Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?
|
|
Chương 80
Mặt Vân Bạch Liệt không hề thay đổi nhìn công chúa kia đã thu tầm mắt về, hắn lạnh nhạt hạ mắt xoa xoa khóe miệng của tiểu hoa long, ban đầu vốn định công bằng cho tiểu bạch long cũng nếm thử chút hương vị, thế nhưng đã có người muốn tìm ngược vậy chỉ có thể giải quyết trước. Thế nhưng Vân Bạch Liệt cũng không lo lắng, hiện giờ Đại Chu rất lớn mạnh, cho dù Đại Tạ muốn thế nào cũng không thể làm gì Đại Chu. công chúa này chắc là nghe nói hắn chẳng qua chỉ là được Vân tướng quân nhặt được, sau đó lại được đưa vào cung có được sủng ái. Chắc là cảm thấy hắn dễ bị lừa, hiện giờ lại nhìn thấy hắn trộm đút cho tiểu hoàng tử thứ không thể ăn, liền cảm thấy mình cố ý. Nghĩ rằng đã tóm được điểm yếu của hắn, muốn dùng để uy hiếp hoặc là muốn thứ gì đó từ hắn ở nơi này hoặc là muốn hắn làm gì Chu Kì Nghiêu. Nhưng mà sợ là công chúa này phải thất vọng rồi. Toàn bộ hành trình tiếp theo Chu Kì Nghiêu đều đen mặt, thái tử Đại Tạ chắc là nghe công chúa phía sau nói cái gì, cũng không cảm thấy thái độ của Chu Kì Nghiêu không tốt, dù sao tân đế có tiếng là bạo quân, ngay cả thái hậu cũng không để vào mắt, huống chi sứ thần nước khác như bọn họ. Bọn họ nhanh chóng nói xong lời chúc mừng rồi đưa lên quà mừng, ngồi vào vị trí. Mà mặt đen của Chu Kì Nghiêu cũng chỉ duy trì trước khi nhóm người Vân Sùng Trách tiến vào. Theo một tiếng hô vang lên: “Vân đại công tử, Vân nhị công tử, Hình công tử, Chu công tử đến!” Bốn tên này kêu cùng một lúc, mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người: bốn vị này là ai? Sao chưa bao giờ nghe qua? Hơn nữa đây là tiệc đầy tháng của hoàng tử, bọn họ tới làm gì? hay là sứ thần nước khác? Nhưng cũng không nghe nói sứ thần nào của Đại Tạ quốc tới? Chính là sau khi đại thái giám hô tên xong, một hàng bốn người đi vào đại điện, mà phía sau còn đi theo mười vị cung nhân, nâng một ít thùng gì đó nhìn không ra. khi bọn họ tới gần, chờ nhìn thấy dáng vẻ của bốn người, tất cả mọi người đều choáng váng không thể tin, hôm nay là ngày gì? thế nhưng có thể nhìn thấy nhiều nam tử tuyệt sắc như vậy? còn một lần tới bốn người? Trước kia bọn họ cảm thấy hình dạng của tân đế tốt, nhưng tân đế lại lạnh lùng khiến bọn họ không dám nhìn thẳng, cho nên thời gian lâu cũng quên mất hình dạng của tân đế. sau đó lại thêm một Vân phi, so với hoàng thượng còn xuất sắc hơn. bọn họ vốn nghĩ trên thế gia này chắc là không có ai có thể nổi hơn hai vị này. nhưng không nghĩ tới…. lần này lại có tới bốn người, mỗi người có một sắc thái riêng, làm cho người ta đui mù, chỉ cảm thấy cả điện phát sáng, ngoại trừ nhìn chằm chằm ra, cũng không biết nên nói gì mới tốt. Thế nhưng cũng chỉ có thể đáng tiếc, tuy nói dáng dấp đẹp, nhưng rốt cuộc lại là nam tử, văn võ bá quan miễn cưỡng tỉnh táo lại, nhưng càng thêm tò mò? Bốn người này rốt cuộc là ai? Sau khi đầu óc bọn họ tỉnh táo, chợt nhớ tới lời bẩm báo lúc trước: Vân đại công tử? nhị công tử? họ Vân, nhưng tuyệt đối không có quan hệ với Vân gia trong kinh, nhưng lại xuất hiện vào lúc này…. Hay là có quan hệ với Vân phi? Nhất là khi nhìn thấy bốn vị nam tử này đứng lại, trong đó hình dáng của một vị hơi quen mắt, cẩn thận nhìn kĩ, không phải dáng vẻ có chút giống Vân phi sao? Nghe nói lúc trước Vân phi bị ngốc không phải là trời sinh, sau đó được Vân lão thái gia đưa về, hiện giờ…. chẳng lẽ là người nhà thật sự của Vân phi tới sao? Ý tưởng trong đầu mọi người vừa mới hiện lên, liền nhìn thấy nam tử đi đầu bốn nam tử này chắp tay: “Vân Sùng Trạch, lão đại Vân gia kiến quá ngô hoàng, lần này là tiệc đầy tháng của hai vị chất nhi, cũng không có gì để tặng, ta thay Vân gia đưa lên một phần lễ vật, xem như cho hai hoàng tử thêm chút may mắn.” Vừa dứt lời liền vung tay lên, những cung nhân ở phía sau lập tức buông mấy cái thùng kia xuống, sau đó chỉnh tề mở nó ra. Mà khi những cái thùng này mở ra, mọi người ở trong điện không mở nổi mắt. Nếu nói khi bốn vị công tử này bước vào đại điện, bọn họ kinh ngạc về dáng vẻ của bốn người này, hiện giờ chính là kinh hoàng, những vị này….. rốt cuộc là ai? Thế mà vừa ra tay chính là….. Những thứ này là cái gì? so với một chậu trân châu còn lớn hơn? Cả một cây san hô? Các loại ngọc thạch chỉ cần có thể nghĩ tới đều có ở trong này, không chỉ có như thế, toàn bộ đều vô cùng tốt, mỗi một loại đều vô giá. Vân Bạch Liệt không nghĩ tới đại ca tới thế mà còn mang theo những thứ này, hắn ho nhẹ một tiếng quét mắt nhìn Chu Kì Nghiêu, người sau cũng ho một tiếng: “người đâu, mau mau mời đại cữu ca và nhị cữu ca ngồi.” Lời đại cữu ca vừa nói ra, mọi người liền hít vào một hơi, hoàng thượng xưng hô như vậy đại biểu cho cái gì? cũng chứng thực những người này là người nhà của Vân phi, mà về phương diện khác còn đại diện cho…. Hoàng thượng không kêu là Vân công tử mà lại kêu như vậy, vậy là định lập Vân phi làm nam hậu sao? Thái độ của mọi người lập tức nghiêm chỉnh, trong lòng mỗi người đều có một cái cân, biết nên nói cái gì và không nên nói cái gì. Vân Sùng Trạch nhìn Chu Kì Nghiêu, dẫn đoàn người ngồi xuống. Chu Kì Nghiêu cũng nhịn không được đau đầu, đại cữu ca tới còn tặng lễ nặng như vậy, hắn làm cha sao có thể cho nhẹ hơn được, sợ là không thỏa đáng, cũng may hắn đã sớm chuẩn bị, hắn ho nhẹ một tiếng, lúc này mới nhìn về phía văn võ bá quan ở phía dưới: “trẫm biết, các ngươi khẳng định là tò mò những vị này là ai? Nếu để cho người khác nói, vậy thì để trẫm trực tiếp nói với các ngươi vậy. Chư vị đều biết năm đó Vân phi được Vân lão thái gia nhặt về, hắn không phải huyết mạch Vân gia, mà những vị này mới đúng là người thân của hắn. Vân thị bọn họ đã sớm sổng ẩn cư hàng trăm năm, Vân phi là con cháu Vân thị, do chạy ra ngoài chơi, gặp nguy hiểm bị thương, rồi được Vân lão thái gia cứu, sau đó do duyên phận mà được đưa vào trong cung, đây là duyên phận của trẫm và Vân phi. Trẫm là người tin vào số phận, cho nên nhân cơ hội này trẫm thừa dịp tuyên bố ba đạo thánh chỉ.” Mà lời này của Chu Kì Nghiêu vừa nói ra, trong lòng mọi người đã rõ ràng, sợ là hoàng thượng đã động lòng, thật sự muốn phong Vân phi làm nam hậu sao? Thế nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới thân thế của Vân phi lại là…. Chủ yếu lúc trước có những lễ vật vô giá kia, nên bọn họ không hề nghi ngờ lời nói của Chu Kì Nghiêu. Dù sao ngoại trừ ẩn sĩ cao nhân tích lũy trăm năm mới có thể ra tay hào phóng như vậy, sứ thần Đại Tạ quốc đưa lễ vật tới, hoàn toàn là không thể so. Chỉ là mọi người đoán được một đạo thánh chỉ trong đó, lại không đoán được hai đạo thánh chỉ khác. Chu Kì Nghiêu thấy mọi người không hề phản đối, nâng tay lên, Tô Toàn đứng bên cạnh lập tức tiến lên, phía sau hắn có ba đạo thánh chỉ, khi thánh chỉ thứ nhất đọc ra mọi người không hề ngạc nhiên. Vân phi chăm sóc hai vị hoàng tử có công, lại cùng trẫm đồng lòng đồng lực, lòng trẫm rất yên tâm, lập làm hoàng hậu. Đồng thời giải tán hậu cung, nguyên nhân là hoàng thượng chưa từng đặt chân vào hậu cung, những phi tử đồng ý rời cung trở về nhà mình có thể tùy ý tái giá; phi tử không muốn rời cung, vậy đưa vào am ni cô làm bạn với nhang đèn. Thánh chỉ này của Chu Kì Nghiêu hoàn toàn không cho phi tử sự lựa chọn, không rời khỏi? vậy ra cung làm ni cô. Cho nên, thánh chỉ này chỉ có một ý nghĩa, không ra cung cũng phải ra cung, thế nhưng có thể tùy ý tái giá nhưng thật ra làm cho mọi người cảm thấy hoàng thượng đủ khí phách, nếu là hoàng thượng khác, sợ là…. Bọn họ hoàn toàn không có ý kiến gì, dù sao hiện giờ tiểu hoàng tử cũng có, hoàng