Thiên Nguyệt Chi Mị
|
|
Quyển 4 - Chương 49
Năm ngón tay thon dài trắng nõn, ngũ quan tuấn mĩ lộ ra chăm chú, ánh mắt vô cùng trong suốt. Thần tử có chút hoa mắt, ánh mắt đẹp như vậy, sạch sẽ như vậy, sao luôn dùng sự lạnh lùng che đậy. Ngón tay xẹt qua mu bàn tay Nguyệt, đặt lên mặt nạ của mình, mang theo tay y nhẹ nhàng gỡ mặt nạ mỏng, mặc dù mỏng, nhưng không người nào có thể gỡ xuống, chỉ có y, cho nên y là đặc biệt. Dù là đệ đệ song sinh của Tinh Linh hoàng, Thần tử vẫn đối với Tinh Linh hoàng như gần như xa, nhưng nam nhân này thì khác, ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao lại khác? Là do ánh mắt nóng rực của y trên yến hội sao? Hay vì tâm tư đơn thuần của nam nhân này. Ta muốn ngươi, lời như thế, không ai nói với hắn, tất cả đều cảm thấy hắn làm được hết thảy là chuyện đương nhiên, nhưng không ai biết, hắn cũng tịch mịch, vì tịch mịch mới mang tiểu cô nương kia tới thần điện, không đeo mặt nạ trước mặt tiểu cô nương kia, để tiểu cô nương kia biết mình và Tinh Linh hoàng giống nhau. Hết thảy là muốn đùa vui với nàng, nhưng nam nhân này thì khác, không chỉ là đùa, có lẽ nguyên nhân chính hắn cũng chưa rõ. Mặt nạ bạc rơi xuống, chạm vào đất phát ra tiếng vang thanh thúy. Mặt đất phản chiếu bóng dáng hai người, là một hắc một bệnh, lại như dung nạp tất cả màu sắc trong thiên địa. Khuôn mặt quen thuộc không khiến Nguyệt rung động, đáy mắt chỉ hiện lên kinh ngạc. Thần tử có chút nghi ngờ, y? Không nói gì sao? "Ta thích ánh mắt của ngươi, độc nhất vô nhị." Nguyệt như hiểu rõ lo lắng của hắn, nhẹ nhàng nói ra cảm giác trong đáy lòng. Đột nhiên, Thần tử cười, vì ánh mắt khác nhau nên dù nhìn hai người giống nhau như đúc, y cũng nhận ra mình không phải Tinh Linh hoàng? Thần điện là nơi hai người thường gặp nhau, bởi vì nơi này yên tĩnh và hài hòa. Trên giường, hai nam nhân tựa vào nhau, mái tóc đen của Thần tử tán loạn trên lồng ngực mạch sắc, tay trắng nõn đùa giỡn tóc Nguyệt, đôi mắt khóa chặt dung nhan của nam nhân đang say ngủ. Lúc nam nhân này ngủ thật giống hài tử. "Chủ, Tinh Linh hoàng tới." Thanh âm của Vô Thần tướng — Mộc vang lên giữa không trung. Chân mày cau lại, Thần tử bước xuống giường, kéo chăn lông che trên người Nguyệt, thấy nam nhân nhíu chặt chân mày, thần tử cúi đầu, hôn lên mặt y: "Ta trở lại ngay." Hoa viên Thần tộc Tinh Linh hoàng mỹ lệ đứng trong bách hoa, hoàn mỹ không chút tì vết, quay đầu thấy nam tử đeo mặt nạ bạc vừa xuất hiện, mục mâu bình thản hiện lên vui sướng, tiến lên, dựa vào ngực nam tử. "Ca ca." Thần tử lui về phía sau một bước, giữ khoảng cách với Tinh Linh hoàng. Tinh Linh hoàng chấn động: "Quang, ngươi... Trước kia ngươi không như vậy." Thanh âm mềm mại mang theo tổn thương, vui sướng đã tắt đi trong mắt Tinh Linh hoàng. "Ca ca." Thần tử lẳng lặng nhìn hắn. "Quang, Kim Mang trường kiếm của ngươi vẫn còn chứ? Song sinh kiếm, ta muốn có nó, lúc nhỏ, ngươi nói ta quá nhỏ, không thích hợp luyện kiếm, khi đó ta nghe lời ngươi, nhưng quên, hóa ra ta và ngươi cùng tuổi, nếu ta không thích hợp luyện kiếm, sao ngươi lại thích hợp. Bây giờ, Quang, ta trưởng thành, có thể cho ta một thanh Kim Mang trường kiếm không?" Tinh Linh hoàng nhớ lại hồi ức, khi đó Thần tử luôn che chở mình, vui vẻ lại hiện lên trong mắt. "Ca ca." Thần tử tiến lên, cầm tay Tinh Linh hoàng, "Không phải đã nói rồi sao? Tay ca ca không thích hợp luyện kiếm." Ba ... Tinh Linh hoàng gạt tay Thần tử: "Ngươi tặng một thanh Kim Mang trường kiếm cho y, phải không?" Nét mặt nghiêm túc chưa bao giờ có, thoáng cái trở nên lạnh lùng. Thần tử trầm mặc nửa ngày: "Đúng." "Tại sao? Trước kia ngươi không muốn cho ta Kim Mang trường kiếm, hẳn là người không nỡ bỏ nó nên người luôn tìm lý do nói dối ta, nhưng y thì sao? Y là cái gì, chúng ta là song sinh, trên thế giới này ai có tư cách dùng Kim Mang trường kiếm cùng ngươi hơn ta, Quang, ngươi nói cho ta biết, còn có ai?" Nét mặt Tinh Linh hoàng khá kích động, ánh mắt nhìn Thần tử đầy nóng lòng. "Ca ca, không phải ai cũng có thể sử dụng Kim Mang trường kiếm, ca ca quá dễ kích động, Kim Mang trường kiếm cần chủ nhân luôn giữ được bình tĩnh mới phát huy hết khả năng của nó, hơn nữa, Kim Mang trường kiếm là song sinh kiếm, không phải song sinh như ta và ca ca, nó song sinh, là chỉ hai người tâm ý tương thông." Thần tử tỉnh táo giải thích. "Tâm ý tương thông? Chẳng lẽ ta với ngươi còn chưa đủ sao? Y, y và ngươi tâm ý tương thông? Y là Ám Dạ chi chủ, ngươi là Quang Minh thần tử, Nhật và Nguyệt không thể cùng lúc xuất hiện dưới một bầu trời, nên y không thể ở cùng ngươi, ta và ngươi thuộc về ánh sáng, y thuộc về bóng tối, con dân của Ám Dạ chi tộc chỉ sinh sống ở nơi âm u." Tinh Linh hoàng thốt ra lời khinh thường. "Ca ca, y xứng dùng Kim Mang trường kiếm, hơn nữa..." Thần tử nhìn Tinh Linh hoàng, cũng nghiêm túc chưa từng có, "Nếu ngày không thể nào hiểu đêm, như vậy, ta liền khiến nhật nguyệt điên đảo, ca ca, khung cảnh kia hẳn là đẹp hơn, nếu bóng tối không thể sinh tồn dưới ánh sáng, như vậy, ta khiến thế giới không còn ban ngày, ca ca, ngươi hiểu không? Ca ca là ca ca, y là y, các ngươi là hai người hoàn toàn khác nhau." "Không hiểu không hiểu không hiểu... Ta không hiểu, ta chỉ biết, chúng ta thuộc về nhau, nghe được lời đồn, ta không tin, ta luôn không tin, sao ngươi có thể cùng y bên nhau, làm sao có thể, nhưng,… Nhưng bây giờ ta tin , Quang, nếu y có thể, tại sao ta không thể, giữa chúng ta thân thiết hơn, chúng ta là hai người mạnh nhất, chúng ta thích hợp với nhau nhất mà?" Thần tử nhìn Tinh Linh hoàng, không mở miệng. "Quang, ngươi cũng biết, ta thích ngươi, luôn luôn rất thích ngươi." Thanh âm của Tinh Linh hoàng có chút nghẹn ngào. "Không, ngươi thích chính mình, vì khuôn mặt giống ngươi như tạc này, ca ca, ngươi không hiểu sao? Ngươi nhìn ta, chẳng qua là đang nhìn một người giống mình." Thích, trước khi gặp nam nhân kia hắn không hiểu, nhưng hiện giờ hắn đã hiểu, khi ngươi nhìn mỗi động tác của y ngươi đều cảm thấy rất thú vị, đó chính là thích. Lúc chuyện vui của Quang Minh thần tử và Ám Dạ chi chủ truyền khắp bốn tộc, tất cả mọi người khiếp sợ, không thể nào tin nổi. "Đây không phải là thật, ngươi nói cho ta biết, đây không phải là thật." Tinh Linh hoàng nhìn nam tử vận hỉ phục trước mắt, cảm giác tim mình bị cắt từng lát, đây không phải là thật, tuyệt đối không phải thật. "Ca ca, ngươi cũng biết, ta chưa bao giờ nói giỡn." "Cho nên, ngươi xác định muốn y, mà không muốn ta? Dù mất đi ta, ngươi cũng không có cảm giác, ngươi không đau buồn, phải không?" Đối mặt với Thần tử trầm mặc, Tinh Linh hoàng cũng trầm mặc. ... Rời khỏi thần điện, ánh mắt Thần tử lạnh đi rất nhiều, dung nhan dưới mặt nạ không ai nhìn rõ. "Thần Chủ?" Vô Thần tướng tiến lên, Thần tử phất phất tay, "Ta muốn đi một mình." Đi ngang qua bách hoa viên, lúc này hắn chỉ muốn thấy nam nhân kia, càng nhanh càng tốt. "Uy, ngươi... ?" Ma vương được Thần tử mời đến tham gia hôn lễ này. Thần tử liếc Ma vương, không để ý, hướng tới gian phòng của