Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
|
|
Chương 60: Hàng đổi hàng hai bên đều vui
Cháo bắp ăn kèm thịt nướng, đối với những người ngồi "chiến đấu" đến nửa đêm mà nói, chẳng những là mười phần mỹ vị mà còn là tuyệt đối chống đói. Phải biết rằng bọn họ dứt ra được trò chơi đi ngủ không bao lâu đã bắt đầu cảm thấy đói bụng, có thể nhịn đến lúc này mới ăn, hoàn toàn là vì bộ dáng che chở bạn lữ của Khôn lão đại kia. Ngẫm lại, Đinh Tiếu người ta vẫn là ấu tể kìa, thân thể vừa nhìn đã biết phi thường gầy yếu, người ta đã bận rộn làm cơm chiều lại còn bận hái trái cây nhặt cục đá, lại chế tác đồ ăn ngon, lại dạy bọn họ chơi "Nhảy giếng", người ta còn chưa kêu đói bụng muốn ăn cơm, bọn họ cũng không thể không biết ngại được. Kỳ thực Đinh Tiếu cũng cảm thấy đói bụng, chủ yếu là cậu hôm qua nửa đêm ngủ không tốt, buổi sáng lại dậy muộn một chút, chờ bọn họ ăn cơm xong lại dựa theo khẩu vị phân cho mỗi người một khối đồ ngọt, trời cũng đã tương đối sáng rồi. Dọn dẹp một chút đồ vật chuẩn bị lên đường, kết quả bọn họ mới vừa đem lều trại thu xong, mấy giống đực liền cảm giác được có thú nhân bộ tộc khác hướng nơi này của bọn họ đi tới. Hắc Ất là người đầu tiên thấy được những người đó: "Tộc Phi báo sao lại đi con đường này? ta còn tưởng rằng lộ tuyến hẻo lánh như vậy chỉ có chúng ta mới đi thôi chứ." Mộc Ngõa liếc mắt nhìn hắn: "Có gì đâu, người ta không thể không được đi dạo rừng rậm hay sao?" Khôn khoát tay: "Được rồi, bọn họ lại đây khẳng định có việc, trước cứ đem đồ vật thu thập tốt đi" Quả nhiên qua vài phút, liền có bốn tộc nhân tộc Phi báo lại gần chỗ bọn họ, đương nhiên cũng không thể tiến lại quá gần, bộ tộc thú nhân khác nhau, mặc kệ là giống đực hay là bán thú nhân và giống cái, mặc dù rất quen thuộc, khi vừa mới gặp mặt cũng phải bảo trì một đoạn khoảng cách an toàn, dưới con mắt Đinh Tiếu đại khái khoảng trên dưới 10m. Bốn người đối diện thoạt nhìn tuổi tác không chênh lệch với bọn họ mấy, nhưng đều là giống đực. Hình dáng giống đực tộc Phi báo so với tộc Dực Hổ không chênh lệch mấy, cho nên đối với ba cái bán thú nhân ấu tể mà nói vẫn là có cảm giác áp bách. "Xin chào, chúng ta là người thôn Đài tộc Phi báo, ta tên Triệt, ba người bọn họ là bằng hữu của ta." Nói xong hắn nhìn Khô nói: "Ta lần này tới là muốn đổi đồ vật với các ngươi." Vội vàng đuổi theo là muốn tới đổi đồ vật? Đinh Tiếu đầu đầy dấu chấm hỏi, quay đầu nhìn về phía Khôn, thấy đại gia hỏa này quả nhiên là mặt vô biểu tình rất khó đoán được cảm xúc, nhất thời tò mò, liền nhịn không được hỏi một câu: "Các ngươi muốn đổi cái gì?" Triệt nhìn Đinh Tiếu một cái, sau đó trả lời: "Ta muốn đổi da sói điên" Khôn lập tức cự tuyệt: "Ngươi tìm người khác đi." Triệt như là đã sớm dự liệu sẽ bị cự tuyệt, cho nên mặc dù thực uể oải, nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng: "Ta biết yêu cầu này thực mạo muội và vô lễ, nhưng ta thực sự rất cần, ở chỗ ta có một ít đồ ăn có thể trao đổi với các ngươi, ta chỉ muốn một tấm da sói điên." Phải biết rằng mùa đông dùng đồ ăn trao đổi da lông là một việc hết sức kỳ quái, da lông tuy rằng có thể giữ ấm trong mùa đông, nhưng đồ ăn rõ ràng càng thêm quan trọng. Da lông sói điên tuy rất mềm mại lại giữ ấm, nhưng cũng không phải chỉ có một loại da này mới như vậy. Đối với việc vì sao người này lại chấp nhất đối với da sói điên như vậy, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc. Không để ý tới vẻ mặt tò mò của mọi người, Khôn lúc này hỏi: "Vì sao nhất định phải có da sói điên?" Triệt thở dài: "Vì hai tháng trước cha ta đi săn bị sói điên cắt gãy đùi phải, tuy hiến tế đã gắn lại chân cho cha ta, nhưng nếu muốn khôi phục lại hành động có thể đi săn được phải dưỡng một hai năm. Hơn nữa hiến tế nói, vào mùa đông, chỉ có dùng da thú sói điên thành niên chế tác thành quần áo giữ ấm, mới có thể làm chân cha ta khôi phục như lúc đầu. Tộc phi báo chúng ta tuy lần này cũng săn được một con sói điên thành niên, nhưng không đợi ta theo chân bọn họ đi đổi, cũng đã bị thôn kia bán lại cho tộc vĩ hồ. Các ngươi cũng biết, cùng tộc vĩ hồ đổi đồ vật..." Mộc Ngõa nghe đến đó gật gật đầu: "Đúng vậy, đồ vật tới tay tộc Cửu vĩ rất khó khiến bọn họ mang ra đổi, nhưng bộ tộc khác cũng có a?" Triệt nói: "Ta đều đi qua, nhưng chỉ mua được một tấm da sói, nhưng đó là không đủ." Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn Khôn: "Ta biết ngươi săn giết đầu sói điên kia thực không dễ dàng, nhưng ta thực sự rất cần, bốn người chúng ta vốn tưởng ở khu trung lập lại tìm sói điên săn giết, nhưng tìm kiếm vài ngày cũng không thấy, ngày hôm qua trong lúc vô ý ở núi đá nhìn thấy các ngươi. Ta suy nghĩ một đêm, vẫn là quyết định tới thử." Phải biết rằng sói điên nếu không xuất hiện, bình thường muốn tìm chúng nói phi thường khó khăn. Kỳ thực Khôn cảm thấy, người tộc phi báo này tìm mình trao đổi da sói, rất có thể là cảm thấy mình một mình có thể đối phó được một con sói điên, cho nên sẽ không đem tấm da này để vào mắt. Bản thân hắn cũng thực không cần, đây chính là quần áo mùa đông mình chuẩn bị cho Tiếu Tiếu, một tấm da này hắn còn cảm thấy không đủ kia, sao có thể đồng ý đem đi đổi. Nhưng nhìn đến ánh mắt đồng tình kia của Tiếu Tiếu, lại nghĩ đến hắn nói có thể dùng đồ ăn để đổi, hắn liền quyết định trước tiên hỏi ý tứ bạn lữ nhà mình: "Tiếu Tiếu, em cảm thấy thế nào?" Đinh Tiếu hoàn toàn không biết tấm da sói kia là Khôn cố ý đi săn để chuẩn bị quần áo mùa đông cho cậu, nhưng nếu lúc trước Khôn đã không muốn đổi, mình đương nhiên muốn tôn trọng ý kiến của chính chủ. Nhưng lấy hiểu biết của cậu với người ở đây, giống đực tộc Phi báo này khẳng định không nói dối, cậu chỉ đặc biệt không hiểu da lông giữ ấm có nhiều loại như vậy tại sao cứ phải là da sói điên? Nhưng nghĩ lại cũng phải, mấy tháng này mình cũng tương đối hiểu về tín ngưỡng của người nơi này. Thế giới này thờ phụng Thần Thú, mà mỗi một hiến tế ở mỗi thôn xóm được cho rằng là người câu thông với thần linh, tương tự như ngươi cắn ta một cái, ta liền phải lấy da của ngươi để bảo vệ miệng vết thương, tuy có phong kiến mê tín, nhưng cũng không đến mức thái quá. Chỉ là nếu bởi vì như vậy lại làm người bị thương thì thật sự là mất nhiều hơn được. "Anh muốn lưu lại da sói điên làm quần áo?" Đinh Tiếu kéo Khôn qua một bên nhỏ giọng hỏi. Khôn thực thành thực trả lời: "Làm quần áo mùa đông cho em, da sói điên đặc biệt giữ ấm." Đột nhiên nghe thấy cái đáp án này, tim Đinh Tiếu đập nhanh một nhịp, kỳ thực vị ngọt cũng không mãnh liệt bằng vị chua, có người nơi chốn mọi chuyện đều vì mình mà suy nghĩ, mà mình rõ ràng luyến tiếc lại không thể thản nhiên tiếp thu, cảm giác này sao có thể tốt được.Nhưng đã biết được chân tướng, cậu liền càng không muốn quá mức thiện tâm. Tấm da sói điên này tuy Khôn nói hắn săn được không có nguy hiểm gì, nhưng dù sao cũng bị thương, hắn một phen tâm ý vì mình, mình sao có thể hào phóng đảo mắt liền giao cho người khác? Đinh Tiếu cảm thấy bản thân chưa bao giờ có trái tim thánh mẫu, cũng không có tấm lòng nhân từ, để không thương tổn thân nhân bằng hữu, cậu có thể chịu đựng rất nhiều việc. Nhưng nếu vượt qua điểm mấu chốt này, cậu sẽ càng thêm cẩn thận xử lý. Dù sao người thân cận nhất với mình chắc chắn quan trọng hơn so với người xưa nay không quen biết. Cho nên sự việc liên quan tới tâm ý của Khôn, cậu liền muốn xin lỗi Triệt, quan trọng là cậu đối với loại "phương pháp chữa thương" phong kiến mê tín này thật sự là không khoa học. Thấy Đinh Tiếu chậm chạp không mở miệng, Khôn gật gật đầu: "Như vậy đi, trước xem vật bọn họ đem ra trao đổi là gì, sau lại quyết định, có lẽ là thứ em vẫn luôn muốn tìm chăng?" Hoàn toàn không nghĩ tới một tầng này, Đinh Tiếu lập tức ngẩng đầu, nhìn hai mắt Khôn đang nhìn mình, dùng sức gật đầu, đại gia hỏa này...thật là quá tri kỷ! Đổi hoặc không đổi, tất cả đều vì mình suy xét, trên thế giới này, sao có người tốt như vậy cơ chứ! Triệt bảo ba người đồng bạn đi phía sau đem mấy cái túi da thú cầm lại: "Đây là thứ sinh trưởng ở phụ cận thôn chúng ta, tuy không phải thịt, nhưng sau khi chín ăn rất ngon." Đôi mắt nhìn về mấy cái túi mở ra kia, Đinh Tiếu lập tức trợn tròn mắt, gia hỏa Khôn này không phải là thần đồng mà là thần tiên đi? Này...này...nơi này thực sự có đồ vật mình muốn Khôn và cha đi tìm a! Hạt đậu nành, từng hạt no tròn đầy đặn, lại một túi ớt chỉ thiên đỏ tươi, lại khiến người kì lạ. Trừ bỏ hai loại đồ vật mà Đinh Tiếu ngày đêm mơ tưởng ra, còn có một túi tên là "Dưa cứng", thứ kia thoạt nhìn bên ngoài rất giống mướp, nhưng lại không to lắm, cũng chỉ lớn bằng bàn tay Đinh Tiếu, tính ôn vị bình, chẳng những không độc, lại còn dưỡng tì vị, nhuận tràng. Tuy không biết hương vị thế nào, nhưng Đinh Tiếu nghĩ chắc không phải mùi lạ, trừ khi người tộc Phi Báo khẩu vị quá kỳ lạ. Còn có hai loại khác là hạt vừng và hạt hướng dương, hạt vừng ở lãnh địa tộc Dực Hổ nhiều không kể xiết, nhưng hạt hướng dương lại rất ít. Người tộc Dực Hổ rất thích ăn hạt hướng dương, cũng vì thích ăn, cho nên khi đi ra ngoài gặp được đều sẽ hái hết cả đài đã thành thục mang trở về, cũng không biết có phải vì vậy hay không, hạt rơi xuống ít, cho nên hoa hướng dương cũng ít. Tóm lại một câu, phương diện này ít nhất có 3 đồ vật Đinh Tiếu muốn, vì thế khi xem xong mấy thứ này, Đinh Tiếu lập tức quay đầu nói với Khôn: "Có đậu nành và ớt cay." Nghe đến hai cái tên, đôi mắt Khôn lập tức sáng lên, kế tiếp hắn không nói hai lời, trực tiếp nói với Triệt: "Ta đồng ý đổi với ngươi, lấy mấy cái túi này." Da sói điên sao, khi săn thú có lẽ sẽ còn đụng phải, lại nói mình còn có thể đi săn phong hồ da lông