Á Nô
|
|
Chương 119: Ngươi thật buồn nôn
Edit: Vĩnh Nhi Thẩm Ngọc yên lặng nhìn Quân Huyền Kiêu, gương mặt anh tuấn uy vũ này, từng đối với y thâm tình chân thành, y ái mộ dốc hết cả lòng, nhưng bây giờ, y hoàn toàn nhìn không thấu, dưới gương mặt nhìn tưởng như chân thành này, đến cùng ẩn giấu bao nhiêu hư tình giả ý. "Vương gia." Thẩm Ngọc cười một tiếng, nghiêm túc dùng thủ ngữ nói, "Ngươi thật buồn nôn." Quân Huyền Kiêu giống như bị một tia chớp đánh trúng. Thẩm Ngọc rất nhu nhược, y luôn luôn lễ phép cung kính với mình, bảo sao nghe vậy, cho dù là mình phụ lòng y, từ trước đến nay y cũng chưa từng nói nặng lời đến như vậy. Quân Huyền Kiêu lòng tràn đầy nhiệt huyết bị giội cho một thùng nước lạnh, hắn cũng đã nhiều lần hạ thấp mình nhận sai, cầu xin tha thứ, vì sao Thẩm Ngọc vẫn mãi thờ ơ, không động lòng? Y làm sao biết nói những lời như vậy?! "Hay là ngươi không tin ta?" Quân Huyền Kiêu mặt âm trầm hỏi, "Tại sao ngươi không tin ta?" Thẩm Ngọc nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận của hắn, trong lòng thẫn thờ. "Trước kia cho dù ngươi có nói lời lừa gạt ta, ta cũng sẽ tin tưởng, không một chút nghi ngờ." Thẩm Ngọc vẻ mặt mệt mỏi dùng thủ ngữ. Trái tim Quân Huyền Kiêu giống như bị hung hăng đâm một cái. Nói như vậy, tất cả những thứ này là do hắn tạo thành ? Là hắn tự mình phá huỷ toàn bộ sự tính nhiệm của Thẩm Ngọc? "Được, ngươi không tin ta thích ngươi, vậy Bổn vương hỏi ngươi, ta phí hết tâm tư, đoạt lại ngươi từ trong tay Diệp Đế, là vì cái gì?" Thẩm Ngọc chuyện như đương nhiên dùng thủ ngữ nói: "Dĩ nhiên là vì Sở vương mộ, Vương gia chắc hẳn là đã nhận được thám báo rồi?" Quân Huyền Kiêu yên lặng, hắn không có cách nào phản bác lại. Quả thực, hắn vừa mới nhận được tin tức không lâu, trong Quân Sơn Lăng, vật quý giá nhất nằm trong Sở vương mộ, mà Sở vương mộ được đúc bằng một loại kim loại đặc biệt, vô cùng cứng rắn, bước đầu tra xét căn bản là không có cách mở ra. Thẩm Ngọc là từ chỗ Diệp Đế biết được sao? Quân Huyền Kiêu bực tức ngược lại cười, hắn đại khái là gột tẩy không sạch, Thẩm Ngọc đã nhận định mình lợi dụng y, coi như mình khổ tâm cô nghệ* muốn vãn hồi y, y cũng chỉ cảm thấy mình vẫn còn đang tính kế y. *Khổ tâm cô nghệ: Khổ lòng, tự mình tới. "Ha ha...." Quân Huyền Kiêu thất vọng cười nói, "Đúng, ta chỉ vì Sở vương mộ." Nếu Thẩm Ngọc đã cho là vậy, hắn còn gì để mà giải thích chứ? Lồng ngực Quân Huyền Kiêu gần như muốn nổ tung, chưa từng có người nào dám đối với hắn như vậy! Cũng chưa từng có người nào làm cho hắn nóng ruột nóng gan , ân hận cúi đầu nói nhận sai, nhưng ngay cả nửa chữ cũng không tin! Từ lúc Thẩm Ngọc rời khỏi vương phủ, hắn chưa từng chạm qua bất kỳ nam nữ nào, trước kia hắn cố ý cùng tiểu quan kia dây dưa, lạnh nhạt Thẩm Ngọc, thậm chí trong đầu nghĩ đến chính là Thẩm Ngọc! Có thể nói ra lời này, Thẩm Ngọc chỉ càng cảm thấy nực cười. "Nếu đã là vậy, ngươi bảo Bổn vương phải đối đãi với ngươi thế nào, hả?" Quân Huyền Kiêu xoay mặt y lại, âm trầm hỏi. Thẩm Ngọc cười khinh miệt, dùng thử ngữ nói: "Vương gia còn nhiều hình phạt tàn khốc, không bằng đem hình phạt trong thiên lao đều thử qua một lần? Hoặc là moi thi thể của mẹ ta ra, uy hiếp ta, dù sao thủ đoạn của Vương gia, từ trước tới nay chưa từng có hạn cuối." Quân Huyền Kiêu bị bức đến gần như muốn giết người, hắn bóp nắm đấm vang lên tiếng răng rắc, cả người tản ra lệ khí, không chỗ phát tiết, lồng ngực của hắn sắp nổ tung ra, gần ba mươi năm qua, hắn lần đầu phải kìm nén phẫn nộ như vậy. "Không, hình phạt thì có là gì?" Quân Huyền Kiêu âm u cười nói, " Ngươi không phải chán ghét ta sao? Cảm thấy Bổn vương buồn nôn? Bổn vương phải giữ ngươi ở bên mình, giống như trước đây vậy, ngày ngày thượng ngươi, dù sao ngươi cũng nói, Bổn vương trước đây chỉ coi ngươi là tính nô!" Quân Huyền