Trần Du được Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đưa về tận nhà, vừa ra khỏi xe thì đụng ngay Trần Mật. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu chào hỏi xong xuôi liền rời đi, hai anh em Trần gia cũng quay lên nhà.
“Anh còn tưởng em được bạn trai đưa về cơ đấy.” Trần Mật trêu ghẹo Trần Du, “Xem người ta kia kìa, chị em nhà họ Tam ai đã về nhà nấy, em cũng nên kiếm cho được người của mình đi.”
“Hứ……..” Trần Du nhăn mũi, “Em gần đây đang bị hung thần mượn số, có rảnh để cùng Nhạc Nhạc đi giao lưu gì đâu, không cẩn thận lại vớ phải một tên cuồng sát nhân nào đó mang về thì chết mệt!”
“Này, em đừng có nói bậy nói bạ nhé, lại xảy ra chuyện gì rồi?” Trần Mật nhíu mày, hai cô nhóc này quả thực vận số không được đẹp cho lắm.
Trần Du đem toàn bộ sự việc kể lại một lượt, Trần Mật nghe xong khẽ nhíu mày, “Vụ tai nạn hàng không ba năm trước anh cũng có chút ấn tượng.”
“Thật ạ?” Trần Du phấn chấn hẳn lên, “Hồi trước không phải anh ở tổ phá bom sao? Chẳng lẽ máy bay kia bị kẻ nào đó làm cho phát nổ?”
“Đúng là chiếc máy bay đó bị nổ mạnh trước khi rơi, sau khi đội cứu hộ thu thập lại những mảnh vỡ họ có liên lạc với bên anh qua đánh giá.” Trần Mật cùng Trần Du ra khỏi thang máy, về tới cửa nhà, tra khóa vào ổ, “Năm đó cũng có một vài điểm đáng ngờ, theo như anh được biết thì số người tìm được không hề khớp nhưng vụ việc có rất nhiều vấn đề khác liên quan, thành ra sau thì bị xếp xó.”
“Việc liên quan đến mạng người mà có thể cho qua ư?” Trần Du bất mãn, “Tai nạn mà giáo viên hướng dẫn của Nhạc Nhạc gặp phải còn có cái chết của anh trai Lam Tây! Cảnh sát các anh sao lại không điều tra cho tử tế cơ chứ.”
“Lam Tây? Ai thế?” Lỗ tai Trần Mật lọt vào một cái tên.
“À…….bạn em.” Trần Du nhanh chân chạy vào bếp đun lại thức ăn, Trần Mật cười lắc đầu, đi đến bên sô pha ngồi xuống uống hớp nước.
Trần gia gia nghe có tiếng động thì từ tầng trên bước xuống, “A Mật à, Tiểu Du nó về chưa? Vừa nãy có người tìm con bé đấy.”
“Ở trong bếp rồi nội.” Trần Mật trả lời.
“Ai tìm cháu vậy?” Trần Du chạy tới.
“Ông thấy điện thoại trong phòng cháu nó reo.” Trần gia gia nói, “Có thể là của người đại diện gọi tới.”
“Dạ!” Trần Du chạy lên nghe lại tin nhắn ghi âm, có chút thắc mắc, Sao không trực tiếp gọi vào di động cho rồi?
Vừa nhấn nút nghe, bên tai liền truyền tới một đoạn nhạc cổ quái mà không hề có tiếng người nói chuyện.
Trần Du nhíu mày, nghiêng đầu, áp sát tai nghe, khúc nhạc có nhịp có phách rõ ràng, không phải nhạc hiện đại mà là cùng loại với âm nhạc của dân tộc thiểu số nào đó hoặc là nhạc vũ cổ của châu Phi. Còn có tiếng ong ong kỳ lạ xen lẫn nữa, không biết là từ loại nhạc cụ nào tạo nên, sáo ư?