càng tốt hơn. So với sói điên, phong ồ quả thực an toàn lại dễ dàng. Đậu nành và ớt cay này Tiếu Tiếu tâm niệm đã lâu, sao hắn có thể bỏ qua. Triệt vừa nghe đến cái này, lập tức liền bật cười, phải biết rằng mấy túi đồ vật nhìn thì không ít, lại không phải món ăn chính các thú nhân cần dùng, đặc biệt là cái quả màu đỏ kia, ở trên núi thôn bọn họ khắp nơi đều có, cũng chỉ là một gia vị có vị cay mà thôi. Duy nhất trân quý một ít chính là dưa cứng, đồ vật kia là món ăn chính bọn họ mới phát hiện ra trong năm nay, hắn vốn không muốn tiết lộ cho người ngoại tộc, nhưng nghĩ đến ấy thứ kia đều quá thường thấy (TG: Kỳ thực chỉ là ở nơi ở của các ngươi mới thường thấy thôi đứa nhỏ ạ!", sợ không đủ phân lượng, cho nên mới bỏ thêm vào. "Chúng ta hiện tại liền đổi đi!" Như vậy hai tấm da sói điên liền có thể làm cho cha một thân quần áo qua mùa đông. "Ách..." Hiện tại Đinh Tiếu đối với chuyện đổi chác này tuyệt đối không có ý kiến, nhưng bọn họ căn bản là không mang theo da sói ở trên người a. "Khôn, làm thế nào bây giờ?" Khôn thực bình tĩnh: "Da sói ta đã bảo thúc thúc mang về, không ở trên người ta, nếu ngươi có thành ý, mười ngày sau ở sườn núi chữ thập cầm mấy thứ này chờ ta cùng ngươi trao đổi." Tính toán lộ trình một chút, trong vòng năm ngày bọn họ có thể trở lại thôn, lại dùng năm ngày chạy tới sườn núi chữ thập giao giới giữa lãnh địa tộc Dực Hổ và tộc Phi báo hoàn toàn không thành vấn đề. Triệt không nghĩ tới bọn họ không đem da sói theo bên người, nhưng đối phương chịu để mình dùng mấy thứ này đổi đã thực không tồi, phải biết rằng nếu là đổi với tộc Cửu vĩ mà nói, chỉ sợ mình phải trả giá ít nhất gấp mười lần như vậy mới đủ. Đại bá quả nhiên nói không sai, người tộc Dực Hổ đều rất dễ ở chung a! "Được, ta đây mười ngày sau liền mang theo mấy thứ này đến sườn núi chữ thập đợi." Như vậy mình không cần cùng ba hảo bằng hữu mạo hiểm ở sâu trong Thanh Sâm. Dù sao nếu vì săn sói điên lấy da làm quần áo lại khiến bằng hữu đi theo mình bị thương, chỉ sợ cha cũng không an tâm mà dưỡng thương. Tiễn đi các thiếu niên tộc Phi báo vẫn liên tục nói "cảm tạ", không thể không nói tâm tình Đinh Tiếu phi thường sung sướng. Giống như cậu nghĩ lúc trước, đổi hay không đổi đều có thể không cô phụ tâm ý của Khôn, này đối với cậu mà nói tuyệt đối là chuyện tốt. Đặc biệt là lúc này bọn họ có thể đổi tới đậu nành cùng ớt cay. Kia chính là đậu nành cùng ớt cay a! Vật phẩm bình thường không thể bình thường hơn ở đời trước, ở chỗ này mình tìm mất vài tháng. Tuy hai túi khẳng định không đủ cho người trong nhà mỗi người ăn một miếng, nhưng có hạt giống, sau này còn không phải muốn ăn bao nhiêu liền có bấy nhiêu sao! Một chuyến đi chợ Đông này, thật sự quá có thu hoạch! Lại còn có đồ ăn không giới hạn, còn có tình cảm mình ngoài ý muốn phát hiện ra, cùng với thoạt nhìn càng ngày càng hợp Kinh và Mộc Ngõa. Tiếp tục lên đường, dọc theo đường đi một đám người như cũ nói nói cười cười, săn thú, tìm kiếm đồ ăn, khai quật mang theo, mỗi ngày ăn mỹ thực Đinh Tiếu chế tác, trước khi ngủ thì chơi "nhảy giếng", mấy người trẻ tuổi này đều vui đến quên trời quên đất. Đặc biệt là Khôn, hắn phát hiện từ ngày mình thương lượng trao đổi đồ vật với người tộc Phi Báo, ánh mắt Đinh Tiếu nhìn mình không như trước, hắn nói không rõ đó là cảm giác gì, dù sao hắn cảm thấy chỗ nào cũng thoải mái là được rồi. Chỉ cần xem Tiếu Tiếu nhìn mình, hắn liền muốn bế người lên hôn một phen. Aiz, đáng tiếc Tiếu Tiếu còn quá nhỏ, không biết Tiếu Tiếu có nguyện ý để mình hôn trước một cái hay không, lần trước con sói con kia còn liếm Tiếu Tiếu, mình còn chưa cả được hôn mặt Tiếu Tiếu đâu! Thời điểm săn thú lúc chạng vạng, Khôn và Mộc Ngõa, Thạch Trung, Minh liên thủ săn giết một con cự mãng khiến ba bán thú nhân đều khiếp sợ không thôi. Đinh Tiếu nhìn một chút chiều dài cự mãng này, ít nhất cũng 15 mét, to như một con dê sừng con trưởng thành. Khủng bố nhất chính là trên đỉnh đầu con rắn này có bốn con mắt, dưới ánh nắng hoàng hôn, bốn con mắt to như nắm tay của đại xà phát ra lam quang thăm thẳm, thoạt nhìn thật dọa người. Nhưng khiến người sợ hãi vẫn là răng rắn sắc nhọn, thiên nhãn nói cho Đinh Tiếu, trên răng rắn có độc, cái này làm cho cậu muốn ăn con rắn này vào bữa tối có chút lưỡng lự. Cũng may khi Khôn và Phong đem cự mãng bốn mắt lột da xong, lại nhìn thịt rắn hoàn toàn vô hại không có độc, thậm chí còn có tác dụng bổ khí huyết, cường gân cốt, thông kinh lạc, khư phong trừ tật, cậu mới hoàn toàn yên tâm. Độc rắn được Khôn cẩn thận thu lại, tính cả mắt rắn và răng rắn còn có gan rắn cùng nhau thu lại. Đây là đồ vật mà tất cả các thú nhân ở bộ tộc khi săn được rắn cần phải giao cho hiến tế. Phần dư lại chính là thịt và da rắn, đừng nhìn hình thể rắn bốn mắt lớn đến dọa người, nhưng sau khi bị lột da lại nhỏ đi rất nhiều, giống đực chưa bao giờ dùng loại da rắn này làm quần áo, cho nên cuối cùng da rắn bị ba bán thú nhân ấu tể cắt ra chia nhau. Còn thịt rắn, phỏng chừng hai ngày tới thậm chí là trở về thôn cũng chưa ăn hết. Nếu không phải loại rắn này thực hung tàn, Đinh Tiếu đều sắp cảm thấy chăn nuôi loại rắn này cũng tốt.
|
Chương 61: Về đến nhà rồi~
Làm nồi thịt rắn là món chính cho bữa tối, biết những người này đều thích ăn cay, cho nên Tiếu Tiếu đem nửa vại tương đậu cay đều đổ vào, lại múc một muỗng tương hoa cay, nấu hai bình gốm lớn. Xương rắn thực thô to, nhưng thịt rắn lại càng thêm đầy đặn, vốn dĩ Đinh Tiếu muốn dùng xương rắn hầm canh, nhưng vì ngoạn ý này là rắn có túi nọc độc, cho nên cậu đặc biệt lưu ý một chút xương và tủy. Tuy thiên nhãn không biểu hiện có độc, nhưng xương rắn màu xanh biếc vẫn khiến cậu quyết định dùng sò khô tới hầm canh đi. Xương rắn xanh biếc kia, vẫn là lấy về chế tác đồ dùng hàng ngày là được, ăn vào miệng....thôi bỏ đi. Làm nồi thịt rắn nước canh đậm đà vị cay tê, càng có một cỗ mùi thơm khó hình dung, nhưng thịt rắn hầm củ từ cũng thập phần mỹ vị, chỉ dùng hành cùng gừng cho thêm muối xanh làm gia vị, lại kết hợp với vị ngọt sẵn có của củ từ, canh này vừa có thể giải cay lại đỡ thèm. Thịt rắn là món chính không sai, Đinh Tiếu còn mài quả trân châu làm thành bánh mì loại lớn, bánh mình cuốn thịt nướng ăn kèm thịt rắn, uống canh thịt rắn hầm củ từ, bữa cơm tối này khiến mọi người đều no căng bụng. Đinh Tiếu cũng ăn thực no, chỉ tiếc thạch táo mèo hôm qua đã ăn không còn một mảnh, hiện tại cậu hoàn toàn không tìm thấy đồ ăn tiêu thực. Khi ăn vào miếng đầu tiên cảm thấy hương vị tươi ngon lại muốn ăn thêm miếng thứ hai, nhưng ăn xong lại là một cảnh tượng khác, thỏa mãn dục vọng ăn uống, nhưng dạ dày lại...thật là khó chịu! Không nghĩ tới thịt rắn này lại thơm ngon như vậy, hoàn toàn vượt khỏi suy đoán của mình a! Gia hỏa Kinh nguyên bản liền tròn đô đô, cho nên cho dù ăn no căng bụng cũng không có cảm giác không khỏe nào, Lục Hi còn hơn thế, gia hỏa này vẫn luôn là ăn bao nhiêu cũng không mập, mặc dù ăn nhiều cũng không cảm thấy được bao nhiêu. Chỉ có duy nhất Đinh Tiếu vốn dĩ đã gầy, trải qua mấy tháng điều dưỡng tại dị thế tuy rằng có thêm chút thịt, cởi quần áo cũng vẫn mơ hồ nhìn thấy xương sườn. Lấy dáng người cùng độ phồng lên của dạ dày, có thể thấy cậu ăn no dường nào. Ba bán thú nhân ấu tể song song nằm ngửa ở trên da thú, đều thở ra một hơi thật dài. Kinh xoa bụng nấc một cái: "Ngày mai ta tuyệt đối không ăn như vậy nữa, căng đến thật là khó chịu." Lục Hi trêu chọc: "Vậy sao không bảo Mộc Ngõa nhà ngươi xoa xoa cho?" Mặt Kinh lập tức đỏ bừng, nhìn trái phải một hồi, may là sau thú nhân kia hiện tại đang ở ngoài động thu thập dọn dẹp, tuần tra, bằng không bị người nghe được y thế nào cũng phải xù lông. "Ngươi nói linh tinh gì thế! Là ngươi muốn cho Phong nhà ngươi xoa đi! Ta và Mộc Ngõa lại không có quan hệ gì!" Đinh Tiếu phun tào: "Ừ, nhưng không phải không có quan hệ gì sao, cũng không biết vừa rồi ai nhìn thấy bọn họ săn cự mãng bốn mắt về, liền chạy nhanh tới hỏi Mộc Ngõa người ta "có bị thương hay không" đi". Lục Hi cười to: "Đúng vậy! Bộ dáng nhỏ nhắn kia, chậc chậc, không nghĩ tới Kinh nhà chúng ta cũng có ý trung nhân rồi." Đinh Tiêu gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, lần này chợ Đông thu hoạch quả nhiên thập phần lợi hại." Kinh thấy Lục Hi còn muốn tiếp tục, mau chóng "a" một tiếng ngồi dậy: "Hai người các ngươi thật đáng giận! Ta cũng chưa chê các người mỗi ngày đều nị nị oai oai, các ngươi còn không biết xấu hổ chê cười ta? Ta chính là thích Mộc Ngõa thì thế nào? Ta chính là cảm thấy người ta tốt thì thế nào? Không được sao?" "Phốc!" Đinh Tiếu và Lục Hi thấy Kinh vẻ mặt đỏ bừng vừa khó chịu vừa xấu hổ, còn theo chân hai người bọn họ ồn ào, tức khắc đều bật cười. Vừa vặn lúc này Mộc Ngõa ôm bình nước đi tới cửa động, nghe Kinh nói xong, lập tức trừng lớn hai mắt, sau đó chính là vẻ mặt hưng phấn mà chạy tới trước mặt Kinh ngồi xổm xuống nói: "Kinh, em nói thật sao?" Đem sơn động để lại cho hai người người ta vừa mới lưỡng tình tương duyệt tự thể hiện tình cảm với nhau, Đinh Tiếu và Lục Hi nén cười rời khỏi sơn động. Nhìn đến người trong lòng của mình đi ra, Khôn và Phong chạy nhanh tới. Phong nghi hoặc nhìn vào trong động: "Hai người sao lại ra ngoài? Kinh đâu?" Bình thường ba người này luôn ở bên nhau không rời mà. Lục Hi cười nói: "Cùng Mộc Ngõa ca ca nhà hắn thổ lộ tình yêu rồi, hai chúng ta đương nhiên phải ra ngoài." Khôn nhướng đuôi lông mày, nhưng rõ ràng trên mặt lộ ra sung sướng, tiểu tử Mộc Ngõa này thật không tồi, nhanh như vậy liền đem Kinh đuổi tới tay: "Tiếu Tiếu, em cảm thấy hai người bọn họ được chứ?" Đinh Tiếu tự nhiên gật đầu: "Đương nhiên a! Hai