Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
|
|
Chương 236: Cái gì cũng di truyền
Tiểu Khôn Luân lên 6 tuổi đã có thể một mình đi săn ở khu an toàn, không thể không nói, Bạch Đoàn Nhi là một người thủ hộ phi thường khiến người yên tâm. Tuy hiện tại Bạch Đoàn Nhi đã 12 tuổi, nhưng hàng ngày vẫn cứ tinh thần xán lạn. Lúc đầu Đinh Tiếu rất là lo lắng Bạch Đoàn Nhi sẽ giống như hai loài báo khác ở Thanh Sâm, chỉ có hơn mười năm tuổi thọ. Nhưng trong lúc mang theo hai đứa nhỏ tới long hương, một vị người Long tộc ở tại Tuyết Sơn nói cho Đinh Tiếu, tuổi thọ của báo tuyết ở Tuyết Sơn cao nhất có thể lên tới hơn 50 năm, nghe thấy tin tức này, tâm tình Đinh Tiếu mới thoải mái một chút. Còn may con trai báo tuyết nhà mình có thể sống được càng lâu càng tốt, bằng không chỉ sợ bọn nhỏ sẽ giống như cậu rất là khổ sở. Chỉ là nếu như sống được bốn năm trăm tuổi như bọn họ thì tốt rồi, đương nhiên cậu cũng biết đây là việc hoàn toàn viển vông. Sau khi gieo trồng vào mùa xuân chấm dứt, là thời tiết thích hợp để vạn vật trong rừng rậm sinh trưởng, hôm nay, tiểu Khôn Luân lại kéo về một con cong giác dương to gấp đôi hình thú của nhóc về nhà. Mỗi một lần mọi người nhìn thấy bộ dáng Khôn Luân kéo con mồi rêu rao khắp nơi, đều sẽ hâm mộ không chịu được. Một vài tiểu thú nhân lớn hơn Khôn Luân một chút quả thực liền coi nhóc trở thành thần tượng, đây nghiễm nhiên trở thành phiên bản thái độ của mọi người năm đó đối với Khôn. Nhưng khác với Khôn, Khôn Luân là một ấu tể thích nói thích cười lại hơi có chút phúc hắc, đừng thấy nhóc mới 6 tuổi, đại khái là do có hai dòng máu của long và hổ, khí tràng trời sinh khá là cường đại, cho nên điều này cũng khiến một vài tiểu giống đực không phục nhóc cho lắm. Lúc trước cũng có mấy tiểu giống đực lớn hơn một chút vì "địa vị" của bản thân mà tìm tới tiểu Khôn Luân gây sự, kết quả Khôn Luân căn bản là không cho bọn họ có cơ hội động thủ, liền mang bọn họ tới khu an toàn. Nói đánh nhau là hành vi thực ấu trĩ (!!!), không phục có thể thi bắt nhiều con mồi! Kết quả tự nhiên là khiến cho mấy tiểu giống đực kia mặt xám mày tro, sau đó bạn nhỏ Khôn Luân lại một lần nữa kéo con mồi đắc ý dào dạt mà về. Sau trận thi đấu đó, mấy tiểu giống đực kia liền coi Khôn Luân trở thành lão đại, cả ngày một bộ nói gì nghe nấy. Khiến các phụ huynh đều buồn bực không thôi, nhưng lại cảm thấy chơi cùng với Khôn Luân, vẫn là có thể trợ giúp để cao năng lực đi săn, nghĩ như vậy, bọn họ cũng không còn buồn bực vì con trai nhà mình không biết cố gắng nữa. Đinh Tiếu hiện tại đang phơi da thú, những thứ này đều là đồ vật để trao đổi với tộc Thiên Ngư hoặc trao đổi ở tường vây. Tuy hiện tại bọn họ không thiếu thứ gì, quần áo cũng là quần áo bông và áo lông vũ, nhưng da thú vẫn là tài liệu giữ ấm càng rắn chắc như cũ. Huống chi ở bên ngoài áo bông phủ thêm lớp da thú thì càng ấm áp hơn nhiều. Tiểu Đinh Đông lúc này đang ở trong sân cho đám gia súc gia cầm ăn, thuận tiện nơi nơi tìm kiếm trứng mà gà vịt nhà mình đẻ ở chỗ nào,đây là trò chơi mà bé thích nhất hàng ngày. Nhưng khi thấy anh trai trở về, tiểu Đinh Đông lập tức liền chạy tới: "Oa! Ca ca thật là lợi hại, một con cong giác dương! Ba ba, ca ca săn được một con dê, con muốn ăn thịt dê, con muốn ăn thịt dê!" Nhưng bé cũng không nhào về phía "thịt" dê, cũng không đi ôm anh trai một cái, mà là ôm cổ Bạch Đoàn Nhi, cọ cọ một trận. Tiểu Khôn Luân khi săn thú trở về thích nhất là nghe thấy em trai và ba cùng cha khen ngợi, nhưng thấy gần hai tháng nay em trai mỗi một lần đều đi ôm Bạch Đoàn Nhi không đi ôm mình, điều này làm cho nhóc rất buồn bực: "Đông Đông, vì sao mỗi lần em đều ôm Bạch Đoàn Nhi mà không ôm anh? Anh mới là anh trai của em đấy!" Tiểu Đinh Đông nhìn thoáng qua anh trai, sau đó buông Bạch Đoàn Nhi ra, sờ sờ đỉnh đầu anh trai: "Thím nói, bán thú nhân không thể tùy tiện ôm giống đực, em sờ sờ đầu anh là được, anh là lợi hại nhất!" Nhìn thấy loại suy nghĩ và hành động vừa manh vừa ngốc này của mấy đứa con trai, Đinh Tiếu thật sự dở khóc dở cười. Nhưng mà Thanh à, em đây là nói thứ linh tinh gì với con trai anh thế. Khi nói không được ôm giống đực, có phải em nên nói trọng điểm một chút, anh trai và cha thì không sao cả được không! Gần đây Khôn đều oán giận Đinh Đông không hôn hắn! Khi Khôn tuần tra trở về, nhìn thấy con trai lại một lần có thu hoạch lớn, trong lòng tràn đầy tự hào chỉ kém chút nữa là nổ tung. Đương nhiên hoàn toàn không hề cảm thấy tình trạng nghịch thiên này của con trai nhà mình có gì không tốt. Nhưng đối với khen ngợi thì từ trước tới nay hắn vẫn khá bủn xỉn, chỉ là Khôn Luân rất hiểu cha mình, chỉ có những từ "không tồi"", ""khá tốt"" như vậy nhóc cũng đã rất thỏa mãn. Không có cách nào, ngoại trừ khi nói chuyện với ba, cha rất ít khi thao thao bất tuyệt với mình và em trai. Nhưng Kinh thúc thúc nói, giống đực liền phải có khí chất trầm ổn mới tốt, như Mộc Ngõa bá bá lúc nào cũng ríu rít, quả nhiên sẽ bị bạn lữ đánh sưng người. Nhóc lập trí muốn học theo cha, tuyệt đối không thể lưu lạc tới nông nỗi của Mộc Ngõa bá bá. ( = L = ngươi như vậy sẽ bị bá bá đánh sưng mông!) Hôm nay tiểu Khôn Luân săn được là một đầu cong giác dương vị thành niên, sừng dê còn chưa trưởng thành, có điều tuy nhỏ một chút, nhưng cũng là một loại dược liệu không tồi. Đầu dê được Đinh Tiếu thu thập sạch sẽ sau đó đặt vào nồi hầm, mà chân chê thì chặt ra làm món chân chê cay, đây chính là một món ăn mà bốn người một nhà đều thích ăn. Sườn dê không thể nghi ngờ là lấy để nướng, đem hành tây và cần nước cùng lá rau thơm cắt vụn, trộn chung với bột thì là, bột ớt, bột tiêu trắng, muối, sau đó bỏ sườn dê vào ướp. Vì tiểu Khôn Luân mang dê về vào buổi sáng, cho nên sau khi ăn xong cơm trưa Đinh Tiếu liền bắt đầu xử lý, sườn dê để buổi tối nướng thì cũng đã ướp được hơn ba tiếng, cũng coi như là thịt sơn dương nên khá là ngon miệng. Hương vị dùng lửa nướng khác với hương vị dùng than hoa nướng, còn chưa nướng chín, hai đứa nhỏ và Bạch Đoàn Nhi đã vây tới cạnh bếp nướng, khiến cho Khôn đang nướng thịt sườn có chút dở khóc dở cười. Tuy trên mặt vẫn không có quá nhiều biểu tình, nhưng vẫn nhịn không được đem phần đã nướng chín cắt xuống, đút cho hai đứa nhỏ ăn, đương nhiên cũng không quên một phần cho Bạch Đoàn Nhi. Đuôi dê bị Đinh Tiếu hầm riêng một nồi to, kỳ thực đây mới là món chính bữa ăn hôm nay. Thịt ba chỉ bị cắt thành lát, sau đó để nhúng vào nồi hầm đuôi dê làm một nồi lẩu, lại cho thêm nấm và các loại rau xanh khác, tóm lại là không thể ăn mỗi thịt không. Thịt dê bị cậu giữ lại, không định ăn hôm nay. Nhưng hiện tại vẫn cần phải yêm chế một chút, chỉ đơn giản dùng tiêu xay, bột thì là, bột ớt, muối và nước tương để ướp. Chờ tới sáng ngày mai, liền có thể lấy tới chiên thành lát thịt, kẹp chung ăn với bánh bột mì lên men. So với Khôn Luân có năng lực đi săn siêu cường, thì tiểu Đinh Đông có trí nhớ rất phi phàm, đối với chữ mà Đinh Tiếu dạy cho bé, Đinh Đông luôn là có thể nhớ nhanh và nhớ kỹ hơn Khôn Luân. Nhưng cái này cũng không phải điểm quan trọng nhất, quan trọng nhất là tiểu tham ăn Đinh Đông này đối với nấu ăn cũng rất có hứng thú. Tuy hiện tại bé còn quá nhỏ, hoàn toàn không với tới bệ bếp, nhưng mỗi ngày bé đều sẽ nghiêm túc ngồi ở trên ghế cao, nhìn ba làm đồ ăn. Đối với sự thông minh của bọn nhỏ, Đinh Tiếu phi thường vui sướng, trước kia còn cảm thấy, có con nhất định sẽ có nhiều việc bận rộn, có bao nhiêu không quen như thế nào. Nhưng từ khi hai đứa nhỏ sinh ra cậu liền rất bớt lo, so với con nhà người ta làm ầm ĩ, hai tiểu bảo bối nhà mình quả thật đúng là quá đáng yêu. Hai mươi năm qua, Đinh Tiếu đã viết được vài cuốn, tuy mấy năm nay mang theo đứa nhỏ không rời Thanh Sâm đi du lịch, nhưng thực đơn lại gia tăng không ít. Cho nên mặc dù nguyên liệu nấu ăn trong mấy năm nay không tăng thêm nhiều lắm nhưng vẫn rất có thành tích. Mà chuyện cậu viết này hiện tại chẳng những nói cho Kinh Ly mà còn nói cho Đế Ngao. Vốn dĩ Đinh Tiếu viết thứ này chỉ là để không lãng phí thiên nhãn của mình, không cô phụ ân tình của vị đại thần đã đưa mình tới nơi này. Tự nhiên cũng không có cái gọi là cất giấu, chỉ là cậu vẫn có tư tâm, hiện tại khi sao chép, đại đa số đều là bản không có