Một Điếu Thuốc
|
|
Tựa: Một điếu thuốc
Tác giả: Chu Tước Hận
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại đô thị, ngược luyến tàn tâm, xã hội đen
Người dịch: Bạch Nhật Mộng
Vì đây là bản dịch chui, đồng nghĩa việc hoàn toàn chưa hề được sự đồng ý của tác giả, thế nên làm ơn không mang bản dịch đi bất kì đâu khi chưa được sự đồng ý của người dịch.
Tuyệt đối không dùng bản dịch cho các mục đích thương mại, mọi trích dẫn về tác phẩm cảm phiền ghi rõ nguồn và dẫn link về bài viết gốc. ********************************************* Văn án
Lần đầu tiên gặp Hàn Yên, đã là chuyện của ba năm trước. Lần đầu tiên thượng cậu ta, Trần Đồng dùng mười phút, thời gian để hút một điếu thuốc.
Tự. Mười phút
Một điếu thuốc lá
Từ lúc châm lên cho đến lúc tàn
Mười phút
Sự nồng nàn qua đi
Cơn choáng váng qua đi
Tan thành mây khói ******************************
Sau này, Trần Đồng ở trên một cái bao thuốc rỗng đọc được những câu trên. Chữ viết rất thô, nét chữ non nớt, hơn nữa còn hơi nghiêng nghiêng sang trái một cách có quy luật, giống như ruộng lúa sớm trong cơn bão vậy.
Trần Đồng nhận ra được đây là bút tích của Hàn Yên. Cái bài thơ con cóc này chắc có lẽ là do Hàn Yên viết, không thì cũng là cậu ta chép ở đâu đó. Nhưng bất kể là viết hay là chép, phẩm vị cũng tạm chấp nhận được.
Trần Đồng muốn cười, chỉ có điều khóe môi lại cứng đờ. Theo thói quen hắn rút ra điếu thuốc, châm lên. Làn khói trắng cuộn tròn bốc lên cao, khiến cho hai mắt cay xè.
Lần đầu tiên gặp Hàn Yên, đã là chuyện của ba năm trước. Lần đầu tiên thượng cậu ta, Trần Đồng dùng mười phút, thời gian để hút một điếu thuốc.
Trước giờ tồn tại không ít lời tranh cãi về mười phút này.
Các tiểu thư ở hộp đêm nói, anh Đồng nổi tiếng là “kim thương bất đảo”, sao lại có thể ra nhanh như vậy? Thứ phóng ra không phải tinh dịch mà là nước chăng?
Nhưng A Hổ lại kiên trì nói, lúc đó hắn có xem đồng hồ, tuyệt đối không sai.
Tuy rằng ai cũng biết đồng hồ vàng của A Hổ là hàng lậu, nhưng dù là hàng lậu thì cũng là hiệu Rolex, so với lời chứng thực của các cô tiểu thư kia càng đường hoàng, có sức thuyết phục hơn hẳn, cho nên cái ‘mười phút’ ấy cứ như thế truyền đi trong Vân Long hội.
Lại nói đến chuyện truyền đến tai Trần Đồng, hắn chỉ mỉm cười. Vốn dĩ mà nói thì chuyện tính ái, một tiếng cũng tốt, mà một phút cũng tốt, cảm giác chếnh choáng đến cực điểm cũng chỉ là trong vài giây ngắn ngủi mà thôi. Chơi đã rồi thì mười phút cũng là thiên đường. Hơn nữa, khoái cảm mà Hàn Yên mang lại cho hắn, sự nhục nhã mà hắn ban cho Hàn Yên, không chỉ có mười phút mà thôi. Sự đè nén, chịu đựng của thể xác là có hạn, nhưng sự nô dịch về tinh thần thì có thể cùng với thời gian, kéo dài mãi đến vô cùng.
Sau này A Hổ sợ hãi chạy đến thỉnh tội với Trần Đồng, không ngừng vả vào mặt mình, nói mình là kẻ đáng chết, đồng hồ của mình có vấn đề, sao đại ca lại có thể chỉ trong mười phút được chứ?
Trần Đồng thản nhiên phả ra ngụm khói thuốc, đợi cho khuôn mặt kia chuyển màu đỏ tía, mới dúi đầu điếu thuốc lá xuống tắt ngấm: “Đồng hồ của mày không có sai.”
