghiệp khổng lồ của Thổ Kỳ gia, huống chi người Thổ Kỳ gia đang nhìn chằm chằm vào số gia sản kia. "Ngươi... Ngươi nhìn ta làm cái gì?" Thổ Kỳ Dịch Nhân buồn bực, không biết từ lúc nào, nam nhân này luôn là dùng ánh mắt là lạ nhìn hắn, khiến tim của hắn luôn không khống chế được mà nhảy lên. "Đây không phải lần đầu tiên ta nhìn ngươi như vậy, ngươi khẩn trương cái gì?" Thủy Cách Nhĩ rời khỏi vị trí đi tới ghế ngồi xuống. "Ngươi... Ngươi... ." Có ngươi mới khẩn trương, Thổ Kỳ Dịch Nhân quay đầu tiếp tục xem mỹ nhân, "Mỹ nhân đâu?" Cốc Thương Quỳnh quay đầu nhìn bọn họ, "Dịch Nhân, ngươi và Cách tán tỉnh nhau, ngay cả mỹ nhân đi lúc nào cũng không biết." Cốc Thương Quỳnh lắc đầu thở dài. "Quỳnh, ngươi nói cái gì, bổn thiếu gia cùng hắn? Làm sao có thể, bổn thiếu gia chỉ thích mỹ nhân quốc sắc thiên hương, không phải tướng tá như hắn. Đi, đi hỏi, mỹ nhân kia là ai?" Thổ Kỳ Dịch Nhân nói, ra khỏi phòng đầu tiên. "Ngươi vẫn còn chờ cái gì?" Cốc Thương Quỳnh nhìn Thủy Cách Nhĩ đang khóa chặt tầm mắt trên người Thổ Kỳ Dịch Nhân. "Đợi. . . Quá gấp, kết quả hoàn toàn ngược lại, thời gian còn dài, ta bồi hắn từ từ chơi đùa, cuộc sống như thế mới tương đối phong phú." Cốc Thương Quỳnh cười không nói, Thổ Kỳ Dịch Nhân rơi vào tay con hồ ly này, là chuyện đã được định trước, suy nghĩ không khỏi nhớ lại bóng dáng vừa rồi. Thiên Nguyệt Triệt cùng Đàn ra khỏi thực lâu liền đi bộ hướng phía Hồi Giác thế gia. Chẳng qua là, đi một nửa đường Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên ngừng lại. "Chủ tử, làm sao vậy ?" Đàn ở một bên hỏi. "Không có, tiếp tục." Thiên Nguyệt Triệt hai mắt mỉm cười tiếp tục đi về phía trước. Theo sau, phanh... Thổ Kỳ Dịch Nhân tự nhận đời này chưa từng xui xẻo như vậy, đang hảo hảo mà đi trên đường lại bị đồ đụng vào, nhưng không thấy cái gì? Ngẩng đầu nhìn lại mỹ nhân, đã không thấy phương hướng. Cốc Thương Quỳnh cùng Thủy Cách Nhĩ hai mặt nhìn nhau, hai người tiến lên tìm tòi, nhưng không thấy bất kỳ trở ngại gì. Hai người nhất thời hiểu rõ. Thị vệ giữ cửa nhìn Thiên Nguyệt Triệt cùng Đàn đột nhiên xuất hiện trước mắt, không thể tin được xoa xoa mắt mình, vừa mới nhìn vô cùng rõ ràng, trước mắt căn bản không có người, hai người kia xuất hiện từ lúc nào chứ? "Chủ tử." Thanh âm Đàn Thành từ trong cửa truyền đến, bởi vì thấy Thiên Nguyệt Triệt lâu chưa tới, Đàn Thành có chút không yên lòng, cho nên liền đi ra chờ chực, vừa tới cửa lại gặp được Thiên Nguyệt Triệt.
|
Quyển 3 - Chương 18: Bái phỏng
" Tại hạ là quản gia nơi này, ra mắt công tử." Quản gia nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mắt, ánh mắt chợt lóe lên, vậy thiếu niên tuyệt mỹ vô song này chính là tiểu hoàng tử Thiên Nguyệt Triệt trong truyền thuyết sao? Chỉ là một thiếu niên gần mười ba tuổi, tại sao lại có một cỗ uy nghiêm khiến người ta nhìn cũng không dám nhìn. Mục mâu kim sắc sâu thẳm rồi lại có một làn sóng trong suốt, phảng phất hết thảy đều thu vào trong mắt hắn. Một thân huyền y vây lấy thân thể mảnh khảnh, trang sức ngân sa chiếu rọi, bên hông là đai lưng ngân sắc, trên đai lưng là một phi ưng rất sống động, con mắt sắc bén của phi ưng được khảm hai khỏa bảo thạch ám lục sắc (màu xanh thẫm), dưới chân là giày da ngân sắc. Tóc dài tới eo bồng bềnh, rõ ràng là hơi thở ôn hòa lại mang theo hàn ý. Thế nào cũng không ngờ chủ tử của đại thiếu gia lại là một nhân vật uy hiếp như vậy. "Quản gia khách khí, mười ngày trước bổn điện hạ nhân được thư của Liệt La Đặc, trong thư nhắc tới hắn muốn tham gia cuộc so tài thực thần hai ngày sau, bổn điện hạ từng xem qua vô số trân bảo, nhưng hiếm khi được thưởng mỹ thực trong thiên hạ, tò mò liền dẫn tâm phúc đến Lạc thành, hy vọng sẽ không quấy rầy đến Hồi Giác thế gia." Nghiền ngẫm từng chữ một, mặc dù Thiên Nguyệt Triệt không thường làm, nhưng lại là sở trường của hắn. "Đương nhiên sẽ không, nếu công tử là chủ tử của đại thiếu gia, đương nhiên là khách quý của Hồi Giác gia, nhưng không biết công tử là... ? " Quản gia giả vờ không biết, hỏi. "Nga, " Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, dừng bước lại, tay