Chương 15 Edit + Beta: Ruby
- -------------------
Lúc Trình Tư Độ nhận được điện thoại của mẹ nói muốn tới thăm cậu, cậu đang treo ở trên người Đàm Khinh đòi hỏi hắn rán cho cậu cái trứng hình trái tim. Một cú điện thoại sợ đến mức cậu run lên một cái, đàng hoàng từ trên lưng Đàm Khinh xuống tới đi ra ngoài cửa, "Mẹ, thật không cần đến, con ở đây cái gì cũng không thiếu. Bạn cùng phòng, bạn cùng phòng người cũng cực kỳ tốt, còn nấu cơm cho con ăn. Không phải, ở đây thật không có gì hay mà chơi, Tây hồ có cái gì đẹp đâu, mẹ cùng ba con không phải đã sớm đến ngắm qua sao? Đừng đến, thật sự đừng đến."
Mẹ Trình tâm ý đã quyết, không đến không được.
Trình Tư Độ không thể làm gì khác hơn là lập tức thu xếp đồ đạc chuyển trở về phòng ngủ, giả bộ dáng dấp bé ngoan ở tại phòng ngủ.
Lúc Trình Tư Độ sắp xếp quần áo liếc nhìn Đàm Khinh, lúng túng mở miệng: "Đàm Khinh, mẹ của em anh cũng biết. Chúng ta bây giờ vẫn không thể để cho bà ấy biết được, đợi thêm hai năm được không? Qua hai năm chúng ta đi lĩnh chứng."
Đàm Khinh lại cười: "Em ngay cả cùng anh kết hôn đều kế hoạch xong rồi? Cũng không hỏi anh có đồng ý hay không a?"
"Đồng ý! Anh nhất định đồng ý! Không đồng ý em liền bức hôn!"
Cười đùa một hồi, Trình Tư Độ xách theo rương hành lý về túc xá.
Mẹ Trình lúc tới còn mang rất nhiều đặc sản địa phương, nhiệt tình phân cho bạn cùng phòng của Tư Độ, nói bóng gió mà hỏi thăm tình huống của cậu, may là Tư Độ đã trao đổi tin tức cùng bọn họ, nói đều là quy luật làm việc và nghỉ ngơi, thành tích xuất sắc kiểu như thế.
Mẹ Trình đến phòng vệ sinh xoay một cái, hỏi: "Tư Độ, quần áo dơ của con để chỗ nào rồi? Mẹ giặt giúp con."
Trình Tư Độ lập tức mồ hôi lạnh ứa ra, không có quần áo dơ, cậu sơ sót rồi!
Thế nhưng cậu phản ứng rất nhanh, cười hì hì nói: "Mẹ, con tối hôm qua đã giặt sạch quần áo dơ. Hai ngày nữa xã đoàn bận hoạt động, đang bận rộn, con liền dùng máy sấy khô dưới lầu sấy ủi là được."
Mẹ Trình khá vui mừng liếc mắt nhìn cậu: "Không tệ, lớn rồi."
Buổi trưa hai mẹ con đi căn tin ăn cơm, mẹ Trình nhất định phải đi dạo siêu thị, mua hộp sữa bò bảo Tư Độ xách về.
"Mẹ, người mấy giờ lên xe về?"
"Làm gì a, đây là đuổi mẹ đi á?" Mẹ Trình trừng cậu, "Buổi chiều tam giờ."
"Mẹ, thời gian cũng không còn nhiều lắm, con cùng mẹ đến trạm xe lửa đi, vạn nhất mất thời gian."
"Được, ôi chao, chờ chút, dây sạc điện thoại của mẹ rơi ở phòng ngủ mấy đứa rồi. Mẹ đi lấy."
Trở lại phòng ngủ, mẹ Trình chính cuộn dây sạc điện thoại của bà, liếc mắt nhìn ổ cắm điện ở trên tường, lại phát hiện ổ cắm điện không có mở. Bà sờ sờ, bụi dính cả tay.
Mẹ Trình sắc mặt nghiêm nghị, có một loại dự cảm xấu.
Tư Độ đưa mẹ đến trạm xe liền bị bà đuổi theo về.
