Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
|
|
Chương 105: Không còn là bí mật
Hai người ra khỏi thôn, đi không xa lắm Khôn liền biến thành thú hình, Đinh Tiếu lại một lần nữa cảm nhận sự hữu lực của đuôi lão hổ, an an ổn ổn mà được đặt ngồi trên lưng lão hổ nhà mình. Kỳ thực sau khi ngồi quen cảm giác thực không tồi. Trên lưng hổ không mềm cũng không cứng, còn có lông mao tương đối thoải mái, quan trọng nhất là rất ấm áp, ít nhất độ cứng mềm và độ ấm không phải là các loại xe hiện đại có thể so được. Cậu hiện tại đã không còn ngồi dạng thẳng cẳng hai chân để cân bằng nữa. Kỳ thực lấy độ rộng trên lưng hổ mình chỉ cần giữ thăng bằng tốt, hơn nữa Khôn cũng không chạy quá nhanh, ngồi vững chắc là được, tư thế gì đó hoàn toàn không có quy định cứng nhắc. Thoạt nhìn tiểu ngoạn ý này chính là quen tay hay việc. "Một đường hướng tây là được?" Đem giỏ tre đeo chắc, Đinh Tiếu một bên vuốt lông lão hổ Khôn một bên hỏi. Trong lòng còn cảm khái, xúc cảm vẫn tốt như vậy. Không biết gia hỏa này tới mùa xuân có phải thay lông hay không? Khôn trả lời: "Đi rừng trúc là trực tiếp hướng tây đi tới, còn muốn đi chỗ khác sao? Nếu là muốn nhìn mọi nơi, ta có thể đi đường vong, thời gian rất nhiều." "Vẫn là thôi, đi rừng trúc nhìn xem trước, chờ tới hồ nước đắng anh nói rồi tính tiếp, vạn nhất cái hồ kia đúng là hồ nước mặn, em còn muốn ngao nhiều muối một chút mang về nữa." Kỳ thực măng đào ra phải ăn ngay, lấy tay nghề của bọn họ chắc chắn không có kỹ thuật giữ tươi gì, trừ khi là muối măng, cho nên đào măng gì đó cần phải là việc lúc trở về làm. Quyết định phương hướng, hai người ăn ý mà im lặng, Khôn ca nâng lên hổ trảo, cõng Đinh Tiếu hướng tới rừng trúc sườn núi phía tây chạy đến. Tuy nói là chạy, nhưng tốc độ bọn họ cũng không nhanh lắm, ít nhất không có khiến Đinh Tiếu cảm giác nhanh như chớp điện lúc trước, cũng không cần phải ghé vào trên lưng Khôn miễn cho bị gió tạt vào. Đinh Tiếu tính toán một chút, có lẽ tầm 60, 70km/giờ. Dù sao trên cơ bản một số thực vật cách hơi xa một chút cậu vẫn nhìn được. Chỉ tiếc màu xanh biếc trên mặt đất vẫn còn dán sát đất một chút. Dựa theo lời Khôn nói, lấy tốc độ hiện tại của bọn họ, xuyên qua núi hoa đào lại đến rừng trúc cần khoảng hai giờ. Nhưng nếu trên đường đi lại vừa đi dạo vừa bắt con mồi, ăn cơm trưa, như vậy cũng mất gần ba canh giờ. Đổi giờ một chút, Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy Quỳnh ba nói không sai, có giống đực, còn không phải là phía tây cách núi hoa đào không xa sao. Nếu tốc độ Khôn là nhanh nhất mà nói, có lẽ đến nơi nhiều nhất cũng chỉ hai canh giờ. Vốn dĩ Đinh Tiếu muốn đi từ từ, dù sao cũng là đi ra ngoài "du lịch", "vèo vèo" một cái tới nơi cũng không phải là thiếu chút lạc thú đạp thanh sao. Nhưng câu nói mà Khôn nói lúc ở trước cửa nhà kia, làm cậu lập tức có quyết định cần phải nói về thiên nhãn với Khôn. Vì thế mới nghĩ phải nhanh một chút rời khỏi phụ cận thôn, đề phòng có người vô tình nghe được. Được rồi, cậu cũng biết là mình lo lắng nhiều, có Khôn ở đây, bất luận là kẻ nào hoặc là động vật nào tới gần hắn đều cảm giác được, chỉ là Đinh Tiếu cảm thấy cách xa một chút, tâm lý của mình càng thoải mái hơn một ít. "Khôn, em muốn nói với anh một việc." Vỗ vỗ sau lưng đại lão hổ, Đinh Tiếu ý bảo Khôn thả chậm tốc độ, sau đó nói. Khôn ca nhanh chóng chạy chậm lại, kỳ thực hắn là thập phần vui sướng để Tiếu Tiếu ở trên lưng mình lâu hơn, cho nên chắc chắn là càng chậm càng tốt. Trên lưng mềm mại, cảm giác quá chi là thoải mái (Cảm giác thực đáng khinh--) "Ừ? Chuyện gì?" Sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, Đinh Tiếu quyết định nói từ đầu: "Anh còn nhớ lúc trước em ăn vào viên đá Kinh nhặt được sau đó té xỉu không?" Khôn một bên chậm rãi đi phía trước từng bước mạnh mẽ uy vũ, một bên gật gật cái đầu hổ lớn: "Đương nhiên nhớ rõ! Lúc ấy thực dọa người, may là em không có việc gì." Tuy đối phương không nhìn thấy, nhưng Đinh Tiếu vẫn cười một chút: "Kỳ thực em lúc ấy cảm thấy viên đá kia thực đặc biệt thơm, sau đó không tự chủ được mà đem nó nuốt mất. Điều này em đã nói với anh lúc trước, chính là không hết. Kỳ thực sau khi em ăn viên đá kia xong, chẳng những thân thể không còn nhức mỏi và phát sốt, mà còn có thêm một khả năng, đó là nhìn thấy thứ gì, liền có thể biết đồ vật đó có thể ăn được hay không, có độc hay không, ăn vào có tác dụng gì với thân thể. Lúc trước thời điểm đi chợ Đông em muốn nói với anh và ba, nhưng em sợ mọi người không tin, cho nên liền thử thăm dò vài câu vui đùa, không nghĩ tới anh nhớ kỹ, thật đúng là tin." Nói không giật mình là giả, nhưng Khôn vốn dĩ đã tin tưởng Đinh Tiếu có bản lĩnh như vậy, cho nên cũng chỉ đối với việc ăn viên đá biến thành như vậy có chút kinh ngạc mà thôi. Cho nên về cơ bản hắn đều tuân theo phong cách xử sự bình tĩnh nhất quán, không có gì quá phập phồng: "Chỉ cần là điều em nói, ta sẽ luôn tin tưởng, cho nên em có gì muốn nói đều có thể trực tiếp nói với ta. Tiếu TIếu, thứ gì cũng đều có thể nhìn ra được có thể ăn hay không phải không?" Khó trách lúc trước nói đá ca cao có thể ăn. Đinh Tiếu gật đầu: "Đúng vậy! Cho nên em mới muốn vẽ một quyển, đem những đồ vật có thể ăn được mà em nhìn thấy đều ghi lại. Như vậy người khác không cần có năng lực như em cũng có thể biết cái gì có thể ăn, ăn cái gì có tác dụng gì. Em nghĩ ông trời...phải nói là Thần Thú đi, ngài để cho em tới nơi này, lại cho em một đôi thiên nhãn có thể nhận biết đồ ăn, luôn là có dụng ý của ngài. Nếu đôi mắt này của em có thể mang lại cho mọi người càng nhiều đồ ăn mỹ vị, em muốn chia sẻ mấy thứ này để cho tất cả mọi người đều được hưởng, như vậy mới không phá hư loại năng lực này. Anh nói phải không?" Khôn dừng lại bước chân, chân trước vươn dài trên mặt đất, ý bảo Đinh Tiếu xuống dưới. Tiếu Tiếu không biết hắn muốn làm gì, nhưng xuống thì xuống. Chỉ là khi cậu vừa mới xuống khỏi lưng lão hổ, còn không đợi sửa sang lại quần áo và ba lô, Khôn cũng đã biến thành hình người ôm lấy cậu: "Anh làm gì vậy! Mau buông em xuống!" Khôn nhìn hai mắt Đinh Tiếu, chậm rãi lộ ra gương mặt tươi cười: "Tiếu Tiếu, hiến tế nói không sai, em quả nhiên là sứ giả Thần Thú ban cho chúng ta, nhưng ta sẽ bảo hộ em, vĩnh viễn bên cạnh em. Sẽ không để bất cứ kẻ nào biết được em có năng lực này. Đồng ý với ta, không được nói bất cứ với kẻ nào." Đây là lần đầu tiên Đinh Tiếu không thể nào lảng tránh ánh mắt của Khôn, rõ ràng là đôi mắt đen giống như mình, lại có kiên định mà chưa bao giờ mình nhìn thấy qua. Cậu gật đầu thật mạnh: "Vâng! Em cũng biết chuyện này không thể nói cho người ta, ngay cả cũng không định nói cho anh biết. Nhưng nếu không nói cho anh, lòng em cũng không yên. Ách, đây là bí mật duy nhất của em. Về sau anh cũng không được có chuyện gì gạt em, biết chưa?" Khôn hôn hôn môi Tiếu Tiếu: "Ta vĩnh viễn sẽ không lừa em, cũng sẽ không dấu giếm em." Đinh Tiếu vừa lòng mà hôn Khôn một cái: "Đây chính là anh nói a! Được rồi, anh mau buông em xuống. Em nói cho anh biết em có bệnh sợ độ cao, chân không đặt trên mặt đất là lòng em không yên!" Kỳ thực bị Khôn ôm, mặc dù hai chân cách mặt đất cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm, dù sao cậu cứ cảm thấy tư thế này giống như mình vẫn còn là một đứa trẻ con vậy. Dựa vào cái gì, khi mặt đối mặt, chân mình mới tới đầu gối của Khôn! Aiz! Từ từ!! "Khôn, anh có phải còn có thể cao hơn?!" Khôn gật gật đầu: "Giống đực chúng ta phải 55 tuổi mới hoàn toàn đình chỉ cao lên, ta còn có thể phát triển thêm trong 5 năm nữa, bán thú nhân các em là có thể cao đến năm 30 tuổi, em cũng có thể cao thêm trong 5 năm nữa." Đinh Tiếu lập tức liền không cân bằng: "Dựa vào cái gì! Các anh đã đủ cao, còn cao nữa?!" Khôn cười cọ cọ gương mặt Tiếu Tiếu: "Sau 55 tuổi chủ yếu là phát triển hình thú, không sao, không cần lo lắng chuyện này, tất cả mọi người đều giống nhau." Cái gì mà mọi người đều giống nhau? Đinh Tiếu bị lời Khôn nói khiến cho mơ hồ. Nhưng mà cậu là ai! Là người hiện đại xuyên tới thành ấu tể bán thú nhân Đinh Tiếu nha! Bốn từ "không cần lo lắng" này, qua một lát cậu liền phản ứng được hàm nghĩa trong lời Khôn nói là gì! Mịa! Hắc lão ổ này sao lại lưu manh như vậy, lão tử đây là vì thân cao quá mà ưu thương thôi! Cùng cái gì kia không có nửa quan tiền quan hệ được không!!! Buồn bực về thân cao cùng thể tích cái gì kia kém thực nhanh bị Đinh Tiếu ném ra ngoài. Hai người bắt đầu lựa bước đi chậm rãi, một bên nói chuyện phiếm một bên nhìn cái này cái kia, rất có không khí dạo chơi ngoại thành. "Tiếu Tiếu, cây cỏ màu vàng kia có thể ăn không?" Khôn chỉ vào một khóm cỏ dại có màu vàng nhạt dưới một gốc cây hòe hỏi. Đinh Tiếu nhìn lướt qua: "Không có độc, nhưng cũng không có gì để ăn, trừ khi hương vị không tồi, bằng không anh thử xem?" Trên thực tế đại đa số thực vật đều không có độc, hơn nữa đều có thuộc tính từng loại khác nhau, nhưng cũng không phải đồ vật không có độc đều ăn được. Vấn đề hương vị chiếm rất nhiều, mà có rất nhiều loại trên cơ bản không có hiệu quả gì. Bởi vậy thực vật dại muốn lấy làm đồ ăn là phải lựa chọn kỹ càng. Ít nhất hiện tại Đinh Tiếu còn không nghĩ tới muốn nếm bách thảo, cậu đầu tiên chỉ đem những đồ vật mỹ vị hữu dụng viết ra. Đương nhiên quan trọng nhất chính là phải sưu tập hình dáng các loại thực vật có độc, bán thú nhân bọn họ và giống cái không dễ phân biệt động thực vật có độc tính, cho dù là giống đực cũng không phải tất cả đều có thể nhận biết rõ ràng. Khôn đi qua khom lưng hái một cái lá đặt trong miệng, nhai nhai mấy cái liền nhanh chóng phun ra: "Không cắn được, hương vị rất kỳ quái, khó ăn." Đinh Tiếu cười: "Đúng không, cho nên em đều chọn những vật có lợi với thân thể, ít nhất là đồ vật cũng có thể chống đói. Thực vật trong rừng rậm nhiều như vậy, cũng không cần ngay cả không có độc cũng không buông tha. Nhưng lá của cây hòe kia có thể ăn, còn có, chờ thêm hai tháng nữa nở hoa, hoa hòe bỏ chung vào làm bánh ăn rất thơm. Hoa hòe có thể ăn kèm, ăn với cá, nấu cháo gì đó. Pha nước uống hương vị cũng không tồi." Không thể phủ nhận, cậu từ nhỏ đã rất thích mùi hoa hòe, khi còn nhỏ ba ba còn hái hoa hòe cho cậu, dứt cánh hoa ra khỏi đế hút vào trong miệng, sẽ có chút ngọt ngào của mật hoa. Chỉ tiếc sau khi lớn lên, cây hòe bên đường tuy rằng trước sau như một nhiều, nhưng lại bị