người bọn họ thích nhau có gì không được, anh hỏi cái này...là không xem trọng bọn họ?" Không thể đi? Đương nhiên không thể! Khôn phi thường khó được lộ ra một nụ cười mỉm rõ ràng: "Bọn họ là bằng hữu của chúng ta, bọn họ yêu nhau ta liền thay bọn họ cao hứng." Đây là một việc rất đáng để ăn mừng. (Ngươi, đủ rồi đấy - -) Không thể không nói cả Kinh và Mộc Ngõa đều là những người thẳng thắn, dù sao đã nói toạc ra rồi, vậy đơn giản đều nói cho rõ ràng. Kỳ thực hai người thực sự không có nhiều điều để nói lắm, Kinh là vì dọc theo đường đi Mộc Ngõa phi thường chiếu cố chăm sóc ân cần mình, cho nên liền động tâm. Mà Mộc Ngõa cũng trên đường đi này phát giác Kinh ăn cái gì cũng đáng yêu, nói chuyện càng đáng yêu hơn, ngay cả trừng mắt với mình quả thực cũng đáng yêu, bị đáng yêu bắt làm tù binh. Cho nên tình cảm phát sinh thực tế là vì những điều này. Kinh: "Làm...làm gì vậy? Tôi thích anh được không! Nhìn cái gì mà nhìn!" Mộc Ngõa: "Rồi rồi rồi! Chỉ cần em thích ta, như thế nào cũng được!" Nhìn một cái, thật đúng là tiểu ngạo kiều cùng đại trung khuyển...không, là trung hổ mới đúng. Ít nhất không có cố tình gây sự, không có những câu hỏi đầy cẩu huyết như "Vì sao lại là tôi", "thích tôi ở điểm gì?" Thành thật mà nói, ở thời điểm nào đó cũng có thể nói ra lời âu yếm thực êm tai a. Hắc Ất, Thạch Trung và Minh ba giống đực vốn dĩ luôn ồn ào theo đuổi Kinh, khi biết Kinh đã chấp nhận Mộc Ngõa lập tức liền khôi phục thái độ bình thường. Dù sao bọn họ cũng chỉ theo đuổi mấy ngày, vẫn là vì phân cao thấp với Mộc Ngõa, hiện tại huynh đệ tu thành chính quả, bọn họ vẫn tương đối vui mừng. Ít nhất không để bán thú nhân đáng yêu như vậy rơi vào tay giống đực khác, phải biết rằng trong thôn vẫn có mấy tên gia hỏa thực đáng ghét tồn tại đó! Vào lúc ban đêm vấn đề chỗ ở làm Kinh và Đinh Tiếu đều có chút đau đầu, bình thường ở trong lều trại không có vấn đề gì, dù sao mấy giống đực đều ở bên ngoài lều trại, hiện tại ở trong sơn động, khẳng định phải ở riêng một chỗ với nhau a. Đây là lần đầu tiên hai người ở một mình với người trong lòng sau khi hiểu được tâm ý của bản thân. Chẳng phải Đinh Tiếu và khôn đều đã từng ở chung với nhau sao, nhưng khi đó cậu còn chưa biết tâm tư của bản thân! Không đúng, khi đó mình cũng không biết tâm tư của Khôn. Khoan đã, đó là nói lên vì sao đại gia hỏa kia nói muốn giúp mình, lại hỏi hiến tế bán thú nhân bao nhiêu tuổi có thể cứng lên...đều là bởi vì muốn cùng mình.... "!!!!!" Càng nghĩ Đinh Tiếu càng cảm thấy hợp lý, cho nên khi Khôn đem củi đốt ôm vào tiểu sơn động, móc ra đá lấy lửa muốn đánh lửa, Đinh Tiếu có một loại cảm giác lông tơ dựng đứng hết cả lên: "Khôn, cái kia...ách...anh buổi tối ăn ngon không?" Phi!!!! Ta khiến ngươi kiếm chuyện, ngươi việc gì phải khẩn trương! Ngươi vẫn là ấu tể, ấu tể có hiểu hay không!!! Có mất mặt cũng phải chấp nhận sự thật mình là ấu tể, không thể suy nghĩ miên man, không thể làm ảnh hưởng tới Khôn khi về già! Quả nhiên nghĩ đến việc của mình, cảm giác khẩn trương cùng khô nóng trong lòng liền giảm đi rất nhiều. Khôn cười gật đầu: "Ừ, ăn thực no, Tiếu Tiếu làm thịt rắn là ngon nhất, Tiếu Tiếu là cái gì cũng ăn ngon nhất." Gia hỏa này nói chuyện thật đúng là dễ nghe: "Còn thừa lại nhiều thịt rắn như vậy, ít nhất đủ cho chúng ta ăn ba ngày, hai ngày này chúng ta vẫn là mau chóng lên đường thôi, không phải còn phải đi trao đổi đồ với tộc Phi báo hay sao, cũng đừng săn thú nữa. Khôn còn tưởng Đinh Tiếu là sốt ruột muốn đậu nành và ớt cay, lập tức gật đầu: "Được, ngày mai bắt đầu đi nhanh hơn, đồ vật thu thập được cũng không ít rồi." Dù sao cũng đã trở lại lãnh địa tộc Dực Hổ bọn họ, cho dù hai ngày tới không tìm đồ vật, sau này trở về vẫn phải đi săn thú, chậm rãi tìm là được. Một đường này tuy nói là vừa ăn vừa chơi đi chậm, nhưng bọn họ thu hoạch cũng rất nhiều, ngoại trừ tìm được không ít bắp râu dài và củ từ, quả trân châu thu hoạch cũng không ít. Tính cả một ít gia vị hàng ngày, còn có Bạch Đậu, cà rốt, hành tây linh tinh, ngay cả hoa hẹ bọn họ cũng hai vài túi. Hoa quẩy cũng không ít, từ khi vào lãnh địa tộc Dực Hổ liền không phát hiện ra nữa, nhưng hiện tại cũng tích cóp đọc 113 hạt giống. Đồ vật mới thì không tìm được, không phải Đinh Tiếu không thấy được, mà là những loại cây đó đều kết trái vào mùa khô, chỉ có thể chờ sang năm xuân về hoa nở lại đến "càn quét". Nhưng ít ra Đinh Tiếu có mục tiêu. Mọi người gia tăng tốc độ, giữa trưa ngày thứ ba cũng đã về tới cửa thôn Thiên Hà. Bọn họ là đội về cuối cùng, bởi vì có ba bán thú nhân ấu tể nên người toàn thôn vẫn tương đối lo lắng, đặc biệt là mẹ Lục Hi lần này không đi cùng, bạn lữ nhà mình sau khi trở về nói con trai cùng Phong bọn họ cùng nhau đơn độc hành động, nàng liền bắt đầu lo lắng. Tuy nàng thực tin tưởng bản lĩnh của Khôn và Phong cùng bọn Hắc Ất, nhưng dù sao đó cũng là sâu trong Thanh Sâm không phải là khu an toàn của thôn. Cũng may bọn họ cũng chỉ chậm về thôn hai ngày so với các đội trước, người trong thôn nhìn thấy bọn họ an toàn thắng lợi trở về, mấy người còn mặt mày hồng hào, lúc lúc này tất cả mới yên tâm. Còn có mấy người trực tiếp chạy đi báo tin cho người nhà bọn họ nữa. Lục Hi và Kinh bị người trong lòng của mình đưa về nhà, Đinh Tiếu tất nhiên là đi với Khôn còn có ba người Hắc Ất đi "thôn đội". Bởi vì trừ bỏ da rắn cùng nhưng gia vị khác, bắp râu dài và củ từ phải cùng thôn trưởng và hiến tế công đạo một chút lưu lại một phần ăn thử, còn lại mới có thể để 9 người bọn họ chia đều. "Thôn đội" là nơi thôn trưởng xử lý sự vụ hàng ngày trong thôn, gần giống với hội thôn ủy đời trước mà Đinh Tiếu biết, nhưng nói lại độc lập hơn một chút, nếu không phải phạm vào tội giết người cùng phản bội bộ tộc, thôn trưởng và hiến tế có thể tự thương lượng trừng phạt. Đinh Tiếu đi vào sân thôn đội, liền nhìn thấy một cái lều mới, cấu tạo giống với cái lều để ăn cơm nhà mình, nhưng lại rộng hơn. Mặt trên còn có mành da thú cố định, dùng thảo mạn buộc vào một cây cột chống đỡ, thật có cảm giác như một bức màn, xem ra Bằng Giáp bá bá hơn nửa tháng này không thiếu việc a. Bằng Giáp và hiến tế đợt này cơ hồ mỗi ngày đều bận việc trong thôn đội, trữ thức ăn qua mùa đông vẫn tiếp tục, còn phải phái người đi sâu trong Thanh Sâm chặt hỏa mộc. Tìm hai người cơ bản đã học xong cách làm mì phở đi thành Hổ Thần giảng về cách thu thập và phương pháp ăn quả trân châu. Hắn còn phải vì bọn nhỏ năm nay mới thành niên làm một buổi lễ thành niên, sau đó chờ người đi chợ Đông trở về, cư nhiên mang về đồ ăn mới, hắn lại bận việc một trận. Khi nghe nó bắp râu dài được Đinh Tiếu chế tác thành món cơm bắp vô cùng mỹ vị, củ từ vô luận là nướng hay dùng nước nấu đều sẽ ăn ngon hơn hơn nữa lại chống đói. Bằng Giáp và Đằng lại lần nữa tin tưởng vững chắc suy nghĩ của bọn họ, đứa nhỏ Đinh Tiếu này chắc chắn là trân bảo Thần Thú ban cho thôn Thiên Hà bọn họ. Bọn họ thà rằng dấu đi công lao của cậu, cũng muốn cậu có thể có một cuộc sống bình tĩnh an bình trong thôn. Hai nhóm người về trước cũng đều thu hoạch pha phong, ở thôn đội, củ từ và bắp râu dài đều để lại không ít. Đương nhiên bởi vì củ từ ở lãnh địa tộc Dực Hổ, thậm chí là khu an toàn của thôn Thiên Hà đều sinh trưởng, cho nên khẳng định so với bắp râu dài nhiều hơn không ít. Bằng Giáp và Đằng thương nghị một chút, cũng không giữ lại thu hoạch dọc theo đường đi của 9 thiếu niên này, mà là để bọn họ trực tiếp bình quân phân phối. Còn phần ăn thử đương nhiên lấy ra từ "phần cất giữ" ở thôn đội. Dù sao chỉ cần lưu lại cho tộc trưởng và trưởng lão bên kia ăn thử là được, còn làm thế nào đi sưu tập mấy thứ này vốn dĩ không phải việc bọn họ cần tham dự. Hiến tế sau khi nhìn thấy Đinh Tiếu, chuyện đầu tiên chính là bắt mặch cho cậu, khi xác định tiểu gia hỏa thực sự không có vấn đề gì, hơn nữa còn nhiều thịt hơn so với trước khi rời thôn, vừa lòng gật gật đầu: "Hôm nay liền nghỉ ngơi đi, ăn thử không cần gấp, cha và ba con đã đem dược liệu con mua về cho ta, thật là đứa nhỏ có tâm, cảm ơn con." Đinh Tiếu ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Ngài vẫn luôn chiếu cố con như vậy, con làm chút việc nhỏ này có là gì, đúng rồi, nghe Khôn nói ngài biết rất nhiều truyền thuyết cổ xưa về Thần Thú, nếu có thời gian, có thể giảng giải cho con nghe được không?" Không nghĩ tới Đinh Tiếu đột nhiên đưa ra yêu cầu này, nhưng là một trưởng bối vẫn luôn yêu thích Đinh Tiếu, một hiến tế có thể câu thông với Thần Thú, nàng đương nhiên đồng ý tuyên truyền giảng giải mấy thứ này, đây vốn dĩ là sứ mệnh của tất cả các hiến tế. Chỉ là có rất ít trẻ con nguyện ý nghe các tế tự nói những việc này, bây giờ bọn chúng chỉ thích chiến tích của dũng sĩ bộ lạc nào, hoặc là nơi nào có thể tìm được đồ ăn càng ngon hơn. "Đương nhiên, dù sao cả mùa đông cũng không có việc gì, ta tùy thời có thể đem thần cuốn chuyện xưa giảng giải cho con." "Thần cuốn?" chính là thứ viết về chuyện xưa thần thoại đi? Đinh Tiếu rất hiếu kỳ. Cho rằng Đinh Tiếu không hiểu hai từ này là gì, Đằng nhanh chóng giải thích: "Thần cuốn chính là tổ tiên chúng ta dùng văn tự ghi vào da thú về chuyện của Thần Thú và bọn họ, đó chính là gia tài quý giá nhất của mỗi một tộc nhân chúng ta." Đinh Tiếu nghe xong lập tức gật đầu: "Con có thể nhìn những văn tự đó không? Nghe Khôn nói đám Ảnh bọn họ đi thành Hổ Thần đều được học văn tự." Ít nhất muốn cho bản thân nhìn xem văn tự nơi này cùng văn tự mình quen thuộc có bao nhiêu khác nhau, cậu luôn cảm thấy bản thân cư nhiên sẽ xuyên đến một dị thế giới cũng nói Hán ngữ, nơi này hẳn là có quan hệ gì tới địa cầu thậm chí là tổ quốc của mình đi?
|
Chương 62: Muối dưa chua!