Trần Du nghe cả nửa ngày, khúc nhạc đại khái kéo dài khoảng ba phút sau đó rốt cuộc cũng có tiếng người nói chuyện. Trần Du nhíu mày, lấy cây bút ghi âm ra nhấn nút thu lại, tiếp tục ngồi xuống giường chăm chú nghe. Không hiểu sao càng nghe lại càng sản sinh ra một loại ảo giác, giống như………bên kia có người đang khóc, là trẻ con? Hay là tiếng mèo nhỏ đang kêu?
Tiếp tục nghe, Trần Du bỗng cảm thấy không ổn, trước mắt tối sầm lại, tâm tình trở nên rất xấu, rất xấu………..
“Tiểu Du, ăn cơm thôi!” Từ phòng khách, Trần gia gia gọi to, sau đó quay lại hỏi Trần Mật, “Nó lên phòng lâu như vậy làm cái gì không biết?”
Trần Mật cũng thấy lạ, liền đi lên xem, cửa vừa mở………
“Tiểu Du!”
Trần gia gia ở dưới lầu nghe tiếng hô của Trần Mật thì cả kinh, tim gan như muốn rụng rời, đang định chạy lên thì lại nghe Trần Mật kêu to, “Ông nội, mau gọi cấp cứu, mau!”
“Được!” Trần gia gia run rẩy chạy vội tới nhấn điện thoại, Trần Mật gần như đã bế Trần Du chạy xuống dưới, “Không kịp rồi, cháu đưa nó vào viện.”
“Con bé sao vậy.” Trần gia gia chỉ thấy cháu gái mình đang hôn mê bất tỉnh.
“Nó uống thuốc linh tinh, còn dùng túi nhựa tự bịt kín đầu………”
“Hả?!” Trần gia gia gấp đến độ dậm chân, “Sao lại thế này a?”
Trần Mật đưa Trần Du vào viện, Dương Phàm cấp tốc đưa cô bé đi rửa ruột.
Trần Mật mở di dộng báo cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, Trần Du lúc cùng hai người họ trở về vẫn còn vui vẻ, sao bỗng dưng vô duyên vô cớ lại muốn tự sát?
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tới nơi thì thấy Trần gia gia đang ở trong phòng bệnh trấn an Trần Du, cô bé hình như không bình thường, miệng vẫn còn đang nói cái gì mà, “Để cho tôi chết đi, tôi muốn chết…..”
“Sao có thể như vậy?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
Dương Phàm tiêm thuốc an thần cho Trần Du xong quay ra hỏi, “Cô bé có phải đã bị cái gì kích thích hay không? Trạng thái tâm lý có vấn đề nghiêm trọng.”
“Lúc con bé trở về nhà ăn cơm thì vẫn ổn! Trước khi lên lầu cũng không có việc gì………” Trần Mật dù sao cũng từng là cảnh sát, hoàn toàn có thể nhận ra sự việc nào là bất hợp lý, nghĩ nghĩ liền nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Du bị như vậy là sau khi lên lầu nghe cuộc gọi ghi âm.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc nhìn nhau, sau đó giao cho Lạc Thiên bọn họ ở lại trông giữ Trần Du, tránh cho khi tỉnh lại cô bé tiếp tục muốn làm những việc điên rồ, sau đó cả hai theo Trần Mật cùng Trần gia gia quay lại nhà.
Bước ra khỏi thang máy thì thấy, cửa nhà Trần gia đang mở.
Triển Chiêu nhíu mày, Bạch Ngọc Đường rút súng, từ từ tiến lại gần.
Trần Mật khẽ hỏi Trần gia gia, “Ông nội, lúc người ra sau có khóa cửa chưa?”
Ông cụ luống cuống, lắc đầu ý bảo Cũng không nhớ nữa……..Có điều, tiện tay sập cửa lại đã là thói quen, hẳn là sẽ không quên đâu?
Đẩy cửa ra, trong phòng cũng không có người, Triển Chiêu định đi vào thì bị Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng ngăn lại, chỉ chỉ dưới mặt đất.
Mọi người cúi đầu nhìn, trên sàn ghỗ màu nâu đỏ, có mấy dấu chân.
