Á Nô
|
|
Chương 69. Đánh rơi
Do chuyện Diệp Đế bày mưu tính kế bị phanh phui, Vương phi hai ngày liên tiếp cầu kiến Trấn Bắc Vương, nhận sai xin thứ lỗi, thậm chí còn không màng danh vọng hoàng tộc quỳ xuống sám hối, Trấn Bắc Vương cũng nhất quyết không gặp mặt nàng lấy một lần, Diệp Đế tức giận, giáo huấn Vương phi một trận. Có điều đến ngày Diệp Đế khởi giá hồi cung, Trấn Bắc Vương trái lại cũng không nhắc đến chuyện hưu thê nữa. "Hoàng huynh, Vương gia sẽ tha thứ cho muội sao?" Vương phi đứng bên cạnh xe ngựa, lưu luyến không rời lau nước mắt. Nhìn dáng vẻ hoang mang lo sợ của Vương phi, Diệp Đế vừa đau lòng vừa ảo não không thôi, hận không thể rèn sắt thành thép. "Đại Nhu, muội sau này đem tính tình kiêu ngạo ương ngạnh thu liễm lại một chút, vương phủ dẫu sao cũng không thể so với hoàng cung được, núi cao sông dài, trẫm cũng không có khả năng lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ muội." Vương phi lơ đãng gật đầu, cũng không biết là nàng có nghe vào tai hay không. "Muội biết rồi, Vương gia nếu như để ý đến muội nhiều hơn một chút, muội cần gì phải đi kiếm chuyện với tiểu tiện nhân đó chứ?" Diệp Đế tức giận nói: "Muội không làm ra những chuyện ngu xuẩn kia, Huyền Kiêu nể mặt trẫm, thì hắn sẽ đối với muội như thế nào, không nói đến cưng chiều sủng ái, ít nhất cũng có thể tương kính như tân, muội sau này phải học thông minh ra một chút!" "Nga" Vương phi ủy khuất lẩm bẩm, "Huynh cũng hao tổn hết tâm tư, vẫn không thể lay chuyển được tâm của Vương gia đặt trên người tiện nhân kia, cũng không thể đuổi y ra khỏi vương phủ,..." "Tầm nhìn hạn hẹp!" Diệp Đế mắng một câu, lười giải thích thêm, nói: "Muội hãy theo huynh nói mà làm, trẫm không tin là lần này Huyền Kiêu có thể dễ dàng tha thứ lần nữa!" Vương phi nín khóc mỉm cười nói: "Muội mọi chuyện đều nghe theo hoàng huynh!" Diệp Đế hạ thấp giọng, "Giao vật đó cho muội mong muội cất giữ thật kỹ, ngày sau sẽ có cơ hội dùng đến..." ... Thẩm Ngọc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thẳng đến đêm giao thừa, cũng không thể nào hoàn toàn loại bỏ hàn khí trong cơ thể, cả ngày ho khan không dứt, thường thường còn muốn sốt cao, Biển Thập Tứ nói Thẩm Ngọc thân thể hư nhược, đối với người thường chỉ là bệnh nhẹ với y mà nói thì lại là đau đớn thống khổ vô cùng, ngoài nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ra không còn cách nào khác nữa. Đêm giao thừa, trong vương phủ khắp nơi treo đèn lồng đỏ rực, mời người bắn pháo, bầu trời đêm tỏa ra sắc màu rực rỡ, tuyết đọng cũng được chiếu sáng đến lấp lánh, bọn hạ nhân được lĩnh thưởng nhiều hơn một tháng tiền công, người người vui mừng hớn hở. Thiều Hoa Viện lại lộ ra vẻ cô quạnh, nơi này trừ nha hoàn quét dọn ra, Trấn Bắc Vương ra lệnh không cho phép bất kỳ người nào đến gần. Cho nên ngày thường bọn hạ nhân đi qua, cũng không dám đến gần, song lại lộ ra ánh mắt hâm mộ, biết nơi này là viện tử