Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan
|
|
Chương 55: Thất lễ
Hàn Lệ đi lên theo cầu thang, gậy chống gõ lên mặt đá cẩm thạch bóng loáng phát ra nhịp cộc cộc đều đều.
Vest đen ôm sát bờ vai rộng rãi và tấm lưng thẳng tắp của hắn, vải vóc nhấp nhô lấp lánh dưới ánh đèn theo từng động tác.
Hắn chăm chú nhìn những nơi giống nơi khác trong ký ức mình ở hành lang, tình tự trong đôi mắt đen nhánh khó lường bất minh.
Hàn Lệ thuần thục rẽ ngang rồi dừng lại trước một cánh cửa phòng đóng chặt.
Hắn chậm rãi đưa tay ra đẩy, cánh cửa khe khẽ hé mở.
Ván cửa im lặng xoay nửa vòng trong bóng tối, luồng không khí hoang vắng lâu không có người ở tràn ngập trong phòng.
Hàn Lệ bật đèn, căn phòng to lớn lạnh như băng ngay lập tức bị ánh đèn rọi sáng, ngoại trừ gia cụ đơn giản thì không còn đồ trang trí gì khác, đường nét cứng rắn lạnh lùng không có tí hơi người nào, gần như không thể thấy đây là phòng của một đứa trẻ.
Thẩm Không theo sau Hàn Lệ đi vào, nhìn xung quanh một vòng rồi nhíu mày:
“… Đây là căn phòng anh từng ở hồi bé à?”
Hàn Lệ không trả lời, chỉ chậm rãi đến bên giường, khom lưng nhặt khung ảnh ở đầu giường lên. Hắn rũ mắt lẳng lặng nhìn một lúc mới trả lời:
“Ừ.”
Thẩm Không xoay quanh phòng hai vòng.
Lúc đi ngang qua người Hàn Lệ, tầm mắt anh vô thức lướt qua tấm hình trong tay hắn.
Trong khung ảnh màu đen đơn giản lồng một bức ảnh đã cũ, trong hình là một người phụ nữ trắng nõn, ánh mắt dịu dàng, gương mặt đoan trang quý phái đang mỉm cười với ống kính, ngũ quan giống Hàn Lệ đến ba phần.
Thẩm Không dừng chân lại.
Hàn Lệ mở khung ảnh ra rồi nhẹ nhàng nhấc tấm ảnh trong đó lên.
Hình như hắn chú ý đến tầm mắt của Thẩm Không nên dùng giọng bình tĩnh thản nhiên nói: “Đây là mẹ của tôi, bà đã qua đời năm tôi tám tuổi.”
Thẩm Không nhạy bén nhìn thấy lòng bàn tay Hàn Lệ nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài bức ảnh một lúc, nhỏ đến mức gần như không thể bắt được.
Tim anh khẽ thịch một cái, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: “… Xin lỗi.”
Hàn Lệ bỏ tấm ảnh vào túi rồi ngước mắt nhìn Thẩm Không, con ngươi đen nhánh sáng ngời rực rỡ dưới ánh đèn như là đang đè nén tâm tình khó tả nào đó, lại như là chẳng sao hết: “Có gì đâu mà phải xin lỗi.”
Thẩm Không nhớ đến một trong những chất xúc tác chủ yếu thúc đẩy Hàn Lệ chuyển nòng súng về phía ba người kia trong nguyên tác, chính là hắn biết mẹ mình chết không phải do tai nạn mà là do là con người.
Trái tim anh hơi chùng xuống, vô thức nắm lấy cánh tay Hàn Lệ đang đi qua người mình.
Hàn Lệ dừng chân lại, nhìn anh hơi nghi hoặc.
Thẩm Không nhận ra hành động của mình không đúng đắn bèn từ từ thả lỏng tay, xấu hổ cười trừ:
“Xin lỗi… Em không kìm lòng được, thật ra em cũng mất mẹ từ khi còn rất nhỏ nên em có thể đồng cảm…”
Anh ngước mắt nhìn chăm chú vào đôi Hàn Lệ, khuyên nửa thật nửa giả:
“Nhưng em muốn nói, anh đừng quá khắt khe với bản thân mình — Đây không phải là lỗi của anh.”
Nói xong, Thẩm Không thoáng lùi về sau một bước, hoảng hốt thu tay về, xấu hổ câu nệ mím mím môi: “Xin lỗi, em đi quá giới hạn mất rồi.”
Hàn Lệ rũ mắt liếc nhìn chỗ Thẩm Không nắm ban nãy, giọng nói ngột ngạt kiềm nén:
“… Không sao.”
Đèn trong phòng theo đó tắt đi, hai người lần lượt ra khỏi phòng, hương thơm ngào ngạt lẳng lặng trôi nổi giữa hành lang sáng trưng, cứ như là mọi thứ đều yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân nện trên mặt đất thôi.
Thẩm Không nhìn chằm chằm bóng Hàn Lệ, đột nhiên mở miệng hỏi:
“Cái đó… giám đốc Hàn, em có thể hỏi ngài một câu hỏi không?”
Anh vẫn dùng giọng điệu của Mạnh Minh Hiên, trong giọng nói êm ái mang theo vẻ nghi hoặc.
Hàn Lệ hơi khựng lại chút, hắn không quay đầu lại đây nên Thẩm Không chỉ có thể nghe thấy giọng nói của hắn từ đằng trước truyền tới.
“Cậu nói đi.”
“Vì sao ban đầu ngài lại quyết định bao dưỡng em?”
Sau khi nói xong câu đó anh mới nhận ra ở trong hình như có nghĩa khác, vội vã giải thích luôn: “Em, em không có ý gì đâu. Chỉ là, với điều kiện của ngài thì không hề thiếu người thích, hơn nữa… đã trôi qua lâu như vậy, hình như ngài cũng…”
Giọng nói của thanh niên ngường ngượng:
“Hình như cũng không… với em…”
Anh không nói hết nhưng hàm ý hết sức rõ ràng.
Hàn Lệ đột nhiên dừng bước, nếu Thẩm Không không stop đúng lúc thì đã va vào lưng hắn rồi.
Một giây sau, hắn xoay người lại, gương mặt vẫn tỉnh bơ nhưng vẻ ngoài kiềm nén và thờ ơ trước kia cứ như là đã nứt ra một kẽ hở thật sâu trong khoảnh khắc đó vậy, lớp ngụy trang bình tĩnh hững hờ hoàn toàn mất hiệu lực, sự lạnh lẽo hệt tảng băng trong con ngươi đen nhánh sâu hun hút như vực thẳm đang bị đốt cháy, đôi mắt đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen nhau nhìn chăm chú vào anh. Hai người cao ngang nhau, sát đến vậy gần như có thể làm hơi thở của họ giao hòa, bầu không khí tràn ngập sự mập mờ dinh dính ngay lập tức.
Hàn Lệ rũ mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên môi anh, hình như muốn nghiêng người nhưng lại mạnh mẽ kiềm nén giữa đường.
Phảng phất đang dùng lý trí chống đỡ sức hấp dẫn khôn kể nào đó, cứ như là người đi bên bờ vực thẳm bị trọng lực chết người lôi kéo quyến rũ, rồi ngay giây trước khi rơi xuống lại bị khao khát sống sót mạnh mẽ ngăn cản.
Cuối cùng chỉ nặn ra một chữ mỏng manh từ kẽ răng:
“Cậu…”
Giây tiếp theo, Hàn Lệ hít sâu vào, lùi lại một bước, thu hết cảm xúc đột ngột lộ ra ngoài về cái xác lạnh lùng vô tình của mìn. Hắn đảo mắt, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn hẳn: “… Đừng tùy tiện phỏng đoán tâm tư của tôi.”
Nói xong, hắn xoay người đi xuống cầu thang.
Thẩm Không nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn Lệ, biểu cảm thuộc về Mạnh Minh Hiên tản đi, lộ ra vẻ mặt chỉ thuộc về một mình anh – lạnh lùng, lý trí, hờ hững, vô tình như lưỡi dao hay tàn bạo như thú hoang vậy… Nhưng trong mắt lại mang theo vài phần phức tạp và nghi hoặc mơ hồ, hòa tan sự lạnh lẽo như vũ khí trên người anh.
Anh cong ngón tay lên, đè xuống môi dưới của mình, nhất thời nghĩ mãi không ra.
Trong khoảnh khắc ban nãy, anh đã tưởng… Hàn Lệ muốn hôn vào.