hình ảnh minh họa. Cậu chỉ tận lực dùng ngôn ngữ miêu tả. Còn một bộ có tranh minh họa kia đương nhiên là để lại cho con trai bảo bối nhà mình, đây chính là tài phú để đứa nhỏ an cư lạc nghiệp trong tương lai mà. Kỳ thực tiểu Khôn Luân không thích biết chữ, nhưng Ảnh nói cho nhóc, nếu không biết chữ, tương lai không thể làm trưởng lão. Tuy tiểu Không Luân còn không biết trưởng lão rốt cuộc là ngoạn ý gì, hình như cũng không ăn được thì phải. Nhưng Bạch gia gia và Bạch Nguyệt gia gia đều nói trưởng lão rất lợi hại, cho nên nhóc liền cảm thấy làm trưởng lão cũng không tồi. Nhưng mà nhị thúc nói, chờ tới khi mình trưởng thành có thể làm trưởng lão rồi, nhị thúc sẽ mang theo thẩm thẩm đi du lịch, anh bạn nhỏ Khôn Luân lại cảm thấy, hình như trưởng lão cũng không phải rất được hoan nghênh thì phải, vậy mình có nên hướng về phía trưởng lão để nỗ lực hay không đây? Nhưng đứa nhỏ đối với những việc này cũng không nghĩ được bao lâu, chỉ là khi học chữ nhóc cũng yên tâm nghe tiếp, đặc biệt là khi thấy em trai học mấy thứ này luôn nhanh hơn mình, nhóc lại càng quyết tâm. Với trẻ nhỏ mới 6 tuổi, có thể nhận thức hai ba trăm chữ, đã có thể được coi là thiên tài ở Thú Thế. Tiểu giống đực Doãn nhà Ảnh gần đây vẫn luôn đau bụng, đối với đứa em họ này, Không Luân và Đinh Đông đều rất yêu thích. Em trai bụng đau, hai người anh tự nhiên rất đau lòng, vì thế tiểu Đinh Đông liền tự mình ra chủ ý, để Khôn Luân mang theo bé đi tới khu an toàn hai mấy loại thảo dược về, sau khi rửa sạch rồi giã nát, còn biết cho thêm chút mật ong để cho Doãn ăn vào. Kỳ thực thứ này rất khó ăn, nhưng đối với hai người anh trai mà nói, tiểu Doãn vẫn phi thường tin tưởng, tuy khó ăn, nhưng tốt xấu cũng có vị ngọt. Chỉ là sau khi ăn xong, bụng nhóc chẳng những không bớt đau, mà ngược lại còn càng thêm nghiêm trọng. Điều này khiến tiểu Đinh Đông và tiểu Khôn Luân sợ hãi, mau chóng tìm người lớn tới. Không trông nom có một lúc, hai đứa nhóc con này đã gây ra chuyện lớn như vậy. Khi Đinh Tiếu nghe thấy đứa con trai nhỏ nhà mình cư nhiên không biết lấy thứ cỏ dại gì cho Doãn bụng đang không thoải mái ăn vào liền sợ hãi. Tuy nói dạ dày tiểu giống đực cũng rất bưu hãn, nhưng mà người ta đang không thoải mái đấy! Kết quả khi cậu chạy tới nhà Ảnh, tiểu Doãn đã bị tiêu chảy đến không còn sức lự. Đinh Tiếu tức giận quá mức, xách tiểu Đinh Đông lên phát hai cái vào mông của bé, nhưng xin tha thứ cho Đinh Tiếu bao che con, cậu thật không quá dùng sức, nhưng tiểu Đinh Đông chưa từng bị ai đánh bao giờ, vốn dĩ đã sợ hãi em trai xảy ra chuyện gì, hiện tại ba lại tức giận, mình còn bị đánh, lập tức khóc rống lên. Đứa nhỏ khóc, Đinh Tiếu cũng đau lòng muốn chết, nhưng cậu vẫn không cho tiểu Khôn Luân may mắn thoát nạn, cũng bế lên đánh hai cái vào mông. "Hai đứa các con sao thể tùy tiện lấy đồ linh tinh cho em trai ăn! Nhìn xem, hiện tại em trai bị tiêu chảy rồi! Ba đã nói với các con như thế nào? Không phải thứ gì cũng có thể ăn, học mấy thứ kia vô ích à?!" Tiểu Đinh Đông nức nở ôm cổ ba, tuy ăn đánh, nhưng bé cũng biết sai: "Ba, ba, mới....mới không phải ăn bậy, đó đều là...thảo được." Đinh Tiếu hắc tuyến, vừa rồi khi cậu tới đã bắt mạch cho tiểu Doãn, kỳ thực cũng không có tật xấu gì, chỉ là tiêu chảy nhiều thoát lực. Năng lực khôi phục của đứa nhỏ rất nhanh, không cần thuốc cũng có thể khỏi, nếu không phải xác định Doãn không bị trúng độc thì cậu cũng không có thời gian ở đây mà giáo dục hai đứa con. Nhưng không đợi Đinh Tiếu tiếp tục nói với tiểu Đinh Đông là không phải thảo dược nào cũng có thể chữa bệnh, vốn dĩ Thanh đang đầy mặt đau lòng đột nhiên tươi cười chạy ra từ trong phòng: "Anh cũng đừng trách Đông Đông, lần này Đông Đông thật đúng là hạ đúng dược, vừa rồi tiểu Doãn lại muốn đi ngoài, kết quả đi vào bô phát hiện có vài con sâu trắng bị ra theo. Em đã nói sao dạo này bụng vẫn luôn không thoải mái, thì ra là vậy." Đinh Tiếu thở dài một hơi, nhưng cậu còn không quên hỏi con trai một chút: "Đông Đông, con cho em trai ăn thảo dược gì?" Đinh Đông vẫn thút tha thút thít nức nở: "Chính là, thảo dược...giết sâu nhỏ." Nghe thấy vậy, Đinh Tiếu nhướng mày, lúc trước hiến tế cũng không chẩn ra trong bụng Doãn có sâu, sao Đinh Đông lại biết? "Sao có lại biết trong bụng em trai có sâu?" Đinh Đông nhỏ giọng trả lời: "Vừa thấy, sẽ biết." Đinh Tiếu trong lòng giật mình, nếu là người khác có lẽ sẽ không nghĩ nhiều, nhưng Đinh Tiếu lại là người có thiên nhãn, chẳng lẽ cái thiên nhãn này cũng di truyền?
|
Chương 237: Hạnh phúc giản dị
Về việc tiểu Đinh Đông có thiên nhãn hay không, sau đó Đinh Tiếu mang theo Đinh Đông tới phòng khám nhỏ trong thôn, cũng chính là căn thụ ốc lúc trước của hiến tế thí nghiệm vài ngày. Cuối cùng có được kết quả thực khiến người vui sướng, tiểu Đinh Đông đúng là có thể thấy được người có bệnh hay không, nhưng chỉ là khi bé muốn nhìn thì mới có thể nhìn ra được. Đinh Tiếu thực lo lắng cái loại mắt thấu thị này của Đinh Đông, chẳng may đứa nhỏ nhìn thấy nội tạng hay xương cốt bên trong cơ thể người gì đó thì không phải rất đáng sợ hay sao. Nhưng Đinh Đông lại trả lời là: "Hả? Ba nói gì lạ thế, mặc quần áo rồi, làm sao nhìn thấy bên trong? Cha nói, tiểu ấu tể không được nhìn người lớn không mặc quần áo, lần trước thiếu chút nữa bị ba đánh mông!" Nhìn dáng vẻ vẫn là còn sợ hãi trong lòng = =. Tâm tình Đinh Tiếu vốn dĩ đang rất nghiêm túc bị những lời này của Đinh Đông làm cho thẹn thùng. Trong nhà có trẻ con, đặc biệt là ấu tể thông minh, thật là có một loại cảm giác khó lòng phòng bị! Nhưng mà....không nhìn được thì tốt. "Cha con nói đúng (= =), nhưng còn làm sao lại thấy người khác bị bệnh thế?" Tiểu Đinh Đông nghiêm trang mà trả lời: "Chính là muốn nhìn thì sẽ nhìn thấy, ba, chẳng lẽ mọi người không nhìn thấy sao?" Đinh Tiếu hắc tuyến, ba của con cũng có thể xem, nhưng chỉ có thể xem động thực vật có ăn được hay không thôi. Thằng nhóc con còn thăng cấp, biết xem bệnh! "Chỉ có Đông Đông mới có thể nhìn thấy, cho nên ngàn vạn không được nói cho người khác, bằng không mọi người sẽ cảm thấy Đông Đông rất kỳ quái, sẽ không thích Đông Đông." Không có cách nào, loại thiên nhãn này trước sau là đồ ngoại quải (hack), ngay cả cậu cũng phải cẩn thận từng tí một, huống chi là con trai bảo bối. Nhưng mà trẻ nhỏ làm gì có nhiều tâm tư phiền nhiễu như người lớn, cho dù lời nói dối của Đinh Tiếu không đáng tin, tiểu Đinh Đông từ nhỏ đã được mọi ngươi phủng trong bàn tay mà lớn lên, nghe thấy có thể mọi người sẽ không thích mình, thật sự rất lo lắng. Vì thế một ngày, bé liền trộm tìm tới người mà bé thấy có bản lĩnh nhất - bà hiến tế, muốn cố vấn một chút xem chuyện này có thể khiến mọi người không thích mình hay không, rõ ràng Đông Đông rất ngoan rất thông minh. Kết quả tự nhiên là khiến hiến đế đại nhân kích động muốn chết rồi, bế tiểu Đinh Đông lên hôn một trận lên khuôn mặt đứa nhỏ, sau đó liền mang theo đứa nhỏ đi tìm Đinh Tiếu. Đối với bí mật bị lộ ra với hiến tế, Đinh Tiếu và Khôn đều cảm thấy không có gì ghê gớm, nhưng nghe thấy hiến tế nói muốn cho Đinh Đông làm đồ đệ của Lục Hi, làm hiến tế tương lai, Đinh Tiếu và Khôn đều lắc đầu. Hai người bọn họ cũng không phải là cự tuyệt, mà là nói cho hiến tế, việc tương lai phải để cho Đinh Đông tự mình lựa chọn, nếu bé thích làm hiến tế trị bệnh cứu người, lại có cái thiên phú này tự nhiên là tốt. Nếu không thích, ngay cả làm y sư cũng không muốn, vậy cũng để cho đứa nhỏ tự mình lựa chọn. Tuy bọn họ là ba và cha, nhưng lại không thể quyết định cuộc sống của con cái. Hiến tế nghe xong trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng sờ sờ đỉnh đầu tiểu Đinh Đông, cười gật gật đầu nói: "Các con nói cũng phải, đứa nhỏ thích thì tốt, nhưng mà Đông Đông có thiên phú như vậy, không học y thuật thật lãng phí, không thích làm hiến tế và y sư cũng không thành vấn đề, học thêm chút đồ vật luôn là không tồi, tương lai cũng có thể tự chăm sóc cho bản thân và người nhà." Về điều này hai phu phu bọn họ cũng không có gì phản đối, hơn nữa Đinh Tiếu biết Đinh Đông đặc biệt thích ghi nhớ cách sử dụng các loại thực vật, tuy bé càng thích ăn thịt hơn, nhưng lại thiên vị đi nghiên cứu thực vật. Chỉ là việc Đinh Đông có thiên nhãn này vẫn không