Đối với yêu cầu có liên quan tới "Học tập" của Đinh Tiếu, Đằng là vô điều kiện đồng ý vui vẻ truyền thụ. Đương nhiên, nàng đặc biệt hy vọng Đinh Tiếu có thể kế thừa chức vụ hiến tế của mình, nhưng xem ý tứ của Khôn thì có vẻ không dễ dàng đồng ý, nhưng không quan trọng, nàng cảm thấy đứa nhỏ Đinh Tiếu này đối với phương diện y dược vẫn rất có thiên phú, hơn nữa cậu phân biệt được tốt các loại thực vật hoang dại, mặc dù không thể làm hiến tế, nhưng học tập một chút về chẩn trị bệnh cũng vẫn có thể. Được hiến tế trả lời khẳng định, Đinh Tiếu vui vẻ mà theo Khôn đã đem đồ vật phân chia xong về nhà. Đương nhiên họ cũng tiện đường mà thông báo cho Phong và Mộc Ngõa đến thôn đội mang đồ vật đã được phân chia về. Trong lúc cha Kinh và Khôn nói nhỏ vài câu, còn nói về vấn đề gì thì mọi người cũng đã rõ. Có Khôn ca đề cử lúc trước cùng tâm tình con trai của mình hiện tại, hắn phi thường tán đồng cuộc hôn nhân này, bởi vậy lần nói chuyện này khẳng định không tránh khỏi mấy lời nói "cảm kích" gì đó. Đinh Tiếu trở lại sân nhà mình, lập tức liền cảm thấy toàn thân đều thoải mái, cả người thả lỏng đến không thể thả lỏng hơn: "Ba!! Con đã về rồi~~~!!" Quỳnh nghe được tin tức sáng sớm đã ở trong sân chờ ấu tể tiểu bảo bối nhà mình, tuy anh không lo lắng về vấn đề an toàn, nhưng nói vậy mọi người cũng hiểu điều anh lo lắng chân chính là gì. "Trở về là tốt rồi! Thế nào, có mệt không, hai người các con đều lại đây rửa mặt đi, Khôn, cháu buổi tối ở đây ăn đi, đi gọi cha và mẹ của cháu nữa, Thương và Miêu Miêu cũng gọi tới luôn." Kỳ thực từ lúc bắt đầu theo đuổi bạn lữ nhà mình, Khôn đã không còn ăn cơm nữa ở nhà mình nữa, đối với vấn đề này, Bằng Giáp cũng thích như vậy, đã không có đại nhi tử đã trưởng thành ở nhà, mình và bạn lữ càng tự tại hơn một chút. (Thôn trưởng đại nhân à, hình tượng của ngài...) Còn Liễu đại ngay từ đầu đã không xem trọng cuộc hôn nhân này, sau khi tiếp xúc lại càng ngày càng thích đứa nhỏ Đinh Tiếu này. Kỳ thực ngoại trừ không thể sinh ấu tể ra, thân thể gầy yếu một chút, các mặt khác không có gì để mà bắt bẻ ở đứa nhỏ Đinh Tiếu này. Tuy còn chưa đến tuổi đi săn, nhưng nhìn tư thế cậu bắt cá, liền có thể tưởng tượng được về sau đi săn cũng không quá kém. Tóm lại trải qua bản thân suy nghĩ cặn kẽ cùng nhiều lần tham khảo ý kiến bạn lữ nhà mình, những băn khoăn tiếc nuối ban đầu của Liễu Đại trên cơ bản đã không tồn tại nữa. Cho dù Khôn có làm thôn trưởng cũng không sao, tương lai con của Ảnh và Thương cũng có thể làm con của Khôn. Dù sao mình và Bằng Giáp vẫn đang ở kỳ tráng niên, muốn thoái vị còn sớm chán! Thời điểm cơm chiều một nhà Bằng Giáp đã đến đông đủ, tự nhiên cũng không thiếu được vị trí của hiến tế. Hôm nay Hạ mang đội đi săn, săn về một con bạo nha heo đang gặm vỏ cây, về đến nhà nhìn thấy bảo bối ấu tể nhà mình đã trở về, lập tức liền đem đầu heo này xẻ thành tám khối. Kỳ thực tất cả mọi người đều không muốn để Đinh Tiếu bận việc làm cơm chiều, nhưng khi Đinh Tiếu về phòng thu xong đồ đạc của mình, trộm đem ba cái túi của mình dấu ở nơi chứa quả trân châu mang về phòng, ở trong bếp ngửi thấy mùi dưa chua phát ra từ trong lu. Lập tức quay lại nhìn một chút hai bình Lục Thái muối, thoạt nhìn hiệu quả không tồi! Quỳnh đi theo sau Tiếu Tiếu, chỉ vào hai cái bình cao tới nửa người: "Tiếu Tiếu, con đem Lục Thái ngâm ngâm trong nước, đều thành mùi chua rồi." Tuy không muốn đả kích biện pháp chứa đựng của ấu tể nhà mình, cũng sẽ không trách Tiếu Tiếu làm lãng phí đồ ăn, nhưng anh nghĩ cũng nên nói cho cậu một chút. Mùi dưa chua đã lâu không thấy làm Đinh Tiếu lập tức cảm động, mùa đông ngày trước, mỗi cuối tuần nhà mình đều phải ăn một lần dưa chua. Mình thì thích ăn xương sườn hầm dưa chua, còn ba ba lại thích ăn dưa chua với thịt ba chỉ. Người kia đã từng nói qua ba ba làm dưa chua với thịt luộc là mỹ vị ngon nhất trên đời, đáng tiếc thứ đẹp nhất trên đời có lẽ vẫn là tiền và danh dự đi. Trong đầu chợt lóe lên những chuyện cũ năm xưa, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt tiếc hận của ba ba, Đinh Tiếu cười: "Không thành vấn đề, Lục Thái ngâm nước một tháng là có loại hương vị này, hiện tại cái này không gọi là Lục Thái nữa mà gọi là dưa chua, chua chua, hầm thịt ăn rất ngon." Quỳnh bán tín bán nghi, nhưng nhìn bộ dáng tràn đầy tin tưởng của Tiếu Tiếu, anh lại bắt đầu chờ mong lên. Ai bảo ấu tể nhà mình tay nghề nấu ăn ngon như vậy, nhưng mà Lục Thái bị ngâm trong nước như này còn có thể hầm với thịt ăn được sao? Khôn là người thứ nhất có gan nếm thử dưa chua, tuy hắn cũng cảm thấy vừa vào phòng bếp, mùi vị chua này thực sự quá rõ ràng, nhưng nhìn vẻ mặt vui vẻ của Tiếu Tiếu khi thái Lục Thái đã biến sang màu vàng kia, hắn liền quyết định nói cái gì cũng phải tin tưởng Tiếu Tiếu! Cho dù Lục Thái này ăn vào thúi thúi, chỉ cần Tiếu Tiếu bảo ngon, mình cũng tuyệt đối sẽ không nói không ăn. Nhưng tâm tình mang theo "chí lớn kiên định" mà ăn dưa chua Tiếu Tiếu đưa tới bên miệng mình xong, hai mắt Khôn lúc ấy liền mở to. Lục Thái này nhai lên giòn giòn, còn có vị chua mà mình chưa từng ăn qua, mà loại hương vị này lập tức gợi lên sự thèm ăn: "Tiếu Tiếu, cái này thực chua, nhưng ăn cũng rất ngon!" Đinh Tiếu tương đối vừa lòng với biểu hiện của Khôn: "Anh cũng biết hàng đấy! cái này a, là dùng cải...Lục Thái làm ra dưa chua." Ở quê của tôi, mỗi nhà cuối thu đều tích loại dưa chua này qua mùa đông. Hôm nay chúng ta liền ăn lẩu dưa chua đi. Anh hỗ trợ đem thịt ba chỉ cắt lát, giống như lần trước chúng ta ăn lẩu vậy." Nhìn ấu tể nhà mình và Khôn giao lưu đối thoại trong phòng bếp, Quỳnh vui mừng mà nở một nụ cười: "Hạ a, kỳ thực Khôn thật sự rất tốt đúng không?" Có thể vô điều kiện mà tín nhiệm bạn lữ của mình như vậy, giống đực tốt như vậy tuyệt đối có thể đem đến hạnh phúc cho bạn lữ. Hạ gật đầu: "Đúng vậy, nhưng nghĩ đến Tiếu Tiếu còn không có ở nhà bao lâu liền bị tiểu tử thúi này bắt cóc, ta liền phát hỏa." Lòng bàn tay lại còn ngứa ngứa! Quỳnh thở dài, nhưng cũng gật đầu đồng ý: "May là Tiếu Tiếu còn nhỏ, chúng ta ít nhất còn có thể ở với nó mấy năm, đúng rồi, Khôn không phải nói sẽ làm nhà của nó và Tiếu Tiếu ở sau nhà chúng ta sao? Anh nhắc Khôn nhất định phải làm gần một chút, ít nhất chúng ta mỗi ngày đều phải ăn cùng Tiếu Tiếu một bữa cơm mới được. Tiếu Tiếu chính là đứa con mà Thần Thú ban cho chúng ta, ta thật luyến tiếc." Đó là đứa con duy nhất của mình mà. Hạ cười: "Đó là đương nhiên, Tiếu Tiếu cũng khẳng định luyến tiếc chúng ta, tiểu tử Khôn kia ở điểm này rất đúng mực." "Chờ nghỉ ngơi mấy ngày, chúng ta mang Tiếu Tiếu và Khôn đi gặp đại ca ta đi." Tuy rằng đại ca hiện tại đã định cư ở tộc Kim Sư, mấy năm đều không thấy được một lần, nhưng chuyện mình có hài tử vẫn là muốn nói với đại ca, dù sao hắn cũng là thân nhân duy nhất của mình. Sau khi mình và Hạ thành thân không bao lâu mẹ liền qua đời vì mắc phong hàn, cha bi thương quá độ, trong một lần đi săn thất thủ mà mất đi tính mạng. Lúc đó tinh thần đại ca sa sút thật lâu, mãi tới khi đi du săn mới quen biết một giống cái tộc Kim Sư. Tuy đại ca và đại tẩu sau khi thành hôn chỉ có thể định cư ở tộc Kim Sư, khiến cho mình và hắn thật lâu không thể gặp mặt, nhưng đối với tất cả các giống đực mà nói, bạn lữ đều là tồn tại chân thực nhất trong cuộc đời. Có thể tìm được bạn lữ làm bạn cả đời chính là một loại phúc khí. Cho dù mình cảm thấy giống cái tộc Kim Sư không dịu dàng chút nào, còn thực bá đạo, nhưng đại ca thích là được rồi, tính ra thì mình cũng mấy năm không gặp đám cháu trai rồi. Cơm chiều thực phong phú, ngoài Đinh Tiếu ra bất luận người nào tới cũng đều là mới mẻ. Khi bọn họ phát hiện hai bình lớn Lục Thái đã phát ra mùi chua ở trong bếp nhà Quỳnh cư nhiên có thể làm ra đồ ăn ngon miệng như vậy, mọi người tính cả Hạ và Quỳnh đều bị hương vị của loại đồ ăn này mê hoặc. Càng làm cho bọn họ yêu thích vẫn cứ là món lẩu này. Lát thịt mỏng cho vào trong nồi dưa chua đảo qua đảo lại tới khi thịt biến thành màu trắng gắp ra chấm với nước chấm làm từ hoa hẹ và hoa quẩy điều phối thành, sau đó lại ăn cùng