Tại sao?
Chờ chút… Không thể nào…
Thẩm Không ngẩn ra, cái suy đoán bị mình quăng ra ót trước kia đột nhiên hiện rõ trong đầu anh.
— Không thể nào!!
·
Sau khi về bàn, Hàn Lệ thể hiện thái độ và biểu cảm xã giao hết sức rõ ràng. Có hắn phối hợp, Hàn Trang cố ý thân thiết và Biện Nhàn Tịnh , Hàn Tử Trạc hình như cũng nhận được cảnh cáo nên không tiếp tục chọc ngoáy nữa, bữa tiệc diễn ra rất thành công, lúc kết thúc cả chủ lẫn khách đều rất vui vẻ.
Hàn Trang không chỉ mải mê thảo luận chuyện hợp tác tiếp theo trên bàn ăn mà còn chưa đã ghiền đưa Hàn Lệ đến tận cửa, muốn hẹn hắn lần nữa, kệ xác gương mặt tươi cười của Biện Nhàn Tịnh hơi méo mó ở chỗ bọn họ không nhìn thấy luôn.
Hàn Lệ uống nhiều rượu lắm.
Trí nhớ Thẩm Không tốt hơn vì chuyện lần trước nên không nhúc nhích tí gì hết. Lần này anh chỉ đảm đương trọng trách của tài xế bất đắc dĩ cho tốt thôi, lái xe mang Hàn Lệ về chỗ ở của hắn là xong.
Anh lái xe xuyên qua con đường về đêm, ánh mắt nhìn Hàn Lệ ngồi trên ghế sau qua gương chiếu hậu.
Trông Hàn Lệ khá tỉnh táo, hình như chất cồn không hề ảnh hưởng đến lý trí của hắn, mặt hắn uống rượu xong còn tái hơn, có vẻ càng lúc càng giống tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch không có chút hơi người nào dưới ánh sáng và bóng tối lướt qua ngoài cửa xe, hắn rũ mắt hờ hờ, cũng không biết đang suy nghĩ gì nữa.
Thẩm Không dọn dẹp xong tâm tư lộn xà lộn xộn của mình, dời tầm nhìn về con đường dài đằng đẵng phía trước, tập trung lái xe.
Hơn bốn mươi phút sau, cuối cùng anh cũng lái đến địa chỉ nhà Hàn Lệ cho.
Thẩm Không lái xe vào gara riêng dưới hầm, đỗ xe xong rồi ngước mắt nhìn Hàn Lệ qua gương chiếu hậu:
“Giám đốc Hàn, đến nhà ngài rồi.”
Khoang xe im ắng.
Hàn Lệ vẫn duy trì tư thế vừa nãy, không động đậy tí nào, lẳng lặng ngồi trong bóng tối.
Thẩm Không thò người xuống từ ghế lái, kề sát mặt vào mới phát hiện Hàn Lệ ngủ thiếp đi tự lúc nào.
Anh cất cao giọng hô tên Hàn Lệ hai lần, rốt cuộc hắn cũng chậm chạp mở mắt ra, chẳng nói năng gì hết, nhìn chằm chằm vào Thẩm Không. Đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo gợn sóng lăn tăn ngày thường đã say men rượu mất rồi, trông có vẻ hơi mơ màng dưới ánh sáng lành lạnh ở gara.
Hàn Lệ nhìn anh lâu ơi là lâu mới lên tiếng, giọng mũi hơi khàn khàn, phát ra một âm tiết đơn giản duy nhất:
“… Hửm?”
… Hình như không tỉnh táo cho lắm.
Thẩm Không xuống xe mở cửa phía sau rồi nhanh tay nhanh mắt đỡ Hàn Lệ ngã xuống theo cái cửa.
Anh nhận mệnh đỡ Hàn Lệ từ trong xe ra xong khó khăn nâng mũi chân đóng cửa xe lại.
Trông Hàn Lệ thon gầy thế thôi chứ xương cốt cơ bắp đều chân thật, cứ như là một bao xi măng vô thức đè nặng vào vai Thẩm Không ấy, làm cái thân thể ít rèn luyện vì chờ trong đoàn phim quá lâu của anh bị ép phải lảo đảo luôn.
Thẩm Không hít sâu một hơi, nâng cánh tay Hàn Lệ lên trên cao, nhất thời hơi hoài niệm bé Lệ Lệ có chút chíu có thể xách lên chỉ bằng một tay.
Anh nửa đỡ nửa dìu Hàn Lệ đến cửa thang máy, nhưng lại cần chìa khóa để mở gara dưới hầm, cho nên Thẩm Không không thể làm gì khác hơn là một tay đỡ Hàn Lệ, một tay lục lọi trên người hắn.
Quần áo mùa hè mỏng nhẹ, thân thể hai người ôm khít vào nhau, nhiệt độ lành lạnh của Hàn Lệ cũng bị nhiễm chút hơi nóng, hơn nữa bàn tay Thẩm Không lại phải khó khăn mò vào túi hắn, không thể tránh khỏi việc đụng tới nơi nhạy cảm hơn tí xíu. Hàn Lệ nửa mất đi ý thức thở dốc khe khẽ, cho dù là người có da mặt dày như Thẩm Không cũng không khỏi lúng túng.
Đúng lúc này, thang máy đột nhiên “ting” một tiếng rồi mở ra.
Một ông lão có mái tóc hoa râm mặc đồng phục màu đen đứng trong thang máy to lớn, ông nhìn chằm chằm hai người dính sát vào nhau trước mắt, gương mặt nghiêm túc không kiềm được nên hơi rạn nứt: “… Làm phiền rồi.”
Nói xong, ông run rẩy đưa tay ấn vào nút đóng cửa trong thang máy.
Thẩm Không vội vàng duỗi một cái chân ra, chặn ngay giữa khe cửa thang máy sắp hợp vào làm một, ngăn cản nó tiếp tục đóng lại.
Anh cố không nhìn tư thế mập mờ của mình và Hàn Lệ, chỉ nhìn chăm chú vào Từ Bá tuy già nua hơn trong ký ức không ít nhưng vẫn cao to khỏe mạnh, trên mặt treo lên một nụ cười gượng gạo: “Không không không, ông hiểu lầm, giám đốc Hàn uống say, cháu chỉ đưa hắn về thôi.”
Từ Bá vội vàng mở thang máy một lần nữa, vừa giúp Thẩm Không đỡ Hàn Lệ vào vừa nói:
“Tôi thấy xe cậu chủ lái vào gara nhưng mãi sau vẫn chưa về nên xuống đây xem một chút.”
Ông nhìn chằm chằm bộ dạng của Hàn Lệ, nhíu mày: “Tôi chưa từng thấy cậu chủ say đến thế này.”
Từ Bá quay đầu nhìn Thẩm Không, hỏi: “Hôm nay cậu chủ… ăn cơm với ai?”
Một tay Thẩm Không đỡ lấy vòng eo thon gầy mạnh mẽ của Hàn Lệ, ôm chặt thân thể hắn, khó khăn đi vào thang máy, vừa đi vừa nói: “Chắc là… với cha hắn và mấy người khác trong nhà…”
Từ Bá thở dài, hiểu ngay vì sao Hàn Lệ lại thất lễ như thế, dường như ông đã già đi mười tuổi trong nháy mắt, lắc đầu một cái:
“Nói chung là đã làm phiền cậu.”
Thẩm Không cũng lắc đầu một lần: “Không sao đâu, nếu ông đã tới thì cháu có thể yên tâm đi rồi…”
Nói đến đó, anh đưa tay kéo cánh tay đang ôm cổ mình của Hàn Lệ, cố gắng lôi hắn xuống người mình.
Giật một hồi, không hề động đậy.
Biểu cảm của Thẩm Không hơi cứng lại, anh dùng sức kéo lần hai — vẫn không hề động đậy.
Đúng lúc anh chuẩn bị kéo lần ba, động tác lại đột ngột stop.
Thẩm Không chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Từ Bá có biểu cảm không tên và ánh mắt quái dị đứng ở một bên, dưới đôi mắt sáng chói 800 watt của đối phương, Thẩm Không chậm rãi nở nụ cười mỉm hoàn hảo rồi đứng thẳng người lên:
“Thôi bỏ đi, để cháu đưa giám đốc Hàn lên tầng vậy.”
|
|
Chương 57: Vãi nồi
Từ đó trở đi, Hàn Lệ không chủ động đến tìm Thẩm Không nữa.
