---•---
Tống Ngọc Trạch phát sốt.
Y nằm ở trên giường, gắt gao nhăn mày, môi khô đến tróc da, mặt trắng bệch như tờ giấy nhưng vì nóng mà ửng đỏ làm người nhìn vào cũng thấy đau lòng.
Tối hôm qua Tống Ngọc Trạch bị làm đến ngất xỉu, nửa đêm đã bắt đầu phát sốt, làm thế nào cũng đều không tỉnh, thời điểm Tống Trấn giúp y rửa mình, thân thể chỉ theo bản năng run rẩy cũng vẫn không tỉnh lại.
Tống Trấn kêu lão Phùng đến nhà truyền nước biển, hắn vẫn luôn ngồi cạnh mép giường nhìn y.
Thời tiết lạnh, tay đặt trong chăn sợ y đem kim truyền làm rớt, Tống Trấn liền lấy tay Tống Ngọc Trạch để ra bên ngoài, phía dưới lót thêm một túi chườm nóng.
Tống Trấn không làm gì, chỉ an vị ngồi ở mép giường nhìn Tống Ngọc Trạch.
Trong lòng hắn thật sự hối hận, tối hôm qua xác thật xúc động, hiện tại tiểu hài tử hẳn là hận chết hắn đi.
Nhưng thời điểm nhìn thấy người khác hôn Tống Ngọc Trạch, lý trí hoàn toàn bị cắt đứt, hắn cũng sẽ sợ hãi.
Nghĩ đến y bị người khác hôn môi, bị người khác ôm vào lòng, hắn lập tức muốn phát điên.
Có lẽ từ lúc đối với con ruột của mình sinh ra tình cảm dị dạng, hắn đã điên rồi.
Tống Trấn nhẹ nhàng nắm tay Tống Ngọc Trạch, đặt ở bên miệng ôn nhu hôn một cái.
Làm sao bây giờ, rõ ràng biết là sai nhưng đã không thể quay đầu được nữa, dù Tống Ngọc Trạch hận hắn hoặc muốn giết hắn, hắn cũng không thể thả y đi.
Thời điểm Tống Ngọc Trạch tỉnh lại đã là 2 ngày sau, y mở mắt ra thì nhìn thấy Tống Trấn ngồi ở mép giường ngủ rồi.
Y không nhúc nhích cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn trần nhà, ánh mắt đen như mực không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tống Trấn thức dậy liền thấy bộ dáng này của y.
"Tiểu Trạch..." Hắn không biết nói gì mới tốt, chỉ nắm Tống Ngọc Trạch tay nhẹ giọng gọi.
Tống Ngọc Trạch không đẩy tay hắn ra, cũng không nhìn hắn, y như cổ thi thể vô tri hoặc một người cự tuyệt cùng thế giới bên ngoài có bất luận liên hệ gì.
Tống Trấn sờ trán của y, phát hiện đã hết nóng: "Muốn ăn gì không?"
Tống Ngọc Trạch không trả lời hắn, như là không nghe thấy.
Bàn tay Tống Trấn hơi siết chặt, chậm rãi nói: "Là ta sai rồi, ta không nên làm như vậy với con, nếu con hận ta thì con cứ đánh ta."
Tống Ngọc Trạch vẫn không nói lời nào cũng không phản ứng hắn.
Tống Trấn thần sắc phức tạp nhìn y, chần chờ dùng tay sờ đầu tóc mềm mại của Tống Ngọc Trạch rồi mới đứng dậy đến phòng bếp bưng một bát cháo lại đây.
Hắn đem cháo để lên bàn, dùng hai tay đặt dưới nách Tống Ngọc Trạch ôm y ngồi dậy.
Toàn bộ quá trình Tống Ngọc Trạch đều không hề phản kháng.
"Ta đút con ăn có được không?" Tống Trấn múc một muỗng cháo, đặt ở bên miệng thổi thổi, cảm thấy không còn nóng mới đưa tới bên môi Tống Ngọc Trạch.
Miệng Tống Ngọc Trạch không nhúc nhích, dường như đang thầm kháng cự.
Tay cầm muỗng của Tống Trấn thu về bỏ vào trong chén, thỏa hiệp nói: "Có phải con không muốn nhìn thấy ta? Được, ta đem cháo để trên bàn, chừng nào con muốn ăn thì ăn, ta đi ra ngoài." Nói xong hắn đứng lên nhìn Tống Ngọc Trạch vẫn không hề phản ứng, mở cửa ra khỏi phòng.