phun thuốc, không thể lại ăn. Nghe được lá cây hòe cũng có thể ăn, Khôn lập tức dò hỏi: "Ta đi hái một ít lá hòe nhé?" Đinh Tiếu lập tức lắc đầu: "Đừng, em không biết làm lá cây hòe, vẫn là chờ sau khi nở hoa em làm hoa hòe chưng cá và bánh hoa hòe cho anh. Đúng rồi, chúng ta không mang theo đồ ăn gì, lúc anh đi săn thú em đi theo anh sao?" Khôn lắc đầu: "Ta sẽ tìm được chỗ an toàn, em ở đó chờ ta là được, ta sẽ không săn đại dã thú, đi không xa. Có khí vị của ta, không phải đại hình mãnh thú đặc biệt sẽ không tới gần." Tuy nơi bọn họ đi trong sáu ngày năm đêm này không gần, nhưng tóm lại vẫn là loanh quanh khu vực gần với khu an toàn, mùa này đại hình mãnh thú sẽ không xuất hiện ở đây. Nếu không hắn cũng sẽ không mạo hiểm mang theo bạn lữ ấu tể còn chưa học tập đi săn để có thể bảo vệ mình ở trong rừng rậm của mình đâu. Đinh Tiếu nhếch miệng, kỳ thực bản thân cậu rất muốn nhìn xem Khôn đi săn như thế nào, có đôi khi nhìn hắn bắt trở về những con lang trùng hổ báo gì đó trong lòng vừa tò mò lại vừa lo lắng, đã từng nằm mơ qua vài lần cha và Khôn giằng co với dã thú. Có lẽ thấy bọn họ săn thú trở về rất ít có thương tích, cho dù là có cũng chỉ là những vết cào, hoặc là cọ rách ra một chút. Nghiêm trọng nhất là lần nhìn thấy một miệng vết thương dài như vậy của Phong. Cho nên đó hoàn toàn không có thể xem như ác mộng, cuối cùng đều là kinh ra một thân mồ hôi lạnh, mãnh thú đã bị tiêu diệt: "Vậy vạn nhất có rắn thì sao? Mãng xà cũng rất nguy hiểm!" Khôn vỗ vỗ hầu bao Tiếu Tiếu tự tay chế tác cho hắn: "Nơi này có hùng hoàng, rắc vào gần nơi chúng ta ở rắn nhỏ sẽ không tới, mãng xà có thể cảm giác được hơi thở của giống đực, cho nên bọn chúng cũng sẽ không tới gần." Thì ra còn biết dùng hùng hoàng để đuổi rắn nữa! Thôi, dù sao cũng tuyệt đối tin tưởng Khôn sẽ không để mình gặp nguy hiểm là được rồi. Aiz! Trở về vẫn là nhanh chóng hảo hảo nỗ lực học tập săn thú đi! Như vậy ở trong rừng rậm ít nhất mình cũng có bản lĩnh có thể tự bảo vệ mình. Nếu không tương lai còn như thế nào để Khôn mang theo mình đi du lịch Thú Thế, còn viết nữa! Giữa trưa cùng ngày Khôn bắt về hai con hắc trăn thú, vừa qua mùa đông, hắc trăn thú vừa mới từ trong hang đi ra rõ ràng màu lông không có sáng như hồi bắt được ở mùa thu. Cũng may không gầy ốm lắm, nhìn trọng lượng, một con như thế nào cũng tầm 40 cân, lọc đi da và xương, hẳn là miễn cưỡng cũng đủ đồ ăn cho bữa trưa và tối hôm nay. Ở cạnh suối nước tìm một khối đất bằng, Khôn dựng một cái bếp đá đơn giản, lấy ra bật lửa thập phần thuần thục mà đem lửa bật lên. Nói thật, Khôn ca cảm thấy bật lửa này đúng là thứ tốt, nhưng hắn nghiên cứu qua rất nhiều lần đều không có biện pháp dùng đá lấy lửa làm ra đồ vật tiện lợi như vậy. Cho nên đối với mấy cái bật lửa của Tiếu Tiếu, hắn phi thường quý trọng: "Tiếu Tiếu, bên kia có hai căn thổ ốc, em làm cho ta đi!" Đinh Tiếu nhíu mày, bốn ngày này trong nhà cơ hồ mỗi ngày ít nhất có một món ăn hương vị cà ri, cậu có thích cũng không muốn mỗi ngày đều ăn, thế nào cũng phải ăn đến thượng hỏa mới cam tâm a! Không nghĩ tới đi ra ngoài rồi Khôn vẫn là nhớ mãi không quên. Thôi, nếu đại lão hổ nhà mình thích đã thích thì cứ làm thôi, nhưng lát nữa phải để hắn ăn nhiều rau bùn một chút, đặc biệt phải bắt hắn ăn rau đắng món mà hắn không thích nhất. Không hạ nhiệt là tuyệt đối không được! Thịt hắc trăn thú vô luận là vị hay là mùi đều gần giống với thịt dê, hơn nữa cà ri trị mùi tanh chắc chắn so với gừng còn tốt hơn một chút. Đem phần thịt sườn hắc trăn thú chặt thành miếng nhỏ, để Khôn rửa sạch ở trong nước suối, bớt đi máu loãng rồ trực tiếp cho vào nồi hầm. Không có biện pháp, trong tay cậu cũng không có hoa quả ngọt, cho bốn quả mơ thì quá chua, chỉ có thể dùng đường để trung hòa hương vị. Cho nên trước vẫn là hầm xương sườn, rồi sau lại đem cà ri và đường vào nồi đun. Nghĩ nghĩ, Đinh Tiếu vẫn để Khôn băm một chút rau bùn, chờ tới lúc rau bùn thực sự thành bùn, cậu lại cho cái này vào trong nồi. Tuy rau bùn không có hương vị không thể trung hòa vị cay độc của thổ ốc, nhưng lại giúp món ăn gia tăng chất xơ, quan trọng hơn là rau bùn tươi thực mềm mại, sau khi biến thành bùn lại có tính dính kết, này liền làm cho nước canh sền sệt đậm đà, cũng có thể bớt đi tương cà ri. Dù sao ba dạng đồ vật này tính vị cũng không xung khắc nhau, đặt chung trong một món ăn cũng không thành vấn đề. Trừ bỏ hầm thịt, Đinh Tiếu còn xào hai chén thịt rau bùn làm món chính, còn rau đắng Đinh Tiếu hái một phen, rửa sạch rồi để ráo nước, trực tiếp dùng muối và đường quấy một chén, hơn nữa bắt Khôn phải đem chén này ăn bằng sạch. Khôn ca nhìn món rau đắng mình không thích nhất, lại nghĩ nghĩ Tiếu Tiếu nhà mình đối với chén rau đắng này vừa hái vừa rửa lại quấy, như vậy mất công làm ra, lại nói tốt cho mình, hương vị không thích cũng phải ăn. "Ăn cái này thực sự có chỗ tốt sao?" Đinh Tiếu gật đầu thật mạnh: "Thật! Anh không phải nói em nói cái gì cũng tin sao? Làm gì còn hỏi nhiều như ậy!" Khôn gắp hai mảnh lá rau đắng, nhai hai cái, đột nhiên trước mắt sáng ngời, tuy thực đắng, nhưng so với lúc trước bị mẹ bắt ăn ngon hơn rất nhiều. Hơn nữa vị mặn và vị ngọt trung hòa vị đắng, trở nên không có khó ăn như cũ nữa. Cảm giác còn tạm! Quả nhiên vẫn là bạn lữ nhà mình tốt nhất! Biết mình không thích ăn rau đắng, còn nỗ lực làm thành ngon như vậy cho mình. Nhưng mà...ăn cái này thực sự có thể làm cho màu lông của mình càng tươi sáng hơn sao!? (_ _)
|
Chương 106: Rừng trúc có bảo
Cảm giác dùng bữa không có món chính thực buồn bực, Đinh Tiếu có chút hối hận không mang hai củ bạch đậu bỏ vào trong rổ. Lúc này ăn cơm trưa, vì hương vị đồ ăn của Khôn rất nùng, khiến cho cậu liên tục khát nước. Thật hy vọng có thể mau chóng tìm được đồ vật thay thế món chính, nghĩ tới mấy tháng mình chỉ được ăn mấy món toàn là thịt, cậu liền cảm thấy miệng lưỡi phát nóng. Aiz! Lại uống một ngụm nước đi! Khôn cõng sọt tre lên, đem một con hắc trăn thú còn lại đựng bên trong. Hai người quyết định đi một lát tiêu thực, đương nhiên chậm rãi bước đi như vậy thực thích hợp nói chuyện yêu đương, chỉ tiếc hai người đối với hạng mục này đều không quá quen thuộc. Đi theo hướng dòng suối nhỏ, hai mắt Đinh Tiếu vẫn luôn bồi hồi ở hai bên bờ trái phải, tuy cỏ dại còn chưa mọc lớn, nhưng xem trong mắt vẫn rất là thoải mái. Bước đầu tính ra một chút, phụ cận còn không ít quả trân châu, nếu không ngoài ý muốn năm nay dã ngoại thu hoạch chắc chắn không tồi. Đám rau dại này có lẽ chờ khi mình và Khôn trở về là có thể hái được, ví như rau cần nước sinh trưởng ở bên dòng suối này việc gì cũng cần phải hái về một chút, sau đó còn có thể trồng bên cạnh ao cá và lạch nước nhà mình nữa! Không biết hạt trồng trong đất nhà mình đã nảy mầm chưa, còn có, cá trong ao cá lại gia tăng không ít đi? Những lúc không đi đâu hẳn là có thể vớt mấy con ra hảo hảo hưởng thụ một phen "cá trong áo cá nhà mình" là tư vị gì! Nghĩ đến cá, Đinh Tiếu liền ngứa tay, ước lượng một chút săn xoa vẫn bị coi là xẻng trong tay, nghĩ thầm cũng không thể cứ lấy cái này làm thành xẻng dùng được! Nói gì thì mình cũng phải suy xét một chút đến tôn nghiêm và tâm tình của săn xoa nha. Bắt không được những loài khác, xiên cá hẳn không thành vấn đề: "Khôn, gần đây có nơi có cá lớn có thể bắt được không? Buổi tối em muốn ăn cá." Khôn suy nghĩ một chút, trả lời: "Sườn núi phía đông rừng trúc có một cái sông rất sâu, bên trong hẳn là có cá lớn. Bằng không buổi tối chúng ta liền ở bờ sông đi. Ta nhớ rõ hướng tới bờ sông có một sơn động." Ở sơn động so với trực tiếp ở cạnh bờ sông tốt hơn một chút đi, kỳ thực đối với việc ở trong sơn động Đinh Tiếu vẫn không bài xích. Cậu cũng không muốn Khôn buổi tối phải ngủ ở bên ngoài chịu lạnh. "Sơn động? Là trên sườn núi trong rừng trúc sao?" Khôn gật đầu: "Ừ, sườn núi trúc rất lớn, có hơn hai mươi cái đỉnh núi, nhưng trên phiến núi này phần lớn đều là cây trúc, cho nên mới gọi là sườn núi trúc." Vốn dĩ nghe tên còn tưởng là một triền núi nho nhỏ, không nghĩ tới cư nhiên là một mảnh dải núi. Không thể không nói sau khi nghe đến tin tức này Đinh Tiếu hứng phấn không thôi, một mảnh rừng trúc lớn như vậy, vậy có bao nhiêu măng đây! "Vậy chúng ta chạy nhanh tới đó đi! Nói không chừng hôm nay có thể bắt được cá lớn nữa!" Có tốc độ cao nhất của Khôn, cũng chỉ hơn nửa giờ hai người liền chạy tới sườn núi trúc gần cạnh cái sông lớn kia. Sông này đúng là rất sâu, so với con sông "rộng" ở bên cạnh thôn Thiên Hà của bọn họ mà nói phải thêm chữ "càng" đằng trước. Bờ bên kia cây cối rậm rạp, hiện tại đã có thể thấy được một mảnh xanh tươi. Mà bên này của bọn họ cây cối thưa thớt một chút, nhưng nhìn cỏ khô nảy mầm gì đó, phỏng chừng thực vật thân thảo thấp bé còn nhiều hơn. Quay đầu hướng phía núi nhìn xem, cây trúc dần thay thế các loại cây khác, thoạt nhìn thật sự phi thường đồ sộ, đặc biệt là đối với người chưa từng nhìn thấy rừng trúc như Đinh Tiếu mà nói, càng là kích động không thôi. Xuống lưng hổ, Đinh Tiếu lập tức chạy đến cạnh một cây trúc trước mặt dùng sức vỗ vỗ: "Cây trúc ở đây thực thô tráng!" Thoạt nhìn màu sắc phần lớn là vàng xanh lá cây, cậu nhìn ra, trước mắt có thể thấy được phạm vi, một cây trúc lớn nhất đại khái giống như lu nước, độ cao càng khiến Đinh Tiếu kinh tủng, tính ra một chút cao nhất đại khái có thể tầm năm sáu tầng lầu đi! Kỳ thực không cần thiên nhãn biểu hiện, Đinh Tiếu cũng nhận thấy được loại cây trúc này so với trong ấn tượng đời trước của mình hoàn toàn không giống nhau, huống chi hiện tại thiên nhãn còn nói cho cậu, cây trúc này bản thân có thể ăn, hơn nữa công hiệu cũng tương tự như măng, đều có thể ngăn bệnh tiêu khát, thanh phổi tiêu đờm. Chỉ là....cái cây tên "thiên trúc" này phải ăn thế nào đây? Sờ vào cứng bang bang, chẳng lẽ là khảo nghiệm răng? Khôn thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt Tiếu Tiếu, chạy nhanh sáp lại tới hỏi: "Tiếu Tiếu, phát hiện gì à?" Đinh Tiếu lại một lần nữa vỗ vào thân trúc: "Thiên nhãn biểu hiện cái này có thể ăn, nhưng cứng như này thì ăn thế nào?" Khôn "nga" một tiếng, sau đó mới nói: "Cái này đương nhiên không thể ăn, nhưng những cây mới vừa mọc lên có thể cắn được, em lại đây xem cái này." Nói xong hắn đem Tiếu Tiếu kéo đến cạnh một cây trúc mới mọc tầm hai mét, dùng tay bẻ một cái, thân cây trúc liền