Thẩm Không rất vui.
Dù gì, để phòng ngừa loại tình yêu không thể đáp lại kia tiếp tục phát triển thêm một bước xa hơn thì buộc phải giữ khoảng cách.
Bây giờ anh đã biết mốc thời gian và địa điểm xảy ra then chốt, tiếp theo chỉ cần lẳng lặng chờ đợi là được.
Còn đến lúc đó thì phải làm gì?
Thẩm Không hững hờ lật kịch bản trên đầu gối mình, rũ đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo thuần khiết như kim loại xuống.
— Đương nhiên là phải ra tay trước Hàn Lệ rồi.
Nếu nhiệm vụ chính là ngăn cản Hàn Lệ bắn chết ba người kia, vậy thì mình tới ra tay thay hắn là được chứ gì?
Trên tay anh không thiếu mấy mạng người này.
Mặt trời trên đỉnh đầu càng ngày càng nóng cháy, ngay cả trường quay cũng không thể ngăn nổi nhiệt độ nóng bỏng này xuyên thấu, quay chụp trên sân vẫn đang diễn ra với khí thế hừng hực. Bùi Tu Nhiên hăng say đập kịch bản, tất cả nhân viên công tác trong trường quay đều căng thẳng lo sợ lửa sẽ lan đến chỗ mình ngay giây sau. Khác với họ, Thẩm Không đang nhàn nhã ngồi trên ghế nằm rìa trường quay, đỉnh đầu có ô che nắng to, bên người có dưa hấu ướp đá, chậm rãi liếc nhìn kịch bản tiếp theo.
Sau ngày liên tục NG 87 lần, anh nghiễm nhiên trở thành gà cưng mới của Bùi Tu Nhiên.
Lúc quay chụp gần như lần nào cũng một phát ăn ngay, thi thoảng yêu cầu quay lại cũng là do Bùi Tu Nhiên nghĩ ra ý tưởng mới trong khi quay, yêu cầu quay mới hay đổi vị trí camera một lần nữa thôi.
Mà Thẩm Không cũng trở thành cứu tinh của toàn bộ trường quay.
Bởi vì chỉ cần là ngày có cảnh quay của anh thì dùng mắt thường cũng có thể thấy Bùi Tu Nhiên thay đổi tâm trạng rõ ràng luôn, cho dù không có cảnh quay của anh thì chỉ cần Thẩm Không lượn quanh y một vòng, gương mặt tưởng chừng sẽ giận dỗi vĩnh viễn của Bùi Tu Nhiên cứ như là trời quang mây tạnh vậy, áp thấp bao phủ toàn bộ trường quay cũng có thể giảm bớt chút chíu. Sự tồn tại y chang viên thuốc của Thẩm Không chính thức trở thành cứu tinh của toàn đoàn.
Bởi vì chỉ cần anh mở lòng từ bi đi khuyên bảo Bùi Tu Nhiên mấy câu thì cuộc sống của mọi người trong đoàn có thể dễ thở hơn rất nhiều.
Lời đồn đại sôi sùng sục của họ lúc trước đã bị quét sạch sành sanh dưới khát vọng giải cứu lượng công việc khổng lồ, thái độ của mọi người đối với Thẩm Không quay ngoắt 180 độ, nhất thời anh trở thành nhân vật không thể đắc tội thứ hai chỉ sau Bùi Tu Nhiên. Tề Nghị bị cái nhìn ngày đó dọa sợ càng lảng tránh Thẩm Không cứ như là chuột thấy mèo.
Khoảng thời gian này cuộc sống của Thẩm Không trong đoàn phim khá là thoải mái.
Anh vừa quơ lon nước lạnh trên bàn, cúi đầu hút một ngụm thì trợ lý của anh đã vội vội vàng vàng lao tới, biểu cảm vui mừng khó nén:
“Anh Mạnh anh Mạnh! Anh lại lên hot search rồi!”
Thẩm Không bỏ lon nước lạnh xuống bàn, lười biếng nói: “Có gì đâu mà phải ngạc nhiên, không phải lúc trước ngày nào tôi cũng lên sao?”
Lúc ra khỏi nhà Hàn Lệ anh bị chụp trộm cảnh bắt taxi về nên lên hot search, họ lại sôi sùng sục tranh nhau suy đoán. Phần lớn cư dân mạng đều đoán là anh bị kim chủ quăng rồi, gần như có thể viết ra yêu hận tình thù trong gia đình giàu có hơn triệu chữ bằng não bổ ấy chứ. Nhưng chắc là chuyện này liên quan đến cấp cao nên nhanh chóng bị đè xuống rồi, không bao giờ có thể hot lên được nữa. Cư dân mạng lại đoán chắc là anh và kim chủ làm lành nên mới dùng tài nguyên và tiền bạc giúp anh xuống hot search.
Trước đây Thẩm Không còn có chút hứng thú nhưng đến khi sự mới mẻ mạnh mẽ qua đi, ngay cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn nữa.
Trợ lý nhỏ lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Thẩm Không, nói cũng không nói lưu loát được:
“Không không không, anh Mạnh, lần này không giống trước kia!”
Thẩm Không nhướng mày, lại thấy hơi thích thú bèn duỗi tay cầm điện thoại trong tay trợ lý lên.
Tên anh bất thình lình treo trên đầu hot search.
Thm Không sửng sốt một lát, đột nhiên nhớ ra hôm nay là thứ Năm — Hôm qua Thử thách bảy ngày nơi hoang dã phát sóng tập thứ hai.
Làm gameshow đột ngột nổi tiếng gần đây, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Thử thách bảy ngày nơi hoang dã. Đặc biệt là chuyện chụp được cảnh đêm hôm khuya khoắt Mạnh Minh Hiên bắt taxi ra khỏi khu biệt thự nên sự quan tâm tăng lên đến đỉnh điểm luôn. Vô số người chờ được chửi rủa Mạnh Minh Hiên một cách cuồng nhiệt sau tập này đấy. Tập phim còn chưa chiếu hết mà Đạn Mạc⁽¹⁾ đã ngập lời mắng mỏ rồi, dù gì thì ngay cả Nhiễm Uyển còn chưa kêu mệt mà Mạnh Minh Hiên đã bắt đầu giả vờ trẹo chân cơ mà. Con gái nhà người ta mỏng manh yếu đuối cũng có thể kiên trì được còn một thằng đàn ông như Mạnh Minh Hiên lại la đau chân, đúng là cái loại vừa giả tạo⁽²⁾ vừa yếu xìu. Đài truyền hình phát sóng chương trình đột nhiên bị lưu lượng xuất hiện lần thứ hai xông vào sập cả cửa, không thể không khẩn cấp duy trì tu sửa part 2.
(1) Đạn Mạc: Bình luận dồn dập bay ngang qua màn hình như mưa bom bão đạn trên chiến trường.
(2) 矯情: vừa là già mồm cãi láo vừa là đạo đức giả. Còn có nghĩa là lập dị nữa.
Không ngờ đúng lúc mọi người hăng say chỉ trích, Nhiễm Uyển lại bùng nổ cảm xúc mạnh mẽ vào lúc này.
Cô không chỉ đăng weibo bênh vực Mạnh Minh Hiên mà còn dùng lời lẽ sắc bén, lập luận đanh thép đáp trả antifan sỉ nhục Mạnh Minh Hiên trong khu bình luận online luôn. Trong trận mắng chửi vừa rồi, fans Nhiễm Uyển gáy to nhất, mặt cũng bị vả nhanh nhất. Bây giờ không ít fans phật hệ⁽³⁾ lo lắng cho Nhiễm Uyển, dồn dập khuyên cô đừng khuấy vào vũng nước đục này.
(3) Phật hệ: Những người sống chậm, bình thản, nhàn nhã, thế nào cũng được.
Ngay lúc nhịp điệu dần dần bay lên, dư luận quần chúng nhân dân đang sôi trào lại phải rén vội.
Bởi vì đài truyền hình đã duy trì tu sửa xong, nửa phần sau bị tách ra của Thử thách bảy ngày nơi hoang dã bắt đầu phát sóng —
Mọi người trơ mắt nhìn lưỡi dao sáng lấp lánh bay ngang qua ống kính, ngay sau đó trong màn hình vang lên tiếng hét thống thiết cực kỳ bi thảm của Nhiễm Uyển.
?
Chờ chút??
Vừa xảy ra chuyện gì???