cơm bắp. Tuy không có miếng thịt lớn như thịt nướng hay hầm như mọi ngày ăn cho đã nghiền, nhưng hương vị lại không gì sánh được, là hương vị mà bọn họ chưa từng nếm qua từ trước tới nay. Canh dưa chua là dùng xương đùi heo cùng xương bay còn có hai miếng thịt ba chỉ cùng nhau hầm, có loại thịt mỡ này làm nên, vị chua của dưa liền giảm xuống rõ ràng, do đó đổi thành một loại tư vị càng mỹ diệu. Kỳ thực Đinh Tiếu cảm thấy loại dưa chua làm từ Lục Thái này có chỗ khác với dưa chua từ rau cải đời trước. Loại dưa chua này trong vị chua còn mang theo vị ngọt thanh của Lục Thái lưu lại. Còn có chính là cậu đã xem nhẹ trình độ ưa thích của các thú nhân này rồi, vốn dĩ cậu cảm thấy ăn lần đầu thế nào cũng phải có quá trình thích ứng. Mặc kệ nói như thế nào thì dưa chua cũng khó tránh khỏi có một vị chua đặc trưng, cũng không phải tất cả mọi người đều thích. Nhưng cậu thực sự không hiểu hết về dân bản địa rồi, bốn nồi lẩu dưa chua lớn, trong chớp mắt chỉ còn dư lại thịt và xương. Trong lòng tính toán hai bình dưa chua lớn nhà mình kia phỏng chừng không hy vọng gì ăn đủ trong mùa đông. "Tiếu Tiếu à, dưa chua này của cháu, chính là dùng Lục Thái ngâm trong nước tạo nên sao?" Liễu Đại nhịn không được dò hỏi, so với xương và thịt hầm dưa chua, nàng càng thích ăn riêng dưa chua hơn. Nàng trước nay không cảm thấy mình sẽ thích ăn một loại món ăn như vậy, rõ ràng bên trong có nhiều thịt và xương như vậy, sao một chút cũng không có cảm giác bị ngấy? Quả thực là càng ăn càng ngon miệng, càng ăn càng muốn ăn thêm, ăn kèm bột trân châu làm thành bánh mì cảm giác càng tuyệt vời hơn. Quả nhiên vẫn là con trai lớn nhà mình thực tinh mắt! Tìm được người bạn lữ này thực quá tốt! Ẩu...tuy Tiếu Tiếu thật sự không có biện pháp đồng ý với cách nói này, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng không khác mấy. "Chính là đem Lục Thái phơi dưới nắng mấy ngày, sau đó rửa sạch cắt phần lá cây ở phía dưới, sau đó đặt vào trong bình. Cho một bình nước sôi, lại cho nước nguội, tìm một cục đá lớn đè trên Lục Thái, chờ một tháng là được. Nhưng xử không tốt Lục Thái cũng sẽ thối, nơi muối dưa cũng không thể quá lạnh, như vậy sẽ lâu chua, cũng không thể quá nóng, sẽ bị khú. Nhưng ở chỗ chúng ta, độ ấm trong phòng bếp là vừa đủ. (Bí: ko hiểu thím tác giả có biết muối dưa không, mà không thấy cho muối!) Tính toán số lượng Lục Thái nhà mình, Liễu Đại lập tức quay đầu nói với Bằng Giáp: "Ngày mai anh đi kiếm hai bình gốm lớn về, chúng ta cũng muối dưa chua này đi!" Bằng Giáp tự nhiên tuân mệnh làm theo, yêu cầu của bạn lữ, thân là giống đực nhất định phải đạt thành. Huống chi món dưa chua này...... Ăn thật ngon a! "Vậy Tiếu Tiếu, ngày mai mọi người cũng tới nhà ta ăn cơm chiều đi!" Thuận tiện hỗ trợ làm cái dưa chua này đi. Đinh Tiếu nhìn thoáng qua Khôn, thấy ánh mắt đại gia hỏa kia tràn đầy biểu tình mong chờ, tâm hoảng hốt, nhanh chóng gật đầu: "Vâng!" Ngày hôm sau Đinh Tiếu bận rộn một hồi, buổi sáng, bưng cái ly (bình đựng tương cay) làm vệ sinh trong sân, liền nhìn thấy cha và ba chuyển Lục Thái từ trong nhà kho ra. Không cần hỏi, cậu cũng có thể đoán được hai vợ chồng này có ý gì. "Ba, cha, hai người lại muốn làm dưa chua à?" Kỳ thực chỉ cần không phát sinh gì, từng đó dưa chua nhà mình vẫn đủ ăn trong hai ba tháng. Nhưng lại nghĩ tới tình hình như ngày hôm qua, có thể ăn một tháng đã là không tồi rồi◤(¬‿¬)◥ Được câu trả lời khẳng định, việc này đối với nhà bọn họ vẫn thực dễ dàng. Chuyển ra một cái bình gốm lớn nguyên bản đựng quả trân châu, Đinh Tiếu chỉ có thể để nó khôi phục lại tên nguyên bản của nó —— lu. Vì lúc trước Đinh Tiếu đều phơi qua tất cả Lục Thái, như vậy dưới tình huống không có hầm cũng có thể cất lâu một chút, cho nên hiện tại chỉ cần thu thập rửa sạch rồi bỏ vào lu đổ thêm nước là được. Quỳnh rất nghiêm túc mà học tập từng bước một, tuy lúc trước anh cũng xem qua, nhưng rõ ràng không có dụng tâm như lần này. Anh lúc ấy như thế nào cũng không nghĩ tới Tiếu Tiếu nói về phương pháp cất trữ đặc thù sẽ có chuyển biến lớn như vậy. Kế tiếp đi tới nhà hiến tế hỗ trợ làm dưa chua, Tiếu Tiếu liền rõ ràng nhẹ nhàng hơn nhiều, có ba mình hỗ trợ, còn có Cát Trung bá bá bên cạnh làm "cu li", cho nên Lục Thái cũng nhanh chóng thuận lợi mà nhét đầy vào hai bình. Cuối cùng tự nhiên là đi đến nhà Bằng Giáp tiếp tục công việc này. Đinh Tiếu cảm nhận sâu sắc, tích dưa chua quả nhiên là một công việc gánh thì nặng mà đường thì xa. Bản thân lát nữa sẽ tỉ mỉ nghiêm túc mà đem những việc cần chú ý giao cho Liễu Đại bá mẫu, về sau muốn phát triển dưa chua đến từng gia đình, để nàng là phu nhân thôn trưởng đi truyền thụ kinh nghiệm là được. Mình không thích hợp để "xuất đầu lộ diện" a! Nhìn bốn bình Lục Thái tràn đầy, khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy, hảo gia hỏa, Liễu Đại bá mẫu quả nhiên có khí phách của đệ nhất phu nhân bổn thôn. Lục Thái trong nhà không để lại một cây đều đem đi muối, may là nơi này nhiệt độ không khí đến nhanh, cho dù chua chậm một chút, cũng không lo lắng bị thối hư. Nếu không sẽ dữ dội tạo nghiệt. Vào lúc ban đêm toàn bộ thức ăn đều xuất từ tay Liễu Đại, Khôn cũng xuống bếp hầm củ từ, dưới sự chỉ đạo của Tiếu Tiếu, nấu một nồi cơm bắp. Củ từ và bắp đều là phần Khôn được chia, cũng coi như là để Bằng Giáp trước ăn thử, còn phần ở thôn đội, khẳng định phải cùng Đằng và mấy người trong đội tuần tra cùng nhau ăn. Tay nghề nấu nướng của Liễu Đại vẫn luôn không tốt bằng Quỳnh, càng đừng nói tới Tiếu Tiếu. Nhưng dưới sự "nhắc nhở" của con trai lớn nhà mình, cũng có rất nhiều đổi mới. Quan trọng là hiện tại toàn bộ thôn dân đối với việc vận dụng các loại gia vị có kỹ xảo riêng của mình, nàn đối với tay nghề yêm chế thịt nướng vẫn rất có tin tưởng. Tuy cùng là bột hoa tiêu, bột hành và muối xanh làm gia vị, nhưng vô luận là ở thế giới nào, việc nấu nướng này là mỗi người một khẩu vị. Đồng dạng cùng một loại nguyên liệu nấu ăn, nhưng người làm khác nhau tất nhiên sẽ tạo ra mùi vị khác nhau. Đinh Tiếu đối với tay nghề làm thịt nướng của Liễu Đại thích không chịu được, thịt dê tươi mới được thoa thêm nước sốt cay, hơi nướng cháy phần ngoài da, lại quết chút mật ong, lại nướng thêm hai ba phút nữa. Ăn vào miệng lớp bì vừa giòn vừa thơm, bên trong thịt lại đầy nước, mặc kệ gia vị là thế nào, tay nghề nướng thịt này tương đối không tồi, huống chi nước sốt còn làm Tiếu Tiếu vừa lòng như vậy. Quỳnh nghiêm túc lãnh giáo bí quyết nướng thịt dê của đại tẩu, Liễu Đại sau khi xác nhận Đinh Tiếu phi thường thích ăn thịt nướng mình làm, càng thêm biết gì nói nấy về chia sẻ bí quyết này. Vốn dĩ đều là người một nhà, như vậy thân càng thêm thân, có gì phải dấu diếm. Phải biết Tiếu Tiếu và Quỳnh cũng không ít lần đem phương pháp chế biến của họ cho mọi người, bản thân mình cũng được lợi rất nhiều a! Đêm nay vui vẻ nhất chính là ba vị giống đực thành niên. Bằng Giáp phi thường vui vẻ về việc bạn lữ mình hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề con nối dõi của đại nhi tử nữa. Người một nhà đều vui vui vẻ vẻ như vậy thật tốt a. Bản thân làm cái chức thôn trưởng này cũng có thể tới một vài trăm năm nữa, vội gì chứ. Còn Hạ thì vui mừng vì cuối cùng Quỳnh nhà mình có thể không cần phải cẩn thận trước mặt đại tẩu, tuy Liễu Đại trước nay đối với Quỳnh không có gì không tốt, người một nhà vào lễ tế điển năm mới là muốn tụ tập bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên. Nhưng vì việc em trai và em gái của Liễu Đại từng tranh đoạt mình với Quỳnh, nhiều ít vẫn khiến Quỳnh nhìn thấy Liễu Đại đặc biệt cẩn thận. Cho nên nhìn tình hình hiện tại, hắn chỗ nào có thể không cao hứng đây. Khôn tuy trên mặt như cũ không có biểu tình gì, nội tâm lại kích động không thôi. Đây chính là lần đầu tiên Tiếu Tiếu đến nhà mình ăn cơm, còn có nhị thúc và Quỳnh thúc thúc nữa, đây chính là hai gia đình gặp mặt đi? Thật sự là quá tốt! Như vậy từ nay về sau, Tiếu Tiếu liền chân chính là bạn lữ của mình rồi! (Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy◤(¬‿¬)◥....)
|
Chương 63: Ta biết chữ nha!
