Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ
|
|
Chương 75
Chuyển ngữ: Andrew PastelTúc Cảnh Mặc luôn nhẹ nhàng, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười nhìn như ôn hòa gần gũi, nhưng bên cạnh y lâu như vậy, Đàm Trình đương nhiên cũng biết nội tâm người này lại cách xa ngàn ngàn vạn vạn dặm. Rất dễ đến gần, nhưng lại khó có thể gần gũi. Cho nên, khi Túc Cảnh Mặc nhẹ nhàng dựa vào người cậu, khẽ thở dài, làm Đàm Trình thật sự luống cuống chân tay. Không đoán được ý nghĩa tiếng thở dài kia, chỉ là tiềm thức cảm thấy đột nhiên hoảng loạn, nhưng khi đầu vai truyền đến hơi thở lạnh lạnh, Đàm Trình lại chợt mừng rỡ như điên. Giờ khắc này như là đợi lâu lắm, lâu lắm rồi, Đàm Trình không biết vì sao hốc mắt lại đỏ, đôi tay hơi hơi run rẩy giang ra ôm lấy Túc Cảnh Mặc vào lòng. Mà lần này, Túc Cảnh Mặc cũng không đẩy cậu ra. “209 tháng chín? là chín ngày nữa……. Em nên làm gì đây?” Đàm Trình nói một câu không đầu không đuôi làm Túc Cảnh Mặc cười khẽ ra tiếng,“Ngươi muốn làm gì? Ta đã chết hơn một ngàn năm, còn cái gì mà chúc mừng sinh nhật.” Nói đến đây, Túc Cảnh Mặc thẳng lưng không dựa vào vai Đàm Trình nữa, nhưng cũng không giãy ra khỏi cánh tay Đàm Trình đang ôm lấy eo y, mà chỉ mặt đối mặt với cậu. Đôi gò má chỉ cách nhau có một tấc, Túc Cảnh Mặc nhướng mày nói: “Có lẽ ngươi chưa biết, ba ngày sau ngày sinh nhật 29 tuổi của ta, là lúc ta băng hà……” Lúc nói, Túc Cảnh Mặc vẫn luôn nhìn chăm chú nhìn Đàm Trình, thấy ánh mắt cậu chợt dâng lên nỗi đau đớn, càng cảm nhật cánh tay đang ôm eo mình càng siết chặt lại hơn.. “Lúc ấy đã xảy ra cái gì? 29…… Anh chỉ mới 29 tuổi mà thôi……” Đang tuổi trẻ, Túc Cảnh Mặc cũng không giống người bị bệnh, chắc chắn lúc đó có người động tay động chân, Túc Cảnh Mặc mới chết đi…… Đột nhiên nghĩ đến cái lăng mộ ở Bình Dao kia, những chuyện soán ngôi thời cổ nào đâu thiếu? Để đứng được trên đỉnh, trở thành trên vạn người, có bao nhiêu đôi tay những đế vương cổ đại không dính máu của anh em mình? Túc Cảnh Nghiên…… Nếu đúng là vì soán vị nên hại chết Túc Cảnh Mặc, thì chỉ có một người! Là tên đế vương hung bạo khắc trên bia đá! “Có phải…có phải Túc Cảnh Nghiên kia hại anh hay không!” Nhìn Đàm Trình đau lòng đến đôi tay đang ôm lấy y cũng bắt đầu run rẩy, Túc Cảnh Mặc chợt hoảng hốt. Rõ ràng đã hơn ngàn năm rồi, rõ ràng cũng chẳng liên quan đến Đàm Trình, nhưng người trước mắt lại băn khoăn đau đớn như thể chuyện đang phát sinh trên chính bản thân mình, phẫn nộ đến không thể khống chế. Chỉ là Túc Cảnh Mặc không biết vì sao, khi nhắc đến cái chết của bản thân y cũng không cảm thấy đau buồn, nhưng nhìn Đàm Trình đang phẫn nộ và bi thương như thế, trái tim y lại cảm thấy ấm áp. Cảnh này làm Túc Cảnh Mặc phải mở miệng trêu đùa: “Ta đã chết nhiều năm rồi, dù là trung với ta hay hận thù ta thì cũng đã luân hồi chuyển kiếp bao nhiêu đời, dù còn nói thì cũng có tác dụng gì? Ngươi còn có thể báo thù cho ta sao?” Nói đoạn,Túc Cảnh Mặc vươn tay nắm lấy cằm Đàm Trình, ngả ngớn cười nói: “Hà tất phải tức giận như thế, có nhớ ta từng đã nói với ngươi, ta chỉ thích mỹ nhân, bộ dạng tức giận của ngươi thì chẳng đẹp chút nào.” Đàm Trình không ngờ Túc Cảnh Mặc lại nói với mình những câu những câu như thế này. Dáng vẻ như đang chòng ghẹo gái nhà lành cộng thêm gương mặt tuấn mỹ tràn đầy ý cười, làm Đàm Trình dở khóc dở cười nhưng lại không thể nào dời mắt được. Nghĩ nghĩ, Đàm Trình giơ một tay gỡ ngón tay Túc Cảnh Mặc đang túm cằm cậu ra, “Em không thể báo thù cho anh, chỉ là không hiểu vì sao lại cảm thấy tức giận đến thế, chỉ cần nghĩ có kẻ muốn hại chết anh, em đã nghĩ có phải đào mộ ra thì cũng phải tìm bằng được kẻ đó……” Ý cười trên mặt Túc Cảnh Mặc càng đậm hơn, “Sau đó thì sao, đã hơn 1600 năm rồi, hài cốt cũng đã tan thành đất bùn như của ta, ngươi tìm được mộ rồi thì định như thế nào?” “Em…” “Chuyện quá khứ đã qua, cứ để nó qua đi. Dù có biết ta chết như thế nào cũng có tác dụng gì. Ta cũng đã chết rồi.” Bị ngắt lời, Đàm Trình nhìn người trước mặt vẫn đang cười khi nói ra câu ấy, muốn biết trong lòng y có thật sự đang cười hay không, nhưng nhìn một lúc lâu, cậu chỉ thấy trong mắt Túc Cảnh Mặc phản chiếu lại hình bóng của mình, và một nụ cười đậm như chẳng để tâm. Túc Cảnh Mặc đang vui vẻ, có lẽ Cảnh Mặc chỉ muốn trêu cậu thôi….. Nhận ra điều này, Đàm Trình vui lên rất nhiều. Trong lòng ngực là người mình yêu, mà người trong lồng ngực này chỉ có hình bóng mình trong mắt…… Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc đến mê muội, “Nhưng mà em vẫn còn rất khó chịu, dù không biết quá khứ, nhưng không muốn tưởng tượng có người ra tay hãm hại anh.” Người ta hay bảo người nặng tình sợ nhất những kẻ đa tình phong hoa, nhưng có ai biết chăng, kẻ đa tình cũng rất sợ người nặng tình như thế? Tay bị nắm, tình cảm trong mắt Đàm Trình đậm nồng, làm Túc Cảnh Mặc dù lúc sinh thời hái hoa bắt bướm rất nhiều cũng phải hơi ngượng ngùng, muốn rút tay về, lại bị Đàm Trình nhẹ nhàng hôn lên làm y cũng không biết phải làm thế nào. Nắm chặt tay Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình không biết vì sao nhớ đến một câu thơ từng thấy trên mạng: “Dạ lan ngọa thính phong xuy vũ, Thiết mã thị nhĩ, băng hà dã thị nhĩ….” (*) (tạm dịch: Đêm khuya xào xạc nghe mưa gió, ngựa sắt là anh, sông băng cũng là anh. Đây là câu thơ tỏ tình cải biên theo hai câu thơ: Đêm khuya xào xạc nghe mưa gió, Ngựa sắt băng sông mộng vấn vương của Lục Duy, bài gốc của Lục Duy viết trong bối cảnh cáo quan nghỉ hưu về quê nhưng tối nào cũng đều nằm trằn trọc hy vọng mình vẫn còn có thể góp sức cho biên cương đất nước nên mơ thấy ngựa sắt sông băng. Còn ngựa sắt sông băng của giới trẻ bây giờ thì thành người yêu, Lục Duy đã khóc rất to. )Túc Cảnh Mặc ngạc nhiên trong một khắc, nhưng lại nhanh chóng nhướng mày cười nói: “Ta không phải là ngựa sắt sông băng…,” “Lòng em chỉ toàn nhớ đến anh……” Đàm Trình ngắt lời làm Túc Cảnh Mặc không đành nói hết câu nói nữa, sinh thời đúng là y cũng từng nói rất nhiều câu ngon ngọt với những kỹ nữ tiểu quan, so với Đàm Trình còn lộ liễu hơn, trêu đùa đến những mỹ nhân đó phải đỏ hết cả mặt. Chỉ là, chỉ có y nói ra những lời trăng hoa đó, chứ chưa từng có ai dám nói những lời tình tự với y……. Đã từng có rất nhiều mỹ nhân kiều nhu mạo mỹ mặc cho y đùa giỡn, thân ở địa vị cao như vậy, không ai dám nói càn trước mặt y, còn Đàm Trình thì cái gì cũng dám nói, cũng toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ về y… Đàm Trình là người đầu tiên như thế…… Nói đến cùng, Túc Cảnh Mặc thật sự không có kinh nghiệm đối phó với người như cậu…… Không biết người trong lòng ngực đang suy nghĩ cái gì, càng không biết vị đế vương sớm nắng chiều mưa này có đá văng cậu ra trong vài giây nữa không, Đàm Trình níu chặt đôi tay Túc Cảnh Mặc, không cho y giãy ra, tiếp tục nói: “Túc Cảnh Mặc, đối với anh, em đâu chỉ là một câu thích…… Túc Cảnh Mặc, em thích anh, rất thích, rất thích……” Bàn tay Túc Cảnh Mặc đang định rút ra dừng lại, đôi mắt đang nhìn thẳng nhau dâng lên một cảm xúc không tên. Mộ thất tối tăm không rõ, nhưng Túc Cảnh Mặc lại phát hiện, đôi mắt Đàm Trình lấp lánh như dải ngân hà…… Phảng phất như bầu trời đêm hơn một ngàn năm trước y ở phía bắc Thành Trung Đô nhìn thấy, lộng lẫy mà lại lặng yên, phảng phất như có thể hút trọn người đối diện vào nó….. Bàn tay đang nắm chặt tay y truyền đến nhiệt độ ấm áp, còn có một sự run rẩy nhè nhẹ. Đàm Trình…… Đang hồi hộp…… Cảm xúc truyền tới trái tim, gợn sóng trong lòng đã lớn đến mức không thể làm lơ được nữa, Túc Cảnh Mặc nhợt nhạt cười…… “Ngươi sẽ hối hận……” Nụ cười này trong mắt Đàm Trình đẹp đến kinh người, mỹ đến kinh tâm…… Như bị mê hoặc, Đàm Trình vươn cánh tay đang run nhẹ khẽ vuốt gò má y, một chút… kéo y gần lại…… Đàm Trình nỉ non “…… Từ bỏ anh em mới hối hận cả đời……” Cánh môi nhẹ dán, những từ cuối cùng chìm vào trong nụ hôn……. Môi Túc Cảnh Mặc hơi lạnh nhưng rất mềm mại. Khoảnh khắc khi chạm vào môi người trong vòng tay, dường như có một loại vị ngọt thấu xương lan khắp cơ thể từ nơi cậu chạm vào. Ngọt quá…… Sự ngọt ngào cám dỗ Đàm Trình nhẹ nhàng thăm dò đòi hỏi, thẳng đến khi xâm nhập được vào lãnh địa người trong lồng ngực, sự dịu dàng bắt đầu chuyển thành mạnh mẽ chiếm đoạt, không muốn bị chối từ. Tay Đàm Trình tay khẽ vuốt gò má Túc Cảnh Mặc, đầu ngón tay chạm vào mái tóc mát lạnh như ngọc, dụ dỗ ngón tay Đàm Trình nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa. Không biết khi nào, cánh tay đang ôm lấy eo Túc Cảnh Mặc bắt đầu siết chặt, lại càng không biết khi nào đầu lưỡi y bị một đầu lưới khác quấn lấy trêu đùa, dây dưa…… Tư vị ái tình và hơi thở người sống khiến Túc Cảnh Mặc khép hai mắt, đôi tay không tự chủ được ôm vít lấy cổ Đàm Trình, khiến nụ hôn mất khống chế càng chìm sâu… Sự đáp lại của Túc Cảnh Mặc khiến cho Đàm Trình càng cháy bỏng hơn, cậu muốn ôm ghì lấy Túc Cảnh Mặc, muốn khảm y vào lồng ngực, muốn vuốt ve, muốn đoạt lấy. Nhưng lại không biết vì sao, đôi tay càng ngày càng vô lực yếu ớt, càng làm cho Đàm Trình sốt ruột hơn. “Túc Cảnh Mặc…… Cảnh Mặc……” Cắn xé Túc Cảnh Mặc môi lưỡi, bàn tay Đàm Trình không cam lòng mà nhẹ nhàng vỗ về vuốt ve tấm lưng người trong lồng ngực, nhưng muốn tiến thêm một bước lại lực bất tòng tâm…… Chờ Túc Cảnh Mặc phát hiện ra tình hình, vội đẩy Đàm Trình ra, mặt cậu đã trắng bệnh.
|
Chương 76
Chuyển ngữ: Andrew PastelĐàm Trình bị thương chưa khỏi, vốn dĩ sắc mặt đã xấu, vừa rồi hôn môi, lại bị Túc Cảnh Mặc lơ đãng lỡ lấy mất không ít dương khí nữa. 1600 năm tuy đại đa số thời gian đều là ngủ say, nhưng quỷ khí theo thời gian gia tăng càng mạnh, âm khí quá nặng, nên khi tiếp xúc với dương khí người sống, ngay cả Túc Cảnh Mặc dù đã cố gắng khắc chế cũng không thể kiềm lại được. Chỉ là…… Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình bị đẩy ra nhưng vẫn cố sống cố chết chưa chịu buông tay, không khỏi bật cười thành tiếng. Liếc mắt nhìn cánh tay Đàm Trình còn dán trên eo mình, Túc Cảnh Mặc nhướng mày nói: “Còn muốn tiếp tục sao? Nhưng mà…… Theo ta thấy, dù có tiếp tục ngươi cũng phải lực bất tòng tâm nhỉ?” Túc Cảnh Mặc nói làm Đàm Trình thật sự xấu hổ, nhưng đúng thật cậu bị Túc Cảnh Mặc nói trúng tim đen rồi, lúc này đứng thẳng còn phải gắng gượng chứ đừng nói chi tiếp tục. Choáng váng vì mất máu quá nhiều còn chưa vơi bớt, miệng vết thương còn chưa khép lại được, cậu đã không nhịn được phải chạy đi gặp Túc Cảnh Mặc ngay, giờ lại con bị y hút mất dương khí, vẫn chưa ngã xuống một phần cũng nhờ sức mạnh tinh thần chống đỡ. Lời Túc Cảnh Mặc nói Đàm Trình cũng không biết phải trả lời như thế nào, lại thấy y cười cười rất ‘xấu xa’, Đàm Trình liếm liếm môi, gượng cười: “Cơ hội khó có được……” Túc Cảnh Mặc biết Đàm Trình như vậy cũng là do y, nên ngừng trêu chọc nữa. Nhớ đến lần trước khi Túc Cảnh Mặc thiếu hụt dương suýt chút trở thành ác quỷ mất lý trí, Đàm Trình cho y hút dương khí rồi ngã xuống hôn mê, y lại nhớ đến lời của tên Khúc Chí Văn kia. Đàm Trình bị quỷ khí quấn thân, vốn là tướng trường thọ, nhưng lại hiện ra tướng chết vì quỷ khí này, quỷ khí của Túc Cảnh Mặc không phải ai cũng chịu nổi, nếu không nhờ khối ngọc bội kia và Ngột Cốt, cũng có khi Đàm Trình mất mạng từ lâu…… Chuyện người bị ác quỷ quấn thân một thời gian sau sẽ đột tử không phải Túc Cảnh Mặc không biết, nhưng y lại không cách nào kéo xa khoảng cách với Đàm Trình….. Nói đến cùng muốn chặt đứt mối quan hệ này, rất đơn giản, đó là lấy lại khối ngọc bội kia, Đàm Trình sẽ không thể thấy được y nữa, nhưng chỉ là đã từng yêu cầu Đàm Trình giúp đỡ điều tra chuyện Đại Tự mà không lấy lại. Mà hiện giờ….. Nghĩ đến lúc Đàm Trình nói thà rằng chết ở trong ngôi mộ này, vĩnh sinh vĩnh thế bên cạnh y, Túc Cảnh Mặc nghĩ dù có lấy ngọc bội lại e là cũng vô dụng….. Hoặc là, do tận sâu trong tâm y vẫn là không muốn chấm dứt mối quan hệ này….. Từ khi Khúc Chí Văn nói đầu dây tơ hồng của Đàm Trình không phải là y…… Sinh thời Túc Cảnh Mặc không tin số mệnh, nhưng sau khi chết lại có chút tin…… “Ngươi buông ta ra trước đi, chúng ta đến thạch đình ngồi.” “Ừm…..” Biết Túc Cảnh Mặc có lý muốn cậu qua đó ngồi nghỉ ngơi một lúc, Đàm Trình cũng không từ chối, chỉ là sau khi buông ra, vẫn được kiềm lòng được lén lút nắm lấy tay Túc Cảnh Mặc, cũng may lần này Túc Cảnh Mặc không rút tay về. Ngồi dưới thạch đình, Đàm Trình lấy trong balo chai nước ra uống, thở dốc một lúc, cũng dần ổn định lại. Nhìn sách trên bàn đá, Đàm Trình hỏi: “Sách đọc ổn không? Em sợ chữ nhỏ quá, hay thứ tự đọc không giống như thời của anh……” Túc Cảnh Mặc vẫn cười theo thói quen, gật gật đầu, “Cũng không tệ lắm, sách sử ngươi mang đến ta đều xem qua rồi, cũng đại khái biết thế gian này phát sinh chuyện gì, mấy quyển tiểu thuyết cũng rất xuất sắc.” Tiểu thuyết? Nhìn nhìn đống sách, Đàm Trình mới ngộ ra Túc Cảnh Mặc đang nói tứ đại danh tác, nghĩ những tiểu thuyết này tuy xưa nhưng cũng vẫn sau triều đại của Túc Cảnh Mặc