Kết quả đến buổi tối, hắn tiến vào phòng thì thấy Tống Ngọc Trạch đã ngủ, chén cháo trên bàn cũng không hề động tới, nguội lạnh từ lâu.
Tống Trấn nhíu mày, đưa mắt nhìn Tống Ngọc Trạch thì thấy bộ dáng lúc ngủ của y yếu ớt đến không chịu được, tâm cũng theo đó co rút đau đớn.
Hắn nhìn Tống Ngọc Trạch như vậy, lòng không lý do cảm thấy khó chịu.
Đem cháo đổ đi, Tống Trấn lại ngồi lên sô pha hút thuốc.
Trên bàn trà, khói bụi trong gạt thuốc chất đầy, bên trong có thật nhiều tàn thuốc, đều là hút từ khi hắn bắt đầu ra khỏi phòng.
Hắn gần như hút thuốc suốt một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, Tống Ngọc Trạch vẫn cự tuyệt ăn cơm, cự tuyệt nói chuyện, thật giống một cái xác không hồn.
Tống Trấn nhìn y như vậy trong lòng vừa đau vừa khổ sở, hắn vuốt mặt Tống Ngọc Trạch, nói: "Ăn một chút được không? Tiểu Trạch, con không thể không ăn cái gì, mặc kệ con muốn như thế nào, con đánh ta cũng được, giết ta cũng được, tóm lại đều phải cần sức lực đúng không?"
Tống Ngọc Trạch mặc hắn nói thế nào cũng không có phản ứng.
Tống Trấn đem cháo mạnh mẽ đút vào miệng y, y lại lập tức nôn ra, Tống Trấn thật sự không còn biện pháp nào.
Trừ bỏ truyền nước, truyền dinh dưỡng, tính ra đã 4 ngày Tống Ngọc Trạch không ăn gì.
"Được rồi, ta không biết con muốn tra tấn chính mình hay vẫn là tra tấn ta, con đều làm được." Tống Trấn nhìn Tống Ngọc Trạch, hắn đầy mặt mỏi mệt, tơ máu trong mắt cũng dày đặc nghiêm trọng như đã vài đêm không ngủ.
Hắn bực bội đi ra ngoài cầm một con dao tiến vào, đưa tới trước mặt Tống Ngọc Trạch: "Tiểu Trạch, nếu con muốn đơn thuần tra tấn ta, như vậy thì đổi biện pháp một chút, dao ở đây, ta cũng ở đây, con tùy tiện đâm đi."
Tống Ngọc Trạch vẫn không phản ứng, ngồi ở chỗ kia, ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng, một bộ dáng không muốn động đậy.
Tay Tống Trấn cầm dao suy sụp mà rũ xuống, ôm Tống Ngọc Trạch hôn hôn, nói: "Bảo bối, con thật sự đang giết ta mà."
Ngày thứ 3, Tống Trấn muốn điên rồi.
•Ngày thứ 3 kể từ lúc Tống Ngọc Trạch tỉnh lại, không tính 2 ngày y hôn mê. Tống Ngọc Trạch vẫn như cũ không chịu ăn, đã5ngày, còn tiếp tục đi xuống như vậy, Tống Ngọc Trạch không đói bụng chết, Tống Trấn cũng đã vội chết.
Hắn trầm mặc nhìn Tống Ngọc Trạch một hồi, ánh mắt lộ ra chút hung ác.
Tống Ngọc Trạch thuộc về dạng dầu muối đều không ăn, chuyện y đã quyết, dù Tống Trấn có khuyên bảo như thế nào y vẫn sẽ không dao động.
Tống Trấn cũng rõ ràng biết y có bao nhiêu cố chấp quật cường, một bộ dáng không đói bụng chết chính mình thì không thôi.
Tống Trấn bỏ qua cách ăn nói ôn nhu khép nép như lúc trước, giọng trở nên lạnh nhạt: "Ta biết con muốn đói chết chính mình. Nếu con không sợ chết, vậy ta muốn làm gì con cũng chẳng sao có phải không?"
Hắn múc một muỗng cháo bỏ vào mình miệng mình, rồi mới bóp cằm Tống Ngọc Trạch ép y hé miệng, môi dán lên, đem cháo đưa vào trong miệng Tống Ngọc Trạch, dùng đầu lưỡi đẩy chúng vào sâu trong cổ họng y.