Sáng sớm ngày hôm sau, Khôn liền mang theo da sói điên cùng bốn bình thịt nướng và năm cái bánh lớn mà Tiếu Tiếu chuẩn bị cho đi tới sườn núi chữ thập. Lần giao dịch này Đinh Tiếu không được tham dự, nhưng hiện tại ở trong thôn cậu cũng thực bận rộn. Khôn sau khi rời đi, Bằng Giáp cũng không nhẫn tâm để Tiếu Tiếu bận việc, cho nên đem việc ăn thử định vào ba ngày sau. Cho nên hôm nay việc Đinh Tiếu cần phải làm là cùng ba và cha sửa sang lại thu hoạch của lần đi chợ Đông này. Vải bố tạm thời không dùng vội, cho nên cất đi, mùa đông cũng không lo bị ẩm mốc. Còn củ từ, tuy phần lớn đều còn tươi, nhưng có mấy củ đã bắt đầu có xu thế biến thành màu đen. Đinh Tiếu đem một phần củ từ cắt thành lát, sau đó phơi nắng ba ngày, hiện tại thời tiết tuy sáng và đêm đều lạnh, nhưng thời gian giữa trưa mặt trời vẫn rất nóng, quan trọng là không khí khô ráo, còn có gió nhẹ thổi qua, đúng là mùa để phơi khô đồ ăn mà. Phần còn lại là bên ngoài và trong thập phần hoàn hảo, hiện tại không có bất luận vấn đề gì, nhưng cứ để không như vậy cậu cũng không biết trước được, dù sao đời trước nhà ai cũng sẽ không có việc gì mà chứa nhiều rau dưa củ quả như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu vẫn quyết định nói với Quỳnh và Hạ về cấu tạo đơn giản của hầm chứa đồ ăn. Mà trên thực tế, cậu cũng không rõ ràng lắm, đời trước sau khi ba cậu mất cậu mới biết được những thân thích đó, mà ba lại không có bạn bè ở trong thôn, tri thức của mình về hầm chứa đồ ăn này vẫn là xem trên internet và Tivi. Nghe Tiếu Tiếu nói xong cấu tạo của "Hầm chứa đồ ăn", Hạ lập tức hiểu ra. "Giống như hầm băng của thôn chúng ta phải không?" Nhưng nếu chúng ta đào ở trong viện nhà mình, phía dưới cũng không có băng a." Không có băng, sao có thể giữ đồ ăn tươi mới không bị hư thối được? Hiểu được khái niệm về "hầm" thì mọi chuyện liền dễ làm, Đinh Tiếu giải thích: "Đồ ăn nhà mình muốn cất giữ chính là những thứ này, quá lạnh hình như cũng không tốt lắm. Kỳ thực con chỉ xem người ta làm qua, bản thân cũng chưa tự làm bao giờ, bằng không chúng ta đào nhỏ một chút, ở dưới để thử nghiệm một ít xem sao?" Đối với đề nghị của con trai, Quỳnh tuyệt đối là vô điều kiện tán đồng. Phải biết Tiếu Tiếu đã mang đến cho mỗi gia đình bọn họ càng nhiều đồ ăn để dự trữ hơn những năm trước. Cho dù thực sự không cất giữ được lãng phí một ít, chỉ cần bọn họ phát hiện đúng lúc cũng sẽ không tổn thất quá lớn. "Được, chuyện này liền quyết định như vậy đi!" Đinh Tiếu vốn dĩ cho rằng đào hầm chứa đồ ăn nói thế nào cũng phải là một cái công trình lớn. Kết quả thời gian từ khi đào hố đến lấy tấm ván gỗ dựng lên, không tới buổi tối liền hoàn thành. Lại nói sân của mỗi gia đình ở đây đều siêu lớn, Đinh Tiếu cảm thấy cái hầm này phải gọi là tầng hầm ngầm mới đúng. Trừ bỏ phía trên đỉnh tường có tấm ván gỗ tương đối rắn chắc ra, lại chát thêm một tầng bùn đất rắn chắc ở ngoài, bên trong hầm cũng có mấy cọc gỗ chắc chắn chống đỡ, thậm chí Quỳnh còn bảo Hạ làm một cây thang, có thể nói vừa chu đáo lại vừa đầy đủ. Đinh Tiếu hoàn toàn chỉ nói một bước mở đầu, quá trình còn lại hoàn toàn là đứng xem. Chờ hầm chưa đồ làm xong, còn bỏ thêm một "cái nắp" bằng gỗ đậy lại, Đinh Tiếu không thể không cảm thán, tốc độ này quả thực quá tuyệt! Quỳnh cũng không nghĩ cái gì thí nghiệm hay không thí nghiệm, lập tức đem Bạch Đậu, củ từ, khoai lang, Lục Thái, hồng măng tây, dưa tím cùng các loại đồ thường ăn vào mùa thu tập thể cho vào. Hầm đầy được 60%, nhưng mấy gian nhà kho của nhà mình lại thành trống rỗng. Nếu không phải Đinh Tiếu cảm thấy bắp và quả trân châu vẫn nên để ở nơi thông gió trên mặt đất tốt hơn, thì khẳng định Quỳnh cũng sẽ nhét luôn vào. Giống như anh cảm thấy mình làm ra cái hầm này phi thường có lợi. Để khao thưởng cho một ngày làm việc vất vả của ba và cha nhà mình, Đinh Tiếu quyết định buổi tối làm chút thức ăn dinh dưỡng, hơn nữa đối với người ở đây tương đối mới mẻ...mì tạc tương. Quỳnh đã đem kỹ xảo nhào mì cơ bản đều học xong, cho nên việc quan trọng nhất của Đinh Tiếu chính là cắt mì cùng tạc tương. Đem nấm hương cùng mộc nghĩ đun trong nước, Đinh Tiếu lại cho hai viên sò khô, thịt bò cắt thành con chì, sau đó lại đem một củ bạch đậu cùng hành tây đều cắt thành con chì. Không có tương đậu nành, may là nước tương trong nhà trữ hàng rất nhiều, nhưng để tăng độ sền sền, Đinh Tiếu vẫn mài một chút củ từ. Chế biến sốt tương thực dễ dàng, cho mỡ, bột ngũ vị hương cùng hành vào phi thơm,sau đó cho các loại phối liệu khác vào. Cho chút canh xương bò vào đun trong chốc lát, chờ đến bạch đậu mềm nát ra, lại đổ thêm nước tương vào, cho một chút tương đậu cay, cuối cùng đem bột củ từ cho vào, nấu một chút rồi bắc xuống, cuối cùng sốt tương đã hoàn thành. Còn đồ ăn kèm mùa này không nhiều lắm, dưa tím là một loại giống dưa chuột hình tròn, mùa sinh trưởng của dưa chuột ở nơi này không khác mấy với quê cậu, đều là mùa xuân nở hoa mùa hè kết quả, nhập thu toàn bộ cây sẽ khô héo. Cho nên vào mùa đông là hoàn toàn không có dưa chuột để ăn. Mà loại dưa tím này là đồ ăn dị thế mùa hè nở hoa, mùa thu trưởng thành. Dưa tím không to lắm, chỉ tầm nắm tay Đinh Tiếu, thoạt nhìn tròn vo giống như quả cầu, nó không chỉ có vỏ ngoài màu tím mà ngay cả thịt quả bên trong cũng màu tím. Kỳ thực loại dưa tím này kỳ lạ nhất chính là nó không có hạt, mà chỉ có một cái hạt lớn bằng kén tằm nằm chính giữa, loại hạt giống thực vật sinh trưởng ngay ở tâm hoa, khi quả thành thục, hạt giống và hoa cùng nhau rụng xuống. Khi Đinh Tiếu lần đầu tiên nhìn thấy, còn rất tò mò mà lấy đi nghiên cứu một hồi lâu. Trừ bỏ cắt dưa tím thành sợi, cậu còn đem thịt bò khô cũng xé sợi, hồng măng tây cắt thành từng đoạn nhỏ, đồ vật trong tay cũng chỉ có từng này loại. Sợi mì nấu đầy hai bình lớn, này tuyệt đối là lần đầu tiên từ khi sinh ra Hạ ăn ít thịt như vậy. Sợi mì trơn trượt hòa quyện với vị ngọt của dưa tím, thịt bò khô mùi vị mười phần, hồng măng tây giòn giòn nộn nộn, phối hợp với nước sốt tương. Một ngụm ăn vào, mang theo mùi thịt cùng các loại mùi vị khác hòa thành một thể, đừng thấy mùi thơm bốc ra không chọc người chảy nước miếng, nhưng ăn vào lại là nhất đẳng. Hai vại mì lớn bị tiêu diệt không còn một mảnh, một nhà ba người đều ăn thực sự thỏa mãn. Hạ uống xong một chén nước dùng tảo tía sò khô cuối cùng, ợ một cái: "Lần đầu ăn ít thịt như vậy mà đã no, Tiếu Tiếu nhà chúng ta đúng là lợi hại, đem nhiều thứ kèm với nhau như vậy mà hương vị lại ngon đến thế." Quan trọng nhất là mỗi thứ số lượng không nhiều lắm, chủ yếu chính là bột mì chân trâu. Đinh Tiêu xoa xoa dạ dày của mình: "Cái này ăn vào mùa hè càng ngon, đem mì sợi trộn với nước dùng lạnh, có thể giải nhiệt." Quỳnh cười nói: "Tiếu Tiếu, đầu xuân sang năm con liền phải học đi săn, con hiện tại tuy thân thể đã khá hơn, nhưng vẫn quá nhỏ gầy, mùa đông này, có thể ăn nhiều một chút thì ăn nhiều một chút, có thịt mới có sức lực. Cái món mì sợi này, tuy ăn ngon, nhưng lại quá ít thịt, con về sau mỗi ngày phải ăn nhiều thịt mới được." Đinh Tiếu buồn rầu suy nghĩ có nên giải thích với ba một chút chuyện ăn thịt này không, nhưng lấy tài ăn nói của mình thì vẫn là thôi đi. Âm thầm thở dài, cậu vỗ vỗ bụng nhỏ của mình: "Còn từ khi đến đây, đã béo lên không ít, nhưng con cũng thích ăn thịt, không phải mỗi một miếng con đều ăn thịt kèm sao!" Hạ nhịn không được lại múc nửa muỗng sốt tương đưa vào miệng, tuy rằng hơi đậm một chút, nhưng hắn vẫn thập phần yêu thích: "Tiếu Tiếu à, con nói cái tương này ăn kèm bánh có ngon không?" Đinh Tiếu gật đầu: "Đương nhiên có thể, tương này a, chẳng những có thể ăn kèm với mì, mà bạch đậu, cơm bắp, bánh mì cái gì cũng có thể phối hợp." Hạ cười nhìn về phía Quỳnh: "Ngày mai ta đi ra ngoài săn thú, em làm cho ta một bình tương này mang theo đi, lại làm mấy cái bánh." Bột trân châu nhà người khác phải có kế hoạch sử dụng, nhà bọn họ có thể ăn nhiều hơn, dù sao là người đầu tiên thu thập mà. Quỳnh liền biết bạn lữ nhà mình đối với đồ ăn ngon luôn sẽ muốn ăn mãi, dù sao mình cũng đã xem rõ ràng các bước, còn tự tay tham dự quá trình ngao tương. Cho nên gật đầu: "Được, em một lát nữa làm cho anh, đúng rồi Tiếu Tiếu, con nói muốn mấy cái chậu gỗ?" Đinh Tiếu là muốn hai cái chậu gỗ trồng hoa, cậu muốn thử gieo trồng một chút rau hẹ và tỏi. Kỳ thực nơi này dùng đá và bùn đất dựng phòng, ngoại trừ không có cửa sổ không thấyđược ánh sáng mặt trời ra thì khả năng giữ ấm và chống gió cũng tương đối không tồi. Độ ấm không phải vấn đề lớn, nhưng cậu cũng không tin tưởng lắm, kỳ thực cậu cũng muốn thử xem nước tương quả, không biết có thể làm được vào mùa đông hay không: "Đúng vậy, hai cái là được rồi." Hạ gật đầu: "Được rồi, ngày mai cha liền làm cho con." Buổi sáng ngày hôm sau, Đinh Tiếu làm một nồi mì thịt bò xào dưa chua, vì sao cậu không làm mì sợi đơn giản là vì cậu lười cắt, dù sao cũng là vào bụng, cán thành miếng mỏng thôi cũng giống nhau. Tiễn đi Hạ cha liền mất theo một nồi bữa sáng, Đinh Tiếu và ba cậu cũng đi, liền cố ý đem theo mì thịt bò dưa chua mang tới một phần cho hiến tế. Thời điểm hai ba con Đinh Tiếu đến, kỳ thực Đằng mới vừa ăn sáng xong, kết quả ngửi được mùi của dưa chua này, lại thấy đây là món mình chưa từng ăn qua, lập tức lại tiêu diệt một chén lớn:" Tiếu Tiếu, đứa nhỏ này thực khiến người yêu thích! Tiểu tử Khôn kia quả là số tốt, đời này có lộc ăn mà người khác không bằng được." Quả nhiên là việc mọi người đều biết a...