Chương 23 : Kết thúc
"Lục đại ca rất tốt với tôi"
******************
Với âm thanh rít gào của gió, mưa càng ngày càng lớn, như là muốn trút hết mọi sự kìm nén trong mấy ngày nay.
Ở cuối con hẻm, thùng nhựa và xe lăn màu xanh được xếp ngẫu nhiên bên cạnh nhau, vị trí vốn thuộc về thùng nhựa màu xanh đang được Lưu Vương Ngọc chật vật bất kham quỳ trên mặt đất dùng tay không đào xuống, trên người ông ta mưa xối ướt nhẹp, người đầy bùn đất trông vô cùng chật vật, đôi tay cũng bị mấy hòn đá thô to ma sát chảy máu đến huyết nhục mơ hồ.
Ông ta lại căn bản không dám dừng lại, bởi vì cách đó không xa Tề Mỹ ở trên tường bò qua bò lại, thỉnh thoảng dừng lại dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn ông ta chằm chằm.
Nhìn ra được tiểu tỷ tỷ này thật vất vả mà đè xuống nguyện vọng muốn đem Lưu Vương Ngọc xé nát, dưới lều Thẩm Thanh Thành lấy ghế ngồi phía xa xem màn diễn, dùng chân đá đá mấy trái bí đỏ trên mặt đất.
Tình trạng hiện tại của Lưu Vương Ngọc thật không tốt, ông ta rất đau, tay, mặt, trên người toàn thân không có nơi nào không đau, ông ta không rõ sự tình vì cái gì sẽ phát triển đến tình trạng như bây giờ, rõ ràng dựa vào Phật Ngọc mà nãi nãi lưu lại Tề Mỹ căn bản không gây thương tổn ông ta được, vì cái gì lại biến thành như vậy?
Nếu cứ như vậy ông ta sẽ chết.
Ông ta không muốn chết.
Du͙© vọиɠ muốn sống sót, chiến thắng nỗi sợ hãi đối với Tề Mỹ, ông ta giật giật đôi môi trắng bệch do mất máu quá nhiều, "Thẩm lão sư vì sao đối với sự tình của Tề Mỹ quan tâm như vậy? Ngươi đây là đang đồng cảm với cô ta?"
Vừa dứt lời Tề Mỹ liền xuất hiện phía trước Lưu Vương Ngọc, mặt đối mặt mà hướng ông ta toét miệng cười nguy hiểm, ông ta thậm chí nghe thấy được trên người đối phương truyền đến mùi tanh hôi thối. Lá gan nhất thời lớn lên của Lưu Vương Ngọc nhất thời đã bị dọa nhỏ lại, tè ra quần còn chân thì bất giác lùi về sau.
Tề Mỹ từng bước hướng Lưu Vương Ngọc đi tới, lúc sắp tấn công ông ta bỗng nhiên nhận ra cái gì, cô nóng vội mà hướng phía Thẩm Thanh Thành kêu một tiếng, sau đó liền biến mất.
May mắn tránh được một kiếp Lưu Vương Ngọc nhẹ nhàng thở ra, nhưng lúc này e rằng ông ta yên tâm quá sớm, bởi vì ngay khi Tề Mỹ biến mất, giây tiếp theo trong hẻm nhỏ vang lên một giọng nói trẻ con non nớt :
"Mẹ ơi."
Tề An Nhạc tới.
Tề Mỹ không dám gặp Tề An Nhạc.
Một thân quần yếm, cậu bé có một khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt vẫn là một màu đen thẳm không có tròng trắng, nó ở hẻm nhỏ mờ mịt tìm kiếm chung quanh nơi nơi, thân hình bởi vì cảm xúc không ổn định nên thoắt ẩn thoắt hiện.
Chốc lát ở nóc nhà, chốc lát trên mặt đất, chốc lát lại giống như mẹ nó ghé vào trên tường, chốc lát lại ngơ ngác mà dẫm lên ngực Lưu Vương Ngọc. Bỗng nhiên nó cúi đầu, đôi mắt đen thẫm nhìn Lưu Vương Ngọc chỉ còn lại nửa mặt.
