Thiên Nguyệt Chi Mị
|
|
Quyển 3 - Chương 41: Nhạc gia
Thanh âm tinh tế mềm mại mang theo mùi vị ngọt ngào, khiến rất nhiều người tò mò chuyển tầm mắt hướng Thiên Nguyệt Triệt, nhưng tiểu đông tây kiêu ngạo chưa từng để ý. Trung niên nam tử vừa nhìn thấy nhóm người Thiên Nguyệt Thần cũng vui vẻ giải thích: "Đây là Tiểu Nhạc trong thôn chúng ta, cũng không biết xảy ra chuyện gì, gần đây nhà bọn họ liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã chết rất nhiều người..." Nhạc gia ở Hồng Diệp thôn vốn cũng có tiếng tăm, mấy đời ở cùng một nhà, điều kiện tốt, tài sản tích lũy không ít, nhưng mười ngày trước Nhạc gia có rất nhiều người bị bệnh, đại phu trong thôn xem không hết, bọn họ phải đến thành trấn của Phỉ Bỉ Na thỉnh, nhưng kết quả giống vậy, tiền trong nhà tiền cũng tiêu hết, nhưng bệnh vẫn không khỏi, vì thế trong nhà đã chết rất nhiều người. Sau khi nhạc gia gặp chuyện không may, những người khác trong thôn cũng bắt đầu từng người từng người xảy ra chuyện, bệnh tình giống với người Nhạc gia, vì thế người trong thôn đều nói Nhạc gia hại người. "Cho nên lúc các ngươi vào thôn, thôn trưởng hỏi các ngươi có bị thành vệ binh ngăn cản hay không, bởi vì tất cả mọi người nói trong thôn nhiễm ôn dịch, cho nên mọi người mới lần lượt tử vong." Trung niên nam tử nhỏ giọng nói. "Lần lượt tử vong? Đã chết rất nhiều?" Lên tiếng chính là Thiên Nguyệt Thần, giọng nói trầm ấm khiến người ta cảm thấy rất an tâm. "Nhiều, sao có thể không nhiều, đã hơn 10 người, bây giờ mọi người không dám ăn bậy." Trung niên nam tử nhìn xem có người nghe được hay không: "Cho nên không có đại phu dám đến nhà Tiểu Nhạc, sợ bị ôn dịch lây, theo ta thấy giống như ác quỷ quấn thân, các ngươi là khách nhân, thân thể tiểu công tử không tốt lắm, cũng nhanh rời đi thôi, để xảy ra chuyện sẽ trễ." "Không báo lên sao?" Một thôn đột nhiên chết mười người, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, thôn trưởng báo thành quản, thành quản báo lên cho thành chủ, thành chủ sẽ báo lên cho y, nếu như không phải là ám vệ báo lại, sợ là đến nay y cũng không biết. Thành chủ Phỉ Bỉ Na thành thật to gan. Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần sắc bén, quanh thân thỉnh thoảng truyền ra lạnh lẽo, khiến thôn dân một bên có chút run rẩy. Thiên Nguyệt Triệt đá Thiên Nguyệt Thần một cước, ý bảo nam nhân này thu liễm chút, nơi này không phải hoàng cung, không ai chịu nổi tính tình của y. "Sao có thể không báo lên?" Một thôn dân quanh đó gia nhập tán gẫu: "Cái này, thành quản đại nhân chỉ phái người tới bảo vệ cửa thôn, không để bọn ta ra vào, đây rõ ràng là muốn chúng ta chết ở chỗ này." Thành quản? Lại là thành quản kia? Thiên Nguyệt Triệt nhớ đến lúc ấy hắn bị bắt vào phòng giam, cũng là thành quản đại nhân có việc, không thể thẩm tra xử lí, tựa hồ cái này cũng liên quan tới thành quản đại nhân. Thành quan này cũng có thể là một nhân vật quan trọng. "Nói lung tung, ác quỷ quấn thân ta mới không sợ." Thanh âm của Thiên Nguyệt Triệt mang theo sự thanh thúy của thiếu niên, những lời này từ trong miệng hắn nói ra, cũng chỉ là một câu nói vui đùa, nhưng liếc thấy động tác của hắn, tất cả mọi người không dám nhận đó chỉ là vui đùa. Bất kể là ôn dịch hại người, hay là ác quỷ hại người, tóm lại không ai dám đến gần người Nhạc gia, cho nên hạ nhân của tiệm thuốc đứng trước cửa cầm lấy mộc côn không cho Tiểu Nhạc đến gần, đơn giản là sợ hại chính mình. Nếu là đại phu của thành trấn cũng xem không hết bệnh, đại phu của tiểu thôn này sao dám kể công, cự tuyệt còn không còn kịp nữa là. "Đứng lên." Thiên Nguyệt Triệt xuyên qua đám người đi tới trước mặt Tiểu Nhạc, không thấy động tác của hắn, mọi người vẫn còn buồn bực hắn đi qua từ lúc nào. Ách? Tiểu Nhạc thăm dò, trong mắt không hề tức giận nhưng có một tia nghi ngờ, thiếu niên y phục hoa lệ này là ai? "Ta cũng là đại phu, ta sẽ xem bệnh." Thiên Nguyệt Triệt cao ngạo nói. Tiểu Nhạc do dự nhìn Thiên Nguyệt Triệt một lúc lâu, vẫn lựa chọn không tin, bởi vì oa oa (búp bê) tinh xảo này đột nhiên vọt tới trước mặt hắn nói một câu như vậy, người bình thường chắc chắn sẽ không tin tưởng. Hôm nay bệnh của mẹ hắn càng trở nặng, thôn lại ra không được, cho nên hắn chỉ có thể thỉnh đại phu trong thôn, nhưng đại phu không cho hắn vào. Thiên Nguyệt Triệt trợn tròn mắt, cái gì? Điểu nhân này cư nhiên không tin hắn. Ai... Tiếng thở dài nhẹ nhàng xuất từ trong miệng Thiên Nguyệt Thần, nam nhân hoa lệ tôn quý tiến lên, ôm lấy tiểu đông tây lúc này cực kỳ giống tiểu lão hổ, Triệt nhi, ngươi quả thật càng ngày càng đáng yêu. "Nếu như ngươi còn muốn cứu người nhà của mình, vậy thì mang bọn ta tới nhà của ngươi." Thiên Nguyệt Thần đường đường là vua của một nước, một nam nhân kiêu ngạo như vậy dùng giọng điệu này nói chuyện với một thôn dân, quả thật có chút làm khó y. Nhưng kể từ khi biết tiểu đông tây này, mỗi một việc hắn làm, không phải làm khó y sao? Chẳng qua là y cam tâm tình nguyện. Tiểu Nhạc ngẩng đầu lần nữa, nhìn nét mặt tuấn lãng trước mắt, nam nhân khí chất trác nhã, không có chút nghi ngờ nào liền tin, vì thế tiểu điện hạ của chúng ta lại càng một bụng ủy khuất. Mặc dù Nhạc gia không còn tiền, nhưng phòng ốc vẫn còn, thật to, nhìn qua không tệ, nhưng trong viện lá cây phủ đầy đất, hẳn đã lâu không có ai quét dọn. "A Nương đang ở bên trong." Tiểu Nhạc vừa đón bọn họ vào cửa, vừa có chút ủ rũ mở miệng, người trong nhà đã chết sạch, chỉ còn hắn và A Nương, trong bụng A Nương lại có đệ đệ muội muội, việc trong nhà rơi vào trên người hắn. Hắn là ca ca cho nên phải chiếu cố A Nương. Rảo bước tiến lên cánh cửa, Thiên Nguyệt Thần đem tiểu đông tây tò mò ôm vào trong ngực. Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, nhìn đôi mắt lãnh tĩnh của nam nhân, phát hiện một tia lo lắng rất nhỏ, phụ hoàng, là lo lắng cho hắn sao? Trong phòng truyền đến tiếng rên của nữ nhân, hơn nữa hơi thở rất yếu. Đi tới bên giường, nữ nhân trên giường đang mang thai, cái thai nhìn qua đã được 6 tháng, đánh giá nữ nhân một phen, Thiên Nguyệt Triệt vươn tay bắt mạch. Lúc đầu Tiểu Nhạc không tin Thiên Nguyệt Triệt là đại phu, nhưng thấy bộ dáng kia của hắn thật đúng là có chút giống. "Có giấy bút không?