Đinh Tiếu đỏ mặt, xấu hổ ho khan một tiếng: "Vậy...còn một chén, con đậy nắp lại cho ngài, để đến bữa trưa cho ngài ăn nốt." Nói xong chui vào bếp nhà Đằng. Quỳnh nhìn bộ dáng e lộ của con trai nhà mình, trong lòng vừa được an ủi vì Tiếu Tiếu có một bạn lữ tốt, lại vừa không cam lòng cư nhiên nhanh như vậy bị Khôn đoạt đi mất: "Ngài nói hai người bọn họ sẽ hạnh phúc đi?" Đằng cười gật đầu: "Ngươi yên tâm, Tiếu Tiếu là người có phúc lớn, nó và Khôn đều là những đứa trẻ được Thần Thú bảo hộ, chắc chắn sẽ hạnh phúc. Ta nhớ ra rồi, hai ngày trước Tiếu Tiếu muốn xem chuyện xưa về thần, ta đi lấy cho nó, ngươi cũng ngồi một lát đi. Đây là nước dùng cỏ trung linh phao, ngươi uống nhiều một chút có lợi cho thân thể. Nhìn vành mắt ngươi có chút ám, phỏng chừng hai ngày nay tên Hạ kia không ngừng nghỉ đi!" Nhìn Đằng đầy mặt ý cười rời đi, Quỳnh cảm thấy mặt mũi nóng bừng, này....này còn có thể nhìn ra sao? Hạ tên hỗn đản này! Nói cái gì mà dọc đường đi họp chợ nghẹn gần một tháng, khó lắm mới về đến nhà mà bù trở lại. Kết quả chính là mỗi đêm lăn lộn, vốn cũng không cảm thấy gì, chỉ là ban ngày hay ngáp vặt chút thôi, thế mà....quả nhiên là vì quá nhiều sao? Hừ! Tối hôm nay, nói gì cũng không để hắn như ý! Không được, lát nữa phải bảo Đằng lấy cho mình chút dược, nếu không có lý do tên kia rất là khó chơi! Trong mắt Đinh Tiếu quyển thần cuốn mà Đằng lấy ra chính là sợi dây đính những tấm da mỏng lại thành quyển sách lại với nhau. Thần cuốn tổng cộng có mười cuốn, nhưng mỗi quyển thoạt nhìn cũng không quá dày, xem ra nội dung cũng không nhiều: "Cái này chính là thần cuốn sao? Giống như thực cổ xưa?" Đằng trả lời: "Là tương đối cổ xưa, nhưng thần cuốn chân chính là ở chỗ đại hiến tế thành Hổ Thần, chúng ta đều là dựa vào đó sao chép ra." Nói xong nàng mở một quyển trong đó ra: "Đây là quyển thứ nhất, viết về việc thiên địa sơ khai." Thiên địa sơ khai...... bốn chữ này làm Đinh Tiếu lập tức nhớ tới thời Bàn cổ khai thiên lập địa, đôi mắt lập tức nhìn vào trang đầu tiên của thần cuốn, chỉ liếc mắt một cái, cậu liền lập tức ngốc. Đây chính là chữ Hán không quá tinh tế đi! Văn tự nơi này cư nhiên là tiếng Trung phồn thể, điều này sao có thể không khiến cho Đinh Tiếu kinh ngạc: "Đây...đây là văn tự tộc Dực Hổ a..." Xem ra quê hương của mình thực sự có quan hệ mật thiết với nơi này sao? Đằng cho rằng Đinh Tiếu là muốn hỏi về văn tự, cho nên hoàn toàn không nhận thấy gì: "Ừ, mỗi một bộ tộc đều có văn tự riêng của mình, nhưng kỳ thực cũng không quá nhiều, chỉ là ngẫu nhiên có một ít phương pháp sáng tác lệch lạc mà thôi, nếu con muốn học chữ này, ta có thể mỗi ngày dạy con một canh giờ." Ký lục phương thuốc gì đó mà không viết lại sẽ thực phiền toái. Quỳnh đương nhiên đồng ý cho ấu tể nhà mình học tập văn tự, đây chính là cơ hội khó có được, phải biết rằng từ bỏ người và hiến tế được thành Hổ Thần chọn làm người nối nghiệp ra, người thường muốn có cơ hội học văn tự không nhiều lắm. Chẳng lẽ Đằng muốn cho Tiếu Tiếu làm hiến tế đời kế tiếp? Xem nàng từ trước tới nay thực thích Tiếu Tiếu lại cũng chiếu cố ấu tể nhà mình, hình như là có ý tứ như vậy! "Tiếu Tiếu vẽ tranh rất lợi hại, chắc chắn viết chữ cũng có thể học thực nhanh" Đằng ngẩng đầu: "Vẽ tranh? đó là cái gì?" Đinh Tiếu hoàn toàn không nghĩ tới ba mình cư nhiên sẽ đột nhiên khoe ra việc mình biết vẽ tranh, vốn dĩ lúc trước cậu còn dặn Lục Hi và Kinh đừng nói với người khác chuyện mình vẽ tranh như thế nào, kết quả cuối cùng lại bị ba tiết lộ: "Chính là dùng than chi vẽ hình dạng đồ vật lên trên diệp giấy." Đôi mắt Đằng lập tức sáng lên: "Tiếu Tiếu, hiện tại con có thể vẽ một cái cho ta xem không?" Đinh Tiếu chỉ có thể gật đầu: "Vậy con liền tùy tiện vẽ một thứ gì đó vậy." Từ một cái ly trúc đến một cái bàn, từ thùng nước trong viện đến khay đựng dược đan trong phòng, nói vẽ một cái, cuối cùng Đinh Tiếu liền thấy gì vẽ nấy, sờ sờ hơn mười trang diệp giấy, đã lâu không vẽ tranh, tay phải đã mỏi nhừ, nếu không phải ba thấy qua kỹ thuật phác họa của mình, cậu thực muốn vẽ đơn giản hơn a! Đằng hoàn toàn bị Đinh Tiếu vẽ làm mê hoặc, khi Đinh Tiếu dừng lại bút vì mỏi tay, nàng lớn tiếng tán thưởng: "Đây là thần tích a! Tiếu Tiếu, con nhất định là sứ giả Thần Thú ban cho chúng ta!" Đinh Tiếu đầu đây hắc tuyến, nếu chính mình vẽ phác hoạ một cái liền tính là sứ giả Thần Thú, vậy học viện mỹ thuật chỉ sợ cũng là Thần giới đi. Thật là quá 囧: "Con chỉ là nhàn rỗi không có việc gì vẽ chơi, kỳ thật...... Chỉ cần khéo tay một chút rất nhiều người đều có thể học được." Đằng nghe xong lập tức tỏ vẻ: "Ta cũng có thể học sao? Con cảm thấy ta có thể vẽ được sao?" Tuy rằng không muốn phun tào, nhưng Tiếu Tiếu vẫn cảm thán trong lòng, lòng hiếu học của tư tế đại nhân thật sự là quá cường: "Được a, chỉ cần kiên trì mỗi ngày luyện tập, mất một thời gian công phu, tự nhiên là có thể vẽ được." Hai người trưởng thành bên cạnh cùng nhau nghi vấn: "Công phu? Đó là cái gì?" Đinh Tiếu đặc biệt làm ra một cái tư thế thái cực kinh điển của Lý Tiểu Long, nhưng cậu làm thế nào cũng không giống, cho nên đành phải đứng đắn mà trả lời: "Chính là phi thường dụng tâm" Đằng lập tức gật đầu: "Yên tâm, ta nhất định sẽ thực dụng tâm công phu! Vậy ngày mai bắt đầu, con dạy ta vẽ tranh, ta dạy cho con biết chữ?" Đinh Tiếu nhìn thoáng qua thần cuốn thoạt nhìn không hề gây khó khăn gì được cho mình, nghĩ trước nghĩ sau, vẫn là cảm thấy không nên nói dối, học quá nhanh, chỉ sợ Đằng lại muốn hô to sứ giả thần thông không chút khoa học gì đó. Ngược lại nói đây là chữ mình học được ở bộ lạc cũ, sẽ tốt hơn một chút. Cho nên cuối cùng cậu thành khẩn mà nói: "Ách...kỳ thực chữ trên thần cuốn, con cũng biết."
|
Chương 64: Thử ăn hỗn loạn
Chuyện Đinh Tiếu biết chữ thật sự khiến người khiếp sợ, điều đầu tiên Quỳnh nghĩ tới không phải là "vì sao" mà là cảm thấy ba ruột của Đinh Tiếu hẳn là một hiến tế của bộ tộc nào đó đi? Vì thế anh cứ như vậy hỏi ra. Tiếu Tiếu tuy không muốn nói dối, nhưng trước mặt hiến tế cũng chỉ có thể đi xuống bậc than ngày: "Ách...hình như là, con không nhớ rõ mọi chuyện về người và việc lắm, chỉ có đối với vật phẩm thì thực rõ ràng, Đằng a di, ngài nói cho con biết con phải đầu con bị bệnh gì đó không phát hiện ra không?" Thân thể tiểu gia hỏa này vẫn luôn là chuyện Đằng quan tâm nhất, nghe Đinh Tiếu nói như vậy, nàng liền tạm thời đem chuyện vì sao cậu biết chữ gác sang một bên: "Con lại đây ta xem cho một chút." Nhưng nếu ba ruột của Tiếu Tiếu là hiến tế mà nói thì mọi chuyện cũng thực bình thường, huống chi ở trong lòng nàng, vẫn luôn cho rằng Đinh Tiếu là sứ giả mà Thần Thú ban cho bộ tộc, hiện tại ngay cả chữ cũng biết, còn có gì kỳ lạ chứ? Trải qua một hồi lâu xem khám, Đằng yên tâm vỗ vỗ bả vai Đinh Tiếu: "Yên tâm đi, thân thể của con hiện tại rất khỏe mạnh, chỉ là ăn ít mới nhỏ gầy như vậy mà thôi, ta bốc cho con ít thuốc bổ, có thể béo lên nhanh chút." Đinh Tiếu nghe xong nhanh chóng lắc đầu: "Con không uống thuốc! Con có thể ăn nhiều thịt!" Không bệnh mà uống thuốc bổ, cậu không có loại thói quen xa xỉ này, hơn nữa, vẫn nói thuốc có ba phần độc, còn không phải là chỉ cần béo thêm chút thịt sao, có Khôn và cha chăm sóc như vậy, phỏng chừng chỉ cần qua một mùa đông không hoạt động, mình có thể thành công mà mở rộng thêm một hai vòng cơ thể. Quỳnh cười: "Ngươi đứa nhỏ này, là lúc trước uống thuốc bị sợ sao? Hừ, con nhớ kỹ tự mình nói ăn nhiều thịt đấy nhé!" Khuôn mặt Đinh Tiếu khổ bức: "Ba, người không cảm thấy con đã ăn rất nhiều hơn so với trước kia sao?" Quỳnh suy nghĩ một chút, cảm thấy tuy có nhiều hơn nhưng mình vẫnchưa vừa lòng, nhưng vẫn gật đầu: "Là nhiều hơn một chút, nhưng cũng không phải rất nhiều." Trải qua ba người "thương thảo" cuối cùng quyết định chờ sự tình ăn thử qua đi, Đằng có thời gian liền tìm Đinh Tiếu học vẽ tranh như tế nào, còn Đinh Tiếu nếu có thời gian thì qua đây xem thần cuốn, cũng tiện cho không biết điều gì liền có thể tùy thời hỏi hiến tế. Đinh Tiếu rất hiếu kỳ vì sao hiến tế lại muốn học tập vẽ tranh như vậy, Đằng nói cho cậu: "Ta muốn học đều đem hình dáng các loại thảo dược vẽ xuống, sau đó lại ghi lại cách sử dụng của chúng, như vậy so với y cuốn còn rõ ràng dễ học hơn một chút." Đây đúng là một ý tưởng hay, bởi vậy Đinh Tiếu suy nghĩ, đầu mình chưa từng có bản lĩnh nhìn một lần liền không quên, tuy có thiên nhãn, nhìn đến gì đó liền biết có thể ăn được hay không, nhưng đồ ăn ở dị thế nghìn nghìn vạn vạn, không ở trước mắt tự nhiên không nhớ rõ. Hơn nữa năng lực thiên nhãn này chỉ có một mình mình biết, mình tới thế giới này có phải cũng nên cho bạn bè thân thích để lại một ít đồ vật hữu dụng không? Đem thiên nhãn của mình nhìn tới những thứ có thể ăn hay những thứ có độc đều vẽ xuống thành kí lục, như vậy người ngày sau không có thiên nhãn cũng có thể nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo. Cho dù mình chỉ có trăm năm thọ mệnh, hẳn là cũng có thể ký lục được không ít đồ vật đi: "Suy nghĩ của ngài thực sự có đạo lý!" Về đề tài mình biết chữ vì như vậy mà dễ dàng bị bỏ qua, khi Đinh Tiếu rời khỏi nhà hiến tế còn thở dài một hơi, kỳ thực cậu cảm thấy, mặc dù điều ba nghi vấn là một lời giải thích thực hợp lý, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại khẳng định có nhiều lỗ hổng. May mà người nơi này suy nghĩ rất đơn giản, cẩn thận ngẫm lại như vậy thật không thể nào hăng hái được, chờ Khôn trở về, tìm một ngày thích hợp nhanh chóng nói về việc của mình cho bọn họ đi, luôn sẽ có một ngày như vậy. Ngày hôm sau chính là ngày ăn thử. Sáng sớm Đinh Tiếu và ba cùng cha chạy vội tới thôn đội, vốn dĩ cậu còn tưởng rằng ba người nhà mình đã đi sớm, kết quả người tới chờ ăn còn sớm hơn. Cẩn thận tính toán, tính cả hiến tế và Bằng Giáp, tổng cộng có mười người, trong đó chỉ có một mình hiến tế là giống cái, nói cách khác Đinh Tiếu phải chuẩn bị số lượng đồ ăn rất nhiều. Cũng may Đinh Tiếu đã quen với việc nấu cơm tập thể như nước chảy mây trôi, bây giờ còn có cha và ba cũng hiến tế hỗ trợ, bọn họ chắc chắc sẽ không khiến mình bị mệt. Món chính ăn thử là củ từ và bắp râu dài. Bắp được Đinh Tiếu làm hai cách, một loại là mài thành bột làm bánh ngô, loại này phương pháp đơn giản dễ học dễ thao tác khẳng định được chọn lựa, một loại khác chính là món mà mọi người đi chợ Đông đều luôn nhớ mãi là cháo bắp. Nhưng xét thấy số lượng bắp râu dài ăn thử cũng đủ, lúc này Đinh Tiếu chuẩn bị ba nồi cơm lớn. Mặc dù bắp ngô có rất nhiều phương pháp để ăn, chỉ tiếc hiện tại số lượng có hạn cũng