Thanh Ngọc Án
|
|
Chương 55
Hết ngược thụ giờ tới ngược công rồi, nếu không phải HE chắc ta bỏ của chạy lấy người quá mấy nàng ơi. T^T ====== Bạt Thác Vô Nhược lâm vào hôn mê, Hoàng Phủ Duật cả ngày đắm chìm trong bi thương, ngay cả lâm triều cũng không màng, chính sự bị ném sang một bên. Hắn hoang phế, toàn bộ đại thần đều biết chuyện. Khuyên răn, tất nhiên không thiếu được. Chính là, mỗi khi đại thần tiến vào cung khuyên răn, đều bị Hoàng Phủ Duật đuổi ra khỏi cung. Hắn nghe không vào những thứ đạo lý chó má này. Hắn không phải hoàng đế! Hắn cũng là một phàm phu tục tử, hắn cũng có bi thương, có quyền được có người mình yêu. Này tấu chương, này chính sự, hắn cũng không muốn trông nom . Hắn phải bồi Bạt Thác Vô Nhược, bồi y đi đến hành trình cuối cùng, y không phải cô độc một mình, y còn có hắn. Mấy ngày chưa hảo hảo ăn cơm, gương mặt Hoàng Phủ Duật gầy đi nhiều, tinh thần thoạt nhìn vô cùng uể oải. Cửa phòng bị một cỗ lực đạo đẩy ra, một gã thanh niên áo lam đi vào. “Hoàng Thượng……” Ánh mắt không hề rời khỏi Bạt Thác Vô Nhược, Hoàng Phủ Duật lãnh đạm nói: “Ngay cả ngươi cũng muốn nói lý lẽ với trẫm sao?” “Không, không phải, Hoàng Thượng…… Cái kia ──” Mị ảnh cúi đầu, muốn nói lại thôi. “Ngươi muốn nói cái gì?” “Thuộc hạ…… Cho rằng trên đời này còn có một người có thể cứu Bạt Thác công tử.” Nghe vậy, Hoàng Phủ Duật vẻ mặt không hề kích động, lạnh lùng thản nhiên, “Mị ảnh, ngươi đừng đem trẫm ra đùa. Mấy ngày nay, trẫm từ dân gian thỉnh vô số đại phu đến xem…… Kẻ nào cũng nói bệnh của y đúng là không thể trị hết ……” Mị ảnh đi tới phía trước vài bước, “Không, tánh mạng Bạt Thác công tử còn có thể cứu được! Trên đời này…… Chỉ có ‘người kia’ có thể cứu Bạt Thác công tử.” Mị ảnh ngữ khí kiên quyết, khiến cho Hoàng Phủ Duật chú ý. Trầm mặc một lát, hắn quay đầu lại, “Ngươi nói người kia ── là ai?” Mị ảnh ngẩng đầu đón nhận tầm mắt Hoàng Phủ Duật, lần đầu tiên cùng hắn đối diện, “Người nọ đúng là thần y, ẩn cư nơi thâm sơn, cho nên thỉnh Hoàng Thượng tự mình lên núi gặp hắn. Chỉ có như vậy, Bạt Thác công tử mới có cơ hội được cứu.” Cổ mộc cao ngất, thẳng vào phía chân trời. Dưới sự chỉ dẫn của Mị ảnh, Hoàng Phủ Duật không dám lỡ một bước, một đường đi theo sát Mị ảnh. Vượt qua núi non trùng điệp, không nghỉ ngơi, không đình trệ, cuối cùng, tìm gần một ngày, hao hết thiên tân vạn khổ, bọn họ mới đến được sơn lâm thâm xử. Hoàng Phủ Duật dừng lại trước căn nhà nhỏ. “Hắn thật sự có thể cứu Bạt Thác Vô Nhược?” “Thỉnh Hoàng Thượng yên tâm, y thuật của hắn, nhất định