Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
|
|
Chương 171: Trên đường thăm người thân có thu hoạch
Thi đấu vào bốn ngày sau rốt cuộc toàn bộ hoàn thành, thời gian so với bọn họ dự tính nhiều hơn một ngày. Cũng may năm này lại có trồng ruộng và tập trung săn thú chuẩn bị cho thi đấu, mọi người cũng không cần vì dự trữ lương thực mùa đông mà phát sầu. Nhóm giống đực thi đấu xong các hạng mục, toàn bộ vây lại xem bán thú nhân và giống cái thi đấu. Hạng mục làm quần áo quá mức yên lặng, bọn họ thật sự là không hứng thú mấy. Nhưng đây là hạng mục duy nhất không cần phân tuổi thi đấu, thời gian một ngày, giữa trưa còn về nhà ăn cơm. Tóm lại có kết quả bình phán nhanh nhất, liền có thể phán đoán ra cao thấp. Khiến Đinh Tiếu bọn họ không nghĩ tới chính là, lúc này giống cái đạt giải ba thi đấu làm quần áo cư nhiên là chị họ Thanh của Thư Đồng. Mà Thư Đồng căn bản là không tham gia thi đấu, tự nhiên cũng không thể nói nói nhầm tên được. Em gái Liên Chi rất là có tinh thần tham gia, hai tháng này nàng học tập từ Màu, lại được mẹ nhà mình truyền thụ cùng với Đinh Tiếu ngẫu nhiên chỉ điểm, ít nhất có thể làm quần áo ra hình ra dạng. Chỉ là tốc độ vẫn quá chậm, chỉ được xếp thứ 23. Nhưng kỳ thực số lượng giống cái trong thôn tham gia thi đấu cũng không nhiều, chỉ hơn 40 người. Còn không nhiều bằng một nửa người tham gia thi hái trái cây đâu. Khó trách sạp hàng làm quần áo của Màu và mấy nhà khác lại đắt khách như vậy. Nhóm giống đực chờ mong nhất chính là thi đấu thu hái. Ở trong điều kiện xã hội nguyên thủy như vậy, mặc kệ là ai cũng muốn có được một bạn lữ cường tráng có khả năng. Giống cái và bán thú nhân cũng có yêu cầu như thế với giống đực, kỳ thực giống đực cũng không phải là tùy tiện chọn bán thú nhân hay giống cái nào cũng được. Mà ở phong tục như vậy, loại sự việc hơi mang tính chất "thân cận" như này cũng không bị người phê bình. Thế cho nên nhóm giống đực đều rất hứng thú nhìn xem những giống cái và bán thú nhân chưa lập gia đình đến tột cùng là có tay nghề sinh sống tốt như thế nào. Đinh Tiếu cũng không tham dự hai hạng mục thi đấu này, làm quần áo đối với cậu mà nói, mình tham gia chính là bắt nạt người. Mà việc thu hái này cậu cũng không hứng thú mấy, quanh năm suốt tháng cậu làm nhiều nhất chính là ở trong rừng hái đào đào hái. Thật sự không cần thiết đi thi đấu rèn luyện. Quan trọng là đối với phần thưởng áo bông cậu căn bản không hứng thú. Nhưng cậu rất sẵn lòng đi theo xem náo nhiệt. Tóm lại chờ sau khi thi đấu kết thúc, đã là ngày tiếp theo. Lợi dụng thi đấu, quả trân châu trong ruộng của Thôn Bộ đã bị hái và xát vỏ không còn một mảnh. Điều này khiến chô thôn trưởng đại nhân sung sướng dị thường, ngày hôm sau sau khi đại hội thể thao chấm dứt, triệu tập toàn bộ nhân viên bên trong Thôn Bộ họp về triển khai đại hội thể thao lần thứ hai. Dựa theo ý tứ của hắn, thi đấu như vậy sang năm còn phải tiếp tục. Nhưng tính cả hiến tế trong đám người đều phản đối ý kiến này. Hiến tế nói như thế này: "Thi đấu tuy rằng có chỗ tốt, nhưng quá thường xuyên không tốt lắm. Hàng năm đều làm như vậy, chờ đến khi mọi người không còn hứng thú, thì tổ chức còn có thú vị gì nữa đâu?" Thôn trưởng cũng suy nghĩ như vậy, nhưng lại có chút không cam lòng: "Vậy hai năm một lần?" Hạ cha đã sớm nghe được từ con trai về quê nhà của Tiếu Tiếu, đại hội thi đấu cỡ lớn bình thường bốn năm một lần, hắn cảm thấy lấy tuổi thọ của thú nhân bọn họ, thời gian 5 năm rõ ràng càng thích hợp hơn một chút. Vừa có vẻ không quá lâu, lại vừa lúc là một con số rõ ràng. Có ấu tể năm nay tham gia còn chưa lớn, mà 5 năm sau vừa mới có thể thành niên. "Tôi cảm thấy hai năm quá ngắn, đối với thú nhân chúng ta mà nói, tuổi thọ 450 năm, cả đời có hơn 200 lần đại hội thể thao, việc gì quá nhiều đều sẽ chán. Tôi cảm thấy 5 năm là thích hợp nhất." Những người khác nghe xong cũng sôi nổi tán thành, đặc biệt là hiến tế: "Thời gian Hạ đưa ra ta cảm thấy rất thích hợp, như vậy vừa không quá lâu, khiến người có cái hy vọng, cũng không cần mỗi ngày đều nghĩ tới chuyện này." Mọi người sôi nổi tán thành thời hạn 5 năm này, thôn trưởng đại nhân chỉ có thể nghe theo: "Vậy mọi người có ý kiến gì với đại hội thể thao năm nay nữa không? Đều cảm thấy thế nào?" Văn tiên sinh là người đầu tiên lên tiếng, dù sao chuyện này là ông nói ra trước: "Tôi cảm thấy về cơ bản khá tốt. Chỉ là thời gian thi đấu chúng ta chưa tính toán tốt. Có phải có thể đem thi đấu khác nhau tách ra thi? Ví dụ như mùa xuân thì bán thú nhân thi đấu, mùa hè thì giống cái thi đấu, mùa thu thì là giống đực thi đấu." Mùa xuân là thời điểm con mồi trở về Thanh Sâm, những năm trước, bán thú nhân vào mùa đông trừ phi là sống một mình, nếu không sẽ không lựa chọn ra ngoài đi săn. Cho nên vào mùa xuân, khó tránh khỏi có chút cảm giác ngượng tay. Tiến vào trạng thái tương đối chậm. Nhưng nếu đem thi đấu định vào mùa xuân, vậy vào mùa đông không đi săn thú cũng có thể ở nhà luyện tập ném săn xoa, như vậy đúng là sẽ không khiến tay nghề bị lùi lại. Mùa hè vừa lúc là thời điểm trái cây nhiều nhất, nhóm giống cái lúc này ngắt trái cây còn có thể mang về nhà ăn. Trái cây hái vào sáng sớm là ngon nhất, mà lúc ấy thi đấu cũng không quá cảm thấy oi bức. Chỉ cần tìm đúng ngày là được rồi. Còn mùa thu là giống đực thi đấu, chỗ tốt năm nay cũng đã thấy rõ ràng. Số lượng và chất lượng con mồi đều tăng lên không ít! "Đề nghị này không tồi, ta nghĩ mọi người cũng đều không có ý kiến gì đi?" Bằng Giáp nhìn về phía mọi người. Hiến tế gật đầu đầu tiên: "Ta không ý kiến, hơn nữa ta cảm thấy phi thường tốt. Mọi người thì sao?" Vì thế sau khi trải qua mọi người tán đồng, chuyện này liền như vậy định ra. Vì thế buổi tối ngày mai sẽ mở tiệc lửa trại ăn mừng đại hội thể thao, thôn trưởng đại nhân quyết định tuyên bố sự kiện trọng đại này. Tham gia xong lửa trại, Bạch trưởng lão và Bạch Nguyệt liền phải về thành Hổ Thần. Tự nhiên Ảnh cũng phải đi theo sư phụ trở về. Điều này khiến cho Liễu Đại dị thường không nỡ. Nhưng khi bạn lữ nói đến tương lai của Ảnh bảy tám phần là phải làm trưởng lão, nàng cũng chỉ có thể đem không nỡ nuốt vào trong bụng. Cũng may còn mấy năm nữa Ảnh sẽ trở lại. Ít nhất có thể ở nhà 10 năm mới quay lại thành làm tuần vệ. Còn tương lai có phải làm trưởng lão hay không nàng không quan tâm, chỉ cần con trai sống tốt là được. Lúc Ảnh nhị thiếu rời đi, Đinh Tiếu lại chuẩn bị cho hắn thật nhiều đồ ăn. Mà lần này, bì heo ngâm ớt thành đồ vật bị điểm danh mang theo. Đương nhiên người điểm danh không phải là Ảnh mà là Bạch Nguyệt. Từ khi ăn bì heo ngâm ớt ở nhà Đinh Tiếu xong, hắn liền yêu thích cái hương vị này. Còn cố ý săn hai đầu heo ba thước đưa cho Tiếu Tiếu, chỉ để muốn lấy bì heo làm bì heo ngâm ớt kia mang đi. Thịt heo còn lại Đinh Tiếu sẽ không nhận lấy hết. Dùng bột ớt, bột thì là và hạt vừng làm nguyên một đầu heo khô. "Chia của" xong về chủ thành, chuẩn bị thu hoạch hoa màu. Như cũ nên làm gì thì làm cái đó. Độ nóng của đại hội thể thao vài ngày sau liền bắt đầu nhạt dần. Chỉ là có rất nhiều người đều tự cổ vũ bản thân, lúc này không được, rèn luyện 5 năm, cũng không tin không thể đạt được vị trí đầu! Kỳ thực trước khi Bạch trưởng lão đi, Khôn và Bạch trưởng lão đã tán gẫu về đại hội thể thao. Ý tứ của Bạch trưởng lão là nếu hoạt động này được triển khai khắp bộ tộc thì thật là một chuyện tốt. Nhưng những thứ cần trù tính càng nhiều. Đầu tiên bọn họ cần hoàn thiện hạng mục thi đấu, các loại quy định chấm điểm cũng phải tăng mạnh. Tóm lại Bạch trưởng lão cuối cùng muốn biểu đạt chính là thôn Thiên Hà các ngươi trước hết nghĩ đi, hắn trở về cũng sẽ cân nhắc thêm, sự tình sẽ nói với tộc trưởng trước. Nói không chừng lần tiếp theo tộc trưởng cũng sẽ tới tham quan. Dù sao thời gian còn nhiều, chuyện kinh động toàn bộ tộc như này không thể nào dăm ba câu liền nói xong. Đối với cách nói của Bạch trưởng lão Khôn ca thực vừa lòng. Hắn không muốn vừa bận xong việc của thôn mình lại có chuyện gì phiền toái quấy nhiễu đến cuộc sống riêng của mình và Tiếu Tiếu. Sau 5 năm Tiếu Tiếu cũng chính thức thành niên, nói không chừng khi thi đấu còn đang đi du lịch cũng nên! Vì nhà Khôn và nhà Hạ còn phải chuẩn bị cho đại hội thể thao nên ruộng chưa được thu hoạch, cho nên lần thu hoạch này phải vận dụng không ít nhân lực. Mấy huynh đệ cùng nhau động thủ, một ngày liền giải quyết xong. Chỉ là chỉnh lý lại cần 3, 4 ngày. Nhưng Đinh Tiếu đều không xát vỏ cho quả trânn châu, lúc nào ăn thì xát vỏ là được rồi, vỏ lột ra còn có thể cho heo ăn. Nói đến gia súc nhà mình nuôi, Đinh Tiếu rốt cuộc phát hiện sau khi con dê cái mang thai, trong lúc nhất thời đồ ăn gia tăng không ít, như củ lạc, cải trắng gì đó. Thừa dịp bây giờ còn có cải trắng, cậu mỗi ngày đều cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho nó. Thậm khí trong chuồng dê còn bỏ thêm đệm cỏ khô, bên trên cũng thả rất nhiều cỏ khô, tóm lại là bảo hộ 360 độ không góc chết. Cậu chẳng những muốn con dê con, mà còn muốn sữa dê nữa cơ! Đinh Tiếu muốn uống sữa dê không liên quan tới việc tăng chiều cao gì đó. Chỉ là lúc trước khi đi học, mỗi buổi sáng đều uống một ly sữa bò. Tới nơi này hơn hai năm không có thứ gì có vị sữa uống. Ở Thú Thế động vật đang nuôi con nhỏ đều không được phép săn giết. Cho nên cậu muốn uống, chỉ có thể tự nuôi. Trâu bò ở nơi này trước mắt nhìn tới thực sự quá mãnh, không có cách nào nuôi được. Có thể gặp được con dê cái đang mang thai này đối với Đinh Tiếu mà nói có bao nhiêu quan trọng. Vốn dĩ Quỳnh và Hạ tính toán năm nay mang