Thanh Ngọc Án
|
|
Chương 50
“Ngươi nói cái gì?” Quỷ ảnh quỳ trên mặt đất, cảm giác sâu sắc tự trách nói: “Đều là lỗi của thuộc hạ, là thuộc hạ quá mức khinh địch, mới để cho thái tử Da Luật quốc có thể đào tẩu……” Hoàng Phủ Duật nắm chặt thanh ghế dựa, băng mặt, hừ một tiếng. Giang Tướng quân sắc mặt cũng thập phần ngưng trọng. Không khí đang lúc trầm trọng làm cho người ta thực sự khó thở. “Thuộc hạ nguyện ý chịu phạt!” Quỷ ảnh lại dập đầu một lần. Hoàng Phủ Duật vẫn là chưa mở miệng nói nửa câu. Qua hồi lâu, hắn mới lạnh nhạt nói: “Thủ cấp những kẻ khác thì sao?” “Treo trên tường thành, thị chúng.” Sắc mặt dần dần hoãn hạ, “Quên đi, trẫm tạm tha cho ngươi, lập công chuộc tội, nhanh chóng truy lùng thái tử, thời gian nhanh nhất phải giải quyết được hắn.” “Vâng, đa tạ Hoàng Thượng ân điển.” Khấu đầu thêm vài cái, Quỷ ảnh đứng dậy lui sang một bên. Thấy sự việc đã giải quyết xong, Giang Tướng quân đứng dậy chắp tay, “Hoàng Thượng, triều chính không thể một ngày không vua, hậu cục ở đây xin giao cho vi thần xử lý, xin Hoàng Thượng mau về nước.” Hoàng Phủ Duật gật đầu, “Trẫm hiểu được, chuyện về sau liền làm phiền ngươi.” Thở ra một hơi. Cũng tốt. Hắn cũng muốn mau trở lại Viêm Di quốc, cùng người nọ đoàn tụ. Sớm một chút nhìn thấy biểu tình vui sướng trên mặt người nọ. “Rầm!” Bạt Thác Vô Nhược ngã trên mặt đất, may mắn bảo vệ bụng kịp thời, mới không bị va chạm đến. Tay phải sờ lấy chân trái, tức khắc toàn thân cứng ngắc. Chân…… Không động đậy. Đầu tiên là tay trái, hiện giờ là chân trái, cái gì sẽ đến tiếp theo? Tay phải? Chân phải? Tới khi nào toàn thân không thể nhúc nhích? Trong lòng bất giác kinh hoảng, y dùng lực đánh vào chân, một chút lại một chút, dần dần, có chút cảm giác đau, phát hiện này làm cho y tăng thêm lực đạo. Còn có cảm giác, còn cảm giác đau. Liên tục ấn nhu, đánh, không biết lập lại bao nhiêu lần, cảm giác tê liệt cũng dần biến mất. “Ngươi ngồi dưới đất để làm chi?” Đột nhiên một giọng nam quen thuộc ở phía sau vang lên, y giật thót một chút, một trận tê dại lập tức nảy sinh từ trong ngực lan theo kinh mạch đến tứ chi trăm hài. Là hắn! Hắn đã trở lại! Bạt Thác Vô Nhược phi thường kích động, xoay người lại, nhìn thấy người đã lâu không gặp mặt, không biết nên bày ra biểu tình gì để nghênh đón, khóe môi muốn câu lên cũng câu không nổi, chỉ còn biết nhìn chăm chú. Hoàng Phủ Duật đi về phía trước, gõ đầu của y một cái, “Ngươi phát ngốc cái gì a!” “Ta, ta……” Bạt Thác Vô Nhược ấp a ấp úng thật sự nói không ra lời. Nước mắt vui