của Ẩn phi, Trấn Bắc Vương thích y vô cùng, chỉ là thật đáng tiếc, tiểu mỹ nhân này dường như không quá an phận, ở thời điểm đi săn đã câu dẫn Diệp Đế, bị Trấn Bắc Vương bắt gặp được, cho nên thời gian gần đây Trấn Bắc Vương cũng không có nhìn qua y nữa. Hạ nhân mỗi lần nói đến việc này, đều chậc chậc lấy làm kỳ lạ, suy suy đoán đoán hỗn loạn, giọng điệu đố kị cùng khinh bỉ. Thẩm Ngọc từ trên giường ngồi dậy, mặc vào bộ bạch y mà Trấn Bắc Vương thích nhất, tỉ mỉ chải lại tóc, chậu nước trong phản chiếu lên gương mặt tiều tụy, môi khô khốc, Thẩm Ngọc lại thoa một ít son phấn, khiến bản thân có thần sắc rạng rỡ một chút. Khoác thêm áo choàng, Thẩm Ngọc chuẩn bị ra khỏi cửa, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, y lật tung rương đựng y phục lên, không tìm thấy, lại tìm ở hộp nữ trang thêm những nơi có thể cất giữ đồ cũng tìm qua một lượt. Thẩm Ngọc càng tìm càng nôn nóng, gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi. "Ngọc bội đâu rồi...ta rõ ràng để ở trong rương đựng y phục,...không đúng...lần đi săn đó, ta mang theo bên người..." Thẩm Ngọc cố gắng nhớ lại, Trấn Bắc Vương đưa cho y ngọc bội Bàn Long đó, rõ ràng hắn khi đó còn đeo vào cho y hứa hẹn mãi chung một chỗ, hôm đó đi săn y đeo ngọc bội ở trên người, sau đó y lại bị bệnh đến mơ hồ không rõ, không có để ý tới, ngọc bội từ khi nào bị y làm rơi mất. "Lẽ nào, thời điểm mình rơi xuống vách đá đã làm rơi mất?" ...
|
Chương 70. Thân thể vốn dơ bẩn, làm sao lau sạch?
"Người đang tìm cái gì?" Tống Thanh canh giữ ở ngoài cửa không nhịn được lên tiếng hỏi. Thẩm Ngọc ủ rũ ngồi trên giường nhỏ, lắc đầu một cái, y không dám nói cho người khác biết, mình đã làm rơi ngọc bội Bàn Long Trấn Bắc Vương ban tặng. Thẩm Ngọc không nói, Tống Thanh cũng không tra hỏi thêm nữa, nhìn Thẩm Ngọc tỉ mỉ trang điểm nửa ngày, cũng đoán được ra phần nào ý định của y. "Người đây là đang dự định lấy sắc mị người, làm cho Vương gia vui vẻ, khiến hắn hồi tâm chuyển ý sao?" Sắc mặt Thẩm Ngọc tối sầm lại, không nói tới hồi tâm chuyển ý, y chẳng qua chỉ muốn có một cơ hội, cùng Trấn Bắc Vương giải thích rõ ràng mọi chuyện. Nếu như mang vẻ mặt ốm yếu xanh xao đến gặp, sợ rằng Trấn Bắc Vương ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn y? Trấn Bắc Vương thích chính là thể xác này của y, cho nên Thẩm Ngọc mới nghĩ ra biện pháp này. Tống Thanh lời nói đến miệng, lại nuốt trở vào, có những lời không nên nói thì đừng nói, hắn cũng không thể mãi động lòng trắc ẩn nữa, giống như ở Lang Cư Tư Sơn, mềm lòng dạy Thẩm Ngọc học cưỡi ngựa, kết quả lại khiến cho Trấn Bắc Vương không vui. Trấn Bắc Vương thật sự không biết Thẩm Ngọc cùng Tống Thanh trong sạch sao? Không, hắn chỉ là không thích bọn họ vượt quá bổn phận, nếu không hắn đã sớm không để Tống Thanh tiếp tục chăm sóc cuộc sống thường ngày của Thẩm Ngọc nữa. Vốn dĩ Thẩm Ngọc muốn đeo ngọc bội, là bởi vì y hy vọng Vương gia