Mặt của các anh em trở nên trắng bệch, A Hổ càng co rúm lại: “Đại ca, anh …… cắt lưỡi của em đi.”
Trần Đồng hỏi hắn: “Giả dụ mày bị bỏ đói suốt năm năm trời mới có được một tô cơm, mày sẽ ăn trong bao lâu?”
“Một phút, à không, nửa phút!”
Trần Đồng gật đầu: “Tao dùng mười phút.” ————————————-
|
Một. Linh hồn trong sạch
Người của Vân Long hội đều biết, đại ca Trần Đồng của bọn chúng và lão đại đứng đầu Thanh Mộc Hội là Hàn Cánh Đường đối chọi nhau, nhưng kể từ lúc nào và tại sao hai người lại hình thành mối hận thù này thì lại không có mấy ai biết được. Nếu không phải lần đột nhiên tập kích vào ba năm trước, thậm chí bọn họ còn không ngờ tới hận thù giữa Trần Đồng và Hàn Cánh Đường lại sâu đậm đến vậy, sâu đậm đến mức ta sống thì ngươi chết.
Hôm đó là lễ mừng thọ năm mươi tuổi của Hàn Cánh Đường, trong ngôi biệt thự ở lưng chừng núi, nến đỏ thắp sáng rực, khách quý ra vào tấp nập. Nhưng đáng tiếc, kẻ đến không phải ai cũng là khách quý, quà tặng không phải món nào cũng là thọ lễ. Trần Đồng dắt theo mấy chục anh em, bắn ra mấy trăm phát đạn. Hàn Cánh Đường chỉ có thể trơ mắt ra nhìn thủ hạ của mình từng lớp từng lớp gục ngã trên mặt đất. Dòng máu tươi thấm qua tấm thảm đỏ rực lửa, nhìn từ phía xa, giống như những vũng nước nhơ nhớp. Thế bại như núi đổ, vinh nhục thay đổi trong chớp mắt.
Thân tại giang hồ, kết quả này Hàn Cánh Đường không phải là chưa từng nghĩ tới, nhưng hắn không ngờ rằng ngày này lại đến sớm như thế.
Nòng súng lạnh tanh chỉ lên huyệt thái dương, thế nhưng cò súng vẫn chưa được bóp xuống, Hàn Cánh Đường ngẩng mặt lên, Trần Đồng nhìn hắn trừng trừng, ánh mắt gian trá.
“Đại ca, tìm được rồi!” A Hổ và A Bưu đẩy một cậu thiếu niên qua đó.
Trần Đồng ngẩng đầu, kinh ngạc: “Cậu ta là con trai của Hàn Cánh Đường?”
Đứa trẻ đứng tại nơi đó sáng trong tựa mùa xuân, giống như một cây Bạch Dương thẳng tắp, đứa trẻ này so với Hàn Cánh Đường cao to lực lưỡng thì đúng là đại pháo so với tấm vải lụa, như lạc đà và lọ nước hoa, đừng nói là giống, rõ ràng là không có chỗ nào tương đồng cả.
“Em hỏi người của Thanh Mộc hội rồi, là con độc nhất của Hàn Cánh Đường.” A Hổ vò vò đầu: “Có lẽ …… không sai đâu.”
Trần Đồng cười lạnh, những lời thốt ra từ miệng người khác đều có thể là giả, hắn có một cách tốt hơn để thử.
Trần Đồng giơ tay lên, bóp cò.
“Pằng ——” Viên đạn sượt qua vai của cậu thiếu niên.
Trong một khắc đó, trên mặt Hàn Cánh Đường đầy vẻ đau đớn khôn cùng. Trần Đồng cảm thấy rất hài lòng, nhân tính chính là thứ thuốc thử tốt nhất, kẻ giảo hoạt như Hàn Cánh Đường cũng thoát không khỏi sự ràng buộc của cốt nhục tình thâm. Trần Đồng cầm lấy súng, đi về phía cậu thiếu niên đang ngồi sụp trên mặt đất.
“Đừng chạm vào nó!” Hàn Cánh Đường tức giận hét lên: “Trần Đồng, mày đừng làm trái quy củ, con trai tao không phải người trong giới!”
“Quy củ?” Trần Đồng khụy người xuống, dùng súng nâng cằm cậu lên: “Ông già của cậu cũng biết quy củ sao?”