có thể làm cho Bạt Thác công tử thoát ly hiểm cảnh.” Khẳng định của Mị ảnh khiến cho Hoàng Phủ Duật tin tưởng tăng lên, bất an dần dần tiêu hoãn. Nâng chân lên, hướng về phía căn nhà rảo bước tiến lên. Mị ảnh dừng lại tại chỗ, trù trừ không tiến. Hoàng Phủ Duật đi phía trước cũng không chú ý tới sự khác thường của Mị ảnh, hắn dừng lại trước cửa gỗ đóng chặt, gõ vài cái. “Có người ở sao?” Không có người lên tiếng trả lời. Lần thứ hai gõ thêm vài cái. “Thất lễ, xin hỏi có người ở bên trong không?” Đứng đợi bên ngoài một lúc, mặc dù nghĩ muốn rời đi, nhưng vừa nghĩ tới Bạt Thác Vô Nhược còn nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, sinh mệnh giờ đây tính từng giây từng khắc, có lẽ đây là cơ hội duy nhất có thể cứu y, hắn không thể dễ dàng buông tha. Đưa tay, tiếp tục gõ . “Có người ở bên trong không?” “…… Là ai?” Vừa nghe có người lên tiếng trả lời, Hoàng Phủ Duật vui sướng, vội vàng trả lời: “Trẫm là Viêm Di quốc hoàng đế.” Dứt lời, bên trong nhất thời không có thanh âm, qua hồi lâu vẫn chưa truyền ra thanh âm, Hoàng Phủ Duật nghĩ người nọ không nghe thấy, gọi thêm một lần, “Trẫm là hoàng đế Viêm Di quốc.” “…… Trở về.” “A?” “Trở về.” Nghe thấy hắn khẩu khí ương ngạnh tự đại, tức giận trong đầu Hoàng Phủ Duật dâng lên, nhưng lại băn khoăn đến sinh mệnh Bạt Thác Vô Nhược, đành phải hoãn hạ phẫn nộ. “Trẫm là hoàng đế, chỉ cần ngươi theo trẫm quay về hoàng cung một chuyến, ngươi muốn bao nhiêu vàng bạc châu báu trẫm cũng có thể cho ngươi.” “Ta không cần những thứ vô nghĩa đó. Trở về đi.”
|
Chương 56
Nghe thấy khẩu khí của hắn ương ngạnh tự đại, tức giận trong đầu Hoàng Phủ Duật dâng lên, nhưng lại băn khoăn đến sinh mệnh Bạt Thác Vô Nhược, đành phải hoãn hạ phẫn nộ. “Trẫm là hoàng đế, chỉ cần ngươi theo trẫm quay về hoàng cung một chuyến, ngươi muốn bao nhiêu vàng bạc châu báu trẫm cũng có thể cho ngươi.” “Ta không cần những thứ vô nghĩa đó. Trở về.” Một vị hoàng đế luôn luôn cao cao tại thượng đương nhiên chịu không nổi người khác dùng ngữ khí cuồng vọng, cuối cùng, hắn tức giận bùng nổ, “Ngươi ── đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” “Hoàng Thượng!” Mị ảnh trong lòng cả kinh, liền vội vàng kéo Hoàng Phủ Duật, hạ giọng, “Hoàng Thượng, vì Bạt Thác công tử, thỉnh ngài nhẫn nại.” “Bạt Thác Vô Nhược” bốn chữ dũng mãnh tiến vào trong đầu, làm cho tức giận thoáng chốc trôi đi. Hắn lại mở miệng, trong lời nói thêm vài phần thỉnh cầu, “Cầu xin ngươi, trẫm cần y thuật của ngươi cứu một người.” Bên trong lập tức trầm mặc, “Cứu ai?” “Người