biến thành hai đoạn. Hơn nữa hai người lập tức ngửi thấy một mùi thanh hương chỉ có ở cây trúc: "Cái này có thể cắn được, trước kia cha mang ta đi săn thú đến bên này đã nói với ta, thật lâu trước kia khi thú nhân chúng ta còn không cường đại như hiện tại, không dễ dàng bắt giữ được con mồi, có một ít thú nhân bị đói không chịu được sẽ tới bẻ những cây trúc vừa mọc ra này ăn chống đói. Bất quá không thể ăn." Nói xong, hắn trực tiếp đem đoạn thân trúc trong tay đưa tới trong miệng "răng rắc" ăn một miếng. Nhìn khôn "kẽo kẹt kẽo kẹt" mà cắn đến hăng hái, Đinh Tiếu liền cảm thấy hàm răng của mình phát ngứa, cổ họng có một cỗ cảm giác thực không thoải mái: "Anh đừng nhai nữa." Khôn lập tức im miệng: "Không có hương vị gì, nhưng vẫn là rất khó cắn, em không nhai được." Theo bản năng mà xoa nhẹ quai hàm mình một chút, Đinh Tiếu cầm lấy đoạn trúc Khôn cắn dư lên, vỏ ngoài cây trúc mới này cũng thực cứng rắn, nhưng chắc chắn không dầy bằng cây trúc thành niên. Tiếp giáp vỏ ngoài là một lớp tầm 5mm màu xanh non, tiếp đến là phần màu trắng sau đó mới là ruột rỗng. Ấn ấn một cái, di? Phần màu trắng hình như tương đối mềm! Phát hiện điểm này, Đinh Tiếu lập tức bảo khôn đem phần trắng bên trong lột ra, sau đó không chờ được mà nếm thử một miếng. Sau khi ăn thử hai mắt lập tức tỏa sáng: "Khôn! Cái này thực sự có thể ăn nha!" "Thịt" bên trong cây trúc hơi có chút ngọt, nhưng lại không đủ để cảm thấy nó là vị ngọt, cho nên chính xác mà nói thịt trúc này không có bất luận hương vị gì, chỉ có thể ngửi được mùi thơm thoảng thoảng của trúc. Mà từ vị đi lên, thịt thiên trúc ăn vào hơi có chút dai nhưng lại không bị sơ, ăn vào không tệ, như là ăn củ đậu vậy. Có lẽ sau khi chưng nấu có thể giống như Bạch đậu hay củ từ gì đó dùng làm món chính. Đương nhiên chắc chắn có thể xào để ăn. Nghe Tiếu Tiếu nói như vậy, Khôn cũng lập tức đào ra một miếng thịt trúc cho vào miệng. Quả nhiên khác với cảm giác dai dai khi mình nhai vỏ, hơn nữa cũng không có vị hơi chát khi vừa mới ăn. "Vậy tối nay chúng ta liền thử cái này xem!" Nếu có thể thì bọn họ có thể lấy một ít mang về, mặc dù trúc non này có thể ăn, hắn cũng lưỡng lự có nên nói cho người khác biết chuyện này hay không. Dù sao vùng rừng núi trúc này đối với mười mấy thôn xóm phụ cận của tộc Dực hổ bọn họ mà nói là quá trọng yếu. Trong sinh hoạt rất nhiều đồ vật đều phải dùng cây trúc này làm thành. Nếu cây trúc non có thể ăn, như vậy càng không cần phải nói tới măng! Có thiên nhãn hỗ trợ, Đinh Tiếu rất nhanh đã tìm được vị trí một nhóm măng đang hơi trồi lên mặt đất. "Loại măng thiên trúc này rất non a! Không giống với loại tương tự em ăn lúc trước." Bẻ ra một cây măng, Đinh Tiếu đối với thịt măng trắng nõn sạch sẽ bên trong cảm khái nói. Lúc này trong tay Khôn đã có năm cành trúc mới và bốn củ măng, sọt tre bên người Tiếu Tiếu cũng có năm củ măng. Hắn sáp lại gần bên người Tiếu Tiếu, trên mặt còn mang theo nhàn nhạt mỉm cười, đây chính là đặc quyền của bạn lữ ấu tể nhà hắn: "Xem ra không tồi, tương đối đủ cho chúng ta ăn tối là được rồi, không phải nói còn muốn bắt cá?" Đinh Tiếu nghe xong lập tức đem măng trong tay bỏ vào sọt tre: "Được! Em đi bắt cá, anh đi đắp bếp đá!" Không ngoài dự đoán của hai người, cá trong sông đúng là rất nhiều, đặc biệt là nơi này cách khá xa với thôn, bình thường cũng không có người đến bắt cá, cho nên cá nhìn thấy người cũng giống như nhìn thấy động vật uống nước ở bờ sông, hoàn toàn không có ý tứ muốn tránh né. Điều này làm tốc độ bắt cá của Đinh Tiếu tăng lên rất nhanh, trên cơ bản bình quân ba lần cắm săn xoa xuống là có thể bắt được một con cá. Thức ăn của hai người nên Đinh Tiếu cũng không tham lam, chỉ bắt bốn con cá liền lên bờ. Nói thật vào mùa này nước sông vẫn rất lạnh, cũng may lúc này là hơn ba giờ chiều, mặt trời hôm nay lại sáng, vừa qua thời điểm buổi trưa nên cậu cũng không cảm thấy nước quá lạnh, quan trọng là cậu chỉ đứng ở khu vực gần bờ sông, nước cũng không vượt quá đầu gối. Tuy Đinh Tiếu không cảm thấy lạnh, nhưng khi lên bờ Khôn ca vẫn nhanh chóng ôm lấy bạn lữ, sau đó đặt lên da thú đã trải sẵn cạnh bếp cho cậu sưởi ấm. Sau đó tự mình tiến tới bờ sông xử lý bốn con cá và hai con hắc trăn thú kia. Đinh Tiếu ngồi một chỗ cũng không nhàn rỗi, đem bình gốm đặt bên cạnh, bắt đầu đùng dao quân dụng lột thịt trúc. Có đao hỗ trợ, tốc độ róc trúc vẫn rất nhanh, năm cây trúc cao tầm 2 mét róc ra được một bình trúc thịt, cái này khiến Đinh Tiếu rất vui vẻ, này chứng minh sản lượng loại "thịt" trúc này phi thường cao. Phải biết rằng chúng nó tuy rằng cao hai mét, hơn nữa trung gian lõi trúc lại rỗng ruột, tuy lỗ rỗng này không lớn, nhưng cũng to gần bằng ngón út của mình. Măng được Đinh Tiếu tính toán chế tác măng nấu thịt, tuy bọn họ hôm nay chỉ có thịt hắc trăn thú, hương vị hơi tanh, nhưng cũng may hai loại nguyên liệu này nấu chung không bị xung đột. Còn hương vị có được không cậu không lo lắng, Khôn nhà bọn họ tuyệt đối sẽ không nói không thể ăn. Ngay cả rau đắng còn có thể tiêu diệt được một chén mà không phải sao?! Loại măng thiên trúc này có vị giòn nộn hơn nữa lại mọng nước, mang theo một chút vị ngọt, Đinh Tiếu ăn thử một miếng sống liền đối với vị này khá thích, đột nhiên liền sinh ra ý tưởng muốn ăn hai củ măng nướng. Vì thế bảo Khôn mau đi đào thêm hai củ măng trở về. Cậu muốn thử xem sau khi cắt măng thành sợi cuốn với thịt ba chỉ nướng ăn hương vị sẽ thế nào. Dù sao cũng cần nướng thịt, chắc chắn cũng không tốn kém mấy về chút thử nghiệm này của cậu. Rửa đi máu loãng rồi dùng gừng nấu chín năm phần, cứ như vậy có thể trừ đi một ít mùi tanh, dù sao thịt hắc trăn thú này so với thịt dê còn tanh hơn, có thể bớt đi vẫn là có chỗ tốt. Sau đó cho nước vào bình, một lần nữa nấu một nồi nước sau đó cho thịt và gừng miếng bỏ vào, sau đó đem ngũ vị hương và hành thái miếng bỏ vào, cứ như vậy hầm. Hầm khoảng 10 phút, Đinh Tiếu mới đem măng đã được cắt thành từng khối bỏ vào nồi. Sau đó lại hầm thêm mười phút, tới khi nồi canh cạn gần thấy đáy. Lúc này lại cho thêm muối xanh và một chút đường cho vào, món măng nấu thịt đơn giản liền hoàn thành. Khôn gấp không chờ nổi mà thò đầu qua mở miệng chờ Tiếu Tiếu đút cho hắn ăn thử miếng đầu tiên, khi nhai nhai miếng măng nuốt xuống xong lập tức lại há miệng ra: "Ta muốn ăn thịt!" Đinh Tiếu lập tức thỏa mãn yêu cầu của Khôn ca, đợi Khôn đem miếng thịt nuốt xuống vẻ mặt chờ mong mà hỏi: "Thế nào? Hương vị thế nào?" Khôn cười gật gật đầu: "Ngon! hương vị măng và thịt gần như nhau!" Di? Nghe Khôn nói như vậy, Đinh Tiếu nhanh chóng gắp một miếng măng, thổi nguội cho vào trong miệng. Quả nhiên một cỗ vị thịt lan tỏa trong miệng, nếu không phải vẫn còn duy trì độ giòn nộn, từ hương vị mà nói đây hoàn toàn là thịt. Xem ra củ măng này có năng lực hấp thụ hương vị siêu cường! Khoan đã! Như thế nào cảm giác hương vị không có mùi tanh nhỉ? Chẳng lẽ măng còn có thể khử mùi tanh? Lập tức nếm thử một miếng thịt hắc trăn thú. Quả nhiên mặc dù là ăn mỗi thịt không, nhưng vị tanh cũng ít đi rất nhiều, măng thiên trúc quả nhiên là thứ tốt! Không biết mình có thể làm được măng khô không, thôi, lúc không ngủ được rồi lại nghĩ tiếp, hiện tại mau chóng đi ướp cá, nếu không lát nữa nướng rắc muối lên cũng không ngon miệng bằng cá đã ướp sẵn. "Khôn, lúc trước khi làm ống trúc, anh và cha chính là lấy từ cây trúc ở đây sao?" Đinh Tiếu một bên vừa róc trúc một bên nói chuyện phiếm với Khôn. Khôn lắc đầu: "Kỳ thực phụ cận khu an toàn thôn Thiên Hà chúng ta cũng có một ngọn núi có trúc, nhưng cơ bản không có ai sẽ đi tới đó lấy, ban đầu làm thí nghiệm là lấy ở đó. Sau lại làm bình để bán, ta và nhị thúc là tới nơi này chặt cây trúc." Nhìn một chút ống trúc đựng muối ở bên cạnh, Đinh Tiếu hỏi: "Chính là ống trúc này giống như loại em thấy trước kia a! Em cũng không thấy anh và cha lấy thịt trúc từ loại trúc này mà?" Khôn trả lời: "Cái này ta không biết vì sao, nhưng khi chặt cây trúc làm sọt là phải vứt đi rất nhiều thịt trúc, nhưng không dày như vậy. Trước kia cũng không biết có thể ăn, vứt đi nhiều như vậy thực đáng tiếc." Như vậy xem ra, loại thiên trúc này càng dài càng ít thịt, chờ đến lúc thành niên hoàn toàn bị cây trúc hấp thụ sạch sẽ, liền biến thành vỏ ngoài của cây trúc. "Vậy về sau nói cho mọi người những thịt trúc đó có thể ăn không phải là được rồi sao, như vậy sau này khi làm sọt tre cũng không bị lãng phí." Khôn lắc đầu: "Ta lại suy xét có nên nói với mọi người hay không, lãnh địa tộc Dực Hổ chúng ta tuy rằng cũng có vài khu rừng trúc như vậy, nhưng so với các loại cây khác lại không nhiều lắm, cây trúc rất quan trọng." "Anh là lo vạn nhất mọi người cảm thấy có thể lấy thịt trúc làm món chính, sau đó đều tới chặt trúc?" Nếu như vậy đúng là không thể tốt được: "Chính là loại trúc này tốc độ trưởng thành vẫn rất là nhanh đi? Nếu không chúng ta trồng một mảnh rừng trúc ở gần thôn." "Để bàn sau, chuyện này để ta nghĩ là được rồi, nhưng năm nay thì thôi." Khôn cần phải suy xét không để Tiếu Tiếu nhà mình bại lộ năng lực, năm nay đã làm ruộng thí nghiệm, Tiếu Tiếu lại bắt đầu học tập săn thú, mình cũng phải nhanh chóng xây nhà mới, không có thời gian đi làm những việc này. Dù sao cũng lãng phí nhiều năm như vậy, đến lúc đó lại cùng mọi người nói trúc thịt mà nhà mình giữ lại là để nuôi động vật không phải là được rồi sao, bọn họ đâu biết được là người hay là động vật ăn chứ! "Cũng không vấn đề, về sau những việc này đều là anh định đoạt. Anh là thần đồng mà! Nhưng nhà của mình cũng không thể chờ đến sang năm mới được ăn." Cúi đầu nhìn phần vỏ trúc còn dư lại dưới chân, Đinh Tiếu đột nhiên nghĩ ra: "Khôn, anh biết làm sọt tre không?" Khôn gật đầu: "Biết, em muốn làm sọt tre mới?" Đinh Tiếu lắc lắc đầu, nhưng lập tức gật gật đầu, sau đó lấy ra giấy bút của mình, vẽ một cái rọ bắt tôm lên trên: "Em thấy vỏ của mấy cây trúc này rất dai, anh có thể làm một cái rọ như vậy cho em, được không?" Nhìn Tiếu Tiếu một bên nói một bên khoa tay múa chân yêu cầu, Khôn nghe hiểu lập tức đáp ứng: "Được, tuy rằng kỳ quái, nhưng có thể làm, có tác dụng gì?" Đinh Tiếu cười trả lời: "Vừa rồi khi em bắt cá nhìn thấy trong sông có tôm, anh xem, đến lúc đó chúng ta đem xương cốt còn thừa bỏ vào bên trong rọ, lại đặt nó vào trong sông, buổi sáng ngày mai lấy lên, trong rọ hẳn sẽ có tôm."
