Từ cửa động nơi Thẩm Thanh Thành vừa chui ra xuất hiện một bộ xương khô. Toàn thân bộ xương ố vàng, trên ngực còn mất vài khúc xương sườn, trông như nó đã vài năm tuổi.
Hình như bộ xương vẫn chưa quen với cơ thể hiện tại của mình. Đầu tiên nó thử cử động tay chân, sau đó đi dạo vài vòng quanh cửa hang, cuối cùng đứng ở lối vào hầm mộ cất tiếng thét.
Tiếng thét thê lương của bộ xương làm rúng động cả khu rừng, cây cối đung đưa dữ dội mặc dù không có gió. Từng lớp mây đen trên bầu trời dưới tiếng kêu gào thảm thiết của vạn quỷ nhanh chóng ngưng tụ thành hình, khiến không gian trở nên u ám khó thở.
Nhạc Tùng Lâm và Trương Thiết vẫn còn chưa định thần trước sự xuất hiện của Thẩm Thanh Thành, lúc này không khỏi sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng trên.
Đây quả thật là mảnh giang sơn "tuyệt vời".
Không giống Nhạc Tùng Lâm, người đã tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của Thẩm Thanh Thành, mặc dù sợ hãi nhưng Trương Thiết và những người khác trong đội vẫn đề cao cảnh giác trước hình ảnh kinh dị này, trật tự lui về bên cạnh Lục Bích.
Lục Bích nhìn qua Thẩm Thanh Thành, thấy đối phương gật đầu xác nhận, hắn lên tiếng trấn an thông báo không có nguy hiểm, không cần quá căng thẳng.
Dưới ánh nhìn khó hiểu của mọi người, đồng cỏ hoang chỉ đung đưa dữ dội mặc dù xung quang không có gió, nhưng trong mắt Thẩm Thẩm Thanh Thành, một đám tiểu quỷ đang tranh nhay chạy trốn trên cánh đồng hoang, có thể nói là quần ma loạn vũ.
Trương Thiết nhỏ giọng hỏi: "Đội trưởng, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Lục Bích không trả lời, Thẩm Thanh Thành tiến lên hai bước, đối diện với đoàn người, mỉm cười nói, "Xin chào mọi người, tôi chính là người không phải quân nhân trong lời Lục nguyên soái, cứ gọi tôi là Thẩm Mỹ Nhân."
"Hừm ~" vừa dứt lời, một thanh niên bên trong quân đoàn huýt sáo một tiếng, trêu chọc, "Chúng tôi gọi là Mỹ Nhân vậy Lục đội gọi là gì nhỉ?"
Thẩm Thanh Thành chớp mắt, cười tủm tỉm nói: "Cái này anh phải hỏi Lục Bích rồi."
"Khụ." Người kia vươn tay sờ mũi, Lục đội quá lạnh lùng, hắn không dám trêu chọc.
Nhờ câu nói đùa của người kia, bầu không khí xung quanh thoải mái hơn không ít, Lục Bích hỏi Thẩm Thanh Thành chuyện gì đang xảy ra.
Thẩm Thanh Thành: "Chúng ta vừa đi vừa nói."
Nói xong, cậu giơ tay về phía sườn núi vẫy vẫy, bộ xương khô nguyên bản đang bận nhảy disco lập tức dừng lại, bò nhanh đến bên cạnh Thẩm Thanh Thành. Lúc này mọi người mới thấy rõ sau ót thứ kia có dán một lá bùa.
Thẩm Thanh Thành: "Đưa chúng ta đến tòa cao ốc bỏ hoang trước đó đã nói."
Bộ xương gật đầu, lập tức vọt lên phía trước, dẫn đầu đoàn người.
Mọi người quay qua nhìn Lục Bích, chỉ thấy hắn nhàn nhạt nói, "Đuổi theo."
Nói xong cùng Thẩm Thanh Thành dẫn đầu đi lên, hai mươi người còn lại bám sát theo sau.
Trên đường đi, Thẩm Thanh Thành chậm rãi tường thuật lại tình hình: "Trước đó em đã từng hỏi tiểu quỷ phía trước, xung quanh đây đều là núi hoang và mồ mả, chỉ có một tòa nhà bỏ hoang duy nhất cách đây vài trăm mét về phía Tây. Trông nơi đó rất kỳ quái, đến quỷ vương cũng không thể đến gần, mọi người nên cẩn thận một chút."