trọng yếu nhất đời này của trẫm.” “Thê tử?” “Đúng vậy.” Sau đó, bên trong lại lần thứ hai chìm vào trạng thái trầm mặc. Đứng ở bên ngoài Hoàng Phủ Duật trừ bỏ nhẫn nại, cũng chỉ có thể lựa chọn tiếp tục nhẫn nại. Hồi lâu sau phía trong lại phát ra âm thanh, “Mị ảnh hắn ── trở lại bên cạnh ngươi sao?” “Mị ── ảnh?” Hắn quay đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn chăm chú sắc mặt người bên cạnh nhất thời trắng xanh. “Hắn sẽ trở lại bên cạnh ngươi sao?” Chần chờ, “Phải” “Vậy hắn có khoái hoạt hay không?” Hắn làm sao biết được chứ? Liếc Mị ảnh, Mị ảnh bối rối gật đầu nhìn Hoàng Phủ Duật, Hoàng Phủ Duật thuận theo ý hắn, trả lời: “Đúng vậy, hắn rất khoái hoạt.” “Phải không…… Thật sự là quá tốt.” Tạm dừng giây lát, “Được rồi, ngươi vào đi.” Nghe thấy lời của gã, trong lòng hắn mừng rỡ, đẩy cửa định tiến vào, lúc này Mị ảnh giữ bỗng chặt hắn, nói “ Thuộc hạ bên ngoài chờ Hoàng Thượng”, hắn gật đầu không làm Mị ảnh khó xử, vui mừng đi vào phòng trong. Vừa tiến vào trong phòng, hắn liền nhìn thấy một gã nam tử ngồi sau bàn vuông, có lễ hướng hắn cười cười, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút khó khăn thừa nhận. “Hoàng Thượng, mời ngồi.” Hắn theo lời ngồi xuống. “Là bệnh gì?” Người nọ đi thẳng vào vấn đề. Chần chờ một lát, “Tên bệnh…… Trẫm không rõ ràng lắm.” Rót một chén nước đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Duật, “Không biết tên bệnh…… Thật làm khó ta rồi. Như vậy đi, nếu ngươi không ngại thì nói về triệu chứng phát bệnh, có lẽ ta sẽ biết được.” Vì thế, Hoàng Phủ Duật tỉ mỉ kể lại, từ ba năm trước ho khan, ngực khó chịu, bây giờ tứ chi đã biến thành màu đen. “Bệnh này ta biết chút ít.” “Thật sự?!” “Ân, một năm trước, ta từng ở dưới chân núi cứu một người có triệu chứng trúng độc giống như những gì ngươi đã nói. Người nọ trúng độc quá nặng, ý thức lâm vào hôn mê, ở trên giường nằm suốt mười ngày. Hiện giờ vẫn khoẻ mạnh như cũ, bình an sống trên đời. Độc này cũng không khó giải, nhưng người trúng phải độc này thì thật hiếm gặp.” “Ý của đại phu, là nguyện ý cứu người?” Hoàng Phủ Duật mặt mày hớn hở nói, vui sướng trên mặt không cần nói cũng biết. “Ai nói ta nguyện ý cứu người?” Bừng tỉnh như vừa bị tát một gáo nước lạnh, tất cả hy vọng nhất thời tiêu biến. “Ta không phải người tốt, cũng không vô duyên vô cớ làm chuyện không công.” “Ý của ngươi là……” “Muốn ta cứu thê tử của ngươi? Đi, nhưng mà ── lấy Mị ảnh làm trao đổi.” Hoàng Phủ Duật ngơ ngẩn. Thần y tao nhã cười . “Ngươi nghe rõ rồi chứ, ta, muốn, mị, ảnh.”