Nhà Trần Du không thể như vậy, gia đình ba người ai nấy cũng có chút ưa sạch sẽ thái quá vì thế mỗi khi vào tới cửa là phải thay giày ngay.
Bạch Ngọc Đường nhìn Trần Mật.
Trần Mật lắc lắc đầu, ý bảo – Không phải dấu chân của họ! Có kẻ đã đột nhập vào nhà!
Triển Chiêu nhanh chóng nhìn lướt qua sô pha cạnh bàn trà, vỗ vỗ Trần Mật.
Trần Mật cau mày – Điện thoại đâu?
Bạch Ngọc Đường tra xét từ lầu một tới lầu hai, tất cả các phòng, ngoại trừ điện thoại bàn bị mất, các thứ khác thì vẫn y nguyên.
“Xem ra mẩu ghi âm trong điện thoại quả thực có vấn đề.” Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu.
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Có người thông qua đoạn ghi âm đó đã thôi miên Trần Du, khiến cho cô bé muốn tự sát, có thể hắn đã mai phục gần chỗ này, cho nên nhân lúc mọi người đưa cô bé tới bệnh viện, hắn đã lẻn vào lấy lại bản ghi âm kia. Kẻ đó chắc là lần đầu tiên tới đây nên không biết phòng Trần Du là phòng nào, cũng không biết người nhận điện là ai, cho nên đã đem tất cả điện thoại mà trộm đi.”
Trần Mật biết Triển Chiêu là chuyên gia về phương diện này liền hỏi, “Vậy có thể làm cho Tiểu Du hồi phục được không? Nếu thôi miên không được giải trừ thì con bé vẫn sẽ không ngừng đòi tự sát?”
“Tôi cần biết đoạn ghi âm kia như thế nào mới có thể đúng bệnh hốt thuốc được.” Triển Chiêu bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh.
“Bản ghi âm kia bị lấy đi mất rồi chẳng lẽ Tiểu Du sẽ không cứu được hay sao?” Trần gia gia vì kích động mà huyết áp tăng cao, ôm ngực khuỵu xuống.
Trần Mật chạy nhanh tới đỡ ông ngồi xuống sô pha hít thở, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đang không ngừng tìm kiếm khắp nơi liền an ủi hai người, “Đừng vội, nói không chừng còn có hy vọng khác.”
Hai người đều sửng sốt, nhìn tới Triển Chiêu đi lên phòng của Trần Du.
Triển Chiêu đứng ở giữa phòng ngẩn người, sau đó ngồi xuống trên giường, còn đem giầy cởi bỏ, ngồi xếp bằng một chỗ.
Trần Mật nói với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Du bình thường cũng thích ngồi như vậy hoặc là nằm hẳn ra mà nghe nhạc, con bé không thích xem TV chỉ thích mỗi nghe nhạc mà thôi.”
“Nhiều đĩa CD thật đấy.” Triển Chiêu chú ý tới một giá sách cao sát trần ở bên giường của Trần Du, xếp đầy các đĩa CD đủ loại.
“Đúng vậy, Tiểu Du từ nhỏ đã thích nghe nhạc rồi.” Ông cụ nói xong lại nhớ tới cảnh cháu gái mình suýt nữa thì chết, nghĩ mà thấy sợ.
Trần Mật thấy Triển Chiêu xoay trái xoay phải tìm kiếm xung quanh liền hỏi, “Cậu muốn tìm cái gì?”
“Cứ cảm thấy thiếu cái gì đó?”
“Miêu nhi?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Tai nghe!”
“Ừ!” Triển Chiêu gật đầu, “Người thích nghe nhạc không phải luôn mang bên mình một cái tai nghe hay sao? Trong phòng hẳn là phải có một cái tai nghe cỡ lớn.” Triển Chiêu nói xong, đang ngồi trên giường bỗng dưng trực tiếng cúi mình ngã úp mặt xuống đất.
Bạch Ngọc Đường ở bên trông thấy sợ hết cả hồn.
Triển Chiêu quỳ rạp trên mặt đất hỏi Trần Mật, “Lúc anh chạy vào có phải Trần Du đang ở tư thế này hay không?”
