Chương 31: Phản sát
"Thẩm Thanh Thành nghi hoặc, Thẩm Thanh Thành ủy khuất"
************************
Mấy trang bản thảo kia đã được Thẩm Thanh Thành cất vào trong túi mang ra, Thẩm Thanh Thành lúc này mới nhớ mục đích mình tới tòa lâu là gì, không phải đi tìm thứ gì đã nhìn lén mình sao?
Còn nữa, bé gái kia rõ ràng biến mất trong tòa lâu này, cư nhiên lại không thấy.
Cậu buồn bực mà tấm tắc miệng, "Có khi nào sinh vật không da không mặt đó chính là NPC thứ tư không?"
Lục Bích chăm chú suy nghĩ bốn chữ "Không da không mặt", trả lời: "Không phải, NPC thứ tư là một nam nhân trẻ tuổi."
Thấy Thẩm Thanh Thành lộ ra ánh mắt nghi hoặc, Lục Bích nói: "Lúc cậu chưa tới lâu đài cổ bốn NPC đều đã từng xuất hiện."
Khó trách, xem ra từ nay về sau không nên tùy tiện chạy lung tung, lần lạc đường này thế mà đã bỏ qua manh mối mấu chốt.
Cậu đem bản thảo lấy ra.
Ghi chú trên bản thảo này ghi lại một cách tỉ mì về những ý tưởng cảm xúc chợt lóe lên của người chồng, hình như ông ta đang chuẩn bị viết bộ tiểu thuyết mới, ghi chú đề cập đến các nội dung cơ bản như bối cảnh cùng giả thiết nhân vật giả thiết.
Người chồng là một tiểu thuyết gia kinh dị, vì vậy không thể thiếu việc miêu tả một số thứ như "Quỷ quái" để tạo nên bầu không khí kinh dị, một số từ ngữ đứt quãng đã thu hút sự chú ý của Thẩm Thanh Thành và Lục Bích.
Không mặt, lột da, máu, rìu.
Đây không phải là quỷ ảnh màu đỏ mà người chồng nhìn thấy sao? Quỷ ảnh màu đỏ cư nhiên lại là giả thiết do người chồng viết nên!
"Co chế của màn chơi này là biến những giả thiết trong tiểu thuyết kinh dị thành hiện thực sao?" Thẩm Thanh Thành đưa ra quan điểm, nhưng sau đó lại tự phản bác bản thân.
"Không đúng, quá võ đoán, nói như vậy thì chỉ có liên quan đến quỷ ảnh, bốn NPC kia lại đóng vai trò gì? Hơn nữa giả thiết trong tiểu thuyết là rìu, mà thứ chúng ta nhìn thấy là một cái móc câu dài."
(võ đoán : suy đoán một cách vội vàng)
"Hãy nhìn này." tay Lục Bích chỉ vào một hàng chữ phía dưới.
Trên đó viết: Vì theo đuổi sự chân thật, tôi quyết định mua mấy con vật thử nghiệm xem sao.
Con vật!
Một ý nghĩ chợt lóe lên, nhưng lóe quá nhanh khiến Thẩm Thanh Thành không kiểm soát được, cậu gấp đến độ không đợi được, bắt lấy cánh tay nam nhân dùng sức lay mạnh, "Cái đó, chính là cái đó, những bức tranh sơn dầu trên tường! Chắc chắn là vậy!"
Trong mắt Lục Bích xẹt qua một mạt ý cười, "Phải, đúng vậy."
Thẩm Thanh Thành nôn nóng, "Không được, tôi vẫn chưa sắp xếp rành mạch câu chuyện , anh cho tôi thêm gợi ý nữa xem."
Lục Bích hỏi lại: "Cậu đã gặp qua động vật bị lột da chưa?"
Thẩm Thanh Thành lắc đầu.
Lục Bích: "Khi lột da động vật, nhằm đảm bảo bộ da được nguyên vẹn, trước tiên sẽ dùng móc câu miệng của nó sau đó treo ngược lên."
Thẩm Thanh Thành: "Móc câu?"