Cậu không biết khi cậu ngồi trên xe trở về, mẹ liền đón xe đi theo phía sau cậu.
Cậu ở trên xe gọi điện thoại cho Đàm Khinh, "Em lập tức trở lại, ừm, buổi tối ăn gì? Chúng ta đi dạo siêu thị có được không? Sữa chua đều uống hết rồi."
Cúp điện thoại, cậu thoải mái vui vẻ mà khẽ hát lên.
Cậu không nhịn được nghĩ, cậu sẽ thuyết phục mẹ. Đàm Khinh tốt như vậy, đối với cậu cũng tốt như vậy, bà tại sao không thích chứ? Một ngày không đồng ý liền quấn lấy mẹ một ngày, mẹ yêu cậu, chung quy sẽ mềm lòng.
Tuy rằng chung quy, mà là không làm sao được.
Hai ngày sau, Đàm Khinh đột nhiên gọi điện thoại tới nói phải đi công tác huấn luyện.
" Huấn luyện gì phải lâu như vậy?" Tư Độ rất không vui vẻ.
"Ngoan. Buổi tối khóa kỹ cửa sổ, sáng sớm đừng uống nước đá. Anh ở đây còn có việc."
"Đàm Khinh, điện thoại anh có phải hỏng hay không, âm thanh thật yếu a. Hay là anh thân thể không thoải mái a?"
"Không có. Anh cúp trước."
Lúc Đàm Khinh trở lại, trên mặt có chút bầm tím, dọa Tư Độ giật mình. Đàm Khinh nhẹ giọng dụ dỗ Trình Tư Độ vừa rơi nước mắt, vừa lau cồn iốt cho hắn: "Ai biết a, xe ba gác chuyển hàng đột nhiên liền từ phía trên liền xông lại phía anh. Anh lúc đó không chú ý, khá tốt, không phải rất nghiêm trọng, cũng không đau như vậy."
Đàm Khinh đêm đó còn mang Tư Độ đi ăn tối tại một nhà hàng cao cấp mà bình thường hắn sẽ không đến. Vào đêm, Tư Độ chui vào trong chăn làm ấm giường, xấu hổ bắt chuyện Đàm Khinh tiến vào.
"Ấm áp sao? Cái cổ anh làm sao lạnh như vậy?" Tư Độ ôm lấy hắn.
Mười mấy ngày không gặp, cậu chính là nhớ hắn muốn chết nha.
Đàm Khinh nhắm mắt lại: "Anh buồn ngủ."
"Há, vậy anh ngủ."
Đàm Khinh nửa đêm tỉnh lại, nương theo ánh trăng nhìn thấy Tư Độ mở mắt, cau mày hỏi: "Làm sao còn chưa ngủ."
Tư Độ nhỏ giọng nói: "Đàm Khinh, trên lầu ngày hôm qua bắt cướp, em có chút sợ. Bất quá em coi chừng giùm anh, anh có thể ngủ ngon giấc. Nếu có động tĩnh, em sẽ lập tức báo cảnh sát."
Đàm Khinh vừa nhìn điện thoại di động, 2 giờ sáng.
Tư vị trong tim hắn phức tạp, xoa xoa tóc Tư Độ, "Không có chuyện gì, em ngủ. Anh ngủ đủ rồi, anh coi giữ một hồi."
"Chúng ta sau này đổi phòng ở tốt một chút. Tầng trệt cao một chút, muốn có thang máy, em không thích leo thang bộ."
"Ừm."
Đàm Khinh nghe Tư Độ nói sau này, luôn cảm thấy có chút hoảng hốt.
Sau đó Tư Độ dù sao vẫn nhớ tới ngày hôm đó.
Bọn họ ở trong chăn nóng hầm hập nói rất nhiều lời, muốn mua nhà, muốn kết hôn, muốn đi du lịch.
Bọn họ mới hơn hai mươi tuổi, quá tuổi trẻ, quá xinh đẹp, cũng quá ngây thơ.
Tới gần lúc cuối năm, Tư Độ kéo thời gian chậm chạp không chịu về nhà.
"Em về nhà, Đàm Khinh anh cũng về nhà sao?"