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi. "Có, ta đi lấy." Sau khi Tiểu Nhạc mang tới, Thiên Nguyệt Triệt viết mấy chữ, rồi giao cho minh vệ: "Ngươi đến tiệm bốc thuốc." "Bệnh của A Nương ta không có chuyện gì chứ?" Có lẽ do tuổi còn nhỏ, nên đối mặt người xa lạ vẫn còn chút khó xử. Thiên Nguyệt Triệt không trực tiếp trả lời Tiểu Nhạc, nói thật hắn không nhìn ra nữ nhân bệnh ở đâu, chỉ là cảm thấy thân thể nữ nhân rất trống rỗng, hơn nữa hắn cảm giác được thai nhi trong bụng nữ nhân rất yếu, có lẽ đã chết từ trong trứng nước. Nơi này so với hiện đại thiếu thốn quá nhiều, hắn gọi minh vệ đi bốc thuốc cũng là những phương thuốc bình thường có thể tăng cường sức chống cự, đồng thời có tác dụng thanh dạ dày. "Ngươi còn nhớ rõ tình trạng của A Nương trước khi ngã bệnh, hoặc là của người nhà ngươi trước khi ngã bệnh không, nói nghe một chút." Thiên Nguyệt Triệt kéo cái ghế một bên qua, để Thiên Nguyệt Thần ngồi xuống, sau đó chính mình ngồi lên chân nam nhân, bởi vì cái ghế quá cứng. "Nhớ kỹ, đương nhiên nhớ kỹ." Tiểu Nhạc nói đến cái này không khỏi kích động: "Nhà ta, cha, a gia, a nãi không phải là yêu nghiệt, không phải là người xấu, ô ô..." Khóc sướt mướt khi nói sự tình trong nhà cũng là bình thường, một hài tử mười mấy tuổi làm sao chịu đựng được loại áp lực này. "Sở dĩ thôn này gọi là Hồng Diệp thôn là bởi vì có liên quan tới rừng Hồng Diệp, cây Hồng Diệp có thể chế hồng tửu cho hương vị ngọt ngào, nhưng những cây này phải dùng rượu tưới. Tất cả mọi người nói nhà của chúng ta ủ rượu đặc biệt tốt, giá tiền lại hợp lý, nhưng thật ra a gia nói, phương pháp của mỗi nhà cũng không khác nhau lắm, nhà của chúng ta ủ rượu tốt là bởi vì có liên quan đến giếng nước, nước trong giếng nhà chúng ta có hương vị ngọt ngào đặc biệt. Ước chừng mười ngày trước lại phải tưới cây hồng diệp, cho nên A Điền bá bá mang theo a gia cùng cha, chở những thứ rượu vừa ủ xong tới rừng hồng diệp. Sau khi trở về ăn xong cơm tối, cha nói ngứa tay, bảo ta đi tới tiệm thuốc mua chút dược phấn, kết quả ta vừa trở về, a gia lại nói tay ngứa..." "Đợi một chút." Thiên Nguyệt Triệt cắt đứt lời Tiểu Nhạc: "A Điền bá bá là ai?" "A Điền bá bá là quản gia của trưởng làng, trong thôn này, tiền bán rượu ủ từ cây hồng diệp được chia đều cho mỗi gia đình trong thôn, nhưng nhà của chúng ta cung cấp rượu dùng tưới cây, cho nên tiền được chia nhiều hơn, cha nói nó gọi là phí tổn, chờ nhựa hồng diệp tạo thành rượu bán được, thôn trưởng sẽ đem phí tổn này giao cho chúng ta." Nguyên lai là chế độ chia đều, Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ, cái thôn này cũng rất công bằng, trưởng thôn không tồi, ít nhất không tham ô số tiền này. Nhưng là... Thiên Nguyệt Triệt cùng Thiên Nguyệt Thần liếc mắt nhìn nhau, Thiên Nguyệt Triệt hỏi: "Ngươi nói tay của cha ngươi, a gia ngươi cũng ngứa? Có phải hay còn hồng hồng không?" Hôm qua hắn cũng gặp tình cảnh tương tự. Tiểu Nhạc không ngờ Thiên Nguyệt Triệt lợi hại như vậy, vừa đoán liền trúng, nghĩ thầm quả nhiên là đại phu, liền tâm phục khẩu phục Thiên Nguyệt Triệt vài phần: "Đúng vậy, nhưng đến tiệm mua dược phấn về cũng vô ích, trước kia cha lên núi đốn củi hay là lúc thu hoạch lương thực, trên người đỏ lên, bôi một chút là tốt rồi, nhưng lần này vô dụng." Đó là bởi vì trước kia da dị ứng, lần này không phải. Thiên Nguyệt Triệt âm thầm trả lời trong lòng. "Sau đó thế nào?" Thiên Nguyệt Triệt tiếp tục hỏi.
|
Quyển 3 - Chương 42: Huyết nga
"Sau lại đi mời trị liệu sư trong thành, nhưng vẫn trị không hết, cha, a gia bệnh càng ngày càng nặng, cuối cùng đã chết, sau khi cha và a gia chết, toàn thân phát ra thối mùi rất lạ, bọn họ chết chưa kịp hạ táng, những a thúc a thẩm khác trong thôn cũng liên tiếp chết, bệnh trạng giống cha và a gia, cho nên mọi người trong thôn đều cho rằng là cha và a gia làm hại, muốn đem thi thể của hai người hỏa thiêu... ." Nói tới đây Tiểu Nhạc lại thương tâm khóc ồ lên: "Sau đó may mà thôn trưởng đứng ra nói giúp cho cha và a gia." Tiểu Nhạc không ngừng khóc, khiến người ta nhìn có chút chua xót, nhưng trong cuộc sống có rất nhiều chuyện không công bằng như vậy, Thiên Nguyệt Triệt chưa bao giờ trách vận mệnh, khi hắn còn sống ở thế giới kia hắn đã biết. Vận mệnh là do mình nắm giữ. Mà sống ở thế giới này, hắn không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, chỉ làm Thiên Nguyệt Triệt là tốt rồi, bởi vì nam nhân đang ôm hắn trong lòng sẽ cho hắn hết thảy. "Khóc không phải là phương pháp giải quyết mọi chuyện, ngươi còn có a nương cần chăm sóc." Thiên Nguyệt Triệt an ủi không dễ nghe, nhưng rất thật lòng, hắn chưa bao giờ an ủi người khác, hài tử này gợi lên cho hắn lòng thương cảm hiếm có. "Ân." Tiểu Nhạc gật đầu: "Sau đó thi thể của cha và a gia được chôn ở nghĩa trang, nghĩa trang đã được pháp sư làm phép, những người trong thôn chết giống như cha, a gia cũng được mọi người chôn ở đó , cha, a gia đã chết, thân thể a nãi không tốt cũng qua đời, vốn cho là còn có a nương và Tiểu Nhạc sống với nhau, không ngờ a nương... ." Thiên Nguyệt Thần không lộ vẻ gì, nếu như không phải là chuyện liên quan tới nhi tử bảo bối của y, y không bao giờ lộ biểu tình. Thiên Nguyệt Triệt suy tư: "Vậy thi thể của a nãi ngươi cũng chôn ở nghĩa trang sao?" Nếu như cha và a gia của nó đều vì nguyên nhân không rõ mà chết, a nãi của nó cũng lây nhiễm, như vậy sao a nãi của nó có thể chôn cất bên ngoài? "Không có, lúc a nãi chết rất bình thường, ta đào một mộ phần cho a nãi tại hậu sơn." Thiên Nguyệt Triệt nắm chắc nên làm như thế nào, lúc này minh vệ mua dược liệu đã trở về, Tiểu Nhạc an tâm đi sắc dược, có thể là nhóm người Thiên Nguyệt Triệt khiến nó cảm thấy có một chỗ để dựa vào . "Phụ hoàng thấy thế nào?" Đợi Tiểu Nhạc ra ngoài, Thiên Nguyệt Triệt quay đầu hỏi nam nhân liên tục trầm mặc. Chỉ thấy mục mâu thâm thúy của Thiên Nguyệt Thần chăm chú nhìn hắn: "Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt lần nữa kêu, nhưng nam nhân vẫn rất chăm chú nhìn hắn. "Triệt nhi, nhớ cho kỹ, nếu ngươi xảy ra điều gì ngoài ý muốn, trẫm sẽ bắt thiên hạ chôn cùng." Thiên Nguyệt Thần đột nhiên nói ra một câu như vậy, thanh âm thâm trầm có chút đáng sợ, khiến Thiên Nguyệt Triệt không khỏi sửng sốt. "Phụ hoàng?" "Triệt nhi chỉ cần nhớ kỹ, nếu như Triệt nhi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nơi này của trẫm sẽ rất đau." Thiên Nguyệt Thần nắm tay của hắn đặt lên trái tim mình, theo y phục truyền đến là tiếng tim đập mãnh liệt của y: "Trẫm đau đớn, người