nhiều, Đàm Trình giải thích: “Những quyển tiểu thuyết đó là viết sau thời của anh, lưu truyền đến ngày nay, được vinh danh gọi là tứ đại danh tác, còn dựng phim truyền hình.” “Phim….. truyền hình?” Danh từ lạ lẫm làm Túc Cảnh Mặc bật hỏi thành tiếng, nhưng thấy Đàm Trình bên cạnh thấy y không hiểu thì tủm tỉm cười cười, Túc Cảnh Mặc bỗng nhiên tức giận: “Sao? Ta đã chết hơn một ngàn năm, dĩ nhiên là không biết.” “Không không, em không có ý đó, chỉ là…..” Biết Túc Cảnh Mặc hiểu lầm, Đàm Trình vội vàng giải thích: “Chỉ là thấy anh làm biểu cảm nghi ngờ em thấy vui mà thôi.” “Vậy thôi sao?” “Ừm, có thể thấy những biểu cảm khác của anh, em sẽ rất vui, dù là giận dỗi hay nghi hoặc…… thì em đều muốn thấy, vì dù anh có biểu cảm gì, trông vẫn rất xinh đẹp……” Vừa nói, Đàm Trình vừa lặng lẽ cầm bàn tay Túc Cảnh Mặc đang đặt trên bàn đá. Nghe Đàm Trình giải thích thế, Túc Cảnh Mặc cong khóe môi cười nói: “Cũng đúng, vẻ ngoài của ta cũng làm rất nhiều tiểu tư quan gia nhớ nhung không muốn lấy chồng…..” Nghĩ đến câu nói của bằng hữu thân thiết lúc sinh thời, Túc Cảnh Mặc liếc xéo Đàm Trình, “Đương nhiên còn có không ít các công tử.” Nhắc tới công tử, Đàm Trình không khỏi tự hỏi có phải triều Đại Tự tương đối thoáng hay không, nên Túc Cảnh Mặc mới không ghét bỏ chuyện hai người đàn ông thân cận, thậm chí còn có thể dễ dàng chấp nhận. Đàm Trình cũng nhớ lại chuyện ở cổ mộ Bình Dao, tướng quân cũng có thể được hợp táng với hoàng đế, vậy chắc là chuyện quan hệ này triều đại cũng khá khoan dung. Cậu không nhịn được mở miệng hỏi thử: “Có phải Đại Tự không để ý lắm đến chuyện hai người nam thân thiết không? Thậm chí là cho phép?” Không biết vì sao Đàm Trình lại đột nhiên hỏi chuyện này, Túc Cảnh Mặc chỉ nheo mắt lắc lắc đầu: “Nhìn như là thế, nhưng thực ra chuyện này cũng không được bàn luận công khai. Dân thường không được dan díu với công tử thiếu gia, cùng tầng lớp quyền quý thì có thể, nhưng thanh danh lại bị không tốt, nhưng mà, muốn qua lại thì cũng không sao, chỉ cần không mang về phủ là được.” Câu trả lời thật sự làm Đàm Trình ngẩn ngơ, vậy nếu theo lời Túc Cảnh Mặc nói, không được bàn luận công khai, thì cũng xem như là xã hội khá khó. “Vậy….vậy vì sao, vì sao vị Ninh tướng quân kia còn có thể hợp táng với Ngũ đệ của anh?” Đàm Trình vừa dứt lời, đồng tử Túc Cảnh Mặc ngay lập tức co rút lại: “Cái gì? Hợp táng?” Tới đây cả buổi vẫn chưa kịp nói cho Túc Cảnh Mặc nghe chuyện phát sinh trong cổ mộ ở Bình Dao, Đàm Trình thấy sắc mặt Túc Cảnh Mặc khẽ biến, mới vội vàng kể lại đầu đuôi câu chuyện. Đến khi kể xong, Đàm Trình giải thích: “Một mảnh linh hồn kia là của Ninh Khanh, là một tướng quân, dựa theo lời trên vách mộ khắc lại, thì trước khi chết hắn chỉ là quan ngũ phẩm, nhìn thế nào cũng không có tư cách hợp táng với hoàng đế, nhưng quy cách xây mộ thất lại rất giống mộ của Hoàng Hậu. Hơn nữa hắn hẳn là có tình cảm với Túc Cảnh Nghiên……” “Ninh Khanh…..” Túc Cảnh Mặc biết người này, bởi vì hắn đúng là tiểu nhi tử (con út) của Ninh Thừa tướng, là đệ đệ cùng mẹ với bạn tốt của y, Ninh Vân Trạch. Lúc y vẫn còn là Vương gia, Ninh Khanh này còn xin đại ca cho phép hắn đi học binh pháp….. Trong nhà một quan văn bao đời lại có một nhi tử chỉ thích võ không thích văn, Túc Cảnh Mặc cẩn thận nhớ lại người này, Ninh Khanh có tài nghệ về binh pháp, nhưng cả dòng họ nhà Ninh Thừa tướng đều theo phe của y, chỉ sợ sau khi y chết, người nhà của Ninh Thừa tướng cũng sẽ bị Túc Cảnh Nghiên thanh trừng, Ninh Thừa tướng chỉ sợ khó tránh khỏi cái chết……. Nhưng… tại sao Ninh Khanh lại như thế? Không chết, còn trở thành võ tướng quan bái ngũ phẩm? Nếu năm đó Ninh Khanh phản bội Ninh gia, đi phụng sự cho Túc Cảnh Nghiên, vậy thì hắn không thể nào chỉ được phong ngũ phẩm, Túc Cảnh Mặc nhìn ra được Ninh Khanh có tài năng quân sự, Túc Cảnh Nghiên tất nhiên cũng thấy được. Nhưng lại không chịu trọng dụng? Không chịu trọng dụng, lại hợp táng Ninh Khanh như Hoàng Hậu bên cạnh mộ mình? “Ngươi nói, trên vách khắc về cuộc đời Ninh Khanh, vậy có nói hắn chết như thế nào không?” “Có, nói là Hung nô phương bắc tấn công biên giới, các tướng quân khác đều không thể đánh lại, cuối cùng là Ninh Khanh đánh lui, nhưng cũng bỏ mạng ở đó, bị kền kền ăn nên không còn nhặt được xác.” Nghe đến đây, khóe môi Túc Cảnh Mặc cong lên, cặp mắt kia càng nồng đậm ý cười. Đúng là có những chuyện đến tận bây giờ y vẫn chưa biết…… Ví dụ như phát hiện ra chuyện có thể cho Túc Cảnh Nghiên lúc ấy một đòn trí mạng ….. Y cũng giống Túc Cảnh Nghiên, chỉ là chưa từng nghĩ đến, Túc Cảnh Nghiên vì cái ngai vàng kia, có thể che giấu không để lộ một nhược điểm nào, giả vờ nghĩa nặng tình sâu với Lâm Thanh, nhưng cả đời lại bí mật yêu Ninh Khanh? Một chữ ‘kém cỏi’…… Túc Cảnh Mặc có thể tưởng tượng được biểu cảm của Túc Cảnh Nghiên khi nghe được tin Ninh Khanh chết, càng có thể tưởng tượng ra bộ dạng hắn giận dữ, cố hết sức cũng chỉ có thể giữ lại một mảnh linh hồn của Ninh Khanh…… “Không còn hài cốt…… Ha ha ha ha ha ha,” Nghĩ đến đây, Túc Cảnh Mặc lắc đầu cười to ra tiếng, “Đúng vậy, tên Túc Cảnh Nghiên kia nhất định đã phát điên, không còn hài cốt thì cho dù có Ngột Cốt cũng không thể hồi sinh.” Những gì còn lại, cũng chỉ là hối hận và khổ đau….. Đàm Trình không biết vì sao Túc Cảnh Mặc cười to, càng không thèm để ý Ninh Khanh và Túc Cảnh Nghiên có gút mắc thế nào, vừa nghe đến hai chữ ‘hồi sinh’, cậu như sa mạc khô cạn ngàn năm gặp được mưa, đứng bật dậy nắm chặt lấy tay Túc Cảnh Mặc. “Anh nói Ngột cốt có thể hồi sinh người chết?! Có thật hay không?!” Đàm Trình cắt ngang dòng suy nghĩ của Túc Cảnh Mặc Khựng lại một chút, Túc Cảnh Mặc biết ngay Đàm Trình đang suy nghĩ điều gì, y cười, “Nghe nói là có thể làm người sống lại.” “Vậy có phải là anh…..” “Không thể!” Đàm Trình còn chưa nói hết câu, Túc Cảnh Mặc đã ngắt lời, “Ta đã chết nhiều năm, thi thể đã hóa thành bụi đất từ lâu, ngươi không nhìn bên trong thạch quan à? Có thể sống lại cũng chỉ là người vẫn còn thi thể thôi, ta đã không thể được nữa từ lâu, huống chi, ta đoán cái trận pháp này làm ta không thể đầu thai chuyển thế thì cũng sẽ có thể làm ta không thể sống lại.” Lời Túc Cảnh Mặc làm Đàm Trình đang kích động chợt như bị dội một gáo nước lạnh. Ngã ngồi trên ghế, Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc, nhấp nhấp môi, lại không biết nói gì, “Sẽ không….. Sẽ không, anh cũng chỉ là nghe nói, nhỡ đâu, nhỡ đâu……” “Ngươi có thể đi hỏi Khúc Chí Văn, hắn hẳn rất rõ ràng.” Đối với chuyện sinh tử, Túc Cảnh Mặc đã không còn để tâm nữa, chỉ là không biết vì sao nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc lại cảm thấy trái tim nhè nhẹ đau. “Dù sống hay chết, ít nhất, so với Túc Cảnh Nghiên ta còn có thể……” Túc Cảnh Mặc càng nói càng nhỏ dần, Đàm Trình không nghe rõ kia nửa câu sau, giương hốc mắt hoe đỏ hỏi lại, “Còn có thể gì?” Lắc lắc đầu, Túc Cảnh Mặc giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, cười nói: “Cũng không còn sớm nữa, ta nghĩ đã đến lúc ngươi nên quay về. Vừa lúc đi hỏi Khúc Chí Văn lời ta nói có phải là thật hay không.” Hạ lệnh tiễn khách xong, nhưng nhác thấy Đàm Trình vẫn có vẻ chưa muốn rời đi, Túc Cảnh Mặc nhướng mày, “Đương nhiên, ngươi có thể tiện hỏi hắn luôn, đầu bên kia dây tơ hồng của ngươi là ai.” Quả nhiên vừa nói xong, sắc mặt Đàm Trình chợt thay đổi…