|
Chương 107: Về sau nó tên là cây gạo!
Bí: LÀM MỘT CHƯƠNG RỒI NGHỈ TẾT ĐÊ!!!!!! THÂN ÁI CHÚC MỪNG NĂM MỚI TOÀN THỂ BÀ CON CÔ BÁC NHÓE! ><><>< Trúc thái lát xào cùng thịt cá trong thời gian ngắn nên trừ bỏ thịt cá vẫn tươi ngon, lại bảo trì một chút độ giòn của trúc, nhưng lại tăng thêm một chút tính dai, cắn vào hơi dùng lực. Khác với thịt xào trúc, dùng canh xương hầm nấu trúc thịt cắt miếng giống như ăn mì sợi, cảm giác giòn giòn hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một chút vị mềm, chính xác mà nói càng giống như sợi mì được nấu qua, nhưng thật ra lại hút no vị thịt của nước canh, ăn vào phi thường không tồi. Khôn cũng cảm thấy trúc thịt này ăn khá được, nấu cùng cái gì đều sẽ biến thành vị của cái đó, quan trọng là sau khi nấu có thể cắn dễ dàng, chắc chắn tiểu ấu tể dưới năm tuổi có thể ăn được: "Tiếu Tiếu, cái này có thể giống quả trân châu và củ từ trở thành món chính được không?" Một ngụm cá nướng, một ngụm trúc thịt lá, Đinh Tiếu ăn đến vui vẻ vô cùng, nghe Khôn hỏi như vậy, lập tức nuốt xuống thức ăn trong miệng trả lời: "Hẳn là có thể đi, em ăn vào gần giống như ăn mì, nhưng thứ này tính hàn, ăn nhiều không tốt. Nếu người bụng luôn không thoải mái tốt nhất cũng đừng ăn." Khôn khó hiểu: "Tính hàn là gì?" "Ách..." vấn đề này thật là tương đối có trình độ, Đinh Tiếu tổ chức một chút ngôn ngữ, sau đó trả lời: "Hàn chính là lạnh, ăn mấy thứ này cũng có phần lạnh, ví dụ thịt lão hổ ăn nhiều anh có cảm thấy thực nóng hay không?" Khôn gật đầu: "Cho nên thịt lão hổ thịt chính là tính nhiệt?" Đinh Tiếu giơ ngón cái lên: "Năng lực lý giải thực mạnh, đại khái là vì người nơi này không giống quê nhà em, em chưa từng thấy qua có ai ở nơi này bị tiêu chảy, nhưng đồ vật tính hàn nếu trong thân thể tì vị không tốt là không thể ăn nhiều, nếu không thực dễ dàng tiêu chảy. Đương nhiên đồ vật tính nhiệt mỗi ngày ăn cũng không tốt, thực dễ dàng nổi mụn trên mặt, hoặc là miệng lưỡi khô, miệng bị nhiệt, nếu không chính là đi đại tiện không thoải mái vân vân." Khôn theo bản năng sờ sờ gương mặt mình, không cảm giác được hiện tượng nổi đậu, một cử động này trực tiếp khiến Đinh Tiếu cười to: "Anh sờ cái gì vậy! Em cũng chưa nói trên mặt anh mọc mụn! Dạ dày giống đực lão hổ bọn anh là dạng gì? Nơi này của chúng ta, mỗi người đều là ăn thịt mà lớn lên, phỏng chừng lực thừa nhận với những gì em nói cũng không giống nhau, không cần lo lắng." "Người ở quê em biết thực nhiều, nhưng đồ ăn không có độc cũng phải ăn cẩn thận như vậy, thật không thoải mái. Vừa thấy liền biết chỗ các em không thiếu đồ ăn." Khôn cảm thán. Đinh Tiếu hơi hơi mỉm cười: "Đúng vậy, chỉ có người không vì lo lắng ấm no mới sẽ đi chú ý loại vấn đề này. Kỳ thực ở thế giới quê em, vẫn là có rất nhiều người mỗi ngày đều vì cơm ăn áo mặc mà bôn ba. Mà thường thường bọn họ thu hoạch được không tương xứng với giá trị lao động bọn họ bỏ ra. Còn nơi này của chúng ta, nỗ lực thu thập sẽ có đồ ăn và trái cây, nỗ lực săn thú sẽ có thịt ăn và da thú làm quần áo. Chỉ cần tự mình động thủ là có thể có nhà ở. Em càng thích cuộc sống nhàn nhã tự tại như hiện tại, thật tốt nha!" Khôn tiến tới hôn một cái lên khuôn mặt đang tươi cười của Tiếu Tiếu: "Về sau sẽ càng tốt!" Dập tắt lửa bếp đá, lại dùng đất đá lấp đi hố bếp, sau khi Khôn đem rọ tôm đặt trong sông xong hai người mới hướng tới sườn núi đi đến. Đi vào sơn động bọn họ muốn dừng chân tối này, Đinh Tiếu quan sát từ trong ra ngoài một vòng. Bên trong rất rộng, hơn một trăm mét vuông, còn thêm năm cái hang nhỏ. Hang lớn nhất cũng đến hai mươi mét vuông, ở gần cửa động. Đinh Tiếu liền quyết định ở chỗ này, thứ nhất là diện tích không lớn không nhỏ, Khôn ở bên trong không nghẹn khuất, bản thân mình cũng không cảm thấy trống trải, thứ hai khoảng cách gần cửa động cũng có chỗ tốt, không khí lưu thông tốt, bên ngoài vạn nhất có tình huống gì cũng có thể chạy trốn nhanh một chút. Còn có một nguyên nhân lớn nhất là trong cái hang này có một cái đài đất thiên nhiên có thể dùng làm giường. Đối với ở trong cái hang nhỏ nào Khôn không có ý kiến:"Ta đi kiếm chút cỏ khô về, túi hùng hoàng này cho em để đuổi trùng phòng rắn, nhưng không nên rải quá nhiều." Mùa xuân đã là mùa mà các loại sâu nhỏ bắt đầu sống lại, nói thật Đinh Tiếu tuy rằng là lớn lên ở ngoại thành, khi còn nhỏ cũng không thiếu bắt sâu chơi. Nhưng càng lớn liền càng với loại trò chơi này cách xa, không thể nói là có bao nhiêu sợ, nhưng tóm lại nhìn thấy liền không thoải mái là được rồi. Cho nên, cậu mới đem hùng hoàng rải đến chỗ trải giường chiếu mà cậu chọn, liền thấy bên cạnh đài đất chui ra không ít sâu. Nhưng cậu cũng phát hiện một việc kỳ quái, đám sâu này bò đi cư nhiên đều là vòng qua mình, chẳng lẽ từ khi mình ăn cục đá kia vào còn thêm một công năng bách độc bất xâm... Không đúng, là dị năng bách trùng bất xâm đi? Nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng không đúng a, khi mình xuyên qua tới Thanh Sâm, năm ngày đều sinh hoạt trong rừng, cũng hoàn toàn không bị con muỗi nào tới gần. Theo lý thuyết khi đó là vào cuối thu mát mẻ, là thời kỳ đám muỗi hung hăng ngang ngược, chẳng lẽ thế giới này không có muỗi? Không đúng! Này phải hỏi Khôn mới được! Khôn trở về ôm theo một bó cỏ khô thật lớn, sau đó rất quen thuộc mà đem chúng trải thêm đài đất. "Sáng mai ta đi săn thú, muốn ăn gì?" Đinh Tiếu một bên trải thảm da thú, một bên trả lời: "Anh săn gì em liền làm cái đó, nào còn chọn làm gì." Khôn cười: "Đó là vì Tiếu Tiếu nhà ta làm gì ăn cũng ngon!" Đinh Tiếu bĩu môi: "Lời nịnh này một chút ý nghĩa cũng không có, đúng rồi Khôn, nơi này chúng ta có muỗi không? Chính là người bị châm một cái liền xưng vù lên." Khôn gật đầu: "Đương nhiên là có a! Ghét muỗi nhất, nhưng hiến tế có thể chế dược đuổi muỗi, lấy về nhà treo lên, muỗi liền không vào nhà. Nhưng ở ngoài nhà luôn bị muỗi cắn, rất ngứa. Em bị muỗi cắn?" Chính là mùa này muỗi hẳn là không cắn người a! Đinh Tiếu lắc đầu: "Không phải, em vừa rồi khi rải hùng hoàng phát hiện không ít sâu nhỏ từ đài đất bò ra, nhưng đám sâu này đều vòng qua em, còn có, em tới hơn nửa năm, trên người chưa từng bị muỗi cắn lần nào. Trước kia em rất thu hút muỗi." Nhìn vẻ mặt lo lắng cùng khó hiểu của bạn lữ nhà mình, Khôn nhịn không được nở nụ cười. Đi tới ôm Đinh Tiếu ngồi lên "giường", nhẹ nhàng mà sờ khuôn mặt Tiếu Tiếu: "Em là người được Thần Thú chúc phúc, những con muỗi đó sao dám tới gần em." Đinh Tiếu dơ tay ôm cổ Khôn: "Em cũng không có tật xấu hy vọng muỗi sâu tới gần em như vậy, Em chỉ là không rõ, anh nói có thể hay không là vì đồ ăn ở quê nhà em không tốt, cho nên từ trong ra ngoài đều tỏa ra hương vị mà đám muỗi này ghét?" Đây là ý tưởng duy nhất mà cậu có thể nghĩ ra trước mắt. Thử nghĩ xem, đồ ăn vặt nào của người hiện đại mà chả có chất phụ gia, cho dù ăn cũng không nguy hại, các loại hóa chất đều trong phạm vi an toàn cho phép, nhưng chắc chắn sẽ có tích lũy trong thân thể đi? Ở cái hoàn cảnh nguyên thủy này, phỏng chừng những độc tố tích lũy đó sẽ có tác dụng đuổi trùng cũng không chừng. Khôn cúi đầu liếm cần cổ Đinh Tiếu, hơn nữa còn dùng sức mà hít mấy hơi: "Hương vị mà muỗi chán ghét? Không sao, ta thích, thích nhất!" Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Anh đừng liếm, ngứa! Anh muốn biến thành đại muỗi à!" Khôn ngẩng đầu, lộ ra mỉm cười mà trước nay không thường biểu hiện ra: "Ta cũng có thể tạo ra nốt đỏ nha!" Nói xong lập tức vùi đầu hạ thủ~ Đinh Tiếu đầu đầy hắc tuyến: "Ngô...làm, làm gì vậy! Em...em muốn đi nhặt củi! A! Đừng sờ loạn! Em còn phải, phải nấu nước..." Khôn ca sẽ để mỹ vị tới tay tuột mất sao? Đương nhiên là không! Nhưng lời bạn lữ nói hắn vẫn là tuân theo. "Sờ một chút, xong rồi ta đi nhặt củi nhóm lửa đun nước." Vì thế...hết thảy cứ như vậy tiếp tục. Cái gì? Các ngươi thật sự cho rằng chỉ sờ soạng một chút? Ngây thơ! Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Đinh Tiếu phát hiện Khôn không ở trong động. Đống lửa cạnh "Giường" đã dập tắt, nhưng bên trên còn treo một bình tỏa ra hơi nước nóng. Chống đỡ ngồi dậy, Đinh Tiếu ai điếu một chút cho cái eo và chân đáng thương của mình. Không biết tên hỗn đản Khôn này từ nơi nào học xong chiêu số mới, đùi đều sắp bị bong da! Nhưng mà...cái loại cảm giác này thực sự rất giống khi chân chính kết hợp một chỗ...ách...phi!!! Mới sáng sớm đã nghĩ những cái này làm gì! Đều do Khôn, vừa rời khỏi nhà một ngày đã không thành thật. Cũng may không phải làm đến cùng, nếu không mình chắc bị tê liệt luôn quá. Ngẫm lại...ngày sau của mình liền có chút không kham nổi!!! Dùng ống trúc múc chút nước ấm rửa mặt đánh răng, Đinh Tiếu xoa eo đứng ở cửa động nhìn ra bên ngoài. Cách đó không xa bờ sông có một tầng sương mù, lại kết hợp với rừng trúc, cảm giác thực sự có một loại nhân gian tiên cảnh, tâm tình lập tức thoải mái, có một loại xúc động muốn hét to một hơi. Nhưng cậu cũng không có tật xấu như vậy, nơi này tuy nói cách khu an toàn không xa, nhưng dù sao cũng là rừng rậm nguyên thủy, mình lại đem sói dẫn tới cửa. Quay lại trong động, đem trúc thịt còn dư lại hôm qua lấy ra. Ngửi mùi không bị hỏng, nhưng cắn vào một cái lại cứng hơn hôm qua không ít, xem ra thứ này chỉ thích hợp ăn ngay. Thôi, đem chỗ dư này cắt thành miếng nhỏ nấu một lát, đủ cho mình dùng bữa sáng. Không biết Khôn có thể săn được con gì về, nhưng hẳn là có thể thu hoạch một ít tôm. Nghĩ đến Tôm, Đinh Tiếu nhịn không được nuốt nước miếng, thật lâu không được ăn, mà cố tình cậu lại là một người thích ăn tôm nhất. Đương nhiên, tôm sông và tôm biển hương vị khác nhau, nhưng mặc kệ là loại nào cậu cũng đều thích. Cái gì mà tôm cay tê, bạch chước tôm, tôm chiên, tôm viên vân vân, trên cơ bản chỉ cần là món có tôm cậu đều thích ăn. Khi Khôn trở về trên người không mang theo bất luận con mồi gì, nhưng sọt tre lại đựng không ít đồ vật. Tiếu Tiếu cảm thấy có chút đói ngẩng đầu nhìn hắn: "Không săn được con nào?" Khôn lắc đầu: "Săn được một đầu bạo nha heo, đặt ở bờ sông, chúng ta đi qua làm." Nói xong hắn đem sọt tre dỡ xuống đưa tới trước mặt Tiếu Tiếu: "Cái này là khi săn thú nhìn thấy, tuy đều không có độc, nhưng cũng không có người lấy ăn, em nhìn xem." Sọt tre đựng không ít thực vật, có đồ vật to bằng nắm tay cứng cứng, bộ dạng xấu xí không nhìn nổi, hơn nữa vừa nhìn đã biết bị mộc hóa, thiên nhãn đối với thứ này rất khinh thường, trực tiếp cho ba chữ "Không thể ăn". Còn có một ít cỏ dại tươi non, thực sự có mấy loại rau dại có thể ăn, nhưng phần lớn đều giống như rau đắng, chỉ có một loại hình dáng rất giống đậu mèo, ăn vào trong miệng lập tức tinh thần tỉnh táo không ít. Vì thiên nhãn không biểu hiện loại cây này tên là gì, Đinh Tiếu liền đặt cho nó cái tên là "Hương Đậu mèo", thật đúng là vì hình dáng của nó rất giống đậu mèo. Cậu quyết định nhất định phải trồng một ít thứ này trong sân vườn nhà mình, khi xào rau gần xong rải một chút lên nhất định có thể tăng thêm vị, so với mùi của hương hương thảo còn thanh đạm hơn nhiều. Từ trên xuống dưới, một đống lớn đồ vật đặt ở cùng nhau cảm giác thật đúng là không ít. Nhìn xuống tận cuối giỏ, Đinh Tiếu bị một nhánh cây xuất hiện trước mắt trấn kinh. Nhánh cây này chia thành ba nhánh, mỗi một nhánh đều có một hàng quả dài hơn hai mươi phân. Loại trái cây này rất nhỏ, tầm bằng hạt gạo được nấu chín. Bề ngoài rất giống là hạt điều thu nhỏ, thiên nhãn nói cho cậu loại thực vật này tình bình vị cam, có công hiệu cường thân kiện thể bổ trung ích khí, quan trọng nhất chính là có thuộc tính "chống đói"! Đinh Tiếu không chờ nổi mà đem nhánh cây này tách ra, dùng tay tháo xuống một quả nhỏ, hai ngón tay cậu nhẹ nhàng nghiền một chút, vỏ ngoài khô ráo của trái cây liên bong ra toàn bộ, lộ ra nhân quả màu vàng nhạt bên trong. Đem nhân quả bỏ vào trong miệng, lập tức một mùi thơm quen thuộc của cơm gạo khuếch tán trong miệng. Đinh Tiếu cảm động đến nước mắt đều đảo quanh hốc mắt. Mẹ nó, này tuy không phải lúa, nhưng lại có hương vị tương tự như gạo a! Rốt cuộc, rốt cuộc xem như tìm được gạo thương nhớ đã lâu, rốt cuộc xem như có thể nấu cơm ăn với rau xào rồi! Nhân sinh a, ngươi nói ngươi sao lại tốt đẹp như vậy!! Khôn thấy hai mắt Đinh Tiếu đỏ ngầu, tưởng thứ này rất khó ăn, vì thế lập tức tiến lại gần: "Làm sao vậy? Khó ăn như vậy sao?" Thứ này hắn đã ăn thử qua, tuy cắn vào một chút cũng không thoải mái, nhưng sau khi nhai còn có một chút ngòn ngọt, không đến mức khó ăn như vậy a?? Đinh Tiếu lập tức xoa xoa mắt: "Cái gì chứ! Sao có thể khó ăn được! Hương vị của cái này gần giống với lúa mà em bảo anh tìm! Thứ này tìm được ở đâu? Còn có bao nhiêu?!" Lúa mà Tiếu Tiếu luôn nhớ mãi không quên chính là hương vị này? Xem ra vẫn là phải qua tay Tiếu Tiếu chế tác, bằng không cho dù chỉ ăn một chút cũng không được. "Loại đại thụ này có rất nhiều, chim rất thích mổ loại trái cây nhỏ này!" Cư nhiên là đại thụ?! Chẳng lẽ đây là phương thức sinh trưởng của gạo ở Thú Thế? Hãn! Nhưng thôi, có nhiều là được. Moa ha ha ha ha ha ha, lúc về mình phải trông nhiều cây này mới được! "Phụ cận còn bao nhiêu? Em đều muốn!" Nhìn bộ dáng vui vẻ của bạn lữ, Khôn cũng hưng phấn theo: "Phụ cận có rất nhiều, em đều muốn sẽ rất nặng, bằng không trở về lại hái đi?" Đinh Tiếu bẹp miệng: "Vậy được rồi, nhưng ít ra phải trích đầy một túi, anh động thủ đi!" Hừ hừ, lần này ra ngoài thật là có giá trị! Quá đã! Khôn đầy mặt sủng nịnh gật đầu: "Ừ, ta động thủ, chúng ta trước đi ăn cơm sáng, ăn xong rồi lại mang em đi hái loại trái cây này." Đinh Tiếu lập tức gật đầu đồng ý: "Được! Chỗ nhánh cây này cũng có thể thu được một bát nhỏ, nấu với thịt trúc thành cháo đi, đi đi đi, chúng ta mau đi bờ sông, nhìn xem có tôm vào trong rọ tôm hay không!" Khôn đem mấy loại thực vật không ăn được ném vào hang nhỏ sau cửa động, sau đó cõng lên sọt tre. "Tiếu Tiếu, loại trái cây này thực sự giống với gạo mà em nói sao? Ăn vào có chỗ tốt nào với cơ thể?" Đinh Tiếu cười ha ha mà trả lời: "Tuy rằng ta không xác định bọn chúng có giống nhau hay không, nhưng hương vị thì không khác mấy. Hơn nữa loại trái cây này ăn vào có thể cường thân kiện thể, người thân thể suy yếu ăn vào có thể gia tăng khí lực. Lát nữa chúng ta có thể dùng thử chỗ này nấu cháo xem thế nào. Đúng rồi, loại đại thụ này cũng không có tên, bằng không về sau gọi nó là cây gạo đi!" Đại thụ sinh ra gạo, cỡ nào dễ hiểu!