thượng muốn làm như thế nào là chuyện của hắn, hơn nữa Vân phi cũng không xen vào việc triều chính, cũng không ảnh hưởng gì tới bọn hắn. Về phần chuyện gia thế, Vân phi hiện giờ vẫn còn nằm trong gia phả của Vân tướng quân trong kinh, thân phận như vậy đủ rồi. hơn nữa hiện giờ có mấy người nhà mẹ đẻ như vậy, vậy thì chỉ còn cách ngậm miệng lại mà thôi. Mọi người lập tức đứng dậy hành lễ, bái kiến nam hậu. Chu Kì Nghiêu cũng không cho bọn họ đứng dậy, nếu phải bái, vậy bái cho xong luôn đi. Mà thánh chỉ thứ hai chính là muốn lập đại hoàng tử làm thái tử, mọi người liền choáng váng, hoàng thượng thật đúng là…. khiến cho người khác hoàn toàn bất ngờ. Hôm nay mới là tiệc đầy tháng mà đã lập thái tử? mà khi đạo thánh chỉ thứ ba đọc lên chính là sắc phong nhị hoàng tử làm vương, mọi người đã hoàn toàn chết lặng….. trong lòng bọn họ nghĩ, không phải là hơi quá rồi sao? Vừa mới làm đầy tháng thôi, liền phong thái tử, phong vương, có phải hay không…. Nhưng khi lén nâng mắt, nhìn thấy hai tiểu hoàng tử nghiêng đầu nhếch miệng cười, hình dáng nhỏ nhắn kia khiến cho tim bọn họ đều tan chảy: lập lập lập! không phải là phong thái tử, phong vương sao, hình dạng đẹp như vậy sau này bọn họ vào triều cũng có động lực hơn, ít nhất….. đẹp mắt có phải hay không? Ban đầu Vân Bạch Liệt nghĩ đại thần sẽ phản đối, ít nhất mấy cựu thần này sẽ cảm thấy Chu Kì Nghiêu hồ đồ, kết quả, liền nhìn thấy những cựu thần này mấy ngày trước còn rất cổ hủ hiện giờ lại kích động, miệng liên tục kêu thái tử, kêu vương gia, kêu đến mức Vân Bạch Liệt mơ màng, cúi đầu nhìn hai nhóc con kia đang nhếch miệng ngây ngô cười: haiz, các ngươi vui vẻ là được rồi. Bên này quần thân vui mừng, chúc mừng Đại Chu bọn họ lập tức sẽ có hoàng hậu, có thái tử, còn có vương gia. mà hai vị chủ tử của Đại Tạ quốc cách đó không xa vẻ mặt lại mơ màng: đùa gì vậy? thế mà không có? Quỷ mới biết để được lên làm thái tử hắn đã tốn biết bao nhiêu tâm cơ và thủ đoạn, tiêu phí biết bao nhiêu tâm huyết của nhà mẹ đẻ mẫu phi, kết quả…. Hai tiểu tử này cứ như vậy mà nhẹ nhàng chiếm được? hắn sao lại cảm thấy nghĩ mà tức hộc máu chứ? Mà bên kia công chúa Đại Tạ hai mắt sáng quắc nhìn Vân Bạch Liệt trên thủ vị, lại nhìn bốn mĩ nam ở đối diện, ah, dáng vẻ này cũng tốt, làm phò mã thật sự không thể tốt hơn được nữa! Không được, tuy rằng đẹp, nhưng so với nữ tử còn đẹp hơn, chỉ là khí chất rất lạnh lùng, cũng không nhìn ra có vẻ gì tốt hơn! Không được, vẫn là vị kia tốt hơn, nhìn có sức lực lại có cảm giác an toàn, không được, vị kia cũng tốt…. a a a, nàng chọn ai đây? Vẫn là chọn người kia đi? Chờ yến hội chấm dứt, Tạ thái tử buồn bực muốn hỏi công chúa bên người, kết quả liền phát hiện bên người không có ai? Vẻ mặt Tạ thái tử mơ màng: người đâu? Kết quả liền nhìn thấy công chúa cách đó không xa đang đi theo đám người Vân Sùng Trạch ra hậu điện. Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu đã chờ ở cửa hậu điện, mời vừa nhìn thấy nhóm đại ca tới đây, hắn cùng với Chu Kì Nghiêu liền đi qua, kết quả còn chưa kịp tới gần, chợt nghe phía sau có một tiếng la lớn: “Chờ, chờ đã!” Vân Bạch Liệt quay đầu, liền nhìn thấy vị Tạ công chúa kia không để ý đến ngăn cản chạy tới đây. bởi vì biết thân thủ của nhóm đại ca, Vân Bạch Liệt cũng không lo lắng, đang nghĩ ngợi Tạ công chúa này muốn làm gì, liền nhìn thấy nàng chạy tới trước mặt nhị ca nhà mình. nhìn vẻ ngoài của Vân nhị ca là khuôn mặt vô cảm nhưng thật ra lại rất hợp với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, sắc mặt nàng đỏ bừng: “Vị công tử này xin dừng bước, bản cung muốn hỏi ngươi một câu, không biết ngươi có đồng ý cùng bản cung về Đại Tạ làm phò mã không?” Nàng so sánh một phen, nàng vẫn là thích người này, nàng đã quan sát, phát hiện suốt buổi tiệc người này không hề có biểu tình gì, thật sự là… rất cá tính! Nàng thích người không giống như người thường vậy! Ban đầu còn tưởng nàng muốn làm cái gì, kết quả liền nghe thấy một câu như vậy đám người Vân Bạch Liệt: “…..” Mà Hình Ngạn Hoài vốn đang đứng ở một bên như cười như không nghe thế, ý cười liền phai nhạt, híp mắt liếc mắt nhìn Vân nhị ca: phò, mã sao?
|
Chương 81
Vân Bạch Liệt còn tưởng rằng công chúa này muốn làm gì, không nghĩ tới lại nghe thấy một câu như thế, hắn cực kỳ đau đầu. Nhìn phản ứng của Vân nhị ca liền biết là không đúng, thế nhưng thời gian quá ngắn hắn còn không kịp hỏi, cho nên hắn còn chưa biết cụ thể nhị ca bị như thế nào. nhưng không thể để nhị ca khó xử, hắn vừa định mở miệng nói gì, lại phát hiện có người nhanh hơn hắn một bước. Hình Ngạn Hoài trực tiếp kéo tay Vân nhị ca ra sau, lập tức che ở trước mặt Vân nhị ca, cúi đầu lười biếc liếc mặt nhìn Tạ công chúa, khuôn mặt âm nhu đó, đuôi mắt giơ lên, giờ phút này mang theo chút hương vị lạnh lùng: “hắn không muốn.” Một con rồng đi làm phò mã nhân tộc làm gì? hơn nữa, sau đó còn phải theo hắn trở về loại bỏ ma khí và ma cổ ở trên người. Tạ công chúa vốn đang mang vẻ mặt đỏ hồng mong chờ, kết quả vừa nâng mắt lên, liền biến thành một mỹ nam tử, nàng muốn há mồm hỏi ngươi là ai nhưng lại nuốt lời về, nhìn nhìn Hình Ngạn Hoài, lại nhìn Vân nhị ca ở phía sau hắn, đối phương vẫn lạnh lùng, không hề có phản ứng gì. Lúc trước cảm thấy người này có cá tính, mà người trước mặt vẫn cười tủm tỉm hơn nữa hình dáng còn đem hơn cả nàng. hiện giờ lại lạnh mặt, trái tim của Tạ công chúa liền đập thình thịch: “Vậy, vậy….. ngươi có đồng ý không?” Vân Bạch Liệt ở một bên nhìn thấy Hình Ngạn Hoài xuất hiện liền sửng sốt, hỏi nhị ca sao đại điện hạ lại trả lời? nhị ca có quan hệ gì với đối phương? Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, chợt nghe thấy một câu như thế: “…..” Không chỉ có Vân Bạch Liệt không thể nói lên lời, ngay cả Tạ thái tử phát hiện không thấy Tạ công chúa đuổi tới đây nghe thấy cũng muốn hỏng mất: “Ngươi nói bậy cái gì vậy? có người tự đi hỏi hôn sự của mình sao? Còn không mau theo cô trở về!” đầu óc của nàng như thế nào vậy? không thấy mất mặt với người Đại Chu sao? Tạ công chúa cũng không trở về, ngược lại lại hỏi một câu: “Ngươi thực sự không muốn lấy bản cung sao? Phò mã đó, bao nhiêu người tha thiết mơ ước nha.” So với để về sau phụ hoàng tùy tiện tìm một người gả nàng đi hoặc là trực tiếp cho nàng đi nước khác hòa thân, còn không bằng tự nàng chọn một người. Hơn nữa, những người này so với những người nàng gặp qua còn đẹp hơn mấy lần. Không có gì, chỉ cần được gả cho, sau này chỉ nhìn đẹp mắt cũng được, hơn nữa, những người này là người nhà mẹ đẻ của hoàng hậu tương lại Đại Chu, vừa ra tay còn sảng khoái như vậy, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng xứng đôi với nàng. Nếu không có những thứ này….. chỉ dựa vào khuôn mặt này, người nào cưới nàng, nàng cũng đồng ý. Hình Ngạn Hoài xem như hiểu được, công chúa này chỉ muốn tòm được một người mà thôi, liền trực tiếp né người ra, lười nói lời vô nghĩa với vị công chúa này, nhìn Vân nhị ca không hề sứt mẻ đứng ở nơi đó: “lại đây.” Vân nhị ca vốn đứng ở đó không chút sứt mẻ, vừa nghe đến lời này, trong khoảnh khắc lập tức xoay người, đi tới bên người Hình Ngạn Hoài, đôi mắt rất bình tĩnh. Không hiểu vì sao cho dù long lão nhị căn bản không có cảm tình, nhưng nhìn đối phương nghe lời như vậy đáy lòng lại cảm thấy rất thoải mái, cảm xúc này bị hắn quy kết cho hắn có “hạ nhân” lâu như vậy, hắn làm chủ tử đương nhiên phải bảo vệ tốt tên này. Chờ Vân nhị ca đi tới phía sau Hình Ngạn Hoài, cũng không hề quay đầu lại mà bỏ qua Tạ công chúa? Vậy mà lại nghe lời nam nhân đẹp hơn cả nữ nhân này? Tạ công