Ekip chương trình chu đáo đổi góc quay, slowmotion tình hình ban nãy một lần, cuối cùng còn cho thêm một cảnh quay cận cảnh đặc biệt:
Lưỡi dao sắc nhọn lóe lên ánh bạc cắm chặt vào 7 tấc trên thân rắn, ghim thật sâu vào thân cây, chuôi dao rung lên bần bật, phát ra tiếng vang rư rư.
… Vãi nồi?
Ngoài hai chữ này ra thì không còn từ ngữ nào khác có thể biểu đạt cảm xúc phức tạp trong lòng mọi người một cách đầy đủ và rõ ràng nhất.
Cụm từ dường như đã ngưng tụ hết tinh hoa văn hóa tiếng Hán này spam trong lòng tất cả những khán giả quan sát tình hình — Ngay lập tức, họ bắt đầu spam vô số “vãi nồi” trên weibo. Ngay cả những người chưa từng quan tâm đến gameshow cũng bị kinh động vì bước ngoặt đột ngột xuất hiện, bắt đầu tra hỏi khắp nơi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng… ngay cả những khán giả xem từ đầu tới đuôi cũng không thể trả lời câu hỏi này, bởi vì dù bọn họ đã xem trọn chương trình cũng không rõ là đã xảy ra chuyện gì!!
Chỉ đúng một từ có thể diễn giải hoàn hảo tiếng lòng của tất cả những ai ngồi trước màn hình:
Vãi nồi!!
Bởi tình cảnh này thật sự quá kinh thế hãi tục, nội dung sau đó của Thử thách bảy ngày nơi hoang dã không còn tạo nên sự chú ý nhiều hơn nữa. Chỉ vài giây ngắn ngủi đã làm bùng nổ độ hot kinh người trên mạng, cả tài khoản marketing lẫn blog riêng đều điên cuồng thảo luận cảnh quay khó tin này, thậm chí còn cẩn thận phân tích từng li từng tí một.
Nhưng vì không có ống kính nào bắt chuẩn hình ảnh lưỡi dao phóng đi nên không ít người cho rằng ekip chương trình đã cố tình cắt nối biên tập chương trình để “tẩy trắng” cho Mạnh Minh Hiên. Dù gì thì đúng là cậu ta có ô dù mà, mục đích của ekip chương trình khi thả ra đoạn video này vào lúc cậu ta mất hết tên tuổi đã quá rõ ràng, lòng dạ đáng chém. Cái loại ngôi sao vừa giả tạo vừa yếu nhớt như Mạnh Minh Hiên, đi dã ngoại cũng phải mang thei kem chống nắng và kem dưỡng da, sao có thể làm được chuyện y hệt tình tiết phim điện ảnh này chứ?
Kết quả, weibo official của Thử thách bảy ngày nơi hoang dã nhanh chóng phủ nhận, tuyên bố đoạn này không hề trải qua bất kỳ chỉnh sửa ác ý nào, thậm chí còn tung ra video gốc chưa cắt. Nhiễm Uyển và Trang Hướng Dương là hai người chia sẻ đầu tiên.
@ Nhiễm Uyển Uyển Uyển V⁽⁴⁾: Sau này mọi người đi dã ngoại nhất định phải chú ý an toàn, đừng tùy tiện đụng vào cành cây, cảm ơn anh Mạnh đã cứu cái mạng nhỏ của em [ Khóc khóc ] [ Tỏ vẻ đáng eo ]
@RSFIGURE- Trang Hướng Dương V: Ở hiện trường, thật đó, không chỉnh sửa [ Quỳ ] [ Quỳ ]
(4) V: tick xác minh thân phận. Thường có màu cam, xanh, đỏ. Người nổi tiếng có màu cam.
Ngay sau đó, mấy vị khách mời khác cũng liên tiếp chia sẻ, giúp đỡ Mạnh Minh Hiên và ekip chương trình.
Một bộ phận antifan nghẹn họng không trả lời được, nhưng tiếng nói của một bộ phận khác lại dần dần dâng cao lần thứ hai: Video không chỉnh sửa thì sao chứ, chả phải là Mạnh Minh Hiên dùng dao xiên chết một con rắn độc à, nếu là tôi thì tôi cũng làm được! Mọi người dồn dập phơi ra những chuyện ngày thường không làm được nhưng đến lúc hoảng sợ tột độ lại làm được, nói có sách mách có chứng chê hành động này của Mạnh Minh Hiên chỉ thường thôi.
Ngay sau đó, một blogger nổi tiếng về sinh tồn hoang dã đã chia sẻ video này, phân tích chuyên nghiệp góc độ lưỡi dao cắm vào thân cây, vị trí đóng trên thân rắn và độ sâu của lưỡi dao, kết luận rằng: Không biết sợ hãi có thể làm cho người ta chính xác tàn nhẫn như thế không, nhưng nếu đổi thành ông thì chắc chắn không làm được.
Nhưng điều này cũng không thể chặn mồm quần chúng được, đông đảo antifan của Mạnh Minh Hiên dồn dập nhảy ra chỉ trích anh thu tiền bẩn, nhất thời toàn mạng đều sôi sùng sục. Nhưng cũng không ít người nghiện sắc đẹp thiếu liêm sỉ ngấm ngầm chuyển thành fan hết loạt. Một nhóm fan mới lặng lẽ ùa vào hot topic tràn đầy tiếng mắng chửi của Mạnh Minh Hiên lúc trước, bắt đầu phát biểu một số thứ kỳ lạ ngay lúc loạn cào cào:
“Vậy mấy cô có cảm thấy Mạnh Minh Hiên thật sự rất đẹp không, cho dù có tẩy trang thì da dẻ vẫn trắng bóc sáng bóng, tui chua⁽⁵⁾ loen loét rồi.”
(5) Chua: Ghen tị
“Dù có phách lối hay nổi nóng thì vẫn đẹp trai! Dbq⁽⁶⁾ tui chỉ là con nghiện sắc đẹp không có cảm xúc thôi, làm sao tui có thể tức giận với gương mặt này chứ!”
(6) Dbq: Xin lỗi
“Hơn nữa lúc phi dao cũng rất đẹp trai! Vừa xinh vừa đẹp vừa mặn vừa ngọt còn mang tuyệt kỹ trong người hu hu hu hu tui chuyển fans đây.”
Đồng thời, một phần bình luận còn lệch sang hướng kỳ lạ hơn:
“Mạnh Minh Hiên và Uyển Uyển có cảm giác CP quá đi…”
“Hơn nữa lúc sắc mặt Uyển Uyển không ổn cậu ấy mới kêu đau chân với huấn luyện viên nhưng thực ra là không bị trẹo chân! Má ơi đây là cái hình tượng ngoài lạnh trong nóng ngạo kiều khó chịu đó, sau còn cứu Uyển Uyển một mạng nữa, Uyển Uyển cũng là ngôi sao đầu tiên đứng ra bênh vực Mạnh Minh Hiên… Quá ngọt ngào rồi tui ngất đây!”
“Khoan đã đây không phải là sự thật chứ!”
Antifan vẫn đinh ninh marketing “tẩy trắng” Mạnh Minh Hiên bắt đầu hỗn chiến trên mạng với một bộ phận fans nghiện sắc đẹp và fan CP. Mạnh Minh Hiên và Thử thách bảy ngày nơi hoang dã treo cao trên bảng hot search rất lâu. Đúng lúc này, Bùi Tu Nhiên đột nhiên đăng một bức ảnh trên weibo, không có cap, chỉ có mỗi một tấm hình lẻ loi nhảy lên đầu trang y.
Năm phút sau, weibo official của《 Tháp Quy Nguyên 》 chia sẻ.
Tất cả những bức ảnh tạo hình của các diễn viên lần lượt công bố cách đây vài tháng, còn mỗi hình Mạnh Minh Hiên chưa xuất hiện trong danh sách mà mới là một bức ảnh khái niệm thôi — Một thanh kiếm gãy cắm nghiêng trên bờ vực sâu thẳm đen kịt, dải lụa rách nát màu đỏ tươi quấn quanh chuôi kiếm. Lúc bức ảnh này được đăng lên đã làm bùng nổ cuộc thảo luận sôi nổi trước nay chưa từng có, vô số người cho rằng đoàn phim không dám công bố tạo hình.
— Mà bức ảnh Bùi Tu Nhiên đăng lần này làm tất cả mọi người phải nghẹn họng.