phải trụ vào tượng đá, đùa giỡn lá cây bên đường, "Cái này thật kỳ lạ, nhớ kỹ, hình như là hai năm trước, Liệt La Đặc còn nói lão gia tử của Hồi Giác hồi âm bảo Liệt La Đặc thay hắn vấn an bổn điện hạ mà, thế nào? Lão gia tử không nói cho các ngươi biết thân phận bổn điện hạ sao? Hay là Liệt La Đặc chưa từng viết thư cho các ngươi?" Trong phút chốc, ánh mắt hồn nhiên không giải thích được dừng lại trên người quản gia. Dù quản gia là người khôn khéo lợi hại thế nào, cũng nhìn không ra tâm tư của Thiên Nguyệt Triệt, hài tử mười ba tuổi đáng lý vẫn còn làm nũng với phụ mẫu, huống chi hài tử này là nhi tử bệ hạ yêu thương nhất. Xem sắc mặt thuần khiết như như tinh linh, đáy mắt trong vắt như nước biển. Chẳng lẽ một màn vừa rồi chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nếu là như vậy, vì sao lời nói của Thiên Nguyệt Triệt lại thêm một chút hứng thú gây sự? "Xấu hổ, lão gia tử luôn luôn không nhắc chuyện đại thiếu gia với hạ nhân, có lẽ nhị thiếu gia hiểu rõ tình hình, cho nên công tử... ?" Làm bộ như không biết thân phận Thiên Nguyệt Triệt là bước cần thiết đầu tiên. "Không ngại." Thiên Nguyệt Triệt thu hồi tay đùa bỡn lá cây, "Bổn điện hạ tên Thiên Nguyệt Triệt." Thiên Nguyệt Triệt cố ý thẳng thắn, muốn nhìn nét mặt lão quản gia một chút. Quản gia nghe nói, đầu tiên là cả kinh, sau đó lui về phía sau hai bước, khom lưng hướng phía Thiên Nguyệt Triệt hành lễ, "Lão nô bái kiến lục điện hạ?" Nhưng hồi lâu cũng chưa không nghe Thiên Nguyệt Triệt đáp lại, quản gia vốn đang cúi đầu hành lễ kỳ quái ngẩng đầu, lại thấy Thiên Nguyệt Triệt dùng nét mặt ý vị sâu xa nhìn chằm chằm hắn. Quản gia kinh ngạc, "Lục điện hạ, lão... Lão nô có vấn đề gì sao?" "Hì hì." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên phát ra tiếng cười thanh thúy, "Quản gia, ngươi thật buồn cười, bổn điện hạ nói bổn điện hạ là Thiên Nguyệt Triệt, ngươi liền tin tưởng, vạn nhất bổn điện hạ chỉ là tên phóng túng thích lừa gạt, vậy thì thế nào?" Ách? Quản gia không ngờ Thiên Nguyệt Triệt lại hỏi vấn đề quỷ dị như vậy, vội vàng đáp, "Tên lục điện hạ, thử hỏi thiên hạ này ai dám giả mạo, huống chi vạn nhất bị phát hiện, tội danh cửu tộc." "Sao có thể?" Thiên Nguyệt Triệt không đồng ý, "Quý phủ từ trên xuống dưới cũng chưa từng biết Liệt La Đặc đi theo bổn điện hạ, chờ bọn ngươi phát hiện, bổn điện đã sớm đi xa ngàn dặm , thử hỏi điều tra thế nào, hơn nữa nếu bắt không được bổn điện hạ, thì làm sao diệt tận gốc tội cửu tộc?" Này... Cái miệng thật lợi hại, quản gia kêu khổ trong lòng, đối phó với tiểu tổ tông này quả là việc phiền toái, sớm biết như thế ban đầu giao cho nhị thiếu gia xử trí. "Là lão nô sơ suất." Nhiều thêm một câu là sai, ít đi một câu là chậm trễ, tiến không được mà lui cũng không xong, mồ hôi lạnh từ trán quản gia bắt đầu chảy xuống. "Đừa thật thú vị, bộ dạng quản gia thật ra khiến bổn điện hạ nhớ tới tổng quản Nặc Kiệt bên cạnh phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt chuyển đề tài tán gẫu. Nguyên lai là nói giỡn, tâm quản gia buông xuống rất nhiều, có lẽ lục điện hạ này thích chơi trò trinh thám, dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi. "Lão nô sao dám cùng tổng quản đại nhân đánh đồng." Quản gia khiêm nhường nói, người ta là thái giám, nhưng hắn là con cháu đầy đàn, thật ra trong lòng quản gia đầy khinh thường. Thiên Nguyệt Triệt không tiếp tục đề tài, được quản gia dẫn đường tiêu sái đi qua hoa viên, sau đó giống như là nhớ ra cái gì, đột nhiên mở miệng, "Bổn điện hạ đã đến được một lúc, sao không thấy Liệt La Đặc tới đón?" Quản gia vừa định mở miệng, Đàn Thành đã tiến lên một bước cung kính nói: "Hồi chủ tử, lúc trước thuộc hạ đã hỏi quản gia, quản gia nói Liệt La Đặc đã rời khỏi Lạc thành từ một tháng trước." "Càn rỡ." Thiên Nguyệt Triệt xoay người giận giữ nhìn Đàn Thành. "Chủ tử bớt giận." "Chủ tử bớt giận." Đàn Thành cùng Đàn song song quỳ xuống, quản gia xem không hiểu tình huống cũng vội vàng quỳ xuống, nghĩ thầm lại chọc tiểu điện hạ được cưng chiều này sinh khí. "Liệt La Đặc thật to gan, nếu đã rời nhà đi vì sao lại gửi thư