chúa phụng phịu: “Cái gì, các ngươi là một đôi sao không nói sớm, làm hại bản công chúa một mình tình nguyện lâu như vậy!” Lời này của nàng khiến cho Vân Bạch Liệt vốn nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết xong, thiết chút nữa ho khan: cái này là cái gì cùng cái gì vậy? Nhị ca sao có thể cùng một đôi với đại điện hạ? Chắc là đại điện hạ biết tình huống của nhị ca nên chủ động giúp đỡ thôi. Nếu không, toàn bộ quá trình nhị ca cũng không nói một câu thì rất là kỳ quái. Kết quả, Vân Bạch Liệt ở bên này kiềm chế không nói cái gì, Vân Sùng Trạch ở bên kia không nhịn được, che miệng ho lên, Chu Viêm ở một bên lập tức khẩn trương đưa khăn qua, Vân Sùng Trạch khoát tay. Tạ thái tứ cũng bị đường não của hoàng muội làm sợ hãi rồi: “ngươi nói bậy bạ gì vậy?” Tân đế Đại Chu đoạn tụ không có nghĩa người khác cũng như vậy, vừa rồi hắn cũng phát hiện, Vân nhị ca toàn bộ quá trình cũng không hề nói câu nào, sợ là câm điếc, người ta chỉ là có lòng tốt mà thôi, kết quả nàng trực tiếp cho người ta là một đôi sao? Tạ công chúa cảm thấy mình đoán đúng, người nọ phản ứng giống như sợ bị người khác đoạt đi người trong lòng, nếu hai người này không được, vậy thì đổi người khác vậy. Nàng trực tiếp quay đầu hỏi Vân Sùng Trạch: hai người này không phải, đúng không? “Vị Vân đại công tử ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi xem, ta là công chúa, tam đệ ngươi là hoàng hậu, Đại Tạ ta và Đại Chu lại là đồng minh, sau này…. Thân càng thêm thân.” Vân Sùng Trạch: “……” Cái gì mà thân càng thêm thân chứ? Là dùng như vậy sao? Kéo quan hệ bậy bạ gì vậy, chúng ta có quan hệ sao? Vân Bạch Liệt đau đầu toàn tập, trực tiếp mở miệng: “công chúa, đại ca và nhị ca của ta đường xa tới đây, sợ là đã mệt mỏi, ta dẫn bọn họ đi nghỉ trước, xin cứ tự nhiên.” Dứt lời, liền liếc mắt nhìn về phía Chu Kì Nghiêu, người sau lập tức ho một tiếng, uy nghiêm nói: “hoàng hậu nói đúng, Tô Toàn, đưa Tạ thái tử và Tạ công chúa về biệt quán, hậu hạ cho tốt.” Đây rõ ràng là muốn đuổi người, Tạ thái tử nhìn Tạ công chúa còn muốn nói thêm gì, trực tiếp điểm á huyệt, khách sáo vài câu với Chu Kì Nghiêu, sau đó kéo người rời đi. Lúc trước bọn họ vốn đang nghĩ có thể xuống tay từ chỗ Vân phi xem có thể dò la ra chuyện gì quan trọng của Đại Chu hay không, dù sao ai cũng không muốn khuất phục trước mặt người khác, Đại Chu và Đại Tạ vốn là hai quốc gia đối địch, tuy rằng là đồng minh, nhưng cũng chỉ là bên ngoài, hắn cũng không tin Đại Chu không muốn thâu tóm Đại Tạ. Nhưng hôm nay xem ra, tân đế này cũng không phải tên ngốc, nếu đã dám phế hậu cung, sợ là đã cực kỳ tin tưởng. Bọn họ không cần phải đối phó Đại Chu, nếu vô ích, chỉ có thể buông tha. Bởi vì Tạ công chúa quấy rối, khiến cho không khí của đoàn người khi trở về hơi vi diệu, nhất là Hình Ngạn Hoài, hắn cau mày đi ở phía trước không nói chuyện, nhưng rõ ràng biết không nên nghĩ nhiều, nhưng lại nhịn không được liếc nhìn Vân nhị ca đang nhắm mắt theo đuôi ở phía sau. Chỉ tiếc đối phương không có biểu hiện gì, hoàn toàn là kiểu không liên quan gì tới ta. Vốn đã quen với dáng vẻ này của Vân nhị ca, nhưng giờ phút này không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái, hắn liếc mắt, cố ý dừng lại. Kết quả, Vân nhị ca cũng ngừng lại, mặt không hề thay đổi nhìn hắn. Hình Ngạn Hoài liếc mắt một cái: “Cách xa như vậy làm gì? theo kịp.” Vân nhị ca đi lên phía trước từng bước. Hình Ngạn Hoài: “Gần thêm chút nữa, bước chân lớn hơn một chút.” Vân nhị ca vốn cách không xa, hắn vừa nói bước lớn, chân dài trực tiếp bước về phía trước, vì thế, bước chân này liền khiến khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại nửa ngón tay. Hình Ngạn Hoài cúi đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, da đầu không hiểu sao lại run lên, hắn cứng lại nơi đó, há miệng còn muốn nói gì đó. kết quả người sau còn tưởng rằng phải tiếp tục tới gần, trực tiếp đi lên, đem khoảng cách đẩy về con số không. Khi môi Hình Ngạn Hoài đụng vào chóp mũi Vân nhị ca, liền nhanh chóng lui ra sau một bước, khi lui hơi vội, nơi này lại không thể dùng phép thuật, thiếu chút nửa trong mấy trăm năm qua lần đầu tiên được thể nghiệm tư thế chó gặm đất, cũng may hắn đã ổn định được, đứng im ở nơi đó nhìn Vân nhị ca không có biểu cảm gì, cảm thấy cực kỳ đau đầu: hắn thật sự là điên rồi nên mới đi so đo với con rồng bị ma cổ khống chế. Chỉ là Hình Ngạn Hoài vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy đám người Vân Bạch Liệt và hai nhóc kia đang xâu xa nhìn hắn, nhìn hắn giống như là đang ăn hiếp người nhà bọn họ tạm thời không có đầu óc. Hình Ngạn Hoài ho nhẹ một tiếng: “đây, do vừa rồi hắn đột nhiên có phản ứng với hai vị hoàng tử, ta thử xem hắn có phải đã đỡ hay chưa.” Vân Sùng Trạch: lời này của ngươi ai tin? Vừa rồi hắn còn cảm thấy không có khả năng, nhưng giờ đột nhiên lại có chút lo lắng, đại điện hạ là có mưu đồ gây rối với nhị đệ sao? Nhưng hiện giờ nhị đệ trúng ma cổ trong mắt chỉ có chủ nhân, vậy phải làm sao mới tốt? Vân Bạch Liệt cũng hiểu được tình huống trước mắt hơi kì quái, chờ tới ngự thư phòng, liền cho mọi người lui ra. sau khi Vân Sùng Trạch giải thích tình huống của Vân nhị ca. Vân Bạch Liệt liền nhẹ nhàng thở ra, tình huống này so với suy nghĩ của hắn còn đỡ hơn, chỉ cần nhị ca không có việc gì là tốt rồi. “Thế nhưng tuy rằng nói lão nhị không có việc gì, có một số việc ta phải nói rõ ràng.” Vân Sùng Trạch làm đại ca, hiện giờ cũng là trưởng bối của bọn họ, hắn nhìn về phía Chu Kì Nghiêu: “ngươi muốn lập hậu, đã hỏi qua người nhà mẹ đẻ chúng ta chưa?” Đây chính là chuyện lớn, lúc trước tiến cung cũng không tiến hành nghi thức, hơn nữa, lúc ấy cũng là tùy tiện đưa vào cung, chỉ khi nào lập hậu, mới cử hành nghi thức, hắn sợ sau này A Liệt chịu thiệt. hơn nữa, nếu Chu Kì Nghiêu thật sự là vị kia, hắn cũng không biết sau khi đối phương khôi phục sẽ như thế nào. Nghe nói vị kia sống hơn một ngàn năm chưa bao giờ yêu ai, trái tim rất lạnh lẽo, nhất là sau khi xảy ra chuyện năm đó, đối phương hoàn toàn biến mất. hiện giờ nếu không phải tiểu hoa long có huyết mạch của vị kia, hắn thật sự không thể tưởng tượng được đối phương sẽ xuất hiện, còn dùng hình thức này. Chu Kì Nghiêu vẫn đang đợi, biết người bên nhà Vân Bạch Liệt sẽ hỏi vấn đề này, hắn chỉ nghiêm túc nói: “Đại ca yên tâm, trẫm không phải là vui vẻ nhất thời, mà thiệt tình muốn cùng A Bạch thành thân, đến lúc đó lại tổ chức đại hôn. nếu trẫm hai lòng sẽ bị thiên lôi đánh, vĩnh viễn không thể siêu sinh.” Vân Sùng Trạch thở dài nhẹ nhõm, hắn nhìn quanh một vòng, những người ở đây ngoại trừ lão nhị sợ là đều hiểu, hắn cũng không còn gì để hỏi: “A Liệt đã nói thân thế thứ hai cho ngươi rồi?” Chu Kì Nghiêu gật đầu: “….. đúng, khiến cho đại ca quan tâm.” Vân Sùng Trạch: “một khi đã như vậy, ta cũng không gạt ngươi, ta chỉ hỏi ngươi, nếu hiện giờ thân thể người phàm của ngươi sau trăm tuổi, chờ ngươi trở về, nếu ngươi là người nọ, ngươi sẽ làm như thế nào? A Liệt phải như thế nào? Hai nhóc con này phải như thế nào?” Sau khi lời này của Vân Sùng Trạch nói ra, cả ngự thư phòng đều im lặng. Vân Bạch Liệt cũng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, sau khi hắn khôi phục bởi vì đã cảm mến Chu Kì Nghiêu, hắn cũng nhớ rõ tất cả mọi chuyện, cho nên tâm ý của hắn không thay đổi. nhưng lúc trước hắn cũng không nghĩ tới vấn đề này, tình huống của hắn và Chu Kì Nghiêu khác nhau, thậm chí Chu Kì Nghiêu vì sao xuất hiện ở nhân gian làm người phàm bọn họ cũng không biết, cho nên tương lại như thế nào, hắn cũng không biết.