Giọng của cậu không nhỏ, đoàn người phía sau đều có thể nghe được.
"Quỷ, quỷ vương?" Nhạc Tùng Lâm bắt được trọng điểm trong lời cậu nói.
Thẩm Thanh Thành cười cười, "Đương nhiên, nếu không cậu cho rằng thứ gì mới có thể ra lệnh thao túng vạn quỷ ở đây?"
Không chờ cậu nói xong, Nhạc Tùng Lâm lại thốt lên kinh ngạc, "Vạn quỷ?!" Chuyện xảy ra khi nào!
Thẩm Thanh Thành: "Hừm, tôi chưa nói với cậu à? Nơi đồng hoang này đầy rẫy cô hồn dã quỷ, đám cây cối đung đưa vừa rồi chính là do bọn chúng làm."
Mọi người: "......"
Đoán được có quỷ, nhưng không đoán được có nhiều quỷ như vậy.
Lúc này đoàn người mới bất tri bất giác nhận ra người viện trợ trong lời Lục nguyên soái lợi hại tới mức nào, không có Thẩm Mỹ Nhân, bọn họ tuyệt đối không có khả năng bình an rời khỏi đồng hoang vừa nãy.
Nhìn xem, bọn họ còn được một con quỷ dẫn đường!
Lúc này, đoàn người đang suy nghĩ không biết người này do Lục nguyên soái tìm được hay Lục đội, như vậy Thanh Thanh trong lời của Lục Bích chính là Thẩm Mỹ Nhân sao?
"Em còn thông tin nào khác liên quan đến tòa nhà bỏ hoang kia không?" Lục Bích cố nén nghi ngờ trong lòng, cất giọng hỏi.
Thẩm Thanh Thành: "Có, bộ xương nói tất cả lũ quỷ bao gồm cả nó đều trốn ra từ nơi đó."
Trốn? Có thể khiến quỷ vương dùng từ trốn, có thể tưởng tượng được tòa nhà kia tuyệt đối không đơn giản. Mọi người nghĩ thầm, xem ra độ khó phó bản cấp độ địa ngục quả thật đáng sợ.
Sau khi đi bộ gần nửa giờ trong đồng hoang, đoàn người mới nhìn thấy địa điểm cách đó vài trăm mét trong lời tên quỷ.
Đó là một tòa nhà bình thường gồm năm tầng, nhìn từ bên ngoài trông không có gì nổi bật, nhưng sau thời gian dài chịu đựng dấu vết năm tháng, những vết rêu đen bám đầy xung quanh trông vô cùng bẩn thỉu.
Bộ xương dẫn đường đi đến đây thì dừng lại, cho dù Thẩm Thanh Thành khuyên nhủ thế nào cũng không chịu tới gần.
Thẩm Thanh Thành híp mắt nhìn, "Nơi đó có thứ gì đó rất mạnh."
Cái gì mạnh? Quỷ? Trong lòng mọi người ngầm hiểu, thảo nào nó không chịu đi.
Ngay sau đó, Thẩm Thanh Thành xoay người nhìn về phía bộ xương, nói: "Ngươi quay về trước đi, có việc ta lại gọi." Ngươi và binh đoàn tiểu quỷ.
Dứt lời, bộ xương như được ân xá, co chân chạy như ma đuổi.
Mặt Thẩm Thanh Thành đầy hắc tuyến, nó có ý gì đây?
"Chúng ta đi qua thôi." Lục Bích bên cạnh lên tiếng.
Mặc dù đã quan sát cẩn thận nhưng đoàn người không nhận thấy bất kỳ sự đặc biệt nào trong tòa nhà này. Thậm chí đến bóng lưng của con quỷ mạnh mẽ trong tin đồn cũng không có, xem ra chỉ có thể tùy cơ hành động.
Thẩm Thanh Thành ừ một tiếng, cùng Lục Bích và những người khác đi vào. Tại vị trí cách tòa nhà khoảng tầm 3 mét, bọn họ đột nhiên bị một bức tường vô hình chặn lại.
Thẩm Thanh Thành giơ tay vỗ vào bức tường khí trước mặt, đây là thứ kỳ quái trong lời bộ xương đã nói sao?
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, trên bức tường trước mặt xuất hiện một hàng chữ màu đen:
"Đây là lần thứ mấy bạn đến đây?"