"Mẹ ơi......" Nó thấp thấp kêu một tiếng, lời thô tục của nam nhân cùng nữ nhân thét chói tai tựa hồ lại vang lên trong đầu, nó tựa hồ lại trở về tới cái kia u tối kia nhìn thấy sự việc tàn nhẫn.
Khuôn mặt vốn trắng nõn lại dần dần bị bao phủ bởi màu đen oán khí.
"Bụp ——" Thẩm Thanh Thành ném xuống trái bí đỏ tử, búng tay một cái, thấy tiểu quỷ nhìn về phía mình, cậu cười cười nói, "Lại đây."
Oán khí trên mặt thối lui, Tề An Nhạc nghiêng đầu xem hắn.
Tiểu quỷ này, Thẩm Thanh Thành lắc đầu, lấy ra ngân châm đâm đầu ngón tay của mình một chút, một giọt máu đỏ tươi như đá quý huyết châu run rẩy mà lơ lửng giữa lòng bàn tay, "Lại đây." Cậu lặp lại lần nữa.
Chân tiểu quỷ giật giật, một bước, hai bước, nó thế mà lại thật sự nghe lời Thẩm Thanh Thành, đang từng bước hướng cậu đi tới.
Trong lúc đi biểu tình Tề An Nhạc luôn an tĩnh, oán khí màu đen đặ thù vốn thuộc về tiểu quỷ dần dần biến mất, càng ngày càng giống một bé trai bình thường, chờ khi nó xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Thành, ngoại trừ cặp mắt vẫn đen như mực kia những cái khác đều giống một đứa bé trai 5 tuổi bình thường.
Trốn ở góc tối Tề Mỹ che miệng khóc rống, trong mắt lại không chảy ra một giọt nước mắt.
Thẩm Thanh Thành vươn tay, Tề An Nhạc an tĩnh mà nhìn cậu trong chốc lát, lúc này mới cúi đầu đi liếm đi máu trên đầu ngón tay. Máu của Thẩm Thanh Thành, có thể là khắc tinh lệ quỷ , cũng có thể thuốc bổ dành cho lệ quỷ.
Đôi tay Tề An Nhạc ngoan ngoãn mà rũ hai bên sườn, chỉ cúi đầu liếm máu, rất khó tưởng tượng một đứa bé ngoan ngoãn như vậy chính là một con lệ quỷ, một con so với mẹ nó Tề Mỹ còn hung tàn hơn.
Trên tay Tề Mỹ dính đầy máu, so với cô Tề An Nhạc mặc dù oán khí nặng hơn nhưng trên người lại sạch sẽ, đây cũng là nguyên nhân Thẩm Thanh Thành động lòng trắc ẩn.
Sau khi đứa trẻ liếm xong chưa đã thèm mà tấm tắc miệng, ngẩng đầu lại nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thành, sau đó mở miệng kêu, "Mẹ ơi."
Thẩm Thanh Thành: "......"
"Tiểu quỷ, ta cũng không phải là mẹ ngươi," Thẩm Thanh Thành cạn lời mà nói, vỗ vỗ chỗ trống trên ghế bên cạnh, "Ngồi."
Tề An Nhạc ngồi xuống, không phải ghế, mà là ngồi dưới đất ôm chân Thẩm Thanh Thành, nó gối đầu lên đùi Thẩm Thanh Thành, trong miệng không ngừng gọi, "Mẹ ơi."
Được thôi, ngươi thích kêu thì kêu, dù sao ta cũng sẽ không đáp ứng.
Vị trí Tề An Nhạc ngồi vừa lúc đưa lưng về phía ngõ nhỏ, Thẩm Thanh Thành hướng một người một quỷ phía bên ngoài nói: "Đào xong thi thể liền đi đào hố, muốn chôn ở nơi nào liền đào ở đấy, nga đúng rồi, đem Phật Ngọc trên cổ Lưu Vương Ngọc cho ta."