dừng lại ở chỗ hiến tế, đương nhiên cũng không phải hiến tế đi buôn dưa lê với ai, phải biết là hiến tế đại nhân chính là một người kín miệng nhất trong thôn. Người để lộ bí mật, như cũ là bản thân Đinh Đông, kỳ thực ngay từ đầu bé cũng chỉ bí bí mật mật nói với Khôn Luân và tiểu Doãn, tiểu Khôn Luân sẽ không nói gì với người khác, tiểu Doãn lại về nhà nói với cha mẹ nhóc, hơn nữa còn mang theo dáng vẻ "nhị ca ta là người rất lợi hại" khoe khoang với cha mẹ. Ảnh và Thanh rất khiếp sợ, nhưng cũng không thể nào đi nói với người khác, nếu đại ca và Tiếu Tiếu ngay cả cha mẹ cũng không nói cho, đó chính là không muốn cho người biết. Cho nên bọn họ cũng nói cho con trai, chuyện này không được nói cho người khác. Nhưng miệng của trẻ nhỏ không phải ngươi muốn ngăn là có thể ngăn lại được. Đặc biệt là khi cãi nhau, kích động một cái là có thể nói cho sướng miệng. Tiểu Doãn chính là con trai của trưởng lão, lại là cháu nội của trưởng thôn, đừng thấy chỉ mới 5 tuổi, nhưng mà lòng dạ cũng rất cao nha. Bị người ta nói "còn không phải là có một người cha và ông nội tài giỏi thôi sao!" nhóc liền lập tức xù lông. Cũng làm khó đứa nhỏ ở Thú Thế có thể nhớ ra được nhiều thứ như vậy, từ thôn trưởng đại nhân, cho tới Kim thúc thúc dệt vải đẹp nhất bộ tộc, từ đầu tới đuôi nhóc đều lôi ra hết một lượt, ở giữa tự nhiên cũng không quên nói tiểu Đinh Đông nhìn qua một lát là biết người khác có bị bệnh hay không. Đương nhiên lời này từ miệng trẻ nhỏ nói ra cũng sẽ không có ai tin, nhưng nhìn bọn nhỏ cãi nhau, đám người lớn lại khó tránh khỏi sẽ có người đặt trong lòng, dù sao tiểu Doãn blah blah một tràng dài, ngoại trừ việc của Đinh Đông, nhưng điều khác toàn bộ là sự thật. Nhưng cũng may Đinh Đông và tiểu Doãn đều còn rất nhỏ, tất cả những người chú ý cũng đều là một bộ "cái gì? còn có việc này nữa sao?" thời gian lâu dần, mọi người cũng liền đem chuyện này ném ra sau đầu. Thời gian trôi qua như thoi đưa, Đinh Đông và Khôn Luân đã 8 tuổi. Lễ thu hoạch hiện tại đã không chỉ là ngày hội quan trọng nhất của tộc Dực Hổ nữa, dưới sự dẫn đầu của tộc Dực Hổ, tất cả các bộ tộc ở thú Thế cũng đã dần dần đi vào thời đại chăn nuôi gia súc gia cầm. Tuy đồ ăn và tích lũy ngày càng phong phú, mọi người cũng không cần phải chịu đói nữ nên luôn có thời gian suy nghĩ nhiều. Nhưng tin là trong vòng mấy thế hệ, vì năng lực của chủng tộc và dân cư không chênh lệch quá, chiến tranh bộ tộc linh tinh gì đó không phải là việc có thể xảy ra trong thời gian ngắn. Mà ngày lễ quan trọng này, nghiễm nhiên cũng đã có tầm quan trọng như là năm mới, cho nên trong một ngày này, mọi người đều muốn toàn thôn tụ tập lại với nhau tổ chức lửa trại. Đồ ăn được hoan nghênh nhất ở tiệc lửa trại vĩnh viễn là thịt nướng, khác với bữa cơm tất niên cả nhà quây quần ăn cùng nhau, lễ thu hoạch chính là để người toàn thôn cùng ở bên nhau tham gia náo nhiệt. Bánh nướng hoặc là cơm nắm nướng đều là được làm từ lương thực mới được thu hoạch, mỗi người đều ăn đồ vật tự tay mình gieo trồng tự tay mình thu hoạch tự tay mình chế biến ra. Điều này chẳng những có ý ăn mừng được mùa mà cũng để cho mọi người nhớ kỹ tầm quan trọng của lao động. Mà vai chính thịt nướng cũng là vì cầu phúc cho tập thể săn thú sau vụ thu cũng sẽ có thu hoạch lớn. Đinh Tiếu chuẩn bị nướng nắm, hiện tại cũng không chỉ là mỗi thịt trộn cơm rồi nắm lại đơn giản như trước, hôm nay, cậu định làm năm loại cơm nắm, hơn nữa gọi cái này là "ngũ cốc được mùa", là đồ ăn thích hợp nhất trong ngày lễ thu hoạch. Cơm nắm thịt kho là món Khôn thích nhất, chẳng những là vì cơm nắm bao vây lấy một miếng thịt ba chỉ to kho tới mức mềm nhũn ngon miệng, mà còn là vì bên ngoài cơm nắm cũng rưới nước thịt kho. Mà loại nước kho này chính là bí chế của Tiếu Tiếu nhà bọn họ, ngoại trừ thơm nồng ra còn có một chút hơi cay và hơi chua, ngon miệng vô cùng. Cơm nắm chà bông làm rất đơn giản, Đinh Tiếu bỏ thêm vào bên trong bột tảo tía đã nướng qua, củ cải chua cắt thành miếng nhỏ bằng hạt cơm, sau đó trộn cùng nhau rồi nắm lại. Khi nướng thì quét một lớp nước tương ngọt mặn đã pha sẵn, loại cơm nắm phiên bản Thú Thế này của Đinh Tiếu rất được hoan nghênh, đặc biệt là tiểu Đinh Đông, một lần có thể ăn ba nắm cơm lớn. Đối với sức ăn của con trai, Đinh Tiếu đã dần bình tĩnh, không có cách nào, khi bé vừa uống xong thìa canh thịt đầu tiên, đã có thể vì canh thịt vung tay lên đánh nhau với anh trai, tham ăn như vậy sức ăn sao có thể không lớn chứ = =. Cơm nắm gạch cua hôm nay là loại lần đầu tiên Đinh Tiếu làm, tuy dưới sự dẫn dắt của Đinh Tiếu, người trong thôn cũng đều biết những con vật có vỏ cứng rắn đó chẳng những có thể ăn mà còn rất mỹ vị. Chỉ là ăn cua cần phải có sự kiên nhẫn, cũng là việc cực kỳ hưởng thụ. So với giống cái và bán thú nhân có thể từng chút từng chút một ăn thịt cua, nhóm giống đực rõ ràng cắn hai miếng là ăn xong một con cua, nhưng đồ vật có vỏ ngoài cứng rắn cũng không phải thứ được yêu thích lắm. Cho nên trong thôn, người ăn cua cũng không nhiều lắm. Cũng chỉ có nhà Đinh Tiếu, mới có thể đi đổi cua với người tộc Thiên Ngư, hoặc là mùa hè đi tới bờ biển dạo chơi, Nạp Nhất và Nạp Bối bọn họ xuống biển đi bắt tại chỗ. Đương nhiên cua đồng vào mùa thu rất béo, cua ở sông có mùi vị khác với cua ở biển, chỉ có vào lúc này mới có thể nhấm nháp tới mùi vị tươi ngon tới mức tận cùng. Gạch cua làm cơm nắm hôm nay, là cua mà Đinh Tiếu dẫn theo các ấu tể tự tay đi bắt về, cơm nắm gạch cua này không chỉ có mỗi gạch cua ở bên trong cơm nắm, mà còn ở trên những hạt cơm, Đinh Tiếu cũng trộn một chút thịt cua vào. Không có cách nào, Khôn và tiểu Khôn Luân tuy cũng thích ăn cua, nhưng lại không kiên nhẫn, gặm chân càng còn được, vừa đến mình cua liền trực tiếp "rắc rắc" nhai một cái rồi nuốt xuống. Tuy đối với giống đực bọn họ mà nói cái này cũng không có gì khác thường, nhưng Đinh Tiếu lại cảm thấy, rất là ảnh hưởng tới hương vị và độ tươi ngon. Cơm nắm vị sữa là Đinh Tiếu cố ý làm cho Thư và Miêu Miêu, đại cô nương hơn hai mươi tuổi vẫn như cũ có chút mập mạp đáng yêu của trẻ con. Hiện tại Miêu Miêu chính là tiểu giống cái nổi tiếng xinh đẹp trong thôn, người theo đuổi nàng nhiều đến mức đếm cả tay lẫn chân đều không hết. Nhưng mà Miêu Miêu tựa hồ không có hứng thú với chuyện tìm bạn trai này, chỉ ham mê thu thập đủ loại hoa tươi, nhưng đừng nghĩ rằng Miêu Miêu thích hoa vì đẹp, nàng là lấy để làm thành mứt hoa, sau đó chấm quả màn thầu làm đồ ăn vặt o(╯□╰)o Một loại cơm nắm cuối cùng là dùng ngũ cốc hoa màu hiện tại làm thành. Bên trong cũng không có nhân, chỉ có khi nướng thì quét một lớp mỡ heo, đừng thấy không có bất cứ gia vị gì, nhưng lại ăn ra được mùi vị của bản thân nó, quan trọng nhất là, ăn kèm với thịt nướng mới là ngon nhất. Tay trái một cái cơm nắm, tay phải một miếng thịt nướng, Khôn Luân ăn đến vui vẻ vô cùng. Tiểu Khôn Luân 8 tuổi đã có chiều cao như ấu tể 10 tuổi nhà người khác, ngay cả hình thú cũng cường tráng hơn một chút so với những tiểu giống đực cùng tuổi, hơn nữa vẫn là loại ăn bao nhiêu cũng không thấy béo, khiến cho Kinh và Tư ghen tị vô cùng. Đều nói hai đứa nhỏ này thật sự quá giống ba chúng, Đinh Tiếu chính là dạng người ăn bao nhiêu cũng không thấy béo, điều này khiến cho người thích ăn, ăn vào lại béo như bọn họ sao mà chịu được! Đương nhiên tiểu giống đực có thể ăn lại khỏe mạnh rất có thị trường, này còn không phải sao, Khôn Luân mới vừa đem cơm nắm trong tay tiêu diệt hết, chuẩn bị muốn nắm thứ tư từ chỗ ba, liền cảm thấy có người vỗ vỗ bả vai của mình. Khôn Luân quay đầu, nhìn thấy một tiểu giống cái rất xinh đẹp, trong tay bê một đĩa thịt nướng đen xì hai mắt tỏa sáng nhìn hắn. "Ngươi tìm ta?" Tiểu giống cái gật đầu thật mạnh, khuôn mặt hồng hồng mở miệng: "Ta nướng thịt, tặng cho ngươi ăn." Không thể không nói, Khôn Luân là một thằng nhóc rất kén ăn, tuy là đồ tham ăn, nhưng nhóc vẫn luôn cho rằng thứ mình ăn gì đó phải ngon mới được, cho nên khi nhìn thấy thứ đen xì này, Khôn Luân hoàn toàn cảm thấy không thể nào cho vào miệng: "Ngươi nướng đen, không thể ăn, ta không cần." Nhưng ngàn vạn đừng trách Khôn Luân nói chuyện quá thẳng, trẻ con ấy mà, luôn là nghĩ gì nói nấy. Nhưng cũng đúng là do nhóc nghĩ gì nói nấy, tiểu