Kiêu nói xong, nghiêng người áp đảo Thẩm Ngọc, hắn thực tủy tri vị*, đã sớm say đắm thân thể Thẩm Ngọc, nếu y đã coi mình là người ác, vậy hắn coi như là một kẻ ác, đẩy xiêm y của Thẩm Ngọc ra, có loại khoái ý mang tính trả thù. *Thực tủy biết vị: Đại khái là "ăn" được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa. Thẩm Ngọc làm sao chống đỡ được khí lực thô bạo của hắn? Tay chân bị trói buộc gắt gao, đôi môi Trấn Bắc Vương tiến lại gần, ở cổ cùng hai gò má của y liếm loạn. Một vật cứng nhô lên đè ở bắp đùi của mình, Thẩm Ngọc lòng thầm cười lạnh, đây chính là thích của Trấn Bắc Vương, không bằng nói là yêu thích phát tiết, khoái cảm tình dục. Thẩm Ngọc tuyệt vọng vừa đau lại vừa hận, y yêu Quân Huyền Kiêu, nhưng y cũng không thấp hèn đến mức ở dưới thân hầu hạ kẻ thù, y kinh ngạc nhìn nóc nhà, sắc mặt như tro tàn. Quân Huyền Kiêu nhận thấy y vô lực phản kháng, ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Thẩm Ngọc, chung quy hắn không thật sự tàn nhẫn hạ quyết tâm, miệng nói muốn cưỡng bức Thẩm Ngọc, chỉ là muốn cho Thẩm Ngọc một ít trừng phạt. "Vương gia vì sao không tiếp tục?". Thẩm Ngọc có chút run rẩy dùng thủ ngữ. "Dĩ nhiên là sợ làm chết ngươi! Chờ thân thể của ngươi tốt lên, Bổn vương tự nhiên sẽ ngày ngày để cho ngươi đau đến không muốn sống! Nhưng Bổn vương sẽ không để cho ngươi chết, nếu không từ đâu biết được bí mật của Sở vương mộ chứ?" Thẩm Ngọc kiên cường chống tay ngồi dậy, nghỉ lấy hơi, mới dùng thủ ngữ nói: "Không bằng Vương gia đáp ứng ta vài chuyện, sau đó ta liền nói cho ngươi biết, thế nào?" "Ngươi nói." Quân Huyền Kiêu không vui nhíu mày. Thẩm Ngọc sợ rồi, cuộc sống giống như trước đây, lòng y vẫn còn sợ hãi, y chỉ muốn sống thật tốt, có thể thoải mái một chút mà sống qua thời gian còn lại. Dù sao thời gian còn dư lại cũng không còn nhiều nữa, y không muốn mình chật vật như vậy ô uế mà đi.
|
Chương 120: Điều kiện
Edit: Vĩnh Nhi "Thứ nhất, Vương gia tình sự táo bạo, dục cầu bất mãn*, Thẩm Ngọc sợ là mình không có phúc phận hưởng thụ, cho nên sẽ không lại khuất thân hầu hạ nữa." *Dục cầu bất mãn: theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ tình dục không được thỏa mãn. Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ nói ra điều kiện đầu tiên, đủ khiến Quân Huyền Kiêu khó mà tiếp thu được, hắn sở dĩ dục cầu bất mãn, không phải vì yêu thích Thẩm Ngọc sao? Thẩm Ngọc dứt khoát từ chối hắn cầu hoan như thế, lẽ nào một chút cũng không vui sao? Quân Huyền Kiêu hừ lạnh một tiếng nói: "Bổn vương muốn liền làm, cũng không đến phiên ngươi định đoạt, ngươi nhìn bên người Bổn vương, ngoại trừ ngươi ra, còn ai có thể cấp Bổn vương tầm hoan?". Đối với tính khí ngang ngược của Quân Huyền Kiêu, đã sớm nằm trong dự đoán của y. "Trên đời này thiếu gì nam nữ có sắc đẹp khiến ngươi hài lòng, Vương gia thủ đoạn bá đạo, làm sao sẽ không giành được người? Vương gia cũng có thể nạp thêm mấy thiếp thất nam sủng nữa.". Quân Huyền Kiêu nhìn y không chút nào để ở trong lòng, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, liền hận không thể thật sự cưỡng bức y. "Ngươi cứ như vậy chắp tay nhường Bổn vương cho người khác? Ngươi nói." Thẩm Ngọc khẽ nhếch môi, dùng thủ ngữ nói: "Vương gia quả nhiên nực cười, Vương gia từng là người của ta khi nào?" "......" Quân Huyền Kiêu còn muốn nói gì nữa, Thẩm Ngọc khoát khoát tay cắt ngang lời hắn. "Ta quả thật không còn sức cùng Vương gia cãi cọ nữa." Thẩm Ngọc chán ghét dùng thủ ngữ nói, "Vương gia bất quá là nhẫn nại một năm nửa năm...., nói không chừng nửa năm cũng không đến, liền có thể đạt được vật mà mình luôn mơ tưởng." "Ba tháng! Bổn vương cho ngươi ba tháng tu dưỡng!" Quân Huyền Kiêu không kiên trì nói. Thẩm Ngọc ngẩn người, ba tháng cũng kém không xa, thời điểm đó thân thể của y còn có thể hầu hạ hay không, cũng