"Vù!" Ngọc Phật xuyên qua màn mưa hướng cậu bay tới, Thẩm Thanh Thành giơ tay tiếp được, cậu dùng một tay kia lấy ra đạo cụ ngân châm, dùng ngân châm khắc họa gì đó lên Ngọc Phật
Thấy Tề An Nhạc tò mò mà nhìn đồ vật trong tay cậu, Thẩm Thanh Thành cong khóe môi, "Lát nữa khắc xong ngươi liền không đau." Lệ khí trút hết, đi đầu thai bắt đầu cuộc sống mới, chẳng sợ chỉ là ở trong trò chơi.
Trong chốc lát sau thi thể được đào ra, mùi hôi thối nồng đậm từ thi thể tràn ra không khí, Tề Mỹ kêu một tiếng bắt lấy Lưu Vương Ngọc đi đào huyệt chôn Tề An Nhạc.
Tề An Nhạc nghe thấy âm thanh liền xôn xao, Thẩm Thanh Thành liền trích máu cho nó , Tề An Nhạc lại an tĩnh.
Lại không biết qua bao lâu, huyệt đã được đào tốt.
Thẩm Thanh Thành đem phù chú khắc trên Ngọc Phật đeo trên cổ Tề An Nhạc, nắm tay nó đi tìm vị trí mà Tề Mỹ đã nói, bọn họ rời cổng trường, băng qua con đường đông đúc, cuối cùng tới một ngọn đồi đầy hoa.
Trò chơi sau khi kết thúc phó bản hạn chế đối với người chơi biến mất, bằng không thật đúng là Thẩm Thanh Thành không biết làm thế nào đem người mang ra.
Tề Mỹ thường đưa Tề An Nhạc tới đây để dã ngoại khi rảnh rỗi, khung cảnh đồi núi không quá đẹp, nhưng nó yên bình hơn một chút so với thành phố ồn ào.
Ngôi mộ đã được đào tốt, là dùng đất xếp thành một tòa lâu đài nhỏ, phía trước một miếng gỗ viết tên Tề An Nhạc, cũng không biết Tề Mỹ lấy thứ này ở đâu ra.
Tề Mỹ không xuất hiện, cô trốn ở nơi xa bắt lấy hơi thở thoi thóp Lưu Vương Ngọc khẩn trương mà nhìn chăm chú vào nơi này.
Thẩm Thanh Thành sờ sờ đầu Tề An Nhạc, đối phương ngẩng đầu xem cậu khi cậu rụt ngón tay về, cậu dùng Ngọc Phật điểm trán Tề An Nhạc, sau đó cậu móc ra lá bùa sớm đã được chuẩn bị từ túi quần bậc lửa ném tới trước mộ huyệt.
Mộ huyệt bốc cháy ánh lên ánh lửa u lam, cậu nhẹ nhàng đẩy đẩy Tề An Nhạc, "Đi thôi."
Tề An Nhạc kêu hắn, "Mẹ ơi?"
Thẩm Thanh Thành vẫn không trả lời, "Đi thôi."
Tề An Nhạc đi vào ánh lửa, ngọn lửa u lam dần dần bao vây nó, nó nắm lấy Ngọc Phật, màu đen trong mắt rút đi, thân mình vốn không lớn bao nhiêu thực mau hóa thành điểm sáng tản ra.
Thẩm Thanh Thành rời đi khi phát hiện Tề Mỹ vốn trốn ở nơi xa đã không thấy, cậu cũng không thèm để ý hướng đi của đối phương.
Sau cơn mưa khí trời sạch sẽ trong sáng, cậu thở nhẹ ra duỗi cái eo lười, "Thu phục xong rồi có thể đi nghỉ phép!" A, đầu tiên đến trường học đem hành lý lấy ra , tiền còn ở bên trong đó!
......
【 Nói muốn đưa đi đầu thai liền đưa đi đầu thai, ta nói Mỹ Nhân thật ngầu ! 】
Mười ngày sau.
【 Đếm ngược kết thúc, người chơi đang quá trình thoát ly phó bản 】
【 Số liệu phó bản dị thường, hệ thống đang kiểm tra lại 】
【 Đã phát hiện số liệu dị thường, đang tiến hành tu chỉnh số liệu 】
【 Tu chỉnh thất bại, phó bản "Nhà trẻ Ngôi sao" hiện đã tạm thời đóng cửa, thời gian không chắc chắn】
Trong không gian cá nhân của người chơi, trò chơi không gian, thân ảnh Thẩm Thanh Thành ở phòng từ lam sắc quang điểm dần dần hội tụ thành hình dạng.