mừng làm ra phản ứng nhanh hơn so với khóe miệng, một giọt rơi trên mặt đất, ngay cả Bạt Thác Vô Nhược cũng không biết chính mình đang khóc. “Ngươi cái gì mà ngươi? Không có gì muốn nói sao?” Hoàng Phủ Duật dùng hoàng bào chưa thay thay y chà lau nước mắt. “Ta không biết muốn nói cái gì……” “Khóc cái gì?” “Ta cũng không biết……” “Ngu ngốc!” Xuất lực định kéo Bạt Thác Vô Nhược, chợt băn khoăn đến bụng y mà phóng khinh động tác, thật cẩn thận như bảo hộ, đưa y đến ngồi bên mép giường. “Sao lại ngồi dưới đất?” “Có vài thứ rơi trên mặt đất.” Y nói qua quýt, lại ngẩng đầu nhìn chăm chú Hoàng Phủ Duật, thâm tình chân thành mà nhìn hắn, tình ý trong mắt nồng cháy giống như là muốn đem người kia cất giữ trong lòng. Hoàng Phủ Duật bị y nhìn chăm chú đến mất tự nhiên, che hai mắt của y lại. “Đừng nhìn.” Lấy hai tay hắn ra, Bạt Thác Vô Nhược tựa trán vào lòng ngực dày rộng của Hoàng Phủ Duật. “Ta rất nhớ ngươi, ngươi thì sao?” “Đừng bắt trẫm phải trả lời những vấn đề như thế.” “Ân, hảo.” Bạt Thác Vô Nhược thỏa mãn trả lời. Ít nhất, câu trả lời của Hoàng Phủ Duật không phải là tuyệt đối phủ nhận. “Hảo cái gì mà hảo, người này.” Thì thào nói vài câu, Hoàng Phủ Duật cúi đầu, in lên môi y. === Tin mừng cho các nàng đây. trong vài ngày tới ta sẽ hoàn thành Thanh Ngọc Án
|
Chương 51
Lấy hai tay hắn ra, Bạt Thác Vô Nhược tựa trán vào lòng ngực dày rộng của Hoàng Phủ Duật. “Ta rất nhớ ngươi, ngươi thì sao?” “Đừng bắt trẫm phải trả lời những vấn đề như thế.” “Ân, hảo.” Bạt Thác Vô Nhược thỏa mãn trả lời. Ít nhất, câu trả lời của Hoàng Phủ Duật không phải là tuyệt đối phủ nhận. “Hảo cái gì mà hảo, người này.” Thì thào nói vài câu, Hoàng Phủ Duật cúi đầu, in lên môi y. Y ngẩng đầu, hé miệng thuận theo, mềm nhẹ đáp lại nụ hôn của Hoàng Phủ Duật. Ngón tay níu lấy hoàng bào, tim trong ngực phù phù đập rất nhanh. Xa cách gần một tháng, Bạt Thác Vô Nhược có vẻ phi thường khẩn trương. Nụ hôn lần này, thực dài, thực ôn nhu. Bạt Thác Vô Nhược say mê trong sự ngọt ngào của Hoàng Phủ Duật, không thể tự kềm chế. Cũng không biết là ai chấm dứt nụ hôn này trước, chờ khi y lấy lại tinh thần, thần tình đã đỏ bừng nửa dựa vào người Hoàng Phủ Duật. Hoàng Phủ Duật vuốt ve chỗ da thịt lộ ra bên ngoài của Bạt Thác Vô Nhược, vuốt ve một hồi lâu, tham nhập bên trong áo. “Ngươi ── muốn?” Bạt Thác Vô Nhược hơi hơi thở dốc. “Thừa nhận được?” Dù sao không hoan ái vẫn hảo hơn, hiện giờ bụng đã lớn thật sự, sợ là không thể đụng chạm kịch liệt. “Có thể.” Nói hết câu, lại có chút chần