có thể nhớ đến, giữa bọn họ từng có một đoạn thời gian nồng tình mật ý, có thể cho y cơ hội giải thích, bây giờ lại tìm không thấy ngọc bội đâu, Thẩm Ngọc căn bản không dám tiết lộ chuyện này, chỉ có thể ôm theo nỗi bất an mà đi. Điều khiến cho Thẩm Ngọc bất ngờ chính là, thị vệ từ trong thư phòng ra thông báo cho y một tiếng, Trấn Bắc Vương để cho y vào. Trấn Bắc vương ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngọc một cái, không rõ ý tứ giương cao khóe miệng. "Xem ra, ngươi đã khỏi bệnh, có thể hầu hạ." Quả nhiên, Trấn Bắc Vương thích cùng mình hoan ái, Thẩm Ngọc cảm thấy may mắn, may mắn Trấn Bắc Vương đối với mình vẫn còn hứng thú. Thẩm Ngọc hít sâu một hơi, đi tới cầm bút lên, muốn đem mọi chuyện hiểu lầm gần đây giải thích rõ ràng với Trấn Bắc Vương, bút trên tay lại bị Trấn Bắc Vương phất một cái, rơi trên mặt đất, mực bắn tung tóe, dính cả lên mặt Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc vội vàng lau đi, Trấn Bắc Vương thích nhất là gương mặt này của y, cho nên y không thể để nó bị bẩn được. Tay đột nhiên bị Trấn Bắc Vương giữ chặt lại. "Thân thể này của ngươi vốn dĩ dơ bẩn, có cố gắng lau đến thế nào đi nữa cũng không thể sạch sẽ được." Thẩm Ngọc cả người chấn động một cái, nếu như lau đi son phấn trên mặt, Trấn Bắc Vương chắc chắn sẽ thấy được gương mặt không chút huyết sắc của y. Trấn Bắc Vương kề sát Thẩm Ngọc, ngón cái phủ lên mặt y, giống như đùa dai quệt vết mực thêm dài ra, một vết mực nhỏ giờ chuyển thành đen kịt một mảng lớn. "Bổn vương thật muốn phá hỏng gương mặt này của ngươi, như vậy ngươi sẽ không thể nào đem gương mặt này đi khắp nơi câu dẫn nam nhân nữa." Trấn Bắc Vương cười đến tà mị kiệt ngạo, Thẩm Ngọc lại cảm thấy sợ, tiếng cười này khiến y cả người rét lạnh. "Hầu hạ Bổn vương cho tốt, Bổn vương vẫn sẽ giống như cũ hảo hảo đối đãi ngươi, tựa như trước kia vậy." Trấn Bắc Vương giống như ban ân giang hai tay ra, Thẩm Ngọc nuốt xuống cay đắng, bày ra dáng vẻ cùng nụ cười quyến rũ, tay đặt lên ngực Trấn Bắc Vương, một bàn tay khác lại khéo léo tinh tế vuốt ve thân thể Trấn Bắc Vương, cái cằm, yết hầu, lồng ngực rộng rãi, rồi đến bên hông. Trấn Bắc Vương thoải mái đến nhắm mắt lại, tùy ý cho Thẩm Ngọc hầu hạ, đôi tay này giống như có ma lực, thời điểm cần dùng sức thì dùng sức, lúc cần ôn nhu thì lại mềm mại giống như không có xương. Thẩm Ngọc cởi y phục Trấn Bắc Vương ra, cởi ra tiết khố, chỉ còn sót lại bộ trung y trên người. Thẩm Ngọc ngẩng đầu lên, vừa vặn đủ với lấy yết hầu của Trấn Bắc Vương, y dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm một cái, Trấn Bắc Vương mẫn cảm hừ nhẹ một tiếng. Sau đó Thẩm Ngọc lại chậm rãi lởn vởn, một đường đi xuống, tìm tới chỗ mẫn cảm của Trấn Bắc Vương, từ cơ ngực đến bụng, tận tâm tận lực, nhẹ nhàng liếm động đến phát ra âm thanh dâm mỹ, dùng tới tất cả những chiêu thức lấy lòng nam nhân do ma ma trước kia đã chỉ dạy qua.