|
Chương 77
Chuyển ngữ: Andrew PastelThật ra nếu Túc Cảnh Mặc không nói, Đàm Trình cũng biết mình nên về sớm, bị thương chưa lành, vẫn phải nghỉ ngơi cho khỏe lại, sau này ‘xử lý’ những chuyện như vậy mới không đến nỗi bị lực bất tòng tâm. Hơn nữa đúng là cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi rõ Khúc Chí Văn, ví dụ như chuyện Ngột cốt, hoặc chuyện dây tơ hồng Túc Cảnh Mặc nhắc đến kia……. Trước kia là do Túc Cảnh Mặc không muốn nhiều lời, nhưng giờ một khi đã biết Ngột Cốt có thể hồi sinh người chết, vậy cậu phải biết cho rõ ràng. Nhưng mà Đàm Trình còn chưa kịp tìm Khúc Chí Văn, mới vừa trở lại ký túc xá trường, đã trông thấy Trương Tuấn chờ bên dưới lầu, bên cạnh còn có Ngô Hải. “Ơn giời cậu đây rồi!” Trương Tuấn nhanh chóng đi đến bên cạnh Đàm Trình, quét mắt ngó từ đầu đến chân, nhíu mày nói: “Giày toàn bùn đất….. Lại thế nữa, cậu lại chạy tới Đại mộ kia chứ gì? Di động y như mua cho đẹp, chẳng bao giờ gọi được, hết muốn sống nữa rồi à!” Đàm Trình ngây người trong Đại Mộ cả đêm, lúc về trời cũng sáng, nhìn hai người bạn thế này cậu nghĩ chắc đêm qua đã tới tìm cậu. Cũng không phủ nhận, Đàm Trình hỏi: “Sao thế, trông cậu khá sốt sắng, đã xảy ra chuyện gì à?” “Còn hỏi xảy ra chuyện gì? Bà mẹ, Đàm Trình, cậu với Ngô Hải đi, nói quốc khánh xong thì về, ngờ đâu lại mất tăm mất tích mấy hôm liền, cả điện thoại cũng không gọi được! Lại còn dám hỏi chuyện gì?! Ông đây suýt vỡ tim mà chết đó!” Đàm Trình bật cười, gác tay lên vai Trương Tuấn, “Xin lỗi, tôi với Ngô Hải cũng không nghĩ tới.” Tính tình Ngô Hải hơi khó gần, nhưng mà sau chuyến đi lần này, cậu ta và Đàm Trình cũng thành anh em cùng khổ, cũng cười nói theo: “Đúng vậy, thật là muốn suýt chết luôn mà……” Thấy hai người này đi một chuyến thì thân nhau hơn, Trương Tuấn hứ một cái, “GIờ hai cậu lơ tôi luôn, biết thế tôi đi cùng luôn cho rồi……” Nhưng mà vừa nói đến đây, thấy không ít người từ ký túc xá ra ‘lơ đãng’ đánh giá cả ba, Trương Tuấn thu lại nửa cậu còn lại vào mồm, đổi câu lớn tiếng nói: “Cậu đi nghỉ trước đi, tôi thấy cậu không khỏe lắm đâu. Ngủ dậy rồi chúng ta hẹn gặp, có chút chuyện tôi phải nói với cậu.” Thức cả một đêm Đàm Trình mỏi mệt thật sự, cậu và Ngô Hải biến mất lâu như vậy, lúc về lại đi cùng cảnh sát, nghĩ Trương Tuấn cũng bị vướng không ít chuyện đau đầu, Đàm Trình nói: “Tôi cũng không mệt lắm, hay là……” “Thôi đừng Đàm hotboy à, mặt của cậu còn trắng hơn mặt bạn gái tôi lúc dặm phấn đó, đi nghỉ nhanh đi, lát nữa mình gặp nhau sau.” “Trương Tuấn nói đúng đó, sức khỏe quan trọng hơn, không có sức khỏe không giải quyết được gì.” Thấy hai người bạn đều nói như vậy, Đàm Trình gật gật đầu, “Vậy được rồi, lát nữa tôi gọi lại hai cậu sau.” “Ý, từ từ.” Trương Tuấn đưa hộp cơm sáng cho Đàm Trình, “Cậu ăn cái này rồi ngủ, lát tôi với Ngô Hải ra mua lại sau.” “Cảm ơn nha.” Cười cười nhận hộp đồ ăn, Đàm Trình nói. Phất phất tay, Trương Tuấn nhếch miệng cười: “Ơn gì, toàn làm ra vẻ! Đi về ngủ mau lên, tôi với Ngô Hải ra canteen ăn đây.” Trương Tuấn nói như vậy, Đàm Trình cũng vui vẻ, tạm biệt rồi lên lại phòng ký túc xá. Lúc trở lại ký túc xá, cậu không nghĩ rằng bạn cùng phòng đã dọn ra lại quay về, cũng hơn nửa năm rồi còn gì. Vốn cũng không thân lắm với người này, nên Đàm Trình cũng không biết nói gì, chỉ cười nói câu “Đã trở lại rồi à.” Thấy cậu ta cũng không có ý muốn nói chuyện, Đàm Trình cũng lười nói tiếp, ngồi ăn cơm sáng, tắm rửa một chút rồi bò lên giường ngủ. Có lẽ vì quá mệt nên thính giác cũng suy giảm, trong phòng còn một người nhưng Đàm Trình vẫn cảm giác như chẳng có ai, an an tĩnh tĩnh, Đàm Trình rất nhanh thiếp đi. Ngủ một giấc không mơ. Lúc tỉnh dậy trời đã về chiều, vẫn là nhờ chuông báo thức điện thoại gọi dậy. Bạn cùng phòng nửa năm qua mới thấy vài lần đã không còn trong ký túc xá. Nhìn màn hình di động, thấy đã năm giờ chiều, Đàm Trình bật cười khổ, giờ giấc sinh hoạt của cậu đúng là bị đảo lộn tùng phèo. Xoay người ra khỏi giường, Đàm Trình gọi điện thoại cho Trương Tuấn. Cậu ngủ đến đau đầu, phải đưa tay xoa huyệt Thái Dương. Đi đến bàn học ngồi xuống, Đàm Trình lôi ra sổ tay ghi chép mọi ngày chuẩn bị viết tiếp, nhưng lúc vươn tay, bàn tay lại hạ xuống trong khoảng không. Bàn làm việc và kệ sách vẫn chỉnh tề không có gì khác biệt, nhưng chỉ có Đàm Trình biết, vị trí cậu để sổ tay bị sai. Đàm Trình để sách vở rất ngăn nắp và cố định, để dễ dàng tìm kiếm, còn sổ tay ghi chép thường xuyên sử dụng, nên Đàm Trình đặt ở nơi vừa tầm tay với, chứ chưa từng để dựa vô trong như thế này. Có chìa khóa phòng này thì ngoài Đàm Trình cũng chỉ có người bạn cùng phòng lúc nãy… Đàm Trình vội vàng thò tay xem túi đựng ngọc bội và ngột cốt, cũng may khối ngọc bội và hạt ngột cốt bé bằng đậu nành vẫn còn nguyên. Đàm Trình thở phào nhẹ nhõm một hơi. Điện thoại trong tay cũng vừa lúc kết nối, ống nghe vang ra giọng Trương Tuấn, Đàm Trình nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đi, tôi nghĩ vài ngày nữa tôi dọn ra ngoài…… Cậu xem giúp tôi có chỗ nào tốt không, hai ngày nữa tôi dọn đi.” Ba người hẹn nhau ở một quán cà phê cách trường học rất xa. Mới vừa thấy mặt,Trương Tuấn đã hỏi ngay: “Sao lại đột nhiên muốn thuê nhà? Phòng ký túc xá cậu cũng chỉ có một mình, khác gì ở nhà riêng đâu, muốn mang bạn gái về cũng đâu có việc gì?” Ngô Hải vừa nghe xong không khỏi quay sang Đàm Trình nhìn một cái, chuyện Đàm Trình muốn thuê nhà cậu ta cũng mới biết lúc này. Vì…… Bạn gái……? Cho nên Ngô Hải càng khó hỏi Đàm Trình: “Cậu có bạn gái khi nào…… Không phải cậu…….” Thích cái người trong mộ kia sao…. Ngô Hải không