không do y đến định đoạt nữa, cho nên Thẩm Ngọc gật đầu đồng ý, y không cầu gì khác, chỉ cầu đổi lấy mấy ngày thanh tịnh. "Thứ hai, thỉnh Vương gia ân chuẩn cho ta tự do ra vào hoàng cung, không bị giám sát ràng buộc." Quân Huyền Kiêu càng ngày càng cảm thấy khó hiểu , không biết y muốn làm gì, không vui hỏi: "Bổn vương làm sao biết được, nhỡ đâu ngươi có ý định chạy trốn thì sao?". Thẩm Ngọc vẻ mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, dùng thử ngữ nói: "Thiên hạ này đều là của Vương gia, ta có thể trốn đi nơi nào? Vương gia nhìn ta xem, một chút sức lực này thì có thể chạy được bao xa?" Quân Huyền Kiêu do dự trong chốc lát, Thẩm Ngọc sau khi có kiến thức, tự có tính toán của chính mình, giống như là muốn thoát khỏi bàn tay của mình, cuộc đối thoại ngày hôm nay, thậm chí Thẩm Ngọc còn chiếm được thượng phong, dắt mũi mình đi. "Còn có điều kiện gì, ngươi cứ trực tiếp nói ra, miễn cho lúc đó lại hối hận!" Thẩm Ngọc nghiêm túc suy nghĩ một lúc, dùng thủ ngữ nói: "Nhất thời không nghĩ ra được điều kiện gì khác, sau này nghĩ được sẽ nói sau, ta không phải là người lật lọng giống như Vương gia, nếu đã đáp ứng, nhất định sẽ không đổi ý." "Được, Bổn vương đáp ứng ngươi, ba tháng sau, Bổn vương phải chiếm được tất cả vật mà mình muốn, bao gồm cả Sở vương mộ, bao gồm cả....Ngươi!". Quân Huyền Kiêu phất tay áo bỏ đi, Thẩm Ngọc mới buông lỏng thân thể, ánh mắt vô hồn, sự mệt mỏi cùng cô quạnh bao phủ thân thể của y, cung điện này nguy nga lộng lẫy, rộng lớn vô cùng, Thẩm Ngọc một người lộ vẻ trống vắng. Mãi đến khi có người đi đến trước mặt y, Thẩm Ngọc mới lấy lại tinh thần. Biển Thập Tứ xuất hiện ở trước mặt Thẩm Ngọc. "Tiểu mỹ nhân, cảm thấy thế nào?". Biển Thập Tứ vẫn mặc trang phục lang trung, cầm theo một cái cái hòm thuốc, chỉ là dáng người hắn nhỏ gầy, mặt cũng tinh xảo xinh đẹp, đội cái mũ lang trung lớn như vậy, thoạt nhìn giống như một hài đồng trộm mặc y phục của người lớn. "Ngươi cũng tới kinh thành?". Thẩm Ngọc lễ phép dùng thủ ngữ nói, kỳ thực y biết, trong lúc mình hôn mê, mơ mơ màng màng nghe được tiếng nói của hắn, mạng của mình vừa lại được hắn nhặt trở về. "Đây vốn là quê nhà của ta, ai....ta đã chán ghét Bắc Vực man hoang, liền cùng Trấn Bắc quân trở về." Biển Thập Tứ cầm lấy tay Thẩm Ngọc bắt mạch, con ngươi đen nhánh khẽ động, dáng vẻ không yên lòng. "Đây là ngươi lần thứ mấy độc phát ?" Biển Thập Tứ hỏi. Thẩm Ngọc giơ ba ngón tay. Lần đầu tiên là bị Vương phi ép uống cổ trùng độc, tuy là được Biển Thập Tứ cứu, nhưng độc còn sót lại không có cách nào loại bỏ triệt để; lần thứ hai là trước khi rời khỏi vương phủ; đây là lần thứ ba, cũng may Thẩm Ngọc lúc đó còn đang hôn mê, loại đau đớn xâm nhập ngũ tạng lục phủ kia cũng giảm bớt đi nhiều, chờ đến khi y tỉnh lại, chỉ còn sót lại người đầy mồ hôi cùng cảm giác mệt mỏi khi độc tính được đẩy lui. "....." Biển Thập Tứ bấm tay tính nửa ngày, mới lên tiếng, "Kia chia ra ước chừng là ba đến bốn tháng bị một lần?". Thẩm Ngọc gật đầu, không nói nên lời mà nhìn hắn, không biết vì sao hắn phải tính lâu như vậy. Mặt Biển Thập Tứ đỏ lên, liếc mắt nói: "Lão tử tính toán không được tốt lắm có được không? Ngươi tưởng rằng ai cũng giống như yêu nghiệt ngươi chắc?" Tính toán kém thành như vậy, cũng có thể làm đại phu sao? Tính sai liều lượng thuốc, không phải sẽ làm chết người sao? Biển Thập Tứ nhìn vẻ mặt của Thẩm Ngọc, giống như là đoán được lòng người, ngạo khí nói. "Lão tử biết đánh bàn tính là được! Ngươi vẫn là tự lo cho bản thân mình trước đi, độc này phát tác càng ngày càng nhiều lần, đến lần thứ bảy ngươi liền xong đời*!" ... Giải thích rõ cho các cô nhé! Nhiều bạn hỏi quá, tớ cũng sửa lại cho dễ hiểu hơn. Cá ch thí: nấc rắm, xì hơi ->đây là một phương ngôn nhé, chết rồi (chỉ người đã khuất) hoặc chết chắc rồi/ xong đời.
