Chích Thị Vi Nhĩ
|
|
Chương 40
“Vân Kha…” Lặng yên sau một lúc lâu, Vân Dạ đột nhiên mở miệng khẽ gọi. “Chuyện gì?” Vân Dạ xoay đầu lại, nhìn thẳng hai tròng mắt Vân Kha, ngữ khí trầm thấp mà kiên định: “Ta muốn ngươi biết, ta làm hết thảy chuyện này chỉ là vì ngươi!” “Ta biết…” Vân Kha trong lòng căng thẳng, cảm động nắm chặt tay Dạ Nhi. “Vậy ngươi có nguyện ở trước mặt Thủy thần thề, kiếp này chỉ yêu một mình ta, chỉ thuộc về một mình ta?” “Dạ Nhi?” “Thề, cho dù ta có xảy ra bất trắc gì… Ngươi cũng sẽ không yêu những người khác, sẽ không nhìn những người khác dù chỉ một cái liếc mắt, kiếp này chỉ nghĩ một mình ta, chỉ yêu một mình ta!” Vân Dạ không chút nào che dấu ý đồ ích kỷ bá đạo của mình. Hắn biết Vân Kha trên phương diện cảm tình là có chút trì độn, nhưng hắn quyết không đem tâm tình hiện tại lo được lo mất mà nói ra. Nhớ rõ ngày ấy bên cạnh ao, Vân Kha từng nói qua sợ chính mình không có tình thâm với hắn, sợ có một ngày sẽ phụ hắn. Hắn trả lời: “Tình một chữ, trong tâm mà thôi, tại sao lại nói sâu cạn…. Nếu có một ngày ngươi thương người khác mà phụ ta, ta cũng không thể nói gì hơn. Nhưng chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ nghĩ biện pháp đem ngươi cướp về, không chỉ con người của ngươi, còn có lòng của ngươi.” Chính là hôm nay, hắn không nắm chắc như lúc trước. Nghĩ đến ngày ấy trong miếu đổ nát, chính mình bị cậu cứu tỉnh, cậu cũng nói: “Ngươi hai lần đại thương thai khí, thiếu chút nữa thai nhi khó giữ được. Lại thi quá cửu chuyển kim thâu thuật, thân mình hao tổn quá lớn. Bằng thân mình ngươi hiện tại, chỉ sợ không chịu đựng được sinh sản. Ta vốn định mượn cơ hội này cho ngươi lạc thai, đáng tiếc rốt cuộc quá muộn, thai nhi đã quá lớn, nếu lúc này đứa nhỏ khó giữ được, ngươi cũng không còn tính mạng. Hiện tại tình trạng này ta cũng không có cách nào, chỉ có thể tận lực giúp ngươi điều dưỡng thân thể, tương lai sinh sản, ta sẽ bảo vệ tính mạng ngươi, chỉ sợ ngươi phải trả giá lớn vượt qua tưởng tượng của ngươi.” Vân Dạ ở trong cốc học y nhiều năm, thân thể của chính mình rốt cuộc vẫn là hiểu rõ nhất. Hắn dùng tất cả tâm cơ, thủ đoạn, cuối cùng lấy phương thức này chiếm được Vân Kha, làm cho hắn thừa nhận tình cảm của mình. Nếu như mình thực sự sinh sản có gì bất trắc, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hắn cùng với cậu bất đồng, sẽ không để người mình yêu trong lòng còn tồn người khác. Vân Kha tương lai nếu yêu người khác, như vậy cho dù lên trời trời hay xuống hoàng tuyền, hắn cũng không cam lòng, nhất định phải cùng Vân Kha đời đời kiếp kiếp. Kiếp sau là chuyện hắn không biết, nhưng là kiếp này hắn tuyệt không cho phép Vân Kha ôn nhu, bao dung, yêu say đắm với người khác. “Đừng nghĩ bậy!.” Vân Kha cả kinh, vội vàng trách mắng. Trong lòng bàn tay lại nhịn không được toát ra mồ hôi lạnh. Vân Dạ không để ý tới, như trước nói: “Ta không bảo ngươi lấy thân phận cửu ngũ chí tôn, tư cách vương triều đế vương thề. Ta muốn ngươi lấy Vân Kha, tâm Vân Kha đối ta hứa hẹn! Ngươi có nguyện ý hay không?” Vân Kha nhìn chăm chú Vân Dạ thật sâu, thấy đáy mắt hắn che dấu một phần bất an. Dù sao, hắn sắp sửa đối mặt với việc phải trả giá vượt quá tưởng tượng của bản thân! Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Dạ Nhi, vẻ mặt Vân Kha là như thế ôn nhu, ấm áp như ánh nắng ngày xuân. “Ta nguyện ý!” Kéo tay Dạ Nhi, hai người đi tới trước Thủy thần điện. “Trẫm, Vân Kha, hoàng đế thứ hai mươi lăm Minh Nguyệt vương triều, ở trước mặt Thủy thần thề, kiếp này chỉ yêu Vân Dạ, chỉ thuộc về Vân Dạ! Cuộc đời này thề, bất ly bất khí, vĩnh viễn không ly khai!” (bất ly bất khí: quyết không rời bỏ) Vân Kha dùng lời ôn nhu thanh nhã nói ưng thuận cả đời chi thệ, Vân Dạ không khỏi cảm động. “Cuộc đời này thề, bất ly bất khí!” Vân Dạ thì thào nói. Hai người nắm chặt tay nhau, cảm giác đây là thời khắc thần thánh, ở trước mặt Thủy thần, bọn họ cuối cùng ưng thuận lời thề chung thân. Cuộc đời này này thề, vĩnh viễn không biệt ly! Khi hai người dắt tay nhau trở về Say trà cư, sắc trời đã tối. Trong lòng nhau đều tràn ngập vô hạn nhu tình, chỉ cảm thấy vô luận tương lai như thế nào, bọn họ cũng vĩnh viễn thuộc về nhau, không chút sợ hãi. Trở lại nội thất, thấy bình dược trên bàn Thẩm Băng Phong đưa, Vân Dạ nở nụ cười: “Đêm nay tựa như đêm tân hôn chúng ta, ngươi cảm thấy được chúng ta nên làm thế nào?” Vân Kha nhẹ nhàng hôn hôn trán hắn, rồi mới chậm rãi che lại đôi môi hắn… Ngày tốt cảnh đẹp chẳng nề hà ngày nào. Thời gian một ngày một ngày trôi đi, thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi. Mười ngày sau, Vân Kha nhận được biên cảnh mật báo, thời khắc này cuối cùng đã tới
|
Chương 41
“Ta muốn cùng ngươi đi!” “Không được!” “Ta mới là Thống soái Huyền Vũ đại quân!” “Vậy cũng không được” “Thật sự là nực cười. Có cái gì không được! Ta không nhớ rõ Hoàng Thượng từng hạ chỉ thu hồi binh quyền của ta!” Vân Kha có chút đau đầu nhìn người bốc đồng trước mắt. Tự hắn luôn do dự mãi, cuối cùng vẫn là quyết định khi sắp sửa đi Viêm cảnh đốc chiến nói chi tiết cho Dạ Nhi. Dạ Nhi lúc đầu khiếp sợ, sau biết việc này đã định, liền kiên quyết cùng với hắn đi. Nói giỡn a! Hắn bây giờ thân mình như vậy, sao có thể để hắn đi chiến trường nguy hiểm?. Hắn vẫn nghĩ mình vẫn là Thiên đại tướng quân năm trước sao? “Dạ Nhi!” Vân Kha ôn nhu gọi hắn, chính là Vân Dạ sắc mặt xanh mét, ngồi ở bên giường, cũng không thèm nhìn hắn một cái. “Tin tức đưa tới nói Huyền Vũ đại quân đã phá tam quân Viêm quốc, Võ Lương Từ đã đưa mật hàm tới, hiện tại binh sĩ đang ở ngoài bên thành Hàm Quan. Muốn công phá Viêm quốc nhất định phải phá được quan khẩu (cửa thành) này, chỉ cần công phá này quan, Viêm quốc sẽ diệt vong. Trẫm… Ta vô luận như thế nào cũng phải đi.” “Ngươi muốn đi đâu cứ đi, ta cũng không ngăn cản ngươi. Miễn cho sau này bị nhóm nguyên lão hoàng triều trách cứ. Chính là ta muốn đi, ngươi cũng không quản được ta!” “Dạ Nhi, ngươi hiện tại cái dạng này, sao có thể xuất cốc? Cho dù ngươi không nghĩ vì mình, cũng phải vì đứa nhỏ ngẫm lại a!” Vân Kha có chút nóng nảy vội la lên. “Ngươi nói ta hiện tại cái dạng này không thể ra cốc, vậy còn ngươi thì sao?” Vân Dạ xoay người lại, hai tròng mắt lợi hại nhìn chăm chú Vân Kha. “Ngươi vết thương cũ tái phát đã nhiều ngày? Ngươi cho ta không biết sao! Ngươi hiện tại còn muốn ra chiến trường! Nói cái gì đốc thúc chiến sự, sợ là phải ngự giá thân chinh đi! Ta biết ngươi chờ đợi ngày này đã lâu rồi, bất quá ngươi không cần nói mỗi ta, ngươi cũng phải hảo hảo