Edit: Giả Tiên sinh; Beta: Leslie
Sau khi ăn cơm xong, Quan Tử Ngọ tự giác đứng dậy dọn dẹp chén đũa, xem ra bình thường nhóc là người thường xuyên làm việc này. Quan Tử Sơn ngăn nhóc lại, phóng một ánh mắt cho Đinh Nãi Xuyên, cậu nhanh chóng hiểu ra, ngoan ngoãn đứng lên cười nói với Quan Tử Ngọ:
– Em nghỉ chút đi, để anh làm cho.
Quan Tử Ngọ lắc đầu muốn cự tuyệt nhưng bị Quản Tử Sơn kéo qua một bên:
– Để ảnh làm đi, anh Đinh của em rất thích rửa chén, em mà không cho rửa thì cả người ảnh rất khó chịu, ăn không ngon ngủ không yên, em nỡ lòng nào giành cái sở thích đó của anh Đinh à? – Quan Tử Sơn mặt không đổi sắc nói hưu nói vượn.
Quan Tử Ngọ ngây người một chút:
– Anh Đinh còn có sở thích như thế ạ?
Quan Tử Sơn tiếp tục mặt không đổi sắc nói:
– Em đừng thấy bình thường anh Đinh em như vậy mà lầm. Thật ra ảnh có rất nhiều sở thích không muốn cho ai biết, trong ngoài bất nhất mà.
Quan Tử Ngọ yên lặng nhìn Đinh Nãi Xuyên một cái rồi yên lặng tránh ra
Đinh Nãi Xuyên: …
Đinh Nãi Xuyên vào phòng bếp rửa chén, Quan Tử Ngọ ngồi xem TV với Quan Tử Sơn trong chốc lát. Không đến mười phút, Quan Tử Ngọ cũng đã lơ mơ buồn ngủ, mí mắt không ngừng rũ xuống, trong đôi mắt to tràn ngập hơi nước giống như sẽ ngủ ngay lập tức. Nhưng mỗi khi Quan Tử Sơn cho rằng Quan Tử Ngọ đã ngủ thì nhóc lại giật mình một cái rồi ngồi dậy, sau đó lại mở to mắt chằm chằm nhìn TV, nhưng cũng không lâu lắm cậu lại tiếp tục híp mắt lại.
Thấy Quan Tử Ngọ đã mắt nhắm mắt mở gục lên gục xuống sofa, Quan Tử Sơn lấy điều khiển từ xa tắt TV cho cậu nhóc về phòng ngủ.
Bị gây sức ép một ngày, lại té ngã bị thương, hiện giờ chắc chắn Quan Tử Ngọ đã mệt chết rồi. Quan Tử Sơn biết bởi vì có anh và Đinh Nãi Xuyên đến nên em trai mình mới cố giữ gượng không đi ngủ.
Quan Tử Ngọ cố gắng mở to mắt lắc lắc đầu:
– Không, em còn chưa buồn ngủ… – Nhóc vừa nói chuyện vừa ngáp một cái, hai mắt toàn hơi nước mông lung.
Quan Tử Sơn cười nhìn Quan Tử Ngọ, vẻ mặt như muốn nói “Ngoài miệng nói không muốn nhưng thân thể lại rất thật thà”.
Bị phản ứng sinh lý của chính mình bán mất, Quan Tử Ngọ gãi gãi đầu, đỏ mặt nói:
– Chỉ có chút chút thôi… bây giờ em vẫn chưa buồn ngủ lắm đâu, thiệt đó!
– Rồi rồi, đừng mạnh miệng nữa, mắt em không nhấc lên nổi nữa rồi kìa, còn dám nói không buồn ngủ – Quan Tử Sơn đứng lên xách Quan Tử Ngọ đang ngồi trên ghế sofa lên – Hôm nay em đã chịu sức ép cả ngày rồi, giờ mau đi tắm rửa rồi đánh một giấc cho ngon đi!
Quan Tử Ngọ dùng ánh mắt to tròn ngập nước mà nhìn Quan Tử Sơn:
– Nhưng hai anh…
– Chờ anh Đinh của em rửa bát xong thì bọn anh sẽ đi – Quan Tử Sơn đẩy Quan Tử Ngọ về phòng – Nhanh đi tắm đi, đêm nay ngủ sớm một chút.