|
Chương 121: Cún con* xù lông
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi *Bản gốc là sư tử cẩu-chó sư tử (được biết đến với tên gọi Pekingese-chó Bắc Kinh). Vì giống chó này khá nhỏ (khối lượng trưởng thành: 3,2 - 6,4kg; chiều cao trưởng thành: 15-23 cm) nên mình để là cún con cho dễ nghe. Thẩm Ngọc nghe thấy việc tuổi thọ chính mình không dài, ý niệm sống của y đã bị Quân Huyền Kiêu chặt đứt, dù là một năm hay mấy tháng, y căn bản không quan tâm. "Chậc chậc, ngươi không sợ chết?" Biển Thập Tứ sát lại gần, tỉ mỉ nhìn chăm chú vào Thẩm Ngọc, chóp mũi gần như chạm vào nhau, ngoại trừ nhìn thấy con ngươi trong trẻo sâu sắc mệt mỏi của Thẩm Ngọc, cái gì cũng không có. Thẩm Ngọc không được tự nhiên mà xoay sang một bên. "Ngươi đừng chết nhanh như vậy mà." Biển Thập Tứ lưu luyến không buông nói: "Ngươi chết rồi, ta đi đâu tìm một người câm để rèn luyện y thuật đây? Giống như chứng bệnh vặt nghi nan (nghi vấn khó xử lý) này của ngươi, cả đời cũng không gặp được mấy người, muốn chết cũng phải đáp ứng chờ ta chữa xong bệnh của ngươi rồi mới chết được." Trong mắt Thẩm Ngọc ánh lên một tia sáng rực, bất quá rất nhanh liền lụi tàn, người cũng sắp chết rồi, có nói được hay không cũng không còn quan trọng nữa. "Xem ra ngươi vẫn ôm một tia hy vọng." Biển Thập Tứ ngồi xuống bên giường, dựa vào cạnh y, chen chúc cùng một chỗ. "Ngươi có thể phát ra âm thanh, nên bệnh câm kia không hẳn là tật bẩm sinh đúng chứ? Nói cho bổn thần y nghe, từ khi nào ngươi không thể nói chuyện được nữa?" Yết hầu Thẩm Ngọc khẽ di chuyển, quả thực là y có thể phát ra một vài âm đơn giản như "ư, a", nhưng không cách nào nối liền thành câu. Y vẫn là dùng tay ra dấu đáp lại Biển Thập Tứ: "Chắc là ba hoặc bốn tuổi, đã không nhớ rõ nữa." "Ừm...chính là lúc đang học nói." Biển Thập Tứ nâng cằm hỏi: "Hẳn là do nguyên nhân bên ngoài đúng chứ?" Năm đó tuổi còn quá nhỏ, Thẩm Ngọc không nhớ được bao nhiêu, chỉ mơ hồ nhớ tới y theo cha mẹ từ Nam quốc chạy nạn đến Bắc Vực, dừng chân nghỉ ngơi ở trong một ngôi miếu hoang, có một đội binh mã hung hãn đuổi theo bọn họ...Sau này Thẩm Ngọc mới biết được, những binh mã này truy sát bọn họ, mẹ ôm y trốn vào hầm ngầm trong miếu hoang, y trơ mắt nhìn cha bị những kẻ kia giết chết, dọa y khóc thành tiếng, mẹ hoảng loạn bịt miệng y lại, trước khi y bị ngất đi, từ trong khe hở của hầm trú ẩn chứng kiến đầu của cha lăn về phía mình, giọt máu bắn vào mắt y, một mảng đỏ thẫm. Thứ mà Thẩm Ngọc nhớ rõ, cũng chỉ có cảnh tượng này. Biển Thập Tứ nghe xong cắn cắn ngón tay, lẩm bẩm: "Cho nên ngươi là bị quá khứ kích động làm cho câm, cái này khó xử lý rồi đây." Loại bệnh câm này hơn phân nửa là do khúc mắc trong lòng, không chừng ngày nào đó sẽ khỏi, cũng có khả năng cả đời không khỏi được, tác dụng của dược và châm cứu quá nhỏ. Biển Thập Tứ suy nghĩ thật sâu, trong điện lại rơi vào yên tĩnh. "Biển Thái y." Một nha hoàn xuất hiện ở cửa, trong tay bưng một hộp điểm tâm. "Đây là người ngoài cung đưa tới, nói là bánh điểm tâm Túy Tiên lâu Biển Thái y thích nhất." Biển Thập Tứ nhíu mày, nhảy xuống giường, mang giày chạy tới, mở hộp đồ ăn ra, là bánh hạt dẻ, bánh tim đèn*, mấy kiểu bánh điểm tâm các thứ, còn có một chén canh ngó sen, tất cả đều là những món hắn thích ăn. Có khả năng biết rõ khẩu vị của hắn như vậy, còn có thể là ai? "Từ lâu lão tử đã không thích ăn nữa! Trả lại đi!" Biển Thập Tứ hung dữ la lớn, nha hoàn càng hoảng sợ, vội vàng đóng nắp hộp, đúng lúc muốn đi, lại bị Biển Thập Tứ gọi lại. "Haizz!" Biển Thập Tứ chần