Nguyệt. "Uy... ." Ma vương định tiến lên kéo tay Thần tử, nhưng... Cốc cốc... "Không phải ngươi gặp Tinh Linh hoàng sao, nhanh như vậy?" Nguyệt mở cửa, cũng là hỉ phục, khiến y càng thêm bất phàm, dung nhan tuấn mỹ hoặc nhân. Thần tử không nói gì, chỉ xông lên trước ôm lấy Nguyệt: "Cho ta dựa vào một chút, dựa vào một chút là tốt rồi." Thanh âm yếu ớt khiến Nguyệt đau lòng, Thần tử như vậy y chưa từng thấy qua. Nhưng chỉ trong chốc lát, y liền mất đi ý thức, khi y tỉnh lại, phát hiện mình ở đỉnh Linh Sơn. "Ngươi không phải là hắn." Nét mặt ôn nhu đã biến mất, thay vào đó là lạnh lùng cùng cực, nhưng Nguyệt liền cảm giác thân thể đau đớn, linh lực, y không cảm giác được linh lực của mình, thân thể giống như bị xé bỏ, hồn phách của y đang từ từ tán đi. "Ha ha, quá muộn." Mặt nạ bạc bị gỡ bỏ, dưới mặt nạ là dung nhan giống Thần tử, nhưng Nguyệt biết, nam tử này là Tinh Linh hoàng, ánh mắt khác biệt, hiển nhiên y sẽ không nhận lầm, nếu vừa rồi không bị màu hỉ phục che mắt, y sẽ không phạm sai lầm như vậy. "Hắn đâu? Ngươi làm gì hắn?" Nghĩ tới đây, Nguyệt có chút lo lắng. "Hắn? Ngươi sắp hồn phi phách tán, còn hỏi hắn làm gì? Không có ngươi, hắn sẽ càng sống tốt, hắn vẫn là Thần tử cao cao tại thượng, vẫn là Thần tử không bị thất tình lục dục quấy nhiễu, vẫn là... Thần của ta." Nói lời cuối cùng, Tinh Linh hoàng như phát điên. Lúc Thần tử đuổi tới đỉnh Linh Sơn, sắc mặt Nguyệt đã tái nhợt, sát ý xẹt qua mắt hắn, ánh mắt luôn luôn ôn hòa giờ trở nên sắc bén. "Hắn biến mất, mọi thứ sẽ trở lại ban đầu, đúng không?" Tinh Linh hoàng cười vui vẻ như tiểu hài tử. Thần tử không để ý hắn, liền đi tới bên người Nguyệt, giờ cứu Nguyệt vẫn còn kịp, song vừa muốn xuất thủ, Tinh Linh hoàng lại ngăn trở: "Ta không để ngươi cứu y." Hai người đánh nhau, Thần tử biết, muốn cứu Nguyệt phải đánh bại Tinh Linh hoàng trước, mà Tinh Linh hoàng cũng biết, muốn Nguyệt biến mất, chỉ cần trì hoãn thời gian, bởi vì hắn biết rõ, dù Nguyệt chết, Thần tử cũng không giết hắn. Không chiếm được, hắn thà rằng để Thần tử vĩnh viễn cô đơn. Ba ngày ba đêm Đánh nhau trên đỉnh Linh Sơn, tròn qua ba ngày ba đêm. Máu đỏ tươi từ khóe miệng Tinh Linh hoàng chảy ra: "Y đã biến mất, nên ta không hối hận." Tinh Linh hoàng nhìn Thần tử, nhìn Kim Mang trường kiếm trong tay hắn, "Ngươi giết ta đi, nếu hận ta." Thần tử thu hồi Kim Mang trường kiếm, ngay cả một cái liếc mắt cũng không. Đi tới bên người Nguyệt, nhìn thân thể dần dần trong suốt của y, đau lòng không cách nào thở nổi: "Chờ ta một chút." Thánh linh châu thoát khỏi thân thể Thần tử, ngũ sắc quang mang tạo thành bình phong, bảo tồn hồn phách còn sót lại của Nguyệt. Biết mục đích của hắn, máu tươi lại tiếp tục tràn khỏi miệng Tinh Linh hoàng: "Ngươi điên rồi, ngươi dừng tay, Quang, ngươi dừng tay." Lớn tiếng khóc lóc, đã không thể gọi lý trí của nam tử về, "Quang, ngươi sẽ chết, linh hồn của ngươi sẽ biến mất, ta không cho phép, không cho phép ngươi làm vậy, Quang, ngươi dừng tay, ngươi có nghe không." Thần tử không quay đầu lại, tiếp tục động tác của mình, nhẹ nhàng nói ra: "Bởi vì y đáng giá." Lúc ngũ thần tướng chạy tới đỉnh Linh Sơn, Tinh Linh hoàng đã biến mất, Ám Dạ chi chủ cũng đã biến mất, trong không khí chỉ còn chút hồn phách cuối cùng, năm người hoảng sợ. Chỉ cần linh hồn Thân tử còn chút hơi thở, thánh linh châu vẫn ở trên người hắn, năm người Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ bọn họ còn có thể điều khiển ngũ linh châu. Khi vùng đất khôi phục yên tĩnh, năm nam tử trung thành dùng tính mạng của bọn họ bảo vệ linh hồn Thần tử, ngũ viên linh châu biến mất. Thánh Anh tới đỉnh Linh Sơn, nơi đó chỉ còn lại bạch quang xoay xung quanh thánh linh châu, Thánh Anh biết đó là linh hồn chủ tử, bạch quang xông vào thánh linh châu, bay tới trước mặt Thánh Anh. Chuyện kế tiếp, như Thánh Anh từng kể, bọn họ tới Địa cầu, thế giới thuần khiết mà hòa bình.
|
Quyển 4 - Chương 50: Động thân
"Ta nhớ lúc Thần Chủ lao ra Thần điện, bọn ta giật nảy mình, nam tử một thân bạch y không mang mặt nạ mới là Thần Chủ chân chính, một khắc kia bọn ta hiểu rõ, người mang mặt nạ lúc trước không phải Thần Chủ, mà là Tinh Linh hoàng, nên bọn ta đuổi theo Thần Chủ. Bọn ta chạy tới chân núi Linh Sơn, trên đỉnh núi đã đánh nhau khốc liệt, kết giới khiến chúng ta không thể tới gần. Trận này ba ngày ba đêm, lúc đó bọn ta không thể làm rõ Thần Chủ đang đánh nhau với ai? Nhưng chúng ta theo sau Thần Chủ, nghe thủ vệ nói Thần tử giả mặc hỉ phục mang Nguyệt chủ rời đi, mà người mặc hỉ phục là Tinh Linh hoàng, nên Thần tử đuổi theo hơi thở của Tinh Linh hoàng tới đỉnh Linh Sơn. Trừ Thần tử, chỉ có Nguyệt chủ và Tinh Linh hoàng ở trên đó, bọn ta không thể kết luận tình huống, ba ngày ba đêm sau, bọn ta lên Linh Sơn, chỉ thấy thánh linh châu chờ đợi tia linh hồn cuối cùng của Thần Chủ, h bọn ta dùng nguyên linh châu phong bế nguyên linh và lực lượng của Thần Chủ bên trong thánh linh châu." Kim kể lại. "Sau đó Thánh Anh xuất hiện, mang thánh linh châu đi, tìm Thánh nữ Thần tộc chính là mẫu thân kiếp trước của ta, tới địa cầu thế kỷ 21, mẫu thân gặp phụ thân, nhờ linh hồn lưu lại của ta, mới có ta." Thiên Nguyệt Triệt nói. "Thánh Anh xuất hiện là hoàn toàn bất ngờ, không biết tại sao Thánh Anh lại xuất hiện?" Kim nghi ngờ hỏi. "Theo nàng kể, kiếp trước ta nói với nàng ba ngày sau tới đỉnh Linh Sơn mang nguyên linh của ta đi, sau đó đưa tới địa cầu thế kỉ 21, với lực lượng của Thánh Anh không thể nào xé mở thời không, bởi vậy ta kết luận, nếu lúc đó không có năm người các ngươi trợ giúp, linh hồn còn sót lại trong thánh linh châu của ta cũng không biến mất, khi đó ta đã sớm chuẩn bị kiếp nạn này nên mới đấu với Tinh Linh hoàng, định chuyển thế rồi đi tìm Nguyệt, nhưng không ngờ các ngươi vì an toàn của ta mà phong bế sức mạnh, không có sức mạnh, dù chuyển kiếp ta cũng không còn trí nhớ, Quang Minh thần tử rất thông minh, hắn chuẩn bị hết thảy, nhưng không ngờ đến lòng trung thành của các ngươi." Thiên Nguyệt Triệt cười lạnh, kiếp trước, đoán được mọi việc nhưng không đoán được lòng ngươi. Rốt cuộc ngươi là người thế nào, cao thâm khiến ta sợ, rồi lại khiến ta phải tò mò về ngươi. (ngươi là ý chỉ Thiên Nguyệt Triệt khi còn là Thần tử, ẻm sợ chính ẻm lúc trước.) "Không, Thần Chủ không phải là... ." Kim muốn phản bác. "Không phải là cái gì, không phải như ta nói ư, ngươi đừng hiểu lầm, ta không vũ nhục Thần Chủ kiếp trước của ngươi, dù sao bây giờ ta không phải là hắn, cũng không thích nghe ai nói xấu hắn." Đây chính là thường tính, dù không muốn thừa nhận, kiếp trước vẫn chính là hắn, "Ta chỉ tò mò, nếu hắn có thể đoán trước sẽ đánh nhau ba ngày ba đêm, bảo Thánh Anh đến mang nguyên linh đi, vậy hắn cũng có thể dự liệu được chuyện của các ngươi, nếu đã đoán trước được, tại sao hắn không ngăn cản, lúc ấy có lý do gì khiến hắn không thể ngăn cản?" "Cái này... ?" Mọi người nhìn nhau. "Ta nhớ, bạch y nam tử kia là người ta gặp lúc trước, người nọ muốn giết ta, nếu không đoán nhầm, hắn chính là Tinh Linh