|
Chương 82
Khi đó Vân Bạch Liệt còn lo lắng vấn đề sống lâu của Chu Kì Nghiêu, khi hắn biết Chu Kì Nghiêu có thể sống lâu hơn, không cần giống như người phàm, hắn liền thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, hắn biết được Chu Kì Nghiêu cũng nghĩ tới chuyện này…. Hắn liền nói chuyện này ra. Thế nhưng lúc ấy bọn họ chỉ quan tâm tới vấn đề sống lâu, chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này: nếu Chu Kì Nghiêu là người nọ, chờ tất cả ở thế gian này kết thúc, Chu Kì Nghiêu đi trở về, vậy còn có thể nhớ hắn và hai nhóc rồng kia sao? Hoặc là cho dù hắn nhớ rõ, nhưng đối với hắn, đoạn tình cảm này chẳng qua là của một người phàm tên Chu Kì Nghiêu mà thôi, cũng không có liên quan gì với hắn, hắn không thèm để ý…. Đến lúc đó phải làm như thế nào? Ánh mắt Vân Bạch Liệt nhịn không được nhìn sang Chu Kì Nghiêu, hắn rất rõ tâm ý của mình, sẽ không có khả năng thay đổi, hiện giờ Chu Kì Nghiêu cũng hiểu tâm của hắn, tuyệt không hai lòng, nhưng sau đó thì sao? Không biết khi nào Chu Kì Nghiêu cũng nhìn lại đây, hắn nhìn thấy sự chần chờ dưới đấy mắt Vân Bạch Liệt, hắn cũng từ từ nắm lấy tay Vân Bạch Liệt, tầm mắt nhìn chăm chú vào Vân Bạch Liệt. nhưng lời nói là nói với Vân Sùng Trạch: “Đại ca, trẫm không biết mình trước kia là người như thế nào, cũng không thể cam đoan cái gì được. Nhưng trẫm biết tâm ý của mình đối với A Bạch khi ở thân thể người phàm này, tuyệt đối không thay đổi. nếu sau trăm tuổi, trẫm quả nhiên là người nọ, thật sự đi về, chỉ cần trẫm nhớ rõ, trẫm nhất định sẽ trở về tìm A Bạch. Nếu trẫm không trở về, vậy thì là trẫm không nhớ rõ chuyện này, đến lúc đó hy vọng A Bạch có thể đi tìm trẫm, trẫm có thể thích hắn một lần, vậy cũng có thể thích hắn lần thứ hai.” Hắn cầm tay Vân Bạch Liệt đặt vào tim của mình, hắn không thể cam đoan chuyện tương lai, nhưng ít nhất giờ phút này, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay. Vân Sùng Trạch còn tưởng rằng hắn sẽ vì để cho bọn họ yên tâm mà sẽ bất chấp đồng ý, nhưng chuyện tương lai, hơn nữa còn là người nọ, ai cũng không biết tương lại sẽ xảy ra chuyện gì. Chu Kì Nghiêu nói như vậy ngược lại, lại là cách đánh sâu vào lòng người nhất, sợ là đã sớm tự hỏi qua. Hắn biết mình lúc này đề cập tới chuyện này thực không sáng suốt, nhưng A Liệt là huynh đệ của hắn, Đông Hải bọn họ hiện giờ chỉ còn lại ba bọn họ, hắn làm đại ca phải gánh lên trách nhiệm của phụ thân, giờ phút này rốt cục nhẹ nhàng thở ra: “Dựa vào cái gì phải bắt A Liệt của chúng ta đi tìm ngươi? Đến lúc đó nếu ngươi thật sự không nhớ rõ, ta buộc cũng sẽ phải buộc ngươi qua, nếu ngươi nhìn một cái mà không thích, Đông Hải chúng ta có nhiều thanh niên tài giỏi như vậy, tùy tiện chọn một người kén rể, cho ngươi hối hận chết.” Đương nhiên đây là Vân Sùng Trạch vui đùa, thế nhưng Chu Kì Nghiêu nghe hiểu đây là không kiên trì nữa. Chu Kì Nghiêu vội vàng đồng ý: “Đúng đúng đúng, đại ca nói đều đúng, đến lúc đó cho tiểu hoa long tự mình đưa trẫm qua, nếu không đến lúc đó trẫm ở rể cũng được.” Vân Sùng Trạch nhếch mày: “Vì sao không phải là ngươi gả vào long tộc chúng ta?” Chu Kì Nghiêu hạ mặt: “…. Đại ca nói như thế nào thì như thế đó.” Trái phải gì cũng như nhau, chỉ càn A Bạch và hai nhóc kia đều ở bên cạnh hắn là đủ rồi. Vân Sùng Trạch đương nhiên không có khả năng để cho Chu Kì Nghiêu gả vào long tộc, nếu hắn thật sự là người nọ, tuy nói là tiền tiền nhiệm yêu chủ, nhưng người kia cũng là yêu chủ, long tộc bọn họ làm sao có thể chứa được vị đại phật này, liền ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, coi như là ngươi đã qua, nếu vượt qua, như vậy rất tốt, chúng ta thuận tiện ở lại tham gia đại hôn xong rồi hãy trở về.” Chu Kì Nghiêu đương nhiên là không ý kiến gì, đôi mắt Vân Bạch Liệt hơi nóng, hắn biết đại ca vẫn luôn lo lắng, lo lắng sau khi Chu Kì Nghiêu trăm tuổi sẽ không nhớ hắn hoặc là cho dù nhớ rõ, vậy đối với Chu Kì Nghiêu chỉ là một đoạn lịch kiếp ở nhân gian, đại ca sợ hắn chịu không nổi khi thấy người mình yêu coi mình như người xa lạ. Nhưng hắn cũng không có yếu ớt như vậy, nếu là vế trước, hắn sẽ đi tìm Chu Kì Nghiêu, khiến cho Chu Kì Nghiêu yêu thương hắn lần thứ hai; nếu là vế sau, đối phương nhớ rõ nhưng lại không có cảm tình gì, vậy người đó không phải là người mà hắn đã thích, hắn coi như Chu Kì Nghiêu đã mất sau trăm tuổi, hắn sẽ đem đoạn tình cảm đó chôn sâu dưới đáy lòng. Hắn thích chính là người hiện giờ, mà nếu tương lai đối phương không thích hắn nữa, vậy hắn cũng có thể buông tay. Chu Kì Nghiêu cảm nhận được cảm xúc của Vân Bạch Liệt thay đổi, sau khi nhóm người Vân Sùng Trạch tới thiên điện nghỉ tạm, trong lòng hắn vẫn không thể bình tĩnh được, hắn chờ có cơ hội liền kéo Vân Bạch Liệt ra hậu điện, đẩy người vào giữa bức tường và hắn: “A Bạch, lời nói lúc trước của đại ca ngươi nghĩ thế nào?” Sau khi Vân Bạch Liệt nghĩ thông suốt xong tâm tình thật sự rất bình tĩnh: “Hửm? cái gì như thế nào? Ngươi không phải đã nói rồi sao? Đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi, khiến cho ngươi thích ta thêm một lần nữa?” Trái tim của Chu Kì Nghiêu cũng dần dần bình tĩnh lại: “Vậy, nếu như…. Không thể thích thì sao? Đây không phải là trẫm không tin tưởng vào tình cảm của mình, chỉ là do…. Không biết tình huống lúc trước là như thế nào?” Vân Bạch Liệt liếc hắn một cái: “Vậy thì đơn giản, tới lúc đó ta ở Đông Hải chiếm đất làm vương, chọn một người có hình dạng mà ta thích, cho hai nhóc con kia sửa miệng gọi người khác là cha.” Chu Kì Nghiêu: “…..” Hiện giờ còn chưa có xảy ra mà hắn đã muốn cho hai nhóc con kia sửa miệng sao? Chu Kì Nghiêu nhịn không được cúi người xuống muốn nói gì, Vân Bạch Liệt liền thấp người xuống từ dưới cánh tay hắn chui ra, ho nhẹ một tiếng, vừa đi vừa cười nói: “Ta đi chỗ đại ca đem