giống cái bị cự tuyệt thẳng thừng, lập tức khóc lóc chạy đi. Điều này khiến Khôn Luân hoảng sợ, đương nhiên cũng hấp dẫn tầm mắt của Đinh Tiếu tới đây, sau khi hỏi rõ ràng là chuyện gì xảy ra, khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Cho dù thật sự không thể ăn, con cũng không thể nói trắng ra trước mặt người ta như thế." Tiểu Đinh Đông ở bên cạnh cũng hỏi: "Vì sao không thể nói?" Đinh Tiếu hắc tuyến: "Ba đúng là không còn cách gì với hai đứa con rồi, tiểu giống cái người ta có ý tốt mang đồ ăn tự tay mình làm tới, không thích cũng phải giữ cho người ta chút mặt mũi!" Khôn Luân lập tức tỏ vẻ không hiểu: "Nhưng mà không phải cha đã nói nói, chỉ có thể nhận đồ vật từ người thân và người mình thích đưa cho thôi sao? Con cũng không thích nàng." Đinh Tiếu nhìn Khôn một cái, thuận tiện cảm khái tiểu ấu tể bây giờ sao đã biết khoa trương như vậy. Nhỏ như vậy đã biết tặng đồ ăn cho giống dực! "Cho dù không thích không nhận, con cũng phải để ra một lối đi chứ! Vạn nhất tương lai con lớn phát hiện mình thích người ta, ngươi ta nhớ mối thù không để ý tới con, không phải là con xui xẻo sao!" Khôn Luân ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: "Không bao giờ! Đế Ngao bá bá nói, tương lai con của hắn và Mặc bá bá sẽ là bạn lữ của con! Con mới không thèm thích nàng!" Đinh Tiếu hoàn toàn choáng váng, Long Vương à! Ngài còn có thể ý tứ một chút được không! Ngài rốt cuộc đã nói những gì với Khôn nhà ta!!! Đáng tiếc là, tính toán của Long Vương trước sau không thể khai hỏa, vì Nạp Bối có đứa nhỏ sớm hơn Đại Vu. Hơn nữa sau mười tháng sinh nở, lại chờ một tháng phá trứng, tiểu bán thú nhân nhà Bang và Nạp Bối liền hấp dẫn lực chú ý của Khôn Luân, tiểu bảo bảo mập mập trắng trắng, không nhăn nheo như những tiểu ấu tể khác. Hơn nữa giống như người nhà mình, đều là tóc đen mắt đen, thấy thế nào cũng rất là thuận mắt đáng yêu. Đương nhiên lúc ấy Khôn Luân mới 10 tuổi, chỉ là ở Thú Thế, đứa nhỏ 10 tuổi cũng biết phải theo đuổi người mình thích từ lúc còn nhỏ, ở điểm này, Khôn Luân còn lợi hại hơn cha nhóc. Bắt đầu từ lúc tiểu Hải nhà người ta mới sinh ra, nhóc đã đặt cọc trước rồi, nhưng chuyện như vậy người lớn hai bên đều thích nghe ngóng. Chỉ có Long Vương và Đại Vu có chút thất vọng, nhưng cũng không có cách nào, ai bảo bọn họ thành thân 5 năm, nỗ lực 6 năm, nhưng vẫn không có trứng chứ! Nhìn bọn nhỏ lớn lên từng ngày, bề ngoài của mình và Khôn vẫn trước sau không có gì thay đổi, Đinh Tiếu thật sự cảm khái tốc độ sinh trưởng của người Thú Thế, tương lai còn mấy trăm năm, cuộc sống hạnh phúc này, đúng là càng lâu càng tốt! "Khôn, chờ cày bừa vụ xuân kết thúc, hai chúng ta đi ra ngoài du lịch hai tháng nhé." Lăn lộn một hồi, lúc này Đinh Tiếu đang mềm cả người mà bị Khôn ôm vào trong ngực, mới vừa rồi quá mức hưng phấn, lúc này tuy cả người mệt mỏi nhưng vẫn ngủ không yên. Khôn ôm chặt bảo bối vào trong lòng ngực, một bên hôn trán Tiếu Tiếu, một bên trả lời: "Được, ba bọn họ rất thích mang theo Đông Đông và Khôn Luân." Tuy từ khi hai đứa nhỏ 5 tuổi đã tách ra mỗi đứa một phòng riêng, không phải lo lắng vào buổi tối ân ân ái ái bị quấy rầy, nhưng Khôn ca trước sau vẫn cho rằng, vẫn là khi chỉ có mình và Tiếu Tiếu mới thích ý nhất, hiện tại Tiếu Tiếu đều không thích hô lớn.(ノ`□")ノ⌒┻━┻ Đinh Tiếu cọ cọ bả vai Khôn bả vai: "Đông Đông và Khôn Luân rất nghe lời, chờ bọn nhỏ lớn hơn một chút, một nhà năm người chúng ta liền cùng đi du lịch. Anh có thể dạy Khôn Luân bắt con mồi lớn ở sâu trong rừng rậm, em có thể mang theo Đông Đông dạy nó những thực vật phụ cận không có, có Bạch Đoàn Nhi ở đó, cũng không phải lo lắng có nguy hiểm." Tuy rất thích ở riêng với Tiếu Tiếu, nhưng nghĩ tới bọn nhỏ sau này trưởng thành đều sẽ dọn ra ngoài, đến lúc đó thời gian mấy năm năm chỉ có mình và Tiếu Tiếu bên nhau, Khôn liền cảm thấy nhất định phải đem vấn đề giáo dục bọn nhỏ làm tốt. Nhưng hai đứa nhỏ nhà bọn họ đều là ưu tú nhất! Vốn dĩ cũng có rất nhiều theo đuổi! "Được, em nói gì cũng được hết." Buồn ngủ đánh úp lại, Đinh Tiếu nhắm hai mắt lại: "Khôn, sáng mai nhớ nấu cháo cá lát cho em nhé." "Ừ." Đáp ứng xong hôn một cái lên môi Tiếu Tiếu, Khôn cũng rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
|
Chương 238: Vốn dĩ liền không khoa học
Đinh Tiếu nằm mơ, mơ thấy nhà của mình bị đám thân thích đáng ghét xâu xé chia cắt, lại còn mơ thấy đồ đạc của mình và ba ba thứ nào bán được thì bán, thứ nào không bán được thì vứt. Ở trong mơ, cậu muốn kêu lên nhưng lại không phát ra được, muốn ngăn cản lại không động đậy được. Tận đến khi đám người kia đem ảnh chụp trong nhà ra nói cái gì mà thiêu hủy đi, cẩu rốt cuộc chịu không nổi hô to lên, kết quả mơ cứ như vậy liền tỉnh dậy. Khôn bị tiếng la của Tiếu Tiếu làm bừng tỉnh, mở to mắt nhìn thấy bạn lữ đầm đìa mồ hôi, liền biết cậu gặp ác mộng: "Mơ thấy gì?" Tình huống trong mộng thật đúng là khiến người khổ sở, Đinh Tiếu hít sâu hai lần, sau đó mới nói: "Em mơ thấy nhà mình trước kia bị đám thân thích đáng ghét bán đi, bọn họ còn muốn đốt ảnh chụp của ba ba và em." Loại đồ vật ảnh chụp này không có trong nhận thức của Khôn, nhưng hiện tại hiển nhiên không phải lúc nói về ảnh chụp: "Đã lâu rồi em không nhớ về những việc trước kia." Đinh Tiếu rúc trong lòng ngực Khôn, thở dài: "Anh nói xem, ở thời đại kia, người bị mất tích...chính là người không thấy nhiều năm bị nhận định là tử vong, đồ đạc nhất định sẽ bị phân chia. Kỳ thực em cũng không để ý tới những thứ này, nhưng đó đều là tâm huyết của ba ba, hơn nữa những người có thể được chia cho kia, em đều không thích." Khôn hôn lên trán Tiếu Tiếu: "Nhưng cũng không có cách nào mà." Đinh Tiếu cười khổ: "Đúng là không có cách nào, được rồi, ngủ thôi, không phải đã hứa với Đông Đông và Khôn Luân ngày mai dẫn bọn nhỏ đi ăn cơm dã ngoại sao!" Mười ngày sau ngày gặp giấc mộng này, trong nhà liền có một vị khách tới thăm. Nhìn thấy Quảng, Đinh Tiếu và Khôn đều rất kinh ngạc, nhưng người quen cũ gặp mặt, bọn họ tự nhiên là hoan nghênh. Quảng là người không thích dong dài, mới vừa ngồi ổn, còn chưa uống được ngụm nước đã nói tới mục đích mình tới hôm nay với Khôn và Đinh Tiếu: "Lần này Đại Vu giao cho ta tới nói với các ngươi, đầu năm, có một tộc nhân ở cực hải phát hiện một cái Thần Khí, có thể xuyên qua quá khứ tương lai, Đại Vu nói ngươi sẽ cần thứ này, cho nên để ta mang nó tới cho các ngươi." Nói xong, hắn đem đồ vật lấy ra đưa cho họ. Đinh Tiếu thật cẩn thận mà tiếp nhận hộp gỗ, ước lượng một chút, khá nặng: "Đây là thứ gì? Sao có thể mang xuyên qua thời không?" Quảng nói: "Đại Vu nói trong sách của Long tộc có nhắc qua thứ này, bên trong hộp Đại Vu có viết cách dùng, những thứ khác ta cũng không biết." "Ách......" Đại Vu đây là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi? Nhưng Đinh Tiếu rất là hoài nghi ngoạn ý này rốt cuộc có dùng được hay không. "Không...không phải Đại Vu đang đùa với chúng ta chứ?" Nếu người khác không biết tốt xấu nói như vậy, nhất định Quảng sẽ cảm thấy phi thường tức giận, nhưng Đinh Tiếu hỏi như vậy, hắn lại vui vẻ: "Đại Vu hiện tại làm gì có tâm tình đi đùa giỡn như vậy, hiện tại y đang bị Vương kiểm soát dưỡng thai rồi." Nghe thấy tin tức này, Đinh Tiếu lập tức mở to hai mắt: "Đại Vu rốt cuộc có thai? Mấy tháng?" Quảng trả lời: "Mới hơn một tháng. Vương liền bắt đầu cả ngày khẩn khẩn trương trương, khiến cho Đại Vu rất nóng nảy, y nói, ngươi xem xong hộp sẽ biết." Khôn mang theo Quảng đi phòng cho khách nghỉ ngơi, Đinh Tiếu mau chóng mở ra cái hộp gỗ kia, bên trong ngoại trừ hai phong thư ra, cũng chỉ có một cái ngọc bội có thắt dây đỏ, xem ra nặng là do hộp gỗ ( = =) Ngọc bội màu vàng nhạt, trong suốt thông thấu rất đẹp, khiến người cảm thấy thần kỳ chính là chính giữa ngọc bội có hình như lốc xoáy. Không nhìn kỹ sẽ cảm thấy đây là vết xước của ngọc bội, mà khi cẩn thận nhìn kỹ, sẽ phát hiện cái lốc xoáy này ở chính giữa ngọc bội. Nhìn thấy cái này, Đinh Tiếu lập tức nổi lên một thân da gà: "Đậu xanh! thật là không khoa học nha!" Mau chóng cầm lấy hai phong thư ra đọc, đầu tiên là thư của Đại Vu, thư khá dài, nhưng ngoại trừ phần đầu là lai lịch của thần khí, còn lại đều là lên án Đế Ngao. Vốn dĩ là một việc rất khẩn