“Phải……..” Trần Mật còn chưa đáp xong thì đã thấy Triển Chiêu vươn tay lấy từ trong gầm giường ra một cái tai nghe cỡ lớn có dây nối với một chiếc bút ghi âm.
“Là của Tiểu Du!” Trần gia gia chỉ vào cây bút ghi âm nói, “Tiểu Du bình thường nghe được âm thanh gì thú vị con bé cũng sẽ lấy cái đó thu lại, sau thì dùng tai nghe để nghe, đến cả tiếng mưa rơi nó cũng nói, mưa to mưa nhỏ tiết tấu không giống nhau, nghe rồi sẽ thấy có thể nhận biết được cả tâm tình của ông trời.”
“Ông nội, đừng kích động.” Trần Mật ở bên xoa xoa ngực cho ông cụ.
Triển Chiêu đeo tai nghe vào, nhấn nút phát âm.
Nghe xong một lúc sau, Triển Chiêu tháo tai nghe ra cười nói, “Không có việc gì, tôi đã biết sao bị lại như vậy rồi.”
Trần Mật cùng Trần gia gia đều vui mừng nhẹ nhõm.
Bạch Ngọc Đường cũng muốn thử nghe, lại bị Triển Chiêu khẽ ngăn cản, “Không thể nghe.”
Tất cả đồng loạt khó hiểu, “Vì sao vậy?”
“Nghe xong là xảy ra án mạng chết người đó.” Triển Chiêu chỉ chỉ cây bút ghi âm, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Bên trong này là tiếng hát nhân ngư.”
“Hả?” Tất cả kinh hãi nhìn Triển Chiêu.
“Tóm lại, đi chữa cho Trần Du trước, sau đó……… sẽ giải thích ọi người nghe.” Triển Chiêu nói xong, liền mang Bạch Ngọc Đường ra xe.
Bạch Ngọc Đường gọi cho Trương Long, kêu cậu đưa người ở khoa giám định tới lấy dấu vết đế giày lưu lại trên sàn.
Tới bệnh viện thì đã thấy cả đám người Mã Hân, Tề Nhạc cũng có mặt hết rồi, đang lo lắng vây quanh Dương Phàm hỏi han tình hình.
Triển Chiêu đem tất thảy hùa hết ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại, ở bên trong cùng Trần Du chừng mười phút.
Lúc cửa phòng lại mở ra, mọi người ngó vào thì thấy Trần Du ngồi trên giường nhăn nhó, “Sao em có cảm giác giống như bản thân đã nuốt cả muỗng bột giặt không vậy?”
“Ai nha, Tiểu Du à!” Trần gia gia mừng rỡ vọt vào trước, “Con hù chết ông nội!”
“Làm sao vậy ạ?” Trần Du cảm thấy mồm miệng cứ chát chát, lại có chút ngai ngái, nhịn không được phải lè lưỡi. Trần gia gia ôm cô vừa khóc vừa cười, cô nhóc càng chẳng hiểu cái gì đang diễn ra.
Nhìn tới đám đông đang đứng vây quanh, Trần Du mờ mịt hỏi, “Mọi người tới đây làm chi?”
Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu qua hỏi, “Sao lại thế này?”
Triển Chiêu nhỏ giọng nói, “Có người thông qua ghi âm, thôi miên ám thị Trần Du tự sát!”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, hỏi, “Tên nào thế, là tiếng hát của nhân ngư sao?”
Triển Chiêu cười tủm tỉm, “Cậu có từng nghe truyền thuyết về mỹ nhân ngư chưa?”
“Mỹ nhân ngư?” Bạch Ngọc Đường ôm tay đứng chờ nghe Triển Chiêu nói.
“Chính là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết với mỹ nhân ngư trong những câu chuyện đồng thoại khác nhau lắm a.” Triển Chiêu nói, “Trong truyền thuyết, nhân ngư nào là tham lam rồi hung tàn, thích giết chóc…….còn có cả hãm hiếp nữa!”