nói hết câu, nhưng Đàm Trình đương nhiên hiểu ý, vẫy vẫy tay, “Không phải, mấy cậu nghĩ đi đâu vậy,” Nói đến đây, Đàm Trình nghiêm túc lại, “Tôi vừa phát hiện, sổ tay ghi chép về đại mộ thôn Ninh Hóa của tôi bị ai đó lật qua.” “Ý cậu là, bạn cùng phòng của cậu? Cậu ta dọn đi rồi mà?” Đàm Trình nhìn Ngô Hải gật gật đầu, “Đúng là đã dọn đi, nhưng không biết vì sao hôm nay lại quay về, tôi ngủ một giấc thì phát hiện đồ mình bị lục lọi.” Nghe thế, Trương Tuấn và Ngô Hải đều lo lắng, đối với người làm học thuật, loại hành vi này thật sự nghiêm trọng. “Ghi chép của cậu có thông tin gì quan trọng không?” “Cũng không có gì, thật ra nhìn lén cũng không sao, mấy thứ ghi trong đó cũng chưa kết luận gì, chỉ là tôi lo lắng chuyện khác.” “Chuyện gì?” Trương Tuấn và Ngô Hải cùng đồng thanh. “Chắc hai cậu không biết bạn cùng phòng của tôi, hai cậu biết cậu ta thân với ai không?” Nghe đến đây, Trương Tuấn cũng đoán được một ít, người gần nhất bọn cậu hoài nghi là Đường Gia Minh, Đàm Trình cảm thấy lo lắng thi chắc chắn người đó có quan hệ với Đường Gia Minh rồi. “Ý cậu là……Đã cùng Đàm Trình trải qua sự uy hiếp của bọn nhà họ Đường kia, Ngô Hải càng nghĩ nhanh hơn Trương Tuấn. “Đúng vậy, chính là người các cậu đang nghĩ đến.Trước đây thì tôi không cảm thấy gì, nhưng bây giờ thì lại khác, cậu ta rất thân với Đường Gia Minh, có khi là Đường Gia Minh nhờ cậu ta đến tìm thứ gì……” Đột nhiên nghĩ đến viên Ngột Cốt, Đàm Trình cả kinh, nếu nói Đường Gia Minh có quan hệ đến chuyện này, vậy thì mục tiêu của anh ta không phải là ghi chép kia, mà là hạt Ngột Cốt lấy được từ mộ! “Trương Tuấn, bên này có xảy ra gì không? Lý……” Đàm Trình nói còn chưa dứt lời, cửa quán đột nhiên bị đẩy ra, Khúc Chí Văn đứng trước cửa nhìn Đàm Trình cười nói: “Ba người các anh vẫn phải chú ý một chút, tuy người thường không nghe được các anh nói gì ở đây, nhưng…… người biết đạo pháp thì không như thế.” Dứt lời, Khúc Chí Văn bước ra sau lưng Đàm Trình, thò tay túm ra một con trùng nhỏ bám trên cổ áo cậu, bóp nát, một tia sáng lóe lên qua kẽ tay, sau đó biến mất. “Để thứ này nghe được thì không hay đâu…….” Đàm Trình và Ngô Hải đã trải qua những chuyện còn kinh thiên động địa hơn, nên cũng không kinh ngạc. Nhưng Trương Tuấn thì khác, lần đầu tiên cậu ta thấy những cảnh như thế này, hít hà liên tục: “Hả cái hồi nãy là gì vậy! Tại sao bóp nát nó sáng lên?” “À, trò vặt của các thuật sĩ dùng để nghe ngóng tin tức thôi…… Nhưng mà nếu tôi không xuất hiện, ba anh cứ nói tiếp như thế thì bọn chúng cũng sẽ nghe được hết.” Sự xuất hiện của Khúc Chí Văn làm Đàm Trình nhíu mày. Cậu không ngốc, dĩ nhiên không nghĩ đây là gặp mặt tình cờ. Khúc Chí Văn có lẽ đã ở trong quán cà phê từ lâu rồi, không xuất hiện ngay lúc đầu lại chọn lúc này, có lẽ để chứng minh cho ba người cậu thấy, muốn đấu với Đường Gia Minh thì phải dựa vào cậu ta…… Nhưng mà, Đàm Trình cũng đúng là đang muốn Khúc Chí Văn hỗ trợ, đương nhiên, cậu cũng không nghĩ cậu ta sẽ hỗ trợ không công….. “Ý cậu là muốn giúp bọn tôi à?” Đàm Trình đứng lên, mặt đối mặt với Khúc Chí Văn: “Cậu biết hiện giờ tôi đang muốn gì sao? Cậu có thể giúp được?” Đàm Trình móc mỉa trong lời nói, nhưng Khúc Chí Văn cũng không thèm quan tâm, chỉ cười nói: “Cái anh muốn tôi không đủ sức làm, nhưng mà, ít nhất có thể giúp anh không bị đột tử thời gian tới.” Đột tử là một từ thực sự khó nghe, làm Trương Tuấn Ngô Hải ngồi kế bên cũng không nhịn được: “Mẹ nó cậu có ý gì.” “Nói cái thứ chó má gì vậy!” Khúc Chí Văn bị mắng cũng không thèm để ý, chỉ cười tiếp tục nói: “Nói đến đây, tôi nghĩ Đàm Trình anh cũng hiểu ý tôi rồi chứ.” Đàm Trình lạnh lùng nhìn Khúc Chí Văn, một hồi lâu mới nói: Cậu muốn cái gì?” “Đào Ngột Cốt.” Nghe xong ba chữ không có gì bất ngờ này, Đàm Trình cười cười: “Cũng vừa lúc, tôi có một số việc muốn nhờ cậu……” ./.
|
Chương 78
Chuyển ngữ: Andrew Pastel“Tôi có một số việc muốn hỏi cậu.” Nói đến đây, Đàm Trình hai người bạn, lựa lời: “Nhưng mà…… Hiện tại chúng ta vẫn chưa biết rõ sự tình…… Tỷ như chuyện Lý Quốc Hiền và Đường Gia Minh ……” Trương Tuấn và Ngô Hải không cảm thấy Đàm Trình nói gì không đúng cả, nhưng Khúc Chí Văn thì lại khác, cậu ta rõ ràng hơn hai người này chuyện bức thiết nhất Đàm Trình muốn biết là gì. Trong mắt Đàm Trình chuyện gấp gáp nhất sao có thể là chuyện Lý Quốc Hiền và Đường Gia Minh được! Có lẽ cậu ta hỏi để Trương Tuấn và Ngô Hải nghe, còn thứ Đàm Trình thật sự muốn biết e là đang muốn giấu hai người này…… Khúc Chí Văn nhướng mày cười cười nhìn Đàm Trình, gật gật đầu, “Tốt thôi.” Dứt lời, Khúc Chí Văn chậm rãi tới gần Đàm Trình, nhỏ giọng vừa đủ để cho hai người nghe nói bên tai cậu: “Bớt một người biết thì bớt được một phần cạnh tranh.” Chuyện Ngột Cốt này có chắc người khác nghe xong sẽ không nảy sinh thèm muốn? Bất tử, hồi sinh, những chuyện nghịch thiên ai cũng sẽ đều muốn có được…. Lời Khúc Chí Văn làm Đàm Trình phải nhíu mày, cậu đúng thật là không muốn Ngô Hải và Trương Tuấn tham gia, nhưng lý do không phải như Khúc Chí Văn nghĩ. Trái với việc khai quật lăng mộ, đối với những người say mê khảo cổ như bọn họ, tiến vào lăng mộ dù có nguy hiểm, nhưng cũng đáng giá, tựa như Giang Ba, Trương Khải Thạc đã bị tai nạn mất, nhưng Trương Tuấn và Ngô Hải vẫn lựa chọn ở lại thôn Ninh Hóa. Đối với triều đại Đại Tự đã mất tích và nguyên nhân biến mất của nó, Trương Tuấn Ngô Hải nhìn như bình tĩnh, nhưng thực ra vẫn đang áp chế sự sôi trào trong máu, đó là khát vọng tìm ra chân tướng lịch sử…… khát vọng này thậm chí còn lớn hơn cả Đàm Trình. Đàm Trình có thể nhờ ca hai cùng đi khám phá lăng mộ, nhưng cậu không thể kéo hai người bạn tốt này vào nguy hiểm vì chuyện của Túc Cảnh Mặc, Túc Cảnh Mặc là chấp nhất của riêng mình Đàm Trình cậu, đây là việc tư, hơn nữa lại là việc tư có thể bỏ mạng, lôi người khác vào thì có tốt đẹp gì? Huống chi…… cậu….. Trái tim cậu cứ có một cảm xúc quỷ dị quấy phá, có thể nói thế gian này cậu đối với Túc Cảnh Mặc cũng đặc biệt một chút đi…… Mà Túc Cảnh Mặc đối với Đàm Trình lại càng đặc biệt hơn, đặc biệt đến nỗi, cậu không muốn nói với người khác, sâu xa hơn, cậu thậm chí còn không muốn có ai biết đến y, nhìn thấy y…… Đó là một ý muốn độc chiếm đến đáng sợ. Nhưng mà dĩ nhiên Đàm Trình cũng sẽ không đính chính lại với Khúc Chí Văn, chỉ cần giống như mục đích mong muốn là được. Chờ khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi lại, Đàm Trình mới quay sang Trương Tuấn nói: “Cậu ở lại Tây An trong khoảng