chiếu cố chính mình.” Vân Kha nhất thời không biết nên làm gì. Hắn cũng biết mình ngày đêm bên cạnh Dạ Nhi, việc này sớm muộn gì cũng giấu không được. Chính là không nghĩ tới Dạ Nhi hội ở phía sau đột nhiên lấy lý do này trách mình rồi đòi cùng ra chiến trường. Suy nghĩ một lúc lâu sau, Vân Kha ngồi vào bên cạnh Vân Dạ, ôn nhu nói: “Thân thể của ta ngươi cứ yên tâm đi. Trong đại quân có phần đông tướng lãnh bảo hộ, lại có ngự y ở, ta nhất chịu không nổi thương, nhị sinh không được bệnh. Điểm ấy vết thương cũ cũng không có gì, như thế nhiều năm, không phải điều dưỡng rất tốt sao. Ngươi an tâm ở trong cốc tĩnh dưỡng, ta đi khích lệ binh sĩ đánh trận rồi sẽ trở lại…” Vân Dạ không chút khách khí hừ lạnh một tiếng, hai tay đặt trên bụng. Hơn nửa tháng này có Vân Kha bên cạnh, Vân Dạ tâm tình rất tốt, điều dưỡng thỏa đáng, đứa nhỏ cũng giống đột nhiên ăn linh đan diệu dược bình thường, càng không ngừng lớn dần. Chính là mấy ngày này, trên người đã nặng nề hơn rất nhiều. Điều này làm cho Vân Dạ vốn luôn luôn thân thủ mạnh mẽ, phi thường không thích ứng. Đối với thân thể mình phản cảm cực kỳ, chỉ là vì đứa nhỏ, vì Vân Kha, hắn mới cố gắng nhẫn nại. Kỳ thật hắn cũng hiểu được chính mình hiện tại vô luận thế nào cũng không được tới chiến trường. Không chỉ có tình hình thân thể không để cho phép, bên trong lục quân, sợ cũng chưa ai thấy qua tướng quân mang thai mà tới chiến trường thống lãnh binh sĩ. Huống chi mình lấy nam tử thân nghịch thiên dựng dục con nối dòng, ở trong mắt nhiều người cũng là phi thường khó tin. Chính là nghĩ đến Vân Kha, mặc dù từ nhỏ tập cưỡi ngựa bắn cung phòng thân thuật, nhưng rốt cuộc chưa từng luyện qua võ công. Lại thụ thương quá nặng, thân mình yếu ớt. Hiện tại lại muốn đi chiến trường… Bản thân hắn từng mang binh đánh giặc, chiến tranh loại sự tình này, tùy thời cơ đều sẽ có những biến hóa lớn. Vân Kha nói là đi đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ quay về, nhưng vạn nhất quân tình có biến, hết thảy liền nói không chính xác. Huống chi mình hiện tại tới lúc lâm bồn không tới ba tháng nữa… Vân Kha đại khái biết Dạ Nhi suy nghĩ cái gì, vươn hai tay ôm vai hắn nói: “Ngươi yên tâm, trước ngày Trung thu ta nhất định trở về, hảo hảo bồi ngươi. Chúng ta một nhà ba người đón Tết trung thu, được không?” Vân Dạ nghe hắn nói ‘một nhà ba người’, hơi hơi động tâm. Nhưng lập tức nghĩ đến hắn muốn đi chiến trường đốc chiến, nói không chừng còn muốn ngự giá thân chinh, tuy rằng ngoài miệng nói thoải mái, nhưng ở trên chiến trường sẽ gặp không ít nguy hiểm, nhịn không được giận lên, bỏ tay Vân Kha ra nói: “Ở trong lòng Hoàng Thượng, quốc sự đương nhiên nặng nhất! Thiên hạ nặng nhất! Vân Dạ ta đáng là cái gì! Hoàng Thượng nếu thật sự trong lòng có ta, có đứa bé này, thì đã không ra chiến trường!” Vân Kha gặp Dạ Nhi không thể nói lý, biết rằng một khi Vân Dạ gọi mình là ‘Hoàng Thượng’ nghĩa là đang tức giận. Vân Kha thở dài, biết hắn đây là vì mang thai, tính tình trở nên táo bạo dễ giận, không suy nghĩ bằng lý trí. Bằng không lấy tính tình hắn luôn luôn lãnh ngạo không kềm chế được tính cách, sao nói ra lời nói như phụ nhân (phụ nữ có chồng) oán giận chồng đi với người khác. Chỉ phải ôn tồn nhỏ nhẹ. Vân Dạ lại không chút nào cảm kích.