“Được rồi, được rồi.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Tôi bắt đầu tiếp cận với khái niệm nhân ngư rồi, cậu nói vào trọng điểm được chưa a?”
“Thời điểm đó, những người theo ngành hàng hải sợ nhất là gặp phải nhân ngư.” Triển Chiêu nói, “Bởi vì giọng ca của chúng đều có tính mê hoặc, mỗi lần phát hiện có thuyền, nhân ngư sẽ cất tiếng hát. Loại năng lực mê hoặc này chính là khiến con người ta sinh ra ảo giác, nhóm thuyền viên sẽ tự động lao mình xuống mặt biển đen ngòm sau đó thì làm mồi cho chúng. Cũng chính vì vậy, người ta mới hay phát hiện ra quỷ thuyền, trên đó có thức ăn có nước uống chỉ mỗi tội không hề có người!”
“Đều bị ăn thịt hết sao?” Bạch Ngọc Đường cười gượng hai tiếng, “Nói như vậy không phải nàng tiên cá nữa mà là phù thủy cá rồi?”
Triển Chiêu nói tiếp, “Những giả thuyết về sự tồn tại của nhân ngư vẫn khiến dư luận xôn xao, đương nhiên loài sinh vật mang hình dạng người cá khẳng định là không tồn tại, bởi vì điều đó không phù hợp với thuyết tiến hóa mà kết cấu sinh lý cũng không thể hình thành. Nhiều người lấy ví dụ như loài bò biển ấy……………thực ra động vật có vú sống ở biển thì không hiếm, chỉ là tôi nghĩ nếu hoài nghi loài rái cá không phải sẽ hợp lý hơn sao? Còn nếu thực sự là loài bò biển vậy thì không phải công chúa cá nhỏ xinh đẹp gì nữa rồi, mà sẽ thành bà mẹ cá béo ú mới đúng.”
Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu chọc cười.
“Lúc tôi học cao học, cũng từng có một khoảng thời gian tôi rất thích xem những câu truyện phiêu lưu rồi hoang đảo này nọ linh tinh còn gì.” Triển Chiêu hỏi.
“Cái này là thuộc loại hình tâm lý học phạm sầu sao? Môn địa lý hử?”
Triển Triêu trừng mắt liếc anh một cái, không cho Bạch Ngọc Đường tiếp tục ngắt lời rồi nói tiếp, “Trên Trái Đất có khoảng năm nghìn hòn đảo nhỏ các loại, áng chừng diện tích khoảng một ngàn ki lô mét vuông (km2). Trên những hòn đảo đó có sự tồn tại của rất nhiều những bộ tộc nguyên thủy thần bí mà chúng ta còn chưa hiểu biết hết. Tôi có đọc một cuốn sách của một giảng viên môn tâm lý học viết. Trước kia, ông ấy từng ở trên một hòn đảo nhỏ, có nghe được một loại tạp âm cổ xưa, thứ âm thanh này nghe thì có điểm giống tiếng cú mèo kêu, lại có điểm giống với tiếng một đứa nhỏ đang khóc, rất đặc biệt. Hơn nữa, sau khi nghe thứ âm thanh này, có rất nhiều người đều sinh ra ảo giác. Ông ấy hỏi thăm dân bản xứ ở đó thì họ cho biết, khúc nhạc cổ này tồn tại cho tới nay cũng đã bị biến đổi nhiều. Nguyên bản của nó là một cổ khúc chết chóc. Tổ tiên của họ từng dùng loại âm thanh này khiến cho các thuyền viên trên những con thuyền gần tiến tới đảo thi nhau tự sát, sau đó họ sẽ vớt những cái xác đó lên để làm thức ăn – Xưa kia họ là một bộ tộc ăn thịt.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong ruột gan có chút nhộn nhạo, “Nói cách khác, tổ tiên của họ là những mỹ nhân ngư trong truyền thuyết?”
“Đây là một loại kiến giải về mỹ nhân ngư mà tôi thấy hợp lý nhất.” Triển Chiêu tủm tỉm cười, nói.