hoàng, hắn nói, lúc ấy vì bảo vệ Nguyệt, ta mới tự phá nguyên linh của mình, nên lúc đó người gặp nguy hiểm là Ám Dạ chi chủ, căn cứ vào lời ngươi giải thích, Tinh Linh hoàng giả mạo thần tử mang Nguyệt đi, Thần tử đuổi tới Linh Sơn, ta to gan suy đoán, lúc ấy Nguyệt gặp nguy hiểm, mà người đánh nhau ba ngày ba đêm với Thần tử là Tinh Linh hoàng, sở dĩ Thần tử bảo Thánh Anh mang linh hồn của hắn đi, là vì hắn hiểu rất rõ tính cách và năng lực của Tinh Linh hoàng, hắn dự liệu kết cục, nếu là ta, gặp phải hoàn cảnh này, phụ hoàng có nguy hiểm, các ngươi biết ta sẽ làm thế nào không?" Thiên Nguyệt Triệt rời khỏi lòng Thiên Nguyệt Thần, ngạo nghễ đứng trước mặt mọi người, nụ cười tự tin mà vô tình. "Phụ hoàng... ." Thiên Nguyệt Triệt nhìn thẳng Thiên Nguyệt Thần, "Ta sẽ không hy sinh nguyên linh của mình cứu ngươi." Cái gì? Lời Thiên Nguyệt Triệt nói ra khiến mọi người bất ngờ, nếu yêu sâu đậm, sao có thể lạnh lùng như thế. "Ta cũng vậy." Thiên Nguyệt Thần đứng lên, cũng kiên định nhìn Thiên Nguyệt Triệt. "Bởi vì chúng ta đều không muốn đối phương cô độc trên đời." Hai người nhìn nhau cười. "Ta hiểu." Mạc Tà mở miệng, "Bởi vì Thần tử cứu được Nguyệt chủ, nên mới lưu lại linh hồn cuối cùng của mình chờ Thánh Anh mang đi, bởi vì hắn biết sau khi hắn sống lại, Nguyệt chủ sẽ ở nơi nào đó chờ hắn, hắn nhất định phải sống, nhất định phải giữ lại trí nhớ của mình." "Ân." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, "Nếu ta thật là hắn, vậy ý nghĩ lúc này của ta chính là ý nghĩ của hắn lúc đó, bởi vì chúng ta đánh cuộc, nhân sinh chính là một canh bạc, trùng hợp chúng ta thắng." Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, nhìn phía ma cầu, phảng phất từ ma cầu có thể nhìn thấy Thần tử phong đạm vân khinh. Sau đó Thiên Nguyệt Triệt cười, kiếp trước của ta là như vậy ư, ba ngày, ngươi biết lực lượng của Tinh Linh hoàng chỉ có thể đối kháng với ngươi ba ngày, nhưng ngươi không ngờ ngũ thần tướng sẽ xuất hiện. Bọn họ đóng băng trí nhớ của ngươi, trở thành ta bây giờ, Nguyệt chủ chuyển thế thành phụ hoàng, tại sao cũng không có trí nhớ kiếp trước? Bọn họ đóng băng lực lượng của ngươi là vì an toàn của ngươi, vậy phụ hoàng, phụ hoàng bị đoạt đi trí nhớ là vì cái gì? ... Kim Linh châu rất đẹp. Thiên Nguyệt Triệt và Liệt La Đặc chụm đầu vào nhau, nhìn Kim Linh châu trong tay. Liệt La Đặc lấy Mộc linh châu của mình ra: "Nhìn thế nào ta cũng thấy linh châu của ngươi là bảo bối, linh châu của ta thì giống tảng đá." Lúc đầu Kim không quá quen vì tính cách của bọn họ thay đổi, nhưng mấy ngày sống chúng cũng dần thích ứng, đi theo Liệt La Đặc, Kim bắt đầu gọi Thiên Nguyệt Triệt là chủ nhân, lần này Mạc Tà có chút dị nghị, bởi vì hắn cảm giác mình bị quẳng sang một bên. Mạc Tà khá khách khí với Thiên Nguyệt Triệt, đương nhiên ý tứ của Mạc Tà rất rõ ràng, sau này Thiên Nguyệt Triệt trở thành Thần tử, hắn còn cần Thiên Nguyệt Triệt trợ giúp. "Ta thật không ngờ, lục hoàng tử của Mạn La đế quốc lại là Quang Minh thần tử chuyển thế, càng không ngờ bệ hạ lại là Ám Dạ chi chủ chuyển thế." Mạc Tà tựa cột gỗ, nói với Thiên Nguyệt Thần đứng bên cạnh, ánh mắt lại tập trung vào Kim trong phòng. Thiên Nguyệt Thần cười nhạt: "Ta biết mình là Ám Dạ chi chủ lúc chưa đủ mười tuổi, không có cảm giác gì nhiều, khi đó máu Ám Dạ trên người bắt đầu cắn trả, lực lượng thuộc về kiếp trước bắt đầu khôi phục, sinh trong đế vương gia, càng mạnh càng tốt. Cũng là Triệt nhi, khổ cho hắn, hắn và Kim giống nhau, linh hồn tới Địa cầu, Triệt nhi nói thời đại kia không có ma pháp, mỗi người đều bình thường, cho nên hắn đặc biệt... ." Thiên Nguyệt Thần trầm mặc không nói tiếp. "Ừm, bị xem là khác loại không dễ chịu đâu." Mạc Tà cảm thán, mà sự ràng buộc giữa Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt càng khiến hắn cảm động. Phụ tử vượt qua huyết thống, ràng buộc linh hồn, phần nhân tình này, phần yêu này, trong thiên địa mấy ai có được. Cảm giác ánh mắt Thiên Nguyệt Thần mang theo thăm dò, Mạc Tà lắc đầu: "Mỗi người khi còn sống không tránh khỏi có bí mật, kể cả hoàng đế bệ hạ cũng có tư ẩn." Nghe được lời của Mạc Tà, Thiên Nguyệt Thần mỉm cười: "Ta nghe kể quá nhiều chuyện cũ, nên sớm không có hứng thú." Hội trưởng hiệp hội ma pháp — Mạc Tà, Thiên Nguyệt Thần nghe mọi người nói lòng dạ hắn độc ác, nhưng không ngờ khi gặp mặt lại cho Thiên Nguyệt Thần cảm giác bất ngờ. Lời đồn chỉ là lời đồn, Thiên Nguyệt Thần biết nam tử này rất thâm sâu. Thiên Nguyệt Triệt muốn khôi phục trí nhớ về Quang Minh thần tử, hoặc là nói muốn khôi phục lực lượng của Quang Minh thần tử, nhất định phải tập hợp đủ ngũ linh châu, hôm nay Kim giữ kim linh châu, Liệt La Đặc giữ mộc linh châu, gia tộc Kỳ Lạp Mạnh của Anh Túc đế quốc giữ Hỏa Linh Châu, Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai giữ Thủy linh chậu, chỉ cần tới Sắc Vi đế quốc nhận Thổ linh Châu là được... Bọn họ liền định ra hành trình, đi tới Sắc Vi đế quốc. Hành trình lần này tăng thêm hai người, Mạc Tà và Kim. Vì hiệp hội ma pháp nằm giữa Mạn La đế quốc và Sắc Vi đế quốc, nên qua ngọn núi ngăn cách là tới biên giới Sắc Vi đế quốc. Nhưng vượt qua núi đâu đớn giản, lúc này Mạc Tà phát huy tác dụng. "Không gian ma pháp của ta có nhược điểm, chính là... ." Mạc Tà hiếm khi khó xử. "Cái gì?" Thiên Nguyệt Triệt nhẫn không được hỏi. "Ta chỉ có thể đem người chuyển tới chỗ ta, đương nhiên trong khoảng cách nhất định, nhưng nếu ta chuyển chúng ta tới nơi khác, ta điều khiển vị trí không tốt."Gương mặt tuấn tú đỏ hơn phân nửa, Thiên Nguyệt Triệt không khách khí cười nhạo. "Hóa ra chỉ đồn đãi, lúc trước phụ hoàng nói không gian ma pháp của ngươi danh bất hư truyền đâu, kỳ thật cũng không hơn gì." "Đúng là không hơn gì." Mạc Tà dứt khoát thừa nhận, "Nhưng tiểu điện hạ không biết, toàn bộ đại lục, không người nào luyện thành không gian ma pháp." Thanh âm bình thản không che dấu kiêu ngạo. "Di?" Thiên Nguyệt Triệt ngây ngốc chớp mắt hai cái, nói như vậy, mình cũng không thể luyện được không gian ma pháp, Thiên Nguyệt Triệt đành ngoan ngoãn dừng trêu chọc, "Trừ cái đó ra, không gian ma pháp của ngươi còn khuyết điểm nào không?" "Có." Mạc Tà lại dứt khoát thừa nhận. "Còn có?" Thiên Nguyệt Triệt nhụt chí. "Chính là số lượng, một lần ta không thể chuyển nhiều người." "Lúc trước ngươi chuyển toàn bộ chúng ta tới mà?" Gạt người a. "Đó là vì bên cạnh ta có ma cầu, có thể mượn lực lượng của ma cầu, dùng không gian ma pháp như kết giới, tự dùng ma pháp tốn rất nhiều sức lực." "Cho nên?" Thiên Nguyệt Triệt chờ Mạc Tà nói tiếp, sao nam tử này không nói luôn cách giải quyết, "Ngươi muốn bổn điện ra tay sao?" Khuyết điểm này của không gian ma pháp, chỉ có thể dùng chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư trong tay hắn. "Tiểu điện hạ quả nhiên thông minh." Mạc Tà giơ ngón tay cái lên. "Ngươi quá khen." Dù Thiên Nguyệt Triệt thích nghe tán dương, nhưng hắn không cho rằng được Mạc Tà khích lệ là tốt. "Ha ha, hạ điện hạ thật biết điều, vậy phiền toái tiểu điện hạ rồi."