chờ, “Nhưng ── bụng rất xấu …… Vẫn là không cần tốt lắm……” Hoàng Phủ Duật nghe thấy y ấp úng, liền vội vàng kéo vạt áo y xuống, giãy giụa yếu ớt của Bạt Thác Vô Nhược đều bị hắn phớt lờ như không thấy, không bao lâu, đã lột sạch tất cả y phục trên người y. “Rất xấu…… Đừng ──” Buông y ra, Hoàng Phủ Duật nửa quỳ trước người, khuynh thân hôn lên cái bụng viên tròn, từng nụ hôn thi nhau rơi xuống. “Không xấu, tuyệt không.” Nước mắt ấm áp từ hốc mắt Bạt Thác Vô Nhược chảy ra, y che môi, cảm động. “Cám ơn, cám ơn……” “Tạ ơn cái gì?” Y lại lắc đầu, rồi lại gật đầu, nước mắt rơi càng hung, “Không có, không có…… Cám ơn, đáng giá…… Hết thảy đều đáng giá……” Hắn cúi người, liếm đi những giọt nước mặn chát chảy ra từ hốc mắt, ôm lấy y, nhét vào trong áo. Kéo đệm chăn qua, đắp lên. Tình dục bất tri bất giác tiêu hoãn. Hắn chỉ ôm lấy Bạt Thác Vô Nhược, không có hành động tiếp theo. “Hoàng Phủ Duật?” “Đừng lộn xộn, hôm nay trước hết bỏ qua cho ngươi, chờ ngươi sinh xong nói sau.” Giúp Bạt Thác Vô Nhược điều chỉnh thoải mái tư thế, để cho y nằm xuống. “Ngoan ngoãn ngủ đi.” Sinh xong…… Y nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Y chống đỡ được đến khi đó sao? Không xác định. Vì không muốn áp phải đứa nhỏ trong bụng, Bạt Thác Vô Nhược nghiêng người, nửa ghé vào trong ngực Hoàng Phủ Duật. Mở mắt, “Ngươi sẽ bồi ở bên cạnh ta sao?” “Lời trẫm đã nói qua, quyết không nuốt lời.” Nhẹ nhàng, y lần thứ hai nhắm mắt. Đủ, có câu hứa hẹn này của hắn, thật sự đủ . Ôm Bạt Thác Vô Nhược, con ngươi đen nhắm chặt khẽ mở. Tiếng hít thở trầm ổn vang lên ở bên tai. Bạt Thác Vô Nhược đã muốn tiến vào trạng thái ngủ say. Buông lỏng lực đạo, một tay nhẹ sờ trước bụng Bạt Thác Vô Nhược, cảm thụ nhịp đập của sinh mệnh trong thân thể người nọ. Đứa nhỏ ở bên trong nằm ngủ thật bình yên. Rất nhanh sẽ gặp mặt. Cảm giác thật kỳ diệu tràn ngập trong ***g ngực của hắn, cứ tràn đầy, tràn đầy. Niềm kiêu hãnh của một kẻ sắp làm phụ thân. Bàn tay vuốt ve trên bụng hồi lâu, mới lưu luyến rời đi. Cẩn thận để Bạt Thác Vô Nhược đang dựa vào trước ngực nằm xuống, động tác rời khỏi long sàng thật nhẹ nhàng, ém kỹ đệm chăn. Còn có rất nhiều chính sự chờ hắn đi xử lý, tấu chương một tháng nay cũng còn chưa phê duyệt. Hoàng Phủ Duật hồi cung liền lập tức đi đến Hoa Sinh điện, dù thế nào cũng phải nhìn thấy Bạt Thác Vô Nhược thân thể không việc gì, sau đó mới có thể an tâm đi xử lý chuyện thuộc bổn phận của hắn. Nhìn khuôn mặt ngủ say của y một lúc, Hoàng Phủ Duật mới dời tầm mắt, cước bộ rời đi.