chừ một lúc, hỏi: "Người tặng đồ kia đâu? Sao hắn không tự mình đến?" Nha hoàn đáp lời: "Người ấy nói là bị cấm túc ở quý phủ, không có cách nào tự mình vì ngài tiếp phong tẩy trần, vinh quy cố lý*" *Tiếp phong tẩy trần: bày tiệc thiết đãi mời khách từ phương xa đến dùng cơm *Vinh quy cố lý: vinh quang trở về quê cũ "Vinh quy cái đại đầu quỷ hắn ý! Bớt âm dương quái khí* với lão tử đi, dựa vào một hộp điểm tâm liền muốn lão tử nguôi giận sao? Không có cửa đâu! Trừ khi hắn tự mình đến..." Biển Thập Tứ nổi giận đùng đùng nói: "Không, cho dù hắn có đưa đại kiệu tám người khiêng đến, lão tử cũng lười để ý đến hắn! Trở về nói như vậy cho hắn biết!" *Âm dương quái khí: tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định Nha hoàn bị dọa phát ngốc, run run rẩy rẩy hỏi: "Vậy hộp điểm tâm này, Biển Thái y..." "Không cần! Mang cho heo ăn đi!" Biển Thập Tứ nghiến răng nghiến lợi nhìn nha hoàn xách hộp đồ ăn đi ra ngoài điện, lại vội vàng tiến đến đoạt lại. "Nhưng Hoàng cung không có heo!" Biển Thập Tứ tìm một cái cớ, nhét một miếng bánh hạt dẻ vàng óng ánh vào trong miệng mình, hung hăng nhấm nuốt, giống như là đang nhai thịt đối phương. "Ngươi có ăn không?" Biển Thập Tứ bị Thẩm Ngọc nhìn đến xấu hổ, đưa ra hộp điểm tâm hỏi. Thẩm Ngọc gật đầu, cầm một miếng nếm thử, hương vị ngọt ngào dẻo mịn rất ngon, cho tới bây giờ, y chưa thử qua điểm tâm nào ngon như này. "Ăn ngon không?" Không đợi Thẩm Ngọc trả lời, Biển Thập Tứ tự hào nói: "Đây là món của quán tửu lâu mà khi còn bé ta thích nhất...Người kia muốn nhận lỗi xin tha thứ, còn dùng chút tâm tư, nhớ rõ ta thích ăn món gì, hừ hừ." Thẩm Ngọc nhìn vẻ mặt thanh tú đáng yêu của hắn, tuy là mạnh miệng, còn nổi giận lôi đình, nhưng rõ ràng có một chút hạnh phúc. Thẩm Ngọc cũng cảm thấy vui vẻ theo, cũng không biết người trong miệng Biển Thập Tứ là ai, bất quá nhìn hắn giống như cún con xù lông khi đụng phải chuyện có liên quan đến người kia, hơn phân nửa người kia là người trong lòng hắn mới khiến hắn thành như vậy. Thật tốt. Thẩm Ngọc rất hâm mộ, mặc dù bọn họ không dính lấy nhau cùng một chỗ, trong tim đều để tâm đến đối phương, mà y, có thể ngày ngày đối diện với Quân Huyền Kiêu, nhưng lại cách nhau một khoảng trời, càng ngày càng xa, mỗi một khắc ở cùng nhau đều là dằn vặt lẫn nhau. ... *Bánh hạt dẻ *Bánh tim đèn
|
Chương 122: Nam nhân phụ tình đáng giết ngàn đao
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi Ba ngày sau, Thẩm Ngọc đã khôi phục thể lực, tìm đến phủ thống lĩnh Ngự Lâm quân hiện tại. "Ngọc Nhi!" Tống Thanh mặc khôi giáp xám bạc kinh ngạc không thôi, tiến đến nhanh như gió nghênh đón Thẩm Ngọc đi vào. "Tống đại ca, ta muốn đi Hoàng lăng ở phía Tây ngoại thành." Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ nói, y thật sự nghĩ không ra trong kinh thành, ngoại trừ Tống Thanh, còn có ai có thể giúp hắn. "Ngươi muốn đi bái tế mẹ ngươi?" Tống Thanh không hề nghĩ ngợi, nói: "Được, bây giờ ta sẽ sai người chuẩn bị xe ngựa." Nhìn thấy Tống Thanh, giống như người huynh trưởng của mình, trái tim khô cạn của y nổi lên một chút ấm áp. "Cảm ơn huynh, Tống đại ca." Thẩm Ngọc làm thủ thế cúi đầu, Tống Thanh đã giúp y rất nhiều, Thẩm Ngọc chỉ có thể cảm kích mà không báo đáp được. Tống Thanh nhìn thấy hơi nước trên mi mắt y, nội tâm đau xót. "Ngọc Nhi, ta nói rồi, ngươi không cần phải nói cảm ơn với ta." Vốn là Thẩm Ngọc đang cố nén nước mắt tràn khỏi mi, vùi đâu càng sâu, ra dấu tay nói: "Tống đại ca, ta đã không còn mẹ rồi, không còn người thân..." Tiếng