Mau Cởi Quần Tôi Giúp Cậu Thoa Thuốc
|
|
Tác phẩm: MAU CỞI QUẦN TÔI GIÚP CẬU THOA THUỐC
Tác giả: Đan Sanh
Thể loại: Ôn nhu, bình tĩnh cởi quần, niên trưởng công x Ngây thơ, bị bệnh…trĩ thụ, nhẹ
nhàng ấm áp, HE
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Giới thiệu:
Tiểu thụ bị bệnh ở ‘hoa cúc’, trong một lần đang hành sự thì bạn công bất ngờ trở về và tiểu thụ bị bắt quả tang khi đang trong trạng thái bán nuy dưới toàn tập.
Sau khi biết được sự thật thành ra bạn công động lòng cảm thông muốn chăm sóc, giúp đỡ tiểu thụ ngày ngày bôi thuốc giùm…
Câu chuyện diễn biến tiếp theo ra sao, mời mọi người theo dõi
|
☆ Bậc thứ nhất
An Triệt Nguyên nằm ở trong chăn, gắng sức mà co người lại, dược xuyên* trong tay đều bị cậu bóp nát, điện thoại di động để ở trên gối, nhìn vào thời gian, bạn cùng phòng lập tức sẽ tan học, trước lúc này cậu phải đem thuốc bôi hảo
Hai ngày nay, cái loại cảnh tượng quỷ dị này của mình đã bị phát hiện ba lần.
Cậu đầu đầy mồ hôi mà ở trong chăn gấp rút vội vàng, nếu không phải là hôm nay đèn nhà tắm bị hỏng, hẳn cậu đã vào trong đó rồi, chỉ là cái cửa rất không có tác dụng, khóa không được, đóng lại cũng không xong.
Mười phút sau, thời điểm cậu hoàn toàn cạn kiệt sức lực nằm trong ổ chăn, Khang Thần tan lớp trở về.
Cậu nhìn người vừa về đóng cửa lại, đem sách hướng trên bàn để xuống, bên cởi áo khoác bên hai mắt kỳ quái nhìn cậu “Cậu đang làm gì vậy?”
“Không có… không có… gì, tôi mới vừa ngủ dậy…” An Triệt Nguyên ấp úng nói.
Khang Thần đem áo khoác ném lên giường trên một cái, hai tay chống bên hông cúi đầu nhìn cậu “… Ngủ kiểu gì mà mặt đầy mồ hôi thế kia? ”
“… Là tôi mới vừa có một cơn ác mộng…” An Triệt Nguyên chột dạ lấp liếm, trên mặt còn có một mạt hồng khả nghi.
Khang Thần tầm mắt theo gò má cậu rơi xuống phần eo, nơi đó có một khối rõ ràng nhô lên .
Theo bản năng ngửi ngửi, trong phòng có một cỗ nhàn nhạt mùi không thể nói rõ, nhưng không phải là cái loại mùi mà anh nghĩ.
Tà nhãn quan sát An Triệt Nguyên, người nọ cũng đang khẩn trương nhìn lại anh.
“Buổi chiều cậu không đi học sao? ”
“Ah… đúng vậy, tôi xin nghỉ, … không có điểm danh đi?” An Triệt Nguyên điều chỉnh lại vị trí phía dưới, tiếp tục nằm ở trên gối, bộ vị phía sau khó nói lên được làm cho cậu biểu tình rất phong phú.
“Không có.” Khang Thần hôm nay tựa hồ không có việc gì, anh một tay giữ cái thang một tay để bên hông, một bộ chuẩn bị tư thế nói chuyện phiếm.
“ Nga ……” An Triệt Nguyên cũng không tiện mở miệng đuổi anh, nếu là bình thường, vị sư huynh này lại có lúc rảnh rỗi như vậy, cậu nhất định là trong lòng tràn đầy vui vẻ, nhưng mà hiện giờ… vẫn là không muốn ở trước mặt anh mất mặt như thế.
“Có phải là bị bệnh hay không?”
Cứ nhìn như vậy một hồi, biểu tình kia một chút đều không giống như đang làm loại chuyện đó, Khang Thần khiêu khiêu mi, hỏi một câu.
“A… không phải là, nga… không…” An Triệt Nguyên mâu thuẫn mà nắm lấy gối đầu “Chẳng qua là có một chút điểm không thoải mái, nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi.”