|
Chương 108: Cơm lam
Đầu bạo nha heo hôm nay Khôn bắt được thật sự đủ lớn, từ chỗ này Đinh Tiếu đã nhin được thân ảnh con heo kia. Tính toán một chút lượng cơm của bản thân và Khôn, này có lẽ ăn đủ đến lúc trở về. Thật đáng buồn chính là chẳng phải mỗi ngày đều phải cõng nó sao? "Khôn, không phải anh nói không săn đại dã thú sao, đầu bạo nha heo này lớn như vậy, cầm theo thật vất vả. Hơn nữa đủ ăn được mấy ngày, lại bị hỏng thì không tốt." Quan trọng là cậu chỉ mang một ống trúc muối, căn bản không đủ ướp nhiều thịt heo như vậy! Khôn trả lời: "Ta cõng được, dùng nhánh hắc hương thụ nướng qua có thể để thật lâu, ta nhìn thấy hắc hương thụ mới săn nó." Nói hai câu cũng liền đến gần con heo, Khôn khom lưng cầm lấy một nhánh cây đen nhánh trên mặt đất đưa tới trước mặt Đinh Tiếu. "Ngửi thử xem, rất thơm." Mùi hương quanh quẩn đích xác rất khiến người thoải mái. Đinh Tiếu thập phần tò mò mà dùng tay sờ thử một chút, trên tay cũng không bị nhiễm đen. Thiên nhãn biểu hiện nhánh cây này không có độc, nhưng lại không có thuộc tính khác. Lý luận là không thích hợp để ăn. Nhưng nghe ý tứ của Khôn, người nơi này đã sớm bắt đầu dùng loại cây này để hun đồ ăn bảo tồn. "Cái hắc hương thụ này rất ít thấy sao? Lúc trước sao không thấy cha và anh dùng qua?" Khôn gật đầu: "Hắc hương thụ rất ít, hơn nữa mỗi năm sinh trưởng ở chỗ khác nhau, nghe lão thú nhân trong thôn nói, trước kia loại hắc hương thụ này rất nhiều, nhưng vì các thú nhân đều dùng để nướng thịt, cho nên càng ngày càng ít." Quả nhiên đồ vật luôn bị sử dụng mà không biết bảo hộ là không được! "Chúng ta có thể trồng một chút thử xem! Loại cây này kết quả có hạt không?" "Kết quả màu đen rất nhỏ, đó chính là hạt giống sao? Vậy hiện tại hẳn là vừa lúc có." Kỳ thực hiện tại hắc hương thụ đối với bọn họ chỉ là một loại lựa chọn mới lạ mà thôi. Hắn sống năm mươi năm, cũng chỉ ăn qua mười lần đồ ăn dùng hắc hương thụ nướng ra. Hương vị đúng là rất thơm, nhưng không phải đặc biệt lắm. Hơn nữa hắn cảm thấy Tiếu Tiếu dùng hương liệu yêm thịt cho dù là đầu gỗ bình thường nước cũng là ngon nhất. "Vậy là tốt rồi! Lát nữa chúng ta hái một ít, trở về trồng thử xem có được hay không. Anh trước thu thập heo, em đi xách rọ tôm!" Nói xong Đinh Tiếu hưng phấn chạy tới bờ sông, cẩn thận tìm kiếm ký hiệu mà ngày hôm qua bọn họ lưu lại, cũng chính là thảo mạn buộc vào cục đá ở đầu rọ tôm. Khi Đinh Tiếu khẽ động thảo mạn liền biết thu hoạch trong rọ khẳng định không ít. Dùng sức lôi lên, phát hiện bên trong ngoại trừ tôm còn có mấy con cá nhỏ tham ăn. Đem cá nhỏ lấy ra một lần nữa lại thả lại vào sông, đếm đếm còn lại có 23 con tôm, nhỏ nhất cũng dài 7,8 cm, con lớn nhất cũng to bằng bàn tay mình, cậu lập tức vui vẻ ồn ào lên: Khôn! Anh xem, thật nhiều tôm!" Khôn ca lúc này đầy tay đều là máu me nhầy nhụa, nhìn thật là dọa người. Có điều nghe được bạn lữ gọi mình, biểu tình trên mặt lại vô cùng ôn nhu: "Tiếu Tiếu chính là thông minh, trước kia chúng ta bắt tôm rất khó, so với bắt cá còn khó hơn nhiều. Hơn nữa bắt một hai con cũng không đủ nhét kẽ răng." Tuy rằng hương vị tôm đích xác rất tươi ngon, nhưng cũng không chống đói được, giống đực bọn họ căn bản không có hứng thú lao lực đi bắt mấy thứ đồ chơi này. Đinh Tiếu khoe khoang nói: "Tất nhiên! Em nói với anh, ăn tôm chính là rất có chỗ tốt! Đặc biệt là giống đực, còn có thể bổ thận tráng...dương nữa! Ách...anh anh anh đó là ánh mắt gì vậy?!!" Phát giác mình nói lỡ miệng, nhưng cậu có hối hận cũng đã muộn, mình có phải hay không thiếu chút tâm nhãn a! Từ ngữ khác có lẽ còn có thể lý giải. Nhưng bốn chữ "bổ thận tráng dương" này Khôn ca lập tức lĩnh ngộ đạo lý trong đó. Hắn nhớ Tiếu Tiếu nói qua, thận cũng gọi là thận, như vậy ý tứ bổ thận tráng dương này tự nhiên không cần nói cũng biết: "Vậy về sau ta ăn nhiều!" Ăn nhiều cái rắm ấy! Đây là tự làm bậy không thể sống a! Không được, chỗ tôm này hôm nay mình nhất định phải bảo ệ thành quả, cho hắn ăn mấy con thì tốt rồi. Ngày hôm qua mình đã thực thảm, hiện tại đi đường còn cảm thấy đùi rát đến hoảng. Quần vải bố này nói như thế nào cũng không mềm mại như vải bông! Lúc bình thường thì không sao, nhưng một khi bị trầy da bị thương liền thật chịu tội! Aiz! Tạo nghiệt a! Món tôm đơn giản nhất chính là luộc, Đinh Tiếu quyết định phải dùng biện pháp đơn giản nhất để khiến Khôn gia hỏa này không thích! Chính là Tiếu Tiếu lầm rồi, đừng nói tôm luộc nước muối đã có thể đưa ra mùi vị tươi ngon của tôm, là phương pháp chế biến tôm ngon nhất tự làm, chỉ cần Khôn nghe được bốn chữ "bổ thận tráng dương" này, chẳng lẽ hắn còn không thích sao? Thật là một ấu tể đơn thuần! Nhưng mà Tiếu Tiếu vẫn liều mạng bảo vệ thành quả lao động của mình, 23 con tôm Khôn chỉ ăn sáu con, dư lại đều cho Tiếu Tiếu. Thấy bạn lữ một bộ thực thích ăn, Khôn ca tự nhiên không nỡ đoạt, dù sao trong lòng hắn cũng tính toán một kế. Rọ tôm này chính là mình làm thành, về sau có thời gian liền đi bờ sông đặt rọ, đến lúc đó liền có thể có rất nhiều tôm ăn, ha hả, Tiếu Tiếu nhất định sẽ càng vừa lòng! (_ _!) Cháo nấu từ quả gạo và trúc thịt quả nhiên không giống thường, quả gạo nấu lên còn kết dính hơn cả gạo, giống như là nấu lẫn gạo tẻ và gạo nếp vậy. Hơn nữa vị cũng không tồi, chủ yếu là mùi thơm của gạo làm Đinh Tiếu người nửa năm chưa được ăn gạo hạnh phúc đến nỗi không biết hướng Bắc ở chỗ nào ╭(╯^╰)╮) Ăn ai ngụm cháo thịt trúc Tiếu Tiếu coi như trân bảo, tuy không có bất cứ vị mặn nào, cũng rất thơm, cảm giác rất khác so với ăn trúc thịt ngày hôm qua. Khó trách Tiếu Tiếu lại thích, đúng là cũng không tệ lắm. Lại ăn kèm với thịt heo xào rau bùn, sáng sớm ăn cái này thoải mái hơn ăn thịt nướng hay thịt hầm một chút. "Tiếu Tiếu, đất ở nhà ta hình như không còn trống để trồng loại cây gạo này?" Đinh Tiếu dừng lại động tác, sau đó mặt lập tức suy sụp xuống: "Anh nói cũng đúng a, vậy...loại cây gạo này có cao không? Một thân cây kết được bao nhiêu quả?" Khôn trả lời: "Cây không nhỏ, mỗi một nhánh cây đều có nhiều trái cây như vậy, nhưng loại cây này mùa thu kết quả thành thục. Trải qua mùa đông rất nhiều quả bị chim và chuột ăn mất, còn có một phần bị rơi xuống đất." "Chúng ta trích về còn được nhiều không?" Thì ra mùa thu năm trước kết trái cây, khó trách hiện tại lớp vỏ bên ngoài vừa chạm vào liền bong, xem ra là trực tiếp khô ở trên cây. Theo lý thuyết thì không phải là trái cây chín sau đó rơi xuống đất chờ sang năm lại nẩy mầm sao? Đó có phải nói lên trái cây như này hoàn toàn không thể trồng sao? "Có thể hái về rất nhiều, loại thụ này tháng năm bắt đầu nảy mầm trổ lá, trái cây lưu lại từ mùa đông năm trước sẽ bị rụng, nếu là món chính, chúng ta có thể đem chúng nó hái hết về. Lần này lấy không được ta có thể cùng nhị thúc lại đến một lần nữa. Nhưng mà khu an toàn của thôn Thiên Hà chúng ta loại đại thụ này tương đối ít, cho nên nếu không thể trồng ra thì sau khi nói cho bộ tộc, nếu người gần thôn đều lại đây hái, chúng ta liền không được phân nhiều lắm." Cho nên khi muốn cái gì nói cho cha bọn họ loại trái cây này cũng có thể lưu trữ thành lương thực. Tốt nhất là có thể thử một chút hạt giống có thể nảy mầm được không. Nếu có thể trồng được, về sau thôn Thiên Hà bọn họ thậm chí so với tộc Dực Hổ đồ ăn sẽ không bao giờ là vấn đề nữa. Buông đôi đũa, Đinh Tiếu đề nghị: "Nếu không chọn một ít cây đã trưởng thành đào cả rễ mang về, trước trồng ở sân vườn nhà em, khi anh xây nhà ở cẩn thận đừng đụng đến chúng là được. Mùa này dời cây đi trồng hẳn là tương đối dễ sống. Khi chúng ta trở về có thể rải một ít quả gạo ở khu an toàn thôn chúng ta, vạn nhất chúng có thể nảy mầm, cũng không phải nhất định đều phải trồng trong ruộng thí nghiệm mà." Khôn nghe xong gật đầu: "Ừ, em nghĩ thực chu toàn, dù sao chạy nhanh thì từ thôn đến nơi này một ngày liền có thể quay về, nào, ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta đi hái quả chọn cây." Xét thấy hôm nay vừa phải hun thịt vừa phải hái quả gạo, Đinh Tiếu quyết định đêm nay ở trong sơn động một đêm. Cho nên đem thịt bạo nha heo phân thành hai ba phần, hai người đặt đồ đạc tại sơn động, Khôn lại tìm hơn mười khối đá lớn lấp kín cửa động đề phòng dã thú đi vào trộm thịt, bọn họ lúc này mới cõng sọt tre mang theo túi da thú xuất phát đi hái quả gạo. Độ cao cây gạo nhìn cũng không quá khả quan, tầm ba mét, cành cây thấp nhất Đinh Tiếu duỗi cánh tay là có thể với tới, ở Thanh Sâm tuyệt đối được xem như là loại cây thấp bé. Nhìn nhánh cây khô vàng như cũ từng chùm từng chùm trái cây, thật là có một loại cảm giác quái dị không nói nên lời, có lẽ là do mình chưa từng thấy qua bộ dáng loại cây như này đi: "Khôn, mở, em đứng dưới hai trái cây, tiếp chuẩn nhé !" Kỳ thực cũng không phải tất cả quả gạo đều no đủ, có một số nhìn rất già, nhưng kỳ thực nhân quả bên trong đã teo hết, còn có một số rõ ràng có dấu vết bị ăn luôn một phần, dù sao tốc độ tuốt trái cây cũng không chậm. Đinh Tiếu bên này tuốt đến vui vẻ, Khôn bên kia cũng di động bước chân bị chỉ huy đến tâm tình sung sướng. Nhưng gần chỗ này thụ kết quả độ cao Đinh Tiếu đều không với tới, dư lại liền đều từ Khôn ca tự mình động thủ. Nhìn bản thân tự tay tuốt được một túi quả gạo, Đinh Tiếu cao hứng vô cùng, từ trong túi xách lấy ra một cái túi da thú, cậu bắt đầu một phen lột vỏ quả gạo bỏ vào túi trống. Đừng thấy số lượng rất nhiều, chỉ cần lấy ra một nắm xoa xoa trong lòng bàn tay, sau đó thổi đi lớp vỏ ngoài da, hai bàn tay cọ sát vài lần là có thể đem vỏ trái cây lột sạch sẽ, cho nên tốc độ cũng không chậm. Có điều cậu vẫn cảm thấy có cái sàng sẽ càng tốt hơn, sau khi trở về bảo Khôn làm cho mình một cái sàng lỗ nhỏ đi, dù sao đám quả gạo này vừa thấy chính là gieo hạt không cần vỏ, nếu không trái cây rơi xuống đất khẳng định có thể bị tuột mất vỏ. Buổi chiều hai người mang theo hai túi da quả gạo đã tuốt sạch vỏ về sơn động. Vì nướng xong thịt heo đã hơn mười một giờ, cho nên bữa trưa bọn họ chỉ ăn hai khối thịt heo nướng mang theo, Đinh Tiếu quyết định phải làm một bữa cơm chiều ra trò. Có gạo, chắc chắn phải làm cơm. Đinh Tiếu cảm thấy nếu là ở bên cạnh rừng trúc, chẳng lẽ lại không làm cơm làm? Như vậy còn không cần lấy bình gốm nấu cơm, có nhiều thịt heo như vậy, trước