|
Chương 57
Mấy cái ngân châm dài nhỏ đâm vào tứ chi, đại huyệt quanh thân, không bao lâu, tứ chi nguyên bản phiếm đen đã dần dần thối lui. Theo mồ hôi chảy ra vốn nên là vô sắc, nhưng lúc này lại là màu đen, giống như mực nước. Khuôn mặt tái nhợt trở nên hồng nhuận, có huyết sắc. Chờ tứ chi ứ đen đều tan hết, hắn vội vàng nhổ ngân châm. “Giúp ta nâng hắn dậy!” Tất cả cung nữ thái giám đều đã cho lui, trong phòng chỉ còn một mình Hoàng Phủ Duật, tinh lực toàn thân chuyên chú đặt trên người Bạt Thác Vô Nhược, nghe thấy mệnh lệnh thần y, hắn chẳng những không tức giận, ngược lại rất nghe lời, không dám chậm trễ nâng thân hình hư nhuyễn dậy, đặt ngồi xếp bằng ở trên giường. Thần y ngồi xếp bằng phía sau Bạt Thác Vô Nhược, uy một viên dược tròn màu đen vào miệng y, trở tay vận hành khí mạch, song chưởng đặt trên lưng, đẩy. “Ngô……” Mắt tuy vẫn nhắm chặt, nhưng đã hơi hơi phát ra tiếng vang. Bàn tay ở trên lưng đảo quanh, vận đạo độc tố trong cơ thể. Đỡ lấy Bạt Thác Vô Nhược, Hoàng Phủ Duật phát hiện thân thể y dần dần nóng lên, trên trán thấm ra mồ hôi, khói trắng hình tròn theo đỉnh đầu thoát ra. Vận khí chừng một khắc, bỗng nhiên hai tay thần y kề sát lưng, dùng sức đẩy ── Người đột nhiên bật về phía trước, một ngụm máu đen như mực từ khóe miệng Bạt Thác Vô Nhược phun ra. Thần y đứng dậy, rời giường, “Được rồi.” Hoàng Phủ Duật cẩn thận lau vết máu ở khóe miệng Bạt Thác Vô Nhược, đỡ y nằm lại trên giường. “Ý của ngươi là…… Hắn đã không có việc gì?” “Ân.” Hắn mở trang giấy ra, kê đơn dược, thổi thổi, xác định chữ viết đã khô mới đưa cho Hoàng Phủ Duật, “Đi lấy chỗ thuốc này, năm chén nước ngao thành một chén, sáng tối đều uống.” Tiếp nhận, “Hắn lúc nào sẽ hồi tỉnh?” “Không biết.” Không biết? Có ý gì? “Ngươi không phải đã cứu được hắn?” “Ta chỉ giúp hắn trừ độc, đem độc tố trong cơ thể bài trừ, thanh tỉnh hay không còn phải xem ý chí của hắn. Nếu hắn không muốn sống, tự nhiên sẽ không tỉnh lại.” Trầm mặc một lát, “Ta đã biết, hắn nhất định sẽ tỉnh lại. Cám ơn ngươi.” “Không cần nói lời cảm tạ, ta chỉ là vì muốn lấy về thứ thuộc về ta mới cứu hắn.” Thu thập vật phẩm trên bàn. “Hắn ở đâu?” “Ngoài cung.” Hắn xoay người, hướng Hoàng Phủ Duật phất phất tay, “Cảm tạ.” Đẩy cửa ra, chuẩn bị rời đi, Hoàng Phủ Duật đột nhiên gọi hắn lại, “Từ từ!” Trở lại, “Còn có chuyện gì?” “Ngươi cùng Mị ảnh…… Rốt cuộc là quan hệ gì?” Hắn mỉm cười, gằn từng tiếng tinh tường nói : “Ngươi ── không, đủ, tư, cách, biết.” Khuôn mặt Hoàng Phủ Duật thoáng cứng đờ. “Hỏi xong?” Nhún vai, “Ta đi đây.” Thấy hắn phải rời khỏi, Hoàng Phủ Duật lần thứ hai mở miệng, “Mong ngươi đối xử tử tế với hắn! Còn có ── phiền ngươi nói với Mị ảnh, trẫm vĩnh viễn hoan nghênh hắn trở về bên người trẫm.” Thần y dừng lại, câu môi lộ ra nụ cười thú vị, “Thật là có ý tứ…… Thật xin lỗi, ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội này, hắn là của ta.” Hắn tràn đầy dục vọng chiếm hữu. Đi được vài bước, lại dừng lại. “Ta, nguyên bản không tính toán giúp ngươi. Nhưng, ngươi dù sao cũng đã chiếu cố hắn mười năm, ta thay hắn nói lời cảm tạ, từ nay về sau, hắn cùng ngươi không còn quan hệ.” Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại rời đi. Nhìn hắn rời đi, Hoàng Phủ Duật áp chế sầu não, trầm trọng thở dài một hơi. Không biết, có thể là đúng mà cũng có thể là sai lầm. Mở miệng hỏi ý kiến Mị ảnh ngày đó, Mị ảnh trên mặt tràn ngập không muốn, nhưng hắn vẫn gật đầu đáp ứng. Trong lòng đối với Mị ảnh phi thường áy náy.