theo Tiếu Tiếu đi gặp anh trai ở tộc Kim Sư. Kết quả việc này nối tiếp việc kia, đừng nói ra đi ra ngoài, ngay cả thời gian nhàn rỗi ở nhà cũng ít. Hiện tại xem như thư thản, Quỳnh và Hạ liền có ý tứ này. Nghe cha nói dê phải mang thai sáu tháng mới có thể sinh dê con, cho dù hiện tại đã 1 tháng, cũng còn 5 tháng nữa. Cho nên Đinh Tiếu thực nhanh liền đánh mất ý định trông dê. Tuy mùa này thực sự không thích hợp đi xa, cũng may nghe nói cũng chỉ xa hơn so với chủ thành một chút, chỉ cần không la cà dọc đường, vừa đi vừa về cũng chưa tới hai mười ngày. Trước khi thời tiết hoàn toàn lạnh chắc chắn có thể trở về. Khôn đối với điều này không chút nghi ngờ, chỉ cần ở cùng với Tiếu Tiếu, đi chỗ nào hắn cũng vui hết: "Có lẽ lãnh địa tộc Kim Sư có đồ vật gì ăn được mà chỗ chúng ta không có, lúc này không phải đang kết hạt sao?" Đinh Tiếu đấm tay một cái: "Em cũng nghĩ như vậy! Cho nên chúng ta cần mang thật nhiều túi da! A đúng rồi, đi gặp đại cữu (anh mẹ- ở đây là anh của Quỳnh ba) có phải mang một chút lễ vật hay không? Anh nói xem chúng ta mang gì mới được nhỉ? Ba nói nhà đại cữu còn có hai tiểu biểu đệ, cũng không thể đến tay không nhỉ." Khôn vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Tiếu Tiếu: "Mang đồ ăn là được, hiện tại ra ngoài cũng không đúng mùa, chúng ta chắc chắn phải mang đủ đồ ăn. Mang theo tương thịt nướng nhiều một chút, đến lúc đó làm luôn cho bọn họ lưu trữ. Ta và nhị thúc mấy ngày nay tìm chỗ an toàn săn nhiều chút động vật về, làm thành thịt hun khói nửa sống mang theo." Đinh Tiếu gật đầu: "Ừ ừ! Anh đúng là nghĩ chu đáo hơn em. Cũng không thể làm người ta cảm thấy thấy một nhà bốn người chúng ta đi ăn không đúng không! Em biết phải mang gì rồi, chuẩn bị bốn ống trúc rượu trái cây đi, còn có thể khoe một chút năng lực của tộc Dực Hổ chúng ta!" Khôn vừa lòng mà lộ ra gương mặt tươi cười: "Tiếu Tiếu nhà ta mới là suy nghĩ chu đáo, là phải khoe ra một chút." Bốn ngày sau, đem nhà ở và gia súc giao cho Liễu Đại và Bằng Giáp, bốn người bắt đầu lựa chọn con đường gần nhất khởi hành tới tộc Kim Sư. Vì đây là con đường mà Hạ và Quỳnh đã đi qua rất nhiều lần, cho nên chỗ nào có sơn động hoặc là thích hợp đáp lều trại để dừng chân hai người đều rất rõ ràng. Vì thế buổi tối ngày đầu tiên, một nhà bốn người ở một mảnh đất bằng dưới chân một ngọn núi dựng trại đóng quân. Cảnh sắc nơi này khá đẹp, mặc dù hiện tại là cuối thu, cảnh tượng tràn đầy lá rụng cũng có một loại mỹ cảm. Đặc biệt là phụ cận có không ít cây cối giống cây bạch quả, tuy không thấy kết quả, nhưng lá cây hình quạt màu vàng vẫn khá xinh đẹp. Đặc biệt là lá rụng rên mặt đất trải thành một tầng thảm, Đinh Tiếu thật muốn lấy một cái máy ảnh chụp lại. Hình ảnh toàn rừng là lá vàng, nước chảy róc rách ở hiện đại cậu chưa từng thấy qua, ít nhất ở nơi cậu sinh sống, đã có rất ít cảnh thu thuần túy tự nhiên như vậy. So với cảnh đẹp xung quanh, thừa dịp lúc này còn sớm, việc quan trọng nhất của hai ba con là bắt đầu chuẩn bị cơm chiều. Bữa trưa bọn họ ăn bánh nướng cuộn thịt khô, tuy bánh và thịt khô đều dùng lửa trực tiếp nướng nóng lên ăn, có chút cứng, nhưng cũng không ảnh hưởng tới vị ngon của bánh nướng vừng và thịt khô thì là xuất phẩm từ tay Đinh Tiếu. Nhưng buổi tối đã rất lạnh, lúc bắt đầu đi đã đoán trước tới điểm này, bọn họ mang theo lều trai da lông dày, Tiếu Tiếu còn chuẩn bị một ít da lông mỏng, vừa nhẹ nhàng vừa giữ ấm. Mặc một ít quần áo vải mỏng, toàn thân trên dưới giữ ấm vẫn là đúng chỗ. Nhưng ở trong rừng chạy như điên một ngày, vẫn nên uống chút nước canh nóng hầm hập làm ấm dạ dày. Nơi này đã cách khu an toàn của thôn Thiên Hà rất xa, cho nên bạch đậu và củ từ ở gần đó đều không bị rơi vào tình huống "hạ độc thủ", vừa rồi ở phụ cận Đinh Tiếu đào hai củ từ lớn, nói thật, ở khu an toàn, năm nay cũng chưa nhìn thấy mặt hàng đồ sộ như vậy. Lấy một củ từ hầm thịt, một củ các cùng với quả gạo nấu cháo. Xem ra trên đường nếu không mang theo quả gạo và bột gạo cũng không thành vấn đề. Rời khỏi phạm vị phụ cận thôn Thiên Hà, bạch đậu và củ từ hư cũ không phải là mặt hàng có bao nhiêu người ham thích. Khôn săn thú trở về, chẳng những xách heo một con thử thú, còn có một bó lớn giống như cỏ về. Đinh Tiếu liếc mắt, liền phát hiện có chỗ bất đồng: "Khôn! Anh mau đem thứ kia mang tới cho em xem!" Một đống cỏ lớn này là phát hiện gần huyệt động của thử thú, vốn dĩ loại cỏ này thoạt nhìn cũng thực bình thường, nhưng ở cùng với Tiếu Tiếu lâu rồi, Khôn cũng liền dưỡng thành thói quen thực vật gì đó đều phải tìm tòi nghiên cứu một chút có thể ăn được hay không. Loại cỏ này thoạt nhìn rất giống cỏ đuôi chó, nhưng so với cỏ đuôi chó hạt bên trên lớn hơn rất nhiều. Khôn đem hạt bên trên hái xuống xát vỏ đi nếm thử, vị rất giống quả gạo, đều là cắn có độ cứng, nhưng lấy hàm răng của giống đực bọn họ vẫn thực dễ dàng cắn thành bột phấn. Quan trọng là hương vị cũng rất giống, còn có thêm một loại mùi hương kỳ quái, hơn nữa khi nuốt vào, miệng còn có một chút ngọt. Cảm giác thứ này có thể ăn được, hắn lúc này mới đem đồ vật mang về. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn phát hiện ra loại cỏ này. Cũng không biết có phải dã thú từ nơi khác mang tới hay không. Dù sao có đôi khi da lông dã thú sẽ vướng phải hạt giống mà mang tới nới nó đến, nói không chừng liền sẽ ở địa phương nào đó lưu lại một khóm thực vật chưa thấy qua. Đinh Tiếu lập tức đem bó cỏ này tới gần, hái một hạt giống xuống đặt lên lòng bàn tay, xát đi lớp da bên ngoài, đây chính là gạo mà!! Tuy so với gạo mà mình quen thuộc nhỏ hơn một chút, nhưng hình dáng chính là món chính mà mình quen thuộc nhất! Chỉ là thiên nhãn vì sao lại biểu iện nó có thể chống đói, nhưng lại không biểu hiện nó là một loại lúa nhỉ? Cho vào miệng nếm thử, ừm? hương vị thực thật kỳ! Có mùi của gạo, nhưng lại không chỉ đơn giản là mùi gạo. Không giống với mùi trái cây, rau cỏ, hoa gì đó cậu nếm qua vì thật sự chưa từng thấy qua, cho nên cũng không biết hình dung. "Thứ này còn có bao nhiêu?" Khôn đúng sự thật trả lời: "Chỉ có một chút như vậy. Là tìm được ở bên cạnh huyệt động của thử thú, có thể là hạt giống do con dã thú nào đó từ xa mang tới. Trước kia cũng chưa thấy qua." Đương nhiên gặp qua cũng không có lưu ý tới. Nghe thấy vậy, một bó "lúa" thần kỳ này ở trong mắt Đinh Tiếu lập tức trở nên trân quý. "Mau đem hạt này tuốt xuống cất đi, đây chính là gạo! Về sau gọi nó là gạo thơm đi, những chỗ này chúng ta mang về, cất đi để trồng thử xem!" Lại có thu hoạch mới~ Hình như lần ra ngoài này dấu hiện không tồi, thật là đi đúng lúc! Khôn ca nghe xong, hơi đưa ra một ý kiến không thành thục: "Vậy, có thể ăn thử một chút sao?" Đinh Tiếu suy tư một lát: "Ừm....được rồi, chỉ một chút thôi, nếm thử hương vị là được rồi. Em đều làm cháo củ từ." Như vậy cũng tốt, nếu khẩu vị thực không xong, cũng không gần quá mức quý trọng. Nhưng nếu hết thảy đều thực hoàn mỹ thì...ngoa ha ha ha, món chính của mình lại có thêm hạng mục mới rồi!
|
Chương 172: Ấu tể trốn nhà
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Gạo thơm mới thu được được Đinh Tiếu thật cẩn thận nấu thành cháo, vì gạo thơm này thật sự quá ít, cho nên Đinh Tiếu bủn xỉn chỉ dùng phân lượng năm nhánh, cuối cùng cháo nấu ra cũng đủ cho bốn người mỗi người ăn hai ngụm, đương nhiên nếu nếm từng chút một, cũng có thể biến thành bốn năm ngụm. Đinh Tiếu nếm rất cẩn thận, đưa ra kết luận là, loại gạo thơm này rất mềm dẻo, hẳn là một loại lúa nếp. Hơn nữa sau khi nấu chín mùi thơm còn càng nồng đậm hơn, vị thơm ngon chân chính lưu mãi trong miệng. Khuyết điểm duy nhất là quá mức dẻo, nấu cơm thì Đinh Tiếu không thích lắm, nhưng thực thích hợp lấy làm bánh dẻo cùng các loại điểm tâm linh tinh. Nghiền thành bột hẳn là có thể thay thế bột nếp để dùng, nên trồng! Ăn qua gạo thơm, gợi lên con sâu thèm ăn của người một nhà. Hạ cha một bên ăn, một bên hỏi: "Tiếu Tiếu, cái này hình dáng giống như cỏ đuôi chó, có phải cỏ đuôi chó kết hạt cũng có thể ăn được không?" Đinh Tiếu gật đầu: "Đúng vậy. Đúng là có thể ăn, nhưng mà nó quá nhỏ, hơn nữa cũng không có chỗ tốt nào. Nếu thực sự không có gì ăn, lấy nó thay cơm cũng được." Khôn tiếp lời: "Cỏ đuôi chó cỡ lớn, nhưng hạt giống vẫn không to bằng cái này, Tiếu Tiếu, em nói gạo là giống như cái này sao?" Đinh Tiếu tiếp tục gật đầu: "Giống! Nhưng cũng không hoàn toàn giống với gạo lúc trước em vẽ cho mọi người xem. Kỳ thực có rất nhiều chủng loại gạo khác nhau. Về sau nhìn thấy thứ như này đều mang về nhà, con nhìn xem sẽ biết. Có lẽ lãnh địa tộc Kim Sư có thứ mà tộc Dực Hổ chúng ta không có cũng nên." Cho nên du lịch Thú Thế mới là mộng tưởng cuối cùng của mình! Kỳ thực còn có thể viết du ký gì đó, nói không chừng mấy vạn năm sau, mình còn có thể trở thành một danh nhân không chừng! (ᗒᗨᗕ) Hoàng hôn buông xuống, trong rừng lá cây rụng trên mặt đất được trải một tầng nắng ấm, nằm trong lều trại ấm áp, đầu chui ra bên ngoài nhìn ngắm cảnh sắc mỹ diệu. Lá khô trên cành cây rơi xuống không còn che chắn được ánh nắng như những ngày hè, giờ phút này, ánh nắng vàng của chiều tà đan xen với lá vàng dưới mặt đất, thật sự khó hình dung đây là một loại mỹ cảm như thế nào. Đinh Tiếu nhìn cảnh sắc trước mặt, tâm tình phá lệ mà bình thản yên tĩnh. Một năm qua thực sự bận rộn, giống như từ lúc xuyên qua, bận rộn vẫn luôn vây quanh người cậu. Đinh Tiếu biết, ban đầu bận rộn là vì mình tìm điểm tựa sinh tồn ở thế giới này, mà hiện giờ bận rộn là vì cùng song thân và bạn lữ còn có những người thân, bạn bè sinh sống ngày càng