Tống Ngọc Trạch bị bắt uống xong ngụm cháo thứ nhất, thần sắc y rốt cuộc có chút thay đổi, ngón tay hơi giật giật nhưng lại không phản kháng.
Cứ như vậy, Tống Trấn dùng phương thức miệng đối miệng đút y ăn xong một bát cháo.
Kết thúc ngụm cuối cùng, Tống Trấn dùng tay đè sau cổ Tống Ngọc Trạch đem cả người y ép về hướng của mình, gia tăng nụ hôn này.
Triền miên nửa ngày, Tống Trấn mới buông Tống Ngọc Trạch ra, hơi thở gấp, giọng khàn khàn nói: "Không ăn cơm, sau này mỗi ngày ta sẽ cho con ăn như vậy." Hắn liếm môi: "Cách này không tồi, ta còn rất thích."
Ánh mắt Tống Ngọc Trạch hơi lóe lên, không nói chuyện.
Mấy ngày sau, Tống Trấn đều dùng cách này cho Tống Ngọc Trạch ăn, nhưng phương thức này chỉ thích hợp đút thức ăn lỏng, rất nhanh, Tống Ngọc Trạch đã gầy xuống.
Người y vốn dĩ gầy, hiện tại chỉ còn lại một khung xương, ôm vào trong ngực cũng cộm tay.
Mùa đông ổ chăn xù xù, dù y ngủ ở bên trong cũng cơ hồ không nhìn ra có người đang nằm dưới lớp chăn kia.
Tống Ngọc Trạch gầy bao nhiêu, Tống Trấn cũng gầy bấy nhiêu, trừ lúc đút cháo cho Tống Ngọc Trạch hắn cũng ăn một chút, thời gian còn lại cơ hồ không ăn bất cứ thứ gì, toàn bộ khuôn mặt có vẻ càng thêm lãnh ngạnh, hốc mắt hãm sâu.
Tống Trấn dường như đang nuôi một hoạt tử nhân.
Tống Ngọc Trạch càng như vậy, hắn càng có thể cảm nhận được Tống Ngọc Trạch đang hận hắn bao nhiêu, tựa như mỗi ngày có một con dao dùng sức rạch qua tim hắn, không tìm được phương pháp chữa khỏi.
Chi bằng Tống Ngọc Trạch thật sự cầm dao đâm mình vài cái, hắn còn cảm thấy thoải mái hơn.
Hắn không có biện pháp, hắn luyến tiếc Tống Ngọc Trạch rời đi, cũng luyến tiếc Tống Ngọc Trạch như vậy, hai người đành phải đều chịu khổ thật sâu.
Gần đến năm mới, đường phố bên ngoài nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, náo nhiệt cực kỳ, trên mặt mọi người đều là nét tươi cười, vui sướng.
Trái ngược, trong nhà Tống Trấn lại lạnh như băng, một chút nhân khí cũng chẳng có.
Hắn nhớ tới tân niên năm trước, hắn dẫn Tống Ngọc Trạch đi đốt pháo hoa, đi trượt tuyết, bộ dáng Tống Ngọc Trạch tươi cười với hắn, y cười rộ lên thật đẹp, làm hắn muốn đem y giấu đi.
Hắn vẫn luôn muốn ôn nhu đối tốt với y, rõ ràng rất muốn như vậy, nhưng hiện thực lại buộc hắn thương tổn Tống Ngọc Trạch.
Trừ bỏ dùng thủ đoạn bạo lực, hắn thật sự không nghĩ ra biện pháp nào khác đem Tống Ngọc Trạch lưu lại bên cạnh mình.
Hắn thật sự không có cách nào.
Tống Trấn mua một ít hàng tết về, là lần tân niên năm trước cùng Tống Ngọc Trạch mua vài thứ kia, hắn đều nhớ rõ.
Dù Tống Ngọc Trạch không muốn làm lẩu cho hắn ăn, hắn cũng mua đầy đủ nguyên liệu, đặt trong tủ lạnh.
Sau đó đi tắm rửa một chút, đem khí lạnh trên người tiêu trừ, thay một thân quần áo sạch sẽ ấm áp mới bước vào phòng.
Trong phòng mở máy sưởi, Tống Ngọc Trạch một mình an tĩnh đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Y mặc áo ngủ đơn bạc, đi chân trần đứng đó, bởi vì quá mức gầy ốm mà áo ngủ có vẻ trống rỗng, xương quai xanh tinh xảo cũng lộ ra bên ngoài.