tiên làm một nồi thịt hâm ăn với cơm đi! Sau đó lại làm chút thịt kho tàu mà Khôn thích ăn nhất, nhưng mà mình có thể cho thêm chút thịt trúc thái khối để đỡ ngán. Xương sườn bữa trưa để lại lấy ướp với cà ri nướng đi, tuy rằng không muốn mỗi ngày đều ăn, nhưng hiện tại có cơm liền lại ăn một bữa cũng không thành vấn đề. Nghe xong bạn lữ phân phó, Khôn ca đi chém một cây trúc vừa mới lớn. Ống trúc đủ cứng, nhưng không đến mức quá thô, da bên ngoài vẫn là màu xanh biếc, bên trong còn có một ít thịt trúc vừa vặn có thể lấy tới nấu ăn. Khôn còn nói thân trúc dư lại vừa vặn có thể lấy làm một ít ống trúc có nắp, như vậy vạn nhất bọn họ đi tới hồ nước chát phát hiện nơi đó thật sự có thể làm muối vậy liền có thứ để đựng muối. Kỳ thực ống trúc to bằng cánh tay Khôn Đinh Tiếu thấy đã đủ thô to, nhưng nếu liên hệ tới lượng cơm của giống đực, phỏng chừng cũng phải lớn như vậy mới được, nếu không hai ba miếng liền ăn hết một ống cơm thì bản thân sẽ phải làm nhiều hơn a! Đem thịt đã hun tốt cắt thành khối nhỏ, đậu mèo và rau bùn cắt thành đoạn, lại đem củ măng cũng cắt nhỏ, bốn thứ này chính là phối liệu của cơm lam. Mễ quả dùng để nấu cơm Đinh Tiếu trước ngâm nửa tiếng, sau đó trộn cùng với phối liệu, lại cho thêm chút muối xanh đảo đều phân biệt đặt ở các ống trúc đã xử lý sẵn. Sau đó dùng dây cỏ buộc chặt hai đầu, lại cho vào lửa nướng là được. Độ lửa nướng cơm lam đương nhiên quan trọng. Vấn đề là Đinh Tiếu cũng chưa từng làm, hơn nữa loại thiên trúc cùng quả gạo này lại là chủng loại của dị thế giới, cậu thật đúng là tính toán không chuẩn. Dù sao cứ chậm rãi nướng đi thôi, dựa theo quy luật của nấu cơm, ngay từ đầu lửa lớn đun sôi nước bên trong, sau đó để lửa vừa chừng năm sáu phút cho cạn nước, lại để lửa nhỏ đun trong chốc lát, gạo này có lẽ cũng chín vừa lúc. Nướng xương sườn là tự Khôn ca động thủ, kỳ thực hiện tại hâm lại thịt cùng thịt kho tàu gì đó hắn cũng học xong, nhưng Đinh Tiếu hoàn toàn không tin tưởng hắn, nói hắn làm thịt quá nhiều mỡ. Cho nên tới nay phòng bếp ở nhà đều là Quỳnh ba và Đinh Tiếu hai người nắm giữ, chỉ có thịt nướng mới để hai vị chú cháu giống đực động thủ. Khôn rất đau lòng để bạn lữ nhà mình vội tới vội đi, đặc biệt là hắn nhạy bén phát hiện tư thế đi đường của Tiếu Tiếu có chút khang khác, chẳng lẽ ngày hôm qua mình làm thương em ấy? Nhưng mà bọn họ nói hẳn là không thành vấn đề đi. Một bên vừa suy tư loại vấn đề không hài hòa này, Khôn vừa thỉnh thoảng đem ánh mắt hướng tới địa phương càng không hài hòa, không đến một lát Đinh Tiếu liền phát hiện. "Anh nhìn cái gì mà nhìn! Nướng thịt cho tốt đi!" Khôn thò lại gần: "Tiếu Tiếu, bị thương sao? Ta buổi sáng xem chỉ có chút hồng mà, rất đau?" Mặt Đinh Tiếu lập tức đỏ lên: "Anh cho rằng ai cũng giống anh da dày thịt béo sao! Khụ, em nói với anh cái này làm gì, anh mau chóng đem ống trúc lật lại đi, như vậy có thể nướng đều đều." Trầy chút da hình như cũng không tính là bị thương thì phải...còn có a, hỏi vấn đề này làm gì!!! Khôn đối với "chân tướng" sự tình tương đối chấp nhất: "Vậy có phải là rất đau hay không?" Đinh Tiếu quay đầu trừng mắt với Khôn, nhưng vài giây sau cậu lại bị thua đến rối tinh rối mù. Được rồi, đôi mắt của hắc lão hổ nhà mình cho tới này đều có thần nhất, quan trọng là mặt than nên ánh mắt càng sắc bén: "Không đau không đau không đau! Anh chỉ cần để em nghỉ hai ngày không sờ là được rồi.!" Ánh mắt Khôn lập tức buồn bã: "Vậy hai ngày đi!" Đinh Tiếu hắc tuyến đầy đầu: "Khẩu khí này của anh hình như còn rất ủy khuất?!" Khôn lắc đầu: "Mấy người bọn họ nói sẽ không bị thương." Nếu không chỉ sờ sờ cũng không tệ, hiện tại thì hay rồi, hai ngày liền không được sờ tí nào. "Ách..." Cư nhiên là mấy người bọn họ!! Đám giống đực này tụ họp với nhau cư nhiên lại thảo luận đề tài này, thật là...thật là không biết xấu hổ! (Nếu không thì thảo luận vấn đề khởi nguyên vũ trụ, nhân loại tương lại sao??_ _) Lật xong ống trúc, Khôn một bên suy nghĩ rốt cuộc là do mình dùng quá sức, hay là mấy gia hỏa kia nói hươu nói vượn? Tuy ngày hôm qua làm như vậy cảm giác thật là rất tốt đẹp cùng thoải mái, nhưng nếu lại làm Tiếu Tiếu không thoải mái thì không tốt. Hay là chỉ như vậy cũng phải dùng thuốc mỡ? Đúng vậy! Mình sao lại quên không lấy thuốc mỡ chứ! Đinh Tiếu nhìn khuôn mặt vô biểu tình "chuyên tâm" lật ống trúc nướng sườn heo của Khôn, liền biết hàng này trong đầu tuyệt đối đang suy nghĩ một số chuyện không bình thường. Thôi, ngẫm lại thì, trước mắt mình có thể nghỉ hai ngày~! Hít sâu một hơi, hương vị cơm lam này thực dễ ngửi mà! Đều có chút không chờ được muốn ăn vào trong miệng~
|
Chương 109: Bên hồ Nước đắng
Mở ra nắp ống trúc, Đinh Tiếu hít vào một hơi thật sâu, cũng không rảnh lo lắng cơm lam vừa nướng có bao nhiêu nóng, trực tiếp múc một muỗng liền cho vào miệng. Cũng đã ăn nhiều thịt nướng quen với độ nóng khi cho vào miệng rồi, nên cũng không khiến cậu nóng đến không chịu được, nhưng mà vẫn khiến cậu nhai một hồi lâu cũng không thể nuốt xuống cũng không thể nhổ ra. Nhìn Tiếu Tiếu vội vàng như vậy, Khôn nhanh chóng mang tới một chén nước sôi để nguội: "Mau uống miếng nước, cho bớt nóng." Đinh Tiếu vươn tay từ chối ý tốt của Khôn, sau đó cẩn thận mà bắt đầu nhai, ừm!!!cơm lam quả gạo này quả nhiên hơi kém với gạo thường một chút, cảm giác giống như cơm gạo khô. Đặc biệt là mùi hương trúc, mùi thịt, mùi đồ ăn còn có vị thịt hun hắc hương thụ lưu lại, lại kết hợp với mùi cơm cảu quả gạo, ăn vào trong miệng thật tốt. Đinh Tiếu cẩn thận nhai, tinh tế nhấm nuốt miếng cơm để cảm nhận hương vị. Cảm giác giống như là muốn nuốt luôn đầu lưỡi cho đỡ nghiện vậy! "Cái này thực ngon... Khôn, anh mau ăn đi!" Một bên nuốt miếng cơm trong miệng, một bên còn không quên để đại lão hổ nhà mình cũng mau chóng nếm thử đồ ăn mới. Nguyên bản mùi cơm lam này đã gọi ra con sâu tham ăn trong lòng, lại nhìn thấy bạn lữ nhà mình ăn ngon đến vậy, Khôn không đợi cơm đưa vào miệng cũng đã cảm thấy mỹ vị vô cùng. Aiz, Tiếu Tiếu nhà mình sao lại giỏi đến vậy chứ?! Kỳ thực cho dù là Thần Thú ban cho một đôi mắt có thể nhìn đến đồ ăn, nhưng có thể đem nguyên liệu nấu thành mỹ vị cũng là năng lực bản thân của Tiếu Tiếu! Mình thực quá hạnh phúc, chắc chắn không có ai hạnh phúc hơn được so với mình! Năm ống cơm lam, Đinh Tiếu môt hơi ăn hai cái rưỡi, nếu không phải cuối cùng thực sự no đến không chịu được, chỉ sợ cậu còn không muốn bỏ qua. Khôn trước nay đều chưa từng thấy qua Đinh Tiếu liều mạng ăn một thứ như vậy, cho dù lúc trước tìm được quả trân châu nghiền thành bột mì làm bánh bao, sủi cảo, bánh nướng lớn gì đó Tiếu Tiếu cũng thực thích ăn, nhưng lại không ăn đến không để ý tới như vậy. Quả nhiên vẫn là đồ vật thích ăn nhất đi? Nhưng mà nói thực, món cơm này thực sự ăn rất ngon, hai ống rưỡi cơm lam này thật là không đủ cho mình ăn mà! "Tiếu Tiếu, khi em ở quê mỗi ngày đều ăn gạo sao?" Đinh Tiếu nằm ngửa trên mặt đất, một bên xoa dạ dày một bên trả lời: "Đúng vậy, ở quê em là nơi trồng ra lúa gạo, cho nên em từ nhỏ đến lớn đều ăn gạo. Đi tới nơi này hơn nửa năm cũng chưa được ăn cơm, hôm nay được ăn, liền có chút không khống chế được. Hắc hắc, nhưng mà thật sự là ăn rất ngon đúng không?" Khôn cười gật đầu: "Ừ, ăn rất ngon, về sau sẽ có càng nhiều thứ ngon hơn, ta sẽ cùng em chậm rãi tìm kiếm." Đinh Tiếu trở mình, dịch lại gần về phía Khôn, sau đó gối đầu lên đùi Khôn ca: "Em nói cho anh hay, gạo kỳ thực có rất nhiều loại, gạo chính là lúa, có lúa nương và lúa nước. Còn có tiểu mạch, ở quê em lấy xay thành mì. Còn có gạo kê, gạo nếp, gạo tẻ, bo bo gì đó, tóm lại có rất nhiều loại gạo. Nhưng em nói những loại đó ở quê em đều sinh trưởng trên cây, ở nơi này của chúng ta có lẽ cũng là kết ở trên cây. Dù sao hiện tại em rất tin tưởng, nhất định có thể tìm được càng nhiều lương thực có thể cất trữ." Dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt Tiếu Tiếu, giờ phút này không khí giữa hai người hài hòa mười phần, thật là tốt đẹp không nói nên lời! "Những thứ em nói đó ta sẽ tiếp tục tìm, trong thời gian ngắn không tìm thấy cũng không sao, chúng ta có nhiều thời gian. Chờ sau khi chúng ta thành thân, liền có thể đến nơi xa hơn để tìm." Mở ra bàn tay Khôn, Đinh Tiếu lại nói: "Em cảm thấy, ở khu an toàn tộc Dực Hổ chúng ta, có lẽ có rất nhiều thứ tốt bị mọi người bỏ qua! Năm nay em có thể một bên học săn thú, một bên tìm kiếm ở khu an toàn. Hai việc đều không chậm trễ! A đúng rồi, lát nữa anh rửa sạch chén đũa đi, em muốn thừa dịp trời còn chưa tối đem đồ vật hai ngày nay nhìn tới đều vẽ xuống." Bình mình ngày hôm sau, hai người sửa sang lại toàn bộ đồ vật bắt đầu lao tới địa điểm tiếp theo là hồ nước đắng. Lúc này đây bọn họ gia tăng hành trình, Khôn cũng không cần đi săn thú, giữa trưa liền đơn giản ăn một chút thịt khô, cho nên lúc đến hồ nước đắng Đinh Tiếu nhìn đồng hồ, vừa lúc là 3 giờ 20 phút chiều. Đối với đồng hồ của Tiếu Tiếu, Khôn đã sớm học được cách xem, nhưng hắn lại cảm thấy, xem bóng cây càng tính toán thời gian chuẩn xác hơn. Dù sao ở nơi này bọn họ, cũng không cần phải tính toán đến từng giây từng phút. Nhưng là hắn cảm thấy có một đồ vật nhỏ có thể tự động dựa theo thời gian dịch chuyển thực sự thần kỳ: "Em xem, đến nơi này cây cối liền bắt đầu giảm bớt, ngửi được hương vị không? Có phải hay không rất tanh?" Trong không khí đích xác mang theo một chút mùi tanh hơi nước, lại còn một loại mùi khó ngửi, nhưng thật ra hắn không cảm thấy quá khó ngửi: "Đúng vậy, nhưng nơi có nước đều sẽ có mùi tanh đi? Đêm nay chúng ta đáp lều trại ở bên hồ đi? Hay là tìm địa phương ở gần trong rừng?" Khôn tính toán một chút, sau đó nói: "Em nếu có thể tiếp thu hương vị này, vẫn là ở bên hồ đi, phụ cận không có hương vị mãnh thú lui tới, hẳn là chỉ có một ít động vật ăn cỏ qua lại. Ta trước mang em đến bên hồ nhìn thử, sau đó lại tìm một chỗ cao một chút dựng lều trại." Đinh Tiếu gật đầu: "Này không có gì không vấn đề, an toàn mới là quan trọng nhất." Càng gần đến hồ nước, cây cỏ trên mặt đất càng thưa thớt, hơn nữa màu sắc cũng bắt đầu trở nên khác nhau. Đinh Tiếu căn bản không cần tới gần hồ nước, liền đứng xem những cục đá bên bờ liền biết đây nhất định là hồ nước mặn không cần nghi ngờ. Cho dù thiên