|
Chương 42
Hai người nghiêm mặt, Đồng Khu mang dược tiến vào. Vừa vào bên trong Đồng Khu liền cảm giác không khí không đúng, muốn lui ra ngoài. Chính là nghĩ dược này là cực trân quý, Cốc chủ từng ngàn lần dặn dò sau khi sắc thuốc xong phải trong vòng một khắc uống thuốc hết, nếu không dược hiệu sẽ không còn. Hắn đành phải cứng rắn tiến lên: “Thiếu chủ, ngài mau uống dược.” Vân Dạ nghiêng đầu đi không để ý tới. “Thiếu chủ, nên uống dược.” “Không uống, đi ra ngoài!” “Thiếu chủ…” Đồng Khu do dự. Vân Kha thấy thế liền tiếp nhận chén thuốc, vừa muốn đem qua, còn không nói chuyện, Vân Dạ đã ngửi thấy vị thuốc đông y, đột nhiên hướng phía sau vung tay lên, phẫn nộ quát: “Ngươi điếc sao! Ta nói ta không uống!” Chỉ nghe ‘Choang’ một tiếng, chén thuốc rơi xuống, thuốc dội vào người Vân Kha, chén thuốc cũng dập nát từng mảnh trên mặt đất. Vân Dạ cả kinh! Vân Kha sắc mặt đại biến. Vân Kha tính tình luôn luôn nhu hòa, nhưng không phải không biết cáu giận. Hắn xuất thân hoàng thất, quý vi thiên tử, từ nhỏ đến lớn, ai dám làm trái tâm ý hắn! Chính là Vân Dạ, tuy là hắn từ nhỏ cưng chiều quá mức nhưng cũng chưa bao giờ để hắn ở trước mặt mình làm càn. Lúc trước ý đồ của Vân Dạ ở Chiêu Dương phủ vô lễ, hành động bạo lực ở ngự thư phòng đều khiến Vân Kha nổi giận. “Ngươi… Làm càn!” Vân Kha cũng giận, nhịn không được quát. Chính mình ôn tồn tận tình khuyên bảo hắn cả một buổi sáng, miệng khô lưỡi khô tâm tình mỏi mệt, hắn lại vẫn như cũ quyết giữ ý mình. Hiện tại lại như thế tùy hứng vô lễ. Vân Dạ cũng biết mình làm quá phận, bản thân có chút bất an. Ai ngờ ngẩng đầu lại thấy Vân Kha vẻ mặt tức giận lớn tiếng quát mình, làm sao còn có ôn nhu ngày xưa, máu nóng cũng không khỏi bốc lên: “Ta luôn luôn làm càn như thế, Hoàng Thượng cũng không phải hôm nay mới biết.” Hắn lời này rõ ràng là phải kích động Vân Kha thêm tức giận. “Vân Dạ! Ngươi đừng tưởng rằng trẫm cưng chiều ngươi yêu ngươi, là có thể chịu được ngươi tùy hứng làm bậy.” Vân Kha khí phách đế vương lập tức hiện lên, nhịn không được xưng ‘trẫm’. Vân Dạ vừa thấy thế, cảm giác ủy khuất càng tăng, lại quật cường quay mặt qua chỗ khác, vẫn như cũ lạnh giọng lãnh khí nói: “Hoàng Thượng nếu không muốn nhẫn thì không cần nhẫn, cũng không ai bức ngài!” “Hảo! Hảo!” Vân Kha tức giận đến phát run, nhịn không được nói: “Ngươi nếu nói vậy, trẫm cũng không lưu lại nữa, hôm nay sẽ rời Vạn Hoa Cốc để cho nơi này thanh tĩnh.” Nói xong Vân Kha phất tay áo rời đi. Đồng Khu đứng một bên vẫn không nói một lời. Hắn thấy Hoàng Thượng rời đi cũng theo yên lặng lui ra. Hắn hiểu thái độ làm người của Vân Dạ, biết Vân Dạ không muốn ở trước mặt người khác tỏ ra yếu thế. Trong phòng cũng chỉ còn lại Vân Dạ một người. Hắn chậm rãi đè lại bụng, ngã xuống giường. Vừa rồi thai nhi bắt đầu nháo động, lúc này càng thêm lợi hại. Trước kia mỗi lần như thế Vân Kha đều đã giúp hắn chậm rãi xoa bụng trấn an đứa nhỏ. Nói cũng kỳ quái, thai nhi đặc biệt nghe hắn, không lâu sau sẽ yên tĩnh, làm cho mình cảm thấy bớt khổ sở không ít. Chính là hiện tại… Vân Dạ cảm thấy tuy rằng ủy khuất