|
Chương 58
Tình huống vẫn không lạc quan như Hoàng Phủ Duật tưởng tượng. Từ sau khi được thần y cứu về một mạng, suốt mười ngày, Bạt Thác Vô Nhược vẫn không tỉnh. Chỉ cần Bạt Thác Vô Nhược một ngày chưa tỉnh, Hoàng Phủ Duật mỗi ngày đều đến, mỗi lần như vậy lưu lại cả ngày. Tấu chương chất trên bàn cao như núi, hắn đã hơn mười ngày chưa chạm đến. Tin tưởng mười phần lúc đầu biết thành mất kiên nhẫn, rồi sau đó nóng nảy, mười ngày qua đi, hắn mới chậm rãi bình tĩnh. Bình tĩnh, là điều hắn hiện tại nên học được . Hắn chỉ có thể chờ, trừ bỏ chờ, hắn không biết hắn còn có thể làm được gì. Đây chính là cái gọi là báo ứng phải không? Hoàng Phủ Duật a Hoàng Phủ Duật, ngươi hiện tại biết thế nào là yêu một người khổ sở thế nào chưa? Ngươi nha, thật sự là xứng đáng. Ai dạy ngươi lúc trước phải lãnh khốc vô tình như vậy. Hắn nghĩ muốn cười to, nhưng sao cười cũng không ra tiếng. Ngực tựa hồ bị phá thành một cái động. Gió lạnh gào thét, lưu lại cũng chỉ là hư không cùng rét lạnh. Không có Bạt Thác Vô Nhược, đã không có tên ngốc kia luôn bên người hắn, hướng hắn ngây ngô cười, đã không có kẻ hảo tâm thối nát loanh quanh ở bên cạnh hắn, cái gì cũng không vừa ý. Hoàng cung này chỉ làm cho hắn cảm thấy buồn, hoàng cung này làm cho hắn cảm thấy lạnh như băng, tất cả ấm áp từ ngày Bạt Thác Vô Nhược bắt đầu hôn mê đã biến mất hầu như không còn. Bất lực, thực thống hận chính mình. Này nhất định là Bạt Thác Vô Nhược trừng phạt hắn, vì trước kia hắn tàn khốc vô tình với y, y muốn hắn khó chịu, lo lắng, rồi mới chịu tỉnh lại. Đem tình yêu của y để sang một bên, hung hăng giẫm lên. Hắn cười nhạt, hắn khinh thường, hắn lời nói ngoan độc, hắn làm chuyện tàn khốc, mỗi một chuyện hồi tưởng, tim của hắn liền đau . Trước kia hắn không hiểu không quý trọng, cho rằng nam nhân cùng nam nhân không thể có tình yêu, nếu có, thì đó là ghê tởm, đó là dơ bẩn. Bạt Thác Vô Nhược, thực xin lỗi. Đúng, trẫm không nên, không nên xem thường cảm tình của ngươi. Trẫm đã tỉnh lại, trẫm phi thường hối hận, rốt cuộc…… lúc nào mới bằng lòng tha