cho bổn điện hạ, lừa gạt bổn điện hạ, nói trong nhà có việc, muốn tham gia cuộc so tài thực thần, bổn điện hạ có hảo ý đặc biệt thỉnh thánh chỉ của phụ hoàng, để bổn điện hạ làm chủ bình thẩm, đây là hắn sỉ nhục tôn nghiêm của bổn điện hạ?" Thiên Nguyệt Triệt nắm chặt hai tay, tức giận nói. "Có lẽ... Có lẽ Liệt La Đặc không có ý này, thỉnh chủ tử bớt giận, thân thể quan trọng hơn." Đàn lo lắng nói. "Có lẽ? Cái bổn điện hạ muốn là có lẽ sao? Như ngươi nói, hắn có ý gì khi lừa gạt bổn điện hạ?" Thiên Nguyệt Triệt vừa sinh khí, vừa ho khan. "Liệt La Đặc ở trong cung luôn luôn theo khuôn phép, sẽ không đại nghịch bất đạo như thế, thỉnh chủ tử nghĩ lại." Đàn vội vàng đứng lên, cẩn cẩn dực dực đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt, nhẹ nhàng vỗ sau lưng của hắn, "Chủ tử, mấy ngày lên đường liên tiếp , thân thể mang bệnh nhẹ, không nên sinh khí, không tốt." Nghe Đàn lời nói, Thiên Nguyệt Triệt quả nhiên bình tĩnh lại, chẳng qua là hô hấp có chút dồn dập, "Cũng đúng, Liệt La Đặc theo bổn cung mấy năm, nhân phẩm của hắn bổn cung nên tin, hai người các ngươi cũng đứng lên đi." "Tạ chủ tử." "Tạ điện hạ." Quản gia tựa hồ hai chân cũng bắt đầu run rẩy, khó trách người ta nói hài tử nhà đế vương trưởng thành sớm, thật sự không giả, lục điện hạ này nổi giận lên đúng là không thể nói chơi được, nghĩ đến khí chất uy nghiêm cùng lửa giận kia trong lòng vẫn còn sợ hãi. Ánh mắt lạnh lùng khiến lòng người khiếp đảm. "Cho nên... ." Thiên Nguyệt Triệt chỉ nói hai chữ, thành công đem suy nghĩ của lão quản gia kéo trở lại. Quản gia hai mắt không dám nhìn thẳng Thiên Nguyệt Triệt, chỉ có thể run run cố gắng đứng vững hai chân nghe lời nói kế tiếp của Thiên Nguyệt Triệt. "Cho nên dựa theo Đàn nói, Liệt La Đặc không thể nào lừa gạt bổn điện hạ, như vậy chỉ có một khả năng, lừa gạt bổn điện hạ là người khác." Tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt nhìn lướt qua bọn họ, sau đó không biết là cố ý hay là vô ý dừng lại trên người quản gia. Phanh Quản gia hai chân co quắp quỳ trên mặt đất, "Thỉnh điện hạ minh xét, lão nô không có nói dối, thật sự đại thiếu gia đã rời đi từ một tháng trước, người hầu của quý phủ đều có thể làm chứng." "Quản gia mau mau đứng lên, bổn điện hạ hiển nhiên biết không phải là ngươi, các ngươi đều là thân nhân của Liệt La Đặc, chắc chắn sẽ không lừa gạt bổn điện hạ, bởi vì theo lời quản gia nói lúc trước, lừa gạt bổn điện hạ là tội cửu tộc, quản gia sẽ không ngu ngốc đem mạng mình ra đánh cược, bổn điện hạ nói có đúng không?" Thiên Nguyệt Triệt ý bảo Đàn Thành đỡ quản gia đứng lên. Tội cửu tộc... Tội cửu tộc... Sắc mặt quản gia nhất thời tái nhợt, nhanh chóng trả lời, "Tạ điện hạ anh minh... Tạ điện hạ anh minh ... " "Nếu Liệt La Đặc không ở, như vậy bổn điện hạ cũng cáo từ." Trong nháy mắt, Thiên Nguyệt Triệt lại khôi phục bộ dáng hài tử, xoay người đi tới đi lui. "Đợi một chút... Thỉnh điện hạ chờ." Quản gia vội vàng tiến lên "Điện hạ, đây là... Định... Định trở về đế đô sao?" Hừ, đáy lòng Thiên Nguyệt Triệt cười lạnh, nhưng vẫn làm bộ tò mò, "Bổn điện hạ thật vất vả tới, hiển nhiên phải du ngoạn một phen, bổn điện hạ rất mong đợi cuộc so tài thực thần vào hai ngày sau, hơn nữa... ." Thiên Nguyệt Triệt nhìn quản gia, "Hành tung của Liệt La Đặc còn chưa biết, bổn điện hạ cũng lo lắng, nếu một tháng trước hắn đã rời Lạc thành, nhưng gửi tin cho bổn điện hạ, chuyện này sợ là có ẩn tình, bổn điện hạ còn phải hạ lệnh, để các thành phụ cận nghiêm tra có tin tức Liệt La Đặc xuất nhập hay không, quản gia sự vụ bận rộn, bổn điện hạ cũng không tiện quấy rầy, cáo từ." Thiên Nguyệt Triệt đi vài bước, ngừng lại, "Nếu quản gia đã biết tin tức Liệt La Đặc mất tích, chắc chắn cũng sẽ phái người của Hồi Giác thế gia đi tìm, nếu như có tin tức gì thì báo cho bổn điện hạ biết, tạm thời bổn điện hạ sẽ ở tại phủ thành chủ của Lạc thành." Nói xong Thiên Nguyệt Triệt thoái mái rời đi. Lưu lại quản gia phía sau, chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt co quắp nhìn bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt biến mất ở cửa.