|
Chương 52
Bạt Thác Vô Nhược đến ngủ cũng không an ổn. Đang lúc mơ màng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, quấy nhiễu sự yên bình của y. Tiếng bước chân hỗn độn lại một lần nữa vang lên, Bạt Thác Vô Nhược mở đôi mắt có chút nhập nhèm. Trong phòng không có người. Đừng nói là Hoàng Phủ Duật không biết khi nào thì rời đi, ngay cả Liễu nhi bình thường luôn ở bên cạnh cũng không thấy bóng dáng. “Liễu nhi ── Liễu nhi ──” Gọi liền mấy tiếng, vẫn không thấy nàng đáp lại, y đứng dậy rời giường, chân trái vẫn một chút tê dại, y từng bước một chậm rãi đi đến trước bàn gỗ. Bên ngoài trời đã sáng rõ, chứng tỏ đã là cách ngày. Hoàng Phủ Duật khẳng định lại đi rất vội. Y ngồi trên ghế dựa, nghỉ tạm. Không bao lâu, bên ngoài phòng lại truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập. “Nhanh lên, nhanh lên! Hộ giá! Thích khách tập kích!” Hộ giá? ── thích khách?! Y kinh hách nảy cả người lên, muốn bình tĩnh cũng khó, vội vàng hướng cạnh cửa đi đến, đang định đẩy cửa ra thì Liễu nhi vừa vặn tiến vào trong phòng, Bạt Thác Vô Nhược khẩn trương níu lấy nàng, vẻ mặt kích động hỏi han: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có thích khách sao? Bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Liễu nhi vội vàng ổn định thân thể y. “Công tử, ngài trước tỉnh táo lại.” Bình tĩnh? Y làm sao có thể bình tĩnh được? Người đang gặp nguy hiểm đến tánh mạng chính là Hoàng Phủ Duật! Đời này, trừ bỏ người thân ra, người duy nhất có thể tác động làm y dao động cảm xúc chỉ có một mình Hoàng Phủ Duật, hiện tại hắn đang lâm vào nguy hiểm, y sao có thể tĩnh tâm cho được? “Liễu nhi ngươi nói mau!” “Hoàng Thượng có hộ vệ bảo hộ, không có việc gì .” “Ý của ngươi là nói, hắn quả thật lọt vào tập kích của thích khách?” Vừa nghe nói xong, y vội vàng hướng ra cửa phòng, lại bị Liễu nhi ngăn lại. “Công tử, ngài nên ở lại phòng, bên ngoài thập phần nguy hiểm, Liễu nhi không thể để cho ngài đi ra ngoài.” “Liễu nhi, ngươi tránh ra!” Tính tình ôn hòa, lúc này bỗng trở nên cứng rắn. Bạt Thác Vô Nhược nghiêm mặt, biểu tình cũng nghiêm túc. “Vì an nguy của công tử, Liễu nhi không thể lui.” Thấy nàng thái độ cũng thập phần cường ngạnh, Bạt Thác Vô Nhược đành phải mềm mỏng khẩn cầu: “Để cho ta đi ra ngoài xem một cái, chỉ cần xác định hắn thật sự bình an vô sự, ta sẽ ngoan ngoãn trở về. Liếc mắt một cái là tốt rồi…… Chỉ cần liếc mắt một cái……” Liễu nhi từ trước đến nay chính là ăn mềm không ăn cứng, thấy Bạt Thác Vô Nhược cầu xin như thế, do dự hồi lâu, mới nói: “Chỉ có liếc mắt một cái, công tử cũng đừng khó xử nô tỳ.” “Hảo, ta cam đoan.” Không dám trì hoãn, trong