trương, Đinh Tiếu bị phong thư này làm cho dở khóc dở cười. Hơn nữa cuối cùng Đại Vu còn viết, nếu Đinh Tiếu muốn về thế giới cũ nhìn xem, tốt nhất mang về cho y một ít đồ vật để giải sầu, bằng không lúc dưỡng thai nhàm chán muốn chết! Đinh Tiếu cảm thấy, Đại Vu đưa cho mình cái này đại khái là muốn kiếm một vài đồ vật mới lạ để chơi đi? Thôi, từ trước tới giờ đã không cảm thấy mấy nhân vật lớn mà mình quen biết có bao nhiêu đáng tin cậy, tộc trưởng là như thế, Long Vương cũng là như thế, kỳ thực bản chất của Đại Vu cũng là như thế. Vì thế mở ra bản thuyết minh, khóe miệng Đinh Tiếu giật giật, thật là ngắn gọn súc tích, cư nhiên là dựa vào suy nghĩ, thật là khó lường mà! Đại Vu viết, chỉ cần đeo thứ này ở trên người, đêm khuya giờ Tý là có thể mang theo thứ mà ngươi muốn đi tới thời gian và địa điểm người muốn. Nhưng thứ này chỉ dùng được một lần, hơn nữa thời hạn qua lại là nửa năm, nếu qua sáu tháng sau ngươi không trở về, ngọc bội này cũng mất đi hiệu lực, người tự nhiên là không về được. Đồ vật dùng một lần chắc chắn là không có biện pháp thử nghiệm, Đinh Tiếu nghĩ thế nào cũng cảm thấy đây là đang nói đùa, nhưng cậu cũng biết Đại Vu không nhàm chán tới mức để Quảng chạy đi xa như vậy chỉ để lừa mình một phen, cho nên vẫn tình nguyện tin tưởng. Lúc này đột nhiên cậu cảm thấy, giấc mơ lúc trước, chẳng lẽ là Thần Thú hoặc là đại thần xuyên việt muốn nhắc nhở mình? Thôi, dù sao có cơ hội trở về một chuyến cũng tốt, ít nhất đem album và tro cốt của ba ba mang về đây, tương lại cũng tiện để con cháu lễ bái. Tiếu Tiếu muốn đi về nhìn xem, Khôn đương nhiên phải đi theo, nhưng mang theo đứa nhỏ không thuận tiện, cho nên không nói chuyện này ch Đinh Đông và Khôn Luân, chỉ nói là ba và cha là muốn đi ra ngoài du lịch mấy tháng, cần tạm thời ở nhà ông nội. Đừng thấy Khôn Luân chỉ mới 12 tuổi, nhưng đã là một tiểu dũng sĩ có thể đảm đương một phía, nhóc vỗ vỗ bộ ngực: "Ba và cha yên tâm, con sẽ bảo vệ em trai! Không cần tới nhà ông nội ở! Con có thể trông nhà!" Đinh Đông cũng gật gật đầu theo: "Vâng, con biết nấu ăn, không cần ông nội chăm sóc cũng được." Tuy Quỳnh ba tự hào vì cháu trai có năng lực lại hiểu chuyện, nhưng cũng khó tránh khỏi ai oán một phen: "Sao rồi, Đông Đông và Khôn Luân đều không thích ông nội à? Không muốn ở cùng với ông nội?" Hai đứa nhỏ vừa nghe, liền chạy nhanh tới, Đinh Đông miệng vẫn là ngọt nhất: "Sao có thể ạ! Ông nội là tốt với chúng cháu nhất! Chúng cháu chỉ muốn buổi tối ở nhà, ông nội cũng tới ở cùng chúng cháu là được mà ~!" Quỳnh ba mỗi tay ôm một đứa cháu, cười đến là ngọt ngào: "Được, các cháu muốn ông nội ở cùng ông nội liền đến ở với các cháu, vậy, sáng mai muốn ăn gì? Ông nội làm cho hai đứa." Tiểu Khôn Luân lập tức phát biểu ý kiến: "Cháu muốn ăn tương thịt bò! Cháu còn muốn ăn bánh nướng lớn!" Tiểu Đinh Đông cũng không cam lòng yếu thế: "Cháu muốn ăn bạch đậu ông nội làm! Bên trong cho thêm chà bông!" Vì thế Đinh Tiếu và Khôn bị con, cha, ba hoàn toàn bỏ qua. = = Ăn qua cơm chiều, Đinh Tiếu mất thời gian rất lâu để làm "công tác tư tưởng" cho Bạch Đoàn Nhi, từ khi nuôi Bạch Đoàn Nhi, bọn họ liền chưa từng tách ra, nhưng về hiện đại không thể mang theo nó, thật sự là quá nguy hiểm. Còn Bạch Đoàn Nhi rốt cuộc có thể nghe hiểu tiếng người hay không? Điều này khó mà nói, dù sao Đinh Tiếu vẫn luôn cho rằng con trai báo tuyết nhà mình là thông minh tuyệt đỉnh. Về bên kia, cũng phải mang theo chút hành lý. Lục tung đem đồ vật trước kia đều mang ra, hơn 20 năm trôi qua, pin của điện thoại di động đã thảm không nỡ nhìn, nhưng xem ra điện thoại thì không có vấn đề, vì thế vẫn mang theo điện thoại. Còn quần áo cũng không phải vấn đề, nhiều năm như vậy, Đinh Tiếu đều vô tình cố ý làm ra quần áo phiên bản hiện đại, chỉ là nguyên liệu không ra gì, nhưng mà với khổ người này của Khôn, đến hiện đại cũng khó mua được quần áo. Cũng may nhà mình có máy may, không mua được thì mình may cho hắn một bộ cũng được. Còn những thứ khác, ngoại trừ vì tiền ra, thật là không có gì đáng để mang về bên kia, vừa không thuần thiên nhiên, đồ ăn cũng không có, như vậy nửa đêm phu phu hai người mỗi người cõng một cái bọc nhỏ nằm ôm lấy nhau, chờ đợi Đinh Tiếu cẩn thận hồi ức lại thời gian và địa điểm, sau đó chờ xuyên qua. - ------------- ta là sợi dây xuyên qua không khoa học ------------- Khi tỉnh lại điều Đinh Tiếu nghĩ tới đầu tiên là Đại Vụ cái tên xỏ lá này, hoàn toàn học hư theo Đế Ngao! Nhưng rất nhanh cậu liền không thoải mái mà ho một tiếng, thần trí khôi phục, cậu lập tức liền nhận ra hoàn cảnh khác lạ xung quanh! Đây là nhà của mình, phòng của mình! Quay đầu nhìn người còn đang say ngủ trên mặt đất Khôn, sờ sờ ngọc bội trên cổ, cậu thở dài một hơi, mau chóng đứng dậy mở cửa sổ ra cho thoáng khí, cũng không biết mình có nghĩ đúng thời gian và hay không, nhưng nhà hình như nhà cũng không bị bụi nhiều cho lắm. Mở cửa sổ ra, bên ngoài lập tức truyền tới thanh âm rộn ràng nhốn nháo, nhìn tình hình dưới lầu, Đinh Tiếu hơi hơi động lòng, kiến trúc và đường phố cũng không thay đổi, chỉ là con phố nhỏ dưới nhà mình hình như trở thành chợ sáng. Xem ra mình vẫn nghĩ sai thời gian rồi, vốn đang nghĩ phải về vào ngày xuyên qua đó. "Tiếu Tiếu? Khụ, khụ khụ, đây là nơi đó à?" Khôn vừa tỉnh dậy liền cảm thấy cổ họng không thoải mái, trong mũi ngửi thấy mùi vị không tốt, đặc biệt là nơi này thật nhỏ, mình đứng lên cũng đụng vào trần, thật không thoải mái. Thấy Khôn tỉnh, Đinh Tiếu lập tức cười trả lời: "Đây là nhà của em." Trước kia cậu còn cảm thấy, căn nhà hai tầng này của mình khá tốt, nhưng ở qua Thú Thế, trở lại nơi này thật đúng là cảm thấy vừa thấp vừa nhỏ. Thật là làm khó người cao to như Khôn. "Anh vẫn là đừng đứng lên, cũng không biết hai chúng ta đã nằm trên mặt đất bao lâu, em đi xem đồ trong bếp còn dùng được không đã." Đồ đạc trong bếp vẫn như cũ, vị trí bày biện cũng không có thay đổi gì lớn, vốn dĩ cho rằng đã quên đi chi tiết, nhưng khi quay lại chốn cũ, lại nhớ lại từng việc từng thứ, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng. Mở van gas, bật lửa bếp, cư nhiên còn không hết ga, nhưng mở ra vòi nước, bên trong lại không có nước, sửng sốt một hồi, Đinh Tiếu mới nhận ra, vì thế chạy đi mở van đồng hồ nước. Chỉ là vừa mới mở van nước, nước bên trong tạm thời cũng không thể uống, vàng vàng. Ngày đó Đinh Tiếu cũng không định đi du lịch ngay, cho nên vốn dĩ cũng không đóng điện nước, chỉ là theo thói quen mỗi lần đi ra ngoài đều đóng van bình gas. Kết quả hiện tại nước và điện đều bị đóng, xem ra là có người trông nom hộ. Mà người này rốt cuộc là ai, cậu cũng không rõ, tuy có thể là Đinh Tuấn, nhưng dù sao y cũng không có chìa khóa, mà người có chìa khóa.... Nghĩ tới đây, Đinh Tiếu chạy nhanh về phòng, lục tung đem hai quyển sổ lấy ra, nhìn thấy đồ vật còn nguyên, cậu hoàn toàn yên tâm. Khôn nhìn thấy Tiếu Tiếu đầy mặt khẩn trương mà chạy vào rồi lôi ra hai quyển giống như cuốn sách lớn, hắn tò mò lại gần, nói thật, Tiếu Tiếu không ở trước mặt, hắn đều cảm thấy có chút không dám nhúc nhích. Ở nơi này, hắn luôn có loại cảm giác không thoải mái, trong lòng rầu rĩ: "Tiếu Tiếu, đây là cái gì?" Đinh Tiếu mở ra album ảnh: "Đây là quyển album, anh xem, đây chính là ảnh chụp, đây là ba ba em, cái này là khi em còn nhỏ." Kỳ thực đã sớm không nhớ rõ hình dáng mình lúc nhỏ như thế nào, nhưng hiện tại nhìn lại ảnh chụp, thật đúng là có chút giống với Đông Đông! A không đúng, là Đông Đông rất giống mình mới phải o(╯□╰)o "Tiếu Tiếu khi còn nhỏ thật đáng yêu! Muốn ôm ôm hôn hôn." Khôn thành thật thẳng thắn cộng thêm miệng không giữ cửa. Sắc mặt Đinh Tiếu lập tức đen: "Lăn sang một bên đi! Nước trong nhà tạm thời không thể dùng, cũng không có gì ăn, hiện tại ở dưới lầu có chợ sáng, em đi mua chút gì đó để ăn, anh chờ em nhé." Khôn gật đầu: "Ta xem cái này, em đi đi." Nhìn Khôn vô cùng ủy khuất ngồi ở cái ghế để máy tính của mình cũng không oán giận không thoải mái, khóe miệng Đinh Tiếu hơi hơi run lên, trong lòng thật là ngọt. Sờ sờ ở dưới đáy tủ quần áo, quả nhiên tiền vẫn còn ở đó, rút ra mấy tờ cẩn thận nhìn nhìn, nhân dân tệ a, ta mới biết được mặc dù rời xa ngươi hơn 20 năm nhưng khi gặp lại ngươi vẫn thấy thân thiết như cũ.