|
Quyển 3 - Chương 19: Giao hữu
Cho đến khi hai chân quản gia chịu không được nữa loạng choạng té trên mặt đất, đầu gối đụng phải cục đá, đau đớn mới giúp lý trí của hắn đột nhiên quay lại. Có phần chần chờ từ trên mặt đất bò dậy, nhanh chóng chạy tới phòng của Hồi Giác Khinh Liệt. Thiên Nguyệt Triệt ra khỏi cửa Hồi Giác thế gia, đang nghĩ nên nghỉ ngơi ở đâu, thì thanh âm thú vị từ bên kia truyền đến, "Mỹ nhân... Mỹ nhân... ." Thanh âm rất nhẵn mịn, làm cho người nghe cũng rất thoải mái, chẳng qua là gọi mỹ nhân khiến Thiên Nguyệt Triệt không dám gật bừa, mỹ nhân? Là gọi hắn sao? Hẳn không phải, Thiên Nguyệt Triệt nhìn quanh bên cạnh mình, một bên là thân hình cao lớn Đàn Thành, càng không thể nào là mỹ nhân. Bên kia là vóc người mảnh khảnh, xinh đẹp của Đàn, chắc là nàng. Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm. "Mỹ nhân bên này... Mỹ nhân bên này... ." Thanh âm nặng vài phần. "Chủ tử, có lẽ người bên kia đang gọi ngài." Đàn thú vị nhắc nhở. "Tiểu đệ đệ, mỹ nhân... Tiểu đệ đệ, mỹ nhân... ." Thanh âm vẫn không buông tha, tiếp tục kêu lên, tựa hồ còn mang theo hứng thú, thanh âm thân mật như vậy, trừ phụ hoàng, ca ca cùng Thủ Điện Đồng thì ở ngoài không người nào dám gọi hắn. Hắn đã từng thấy trong mắt mọi người có khiếp sợ, ghen tỵ, giật mình, hoặc là kinh diễm, nhưng một đạo thanh âm tầm thường này lại khiến hắn có cảm giác ấm áp. Theo tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên cao tầm 173 phân có khuôn mặt trắng nõn đang nhìn hắn, trên khuôn mặt hiện ra đỏ ửng, còn không ngừng hướng hắn ngoắc ngoắc. Nhưng thấy Thiên Nguyệt Triệt liên tục không có phản ứng, rốt cục thiếu niên giận, tiến lên trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, "Này... ." Cười có chút khó xử, Thổ Kỳ Dịch Nhân chào hỏi. "Ngươi là?" Thiên Nguyệt Triệt đánh giá một phen từ trên xuống dưới, từ cách ăn mặc hẳn là xuất từ quý tộc, người này có mục mâu trong vắt như nước, hai mắt hữu thần. "Ngươi hảo, ta là Thổ Kỳ Dịch Nhân, là đại thiếu gia của Thổ Kỳ thế gia." Thổ Kỳ Dịch Nhân hữu hảo hướng phía Thiên Nguyệt Triệt vươn tay phải. Thổ Kỳ Dịch Nhân? Đại thiếu gia của Thổ Kỳ thế gia? Thú vị, rất thú vị, Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, ánh mắt mang theo thú vị nhìn chằm chằm Thổ Kỳ Dịch Nhân. Ánh mắt không chút nào che đậy, mặc dù không mang theo sắc thái, nhưng mỹ nhân nhìn chăm chú như thế khiến Thổ Kỳ Dịch Nhân có chút thẹn thùng. Đỏ mặt, Thổ Kỳ Dịch Nhân bảo, "Nắm tay." Tay của hắn còn chưa có thu hồi đâu. "Ta là Thiên Nguyệt Triệt." Thiên Nguyệt Triệt cười vươn tay, tay hai người nắm chặt một lát, trong lòng Thổ Kỳ Dịch Nhân cười long trời, có thể là bởi vì vóc dáng của hắn nhỏ nhất trong đám bằng hữu, cho nên tay cũng đặc biệt nhỏ, nhưng so sánh với Thiên Nguyệt Triệt, rõ ràng là hắn lớn hơn một chút. Cái này khiến hắn âm thầm vui vẻ. "Chủ tử?" Đàn kinh ngạc lên tiếng, không ngờ chủ tử lại nói tên thật của mình với một người xa lạ, công khai tên đại biểu cho công khai thân phận, phiền toái chắc chắc sẽ đến. "Không sao." Thiên Nguyệt Triệt không để ý, dù sao cũng sẽ đến "Thiên Nguyệt Triệt? Thiên Nguyệt? Tựa hồ từng nghe ở đâu?" Thổ Kỳ Dịch Nhân lẩm bẩm tự nói. Thiên Nguyệt Triệt chưa trả lời, chỉ khách khí cười. "Mỹ nhân từ bên ngoài tới sao? Hẳn là đúng, ta ở chỗ này chẳng bao giờ nhìn thấy ngươi." Thổ Kỳ Dịch Nhân vì mình tìm được mỹ nhân mà cao hứng, mới vừa rồi ba người bọn họ bị thứ gì đụng phải, sau đó chia nhau tìm kiếm, cho nên nói lão thiên là giúp hắn, kết quả để hắn tìm được. "Uh, ta là lần đầu tiên tới Lạc thành, đã sớm nghe nói Lạc thành là quê hương của mỹ thực trong thiên hạ, lại nghe thấy sắp tổ chức cuộc so tài thực thần, liền dẫn mấy người nhà tới Lạc thành, nhân tiện tới thăm bằng hữu, nhưng lại không đúng dịp, hôm nay ta vừa mới đến, kết quả được biết một tháng trước bằng hữu cũng đã rời khỏi nhà." Thiên Nguyệt Triệt than thở. "Bằng hữu của mỹ nhân là người Hồi Giác gia?" Thổ Kỳ Dịch Nhân hỏi, "Ta vừa rồi gặp mỹ nhân vào Hồi Giác gia, vốn đang suy nghĩ nên vào chào hỏi thế nào, kết quả mới một lát liền thấy mỹ nhân đi ra." Thì ra là vậy, nói như vậy vừa rồi hắn từ thực lâu đi ra, theo dõi hắn chính là