lòng tràn ngập an nguy của Hoàng Phủ Duật, y bào che giấu bụng cũng không kịp mang theo, y đẩy cửa phòng ra, còn muốn chạy mau chút, bất đắc dĩ chân trái đã tê dại, chỉ có thể khập khiễng đi tới. Vừa đi, Liễu nhi vừa nói cho y về sự tình phát sinh── Hôm nay tảo triều, vài tên hắc y thích khách bỗng vọt vào trong điện, một đường hướng Hoàng Phủ Duật tập kích, ngay lúc đó hai gã áo lam hộ vệ hiện thân, rất nhanh chống đỡ đòn công kích của thích khách. Nghe nói bọn thích khách là do thái tử Da Luật quốc đã chạy thoát thuê đến lấy đầu Hoàng Phủ Duật. Còn có vài tên thích khách chưa bị bắt, nhưng tình thế đã được trấn áp. Nhờ Liễu nhi dìu đỡ, tiêu phí một khoảng thời gian y mới đến được đại điện, giữa đám đại thần hỗn loạn, ngẩng đầu, người nọ trên điện cao được ngự binh đoàn đoàn bảo hộ, hai gã áo lam hộ vệ thì ở phía trước cùng vài tên Hắc y nhân múa may trường kiếm. Các đại thần dưới điện cũng được ngự binh bảo vệ. Trên điện Hắc y nhân cuối cùng vẫn đánh không lại thế công của hai người Quỷ ảnh, Mị ảnh, chỉ trong chốc lát, trên mặt đất đã nằm la liệt mấy tên thích khách. Nhìn thấy người này, tâm mới buông lỏng. Hình như không có việc gì. Bạt Thác Vô Nhược thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Công tử, có thể trở về phòng chưa? Nếu bị Hoàng Thượng nhìn thấy, vạn nhất Hoàng Thượng trách tội xuống……” Nàng lôi kéo ống tay áo của Bạt Thác Vô Nhược . “Hảo……” Ứng với thanh, chính hắn cũng hiểu không nên ở lâu, xoay người, tính toán rời khỏi đại điện. Hướng phía ngoài điện đi vài bước, nghiêng người nhìn Hoàng Phủ Duật một cái, thật sâu xem xét, qua một hồi lâu, mới chịu rời ánh mắt. Bỗng nhiên, thân thể hắn cứng đờ, đôi mắt mở thật to! Thất kinh đẩy mọi người ra.
|
Chương 53
Hướng phía ngoài điện đi vài bước, nghiêng người nhìn Hoàng Phủ Duật một cái, thật sâu xem xét, qua một hồi lâu, mới chịu dời ánh mắt. Bỗng nhiên, thân thể y cứng đờ, đôi mắt mở thật to! Di chuyển chân, y hướng tiền điện chạy nhanh đến, phá tan tầng tầng ngự binh giới hộ, chân trái lúc đầu còn chút tê cứng bây giờ tựa hồ tốt lắm. Trái tim không thể kiềm chế đập dữ dội, không có quy luật, chợt nhanh chợt chậm. “Hoàng Phủ Duật ──” Bất thình lình bổ nhào về phía Hoàng Phủ Duật, gắt gao ôm lấy hắn, rồi sau đó dùng sức đẩy ── Hoàng Phủ Duật ngã ngồi trên mặt đất, cảm giác tức giận dâng lên, hắn ngẩng đầu, hướng Bạt Thác Vô Nhược rống giận: “Ngươi làm gì vậy ──” Dừng lại, hắn trố mắt! Người trước mắt khóe môi tràn ra tơ máu. “…… Bạt Thác Vô Nhược?” “Rầm!” Bạt Thác Vô Nhược ngồi chồm hỗm trên mặt đất. “Ngươi xảy ra chuyện gì?” Hoàng Phủ Duật ôm lấy y, đột nhiên phát giác sau lưng y xuyên qua bởi một lưỡi đao sắc bén. “Đao?! Sao lại có đao?” “Ở…… Ở…… trên xà nhà……” Xà nhà? Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lại không phát hiện gì. “Quỷ ảnh, Mị ảnh!” Áo lam nam tử lĩnh mệnh, hướng ngoài điện lao đi. “Ngươi không sao chứ? Nhanh lên tuyên thái y…… Thái y, mau ── thái y ──” hắn giống như đã phát cuồng rống to, ôm thật chặt người trong lòng ngực, hai tay càng không ngừng phát run. “Không…… Không cần……” Thanh âm suy yếu ở trước ngực Hoàng Phủ Duật phát ra, Hoàng Phủ Duật cúi đầu, người trong ngực khuôn mặt tái nhợt, huyết sắc mất hết. “Ngươi đang nói ngu ngốc cái gì, đã bị thương thành như vậy…… Sao có thể không tìm thái y?” “Ta…… Ta…… Thân thể của chính mình, chính mình rõ ràng nhất…… Trên đao…… có tẩm độc…… Cứu cũng không sống……” Đột nhiên ngay sau đó, Bạt Thác Vô Nhược lộ ra nụ cười nhợt nhạt. “Không quan hệ…… Ta đã thực thỏa mãn, Hoàng Phủ Duật…… Ngươi còn nhớ rõ lúc trước ta đã từng nói qua không? Ta, ta nói…… Vì ngươi, cho dù muốn ta chết, ta…… Ta cũng nguyện ý……” “Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Lực đạo buộc chặt, ngực nhói đau. Y mỉm cười, “Có thể gặp ngươi…… Thật tốt……” “Đừng nói nữa!” “Bởi vì ngươi…… khiến cho ta có cảm giác được làm thê tử của ngươi, mặc dù có thời điểm rất thống khổ…… Mặc dù có lúc tâm rất đau…… Tuy rằng…… Có đôi khi nước mắt không tự giác rơi…… Nhưng mà…… Ta thật sự rất vui vẻ, thực thỏa mãn……” Thanh âm nỉ non bên tai ngày càng mỏng manh, Hoàng Phủ Duật hai hốc mắt nóng lên, xoang mũi cũng chua xót . “Ba năm nay ta sống không uổng phí, có ngươi làm bạn …… So với dĩ vãng mười tám năm cũng phong phú hơn nhiều……” “Trẫm sẽ cứu sống ngươi, đừng nói những lời này, trẫm nhất định giúp ngươi thoát ly hiểm cảnh ……” Bạt Thác Vô Nhược hiển nhiên không đem lời hắn nói nghe vào, lại tiếp tục nói: “Ngươi nhìn…… Ta hiện tại không khóc…… Ta thực kiên cường đúng không? Ngươi đã nói…… Chờ một ngày ta trở nên kiên cường, ngươi sẽ cho ta thứ ta muốn…… Ta hiện tại, không muốn có được tình yêu của ngươi, ta muốn ngươi sống hảo hảo …… Sống…… Hảo hảo ……” Suy nghĩ dần dần mờ mịt, nhưng y vẫn kiên cường giữ vững tinh thần, “Chờ ta sau khi ta chết…… Ta sẽ hóa thành ngôi sao trên bầu trời…… Dõi theo ngươi…… Bảo…… Bảo hộ …… Ngươi……” Y chậm rãi nhắm mắt lại. Thấy bộ dáng y như vậy, Hoàng Phủ Duật kinh hách, liên tục lay động thân thể y. “Bạt Thác Vô Nhược? Bạt Thác Vô Nhược?” “Thái y ── thái y rốt cuộc tới hay chưa?” Hắn giận dữ trừng mắt nhìn đám đại thần đang phát ngốc dưới điện, quát: “Các ngươi là một đám thùng cơm! Còn phát ngốc cái gì! Còn không nhanh đi gọi thái y!” Ôm chặt y, gương