Tóc của y có chút dài, nhỏ vụn rơi xuống cần cổ trắng tuyết, ánh mặt trời chiếu vào cũng lóe lên ánh sáng đẹp đẽ.
Da y hiện ra vẻ bệnh trạng tái nhợt làm cho người ta có một loại cảm giác mảnh khảnh yếu ớt giống như hơi chạm mạnh cũng lập tức vỡ vụn.
Tống Trấn đi đến bên cạnh y, chặn ngang đem y bế lên giường: "Chẳng phải đã nói, không được đi chân trần sao?"
Tống Ngọc Trạch để Tống Trấn đem mình đặt ở trên giường, trong mắt là lạnh nhạt không thể hòa tan.
Tống Trấn đem bàn chân lạnh băng của y đặt ở trong tay ủ ấm, mới dùng chăn giúp y đắp lại, hỏi: "Vừa rồi đang xem cái gì?"
Biết Tống Ngọc Trạch sẽ không trả lời mình, hắn tiếp tục nói: "Có muốn ra ngoài nhìn không? Sắp đến tết rồi, rất náo nhiệt."
Tống Ngọc Trạch không nói lời nào, mắt nhìn chỗ khác, không muốn đối diện cùng hắn.
Cách kháng nghị không tiếng động này của y Tống Trấn đã xem nhiều, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Hắn tưởng tượng nếu Tống Ngọc Trạch còn tiếp tục như vậy, hai người chắc chắn sẽ thực sự bị bệnh tâm thần mất, hắn tình nguyện để Tống Ngọc Trạch phát tiết ra cũng không muốn y cứ buồn ở trong lòng như thế này.
Tống Trấn đột nhiên đến gần, ở bên tai Tống Ngọc Trạch dùng âm thanh ái muội nói: "Tiểu Trạch, ta rất nhớ thân thể của con. Ta muốn cùng con làm."
Ánh mắt Tống Ngọc Trạch lập tức thay đổi, tay túm chặt chăn.
Tống Trấn chú ý đến, trong lòng vui vẻ, gợi lên khóe miệng, nói: "Bên trong con rất nóng, biết không? Trong lần đầu tiên mà con đã bị cắm bắn, thuyết minh thân thể của con thực dâm đãng, rất thích hợp bị nam nhân thao."
Khuôn mặt tái nhợt của Tống Ngọc Trạch nhanh chóng hiện lên một tầng ửng đỏ, toàn thân bắt đầu run nhè nhẹ.
Tống Trấn duỗi tay kéo áo y ra, liếm vào cổ, nói: "Chẳng phải con sẽ không phản kháng sao? Vậy ta đây lại yêu thương con một lần nữa được không?"
Tống Ngọc Trạch đột nhiên đẩy Tống Trấn ra, cầm lấy gối đầu trong tầm tay dùng sức ném hắn, mắt hồng lên, mắng: "Tống Trấn, ông khốn kiếp, ông súc sinh, sao ông lại không chết đi."
Bởi vì lâu dài không nói lời nào, giọng y thật khàn, mang theo âm khóc dày đặc.
Tống Trấn tiến lên ôm chặt Tống Ngọc Trạch, rốt cuộc Tống Ngọc Trạch cũng bắt đầu mạnh mẽ giãy giụa, hai tay thực gầy dùng sức đánh vào người Tống Trấn, Tống Trấn chỉ gắt gao ôm y, mặc y phát tiết.
Tống Ngọc Trạch một bên đánh hắn một bên lớn tiếng mắng: "Ông sao có thể làm việc này đối với tôi, tôi hận ông, hận ông chết đi được, tôi là con của ông, sao ông có thể làm như vậy."
Y mắng một hồi thì mắng không nổi nữa, phát ra đều là âm khóc rách nát, cuối cùng khóc không thành tiếng. Bởi vì quá mức kích động, toàn bộ thân mình đều run lên, đôi tay đánh Tống Trấn cũng không còn sức.
Tống Trấn ôm y, khóe mắt đỏ lên, hắn hôn mặt y, nói: "Đừng khóc, đừng khóc...bảo bối, con khóc làm lòng ta cũng nát theo."
Tống Ngọc Trạch bị hắn làm cho ghê tởm không thôi, thút tha thút thít nức nở trừng hắn, nói: "Ông cút."
Tống Trấn nói: "Ừ, ta cút."