Cậu thiếu niên trừng mắt nhìn Trần Đồng, cậu có một khuôn mặt thánh thiện, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy, hắn thầm nghĩ, cậu chắc hẳn phải là người có một linh hồn trong sạch. Nhìn một đứa trẻ như thế này, người ta sẽ liên tưởng đến tất cả những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống, ví dụ như nhưng khoanh bánh mì mềm mại, hay như những tia nắng mặt trời rực rỡ hoặc như chiếc vĩ cầm ưu nhã, thanh tao, nói chung là thứ không liên quan gì đến bóng tối cùng mùi máu tanh tưởi.
|
Trần Đồng tin Hàn Cánh Đường không nói dối, đứa trẻ này không phải người trong giới. Nhưng như thế thì sao? Những kẻ ác độc không xứng có được hạnh phúc, ngay cả việc có đứa con trai có linh hồn trong sạch cũng không xứng!
Trần Đồng thật muốn bóp nát cái con người mỏng manh nhỏ bé này, cậu ta thanh khiết đến đáng ghét.
“Cậu tên gì?” Trấn Đồng hỏi cậu.
Thiếu niên không trả lời.
“Mày căm à? Đại ca hỏi chuyện mày đó!” A Hổ nhắm vai cậu mà đá một cái.
“A!” Thiếu niên đau đến mức người ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn không trả lời.
Hàn Cánh Đường nôn nóng muốn xông qua đó, hai khẩu súng đồng thời chỉ thẳng vào đầu ông ta.
“Nó từ nhỏ lớn lên ở nước Anh, đây là lần đầu tiên về nước, nó không biết nghe tiếng Trung! Nó cái gì cũng không biết hết! Trần Đồng! Mày buông tha cho nó đi! Có chuyện gì thì cứ tính với tao!”
Hàn Cánh Đường hét đến nỗi lạc giọng, còn Trần Đồng thì vẫn bình thản mỉm cười.
Buông tha cho cậu ta? Dựa vào cái gì chứ?
Ở đây đều là người của Vân Long hội, Hàn Cánh Đường đại thế đã qua rồi.
Giang hồ có quy tắc cuộc chơi của giang hồ, trong tay không có vốn, thì không có tư cách để ra điều kiện. Cái đạo lý này, Trần Đồng biết, Hàn Cánh Đường cũng biết, nhưng cá bị mổ bụng rồi thì vẫn cố nằm trên thớt vẫy vùng thêm vài cái nữa, con người cũng như thế đấy, cho dù ngay cả hi vọng cũng không có, nhưng chỉ cần còn một hơi thở thì vẫn cố kỳ kèo với số mệnh.
Lúc này đây, Trần Đồng chính là số mệnh của cha con nhà họ Hàn, còn hắn thì không chấp nhận cuộc ngã giá này.
Thế nhưng, Trần Đồng thích nhìn khuôn mặt run rẩy cùng vầng trán nổi đầy gân xanh của Hàn Cánh Đường. Màn kịch này hắn đã đợi suốt năm năm rồi, kịch sĩ cũng đã già, xấu hơn trước rất nhiều, thế nhưng biểu diễn thì vẫn đặc sắc như trong tưởng tượng của hắn. Huống hồ chi giờ có thêm một kịch sĩ nhỏ nữa, trong sạch đến mức khiến người ta phải ngạc nhiên
Trần Đồng tính toán, làm sao để dùng sự trong sạch của cậu ta khiến cho màn báo thù này càng thêm lâm li sung sướng đây? Nghĩ như vậy, ngón tay men theo đường nét khuôn mặt của cậu thiếu niên trượt xuống. Không biết nghe tiếng Trung sao? Không hề gì, có những sự sỉ nhục không cần dùng đến lời nói thì vẫn có thể truyền đạt.
Trần Đồng cúi đầu xuống, giữ chặt lấy cậu thiếu niên, phủ lên đó một nụ hôn thô bạo. Thật đúng là ngoài ý muốn, hắn không gặp phải sự kháng cự, ngay sau đó những tháng ngày máu lửa suốt mười mấy năm qua nói với hắn rằng, ngoài ý muốn chính là nguy hiểm.
Quả nhiên đầu lưỡi đau nhói, một đôi tay bóp lấy cần cổ của Trần Đồng, chỉ đáng tiếc là sức lực quá yếu, chẳng khác nào trò chơi trẻ con.