khóc nức nở của Thẩm Ngọc giống như rơi vào tim Tống Thanh, vành mắt hắn ửng đỏ, chua xót không thôi. Trước đây mặc dù tính khí của hắn là một kẻ lãnh đạm, nhưng sớm chiều ở cạnh Thẩm Ngọc, sao có thể không chút động lòng, đối với hài tử xuất thân nghèo khổ này, hắn không thể không tiếc thương yêu mến. Tống Thanh duỗi tay muốn ôm Thẩm Ngọc, vừa mới chạm phải bả vai của y, Thẩm Ngọc liền tránh né lùi về phía sau, Tống Thanh thất thần một hồi, Thẩm Ngọc đối với hắn, như cũ vẫn không thể tiếp nhận động tác quá thân mật. "Ngọc Nhi, ngươi còn có ta." Tống Thanh kìm lòng không được, nói xong lại cảm thấy không thích hợp: "Còn có Vương gia." Thẩm Ngọc ngẩng đầu, lau sạch nước mắt đọng lại, ra hiệu nói: "Tống đại ca vẫn cho rằng ta và Vương gia còn có thể trở lại như cũ sao?" Tống Thanh thở dài nói: "Ta biết, Vương gia ngài ấy....mang thiên hạ trong lòng, bất đắc dĩ đã làm việc tổn thương ngươi, kỳ thật Vương gia đối với ngươi có một chút thật lòng thật dạ, ngươi bất tỉnh nhân sự mấy ngày, giám chính Khâm Thiên Giám dẫn theo từng đám nho sinh*, quỳ gối ở cửa Hoàng cung, nói ngươi... tóm lại là lời rất khó nghe, muốn đem ngươi đi thiêu chết, sau khi Vương gia bỏ đi, vị giám chính kia chỉ nói một câu, liền bị Vương gia một đao chém thành hai nửa, ngươi xem, là ngài ấy đang bảo hộ ngươi...." *Nho sinh: người học trò theo học đạo Khổng Mạnh (đạo Nho), học tập và làm việc trong Khâm Thiên Giám Ngày ấy Trấn Bắc Vương giết liên tục ba mươi mấy vị nho sinh, thậm chí cả nho lão đức cao vọng trọng, bị người đọc sách thánh hiền chỉ trích bạo quân hồ đồ, nói ngài ấy bị yêu nghiệt mê hoặc, phản quốc soán vị, Quân Huyền Kiêu chỉ lạnh nhạt liếc nhìn: "Bổn Vương khi nào nói muốn làm minh quân?" Giết mãi đến khi những người kia khiếp sợ, bọn họ mới giống như điểu thú* tán loạn bỏ chạy, cốt khí tri thức ở trước mặt kiêu hùng tàn bạo, cái gì cũng không còn. *Bản gốc là "điểu thú tán đào": dịch từng chữ thì đại loại là chim thú tản ra chạy trốn. Những chuyện này, Thẩm Ngọc khi đó còn hôn mê đương nhiên không thể nào biết được. Nếu như là trước đây, tất nhiên trong lòng y sẽ cảm động, đáng tiếc giờ nghe loại chuyện này, chỉ càng thêm khổ sở. "Ngọc Nhi, không phải ta thay ngài ấy nói, ngươi không thể tha thứ cho ngài ấy, nhưng cũng đừng quá tức giận bản thân, hiện tại ta cũng không ở bên cạnh ngươi nữa..." Nói đến đây, Tống Thanh càng lo lắng, lại hổ thẹn chính mình không giúp được gì. Thẩm Ngọc cười xua tay, dùng thủ ngữ nói: "Tống đại ca không cần lo lắng cho ta, hắn cũng đã đồng ý rồi, sau này ta có thể tự do ra vào Hoàng cung, tới tìm huynh." "Được được!" Tống Thanh vui mừng đáp lại. "Tới tìm huynh" ba chữ này đối với hắn mà nói vậy là đủ rồi. "Ai nha...ta nói tên quỷ ngươi chạy đi nơi nào rồi, hóa ra ở đây gặp riêng nhân tình a~!" Hồng Liên xoay eo đi qua tách hai người họ, trừng Thẩm Ngọc một cái, giống như đang trừng tình địch câu dẫn nam nhân của hắn, Thẩm Ngọc không để bụng, ngược lại còn vì hai bọn họ mà vui mừng. "Ngươi tới đây làm gì?" Tống Thanh nhíu mày hỏi. Hồng Liên xoa xoa bụng, trách móc nói: "Ngài đường đường là một Thống lĩnh Ngự Lâm quân, vậy mà trong phủ không có nổi một tên đầu bếp, mấy ngày rồi ta chưa được ăn no, không bằng đi đến quán ăn đi? Đồ ăn của tiệm ăn Kinh thành làm mới có thể ăn vào bụng nha?" "Được được, đi đến tửu lầu nào?" Tống Thanh rất sợ hắn phiền phức. Hồng Liên lý trực khí tráng* hô: "Nhưng ngài đã đồng ý muốn nuôi ta mà!" *Lý trực khí tráng: lý lẽ ngay thẳng, khí thế to lớn cường tráng. Tương đương