tốt hơn. Cho nên có bận rộn mệt nhọc nhiều hơn, cậu cũng không cảm thấy oán giận. Sau những lúc mệt mỏi còn có những thời khắc nhàn tản bình yên như vậy, kỳ thực đã là một loại hưởng thụ thực tốt đẹp. Ở nơi này, không khí trong lành tươi mới, cho dù không có vẻ ngọt lành khoa trương như trong nghệ thuật, nhưng lại tuyệt đối sạch sẽ. Có lẽ một hơi hít thở ở nơi này cuộc sống ở hiện đại cũng khó mà có được. Không có một tia vẩn đục ô nhiễm khi con người khai thác quá độ. "Tiếu Tiếu, em đang nhìn gì thế?" Khôn biến thành hình thú liền ghé vào bên cạnh lều trại của bạn lữ, nhìn ánh mắt chuyên chú của Tiếu Tiếu, nhịn không được hỏi. Đinh Tiếu trả lời: "Xem lá rơi, tuy sẽ rơi xuống, qua trận tuyết sẽ bị bao trùm toàn bộ, nhưng hiện tại nhìn qua không phải rất đẹp sao?" Cảnh sắc như vậy đối với các thú nhân mà nói bình thường giống như người hiện đại mỗi ngày nhìn thấy cao ốc building, tự nhiên cũng không tồn tại cái gì gọi là thưởng thức. "Quê của em không có lá cây rụng sao?" "Đương nhiên có, nhưng ở chỗ em nơi con người tập trung sinh sống thường không có nhiều cây cối lắm, đều bị chặt đi. Có nơi ngay cả cỏ cũng rất ít. Nhưng nhà của em sống lại có thể nhìn thấy rất nhiều ruộng, chỉ là phần lớn đất rừng bị khai hoang biến thành đồng ruộng. Lá rụng đẹp như vậy cũng chỉ là cảnh quan của cây ở hai bên đường thôi, làm gì có chỗ nào xinh đẹp." Đinh Tiếu cảm khái. Khôn hơi nhíumày: "Nơi ít cây, sao có thể ở được? Xích Loan và Bạc Sa có rất nhiều nơi không có cây, nơi đó đều không có người ở." "Đúng vậy, cây cối ít liền không thích hợp cho người sinh sống. Thôi, không nói những cái này nữa, chúng ta chơi cờ năm quân đi, sớm như vậy cũng không ngủ được." Khôn gật đầu: "Được! Thua thì bị hôn một cái!"|( ̄3 ̄)| Đinh Tiếu bĩu môi, móe, này không phải thắng thua đều là hắn chiếm tiện nghi sao! Hàng này quả nhiên đều đen từ trong ra ngoài! (ノ`□")ノ⌒┻━┻ Một đường bảy tám ngày nhìn ngắm lá rụng có đẹp đến mấy thì cũng thấy chán. Vào lúc ăn cơm trưa và tối, mỗi ngày Đinh Tiếu đều có thể tìm được chút đồ vật ở xung quanh khu vực dừng chân. Tuy cơ hồ đều là thảo dược cùng một vài loại hạt giống quen thuộc, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ. Đặc biệt là tới lãnh địa tộc Kim Sư, Đinh Tiếu phát hiện hạt vừng ở nơi này đều mọc thành phiến, còn có rất nhiều khoai lang, khác với màu vàng ở tộc Dực Hổ, khoai ở nơi này có màu cam hồng, sau khi nướng qua đặc biệt ngọt, vị cũng dị thường mềm mại. Quả trân châu số lượng không nhiều bằng thôn Thiên Hà bọn họ, nhưng cây quả gạo thì rất khả quan. Nhưng nhìn chuột chạy tới chạy lui cùng với những quả gạo còn dừng ở trên nhánh cây. Đinh Tiếu liền biết người tộc Kim Sư còn chưa biết chỗ tốt của mấy thứ này. Tới địa bàn của người khác, bọn họ cũng không thể thu thập khắp nơi được. Thứ nhất dây là quy củ cần phải tuân theo giữa các bộ tộc, trừ bỏ có thể ăn no ra, không cho phép mang đi quá nhiều đồ vật. Thứ hai cũng là vì bọn họ không thiếu mấy thứ này, thật sự không cần thiết phải làm như vậy. Anh trai của Quỳnh - Liệt là ở trên đường đi du lịch đụng phải đội ngũ tộc Kim Sư đi tới khu tường vây, do đó nhận thức Giản - giống cái của tộc Kim Sư. Mà vừa vặn Giản lại sống ở nơi tương đối gần giữa giao giới của tộc Kim Sư và tộc Dực Hổ. Cho nên tiến vào lãnh địa tộc Kim Sư không bao lâu, cũng không cách mấy với thôn Đại Thụ của tộc Kim Sư. Nếu gia tăng tốc độ, lấy tốc độ của tộc Dực Hổ tới tối cùng ngày là có thể đến thôn. Nhưng ban đêm gõ cửa, bọn họ lại là người khác tộc, vẫn là thôi đi. Vì thế một nhà bốn người đáp lều trại ở khu an toàn. Hạ dựa theo tập tục đóng một cây cọc gỗ ở bên cạnh "doanh địa" của bọn họ, bên trên buộc bốn tấm da thú dài ngắn không đều. Lần đầu thấy việc này Đinh Tiếu còn không rõ, chờ hỏi rõ ràng cậu mới biết được, đây là một loại thể hiện thông báo. Phương thức đan xen số lượng và độ dài ngắn khác nhau của da thú có ý nghĩa khác nhau. Bọn họ buộc cái này thể hiện là thân thích. Cứ như vậy khi người bộ tộc khác mặc kệ là đi ngang qua hay là dừng chân sẽ không bị người bộ tộc bản địa vây công, đương nhiên vẫn sẽ tồn tại cảnh giác với bọn họ. Đinh Tiếu tận lực tuân thủ thủ tục giữa các bộ tộc, không lựa chọn nguyên liệu nấu ăn ở lãnh địa tộc Kim Sư. Bọn họ mang cũng đủ nhiều, vì vậy không phải vấn đề lớn. Món chính tối này là thịt khô nướng. Tương thịt nướng là dùng hạt vừng nơi này làm. Đinh Tiếu cảm thấy, hạt vừng ở tộc Kim Sư ăn vừa thơm mà lại không ngấy, chỉ cần một chút là đã rất có hương vị. Khi ở bên cạnh lãnh địa cậu hái lấy hai túi. Nhưng cũng không tính toán lấy đi hết. Cậu chỉ lựa chọn hạt căng mẩy nhất để mang một túi nhỏ theo thôi. Dư lại hơn một túi cậu định mang tới nhà đại cữu, làm tương vừng cho nhà đại cữu lưu trữ qua mùa đông ăn. Cách ăn lẩu gì đó thật sự không cần bủn xỉn, huống chi bọn họ dù sao cũng là thân nhân. Bánh làm từ bột mì và khoai lang có màu rất đẹp, lại cuốn thêm miếng thịt khô nướng nóng, quét tương ớt lên, Đinh Tiếu đem nửa túi bột dư lại đều làm hết. Có mấy thứ có thể dạy, nhưng có những thứ tộc Dực Hổ bọn họ còn chưa lưu hành rộng rãi đâu, sao có thể dạy cho bộ tộc khác được. Huống hồ nghe nói tộc Kim Sư người cổ hủ nguyên tắc rất nhiều, loại việc ảnh hưởng tới cuộc sống của bộ tộc, nên để cho tộc nhân của bọn họ tự mình giải quyết đi. Một nhà bốn người một bên ăn một bên tán gẫu, chỉ một lát sau bánh trái đã bị tiêu diệt hết. Quỳnh chậc lưỡi: "Không nghĩ tới đem khoai lang nghiền thành bột ăn cũng ngon như vậy. Chỉ là có chút quá ngọt, ba thấy bên trong cho chút mứt trái cây không cho thịt nướng ăn hợp hơn." Đinh Tiếu gật đầu: "Con cũng cảm thấy như vậy, Miêu Miêu nhất định sẽ thích hương vị này." Khôn mặt vô biểu tình nói: "Nó cái gì chả thích ăn." Hạ cha phỉ nhổ: "Ngươi đây là loại anh trai gì vậy!" Người một nhà ở bên này vừa nói vừa cười, cách đó không xa có một quả cầu lông tránh ở sau gốc cây đại thụ cụp cái đuôi, ngửi mùi thơm trong bụng "ọc ọc" vang lên. Hạ và Khôn vừa rồi cũng phát hiện ra có người tộc Kim Sư lui tới ở phụ cận, nhưng đây là lãnh địa của người ta, có người đương nhiên không kỳ quái. Nhưng lúc này khí vị lại tới gần hơn, Hạ lập tức nhướng lông mày: "Quỳnh, hình như là Du." Quỳnh vừa nghe liền kinh hãi. "Cái gì?! Nơi này cũng không phải là khu an toàn, Du là một mình ra ngoài?! Anh còn ăn cái gì nữa, mau đi tìm thôi!" Nghe thấy tên Du này, Khôn liền biết người nhị thúc và Quỳnh thúc thúc nói tới là ai. "Không cần tìm, nó ở đằng sau gốc cây kia." Khí vị càng ngày càng gần, tuy hơi thở không phải nồng đậm, nhưng lúc này đã thực rõ ràng. Vốn dĩ hắn còn tưởng ra do khoảng cách khá xa, không nghĩ tới cư nhiên là một tiểu ấu tể. Đinh Tiếu nhìn theo ngón tay Khôn chỉ, quả nhiên phát hiện phía sau thân cây lộ ra một cái đuôi. Còn tự cho là ẩn nấp rất kín đáo. Quỳnh và Hạ vừa đi qua liền nhìn ra, quả nhiên là con trai nhỏ của đại ca - Du. Quỳnh ngồi xổm xuống: "Du, sao cháu lại trốn? Không nhận ra thúc thúc và thúc phu sao?" Du lúc này quỳ rạp trên mặt đất, đầu rúc vào giữa hai chân trước, vẻ mặt không muốn gặp người: "Cháu không về không về!" Những lời này khiến hai phu phu sửng sốt, Hạ không quan tâm, bắt lấy nhúm lông trên cổ Du xách tiểu ấu tể lên. "Đường đường là giống đực sao có thể đem đầu giấu dưới móng vuốt được! Nói cho thúc phu, vì sao không về? Gặp rắc rối?" Không đợi tiểu ấu tể mở miệng, cái bụng nhỏ liền truyền ra tiếng kêu đói khát. Quỳnh liền bật cười: "Trước đợi một lát nữa rồi nói, cho đứa nhỏ ăn gì đi đã." Du cảm thấy thực mất mặt, tuy rất thích thúc thúc cùng thúc phu, nhưng đường đường là giống đực cư nhiên để bản thân đói bụng, đây là một việc rất đáng xấu hổ! Vì thế thành thành thật thật để Hạ ôm, nhưng nhóc vẫn thực hưởng thụ cảm giác thúc thúc xoa xoa đỉnh đầu mình. Quả nhiên so với cha xoa càng thoải mái hơn nhiều! Đinh Tiếu thực kinh ngạc mà nhìn tới hình thú của đứa em họ của mình. Nhưng hình dáng này tựa hồ cũng không hoàn toàn giống với tiểu dực hổ, cũng không giống với tiểu sư tử. Trong óc xoay chuyển một hồi, đột nhiên nhớ ra một danh từ. Đứa em họ này của mình cư nhiên là sư hổ thú a! Ông trời của tôi ơi, cậu lúc này mới phản ứng lại được, mặc dù giống cái không có hình thú, nhưng gen của các nàng như cũ vẫn mang theo huyết thống. Tại sao lại đem việc tộc thiên ngư sinh ra đứa bé đầu tiên đều là nhân ngư quên mất rồi! Tự mình nướng cho tiểu biểu đệ một phần thịt dê hun nửa chín, vì thời gian yêm chế có cho bột thì là, cho nên hương vị phi thường thơm. Khi cậu nướng, Du ở bên cạnh lắc lư cái đuôi tới lui, cái đầu lông xù xù liên tiếp cọ cọ cánh tay Tiếu Tiếu. Anh trai mới mùi vị thật thơm nha! (là mùi thịt nướng của anh trai mới nhé, đồ dưa ngốc _ _) Quỳnh hỏi: "Du, sao cháu lại một mình chạy ra ngoài khu an toàn thế?" Du gục xuống đầu: "Không muốn về nhà." Quỳnh nhíu mày: "Cháu mới chỉ 13 tuổi, ra khỏi khu an toàn rất nguy hiểm có biết không?!" Hơn nữa vì hình thú của Du là sư hổ thú, tốc độ sinh trưởng chậm hơn so với dực hổ hoặc là kim sư. Hiện tại hình thú chỉ bằng một nửa giống đực ấu tể thôi. Một mình tự chạy ra ngoài khu an toàn như vậy thật sự không an toàn. Không biết đại ca và đại tẩu làm gì để con trai chạy ra ngoài xa như vậy cũng không biết! Du kháng nghị: "Cháu 14 tuổi rồi! Mới không phải 13 tuổi!" Đinh Tiếu cười: "14 tuổi so với 13 tuổi lớn hơn nhiều ngày mà! Phải không?" Du gật đầu: "Đúng!" "Phốc!" Hạ lúc này cũng bật cười: "Đừng nói linh tinh nữa, cháu vì sao không muốn về nhà?" Lúc này Du thực thẳng thắn: "Cháu ghét về nhà, cha và mẹ đều không