“Một loại?” Bạch Ngọc Đường bật cười, “Miêu nhi, cậu còn biết rất nhiều loại nữa sao?”
“Đúng vậy, vô cùng nhiều luôn, có hứng thú nghe không?” Triển Chiêu bừng bừng hứng trí.
“Để lần sau, lần sau đi.” Bạch Ngọc Đường nhanh chóng xua tay.
“Loại tạp âm đó đã được ông ấy phân tích, nó bao gồm những nhịp trống kết hợp với thứ ngôn ngữ bí mật. Bên trong tiềm tàng ngôn ngữ thôi miên, đưa những ám chỉ vào tiền thức của người tiếp nhận, khiến cho người đó vô tri vô giác mà tự sát.”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, “Có người muốn ám hại Trần Du……….để sử dụng được phương thức này cũng không có mấy người đâu?”
“Cho nên, đó là một manh mối.” Triển Chiêu chống cằm, “Nhưng mà tôi vẫn chưa lý giải được, tại sao kẻ đó lại muốn hại tới Trần Du?”
“Chắc chắn là có liên quan tới vụ án lần này.” Bạch Ngọc Đường cười, “Hung thủ hẳn là một tên vô cùng đặc biệt nhỉ?”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu vừa mới gật gật đầu, thì Mã Hân đã từ đâu vội vã chạy tới.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn cô, Mã Hân đưa tay “Hư….” một cái ý bảo hai người đừng lên tiếng.
Mã Hân đưa di động lại gần, kề sát bên tai Triển Chiêu.
Triển Chiêu nghe thấy từ đầu bên kia truyền tới thanh âm của những nhịp trống, rồi tiếng nhạc u u, rất đặc biệt, giống như là tiếng trẻ nhỏ đang khóc, rồi lại giống như là tiếng mèo nhỏ đang kêu.
Triển Chiêu lập tức nháy mắt với Bạch Ngọc Đường. Anh liền gọi cho Tương Bình kêu cậu lập tức tra theo cuộc gọi Mã Hân đang nhận.
Tương Bình trong phút chốc đã tìm được địa điểm, là một buồng điện thoại công cộng.
Bạch Ngọc Đường lệnh cho nhóm Mã Hán bọn họ đi xem.
“Vẫn còn nghe?” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu vẫn chăm chú nghe, có chút lo lắng, “Uy, Miêu nhi! Đừng có nghe nữa, nhỡ cậu cũng muốn tự sát bây giờ thì ai cứu được đây.”
Triển Chiêu nhìn trời – Sao bị được chứ?!
Lúc này, Bạch Ngọc Đường thấy di động reo lên, là Mã Hán gọi tới, “Đội trưởng, buồng điện thoại chỉ có mỗi một cái máy ghi âm thôi……….”
Triển Chiêu ở một bên nghe được, đột nhiên cả kinh giữ lấy điện thoại trong tay Bạch Ngọc Đường hô lên, “Đi mau!”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy lỗ tai bị tiếng hô của Triển Chiêu làm cho ong ong hết cả, ai ngờ cùng lúc đầu bên kia lại truyền đến một tiếng nổ còn lớn hơn………….Có cái gì đó nổ rất mạnh.
“A!” Mã Hân nhảy dựng lên, “Anh hai!”
“Tôi không sao!” Rất nhanh, đầu bên kia Mã Hán đã đáp lại, “Cũng may là đi cùng Tần Âu, anh ấy tới gần buồng điện thoại thì phát hiện có bom cài sẵn.”
Triển Chiêu ngắt điện thoại xong thở hắt ra một hơi.
“Dọa chết người, này là có ý gì cơ chứ?” Mã Hân hỏi hai người, “Khiêu chiến với cảnh sát sao?”
Triển Chiêu lắc lắc đầu, “Không có lý do khiêu khích a.”
Bạch Ngọc Đường cũng đồng ý, “Tôi có cảm giác giống với uy hiếp hoặc là cảnh cáo hơn.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy đó.” Triển Chiêu gật đầu, “Hình như hắn muốn cảnh cáo chúng ta, đừng dính tới vụ này.”