nhãn biểu hiện mấy cục đá màu trắng kia là muối, hơn nữa không có độc có thể ăn. Nhưng Đinh Tiếu vẫn nhịn không được nhặt lên một cục nếm thử. Quả nhiên đúng là mặn! Nếm vào cũng không có vị gì khác, xem ra muối này sau khi kết tinh dãi nắng dầm mưa hoàn toàn có thể trực tiếp lấy để ăn. Mọi người ở tộc Dực Hổ cư nhiên đem một mảnh hồ nước mặn lớn như này bỏ qua lâu như vậy, thật là phí phạm của trời! "Khôn, cái này đúng thật là hồ nước mặn a! Anh xem, những cục đá màu trắng bên cạnh này chính là muối, hơn nữa độ tinh khiết phi thường cao, có thể trực tiếp dùng để ăn! Về sau chúng ta làm thịt muối cùng dưa muối có thể dùng muối này để làm, không cần dùng hẳn một bình muối xanh để ngâm một cái chân heo nữa! Chỉ là đến nơi này lấy muối cần phải mất hai ba ngày, có xa một chút." Bước tới hai bước gần bờ hồ, vươn tay chấm một chút nước trong hồ cho vào miệng...phi! Quả nhiên giống như lời Khôn nói, thật là vừa mặn vừa chát. Xem ra hồ nước mặn này độ mặn thực sự quá cao. "Xa không phải vấn đề, nhiều người đi một chút, một lần liền lấy về cũng đủ lượng là được rồi, vốn dĩ ngày thường mọi người cũng không thiếu muối. Tựa như em nói, muối này dùng để yêm chế đồ vật rất tiện ích, nếu không những cái đó dùng muối xanh để ngao chế các thú nhân sẽ rất khổ sở. Đinh Tiếu gật đầu: "Đúng vậy, vẫn là cổ vũ mọi người dùng nhiều dưa muối tới chế muối, dù sao loại đó muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, hồ nước mặn lại có nhiều có lẽ sớm muộn gì cũng sẽ có nhiều người biết, được rồi, anh đi dựng lều trại đi, em đi nhặt mấy khối đá muối thử đem chúng nó đập vụn thử xem." Khôn lập tức gật đầu: "Được, nhưng mà Tiếu Tiếu, buổi tối có thể lại làm cơm lam lần nữa được không?" Nghĩ tới mấy cái ống trúc buổi sáng mấy hôm trước mang theo, Đinh Tiếu gật đầu: "Được a, nhưng hôm nay không hái được đậu mèo, có thể hương vị sẽ khác một chút." Khôn ca lập tức cười híp mắt: "Tiếu Tiếu làm là được, cái gì ăn ngon!" Chọn lựa hai khối đá muối lớn bằng bàn tay, lại lấy ra ống trúc Khôn làm hôm qua, Đinh Tiếu lựa chọn dùng đao đi xuống cạo muối, hôm nay buổi tối làm đồ ăn liền dùng muối này làm gì vị. Hai khối muối đá kết tinh này thực nặng, hơn nữa cũng cứng hơn so với tưởng tượng của cậu. Cho nên tốc độ mài muối của Đinh Tiếu tương đối chậm, nhưng cũng vì mài vừa chậm vừa cẩn thận, cho nên muối rơi xuống ống trúc rất nhỏ, cơ hồ không có viên lớn. Nhưng mài được một lúc tầm được nửa viên, cậu phát hiện bên trong đá muối này có lõi bằng đá, xem ra là muối kết tinh bọc lấy cục đá, sau đó lại một chút hình thành đá muối, mà không phải một khối mỏ muối lộ thiên hoàn toàn. Dựng xong lều trại, lại nhặt xong củi lửa, Khôn tiến đến gần cạnh Đinh Tiếu bắt đầu đắp bếp. "Tiếu Tiếu, lúc này đây chúng ta mang bao nhiêu muối về?" "Mang hai ống trúc là được, trở về chúng ta còn phải hái quả gạo cùng rất nhiều thổ ốc, hồ muối này cũng không chạy được, lúc nào qua lấy cũng được. Mang nhiều quá anh sẽ thực vất vả." Nói xong cậu vươn ngón trỏ chấm chút muối, sau đó đưa tới miệng Khôn: "Nếm thử hương vị muối này, có phải mặn hơn nhiều không?" Nắm lấy cổ tay bạn lữ, đem ngón tay đối phương đưa vào trong miệng, Khôn ca tỉ mỉ mà nhấm nháp thử. Nhưng thực rõ ràng hắn nhấm nháp không phải hương vị muối: "Ăn ngon!" Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Này! Anh đủ rồi đấy! Khiến tay em đầy nước miếng! Mau chóng đi kiếm nước ngọt về, nếu không buổi tối không có cơm ăn đâu!" Không nỡ buông mỹ vị trong miệng, nhìn Tiếu Tiếu thu hồi tay còn trừng mắt với mình, Khôn ca thực là cảm thấy từ trong ra ngoài ngứa a ngứa. Aiz! cư nhiên còn phải nhẫn nại qua ngày! Thật vất vả! "Được, ta đây liền đi, em liền ở chỗ này đừng nhúc nhích, ta đi không xa." Đinh Tiếu lập tức phất tay: "Mau đi mau đi! Đừng ở nơi này cản trở ta làm việc!" Tiếp tục mài muối. Khôn ca chép miệng hai cái, sau đó yên lặng rời đi. Không sờ sờ, vậy hôn hôn hẳn là có thể đi? Hắc! Liền quyết định như vậy đi. Lại làm năm ống cơm lam, nhưng hôm nay Đinh Tiếu chỉ ăn một ống, dư lại liền để Khôn ca tiêu thụ. Cũng không nên hiểu lầm là Tiếu Tiếu không thích ăn, mà là cậu lại làm nửa bình cháo rau bùn gan heo. Đem quả gạo dùng nước ngâm ba mươi phút, sau đó bắt đầu cho vào nồi nấu, xem xét độ lửa tận đến khi gạo nấu thành cháo, sau đó đem gan heo thái nhỏ và rau bùn thái nhỏ bỏ vào, thêm muối, bột hành và gừng băm quấy đều, chờ tới khi gan heo chín liền có thể ăn. Cháo gan heo này là Đinh Tiếu dùng quả trân châu đã nghiền nấu, nhưng quả nghiền dù sao cũng lớn nhỏ không đồng nhất, hơn nữa trân châu quả vỡ quá thành phấn sẽ khiến cháo như hồ nhão, hương vị tuy không thay đổi, cảm giác ngon miệng vẫn không bằng trực tiếp dùng gạo tới nấu. Cho nên nửa bình cháo hôm nay cũng khiến Khôn ca mỹ mỹ mà uống một chén, hừ hừ! Cho dù Phong là người đầu tiên ăn qua cháo gan heo thì sao chứ? Vẫn là Tiếu Tiếu nhà mình nấu ngon nhất! Còn dùng gạo để nấu nữa! (Ấu trĩ _ _) Gan heo còn dư lại, Đinh Tiếu lấy tới nấu nước muối gan, nói thật, món này trừ bỏ thích hợp nhắm rượu ra, còn thực thích hợp cho những người chủ nghĩa ăn thịt dùng làm đồ ăn vặt, Đinh Tiếu trước kia liền trải qua như vậy. "Khôn, anh nếm thử trực tiếp dùng nước muối nấu gan heo thế nào? Kỳ thực chính là không mang theo tỏi và nước tương, nếu không chấm với nước tương tỏi hương vị sẽ càng ngon!" Liền ăn một miếng Tiếu Tiếu gắp đưa tới miệng, vị không cứng không mềm, có mùi thơm của bản thân gan heo, nhưng lại không có vị tanh của nội tạng. Nhưng là một miếng nhỏ như này không đã nghiền, lại nói tiếp làm gan heo như vậy có thể coi thành lương khô mang đi săn thú, đến lúc đó nhất định sẽ khiến những gia hỏa đó lé mắt! "Như vậy liền ăn rất ngon, về sau bắt được heo, em liền làm cái này cho ta mang đi săn thú đi!" Đinh Tiếu nơi nào có thể đoán được nội tâm ý tưởng của Khôn, cho rằng đại gia hỏa là phi thường thích, lập tức gật đầu: "Được! Đầu bạo nha heo này cũng đủ lớn, lại mang theo chút thịt nướng bánh nướng gì đó, liền đủ một bữa cơm trưa." Nhìn Tiếu Tiếu một ngụm cháo một ngụm cơm lam ăn, ngẫu nhiên mới gắp một miếng gan heo, đối với thịt hầm trong nồi thì càng ít ăn, Khôn ca cảm khái: "Tiếu Tiếu, sau khi có quả gạo, em có thể ăn rất nhiều, chính là ăn rất ít thịt." Đinh Tiếu liếc mắt nhìn hắn: "Thịt? Anh xem xem em làm cơm có món nào bên trong là không có thịt?" Khôn ca lựa chọn không đi cãi cọ: "Ừ, ăn nhiều là được. Ta thích em ăn thật nhiều, ăn nhiều cái gì cũng được." "Còn đang ăn cơm đấy, anh đừng cùng em nơi này lừa tình a, lại không phải ăn sủi cảo, chấm dấm cái gì chứ! Anh cảm thấy muối này ăn thế nào?" Hỏi xong, tiếp tục xúc một thìa cháo cho vào miệng. Ngô!!! thực sự là quá ngon!!! "Mặn hơn so với muối xanh nhiều, chỉ rải một tầng mỏng, thịt liền đủ hương vị, đúng là thực rõ, nhưng không có mùi thơm của muối xanh." Khôn trả lời đúng sự thật, nói thật, hồ muối tuy không tồi, nhưng hắn người hàng ngày dùng muối xanh lớn lên vẫn là cảm thấy thích hương vị cũ hơn. Đinh Tiếu cắn một miếng gan heo, một bên nhai một bên thì thầm: "Em nói cho anh hay, ở nơi em ở trước kia, ăn đều dùng muối biển, ngay từ đầu đến nơi này dùng muối ở đây còn không quen lắm. Nhưng hiện tại cũng cảm thấy muối xanh thơm hơn một chút. Dù sao chuyện hồ nước mặn này cũng là anh nói với Bằng Giáp bá bá bọn họ, cho dù trong thôn không cần cũng không có gì ảnh hưởng. Khi cần chúng ta có thể tự mình tới đây lấy chút về muối rau muối thịt cũng được rồi." Ngày tiếp theo, hai người ăn xong cơm sáng liền quyết định trở về, vì bên cạnh hồ nước mặn đều có đá muối, cho nên Đinh Tiếu cũng không phải ngao thử muối. Liền chọn 13 khối đá muối to tầm nắm tay Khôn mang theo về, cũng không để Đinh Tiếu phải cạo từng chút từng chút một. Còn đường trở về, tốc độ chậm hơn nhiều, trên cơ bản là Đinh Tiếu áp dụng thái độ đi dạo ngang qua tuyệt đối không tệ, nhìn tới cây gạo trước mặt, tuyệt đối là không bỏ qua. Nếu không thì tháng sau đám trái cây này cũng bị cành lá mới mọc làm rơi xuống, thật phí của. Gánh nặng trên người Khôn càng lúc càng nặng, cũng may thịt bạo nha heo cũng đang không ngừng giảm bớt, cho nên dưới câu hỏi hàng ngày của Tiếu Tiếu "Có phải nặng quá không? Ngày mai không cần lấy thêm nữa trực tiếp về nhà đi?" linh tinh gì đó, hắn vẫn kiên định mà nói: "Không nặng, ta cõng được." Kỳ thực hắn cũng không nói dối, một đầu thú ăn mòn to như vậy cũng là một mình hắn mang về thôn. Tuy rằng cũng khiêng mất vài ngày thực lao lực, nhưng chỉ với trọng lượng của ít quả gạo cùng thổ ốc này, khoảng cách tới phụ trọng cao nhất mà hắn chịu được còn xa vời vợi. Chỉ là mỗi khi Tiếu Tiếu hỏi mình như vậy, trong lòng hắn đều nhộn nhạo nửa ngày. Quả nhiên có bạn lữ yêu thương là hạnh phúc nhất, ngay cả mẹ cũng chưa từng lo lắng qua mình cõng nhiều con mồi về có cảm thấy nặng hay không, cho nên bản thân trong lòng Tiếu Tiếu tuyệt đối là quan trọng nhất. (Người ta còn có lão cha kìa!) Thức ăn hai ngày, hai người trên cơ bản bảo trì mỗi ngày đều ăn một bữa cơm, Khôn ca đối với cơm nắm nướng Tiếu Tiếu làm cảm thấy rất hứng thú. Tuy rằng phải đem cơm nấu chín đánh nhão một hồi, sau đó từng bước từng bước nắm thành viên nhỏ, ở bên trong cho nhân thịt hun cùng măng, nếu không thì ít lát cá gì đó, sau đó lại nướng trên lửa, một bên nướng một bên quét mỡ, quét nước tương gì đó phiền toái một chút. Nhưng hương vị làm ra thật sự phi thường hấp dẫn người, hơn nữa bên ngoài giòn giòn, bên trong vừa thơm vừa mềm, thật sự là ăn ngon đến nỗi hắn không cách nào hình dung. Mặt khác Khôn đối với việc đem thịt nướng nước sốt trực tiếp xối lên cơm để ăn phi thường ham thích, đặc biệt là đem cơm kẹp thịt nướng ăn là hắn thích nhất. Đương nhiên, đối với giống đực bọn họ mà nói, thịt vẫn là quan trọng nhất, cho nên Đinh Tiếu cảm thấy, Khôn là lấy cơm làm đồ ăn để điều hòa món chính là thịt. Nhưng mà nghĩ lại thì, đại lão hổ nhà mình như vậy là phi thường lợi hại, trên cơ bản là mình làm cái gì ăn cũng không ghét. Hai ngày nay cho dù mình làm rau đắng cho hắn, cũng không nhăn mày qua. Quả nhiên là tiến bộ! Kỳ thực Đinh Tiếu không phát hiện chính là, mỗi một lần ăn xong rau đắng, Khôn ca đều sẽ tìm cơ hội đê hôn y, có cái động lực này, rau đắng có là gì><!
|