mặt dựa vào trán của y, Hoàng Phủ Duật điên cuồng lắc đầu. Sẽ không, Bạt Thác Vô Nhược sẽ không chết …… Vật thể không tên bóp nghẹt trái tim hắn, hít thở không thông. Lần đầu tiên, Hoàng Phủ Duật cảm thấy bất an. Lần đầu tiên, Hoàng Phủ Duật biết thế nào là bất lực. Lần đầu tiên, Hoàng Phủ Duật gặp phải hoảng hốt. Nhắm mắt lại, nước mắt treo ở trong mắt, lặng lẽ chảy xuống. Nụ cười trước sau không đổi của người này hiện lên trong đầu, còn những lời nói trước kia y từng nói qua ── ‘ Hy sinh nhiều như thế, bất quá chỉ là muốn ở bên cạnh ta, ngươi cảm thấy như vậy đáng giá hay sao?’ ‘ Xứng đáng a! Vì ngươi, cho dù muốn ta chết đi, ta cũng nguyện ý.’ ‘ Từ ngày ngươi đem ta mang ra khỏi Huyền Vũ quốc, ngươi chính là toàn bộ của ta, cuộc đời này, ta chỉ vì ngươi mà sống.’ ── cuộc đời này, ta chỉ vì ngươi mà sống, chỉ vì ngươi mà sống. Không được chết! Trẫm không cho phép ngươi chết! Bạt Thác Vô Nhược, nếu ngươi chết thật, trẫm sẽ không tha thứ cho ngươi.
|
Chương 54
“Cơ thể mẹ cùng đứa nhỏ, chỉ có thể chọn một.” Thái y sau khi chẩn bệnh xong, nhanh nói. “Cứu đại nhân!” “Nếu cứu cơ thể mẹ, hắn vẫn sẽ không sống sót, bởi vì độc tố trong cơ thể đã lan tràn tới tứ chi, lan ra toàn thân, không có dược nào chữa được. Nếu hy sinh cơ thể mẹ cứu đứa nhỏ trong bụng, đứa nhỏ còn có thể giữ.” “…… Đừng khiến trẫm do dự nữa……” “Hoàng Thượng, không thể do dự nữa, cơ thể mẹ đang chậm rãi xói mòn, nếu hạ quyết định trễ, đứa nhỏ có thể chết trong bụng mẹ.” Thai chết trong bụng, thai chết trong bụng…… Bên tai vang lên từng câu hắn cùng Bạt Thác Vô Nhược đã nói. ‘ Ngươi rốt cuộc là thời điểm nào ── thì thích ta?” ‘ Bạt Thác Vô Nhược cười cười: “Ta cũng không rõ ràng, lần đầu tiên nhìn vào mắt ngươi, chỉ cảm thấy ngươi rất đẹp, ở chung càng lâu, chậm rãi bị ngươi hấp dẫn, ánh mắt không thể không dõi theo ngươi, rồi mỗi ngày, mỗi ngày trong đầu đều là ngươi. Sau khi đi vào Viêm Di quốc, không gặp được ngươi, tưởng niệm này càng tăng lên, đợi đến khi chính mình hoàn hồn, mới phát hiện sớm không thể tự kềm chế yêu thương ngươi, để có thể cùng ngươi một chỗ, ta cả ngày vùi đầu chế thuốc, ta muốn có hài tử của ngươi, nghĩ muốn sinh một cục cưng bộ dạng giống ngươi như đúc’. ‘Hoàng Phủ Duật, ngươi hy vọng cục cưng là nam hay là nữ?’ ‘Ta hy vọng là nam, giống như ngươi, có lông mi nồng đậm, con ngươi đen sáng ngời hữu thần, tốt nhất là giống y như ngươi ngày thường . . . . . .’ Sinh hạ đứa nhỏ là giấc mộng của y, thà rằng hy sinh sinh mệnh cũng không uống dược, cũng vẫn muốn đem đứa nhỏ sinh hạ. Thứ mà Bạt Thác Vô Nhược muốn chính là có một bảo bảo cùng hắn quan hệ huyết thống. Hắn muốn, hắn muốn, hắn muốn…… Bảo Bảo, là giấc mộng của Bạt Thác Vô Nhược . Tay nắm chặt, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, Hoàng Phủ Duật cắn răng, nói ── “Trẫm, lựa chọn đứa nhỏ!” Đứa nhỏ cuối cùng cũng sinh hạ. Bạt Thác Vô Nhược dùng một tia khí lực cuối cùng đem đứa nhỏ sinh hạ. Đúng là nam anh. Bảo bảo gào khóc, thoạt nhìn thập phần khỏe mạnh. Từ sau khi sinh xong, Bạt Thác Vô Nhược lâm vào hôn mê, bất luận hắn gọi như thế nào, y cũng không tỉnh lại. Miệng vết thương phía sau cũng đã xử lý, băng bó xong, chính là độc tố đã muốn tiến sâu trong cơ thể, y đang tiến nhanh dần đến cái chết. Y nằm ở trên giường, sinh mệnh từng giây từng phút trôi qua. Mà Hoàng Phủ Duật cái gì cũng làm không được, chỉ có thể trơ mắt, trơ mắt mà nhìn y từng bước từng bước một tiến gần đến cái chết. Hoàng Phủ Duật thực thống hận chính mình bất lực . Âm thanh trở nên ôn nhu, Hoàng Phủ Duật chạm vào người đang đóng chặt mắt trước mặt, “Bạt Thác Vô Nhược, ngươi nói, đứa nhỏ nên đặt tên gì đây?” Nâng tay y lên, đầu ngón tay trái đã chuyển đen, dùng gương mặt cọ xát bàn tay của y, “Bệnh tình phát sinh triệu chứng, tại sao không nói cho trẫm biết? tại sao…… Luôn phải giấu diếm trẫm?” “Có đôi khi, trẫm thực thống hận sự lương thiện của ngươi……” Hắn nhắm mắt, cố nén xúc động trong lòng. “Đều là tại ngươi…… Hại trẫm cũng trở nên yếu đuối.” “Ngươi nói, ngươi muốn trẫm yêu ngươi…… Chúc mừng ngươi, ngươi cuối cùng cũng như nguyện, trẫm yêu ngươi, nhưng ngươi lại muốn rời khỏi trẫm…… Thật sự là giảo hoạt.” Bò lên trên giường, đem thân thể hư nhuyễn ủ vào trong áo, “Nhanh tỉnh lại…… Trẫm lệnh cho ngươi lập tức tỉnh lại, giống như mọi ngày, cười đối trẫm nói’ không có việc gì’.” Hắn là hoàng đế, hoàng đế có được quyền uy cao nhất, hoàng đế có thể là chúa tể sinh tử sao, hoàng đế có thể thỏa mãn dục vọng mọi người sao …… Hoàng đế ── hoàng đế ── Hoàng đế là thân phận đáng buồn nhất trong cuộc đời này. Cho dù là hoàng đế thì sao? Hoàng đế vẫn bất lực, muốn cứu sống một người, căn bản là người si nói mộng. Cái gì quyền thế, cái gì địa vị, cái gì giang sơn, hắn cũng không cần. Từ bỏ, tất cả đều từ bỏ! Hắn chỉ cần, chỉ cần…… Bạt Thác Vô Nhược sống lại. Bồi ở bên cạnh y, mỗi ngày đều nắm tay y, mỗi ngày cùng y ra ngoài tản bộ, rồi sau đó, ghé vào lỗ tai y nói ra yêu ngữ, nói hắn vĩnh viễn thương y, vĩnh viễn cũng không chia lìa. Lực đạo thêm chặt, bi thương, nước mắt rốt cuộc không thể tự kiềm chế rơi xuống. “A a ── Bạt Thác Vô Nhược ──” === Haiz, phải mất đi rồi mới thấy được giá trị tình yêu sao, chương này Duật ca thật đáng thương mấy nàng ạ, ta hết ghét ảnh rồi. ^^
|