thích cháu, bọn họ còn đánh mông cháu." Đinh Tiếu hắc tuyến. Bị ba mẹ tét mông liền rời nhà trốn đi? Đứa nhỏ này chẳng lẽ đã tới thời kỳ phản nghịch? "Du, nói cho anh, cha và mẹ vì sao đanh mông em?" Du trả lời: "Bởi vì em cùng ấu tể khác đánh nhau. Em cắn ấu tể nhỏ hơn em bị thương." Nói xong càng cúi đầu thấp hơn. Hạ dở khóc dở cười: "Này thì có gì to tát, cũng không cần đánh mông cháu mà." Giống đực hồi nhỏ cãi nhau ầm ĩ rất là bình thường, bị thương càng là chuyện thường ngày. Loại sự tình này còn đáng để người lớn tức giận? Vừa nhớ tới điều này, Du liền rất tức giận: "Mẹ nó đi tìm cha mẹ cháu, mẹ nó bắt nạt mẹ cháu bị bệnh không dậy nổi, bắt nạt cha cháu không phải người tộc Kim Sư. Bọn họ đều bắt nạt chúng cháu. Là nó mắng cháu là tiểu tạp chủng không lớn được, cháu mới cắn nó! Rõ ràng cháu không làm gì sai! Chỉ là cha cũng không nghe cháu giải thích, cháu rõ ràng không làm gì sai cả!" Nghe thấy điều này, một nhà bốn người lập tức tức giận, đây là tình huống gì vậy? Sao lại có đứa trẻ thiếu đạo đức mắng người khó nghe như vậy được cơ chứ? Quỳnh đặc biệt tức giận: "Không cần sợ! Thúc thúc cùng thúc phu làm chủ cho cháu! Lát nữa chúng ta liền mang cháu về nhà, cha và mẹ cháu tuyệt đối sẽ không mắng cháu." Còn có ấu tể mắng chửi người kia, thật sự là không giáo dục không được! "Đúng rồi, mẹ cháu bệnh sao? Chuyện khi nào? Có nghiêm trọng hay không?" Nói đến mẹ, phẫn nộ của Du vừa rồi liền lập tức biến mất: "Mẹ từ mùa xuân bắt đầu sinh bệnh, mùa hè liền không rời giường được. Hiện tại còn chưa có tốt. Hiến tế trong thôn nói là vì cháu vẫn luôn không lớn không được Thần Thú chúc phúc, cho nên mẹ mới bị như vậy." Mịa nó! Đinh Tiếu lần này càng không bình tĩnh: "Nói hươu nói vượn! Anh biết chữa bệnh, mình không nghe hiến tế kia nói bậy." Trước kia ấn tượng về tộc Kim Sư còn không tệ, nhưng lần này trực tiếp rơi xuống đáy cốc. Không biết một nhà đại cữu ở bên này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại biến thành như vậy? Lúc trước còn nghe ba nói một nhà bọn họ ở tộc Kim Sư sinh sống khá tốt mà. Đây là hình sư hổ đực Còn đây là sư hổ cái
|
Chương 173: Cùng theo về nhà!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chờ sau khi Du ăn uống no đủ, một nhà bốn người lập tức thu thập lên đường. Từ khu an toàn đến cửa thôn cũng không gần, nhưng không sánh kịp giống đực thành niên chạy nhanh. Đinh Tiếu vốn muốn ôm Du cùng ngồi trên lưng Khôn cùng lên đường, kết quả đừng thấy hình thú của Du không lớn, tốc độ rất là lợi hại. Chẳng những sánh kịp tốc độ của Hạ và Khôn, có đôi khi còn có thể vượt mức quy định một chút. Những thứ khác thì không biết, nhưng lúc trước nghe ba, cha và Khôn giới thiệu qua với mình. Người tộc Kim Sư sức lực rất lớn, năng lực cắn xé đặc biệt mạnh. Ngay cả bán thú nhân và giống cái của bộ tộc cũng lớn hơn bán thú nhân và giống cái bộ tộc khác một chút. Chỉ là tốc độ không sánh bằng tộc Dực Hổ và tộc Phi Báo. Xem tốc độ của Du như vậy, hẳn là di truyền tốc độ của tộc Dực Hổ. Không biết phương diện sức lực như nào. Nếu cũng có sức lực rất lớn thì vị tiểu sư hổ này tương lai nhất định khó lường nha! Khi Đinh Tiếu đang miên man suy nghĩ, năm người đã tới cửa đông của thôn Đại Thụ. Giống đực canh gác cửa thôn vừa rồi cũng cảm giác được hơi thở của tộc Dực Hổ, lúc này đang cảnh giác. Nhưng khi lại gần phát hiện phía trước bọn họ còn có tiểu Du. Hơn nữa trong đó còn có một vị giống đực đã gặp qua Hạ và Quỳnh vài lần, cho nên địch ý lập tức biến mất, chỉ là theo bản năng vẫn bảo trì khoảng cách xa một chút: "Các vị tới thăm người thân sao?" Hạ tiến lên, đem tay đặt lên ngực: "Chúng ta tới thăm đại ca cùng đại tẩu. Quấy rầy các vị." Hai giống đực nghiêng thân mình: "Hoan nghênh các vị tới tộc Kim Sư chúng ta, tiểu Du dẫn đường rồi chúng ta không phụng bồi nữa." Nói xong lại lui về sau hai bước. Lời nói và động tác quá mức khách sáo khiến Đinh Tiếu cảm nhận sâu sắc, này đúng là tới địa bàn của người khác rồi. Khi bọn họ tiến vào thành Hổ Thần cũng không có cảm giác mới lạ như vậy. Đúng là khác biệt giữa bộ tộc với bộ tốc rất lớn mà! Nhìn nhìn nhóm giống đực tộc Kim Sư, đa số đều là tóc vàng, dáng người phi thường cường tráng, sau khi đi vào thôn, càng có nhiều giống đực còn cao hơn cả cha và Khôn. Ngay cả bán thú nhân và giống cái đều không thấp nữa. Đúng là đáng thương mà, cuộc sống của tiểu Du thật là khổ bức muốn chết, nhiều người cao to như vậy mà! Thôn Đại Thụ ở tộc Kim Sư cũng coi như là một loại thôn xóm nhỏ, chỉ có hơn 400 người. Nhưng tộc Kim Sư đại đa số đều là loại thôn như này, thành Kim Sư còn chưa tới 3000 người đâu. Cho nên ở trong thôn, Đinh Tiếu cảm thấy có chút quạnh quẽ. Nhưng lại thấy, nơi này cũng rộng rãi hơn một chút. Quả nhiên là do năm nay bị lương thực nháo, trước kia thôn Thiên Hà cũng thực rộng rãi _ _ Nhà Liệt ở phía Nam của thôn. Nhưng vì dân cư không nhiều lắm, mặc dù mỗi hộ gia đình cách nhau cũng đủ xa, cũng không cần bọn họ đi quá lâu. Đi tới trước cửa nhà mình, Du lại bắt đầu rối rắm: "Thúc thúc, thúc phu, cháu một ngày không về nhà, cha nhất định sẽ đánh cháu. Mẹ cũng sẽ mắng cháu không hiểu chuyện." Quỳnh khom lưng bế lên tiểu sư hổ vẫn không chịu biến thành hình người, so với mấy năm trước, đúng là nặng lên rất nhiều rồi. Tuy so với giống đực cùng tuổi bình thường khác hình thú nhỏ quá nhiều. "Không sao, thúc thúc ôm cháu vào, cha cháu nếu đánh cháu, thúc thúc liền đánh hắn! Hạ" Hạ lập tức "phụng mệnh" gõ cửa, tuy cửa này của bọn họ chỉ là hàng rào gỗ thô sơ, không khác mấy với cửa cổng của bọn họ trước kia. Nhưng từ khi Tiếu Tiếu tới, cửa nhà bọn họ đã thành ván cửa còn có thêm then cửa gì đó. Từ trong phòng đi ra không phải là Liệt, mà là một bán thú nhân dáng người tương đối cân xứng, khuôn mặt anh tuấn. Thoạt nhìn lớn hơn Đinh Tiếu một chút, nhưng Đinh Tiếu biết, đây hẳn là đại biểu đệ của mình, người ta còn nhỏ hơn mình hai tuổi cơ, năm nay mới 24. Chiều cao kém tắm thật đáng buồn. Nhìn thấy thúc thúc và thúc phu, còn có hai người xa lạ mang theo đứa em trai không bớt lo của nhà mình, Kim lập tức chạy ra mở cổng: "Nhị thúc, thúc phu, mọi người vào đi." Nói xong trừng mắt nhìn Du một cái. Tên tiểu tử thúi này chạy ra ngoài một ngày không về, cha và mẹ đều lo lắng. Hiện tại người trong thôn đã thực bài xích người nhà bọn họ, cha không thể tìm người khác hỗ trợ, cũng chỉ có thể tự mình đi tìm. Đi vào sân, nhìn trong sân chất đầy các loại da thú và củi, liền biết năng lực đi săn của đại cữu tương đối lợi hại. Trong sân thoạt nhìn còn coi là sạch sẽ. Chỉ là Quỳnh nhìn ra được, nhà đại ca trước kia cũng không phải như vậy. Đại tẩu tuy rằng lợi hại, tình tính phóng khoáng, nhưng vẫn quản lý nhà cửa đặc biệt sạch sẽ lưu loát. "Kim, mẹ cháu thế nào? Nghe Du nói nàng sinh bệnh." Kim thở dài. "Mẹ cả ngày ho khan, đã gầy thật nhiều. Thúc vẫn là đi vào trước nhìn xem đi. Đúng rồi, hai vị này là......" Quỳnh vỗ trán một cái: "Cháu xem, đem chuyện này quên mất." Nói xong anh kéo Đinh Tiếu qua: "Đây là con trai mà Thần Thú ban cho chúng ta, tên Đinh Tiếu. Lớn hơn cháu hai tuổi, đây là con trai của đại ca của thúc phu cháu, cũng là bạn lữ tương lai của Tiếu Tiếu nhà ta." Kim nghe xong hơi giật mình, vốn dĩ ngay từ đầu cha là muốn đem mình đưa cho thúc thúc, nếu không phải thôn trưởng bọn họ không cho, còn một hai phải đem tên mình sửa lại thành Kim, để mình nhớ rõ mình là người tộc Kim Sư. Bằng không chỉ sợ mình đã sớm tới tộc Dực Hổ sinh sống. Không nghĩ tới nhị thúc hiện tại có con trai, nhưng thoạt nhìn thực nhỏ gầy nha. "Chào ca ca, chào ca phu." Đối với cách xưng hô ca phu mỹ diệu này Khôn rất là hưởng thụ. Cho nên vẫn luôn không nói một lời lúc này hắn hơi hơi gật gật đầu. Đinh Tiếu tỏ vẻ nghe thấy xưng hồ này thực đần độn, chỉ là bối phận ở chỗ này, cũng không thể gọi tỷ phu, vậy mình càng thiệt thòi. "Chào đại biểu đệ!" Nhìn thấy Quỳnh và Hạ còn mang theo hai người xa lạ vào nhà, Giản lập tức muốn từ trên giường ngồi dậy, nhưng vừa mới cử động, liền lại ho khan. Kim chạy nhanh tới vỗ vỗ nhẹ sau lưng mẹ. Nhìn thấy chị dâu trước kia sức lực còn lớn hơn mình, người cũng chắc nịch hiện tại gầy thành như vậy. Quỳnh trong lòng thật không dễ chịu: "Đại tẩu, thân thể tẩu có bệnh, đừng đứng dậy. Khôn, kéo mành che cửa lại!" Để không bị quên, Quỳnh lần này trước tiên giới thiệu Khôn và Đinh Tiếu cho đại tẩu, sau đó dò hỏi đại ca đang ở chỗ nào. Nghe nói là đi tìm Du, Quỳnh thở dài: "Chúng ta gặp Du ở khu an toàn, hiện tại liền ở ngoài cửa, sợ tẩu mắng nên nó không dám vào." Giản ổn ổn hơi hở, lúc này mới nói: "Đứa nhỏ kia quá ầm ĩ, càng nhiều việc lại càng quấy rối." Quỳnh cau mày: "Kim, cháu mang theo đệ đệ và Tiếu Tiếu ca của cháu đi phòng khác một lát, thúc thúc có chuyện muốn nói với mẹ cháu." Kim hiểu chuyện mà rời khỏi phòng, Đinh Tiếu cũng vỗ vỗ Khôn, sau đó đi theo ra ngoài. Cậu tới nhìn xem tiểu biểu đệ của mình, tránh bị anh trai ruột của nó giáo huấn cho một trận, lại chạy trốn thì không hay. "Khụ....nhị đệ, ngươi có gì...khụ, việc gì?" Quỳnh nói khiến Giản có chút không biết làm sao. Trực giác cảm thấy hình như có đại sự gì đó, đã hơn một năm nay nàng có quá nhiều dự cảm không tốt. Quỳnh gật đầu: "Chúng ta hỏi qua Du vì sao lại đánh nhau với người khác, hơn nữa cũng không làm đối phương bị việ gì nghiêm trọng lắm. Vậy hai người có hỏi qua vì sao Du lại muốn đánh nhau không?" Giảm thở dài: "Chắc chắn là người khác nói khó nghe, ta hiện tại đều như vậy, cũng không gạt thúc. Từ khi ta bị bệnh, người trong thôn liền bắt đầu bài xích chúng ta. Đương nhiên cũng không có khả năng nói lời tốt gì. Du vẫn là đứa nhỏ chưa lớn được. Mẹ của đứa nhỏ nhà khác mang theo hài tử tới nháo, chúng ta cũng chỉ có thể làm bộ như vậy. Cũng tội cho đứa nhỏ này. Tuy hiến tế nói những lời đó ta không tin, nhưng mà...