hai nhóc kia về, bọn họ không quản được miệng, sợ là sẽ ăn hết toàn bộ đồ ăn ở chỗ đại ca.” Kết quả, Chu Kì Nghiêu ở phía sau còn mau hơn, kéo người ôm lấy từ phía sau: “Đại ca sẽ có cách…..” khó có khi bọn họ được ở cùng nhau, hắn cũng không muốn hai nhóc kia chặn ngang. Tai Vân Bạch Liệt đỏ lên, xoay người, một tay vỗ vào mặt hắn: “Ngươi còn là hoàng đế đấy, hiện tại đang là ban ngày.” Chu Kì Nghiêu cắn ngón tay hắn, nhỏ tiếng nói: “Vậy coi như trẫm là hôn quân…. Ban ngày tuyên dâm…… A Bạch có muốn làm người quyến rũ……” Chính là Chu Kì Nghiêu còn chưa kịp nói ra hai chữ “họa phi”, chợt nghe bên trên có hai giọng nói sữa nho nhỏ: “oa, đại ca, cái gì gọi là ban ngày tuyên dâm?” Tiểu bạch long lần đầu tiên được tiểu đệ coi trọng như vậy, chân nhỏ còn chống cằm nói: “Chắc là muốn sinh rồng con…..” “Hả, vậy ta sắp được làm ca rồi!” tiểu hoa long kích động nhảy lên, tiếp theo chưa kịp trốn về, đã bị Chu Kì Nghiêu đen mặt túm lấy đuôi, “Sao các ngươi đã trở lại rồi?” đại ca không phải nói đã lâu không thấy được hai nhóc nên muốn giữ lại nhìn sao? Mỗi tay Chu Kì Nghiêu nắm một con, mà Vân Bạch Liệt ở phía sau đã sớm vào trong ao, biến trở về hình rồng dứt khoát không để ý tới một lớn hai nhỏ. Vẫn là tiểu bạch long vỗ ngực cực kỳ khí phách: “Cha ngươi không nên trách nhị đệ nghe lén, nếu muốn phạt thì phạt một mình con được rồi, chúng con chỉ tới đây nói với cha một tiếng, buổi tối chúng con sẽ ở lại chỗ đại bá, các ngươi có thể tiếp tục…..” Tiểu hoa long: “???” nghe lén không phải là đại ca nói sao? Hắn chỉ là thuận tiện tò mò một chút mà thôi. Chu Kì Nghiêu nghe thấy thanh âm phù phù vang lên phía sau, quay đầu liền không thấy bóng, nghiến răng nghiến lợi: “trẫm cảm thấy các ngươi đừng đi quấy rầy đại bá, trẫm giúp các ngươi học lại quy củ, cũng đã đầy tháng, đã lớn rồi, nên học tập thôi.” Hai nhóc y một tiếng: bọn họ vẫn là ấu tể, cha thật tàn nhẫn, thật vô tình, thật keo kiệt, không phải chỉ nói ra sự thật thôi sao, thế mà liền thẹn quá thành giận ức hiếp ấu tể. Chu Kì Nghiêu rốt cuộc cũng không dạy được một khóa học nào, hai nhóc bị Vân Bạch Liệt ôm tới chỗ Vân Sùng Trạch. bọn họ là muốn tới nói với hai cha buổi tối không trở lại, Chu Viêm liền ôm bọn họ tới đây. Giờ phút này Chu Viêm ở ngay ngoài Dưỡng Tâm điện, thế là cùng đi qua, Vân Bạch Liệt ngoài muốn đưa hai nhóc trả cho đại ca, còn muốn nhìn thấy nhị ca. Tuy rằng biết nhị ca chắc cũng không nhận ra hắn, nhưng hắn vẫn muốn biết nhiều chuyện về nhị ca, lúc trước có nhóm đại ca, hắn sợ sẽ nhắc lại những chuyện đau buồn trước kia, sẽ khiến đại ca buồn nên không nói, lúc này vừa vặn đến hỏi Hình Ngạn Hoài. Chu Kì Nghiêu đương nhiên cũng đi theo Vân Bạch Liệt, hôm nay là tiệc đầy tháng, kỳ thật hắn đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho hai nhóc, hắn cũng biết đại cữu ca lâu như vậy mà không được gặp hai đứa chắc là cũng nhớ, cho nên liền chuẩn bị hết tất cả, cũng không nghĩ hai nhóc vừa trở về liền nhìn thấy một màn kia, hắn biết da mặt Vân Bạch Liệt mỏng, chỉ có thể nhìn hai nhóc thở dài: thật là chọn không đúng lúc. Hai nhóc đã biến thành hình người, cười vô tội với hắn, thuận tiện thổi bong bóng, Tô Toàn ở bên cạnh cảm thấy trái tim mình sắp hòa tan. Hai đứa không tiếng động cười vui vẻ: cha, chúng con thật sự không phải cố ý. Chu Kì Nghiêu liếc mắt nhìn bọn họ: nếu cố ý các ngươi đã sớm xong rồi. Hai nhóc: cha, cha uy hiếp chúng con? Chu Kì Nghiêu : hừ. Hai nhóc đột nhiên vươn tay ôm lấy Vân Bạch Liệt : « Y~ » phụ thân ! cha hắn ức hiếp chúng con! Chu Kì Nghiêu : « ….. » hai nhóc này là tới đòi nợ sao ? Sau khi Vân Bạch Liệt đưa hai đứa trở về, lúc này mới đi tới phòng nhị ca, bởi vì hiện giờ Vân nhị ca trúng ma cổ chỉ nghe lệnh Hình Ngạn Hoài, cho nên hai người ở cùng một chỗ. Chỉ là khi hai người Vân Bạch Liệt tới gần, Chu Kì Nghiêu phất tay để mọi người đứng bên ngoài, bọn họ đi vào bên trong, nhưng vừa mới tới gần, chợt nghe bên trong có tiếng gì đó vang lên, hai người Vân Bạch Liệt liếc nhau, nhanh chóng đẩy cửa đi vào. Kết quả chờ cửa điện mở ra nhìn thấy tình huống bên trong, Vân Bạch Liệt : « ??? » Chu Kì Nghiêu nhìn Hình Ngạn Hoài bị đặt dưới thân, khuôn mặt thì đen thui, hắn cùng với Vân Bạch Liệt liếc nhau : tình huống gì đây ? Hình Ngạn Hoài làm sao nghĩ tới hai người sẽ xuất hiện vào lúc này, khuôn mặt lại càng đen, mà Vân Nhị ca một tay chống bên cạnh người hắn cúi đầu, mặt không hề thay đổi cứ như vậy nhìn hắn, không hề động đậy, Hình Ngạn Hoài nghiến răng nghiến lợi : « đứng, lên. » Vân nhị ca lập tức đứng lên. Hình Ngạn Hoài đứng lên, sửa sang lại quần áo một phen, tức giận đến mực đầu cũng đau, hắn sống nhiều năm như vậy, thái độ đúng mực đều bị con rồng này đánh vỡ. hắn nâng mắt nhìn vào ánh mắt sâu xa của hai phu phu Vân Bạch Liệt, ho nhẹ một tiếng : « Đây…. Là như vậy, ta có thể giải thích. Vừa rồi các ngươi nhìn thấy, chỉ là hiểu lầm. » Vân Bạch Liệt buồn bã nói : « Đại điện hạ, hiện giờ nhị ca trúng ma cổ không có ý thức, chỉ nghe lệnh một mình ngươi. » Lời ngầm là : không nghĩ đại điện hạ ngươi lại như vậy, hay là thật sự có mưu đồ gây rối với nhị ca sao ? Đầu Hình Ngạn Hoài càng đau, hắn oan quá. chỉ là sau khi trở về hắn nghĩ tới con rồng này ở trước mặt hai nhóc con liền biểu hiện khác thường, hắn cho rằng ma cổ có phải bị khống chế một chút hay không, đang muốn thử xem tình huống của Vân nhị ca có phải tốt lên hay không ? Hơn nữa lúc trước lại có chuyện của công chúa kia, hắn ma xui quỷ khiến muốn thử một lần, đầu óc vừa giật, hắn liền dạy con rồng này một số cách để hòa hợp với nữ tử. Kết quả toàn bộ quá trình mặt con rồng này không hề thay đổi, hắn vừa ra lệnh một câu : ra tay. Ngay sau đó….. chính là như vậy. Còn vừa vặn bị nhìn thấy, nếu như hắn giải thích như vậy, hai vị này sẽ tin sao ?