Đàm Khinh nói: "Đương nhiên a."
" Em không có nghe anh gọi điện thoại cho ba mẹ haizz. Nhà anh quan hệ không tốt lắm sao?"
Tư Độ dùng đôi mắt trong trẻo nhìn hắn, giống như động vật nhỏ môi đỏ lông tơ chưa trút bỏ. Đàm Khinh biểu tình phức tạp, chỉ là lông mày hơi thấp, đầy không tận tâm mà nở nụ cười một tiếng: "Bình thường thôi."
Tư Độ kéo rương hành lý về nhà ăn tết.
Đàm Khinh ở lại trong gian nhà trọ.
Tư Độ năm tới tránh né tai mắt người nhà lén lút đến ban công gọi điện thoại cho hắn: "Đàm Khinh, năm mới vui vẻ nha! Cơm tất niên nhà tụi em năm nay cũng không tệ lắm, có thịt lợn hầm miến mà em yêu thích, còn có thịt bò kho tương. Nhưng là không có bún thịt, mẹ nói thịt rau quá nhiều. Nhà anh buổi tối ăn cái gì ăn ngon vậy? Em rất nhớ cậu anh, em ở nhà mỗi ngày đều phải dẫn con nít của thân thích đi chơi, tụi nó quá nghịch ngợm, em muốn trở về. Đàm Khinh, anh nhớ em không?"
Đàm Khinh ăn một muỗng cơm chiên trứng, "Ân, nhớ em."
Trình Tư Độ liền tại đầu bên kia điện thoại cười rộ lên.
"Có thể gọi video không?"
"Phía bên anh tín hiệu rất kém."
"Ồ." Trình Tư Độ liền nói một lần, "Em rất nhớ anh. Đàm Khinh, qua mười hai giờ chính là một năm mới, sang năm anh cũng phải đối với em tốt như vậy, có nghe thấy hay không?"
"Ừm."
Lúc đầu năm, Tư Độ còn chưa có trở lại, Đàm Khinh tự mình đi lòng vòng Lôi Phong tháp.
Hắn xin xâm lần thứ nhất, cầu được quẻ xâm thật không tốt.
Hắn dọc theo đường mòn đi xuống dưới chân núi, trong lúc từ thần thoại về đến nhân gian, cảm thấy bản thân nghĩ thông suốt rồi.
Lúc Tư Độ kéo rương hành lý trở lại khu nhà trọ nhỏ, trong nhà trọ nhỏ không khỏi thiếu đi rất nhiều đồ, tựa hồ bị thu dọn qua.
Đàm Khinh bưng ra một phần bún thịt, là cậu thích nhất, mặn mềm thơm nức.
"Cám ơn bạn trai!" Tư Độ hiệp xúc thân mật mà gọi.
Khi Tư Độ đang nhét vào miệng miếng bún thịt thứ hai, nghe thấy Đàm Khinh ngồi ở đối diện nói: "Trình Tư Độ, chúng ta chia tay."
Còn không chờ Tư Độ phản ứng, hắn còn nói: "Nhà trọ cũng trả lại, em ngày hôm nay vừa vặn chuyển ra ngoài, không cần thu dọn nhiều đồ như vậy."
Tư Độ gần như nôn khan mà nôn bún thịt ra trong thùng rác, đáng thương lại mờ mịt nói: "Đàm Khinh, anh đang nói cái gì a?"
Em làm sao nghe không hiểu a? Ai là ai muốn chia tay? Ai muốn dọn ra ngoài a?
Đàm Khinh để chìa khóa lên bàn, đứng dậy: "Chìa khóa giao cho em, chủ nhà trọ hai ngày nay sẽ đến lấy. Giữ gìn sức khoẻ."
"Đàm Khinh, con mẹ nó anh đang nói gì đó! Anh có thể nói chút gì em nghe hiểu được không? Mới có vài ngày a? Anh có phải là di tình biệt luyến rồi!" Trình Tư Độ rất là tức giận.
Đàm Khinh rất nhẹ mà nói: "Được, Trình Tư Độ. Tôi muốn chia tay."