thương tâm, nhưng thấy Vân Kha phất tay rời đi, lại càng thêm hối hận hành vi ngu xuẩn vừa rồi của mình. Nằm trên giường nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới Vân Kha nói phải rời khỏi Vạn Hoa Cốc. Lần này từ biệt, không biết có thật có thể Trung thu tái kiến. Nếu hắn ở trên chiến trường bị thương thì làm sao lo liệu? Nếu vết thương cũ tái phát thương thế tăng lên làm sao lo liệu? Chính mình khi đó sắp sanh, vạn nhất không đợi được hắn trở về đứa nhỏ liền lâm thế làm sao lo liệu? Vạn nhất…vạn nhất chính mình không bảo hộ tánh mạng làm sao lo liệu? Nói không chừng từ nay về sau hai người sẽ gặp thiên nhân vĩnh cách… Càng nghĩ càng nhịn không được hoảng hốt bất an, tim đập càng lúc càng nhanh. Vô luận như thế nào, hắn không thể để cho Vân Kha cứ như vậy rời đi! Bất chấp đau bụng, Vân Dạ đột nhiên đứng dậy, đuổi theo.
|
Chương 43
Kỳ thật lúc Vân Kha đi ra khỏi phòng trong lòng lập tức hối hận, cáu giận chính mình vừa rồi không nên cùng Dạ Nhi giận dỗi. Phải biết rằng hắn hiện tại thân mình không hảo, vì mình, hắn đã trả giá nhiều như thế, mình làm cho hắn phát giận lại còn phất tay áo bước đi. Bởi vậy hắn một bước ra Say trà cư, đứng ở viện cửa lo lắng muốn hay không trở về. Đang do dự, đã thấy Thẩm Băng Phong ở phía đối diện đi tới. “Hoàng Thượng hiện tại muốn đi?” Thẩm Băng Phong thần sắc lạnh như băng nhìn Vân Kha. Vân Kha không nói gì, vẻ mặt nghiêm trang, nhìn lại Thẩm Băng Phong. Vô luận như thế nào, mình cũng phải đi chiến trường, phá thành Viêm quốc, đây là năm đó hắn ở trước lăng mộ phụ hoàng phát hạ lời thề! “Hoàng Thượng còn tính toán trở về?” “Trước khi Dạ Nhi sinh đứa nhỏ trẫm nhất định sẽ trở về.” Thẩm Băng Phong cười lạnh một tiếng: “Thẩm mỗ vốn tưởng rằng ngươi cùng người khác không giống nhau, đối Vân Dạ thật tâm, ai ngờ đúng là ta đã lão nên sai lầm rồi.” “Cốc chủ có ý tứ gì?” “Hoàng Thượng rốt cuộc vẫn là Hoàng Thượng, quốc gia thiên hạ, vĩnh viễn là quốc sự đệ nhất. Nhân gian tình yêu, từ nay về sau có thể từ từ sắp xếp!” Thấy Vân Kha nhíu mày, Thẩm Băng Phong nói tiếp, “Hoàng Thượng không cần nhíu mày, Thẩm mỗ không có ý tứ gì khác. Nam nhi chí ở bốn phương, nguyên bản lấy đại sự làm trọng! Huống chi Hoàng Thượng quý vi vua một nước, trọng trách nặng nề, rất nhiều việc phải làm, lại càng phải làm tốt hơn những kẻ khác.” “Trẫm cũng là thân bất do kỷ!” “Hảo một câu thân bất do kỷ!” vẻ mặt Thẩm Băng Phong đột nhiên biến đổi, “Có một câu, Thẩm mỗ lâu nay vẫn muốn hỏi. Nếu Hoàng Thượng sắp phải đi, không biết Thẩm mỗ hiện tại có không mạo muội được phép hỏi?” (thân bất do kỉ: việc bất khả kháng, không thể không làm cũng không phải do bản thân muốn làm) “Cốc chủ muốn hỏi điều gì?” Vân Kha tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng có chút kinh ngạc Thẩm Băng Phong thế nhưng hỏi vào lúc này, tại nơi này Thẩm Băng Phong thần sắc nghiêm túc, gằn từng tiếng hỏi: “Thấm mỗ muốn biết, năm đó cha Vân Dạ, đệ nhất võ tướng Vân Hạo, rốt cuộc có hay không là diệu nhân của tiên hoàng Minh Đức đế!” Vân Kha chăm chú nhìn Thẩm Băng Phong một lát, chậm rãi