chỉ có thể trước như vậy. Nghĩ đến lúc trước ba dẫn mình đi thu thập hạt thông, Đinh Tiếu đột nhiên liền muốn ăn hạt thông nấu bắp. Đáng tiếc a đáng tiếc, sang năm nhất định phải nếm thử một lần. Món củ từ đầu tiên là bánh củ từ, hắc tôm thảo tuy không được xếp vào món chính không cần xuất hiện ở thực đơn ăn thử, nhưng Đinh Tiếu cảm thấy vẫn phải cho mọi người nếm thử một phen. Như vậy đối với việc Khôn muốn "khai phá" ao cá nuôi dưỡng hắc tôm thảo tuyệt đối có chỗ tốt. Huống chi phối liệu ấy mà, cũng không cần dùng nhiều, ngoạn ý này chỉ cần cho vào một chút, đun một hồi liền nở phình ra. Đem củ từ đã gọt vỏ cho vào nồi hấp chín, nhưng vì không có nắp nồi, Đinh Tiếu dùng tạm một cái sọt trúc mới sạch sẽ để làm lồng hấp, lấy độ cứng của cái sọt trúc này đừng nói là đặt củ từ, ngay cả đặt nguyên con gà to cũng không thành vấn đề. Hắc tôm thảo rửa sạch thái nhỏ, sau đó đem củ từ đã hấp chín nghiền nhão, cho hắc tôm thảo vào, thêm muối xanh và bột hành, nước gừng, nước tỏi và một chút mỡ heo trộn lẫn quấy đều. Lại cho một ít bột quả trân châu cùng một quả trứng đại điểu thú trộn thêm lần nữa. Kế tiếp cần phải làm chính là chia cục bột củ từ này ra thành từng cục nhỏ làm bánh củ từ. Củ từ xào thịt ba chỉ Đinh Tiếu cho thêm tương đậu cay làm gia vị, chẳng những màu sắc tăng lên ngay cả hương vị cũng thực phù hợp ăn kèm cơm. Đặc biệt là của từ ngấm mỡ của thịt ba chỉ, ăn vào tuyệt đối không kém so với thịt chân chính. Củ từ hầm xương sườn, của từ nướng muối tiêu hai món này là xuất từ tay nghề của Quỳnh. Đừng nhìn nướng củ từ thoạt nhìn đơn giản, nhưng muốn vừa đúng độ lửa cũng không dễ dàng. Phải làm cho vỏ ngoài củ từ không cháy mà bên trong thịt củ lại vừa chín vừa mềm, Đinh Tiếu tự nhận tay nghề như vậy mình chắc chắn không làm được. Muối tiêu này bà cũng chỉ nhìn mình làm qua một lần liền có thể làm tốt hơn cả mình, cho nên nói, trù nghệ của ba mình tuyệt đối là có thiên phú a! Tình hình ăn thử tương đối kinh tủng, tuy cũng có món ăn chính nguyên bản của nơi này là thịt nướng, nhưng hôm nay tất cả mọi người đối với món chính không phải là thịt này càng cảm thấy hứng thú hơn, cũng phải thôi, bằng không bọn họ tới đây làm gì. Tính cả cha mình ở bên trong, mười giống đực thành niên giống như sợ người khác ăn mất, ngay cả thôn trưởng Bằng Giáp cũng không màng tới thân phận cùng hình tượng bản thân. Có thể nói là ra sức há miệng để ăn. Còn Đinh Tiếu thì không ăn được mấy miếng liền no, tuy nhìn người khác thích ăn đồ mình làm ra như vậy thân là đầu bếp chính mình hẳn rất có cảm giác thành tựu, nhưng cảm giác thành tựu cũng không thể thay thế loại cảm giác ăn đến nghẹn này. Ngẫm lại, vẫn là Khôn ăn từ tốn nhất, cho dù rất thích ăn, cùng lắm thì chỉ dùng ánh mắt "ném" rớt người đoạt thực xung quanh. Món bị tiêu diệt đầu tiên là bánh củ từ bỏ thêm hắc tôm thảo, lớp bên ngoài dùng mỡ chiên vàng giòn, bên trong lại thơm mềm. Không chỉ có vị ngọt của củ từ cùng mùi thơm của mỡ heo, còn có thể nếm ra vị giòn giòn của hắc tôm thảo cùng vị mềm mại của củ từ trộn trứng. Phương pháp ăn bánh kẹp thịt nướng này không cần người dạy, bởi vì sau khi đám thú nhân ăn xong bánh bột quả trân châu, đối với vật thể tên bánh này đều tự động mà áp dụng phương thức này vào ăn. Cho dù có món có người không thích, có người không nói chúc mừng gì đó, nhưng đồ ăn mà bốn người bận việc hơn nửa ngày vẫn bị tiêu diệt đến không còn một mảnh, có thể nói là ngay cả đáy cũng bị quét sạch sẽ. Kết quả ăn thử tự nhiên không hề nghi ngờ, lần này hai loại đồ vật khác biệt mang từ chợ Đông về chẳng những có thể trở thành món chính lại còn ăn phi thường ngon. Việc tiếp theo liền không quan hệ gì đến một nhà Đinh Tiếu nữa, nhưng nghe ý tứ của Bằng Giáp, hai loại đồ vật này tính toán sang năm mới công bố. Thứ nhất năm nay mới vừa thông báo một lần, lần này lại có những hai loại khác nhau, hình như có chút quá nổi bật. Kỳ thực quan trọng nhất vẫn là bắp râu dài không nhiều như củ từ, người trong thôn không thu thập nhiều, thông báo với người thành Hổ Thần cũng không có biện pháp để người thôn khác cùng nhau chia sẻ, trên thực thế là vô dụng. Đinh Tiếu cảm thấy, Bằng Giáp và Đằng tuyệt đối là loại người chuyên động não ở thế giới này, biết không nên làm chim đầu đàn. Đương nhiên hai người bọn họ càng giống như gia trưởng bao che con cháu, vô luận lợi ích bộ tộc quan trọng cỡ nào, dưới tình huống nguy hiểm tới bộ tộc, bọn họ đều lấy thôn dân của mình làm trọng. Lại nói tiếp cũng không dễ nghe, nhưng cẩn thận ngẫm lại, thôn trưởng cùng tộc trưởng khác nhau ở chỗ nào? Một mặt luôn hướng tộc trưởng mà xem nhẹ thôn trưởng, chỉ sợ là không được người ưa thích đi. Có điều Tiếu Tiếu thật ra quan tâm nhất là mấy loại trái cây để nhưỡng rượu kia, còn có mấy túi khoai lang lớn nữa. Nếu không tập trung vào việc "thử ăn", mình thực là ăn không tiêu a. Ừm, chờ Khôn về lại đi xem thử rượu nho đi, này hẳn là thứ mình nắm chắc có thể nhưỡng thành công, ách...hy vọng vậy. Một ngày sau ngày ăn thử, Đằng ăn qua cơm sáng liền tới nhà Quỳnh tìm Đinh Tiếu, mục đích đương nhiên là vì học vẽ tranh. Vì mục đích của Đằng là vẽ được những thảo dược đó, cho nên Đinh Tiếu cảm thấy vẫn là dạy vẽ phác họa cho thỏa đáng. Cứ như vậy tỉ lệ kết cấu gì đó chính là cần phải hiểu biết. Nhưng đối với người lần đầu tiên cầm bút vẽ mà nói, nét ngang hay dọc hay đường cong là cơ bản bên trong cơ bản. Nếu ngay cả độ cung cũng không thể nắm giữ, ngươi muốn vẽ đông thế nào cũng hướng bút về phía tây, phương pháp vẽ là không thể nào học được. Đi theo xem náo nhiệt còn có Quỳnh, Kinh và Lục Hi, người học tuy rằng không ít, nhưng Đinh Tiếu cảm thấy người có thiên phú chỉ có một mình Lục Hi. Có thể lần đầu tiên cầm bút liền vẽ ra được ra hình ra dáng, chỉ cần luyện tập nhiều hơn nói không chừng còn có thể tốt hơn cả mình a! Không khí lúc đầu đều là mới mẻ háo hức, Kinh kiên trì đến vui vẻ, thành thành thật thật ngồi trên ghế, trên bàn đặt diệp giấy, trong tay cầm than chi. Dựa theo lời Tiếu Tiếu dạy, một chút vẽ hình vuông tam giác bằng gỗ mà Hạ cha đẽo ra gì đó, chính là không đến hai ngày y liền không ngồi yên được, lại có Mộc Ngõa huynh thông đồng, hai người liền khoái hoạt vui sướng, lấy cớ đi đến khu an toàn khai phá đồ ăn, thành việc hẹn hò của hai người. Vì thế, Lục Hi và Đinh Tiếu đối với cái cớ của bạn tốt tuyệt đối khinh bỉ, nhưng hai người bọn họ cũng có thể hào phóng thừa nhận, Phong về lại thôn phải đi tuần tra và săn bắt, Khôn lại đi trao đổi đồ vật nhanh nhất cũng phải bảy ngày mới trở lại, dù sao hai người bọn họ đối với việc Kinh không "hòa hợp tập thể" tỏ vẻ nghiêm trọng bất mãn. Quỳnh vốn dĩ học chỉ vì xem náo nhiệt, vẽ được hai ngày vẫn là ngang không ra ngang thẳng không ra thẳng anh liền trực tiếp bỏ cuộc. Anh cảm thấy, tay mình cầm xiên lao càng có lực hơn, thật sự không thể cầm nổi than chi mà! Còn Đằng thì vẫn siêng năng, cho dù thiên phú không tốt bằng Lục Hi, nhưng quý ở người ta có mục tiêu có ý chí kiên định theo đuổi. Chỉ là nàng cũng không phải mỗi ngày không có việc gì làm, ngoài việc chuẩn bị bột gừng cho thôn dân vào mùa đông, tất cả người dân trong thông thân thể không tốt đều cần nàng phải xem. Cho nên cuối cùng Đinh Tiếu đem mấy khối gỗ hình học cho Đằng, dù sao chỉ cần để nàng mỗi ngày ít nhất vẽ một tấm, chỉ cần kiên trì khẳng định sẽ có tiến bộ. Mỗi ngày chạy tới nhà mình cũng không ổn lắm, còn không bằng mình có rảnh liền đi qua, như vậy mình cũng có thể xem thần cuốn. Nếu là nhà ai có người bệnh sốt ruột tìm nàng lại tìm không thấy liền không tốt. Kỳ thực ngày học vẽ thứ ba, bên cạnh bàn chỉ còn dư lại Đinh Tiếu và Lục Hi. Đối với trình độ lĩnh ngộ hội họa của bạn tốt khiến Đinh Tiếu thực khiếp sợ. Nhớ tới bản thân mình trước đây vừa tiếp xúc phác họa cũng không ra tay nhanh như y, tuy hiện tại chỉ có vẽ hình học đơn giản như tam giác cùng hình lập phương, nhưng vô luận là gì vẫn vẽ ra được hình dáng tương đối không tồi. Cũng chỉ có chút vì bút vẽ không mềm, vẽ đường cong không quá đều, nhưng đối với người chỉ học có hai ngày, lần đầu tiên cầm bút mà nói, không thể không nói là thiên tài. "Tiếu Tiếu, cái vẽ tranh này thực thần kỳ a, rõ ràng chỉ dùng một cây than chi qua qua lại lại trên diệp giấy, cư nhiên có thể vẽ được đồ vật giống như thật. Không nghĩ tới ta cũng có thể học được." Lục Hi vẽ xong một quả táo quan sát cả buổi, cuối cùng tâm tình vui sướng mà cảm khái nói. Đinh Tiếu cũng thực vừa lòng về quả táo mà Lục Hi hôm nay vẽ, vấn đề tồn tại vẫn như cũ, nhưng y còn vẽ cả một con sâu trên quả táo nữa, này chính là vấn đề thái độ. "Sau này ngươi học xong còn có thể vẽ Phong nhà ngươi, đến lúc đó khi hắn ra ngoài đi săn thú ngươi nếu nhớ hắn, liền lấy ra tranh ngươi vẽ ra nhìn, để giải nỗi khổ tương tư nha!" "Vậy có phải ngươi cũng đã trộm vẽ Khôn nhà ngươi hay không? Mau lấy ra cho ta xem thử!" Hừ hừ, cho rằng chỉ bằng ngươi cũng có thể trêu chọc ta sao? Ta cũng không phải tiểu ngu ngốc Kinh kia! Lục Hi trong lòng khoe khoang, lại mười hai vạn phần mà đồng ý với lời "trêu chọc" của Tiếu Tiếu. Sau khi học xong liền vẽ Phong a...hình như là một việc phi thường tốt đẹp! Đinh Tiếu cảm thấy bản thân đây là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, quả nhiên mình không có năng khiếu trêu chọc người khác sao? Nhưng ngày thường vẫn chọc Kinh được mà, xem ra vấn đề là ở Lục Hi, tiểu tử này thực sự là hầu tinh a. Mới vừa quen biết còn cảm thấy gia hỏa này văn văn tĩnh tĩnh lá gan cũng nhỏ. Không nghĩ tới mồm mép lợi hại như vậy. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, giống như ngay từ đầu còn cảm thấy Khôn là mặt than lạnh lùng, kỳ thực bên trong cũng có nhiều ấu trĩ, còn không phải sẽ ngẫu nhiên phạm nhị hay sao. Nhưng...hiện tại Khôn đến chỗ nào rồi? Hẳn là đến sườn núi chữ thập rồi đi? Cũng không biết mang nước chấm có đủ hay không, đại gia hỏa kia khẩu vị vẫn luôn thực điêu (kỳ thực đó là bởi vì ở bên cạnh ngươi đi...), nhưng ngàn vạn đừng có nguy hiểm gì a!
|