người này, nghĩ tới đây Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ, "Thổ Kỳ đại ca, đây là cố ý ở cửa Hồi Giác gia chờ ta sao?" Một tiếng Thổ Kỳ đại ca khiến Thổ Kỳ Dịch Nhân cảm thấy ấm áp, mặc dù ở Thổ Kỳ thế gia hắn là trưởng tử, nhưng hắn đần nha, bị người xem thường, cho nên sau lưng không có ai gọi hắn là đại ca. Thân mẫu (mẹ ruột) của hắn là nhị phu nhân của phụ thân hắn, nhưng năm đó mẫu thân hắn hoài hắn trước, cho nên về sau mặc dù đại phụ nhân của phụ thân cũng có nhi tử, nhưng nãi nãi hắn thương hắn nhất. Cũng vì vậy cho dù hắn không thông minh, ở Thổ Kỳ gia có nãi nãi thương, hơn nữa còn cùng đại thiếu gia của Cốc Thương gia và Thủy gia làm bằng hữu, cho nên Thổ Kỳ gia thừa nhận hắn là đại thiếu gia . Ăn, mặc, dùng, ở, mọi thứ đều là thượng đẳng nhất. "Uh, ta từ thực lâu một đường đuổi tới đây a." Thổ Kỳ Dịch Nhân có chút oán giận nói, không hiểu vì sao lúc Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên biến mất. "Đúng rồi, Thổ Kỳ đại ca là người Lạc thành, có thể giới thiệu cho ta một khách điếm tương đối khá được không, ta định tìm một khách điếm nghỉ ngơi trước, sau đó đi du thành." Thiên Nguyệt Triệt biết Thổ Kỳ Dịch Nhân đối với một tiếng đại ca này đặc biệt hưởng thụ, cố ý làm vừa lòng. Quả nhiên, được gọi như vậy, Thổ Kỳ Dịch Nhân lại lâng lâng, "Mỹ nhân muốn ở khách điếm, nếu như không để ý, vậy tới nhà ta ở đi, nhà ta có rất nhiều gian phòng, đồ dùng tốt, hạ nhân cũng nhiều, dễ dàng chiếu cố." "Như vậy a... ." Thiên Nguyệt Triệt hơi khó xử, "Có thể quấy rầy lệnh tôn hay không, hôm nay chúng ta mới quen biết, nếu là mạo muội quấy rầy, sợ là không tốt lắm." " Không sao, làm bằng hữu không chỉ một ngày hai ngày, đây chính là cả đời, hơn nữa không phải ngươi mới gọi ta là đại ca sao? Nếu gọi ta đại ca, vậy ngươi là đệ đệ ta, làm đệ đệ hiển nhiên sẽ nghe lời ca ca nói." Thổ Kỳ Dịch Nhân hiếm khi quyết đoán dắt tay Thiên Nguyệt Triệt đi tới nhà mình. "Như vậy không sao chứ?" Cốc Thương Quỳnh hỏi Thủy Cách Nhĩ bên cạnh. Thủy Cách Nhĩ nhìn chăm chú vào phương hướng Thổ Kỳ Dịch Nhân cùng Thiên Nguyệt Triệt ly khai, lắc đầu, "Không có chuyện gì, lời nói vừa rồi ngươi cũng nghe được rất rõ, đối phương là người thông minh, cố ý nói để Dịch Nhân dẫn hắn trở về." Hai người bọn họ từ khi Thổ Kỳ Dịch Nhân cùng Thiên Nguyệt Triệt gặp mặt vẫn theo ở phía sau, với nhĩ lực của bọn hắn thì hai người kia nói gì hiển nhiên nghe được nhất thanh nhị sở. "Huống chi... ." Thủy Cách Nhĩ dừng lại một chút, "Đối phương đã sớm biết chúng ta đi theo phía sau." "Ngươi cũng chú ý tới?" Cốc Thương Quỳnh không ngờ Thủy Cách Nhĩ chú ý tới. "Uh, nam tử đi theo thiếu niên kia võ công rất cao, từ việc hắn nắm chặt chuôi kiếm cũng có thể thấy được hắn chú ý đến động tác của chúng ta từng khắc, mà ngay cả cô gái kia, võ công cũng không yếu, người bình thường thì sao bên cạnh lại có người võ công cao như thế, huống chi, thiếu niên dung mạo có thể sánh với Tinh Linh kia chỉ mang theo hai người, nhất định hắn cũng không phải người bình thường." Thủy Cách Nhĩ là một người rất nhạy cảm. "Không tệ." Cốc Thương Quỳnh đồng ý với quan điểm của hắn. "Chẳng qua là... ." Ánh mắt Thủy Cách Nhĩ đảo trên người Cốc Thương Quỳnh, "Chẳng lẽ ngươi động tâm?" "Động tâm? Đó là cảm giác quá xa xôi, chẳng qua là cảm thấy hắn rất đẹp." Trên người của hắn tựa hồ có một cỗ khí chất rất đặc biệt, cao ngạo lại lộ ra lãnh thanh, đứng xa xa nhìn sẽ làm cho người ta sinh ra khoảng cách. "Đi thôi, về nhà nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị thật tốt cho yến hội tối nay." Thủy Cách Nhĩ vỗ vỗ bả vai bằng hữu. "Đúng vậy a, với tính cách của Dịch Nhân chắc chắn sẽ phái người tới mời chúng ta ." Đây chính là Thổ Kỳ Dịch Nhân, lúc cao hứng sẽ nghĩ tới bọn họ, lúc khổ sở cũng tới khóc lóc kể lể. Bọn họ là đại gia tộc tồn tại mấy trăm năm, riêng nhánh bên cũng đã vô số, nhưng người đơn giản như Thổ Kỳ Dịch Nhân thì không có một ai, cho nên đối với Thổ Kỳ Dịch Nhân, cái bằng hữu không hiểu được thế sự này, bọn họ luôn có tư tưởng bảo vệ. Mặt tiền của Thổ Kỳ thế gia tuyệt đối không thua Hồi Giác thế gia, từ một phương diện khác Thổ Kỳ thế gia còn có vẻ cao hơn một bậc. "Đại thiếu