|
Chương 83
Vân Bạch Liệt nghe Hình Ngạn Hoài giải thích xong cũng không nói gì, khiến cho Hình Ngạn Hoài lo lắng đến mức cào xé trái tim, hình tượng của hắn, không thể hủy hoại trong chốc lát được, hắn ho nhẹ một tiếng, trên mặt mang theo sự bình tĩnh: “Mọi chuyện chính là như vậy, ta cũng là vì muốn tốt cho nhị ca ngươi, nghe nói lúc trước nhị ca ngươi bị công chúa kia đùa giỡn mới….” Khi nhìn thấy Vân Bạch Liệt nhíu chặt mày, biết tự mình nói sai, liền lập tức sửa lời: “nhưng sau này nhị ca ngươi cũng sẽ tìm nhị tẩu cho các ngươi không phải sao? Ta là sợ hắn bị ma cổ khống chế lâu, lỡ như đầu óc bị cổ làm tổn thương, sau này không tìm long nữ thì phải làm sao? Ta là có ý tốt, đúng, là ý tốt.” Hình Ngạn Hoài càng nói vẻ mặt càng nghiêm túc, bộ dáng này thật sự là muốn tốt cho nhị ca ngươi. Vân Bạch Liệt tuy rằng tin tưởng Hình Ngạn Hoài, nhưng vấn đề là đại điện hạ cũng không phải là người đáng tin tưởng, có thể dạy bậy như vậy sao? Hiện giờ nhị ca không có ý thức tự chủ, lỡ như dạy hư thì làm sao bây giờ? lỡ như tùy tiện đùa giỡn người khác thì phải làm sao đây? Vân Bạch Liệt nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên chú ý một chút vẫn tốt hơn: “như vậy đi, các ngươi chuyển tẩm điện đi, ở bên cạnh đại ca đi, như vậy ổn hơn?” Ít nhất có đại ca nhìn, lỡ như đại điện hạ lại chợt có linh cảm muốn làm cái gì đó còn có thể có người ngăn cản. Hình Ngạn Hoài đương nhiên không ý kiến, lúc ấy đầu óc hắn bị giật, tuy biết rồng không phân biệt giới tính? Nhưng hắn là nam, lúc ấy hắn dạy đều là thủ đoạn ghẹo nữ nhân, sau này con rồng này khôi phục lại đến long nữ không ghẹo được chỉ có thể trách hắn ngốc thôi. Vì thế chờ phu phu Vân Bạch Liệt đi qua đi lại nhiều lần, khi trở về thì trời cũng đã tối đen, chờ ăn bữa tối cùng với hai nhóc kia xong, vì sợ trì hoãn giờ nghỉ ngơi của đại ca, liền đem hai nhóc kia về Dưỡng Tâm điện. Vào nửa đêm Chu Kì Nghiêu nhìn hai nhóc con kia nằm ở giữa hai người bọn họ phơi bụng ngủ, một tay chống đầu, bất đắc dĩ vươn tay kia ra nhẹ nhàng chọc chọc: hai tiểu hỗn đản. Chờ nâng mắt lên liền nhìn thấy Vân Bạch Liệt ở đối diện đang mỉm cười, nhịn không được vươn qua hôn một cái lên mí mắt hắn, hôn được một cái liền ngựa quen đường cũ hôn thêm mấy cái nữa, kết quả hôn hôn liền cảm thấy không đúng lắm, tiếng hít thở của hai nhóc kia đâu? Vừa cúi đầu, liền nhìn thấy hai nhóc vốn đang ngủ ngon lành, giờ phút này đang mở to mắt len lén nhìn trộm, nhìn thấy Chu Kì Nghiêu phát hiện, liền nhanh chóng nhắm mắt lại, lại bắt đầu hít thở đều đều. Vân Bạch Liệt: “…..” Chu Kì Nghiêu: “……” hai tiểu hỗn đản này thật sự là tới đòi nợ mà. Chu Kì Nghiêu có được sự đồng ý của Vân Bạch Liệt, liền lập tức tiến hành chuẩn bị đại hôn, nhưng phải xử lý phi tử hậu cung trước đã. bởi vì một đạo thánh chỉ kia của Chu Kì Nghiêu, ai cũng không muốn ở cùng đức phật, nếu có thể tái giá, vì sao còn phải canh giữ trong hậu cung căn bản không thấy được hoàng thượng này? Cho nên hầu như đều muốn ra cung. Không có mấy ngày hậu cung liền trống không. về phần đại hôn càng dễ dàng, Chu Kì Nghiêu trực tiếp cho Tô Toàn chuẩn bị phòng tân hôn ở Dưỡng Tâm điện, không cần chuẩn bị ở hậu cung, tất cả đều long trọng mà lại dễ dàng, bên này Chu Kì Nghiêu bắt tay vào xử lý, Vân Bạch Liệt cũng không nhàn rỗi. Nhóm Vân đại ca là lần đầu tiên tới nhân gian, không thể không đi ra ngoài một chút, thân thủ của mấy người tuyệt đối ở thể gian này không có đối thủ, cho nên Chu Kì Nghiêu cũng không lo lắng, hắn ngược lại thành người có tu vi thấp nhất, chỉ có thể thành thật ở trong cung xử lý triều chính và nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị cho đại hôn. Vân Bạch Liệt mang theo nhóm người Vân Sùng Trạch và hai nhóc kia mặc thường phục ra cung, hai nhóc cũng là lần đầu tiên ra cung, ánh mắt nhanh như chớp nhìn xung quanh, chờ tới giữa trưa, hai nhóc sống chết không chịu hồi cung, muốn nếm xem thức ăn ở bên ngoài khác nhau như nào. Một nhóm người đi vào một gian tửu lâu ở trong kinh, sau khi chọn một gian phòng, hai nhóc lập tức biến thành hình rồng, nằm úp sấp lên vai đại bá, một trái một phải dán lên: “Y~ đại bá~ có thể nói cùng phụ thân một tiếng không, cho ngoại lệ một lần, để cho đại nhóc con ăn no một lần?” Tiểu hoa long cũng lập tức phụ họa: “Còn có nhị nhóc con!” Trời ạ, thật vất vả chờ được đại bá tới, chỉ cần đại bá mở miệng, phụ thân khẳng định sẽ đồng ý! Tưởng tượng có thể ăn thả cửa, hai nhóc nhìn móng nhỏ kích động muốn bay lên trời. Khóe miệng Vân Bạch Liệt co rút: hai tên này ngứa da rồi, còn biết tìm đại bá tới trấn áp hắn? mặt mũi đâu hết rồi hả. Vân Bạch Liệt ho nhẹ một tiếng: “qua đây, đừng ầm ĩ đại bá ngươi.” Hai tiểu hỗn đản này, điệu bộ như vậy là học ai vậy chứ? Hai nhóc không giám nhìn vào mắt phụ thân nhà mình, nhanh chóng dùng móng nhỏ bám chặt vào vai Vân Sùng Trạch, tuy rằng móng nhỏ quá nhỏ, nhưng có phần tâm này là đủ rồi! Tim Vân Sùng Trạch quả thực là muốn chảy nước, ôm lấy hai nhóc dùng sức cọ cọ: “ha ha ăn, sao có thể để hai bảo bảo bị đói được chứ. Chu Viêm, đi nói với chưởng quầy, những món ăn trong quán bọn họ đều mang lên một phần. sao có thể để cho bảo bảo ngoan bị đói được đúng không?” Hai nhóc lập tức ngẩng đầu: “đại bá ~ tốt nhất ~” Vân Bạch Liệt không dám nhìn thẳng nâng tay lên che mắt, cũng không quản bọn họ, hai tiểu hỗn đản này, ngày thường có bớt đồ ăn của bọn họ sao? Kết quả, Chu Viêm vừa mới đi ra ngoài. Vân nhị ca đang đứng ở một bên không nhận được dặn dò cũng đột nhiên đi ra theo. Đám người Vân Sùng Trạch liếc nhau, trong lòng Vân Bạch Liệt hơi động: hay là…. nhị ca thật sự cảm thấy khác biệt với hai nhóc này? Đây là đang ghen tị với đại ca sao? Cũng muốn chuẩn bị đồ ăn cho hai nhóc? Vân Bạch Liệt lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhìn chằm chằm vào nhị ca mình, sau đó nhìn Hình Ngạn Hoài. vẻ mặt người sau cũng mơ màng: hắn không có dặn dò gì đâu? Có nhận ra chủ không vậy? sao lại có thể tùy tiện hành động? Hai nhóc chắc là cũng nhận ra, lập tức dùng giọng sữa của mình để tìm phúc lợi cho bản thân: “nhị bá bá ~ cũng tốt nhất!” Vân Bạch Liệt nghe xong liền cảm thấy lưng Vân nhị ca hình như càng thẳng hơn, đáy mắt sáng ngời: xem ra thật sự có cửa, có lẽ ma cổ cũng có nhược điểm nhỉ? Bởi vì có Chu Viêm nên Vân Bạch Liệt cũng không lo lắng. hắn tuy rằng chưa nói gì, nhưng nhị ca như vậy trong lòng hắn cũng không chịu nổi. hắn cùng Vân Sùng Trạch liếc nhau, hai người mỗi người nắm một cái chân nhỏ, lời nói thành khẩn: “Bảo bảo ngoan, lúc nhị bá các ngươi trở về phải nhào vào trong ngực nhị bá các ngươi, nếu nhị bá có thể phản ứng với bên ngoài, vậy sau này phụ thân sẽ thêm cơm cho các ngươi, mỗi bữa sẽ thêm một món nữa, nếu không hiệu quả, vậy sau khi ăn xong bữa này, sau này chỉ có thể nhung nhớ mà thôi. Hai nhóc ôm đầu: “phụ thân ngươi là đang áp bức đó!” Vân Bạch Liệt dùng phép khích tướng: “Vậy các ngươi cảm thấy mình không có khả năng sao?” Hai nhóc nhanh chóng lắc đầu: “Sao lại có thể?” Bên ngày bốn người đang to to nhỏ nhỏ. không ai chủ ý Hình Ngạn Hoài đang ở một bên cau mày, khuôn mặt âm nhu kia mang theo vài phần quái dị, cau mày, môi mỏng nhếch lên, khoảng