thứ cho trẫm? Chỉ cần ngươi mở to mắt, ngươi yêu cầu cái gì trẫm đều đáp ứng ngươi. Ngươi nói ngươi muốn trẫm yêu, hảo, trẫm cho ngươi, trẫm biểu thị công khai trẫm vĩnh viễn, vĩnh viễn yêu ngươi. Ngươi nói ngươi muốn được cưng chiều, hảo, trẫm đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi tỉnh lại, trẫm lập tức huỷ bỏ hậu cung, trẫm đem ngôi vị hoàng hậu cho ngươi, trẫm bên cạnh chỉ có một mình ngươi. Chỉ cần ngươi tỉnh lại, chỉ cần ngươi mở to mắt. Xem như trẫm cầu ngươi, được không? Từ chỗ Bạt Thác Vô Nhược trở lại thư phòng, nhìn thấy đống tấu chương cao gấp đôi, hắn hỏa đại hất rơi xuống đất. Một bên công công nhìn thấy, không dám ngăn cản hành động của Hoàng Phủ Duật, chỉ phải vội vàng loan hạ thắt lưng, nhặt đống tấu chương rơi trên mặt đất. “Khụ khụ…… Khụ ──” một cỗ khí nảy lên, Hoàng Phủ Duật hai tay chống đỡ mép bàn, liên tiếp ho khan. Công công buông tấu chương, đỡ lấy hắn, nhưng Hoàng Phủ Duật không chút lĩnh tình, hất tay hắn. “Tránh ra! Trẫm không có suy yếu đến mức cần người khác nâng!” “Hoàng Thượng, long thể của người đã nhiều ngày suy yếu, vẫn là đừng miễn cưỡng……” “Cút! Trẫm…… Khụ khụ ──” Lại khom người, hắn thở hổn hển như không hít được khí. “Hoàng Thượng, nô tài đi thỉnh thái y vì Hoàng Thượng chẩn đoán bệnh ──” Lời của hắn còn chưa nói xong, liền bị khẩu khí hung ác của Hoàng Phủ Duật đánh gãy. “Không cần! Thân thể trẫm, trẫm chính mình rõ ràng nhất!” Nhưng mà…… Công công còn muốn nói vài lời, nhưng lại chần chờ ngập ngừng. Lo lắng nhìn khuôn mặt Hoàng Phủ Duật ngày càng trở nên gầy yếu, thoạt nhìn tiều tụy phi thường, tóc mai gần hai bên má rối bù, trông thật nhếch nhác, chật vật. Hơn mười ngày chưa để ý đến khuôn mặt, mà ngay cả cơm canh cũng không màng đến, mấy ngày liên tiếp, thần thái phấn chấn lúc trước biến mất không chút dấu vết, công công luôn hầu hạ bên cạnh Hoàng Phủ Duật không khỏi cảm thấy đau lòng. Trước kia Hoàng Thượng, không phải là cái dạng này. === Còn 3 chương nữa thôi là ta có thể kiêu hãnh đóng chữ HOÀN cái cộp rồi, hớ hớ, xúc động quá đi……….