trong thiên hạ nào có thể cười, cho nên Triệt nhi vĩnh viễn nhớ kỹ câu nói vừa rồi của trẫm." Thiên Nguyệt Triệt nhìn Thiên Nguyệt Thần một lúc lâu, cười yếu ớt nói: "Phụ hoàng, Triệt nhi không quan tâm sinh tử của người trong thiên hạ, Triệt nhi sống tốt, là bởi vì không muốn thấy phụ hoàng đau." Người trong thiên hạ cùng hắn có quan hệ gì đâu: "Bất quá, Triệt nhi nhận thức lời của phụ hoàng, đồng dạng, nếu như tâm Triệt nhi đau đớn, người trong thiên hạ nào có thể cười, cho nên phụ hoàng cũng kỹ lời Triệt nói, nếu như phụ hoàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Triệt nhi sẽ dùng máu nhuộm thiên hạ." Hai người lẳng lặng nhìn nhau, sau đó cười một tiếng. "Trẫm sẽ nhớ kỹ." "Triệt nhi sẽ nhớ kỹ." Nắm tay nhau đi ra bên ngoài, không khí vẫn trong lành như vậy, cũng là sự yên tĩnh trước cơn bão tố: "Phụ hoàng, chúng ta thật sự đả thảo kinh xà, không biết bước tiếp theo của đối phương như thế nào?" Cầm mái tóc của hắn lên, nhẹ nhàng ngửi: "Nếu không biết hành động của đối phương, sẽ không chờ bước tiếp theo của đối phương, dựa theo bước tiến của mình, bắt đối phương đi theo." Cho tới bây giờ y không hề thích bị động. "Uh, có phải buổi tối sẽ đến nghĩa trang xem xét không, hay là đi xem phần mộ của a nãi Tiểu Nhạc, còn có gian phòng thứ mười sáu trong từ đường, oa, khuya hôm nay có rất nhiều việc cần phải làm, chỉ mới nghĩ tới, thật hưng phấn không chịu được." "Ngươi a... ." Thiên Nguyệt Thần gõ gõ đầu của hắn. "Rất đau ." Thiên Nguyệt Triệt vuốt đầu kháng nghị: "Sau này chỉ cho phép nhẹ nhàng xoa." Thiên Nguyệt Thần không nói gì lắc đầu: "Tại sao phải đợi buổi tối, nếu buổi tối nhiều việc, vậy thì ban ngày đi, chúng ta sẽ đi xem phần mộ của a nãi Tiểu Nhạc ngay bây giờ." "Như vậy là quấy rầy người chết, không tốt lắm?" Dù Thiên Nguyệt Triệt nói như vậy, lại không hề cảm thấy một điểm bất hảo. "Triệt nhi sợ?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi. "Lão tử thích nhất là giao thiệp với người chết." Thiên Nguyệt Triệt vỗ vỗ lồng ngực, vẻ mặt đắc ý. "Không cho phép nói thô tục." Cốc một tiếng, đầu lại bị gõ. Đợi Tiểu Nhạc cho a nương uống dược xong, nghe yêu cầu của nhóm người Thiên Nguyệt Triệt, Tiểu Nhạc cũng đồng ý đi xem phần mộ của a nãi, Thiên Nguyệt Thần lưu lại một minh vệ trông chừng, mang theo một người khác đi trước. Bốn người đi không ít lộ mới tới phía sau núi. "Nơi này chính là phần mộ của a nãi." Cái gọi là phần mộ cũng chính là một vũng bùn. Thiên Nguyệt Thần ý bảo bọn họ lui về phía sau, tay phải phát chưởng, bùn đất trên phần mộ bắt đầu tự giác di động lên, thấy vậy Tiểu Nhạc trợn to hai mắt, một màn này nó chưa từng thấy qua, sau này chắc chắn cũng không có cơ hội thấy. Thổ linh tử di động rất nhanh, đây chính là cao thủ, tự ái của Thiên Nguyệt Triệt lại một lần bị đả kích . Sau khi thổ linh tử rời đi, xuất hiện ở trước mắt mọi người chính là một cái cái hố, bên trong có một cái chiếu, ngay cả quan tài gỗ cũng không có, vì chôn ở trong đất bùn, cho nên trong đất bùn truyền đến từng đợt mùi chua thối, khiến Thiên Nguyệt Triệt nôn khan. Buồn nôn hơn chính là dưới chiếu còn có cái gì đó hoạt động. Thiên Nguyệt Triệt tiến lên một bước, muốn mở chiếu, lại bị Thiên Nguyệt Thần nhanh tay lẹ mắt lôi ra, ngay sau đó bên tai tựa hồ có đồ vật gì đó bay qua, Thiên Nguyệt Thần trở bàn tạo chưởng phong. Thiên Nguyệt Triệt quay đầu lại, chỉ thấy thi thể trên mặt đất bị chia ra làm hai. Vật trắng trắng kia vô cùng nhỏ, như tròng mắt của người, còn có cánh, cũng chính là con bướm nhỏ, được gọi là sâu bướm. Nó sinh sản rất nhanh, nhưng tính mạng cũng rất yếu ớt, vài ngày sẽ tử vong, mà lúc này nó bị nhốt ở trong đất bùn vẫn chưa chết, là bởi vì bùn đất ẩm ướt khiến sự sinh sôi nẩy nở của nó chậm lại . "Phụ hoàng, ngươi nói, cha, a gia của Tiểu Nhạc có phải cũng bởi vì vật này mà chết hay không." Bởi vì bị người hạ độc vào cơ thể, các bộ phận trong thân thể bị ăn dần, cho nên mới chết. "Cũng chắc chắn tám phần." Thiên Nguyệt Thần đồng ý, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt đất, những con sâu bướm trắng đã hóa thành một bãi nước mủ biến mất. Cho tới bây giờ chưa từng thấy thứ buồn nôn như vậy, thi thể lại có thể hóa thành nước mủ, cho nên dù bọn họ chết, cũng không ai biết chết bởi nguyên nhân gì. Mà thứ buồn nôn này mới vừa rồi thiếu chút nữa tập kích hắn, nghĩ tới đây Thiên Nguyệt Triệt sởn gai ốc. "Sợ?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, nhìn kỹ tiểu đông tây. "Mới không phải?" Thiên Nguyệt Triệt mạnh miệng, thật ra cũng không phải là sợ, chẳng qua là cảm thấy buồn nôn mà thôi. "Mạnh miệng." Thiên Nguyệt Thần câu khởi khóe miệng, cười nói. "Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nhớ lại một chuyện rất nghiêm trọng: "Ngươi nói có bao nhiêu người trong thôn không bị thứ này lây nhiễm?" "Sợ rằng không nhiều lắm." Thiên Nguyệt Thần trầm tư nói: "Có lẽ rất nhiều người chưa phát hiện." Nụ cười tà ác từ từ lan tràn bên môi Thiên Nguyệt Thần, độ cung dần dần mở rộng. "Phụ hoàng có biện pháp?" Hai mắt Thiên Nguyệt Triệt lóe sáng nhìn y. Thiên Nguyệt Thần cười không nói, dắt tay Thiên Nguyệt Triệt rời đi, vung một tay lên, phần mộ trở lại như trước. Thật là khủng khiếp, Tiểu Nhạc nhìn hai người bọn họ, đột nhiên có loại cảm giác này, nhưng vẫn lập tức đuổi theo. Trở lại trong thôn, mới phát hiện nhà Tiểu Nhạc bị vây, minh vệ mặt lạnh canh giữ ở cửa, thôn dân tức giận nói cái gì đó. Đây là tình huống gì? Sau lưng có người, Thiên Nguyệt Thần híp mắt, thân thể cũng đồng thời di động, không khí chung quanh phát sinh biến hóa. "Chủ nhân." Tu kịp thời mở miệng, nếu không chết thế nào cũng không biết. Trong phút chốc không khí khôi phục bình thường. "Chuyện gì xảy ra?" Thiên Nguyệt Thần lạnh giọng hỏi, Tu xuất hiện ở nơi này, chứng minh hắn đã biết chuyện Tiểu Nhạc từ những thôn dân kia: "Vào phòng trước." Nếu đại môn không thể đi vào, vậy thì leo tường, dù sao đối với bọn họ mà nói đó là chuyện dễ dàng. "Chủ nhân, trong từ đường xảy ra chuyện." Vừa vào nhà, Tu lập tức hồi báo: "Cho nên những thôn dân kia hướng về phía chủ nhân." Thiên Nguyệt Thần không giận, ngược lại cười: "Nga?" Lông mày nhếch cao biểu hiện tâm tình của y không tệ, biết ý nghĩ của y, khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt cũng dương khởi độ cung: "Phụ hoàng, đối phương tựa hồ rất nóng lòng a."