đã ba năm rồi, nó thật sự không lớn lên chút nào." Hạ nói xem vào: "Giống đực cũng không phải không có ai lớn lên chậm, hơn nữa Du là thú hình sư hổ hiếm thấy, này cũng không có gì đáng để bài xích phải không?" Giản lắc lắc đầu: "Trước kia còn tốt, mọi người tuy không thích ta sinh ra giống đực cư nhiên không có hình thú là Kim Sư, nhưng tốt xấu cũng không phải là Dực Hổ hoàn toàn. Vào mùa thu năm trước, Liệt đi theo đội săn thú. Chân bị thương, tuy tới mùa xuân là tốt, nhưng ta lại bắt đầu bị bệnh. Vẫn luôn ho khan, cũng không nóng lên. Hiến tế vốn coi là cảm mạo trị cho ta, nhưng uống rất nhiều dược rồi cũng không khỏi hoàn toàn. Sau lại mỗi ngày vào buổi tối đều phải ho một lúc mới có thể bình thường lại. Cũng ăn không được bao nhiêu thứ, đến bây giờ chưa từng thôi uống dược, nhưng vẫn luôn không khỏi." Nói tới đây Giản tạm dừng một chút, sau đó lại ho khan một trận, thật vất vả đè ép được cơn ho xuống, lúc này mới tiếp tục: "Hiến tế trị không hết bệnh của ta không quan trọng, liền ở mùa hè sắp qua đi, thôn trưởng đột nhiên cũng bắt đầu sinh bệnh. Chính là tới buổi tối không ngủ được, luôn gặp ác mộng liên tục. Cũng uống không ít dược nhưng cũng không tốt lên. Dần dần trong thôn có vài người đều có tật xấu không ngủ được. Không biết là ai nói đầu tiên, sau đó ngay cả hiến tế cũng nói bởi vì do Du luôn không lớn lên, là ấu tể không được Thần Thú chúc phúc, bệnh này của ta là Thần Thú giáng tội, còn liên lụy tới những người khác trong thôn." Chuyện như vậy không có cách nào làm gì người ta. Tuy sự tình các loại có cái trùng hợp, nhưng con trai của đại ca là một ấu tể còn nhỏ như vậy, sao có thể nói cái gì không được chúc phúc. Có ấu tể nào không phải là trân bảo mà Thần Thú ban cho các thú nhân chứ. Người nói lời này thật sự đáng giận tới cực điểm. "Đại tẩu, Tiếu Tiếu nhà ta có học y thuật từ hiến tế thôn Thiên Hà chúng ta, ba thằng bé trước kia cũng là hiến tế. Có lẽ thằng bé có thể trị bệnh của tẩu, đương nhiên cũng có thể mang tật xấu không ngủ được của thôn dân các ngươi chữa khỏi. Tẩu để thằng bé nhìn thử xem được không?" Giản gật đầu: "Ta như vậy, hiến tế trong thôn đã không còn cách nào, tuy vẫn ngẫu nhiên mang dược tới đây, nhưng cũng không xem lại bệnh của ta. Nếu Tiếu Tiếu xem hiểu bệnh, ta rất vui lòng để thằng bé hỗ trợ. Có thể được thì tốt, không được cũng là số mệnh của ta rồi. Nhưng nhị đệ, ngươi thật có phúc khí, con trai tương lai là hiến tế." Đối với chút hiểu lầm này, thúc cháu ba người cũng không có ai sửa lại cho đúng. Nếu người một nhà Liệt cùng với người trong thôn có hiểu lầm cùng ngăn cách lớn như vậy, vẫn nên che dấu một chút mới tốt. Có lẽ sẽ có chút tác dụng gì đó không chừng. Khi Liệt về đến nhà vừa mừng lại vừa tức giận. Mừng là vì phu phu nhị đệ tới đây thăm mình, tức giận là vì con trai nhỏ quá kỳ cục. Lấy cái tuổi bé tí như vậy của nhóc cư nhiên dám chạy vào rừng rậm cả ngày không thèm về! Này nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, mình và bạn lữ quả thực không sống được! Nhìn thấy đại ca, chuyện đầu tiên Quỳnh nói là hắn không cần quấy rầy Tiếu Tiếu bắt mạch cho đại tẩu. Vì thế hai anh em tính cả Hạ tới một phòng khác, chẳng những nói chuyện của Du, còn có nhiều năm như vậy không gặp, rốt cuộc vì sao người một nhà này lại xảy ra cớ sự như này. Khôn và Đinh Tiếu lưu lại trong phòng chẩn trị cho Giản. Kỳ thực Đinh Tiếu không biết nhiều mấy, thời gian học y với hiến tế không dài, hơn nữa chủ yếu là trị ngoại thương và tiêu độc. Cậu sao có thể biết đây là bệnh gì. Nhưng nếu ba đã nói như vậy, cậu cũng không thể nói mình không biết. Cảm mạo linh tinh gì đó thì cậu biết. Chỉ là nhìn mợ ho lâu như vậy, rõ ràng không liên quan gì tới cảm mạo. Nhưng bốc thuốc không đúng bệnh còn có thể trụ được thời gian lâu như vậy, hẳn là cũng không phải viêm phổi hay lao phổi gì đó. Loại bệnh này nếu là trong điều kiện này, chỉ sợ cũng đã sớm không trụ nổi. Đinh Tiếu xem mạch thực cẩn thận, đem tất cả năng lực mình học được đều dùng tới. Kết quả vẫn không biết rốt cuộc là bệnh gì. Thật là có một ít triệu trứng phong hàn, nhưng chắc chắn không chỉ mỗi vậy. "Mợ, lúc người ho có ra đờm không?" Giản lắc đầu: "Luôn cảm thấy trong cổ họng có đờm, nhưng ho thế nào cũng không ra. Luôn ách trong cổ ngứa, cho nên vẫn luôn ho khan, giọng nói còn thực khàn." Nếu chỉ là ứ đờm, tiêu đờm chính là việc đầu tiên. Đinh Tiếu biết năng lực bản thân, cũng không dám khai phương thuốc gì đó, nhưng thực liệu vẫn có thể làm được. "Dược thì cháu tạm thời không thể khai, trước tiên dùng đồ ăn thử một lần. Mợ, người nghỉ ngơi trước đi, cháu đi làm cho ngài mấy món có thể khỏi ho trừ đờm. Cháu không thể bảo đảm có nhiều tác dụng, nhưng chắc chắn có thể làm người thoải mái không ít." Ở trong rừng cậu có nhìn thấy cát cánh, lấy hầm cùng phổi heo có thể khỏi ho tiêu đờm. Chỉ là bên này không có củ cải trắng, cũng không biết nhà đại cữu có lê trắng hay không. Nếu có thì đó cũng là một thứ tốt có thể khỏi ho tiêu đờm. Củ cải trắng trong nhà không có, nhưng thứ tốt nhất là lê trắng thì trong nhà lại có ba sọt lớn. Nghe Liệt nói gần thôn Đại Thụ sinh trưởng rất nhiều cây lê. Loại lê này không phải đặc biệt ngọt, nhưng rất mọng nước, quan trọng là không làm trầy vỏ là có thể giữ được rất lâu. Mùa đông mỗi nhà đều hái rất nhiều về, ấu tể và giống đực đều rất thích ăn. Phổi heo là thứ bọn họ săn thú xong ném vứt đi, tự nhiên sẽ không có. Nhưng nghe nói thứ này có thể trị ho khan cho bạn lữ, Liệt quyết định ngày mai liền đi săn hai đầu heo về. Bằng không qua mấy ngày nữa chỉ sợ cũng càng khó. Nếu phổi heo phải ngày mai mới có, như vậy cát cánh tự nhiên cũng liền ngày mai lại đi đào đi. Hiện tại trời đã tối, Đinh Tiếu chỉ có thể xuống tay với lê trước tiên. Ăn uống đã sớm dưỡng điêu một nhà bốn người khi đi tới nơi nào cũng không quên mang theo đủ gia vị. Huống chi Đinh Tiếu bọn họ còn muốn tặng quà cho đại cữu là mấy loại tương thịt nướng, gia vị mang theo càng thêm đầy đủ. Trong đó mật ong nướng thịt là vật phẩm quan trọng tăng thêm hương vị, lúc này cũng mang theo một chút. Tuy hiện tại không còn nhiều lắm, nhưng chưng một hai lần lê vẫn là đủ. Gọt đi vỏ lê, cắt phần đầu, móc đi hạt bên trong, sau đó đổ mật ong vào. Lại đem phần cắt ra đậy lại, cuối cùng cho vào nổi hấp chín là được. Chỉ là dê thì dễ xử lý, nồi hấp nơi này lại không có. Bất đắc dĩ đành phải dùng biện pháp khác, đặt bốn viên đá vào trong bình gốm, ở bên trong đặt một cái mâm lớn, lại cho một cái bát lớn đặt lên trên, sau đó đem lê đặt vào bát, liền như vậy hấp. Kỳ thực trước kia khi Đinh Tiếu bị ho, ba cậu đều dùng đường phèn, nhưng nơi này lại không có đường phèn, mật ong cũng có tác dụng, đều có thể bắt đúng bệnh. Tạm thời không nói Đinh Tiếu và Khôn ở bên kia chưng lê chữa ho còn có lê nấu nước đường. Lại quay trở lại phòng, Quỳnh và Hạ đang cùng đại ca đại tẩu thương lượng sinh kế. Quỳnh đem lời vừa nói với đại ca ở phòng khác nói lại cho đại tẩu một lần: "Đại tẩu, hiện tại mẹ tẩu đã qua đời, nơi này cũng không còn thân nhân, lại bị người trong thôn chèn ép như vậy. Không bằng chuyển tới thôn Thiên Hà chúng ta đi. Hiện tại cuộc sống trong thôn rất tốt, mọi nhà tới mùa xuân đều còn dư rất nhiều đồ ăn. Hơn nữa đại ca trở về thôn Thiên Hà, tuyệt đối sẽ không có ai dám nói ra nói vào." Giản cũng phản ứng giống như Liệt, trầm mặc một hồi lâu: "Quỳnh, tới thôn Thiên Hà rồi, sẽ không có ai khinh thường Du, sẽ không có ai cảm thấy chúng ta không may mắn sao?" Hạ lập tức đảm bảo: "Tuyệt đối sẽ không! Huống chi Du cũng không phải không được Thần Thú chúc phúc. Các ngươi có thấy qua hình thú của nó chạy nhanh không? Tốc độ có thể theo kịp ta và Khôn, phải biết rằng Khôn là thần đồng, tốc độ tuyệt đối không phải một tiểu ấu tể có thể đuổi theo được." Liệt thở dài: "Nó có thể chạy ta biết, nhưng sức lực lại không lớn bằng ấu tể Dực Hổ, chỉ có tốc độ không có sức lực sao có thể trở thành một thợ săn giỏi được." Quỳnh lắc đầu: "Nó còn quá nhỏ, thân thể còn chưa phát triển sao có thể nói sức lực không lớn. Nói những thứ này cũng không có ý nghĩa, đề nghị của ta các ngươi có đồng ý không? Ta là thật lòng mời các ngươi trở về. Ít nhất trở lại thôn Thiên Hà các ngươi sẽ không bị người xa lánh. Du có Thương bọn họ mang theo, tuyệt đối sẽ không bị bắt nạt. Cho dù là vì trẻ con, cuộc sống như vậy cũng không thể tiếp tục được nữa phải không? Du thật sự rất đáng thương, lời khó nghe như vậy một ấu tể cũng có thể nói ra được, ta liền biết cha mẹ bọn họ đều là thái độ gì." Giản nhìn thoáng qua bạn lữ lại nhìn Quỳnh và Hạ, cuối cùng cắn răng gật đầu: "Được! Ta đáp ứng các ngươi. Dù sao hiện tại người toàn thôn đều cảm thấy người nhà chúng ta sẽ mang đến bất hạnh, có lẽ chúng ta rời đi cũng sẽ không bị ngăn cản." Hơn nữa nếu mình trị không hết bệnh bị chết đi, Liệt mang theo hai đứa nhỏ trở lại bộ tộc của hắn, nhất định sẽ tốt hơn là ở chỗ này. Lúc trước nếu không phải chỉ có một mình mẹ, cha chết đi quá sớm, bộ tộc không có khả năng để Liệt mang theo hai giống cái về tộc Dực Hổ. Có lẽ người một nhà mình cũng không thay đổi thành tình huống như này đi? Mặc kệ như thế nào, đều không thể xấu hơn hiện tại được. Ít nhất tới tộc Dực Hổ, còn có Quỳnh và Hạ hai cái thân nhân ở đó. * Cát cánh
|
Chương 174: Khôn ca ra ngựa!