Đây chính là tạo hình Thẩm Quy Nguyên bị tồn động rất lâu, chưa từng được tung ra.
Trong tấm ảnh, một nửa chiếc mặt nạ bị xé rách che đi nửa gương mặt ẩn hiện trong bóng tối, máu tươi rực rỡ đặc sệt nhỏ xuống mặt nạ, từ từ hòa vào áo choàng đen xen đỏ trên người anh, dường như có thể ngửi thấy mùi rỉ sét nồng nặc qua màn hình.
Nửa gương mặt còn lại của anh lộ ra dưới ánh sáng, đường nét ngũ quan sâu sắc tuấn tú, môi mỏng như giấy, biểu cảm trầm lặng và lạnh nhạt.
Chỉ có một đôi mắt hơi nheo lại nhìn nghiêng về phía máy ảnh, con ngươi nhạt màu đến mức gần như không phải người, giống hệt màu mắt của dã thú dưới ánh sáng mạnh, thuần sự tàn nhẫn và hoang dã, sát ý kinh hoàng làm người ta cảm thấy ớn lạnh toàn thân ngay lập tức.
Loại sức sống nguyên thủy và mãnh liệt ấy giống như một con thú hoang nhe răng nanh tươi sống dữ tợn, gần như có thể đả thương hai mắt của mọi người.
— Đúng là y hệt Thẩm Quy Nguyên bước ra từ trong sách, sống sờ sờ đứng dưới ống kính.
|
Chương 58: Thợ săn và con mồi
Việc tung ra bức ảnh tạo hình này đã làm nổ tung tất cả các website ngay lập tức. Số lượng chia sẻ bình luận trên weibo Bùi Tu Nhiên và weibo official điên cuồng tăng lên. Lượng truy cập khổng lồ như vậy thậm chí đã làm tê liệt weibo một thời gian, buộc lập trình viên phải thức trắng đêm sửa gấp.
Chỉ mất cùng lắm nửa ngày một đêm, ba chữ Mạnh Minh Hiên đã trở thành từ được sử dụng thường xuyên nhất trên tất cả các trang mạng xã hội.
Anh gần như làm tất cả các chủ đề liên quan bùng nổ, lượt xem và tham dự khủng khiếp cứ liên tục tăng lên.
Ngay cả người luôn giỏi đánh bài lưu lượng, gây mâu thuẫn và dẫn dắt chủ đề như Bùi Tu Nhiên cũng chưa từng đạt được thành công marketing kinh người như vậy.《 Tháp Quy Nguyên 》vốn muôn người chú ý đã trở thành bộ phim được quốc dân mong chờ chỉ sau một đêm, nó đã có độ quan tâm gần gấp mười lần vị trí thứ hai. Cho dù là trong thời buổi lưu lượng bùng nổ như hiện nay cũng khó có thể thấy được.
Bức ảnh tạo hình của Mạnh Minh Hiên nổi như cồn nên số lượng fan trên weibo anh tăng vọt. Khu bình luận dưới weibo ban đầu toàn sóng chửi mạnh mẽ đã bị lượng fans khổng lồ mới tràn vào nhấn chìm. Tuy vẫn còn một nhóm người đinh ninh tất cả đều là công lao của bộ lọc P và nhiếp ảnh gia, đều là trò con bò “tẩy trắng” của tên người mới có ô dù sau lưng này, và một số fans sách lý trí đang nằm quan sát, nhưng số lượng người qua đường khổng lồ tham gia là hiện trường thơm tho bao thật.
Dư luận vốn là thứ cực dễ bị ám chỉ và thao túng, hơn nữa có vốn liếng giúp đỡ và bản thân Mạnh Minh Hiên không có nhiều tư liệu đen lắm, cho dù chưa có bất kỳ tác phẩm nào kề bên người nhưng anh vẫn vươn mình từ hoàn cảnh toàn mạng mắng chửi lên lưu lượng siêu siêu hot mới trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng Thẩm Không không quan tâm nhiều như vậy, anh chỉ rũ mắt tùy ý trượt trên màn hình mấy lần rồi trả điện thoại cho trợ lý.
Trợ lý hơi nghi hoặc nhận lấy điện thoại di động, do dự vài giây mới mở miệng hỏi:
“Cái đó… Anh Mạnh, anh xem xong thì nghĩ thế nào?”
“Nghĩ thế nào?” Thẩm Không nhún nhún vai, nói: “Thảo nào mới sáng sớm người đại diện đã bắt đầu điên cuồng nhét đại ngôn nhét show diễn cho tôi, hóa ra là do đây.”
Nhưng anh đã sớm đoán được mình không ở trong khoảng thời gian này lâu, nên vịn cớ Bùi Tu Nhiên huấn luyện nghiêm ngặt chiếm cứ tất cả thời gian của anh để từ chối hết sạch thông báo. Bây giờ anh đang trong đoàn phim, người đại diện không thể kiểm soát anh đến tận đây, lại không dám đụng vào ác quỷ nguy hiểm trong giới là Bùi Tu Nhiên đâu.
Trợ lý nghẹn họng không trả lời được, cậu hơi ngượng ngùng siết chặt điện thoại di động, biểu cảm nghi ngờ trên mặt đậm hơn:
“Anh Mạnh, anh không vui sao? Dù gì thì bây giờ danh tiếng của anh đã đảo ngược rồi á! Là siêu siêu hot á!”
Thẩm Không cầm lon nước lạnh lên hút một cái, lười biếng nói rằng: “Cậu thấy lúc danh tiếng của tôi tệ hại thì tôi khổ sở lắm sao?”
Trợ lý ngẩn người, chậm rãi lắc lắc đầu, nói: “… Hình như, không có á.”
Cậu được cử đến khi Mạnh Minh Hiên ký kết với công ty Thành Tỉ xong, lúc cậu đến bên cạnh Mạnh Minh Hiên cũng là lúc anh là đối tượng bị toàn mạng chửi bới cười cợt. Ban đầu bị điều tới cậu còn lo lắng sợ hãi rất lâu, nhưng trong khoảng thời gian này cậu lại từ từ có hiểu biết mới với ngôi sao bị đồn là yêu ma quỷ quái này. Ngoài việc không thích nói chuyện lắm thì Mạnh Minh Hiên đúng là chủ nhân tốt nhất thế giới. Đẹp người đẹp nết, kỹ thuật diễn xuất tốt, còn không hô đến quát đi với trợ lý như mấy ngôi sao khác. Cậu nhìn thấy những lời đám antifan nói trên mạng thì giận full color, thậm chí còn khoác clone đi war với bọn họ nhiều lần cơ — Bây giờ đứng đây nghĩ kỹ, hình như Mạnh Minh Hiên chưa từng quan tâm đến mấy lời trên mạng thật.
Thẩm Không chậm rãi lật một tờ kịch bản trên đầu gối, nhẹ nhàng nói:
“Không.”
Thật ra Thẩm Không hơi ủ rũ vì chuyện danh tiếng của mình đảo ngược trên mạng.
Dù gì thì anh khổ cực duy trì hình tượng đó lâu như vậy lại bất ngờ sụp đổ, tuy trên mạng không thiếu antifan nhưng hiện tại dòng lưu lượng chủ yếu là đánh giá tốt hơn làm anh không kịp trở tay luôn. Hơn nữa bức ảnh tạo hình và video tay không giết rắn còn bị chia sẻ một cách điên cuồng trên mạng nữa. Dù có thể dùng rất nhiều cớ tạm ổn lấp liếm cho qua, ví dụ như là phản ứng bản năng trong tình huống nguy hiểm, hay khóa biểu diễn Bùi Tu Nhiên cho anh học có hiệu quả lớn lao, nhưng muốn Hàn Lệ không hề nghi ngờ anh thì rất khó.
Thẩm Không gần như có thể thấy bí danh trên người mình lảo đà lảo đảo luôn rồi.
Nếu không phải bây giờ bên tai còn chưa xuất hiện âm thanh nhắc nhở cơ học của hệ thống thì anh đã cảm thấy ngay giây sau Hàn Lệ sẽ xuất hiện trước mặt mình rồi.
Nhưng từ lúc “Thử thách bảy ngày nơi hoang dã” phát sóng đến giờ đã gần mười hai tiếng, bên Hàn Lệ lại không hề có động tĩnh gì làm Thẩm Không hơi khó hiểu.
Luôn cảm thấy sai sai sao sao.