trả lời: “Đúng vậy!” Thẩm Băng Phong nhắm lại hai mắt, rất nhanh hai tay nắm chặt. Chính mình nghi hoặc mười năm, chờ đợi hơn hai mươi năm, nguyên lai đáp án đúng là như thế. Khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, trong lòng một mảnh chua xót! Vân Kha nhớ tới Thẩm Băng Phong từng một lần danh khuynh thiên hạ, lại lúc đỉnh cao tuyên bố rời khỏi giang hồ, đồng thời phát thệ vĩnh viễn sẽ không quay lại giang hồ, tới Vạn Hoa cốc tự phong Cốc chủ. Thế nhân không rõ nguyên nhân, chỉ tưởng hắn tính tình cao ngạo cổ quái. Khả hiện tại nhìn hắn biểu tình đau khổ, Vân Kha cảm thấy dần dần có chút sáng tỏ. Thẩm Băng Phong khi mở lại hai mắt, ánh mắt lại trở nên có chút trống rỗng, giống như trong đôi mắt ấy chứa tình cảm quá nặng, lại dường như không có gì cả. Vân Kha nhìn thấy hắn cùng với Vân Dạ hai tròng mắt giống nhau như đúc, loại ánh mắt này, trong thoáng chốc Vân Kha cảm giác như Vân Dạ đứng ở trước mặt mình, trong lòng đau xót, tim gan như bị xé thành từng mảnh. Đang lúc lặng yên, Thẩm Băng Phong lại hỏi Vân Kha vấn đề không thể trả lời. “Ta lại hỏi ngài, Hoàng Thượng năm đó ban đầu tính toán, có phải hay không để Vân Dạ làm diệu nhân của ngài?” Vân Kha cả kinh! Thân là vua của một nước, Vân Kha tự nhiên đối tối khinh thường nói dối. Chính là lúc này hắn phải nói ra sự thật, lại cảm thấy khó có thể mở miệng. Trên thực tế, năm đó tiên hoàng cùng Vân Kha thật là có tính toán như thế. Vân Kha lúc ấy còn không rõ việc này, nhưng tuổi dần lớn, việc Nguyệt Ẩn, diệu nhân cũng sáng tỏ, hắn dần dần hiểu ra năm đó Phụ hoàng để mình đặt tên cho Vân Dạ là có ẩn ý. Thế là một năm kia khi Vân Dạ bị đón trở lại kinh thành, hắn tự mình đi thăm, ngay lúc đó hắn muốn xem một chút đứa bé này có thích hợp làm diệu nhân của mình hay không Ai ngờ trên đời này rất nhiều sự tình không thể giải thích. Vân Kha cùng Vân Dạ nhất kiến như cố (mới gặp như đã quen thân), còn nghĩ hắn mang vào cung cùng nhau. Lúc đầu có lẽ còn tính toán mượn điều này bồi dưỡng cảm tình, tiện lợi cho ngày sau làm việc. Ai ngờ thời gian càng lâu, Vân Kha đối Dạ Nhi tâm ý thay đổi. Không biết khi nào, hắn không còn muốn Vân Dạ làm diệu nhân của mình. Thế là hắn hướng phụ hoàng đề nghị tuyển người khác. Kỳ thật ở trong lòng Minh Đức đế, Vân Dạ mang chu huyết huyết mạch thuần túy, xuất thân cao quý, đối hoàng nhi lại dị thường yêu thích, không thể nghi ngờ Vân Dạ là diệu nhân tốt nhất cho nhi tử. Chính là sau đó Minh Đức đế phát hiện Vân Dạ tính tình cao ngạo lạnh lùng, làm việc làm theo ý mình, tương lai không phải kẻ có thể chịu khống chế. Liền cũng đánh mất ý niệm muốn Vân Dạ làm diệu nhân cho Vân Kha, vừa lúc Vân Kha đề nghị chọn ra người khác. Cuối cùng, hắn lựa chọn Phúc Khí. Vân Kha nhớ lại chuyện cũ năm đó, không thể phủ nhận. Lặng yên một lát, cuối cùng chậm rãi trả lời: “Đúng vậy…” Chợt nghe một tiếng động phía sau, Vân Kha đột nhiên giật mình nhìn lại, không khỏi toàn thân run lên, toát ra một thân mồ hôi lạnh. Vân Dạ sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa Say trà cư, vẻ mặt lạnh thấu xương.
|
Chương 44
“Dạ Nhi…” Vân Kha sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, biết vừa rồi những lời này Vân Dạ tất nhiên cũng nghe được, nhất thời không biết nên giải thích sao, lại không biết giải thích xong hắn sẽ có phản ứng gì. Nghĩa huynh Vân Hạo cùng tiên hoàng trong năm xưa đều đã là chuyện cũ, sự tình này lại liên quan đến quốc gia trung nghĩa, quân thần chi nghị. Dạ Nhi tuy rằng tùy hứng làm bậy, cũng không phải người không hiểu chuyện, lấy tính tình hắn, không chừng lúc này hắn sẽ oán mình. Chính là chính mình cuối cùng nói câu nói kia… “Diệu nhân?” Vân Dạ thì thào khinh niệm hai câu, biểu tình có chút nghi hoặc. “Diệu nhân cùng Nguyệt Ẩn giống nhau nguyện trung thành hoàng thất Vân quốc?” Hắn nhìn Vân Kha, lại nhìn Thẩm Băng Phong, không biết đang hỏi ai. Vân Kha do dự không đáp, Thẩm Băng Phong liếc mắt nhìn hắn, ở một bên thản nhiên nói: “Không phải. Diệu nhân có thể nói là các triều đại hoàng đế vì mình tuyển ra hộ vệ tối trung thành, dùng máu hoàng đế chế thành dược cổ. Nếu hoàng đế có gì ngoài ý muốn mà băng hà, trong vòng ba năm vì dược cổ diệu nhân sẽ nghịch huyết mà chết. Nhưng đồng thời máu diệu nhân cũng có thể vi hoàng đế kéo dài tính mệnh, bổ huyết. Có thể nói trên đời này, diệu nhân là kẻ có cùng một nhịp thở với hoàng đế, là kẻ hoàng đế tối coi trọng, là hộ vệ tối thân mật. Cho nên diệu nhân so với bất luận kẻ nào đều càng tận trung với hoàng đế, dùng tất cả mọi lực lượng để bảo vệ hoàng đế.” Nghe xong Thẩm Băng Phong giải thích, Vân Dạ vẻ mặt trở nên có chút cổ quái, nhìn Vân Kha hỏi: “Cha ta là diệu nhân của tiên hoàng?” “Đúng vậy!” Vân Kha thản nhiên thừa nhận. “Ngươi lúc trước gặp ta, lại đón ta vào cung, cũng là vì muốn cho ta làm diệu nhân của ngươi?” Vân Dạ nheo lại hai mắt, con ngươi mang theo hàn ý. “… Phải” Vân Kha cảm thấy bất an, hướng Dạ Nhi đến gần hai bước, tự giác hổ thẹn, đứng lại bất động. Vân Dạ hai tròng mắt hàn ý nhìn chăm chú Vân Kha sau một lúc lâu, đột nhiên chậm rãi quay người lại, đi về hướng viện tử (sân) của ‘Say trà cư’ Vân Kha ở phía sau nhìn hắn đau lòng nhưng bóng lưng vẫn thẳng tắp, cảm thấy lo sợ không yên. Đột nhiên Vân Dạ tập tễnh hai bước, cước bộ hỗn độn, chuẩn bị ngã sấp xuống, hắn theo bản năng bảo vệ bụng ngã về phía trước. Vân Kha trong lòng cả kinh, vội vàng chạy tới. May mắn Thẩm Băng Phong bên cạnh đi trước một bước đỡ lấy Vân Dạ. “Vân Dạ!” “Dạ Nhi!” Vân Dạ ôm bụng, mồ hôi trên trán toát ra. “Ta không sao!” Thản nhiên nói, nhưng không cách nào đẩy tay Vân Kha ra. Thẩm Băng Phong bắt mạch cho hắn, cau