|
Chương 71. Điên cuồng
"Ngọc Nhi...Ngọc Nhi..." "Ngươi không phải thích nam nhân sao? Bổn vương đáp ứng ngươi, như vậy đã đủ chưa?" "Ngươi đời này chỉ được nhớ một nam nhân duy nhất chính là Bổn vương!" "Bổn vương chỉ cần nghĩ đến ngày đó ngươi cùng Diệp Đế ở chung một đêm, liền hận không thể giết chết ngươi!" Tình ái nồng đượm, qua loa gọi tên Thẩm Ngọc, một bên lại ra sức làm nhục y, động tác nhanh đến nỗi tựa như muốn nuốt chửng thân thể Thẩm Ngọc. "Ngươi thích hoàng đế sao? Bổn vương cũng có thể làm!" Thẩm Ngọc căn bản không nghe được hắn đang nói gì, y bị giày vò đến sức cùng lực kiệt, thuận theo Trấn Bắc Vương chạy nước rút gầm nhẹ một cái, lần hoan ái này cuối cùng cũng kết thúc. Thẩm Ngọc thậm chí còn không biết Trấn Bắc Vương đã rời đi từ lúc nào, y nặng nề tiến vào giấc ngủ. Khi Thẩm Ngọc từ trong ác mộng giật mình tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, trong thư phòng chỉ còn lại một mình y, yên tĩnh đến nỗi dường như sự điên cuồng ngày hôm qua chỉ là một cơn ảo giác. Thẩm Ngọc cố gắng kéo thân thể mệt mỏi giống như không thuộc về mình, trở về Thiều Hoa Viện. Tống Thanh lấy nước muối tới để y súc miệng, thấy Thẩm Ngọc dáng vẻ lảo đảo giống như muốn ngã, liền biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì. "Rửa mặt cùng chải đầu một chút đi." Tống Thanh nhàn nhạt nói: "Y phục người đã bị bẩn, ta giúp người đem đi giặt sạch." Tống Thanh nhìn y phục loang lổ vết bạch trọc, là dấu vết hoan ái còn sót lại, còn có một vài vết máu khiến người ta thấy mà giật mình. Thẩm Ngọc mệt mỏi khoát khoát tay, tỏ ý không cần, y hiện tại không còn sức quan tâm y phục bẩn hay không bẩn nữa, toàn thân đau nhức, mỗi một động tác đều hết sức khó khăn. "Vương gia nghe người giải thích chứ?" Có lẽ không muốn nhìn thấy một người bạch ngọc không chút tì vết, lại bị hành hạ thành cái dáng vẻ thê thảm này, Tống Thanh sinh lòng thương tiếc. Thẩm Ngọc khẽ nâng lên mí mắt, nhìn Tống Thanh một cái. Không có, Trấn Bắc Vương thậm chí còn không để cho y viết chữ, lấy đâu ra cơ hội để giải thích đây? Thế nhưng Thẩm Ngọc đã đạt được mục đích, Trấn Bắc Vương sủng hạnh y, chứng minh hắn vẫn còn yêu thích thân thể mình, chỉ cần có thể ở bên cạnh bầu bạn hắn, mình là Trắc phi địa vị tôn quý, hay là là một nam nô vô danh, Thẩm Ngọc đã không còn quan tâm nữa. Đến cả tôn nghiêm, danh dự còn sót lại của một nô lệ, Thẩm Ngọc cũng đã hoàn toàn dâng tặng cho Trấn Bắc Vương. "Vậy người tự biến bản thân mình thành cái bộ dạng này, có ý nghĩa gì?" Tống Thanh đột nhiên có chút kích động, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn. Thẩm