|
Quyển 3 - Chương 43: Xuất động
"Uh, nóng lòng." Thiên Nguyệt Thần nhu hòa nhìn Thiên Nguyệt Triệt, tiếu ý trong mắt càng ngày càng sâu. Thiên Nguyệt Triệt rúc vào trong lòng Thiên Nguyệt Thần, cũng cười đặc biệt rực rỡ, thấy nụ cười của chủ nhân cùng tiểu điện hạ đầy tà ác, Tu và những minh vệ khác có chút sợ hãi. "Cho nên, phụ hoàng thân ái, chúng ta đi ra ngoài đi, đừng để người ta sốt ruột chờ." Thiên Nguyệt Triệt cầm tóc Thiên Nguyệt Thần lên ngửi, tâm tình đặc biệt tốt. "Vậy thì đi ra ngoài, nhi tử thân ái." Phối hợp với tiểu bảo bối diễn trò, Thiên Nguyệt Thần đứng dậy. "Các ngươi... ?" Mặc dù Tiểu Nhạc không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vừa rồi thấy bên ngoài có nhiều người như vậy, cũng hơi sợ, lúc này nó không chỉ lo lắng cho mình, còn lo lắng cho cả nhóm người Thiên Nguyệt Triệt. Dù sao bọn họ vừa mới giúp a nương của nó xem bệnh. "Không sao." Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười với nó, đồng thời mở chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư của mình, thả Tiểu Bạch và Thủ Điện Đồng ra. "Tiểu đệ đệ... ." Bộ xương khô màu đỏ mãnh mẽ hướng tới Thiên Nguyệt Triệt, nhưng nhìn thấy mắt kiếm của Thiên Nguyệt Thần đành phải dừng lại. Tiểu Nhạc nhìn những thứ này đột nhiên xuất hiện, toàn thân tê dại, thật... Đáng sợ. "Không phải sợ." Thiên Nguyệt Triệt đi tới trước mặt của nó: "Những thứ này đều là sủng vật của ta, bọn họ sẽ bảo vệ các ngươi, bọn ta phải rời khỏi đây mấy ngày." Sau đó Thiên Nguyệt Triệt lại chuyển hướng Tiểu Bạch: "Không được đi ra dọa người, không được để người khác phát hiện các ngươi, ở lại đây mấy ngay trông chừng nơi này thật tốt." Tiếp theo lại tiến tới bên tai Thủ Điện Đồng lặng lẽ nói vài câu, Tiểu Bạch thấy thế liền chen chúc giữa bọn họ nghe lén. Mở đại môn ra, bóng dáng cao ngất của Thiên Nguyệt Thần xuất hiện trước mắt mọi người, bên cạnh là Thiên Nguyệt Triệt nở nụ cười khả cúc, hai minh vệ lúc đầu đứng bên cạnh hắn, Tu và một minh vệ khác không xuất hiện. Thấy bóng dáng của bọn họ, thanh âm ồn ào liền yên tĩnh lại. Thôn trưởng khó xử đi tới trước mặt bọn họ: "Sợ rằng không thể để khách nhân tiếp tục ở từ đường." Thôn trưởng nói thẳng vào vấn đề: "Sáng hôm nay, hạ nhân thu thập từ đường phát hiện, cổ thụ trong từ đường biến thành cây khô, dựa theo ý của thôn dân là mấy vị đến khiến tổ tiên không vui, cho nên hy vọng... ." Thôn trưởng không tiếp tục chủ đề, Thiên Nguyệt Thần liền hiểu, nói: "Hôm qua cảm tạ thôn trưởng chiếu cố, bọn ta đã định hôm nay rời đi, nga, đúng rồi... ." Thiên Nguyệt Thần đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hướng về phía thôn trưởng cùng mọi người nói: "Sau khi bọn ta rời đi, nếu như trong thôn phát hiện có đồ vật gì đó thiếu có thể tới Phỉ Bỉ Na thành tìm chúng ta, chúng ta ở tại phủ thành chủ." Nói xong ôm lấy thắt lưng Thiên Nguyệt Triệt, bay vọt lên mã xa, này... Không nhìn sắc mặt của thôn trưởng, bốn người thúc mã rời đi. "Ngươi nói cái gì?" Trong phòng tối, nam tử trầm mặt nhìn thôn trưởng: "Hắn nói hắn ở tại phủ thành chủ?" "Vâng." Thôn trưởng thành thật đáp. Nam tử nhíu mày, rốt cuộc mấy người kia là ai? Đặc biệt là nam nhân và thiếu niên kia, có thể cảm giác được lực lượng trên người bọn họ rất mạnh. " Đẩy nhanh kế hoạch." Nam tử hạ lệnh, bây giờ không phải là lúc sinh thêm sự cố: "Đã khống chế người trong thôn rồi chứ?" "Trên căn bản, hồng tửu của bọn ta đã chuyển ra, tin rằng một nửa người ở Phỉ Bỉ Na thành đã uống qua, nếu như không có bất ngờ xảy ra, những người đó...." Nam tử quơ tay: "Đã biết, ngươi xuống đi." Trong rừng hoang vang vọng tiếng lộc cộc của mã xa: "Phụ hoàng, ngươi nói đối phương sẽ chặn đường bọn ta chứ?" Giọng nói của Thiên Nguyệt Triệt có chút mong đợi. Nhưng có người vô tình cắt đứt hy vọng của hắn: "Sẽ không." Thiên Nguyệt Thần lý trí mở miệng, nếu như đối phương muốn đối phó bọn họ thì đã động thủ từ đầu, chắc chắn sợ đưa tới phiền toái, cho nên mới chịu đựng như vậy. Lên đường, không lề mề như lần trước, mà nhanh hơn, không lâu bằng lúc từ thành trấn của Phỉ Bỉ Na thành đến Hồng Diệp thôn. Khi bọn hắn tới thành trấn của Phỉ Bỉ Na thành, sắc trời đã tối. Đi tới khách điếm lúc trước Nặc Kiệt ở, Đàn và Nặc Kiệt thấy bọn họ kích động đến mức thiếu chút nữa rơi lệ. "Chủ tử, các ngươi trở về." Đàn lập tức bưng trà, Nặc Kiệt vội vàng phân phó thị giả chuẩn bị thức ăn. Thân thể nam tử cũng khôi phục rất nhanh, nhìn thấy nhóm người Thiên Nguyệt Triệt, hiển nhiên có chút kích động, nhưng Thiên Nguyệt Triệt tựa hồ muốn nam tử kích động thêm nên cố ý mở miệng: "Bọn ta tìm được thôn truyền ra ôn dịch, đã chết chừng ba mươi người, rất nhiều, đại khái mấy ngày nữa người chết sẽ càng nhiều." "Cái gì?" Nam tử đang uống dược, phịch một tiếng rớt xuống đất: "Không được, ta phải lập tức đi cứu người." Nam tử từ trên giường giãy dụa đứng lên, mặc dù tứ chi có chút lực đạo, nhưng vẫn không đủ. "Ngươi được không?" Thiên Nguyệt Triệt khinh thường cười nhạo: "Nếu như ngươi làm được, sẽ không cần bổn điện hạ cứu ngươi về, lúc này ngươi mà ra chỉ sợ bị chém không chỉ một mà là hai cánh tay." Nam tử nghe Thiên Nguyệt Triệt nói cũng không sợ, nâng thẳng lồng ngực: "Đây là trách nhiệm của ta, cũng là nghĩa vụ của ta, tử tôn của Lợi Tư gia tộc không có hạng người tham sống sợ chết." Lợi Tư gia tộc? Thiên Nguyệt Triệt có lẽ không biết gia tộc này, nhưng Thiên Nguyệt Thần biết. "Con dân của Thần tộc, Lợi Tư gia tộc?" Thanh âm trầm thấp của Thiên Nguyệt Thần mang theo suy đoán cùng nghi ngờ. Nam tử sửng sốt, không ngờ một người không quan trọng cư nhiên biết Lợi Tư gia tộc, hô hấp có chút khẩn trương, nam nhân này rốt cuộc là ai? Cùng lúc đó Thiên Nguyệt Triệt cũng căng thẳng, phụ hoàng biết Lợi Tư gia tộc, đây cũng không phải là lần đầu tiên, tựa như lần trước hắn nói ra họ mẫu thân, phụ hoàng cũng biết đó là họ Thần tộc. Phụ hoàng, rốt cuộc ngươi còn có chuyện gì gạt ta? Nhận thấy được Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên bất an, Thiên Nguyệt Thần nắm chặt tay của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Sau này ta sẽ nói cho ngươi biết, được không?" Thiên Nguyệt Triệt do dự một chút, gật đầu. "Bây giờ đổi lại ngươi nói cho ta biết, tại sao Thần tộc bước lên lãnh địa của loài người?" Thiên Nguyệt Thần đem tầm mắt chuyển hướng nam tử, nét mặt lạnh lùng cho thấy thân phận đế vương cao cao tại thượng của y, nghiễm nhiên không quan tâm nam tử trước mắt căn bản không phải loài người, cũng không phải là con dân của Mạn La đế quốc. Nam tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó nói có lệ: "Căn cứ vào pháp luật của đại lục, loài người không có tư cách thẩm vấn Thần tộc." "Nga?" Thiên Nguyệt Thần tà tà cười nói: "Đã như vậy thì ngươi hãy trở về Quang Minh thần giới, lãnh địa loài người mặc dù có thể tùy ý Thần tộc đi vào, nhưng không cho phép Thần tộc gây tội ác, Quang Minh thần tử của các ngươi không dạy các ngươi sao?" "Lớn mật, không cho phép ngươi vũ nhục thần tử bệ hạ." Nam tử tức giận hướng nắm đấm về phía nam nhân, Thiên Nguyệt Thần vung tay lên, nam tử như hồng mao té trên mặt đất. "Lớn mật?" Thiên Nguyệt Thần cười lạnh: "Không có người dám nói chuyện như vậy với trẫm, cho dù là Quang Minh thần tử của các ngươi, trẫm cũng không để vào mắt, huống chi là người Lợi Tư gia tộc, nga, Lợi Tư gia tộc là quan chấp pháp của Quang Minh thần giới, từ trước đến giờ chỉ thi hành lời nói của Quang Minh thần tử, trẫm cũng quên mất." Nghe thanh âm khinh thường cùng cao ngạo của Thiên Nguyệt Thần, nam tử kinh ngạc: "Ngươi là đế vương của Mạn La đế quốc?" Khí chất quân lâm thiên hạ này, thái độ không ai sánh nổi này, đúng là không phải người bình thường, nhưng cho dù là đế vương nhân gian, cũng không có lá gan cuồng ngạo như thế. Hơn nữa cho dù bây giờ công lực của hắn rất yếu, nhưng cũng cảm giác được nam nhân này rất mạnh, mạnh đến mức khiến lòng người kinh hãi. "Trẫm cho là trẫm nói vô cùng rõ ràng." Thiên Nguyệt Thần đem cằm tựa trên vai Thiên Nguyệt Triệt, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm nam tử giống như nhìn một con kiến: "Lợi Tư gia tộc thân là quan chấp pháp của Thần tộc, nhưng đi tới lãnh địa của loại người, chứng minh có người Thần tộc đến nơi này gây tội ác." Nói chuyện giống như đang đùa cợt, tựa hồ sinh tử của con dân đối với y mà nói cũng không quan trọng như vậy. Nam nhân này tâm tư sâu không lường được, nam tử trầm tư hồi lâu, mới nói: "Ngươi là đế vương của Mạn La đế quốc, như vậy chuyện này nói cho ngươi biết cũng không sao, dù sao chuyện này quan hệ đến tính mạng của con dân Mạn La đế quốc." "Nặc Kiệt đỡ hắn đứng lên, sau đó đi ra ngoài trông chừng." Thiên Nguyệt Thần hạ lệnh. Trong phòng nhất thời chỉ còn lại Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt cùng nam tử. "Ta là Lôi, đứng đầu quan chấp pháp của Lợi Tư gia tộc, trực tiếp dưới tay thần tử bệ hạ." Lôi tự giới thiệu: "Ta tới lãnh địa loài người là bởi vì chuyện xảy ra một ngàn năm trước, về sự kiện Phỉ Bỉ Na." "Chính là Phỉ Bỉ Na ở Phỉ Bỉ Na thành?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi, nói như vậy truyền thuyết Nặc Kiệt kể là sự thật? "Đúng." Lôi gật đầu: "Chính là Phỉ Bỉ Na, nhưng chuyện không giống như truyền thuyết của loài người các ngươi." Nói tới đây, Lôi cũng vì chuyện năm đó mà canh cánh trong lòng.