“Nhưng cậu đã ba ngày không đi học rồi đấy.”
“A cái này, cúp học không phải là rất bình thường sao, a ha ha…”
Cười thật khó nhìn, Khang Thần yên lặng kết luận.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Khang Thần đi ra mở cửa, người ngoài cửa cầm trong tay một phần đồ ăn, không chút khách khí nào mà cười đi tới.
“Triệt Nguyên, đã khá hơn chưa? Thế nào bây giờ còn chưa ăn cơm, tôi cứ nghĩ là buổi trưa cậu ăn rồi chứ” người nọ vừa nói vừa đi tới ngồi ở mép giường, “ Lúc cậu nhắn tin tôi vẫn còn đang học, điện thoại di động lại để yên lặng.”
“Nga…” An Triệt Nguyên hữu khí vô lực khoát khoát tay “Tôi sớm đã không còn cảm giác đói rồi, lần sau sẽ không để cho cậu tên khốn này mang cơm nữa.”
“Ế, bạn cùng phòng cậu không phải là ở đây sao, cậu thế nào không nhờ anh ta giúp cậu mang cơm?”
“Ừ thì…”
An Triệt Nguyên có chút không biết trả lời cái vấn đề này ra sao, cậu cùng Khang Thần bất đồng cấp học, chẳng qua là học kỳ này mang túc xá bị chia ra hợp lại tại một chỗ, mà cái túc xá này cư nhiên xếp rất lộn xộn, cậu là năm thứ hai đại học, Khang Thần lại là năm thứ ba, còn có hai vị sư huynh năm cuối nữa, chính là đã dọn ra ngoài ở rồi.
Lại nói tiếp, hai người bọn họ tuy ở chung một phòng đã được hai tháng, nhưng vẫn chưa thể nói là thân thiết.
“Khang Thần còn phải đi học mà, tôi cũng không biết thời khoá biểu của anh ấy, ai biết hôm nay trở về sớm như vậy.”
“ Nga, vậy cậu cứ từ từ ăn nhá, tôi đi về trước đây.”
“Được… cám ơn a.”
Người sau khi đi, An Triệt Nguyên ôm hộp cơm tiếp tục nằm ở trong chăn, một chút đều không có ý nghĩ muốn rời giường.
“Mới ba giờ rưỡi chiều, đây là cơm trưa của cậu?”
An Triệt Nguyên ôm hộp cơm hướng trong chăn co lại một cái “Không, tôi tính để cho bữa tối.”
Khang Thần “……”
Buổi tối, thừa dịp khoảng trống thời gian Khang Thần đi ra ngoài ăn cơm tối, An Triệt Nguyên cầm lọ thuốc trong tay cùng đèn pin nhỏ đi vào phòng vệ sinh.
Cởi xuống quần lót, một tay cầm thuốc một tay lần mò tìm vị trí.
Cũng không biết cậu thế nào lại vụng về đến vậy, nhiều lần đều thoa không đúng chỗ, làm cho cái mông đều toàn là thuốc.
An Triệt Nguyên buồn bực lấy tay xoa xoa cúc hoa, cái này bệnh trĩ chơi đùa cậu muốn chết, nếu không phải là lần này bị nặng đến nỗi thuốc tiêu viêm không có tác dụng gì hết, bằng không cậu mới sẽ không muốn dùng cái dược xuyên quái quỷ này.
Miễn cưỡng thoa thuốc hảo, cậu sờ lần sờ mò một trận, đột nhiên nhớ tới một việc ——
Chết tiệt, cậu quên mất không mang theo khăn giấy vào rồi.
Với cái dạng hiện giờ, quần lót mặc vào khẳng định kiểu gì cũng dính bẩn, đồ ngủ cũng không ngoại lệ.
Cậu ngồi xổm đã lâu chân cũng đã tê rần, đỡ vào vách tường đứng lên, từ từ ra khỏi phòng vệ sinh, đi ra ngoài lấy khăn giấy.
Vì lý do an toàn, trước cậu đem đèn trong phòng tắt đi, tay cầm đèn pin đi tìm khăn giấy.
Đang kẹp kẹp chân đi tới mép giường, trên người cậu chỉ có đúng một cái áo T-shirt màu trắng rộng thùng thình, ngoài ra cái gì cũng không mặc, suy nghĩ lấy khăn giấy xong liền chạy trở vào càng nhanh càng tốt, nhưng là ——
Đèn sáng.