gia." Vừa đi vào cánh cửa, đã truyền đến tiếng kêu của thị vệ giữ cửa. Thổ Kỳ Dịch Nhân cười chào hỏi bọn họ, sau đó mang theo Thiên Nguyệt Triệt vào đại môn, vừa vào đại môn thì nhìn thấy mấy hạ nhân vội vàng chạy tới, "Đại thiếu gia, cuối cùng ngài đã trở về, lão nãi nãi sáng sớm không thấy ngài, lúc này đang rất tức giận." Vừa nghe hạ nhân báo cáo, Thổ Kỳ Dịch Nhân như gặp phải đại địch, ngay cả khuôn mắt vốn đẹp đẽ cũng kéo xuống, nãi nãi của hắn cái gì cũng tốt, đối với hắn càng thêm thương yêu, nhưng là quá thương yêu, một khắc đồng hồ không thấy sẽ luống cuống, làm hại hắn mỗi lần ra ngoài cũng phải lén lén lút lút. "Thổ Kỳ đại ca, nếu có chuyện thì cứ đi trước." Thiên Nguyệt Triệt khéo hiểu lòng người, nói. "Không được, hôm nay ta thật vất vả kết giao bằng hữu, hiển nhiên là bằng hữu quan trọng hơn, nhưng là... Nhưng là... ." Nhưng là nếu như không đến chỗ nãi nãi, chỉ sợ sẽ có náo loạn, "Chi bằng mỹ nhân theo ta, để nãi nãi trông thấy bằng hữu ta mới kết giao cũng tốt." Này Đến phiên Thiên Nguyệt Triệt khó xử, hắn chẳng qua chỉ định ở nhờ hai ngày, dễ dàng giúp hắn thăm dò mọi chuyện, cũng không chuẩn bị gặp già trẻ Thổ Kỳ gia a. "Không sao, nãi nãi ta rất tốt." Thổ Kỳ Dịch Nhân đẩy vai Thiên Nguyệt Triệt hướng phía một tọa viện khác đi tới. Đàn cùng Đàn Thành hai mặt nhìn nhau, từ khi nào chủ tử để người ta thân cận như vậy? Trên đài của một lầu cao trong tọa viện khác có mấy nam nhân ngồi uống trà. "Đức Nhân, ca ca ngu ngốc của ngươi càng ngày càng xinh đẹp a ." Một nam nhân cà phất ca phơ tựa trên cây cột nhìn chằm chằm bóng lưng Thổ Kỳ Dịch Nhân. "Nếu ngươi coi trọng, có bản lãnh cứ việc động." Thổ Kỳ Đức Nhân cũng chính là nhị đệ của Thổ Kỳ Dịch Nhân, là đại phu nhân của Thổ Kỳ lão cha sở sinh, vẻ mặt không hề gì, nói.
|
Quyển 3 - Chương 20: Thổ Kỳ gia
Còn chưa đi đến chỗ Thổ Kỳ lão nãi nãi, đã nghe tiếng la khóc, nghe thanh âm cũng biết thân thể người nọ thập phần khỏe mạnh. "Lão nãi nãi tựa hồ khóc vô cùng thương tâm." Thiên Nguyệt Triệt trêu ghẹo. "Ách, hắc hắc... ." Thổ Kỳ Dịch Nhân cười có chút khó xử, "Bởi vì nãi nãi rất thương ta, cái kia, nhà của chúng ta đã thành thói quen, nãi nãi thường xuyên như vậy ." Cũng không phải là rất thường xuyên, trên căn bản nếu hắn không đi thỉnh an, nãi nãi vừa khóc vừa nháo đòi thắt cổ. "Nương, ngươi náo đủ rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút." Cửa phòng truyền tới thanh âm bất đắc dĩ của trung niên nam tử, nghe một tiếng này nương cũng biết, trung niên nam tử kia sắp bạo phát. "Đại thiếu gia trở về... Đại thiếu gia trở về... ." Hạ nhân ở cửa thấy bóng dáng Thổ Kỳ Dịch Nhân xuất hiện, tất cả đều hưng phấn kêu lên. Đại thiếu gia trở về đại biểu rốt cục bọn họ có thể thoát nạn. Không chỉ là hạ nhân, ngay cả những người ở trong phòng an ủi lão nãi nãi cũng buông lỏng. Cửa phòng lão nãi nãi mở rộng ra, trong phòng, tất cả người nhà lớn nhỏ cơ hồ đều đến đủ, theo Thổ Kỳ Dịch Nhân xuất hiện, bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nét mặt vốn buông lỏng đổi lại tò mò. Thổ Kỳ Dịch Nhân sung sướng kéo tay Thiên Nguyệt Triệt, không coi ai ra gì chạy thẳng tới trước mặt lão nãi nãi: "Nãi nãi, đây là bằng hữu của tôn nhi." Đối với sự vui vẻ của Thổ Kỳ Dịch Nhân, hai mắt lão nãi nãi lại càng tỏa sáng nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Triệt, thậm chí quên vừa rồi mình còn đang khóc nháo, "Oa nhi thật xinh đẹp, đây là hài tử của gia đình nào, sao chưa từng gặp qua?" Nói xinh đẹp là cách nói vô cùng thân thiết của trưởng bối đối với vãn bối, nếu không với bề ngoài của Thiên Nguyệt Triệt không thể dùng hai chữ xinh đẹp để hình dung. "Nãi nãi hảo, vãn bối là người ngoại hương, nghe nói cuộc so tài thực thần sắp diễn ra, cho nên đến đây Lạc thành tham gia náo nhiệt." Thiên Nguyệt Triệt khéo léo nói. Lão nãi nãi là người thông minh bực nào, Thiên Nguyệt Triệt hơi giữ ý, bà liền biết người này không đơn giản, người ta không muốn nói rõ lý do, bà cần gì phải làm người khác khó chịu. Bất quá không phải người nào cũng giống như lão nãi nãi nhanh chóng phát hiện, lúc này Thổ Kỳ Dịch Nhân được sủng ái khiến người khác không thoải mái. "Ta nói, đại ca, ngươi đừng có kiểu