Lục Bích: "Người chồng vì muốn tìm kiếm sự chân thật hẳn là đã mua không ít động vật sau đó tự mình lột da, vì thế thật hợp lý khi xuất hiện người bị lột da cầm móc câu."
Cái này gọi là gì nhỉ? Ác giả ác báo, bản thân là thợ săn lại bị con mồi phản sát.
Thẩm Thanh Thành: "Quỷ ảnh chính là người chồng bị con mồi lột da ngược lại. "
Lục Bích: "Không phải, là người vợ."
Thẩm Thanh Thành nhìn qua.
Lục Bích dừng một chút: "Có ngực."
Thẩm Thanh Thành híp mắt nhìn hắn, đột nhiên cong môi nở nụ cười, "Ai nha, Lục đại ca quan sát cũng thật kỹ càng ~"
Lục Bích nhấp môi, qua một lát mới rũ mắt nói: "Thói quen nghề nghiệp."
Buổi tối hai người ở bên ngoài ăn xong mới trở về, lúc bọn họ trở về đám người chơi dùng xong bữa tối vẫn chưa giải tán, bé gái cũng không xuất hiện, không biết do không xuất hiện hay là đã đi rồi.
Hà Vị cùng Cao Thư Lâm ngồi ở hai đầu tách biệt, thỉnh thoảng nhìn nhau, Hà Vị sẽ ôn hòa gật đầu, Cao Thư Lâm thì nhắm mắt làm ngơ.
Diễn thật giống mà, Thẩm Thanh Thành ngứa răng.
Cậu cũng không ngạc nhiên khi thấy hai người có thể thoát khỏi quỷ ảnh, tốt xấu gì cũng là thủ lĩnh của một đám người, chắc chắn cũng sẽ có đạo cụ bảo mệnh.
Bất quá hình như Hà Vị bị thương.
Thẩm Thanh Thành trầm ngâm nhìn cánh tay bị băng vải quấn quanh và sắc mặt tái nhợt của Hà Vị.
"Đừng lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ," Hà Vị phát hiện tầm mắt Thẩm Mỹ Nhân liền cười nói, "Buổi chiều vận khí không tốt liền đụng phải một con quỷ, cùng nó giao thủ nên điểm thương."
"Vị ca thật lợi hại!"
"Đúng vậy, con quỷ kia chính là quỷ ảnh không mặt đã hại chết Tiểu Liễu cùng Ngụy Thiêm!"
Người biết chân tướng Thẩm Thanh Thành:...... Anh cũng đâu có dám nói bản thân mình gặp ảnh quỷ trong hoàn cảnh nào?
Cậu hoài nghi mãnh liệt về đám người chơi còn lại cùng Cao Thư Lâm, lại là một màn diễn tâng bốc.
Thấy cậu không nói lời nào, trên mặt Hà Vị toát lên vài phần lo lắng, "Cậu cùng Lục Bích thế nào? Buổi chiều không gặp phải nguy hiểm đi?"
Thẩm Thanh Thành vừa định lên tiếng.
Lục Bích: "Không có."
Hà Vị có chút ngạc nhiên khi thấy Lục Bích chủ động lên tiếng, trong ấn tượng của hắn ta đối phương vẫn luôn rất trầm mặc ít lời, hắn ta liếc nhìn Thẩm Mỹ Nhân một cái, thu hồi ánh mắt hỏi: "Có thu hoạch gì sao? Thật ra buổi chiều chúng ta cũng tìm được một ít manh mối."
Lục Bích: "Mấy bức tranh."
Lục Bích không đề cập đến bản thảo vì hắn không muốn Hà Vị cùng Cao Thư Lâm biết bọn họ từng đi qua tòa lâu kia, đề cập tới tranh vẽ là yêu cầu trao đổi manh mối.
Thủ hạ của Hà Vị cùng Cao Thư Lâm tìm được một tờ bệnh án cùng vài tờ nhật ký bị xé rách.
Bệnh án thuộc về người chồng và được chẩn đoán bởi một bác sĩ tâm thần, trên đó nói rằng người chồng đã bị bệnh tâm thần nghiêm trọng, thường xuyên xuất hiện ảo giác, đề nghị hắn nhanh chóng tiến hành trị liệu.