mày nói: “Đứa nhỏ hoạt động lợi hại như thế, ngươi còn cố chấp cái gì! Ngươi vừa rồi động khí, thân thể lại hành động quá mức kịch liệt, thai nhi sợ nhất thời nửa khắc trước cũng đã không an phận, chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn sinh non sao?” Càng nói về sau ngữ khí càng nghiêm nghị. Vân Kha nghe vậy cả kinh! “Dạ Nhi!” Vân Dạ khó chịu nói không ra lời, chỉ cắn chặt môi dưới. Thẩm Băng Phong nhẹ nhàng đem hắn ngồi trên ghế, trở lại nội thất. Vừa vào bên trong, ngửi được vị thuốc đông y, nhìn đến trên mặt đất một đống hỗn độn, Thẩm Băng Phong đem Vân Dạ lên giường, mặc dù không nói chuyện, nhưng vẻ mặt không hờn giận. Mang ra một viên thuốc cho Vân Dạ uống, lại lấy ra kim châm, vì hắn thi châm một lát. Thẩm Băng Phong y thuật thiên hạ vô song, một lát sau nhi, Vân Dạ cảm giác tốt hơn nhiều. Vân Kha luôn luôn tại bên cạnh hắn, cảm thấy khổ sở, yên lặng không nói gì. Gặp Thẩm Băng Phong thu hồi kim châm, sắc mặt Vân Dạ cũng tốt rất nhiều, liền đi tới bên giường nhìn hắn. “Dạ Nhi… Ta không…” Chính mình cũng không biết nên giải thích như thế nào cho phải. Vân Dạ mệt mỏi mở mắt ra, thấy khuôn mặt Vân Kha bàng hoàng tự trách, hai tròng mắt trần đầy áy náy cùng hối hận. Thẩm Băng Phong đứng dậy, đối Vân Kha nói: “Hoàng Thượng, các ngươi có chuyện nói ngắn gọn đi! Hắn cần nghỉ ngơi.” Lại quay đầu đối Vân Dạ không khách khí nói: “Ngươi nếu nghĩ muốn nhất thất hai mệnh cũng đừng dùng loại phương pháp này, không lãng phí công ta chuẩn bị cho ngươi dược liệu trân quý.” Nói xong, Thẩm Băng Phong quay đầu ly khai. Vân Kha ngồi bên giường, cầm tay Dạ Nhi, thấy hắn không có đẩy ra, nhân tiện nói: “Dạ Nhi, ta lúc trước thật sự có tâm tư khác tiếp cận ngươi, chính là sau đó tâm ý ta thay đổi, cũng không muốn tái cho ngươi làm diệu nhân của ta… Ta từng thề ở trước mặt Thủy thần, ngươi có tin ta không?” Vân Dạ yên lặng nhìn hai tròng mắt hắn, sau một lúc lâu, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đã nói trước Trung thu sẽ trở về, phải không?” Vân Kha nhất thời sửng sốt, lập tức đáp: “Đúng vậy! Ta trước lễ Trung thu nhất định sẽ trở về!” “… Ta cùng đứa nhỏ ở đây chờ ngươi!” Vân Dạ nhẹ nhàng mà nói, ngữ khí kiên định. Vân Kha trong lòng run lên! Vân Kha vốn thấy hắn cũng không truy vấn việc diệu nhân, cảm thấy nghi hoặc. Chính là lúc này nghe hắn ôn nhu nói ra lời này, cảm thấy có chút hiểu được. Nhớ tới vừa rồi Thẩm Băng Phong trước khi rời đi nói ‘nhất thất hai mệnh’, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt, trong lòng lại cảm giác điềm xấu
|