Lê hấp cùng lê nấu nước đường dù sao cũng không phải thần đan diệu dược, nhưng sau khi Giản ăn một quả lê hấp xong thực sự cảm thấy giọng nói thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa cũng ho ra một ngụm đờm. Cái này khiến cho nàng và Liệt vui sướng dị thường. Trực tiếp coi Đinh Tiếu trở thành thần y. Được rồi, tuy nơi này không có cách gọi này, dù sao ý tứ cũng không khác mấy. Bắt đầu từ ngày hôm sau, lê nấu nước đường trở thành đồ ăn cùng đồ uống chủ yếu của Giản. Chủ yếu là vì mấy tháng qua cũng chưa ăn quá nhiều thứ, hiện tại để nàng ăn dầu mỡ cũng không tốt, sẽ lại càng bất lợi cho bệnh tình của nàng. Cũng may có Đinh Tiếu, đồ ăn liền không thành vấn đề. Dưới sự dẫn dắt của Kim, Đinh Tiếu cùng Quỳnh còn có Du bốn người đi tới khu an toàn. Chút việc này người thôn Đại Thụ sẽ không có ai dị nghị, dù sao khách nhân thì cũng phải ăn uống. Huống chi đối với bọn họ mà nói, thịt là món chính tuyệt đối, mới không thèm để ý tới mấy cây cỏ bị đào đi ở khu an toàn đâu. Đầu tiên Đinh Tiếu đào cát cánh, tiếp theo thực may mắn mà tìm được cây bách hợp và vài cọng đậu nành, cũng thu thập được hơn nửa túi mộc nhĩ trăng mọc trên mấy cái thân cây khô. Thật sự là thành tích đáng mừng. Những thứ này ngoại trừ là nguyên liệu nấu ăn mỹ vị ra, còn là thứ tốt có thểể tiêu đờm khỏi ho. Nói đến mộc nhĩ trắng, thứ này không giống với nấm tuyết mà Đinh Tiếu thu thập được ở phụ cận thôn Thiên Hà lúc trước. Thiên nhãn biểu hiện là mộc nhĩ, hình dáng giống với mộc nhĩ đen bình thường. Chỉ là màu sắc trắng tinh, sau khi khô gần như trong suốt. Nếu không phải thiên nhãn biểu hiện thuộc tính không khác mấy với nấm tuyết và mộc nhĩ, cậu thật sự có chút nhìn không ra. Vài cọng đậu nành hái ra không được nhiều hạt đậu mấy, không được 1/3 túi, nhưng nghe Kim nói khu an toàn bọn họ có mấy bụi, tạm thời mấy ngày nay hẳn là đủ xay làm sữa đậu nành để uống. Sữa đậu nành có công hiệu thanh phổi bổ dạ dày, nhuận táo tiêu đờm. Mợ ăn uống không tốt như vậy, vẫn là nên bổ sung một chút thực vật có tính như lòng trắng trứng mới được. Nghe ý tứ ba và cha, một nhà đại cữu là muốn đi theo về thôn Thiên Hà. Cậu tính toán, bảo Khôn đi xa một chút hái quả gạo về, đó cũng là thứ tốt cho thân thể, rất thích hợp cho người bệnh trường kỳ khuyết thiếu dinh dưỡng ăn. Tuy không rõ vị anh họ mới của mình tại sao lại hứng thú với những thực vật đã khô cằn này, còn nói là đồ ăn mỹ vị. Nhưng chỉ cần có thể chữa cho bệnh của mẹ tốt lên là được, từ khi mẹ sinh bệnh, người trong thôn liền càng ngày càng đáng ghét. Ngay từ đầu nhiều bằng hữu còn chơi với mình rất khá hiện tại cũng bị cha mẹ bọn họ cấm lui tới cùng mình. Kỳ thực rời đi nơi này cũng tốt, dù sao ở lại cũng thật sự bực bội. Tuy đây là nơi mình sinh ra và lớn lên, thật sự luyến tiếc, còn có người trong lòng mình vẫn luôn kính yêu, nhưng ai cũng không tới giúp người nhà mình, cho dù chỉ là một câu an ủi. Sau khi ngâm nước mộc nhĩ trắng xong, đem bách hợp và lê trắng thêm đường cùng nhau nấu thành canh sền sệt. Vị ngọt ngọt giòn giòn này chẳng những khiến Giản mấy tháng không hề muốn ăn thứ gì cả hô to ăn ngon, mà còn khiến Du thèm thuồng hết sức. Nhưng nhóc cũng chỉ nếm một ngụm liền không ăn thêm nữa, dù sao đây cũng là cho mẹ chữa bệnh, là đồ vật thực trân quý. Sờ sờ mái tóc màu nâu sẫm của tiểu biểu đệ khi biến thành hình người, Đinh Tiếu trong lòng thực đau lòng. Đứa nhỏ mới lớn từng này, sao có thể vì không lớn mà bị nói thành như vậy chứ? Cho dù là mắc chứng người lùn gì đó cũng thế, này có liên quan gì tới người khác? Người một nhà ăn uống tự cấp, có phiền toái gì đến người khác chứ? Hiến tế không thể trị hết bệnh, lại nhất định tìm một đứa trẻ làm đệm lưng? Thật là càng nghĩ càng bực mình, mình nhất định phải cho hiến tế này một bài học mới được! Cậu mới mặc kệ những lời này có phải khởi đầu từ ông ta hay không, hiến tế không biết bảo vệ thôn dân cùng tộc nhân thật sự là vượt ngoài nhận thức của mình! Để người một nhà tâm tình tốt một chút, Đinh Tiếu cố ý cùng ba làm nhiều mấy món ăn đơn giản mà lại ngon. Dùng tương thịt nướng ngũ vị hương nấu một nồi thịt heo kho tàu lớn. Đinh Tiếu lại đem sáu quả thận heo xào với ớt. Đại tràng sau khi dùng bột ngũ vị hương nấu chính liền trực tiếp cắt nhỏ chấm muối tiêu ăn. Mười hai cái chân giò heo hầm với đậu nành. Đương nhiên cái này là để cho mợ bồi bổ thân thể, liền không cho mọi người ăn. Hôm nay Khôn và đại cữu đi săn về ba đầu heo, phổi heo cũng đủ dùng rất nhiều ngày, chỉ là cần dùng nước rửa sạch đi máu loãng, đồ ăn hôm nay đã đủ, tạm thời không cần dùng tới. Đồ ăn cho Giản không chỉ có mỗi chân giò heo hầm đậu nành, còn có sữa đậu nành ngọt ngào, cùng với canh bã đậu dùng bã đậu dư lại nấu thành. Bã đậu này Đinh Tiếu cố ý bảo Khôn để lại không ít dịch đậu nành bên trong, khi ngao chế cậu dùng nước hầm chân giò heo đậu nành để nấu, bên trong có cắt một ít thịt chân giò thái sợi thêm vào. Lại cho thêm chút hành, vừa dễ uống lại có thể chống đói, quan trọng là không dầu mỡ, không có nguy hại gì cho dạ dày của mợ hiện tại. Thịt nướng cũng không đơn giản, không có sẵn tương thịt nướng, lại có thể đem gia vị cùng nước trực tiếp ướp thịt, mặc dù không có cảm giác dung hợp hoàn toàn như khi nấu, nhưng so với trực tiếp dùng muối, bột hành, bột hoa tiêu ba loại gia vị bình thường này tịt nướng lại càng mỹ vị thêm vài phần. Từ trước tới nay Liệt đều chưa từng ăn qua đồ ăn vừa mới vừa bình thường như này. Rõ ràng là nguyên liệu nấu ăn mình quen thuộc, trên cơ bản ngày thường cũng là mấy thứ này, như thế nào tới trong tay đứa cháu trai mới cùng nhị đệ liền biến thành hương vị ngon như vậy chứ? Tay nghề nhị đệ tuy vẫn luôn không tồi, nhưng trước kia cũng không tốt đến trình độ này nhỉ? Hẳn là có liên quan tới đứa nhỏ Đinh Tiếu này đi? Nhưng có nhiều thắc mắc cũng không tốt đẹp bằng việc người một nhà quây quần bên nhau ăn uống. Giản hôm nay chỉ cần vừa cảm thấy cổ họng hơi ngứa, liền chạy đi uống một ngụm nước lê, mười lần ít nhất có năm sáu lần có thể áp chế được ho khan, mà cổ họng cũng không còn cảm thấy khó chịu. Đặc biệt lf sau khi ăn xong lê nấu mộc nhĩ trắng kia, càng cảm thấy phi thường thoải mái. Cho nên hôm nay có thể ngồi dậy cùng người nhà cùng nhau ở phòng bếp ăn cơm, nàng là thực vui vẻ. Kỳ thật nhà bọn họ đã vài tháng không vui vẻ như vậy. Mình thì ho khan không ăn được gì, Liệt cũng vì mình mà không muốn ăn uống, khổ cho hai đứa nhỏ. Bất luận một bộ tộc nào cũng không quá để ý tới một hai giống đực dị tộc tới ở rể trong bộ tộc của mình, nhưng bọn họ lại rất để ý tới giống cái của bộ tộc mình gả ra ngoài bộ tộc khác. Dù sao giống cái có thể sinh dục đều rất trân quý, cho dù giống cái tộc Kim Sư tỷ lệ sinh sản rõ ràng hơn bộ tộc khác rất nhiều, nhưng tư tưởng bảo thủ như ậy vẫn tồn tại. Đát - thôn trưởng thôn Đại Thụ khi nghe thấy Giản và Liệt nói, trực tiếp trả lời hai chữ: "Không được!" Kỳ thực giống cái muốn gả ra bộ tộc khác cũng không phải việc không được, chỉ cần có cha mẹ thân sinh gật đầu tán thành và thôn trưởng tán thành là được. Kỳ thực mặc dù là bán thú nhân muốn gả ra ngoài cũng cần thủ tục như vậy, chẳng qua đối với bán thú nhân, bộ tộc cũng không yêu cầu nghiêm khắc đến vậy, dù so bọn họ cũng không thể sinh ra hậu đại. Giản liền biết là kết quả này, nhưng nàng không muốn từ bỏ việc để bạn lữ trở lại quê nhà của hắn. Để hai đứa nhỏ có người thân khác chăm sóc, cuộc sống không bị người xa lánh là nguyện vọng duy nhất của nàng hiện tại. "Thôn trưởng, ta hiện tại như thế này cũng không sống được bao lâu, ta chỉ muốn mang hài tử về quê của Liệt sinh sống một thời gian. Khụ....khụ, ta còn chưa đi tới quê nhà của hắn, chưa thấy qua nơi hắn lớn lên. Ta cái dạng này, đã không còn khả năng sinh con được nữa. Ngài, khụ.... Ngài hoàn toàn không cần lo lắng huyết mạch tộc Kim Sư sẽ lẫn ra ngoài. Huống chi...... Huống chi Du vẫn luôn đều không lớn, cũng không biết ngày này muốn tới khi nào mới có thể kết thúc. Chúng ta muốn, muốn mang nó đi nơi nào đó một chút, thử xem." Đát cau mày, bị thời gian dài không ngủ được tra tấn khiến vị giống đực lão niên tuổi 430 này chẳng những gầy đến lợi hại mà hai mắt còm lõm sâu xuống, vành mắt đen đến dọa người. Đối mặt với Giản và Liệt, bản thân hắn cũng không có cái nhìn khác. Giản và Du đều là hài tử lão nhìn lớn lên từ nhỏ. Lão cũng không tin lời đồn đãi của mọi người, nhưng từ khi Liệt bị thương, lại đến Giản bị bệnh lâu ngày không khỏi, kết hợp với bản thân lão cũng bắt đầu không thể đi ngủ bình thường được, tận đến khi trong thôn hiện tại đã có mười mấy người như vậy. Sự tình bày ra trước mắt, lão thực sự cũng vô pháp phủ nhận lời hiến tế nói. Có lẽ tiễn đi một nhà Giản sẽ làm cho mình và những thôn dân khác khôi phục khỏe mạnh như trước kia. Nhưng nếu đây hết thảy đều không liên quan tới Giản và Du thì sao? Liệt tuy không phải người tộc Kim Sư bọn họ, nhưng đã sống cùng nhiều năm như vậy, mỗi năm khi thôn đi săn hắn cống hiến luôn dẫn đầu. Giống đực tộc Dực Hổ ít nói này đã là tộc nhân được lão tán thành. Hiện giờ muốn cho mình vứt bỏ tộc nhân, lão thật sự luyến tiếc. "Ta biết các ngươi hiện tại sinh hoạt thực sự khó chịu, nhưng lời đồn một ngày nào đó sẽ đi qua. Chỉ cần Du lại lớn lên một chút, những lời nói bậy bạ đó liền sẽ không có ai tin nữa. Liệt, ngươi cũng là tộc nhân trân quý của chúng ta, ta không phải muốn ngăn cản ngươi trở lại quê nhà của người, chỉ là lúc trước ngươi tự nguyện ở lại tộc Kim Sư chúng ta, cũng phát lời thề cả đời không rời không phản bội bộ tộc." Liệt cúi đầu, lời thề của giống đực đặc biệt là lời thề khi thành thân là thần thánh nhất. Hắn biết thôn trưởng nói rất có đạo lý. Trước khi phát sinh loại lời đồn này, các thôn dân cũng không vì mình là dị tộc mà xa lánh mình, mà ngược lại khi đi săn cũng vẫn đồng ý đi chung với mình. Trước kia, Du mặc dù lớn lên chậm cũng chỉ bị mọi người dùng ánh mắt thương hại nhìn thôi, Tận đến ba năm nay nhóc một chút cũng không phát triển thêm, hơn thế nữa bắt đầu từ khi mình bị thương, các thôn dân cũng liên tiếp mắc bệnh lạ. "Thôn trưởng, ngài nói đều đúng, chúng ta...." Giản nhéo trộm sau lưng Liệt một cái, sau đó liều mạng mà ho khan: "Khụ.......khụ, chúng ta.....hôm nay, khụ, trước, khụ, đi về trước.....Liệt, khụ khụ, ta khó....khó chịu." Liệt vừa thấy cái này lập tức đỡ lấy bạn lữ: "Chúng ta đi về trước uống nước, uống lên sẽ dễ chịu ngay. Thôn trưởng, chúng ta cần phải về nhà trước, việc hôm nay để sau nói tiếp!" Rời khỏi nhà thôn trưởng, vì thấy gió lạnh, Giản thật sự lại ho một lúc. Về đến nhà, thấy mẹ ho khổ sở như vậy, Kim chạy nhanh mang nước lê đặt vào tay mẹ: "Mẹ, mẹ uống trước hai ngụm đi." Lúc này Quỳnh và Hạ mấy người bọn họ cũng chạy vào phòng, Đinh Tiếu lập tức tiến lên bắt mạch, tuy vẫn không nhìn ra