|
Quyển 3 - Chương 44: Nghĩa trang
" Không giống như truyền thuyết của loài người? Như vậy còn có chút thú vị." Tính tò mò của Thiên Nguyệt Triệt bị dẫn ra. Lôi nhìn Thiên Nguyệt Triệt một cái, bắt đầu nói về chuyện năm đó: "Phỉ Bỉ Na là tiểu thư quý tộc của Thần tộc, Thần tộc có thể lấy người ngoại tộc, thần tử bệ hạ cho con dân Thần tộc tự do yêu thương, nhưng Phỉ Bỉ Na gia tộc không cho phép Phỉ Bỉ Na cùng với nam tử nhân loại, đây là chuyện trong nhà, thần tử bệ hạ không tham gia vào. Tuổi thọ của loài người và Thần tộc cách nhau quá nhiều, nam tử chết sớm hơn Phỉ Bỉ Na cũng không phải chuyện gì đáng trách, nhưng Phỉ Bỉ Na không muốn nam tử chết sớm, lẻn vào lãnh địa Ma giới trộm Huyền Minh Ma châu, hiển nhiên là thất bại, Ma châu là bảo vật vô giá, Ma vương sẽ không để người khác trộm được. Sau khi thất bại, vì tính mạng nam tử, nàng lần nữa xâm nhập Ám Dạ chi tộc, trộm lấy Nguyệt châu, Nguyệt châu hút lấy linh khí của thiên địa, nguyệt chi tinh hoa, kết quả nàng thất bại, bị thương mà quay về, cũng vì vậy khiến Ám Dạ chi tộc, Ma tộc tranh chấp với Thần tộc." Cho nên thần ma đại chiến? Chẳng lẽ Thần tộc không có bảo vật kéo dài tính mạng sao?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi. "Cũng không có thần ma đại chiến, thần tử bệ hạ bảo Phỉ Bỉ Na gia tộc giao Phỉ Bỉ Na ra, Thần tộc đương nhiên là có bảo vật này, thần tử bệ hạ là thần thánh trong lòng con dân Thần tộc, Phỉ Bỉ Na hiển nhiên cũng không ngoại lệ, hơn nữa nàng là con dân Thần tộc, sẽ không phản bội tộc của mình. Thần tử bệ hạ ra lệnh, Phỉ Bỉ Na gia tộc cảm giác không còn thể diện, vô cùng phẫn nộ, khi đó rất nhiều người vây Phỉ Bỉ Na thành, nhưng không tìm được triền thân chính xác của Phỉ Bỉ Na. Thật ra khi đó nàng giấu mình ở Hồng Diệp thôn, bởi vì Hồng Diệp thôn có vị trí đặc biệt, cho nên Thần tộc rất mơ hồ. Thế nhưng gió lọt qua vách tường, Phỉ Bỉ Na và nam tử vẫn bị tìm được, Phỉ Bỉ Na cùng người nhà tranh cãi, nam tử vô tình thành vật hy sinh, nam tử chết, Phỉ Bỉ Na bi thống vạn phần, cuối cùng thiêu đốt linh hồn của mình, đồng dạng chết ở Hồng Diệp thôn. Sau khi Phỉ Bỉ Na chết năm thứ nhất, Hồng Diệp thôn xảy ra một đợt ôn dịch khổng lồ, mà nguồn gốc của ôn dịch chính là Huyết Nga, không ai biết Huyết Nga sinh ra như thế nào, nhưng hắn cứ như vậy mà xuất hiện. Vì chuyện này, thần tử bệ hạ giận dữ, Huyết Nga tổn thương quá nhiều con dân Phỉ Bỉ Na thành, không phải năng lực của loài người có thể giải quyết, khi đó vong hồn chết oan cũng rất nhiều. Sau đó thần tử bệ hạ dùng sức mạnh quang minh thánh quang cứu vãn toàn bộ Phỉ Bỉ Na thành, nhưng không biết tại sao thần tử bệ hạ lại bảo thần tử nói cho loài người, nói Phỉ Bỉ Na vì cứu loài người mà hy sinh thân mình, hơn nữa để thành dân điêu khắc tượng Phỉ Bỉ Na cung phụng." "Bởi vì hắn suy đoán Phỉ Bỉ Na có thể hóa thành lệ quỷ, cho nên muốn hương khói hóa đi lệ khí của nàng." Thiên Nguyệt Triệt cười, thuận miệng nói. Hai ánh mắt đồng thời nhìn hắn chăm chú. "Sao... Sao vậy?" Thiên Nguyệt Triệt không giải thích được. "Lúc ấy không có ai đóan được ý nghĩ của thần tử bệ hạ, cho đến khi Phỉ Bỉ Na gia tộc bị diệt, mà thủ phạm giết toàn bộ Phỉ Bỉ Na gia tộc chính là Huyết Nga, nhưng không ai biết là ai làm. Ta đuổi theo đầu mối tới đây, mới phát hiện có người tính toán đại khai sát giới với con dân của Phỉ Bỉ Na thành, đêm đó ta đuổi theo người nọ đến đập chứa nước, nhưng phát hiện mình không tự lượng sức... ." "Là lam y nam tử kia? Hắn là ai vậy?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi tiếp. "Về phần thân phận của hắn, ta không tra được, chỉ biết hắn là dưỡng tử (con nuôi) của ca ca Phỉ Bỉ Na, lúc toàn bộ Phỉ Bỉ Na gia tộc bị giết, thi thể người này vẫn còn, nhưng đuổi theo đầu mối, ta lại phát hiện hắn ở nhân loại. Ta nghĩ đây có lẽ đây là trùng hợp, cho nên tới nhìn xem, nhưng không ngờ bị hắn gây thương tích." "Tại sao hắn phải giết sạch người Phỉ Bỉ Na gia tộc? Có cừu oán? Còn nữa, tại sao hắn phải đối phó với người Hồng Diệp thôn?" Thiên Nguyệt Triệt liên tiếp hỏi, sợ rằng ngay cả Lôi cũng không biết. "Bây giờ cách giải quyết là tìm được người kia, ngăn cản hắn tiếp tục gây chuyện, nếu không toàn bộ Phỉ Bỉ Na sẽ xảy ra chuyện." Chuyện này không phải chuyện đùa. "Vậy thỉnh thần tử các người cứu một lần nữa không được sao?" Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười. "Gần đây thân thể thần tử bệ hạ không tốt, đang bế quan, chuyện bên ngoài ngài ấy không biết." Lôi có lỗi nói. "Như vậy a... Phụ hoàng, chúng ta làm gì tiếp theo?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi đến tận đây mới hỏi nam nhân. "Lập tức tới Hồng Diệp thôn." Thiên Nguyệt Thần đứng dậy, không chút dao động nói: "Hắn khiến thôn dân đuổi chúng ta rời đi, chỉ là muốn tranh thủ thời gian, hắn có kế hoạch lớn hơn nữa." Thiên Nguyệt Thần nhận xét, chỉ cảm thấy mọi chuyện từ trước đến nay là thứ phiền toái, nhưng lần này trực giác nói cho Thiên Nguyệt Thần biết, ôn dịch Huyết Nga này không đơn giản. Hồng Diệp thôn. Đêm khuya yên tĩnh, trong thôn đặc biệt yên tĩnh, mấy bóng dáng lén lút di chuyển. "Phía trước chính là nghĩa trang ." Tiểu Nhạc chỉ vào bãi đất trống u ám mở miệng, thanh âm có chút run run, nếu như không phải là Tu ôm nó, chỉ sợ hai chân đã sớm nhũn ra. "Hư." Tu đột nhiên nói: "Có người tới." Cũng may Tu nhạy cảm hơn Thủ Điện Đồng và Tiểu Bạch, mấy người lập tức ẩn nấp, qua một lúc thì thấy bốn người mang một thi thể đi đến. "Đây không phải là thôn dân mới chết lúc xế chiều sao?" Minh vệ bên cạnh Tu nghi ngờ nói, vừa mới chết đã đưa đến nghĩa trang, chuẩn bị làm cái gì. "Kỳ quái." Thủ Điện Đồng phát ra thanh âm khanh khách, càng nghĩ càng thấy kỳ quái. "Nơi nào kỳ quái?" Tu nhẹ giọng hỏi. "Người bình thường chết, hồn phách của hắn sẽ quanh quẩn bên cạnh mấy ngày, nhưng người này rõ ràng chết lúc xế chiều, hồn phách của hắn đã bị người khác lấy đi, đây không phải là thật kỳ quái sao? Ta đã chết mấy trăm năm nhưng hồn phách cũng còn mà." Thủ Điện Đồng giải thích, nếu như không có cái câu phía sau, sẽ hoàn hảo, có câu kia, cảm giác lại thay đổi, Thủ Điện Đồng