Cậu thiếu niên trừng mắt nhìn Trần Đồng, trong mắt phun trào ngọn lửa phẫn nộ. Con của sài lang thì vẫn là sài lang, dù có được nuôi dưỡng trong chăn ấm nệm êm thì một khi lâm nguy, bản tính hung ác nhất định xuất hiện.
“Dám cắn đại ca! Đại ca! Giết nó đi!” A Hổ đứng bên thúc giục.
Sao Trần Đồng có thể giết cậu ta được? Kịch hay chỉ mới bắt đầu thôi. Màn diễn tiếp theo chính là mười phút được mọi người thỏa sức chiêm ngưỡng ấy.
Mười phút ấy mới thật sung sướng, kích thích làm sao! Khoái cảm của Trần Đồng nếu nói là đến từ sinh lý, thì chi bằng nói là đến từ tâm lý thì đúng hơn, sự run rẩy của cậu thiếu niên, nụ cười quái lạ của chúng anh em đều vô cùng kích thích hắn, còn về những tiếng chửi mắng của Hàn Cánh Đường, đó quả là âm thanh trong trẻo tuyệt vời.
“Trần Đồng, mày sẽ bị báo ứng! Mày sẽ xuống địa ngục!” Hàn Cánh Đường dốc chút sức tàn khổ sở thét lên.
“Báo ứng? Ông cũng biết báo ứng sao? Tôi muốn cậu ta xuống địa ngục trước!” Nòng súng chỉ vào phần lưng ngay tim của cậu thiếu niên, Trần Đồng ha hả cười lớn: “Đừng sợ, mùi vị của cậu ta ngon như vậy, tôi cũng có chút không nỡ. Như vậy đi, sống chết của cậu ta tôi cho ông chọn. Một là giữ cậu ta lại làm con chó của tôi! Hai là ngay bây giờ tôi tiễn cậu ta đi trước!”
“Nhanh lên, tôi không có lòng nhẫn nại lắm đâu.!” Ngón trỏ của Trần Đồng giữ chặt cò súng.
“Giữ nó lại!” Hàn Cánh Đường khóc thét lên: “Đừng giết nó! Đừng!”
“Tốt!”
|
Trần Đồng ép sát người vào cậu thiếu niên, một tay kéo đầu cậu quay lại, ép cậu nhìn cha mình, một cánh tay khác nâng súng lên.
“Pằng ——” Vạn đóa hoa đào nở rộ trên tấm bình phong mạ vàng, cơ thể của Hàn Cánh Đường ngã xuống. Trần Đồng vui mừng thở hắt ra, siết chặt eo của cậu thiếu niên, dốc hết tất cả niềm vui sướng, hân hoan vào đó.
Vào đêm đại thọ năm mươi của Hàn Cánh Đường, Thanh Mộc hội cùng với chủ của nó bị quét vào chung với đống rác của lịch sử. Kể từ đó, trên đời này chỉ có Vân Long hội, không còn Thanh Mộc hội nào nữa. Năm ấy, Trần Đồng ba mươi ba tuổi.
Sau này, tụi anh em ở trong biệt thự của Hàn Cánh Đường lật một cuốn hộ chiếu ra, cậu trai trong cuốn hộ chiếu có một khuôn mặt non nớt, thánh thiện, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn không thấy đáy.
“Mười lăm tuổi rồi.” Trần Đồng thở dài, quả nhiên còn rất trẻ.
“Hàn Ngọc Kinh, quốc tịch Anh.” A Hổ bước lại, tặc lưỡi nói: “Đúng là lớn lên ở nước Anh sao? Khó trách cậu ta không biết tiếng Trung. Cái tên lạ thật đấy!”
Trần Đồng mỉm cười: “Uhm, đổi cái tên khác đi.”
“Gọi là gì đây? Kêu Tao Cẩu đi!”
“Công Cẩu!”
“Hay là Mẫu Cẩu đi!”
Chúng anh em mỉm cười kì dị, bàn tán xôn xao.
Trần Đồng vuốt cằm: “Gọi là Hàn Yên, mười phút, thời gian hút một điếu thuốc.”
Kể từ đó, trên đời này chỉ có Hàn Yên, không còn Hàn Ngọc Kinh nào nữa. Năm ấy, Hàn Yên mười lăm tuổi.
|
Hàn Yên hôn mê hết hai ngày, nằm bệt trên giường hết ba tuần. Trong ba tuần ấy, Hàn Yên chỉ gặp qua hai người, một người là ông quản gia trầm lặng, còn người kia là Phan Trạch Đán.