Ngọc sững sờ, sau đó lại hướng Tống Thanh mỉm cười: "Không có sao, ta rất tốt." Tống Thanh nhìn biểu tình gương mặt y, trong đầu hiện lên mấy chữ, lấy khổ làm vui. Y giống như bị ma xui quỷ khiến, vô thức cho rằng Trấn Bắc Vương là ý nghĩa tồn tại của y. "Người nên nghỉ ngơi trước đi, ta đi mời Biển thái y tới." Tống Thanh không muốn nói thêm nữa, lui ra ngoài. Đêm giao thừa, Trấn Bắc Vương ngủ lại thư phòng, người thất vọng nhất có lẽ là Vương phi, nàng cho rằng ngày lễ tết, Trấn Bắc Vương tốt xấu gì cũng sẽ đi Lê Thanh Viện bầu bạn nàng, Vương phi còn đặc biệt chuẩn bị một bàn tiệc rượu, cuối cùng vẫn là không đợi được Trấn Bắc Vương đến. Lại tiếp tục sai người đi nghe ngóng, hóa ra Thẩm Ngọc tới thư phòng, cùng Trấn Bắc Vương điên loan đảo phượng một đêm, Vương phi tức giận bừng bừng, đập vỡ cả lọ cẩm thạch có giá trị liên thành. "Đồ tiện nhân lẳng lơ không biết xấu hổ! Đê tiện...hèn hạ! Bổn vương phi đã cố gắng không đụng tới y, y lại thế nào, lại dám tâm tâm niệm niệm tranh giành sủng ái cùng với ta! Y không phải ốm đau bệnh tật sao? Thế nào lúc thừa hoan Vương gia không thao chết y đi?! Giả bộ bệnh lừa gạt sự thương tiếc của Vương gia, hồ ly tinh! Không được, Thược Dược ngươi mau đi mời người kia đến vương phủ cho ta!" Thược Dược do dự nói, "Nhưng mà hoàng thượng đã căn dặn công chúa điện hạ, ngàn vạn lần không thể nóng vội được." "Ta không chờ nổi nữa, cứ tiếp tục như vậy, vương phủ này sớm sẽ do tiện nhân kia làm chủ!"
|
Chương 72. Người Vân Mộng
Ở xa ngàn dặm kinh thành phía bên kia, Diệp Đế đi ngày đêm trở về, không quản đường xá xa xôi vất vả, đem mời các lão tướng quân từ trong giấc mộng gọi đến, bí mật triệu vào hoàng cung, lúc này các quyền thần đều mắt lim dim buồn ngủ, có phần oán giận. "Trẫm quyết định tước binh quyền của Trấn Bắc Vương, thu hồi binh phù." Tất cả quyền thần có mặt đều kinh hãi tột độ, trong nháy mắt lại thanh tỉnh nói. "Hoàng thượng, tuyệt đối không thể!" Các quyền thần tướng quân gần như trăm miệng một lời, Diệp Đế sớm đã dự đoán đến kết quả này, chuyện tước binh quyền, Diệp Đế cũng đã sớm nói qua cùng với quyền thần, chỉ là còn có nhiều điều phải cố kỵ, Diệp Đế không đưa ra được quyết định, chỉ đành phải gác lại cho tới bây giờ. "Hoàng thượng, thứ cho lão thần nói thẳng, năm đó ngài đăng cơ, Trấn Bắc Vương ở phía sau hậu thuẫn, lập được nhiều chiến công hiển hách, sau đó lại trấn thủ Bắc Vực, chống lại Hung Nô, ép người Hung Nô phải kí hiệp ước ngừng chiến mười năm, Trấn Bắc Vương không thể nói là không có công được, có thể nói hơn