Lúc Thẩm Không đang trầm tư, trợ lý nhỏ cũng lộ vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm gò má bình tĩnh không động đậy của anh, trong đầu vô thức hiện lên một câu nói:
Lẽ nào… đây chính là cảnh giới không vì cảnh ngoài mà vui, chẳng vì sự mình mà buồn sao! Thật lợi hại!
Cậu âm thầm nắm tay, quyết định lát nữa sẽ đăng ký thêm mấy cái clone để kiểm soát bình luận — Anh Mạnh không để ý nhưng cậu là một người phàm nên không thể có tư tưởng giác ngộ cao như thế được.
Tui muốn bảo vệ anh Mạnh tốt nhất thế giới!
Thẩm Không: “?”
Anh chẳng hiểu gì cả nhìn trợ lý đột ngột tỏ vẻ kiên định rồi xoay người rời đi, nhất thời hơi bối rối.
… Lại xảy ra chuyện gì nữa?
Đúng lúc này, điện thoại trong túi anh đột nhiên rung lên hai lần. Thẩm Không lấy điện thoại từ trong túi ra liếc nhìn một cái mới biết là tin nhắn anh Đường gửi đến, bảo anh lập tức chạy đến bãi đậu xe gặp mình, giọng điệu cực kỳ cấp thiết cứ như là đang có chuyện gì vô cùng quan trọng tìm anh vậy.
Thẩm Không hơi nhướng mày.
Xem ra linh cảm của mình ứng nghiệm rồi.
Chắc chắn tối qua đã xảy ra thay đổi gì đó, tính tham khảo của thời gian và địa chỉ định sẵn giảm mạnh, bây giờ chỉ có thể cố gắng tùy cơ ứng biến. Nhưng hiện tại tiền đề là phải biết anh Đường này tìm anh để làm gì thì mới có thể lên ý tưởng cho hành động tiếp theo từ đó.
Thẩm Không đứng dậy khỏi chỗ ngồi, dặn dò người bên cạnh vài câu đơn giản xong thì vội vã chạy tới vị trí được gửi đến điện thoại.
Gara dưới tầng ngầm lạnh lẽo và ẩm thấp, gió lạnh ở nơi sâu nhất gara từ từ thổi ra, thổi thẳng vào Thẩm Không làm quần áo mỏng manh trên người anh dán sát da thịt.
Đèn ở cuối gara hỏng rồi, ánh đèn trắng xám trên đỉnh đầu chiếu xuống sàn bê tông, lạnh lùng lóe sáng.
Thẩm Không thoáng liếc mắt nhìn camera giám sát trên đầu cách đó không xa.
Mấy sợi dây điện ẩn đằng sau camera đang treo lơ lửng trên không, ống kính bất động gục xuống, có vẻ như nguồn điện đã bị ngắt.
Thẩm Không tỉnh bơ chầm chậm bước vào trong gara.
Gần đó có tiếng anh Đường phát ra: “Minh Hiên, ở đây!”
Anh đi về phía giọng nói truyền đến nhưng chưa đi được mấy bước thì vài bóng người đã lao ra từ trong bóng tối, ụp thẳng vải trắng tẩm thuốc mê vào mũi miệng Thẩm Không. Chẳng ngờ, cứ như là Thẩm Không có mắt sau đầu ấy, linh hoạt khom lưng, khuỷu tay đột ngột thụi vào eo người đằng sau, động tác tàn nhẫn và chính xác, gần như đập xuống vị trí yếu ớt nhất trên thân thể. Người đó đau đớn gập thắt lưng xuống, la hét thảm thiết co người lại.
Mấy người khác thấy sai sai sao sao bèn vội vàng lao vào, cố gắng dùng thịt đè người đánh bại Thẩm Không.
Nhưng không ngờ thanh niên có vẻ mong manh yếu đuối trước mắt lại di chuyển vào giây tiếp theo. Hình như anh luôn có thể hóa giải tất cả đòn tấn công trong thời khắc quan trọng, sau đó dùng cách hiệu quả nhất làm kẻ địch trước mặt ngã xuống ngay lập tức. Dường như mỗi một động tác đều có thể phát huy tối đa từng tấc cơ bắp trên người, thoáng thủ thế chờ đợi như loài báo Gêpa, có thể xé nát cuống họng của người trước mắt trong nháy mắt.
Báo Gêpa:
Thợ săn và con mồi nháy mắt đã bị hoán đổi.
Người mặc áo đen trên cái xe gần đó chạy xuống nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này, hốt hoảng rút súng bên hông ra. Nhưng gã chưa kịp nhắm bắn đã bị thanh niên mới cách gã mấy bước xa nhảy vọt đến bên cạnh, ngay sau đó, gã đang load dở thì nghe thấy tiếng gãy xương răng rắc vang lên trong gara im ắng. Mấy giây sau, gã mới chậm chạp cảm nhận được cơn đau đớn kịch liệt.
Gã ôm cánh tay bị bẻ ngoặt về phía ngược lại ngã xuống, thống khổ rú lên.
Thanh niên trước mắt đứng ngược sáng, nhìn chằm chằm gã từ trên cao xuống, đường nét ngũ quan mơ hồ và xa xôi, chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt vô cảm lạnh lùng đang khóa chặt gã.
Thẩm Không khom lưng nhặt cây súng bị ném sang một bên, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng đùa nghịch cục thép nằng nặng trong tay, giọng nói bình thản:
“Súng lục Colt MKⅡ, tốt đấy.”
Súng lục Colt M1911:
Anh hơi nheo mắt lại, nhấc chân đạp lên cổ họng người đó, từ tốn hỏi:
“Ai sai chúng mày đến… Hửm?”
Theo giọng mũi nâng lên, sức mạnh dưới chân anh chậm rãi tăng tiến, người đó vừa đau đớn kéo đế giày Thẩm Không vừa giãy giụa thở hổn hển.
Bỗng, một tiếng động kỳ lạ phát ra cách đó không xa.
Thẩm Không nhạy bén ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng âm thanh truyền tới, thấy trên ghế sau của chiếc xe mà người đó chạy ra ban nãy, một gương mặt quen thuộc ngó ra thăm dò từ cửa sổ xe, trợn mắt há hốc mồm nhìn anh. Sắc mặt ông ta trắng bệch, kính mắt nghiêng lệch, hai tay bị trói rất chặt, biểu cảm hệt như gặp ma.
Anh Đường?
Thẩm Không đột nhiên sáng mắt ra, cúi đầu nhìn những người đang kêu rên thảm thiết lăn lê bò toài trên đất trước mặt, ánh nhìn lướt qua gương mặt vặn vẹo vì đau đớn của bọn họ.
Tuy bọn họ đều có tóc đen mắt đen nhưng mũi cao mắt sâu, rõ ràng là tướng mạo của người nước ngoài.
Anh lại nhìn Colt trên tay một chút, trong đầu nổi lên nội dung nhiệm vụ chính thứ hai — Ngăn cản Hàn Lệ kế thừa thế lực ngầm của Feminster II.
Thẩm Không thoáng thả lỏng sức mạnh dưới chân, dùng tiếng Anh hỏi:
“Chúng mày là người của Feminster II à?”
Người đó ho kịch liệt, sợ hãi ôm cổ họng mình, nín thinh.
Thẩm Không nheo mắt lại: “Chúng mày đã đẩy những người khác đi trước khi tao đến, cũng xử lý camera giám sát rồi. Tao có nhiều thời gian để chơi với chúng mày lắm, cho nên là tao đề nghị chúng mày… tốt nhất là khai thật đi.”
Người đó hoảng sợ ngừng ho, chậm rãi gật gật đầu dưới ánh mắt của anh.
“Chúng mày định mang tao đi tìm Hàn Lệ à?”
Người đó lại gật đầu.
“Hàn Lệ có biết không?”
Người đó lắc đầu.
Trong lòng Thẩm Không đã hiểu rõ tình hình bây giờ. Theo nguyên tác thì tin tức thúc đẩy Hàn Lệ lạnh lùng giết chết những người đó ngoài việc Hàn Tử Trạc cố gắng giết hắn, còn có nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của mẹ hắn, mà đây chính là do thế lực Feminster II tiết lộ. Ngoài ra, còn có một danh sách tất cả các gia tộc có liên quan đến cái chết của mẹ hắn. Đây không chỉ để hắn báo thù mà còn có thể làm Hàn Lệ hoàn toàn về phe bọn họ, trở thành người thừa kế. Cách tốt nhất để đạt được mục đích này là nhuộm đỏ, làm bẩn bàn tay hắn — Đúng là bọn họ đã thành công. Sau khi giết chết cha ruột mẹ kế của mình, Hàn Lệ dùng thủ đoạn cứng rắn thống trị tất cả thế lực ngầm, trở thành đức vua bước qua hai vạch trắng đen, bắt đầu “thanh toán” những gia tộc khác.