thời gian này, có chuyện gì xảy ra không?” Nhìn nhìn Khúc Chí Văn ngồi im bên cạnh, Trương Tuấn u buồn nói: “Có thì có đó, Nhưng mà…… Cho thằng nhóc này biết có sao không?” Trương Tuấn không rõ lắm về Khúc Chí Văn, nhưng Đàm Trình và Ngô Hải lại là biết năng lực cậu ta không bình thường. Ngô Hải gật đầu với Trương Tuấn: “Nói đi, không sao đâu, có một số việc cậu ta còn rõ hơn chúng ta đó. Ngày hôm qua tôi có kể với cậu, người đã cứu tôi và Đàm Trinh ra khỏi mộ chính là cậu ta, hình như cậu ta là một thiên sư?” (ơn trời cuối cùng cũng có người không gọi em pé là đạo sĩ =]]] ) Nói đoạn, Ngô Hải đánh mắt sang Khúc Chí Văn, thấy Khúc Chí Văn gật đầu, Ngô Hải mới tiếp tục nói: “Tôi với Đàm Trình ở Bình Dao gặp phải một thôn toàn dân trộm mộ, là Phát Khâu Phái, bọn chúng có nhắc đến Lý Quốc Hiền, tuy chuyện chúng nói cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.” “Chuyện gì?” Trương Tuấn nghe đến đây cũng nhớ đến chuyện Lý Quốc Hiền ở tiệc khánh công, thấp thỏm hỏi, “Chẳng lẽ giống như Đàm Trình nói thật?” Đàm Trình gật gật đầu, nhíu mày nói: “Ông ta để sinh viên đi thăm dò lăng mộ trước cho mình, chuyện này trước đó cũng đã xảy ra, cũng đã chết vài người, nhưng tin tức bị đè xuống nên chúng ta không biết gì cả.” Trước kia, đúng là chẳng biết vì sao, chuyện chết người sao có thể đè ép tin tức như chưa có gì được, nhưng giờ Đàm Trình đã có thể hiểu được đôi chút. Nếu một người bình thường như cậu còn vì tình cờ mà biết được Ngột Cốt, như vậy chắc chắn còn có rất nhiều người biết đến chuyện này. Bất tử ai không muốn, đặc biệt là những người có địa vị cao, ai không muốn sống càng lâu càng tốt? Túc Cảnh Mặc hiểu rất rõ, ai có thể bảo đảm thời đại này những người đó không biết? Mấy cái mạng người thì có xá gì…… Đàm Trình chợt thấy lạnh cả sống lưng, nếu suy đoán này thành sự thật, thì cậu đúng là thân không có gì phòng bị lại bước vào một bãi bùn lún ngàn mét sâu…… “Không chỉ là trước đây, thậm chí bây giờ vụ án của Giang Ba, Lâm Hoành Tinh,Trương Khải Thạc về sau có vẻ cũng không còn ai muốn điều tra nữa trừ Khương Bình.” “Lý Quốc Hiền có tiếng trong giới khảo cổ, nhưng dù có tiếng mấy cũng không có khả năng che giấu chuyện chết người, đây là án mạng, ai dám bao che cho ông ta?” Ngô Hải nghe Trương Tuấn nói xong, cậu ta nói tiếp: “Tôi cảm thấy ông thầy này không đơn giản, có lẽ sau lưng ông ta…..” Nói đến đây, Ngô Hải im bặt. Nhưng trong bụng ai cũng biết rõ, án mạng phát sinh liên tục, Lý Quốc Hiền thân là người phụ trách chình, nhưng lại chẳng bị ảnh hưởng một chút nào, nhìn kiểu gì cũng không được bình thường…… Không khí chợt chùng xuống, không ai nói nữa, Đàm Trình im lặng một lúc, rồi thở dài: “Nói đến cùng thì cả ba người họ bị quỷ quái hại, làm sao tìm ra hung thủ đây? Đâu phải ai cũng tin vào quỷ thần?” Lời Đàm Trình nói cũng là suy nghĩ trong lòng hai người còn lại, biết rõ bạn bè mình bị người khác gài bẫy mà chết đi, nhưng xuống tay giết người lại là ma quỷ…… Đây là lý do kẻ giật dây đến giờ vẫn còn nhởn nhơ thong thả không sợ hãi gì. “Thôi, đừng nghĩ nữa. Điều tra vụ án không phải chuyện của chúng ta. Chúng ta là điều tra lịch sử, người cũng đã mất rồi, thứ duy nhất chúng ta có thể giúp họ, chính là vạch trần sự thật đại mộ và triều đại này, sau đó viết thành sách, và đốt một bản xuống cho họ. Thế gian này có quỷ quái, vậy chắc họ cũng sẽ đọc được thôi.” “Cũng phải, những việc này chúng ta lo lắng cũng vô ích, điều quan trọng là phải chú ý đừng cho Lý Quốc Hiền động tay động chân với chúng ta, tôi chưa muốn chết đâu.” Nghe Ngô Hải và Trương Tuấn nói, Đàm Trình cũng nhịn không được cười, gỡ mắt kính xoa xoa sống mũi hơi nhức mỏi, “Đương nhiên không chỉ là Lý Quốc Hiền, còn có Đường Gia Minh……” “Đường Gia Minh? Tại sao anh ta lại cùng một bọn với ‘giảng viên giỏi’ kia rồi?” “Không, cái này tôi không chắc.” Đàm Trình lắc lắc đầu, “Tôi chỉ biết, Đường Gia Minh có thể thấy được quỷ quái nhưng vờ như không thấy. Lúc từ Sơn Tây trở về, tôi ngẫm lại một số chuyện, thấy không đúng. Giống như mọi kế hoạch của tôi và Ngô Hải đều bị ai đó biết được vậy, cho nên mới bị rơi vào bẫy của đám trộm mộ kia.” Đàm Trình vừa nói xong, Trương Tuấn đã xám mặt: “……. Cậu nói làm tôi nhớ đến một chuyện. Hai cậu đi được vài ngày thì tôi đến phòng nghiên cứu không thấy Đường Gia Minh nữa, hỏi thăm thì nghe nói anh ta về nhà thăm mẹ……” “Về nhà? Nhà mẹ Đường Gia Minh ở đâu?” “Sơn Tây……” Ngắn ngủn hai chữ, làm Đàm Trình nháy mắt như tê dại, chung quanh chìm vào im lặng tịch mịch, giống như vừa rơi xuống vực thẳm. “Quá trùng hợp, Sơn Tây…… Họ Đường…….. Tôi nhớ bọn trộm mộ cũng là họ Đường.” Ngô Hải vẫn treo nụ cười trên gương mặt, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Trương Tuấn sao không hiểu ý cho được? Nhưng mà nếu chuyện này là thật, vậy Đường Gia Minh là dân trộm mộ à? Sao có thể! Nhưng thấy hai người bạn không giống như đang giỡn, Trương Tuấn cũng biết sự nghiêm trọng của tình hình này. “Có rất nhiều bọn trộm mộ của Phát Khâu Phái giả thành người bình thường, lần đầu tiên tôi nghe nói còn có thể ngụy trang thành nhà khảo cổ học……” Trình độ học thuật của Đường Gia Minh, Đàm Trình biết, nhưng giờ phát hiện anh ta là dân trộm mộ, thật sự rất khó chấp nhận. “Vậy, nếu không phải trùng hợp, nếu Đường Gia Minh là thành viên của bọn trộm mộ đó, thì có lẽ tôi và Ngô Hải đã bị theo dõi từ lâu, chỉ là chúng ta không biết thôi,” Nói tới đây, Đàm Trình hừ cười một tiếng, “Những tên đó một hai ép chúng ta vào mộ, có lẽ cũng biết tôi có khả năng tránh né những bẫy rập đó…… Nói như vậy, Đường Gia Minh từ lúc bắt đầu đã nhắm vào chúng ta……” Trước nay chỉ toàn quanh quẩn trong giới học thuật, mỗi ngày ngoài khảo khổ thì cũng chỉ có..khảo cổ, cuộc sống đơn giản chỉ có nghiên cứu những thứ khai quật được từ những lăng mộ, có bao giờ gặp phải những mưu mô như thế này đâu? Giống Đàm Trình, Ngô Hải và Trương Tuấn cũng là lần đầu tiên rơi vào tình cảnh thế này. Giống như những quân cờ trên tay người khác, ngày nào mình bị hại chết cũng không biết, còn hồn nhiên bay nhảy, cảm giác này thật sự quá khó chịu. “Cũng may phát hiện ra lúc này vẫn còn chưa quá muộn.” Ngô Hải thở dài một hơi. “Chưa muộn?!” Trương Tuấn đột nhiên nóng nảy, đứng phắt lên, đi qua đi lại. “Nhưng mà suy cho cùng thì bọn chúng muốn làm cái gì? Tôi thật sự không thể hiểu nổi! Thôi được rồi, cứ cho là bây giờ đã biết Lý Quốc Hiền và Đường Gia Minh có vấn đề đi, nhưng mà chưa biết chừng vẫn còn