|
Chương 239: Mua sắm bao nhiêu thứ
10 cân bánh bao, ba cân sữa đậu nành, 30 cái bánh quẩy cộng thêm 10 bát cháo ngũ cốc và 2 cân dưa chuột muối, 10 cân lạp xưởng. Một chuyến đi chợ sáng này của Đinh Tiếu trực tiếp khiến cho người ở chợ bị dọa ngốc, nhìn vị soái ca cao hơn 1 mét 8 này mua nhiều thứ như vậy, mọi người không khỏi nói thầm trong lòng, đây là mua cho mình ăn, hay là một đám người ăn? Nhưng mà nhìn người này liền biết lượng cơm khá khả quan, tuy một thân quần áo vải bông không ra sao, còn đi đôi dép lê kỳ quái, nhưng dáng người vô cùng tốt, cánh tay lộ ra bên ngoài kia, thật là khiến người hâm mộ. Cho nên nói, tiêu chuẩn đánh giá dáng người của Thú Thế với người hiện đại mà nói là không giống nhau. Ở trong mắt Khôn và những người khác, Đinh Tiếu luôn là gầy tong teo, nhưng ở trong mắt người hiện đại, dáng người này đã rất khó lường, tuy cũng không nhìn ra cơ bắp cuồn cuộn, nhưng cũng không chịu nổi cơ bắp do hàng năm lao động và săn thú rèn luyện tạo thành! Không hiện cũng là có a! Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đinh Tiếu hắc tuyến đầy đầu chạy nhanh về nhà. Cậu phát hiện tầng một nhà mình hiện tại không còn người bán hàng nữa, xem ra là không thấy chủ nhà, cũng có người đem bọn họ "đuổi" đi. Lát nữa mang theo Khôn vào xem, bên dưới cao hơn tầng trên một chút, nếu có thể ở, Khôn có thể thoải mái một chút. Xách theo một đống lớn đồ vật về, Đinh Tiếu cũng không cảm thấy nặng chút nào, thuận tiện mua ba cân dưa chuột và hai cân cà chua, coi như là làm trái cây tráng miệng. Nói thật, khi cậu nhìn thấy đám rau của ở Thú Thế tuy cũng có cùng hương vị, nhưng lại không có vẻ ngoài như vậy, cậu liền có chút thèm ăn, nhưng mà không quan trọng, khi về sao có thể không mang theo hạt giống! Vừa mở cửa ra, Đinh Tiếu đã bị một bức tường thịt chặn lại: "Khôn, anh làm gì đấy?" Khôn đem đồ vật trong tay Tiếu Tiếu nhận lấy, sau đó cúi đầu trả lời: "Chờ em về, còn có, khóa của cái cửa này rất lợi hại, không mở được." Đinh Tiếu cười: "Vậy khi chúng ta trở về mang mấy cái khóa về cho anh nghiên cứu nhé, đến đây nào, ăn cơm trước đã." Đinh Tiếu mở ra cái bàn gấp nhà mình, sau đó đem bốn chân bàn duỗi hết ra: "Đừng xách nữa, đem đồ vật để ở trên bàn." Khôn nghe lời mà đem đồ vật đặt lên, tuy cũng rất đói bụng, cũng ngửi thấy mùi đồ ăn thơm thơm, nhưng cái bàn này thật sự khiến hắn rất tò mò, cư nhiên có thể gập tới gập lui như vậy, không hề tốn diện tích chút nào. Vì thế hắn mặc kệ mặt đất có bẩn hay không, trực tiếp ngồi xuống, sau đó bắt đầu cẩn thận mà xem cái chân gấp bên dưới bàn. Đinh Tiếu hắc tuyến, nhưng lại cảm thấy hắc lão hổ nhà mình thật sự là quá đáng yêu, lấy ra một cái lạp xưởng trong túi đưa tới miệng Khôn: "Nếu anh có hứng thú với cái này, liền mang một cái về." Khôn há miệng cắn một miếng to, nhai nửa này, đột nhiên mắt đầy ủy khuất nhìn về phía Đinh Tiếu: "Tiếu Tiếu, cái này không có thịt." Đinh Tiếu đỡ trán: "Anh cũng không cần khoa trương như vậy, tuy phần lớn đều là bột, nhưng tốt xấu cũng có một chút thịt, anh nhìn chỗ này đi, không phải là có một chút sao." Cậu cũng muốn mua thuần là thịt, nhưng đi một vòng cũng không thấy, chỉ có cái này là không tệ lắm, tốt xấu còn có một chút thịt, thật là làm khó bạn lữ nhà mình. Nhưng mấy ngày nay, lấy sức ăn của Khôn nếu muốn ăn đủ thịt, bản thân thật sự có một loại cảm giác táng gia bại sản. Nhưng mà cũng không sao, dù sao cũng phải đem tất cả đồ đạc ở nơi này đều bán đi đổi lấy đồ vật hữu dụng là được rồi. Khôn lại cắn một ngụm: "Hương vị rất thơm, nhưng mà là lạ, đều không ngon bằng em làm." Gia vị làm mấy thứ này sao có thể bằng thứ mình làm, thật là lúc trước cũng không phát hiện, anh chàng Khôn này cũng thật kén ăn, vì thế lại đưa tới một cái bánh bao: "Cái này là nhân thịt bò." Vì thế Khôn một ngụm đem bánh bao đều nhét cả vào miệng, nhai nhai một lúc: "Nhân thịt quá ít, vỏ lại mềm mềm, còn không ngon bằng lần trước Đông Đông làm." Được rồi, chúng ta có một đứa con trai ngoan ngoãn khéo tay, nhưng mà anh đừng dùng vẻ mặt ghét bỏ như vậy có được không. Em cũng không có cách nào mà! "Tàm tạm thôi, chờ lát nữa em dẫn anh ra ngoài mua đồ, mua về tự mình làm." Tuy Khôn ca ghét bỏ mấy thứ này, nhưng đói bụng nên vẫn phải ăn, thú nhân bọn họ sẽ không lãng phí bất cứ một chút đồ ăn nào, cho dù có khó ăn đến đâu cũng không được vứt đi. Cất chứng minh thư và thẻ ngân hàng của mình vào trong ví, Đinh Tiếu quyết định trước tiên phải giải quyết vấn đề trang phục của mình và Khôn. Mặc như này ở chợ sáng thì không sao, nhưng nếu cứ mặc cả ngày như vậy thì lại kỳ cục, cậu còn muốn mua một khối bọt biển to, như vậy mình và Khôn liền có thể ngủ trên mặt đất, dù sao Khôn cũng không thể ngủ ở trên giường của mình được, huống chi mình hiện tại nằm cũng có chút chật chội. Đi xuống lầu, lông mày Khôn vẫn luôn hơi hơi nhăn. Đinh Tiếu hỏi: "Anh sao thế?" Khôn thành thật trả lời: "Mũi không thoải mái, ngực còn khó chịu, còn có, những bán thú nhân và giống cái kia đều nhìn ta." Đinh Tiếu cười khổ: "Không khí nơi này không tốt bằng nhà mình bên kia, anh ở mấy ngày sẽ quen thôi, có rất ít người ở đây cao như anh, bọn họ tò mò nên mới nhìn anh như vậy, còn có, bên này phải gọi là nam nhân và nữ nhân." Đối với điều Đinh Tiếu nói, Khôn sẽ không bao giờ phản bác, nam nhân nữ nhân thì nam nhân nữ nhân, dù sao cũng không liên quan tới hắn. Một đường dạo tới dạo lui, cũng là Đinh Tiếu muốn nhìn một chút đường phố quen thuộc trước kia, cho nên mới lựa chọn không ngồi xe, quan trọng là Khôn chắc chắn không ngồi vừa xe taxi, xe buýt thì không nói, tất nhiên sẽ bị vô hạn vây xem, hắn vốn dĩ đã không thích tiếp xúc gần với người lạ, hiện tại càng như vậy. Nhìn thấy tòa nhà cao cao bên ngoài, còn có xe rất kỳ quái, trên mặt Khôn đều là tò mò và hưng phấn, đương nhiên loại cảm giác này cũng chỉ có Đinh Tiếu mới có thể nhìn ra được. "Tiếu Tiếu, cái xe hai bánh này tại sao lại không bị đổ?" So với xe bốn bánh, hắn càng tò mò về xe đạp hơn. Đinh Tiếu trả lời: "Cái này à, là vì có quán tính, dù sao giải thích cũng rất phiền toái, trong nhà có xe đạp, qua hai ngày nữa mang anh tới vùng ngoại ô, để anh thử xem." Khôn lập tức gật đầu: "Thoạt nhìn thực phức tạp, nhưng mà hình như không khó học." Nơi hai người tới đầu tiên chính là khu thương nghiệp tổng hợp. Ở đại sảnh tầng một khu thương nghiệp, Đinh Tiếu nhìn thấy đồng hồ điện tử ghi ngày, cảm khái một chút, mình xuyên qua 21, 22 năm, nơi này đã đi qua được 5 năm, lại nghĩ tới nhà mình được dọn dẹp không nhiễm một hạt bụi, nhưng đồ vật lại không bị xê dịch thay đổi, trong lòng cậu cũng rất cảm khái. Mặc dù không phải chủ nhật, nhưng khu thương nghiệp vẫn không ít người, Đinh Tiếu cũng không lo Khôn bị lạc đường, còn lôi kéo tay Khôn, những nơi quá mức xa lạ sẽ khiến người bất an, khi mới tới Thú Thế mình cũng là như vậy. Cậu không cảm thấy bị người nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn nắm tay nhau thì có vấn đề gì, dù sao cũng không quen biết ai. Tầng 1 khu thương nghiệp bán giày và mũ, giày của mình thì dễ chọn, size 43, giày nam nào cũng có, nhưng Khôn thì khó, trải qua người bán ước lượng, cư nhiên phải đi size 51. Được rồi, người bán hàng nói, size giày 51 tuy hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có, còn ở trong phạm vi có size, nhưng mà thực xin lỗi, quầy hàng bọn họ không có cái size này mà thôi. Vì thế hai người đi một vòng lớn, mới thấy được hi vọng ở một quầy hàng chuyên bán giày thể thao. Nhưng người ta nói phải chuyển hàng từ nơi khác tới, hôm nay chắc chắn không lấy ra được. Đinh Tiếu nghĩ nghĩ, giày du lịch này có thể đi ở Thú Thế, hơn nữa chân Khôn lớn như vậy, vạn nhất đi hỏng rồi còn không dễ mua, vì thế trực tiếp đưa tiền đặt cọc, mua 10 đôi. Nói thật, giày size đại giá cả không phải đắt bình thường, một lúc 10 đôi cũng thật sự cho quầy hàng bọn họ vui vẻ mấy ngày. Nhìn thấy Tiếu Tiếu đưa một cái thẻ nhỏ cho người ta, người ta lại trả lại cho cậu, sau đó liền nói trả tiền xong, Khôn rất tò