ai cũng xem là bằng hữu, ba ngày hai lần nhặt người lưu lạc về nhà, Thổ Kỳ gia phải không sợ bị ăn hết, nhưng biết đâu người ta không sạch sẽ, lây bệnh cũng không tốt." Nói chuyện là một nữ nhân mang theo khinh thường và ghen tỵ, người nọ là muội muội của Thổ Kỳ Dịch Nhân, Thổ Dịch Liên Nhân, là do đại phu nhân của Thổ Kỳ lão cha sở sinh, là một đại tiểu thư được nuông chiều. Thật ra năm đó Thổ Kỳ lão cha cùng đại phụ nhân khá ân ái, ba năm mà đại phu nhân vẫn chưa sinh, Thổ Kỳ lão gia gia vừa bệnh nặng liệt giường, muốn ôm tử tôn nên thúc giục hắn. Bất đắc dĩ Thổ Kỳ lão cha nạp nhị phu nhân, cũng chính là mẫu thân của Thổ Kỳ Dịch Nhân, mẫu thân của Thổ Kỳ Dịch Nhân là một nữ nhân phi thường khả ái, hai người viên phòng tháng đầu liền có Thổ Kỳ Dịch Nhân. "Liên Nhân, sao ngươi có thể nói như vậy, bọn họ là bằng hữu của ta, ta không cho phép ngươi nói bọn họ như vậy." Tính cách Thổ Kỳ Dịch tương đối tốt, nhưng hắn đối với bằng hữu đặc biệt giữ gìn. "Ngươi hung cái gì, ta đâu có nói sai, ngươi nói một chút xem, một lần kia ngươi mang bằng hữu tới không phải là kẻ sống phóng túng, một lần kia thì kẻ không thủ tiến mãn thủ xuất (tới tay trống không rời thì đầy tay), bằng hữu? Đại ca, nói ra cũng không sợ chết cười, lần này chỉ sợ là ngươi một bên tình nguyện tán thành, người ta chỉ xem ngươi là kẻ coi tiền như rác mới tới vui đùa mấy ngày." Lời nói của Thổ Kỳ Liên Nhân có lẽ là nhằm vào Thổ Kỳ Dịch Nhân, nhưng lại là lời nói không ngoa, với nhiệt tình của Thổ Kỳ Dịch Nhân, đích thật là rất nhiều kẻ được hắn xem là bằng hữu nghĩ hắn coi tiền như rác. Nếu không phải có Thủy Cách Nhĩ đứng sau lưng che chở, chỉ sợ hắn bị người ta bán, vẫn còn giúp nhân gia kiếm tiền. "Vậy thì sao, nhà của chúng ta đâu thiếu cái gì, để nhân gia mang về một chút cũng không thiếu đi một khối thịt, không phải nãi nãi thường xuyên nói với tôn nhi là thi ân không vọng báo sao? Hơn nữa Liên Nhân, bằng hữu của ngươi mỗi lần tới nhà chúng ta cũng không phải thắng lợi trở về ư, mỗi lần đến nhà của chúng ta cũng ăn rất nhiều điểm tâm, giống như ở nhà các nàng không được ăn vậy, nhưng ta có trách cứ gì ngươi?" Thổ Kỳ Dịch Nhân hai mắt bắt đầu hồng hồng, hắn cũng biết mình luôn bị người ta lừa gạt, mang về nhà ăn uống chùa, Cách Nhĩ luôn nói hắn đần, nhưng hắn biết Cách Nghĩ thật sự tốt với hắn, cho nên hắn cũng không ngại. Nhưng Liên Nhân là muội muội hắn, dựa vào cái gì nói hắn như vậy, như vậy là xem thường hắn, hơn nữa còn làm trò trước mặt bằng hữu hắn mới kết giao hôm nay. "Ngươi cư nhiên mạnh miệng, còn nói bằng hữu của ta như vậy... Nương..." Thổ Kỳ Liên Nhân ủy khuất gọi đại phu nhân của Thổ Kỳ lão cha. "Được rồi đừng ầm ĩ, để khách nhân nhìn không phải là chê cười sao?" Lão nãi nãi lên tiếng, hai mắt uy nghiêm nhìn mọi người chung quanh, sau đó dừng ở trên người Thiên Nguyệt Triệt, "Để oa nhi chê cười." Thiên Nguyệt Triệt cười ôn hòa, chẳng qua là trong mắt không có nửa phần ý cười, tiến lên vỗ vỗ bả vai Thổ Kỳ Dịch Nhân, "Thổ Kỳ đại ca chớ vì ta sinh khí, đường đột tới chơi, lại tay không, là sơ suất của ta, ra cửa mua đồ cũng không dễ dàng, nếu lão nãi nãi không để ý, ta viết mấy chữ tặng ngài, không biết thế nào?" Lão nãi nãi hai mắt sáng như sao nhìn Thiên Nguyệt Triệt, thỉnh thoảng tán thưởng, cũng cảm giác an ủi, cuối cùng tôn nhi của bà cũng kết giao được một bằng hữu tốt. "Bất quá là mấy chữ, lại không phải xuất từ danh gia, bằng hữu của đại ca thật đúng là hào phóng." Thổ Kỳ Liên Nhân lại nhịn không được cười nhạo một phen. "Oa nhi, cũng gọi ta một tiếng nãi nãi, nếu lão thái bà ta để ý thì lại lòng dạ hẹp hòi, người tới, văn phòng tứ bảo." Lão nãi nãi rộng lượng cũng làm Thiên Nguyệt Triệt có chút bội phục, nghĩ thầm lão nãi nãi lúc tuổi trẻ hẳn là một người mạnh mẽ vang danh, người lợi hại như vậy lại sủng người trời sinh tính đơn thuần như Thổ Kỳ Dịch Nhân, thực có chút bất ngờ. Bà sủng sẽ làm Thổ Kỳ Dịch Nhân bị người trong gia đình cô lập, nhưng là... Thiên Nguyệt Triệt cười khẽ, là mình nghĩ quá nhiều. Người hầu mang tới văn phòng tứ bảo, Thiên Nguyệt Triệt nhấc bút lông nhẹ nhàng điểm mực, trước thư trác hắc y phiêu nhiên, hai mắt khóa đầu ngọn bút, cùng Thiên Nguyệt