Bên cạnh tờ bệnh án có mấy bình thuốc, tỏ vẻ người chồng sau khi biết tình trạng của mình sau đó đã bắt đầu tiếp nhận trị liệu.
Nhật ký tìm thấy không được đầy đủ, chỉ là một vài tờ nhật ký bị xé ra, trên đó người vợ viết là người chồng từ trạng thái thường xuyên gặp ảo giác dần phát triển thành khuynh hướng bạo lực.
Tinh thần hắn luôn trong trạng thái khẩn trương vì cho rằng xung quanh mình luôn có nguy hiểm đang rình rập, vì muốn bảo vệ bản thân, hắn sẽ luôm tấn công mọi thứ xung quanh khi có ai đó ý định đến gần mình.
Tinh thần lúc đó của người chồng đã ở trạng thái không còn bình thường, hắn ý thức là có một con quỷ đang rình rập muốn gϊếŧ hắn, hắn vì phải bảo vệ bản thân nên trong tay lúc nào cũng cầm một cây rìu.
Người vợ vô cùng sợ hãi, dùng rìu phá hư đồ đạc chỉ là bước đầu tiên, nếu như chồng mình làm hại đến mình cùng hai đứa nhỏ thì phải làm sao bây giờ?
Hà Vị: "Manh mối chúng tôi tìm được chính là như vậy, các người thì sao?"
Bản thảo tranh vẽ đang trên người Thẩm Thanh Thành, nghe tới đây cậu móc ra đưa cho Hà Vị.
Hà Vị, Cao Thư Lâm và những người chơi khác xúm lại xung nhau nhìn kỹ.
Thẩm Thanh Thành nghe được người chơi nóng tính Hồng Cương Liệt tức giận nói: "Cái này cũng được tính là manh mối? Cũng không khác giấy rác bao nhiêu !"
Ngay sau đó lại nghe Hà Vị nói: "Đây là manh mối, cái này chứng minh suy đoán vừa nãy của chúng ta là đúng, thật ra người chồng ngay từ đầu quả thật bởi vì tinh thần bất ổn nên xuất hiện ảo giác, quỷ ảnh không mặt thật ra sau đó mới xuất hiện."
Câu tiếp theo bọn họ không nghe rõ nữa, bởi vì lúc này Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích đã đi lên lầu hai.
Thật vậy, manh mối của đám người Hà Vị cho thấy tinh thần người chồng rất có khả năng ngay từ đầu đã có vấn đề, quỷ ảnh không mặt cũng chính là quỷ ảnh màu đỏ là sau đó mới xuất hiện.
Mà giấy vẽ hai người bọn họ tìm được lại chính là bằng chứng khẳng định cho suy đoán này.
Như vậy sẽ có thể giải thích vì sao có một số bức tranh đứa con chỉ vẽ toàn bộ màu đen, bởi vì lúc ấy tất cả sự việc đều là do người chồng phán đoán mà thôi.
Hắn suy đoán có quỷ quái muốn gϊếŧ chết hắn, sau đó vì để tự bảo vệ mình mà phản kích.
Nhưng lúc ấy rõ ràng người chồng đã bắt đầu tiếp thu trị liệu, vì sao bệnh tình lại càng ngày càng nghiêm trọng?
Cậu nhớ tới mấy bức tranh sơn dầu vẽ động vật, không chỉ bệnh của người chồng, có lẽ việc quỷ ảnh màu đỏ xuất hiện cũng có quan hệ với đám động vật này.
Mạch câu chuyện ở phó bản này thật biết làm người chơi rối não, vì vậy Lục Bích, người vốn chưa thấy tờ bệnh án lại có thể biết được tinh thần người chồng ngay từ đầu thật sự có vấn đề, cái này cũng quá phi phàm đi!