Khang Thần xách theo một túi đồ không biết là cái gì đứng ở cửa, vẫn giữ nguyên tư thế một tay mở cửa một tay đang bật đèn.
An Triệt Nguyên cũng bất động theo, vẫn duy trì dáng vẻ lén lút cùng nửa thân dưới trần như nhộng của mình, thật vô cùng đáng khinh mà.
Giờ phút này cậu không biết là nên che mặt trước hay là che cái mông mình trước nữa, kết quả cậu cái gì cũng không làm.
|
☆ Bậc thứ hai
“……”
“……”
Hai người quỷ dị giằng co.
Về phương diện thị giác mà nói, Khang Thần bị trúng kích lực hiển nhiên so An Triệt Nguyên lớn hơn.
Cho nên An Triệt Nguyên phản ứng trước ——
“Hắc hắc, cái đó, anh thế nào ăn nhanh như vậy…” lại lộ ra cái nụ cười thật khó coi, rất 囧 mà cùng anh chào hỏi, suy nghĩ bây giờ biểu hiện tự nhiên một ít , hai người muốn đắp di chương địa ha ha một trận cũng liền đã qua .
Khang Thần giống như là bị điểm tỉnh, trát hạ mắt “Cậu này là đang làm cái gì thế? ”
Một bên hỏi, một bên đóng cửa hướng cậu đi tới.
“Đừng …… đừng qua đây”
Cậu mới vừa trấn định suy nghĩ rằng Khang Thần sẽ đóng cửa lại và ra ngoài tránh đi một chút, nói thế nào anh cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn cậu lần nữa tái quay người thong dong trở về phòng vệ sinh hoặc là giúp cậu tẩy rửa mặc quần áo được.
Giờ phút này An Triệt Nguyên kinh hãi, nhắm mắt lại, quyết định đặt mông ngồi lên giường, kéo chăn qua che thân thể lại, cũng không quản việc bị dây bẩn nữa, trước che lại đã rồi nói sau.
“……”
Cậu không biết mình bộ dáng lúc này thật giống như con gái nhà lành đang bị trêu ghẹo vậy, còn thiếu mỗi việc nắm lấy góc chăn đưa lên miệng cắn làm bộ thẹn thùng nữa là đủ bộ.
“Gần đây dục cầu bất mãn sao?” Khang Thần hỏi.
An Triệt Nguyên ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn anh, cái gì …… cùng cái gì cơ??
Nếu là dục cầu bất mãn ngược lại thì đã tốt… bệnh trĩ cái gì đó… thật đáng ghét!!
Oán niệm trong tiểu nhãn thần của cậu không có lọt qua được ánh mắt của Khang Thần, còn liên đới làm cho thân thể cũng run run theo, trong lòng gào thét: Mau thả ta trở lại phòng tắm đi a hỗn đản! Cái chăn này buổi tối như thế nào ngủ được đây!
“Cậu…”
“Hở?” An Triệt Nguyên mặt cảnh giác nhìn anh, lại phát hiện tầm mắt Khang Thần rơi xuống chỗ phía dưới mình.
Theo tầm mắt của anh hướng trên người mình nhìn, mặt cậu ngay lập tức nóng bừng lên ——
Lúc trước hoảng a hoảng tận lực đưa chất lỏng vào trong cơ thể giờ phút này lại vì động tác của cậu mà đang theo chân bên chậm rãi chảy xuống, mới vừa rồi kéo chăn lên chỉ đắp ở phía trước một chút, bây giờ trên đùi rõ ràng thấy được một dòng nước đang nhanh chóng chảy vòng quanh cổ chân cậu.
Lần này thật không biết giấu mặt vào đâu nữa, An Triệt Nguyên vội vàng khép hai chân lại, đột nhiên chẳng còn chút dũng khí để ngẩng đầu lên, cho nên cậu không thể thấy Khang Thần ánh mắt chợt tối đi.
Trong phòng nhất thời rất an tĩnh, an tĩnh đến mức làm cho đầu cậu rối như tơ vò, bây giờ cậu không còn lo lắng sợ cái giường bị bẩn nữa, quần lót thì vẫn chưa mặc, lúc này cậu chỉ có một ý niệm ——
Đó là ngay lập tức liền biến mất đi!