Sau khi đổi mới gói quà mới mà cậu đã mua, căn phòng không còn là một bộ dạng trống không , chiếc giường đôi mềm mại, ghế sofa lớn thoải mái, cửa sổ trong suốt cùng không gian biển sao xinh đẹp bên ngoài......
Cậu đi tủ lạnh lấy một lọ đồ uống vặn nắp bình uống một hớp lớn, sau đó ngã vào sô pha mềm mại, lúc này mới mở ra thiết bị trò chơi hậu trường xem xét khen thưởng trong phó bản vừa thông quan.
Không sai, dư lại mười ngày ở phó bản cậu đi chơi, từ đầu tới cuối căn bản không có mở ra xem xét.
【 Đạt được điểm sinh tồn khen thưởng: 80】
【 Khen thưởng thêm vào khi đánh giá hoàn mỹ: 20】
Tổng cộng chỉ có 100 điểm? Hắc, nói như vậy lần trước phá kỷ lục khen thưởng lại rất hào phóng? Không, rõ ràng là công ty game quá nhỏ mọn!
Cùng với số dư 11 điểm còn lại, Thẩm Thanh Thành hiện có tổng cộng 111 điểm sinh tồn, cậu quen cửa quen nẻo mà mở ra thương thành.
【 Cây đinh ba của Hải Thần : Đạo cụ tấn công thông thường 】
【 Giá cả: 20 điểm sinh tồn 】
【 Khảm đao dài hai mét : Đạo cụ tấn công thông thường 】
【 Giá cả: 20 điểm sinh tồn 】
Thẩm Thanh Thành có điểm hứng thú, đao nha, có thể hay không là loại cực ngầu mà Lục Bích sử dụng? Bất quá mình sẽ không dùng đao.
Cậu dời đi tầm mắt.
【 Trâm nhựa: Đạo cụ phòng ngự 】
【 Giới thiệu: Bảo vệ người chơi khỏi bị ma quỷ phát hiện trong vòng 5 phút 】
【 Giá cả: 20 điểm sinh tồn 】
5 phút, hiệu suất này so ra cũng quá thấp đi, còn không bằng đem sinh tồn điểm cho cậu, một lá bùa của cậu cũng không chỉ 5 phút...... Thẩm Thanh Thành không có hứng thú lướt xuống, ngược lại mở ra thương thành loại sinh hoạt
Bộ bàn ghế gỗ đào này thật tiết kiệm nha, chỉ cần 50 điểm sinh tồn là được, tạo hình đẹp không gian lại lớn, mua hai bộ, một bộ dành riêng dùng, một bộ hủy đi làm kiếm gỗ đào!
Thân là thiên sư, cậu cũng có bộ sưu tập đạo cụ, đáng tiếc những thứ sinh thời tích cóp lại không thể mang vào trò chơi.
Chưa đầy hai phút, Thẩm Thanh Thành đã phung phí 100 điểm sinh tồn mà cậu có. Cậu nhìn vào căn phòng với nội thất mới và gật đầu hài lòng.
Dư lại một bộ nội thất được cậu đăng bán ở thương thành, đứng bên cạnh đạo cụ duy nhất "Ngân châm".
"Đoong." Thiết bị đầu cuối thông báo có tin nhắn.
Thiếu chút nữa đem Trần Cách quên mất, Thẩm Thanh Thành nghe được thanh âm thông báo vang lên mới nhớ tới Trần Cách, trong lòng có chút chột dạ.
Cậu cầm lên thiết bị đầu cuối và thấy rằng đó không phải Trần Cách gửi tin nhắn, mà là một người lạ. Nhưng nói là người xa lạ cũng coi như không đúng, tên người này cậu biết.
Người chơi 7 hướng cậu phát tới tin nhắn:
"Đồng ý."