nửa giang sơn Đại Tĩnh là do Trấn Bắc Vương thủ xuống, hôm nay hoàng thượng lại đột nhiên muốn đoạt lại binh quyền, chẳng phải sẽ khiến cho các tướng sĩ khác thất vọng sao?" "Khởi bẩm hoàng thượng, Trấn Bắc Vương ỷ mình có công tính tình kiêu ngạo, kết bè kết cánh nhằm mưu lợi riêng, chiếm giữ Bắc Vực của Đại Tĩnh, vấn tội nên chém!" "Hoàng thượng! Trấn Bắc Vương quyền thế ngút trời, nếu hoàng thượng tùy tiện thu hồi binh phù, sợ sẽ khiến hắn sinh lòng nghi ngờ, không những kháng lại thánh chỉ, ngược lại còn sợ hắn sẽ khởi binh tạo phản." "Chính bởi vì Trấn Bắc Vương thế lực lớn, mới phải tước lại binh quyền, từng bước chia nhỏ thế lực của hắn, mới có thể không đánh mà thắng." "Ngươi tưởng Trấn Bắc Vương là người dễ dàng bị lừa gạt như thế sao?" "Nếu không làm như vậy, lẽ nào phải ép Trấn Bắc Vương khởi binh tạo phản? Đến lúc đó Cao Ly, Hung Nô, Đại Lý, Ba Tư cùng lúc xâm phạm, Đại Tĩnh bị cô lập từ bốn phía, loạn trong giặc ngoài, ai sẽ là người đứng ra dẹp loạn thu phục Trấn Bắc Vương? Ngươi sao?" "Trấn Bắc Vương hết lòng trung thành, đối với Hoàng Thượng tận tâm tận lực, quyết không hai lòng, trấn thủ ở nơi khổ hàn chi địa nhiều năm, vì sao Hoàng Thượng lại nhất định muốn tước đoạt lại binh quyền? Nếu không có Trấn Bắc Vương ở đây, ai sẽ là người thay Đại Tĩnh đi bình ổn Hung Nô?" Các lão tướng quân thất chủy bát thiệt*, tranh cãi ồn ào khiến cho Diệp Đế đau cả đầu, trừ một hai người đứng ra bênh vực Trấn Bắc Vương, những người còn lại đều đồng ý xử lý mối hiểm họa lớn "Trấn Bắc Vương", vấn đề ở đây là Trấn Bắc Vương không phải là bùn mềm, có thể để người khác tùy ý nắn bóp, rốt cuộc phải làm sao đây? *thất chủy bát thiệt: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói. Diệp Đế mệt mỏi ngồi ở trên long ỷ. "Trẫm nhớ rõ, Huyền Kiêu trợ giúp trẫm lên ngôi, ở trên chiến trường cũng không biết là đã cứu trẫm bao nhiêu lần, trẫm cùng hắn còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt, trẫm ban đất phong cho hắn, trao hắn hổ phù, đem muội muội ruột gả cho hắn, cho dù hắn thế lực có lớn hơn nữa, trẫm cũng chỉ coi như là mình thiếu nợ hắn." "Nhưng mà...ngôi vị hoàng đế này đã ngồi lâu, trẫm càng ngày càng ăn không ngon ngủ không yên! Cho nên mới có chuyến đi Bắc tuần lần này." "Các ngươi đều nói, Bắc Vực là vùng đất chiến loạn lại còn rét lạnh căm căm, ha ha ha...