thời gian này con rồng kia đi theo bên người hắn, nghe lời hắn nên cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng đột nhiên…. Sao trong lòng lại có cảm giác kỳ quái như vậy? Rõ ràng là chuyện vui, nếu đối phương có thể loại bỏ ma cổ mà khôi phục, vậy không cần đi yêu cung diệt trừ ma khí trên người, nhưng….. trong lòng hắn vì sao lại không thoải mái? Biết rõ loại cảm xúc này là không đúng, nhưng hắn cũng chỉ có thể kiểm nén mà thôi. Nó giống như một thứ vẫn luôn ở bên cạnh, lại không cảm nhận được, nhưng khi thật sự mất đi đối phương, lại không kìm nén được….. Hình Ngạn Hoài cúi đầu uống trà. Vân Bạch Liệt còn đang cùng hai nhóc kia bàn bạc, quyết định nếu nhị ca có phản ứng với hai nhóc, vậy liền thử cho nhị ca đút cơm, không biết khi không có mệnh lệnh của đại điện hạ, nhị ca có thể làm ra hành động hay không, chỉ cần có thể là đã có tiến bộ. Bên này Vân Bạch Liệt mới cùng đại ca bàn bạc xong, đột nhiên chợt nghe bên ngoài có giọng con gái: “oa, là ngươi! Sao ngươi lại ở nơi này? Thật sự là duyên phận, ta, ngươi không nhận ra ta sao, ta là người lúc trước đã gặp ngươi…. Hỏi ngươi có muốn theo ta về Đại Tạ không.” Thanh âm này hơi quen tai, lại nghe thấy Đại Tạ, Vân Bạch Liệt liền biết là ai, đúng là Tạ công chúa kia, nhân dịp đại hôn hai vị chủ tử Đại Tạ liền quyết định ở lại dự đại hôn xong rồi về, không nghĩ tới mới có một ngày lại gặp rồi. Vân Bạch Liệt nhìn hai nhóc con, hai nhóc chỉ có thể biến về thành hình người, một con thành thật bò vào trong ngực hắn, một con khác thì bào vào trong ngực Vân Sùng Trạch. Tạ công chúa nói xong cũng không thấy nhị ca trả lời, hắn chắc là muốn đi vào trong phòng, Vân Bạch Liệt liền nhìn thấy một cái bóng nhanh chóng chặn ở cửa: “ này, này này, chớ đi, ngươi không phải bị câm điếc đó chứ? Nếu không sao một câu cũng không nói với ta?” Kết quả, Vân Bạch Liệt nhìn thấy Vân nhị ca vươn tay muốn đẩy cửa ra, chỉ là cánh tay hắn trực tiếp lướt qua Tạ công chúa, bởi vì là một tay, trong chớp mắt tư thế có chút vi diệu. Vân Bạch Liệt còn chưa lấy lại tinh thần, một thân ảnh đã nhanh hơn hắn, nhanh chóng mở cửa ra, đồng thời đẩy một cái, sức lực vừa đủ ngăn cản Tạ công chúa ngã ra sau, nhưng cũng không đụng vào đối phương. sau đó ngay lập tức, Hình Ngạn Hoài nắm lấy cánh tay Vân nhị ca, trực tiếp kéo vào trong, mặt không hề thay đổi nhìn Tạ công chúa đang nghi hoặc, ánh mắt lạnh nhạt: “Làm phiền, tránh ra, ngươi cản chở chúng ta ăn cơm trưa.” Chu Viêm đứng trước mặt Tạ công chúa, phía sau Chu Viêm còn có rất nhiều tiểu nhị đi theo, trong tay mỗi người đều bưng một cái mâm, để đầy thức ăn. Tạ công chúa chắc là cảm giác được sự lạnh lùng của Hình Ngạn Hoài, bị ánh mắt kia liếc một cái trong lòng liền run lên, nhịn không được lùi ra sau. Chu Viêm nhanh chóng đưa người vào. mà Hình Ngạn Hoài thì kéo Vân nhị ca đi vào. Sắc mặt của Hình Ngạn Hoài cực kỳ không đẹp. mà Tạ công chúa đang kinh ngạc đứng ở nơi đó, rốt cục lấy lại tinh thần: thật, thật có cá tính! Tạ thái tử mới vừa đuổi tới đây nhìn thấy một màn này, nhanh chóng kéo người đi, thật sự là không thể khiến cho người ta bớt lo được mà. Vân Bạch Liệt và Vân Sùng Trạch không biết từ bao giờ đã ôm hai nhóc cùng tiến tới, hai người nghiêng đầu sáp vào một chỗ, Vân Bạch Liệt nhìn về phía Hình Ngạn Hoài bĩu môi: đại ca, ta cảm thấy không thích hợp lắm? Vân Sùng Trạch: tam đệ, ta cũng hiểu được không thích hợp. Lúc trước còn cảm thấy là do bọn họ nghĩ nhiều, nhưng mà tình cảnh này….. sao hắn cảm thấy đại điện hạ phản ứng giống như đang ghen vậy?
|
Chương 84
Đại điện hạ nghĩ như thế nào Vân Bạch Liệt không biết, hắn chỉ biết nhị ca thật sự có phản ứng với hai nhóc con, sau khi tất cả những món ăn được đưa lên, tuy rằng vẫn đứng sau Hình Ngạn Hoài, chỉ là ánh mắt luôn cố ý vô tình liếc nhìn hai nhóc con. Hai nhóc vốn bị một bàn đổ ăn hấp dẫn tới chảy nước miếng, chờ cửa phòng đóng lại, lập tức ngẩng đầu lên, tặng một nụ cười thật tươi cho Vân nhị ca, còn lộ ra bộ lợi còn chưa mọc răng. Chắc là cảm thấy như vậy không đủ, nhanh chóng biến trở về hình rồng, vèo một cái một trái một phải nhảy vào trên vai Vân nhị ca, dùng sức ủi ủi vào trong cổ hắn: “nhị bá là tốt nhất~ đây đều là những món đại nhóc con thích ăn!” Tiểu hoa long cũng lập tức phụ họa: “Còn có nhị nhóc con!” Vân Bạch Liệt đã nhìn thấy màn này vô số lần trước đây, hai nhóc này chỉ cần ai cho ăn ngon đều là tốt nhất? Kết quả, ngay khi Vân Bạch Liệt tính toán định ho một tiếng, thế nhưng khi nhìn Vân nhị ca quay đầu lại nhìn đại nhóc con rồi lại nhìn nhị nhóc con, sau đó khóe miệng hơi cong lên, tuy rằng độ cong rất nhỏ, nhưng kia thật sự là cười. Chỉ là đáy mắt Vân nhị ca vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng đối với đám người Vân Bạch Liệt mà nói cũng là một kinh hỉ, nhị ca thật sự có phản ứng với hai đứa nhỏ. Hắn cùng với Vân Sùng Trạch liếc nhau, quyết định cứ làm theo lời lúc trước, để cho nhị ca đút cơm. Vân Bạch Liệt dứt khoát ngồi xuống cạnh Vân Sùng Trạch, bọn họ đều ra hiệu cho Hình Ngạn Hoài: “đại điện hạ, người cho nhị ca ngồi xuống bên cạnh ngươi đi.” Để xem không có sự dặn dò của đại điện hạ, nhị ca có theo yêu cầu của hai nhóc mà đút cơm cho chúng không. Hai người Vân Bạch Liệt cũng không quan tâm ăn, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Vân nhị ca. Người sau vẫn cúi đầu đứng ở nới đó, chỉ là ánh mắt luôn nhìn hai nhóc con kia, hơn nữa cánh tay cũng vô ý thức nâng lên, phòng ngừa hai nhóc ủi ủi không cần thận té ngã. Tầm mắt của Hình Ngạn Hoài vẫn nhìn Vân nhị ca khi hắn bước vào, giờ phút này thấy một màn như vậy, trong lòng đã sớm không biết là có tư vị gì, biết rõ như vậy là kết quả tốt nhất, nhưng tận đáy lòng lại cảm thấy lạ, trống trải, làm cho hắn cứ cảm thấy hình như đã làm mất thứ gì đó…. Hình Ngạn Hoài cụp mắt xuống, quay đầu đi rồi nói: “Ngươi ngồi xuống.” Rồi hắn tùy ý nâng tay lên. mà khi nhận được mệnh lệnh nhị ca liếc mắt nhìn hắn, thật cẩn thận ôm hai nhóc kia ngoan ngoãn ngồi một bên. mà kích động nhất chính là hai nhóc kia, bọn họ nghe được lời nói của Vân Bạch Liệt móng nhỏ siết chặt lại: cuối cùng….. bọn họ có thể không kiêng nể gì mà ăn thả cửa…. tới đây? Hai nhóc nhanh chóng liếc nhau, trượt nhanh, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Vân nhị ca, hai cục cưng ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đõ, trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng chân nhỏ kích động và cái đuôi điên cuồng vẫy. khiến cho Vân Bạch Liệt không nói gì nhìn bọn họ: ngày thường không cho các ngươi ăn sao? Thế nhưng lần này xem ở hiệu quả, nên sẽ cho hai nhóc con ăn đã nghiền cũng tốt. Hai mắt của Vân Bạch Liệt nhìn vào hai đôi mắt nhỏ của hai cục cưng ngoan, liếc mắt: sau này có thể thêm cơm hay không là phải dựa vào bản thân các ngươi, khó có cơ hội như vậy, tóm được, phụ thân cam đoan không đổi ý! Hai nhóc nhanh chóng gật đầu nhỏ, sau đó bức tranh lập tức thay đổi, hai nhóc bắt đầu ngẩng đầu lên rồi tỏ ra dễ thương: “nhị bá bá, đại nhóc con, nhị nhóc con rất đói bụng, nhưng chân nhỏ của chúng ta ngắn qua với không tới, nhị bá bá có thể đút thức ăn cho đại nhóc con và nhị nhóc con được không?” Ngay từ đầu Vân nhị ca vẫn cúi đầu nhìn bọn họ, hai đứa lại còn mở to mắt nhìn hắn: “nhị bá tốt nhất ~ nhị bá thật sự nhẫn tâm nhìn hai nhóc con đói bụng sao, người nhìn xem, đều xẹp lép rồi.” Hai nhóc con dùng chân nhỏ vuốt bụng mình, còn không quên hóp bụng lại, lập tức bụng tiểu bạch long liền hóp vào trong không ít, nhìn thấy thật sự rất đáng thương, thật sự là rất thảm. Hai huynh đệ Vân Bạch Liệt vẫn nhìn chằm chằm như vậy, ban đầu nghĩ hai nhóc còn phải giả vờ đáng thương thêm vài câu nữa, kết quả liền nhìn thấy Vân nhị ca vốn không phản ứng lại từ từ sờ sờ đầu hai nhóc, giống như hành động ngày thường của Vân Sùng Trạch, sau đò cầm đũa gỗ, cũng không nhúc nhích. Hô hấp của hai người Vân Bạch Liệt cùng ngừng lại, cứ nhìn như vậy, ban đầu còn nghĩ Vân nhị ca không biết làm như thế nào. lúc này hai nhóc quả thực là thông minh tuyệt đỉnh, chân nhỏ lập tức chỉ: “ngao, nhị bá tốt nhất! đại nhóc con muốn ăn cái này!” “nhị nhóc con muốn ăn cái kia!” Chân nhỏ của hai nhóc con vèo vèo chỉ loạn, tay của Vân nhị ca chỉ có thể nhìn thấy bóng, hai nhóc giống như là nhiều năm không được ăn cơm, dựa vào đôi chân nhỏ của mình, liều mạng vùi đầu điên cuồng ăn, vừa ăn vừa giơ chân ra chỉ. Vân Bạch Liệt còn hoài nghi bọn họ có nhớ rõ mình chỉ cái gì không, hoặc là….. chỉ cần được ăn ai đưa cái gì bọn họ cũng không từ chối? Vân Bạch Liệt yên lặng đưa tay lên che mắt, vừa vặn liền nhìn thấy đôi mắt hoài nghi của Vân Sùng Trạch: tam đệ, thường ngày có phải ngươi bỏ đói hai cháu của ta? Đại ca sao cảm thấy bọn họ giống như rồng bị đói chết đầu thai. Vân Bạch Liệt: “…..” đại ca ngươi suy nghĩ nhiều, cho dù là rồng chết đói đầu thai bọn họ không phải là con đầu tiên, trước mặt ngươi mới đúng. Lúc hắn ngốc chuyện như vậy làm cũng không ít. Non nửa canh giờ kế tiếp, Vân Sùng Trạch, Vân Bạch Liệt hai huynh đệ không ăn một miếng nào, cứ như vậy nhìn Vân nhị ca đút cho hai nhóc con kia, muốn kiên nhẫn có kiên nhẫn muốn cẩn thận có cẩn thận, Vân Bạch Liệt nhìn thấy hận không thể mỗi ngày cột hai thằng nhóc này ở bên người nhị ca, cho tới khi nhị ca khôi phục mới thôi. Hai người Vân Bạch Liệt quá căng thẳng, cho nên cũng không phát hiện, ngoại trừ hai người bọn họ, Hình Ngạn Hoài cũng không ăn. hắn cúi đầu ngồi ở chỗ kia, tầm mắt nhìn Vân nhị ca, khuôn mặt của nam tử cũng không hề thay đối cũng không có cảm xúc gì hoặc là nói lâu như vậy, sau khi được hắn đưa về từ ma tộc, đối phương như hình với bóng với hắn, nhưng đồng thời, Vân nhị ca như vậy chỉ là vì có ma cổ tồn tại. Chính là vì thứ đó nên mới nhận chủ, hắn rất rõ ràng, chỉ cần loại bỏ ma cổ, cái người gọi là “chủ nhân” như hắn cũng không phải. Sẽ không giống như trước mặt, có huyết thống liên kết, cho dù bị ma cổ khống chế không có ý thức gì cũng sẽ bị ảnh hưởng tới, thậm chí vượt qua cả những hạn chế mà ma cổ đặt ra, vì huyết mạch tình thâm mà xảy ra ngoại lệ. Hình Ngạn Hoài đột nhiên có cảm giác thất bại vô lực, loại cảm giác này thật xa lạ, qua rất nhiều năm, hắn cũng không hề có cảm giác này, cho dù năm đó biết được vị kia vẫn một mực lừa hắn, hắn vẫn không có cảm giác khó chịu khi có vật gì ngoài tầm kiểm soát. Ba người cứ như vậy nhìn nhau, chờ hai nhóc con kia ăn tới bụng phình to, Vân Bạch Liệt nhìn là biết không thể đút nữa, hai nhóc này thật sự là có thể ăn mà. Hắn sờ sờ bụng hai nhóc, vội vàng ngăn cản Vân nhị ca tiếp tục đút, hai nhóc này đã đứng không vững rồi mà vẫn tiếp tục chỉ, Vân Bạch Liệt tóm lấy, rửa ráy cho bọn họ sạch sẽ, lúc này mới đưa một con cho Vân Sùng Trạch: “Có thay đổi tốt thì các người phải thu tay lại, nhị bá của các ngươi còn chưa ăn đâu.” Hai đứa lập tức thành thật, ngoan ngoãn nhếch miệng cười: “vậy phụ thân cũng ăn đi nha.” Vân Bạch Liệt nhìn một đống lộn xộn trên bàn, để cho Chu Viêm đi kêu một lần nữa, chỉ là chờ đi gọi Hình Ngạn Hoài, lại phát hiện không thấy người. “hả? đại điện hạ đâu?” vừa rồi lực chú ý của Vân Bạch Liệt đều ở trên người Vân nhị ca, nên cũng không chú ý. Vân Sùng Trạch cũng không chú ý, hắn liếc mắt nhìn Chu Viêm, người sau lập tức nói: “đại điện hạ nói là muốn ra ngoài hít thở không khí, ra ngoài một lát rồi sẽ trở về, kêu mọi người cứ ăn trước, hắn sẽ tùy tiện ăn gì đó rồi sẽ trở về.” Hai người cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng ăn xong cơm, kết quả Hình Ngạn Hoài vẫn chưa trở về. Chu Viêm đi tìm người, Vân nhị ca mở cửa ra liền thả người nhảy ra ngoài, ba người ôm hai nhóc đã biến trở về hình người nhanh chóng đuổi theo, chờ chạy tới cửa sổ cuối cầu thang lầu hai, liền nhìn thấy một nam tử đang ngồi trên mái của lầu các đối diện. Chắc là đã nhận ra tiếng động, nam tử ngửa đầu nhìn qua, gió thổi phần phật, khiến cho y bào trên người Vân nhị ca bay loạn xung quanh. Hai người Vân Bạch Liệt không nhìn rõ hình dáng của Vân nhị ca, bởi vì Vân nhị ca đưa lưng về phía bọn họ, chặn đi Hình Ngạn Hoài, cho nên bọn họ cũng không thấy rõ đại điện hạ, không biết đại điện hạ làm gì, liền nhìn thấy lưng Vân nhị ca đứng ở đó cứng đờ, đột nhiên cúi đầu, sau đó nhìn kỹ lại, đại điện hạ đã đứng dậy. Liếc mắt nhìn Vân nhị ca một cái, khuôn mặt âm nhu kia cười cười, tóc đen bị gió thổi tung, không hiểu sao lại có loại hấp dẫn trí mạng, cũng may trong lòng hai người đã có nơi thuộc về, chỉ là cảm thấy đại điện hạ hình như có chỗ nào đó không đúng. Chờ sau khi hai người trở về, bọn họ nhìn Vân nhị ca cũng không có gì khác thường, hai người cũng coi như không có gì quan trọng. Bởi vì phải tiếp tục xem phản ứng của Vân nhị ca, cho nên đêm đó trở lại trong cung, Vân Bạch Liệt đã để hai nhóc lại chỗ Vân Sùng Trạch, đầu tiên là để ở cùng với đại ca nhiều một chút, thứ hai có thể nhìn xem hai đứa có thể đi vun đắp tình cảm vào buổi tối được không, xem xem Vân nhị ca có phản ứng khác hay không. Vân Bạch Liệt bởi vì Vân nhị ca có thể khôi phục nên tâm tình rất tốt, chờ tới khi buổi tối nghỉ ngơi liền chủ động đem chuyện này nói cho Chu Kì Nghiêu, người sau còn nghiêm túc nghe, chờ nghe xong, còn nghiêm túc phát biểu cảm nghĩ của mình: “Xem ra…. nhị ca không phải là hoàn toàn bị ma cổ khống chế.” “đúng, ta cũng nghĩ như vậy, cho nên thừa dịp khoảng thời gian này, cố gắng để cho hai nhóc kia thử nhiều một chút, có lẽ khiến cho nhị ca nhanh chóng khôi phục.” Có thể là Vân Bạch Liệt quá kích động, cho nên hôm nay thuộc tính nói gần giống với Long Bạch Bạch, nhất là lặp đi lặp lại nói xong chuyện của Vân nhị ca, đáy mắt phát sáng làm cho Chu Kì Nghiêu nằm ở bên cạnh hơi kích động. Chờ Vân Bạch Liệt tỉnh táo lại quay đầu qua nhìn, liền nhìn thấy con ngươi đen thăm thẳm của Chu Kì Nghiêu, đang nhìn chằm chằm hắn. Vân Bạch Liệt ngẩn ra: “Sao ngươi lại phản ứng như vậy?” Chu Kì Nghiêu nghiêng người qua, một tay chống đầu, một tay thì sờ sờ vành tai Vân Bạch Liệt, làm cho cả người Vân Bạch Liệt càng tê tái, quên phản ứng. Chu Kì Nghiêu cúi người tới gần hơn: “trẫm cảm thấy mình cũng trúng cổ.” Vân Bạch Liệt ngơ ngác: “hả?” hắn đang bình thường sao lại trúng cổ chứ? Lời tiếp theo đối phương giống như là đang thầm thì nói bên tai: “….. tình cổ.” Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, thật vất vả hai nhóc kia không có ở đây, sao có thể lãng phí chứ?
|