Thẩm Thanh đảo mắt nhìn qua sườn mặt góc cạnh rõ ràng của nam nhân, trong mắt tỏa sáng, "Ngay từ đầu làm sao anh biết được vậy? Dưới tình huống chưa tìm được bệnh án lại có thể đoán được người chồng có bệnh tâm thần, này quá lợi hại đi!"
Đùi này chính là đùi vàng.
Cậu bây giờ đang muốn phát tiết cơn cảm thán trong lòng, bởi vậy việc Lục Bích không trả lời cậu cũng không thèm để ý, chờ đi tới trước phòng cậu liền phất tay, "Ngủ ngon ~"
Trước khi ngủ Thẩm Thanh Thành đứng trước bức tranh sơn dầu trong phòng nhìn một lúc lâu, hươu cái mang thai, cậu cúi đầu nhìn nhìn mặt nạ nền đỏ ấn trắng trong tay.
Quan hệ này của hai người rốt cuộc là thế nào đây?
Tiểu Liễu đã chết, không biết quỷ ảnh không mặt đêm nay sẽ tìm ai.
Một đêm này Thẩm Thanh Thành ngủ sâu đến sóng êm biển lặng, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại nhìn thấy tuyết bay phất phơ ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết thật lạnh, cậu lấy khăn quàng cổ và bao tay từ rương hành lý ra cẩn thận mặc vào rồi mới ra cửa.
Ngoài cửa Lục Bích đang dựa vào tường chờ cậu, Lục Bích rũ mắt, tựa hồ đang ngưng thần suy nghĩ, đèn tường mờ nhạt mơ hồ chiếu rõ khuôn mặt anh tuấn của hắn bất giác mang lại cho cậu cảm giác ở ấm áp.
"Buổi sáng tốt lành nha Lục Bích." Thẩm Thanh Thành sức sống bừng bừng hướng hắn chào hỏi.
Lục Bích đứng thẳng dậy, trả lời: "Chào."
Hai người sóng vai đi xuống lầu.
Thẩm Thanh Thành: "Chúng ta hôm nay làm gì?"
Lục Bích: "Đi tòa lâu kia."
Thẩm Thanh Thành: "Hả?"
Lục Thích: "Chính là tòa lâu mà người chồng dùng để làm việc, hẳn là không chỉ có manh mối là bản thảo."
Thẩm Thanh Thành gật đầu, khăn quàng cổ dày khiến động tác này của cậu có chút khó khăn, "Anh nói rất đúng."
Trạng thái của hai người hôm nay đều không tệ, so với tâm thái thả lỏng của bọn họ, không khí của đám người chơi dưới lầu tựa hồ không tốt lắm.
Bọn họ muốn rời đi nhanh chóng trước khi bé gái xuất hiện, lúc ngang qua Thẩm Thanh Thành nghe được một chút, một nam người chơi nói bản thân tối hôm qua nghe thấy âm thanh cạy cửa sổ.
A, thì ra quỷ ảnh đêm qua là đi tìm hắn ta.
Người chơi đã chứng kiến sự việc của Tiểu Liễu, biết được người buổi tối hôm trước bị cạy cửa sổ hơn phân nửa không thể sống qua đêm hôm sau, vì vậy người chơi này trông có chút suy sụp.
Hà Vị cùng Cao Thư Lâm đang trấn an hắn ta, không muốn cảm xúc của hắn ta làm ảnh hưởng đến những người khác.
Thẩm Thanh Thành không nghĩ nhiều, nếu muốn trấn an còn không bằng mau nhanh đem chuyện xưa giải ra rồi trực tiếp kết thúc màn này.
Tối hôm qua bọn họ cố tình hái nhiều trái cây để dành hôm nay ăn sáng, lúc này hai người vừa ăn vừa đi về hướng tòa lâu hai tầng kia.
Thẩm Thanh Thành thỏa mãn mà ăn quả mọng, suиɠ sướиɠ đến hai mắt híp lên. Lại nhận lấy quả mọng Lục Bích đưa qua nhét vào trong miệng, thật là ngọt.
Tòa lâu trông vẫn giống như khi bọn họ rời đi vào ngày hôm qua, điểm khác biệt duy nhất là trên cây hắc đằng có thêm một đống tuyết dày.