Đồng ý gì? Cậu lướt lướt tìm câu trả lời, nhưng thật ra tìm được rồi một người gửi bạn tốt, người gửi là 7, thời gian là 5 ngày trước.
Vị đại thần 7 này cậu nhớ không lầm chính là người đứng đầu bảng xếp hạng đi, thêm cậu làm gì? Từ từ, Thẩm Thanh Thành nheo nheo mắt, thời điểm thông quan hệ thống thông báo là cái gì?
【 Chúc mừng người chơi 7, Mỹ Nhân Khuynh Thành, Google Vu thông quan phó bản nhà trẻ Ngôi sao】
?
Lục Bích chính là 7?!
Tấm tắc, nam nhân a, chính là khẩu thị tâm phi, không phải không cần sao, không cần còn chủ động thêm ta làm bạn tốt? Cậu đắc ya mà nhỏ giọng cười, nhanh chóng vuốt qua đồng ý, sau đó hồi phục:
"Lục đại ca ~"
7: "Phó bản kết thúc không thoát ly?"
Thẩm Thanh Thành đánh chữ, "Anh như thế nào biết?"
7: "Trần Cách nói."
Trên thực tế là hắn trở lại trò chơi không gian sau liền thêm Thẩm Mỹ Nhân làm bạn tốt, nhưng là vẫn luôn không có thu được đồng ý , hắn đợi hai ngày, rốt cuộc phát tin nhắn hỏi Trần Cách.
Trần Cách đối với bản thân có thể cùng thần tượng cùng phó bản vẫn luôn khϊếp sợ thêm trạng thái tinh thần mừng như điên, tuy rằng trong trò chơi cậu cảm thấy đại thần khá tốt, nhưng ngoài phó bản muốn cậu ta chủ động cùng đại thần đáp lời cậu ta thật đúng là không dám, bởi vậy cho dù phát hiện Thẩm ca không chưa thoát ly sốt ruột đến không được cậu ta cũng không dám đi hỏi.
Thẳng đến lúc đại thần chủ động hỏi trước, Trần Cách lúc này mới vội vàng đem tình huống nói.
Kinh nghiệm Lục Bích so Trần Cách phong phú hơn nhiều, vừa nghe liền biết Thẩm Mỹ Nhân vẫn chưa thoát ly phó bản, bởi vì trò chơi, người chơi bên ngoài không thể liên lạc với người chơi trong phó bản.
Mỹ Nhân Khuynh Thành: "Trần Cách! Hỏng rồi, phía trước nói sẽ hảo hảo dẫn nó, nhưng mà hình như đã hết thời gian nghỉ ngơi, tiến trò chơi rồi......" Thời gian trong phó bản tốc độ chảy cùng không gian trò chơi cũng không đồng bộ.
7: "Tôi tìm người dẫn nó."
Mỹ Nhân Khuynh Thành: "......" Đây là vì cái gì? Là tôi không biểu hiện được khí chất mà tiểu đệ tôi có sao? Vì cái gì Lục Thích tương đối đãi Trần Cách khác xa, còn chuyên môn tìm người dẫn nó, tôi cảm thấy tốt lắm!
Hắn nghiến răng nghiến lợi mà đánh chữ, "Lục đại ca đối tôi thật tốt ~"
7: "Tổ đội."
Mỹ Nhân Khuynh Thành: "?"
7: "Thời gian nghỉ ngơi của tôi sắp hết rồi."
Thẩm Thanh Thành nhướng mày, Lục Bích đây là mời cậu tổ đội? Cho nên chó ngáp phải ruồi Trần Cách vẫn là hưởng ké hào quang của cậu sao, cậu liền nghĩ lúc trước trong phó bản mình nỗ lực như vậy quả nhiên không có khả năng không hiệu quả!
Aizz, bất quá thời gian nghỉ ngơi không phải chỉ có 3 ngày sao, Lục Bích là như thế nào làm được 5 ngày trước thêm bạn tốt hôm nay mới hết thời gian nghỉ ngơi......
Tác giả có lời muốn nói:
Trước tiên giải thích một chút, Mỹ Nhân lợi hại như vậy là có nguyên nhân, không phải do tác giả buff bàn tay vàng quá lớn.