|
Quyển 4 - Chương 51: Quang điện
Trong hành trình, đa số nhân mã vẫn giữ nguyên vị trí, đương nhiên Thiên Nguyệt Thần để Minh Nhất đi trước báo lại cho minh vệ chờ ở lối vào Ma vụ sâm lâm, đồng thời để hắn chỉ huy Long quân ở đế đô, bảo họ âm thâm tới biên giới Sắc Vi đế quốc, chuẩn bị khi cần đến. Về phần Nặc Kiệt, Đàn Thành, Liệt La Đặc, Địch Trạch, A Nô thì bị thu vào nhẫn Tạp Cơ Tư, tạm thời quên nét mặt kinh ngạc của Kim khi nhìn thấy A Nô. Cho nên hiện tại chỉ còn Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, Mạc Tà và Kim. "Ngươi có làm được không? Nếu đem bổn điện đến nơi chim không đẻ trứng, trở về bổn điện sẽ chặt ngươi thành tám phần." Thiên Nguyệt Triệt làm động tác cắt cổ, hung hăng mở miệng. Thiên Nguyệt Thần vươn tay kéo tiểu tử đang náo loạn đến bên cạnh mình, nhìn thiếu niên làm động tác tức cười khiến Thiên Nguyệt Thần thấy thật mất thể diện, đúng là tiểu tử càng sống càng nhỏ. Thiên Nguyệt Thần hoài nghi chính sách giáo dục nhi tử của mình đã thất bại ư? "Nhưng thật ra, đem bọn ta đến nơi chim không đẻ trứng cũng không phải không tốt." Thiên Nguyệt Triệt vặn vẹo bên người Thiên Nguyệt Thần, ngẩng đầu nhìn y đầy thâm tình, "Phụ hoàng, chỉ cần chúng ta không xa rời nhau là được rồi, nếu tách ra, Triệt nhi sẽ nhớ ngươi, vô cùng vô cùng nhớ ngươi." "Thật sao?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, nhìn ánh mắt lập lòe sáng của tiểu tử, Thiên Nguyệt Thần nghĩ thầm, chắc chắn lúc này tiểu tử không hy vọng ở cùng mình cỡ nào, như vậy sẽ không ai quản giáo hắn. "Phụ hoàng, ngươi lại hoài nghi ta." Thiên Nguyệt Triệt ủy khuất, đôi mắt trong suốt ướt át, ý đồ khiến nam nhân hối hận, nhưng nam nhân đã lường trước, nhéo lỗ tai của hắn. "Đau quá." Thiên Nguyệt Triệt kêu to, bắt lấy tay Thiên Nguyệt Thần, há miệng cắn xuống. Khóe miệng Thiên Nguyệt Thần khẽ động, nhưng không phát ra tiếng. Kim lẳng lặng nhìn Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt, mấy ngày qua ở cùng nhau hắn cũng biết đại khái về Thiên Nguyệt Triệt, hắn biết Thần Chủ chỉ biểu hiện tính tình trẻ con xứng với độ tuổi 13 trước mặt nam nhân này. Nhưng lúc ở chung với người khác, hắn vẫn là chủ tử cao cao tại thượng, chê cười thế nhân ngu xuẩn. Nam nhân này, thật sự không đơn giản. Đời trước, Thần Chủ vì y không tiếc hủy diệt linh hồn của mình. Đời này, sợ là cũng như thế. "Tình cảm cùng giao ra, cũng cùng có được." Mạc Tà ôm eo Kim, thì thầm bên tai hắn, "Bây giờ chủ tử nhà người rất hạnh phúc, ngươi thấy trong mắt hắn đều là ý cười, đây chính là hạnh phúc." "Hạnh phúc?" Kim nhìn Mạc Tà, "Ta cũng hạnh phúc." Ực? Mạc Tà kinh ngạc, rất khó tin rằng Kim luôn lạnh như băng sẽ nói ra lời như thế, Kim có chút đỏ mặt: "Liệt La Đặc và Thần Chủ nói, nếu có cảm giác với một người sẽ muốn người kia, ta không hiểu lắm, nhưng ta biết, ở cùng ngươi, trái tim của ta sẽ động, cảm giác này khiến ta cảm thấy rất an tâm." Mạc Tà vui vẻ, trên mặt tràn đầy sung sướng: "Thật sao? Ngươi không sợ ta nữa, sợ ta đã từng đối với ngươi như vậy?" Kim lắc đầu: "Cũng đã qua, ngươi đã dùng hành động của mình nói cho ta biết mà? Ta biết, với tính cách của ngươi sẽ không bao giờ nhúng ta vào chuyện người khác, nhưng lần này vì ta... Khởi động ma thủy tinh phải dùng rất nhiều sức mạnh, ta cũng biết, chẳng qua là, không ai dạy ta biểu đạt tâm tư của mình thế nào, trước kia chức trách của Vô Thần Tướng chỉ có bảo vệ Thần Chủ, cho nên ta chưa bao giờ hiểu, nhưng giờ ta đã hiểu." Mạc Tà kích động ôm Kim vào lòng, tay chạm lên ngực hắn: "Cũng may trái tim này còn đập." Y đã từng đem thanh kiếm kia đâm xuyên ngực thiếu niên, thiếu chút nữa ngay cả trái tim của y cũng ngừng đập. Cũng may, kiếm không đâm qua tim, cũng may... Ma pháp trận của Mạc Tà bắt đầu khởi động, cảnh vật xung trở nên mơ hồ, đợi lúc bọn hắn mở mắt lần nữa, đã sớm cảnh còn người mất. "Phụ hoàng, đây là đâu?" Thiên Nguyệt Triệt nhìn cảnh vật xa lạ, bốn phía đều là núi, cây cối rậm rạp, nhìn rêu xanh trên đất có thể xác định nơi này ít người qua lại. Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, lắc đầu: "Ta cũng không rõ, chúng ta đi xem xung quanh một chút." Bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thiên Nguyệt Triệt, động tác vô cùng tự nhiên. "Phụ hoàng, sớm biết thế này, không nên tin tưởng lời của tên kia." Thiên Nguyệt Triệt ồn ào, đưa tay muốn chuyển đám người trong nhẫn Tạp Cơ Tư ra, lại bị Thiên Nguyệt Thần ngăn cản. "Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt mở to mắt, ngẩng đầu. Thiên Nguyệt Thần cười ôn nhu, hai tay ôm eo Thiên Nguyệt Triệt, để hắn đối diện với mình: "Ta không muốn nhìn thấy những thứ chướng mắt." Mấy ngày qua, mặc dù Thiên Nguyệt Thần không nói rõ nhưng trong lòng luôn để ý, đặc biệt là Triệt nhi sợ buồn chán luôn theo theo chân bọn họ chơi đùa, phụ tử hai người không có chút thời gian. "Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt thấp giọng lẩm bẩm, liếc y một cái. "Hử?" Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần tràn ngập lửa nóng, Thiên Nguyệt Triệt có thể cảm nhận được hơi thở y lướt qua mặt mình, khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng noãn đã trở nên đỏ bừng, khiến Thiên Nguyệt Thần tâm động. Cúi đầu, hướng gương mặt đỏ như trái táo cắn một cái, tuy là cắn nhưng thật ra cũng chỉ nhẹ nhàng mút lấy. "Phụ hoàng." Tiểu tử không vui, kiễng mũi chân, hai tay ôm cổ Thiên Nguyệt Thần, hé miệng cắn mũi y, cho đến khi trên đó lưu lại dấu răng nhàn nhạt mới chịu bỏ qua. "Ngươi a." Thiên Nguyệt Thần nhéo mũi hắn, "Tinh nghịch." "Cái gì chứ, phụ hoàng không biết, đó là tư tưởng." Thiên Nguyệt Triệt dương dương đắc ý, kéo Thiên Nguyệt Thần chạy vào rừng cây. Cây xanh gió mát, đặc biệt thích thú. "Phụ hoàng, ngươi nhìn, là thác nước." Thiên Nguyệt Triệt chỉ phía bên kia vách núi, kinh ngạc kêu lên, không ngờ ở đây cũng có thác nước, đẹp quá. Tay nhỏ bé lập tức chuyển động, y phục trên người nhanh chóng bị cởi hết. "Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần muốn ngăn cản nhưng tiểu tử đã nhảy xuống thác nước. Đúng là hài tử hiếu động, Thiên Nguyệt Thần cười khẽ. Từ đỉnh thác nước xuống hồ, tối thiểu phải cao 10 thước, tiểu tử ỷ mình có ma pháp, càng ngày càng làm càn. Thiên Nguyệt Thần lắc đầu, nhưng cũng phụng bồi tiểu tử chơi đùa, bóng dáng thon dài đứng trên đỉnh thác, ánh sáng rực rỡ bao phủ càng khiến y đặc biệt cao quý, Thiên Nguyệt Triệt từ trong hồ vươn đầu ra, nhìn nam nhân, hai mắt híp lại. Ánh mắt thâm tình, đáy lòng là thật sâu yêu thương. "Phụ hoàng, ta thích ngươi." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên hô to, "Thiên Nguyệt Thần, ta thích ngươi, rất thích rất thích ngươi." Nụ cười sáng lạn lan tràn trên mặt Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần nhìn xuống hài tử ham chơi, khóe môi cũng dần dần hiện lên tiếu ý: Triệt nhi, so với ngươi, tình của ta càng sâu. Phanh... Hồ tóe lên bọt nước, Thiên Nguyệt Thần nhảy xuống. Hai người trần truồng trong nước lẳng lặng nhìn nhau, không biết là ai bắt đầu trước, tiếng cười hạnh phúc vang vọng khắp rừng cây. "Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt tới gần Thiên Nguyệt Thần, tay ôm vai y, "Giờ khắc này thật tốt." "Uh, thật tốt." Vòng quanh thắt lưng mảnh khảnh của hắn, Thiên Nguyệt Thần cảm thán. "Phụ hoàng, sau này, mỗi năm chúng ta đều là ngoài du ngoạn, để toàn bộ thiên hạ lưu lại dấu ấn của chúng ta." "Được." "Phụ hoàng, ta phát hiện, ta đột nhiên trở nên tham lam." "Hửm?" "Ta muốn cùng phụ hoàng vĩnh viễn bên nhau, không chỉ cả đời này, là vĩnh viễn." "Vậy thì vĩnh viễn." Hai đôi môi nhẹ nhàng chạm, mút lấy hơi thở thuộc về nhau, tay trên người điểm lên vô số lửa nóng, bóng đổ dài trên mặt hồ trong suốt, mặt trời xấu hổ nhìn hai người. ... Kim mơ mơ màng màng mở mắt, gian phòng xa lạ khiến người ta có chút bận tâm, xa lạ? Mơ hồ biến mất trong tích tắc, Kim nhổm người dậy, chỉ thấy gian phòng vô cùng sạch sẽ, Mạc Tà đang nằm bên cạnh mình, hắn vội vàng lay tỉnh y. "Sao vậy?" Mạc Tà còn có chút mông lung. "Đây là đâu?" Kim cau mày, đồng thời bước xuống giường. Mạc Tà rốt cuộc là Mạc Tà, rất nhanh tỉnh táo lại: "Không giống nơi của ác nhân." Mạc Tà kết luận, bởi vì bốn phía phảng phất hòa khí, nhưng tựa hồ lại có yêu khí, kim quang yêu khí cách nơi này khá xa, nhưng với tu vi của Mạc Tà vẫn có thể cảm ứng được. Phanh... Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, bước vào là một đạo sĩ vô cùng trẻ tuổi. Đạo sĩ? Kim và Mạc Tà nhìn nhau, Kim có lẽ không hiểu, nhưng Mạc Tà biết, chỉ Sắc Vi đế quốc mới có đạo sĩ, hơn nữa... "Các ngươi đã tỉnh, các ngươi trúng mê hồn thảo, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao." Tiểu đạo sĩ bưng một số nhẹ thức ăn tới, cảm giác được nghi ngờ của bọn hắn, thân thiết nói, "Nơi này là Cực quang chi điện, các ngươi không cần lo lắng." Cực quang chi điện? Quả nhiên, Mạc Tà biết nghi ngờ của mình không sai. Đợi tiểu đạo sĩ rời đi, Kim liền kéo ống tay áo Mạc Tà: "Cực quang chi điện, đây không phải là đàn tràng của Thần Chủ ở nhân tộc sao?" "Ta cũng không rõ lắm, nhưng có đồn đãi, Cực quang chi điện thờ phụng Quang Minh thần tử, mà ở đó giam giữ rất nhiều yêu vật đã từng làm hại con người, khó trách lúc trước ta cảm nhận được hơi thở của yêu ma, nếu là cực quang chi điện, có thể giải thích được."
|
Quyển 4 - Chương 52: Ngoài ý muốn
Ăn vài miếng cháo, Mạc Tà và Kim ra khỏi phòng, tiểu đạo sĩ bên ngoài nhìn bọn họ cười nói: "Hai vị còn chuyện gì không? Sư phụ phân phó, nếu không còn chuyện gì, bần đạo đưa hai vị xuống núi." Mạc Tà hướng tiểu đạo sĩ biểu đạt cảm tạ: "Lúc đạo trưởng thấy chúng tôi, có thấy bằng hữu của chúng tôi không?" Nếu đưa hai vị tổ tông đến đâu đó, đúng là chuyện lớn. Tiểu đạo sĩ sửng sốt một chút, sau đó nói: "Xin lỗi, tiểu đạo do sư phụ phân phó tới chăm sóc hai vị, về phần bằng hữu của hai vị, tiểu đạo cũng không rõ, nhưng có lẽ không thấy, nếu thấy thì đã ở cùng hai vị, tiểu đạo không nghe tin tức gì." "Như vậy..." Mạc Tà và Kim nhìn nhau, hai người biết, là không gian của Mạc Tà có lỗi. Hai người đang chuẩn bị hỏi thêm thì đột nhiên nghe được tiếng chuông vang dội, sắc mặt tiểu đạo sĩ cũng khẩn trương lên. "Sao vậy?" Mạc Tà cảm thấy khác thường liền hỏi. "Có người xông vào Cực quang chi điện, thỉnh hai vị ở đây chờ chốc lát, tiểu đạo đi trước." "Đạo trưởng, thỉnh." Mạc Tà sảng khoái nói, đợi tiểu đạo sĩ rời khỏi, hai người lập tức đuổi theo, bởi vì bọn họ có dự cảm xấu. Mà bên này, Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần đi tới rừng trúc, kết quả, sau khi đi vào mới phát hiện rừng trúc tự hoạt động. "Phụ hoàng, đây là ngũ hành bát quái trận trong lời đồn phải không?" Thiên Nguyệt Triệt hái một lá trúc, ngậm vào miệng, bộ dáng có chút ngả ngớn. "Triệt nhi nói phải, đó chính phải." Thiên Nguyệt Thần nói không ý nghĩa. "Phụ hoàng, con người có suy nghĩ, có ý kiến riêng của mình." Thiên Nguyệt Triệt bất mãn lẩm bẩm, "Phụ hoàng phải nói, đúng, đây là ngũ hành trận trong lời đồn, như vậy lúc Triệt nhi phá trận mới có cảm giác thành tựu." Miệng nhỏ nói không ngừng, nhưng không thấy lá trúc rơi xuống. "Đúng, Triệt nhi nói rất đúng, tiếp theo phải nhờ cậy Triệt nhi." Vẻ mặt Thiên Nguyệt Thần đầy sủng nịch. Vậy cũng như không, Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu lên, thả toàn bộ người trong nhẫn Tạp Cơ Tư ra. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn thả ra quá nhiều, mấy người chồng chéo lên nhau, lần này Tiểu Bạch thông minh, ngồi ở trên cùng. Phanh... Liệt La Đặc một cước đá văng Địch Trạch đang nằm trên người hắn, sắc mặt xanh mét giận giữ. Địch Trạch lưu luyến sờ soạng thêm vài cái, đậu hủ này không ăn mới dại. "Chủ tử, đây là đâu?" Đàn Thành tỉnh táo nhất, cũng không phải do hắn hoàn toàn tỉnh táo, mà là vì không ai phiền hắn. Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: "Lão thất phu Mạc Tà đem bổn điện tới, bổn điện thấy ở đây cũng tốt, kêu mọi người ra cùng tụ tập, lúc này bụng đã đói, trong rừng nhiều trúc như vậy, chi bằng, chúng ta liên hoan đi." Lời nói bình thường của Thiên Nguyệt Triệt chính là lệnh, nhìn trúc đung đưa chung quanh mình, mọi người đều có chút khó chịu. Thủ Điện Đồng duỗi cánh tay xương khô sắc bén, cây trúc liền ngã. Đầu ngón tay Thiên Nguyệt Triệt điểm lên ngọn lửa xanh biếc, trúc bén lửa, tản ra khói. Tay Tiểu Bạch bộc phát thủy linh tử, thủy linh tử bay vọt tạo thành đường cong tuyệt đẹp, rơi vào nồi, Liệt La Đặc đã sớm chuẩn bị xong gia vị, Địch Trạch ngồi bên cạnh nhìn bóng dáng bận rộn của hắn, trong mắt dần dần hiện nhu tình. Mùi thơm từ rừng trúc truyền ra, người chờ đợi bên ngoài liên tục không thấy động tĩnh của người bên trong, cho đến lúc này mới cảm thấy khả nghi. "Đại sư huynh, đây là?" Đạo sĩ nào đó nhìn nét mặt nghiêm túc của Thụy Miện, hỏi. Thụy Miện lắc đầu, tình huống như thế hắn cũng không rõ, nhưng xem ra, hình như người ở bên trong đang nấu ăn. "Miện Nhi, xảy ra chuyện gì?" Điện trưởng của Cực quang chi điện nhìn nét mặt buồn cười của chúng đạo sĩ, hướng phía Thụy Miện hỏi. "Sư phụ." "Điện trưởng." Mọi người hành lễ. "Sư phụ, thỉnh sư phụ ngửi xem, có thể ngửi được hương vị gì đó?" Thụy Miện cẩn thận chứng thực. "Hồ nháo." Điện trưởng lớn tiếng quát, ngày thường đại đồ đệ luôn hiểu quy củ, hôm nay xảy ra chuyện gì chứ, sao cũng hồ nháo theo, "Trận pháp trong rừng trúc đột nhiên khởi động, chuyện lớn như vậy còn không đi điều tra, bọn ngươi ở đây ngửi cái gì?" Nói tới đây, điện trưởng liền ngửi thấy một cỗ hương vị rất nồng: "Đây là... Đây là..." Lão đạo sĩ đỏ mặt, không biết mở miệng thế nào. Thụy Miện không muốn điện trưởng khó xử, tiếp lời: "Sư phụ, đó là hương vị từ trong rừng trúc truyền tới, đồ nhi cảm thấy người bên trong đang… Đốt… Đốt đồ." Nhưng thật ra hắn muốn nói, người bên trong đang nấu ăn, bất đắc dĩ hai chữ này vẫn không thể ra khỏi miệng. Mùi thơm bên trong tiếp tục truyền ra, người bên ngoài không dám hành động. Mạc Tà và Kim núp trong bóng tối, len lén nhìn tình hình bên này. "Có phải Thần chủ không?" Kim nhíu mày hỏi, căn cứ mấy ngày sống chung, hắn cảm thấy loại chuyện này có thể do tiểu tổ tông kia bày ra. Mạc Tà gật đầu: "Nhất định là tiểu tổ tông kia." Thiên Nguyệt Triệt có Thiên Nguyệt Thần hậu thuẫn, chuyện gì cũng làm được, Mạc Tà dám cam đoan, đợi lát nữa không chừng họ sẽ hỏa thiêu rừng trúc. "Chúng ta…" Kim tiến lên, không ngờ bị Mạc Tà kéo lại, "Ngươi làm gì?" Kim quay đầu nhìn, khó hiểu hỏi. "Là ta hỏi ngươi định làm gì mới đúng?" Mạc Tà khẽ cười, "Đi cứu Thần chủ của ngươi sao?" Mạc Tà khiêu mi, khẩu khí hơi xem thường. Kim gật đầu, đột nhiên hiểu ý tứ của Mạc Tà, rõ ràng mình đã quá lo lắng: "Ta chỉ có chút bất an." Lần đầu tiên đụng phải chuyện này, lo lắng là khó tránh khỏi, chưa kể mình vất vả lắm mới tìm được Thần chủ. Nếu Thần Chủ vẫn là Thần Chủ trước kia, Kim vẫn là ngũ thần tướng không có tình cảm, như vậy những lo lắng này không cần thiết. Nhưng hiện tại hắn không phải, Thần Chủ bây giờ cũng chỉ là thiếu niên mười ba tuổi, dù hắn có ma pháp, nhưng căn bản không thể bằng Thần Chủ trước kia, mà mình, sống tại nhân tộc, tình cảm cũng phong phú thêm rất nhiều. Cho nên phản ứng như vậy cũng là hợp tình lý. "Kim nhi, ngươi quên sao, ngươi bây giờ chỉ là thiếu niên mười tám tuổi, so với tiểu điện hạ bốc đồng đó, ngươi không lớn hơn bao nhiêu, nhớ kỹ, hiện tại hắn là trách nhiệm của hoàng đế kia, bọn họ cam tâm tình nguyện trở thành trách nhiệm của nhau, cho nên, gánh nặng của ngươi có thể tháo xuống rồi, đừng khiến mình sống mệt mỏi như vậy nữa. Mà tiểu điện hạ mười ba tuổi đó, đừng nói so với thiếu niên cùng lứa tuổi, dù so với nam tử trưởng thành, tâm tư và sự sáng suốt của hắn cũng không hề thua kém, Kim nhi không được chứng kiến ma pháp của hắn, chẳng lẽ Kim nhi không tin cảm giác của ta sao? Dù hắn không khôi phục sức mạnh của thần tử, với công lực của hắn bây giờ cũng rất mạnh, dõi mắt thiên hạ rất khó tìm ra đối thủ." Mạc Tà tỉ mỉ giải thích, vuốt lên nếp nhăn nơi áo. Kim quay đầu nhìn Mạc Tà, ánh mắt sạch sẽ không chút nào tạp chất, giống như do dự thật lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Trước khi Thần Chủ khôi phục trí nhớ và sức mạnh, ta tạm thời rất khó buông xuống, sau khi mọi việc chấm dứt, ta sẽ cho mình thời gian làm rõ quan hệ của chúng ta, được không? Ngươi... Ngươi có thể chờ ta không?" Kim nhìn Mạc Tà, nét mặt có chút lo lắng. Mạc Tà khẽ cười: "Quả nhiên ta vẫn quản ngươi quá chặt, ừm, ta chờ ngươi, nên đừng lo lắng." "Cháy... Cháy..." Rất nhiều đạo sĩ đột nhiên quát tháo, long trời lở đất. Mạc Tà và Kim sửng sốt, quả nhiên cháy. "Dập tắt lửa, nhanh dập tắt lửa." Thụy Miện ở bên ngoài chỉ huy, gần đây hai mí mắt của hắn liên tục nhảy, rốt cuộc là bận rộn hay là điềm xấu? Nhưng chuyện tốt chưa thấy, chuyện xấu đã tới. Rốt cuộc là ai dám hỏa thiêu trận pháp, nhưng không thể không thừa nhận đây thật là phương pháp nhanh nhất, trúc bị đốt rụi, còn trận pháp gì nữa. Thụy Miện có chút ai oán nghĩ, những người trước kia xông tới, có ai nghĩ tới việc đốt trận pháp đâu? Toàn bộ cực quang chi điện bắt đầu sôi trào, xối nước xối nước, chỉ huy chỉ huy, đặc biệt là lão đạo sĩ trừng mắt nhìn lên hỏa diễm, cũng may rừng trúc cách chính điện khá xa, nếu không, đốt tới chính điện thì hỏng. "Sư phụ, tiếp tục như vậy không phải là cách, trận pháp đã khởi động, muốn dập tắt lửa có chút khó khăn, hay là đóng trận pháp?" Thụy Miện đề nghị. "Đại sư huynh nói có lý, nhưng đóng trận pháp, tặc nhân bên trong sẽ xông tới?" Một đạo sĩ nói. "Nếu trận pháp không đóng, lửa khó có thể dập tắt, hơn nữa, người bên trong sống hay chết không rõ, vạn nhất là người vô tội..." Thụy Miện có chút cố kỵ, "Huống chi chúng ta đường đường là cực quang chi điện, còn sợ tặc nhân ư?" "Ta không có ý này." Đạo sĩ giải thích. "Tốt lắm." Lão đạo sĩ suy tư chốc lát, "Dựa theo ý Miện Nhi, đóng trận." Lão đạo sĩ hiển nhiên trung khí mười phần, nhưng vừa nhìn liền biết đang giận dữ, nếu trận bị đốt rụi, tâm huyết của tiền nhân sẽ uổng phí. ... "Phụ hoàng, trận ngừng." Thiên Nguyệt Triệt cắn hạt dưa, đầu gối trên đùi Thiên Nguyệt Thần, chân gác trên bụng Tiểu Bạch, mềm nhũn thật là thoải mái, "Không biết bên ngoài là nơi nào?" Đôi mắt lập lòe sáng, còn tưởng rằng phải ở đây thật lâu, không ngờ kiên nhẫn của đối phương cũng chỉ đến thế. "Đi thôi, đừng khiến người ta sốt ruột chờ, đi xem một chút." Thiên Nguyệt Thần đỡ Thiên Nguyệt Triệt dậy, thủy linh tử nhanh chóng ngưng tụ trên tay trái, nhằm phía rừng trúc cháy rực, thủy linh tử tách ngọn lửa ra, dọn một con đường. Thụy Miện ngây người, lần nữa hoài nghi có phải mình nhìn nhầm hay