|
Chương 59
Công công còn muốn nói vài lời, nhưng lại chần chờ ngập ngừng. Lo lắng nhìn khuôn mặt Hoàng Phủ Duật ngày càng trở nên gầy yếu, thoạt nhìn tiều tụy phi thường, tóc mai gần hai bên má rối bù, trông thật nhếch nhác, chật vật. Hơn mười ngày chưa để ý đến khuôn mặt, mà ngay cả cơm canh cũng không màng đến, mấy ngày liên tiếp, thần thái phấn chấn lúc trước biến mất không chút dấu vết, công công luôn hầu hạ bên cạnh Hoàng Phủ Duật không khỏi cảm thấy đau lòng. Trước kia Hoàng Thượng, không phải là cái dạng này . Bất luận làm chuyện gì cũng luôn tràn đầy tự tin, ngạo thị quần hùng. Chính là từ khi Bạt Thác công tử lâm vào hôn mê, Hoàng Thượng trở nên có chút bất đồng, tự tin trong dĩ vãng bắt đầu rạn nứt, xen vào một chút yếu đuối, theo thời gian Bạt Thác công tử hôn mê càng lâu, Hoàng Thượng giống như là mất đi hồn phách, mỗi ngày lưu luyến ở trong phòng Bạt Thác công tử . Cùng Bạt Thác công tử nói chuyện, kể ra những chuyện cũ cùng với những hối hận. Mỗi lần nghe thấy, hắn luôn vì những lời của hoàng thượng không tự giác mà rơi lệ. Ai nói Hoàng Thượng là người tàn khốc vô tình? Hắn theo hầu hạ Hoàng thượng bao nhiêu lâu, Hoàng Thượng si tình hơn so với bất kỳ kẻ nào, người mà Hoàng Thượng đã nhận định, cả đời sẽ không thay đổi. “Ngươi để cho trẫm một mình yên lặng một chút.” Công công do dự. “Để cho trẫm yên lặng một chút!” Hắn dùng lực đập mạnh xuống bàn, phiền lòng rống to. “Vâng…..” Công công hoảng sợ, không dám chọc giận hắn, đành phải lo lắng nhìn hắn vài lần, rồi sau đó đẩy cửa rời đi. Trong thư phòng không người, công công vừa đi, Hoàng Phủ Duật lập tức loan hạ thắt lưng mãnh liệt ho khan. Gương mặt nóng lên. Bị bệnh, hắn biết chứ, nhưng hắn không muốn trị. Quên đi, cứ như vậy chết đi. Bạt Thác Vô Nhược không có dấu hiệu tỉnh lại, như vậy, để cho hắn đến bầu bạn cùng y. Hắn đã đáp ứng y, bên cạnh hắn chỉ có thể có một mình y, hắn đáp ứng y bồi ở bên cạnh y, một khi đã như vậy, để cho hai người bọn họ gặp mặt dưới hoàng tuyền, thực hiện ước định. Hoàng Phủ Duật gục xuống bàn, ý thức dần dần mơ hồ. Không có Bạt Thác Vô Nhược ở bên cạnh, quyền thế cũng không có cách nào hấp dẫn hắn, thiếu y, ngực giống như bị người ta hung hăng đào thành một cái động, trống rỗng, không cảm giác. Thời điểm nào thì trở nên yếu đuối như thế? Thời điểm nào thì trở nên bất lực? Tại sao ***g ngực của hắn, lại giống như phá thành một cái động? Để cho hắn chết đi…… Để cho hắn như vậy giải thoát đi…… Đang lúc mông mông lung lung như vậy, có một đạo thanh âm nhu hòa quen thuộc vang lên bên tai hắn. ‘Hoàng Phủ Duật.’ Ai? Là ai? Nghe thấy thanh âm kia, cả trái tim hắn đều bị nhéo đau. ‘Hoàng Phủ Duật.’ Ngươi là ai? Kêu trẫm làm cái gì? ‘Chờ ta.’ Chờ ngươi? Tại sao phải chờ ngươi? Ngươi đang nơi nào? Ngươi rốt cuộc là ai? ‘Chờ ta.’ người nọ lại nói. ‘Đừng chết, đừng buông hy vọng.’ Đừng buông…… hy vọng? ‘Xin ngươi chờ ta, ta sẽ trở về .’ ‘Bởi vì ── ta yêu ngươi, mặc kệ đường xá xa xôi, mặc kệ bao nhiêu gian khổ, vì ngươi, cho dù có thiên tân vạn khổ, ta nhất định cũng sẽ trở về , cho nên…… Xin ngươi chờ ta.’ ── xin ngươi chờ ta. Bỗng nhiên, trước mắt một mảnh ánh sáng, làm cho hắn chói đến mức mở mắt không ra, hắn đành phải tạm thời nhắm mắt lại. Một lát sau, hắn lại mở mắt ra, cảnh sắc đột nhiên biến đổi, khuôn mặt các vị thái y xuất hiện ở trước mắt.
|