nói gì cũng không quên khoe khoang chính mình. "Ngươi... Ngươi... ." Tiểu Nhạc nhả từng chữ từ cổ họng, nàng... Nàng cư nhiên đã chết mấy trăm năm , đây không phải là... Đây không phải là thành quỷ. Tu che miệng của nó, ngăn cản nó tiếp tục nói. "Tiểu Bạch." Tu đặt Tiểu Nhạc xuống, giao cho Tiểu Bạch, sau lưng Tiểu Bạch là một tay nải, bên trong đều là trái cây, mà giờ khắc này nó vừa ăn trái cây, vừa khó hiểu nhìn Tu. Cái trán Tu đầy hắc tuyến: "Tiểu Bạch, ta đem Tiểu Nhạc giao cho ngươi, ngươi đưa hắn về nhà trước, bọn ta đến chỗ kia xem, được không?" Lần đầu tiên trong đời Tu nói chuyện với sủng vật, cũng không biết sủng vật của tiểu điện hạ nghe hiểu được hay không. "Được." Tiểu Bạch nhẹ giọng mở miệng, như cũ ăn chuối tiêu nhưng vẫn rất có lương tâm nhìn Tiểu Nhạc một cái, sau đó do dự một chút, từ trong tay nải lấy ra một trái chuối tiêu cho Tiểu Nhạc. Kỳ thực chuyện gì Tiểu Bạch cũng không cự tuyệt. Tu có chút bất an: "Thật sự không có chuyện gì chứ?" Có thể giao cho Thủ Điện Đồng thì tương đối an toàn a, nhưng nhìn Tiểu Bạch cũng có thể tin, hơn nữa bọn hắn còn cần Thủ Điện Đồng. "Không có... Chuyện." Một chữ nói lưu loát, hai chữ Tiểu Bạch nói rất chậm, dù sao vừa mới học nói chuyện, vì chứng minh mình hữu dụng, Tiểu Bạch kéo tay Tiểu Nhạc rời đi. Tiểu Nhạc sớm bị một trái chuối ngon miệng mua chuộc, lúc này phát hiện Tiểu Bạch còn có thể nói chuyện, lại càng thêm tò mò, ngây ngốc đi theo Tiểu Bạch. "Thủ Điện Đồng, chúng ta vào bên trong dò đường, nhìn xem thế nào." Tu nói tiếp. Theo sau Tu, minh vệ, Thủ Điện Đồng, ba người biến mất tại chỗ. "Tiểu... Tiểu Bạch?" Tiểu Nhạc ăn từng miếng từng miếng chuối, đi theo Tiểu Bạch, nhưng nó phát hiện một vấn đề rất quan trọng: "Tiểu Bạch, đây là đâu?" Đây không phải là đường về nhà a, sắc trời lại tối như vậy, Tiểu Nhạc bắt đầu lo lắng, để cho Tiểu Bạch dẫn đường, đúng là không phải biện pháp tốt, bởi vì Tiểu Bạch trời sinh mù đường, trong hoàng cung mà mỗi ngày vẫn lạc đường. Nhưng tính cách mạo hiểm của Tiểu Bạch học được từ Thiên Nguyệt Triệt. "Không... Sợ." Tiểu Bạch an ủi vỗ vỗ tay của nó: "Cho... Ăn." Tiểu Bạch phát hiện Tiểu Nhạc ăn sạch chuối tiêu, lại cho nó một trái táo, tay nải của Tiểu Bạch chính là túi Bách Bảo, bên trong có thể đựng rất nhiều đồ, mà phía ngoài lại không nhìn thấy, đó cũng là Thiên Nguyệt Triệt bỏ rất nhiều kim tệ mua về. Tiểu Nhạc chưa từng ăn trái cây ngon như vậy, hài tử trong thôn tương đối đơn thuần, tâm lại bị mua chuộc, ngơ ngác đi theo Tiểu Bạch. Ánh trăng chiếu trên thân hai người, có chút tức cười, Tiểu Bạch vẫn đánh bạo đi tới, không phải là Tiểu Bạch không sợ, mà nó không có học qua sợ là gì, hơn nữa nó còn có một chủ tử không biết sợ điều gì. Đi một nửa đường, hai người đi tới một nơi kỳ quái, nghe thấy có tiếng người nói chuyện, Tiểu Bạch lôi kéo Tiểu Nhạc núp vào, hơn nữa học bộ dáng của Tu: "Hư." "Những thứ này đủ chưa?" Mở miệng chính là thanh âm của một nam nhân. "Nhiều hơn chút nữa, lo trước khỏi hoạ." Thanh âm nam nhân nói tiếp. Tiểu Bạch có chút nghi ngờ, lặng lẽ vươn đầu, nhìn chỗ kia. Thấy một nam nhân trong tay giữ một con heo, heo giãy dụa không ngừng, phía dưới cổ có một thùng nước, chỉ nghe tiếng tích tích.
|
Quyển 3 - Chương 45: Mật đạo
Tiểu Nhạc thấy Tiểu Bạch nhìn chăm chú như vậy, cho là có vật gì cũng vươn đầu ra xem. A... Tiếng thét chói tai cắt trời đêm, chỉ vì chỗ cổ heo đang không ngừng chảy máu, từ màu máu còn có thể thấy được, đây là máu tươi. "Người nào?" Địch nhân theo nơi thanh âm phát ra lập tức chạy tới. Tiểu Bạch kéo tay Tiểu Nhạc vội vàng chạy về, lại bị một nam tử khác cản đường. Hai nam tử đầu tiên là sửng sốt, không ngờ có thứ kỳ quái như vậy, Tiểu Bạch đem Tiểu Nhạc che ở phía sau, mấy năm nay ăn nhiều, nó sắp mập bằng Nặc Kiệt. "Làm sao bây giờ?" Một nam tử hỏi nam tử kia. "Bắt bọn nó để chủ nhân định đoạt." Dù sao thứ trắng trắng phì phì kia có chút kỳ quái. Tiểu Nhạc sợ trốn sau lưng Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch không biết trời cao đất rộng hiển nhiên không đem hai người kia đặt vào mắt, ngay sau đó hai người xông tới. Tiểu Bạch kéo Tiểu Nhạc trốn qua một bên, không còn cách nào vì nó thiếu hụt kinh nghiệm tác chiến, trong miệng nhả ra mưa đá lạnh như băng, mưa đá từng lớp từng lớp cuồn cuộn không dứt, hai nam tử vội vàng né tránh, Tiểu Bạch mượn cơ hội lôi kéo Tiểu Nhạc chạy trốn. "Đuổi theo." Xem ra vật này không đơn giản, như vậy càng không thể để cho nó chạy, khi bọn hắn đuổi theo Tiểu Bạch vàTiểu Nhạc đi tới một hậu viện thì dừng lại. "Làm sao bây giờ?" Một nam tử hỏi, hóa ra Tiểu Bạch và Tiểu Nhạc chạy đến cửa sau của từ đường. "Đi báo cho chủ tử, ta ở chỗ này coi chừng." Nam tử kia tỉnh táo nói. Nghĩa trang Tu, minh vệ, Thủ Điện Đồng len lén đi theo nhóm người, nghĩa trang là một tòa nhà hoang phế rất nhỏ, đi vào bên trong mới phát hiện đều là người chết, theo lời giải thích của Tiểu Nhạc, nơi này đều là người chết từ lúc trước, nhưng thật kỳ quái, tại sao những thi thể người chết kia đều khô quắt. Thật sự không tầm thường, giống như bị thứ gì đó hút cạn máu. Đi theo nhóm người kia vào phòng, phòng ở đây giống như những gian phòng bình thường, kỳ quái chính là đi vào lại không thấy bóng dáng người nào. Tu cùng minh vệ dò xét chung quanh một phen, lại bị một động tác lơ đãng của Thủ Điện Đồng tìm được cơ quan. Thủ Điện Đồng thích đồ đẹp, thấy bên này treo y phục tơ lụa mềm mại, hiển nhiên cầm lên xem xét. Phanh... Một cửa ngầm cứ như vậy xuất hiện trước mắt bọn hắn. "Đi xem một chút." Tu tỉnh táo nói, dẫn đầu đi vào mật đạo, minh vệ cùng Thủ Điện Đồng đuổi theo phía sau, mật đạo không nhỏ, rất rộng rãi, ít nhất ba người có thể sóng vai mà đi. Mật đạo cũng không tối, dọc đường đều có ánh nến, chắc là vì vừa rồi được những người kia thắp lên, dọc theo mật đạo xuất hiện phân nhánh, có chút khó khăn . "Đi đường này." Thủ Điện Đồng chỉ vào con đường bên trái. Tu không giải thích được hỏi nàng: "Sao lại xác định như thế?" Thủ Điện Đồng khinh thường nhìn hắn, mặc dù bộ xương khô không có con ngươi, nhưng lại làm cho người ta cảm giác như thế: "Ta dù gì cũng là quỷ 300 tuổi, nơi này vừa mới có hơi thở người chết thổi qua, chẳng lẽ quỷ cấp cao như ta không nhận thấy được sao?" Giọng nói kiêu ngạo, rõ ràng rất giống giọng Thiên Nguyệt Triệt, Tu chỉ có thể nghe theo, ai kêu người ta là quỷ cấp cao? Dựa theo Thủ Điện Đồng nói, đi dọc theo đường bên trái, đi thật lâu, đột nhiên vách tường bắt đầu biến hóa, con đường vốn rộng rãi đột nhiên chật hẹp, vách tường hai bên không ngừng dịch lại giữa. Nguy rồi, không biết đã chạm vào chốt mở nào, Tu thầm nghĩ, đồng thời dưới chân tăng nhanh bước tiến, ba người liều mạng chạy, vách tường phía sau cũng không ngừng áp sát vào. Phía trước lại xuất hiện phân nhánh. Có chuyện gì chứ? Thấy vách tường sắp áp sát bọn họ, đường phía trước lại không biết lựa chọn thế nào, dưới tình thế cấp bách, đại não người luôn chậm hơn phản ứng thân thể. Thân thể tự nhiên hướng phía bên phải đường chạy đi. Phanh... Thanh âm vang dội truyền ra, ba người bị giam vào một gian nhà đá, bốn phía mờ mờ. "Ta nói quỷ cấp cao, cái này gọi là hơi thở người chết sao?" Thân thiện hữu hảo cười nhìn Thủ Điện Đồng. "Hừ." Thủ Điện Đồng hừ lạnh, không nhìn vẻ mặt đầy tiếu ý của Tu, trên thực tế là Thủ Điện Đồng thẹn thùng, tay xương khô gõ gõ thạch bích, ý đồ tìm cách rời đi. Mọi nơi đóng chặt, không có dấu vết mật thất, căn bản không có lối ra, Tu thở dài, có thể phải chết ở chỗ này. Chẳng qua là... Đụng đụng... Bọn họ nghe được thanh âm, ba người lắc đầu, không phải là bọn họ truyền ra, như vậy? Mắt Tu nhất thời sáng lên, dựa theo nơi thanh âm mới truyền đến, gõ mấy tiếng, một lát sau, bên kia lại truyền đến tiếng gõ thạch bích. Nói cách khác hai bên do thạch bích ngăn cách, cách vách có người? "Tránh ra." Tu ý bảo minh vệ cùng Thủ Điện Đồng tránh ra một chút, tự mình phát động nội lực đánh về phía thạch bích, nhưng tiếng va chạm chỉ càng thêm mãnh liệt, thạch bích không chút động đậy. "Đầu lĩnh, ta tới giúp ngươi." Minh vệ hợp lực, đem nội lực truyền vào người Tu. Tu gật đầu, tiếp tục phát động, nhưng vẫn thất bại, Tu không tiếp tục lần ba. "Thạch bích này cứng như sắt, không thể dùng nội lực để phá huỷ." Tu lắc đầu, ngăn cản minh vệ tiếp tục. Song bọn họ mới vừa vặn dừng lại, đã nghe "Lạc" một tiếng, nguyên lai là thạch bích di động . Tiếp theo hai bên nhận diện nhau, đều có chút sửng sốt, thế nào cũng không ngờ sẽ gặp nhau. "Tiểu Bạch?" Đầu tiên lên tiếng chính là Thủ Điện Đồng, kích động tiến lên ôm lấy nó: "Sao ngươi lại ở chỗ này." Ô ô ô... Thủ Điện Đồng vô cùng cảm động nhìn Tiểu Bạch, là Tiểu Bạch cứu nàng một mạng. Tiểu Bạch xấu hổ cười cười: "Tiểu... Nhạc... Nói." Bởi vì câu nói quá dài, nó giải thích được phải cố hết sức, cho nên để Tiểu Nhạc mở miệng. Tiểu Nhạc vẫn còn bội phục bản lĩnh của Tiểu Bạch, lúc này thấy Tu mới hoàn hồn, nói tiếp: "Sau khi ta và Tiểu Bạch rời khỏi, trên đường về nhà lạc đường, kết quả đụng phải hai nam tử, bọn họ đang giết heo... Ách... Lấy máu heo, bọn ta bị bọn họ phát hiện, sau đó Tiểu Bạch mang theo ta chạy trốn, bọn ta chạy vào từ đường, không biết thế nào xông vào một gian phòng, sau đó đến nơi này, tiếp theo Tiểu Bạch gõ đông gõ tây, gõ gõ thì nghe thanh âm của các ngươi." Cái gì? Nhưng bây giờ không phải là lúc buồn bực: "Bọn ta nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này đã." Phỉ Bỉ Na thành "Bệ hạ." Thành chủ Phỉ Bỉ Na thành là một trung niên nam tử vóc người mập mạp, vẻ mặt hòa khí nhìn Thiên Nguyệt Thần. "Trong vòng nửa tháng lập danh sách những người mua hồng tửu của Hồng Diệp thôn, đồng thời cách ly bọn họ, phong tỏa cửa thành, không có lệnh của trẫm, nghiêm cấm người xuất nhập." Thiên Nguyệt Thần vừa vào đại sảnh phủ thành chủ, trực tiếp mở miệng, thanh âm lạnh lùng mang theo uy nghiêm trời sinh. "Vâng." Thành chủ lập tức đi thi hành mệnh lệnh. Rời đi phủ thành chủ, Thiên Nguyệt Triệt còn có chút nghi ngờ. "Đang nghĩ gì?" Nhìn tiểu đông tây yên lặng ngồi trong lòng, Thiên Nguyệt Thần ôn nhu hỏi. "Người này cảm giác thật giống như... Thật giống như... ." Không, không thể nào, Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, có thể là mình nghĩ nhiều. "Giống như ảnh vệ báo cáo chuyện ôn dịch?" Thiên Nguyệt Thần cúi đầu nhìn hắn. Ách? Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, khó có thể chấp nhận? Nhưng bộ dáng của bọn họ, còn thêm thanh âm, lại khác biệt nhiều như vậy a. "Mỗi một minh vệ đều có chỗ lợi hại khác nhau, Tu hiểu rõ ngũ hành phong thủy, mà hắn gọi là Vô, có thể tự do thay đổi thân hình." Thiên Nguyệt Thần giải thích. "Nói cách khác hắn có thể cải biến thành phụ hoàng, hoặc là bộ dáng của ta?" Nghĩ đến người này biến thành bộ dáng của phụ hoàng, Thiên Nguyệt Triệt run run, không thể nào? Hắn không muốn. "Uh, có thể." Thiên Nguyệt Thần xoa đầu của hắn: "Nhưng hắn sẽ không." Đây là sự tín nhiệm của Thiên Nguyệt Thần đối với thuộc hạ. Mấy người giục ngựa dựa theo hành trình Thiên Nguyệt Triệt theo dõi hắc y nhân đi tới vách đứng dưới đập chứa nước. Vách đứng vạn trượng ngay trước mắt, chuyến này chỉ có bốn người tới, có Lôi Lợi Tư chưa khôi phục công lực, Nặc Kiệt, Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt. Với công lực của Thiên Nguyệt Thần, muốn dẫn bốn người đi lên vách đứng cũng không khó, nhưng sắc mặt Lôi Lợi Tư rất khó coi, đương nhiên chuyện này đối với người thân là quan chấp pháp của Thần tộc mà nói, là chuyện thật mất mặt. Lên vách đứng, mấy người đi thẳng tới đường nhỏ thông đến Hồng Diệp thôn. "Bổn điện hạ không rõ, ban đầu ngươi có thể một mình dễ dàng lên vách đứng, thế mà còn bị người nam nhân kia chém đứt cánh tay." Thiên Nguyệt Triệt trêu chọc nói. Lôi Lợi Tư sắc mặt lúc trắng lúc xanh: "Tiểu điện hạ thấy tự nhiên sẽ biết." Làm quan chấp pháp của Thần tộc, niềm kiêu ngạo của hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận tài nghệ của mình không bằng người. Mà trước mắt hắn chỉ là hài tử mới mười ba tuổi, hắn cũng không hiểu, tại sao cảm giác thiếu niên này có tư cách kiêu ngạo? Hơn nữa, sâu trong linh hồn thiếu niên có một cỗ lực lượng khiến hắn rất quen thuộc. Chẳng lẽ là vì thiếu niên này từng cứu hắn sao?
|