ai đó có vấn đề bên cạnh chúng ta?! Bọn chúng làm như vậy để làm gì, chết bao nhiêu người cũng không quan tâm!” Nói đến đây, Trương Tuấn quay đầu nhìn Đàm Trình, “Trong mộ đó có cái gì mà bọn họ phải điên cuồng như thế!” Câu cuối này là Trương Tuấn hỏi riêng Đàm Trình. Nếu nói điên cuồng, chỉ sợ cái người có ba ngày mà hết hai ngày cắm đầu chạy đến đại mộ thôn Ninh Hóa là Đàm Trình cậu càng điên cuồng hơn. Nhưng mà, Đàm Trình lại không biết nên nói như thế nào. Cậu đến vì Túc Cảnh Mặc, cũng là vì triều đại biến mất trong lịch sử kia, nhưng chỉ là có những chuyện không tiện nói….. “Trong mộ có một bảo bối rất quý, tôi nghĩ bọn chúng muốn no. Nhưng tôi không quan tâm đến bảo bối đó. Tôi đến lăng mộ là có hai lý do. Một là muốn rõ ràng đoạn lịch sử bí ẩn, hai là vì một người trong mộ.” “Người trong mộ? Trong mộ có người ở sao?” Nhưng mà vừa dứt lời, Trương Tuấn ngộ ra ngay, Đàm Trình nói ‘người’ là ‘người’ gì, Đàm Trình có thể thấy quỷ hồn, trong mộ kia thì chỉ có quỷ quái…. “Ôi mẹ nó…… chẳng lẽ cậu thích quỷ hồn nào trong đó à?” Thấy phản ứng của Trương Tuấn hệt như Ngô Hải lúc biết việc này, Đàm Trình lắc đầu cười khổ nói: “Không kiềm lòng được.” Khúc Chí Văn vẫn luôn im lặng nghe không nói gì, lúc này chợt mở miệng: “Hai anh cũng không cần hỏi lại, việc này nghe theo Đàm Trình tốt hơn cho hai anh. Biết càng nhiều, dây vào càng nhiều càng sẽ bị liên lụy, tình hình hiện giờ, đã dính vào là không thể bứt ra…” “Này! Cậu câm miệng được không!” Trương Tuấn cũng không phải không hiểu, những việc phức tạp, chính mình không thể giải quyết thì đúng là phải tránh thật xa, càng xa càng tốt. Tuy Đàm Trình không nói là lo lắng cho bạn bè. Nhưng mà, không biết vì sao, nhìn Đàm Trình như thế này, Trương Tuấn luôn có một loại linh cảm xấu chẳng biết bắt nguồn từ đâu. Gãi gãi mái tóc cụt lủn, Trương Tuấn suy nghĩ cả buổi mới thốt ra một câu, “Thôi được rồi, Đàm Trình, tôi nghe cậu đó, cậu không nói, tôi cũng không hỏi, bảo bối kia là cái gì tôi cũng không biết, nhưng mà bí mật lịch sử của đại mộ thôn Ninh Hóa cậu không được độc chiếm đó!” Đàm Trình phì cười, “Đương nhiên rồi, nghiên cứu đồ sứ tôi đâu thể bằng cậu đâu, sau này còn nhiều chuyện phải nhờ cậu nữa. À đúng rồi, trước khi tôi với Ngô Hải đi Bình Dao có đưa cho cậu đống mảnh vỡ đồ sứ ấy, có phát hiện ra gì không?” “À! Cậu không nói tôi cũng quên béng mất, thật đúng là có ghi chép lại một số chuyện.” “Là gì vậy?” “Cũng không phải là thông tin gì quan trọng, chỉ là ghi chép một chuyện tình yêu, chắc là của hoàng đế ở Đại mộ thôn Ninh Hóa.” “……. Cái gì?” Đàm Trình đột nhiên cảm thấy hình như lỗ tai mình bị vấn đề. “Tôi nói là ghi chép lại chuyện tình yêu của Hoàng đế.” Trương Tuấn khó hiểu lập lại. — Tác giả: Quả cam nhỏ che lỗ tai lại vờ như không nghe thấy……. — Tui ko biết sao tác giả gọi Trình-ume là quả cam nhỏ nữa, bả còn gọi pi sà là quả cam bé xíu =]]]] ./.
|
Chương 79
Chuyển ngữ: Andrew PastelTrương Tuấn không biết chuyện Đàm Trình, nhưng Khúc Chí Văn và Ngô Hải lại rõ ràng. Khúc Chí Văn thì không cần phải bàn, Ngô Hải thì lúc ở Bình Dao cũng lờ mờ đoán được, nghe Trương Tuấn nói như thế, phản ứng đầu tiên là quay sang nhìn Đàm Trình. Đột nhiên bị nhiều ánh mắt ẩn ý đổ dồn về phía mình, Đàm Trình không được tự nhiên ho nhẹ vài tiếng, bưng ly cà phê trên bàn uống một hớp: “Khụ khụ, trước mắt thì những việc này cũng không quan trọng.” “Đúng là vậy.” Trương Tuấn gật gật đầu, “Nhưng mà tôi thấy trên mảnh gốm có ghi hoàng đế này rất đẹp trai, số đào hoa, sinh hoạt cá nhân cũng rất phóng túng.” “…… À…… Thật vậy sao?” “Đương nhiên!!” Đàm Trình không muốn nói tiếp đề tài này. Nhìn đồng hồ, cậu nói: “Giờ cũng trễ rồi, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm đi, lát nữa tôi còn phải về sớm. Ngày mai tôi phải đến bệnh viện kiểm tra miệng vết thương, nếu ổn có thể cắt chỉ.” “Cũng được.” Ngô Hải là người đầu tiên đứng lên, “Gần đây có quán cơm ăn cũng ổn, đồ ăn thanh đạm ngon miệng, mình qua đó ăn đi.” Trương Tuấn phải đi đón bạn gái nên từ chối: “Các cậu đi đi, tôi quải quay về đón bạn gái rồi.” Đàm Trình gật đầu, nhìn Khúc Chí Văn, “Lát nữa đi ăn cơm chiều với chúng tôi nhé.” “Ừm.” Tiệm cơm là dạng quán ăn gia đình, chủ quán cũng rất hiền lành tử tế, nghe Đàm Trình bị thương thì đề cử ngay mấy món thanh đạm bổ dưỡng, vừa ngon mà giá cả vừa phải. Ba thanh niên mỗi người cũng ăn vài bát cơm. “À đúng rồi, tôi nhớ hình như trước đây cậu có thuê nhà ở ngoài phải không?” Đàm Trình thanh toán tiền xong mới sực nhớ đến chuyện thuê nhà, xoay người hỏi Ngô Hải. Ngô Hải đang thu dọn balô, khựng lại một chút mới đáp: “Đúng rồi…… Trước kia có thuê nhà, nhưng mà sau khi Hiểu Mai đi tôi không thuê nữa, giờ đang ở ký túc xá. Cậu tính thuê nhà ở ngoài thật à? Thuê ở ghép hay thuê cả phòng?” Đàm Trình gật gật đầu, “Thuê cả phòng, cách trường học xa một chút cũng được, dạng một phòng một sảnh í.” “À…. Vậy thì chỗ trước tôi thuê cũng không tệ lắm, chủ nhà có vài phòng dạng thế này, giá cũng thích hợp, một tháng 1200, hay mai tôi hỏi thử cho cậu luôn nhé?” “Ừm, sạch sẽ là được, nếu còn phòng cậu báo tôi nhé, tôi qua thẳng đó xem phòng rồi làm hợp đồng thuê luôn.” “OK.” Nhìn Khúc Chí Văn vẫn nán lại chưa về, có vẻ đang chờ Đàm Trình, Ngô Hải nhỏ giọng nói: “Giờ cậu về lại trường à? Nghĩ một lúc, Đàm Trình nhìn Ngô Hải nói: “Tạm thời chưa quay về, tôi…… Có một số việc muốn hỏi Khúc Chí Văn một chút.” Nghe Đàm Trình nói, Ngô Hải nhíu mày, “Cậu cứ như thế liệu có ổn không đây? Nói thật…….Tôi không cảm thấy lựa chọn này là chính xác lắm đâu.” Đàm Trình chỉ cúi đầu cười cười không đáp, Ngô Hải cũng không biết nên nói gì thêm, chỉ thở dài một hơi, “Có gì cần tôi giúp thì cứ nói.” “Được, cảm ơn cậu.” Nhìn Ngô Hải ra về, Đàm Trình đi theo Khúc Chí Văn ra khỏi quán theo một hướng khác. Muốn nói chuyện quan trọng, dĩ nhiên là phải tìm nơi vắng người, càng phải tránh luôn cái người đã thả sâu nghe lén lên người Đàm Trình. Kỳ hoàng chi thuật lẩn tránh như thế nào Đàm Trình không biết, nhưng Khúc Chí Văn là chuyên gia trong lĩnh vực này, tuy rằng Đàm Trình không thích cậu ta lắm, nhưng lúc này cũng không thể không nghe theo, đành tự giác im lặng đi theo Khúc Chí Văn. Thấy Đàm Trình không hỏi gì mà vẫn im lặng đi theo mình, Khúc Chí Văn cũng hơi ngạc nhiên. Từ lần đầu tiên gặp Khúc Chí Văn, Đàm Trình đã luôn có vẻ phòng bị nghi ngờ rồi, bây giờ lại chẳng hỏi gì mà đi theo cậu ta, kể cũng hơi lạ! Đến khi về đến chỗ Khúc Chí