Phan Trạch Đán đã ngoài ba mươi, có một khuôn mặt dài gầy gầy, đeo một cặp mắt kính gọng vàng, đôi tay to lớn trắng trẻo, thon dài, trên người luôn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. Lần đầu gặp Hàn Yên, hắn dùng tiếng anh tự giới thiệu: “Tôi là bác sĩ của cậu.”
“Bác sĩ của ông ta.” Hàn Yên đính chính.
Nhìn đứa trẻ đang đề phòng kia, Phan Trạch Đán mỉm cười: “Uhm. Tôi là bác sĩ riêng của Trần Đồng. Nhưng hơn hết thảy, tôi là một bác sĩ, tôi có trách nhiệm với bệnh nhân của mình, còn bây giờ, cậu là bệnh nhân của tôi.”
Chính câu nói này đã khiến cho Hàn Yên cảm thấy hắn là một bác sĩ tốt. Phan Trạch Đán xác thật là một bác sĩ tốt, y thuật cao minh, cũng rất tỉ mỉ cẩn thận. Hắn không bao giớ nói những câu thừa thải như là an tâm điều dưỡng, nghĩ ngơi cho tốt, hắn chỉ lãnh đạm nói với Hàn Yên rằng, dạo gần đây Trần Đồng rất bận, tháng này e rằng sẽ không trở về.
Do đó, Hàn Yên tạm thời thả lỏng người, cứ thế từng ngày từng ngày dần phục hồi sức khỏe. Đến tuần thứ tư, Hàn Yên đã có thể bước xuống đất, lúc thời tiết tốt, cậu sẽ đứng cạnh cửa sổ một lúc, từ sau bức rèm cửa ngó ra những tia nắng bên ngoài.
Căn biệt thự này của Trần Đồng được xây ở lưng chừng núi, theo kiểu kiến trúc phương Tây, sân vườn cũng bố trí theo phong cách châu Âu, vừa bước vào cửa là một hồ phun nước lát đá cẩm thạch, hai bên là hàng hoa thẳng tắp. Tiết xuân hàn hơi lạnh, hoa vẫn chưa nở nhưng Hàn Yên nhận ra được, đó là loài hoa hồng xinh đẹp của Anh quốc. Hàn Yên nhìn đám hoa hồng kia, nhìn mãi, nhìn mãi đến quên cả thời gian.
Hôm nay, khí trời đặc biệt trong xanh, Hàn Yên đứng tựa vào cửa sổ, Phan Trạch Đán ngồi trên chiếc ghế ở sau lưng cậu viết bệnh án. Đột nhiên từ bên cửa sổ, Hàn Yên vội vàng lùi lại, sắc mặt trắng bệch.
“Không khỏe sao?” Phan Trạch Đán hỏi cậu.
Hàn Yên lắc đầu.
Phan Trạch Đán vén màn lên, một chiếc Lincoln màu đen dừng lại ở trong sân, một người đàn ông bước xuống xe, cau mày lại, nhìn về phía này. Phan Trạch Đán mỉm cười với người đàn ông đó, nhẹ nhàng thở dài, Trần Đồng về rồi.
Nửa tiếng sau, Phan Trạch Đán bị Trần Đồng gọi đến thư phòng.
“Nói như vậy, sức khỏe không thành vấn đề?” Trần Đồng dùng một câu hỏi để kết thúc màn báo cáo bệnh án của Phan Trạch Đán.
Phan Trạch Đán gật đầu: “Uhm, viên đạt sượt qua chỉ tạo thành vết sướt nhỏ. Nhưng mà tôi lo lắng về trạng thái tinh thần của cậu ta hơn. Đứa trẻ này quá trầm lặng, trong một tháng này, cậu ta không nói quá năm câu, càng không khóc lóc quậy phá, hoàn toàn không phải là phản ứng nên có của một đứa trẻ bình thường, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cậu ta sẽ bị trầm cảm mất thôi.”
“Cậu ta đương nhiên không phải là đứa trẻ bình thường.” Trần Đồng mỉm cười: “Thứ tôi cần không phải là một tình nhân, cậu ta, là con chó của tôi.”
|