Trong cốt truyện ban đầu, Mạnh Minh Hiên không tham gia vào đoạn này mấy.
Nhưng sau khi Thẩm Không đến thì khác.
Dù gì thì xem xét tình hình bây giờ, Mạnh Minh Hiên là người phản bội đã bán Hàn Lệ cho Hàn Tử Trạc.
Vậy nên bọn họ mới cử người đến mang Thẩm Không đi đối đầu với Hàn Lệ, để anh trở thành nước cờ đẩy thẳng Hàn Lệ vào vực sâu.
Tâm tư Thẩm Không chuyển biến nhanh như điện, biểu cảm bỗng chốc dịu đi. Anh cúi người xuống, không thèm quan tâm đến động tác đối phương liều mạng lùi về phía sau, cứng rắn đỡ người đó lên.
Anh dùng vẻ mặt ôn hòa nói: “Sao anh không nói sớm?”
Dưới ánh mắt mờ mịt của gã, Thẩm Không đan hai cổ tay vào nhau, duỗi ra trước mặt gã, cười híp mắt hỏi:
“Vậy bao giờ chúng ta đi?”
Tác giả:
Anh Đường – người đã chứng kiến tất cả: ???
|
Chương 59: Được ăn cả ngã về không
Khoang xe tối đen, thân xe đóng chặt hơi rung lắc khi xe chạy.
Thẩm Không nhàn nhã ngồi trên ghế sau, đùa nghịch khẩu súng lục Colt trong tay, mặt kim loại đen bóng cứng rắn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới tia sáng mờ mờ lay động, như là cái liếc nhìn sắc bén từ trong bóng tối phóng tới làm người ta phải đau mắt.
Mặt anh Đường ngồi cạnh anh trắng như tờ giấy, mái tóc bù xù dán vào cái trán mướt mồ hôi lạnh, hai tay vẫn bị trói chặt giống y xì đúc động vật bị dọa sợ, ánh mắt nhấp nháy sự nghi ngờ không thôi thỉnh thoảng liếc về phía anh, sau đó nhanh chóng thay đổi tầm mắt trước khi Thẩm Không nhìn sang. Hình như lại bị ánh sáng phản chiếu chỉ thuộc về hung khí bằng kim loại trong tay anh hù nên sợ hãi co hết cả người vào, câm như hến.
Cuối cùng, ông ta liên tục nhìn lén Thẩm Không mấy lần mới lấy được dũng khí, đánh vỡ sự im ắng chết chết trong khoang xe, mở miệng nói:
“Cái đó…”
Giọng ông ta khàn khàn run rẩy như thể đang vượt qua sự sợ hãi khủng khiếp trong lòng ấy:
“Minh Hiên à… Cái, cái tin nhắn đó, với lúc mở miệng gọi cậu trong gara, đều là bọn họ cầm, cầm súng, ép buộc tôi, không, không phải tôi cố ý…”
Đường Ca vội vàng phủi sạch mọi trách nhiệm trên người mình, chỉ lo Thẩm Không trách tội vì hành vi bán anh đi lúc trước.
Thẩm Không nghe vậy, nâng mắt liếc ông ta một cái rồi nhẹ nhàng nói:
“Tôi biết.”
Nói xong, anh hững hờ thu tầm mắt lại, rũ mắt tiếp tục chơi đùa Colt trong lòng, biểu cảm trên gương mặt không hề thay đổi, con ngươi nhạt màu càng lúc càng giống hạt thủy tinh vô cơ dưới ánh sáng chuyển đổi liên tùng tục ngoài cửa sổ.
Anh Đường cứng người ngồi bên cạnh Thẩm Không, càng lo lắng hơn vì thái độ khó lường của anh.
Ông ta phải xây dựng tâm lý rất lâu mới lấy đủ dũng khí mở miệng lần thứ hai, lắp ba lắp bắp giải thích:
“Còn, lúc trước, cho cậu tiếp… tiếp cận Hàn Lệ, đều là ý của sếp tôi – Hàn Tử Trạc, chứ thật ra tôi cũng không tán thành với gã, nhưng thân làm cấp dưới, tôi buộc phải tuân lệnh làm việc, hi, hi vọng ngài không phiền lòng…”
Giọng ông ta càng ngày càng nhỏ, thậm chí đến cuối còn bất giác gọi Thẩm Không bằng kính ngữ.
Thẩm Không mất kiên nhẫn cau mày, ngước mắt nhìn lướt qua Đường Ca, thờ ơ hỏi:
“Không phải bây giờ chúng ta đang bị trói chặt sao? Còn có thể mở miệng nói chuyện à?”
Tầm mắt anh lạnh lùng đảo qua người mặc áo đen ngồi bên cạnh anh Đường, trong mắt không có cảm xúc nào dao động quá lớn nhưng cũng đủ để đối phương rùng mình ngay lập tức, vội vàng lấy băng dính đã được chuẩn bị từ sớm ở bên cạnh dán chặt miệng anh Đường vào, thậm chí còn quấn thêm vài vòng để phòng ngừa ông ta nói tiếp.
Anh Đường: “!!!”
Anh Đường: “Ưm, ưm ô ô, ô ô ô ô ưm ưm ưm!!!”
m thanh bên tai lại lắng xuống, Thẩm Không hài lòng thu hồi tầm mắt cứ như là không hề phát hiện mình còn chuyên nghiệp hơn cả những người khác luôn.
Cuối cùng thì lần này anh cũng có thể tập trung tinh lực suy nghĩ tình hình bây giờ.
Nếu dựa theo diễn biến tiếp theo của cốt truyện thì lẽ ra anh – gián điệp do Hàn Tử Trạc gài vào bên cạnh Hàn Lệ sẽ bị mang đến trước mặt hắn. Khi Hàn Lệ biết người bên gối phản bội, em trai cùng cha khác mẹ nổi sát tâm và nguyên nhân cái chết của mẹ mình thì đã chặt đứt hẳn khao khát hơi ấm gia đình, lạnh lùng giết chết ba người kia. Muốn ngăn cản đoạn truyện này xảy ra, cách đơn giản nhất là ra tay trước Hàn Lệ, đơn giản thô bạo nhưng vô cùng hiệu quả.
— Cơ mà chẳng hiểu sao, bây giờ Thẩm Không không muốn sử dụng cách này để kết thúc điểm mấu chốt trong cốt truyện lắm.
Nếu anh giết chết ba người kia, tuy có thể hoàn thành nhiệm vụ chính đầu tiên nhưng anh cũng trực tiếp bị dịch chuyển đi vì bại lộ thân phận, lập tức để lại Hàn Lệ vẫn tràn đầy oán hận và tức tối ở đó. Hắn không thể trút sự thù hận và lửa giận của mình ra được, càng không thể có được sự giải thoát nên có, và rồi sẽ bị giam cầm trong đó vĩnh viễn. Dù Thẩm Không ngăn hắn ra tay giết chết ruột thịt của mình thành công, nhưng ở một góc độ nào đó thì đã đẩy thẳng Hàn Lệ về phía phá hủy.
Có lẽ là do không muốn nhiệm vụ của mình cứ thất bại như thế này, cũng có thể là vì nguyên nhân nào đó phức tạp sâu xa hơn…
Thẩm Không không muốn kết quả như vậy.
Anh gọi hệ thống trong đầu ra: “Câu hỏi trước đây tao hỏi, mày nói mày đã truyền đạt với trụ sở phòng làm việc rồi, sau đó thì sao?”
Âm thanh cơ học của hệ thống vẫn đều đều: “Phòng làm việc chưa phản hồi.”
Thẩm Không nhẹ nhàng vuốt ve nòng súng lạnh lẽo, kim loại đen bóng trên ngón tay anh nhuộm chút hơi ấm. Anh không nhụt chí, hỏi tiếp:
“Có cách nào để tao có thể ở lại khoảng thời gian này lâu hơn một tí khi thân phận bị bại lộ không?”