"Em chỗ nào làm không đúng sao? Anh nói với em a, em có thể thay đổi. Đừng nói với em câu nói như thế này được không!"
Đàm Khinh lại lần nữa nói một lần: "Trình Tư Độ, chúng ta chia tay. Tôi không muốn yêu em."
Sau này hắn đã nghĩ qua rất nhiều lần.
Hắn đã từng có cơ hội chống lại, Trình Tư Độ chính là quân kỳ của hắn, thế nhưng hắn lùi bước.
Hắn cảm thấy hết thảy tình cảm tốt đẹp cũng không nên khổ cực như vậy.
Tình yêu rất tốt đẹp, thế nhưng hắn thừa nhận sự yếu ớt của nó, bấp bênh cùng vô thường.
Rất giống khi còn bé muốn ăn kẹo hoa quả trong cửa hàng tiện lợi, cha mẹ rõ ràng đã đáp ứng, lại đánh lòng bàn tay của hắn, nói tại sao tham ăn như vậy.
Được rồi, vậy hắn sẽ không nghĩ tiếp tục muốn, hoặc là nói, không dám tiếp tục muốn nữa.
|
Chương 16: (Hoàn) Edit + Beta: Ruby
- -----------
Trình Tư Độ cùng Đàm Khinh sau đó không có tiếp tục liên lạc.
Đợi đến mùa đông, hoa tuyết bay lượn, Trình Tư Độ bị cảm mạo theo mùa.
Trình Tư Độ lần này nghĩ, hi vọng chính mình cảm mạo chấm dứt, chính mình sẽ triệt để hết hy vọng.
Trường tình là bệnh trầm kha khó chữa khỏi, cậu quanh năm bị bệnh, đã thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Trình Tư Độ thử lý giải Đàm Khinh, cũng khoan dung chính mình, bởi vì phân lượng tình yêu quá nhẹ, phân lượng mỗi người cũng quá nhẹ.
Cậu chỉ là tình cờ cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy trái tim nơi ấy hình như trống không một khối, cậu tự giễu, chẳng lẽ là loại hình mới của bệnh tim sao?
Trình Tư Độ nói cùng cả nhà một tiếng, nói đêm nay tăng ca. Cậu không có cách nào cắt đứt với người nhà, chỉ là tận lực mỗi ngày lộ diện, như ứng phó đi làm đánh thẻ. Mẹ đã mở một mắt nhắm một mắt, quyết định cho cậu xem mắt, Tư Độ vòng quanh trong đó, chẳng qua là cảm thấy rất mệt.
Phần mềm chữa bệnh mà công ty Đàm Khinh mở rộng tiến vào thời gian kiểm tra.
Phần mềm cài đặt cũng gửi đến trong điện thoại di động Trình Tư Độ.
Cậu download cài đặt, đơn giản xem sơ qua công năng.
Có lẽ bởi vì quá tẻ nhạt, quá muốn tìm người nói chuyện, cậu bắt đầu trò chuyện cùng dịch vụ khách hàng thông minh.
【 Mày và siri giống nhau sao? Cũng không giống nhau đi. Nó thông minh hơn mày. 】
【 Ngày mai sẽ mưa sao? 】
【 Mày thật thảm, làm việc hai mươi bốn tiếng, vẫn không có tiền. So với mày, tao cảm thấy mình rất hạnh phúc. 】
【 Tao xem phim, trí tuệ nhân tạo cũng sẽ có tình cảm, mày sẽ thích những nhân viên hỗ trợ khách hàng khác sao? 】
Hành vi tẻ nhạt của Trình Tư Độ dẫn tới chú ý của nhân viên làm việc tổ kỹ thuật, đem điểm này trên hội nghị thường kỳ nói ra, cũng giao đến trên bàn làm việc Đàm Khinh.
Đàm Khinh lật qua lật lại, liền dùng nó để úp mì tôm.
Khi vừa sắp đầu xuân, phần mềm chính thức đưa vào thị trường. Bởi vì công năng đa dạng mà chuyên nghiệp, ranh giới rõ ràng dễ dàng thao tác, tính tư mật liền rất mạnh, cho nên được rất nhiều khen ngợi, sau khi một số công năng lần lượt cải thiện huỷ bỏ hạn chế, thong thả tiến vào giai đoạn sinh lời.