Thừa lúc Quan Tử Ngọ đi tắm rửa, Quan Tử Sơn đi vào phòng bếp.
Đinh Nãi Xuyên đang cúi đầu rửa chén, phòng bếp nhà họ Quan không lớn, trần nhà hơi thấp mà Đinh Nãi Xuyên lại cao chừng một mét chín, vì cao vậy nên cậu có hơi thiệt thòi mà chen ở nơi này, tay tay chân chân cũng không thoải mái được.
Người ta thường nói đàn ông đẹp nhất là lúc nghiêm túc làm việc, lúc này, Đinh Nãi Xuyên cúi đầu nghiêm túc rửa chén, Quan Tử Sơn cảm thấy đúng là đẹp nhất hệ mặt trời luôn. Gương mặt nhìn nghiêng của Đinh Nãi Xuyên thật đẹp, đường nét rõ ràng, mũi cao thẳng, cằm cong mượt mà tuyệt đẹp, hầu kết nhô ra… Nói tóm lại là chỉ gần nhìn góc nghiêng thần thánh này, tên nhan khống như Quan Tử Sơn có thể ăn thêm được ba chén cơm.
Thế nhưng, nhìn đến bên hông Đinh Nãi Xuyên lại mặc cái quần vịt con màu vàng, Quan Tử Sơn lại thấy tếu tếu… Đây được gọi là tương phản manh sao?
Quan Tử Sơn chậm rãi đi qua, vươn tay ra ôm lấy thắt lưng Đinh Nãi Xuyên từ phía sau, sau đó dán mặt lên lưng người yêu mình:
– Vẫn chưa rửa xong à?
Đinh Nãi Xuyên ngừng lại một cái, sau đó hậm hực nói:
– Không phải anh thích rửa chén à? Không rửa nhiều lần sao thỏa mãn được.
Quan Tử Sơn tựa vào sau lưng Đinh Nãi Xuyên cười đến run cả lồng ngực làm sau lưng Đinh Nãi Xuyên cũng run theo:
– Anh đang trách em à?
Đinh Nãi Xuyên có hơi tủi thân mà nói nhỏ:
– Không trách em còn trách ai? Sao em có thể phá hủy hình tượng của anh trước mặt em vợ vậy?
Nghe câu này, Quan Tử Sơn lập tức thẳng người:
– Em vợ?
Đinh Nãi Xuyên nói tỉnh bơ:
– Em trai của vợ không phải gọi là em vợ thì gọi là gì?
Quan Tử Sơn hừ cười một tiếng, bỗng nhiên vươn tay vỗ một cái “bộp” lên mông Đinh Nãi Xuyên:
– Là cậu trẻ.
Đinh Nãi Xuyên gật gù:
– Bà xã nói sao thì là vậy.
Quan Tử Sơn lại vỗ lên mông Đinh Nãi Xuyên:
– Gọi ông xã.
Lúc này, Đinh Nãi Xuyên lại không có hề mà còn dài giọng, nhão nhà nhão nhoẹt gọi một tiếng “Ông xã ~~~” vô cùng thâm tình và chân thành. Dư âm của hai chữ này văng vẳng bên tai khiến Quan Tử Sơn nhất thời nổi đầy da gà da vịt.
Hai người đùa giỡn cả buổi tời, công việc rửa chén vốn dĩ có thể hoàn thành trong vòng mười phút lại kéo dài thành hai mươi phút. Chờ hai người úp chén xong, Quan Tử Ngọ cũng tắm rửa đi ra.
Nhìn áo ngủ vịt vàng nhỏ của Quan Tử Ngọ, Quan Tử Sơn vuốt cằm đánh giá trong chốc lát, sau đó lấy di động ra ấn chụp một cái.
Trong hình, Quan Tử Ngọ còn mang theo một cơ thể đầy hơi nước sau khi tắm, cả người nhìn sơ đều mờ mờ ảo ảo. Hai mắt thật to lấp lánh hơi nước, làn da ửng hồng vì hơi nóng của phòng tắm, mái tóc đen nhánh còn đang nhỏ nước, cả người mềm mại dễ thương không chịu nổi. Hơn nữa, nhóc còn đang mặc bộ áo ngủ vịt vàng nhỏ khiến cho Quan Tử Sơn cảm giác mắt của mình sắp bị moe mù rồi.