—— Ước gì có thể như vậy!
Cái này dĩ nhiên không thể nào được rồi.
Khang Thần cũng không nói gì, cái không khí yên lặng giữa hai người như thế này vô tình tạo ra rất nhiều gượng gạo, dựa theo quan hệ của bọn họ, không phải là sẽ gào ầm lên tranh luận một hồi cực kỳ kịch liệt sao ?
“Tôi… tôi… cái đó… tôi ——” An Triệt Nguyên lấy hết dũng khí quyết định phải nói ra chân tướng, nghĩ thầm mười nam chín trĩ cũng không có gì kỳ lạ, kết quả lúc cậu ngẩng đầu lên, phát hiện đã không thấy Khang Thần đâu cả.
Eh?
Cậu ngơ ngác nhìn bốn phía, dùng sức trừng mắt nhìn, thực sự không thấy Khang Thần đâu.
Chẳng lẽ vừa rồi không có ai trở lại? Hết thảy chẳng qua là do cậu suy tưởng?
Áp lực trong lòng nhất thời giảm xuống một cân, vừa tự thôi miên vừa thả lỏng cơ thể một chút, lật chăn ra cầm khăn giấy đứng lên, chuẩn bị đi phòng vệ sinh tiếp tục “nghiệp lớn” chưa hoàn thành.
“Oaaa!!”
An Triệt Nguyên theo phản xạ có điều kiện mà ngồi trở lại trên giường, tim của cậu như muốn nói rằng: Thì ra vừa nãy không phải là đang nằm mơ! Khang Thần thật sự đã quay về! Mình thật ở trước mặt anh mất hết thể diện rồi!
Khang Thần sắc mặt nhìn qua khá hơn nhiều, anh đột nhiên cảm thấy không khí vừa nãy như vậy có chút nghiêm trọng, thật kỳ quái.
Lúc cậu thấy đồ vật Khang Thần đang cầm trong tay, cả người không khỏi run lên.
Chủ động tự thú cùng bị bắt quả tang là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, tối thiểu tâm lý sẽ giữ vững hơn chứ không bị động như thế này.
An Triệt Nguyên khổ mặt ha ha nói “Đại ca, anh cũng đã biết rồi, mau đi ra ngoài đi, tôi muốn xử lý thu dọn một chút.”
Mới nãy Khang Thần là theo bản năng hướng về phía phòng vệ sinh, thấy An Triệt Nguyên thần sắc mờ mịt mà không biết mình dâm mỹ đến mức nào, anh trong tiềm thức cảm thấy bên trong ắt hẳn đang giấu một người đàn ông nào đó.
—— Anh cũng không nghĩ là mình đi đến làm cái gì, đến bắt gian sao?
Vì thế mới phát hiện ra lọ dược xuyên đang nằm ở trên sàn nhà vệ sinh.
|
☆ Bậc thứ ba
“…Uy, anh có thể đi ra ngoài được không, anh mà ở đây sao tôi dọn dẹp được a.” An Triệt Nguyên có chút tức giận nói, vừa xấu hổ lại 囧, theo thời gian trôi qua, cậu từ mới vừa khiếp sợ đến chết lặng cho tới bây giờ thì đã chẳng còn gì để mất, một lần trọng đại trong lòng đã vượt qua .
Khang Thần hiếu kỳ mà chuyển sang nhìn dược xuyên trong tay, vật này nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, —— nãy thực sự bị người này nhét vào cái địa phương kia sao?
Anh lại cúi đầu nhìn An Triệt Nguyên, người này khi sinh ra đa một bộ trắng nõn, lại do đi học sớm, nên so cùng với bạn cùng cấp thoạt nhìn trẻ hơn, bình thường luôn là một bộ dáng không biết sợ là gì, làm cho anh thực rất muốn ăn nhưng rồi lại không đành lòng xuống tay.
“Đứng lên đi” anh nói.
An Triệt Nguyên mê hoặc không hiểu “… Cái gì cơ? ”
“Làm thế nào lại để dược xuyên dính đầy trên người như vậy, cậu đứng lên, tôi giúp cậu xem một chút.” Khang Thần xắn tay áo lên, dáng vẻ một bộ nghiêm túc.
An Triệt Nguyên lần này đã hiểu, mặt lại càng nóng hừng hực, nếu là người khác, cậu sẽ cho rằng người nọ đang cố ý trêu chọc mình, nhưng là Khang Thần, anh bây giờ ở cái tư thế kia rõ ràng chính là nói thật.