mò, nhưng hắn còn biết không thể để cho người khác nghe được mình đang nói cái gì, sau khi rời khỏi quầy hàng này, hắn trộm hỏi: "Tiếu Tiếu, cái thẻ kia có tiền sao?" Đinh Tiếu gật đầu: "Đúng vậy, cái này là thẻ ngân hàng, bên trong có số tiền, khi dùng có thể không cần đem theo tiền từ chỗ để tiền kia, trực tiếp dùng con số này là được." Nghe mơ hồ, nhưng Khôn quyết định không hỏi lại: "Không cần cầm tiền và đồ vật đi trao đổi, chỉ cần một cái thẻ thật là tiện lợi." Giống như giày, quần cũng không dễ mua, ngược lại áo big size thì mua được vài món, Khôn cảm thấy mặc không thoải mái bằng Tiếu Tiếu làm cho mình, nhưng thấy bộ dáng Tiếu Tiếu nhìn mình thay quần áo mới, hai mắt sáng lấp lánh, trong lòng vẫn rất vui vẻ. Nhưng vấn đề quần thì Đinh Tiếu cảm thấy bản thân chỉ có thể mua vải về may thôi. Loại vật thể thang máy này khiến Khôn ca có chút kinh hãi, nhìn mọi người đứng ở trong một cái đồ vật, sau đó không cần động đậy liền tới nơi, hắn ngây dại một hồi lâu. Đinh Tiếu cũng không nói được lời gì, lôi kéo Khôn đi vào thang máy, vốn dĩ có chút lo lắng, kết quả sau khi đứng vững cảm giác cũng không tệ lắm: "Thật lợi hại." Đinh Tiếu cười tủm tỉm: "Nhưng là phí điện." Lên tới tầng 5, Đinh Tiếu mua một cái di động mới ở quầy hàng, lập tức tiêu hết hơn 5000, nhưng di động này cậu mua cũng không chỉ để gọi điện thoại, mà là mang về cho Đại Vu, bởi vậy cậu lại mua pin năng lượng mặt trời, còn có một đống thẻ nhớ. Tuy sớm muộn gì cũng có ngày chơi hỏng, ít nhất có thể sử dụng được mấy năm nhỉ. Đem sim điện thoại gắn vào, kiểm tra một chút, số điện thoại chẳng những không vì hết pin mà biến mất, ngược lại bên trong tài khoản cư nhiên còn hơn 2000 đồng!!! Đinh Tiếu kinh ngạc, đây là việc thần kỳ ai làm ra vậy. Nhưng mà cậu cũng rất bội phục cái sim điện thoại này, cư nhiên ở Thú Thế hơn 20 năm cũng không bị oxy hóa mất đi hiệu lực, thật là xịn xò nha! Nhìn thấy tên mấy người trong danh bạ, Đinh Tiếu kéo Khôn ngồi xuống ở khu nghỉ ngơi: "Em gọi điện thoại" Trước kia Đinh Tiếu cũng đã nói qua với Khôn về điện thoại, tuy không rõ nguyên lý, nhưng Khôn cũng không thấy kỳ lạ: "Ừ" Thử gọi diện cho Đinh Tuấn, tuy số điện thoại vẫn liên lạc được nhưng Đinh Tiếu cũng không rõ người sử dụng số điện thoại này có còn là anh họ của mình nữa hay không. Chuông điện thoại vang lên khoảng 10 lần, đầu bên kia mới có người nghe máy: "Alo..." giọng nói một người đàn ông, nhưng rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ. Người 20 năm không gặp, hơn nữa vốn dĩ cũng không quen biết bao lâu, cho nên Đinh Tiếu hoàn toàn không nhận ra đầu bên kia là ai: "Xin hỏi là Đinh Tuấn phải không?" "Hả? Y đang ngủ, anh là ai?" Nói xong, người ở đầu bên kia còn ngáp một cái, có vẻ đúng là buồn ngủ. Nếu số điện thoại vẫn còn là của Đinh Tuấn thì tốt rồi, Đinh Tiếu có một cảm giác loại thở phào nhẹ nhõm: "Tôi là Đinh Tiếu, là em họ anh ấy." Đầu bên kia điện thoại không có tiếng trả lời, đang lúc Đinh Tiếu muốn mở miệng, bên kia đột nhiên gào lên: "Đậu xanh! Cậu cái tên hỗn đản này! Mấy năm nay rốt cuộc cậu chết ở đâu thế! Bưu thiếp bảo gửi về đâu!!! Đinh Tuấn còn tưởng tôi là lang băm nhìn ra cậu có bệnh gì mà khiến cậu bỏ đi đấy! Thằng nhóc con rốt cuộc cũng chịu xuất hiện rồi!!!" Ách....lời nói này, cái này....hình như là vị bác sĩ tâm lý chữa bệnh cho mình lúc trước.....bác sĩ? "Ngài là...bác sĩ Chu?" "Oh my god! Cậu còn có thể nhớ ra tên tôi, tôi thật sự cảm động muốn chết! Tiểu Tuấn, ai em đừng đoạt.....)...... ( %& (" Đầu điện thoại bên kia vang lên một loạt thanh âm lung tung rồi loạn, Đinh Tiếu đột nhiên rất muốn cười, ít nhất thế giới này vẫn còn có người nhớ ra mình, cảm giác không bị mọi người quên đi, thật đúng là không tồi. Rất nhanh, điện thoại bên kia thanh âm trở nên yên tĩnh, sau đó thay đổi người khác: "Đinh Tiếu, cậu hiện tại ở đâu? Mấy năm nay cậu đã đi đâu vậy? Hiện tại đã trở lại phải không?!!!" Không cần hỏi, đây chắc chắn là giọng nói của Đinh Tuấn, Đinh Tiếu cười trả lời: "Em ở khu thương nghiệp XX, mua đồ cho nửa kia của em, việc mấy năm qua rất phức tạp, trong điện thoại cũng không nói rõ được, nhưng lần này trở về em cũng không định ở lại lâu." Đinh Tuấn ở đầu bên kia trầm mặc một chút, sau đó đột nhiên cảm khái: "Cậu kết hôn?" Đinh Tiếu trả lời: "Đúng vậy, còn có hai đứa con đáng yêu và một gia đình." "Vậy.....chúng ta gặp mặt đi, anh và Đại Chu đều rất nhớ cậu." "Được ạ, vậy ngày mai đi, trưa mai tới nhà em, xem ra anh và bác sĩ Chu cũng chưa nghỉ ngơi tốt, vẫn là tiếp tục ngủ đi, ngày mai gặp." Nói xong Đinh Tiếu cong cong khóe miệng, sau đó trực tiếp ngắt điện thoại. Đương nhiên, cậu cũng mang máng nghe thấy Đinh Tuấn ở bên kia "quỷ khóc sói gào" cùng một trận tiếng đấm đá.
|
Chương 240: Vẫn là mua sắm tiếp
Tầng 5 tầng 6 khu thương nghiệp là siêu thị, Đinh Tiếu quyết định, mang theo Khôn đi vào quét ngang một vòng, ngoại trừ vật dùng phải dùng mấy ngày này, cậu còn phải mua một đống quà mang về cho Đông Đông, Tùng Tùng, ba và cha bọn họ. Cho dù là thời gian làm việc, người ở siêu thị cũng không ít, Đinh Tiếu lấy ra hai chiếc xe đẩy, giao cho Khôn một cái: "Mỗi người đẩy một cái, nhìn thấy thứ gì thích thì bỏ vào nhé." Không gật đầu, nhưng vẫn nghi hoặc: "Bỏ vào là của chúng ta sao?" Lúc trước nhìn thấy Tiếu Tiếu nếu không đưa tờ giấy ra trả thì là một tấm thẻ đen làm tiền để trả, chẳng lẽ vào siêu thị này thì không cần tiền? Đinh Tiếu cười nói: "Là bỏ vào trước, sau đó mua xong thì cùng nhau ra ngoài trả tiền, được rồi, trước đi dạo một vòng đi." Hai người một bên trò chuyện một bên đi dạo, siêu thị có đủ loại, ngoại trừ rau củ quả tươi ra, Khôn có thể xem hiểu cũng không nhiều lắm, vì thế Đinh Tiếu cũng phải "giảng giải" rất nhiều. Hai người cao lớn, một người giống như chưa từng đi dạo siêu thị lần nào, chắc chắn là sẽ khiến mọi người chú ý. Nhưng Khôn từ nhỏ đã quen bị mọi người nhìn chăm chú, không ngừng phát ra khí lạnh, nhưng hiển nhiên người ở nơi này không có cái loại mẫn cảm tự nhiên, ngoại trừ mấy tiểu ấu tể giống cái (người ta hơn hai mươi!) ríu rít theo sau hai người bọn họ hồi lâu, còn cái gì mà cường công thiên nhiên thụ gì đó, tuy nghe không rõ, nhưng nhìn khóe miệng Tiếu Tiếu giật giật hắn suy đoán chắc chắn không phải lời hay, vì thế trừng mắt nhìn một cái, lại kéo bả vai Tiếu Tiếu ôm sát vào, kết quả nhưng ấu tể giống cái đó cư nhiên còn "ngao ngao" kêu lên, rõ ràng không phải thú nhân, ngao cái gì mà ngao! Đối với loại hiểu lầm này, Đinh Tiếu không thể làm gì được, cậu hiện tại căn bản không thèm quan tâm người khác thấy thế nào, chỉ là phát giác các nữ sinh bây giờ càng khoa trương hơn 5 năm trước, sau lưng nói người cũng không thèm nhỏ giọng một chút. Được rồi, tuy ở Thú Thế nhiều năm như vậy, lại trải qua viên đá thần kỳ cải tạo, nhĩ lực của mình không phải người bình thường có thể so. Nhưng ngươi cũng không chờ chúng ta đi rồi mới nói có được không! Còn có gia hỏa Khôn này...bọn họ nhìn thấy chúng ta sánh vai đẩy xe đi dạo siêu thị đã đủ hưng phấn rồi, anh còn ôm chầm lấy nữa...thật là....các loại thiếu đánh! Nhưng nhóm hủ nữ theo đuôi cũng không ảnh hưởng tới nhiệt tình mua sắm của hai người, Đinh Tiếu một hơi lấy 10 bịch quần lót giá đặc biệt, tuy những thứ này không thích hợp để Khôn mặc, nhưng Tùng Tùng và tiểu Khôn Luân có thể mặc. Loại chất vải này tuy không phải tơ tằm, nhưng cũng phi thường mềm mại, tiểu ấu tể nhà bọn họ mặc vào, hẳn là sẽ rất thoải mái. Khôn ca đối với hộp đựng quần lót của nam nhân tiến hành một phen bình phẩm từ đầu tới chân: "Thật nhỏ" Đinh Tiếu thiếu chút nữa cười vỡ bụng, đỡ xe nghẹn một hồi lâu, cuối cùng nhịn không được bật cười lên tiếng: "Anh đủ rồi đấy, anh cho rằng ai cũng giống như anh sao! Ở bên này, đây là rất bình thường!" Khôn giống như hiểu biết gật gật đầu: "Vậy giống cái và bán thú nhân bên này không hạnh phúc." "Anh im miệng cho em! Bỏ lại đi!" Nói xong đem đồ vật đoạt lấy đặt lại chỗ cũ. Nhìn đến khuôn mặt Tiếu Tiếu hồng hồng, Khôn ca cười: "Tiếu Tiếu, em đỏ mặt" Đinh Tiếu xù lông: "Nhiều người như vậy, anh đừng chọc em, mau đi nhanh lên, qua bên kia xem đồ chơi." Đi tới khu bán đồ chơi, đồ vật bên trong khiến Đinh Tiếu có chút phát ngốc, những thứ này thật sự là cách cậu quá xa, giống như nhìn thấy cái gì cũng muốn mang về cho mấy đứa con trai bảo bối vậy. Lúc này Khôn nhìn thấy một con gấu bông lớn, đại khái cao tầm bằng Tiếu Tiếu: "Tiếu Tiếu, thứ này, mềm mại, là cái gì?" Đinh Tiếu nhìn thoáng qua: "Đây là gấu bông đồ chơi, bên ngoài giả da lông, bên trong nhét bông." Khôn gật gật đầu: "Đông Đông sẽ thích." Đinh Tiếu hắc tuyến, đúng là Đông Đông rất thích cọ Bạch Đoàn Nhi, cũng đặc biệt có hứng thú với hình thú của Khôn Luân và Khôn, nhưng điều đố không chứng tỏ nó thích gấu bông đồ chơi đâu! "Đông Đông là con trai, thích cái này làm gì! Hơn nữa, nhà mình thiếu gì da thú, trở về làm!" To như vậy, chẳng lẽ khi trở về phải cõng à! Thật là! "Nhưng mà có thể mua mấy con nhỏ về cho Thư bọn nó." Cuối cùng, Đinh Tiếu chỉ lựa một đống rubik và cửu liên hoàn linh tinh gì đó,, thật sự là súng đồ chơi không thích hợp với trẻ em ở Thú Thế, ngẫm lại cũng thật là không có gì để mua, dù sao không thể đem đồ vật quá mới lạ về, sẽ khiến người hoài nghi. Đi lang thang, lên trên tầng mới là khu thực phẩm, rất lâu về trước, Khôn ăn qua hai miếng mì ăn liền Đinh Tiếu mang tới, lúc ấy cảm thấy hương vị đặc biệt ngon, nhiều năm qua như vậy, nhìn thấy có bán đủ loại mì ăn liền, Khôn ca "cẩn cẩn thận thận" mà cầm một bịch mì tôm, khiến cho Đinh Tiếu phải bật cười. Nhưng dù sao cả đời cũng không ăn được mấy bịch, không có dinh dưỡng cũng chả sao. Ở khu đồ ăn vặt cậu mua đủ loại kẹo cho mấy đứa con trai, còn những thứ khác, nhìn một vòng đều cảm thấy mình cũng có thể về nhà làm, thật sự không có gì tất yếu để mua, còn không biết có an toàn hay không. Đi tới khu thực phẩm tươi sống, Khôn rốt cuộc xem như nhận thức đại đa số đồ ăn. Nhưng ngoại trừ đám tôm cua cá sống trong bể thủy tinh gì đó, Khôn ca đối với đám thịt đặt trong tủ đông rất là chướng mắt: "Tiếu Tiếu, đều là thịt cũ, có chỗ đi săn nào không? Ta đi săn là được." Đinh Tiếu hắc tuyến: "Làm gì có chỗ nào cho anh săn thú chứ, ăn tạm chút đi, đám thịt để vài ngày trong nhà anh cũng không lằng nhằng gì mà." Nhưng nhìn một đám thịt rõ ràng tăng giá không ít so với 5 năm trước, khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Vẫn là về chợ mua thịt đi." Ít nhất có thể ít bị vây xem, khiêng nửa con heo rời siêu thị, thật sự bị coi là động vật qúy hiểm. Kết quả hai người mua một đống đồ lót, đồ ăn vặt mà mì ăn liền ở trong siêu thị. Trên cơ bản lần đầu đi siêu thị mua sắm thực thất bại, nhưng đồ vật mua được cũng không ít, còn có mấy bộ quần áo và mấy đôi giày cho mình, trước đem đồ vật mang về nhà, rồi lại đi mua vải và bọt biển là được. Buổi trưa, Đinh Tiếu mang Khôn tới một nhà hàng thịt nướng đặc sắc. Hai người ăn một con dê nướng nguyên con cộng thêm một ít rau xào, điều này khiến cho ông chủ nhà hàng chậc lưỡi không thôi, đương nhiên đối với người "lợi hại" như vậy, ông chủ vẫn rất là hoan nghênh. Nhưng đối với Tiếu Tiếu mà nói, một bữa cơm liền tốn hơn 2000, nếu ăn liền trong ba tháng, bản thân thật đúng là không đủ sức. Cho dù vừa rồi kiểm tra thẻ ATM một chút, thẻ ngân hàng của mình lại nhiều ra rất nhiều tiền. Đối với việc tiêu đám tiền này, hiện tại Đinh Tiếu không phải không có chút cảm xúc nào, tuy cậu sẽ không tha thứ cho người kia, nhưng hiện giờ tâm lý của cậu cũng không cảm thấy muốn "đuổi tận giết tuyệt", bản thân mất tích 5 nă, trong nhà được sắp xếp sạch sẽ như vậy, mỗi tháng tiền vào thẻ của mình cũng không ít, không thể không nói, trong lòng đối phương còn có mình và ba ba, cho dù mọi thứ đã không thay đổi được gì. Lắc lắc đầu, đem bực bội quăng đi, Đinh Tiếu mang Khôn đi mua sắm lần nữa, dù thế nào cơm chiều cũng phải làm ở nhà, cùng lắm thì mua mấy bình nước về, nước máy có lẽ chảy tới đêm cũng dùng được. Lại mua một đống đồ vật về nhà, Đinh Tiếu có chút tinh bì lực tẫn. Thể lực thì không có cảm giác mệt nhọc gì, dù sao mua sắm so với săn thú và trồng trọt nhẹ nhàng hơn nhiều, quan trọng là tư duy phương thức của người hiện đại chênh lệch quá lớn so với người Thú Thế, Đinh Tiếu nhiều năm như vậy đã quen với nếp sống ở Thú Thế, quen với hình thức ở chung của người Thú Thế, bất ngờ tới một chỗ khác, đúng là rất có áp lực tâm lý. Thấy Tiếu Tiếu đem bàn ghế trong phòng gấp lại, sau đó đem cái đồ vật mềm mại gọi là bọt biển kia mở ra trải trên mặt đất, sau đó lập tức bò lên trên, Khôn cũng ngồi xuống theo: "Tiếu Tiếu, em ở trong rừng một ngày cũng sẽ không mệt." Nhích lại gần cọ cọ vào cánh tay Khôn, Đinh Tiếu thở dài: "Đương nhiên rồi, em ở trong rừng cũng không cần ứng phó với nhiều người như vậy, mua nhiều đồ như thế, anh buổi tối định ăn gì? Em làm cho anh." Khôn rất muốn nói để ta làm là được, nhưng mà hắn biết, đồ vật nơi này mình đều không quen, lửa lại là thứ rất nguy hiểm, hắn cũng không thể để Tiếu Tiếu đặt bản thân vào trong nguy hiểm. "Ta sẽ không động vào đồ vật nơi này, thịt hầm là được rồi, cái bánh ngọt em mua ăn cũng khá ngon." Đinh Tiếu cười: "Được, vậy anh giúp em thái thịt, em làm thịt bò cà ri cho anh, dùng bánh mì chấm cà ri vẫn là hợp khẩu vị." Một nồi canh cà ri lớn đậm đà, làm căn phòng không có người ở suốt 5 năm cuối cùng cũng có chút "nhân khí". Trong nhà ngoại trừ không có nước để uống ra, bữa cơm này Khôn ca ăn khá là thỏa mãn: "Tiếu Tiếu, đồ vật tên là bánh mì này, trở về làm được không?" Đinh Tiếu tự hỏi một chút: "Cái này cần dùng lò nướng để làm, nhưng cũng không có vấn đề gì, bánh quy em còn làm ra được cơ mà. À đúng rồi, ngày kia em dẫn anh tới mộ ba ba bái tế một chút, sau đó cùng em đi làm chút thủ tục, em muốn đem tro cốt ba ba mang về." Khôn gật đầu: "Đặt ở trong động thôn tổ thôn chúng ta, về sau để chúng ta hàng năm đi bái tế." "Ừ, em cũng nghĩ như vậy." Nói xong, Đinh Tiếu cảm thấy hình như thiếu thiếu gì đó, mắt liếc qua tivi, lúc này cậu mới cảm thấy là quá an tĩnh. Cũng là do Thú Thế hoàn toàn không có mấy thứ đồ điện như này, cậu đã đem máy tính TV gì đó hoàn toàn bỏ qua, hiện tại mới đột nhiên nhớ tới, thật đúng là có chút hoài niệm. Tránh khỏi lòng ngực Khôn, Đinh Tiếu mở ra tivi 5 năm không dùng, tivi cư nhiên còn không bị hỏng, đây không biết có phải là do người trông nom hay là chất lượng tivi tốt. Mở ra kênh thế giới động vật, vừa lúc đang chiếu là người và thiên nhiên, hôm nay phóng sự nói về chúa tể sơm lâm, vừa vặn là phim về hổ vùng Đông Bắc. Nhìn thấy một cái đồ vật thật vuông vắn lại thực mỏng cư nhiên có lão hổ ở trong rừng rậm chạy nhanh vồ mồi, Khôn nhìn đến thập phần cẩn thận: "Tiếu Tiếu, cái này chính là tivi mà em nói sao?" Đinh Tiếu rúc trong ngực Khôn, uống ngụm coca, trước kia còn rất thích, hiện tại uống vào thật tê lưỡi: "Đúng vậy, những thứ này đều là có người đi dã ngoại dùng máy quay phim ghi lại, nhưng nếu anh hỏi em cụ thể là làm như nào, em cũng không rõ nữa." Khôn hôn lên trán Tiếu Tiếu: "Ta không hỏi, nhưng có thể ở nhà nhìn thấy sự tình bên ngoài, khá hay." Đinh Tiếu gật đầu: "Đúng vậy, không ra khỏi nhà cũng biết việc thiên hạ, nhưng mà em cảm thấy, vẫn là đi ra ngoài tự mình thể nghiệm một chút thì tốt hơn." "Ừ, chúng ta dù sao cũng là sinh sống ở trong rừng, nhưng hoàn cảnh bên này thật xấu, hít thở cũng không thoải mái, còn không nhìn thấy cây cối mấy, cảm thấy hai mắt đều đau." Khôn đúng là một con người thành thật. "Đúng vậy đúng vậy, trước kia em cũng không cảm thấy, lần này trở về thật đúng là không tự nhiên, dù sao xong việc của ba ba mua đủ đồ vật chúng ta liền trở về, chúng ta cũng chưa rời xa Đông Đông và Khôn Luân bao giờ, mới một ngày không gặp, em đã thấy nhớ da diết." Khôn cười: "Chúng ta cũng đi chụp ảnh đi." Đinh Tiếu bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng vậy! Em mua mấy cái máy ảnh lấy ngay về chụp mấy tấm để treo lên! Lại mua quyển album, chờ khi chúng ta già rồi, cũng có thể nhìn xem bộ dáng khi còn trẻ tuổi!"
|