cái gì, nhưng ít nhất có thể cảm giác được cơ bản mấy ngày nay không có gì thay đổi. Chỉ là tốc độ tim đập có chút nhanh, ho khan gây ra cũng không có gì lạ. "Mợ, khi mợ ho khan sợ nhất là gió lạnh nóng thay đổi, có thể không đi ra ngoài thì ngàn vạn không nên đi ra ngoài. Thôi, cháu làm cho mợ một cái khẩu trang và khăn quàng cổ. Rất nhanh sẽ tốt thôi, Kim, nhà em có da thú mềm tốt không?" Kim lập tức gật đầu: "Có, em mang anh đi, Du, ngươi lại đây hỗ trợ." Thấy bọn nhỏ đều rời khỏi phòng, lúc này Quỳnh mới hỏi: "Đại ca, thôn trưởng các ngươi nói như thế nào?" Liệt thở dài: "Không đồng ý, cũng phải, ta năm đó khi thành thần nhất định lập lời thề. Không cho đi thì không đi thôi, dù sao đây cũng là quê nhà của Giản." Giản uống vào mấy ngụm nước lê, hơi thở vững vàng không ít: "Không được, em nhất định phải đi! Em không thể cứ như vậy chờ đợi từng ngày được nữa, ai biết em còn có thể chờ đến bao giờ!" Liệt chạy nhanh trở lại mép giường: "Không cho nói như vậy! Mấy ngày nay em đã khá hơn lúc trước nhiều rồi, Tiếu Tiếu nói có thể chữa khỏi cho em!" Giản cười khổ một chút: "Em chỉ làm đề phòng chuyện xấu nhất, nếu em không còn nữa, Du ở lại thôn Đại Thụ cả đời sẽ không có ngày lành. Liệt, em thật sự muốn đi xem quê nhà của anh. Tiếu Tiếu nói với em, thôn Thiên Hà bọn anh hiện tại rất đẹp, có đồ ăn có đồ chơi, có quần áo đẹp, còn có chợ của mình. Cho dù giống cái tự sống một mình không đi săn thú cũng sẽ không làm bản thân bị đói. Em rất muốn đi nhìn xem, em cũng muốn cho Kim và Du có thể lớn lên trong hoàn cảnh tốt hơn." Liệt trầm mặc, hắn làm sao không muốn về nhà xem chứ, cho dù thôn Thiên Hà vẫn là thôn Thiên Hà như trước kia, đó cũng là nơi mình sinh ra và lớn lên. Chỉ là hắn cũng không nỡ rời thôn Đại Thụ, phần lớn là do áy này với lời hứa lúc trước. Nhưng bạn lữ đều kiên trì như vậy, mình có lý do gì để phản đối chứ? "Nhưng thôn trưởng không cho phép đi, chúng ta trộm trở về là không được. Sẽ có rất nhiều phiền toái." Không đến mức xảy ra chiến tranh giữa hai tộc, nhưng nếu thôn trưởng đi tới tộc Dực Hổ đòi người, từng có lời hứa lúc trước, một nhà mình vẫn phải ngoan ngoãn trở về. Nói vậy chỉ không riêng gì mình mất mặt, mà cũng khiến tộc Dực Hổ hổ thẹn theo. Khôn lão đại vẫn luôn trầm mặc hiện tại rốt cuộc có cơ hội lên tiếng: "Cháu có biện pháp làm cho thôn trưởng chủ động đồng ý." Ý tưởng này Khôn đã ấp ủ ít nhất hai ngày rồi, hắn cho rằng, xuống tay từ vị hiến tế này sẽ tương đối tốt. Hơn nữa thôn trưởng bọn họ hiện tại bị bệnh cũng là một cơ hội. Chỉ là phải ủy khuất thanh danh của Giản và Du. Tuy hiện tại cũng đã đủ kém rồi. Nghe được Khôn nói, Giản không nói hai lời liền đồng ý. Đã mang tiếng bao lâu vậy rội, hà tất lại để ý tới một lần cơ hội rời đi này. "Chỉ cần có thể rời đi, cho dù chỉ có Kim và Du có thể trở về với mọi người cũng được, chuyện khác ta không quan tâm." Khôn gật đầu: "Được, nếu như vậy chuyện khác mọi người có thể không cần hỏi, giao cho cháu và Tiếu Tiếu giải quyết là được. Chỉ là mọi người hiện tại có thể thu thập một vài đồ vật muốn mang theo. Nhị thúc, hoặc là thúc có thể làm một cái xe ván gỗ đơn giản, như vậy có thể mang theo càng nhiều." Khi Đinh Tiếu vào nhà vừa vặn nghe được Khôn nói tới xe ván gỗ, hai mắt lập tức phát sáng: "Thôn trưởng đồng ý rồi?" Khôn lắc đầu: "Nhưng mà ta sẽ làm hắn đồng ý, đồ vật làm xong rồi?" Đinh Tiếu lập tức giơ lên đồ vật trên hai tay: "Đương nhiên! Ngoạn ý này còn không đơn giản." Nói xong cậu đưa một cái khăn cổ bằng lông cùng một cái khẩu trang bằng da thú tương đối thông khí tốt tới trước mặt Giản: "Mợ, cái này quấn quanh cổ, rất ấm áp, giống như cổ aó. Che đi cổ mợ có thể giảm ho khan một chút. Còn cái này là khẩu trang, đem cái này che miệng và mũi, hai bên quai này quàng vào tai, cái này có thể bao bọc được những chỗ dưới hai mắt. Có thể làm giảm gió tiến vào trong miệng, cũng có thể dễ chịu không ít. A đúng rồi, đại cữu, ngài tốt nhất ở trong phòng đặt một chậu nước bên cạnh bếp lò, như vậy trong phòng sẽ không quá khô, mợ cũng có thể cảm thấy thoải mái một chút." Nhìn Đinh Tiếu giống như cái gì cũng biết, Giản càng thêm kiên định muốn tới thôn Thiên Hà. Có một đứa trẻ thông minh như vậy ở đó, tương lai hai đứa con của mình cũng sẽ sinh sống thực hạnh phụ đi. "Tiếu Tiếu, cảm ơn cháu." Đinh Tiếu gãi gãi ót: "Người một nhà cả thôi ạ, này không có là gì, chờ sau khi trở về, hiến tế thôn chúng ta nói không chừng có thể đem bệnh của mợ chữa khỏi hoàn toàn. Lấy y thuật của cháu xem, cũng không phải bệnh gì quá khó chữa. Chỉ là thời gian trị liệu dài một chút thôi." Mặc kệ là thật hay giả, cũng phải nói như vậy. Hơn nữa cậu cũng thật lòng hy vọng một nhà đại cữu có thể trở về thôn Thiên Hà. Có đại bá ở đó, phòng ở cùng ruộng đều không thành vấn đề, quan trọng là về sau ba muốn gặp anh trai cũng không cần chạy đi xa như vậy. Lúc này Khôn vươn tay đem Tiếu Tiếu kéo tới cạnh mình: "Em cùng ta đi tìm hiến tế ở đây, cơm chiều để Quỳnh thúc thúc làm đi." Đối với Khôn, Quỳnh và Hạ rất yên tâm, hiến tế nơi này có lợi hại bao nhiêu cũng không thể giảo hoạt bằng ngươi tộc Cửu Vĩ Hồ cùng Bạch trưởng lão đi? "Các con đi đi, đừng về quá muộn."
|
Chương 175: Nguyên nhân mất ngủ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hỏi thăm nơi ở của hiến tế từ Kim, hơn nữa từ chối để hai tiểu biểu đệ đi theo, Khôn và Đinh Tiếu trực tiếp chạy tới nhà hiến tế thôn Đại Thụ. Hiến tế thôn Đại Thụ là một bán thú nhân, hơn nữa tuổi cũng không còn nhỏ, Kim nói đã 310 tuổi, là một vị hiến tế lớn tuổi, rất có tiếng nói trong thôn. Gõ cửa nhà hiến tế, sau khi nhìn thấy người Đinh Tiếu liền cảm thấy dấu vết 310 tuổi hiện lên đặc biệt rõ ràng trên mặt ông ta. Không biết có phải do một năm này bị các loại bệnh lạ không thể chữa trị hay không, sắc mặt thập phần tiều tụy. Nếu không phải thể trạng còn tốt, đi đường cũng không lao lực, Đinh Tiếu thật đúng là có thể cho rằng là do ông ta nhiễm bệnh lạ. Kỳ thực ngẫm lại, thôn này có phải thật sự phạm vào cái phong thủy gì không nhỉ? Tại sao nhiều người mắc cùng một tật xấu như ậy, chậc! "Các ngươi là thân thích của Giản gia sao?" Trong thôn hiện tại chỉ có mấy người ngoài như vậy, không cần hỏi cùng biết. Tuân theo nguyên tắc mọi việc đều để Khôn, Đinh Tiếu vẫn duy trì im lặng. Khôn nói: "Vâng, chúng ta là tới nói chuyện vời ngài về bệnh tình của mợ Giản." Nếu là vì điều này, vậy cũng thực bình thường. Đàn, cũng chính là hiến tế thôn Đại Thụ dẫn hai người vào sân. Đưa tới cái phòng ngày thường dùng để xem bệnh. Bên trong không có bếp lò, cho nên vừa tối vừa lạnh, nhưng sau khi thắp lên ngọn nến liền tốt hơn nhiều rồi. Dù sao Đinh Tiếu cũng mặc đủ ấm áp. "Các ngươi muốn hỏi Giản là bị bệnh gì? Hay là muốn đến lấy thuốc cho nàng?" Đàn hỏi. Khôn trực tiếp trả lời: "Chúng ta biết nàng không phải bị bệnh, mà là bị nguyền rủa trừng phạt, cho nên không phải tới tìm ngài lấy thuốc." Nguyền rủa? Trừng phạt? Không phải bệnh? Lời này nếu là từ trong miệng người khác nói ra, Đàn có thể hiểu một chút. Nhưng từ trong miệng của thân thích và đồng tộc nhân của Liệt nói ra, vậy có vẻ suy đoán của thôn dân không phải là giả? Tuy nói hiến tế là người cách thần gần nhất, nhưng thực tế bọn họ cũng không phải có cái thần lực gì cả. Nhưng từ xưa hiến tế của bộ tộc khác nhau đều tự có truyền thừa phương thức tiên đoán của riêng mình. Đàn tự nhiên cũng tính toán cho Giản, đúng là nói nàng và Du rất có điềm xấu. Hơn nữa các thôn dân phỏng đoán cùng với các việc lạ liên tiếp xảy ra, khiến cho loại sự tình càng ngày càng giống như là thật. "Các ngươi sao lại biết đó là nguyền rủa trừng phạt? Loại sự tình này cũng không thể nói bậy." Đinh Tiếu nhịn không được bĩu môi. CMN cũng không biết đây là ai nói bậy, nhưng mà mình vẫn phải nhịn. Nói thực, cậu thật không biết trong hồ lô của Khôn rốt cuộc bán thuốc gì. Dù sao hắn muốn mình phối hợp thì mình phối hơp thôi, chút ăn ý nhỏ này vẫn là phải có. Thuộc tính mặt than của Khôn đối với bên ngoài lúc này nổi lên tác dụng: "Bạn lữ của ta là hiến tế học đồ, đã khám qua cho mợ Giản. Đúng là không có bệnh nặng gì, nhưng mà ta lại tính ra nàng và Du đúng là có chỗ không đúng. Hẳn là khi Du sinh ra vừa lúc phạm vào thần thủ thôn của thôn Đại Thụ các ngài, cho nên đây là trừng phạt của mẹ con bọn họ. Mà các vị là thôn dân tự nhiên cũng bị liên lụy." Ách...nghe Khôn chém gió không biên giới, Đinh Tiếu cực lực chống đỡ toàn bộ dây thần kinh trên mặt mình. Hàng này có thể đừng dùng vẻ mặt nghiêm túc ở kia nói hươu nói vượn được không! Vì cái gì mà phạm phải thần thủ thôn, đó là cái móe gì!!! Khôn ngươi còn có thể chém gió thành bão thêm chút nữa không?! Đừng thấy Đinh Tiếu bên này trong lòng đang có một trăm con chim lợn bay qua, nhưng Đàn lại lập tức bị trấn trụ. Bản thân vốn đã là người làm cái nghề tràn đầy mê tín, muốn cho ông người hiến tế nào không run sợ làm sao được. Huống chi đây vẫn là từ một người ngoại tộc nói ra. Nhưng mà gừng càng già càng cay, trong lòng khiếp sợ ông cũng không lộ ra mặt ngoài quá nhiều. "Chỉ bằng lời ngươi vừa nói liền muốn đem tội danh ác liệt như vậy đổ lên người tộc nhân chúng ta, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng sao?" Khôn nhìn Đàn: "Ta không phải nói tùy tiện, ta trời sinh liền có năng lực này, là thần đồng mà tất cả dân ở tộc Dực Hổ chúng ta đều biết. Hơn nữa, hai chúng ta là người có long cốt yêu. Tin tưởng ngài hẳn sẽ biết người như thế nào mới có được long cốt yêu chứ." Nói xong hắn ý bảo Đinh Tiếu đem ngọc bộ trên cổ lôi ra cho đối phương nhìn xem. Đinh Tiếp lập tức đem ngọc bội ra, nhưng không tháo xuống. Đây chính là đồ vật bảo bối, ngày thường mình đều để trong người. Cũng chỉ khi dây thừng bị bẩn mới lấy ra rửa. Một lão nhân ngoại tộc mình không ưa muốn cầm để xem? Cửa cũng không có đâu! Nhưng mà Khôn à, anh CMN là thần đồng về phương diện giá trị chiến đấu phải không! Cái này mà anh cũng có thể lấy ra gạt người, đúng là bắt nạt người ngoại tộc núi cao đường xa mà. Thần đồng cũng không hiếm thấy, tộc Kim Sư bọn họ cũng có mấy thần đồng năng lực khác nhau. Cho dù số lượng ít ỏi, nhưng cũng không phải chưa thấy qua. Nhưng long cốt yêu ít nhất cũng gần 1000 năm chưa có ai bắt được. Nhưng nhìn hoa văn và tài chất, thật đúng là long cốt yêu không thể nghi ngờ. Hai thiếu niên tộc Dực Hổ này, cư nhiên là đại trí giả! Thấy được long cốt yêu, Đàn lập tức đứng lên, lập tức có một loại thái độ cung kính: "Thì ra là hai vị trí giả của tộc Dực Hổ, vừa rồi thất lễ!" Ngoạn ý này thực sự có uy lực lớn như vậy sao? Xem ra về sau con đường du lịch sẽ không có quá nhiều trắc trở rồi! Thật tốt! Khôn nghiêm trọng rất có vẻ đắc ý: "Chúng ta lần này là tới muốn thương nghị với ngài một việc. Cũng vì tốt cho thôn Đại Thụ các vị, cũng là vì tốt cho thân nhân của