Khi Trình Tư Độ nhận được lời mời tiệc khánh công đang vùi ở nhà uống trà sữa nóng. Tư Doanh ở nhà bếp mân mê hồi lâu, nói là món ăn ngon như tiệm nào đó, kỳ thực hoàn toàn không có giống vậy.
Trình Tư Độ suy nghĩ rất lâu, quyết định sơ sơ mà đi liếc mắt nhìn, ăn bớt chút nguyên liệu cao cấp, sau đó liền rời đi.
Cậu hiếm thấy mặc cả bộ đồ tây, bên ngoài còn mặc áo khoác, ăn mặc thanh sảng tuấn tú, nhưng lúc ra cửa bị lạnh đến run lẩy bẩy, tiến vào hội trường sau đó cũng chỉ lo uống latte nóng.
Chủ nhiệm cũng tới, lôi kéo cậu xã giao giới thiệu, bất tri bất giác lại uống rất nhiều rượu.
Lúc cậu ở WC nôn tựa hồ nhìn thấy Đàm Khinh, khuôn mặt đỏ bừng mà hô một tiếng "Đàm Khinh".
Không ai đáp lại cậu, cậu liền coi chính mình say đến thần trí mơ hồ.
Thế nhưng cậu vẫn như cũ tự nhiên mà lầm bầm: "Đàm Khinh, em thật khó chịu, còn muốn ói. Em muốn về nhà, muốn uống chút sữa bò nóng." Cậu càng nói càng thái quá, " Em muốn đến trên đỉnh Everest hóng gió, muốn đem chuỗi trân châu lên tặng cho một cô bé gái đáng yêu, muốn bay... Em còn muốn một nắm cỏ đuôi chó."
Có người vác cậu lên, âm thanh rất nghiêm nghị: "Không có thứ gì."
"Thật hung ác a." Trình Tư Độ nghĩ.
Lúc Trình Tư Độ bị nhét vào ghế sau xe không có bất kỳ phản kháng, còn rất vui vẻ mà hát "Mùa xuân hoa sẽ nở, chim chóc tự do tự tại", cậu hi vọng chiếc xe màu đen này có thể chạy đến ngoài chân trời xa xôi, rất xa rất xa, xa tới mức cậu biến thành hằng nga hoặc là thỏ, cũng nhớ không nổi bất kỳ chuyện phiền lòng nữa.
Đàm Khinh quay đầu lại nhìn cậu, "Con ma men."
"Đàm Khinh Đàm Khinh, tiếp tục tồn tại là vì cái gì?"
"Không biết."
"Đàm Khinh Đàm Khinh, em hiện tại hình như trôi trên bầu trời của thành phố này, ai tới kéo em một cái a?"
"..." Đàm Khinh không hề trả lời cậu.
Hắn mang Tư Độ về nhà, rất đê tiện mà hỏi, anh có thể làm em sao? Tư Độ gật đầu, còn thật biết điều mà cởi quần áo xuống, tách hai chân ra.
Tư Độ mắt say lờ đờ mông lung mà nhìn về phía trước, một hồi là mặt Đàm Khinh, một hồi là trần nhà sẫm màu, một hồi lại phảng phất thấy được một chính mình khác gào khóc.
Sáng ngày thứ hai, Tư Độ tỉnh lại, cả khuôn mặt sưng như đầu heo, không đáng yêu không đẹp đẽ, nhưng rất nhẹ nhàng mà cười cười: "Đàm Khinh, chúng ta có thể làm bạn bè chứ."
Tất cả quanh đi quẩn lại hình như trở lại điểm bắt đầu.
"Anh quấn khăn quàng cổ em đi rồi." Tư Độ gởi nhắn tin cho Đàm Khinh, "Vậy em quấn cái gì?" Bọn họ đêm hôm qua vừa mới cùng nhau. Mặc dù là bạn bè, thế nhưng là có thể bạn bè trên giường, bởi vì biết được cả đời này làm tình nhân cũng khó khăn.