"Ý nó là gì, muốn chúng ta trả lời câu hỏi sao?" Cậu tự hỏi.
Lục Bích rũ mắt nhìn Nhạc Tùng Lâm, ngầm ra hiệu.
"Có phải hay không, chúng ta thử xem sẽ biết," Sau khi nhận được chỉ thị, Nhạc Tùng Lâm lớn tiếng đáp lại bức tường, "Lần đầu tiên!"
Hàng chữ trên tường khí thay đổi: "Trả lời đúng."
Sau đó trên bức tường mở ra một khe nhỏ chỉ đủ cho một người đi qua, và nó chỉ dành cho người đã trả lời câu hỏi.
Sau khi Nhạc Tùng Lâm thuận lợi tiến vào, bức tường khí khôi phục hình dạng ban đầu, hàng chữ quay lại câu hỏi trước đó.
"Tôi cho!" Thẩm Thanh Thành tự tin trả lời sau khi đã hiểu quy tắc, "Lần đầu tiên."
"Trả lời sai." Tường khí chuyển sang màu đỏ như máu.
Thẩm Thanh Thành thấy thế liền sửng sốt, sao có thể sai được chứ? Cậu không tin, "Lần thứ hai?"
"Trả lời sai."
"Lần thứ ba?"
"Trả lời sai."
Thẩm Thanh Thành: "!"
Tuyệt đối là cẩu so trò chơi đã chơi cậu, không phải cậu sai, cái nơi quỷ quái này căn bản cậu chưa tới lần nào!
Mọi người trong đoàn lần lượt đi vào sau khi trả lời xong câu hỏi, chỉ còn Lục Bích vẫn ở bên ngoài với cậu. Thẩm Thanh Thành quả thực tức giận đến ngứa răng.
"Mọi người trước tiên đi kiểm tra tình huống, cẩn thận một chút, đừng lên lầu." Lục Bích lên tiếng phân phó nhiệm vụ.
"Đội trưởng, còn các anh thì sao?" Trương Thiết do dự nói. Chắc đội trưởng sẽ không, anh hùng khó qua ải mỹ nhân ở lại với Thẩm Mỹ Nhân chứ?
Lục Bích trầm mặc một lúc, "Nếu không xảy ra sự việc ngoài ý muốn, mười phút sau chúng ta sẽ lên lầu."
Ngụ ý chính là mười phút sau cho dù Thẩm Thanh Thành có thể vào hay không, hắn sẽ đi vào, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ cùng mọi người .
"Vâng, đội trưởng!"
Nhạc Tùng Lâm, Trương Thiết và những người khác nhanh chóng đi vào tòa nhà. Lục Bích quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thành vẫn đang đấu khẩu cùng bức tường, "Thanh Thanh."
"Hả?" Đối diện với ánh mắt thâm thúy của Lục Bích, trong lòng Thẩm Thanh Thành rối như tơ vò, còn có chút ủy khuất, "Em thật sự không nhớ mình đã tới đây khi nào."
Lục Bích vươn tay ôn nhu sờ gáy cậu, "Em nói em không nhớ, nghĩa là có khả năng em đã từng tới phải không?"
Thẩm Thanh Thành tránh đi ánh mắt đối phương.
Cậu cúi đầu, giơ chân đá vào gốc cây bên cạnh, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Nó nói quỷ ở đây đều trốn ra từ trong tòa nhà."
Có khi nào, cậu cũng là một trong số con quỷ đã trốn chạy?
Bởi vì, tên của cậu không có trong danh sách người chơi.
Trái tim quặn thắt từng cơn, Lục Bích có chút hối hận vì đã hỏi thẳng như vậy, hắn đem người ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Thanh Thành, "Đừng sợ."
Thẩm Thanh Thành: "Em muốn biết tại sao bản thân năm lần bảy lượt muốn trở lại đây." Nếu thật sự cậu từ đó chạy ra.
......
Bên trong tòa nhà.
Trương Thiết vung kiếm gϊếŧ một con lệ quỷ, đầu đầy mồ hôi, căng thẳng hỏi: "Sắp mười phút chưa?"
Sau lưng hắn, Nhạc Tùng Lâm cắn răng trả lời, "Sắp rồi, mau chóng tập hợp cùng mọi người."
Nói xong, hai người cảnh giác di chuyển đến địa điểm đã hẹn trước đó.