đúng là hiểu biết nông cạn!" Diệp Đế ánh mắt như có lửa, "Bắc Vực nơi đó, Huyền Kiêu tự mình trấn thủ, thương nhân tới lui, trăm họ an nhàn, thậm chí Bắc thành còn phồn hoa sầm uất không thua kém gì kinh thành! Các ngươi biết khi đó lê dân bách tính Bắc Vực quỳ xuống nghênh đón trẫm, lại có thể một mảnh yên lặng như tờ! Trẫm trong tay có bao nhiêu quân có thể sai khiến?! Bắc Vực trăm họ chỉ biết đến có Trấn Bắc Vương, không thừa nhận trẫm là Hoàng Đế! Chỉ cần Huyền Kiêu vung tay một cái, bọn họ nhất định sẽ phất cờ tung bay hưởng ứng! Trẫm làm sao có thể an tâm được đây?!" "Trẫm cũng không muốn làm một hôn quân tính tình đa nghi, nhưng long ỷ này, trẫm ngồi không yên, mỗi bước đi đều sợ hãi không thôi! Chỉ cần một bước đi sai, cả bàn cờ đều thua! Huyền Kiêu ngươi không thể trách trẫm lòng dạ hẹp hòi, chỉ trách ngươi công cao lấn át chủ, là ngươi ép ta..." "Huyền Kiêu a Huyền Kiêu, tất cả mọi chuyện ta đều có thể tha thứ cho ngươi, nhưng ngươi lại ngàn không nên vạn không nên, vì sao lại cứ nhất định phải che giấu một người Vân Mộng?!" Nghe được ba chữ "người Vân Mộng", một vài quyền thần còn trẻ không hiểu rõ lắm, chỉ có hai quyền thần các lão từ trên ghế ngã xuống.
|
Chương 73. Chép sách
Diệp Đế mưu đồ bí mật bên trong, không quá ba ngày, mọi lời nói đều được thuật lại nguyên vẹn trong thư tín bày ở trước mặt Trấn Bắc Vương. Trấn Bắc Vương chỉ nhìn thoáng qua, đem thư ném vào lò sưởi, một đôi bàn tay mềm mại xinh đẹp giống như hoa từ phía sau ôm lấy Trấn Bắc Vương. "Vương gia, đêm đã khuya, người cực khổ cả một ngày hẳn đã mệt mỏi rồi? Ta giúp người thư giãn thư giãn gân cốt." Dựa sát vào người Trấn Bắc Vương là một mỹ nhân yêu kiều, rõ ràng là giọng nam nhân, so với nữ nhân giọng nói còn muốn kiều mị hơn, thế nhưng lại không khiến người khác chán ghét chút nào, ngược lại phong tình vạn chủng, khóe mắt chân mày hiện ra hết vẻ diễm lệ phong trần. Trấn Bắc Vương bắt lấy tay hắn, xoay người lại đè hắn xuống giường nhỏ. ... Thẩm Ngọc không thể vãn hồi tín nhiệm của Trấn Bắc Vương, ngược lại cả người chồng chất vết thương trở về, mơ mơ màng màng ngủ một thời gian, cảm thấy khá hơn một chút, lại vội vàng chải đầu thay y phục, chuẩn bị dùng lại chiêu trò cũ. Tống Thanh lại một lần nữa ngăn y lại, mấy ngày hôm nay, Tống Thanh viện đủ lý do này kia, đã ngăn cản y ba lần rồi. "Vương gia không ở trong phủ." Tống Thanh không được tự nhiên nói. Thẩm Ngọc khẽ nghiêng đầu một cái, lại không có ở đây sao? Là hắn bận bịu việc quân vụ, hay là không muốn nhìn thấy mặt mình? "Khi nào thì trở về?" Thẩm Ngọc mô phỏng động tác tay. Tống Thanh muốn nói lại thôi, hắn không giỏi nói dối, dứt khoát im lặng không nói nữa. "Ngươi đang gạt ta?" "Không có." Tống Thanh vội vàng chối, nhìn thấy chân mày Thẩm Ngọc khẽ nhíu lại, lo lắng nuốt xuống một ngụm nước