chúng ta." Đàn lập tức gật đầu: "Mời trí giả nói." Khôn nói: "Tin là hiến tế đã nghe qua thôn trưởng nói mợ Giản và đại cữu Liệt muốn trở về tộc Dực Hổ chúng ta rồi đi, ta chính là muốn hiến tế hỗ trợ, thuyết phục thôn trưởng đồng ý." Đàn nhíu mày: "Này...... Chuyện này cũng không dễ làm. Bọn họ dù sao cũng là tộc nhân của chúng ta." Đinh Tiếu nhịn không được: "Chính là các vị cũng tin là bọn họ mang tới ốm đau cho thôn dân các vị không phải sao? Thả bọn họ rời đi, bệnh của thôn dân các vị có lẽ sẽ khỏi hẳn." Đàn lắc đầu: "Thay tộc nhân gánh vác thần trừng phạt là việc chúng ta không thể lảng tránh. Nếu trí giả nói đây là phạm vào thần thủ thôn, ta tin tưởng chỉ cần chúng ta thành tín cung phụng, cúng tế, sẽ được thần thủ thôn tha thứ." Biểu tình của Khôn vẫn bình tĩnh như cũ: "Ta thấy hiến tế vẫn là không tin chúng ta nói. Như vậy đi, để ta cùng bạn lữ xem thử cho thôn dân không thể ngủ được, có lẽ chúng ta có thể giúp các vị giải trừ bớt một phần nguyền rủa trừng phạt. Chuyện này chúng ta lại nói sau, được không?" Điều kiện này thật ra có thể tiếp thu. Có thể có trợ giúp đã nói lên long cốt yêu của hai người kia không phải trộm tới. Trị không hết cũng sẽ không làm thôn dân tổn thất cái gì. "Được, nếu thuận tiện, ta hiện tại liền có thể mang các ngươi đi gặp thôn trưởng." Án tượng đầu tiên của Khôn đối với thôn trưởng thôn Đại Thụ chẳng ra gì, nhiều tuổi như vậy còn không đem vị trí truyền cho đời kế tiếp, thật không biết là níu kéo cái gì. Nhưng Đinh Tiếu đối với trạng thái của vị lão giả này rất thương hại. Bị mất ngủ tra tấn thành dạng gì rồi! Còn may vì chỉ cần mình ra ngoài sẽ mang theo thuốc ngủ, phòng ngừa ở nhà bị ai ăn trộm mất ( lòng dạ hẹp hòi --), có lẽ dùng nửa viên pha với một bình nước, đối với vị giống đực lớn tuổi này sẽ có tác dụng tốt. Nhưng thật đúng là phải đến xem lão vì sao lại mất ngủ. Biết được thân phận cùng ý đồ của hai đứa nhỏ này, thôn trưởng rất là kinh ngạc. Không nghĩ tới thân nhân của Liệt cư nhiên lợi hại như vậy. "Hai vị trí giả có thể trị tốt bệnh của chúng ta?" Đối với nguyền rủa gì đó, lão cũng thật sự không nói nên lời. Cho dù nghe được từ chính miệng thân nhân của Liệt nói ra, lão cũng đã tín đến tám chín phần. Lần này đổi thành Đinh Tiếu mở miệng. "Chúng ta có thể thử xem. Thôn trưởng gia gia, mời ngài đưa tay trái cho ta, ta muốn bắt mạch cho ngài, có thể chứ?" Hài tử lễ phép rất được người già thích, đặc biệt bộ dáng Đinh Tiếu còn khiến cho người ta thích nữa. Thôn trưởng Đát lập tức gật đầu: "Đương nhiên, làm phiền trí giả." Đinh Tiếu trong lòng khoe khoang, nhìn đãi ngộ này đi, quả nhiên tri thức chính là lực lượng! (ngươi đủ!) Nghiêm túc bắt mạch cho thôn trưởng, vốn dĩ cậu còn nghĩ rằng sẽ giống như mợ, mình không nhìn ra được dần ngọ mão dậu gì. Kết quả vừa mới đặt tay lên mạch, cậu liền thấy khác thường. Vì lúc trước chuyên môn học giải độc và ngoại thương với dì hiến tế, cho nên rất nghiêm túc mà nghiên cứu qua mạch đập sau khi trúng độc sẽ như thế nào. Vì người Thú Thế đều có hai mạch, cho nên nhớ lại khiến cậu tăng thêm hứng thú. Cậu có thể khẳng định, tuy không phải thực rõ ràng, nhưng thôn trưởng hẳn là trúng độc. Chỉ là vì sao hiến tế thôn Đại Thụ không phát hiện ra? Nhưng mà cậu vẫn lựa chọn ăn ngay nói thực: "Mạch của thôn trưởng gia gia có biểu hiện trúng độc." Đàn gật đầu, đứa nhỏ này quả nhiên không nói dối, đúng là hiến tế tương lai mà. "Đúng vậy, tất cả các thôn dân không ngủ được cũng đều giống vậy, ta đã dùng các loại dược giải độc, nhưng vẫn không có hiệu quả. Bọn họ ngoại trừ không ngủ được ra, cũng không có bệnh trạng gì nghiêm trọng hơn." Khôn lúc này tát nước theo mưa: "Là thần thủ thôn trừng phạt." Nghe vậy, sắc mặt thôn trưởng cùng hiến tế trắng nhợt. Đàn lập tức hỏi: "Vậy trí giả, có biện pháp nào sao? Chỉ cần một nhà Giản rời đi thôn Đại Thụ?" Khôn gật đầu: "Đây là phương pháp trừ tận gốc. Tiếu Tiếu, em có phương pháp tạm thời có thểể giảm bớt hay không?" Đinh Tiếu lập tức gật đầu: "Có. Nhưng mà em muốn nhìn một chút đồ ăn và nước uống hàng ngày của nhà thôn trưởng gia gia." Độc này có thể ở trong thân thể lâu như vậy, lại còn nhiều người trúng độc, vậy không phải có người cố ý đầu độc. Nếu không người khả nghi nhất là hiến tế. Nhưng rõ ràng nếu là như vậy thì vừa rồi mình nói ra trúng độc Đàn sẽ không có biểu tình bình tĩnh như thế. Có khả năng nhất, chính là đồ ăn hoặc nước uống có vấn đề. Ở cái xã hội nguyên thủy này, chuyện như vậy cũng không thể tránh khỏi. Thôn Thiên Hà bọn họ cũng không phải không có người ăn nhầm đồ có độc. Trải qua hơn nửa ngày cẩn thận xem xét, Đinh Tiếu cơ hồ đều lật phòng bếp nhà thôn trưởng từ trong ra ngoài để kiểm tra. Khiến cho bạn lữ thôn trưởng khẩn trương không thôi, sợ bản thân làm đồ ăn có độc cho bạn lữ nên mới như vậy. Nhưng Đinh Tiếu nhất thời đúng là không có thu hoạch gì, nhưng có một việc rất kỳ quái. "Nãi nãi, thôn trưởng gia gia ngày thường đều ăn ở đây sao? Sao cháu không thấy có muối?" Cuộc sống không có muối là không được, cậu không cho rằng nhà thôn trưởng sẽ sống cuộc sống ăn không có gia vị, này thực sự không khoa học. Bạn lữ thôn trưởng lập tức trả lời: "Có, nhưng mà không ở phòng bếp, để ở đầu giường của ông ấy. Từ khi sinh bệnh, ông ấy vẫn luôn cảm thấy miệng không có vị gì, luôn cần liếm một chút muối mới có thể cảm thấy thoải mái." Ách...Đinh Tiếu hắc tuyến, khẩu vị này thật nặng nha! Nhưng khi cậu nhìn thấy bình muối kia, lập tức nhíu mày. Muối này là muối quặng, thoạt nhìn độ tinh khiết rất cao, nhưng lẫn trong đó có một vài vật chất. Thiên nhãn không biểu hiện ra nó là gì, nhưng lại nói cho Đinh Tiếu đồ vật kia hơi độc. Có tác dụng chấn tinh thần phí huyết mạch. Lại còn gây bại tâm thần hư khí mạch. Xem ra là một loại độc tố làm hưng phấn gì đó, cũng khó trách sẽ ngủ không yên. Nhưng bình thường đồ có ít độc chỉ sử dụng ít cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Ví dụ như hoa tiêu có độc, rất nhiều thảo dược cũng là như thế. Mặc dù ngày ngày đều ăn nhưng với lượng nhỏ sẽ không vấn đề gì. Khả năng duy nhất chính là loại vật chất này độc tình hơi lớn một chút, hơn nữa vô cùng có có khả năng thân thể giống đực không thể nhanh chóng bài tiết ra ngoài. Đã thế người này còn mỗi ngày không có việc gì lại liếm liếm.....lão gia tử là không muốn sống nữa sao. "Thôn trưởng gia gia, muối này là lấy từ đâu ạ? Từng khối từng khối cháu cũng chưa gặp qua." Tuy trong lòng phi thường ლↂ‿‿ↂლ nhưng bán manh gì đó để đối phó với người già vẫn rất hữu dụng. Có Khôn bày ra mặt than là được rồi. Dù sao hắn vốn dĩ từ trong ra ngoài đều đen. Khi Đát trả lời biểu tình tự hào trên mặt thực rõ ràng: "Này là mùa xuân năm nay phát hiện, vị so với muối xanh và muối hồ tốt hơn. Khi muối thịt có thể bớt rất nhiều muối, là đại tôn tử của ta tìm được." Đây chính là một cống hiến lớn của tôn tử nhà mình. Đinh Tiếu hắc tuyến không thôi. Tôn tử của ngươi tìm được thứ tốt là thật, nhưng tinh luyện một chút đối với các ngươi cũng không phải là việc khó đi? Cứ để cả khối như vậy mài ra dùng, thật đúng là cho rằng các ngươi cũng có thiên nhãn sao?! Lại biết được mấy nhà có người bệnh cũng đều trực tiếp "yêu thích" ăn loại muối này, Đinh Tiếu cũng đã biết nên trị bệnh như thế nào. Nhưng bọn họ cũng không phải tới đơn thuần vì cứu người, mục đích chủ yếu vẫn là khiến thôn trưởng thả người. Cho nên Đinh Tiếu sẽ không ngốc đến nỗi trực tiếp đem nguyên nhân không ngủ được cho đối phương. Chỉ là trước nên tính toán thử xem độc tố này có thể thông qua phương thức ngao nấu để loại bỏ hay không. Vì đây là do "nguyền rủa" gây ra, Đinh Tiếu tự nhiên không thể khai dược, hơn nữa vật như vậy kỳ thực dùng thực liệu để bổ khí dưỡng thần là được. Dù sao lúc trước dược giải độc Đàn kê uống vào cũng vô dụng. Khong bằng thiếu gì bổ đó. Quan trọng là chỉ cần không tiếp tục nạp độc tố vào cơ thể nữa, thời gian dài là có thể tốt. Ai biết hiện tại đã tích tụ bao nhiêu rồi, cho dù cuối cùng có tổn hại tới bên trong thân thể, cũng là việc ngoại lực không thể làm gì. Đinh Tiếu quyết định tự mình nấu một nồi canh bách hợp tim heo cho thôn trưởng. Tim heo này nhà đại cữu còn có, cũng coi như khiến thôn trưởng chột dạ khi ăn ké. Khi nấu canh cậu còn trộm cho vào mấy hạt táo chua, đây là nhặt được trên đường ở Thanh Sâm. Dù sao trong rừng có cây táo chua dại, mùa này vừa lúc bị khô teo ở trên cây, cậu hái xuống bỏ vỏ, góp nhặt được một túi nhỏ hạt táo chua. Đây chính là đồ vật tốt trợ giúp an thần mất ngủ. Vốn định mang về cho hiến tế, kết quả nơi này liền có tác dụng. Khi nấu nồi canh này, Khôn liền ở trong phòng của thôn trưởng thương lượng về một nhà Liệt dọn đi với thôn trưởng và hiến tế. Mà Đinh Tiếu lại dạy vài món canh có thể an thần bồi bổ cho bạn lữ thôn trưởng. Kỳ thực cậu đối với vị nãi nãi này ấn tượng khá tốt. Đương nhiên mấu chốt nhất chính là nàng thật lòng thương tiếc một nhà đại cữu, còn liên miệng hỏi mình, thật sự trở về thôn Thiên Hà là Du có thể trưởng thành sao? Đứa nhỏ kia quá đáng thương, rõ ràng ngoan ngoãn nghe lời như vậy vân vân. Cho nên bất luận ở chỗ nào cũng có người cùng việc đáng ghét, nhưng bất luận ở chỗ nào cũng có người đáng yêu cùng việc tốt phát sinh. Kỳ thực...vẫn là mê tín hại chết người! Trải qua thí nghiệm nghiền nát cùng ngao nấu, đá muối này đích xác có thể thong qua phương thức ngao nấu loại bỏ đi độc tố. Này cũng giải thích vì sao thôn dân khác cũng ăn loại đá muối này lại không bị trúng độc. Cho nên Đinh Tiếu sau khi nấu xong canh tim heo trịnh trọng nói cho bạn lữ thôn trưởng: "Đá muối này đúng là thứ tốt, nhưng vẫn phải mài nhỏ rồi nấu qua rồi mới ăn thì mới tốt cho thân thể. Cháu nhớ trong y cuốn của tộc Dực Hổ có nói, đá muối sinh từ đất dưới núi, lâu ngày hút độc trần, lấy thủy hóa chi, hỏa đằng mà giải độc." Nhìn xem, hù nhân gì đó cũng tạm! Tốt xấu cũng học qua cổ văn, lừa mấy lão niên thú nhân hoàn toàn chỉ là chuyện nhỏ!Ψ( ̄∀ ̄)Ψ Quả nhiên vừa nghe thấy ăn trực tiếp như vậy không tốt, vị tiểu trí giả này còn nói đến đạo lý rõ ràng như vậy, cơ hồ đều nghe không hiểu. Bạn lữ thôn trưởng lập tức chạy đi đoạt lấy bình muối thôn trưởng luôn ôm trong ngực kia. Mà hiến tế Đàn nghe Đinh Tiếu lặp lại đoạn thần côn kia, cũng quyết định đem chuyện này nói cho tất cả thôn dân, dù sao lo trước khỏi họa. Nhưng thật đúng là đoạn văn cổ không ra cổ kim không ra kim kia đèm ba người hù dọa. Hài tử nhà bình thường, cho dù sẽ biết một chút y thuật, cũng không có khả năng sẽ đọc được y cuốn hiến tế truyền thừa nha! (Hat táo chua (táo nhân) là vị thuốc được sơ chế từ nhân hạt của quả táo chua đã chín già. Vị thuốc này có tác dụng an thần, bổ tâm, bổ âm, cầm mồ hôi nên thường được dùng để chữa các chứng bệnh như ngủ mê nhiều, hay quên, thần kinh suy nhược, biếng ăn, mệt mỏi rã rời.)
|