Khi vừa bước vào, họ đã bị một đám tiểu quỷ phát hiện, tình hình trong tòa nhà phức tạp hơn hắn nghĩ rất nhiều. Nơi này có rất nhiều ma quỷ, nhưng hình như chúng không có ý định lấy mạng bọn họ, mà chỉ muốn trêu đùa một chút.
Đương nhiên, trò chơi của ma quỷ chắn chắn phải đổ máu, vết thương trên cánh tay Nhạc Tùng Lâm chính là kết quả trong lúc hắn mất cảnh giác.
Hai người yểm trợ lẫn nhau đi đến địa điểm đã hẹn thì thấy một số thành viên trong đoàn đã đến trước, trông cũng không khá hơn bọn họ là bao. Đa số đều vô cùng chật vật.
Cũng may không ai bị thương nặng.
"Các người cũng bị thương?" Nhìn thấy hai người, Trương Tĩnh Vũ, thanh niên trước đó lên tiếng trêu chọc Thẩm Thanh Thành cất giọng.
"Đừng nói nữa, sau khi tất cả mọi người tách ra, đám quỷ quái liên tục tấn công, tôi cảm thấy, hình như bọn chúng không muốn chúng ta đi lên!" Trương Thiết đen mặt nói, "Đúng rồi, đội trưởng vẫn chưa vào sao?"
Trương Tĩnh Vũ đang định nói, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện hai bóng người, lập tức đứng thẳng, "Lục đội."
Người tiến vào chính là Lục Bích và Thẩm Thanh Thành.
Không phải mới tách ra có mười phút sao, sao nhìn mọi người lại chật vật như vậy? Thẩm Thanh Thành vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dạng của mọi người, nhưng khi cảm ứng được tâm tình của đám quỷ quái xung quanh, cậu đã hiểu rõ nguyên nhân.
"Haizzz, tôi quên chia bùa phòng thân cho mọi người." Vừa nói cậu vừa lấy ra một xấp bùa,"Đến lấy đi."
"Thẩm ca phát cho em trước!" Biết rõ những lá bùa này lợi hại thế nào, Nhạc Tùng Lâm nhanh chân chạy đến trước mặt Thẩm Thanh Thành.
Lục Bích bên cạnh đưa mắt quan sát đoàn người, "Có bao nhiêu người bị thương?"
Có ba người giơ tay, bao gồm Nhạc Tùng Lâm. Bọn họ vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nhạc Tùng Lâm ngượng ngùng ăn vạ bên người Thẩm Thanh Thành, "Thẩm ca, anh vào bằng cách nào?"
Lần này cậu đặc biệt đem theo lá " Ngũ Lôi Phù Toàn Cấp Tạc", đoán thử xem. Nhưng Thẩm Thanh Thành chỉ cười, đơn giản nói rằng mình dùng bùa phá giải.
Sau khi phân bùa xong, Lục Bích cũng đã nắm được sơ bộ thông tin. Trước khi bị bỏ hoang, tòa nhà này từng là trung tâm thương mại, tầng trệt là cửa hàng buôn bán, hai bên có cầu thang đi lên lầu.
"Mọi người phân công nhau hành động, Trương Tĩnh Vũ, cậu mang một nửa quân đoàn men theo bên trái lên lầu thám thính tình hình, tôi dẫn người đi bên phải, tập hợp tại sân thượng." Lục Bích nói.
Vốn dĩ tình huống nguy hiểm thế này đoàn người không nên tách ra, nhưng nhiệm vụ lần này của bọn họ tương đối đặc thù, yêu cầu ghi lại tình hình bên trong phó bản càng chi tiết càng tốt, cho nên chỉ có thể chia nhau hành động.
"Vâng, Lục đội."
Trương Tĩnh Vũ đang chuẩn bị dẫn người rời khỏi, trong không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bánh xe di chuyển "lộc cộc lộc cộc."
Mọi người lập tức nắm chặt vũ khí, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh.
"Lộc cộc lộc cộc......"
Một chiếc xe đẩy hiện ra từ bóng tối, trên xe bày một chiếc bánh kem tinh xảo và ấm trà nghi ngút khói, phía sau là một thanh niên thanh tú, sắc mặt tái nhợt.
Ánh mắt thanh niên chuẩn xác dừng lại trên khuôn mặt một người bên trong đám đông, nhấp môi ngượng ngùng cười nói, "Anh ơi, anh đói bụng không? Em vì anh chuẩn bị điểm tâm nè."