câu tục ngữ: Cây ngay không sợ chết đứng, Vàng thật không sợ lửa. Giọng nói cực lớn, kêu đến mức làm mọi người trên phố đều ghé mắt nhìn, chỉ chỉ trỏ trỏ Tống Thanh, hóa ra Thống lĩnh mới của Ngự Lâm quân là một nhân vật bao dưỡng tướng công, chậc chậc. Trên mặt Tống Thanh hết xanh lại đỏ, trừng mắt phẫn nộ nói: "Khi nào ta nói muốn nuôi ngươi?" "Oa, ngươi là một tên tiểu nhân lật lọng, cứ định không chịu trách nhiệm với ta như vậy hả?" Hồng Liên lau nước mắt la lớn: "Ôi mau tới đây nhìn đi, ở đây có một nam nhân phụ tình đáng giết ngàn đao...." Tống Thanh hổ thẹn đến mức đỉnh đầu cũng bốc khói, che miệng của Hồng Liên. Tính tình hắn chính trực đứng đắn, lại hết lần này tới lần khác không có biện pháp nắm bắt yêu tinh Hồng Liên này, hắn luôn luôn có ngàn vạn loại thủ đoạn không biết xấu hổ để trị Tống Thanh ngoan ngoãn nghe lời. "Ngươi đừng ồn ào nữa!" Ta đáp ứng, đáp ứng ngươi được chưa!" Tống Thanh nghiến răng nhét cho hắn một thỏi bạc lớn nó: "Tự ngươi đến tửu lầu ăn đi, ta muốn đưa Ngọc nhi đi phía Tây ngoại thành." Hồng Liên hôn nén bạc một cái, hứng thú đi tới: "Đi dạo chơi ngoại thành? Sao không mang theo ta hả?" "Ngươi theo làm gì?" Tống Thanh ghét bỏ. Hồng Liên cười hì hì: "Giám sát hai người."
|
Chương 123: Làm lại nghề cũ*
Edit: Vĩnh Nhi *Bản gốc là "Trọng thao cựu nghiệp" Trên xe ngựa đi đến Hoàng lăng ở phía tây ngoại thành, chỉ có thanh âm ríu ra ríu rít của Hồng Liên, lâu lâu Tống Thanh mới không nhịn được đáp lại một hai câu. Mộ phần của mẹ Thẩm Ngọc ở dưới chân núi, rừng núi hoang vắng chỉ có đơn độc một ngôi mộ, nhìn lẻ loi vô cùng, cùng với Hoàng lăng cách đó không xa có một sự khác biệt hết sức rõ ràng. Đây là một ngôi mộ mới, cho nên không có cỏ dại cũng không có bia mộ, Thẩm Ngọc yên lặng đâu vào đấy bày ra đồ cúng mà mình đã chuẩn bị từ trước. "Tống đại ca, các ngươi trở về xe ngựa đợi ta đi, một khắc là xong rồi, ta muốn một mình ở với mẹ một lúc." Thẩm Ngọc dùng tay ra hiệu đuổi hai người bọn họ. Tống Thanh kéo Hồng Liên trở về bên cạnh xe ngựa, không chớp mắt phóng tầm mắt ra xa nhìn Thẩm Ngọc đang quỳ gối trước mộ phần của mẹ, y thân ảnh nhỏ gầy gần như muốn dung nhập vào trong rừng núi, đơn độc. "Ta vẫn còn muốn ăn thịt viên Tứ Hỷ*, vịt quay treo lò*, phật nhảy tường*... Ai! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy!" Hồng Liên ngồi ở trên càng xe, đá đá đùi của Tống Thanh. Tống Thanh buồn bực mà vỗ vỗ bụi bặm, cách hắn xa một chút, nói: "Ngươi không thấy Ngọc Nhi đang cúng tế sao? Ngươi ồn ào lớn tiếng như vậy là bất kính với người quá cố!". Hồng Liên bĩu môi: "Là người ta cúng tế mẹ, nhìn ngươi gấp đến độ giống như cúng tế cha mẹ vợ của mình không bằng, này....Ngươi là ngốc thật hay là giả ngốc đấy? Ngươi cho rằng y gọi ngươi đến, lại bảo ngươi mang theo ta, còn đặc biệt đuổi hai người chúng ta đi, là vì cái gì?". Tống Thanh sững sờ, khinh bỉ nói: "Là ngươi khóc lóc van nài đòi theo.". Hồng Liên tức giận đến mắt trợn trắng, là để cho chúng ta có cơ hội ở chung với nhau đó, ngươi cái tên ngu dốt đần độn này! Nhìn Tống Thanh đầu óc chậm chạp, dáng vẻ ngây ngốc, Hồng Liên giận không chỗ phát tiết, thôi, người ta có lòng tốt, bị cái tên chết tiệt này bỏ lỡ, còn phải để hắn đến chủ động. "Tống Thanh, cho ta một trăm lượng." Hồng Liên nhảy xuống xe ngựa, đi tới chìa bàn tay ra. Tống Thanh nghiêng đầu, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?" "Đương nhiên là mua đồ." Hồng Liên bẻ đầu ngón tay nói, "Ta rất lâu rồi không mua xiêm y, ta ngàn dặm xa xôi cùng xú nam nhân