Đàm Khinh một hồi lâu mới trả lời: " Trong tủ anh hình như có cái Burberry, em quấn đỡ đi."
"Em chỉ thích cái của em!"
"... Ngày khác trả lại em."
Tư Độ phát hiện, nếu như không ôm ấp mong đợi vô vọng, chính mình xác thực thoải mái vui vẻ rất nhiều.
Đàm Khinh bận rộn mở rộng phần mềm, mấy ngày nay bay khắp nơi, thật vất vả hạ cánh về nhà, nhìn thấy Trình Tư Độ ngủ ở trên giường của hắn.
Hắn không đánh thức cậu, chính mình đi vào tắm, sau đó nấu bát mì.
Tư Độ ngửi thấy mùi vị bay ra, cướp đi một miếng mì trên đũa hắn.
Tất cả những thứ này tựa hồ với rất nhiều năm trước đều không có gì khác nhau.
"Đàm Khinh, cái này tặng cho anh." Tư Độ từ trong túi móc ra sợi dây đỏ, "Trong Tự Miếu từng khai quang."
"Anh lại không xin cái gì."
"Em xin giúp anh, bình an khỏe mạnh, vạn sự suông sẻ. Tốn hết năm trăm đồng của em haizzz." Trình Tư Độ ngũ quan nhăn lại một đống, hình như rất đau lòng.
"Em để anh mặc âu phục mang cái này?"
"Vậy giấu ở trong túi đi."
Đàm Khinh qua loa mà cất dây đỏ vào túi, sau đó tiếp tục ăn mì. Trình Tư Độ liền trộm một miếng thịt bò trong bát hắn.
Cách thời gian vài ngày, Đàm Khinh trên đường đi làm gặp phải tai nạn xe cộ liên hoàn, nhắc cũng khéo, ngày đó vừa vặn tâm huyết dâng trào đổi con đường lúc thường không đi, đang đi hướng công ty, đường cái lân cận truyền đến tiếng va chạm thật lớn.
Xảy ra tai nạn xe cộ.
Con đường kia là hắn vốn là sẽ lái xe.
Đàm Khinh sợ hãi không thôi, lại cảm thấy là dây đỏ Trình Tư Độ nhét vào bóp tiền hắn có tác dụng, nhưng nghĩ như vậy xong liền cảm thấy chính mình quá mức mê tín.
Đàm Khinh đang muốn gọi điện thoại cho nói chuyện này Tư Độ, Tư Độ lại nằm viện.
Lúc Đàm Khinh đi bệnh viện thăm cậu, Tư Độ rất ngượng ngùng: "Ôi chao, ai nói cho anh? Một chút bệnh, anh bận rộn như vậy tới đây làm gì?"
Đàm Khinh nhìn nhìn loại bệnh tim viết trên giường bệnh cậu, dùng phần mềm chữa bệnh tìm tòi một chút, sắc mặt xanh mét, "Em chỉ cái này nói là bệnh vặt?" Đàm Khinh nổi trận lôi đình, đời này đều không phát hỏa lớn như vậy, "Em cảm thấy đây là bệnh vặt? Anh không cần biết phải không?"
Y tá tiến vào hét lại hắn, để cho hắn giữ yên lặng. Đàm Khinh ngồi ở trên băng ghế bên cạnh, bàn tay rộng lớn nắm chặt tóc ngắn, mu bàn tay nổi cả gân xanh, như con sư tử đực nổi giận.
Tư Độ mặc đồ bệnh nhân sọc trắng xanh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhẹ nhàng cười: "Thực không có chuyện. Em mới vừa thấy anh gọi điện thoại cho em, không có tay nhận, đều tiêm thuốc hết, chuyện gì a?"
"Không..."
Đàm Khinh cảm thấy nghĩ mà sợ, cảm thấy sợi dây đỏ này quỷ quái, như là muốn lấy mạng đổi mạng.
Đàm Khinh nghĩ, chuyện trên đời này, quả nhiên là nhất sơn buông nhất sơn cản(*) sao?
(*) buông tha người này, người kia sẽ gánh chịu
Hắn tại sao lại không thể có chút ngày tháng sống yên ổn vui sướng?