Triệt bình thường bất đồng, lúc này hắn lại thêm chút nhã khí văn nhân. Phú khang chi gia. Thiên Nguyệt Triệt viết bốn chữ này, chữ viết thon dài, như bản thân hắn khiến người ta cảm giác cao ngạo mà tôn quý, đồng thời lại có cảm giác ngạo thị quần hùng. "Phú khang chi gia." Thổ Kỳ Liên Nhân nở nụ cười chế giễu, "Còn tưởng rằng là đại tác phẩm gì? Vất vả trèo lên nơi thanh nhã, cũng dám lấy ra bêu xấu, đây chính là cái gọi ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Thổ Kỳ gia chúng ta dạng trân bảo gì không có, cho dù không vừa mắt nhất, cũng đáng giá hơn cái này gấp vạn." "Tiểu thư nói không sai, cái này xác thực không bằng trân bảo." Thiên Nguyệt Triệt cũng không so đo giống như nàng, "Bởi vì... Đàn... ." Thiên Nguyệt Triệt vươn tay, Đàn lĩnh ngộ từ túi thơm lấy ra một tiểu ấn chương, "Bởi vì giá tiền của nó vượt qua toàn bộ gia sản của Thổ Kỳ thế gia." "Ngươi hồ ngôn loạn ngữ... ." Thổ Kỳ Liên Nhân vừa muốn mở miệng, lại bị động tác kế tiếp của lão nãi nãi làm dừng lại. Chỉ thấy Thiên Nguyệt Triệt dùng ấn chương ấn cuối bốn chữ "Phú khang chi gia". Sau đó giao cho lão nãi nãi. Lúc lão nãi nãi nhìn thấy ấn chương hiện rõ ràng tam thập tự, con ngươi lớn hơn, kích động cùng khẩn trương. "Ngài... Ngài là... ." Lão nãi nãi từ trên ghế đứng lên, bước tiến có chút vội vàng tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt. Thiên Nguyệt Triệt vội vàng đỡ lấy bà, "Phần lễ này mong lão nãi nãi không nên lưu tâm." "Không có." Lão nãi nãi lập tức lĩnh ngộ ý tứ Thiên Nguyệt Triệt, "Lễ này lớn, lớn... ." Lão nãi nãi thu hồi chữ, cẩn cẩn dực dực cột lại, sai người dâng trà, mời Thiên Nguyệt Triệt tọa. Biến hóa lớn như vậy khiến mọi người không giải thích được. "Nương... ." Cuối cùng vẫn là Thổ Kỳ lão cha đi về phía trước, mẫu thân hắn luôn luôn trời sinh cao ngạo, sao đối với một người như vậy cẩn cẩn dực dực, huống chi còn là một thiếu niên mười mấy tuổi. "Các ngươi đi xuống đi, ta cùng bằng hữu của Dịch nhi hảo hảo nói chuyện." Mọi người tuy có nghi ngờ, nhưng phải phục lệnh của lão nãi nãi mà lui xuống. "Nãi nãi... Ta... ." Thổ Kỳ Dịch Nhân nhìn hai người một chút, sao lúc này hắn thấy mình như người ngoài cuộc, chẳng lẽ nãi nãi cũng thiên vị cái đẹp? Cái này không thể được, nãi nãi đã lớn tuổi như vậy, huống chi mỹ nhân là hắn tìm được trước. (em ơi là em….!!) "Ngươi cũng đi xuống." Lão nãi nãi mặc dù giọng điệu hiền lành, nhưng lại khiến người ta không dám trái. Thổ Kỳ Dịch Nhân bĩu môi, mặc dù vậy vẫn biết điều lui ra. "Đàn, Đàn Thành, các ngươi cũng lui ra." Thiên Nguyệt Triệt quay đầu lại, giọng nói cũng nhẹ lên. "Vâng." Hai người cung kính thối lui khỏi gian phòng. Đợi mọi người lui xuống, trong phòng yên tĩnh trở lại, lão nãi nãi lại một lần nữa từ trên ghế đứng lên, hướng phía Thiên Nguyệt Triệt hành lễ, "Lão thái bà không biết là điện hạ giá lâm... ." "Lão nãi nãi không cần phải khách khí." Thiên Nguyệt Triệt lại một lần nữa ngăn trở lão nãi nãi hành lễ. Hai người cũng cảm thấy khó xử, nở nụ cười. "Tôn nhi không ra gì của ta thật là tam sinh hữu hạnh, cư nhiên có thể kết giao bằng hữu với điện hạ." Tôn nhi của bà bị lừa vô số lần, lần này thật đúng là nhặt được bảo vật. "Thổ Kỳ đại ca tự nhiên, đơn thuần, tấm lòng son nhân gian ít có." Thiên Nguyệt Triệt nói chân thành. Lão nãi nãi nghe cũng dễ nghe. "Điện hạ tới Lạc thành là vì cuộc so tài thực thần?" Lão nãi nãi cũng chỉ là tán gẫu cũng không có ý hỏi thăm, Thiên Nguyệt Triệt tự nhiên cũng nghe ra ý tứ trong đó, lão nãi nãi là quan tâm Thổ Kỳ Dịch Nhân cho nên mới cùng hắn nói chuyện một chút. "Cũng có, nhưng cũng không phải." Thiên Nguyệt Triệt trong lòng đột nhiên có một cái chủ ý. "Nga?" Nghe Thiên Nguyệt Triệt nói như thế, lão nãi nãi nhất thời rõ ràng, tựa hồ Thiên Nguyệt Triệt có chuyện muốn nhờ bà, nếu không đã có thể trực tiếp khẳng định, mà không phải không phủ nhận cũng không thừa nhận như vậy. "Mặc dù cuộc so tài thực thần nổi tiếng khắp thiên hạ, nhưng ta thuở nhỏ kén ăn, không ăn được đồ dầu mỡ, khẩu vị đặc biệt kén chọn, năm ta năm tuổi trong hoàng cung tới một đầu bếp... ." Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu nửa thật nửa giả nói về chuyện trước kia.
|