Theo bản năng, Quan Tử Sơn nhìn thoáng qua bên cạnh, muốn thử xem Đinh Nãi Xuyên có phản ứng gì. Không ngờ, trên mặt cậu lại vẫn như bình thường, ánh mắt cũng không dao động, giống như trước mặt cậu không phải một bé shota vừa mềm vừa ngọt vừa moe đang đứng mà là một con vịt hàng thật giá thật vừa tắm rửa xong.
Quan Tử Sơn bị so sánh trong lòng mình chọc cười, nhưng anh không thể không thừa nhận khi thấy vẻ thờ ơ lạnh nhạt này của Đinh Nãi Xuyên, trong lòng anh có một chút vui vẻ.
Quan Tử Ngọ ngáp một cái, vươn tay dụi dụi mắt, vẻ mặt phản ứng không kịp, bộ dáng ngơ ngác hỏi Quan Tử Sơn:
– Anh hai, anh chụp ảnh em làm gì?
Quan Tử Sơn mỉm cười:
– Rất đáng yêu, lưu về làm kỷ niệm.
Quan Tử Ngọ lại mang vẻ mặt không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn nhìn anh cả buổi mới thốt ra được một chữ:
– Hả?
– Được rồi, em đi sấy tóc đi rồi đi ngủ. – Quan Tử Sơn vươn tay chọt chọt mặt của nhóc, nhìn khuôn mặt Quan Tử Ngọ bị chọt ra một cái hố nhỏ, anh cười cười – Anh với anh Đinh về nha.
– Hai anh cứ tự nhiên. – Quan Tử Ngọ ngoan ngoãn gật gật đầu.
Tại trên đường trở về, Quan Tử Sơn nhướng mày hỏi Đinh Nãi Xuyên:
– Anh thấy em trai em có đáng yêu không?
Đinh Nãi Xuyên sửng sốt một chút, sau đó nhíu nhíu mày suy nghĩ:
– Chắc là có.
– Anh nói vậy là sao? Chẳng lẽ nãy giờ anh không ngó em trai em chút nào à? – Quan Tử Sơn ngạc nhiên.
Đinh Nãi Xuyên nghiêm trang chững chạc nói:
– Sao anh phải quan tâm nó đẹp hay xấu chứ?
Quan Tử Sơn nghẹn lời trong chốc lát mới lắc lắc đầu cười nói:
– Thật đáng tiếc, nó thích anh như vậy mà ngay cả mặt mũi người thích mình ra sao anh cũng không để ý là thế nào?
Đinh Nãi Xuyên thản nhiên “À” một tiếng cho có.
Quan Tử Sơn nhíu mày:
– Sao anh lại có thể bình tĩnh như vậy nhỉ? Anh không thể có được chút phản ứng nào khi biết cậu trẻ của anh thích anh à?
– Sao anh lại phải có phản ứng chứ? Nó thích anh là chuyện của nó chứ có phải chuyện của anh đâu. – Đinh Nãi Xuyên nhíu mày.
Quan Tử Sơn: … Hình như câu này nghe quen quen.
Những lời Đinh Nãi Xuyên nói rất có đạo lý khiến cho Quan Tử Sơn không biết phải trả lời ra sao.
Mà nếu thật sự như lời Đinh Nãi Xuyên đã nói thì không lẽ nếu có người tỏ tình với cậu thì cậu sẽ đáp là “Cô thích tôi là chuyện của cô, nói cho tôi làm chi?” à????
Đúng là càng nghĩ càng thấy choáng.
Nghĩ đến đây, Quan Tử Sơn bỗng nhiên lại nghĩ tới Bạch Hà, chẳng lẽ lúc trước Đinh Nãi Xuyên không nói cho anh chuyện Bạch Hà tỏ tình với cậu là vì nguyên nhân này sao?
Nhất thời, Quan Tử Sơn có chút dở khóc dở cười.
– May mà hiện giờ nó không thích anh nữa… – Quan Tử Sơn hít một hơi – Thích anh mệt tâm quá.