Văn đang ở ở Tây An, cậu ta mới quay lại hỏi Đàm Trình. “Anh cứ đi theo tôi như thế không sợ tôi hại anh à?” Đàm Trình liếc mắt nhìn Khúc Chí Văn gầy yếu, “Cậu sốt sắng tìm tôi như thế thì tôi đoán đang cần tôi hỗ trợ chuyện gì, và cả nếu muốn hại tôi thì sao phải chờ đến tận bây giờ?” “Tại sao lại không, trước đây trên người anh không có Ngột Cốt, nhưng bây giờ thì có.” “Ha ha, cậu nghĩ tôi ngốc à? Nếu một viên nhỏ đó có thể sử dụng đủ, thì Lý Quốc Hiền cũng sẽ không tiếp tục tìm Ngột Cốt cho đến tận bây giờ. Chẳng phải quỷ hồn trong cổ mộ Bình Dao cũng nói Lý Quốc Hiền cũng có một viên đó sao?” Khúc Chí Văn không ngờ Đàm Trình lại suy luận minh bạch như thế, khá sửng sốt, cậu ta nói: “Tôi thấy anh cũng đâu có ngốc đâu, thế sao cứ phải chấp nhất với Túc Cảnh Mặc như vậy? Hai người các anh thật sự không có duyên phận.” Khúc Chí Văn nhắc làm Đàm Trình nhớ tới lời Túc Cảnh Mặc, nhíu mày nói: “Cậu đã từng nói với Túc Cảnh Mặc tôi với Cảnh Mặc không có tơ hồng à? Cậu có thể nhìn thấy dây tơ hồng?” “Túc Cảnh Mặc nói cho anh à?” Khúc Chí Văn đưa một ly nước dùng một lần cho Đàm Trình, khóe mắt lại đánh sang ngón út Đàm Trình. Sợi tơ hồng vẫn giống như lần trước, phần giữa rất dày và sáng, nhưng đầu bên kia tối tăm không nhìn thấy rõ, không biết nối với ai ở bên kia. “Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên (Nếu có duyên thì ngàn dặm cũng có một sợi dây cột lại), Tôi có thể nhìn thấy dây tơ hồng, ngón út của anh có, nhưng không nhìn thấy bên kia đầu dây là ai thôi.” “Hừm, không nhìn thấy, vậy mà cậu đã kết luận tôi và Túc Cảnh Mặc không duyên không phận?” Đàm Trình buồn bực đẩy ly nước Khúc Chí Văn vừa đưa qua. Đúng là vô căn cứ. “Tôi không nhìn thấy đầu bên kia tơ hồng là ai, nhưng Túc Cảnh Mặc đã qua đời từ lâu, dây tơ hồng sẽ biến mất ngay sau khi chết, anh có dây tơ hồng nhưng Túc Cảnh Mặc thì không, vậy anh nghĩ xem đầu bên kia dây của anh là thế nào?” Đàm Trình thật sự không nghĩ đến, cậu ngây người một lúc lâu. “Vậy…… Nói như vậy, tôi và Túc Cảnh Mặc không thể ở bên nhau à? Cảnh Mặc không có tơ hồng, mà tơ hồng của tôi lại nối với người khác, tôi và Túc Cảnh Mặc không duyên không phận?” “Phải.” Nghe đến đây, Đàm Trình phải lắc đầu cười lạnh nói: “Chỉ một sợi tơ hồng là có thể quyết định nhân duyên? Nếu không có duyên, sao tôi còn có thể gặp được Túc Cảnh Mặc, có thể yêu lấy anh ấy?! Nếu không phải duyên phận thì là gì?” “Có duyên nhưng chắc chắn sẽ ly tán. Anh với người đó thật sự không thể cùng với nhau, sau này anh sẽ gặp được nửa kia đích thực của mình, Túc Cảnh Mặc đến cuối cùng cũng chỉ là một người qua đường.” Đàm Trình lạnh lùng nhìn Khúc Chí Văn, hừ cười một tiếng, “Không thể được đâu, dù chuyện cậu nói có là sự thật tôi cũng sẽ không để nó xảy ra.” “Chỉ sợ, Túc Cảnh Mặc không nghĩ như vậy…….” “Ý cậu là gì?” “Không có gì,chuyện của hai người tôi cũng không có hứng thú, hôm nay tìm anh là muốn làm một giao dịch với anh.” Khúc Chí Văn nói đoạn, ngồi xuống ghế sô pha, “Anh cũng biết mang theo hạt Ngột Cốt đó bên người nguy hiểm như thế nào mà, người thường không biết cách giữ chúng. Anh và Ngô Hải đều giống nhau, không có khả năng bảo vệ được nó. Đồ vật đó để bên người hai anh cũng như đang tự giết mình, chi bằng đưa nó cho tôi.” Đã sớm biết Khúc Chí Văn cũng muốn có Ngột Cốt, nhưng không ngờ cậu ta lại thẳng thắn như thế. “Nếu tôi nhớ không lầm, hồn phách của Ninh Khanh bảo là không thể lấy Ngột Cốt đi, nếu không chúng tôi sẽ chết.. Cậu cho rằng tôi sẽ đưa nó cho cậu à?” “Đương nhiên không phải chỉ đưa cho tôi suông. Trong mộ kia đi ra sẽ chết, là do bị ảnh hưởng bởi trận pháp, để Ngột Cốt bên người có thể ngăn chặn ảnh hưởng, nhưng cũng không thể áp chế hoàn toàn trận pháp đó. Tôi có thể giải trận pháp kia, giải quyết dứt điểm vấn đề này. Chỉ cần đưa Ngột Cốt lại cho tôi, tôi sẽ giải trận cho anh và Ngô Hải.” Bị theo dõi, bị người xem trộm ghi chép, có lẽ cũng chỉ mới là bắt đầu, chỉ cần mang theo Ngột Cốt này, càng về sau sẽ càng có những chuyện nghiêm trọng hơn phát sinh. Bản thân Đàm Trình thì không sao cả, nhưng Ngô Hải lại khác, nếu có người phát hiện Ngô Hải có Ngột Cốt rồi trộm mất, vậy Ngô Hải sẽ…… Mang theo thứ này giống như là mang theo một quả bom. Lúc nó phát nổ, cậu và Ngô Hải sẽ chết. “Cậu có thể giải trận pháp sao?” “Dĩ nhiên. Nhưng tôi vẫn còn cần anh giúp thêm một chuyện nữa.” Đàm Trình không hỏi là chuyện gì, cũng không nói đồng ý hay không, lặng im một lát, Đàm Trình mới chậm rãi nói: “Tôi muốn biết, Ngột Cốt đến tận cùng có lợi ích như thế nào?” “Cụ thể là lợi ích gì tôi sợ cũng không ai biết chắc chắn, nhưng trong sách cổ ghi chép, Ngột Cốt có thể hóa cốt người thường thành cốt tiên, cũng vì tính chất có thể thay đổi xương cốt, ít nhất có thể làm người thường sống đến mấy trăm năm, người có đạo hạnh vận khí tốt có thể mọc cánh thành tiên.” “Đó là người sống, còn người chết thì sao? Vô dụng à?” Khúc Chí Văn nhìn Đàm Trình, “Người chết có thể sống lại…….” Vừa dứt lời, Đàm Trình đã vươn tay túm cổ áo Khúc Chí Văn, “Cậu nói thật sao?!” “Đương nhiên là thật, nhưng tiền đề là người này phải vừa chết, xác chết chưa phân hủy, hoàn hảo không bị tổn hao gì.” Bị người khác xách cổ áo cũng không phải là cảm giác gì tốt đẹp, Khúc Chí Văn nhíu mày giật tay Đàm Trình ra, “Tôi biết anh đang nghĩ gì, nhưng mà tình trạng thi thể của Túc Cảnh Mặc ra sao chắc anh rõ hơn tôi, có sử dụng Ngột Cốt cũng vô dụng.” “Ngột Cốt có tác dụng như vậy, tại sao lại còn cần thể xác?!” “Ngột Cốt chỉ là xương của Đào Ngột thôi, chỉ có thể xem như một đồ vật, có thể giúp người cải thiện cơ thể, nhưng không thể tạo dựng định hình lại cơ thể, Tạo dựng một cơ thể khác là trái với ý trời, cho dù là thần tiên cũng không làm được! Nhưng mà đã hơn ngàn năm rồi, mọi điều về Ngột Cốt cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Nếu anh không tin, thì cũng có thể thử xem, trong mộ Túc Cảnh Mặc có Ngột Cốt đó. Nhưng mà tôi nghĩ cũng chẳng tác dụng đâu…… Nếu nó công hiệu, Túc Cảnh Mặc hiện giờ sao có thể vẫn chỉ là một linh hồn. Anh phải biết rằng, Túc Cảnh Mặc là hoàng đế, nhũng cận thần quan lại phía sau còn sợ anh ta chết hơn cả anh đó…. ” — Tự nhiên thấy Ngột cốt giống dạng thực phẩm chức năng…Đào Ngột Cốt của Thiên Đình traphaco, giúp cải thiện sức khỏe, sống lâu trăm tuổi, mọc cánh thành tiên, vừa chết bật dậy sống tiếp… Sản phẩm này không phải là thuốc và không có tác dụng thay thế thuốc chữa bệnh,Đọc kỹ hdsd trước khi dùng….
|