Lục Bích đi phía trước, một tay giữ chặt cổ tay Thẩm Thanh Thành, tay kia đẩy ra cánh cửa gỗ ẩm ướt.
Trong phòng rất tối, Lục Bích bậc lửa đốt cây nến lấy từ trong phòng.
Thời điểm Thẩm Thanh Thành cho rằng bọn họ sẽ giống ngày hôm qua lục soát từng ngóc ngách thì Lục Bích kéo cậu đến thẳng kệ sách ở góc tường.
Lục Bích buông tay ra và nói: "Một lát liền tốt thôi." Sau đó đưa ngọn nến cho cậu.
Thẩm Thanh Thành tìm nơi cắm nến, không hiểu ý câu nói vừa rồi của Lục Bích, lúc này chỉ thấy ở bên cạnh, Lục Bích đưa tay sờ soạng cái gì đó trên kệ sách.
Tìm được cơ quan, ngay sau đó một tiếng "Cụp" vang lên, kệ sách nặng nề di chuyển chầm chậm qua một bên.
Có một lối đi hình vuông xuất hiện tại vị trí đặt kệ sách ban đầu , bên trong so với tòa lâu này còn tối tăm và âm trầm hơn.
Thẩm Thanh Thành: "!"
Lục Bích một lần nữa cầm lên cây nến, Thẩm Thanh Thành: "Anh tại sao lại biết nơi này có đường hầm?"
Hình như từ lúc cậu quen biết Lục Bích, cậu luôn hỏi hắn "Tại sao anh lại biết"? Có phải thật ra là do cậu quá ngốc hay không a.
Lục Bích: "Đây là một tầng hầm, trên mặt đất có lưu lại dấu vết, ngày hôm qua đã bị âm thanh trên lầu làm gián đoạn."
Não Thẩm Thanh Thành tự động phiên dịch:
"Đây không phải đường hầm, mà là một tầng hầm, trên mặt đất có lưu lại dấu vết, ngày hôm qua tôi vốn đã nhìn thấy nó nhưng lại bị âm thanh trên lầu làm gián đoạn."
Thẩm Thanh Thành không phục, "Tốc độ anh đã nhanh, thị lực còn tốt như vậy, vì sao không bị trò chơi hạ thấp?!"
Vốn dĩ cũng cảm thấy không có gì, phong ấn Âm Dương Nhãn đối với cậu cũng không ảnh hưởng gì nhiều, thế nhưng con người mà, không sợ bị chia ít, chỉ sợ chia không đều, trò chơi chó má vì cái gì chỉ phong ấn cậu!
Lục Bích: "?"
Hắn hỏi: "Trò chơi phong ấn cái gì của cậu?"
Thẩm Thanh Thành căm giận, "Cũng không có gì, là thị lực cùng khí chất vương giả đi."
Lục Bích: "......"
Lục Bích không rảnh ở đây nháo cùng Thẩm Mỹ Nhân, xoay người bắt lấy cổ tay của cậu, "Được rồi, chúng ta đi xuống thôi."
Thẩm Thanh Thành nghi hoặc, Thẩm Thanh Thành ủy khuất, phản ứng dửng dưng như vậy, lúc này đáng lẽ anh nên cùng tôi cùng nhau chửi mắng trò chơi chó má này sao?
Nối giữa tầng hầm và mặt đất là một chiếc thang gỗ, trên thang gỗ dính đầy bụi bặm, tựa hồ nơi này rất lâu rồi không có người lui tới.
Không gian phía dưới rộng hơn bọn họ nghĩ, Thẩm Thanh Thành nhìn xung quanh với đối mắt tựa như "Có mắt như mù".
Lục Bích bên cạnh tìm được công tắc đèn ở góc tường, một tiếng "Tạch" vang lên.
Đèn sáng lên, Thẩm Thanh Thành thiếu chút nữa thì bị bóng người màu đỏ rũ đầu treo ở trên tường đối diện hù chết.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Thanh Thành: Không sợ quỷ, không dọa được ta đâu, lêu lêu lêu.