không, nếu không, sao thiếu niên xinh đẹp này lại xuất hiện trước mắt mình. Nhưng giờ phút này, hắn tình nguyện là mình nhìn nhầm. Thiên Nguyệt Triệt cũng sững sờ, đạo sĩ đứng trước mặt lại là người quen, hơn nữa nhìn những đạo sĩ khác bên cạnh, nói vậy, nơi này chính là đạo quan. "Quen biết sao?" Nhìn nét mặt Thụy Miện, Thiên Nguyệt Thần hỏi. "Uh, lúc trước có nhắc với phụ hoàng, Thụy Miện, đạo sĩ Cực quang chi điện." Chờ toàn bộ nhóm người Thiên Nguyệt Triệt đi ra, tất cả đạo sĩ đồng loạt xông lên, vây quanh bọn họ. Thiên Nguyệt Thần cười nhạt, vung tay, lửa sau lưng nhanh chóng dập tắt, thấy một màn như vậy, tất cả đạo sĩ không khỏi kinh hoảng, lập tức rõ ràng đối phương rấ lợi hại. "Dừng tay, tất cả đều lui ra." Thụy Miện chạy tới, hướng phía Thiên Nguyệt Triệt, chắp tay, "Mới ngắn ngủn mấy tháng không gặp, Thiên Nguyệt công tử lại làm tại hạ vô cùng bất ngờ, tựa hồ mỗi lần công tử xuất hiện đều khiến người ta khắc sâu ấn tượng." "Ha ha, nói hay, bổn điện và ngươi cùng đạo này thật có duyên, nếu ngày nào đó bổn điện muốn xuất gia, đạo này cũng là chỗ tốt." Thiên Nguyệt Triệt cười khúc khích. "Đó là công tử chỉ mới thấy nơi này, miếu nhỏ dung không được đại phật." Thụy Miện vừa cười nói vừa đưa mắt nhìn Thiên Nguyệt Thần, nam nhân này chỉ nhìn một lần liền không thể bỏ qua, cũng không cách nào quên được. "Phụ hoàng ta." Thiên Nguyệt Triệt chú ý đến ánh mắt của hắn, giới thiệu. "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hạnh ngộ." Thụy Miện lễ phép nói, nghe tên hoàng đế Mạn La đế quốc Thiên Nguyệt Thần đích thật như sấm bên tai. "Triệt nhi nhiều lần phiền hà đạo trưởng." Thiên Nguyệt Thần cũng chắp tay hoàn lễ. Đột nhiên tiếng đánh nhau vang lên, chỉ thấy mấy đạo sĩ thâm niên đang vây bắt A Nô. "Dừng tay, các ngươi làm gì?" Thụy Miện hô to. "Đại sư huynh, người này có yêu khí, ta trông coi Tỏa Yêu tháp, thấy quần ma trong Tỏa Yêu tháp bạo động, theo yêu khí chạy tới đây, mới phát hiện người này." Một đệ tử vội vàng giải thích.
|
Quyển 4 - Chương 53: Ba đấu
Này... Thụy Miện chuyển tầm mắt hướng Thiên Nguyệt Triệt, dù sao cũng là người Thiên Nguyệt Triệt mang đến, Thụy Miện biết Thiên Nguyệt Triệt muốn làm quen yêu ma cũng là chuyện có thể. Thiên Nguyệt Triệt nhún vai: "Hắn không phải yêu." Bốn chữ có lực. Thụy Miện hơi nghi ngờ, muốn mở miệng lại thấy Thiên Nguyệt Triệt nói tiếp: "Hắn là ma." Thụy Miện thoáng cứng đờ, nhìn Thiên Nguyệt Triệt mới tỏ vẻ nghiêm túc, lúc này lại trở nên đùa cợt, ma so với yêu, cái nào lợi hại hơn, mọi người có thể nghĩ. Mà Thiên Nguyệt Triệt hiển nhiên cảm giác lời nói vừa rồi còn chưa đủ uy nghiêm, liền bồi thêm một câu đầy lực sát thương: "Hắn là Vạn Ma Chi Vương, chính là hắc vụ chạy khỏi Tỏa Yêu tháp." "Cái gì..." Thụy Miện kinh ngạc kêu to. "Yên tâm, giờ hắn là người hầu của bổn điện." Thiên Nguyệt Triệt cười đắc ý, thấy đạo sĩ xông lên đều bị A Nô đánh tan tác, đúng là A Nô cho mình không ít hãnh diện. Thụy Miện biết chuyện không nhỏ, hơn nữa Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên xuất hiện cũng là vấn đề, liền bảo đạo sĩ lui ra, nếu Thiên Nguyệt Triệt đã nói thế, vậy có hắn ở, mình cũng không sợ Ma vương kia gây chuyện. "Thiên Nguyệt công tử, bên trong, mời." Thụy Miện làm tư thế thỉnh, sau đó bảo hạ nhân đi mời lão đạo trưởng, cũng chính là điện trưởng. Thiên Nguyệt Triệt tiến lên, đi vài bước đột nhiên dừng lại, ánh mắt lướt qua chúng đạo sĩ, dừng lại ở một ngọn cây, sau đó bên kia ngọn cây truyền đến động tĩnh, tiếp theo Mạc Tà và Kim đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt. "Thần Chủ." Kim luôn luôn coi trọng lễ nghi Thần tộc. Mạc Tà tươi cười hướng phía Thiên Nguyệt Triệt phất phất tay, Thiên Nguyệt Triệt liếc hắn, khinh thường cười, sau đó lắc đầu thở dài, Mạc Tà biết, mình bị tiểu tổ tong này xem thường. Cực quang chi điện lấy trung tâm là chính điện, nên dù đi tới đâu cũng phải qua chính điện, rảo bước tiến về cánh cửa, Thiên Nguyệt Triệt dừng lại, tầm mắt chăm chú nhìn vào bức tượng được cung phụng. Mọi người cũng đồng thời dừng bước, theo ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt nhìn qua, tượng đồng trên chính điện cao khoảng 185cm, một thân bạch y phiêu nhiên, tóc dài đen tung bay, mang theo mặt nạ bạc. Nam nhân này dù chỉ là tượng đồng, cũng khiến người cảm thấy thần thánh không thể xâm phạm. "Đây là Quang Minh thần tử." Thụy Miện đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt, tầm mắt khóa trên mặt nghiêng của hắn, khuôn mặt nhu hòa khiến Thụy Miện lóa mắt, năm đó trên đảo, nhìn bóng dáng hắn dần dần biến mất trước mắt, một chốc kia, y muốn vươn tay, nhưng y biết, y bắt không được. Mà hôm nay, y càng thêm xác định, thiếu niên này là nhân thượng chi nhân. Đột nhiên, trong đầu Thụy Miện hiện lên hình ảnh kì dị, không biết sao, thiếu niên trước mắt hợp nhất với Quang Minh thần tử, chỉ thiếu mặt nạ bạc. Thiên Nguyệt Triệt quay đầu lại, nhìn Thụy Miện: "Sao vậy?" "Thật giống, các ngươi thật giống nhau." Thụy Miện cũng không biết lời mình nói ra đại biểu cho cái gì. Đã từng thấy Thiên Nguyệt Triệt tóc dài, mắt đen, ngũ thải linh quang, y cho là Tinh Linh hoàng, nhưng quên mất thần tử cũng có tóc dài mắt đen. Nếu không phải hiện giờ Thiên Nguyệt Triệt xuất hiện ở đây, có lẽ y vĩnh viễn không nghĩ tới điểm này, nhưng... Mục mâu Thiên Nguyệt Triệt co rút, tự tiếu phi tiếu nhìn Thụy Miện: "Giống nhau sao? Có lẽ." Tay không tự chủ nắm chặt nam nhân bên cạnh, tầm mắt chuyển hướng Thiên Nguyệt Thần, trong mắt hiện lên tình ý sâu đậm. Phác thông... Đang lúc này, đột nhiên có người hướng tượng đồng quỳ xuống, tầm mắt mọi người liền chuyển qua, chỉ thấy Kim hàm chứa nước mắt, nét mặt kích động nhìn tượng đồng, nếu không phải nhóm Thiên Nguyệt Triệt biết rõ chân tướng, sợ rằng còn bị động tác của Kim hù dọa. Mạc Tà nhìn thoáng qua Thiên Nguyệt Triệt, sau đó nhìn lại Kim, Thiên Nguyệt Triệt tự nhiên lĩnh hội ý của y, tiến lên mấy bước, kéo Kim đứng lên: "Có lẽ hắn không trở về, nhưng hắn cũng không biến mất, đúng không?" Đúng, hắn không biến mất, bởi vì hắn đang sống rất hạnh phúc. Kim gật đầu. Lúc này cửa truyền đến tiếng khóc, mọi người lại chuyển tầm mắt, chỉ thấy lão đạo trưởng đứng tại