Hắn và Trình Tư Độ cũng đã không mộng tưởng hão huyền, đều nghiền nát xương cốt tái tạo thân bùn, tại sao không thể để cho bọn họ vụng trộm vui sướng mấy năm?
Đàm Khinh để lại người giúp việc ở bệnh viện, buổi tối tiệm ăn nhanh lân cận mua về đồ ăn thanh đạm cho Tư Độ.
"Mẹ em đâu?"
"Em không nói cho bà biết, kỳ thực em đều mời xong hộ công." Tư Độ cười, "Lại cho em ăn thêm miếng thịt."
Đàm Khinh liền vừa cho cậu ăn miếng thịt, lại nói: "Cải xanh cũng phải ăn."
Buổi tối Đàm Khinh một mình chạy đến ban công uống bia. Bên cạnh đã có người vừa uống vừa khóc, hình như là người thân bị ung thư gan thời kì cuối.
Biết bao thống khổ a. Đàm Khinh nghĩ.
Hắn không cha không mẹ, không vợ không con, một thân một mình.
Thứ nên có được còn chưa có được, nên mất đi sớm đã mất đi.
Ngược lại mệnh đều rách nát như vậy, tiếp tục tầm thường một chút, lại hỏng một chút, tiếp tục lòng tham một chút thì thế nào chứ?
Tư Độ buổi tối ngủ không yên, cho là Đàm Khinh ngủ say, liền lén lút kéo tay hắn, nhỏ giọng nói chuyện một hồi, như bạn nhỏ kể chuyện xưa thôi miên chính mình.
"Tư Độ." Đàm Khinh đột nhiên mở miệng.
Trình Tư Độ sững sờ, "Anh không ngủ a?"
Đàm Khinh ngồi dậy, nhìn từ trên cao xuống mà nhìn cậu, Tư Độ còn không tim không phổi mà cười.
PeterPan ngây thơ vui vẻ mà hắn đã từng yêu cũng từng bỏ lỡ.
Đàm Khinh đột nhiên hôn hai má Tư Độ.
"Anh, anh làm gì á?" Tư Độ có chút nói lắp.
"Muốn lại đòi em trở về. Anh chịu đủ lắm rồi." Đàm Khinh nhìn cậu, tuyệt quyết lại cố chấp, "Dựa vào cái gì anh vĩnh viễn phải từ bỏ?"
Tư Độ rõ ràng hắn có ý gì, cậu tựa hồ vốn nên vui sướng đến mức kêu to, thế nhưng cậu giờ khắc này lại âu sầu trong lòng.
"Đàm Khinh, em rất sợ."
Đàm Khinh rõ ràng, thế nhưng hắn không cho phép Trình Tư Độ lùi bước.
Đàm Khinh cả đời tức giận thành ngày hôm nay, nếu vận mệnh để cho hắn không còn đường quay đầu, vậy hắn liền vĩnh viễn không quay đầu.
Tư Độ lại cùng Đàm Khinh giống như cuộc sống tình nhân, cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau đi dạo, cùng nhau ngủ ở cùng trên một cái giường. Nếu như thành thị là biển cả, vậy khu nhà bọn họ chính là con thuyền trôi nổi ngoài khơi.
"Đàm Khinh, chúng ta đi mua chiếc đèn bàn đi."
Thật lâu trước kia, Tư Độ liền muốn mua một chiếc đèn bàn đẹp đẽ. Cậu nói đỉnh đầu giường phải có một chiếc đèn bàn mới có cảm giác gia đình.
Bóng đèn dưới chụp đèn nhung tơ màu xanh lục minh minh diệt diệt, chiếu ra khuôn mặt tươi cười dung mạo cong cong của Tư Độ.
Đàm Khinh nhìn cậu, liền tắt đèn đi, sau đó hôn một cái ở trên môi cậu.
Bọn họ không thèm nghĩ nữa lúc nào sẽ bị sóng lớn đánh đổ, nếu như chết chìm, liền nắm theo nước khoái khoái lạc lạc mà ngủ ở trong bụi san hô quất cam hồng nhạt.
- ---------oOo----------
|