các ngươi vượt núi băng đèo đến kinh thành, ta cũng không dễ dàng gì mà? Ở trong quân doanh thiếu chút nữa làm ta ngộp chết..." "Mua xiêm y gì mà cần đến một trăm lượng!?" Tống Thanh nhướng mày. "Đương nhiên là mua xiêm y đẹp." Hồng Liên hơi chột dạ nói, "Còn có phủ thống lĩnh kia của ngươi, cái gì cũng không có, phải mua thêm ít thứ mới có thể sống qua ngày chứ?" Tống Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Đầy đủ mọi thứ a, không phải mua thêm thứ gì khác cả." "Dĩ nhiên ngươi vậy là đủ rồi, ta sống so với ngươi tinh tế hơn." Hồng Liên sờ sờ móng tay hoa nước nói, "Ngươi rốt cuộc có cho hay không?" "Không cho, bổng lộc một tháng của ta mới có mấy chục lượng." Tuyệt đối không thể để hắn được voi đòi tiên. "Đường đường là Đại thống lĩnh, bổng lộc mỗi tháng sao có thể được có mấy chục lượng được? Nhìn ngươi bủn xỉn như vậy...." Hồng Liên bất mãn nói, "Hay là ngươi muốn giấu tiền riêng, cho hồ ly tinh nào?" Tống Thanh tức giận đến suýt chút nữa thì thổ huyết: Trên đời này không có ai hồ ly tinh hơn ngươi! "Nghĩ rằng ngươi cũng không dám." Hồng Liên ép hỏi, "Thật không cho?". "Không cho." Tống Thanh che che ngực, thật giống như chỉ cần có một chút sơ sẩy, cả thỏi bạc cũng bị Hồng Liên dỗ lừa đi mất. "Được, tốt thôi." Hồng Liên dùng tay chỉ vào hắn, cả giận nói: "Không cho thì thôi, ta tự có biện pháp." Tống Thanh nhíu mày, kỳ quái hỏi: "Ngươi định làm gì?". Hồng Liên nghiêng đầu đi, rầu rĩ nói: "Làm lại nghề cũ! Ngươi không cho ta bạc, tự nhiên sẽ có rất nhiều nam nhân tìm tới cửa đưa ngân lượng! Kinh thành là nơi phồn hoa náo nhiệt, ta có thể mở lại Tần Hoài Lâu, không chừng làm ăn so với ở Bắc Vực còn muốn tốt hơn!" Tống Thanh run lên trong chốc lát, chẳng biết vì sao, nghe lời này của Hồng Liên lòng hắn sinh ra một ít phiền muộn, rất không thoải mái. Tuy rằng trong ngày thường nhìn Hồng Liên trang điểm lộng lẫy, tác phong lẳng lơ cử chỉ cợt nhả, có thể vừa nghĩ tới Hồng Liên trở lại cái nơi trăng hoa kia, hướng nam nhân khác lả lơi đưa tình*, hắn liền phiền muộn đến muốn đem Hồng Liên tóm chặt, dạy hắn cái gì gọi là vinh sỉ. *Bản gốc là "Tao thủ lộng tư": làm điệu làm bộ, làm duyên làm dáng, làm bộ làm tịch, lả lơi đưa tình. "Không cho!" Tống Thanh bực bội quát. Hồng Liên nghiêng đầu qua một bên, dùng khăn gạt lệ nói: "Thói đời a, ta vai không thể gánh tay không thể khiêng, nam nhân ngươi quên ơn, cũng không biết thương tiếc, đuổi ta đi, ta còn có thể làm gì chứ?....Đành phải trở về cuộc sống nhơ nhớp giống như trước kia, kiếm chút tiền thưởng của ân khách, ta sáu tuổi bị bán vào thanh lâu, cảnh đời đau thương, thân bất do kỷ...." Hồng Liên nói không ngừng nghỉ, giống như xướng lên một đoạn tiểu khúc, Tống Thanh mơ hồ có chút không đành lòng. Tống Thanh từ trong kẽ răng nói: "Không ai đuổi ngươi, ta không cho phép!" "Thật?". Hồng Liên xoay người, mặt mày hớn hở, ngay cả một giọt nước mắt cũng không có, cũng không biết hắn vừa xướng những thứ kia là thật hay giả. Tống Thanh trừng hắn, ngoan ngoãn móc ra ngân phiếu một trăm lượng, mới phát giác được có gì đó không đúng, lòng tốt của mình lại bị đùa bỡn. Thẩm Ngọc cúng tế xong trở lại xe ngựa, sau đó phát hiện ra bầu không khí giữa hai người có chút thay đổi, đặc biệt là Hồng Liên còn kéo lấy tay của mình, trước kia đối với mình như tình địch vậy, giờ thân thiết khỏi phải nói. ... *Vịt quay treo lò: treo vịt lên lò đất sét để nướng với củi đốt là các loại cây ăn quả như đào lê hoặc táo, hiện nay là vịt quay Bắc Kinh. * Thịt viên Tứ Hỷ *Phật nhảy tường
|