bọt. "Vương gia hắn...hắn nói, người khiến hắn không vui, bảo người đem tất cả sách trước kia học chép lại một lần, coi như là trừng phạt, chép xong rồi mới được gặp hắn." Tống Thanh quả thực không nghĩ ra được cái lý do nào khác nữa, sách Trấn Bắc Vương lưu lại nơi này, thêm nữa hắn còn tự viết hành binh đánh giặc, luyện binh, việc quân sự..., ít nhất cũng phải trên trăm cuốn, hẳn là đủ cho Thẩm Ngọc chép trong một thời gian dài. Thẩm Ngọc chân mày dãn ra, nhoẻn miệng cười. Vậy thì quá tốt rồi, chỉ cần chép xong mấy cuốn sách này thì có thể gặp mặt Trấn Bắc Vương rồi. Thẩm Ngọc đã tập luyện rất nhiều chữ, vừa học xong mấy chục cuốn binh pháp, y một mình một người ở viện tử lớn như vậy, cũng không có ai cùng y trò chuyện, y liền nhiều lần đi lật lại bút ký của Trấn Bắc Vương, đã thuộc nằm lòng, tránh để cho lúc Trấn Bắc Vương kiểm tra y, y lại không thể đáp lại. Thẩm Ngọc vui vẻ chạy ra bên ngoài lấy một ít tuyết, bỏ vào nghiên mực, hơ lên chậu than làm tuyết tan ra, sau đó lại tỉ mỉ mài mực, cầm bút chép ra từng chữ từng chữ. Tống Thanh đứng ở một bên nhìn, bởi vì Thẩm Ngọc tất cả mọi thứ đều học từ Trấn Bắc Vương, cho nên thư pháp cũng giống Trấn Bắc Vương đến ba phần, chỉ là căn cốt lại hoàn toàn không giống nhau, chữ Trấn Bắc Vương cứng cáp hùng hồn, chữ Thẩm Ngọc lại thiếu phần cứng rắn, cương nghị. Đêm đã khuya, Tống Thanh đứng đến buồn chán, ngồi ở cạnh cửa nghỉ ngơi một lát, một lần nữa mở mắt ra, lại thấy Thẩm Ngọc đốt một ngọn nến, đoan đoan chính chính tiếp tục ngồi chép, trừ ngáp ra, không thấy y xê dịch lấy một li. Tống Thanh cảm thấy áy náy vô cùng, biết rõ Thẩm Ngọc nhất định sẽ thuận theo không buông tha bất cứ một cơ hội nào, cần gì phải lừa gạt y như vậy chứ, việc này không phải sẽ khiến y hụt hẫng sao? Tống Thanh không nỡ đứng đợi ở một bên nữa, hắn sợ mình sẽ mềm lòng không nhịn được mà nói tất cả sự thật tàn khốc cho Thẩm Ngọc biết mất. Hai ngày sau trời còn chưa sáng hẳn, Thẩm Ngọc vui mừng hớn hở ôm một giỏ sách, lay lay Tống Thanh dậy, hơn nữa còn cẩn thận trang điểm qua, còn thoa một chút phấn, nhưng vẫn không thể nào che dấu được bọng mắt thâm đen của y. Thẩm Ngọc giống như là cầm vật gì quý lắm, đem tầng tầng lớp lớp một giỏ sách để vào trong tay Tống Thanh, cười đến hai mắt cong như nguyệt, rực rỡ lung linh đến tuyệt trần. Hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, Thẩm Ngọc đã đem tất cả sách chép lại một lần, mắt cũng chưa khép lại quá nửa khắc. Không cần y ra dấu tay, Tống Thanh cũng biết là y muốn nói gì. "Ta đã chép xong, mau dẫn ta đi gặp Vương gia đi!"
|