Âm thanh lạnh như băng của hệ thống bỗng chốc trở nên cảnh giác: “Xin hỏi uốn nắn viên, ngài muốn làm gì? Sao đột nhiên lại hỏi câu này? Có phải là ngài lại muốn đánh chủ ý xấu xa gì không?”
Thẩm Không nghe một loạt câu hỏi oanh tạc vào tai, khóe môi hơi nhếch lên, từ từ nở một nụ cười thuần lương:
“Chời ơi, sao mày lại không tin tưởng tao như thế? Sao tao có thể đánh chủ ý xấu xa gì chứ? Bây giờ tao thật sự vùi đầu tập trung hoàn thành nhiệm vụ mà.”
Hệ thống: “…”
Có ma mới tin anh.
Thẩm Không không ngừng cố gắng, tiếp tục nói: “Đây là lần đầu tiên chúng mày tuyên bố nhiệm vụ chính cho tao, chắc chắn là vì điểm tiếp xúc này quan trọng hơn những điểm tiếp xúc khác trong cốt truyện, thậm chí còn liên quan đến việc mục đích chúng mày cử tao đến có thể đạt được hay không, chỉ cần thất bại sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tao nói đúng không?”
Hệ thống im lặng.
Thẩm Không dùng giọng điệu dụ dỗ hỏi tiếp từng bước: “Ban đầu tao đã từng hỏi, có nhiều người có tam quan đúng đắn tình yêu thương tràn lan vậy, sao lại chỉ chọn mỗi tao. Tuy tao không tiếp tục tra cứu những góc khuất trong chuyện này nhưng chính mày hiểu rõ nhất, nếu lần này tao thật sự thất bại, chúng mày muốn tìm uốn nắn viên thay thế hình như cũng không dễ lắm nhỉ?”
Hệ thống tiếp tục im lặng.
“Mày là trợ lý thông minh được sắp xếp bên cạnh tao, đúng không? Nếu tao thất bại thì mày sẽ phải chịu trách nhiệm liên đới à?”
Thẩm Không đột nhiên chuyển đề tài:
“… Hơn nữa, vừa nãy tao hỏi có cách không, hình như mày vẫn chưa trả lời tao đâu đấy.”
Hệ thống vẫn im thin thít. Thẩm Không kiên nhẫn chờ đợi, đến khi anh sắp mất hết kiên nhẫn thì âm thanh cơ học của hệ thống mới vang lên bên tai anh:
“Có thì có.”
Thẩm Không bỗng cảm thấy phấn chấn, lắng nghe hệ thống nói tiếp:
“Nếu cậu hoàn thành tất cả các nhiệm vụ chính trong điểm tiếp xúc cốt truyện này sẽ còn hai điểm tiếp xúc quan trọng cần truyền tống tiếp theo, và khi cậu hoàn thành nhiệm vụ của hai điểm tiếp xúc đó, cậu có thể trở về thế giới ban đầu của mình. Nhưng nếu cậu làm bại lộ thân phận uốn nắn viên trong hai điểm tiếp xúc đó thì sẽ cho dịch chuyển uốn nắn viên đến tiếp điểm thời gian tiếp theo. Tôi có thể kéo dài thời gian dịch chuyển lên đến mười phút, nhưng sau khi kết thúc mười phút cậu sẽ được dịch chuyển thẳng đến phòng làm việc để kết toán điểm.”
Hệ thống giải thích: “Tuyến thế giới sẽ tự chữa trị. Nếu trong hai điểm tiếp xúc quan trọng sau đó, nhân vật mục tiêu bước vào cốt truyện ban đầu lần thứ hai vì lý do bất khả kháng thì sẽ phán định nhiệm vụ của uốn nắn viên thất bại. Ngài sẽ mất hết điểm, linh hồn uốn nắn viên mất đi chỗ dựa cũng chính là cái chết.”
Thẩm Không trầm ngâm rũ mắt, lập tức hiểu ý hệ thống.
Nếu anh kéo dài thời gian ở lại sau khi bại lộ thân phận thì anh sẽ không thể tham gia cốt truyện tiếp theo. Nếu Hàn Lệ mất đi sự dẫn dắt của anh lại trở về số phận ban đầu, vậy nhiệm vụ của anh đã thất bại.
Bây giờ vấn đề đã trở thành:
Anh có muốn đổi hai cơ hội nhiệm vụ tiếp theo với thời gian dừng lại ở điểm tiếp xúc này.
Nói cách khác…
Anh có muốn được ăn cả ngã về không không.
Hình như hệ thống cũng biết sự khó khăn của lựa chọn này nên mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh trước: “Uốn nắn viên có thể cẩn thận suy nghĩ về tính khả thi của chuyện này, quyết định xong thì gọi tôi, lựa chọn này có hiệu quả lâu dài mà.”
Đúng lúc này, thân xe chậm rãi ngừng lại, cửa sắt cao lớn của nhà chính nhà họ Hàn xuất hiện trước mắt, đinh nhọn sắc bén trên cửa phản chiếu tia sáng chói mắt dưới ánh mặt trời trông không khác gì lần trước Thẩm Không đến, nhưng rõ ràng bầu không khí hơi nghiêm trang và kỳ lạ.
Chỉ thấy mấy người đàn ông cao to mặc tây trang đen giống những người trong xe đứng gác ở cửa, hình như đang đợi cái gì đó, bên hông ai nấy đều căng phồng, chắc là được trang bị vũ khí.
Một người trong số đó tinh mắt thấy xe bọn họ lái vào đường dành cho xe chạy, sau khi chào hỏi một người khác thì xoay người chạy về phía bọn họ.
Thẩm Không thoáng ép người xuống, dán nòng súng vào lưng ghế lái, tiếng kim loại va chạm nhỏ bé khi chốt an toàn mở ra nghe có vẻ cực kỳ rõ ràng trong khoang xe im ắng, gần như làm người nghe phải sởn hết cả tóc gáy.
Giọng nói của anh đè thấp như đang thì thầm: “Anh biết phải làm sao rồi đấy.”
Tài xế cứng người ngồi thẳng lưng trên ghế lái, gật gật đầu.
Người chạy tới mất kiên nhẫn cau mày, gõ gõ cửa kính cường lực một chiều⁽¹⁾ của xe, trách cứ bằng tiếng Anh: “Sao các anh đến muộn thế? Tìm được người rồi à?”
(1) Gốc: Cửa không quang
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống lộ ra một khe hở hẹp dài, miễn cưỡng lộ ra hai mắt tài xế, hắn ta nói ngắn gọn:
“Bắt được rồi, ở cốp sau ấy, lúc nãy đường sá không tốt thôi, mau để chúng tôi vào đi, bên trên còn đang chờ đấy.”
Người kia gật đầu, xoay người phất phất tay với một người khác, cửa lớn tòa nhà chậm rãi mở ra.
Cửa sổ xe lại nâng lên.
Chiếc xe đi theo đường xe chạy vào trong nhà, đến chỗ hai người kia không nhìn thấy thì mới chậm rãi dừng lại.
Tất cả mọi người trên xe đều phải xuống dưới sự ép buộc của Thẩm Không.
Thẩm Không nhìn chung quanh một vòng, sau đó cầm súng chỉ chỉ hai người bị đánh không thảm lắm, ra lệnh: “Hai người các anh, đứng ra.”
Hai người còn lại hoảng sợ nhìn chằm chằm anh, bọn họ đã sớm thấy thanh niên mong manh yếu đuối trước mắt có thể làm đến mức đó dưới tình huống tay không tấc sắt rồi, nên càng không dám chạy trốn hay gọi người đến thử thách sự kiên nhẫn của Thẩm Không, chỉ dám thấp giọng xin tha, hi vọng Thẩm Không có thể mở ra một đường sống.
Thẩm Không chậm rãi nở một cười dịu dàng:
“Đương nhiên là không.”
Anh dừng một chút, lạnh nhạt nói: “Có thể các anh không tin, nhưng bây giờ tôi thật sự là người tốt.”
Nói xong, Thẩm Không giơ báng súng lên, tàn nhẫn nện thẳng vào gáy một người trong số đó một cách chính xác, theo một tiếng vang trầm, người kia mềm nhũn ngã xuống đất.
Anh lật ngược khối sắt kim loại nằng nặng trong tay, quay đầu nhìn về phía một người đàn ông khác bị dọa cho ngu người, hơi nheo mắt lại, dùng giọng êm dịu bổ sung:
“… Vì vậy, chỉ cần bất tỉnh là đủ rồi.”
|