cửa. "Sư phụ." Thụy Miện biết sư phụ hắn tái phát bệnh cũ. "Miện Nhi, vi sư rất cảm động, vi sư quá cảm động." Lão đạo trưởng lướt qua Thụy Miện đi tới trước mặt Kim, sau đó không để ý ánh mắt mọi người, ôm lấy Kim, "Thiếu niên a, ngươi thật là một người tốt, ô ô ô... Ngươi xuất gia đi, ngươi cùng thần tử hữu duyên, cùng đạo này hữu duyên..." Kim muốn liều mạng giãy dụa, nhưng nhìn lão giả tóc trắng xóa, lại không nỡ dùng lực quá lớn. Mạc Tà nhìn đỏ mắt, vươn tay kéo đạo trưởng tóc trắng, dùng sức kéo, kết quả, mọi người choáng váng, không chỉ kéo được đạo trưởng, mà còn thấy được bí mật dưới mái tóc trắng của hắn. Hóa ra là cái đầu trụi lủi. "Nga, ngươi giả đạo sĩ, ngươi là hòa thượng." Thiên Nguyệt Triệt lớn tiếng kêu. Lão đạo trưởng thấy tóc giả bị Mạc Tà kéo đi, tức giận toàn thân phát run, lại nghe được lời Thiên Nguyệt Triệt, bực bội đến đỏ mắt: "Đứa nhỏ này không được nói nhảm, bần đạo là đạo sĩ, không phải hòa thượng không có tóc." Hóa ra trong lòng lão đạo sĩ, đạo sĩ hơn hòa thượng chính là có tóc. "Rõ ràng là hòa thượng, là hòa thượng... Là hòa thượng..." Hiển nhiên Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy đùa với lão đạo sĩ vô cùng thú vị. Lão đạo sĩ cực kỳ tức giận, không kịp giật tóc trắng vẫn còn trong tay Mạc Tà, thân thể mập mạp nhanh chóng đánh tới Thiên Nguyệt Triệt, mặc dù Thiên Nguyệt Thần đứng ở bên cạnh, nhưng cũng không hỗ trợ, thức thời thối lui sang một bên. Thiên Nguyệt Triệt biết, chiêu thức của lão đạo sĩ không có ý tổn thương người khác, bởi vậy liền cùng hắn chơi, bóng dáng mảnh khảnh lui về phía sau mấy bước, từ đất bằng phẳng nhảy lên, mượn sức cây cột, bay ra cửa. Mắt lão đạo sĩ lóe sáng: "Hài tử, không được chạy." Nhất thời liền xông ra ngoài ngăn cản Thiên Nguyệt Triệt: "Hài tử, công lực của ngươi không tệ, hôm nay lão không làm khó dễ ngươi, làm đồ đệ của lão đi?" "Không muốn." Thiên Nguyệt Triệt nhếch miệng, cự tuyệt không chút do dự. "Tại sao không muốn?" Lão đạo sĩ ủy khuất, làm đồ đệ của hắn là chuyện uy phong cỡ nào chứ, tiểu tử này lại không cho hắn chút mặt mũi, thật là không ngoan, so với Thụy Miện lúc trước còn khó tính hơn. Nhớ ngày đó hắn bắt Thụy Miện tới, khi ấy Thụy Miện chỉ hơn 3 tuổi lớn, trợn tròn mắt ngây ngốc nhìn hắn, khóc cũng không khóc, nhìn đến mức hắn tức điên người. Đều là hài tử không dễ bảo. Lão đạo sĩ ai oán nghĩ. "Tại sao phải?" Thiên Nguyệt Triệt cười đùa hỏi ngược lại, ánh mặt trời chiếu trên người hắn, đặt biệt rực rỡ, khí chất lạnh nhạt dung hợp thiên địa. Lão đạo sĩ cảm giác tâm mình bình tĩnh lại, ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Nguyệt Triệt: "Tiểu nhi, tiếp chiêu." Lão đạo sĩ cũng không đùa nữa, động tác nhanh tới mức không để Thiên Nguyệt Triệt có một chút do dự, không giống với động tác người thường, nội lực của lão đạo sĩ hùng hậu, đây là kết quả nhiều năm tu hành, hơn nữa chiêu thức của lão đạo sĩ là tự nghĩ ra, trong cương có nhu, tạm thời khiến Thiên Nguyệt Triệt không thể phán đoán. Một lát, đã qua trăm chiêu, mỗi một chiêu Thiên Nguyệt Triệt đều bị động. "Cứ theo đà này, chủ tử không ổn." Liệt La Đặc lo lắng nói. Đàn Thành im lặng, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn hai người đánh nhau, để ý bên dưới còn có thể phát hiện tay cầm kiếm của hắn đặc biệt dùng sức, đây không phải lo lắng, mà là hưng phấn, hưng phấn đối với cao thủ. Thụy Miện khóa chặt chân mày, y đã từng chứng kiến lực lượng của Thiên Nguyệt Triệt, tám năm trước không nói, chỉ mấy tháng trước, tình cảnh hắn và bốn tòa tượng đồng đánh nhau còn rõ mồn một trước mắt, nhưng công lực của sư phụ, y cũng hiểu rõ, trong khoảng thời gian ngắn y không thể nào kết luận. Trong đó thoải mái nhất là A Nô, không phải hắn không lo lắng, mà bởi vì hắn đã tựa vào cửa ngủ thiếp đi. Còn Nặc Kiệt, có lẽ là đơn thuần tín nhiệm Thiên Nguyệt Triệt, có lẽ là thiếu cái đầu, biết tình huống bên này không nguy hiểm, cho nên ngồi gặm hạt dưa. Mà Thiên Nguyệt Thần, từ đầu tới cuối đều khẽ cười nhìn bóng dáng duy nhất lưu trong mắt y. Mạc Tà nắm thật chặt tay Kim, ý bảo hắn đừng lo lắng: "Kim nhi, hảo hảo mà nhìn Thần Chủ của ngươi, hảo hảo mà nhìn trận đánh này, công lực của bọn hắn còn chưa phát huy đến tầng cao nhất, có lẽ trận đánh này sẽ được nhớ cả đời." Điện trưởng Cực quang chi điện, có thể nói là chúa tể ma pháp giới ở nhân tộc, mà Quang Minh thần tử chuyển thế, là người ai có thể so sánh, cho nên trận chiến giữa bọn họ, sẽ trở thành lịch sử. Bạch quang và kim quang đồng thời tản ra trên thân hai người, bóng dáng chuyển đổi vị trí. "Tiểu nhi, lão thích sử dụng kiếm, tiểu nhi cũng lấy ra vũ khí để lão khai mở nhãn giới." Trong cả đời chẳng bao giờ gặp phải đối thủ như thế, giờ khắc này, trong lòng lão đạo sĩ đối với Thiên Nguyệt Triệt là tôn kính. Không vì hắn là hài tử mà xem nhẹ. "Lão đạo sĩ không cần khách khí, bổn điện cũng thích sử dụng kiếm." Thiên Nguyệt Triệt lạnh nhạt như cũ, nhưng đôi mắt bình tĩnh đã gợn sóng. "Nga?" Lão đạo sĩ khiêu mi, có chút ngoài ý muốn, không ngờ hài tử còn trẻ như vậy lại sử dụng kiếm, tay phải lão đạo sĩ mở ra, một thanh kiếm hắc sắc xuất hiện trên tay hắn, kiếm có linh khí tự hòa hợp với thân thể. Kiếm của lão đạo sĩ làm bằng huyền thiết, độ cứng rắn không cần bàn, nhưng thân kiếm rất mỏng, cũng đầy mềm mại. "Kiếm của tiểu nhi đâu, có thể để lão khai mở nhãn giới." Lão đạo sĩ cầm bảo kiếm của mình, có chút đắc ý. "Chỉ sợ khiến lão đạo sĩ mất mặt mũi." Thiên Nguyệt Triệt nói, quang mang màu vàng ngưng tụ trong tay hắn tụ, đợi quang mang biến thành thực thể, tầm mắt mọi người không cách nào dời đi. Kiếm hoa mỹ giống như ánh mặt trời, toàn thân vàng ròng, hơi thở tường hòa không ngừng phát ra từ thân kiếm, mà đạo sĩ canh trước cửa Tỏa Yêu tháp từ phía xa cũng đầy kinh ngạc, vốn yêu vật bạo động đột nhiên yên tĩnh trở lại, tựa hồ cảm ứng được đồ vật khiến bọn chúng sợ hãi, một lát sau, thủ vệ đạo sĩ cũng cảm ứng được một cỗ lực lượng thần thánh lướt qua. Thanh kiếm này Thụy Miện biết, là lúc gặp nhau trên đảo, thanh kiếm này Kim cũng biết, bởi vì kiếp trước hắn được thấy. Lão đạo sĩ nheo mắt, mọi người nheo mắt, đây là... Kim Mang trường kiếm —— Thần kiếm của thần tử trong truyền thuyết.
|