Đinh Nãi Xuyên sửng sốt một chút, cậu xù lông lên:
– Em cảm thấy ở bên anh rất mệt mỏi à?
Quan Tử Sơn: … Trọng điểm lại chạy đến nơi nào rồi?
Đinh Nãi Xuyên bình tĩnh nhìn anh với vẻ mặt bi thương:
– Trong tim của anh đã có em rồi thì sao còn phải để ý người khác ra sao chứ. Họ cũng không phải em, vì cớ gì lại có thể có quan hệ với anh?
Quan Tử Sơn: … Lâu lâu bất cẩn lại bị mũi tên tỏ tình bắn trúng ngay tim rồi.
… Nhưng mà hình như cảm giác cũng không tồi.
Nhìn Đinh Nãi Xuyên như một chú chó lớn tủi thân vì bị chủ nhân la mắng nhưng không hề xấu hổ mà cọ cọ đòi sờ lông, đáy lòng Quan Tử Sơn mềm lại. Anh hít một hơi, đưa tay sờ sờ đầu Đinh Nãi Xuyên nhưng do cậu rất cao nên anh phải duỗi thẳng tay mới chạm được đầu cậu.
Ban đầu, Đinh Nãi Xuyên vẫn ngẩng cổ trưng vẻ mặt tủi thân nhưng sau đó cậu lại là ngoan ngoãn đưa đầu cho Quan Tử Sơn vuốt lông. Lát sau, cậu đặt cáu đầu bù xù trên vai anh, im lặng một lúc mới rầu rĩ nói:
– … Dù sao đi nữa thì anh cũng sẽ không thích Quan Tử Ngọ.
– Ừm, ngoan. – Quan Tử Sơn phì cười.
Đinh Nãi Xuyên lại im lặng một lúc nữa mới rầu rĩ nói:
– Dù có người ai khác thích em thì em cũng không được thích họ.
– Ưm, dù họ có người quỳ xuống để van cầu em thì tôi sẽ không đồng ý. – Quan Tử Sơn cười khẽ một tiếng.
Rốt cuộc Đinh Nãi Xuyên cũng hài lòng mà ôm Quan Tử Sơn cọ cọ trong chốc lát.
Lát sau, anh lại thẹn thùng nói:
– … Cứng rồi.
Quan Tử Sơn: … Dù anh không nói thì em cũng cảm nhận được rồi.
Đinh Nãi Xuyên ngẩng đầu lên nhìn lướt qua anh một cái. Dưới bóng đêm, trên mặt của cậu có tia đỏ ửng khó phác giác, cuối cùng cậu lại im lặng chôn mặt trên vai Quan Tử Sơn một lần nữa.
Quan Tử Sơn nhẹ nhàng đẩy cậu ra, dù Đinh Nãi Xuyên có muốn chứng minh với mình rằng cậu thích anh đến nhường nào đi nữa thì cũng không thể lúc nào cũng phô bày kỹ năng động dục trong vòng 1 nốt nhạc vậy chứ! Tên ngốc này! Đây là ngoài đường đó!
Dù con đường này tương đối hẻo lánh, bình thường không có nhiều người qua lại nhưng cũng là ngoài – phố – lớn – đó!
Bị đẩy ra, Đinh Nãi Xuyên không lộ ra vẻ mặt thất vọng mà lại dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Quan Tử Sơn.
Quan Tử Sơn xoay người một cách nhanh chóng:
– Em về trước, anh tự giải quyết đi há. Hẹn mai gặp…
Chữ “lại” vẫn chưa nói xong, Quan Tử Sơn đã bị Đinh Nãi Xuyên kéo lại, cả người va phải ngực cậu. Sau đó, anh bị Đinh Nãi Xuyên ấn vào trên vách tường bên cạnh và bị môi lưỡi cậu cuốn lấy môi anh.
Chờ Đinh Nãi Xuyên buông Quan Tử Sơn ra, hai người đều thở hồng hộc. Trong đêm tối, ánh mắt Đinh Nãi Xuyên nhìn anh lóe ra ánh sáng xanh tựa như dã thú nhìn con mồi. Cậu hận không thể lập tức lột da róc xương Quan Tử Sơn ngay tại chỗ rồi nuốt hết vào bụng.