“ A, cái đó, cái kia, cái này, anh… anh… anh , không cần anh đâu, tôi… tôi tự mình làm được! Anh đi ra ngoài trước tránh một chút đi.” Cậu bi thúc mà nói, hình tượng này đã đủ lạn rồi, giờ lại còn phải ở trước mặt anh ta làm cái chụp X quang sao! Dứt khoát giết cậu đi!
Khang Thần hướng cậu lộ ra nụ cười ôn hòa của một vị sư huynh thức nụ cười “Thượng cái thuốc này rất là phiền toái, sau này cậu vào bệnh viện cũng không phải làm như vậy sao, thuốc không đồ (bôi) hảo liền không có cách nào phát huy hiệu quả, vạn nhất không trị hết, sau này cậu không muốn cũng phải vào bệnh viện lên bàn mổ, khi đó làm phẫu thuật cũng không chỉ có một người đâu a.”
“A, phẫu thuật?” An Triệt Nguyên hai mắt mở to, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng trên TV những hình ảnh lạnh như băng, xung quanh một đám người cầm đủ loại dụng cụ hướng về phía hoa cúc của cậu mà tiến hành nghiên cứu…
Cậu không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng, suy nghĩ hai ngày nay mỗi lần bôi thuốc rất vất vả mà vẫn không được, tay trái sờ sờ cúc oa, tay phải cầm dược xuyên , cộng thêm hốt hoảng lúng túng, nếu không phải trong lòng gấp gáp nhét vào không được ngược lại còn bị thuốc rắn đâm vào thì cũng lại là trượt tay, đem chất thuốc nhét vào cúc hoa xung quanh đánh mấy vòng, xức lên cái mông toàn dược thuỷ.
Thế nhưng… hiện tại muốn cho cậu hướng về phía người trước mắt phơi bày thấy cái chỗ thầm kín mà sau khi con người ta thành niên đều không cho người khác nhìn thấy, cậu vẫn không thể tiếp nhận nhanh như vậy được.
“Tôi… tôi…” An Triệt Nguyên bất an dịch dịch cái mông, cậu muốn cử động một chút, nhưng bộ dạng này muốn đứng dậy còn không xong, người này lại còn chắn ngay trước mặt, rốt cuộc là có ý tứ gì đây! Cố ý muốn nhìn thấy cậu phải xấu hổ sao?
An Triệt Nguyên sắc mặt của biến hóa một hồi, hiển nhiên vô cùng mâu thuẫn.
Chuyện dùng dược xuyên như vậy, thật đúng là chưa từng nghe nói qua là dùng người thứ hai hỗ trợ, có lẽ có, nhưng cái chuyện riêng tư như vậy người nào lại đi nói lung tung ra a.
“Đừng có tôi tôi dài dòng nữa, tới đây nằm xuống nào.” Khang Thần bình tĩnh ngồi ở bên cạnh cậu, một tay cầm dược xuyên, một tay vỗ xuống đùi mình.
“??? ”
“Nhanh lên một chút” Khang Thần ở một khoảng cách gần đối với cậu cười, nụ cười kia thực mê hoặc lòng người, làm cho cậu không khỏi cảm thấy rất an toàn… thật ấm áp…
“Ai ——”
—— Cho đến khi cậu cảm giác được phía sau bị dị vật chậm rãi cắm vào, đầu óc cậu mới thanh minh, tiếp theo ảo não đem mặt vùi vào trong chăn, thật muốn chủy giường quá.
Thế quái nào mà lại đáp ứng nhanh vậy trời!
“A ——”
An Triệt Nguyên không nhịn được lại kêu lên, nhưng lần này vấn đề không phải là do dược xuyên.
Khang Thầndùng tay mở hai cánh mông của cậu ra, nhíu mày, người này cả ngày nằm lỳ ở trên giường chẳng thèm đi học, làm bộ dáng giống như bệnh tình thật sự nguy kịch đến không thể dậy nổi, còn tưởng rằng cái bệnh trĩ này nghiêm trọng lắm chứ, chẳng qua là bên ngoài mọc ra một tiểu cầu thịt mà thôi.
Anh mới vừa thử kiểm tra một chút, bất quá chỉ mới nắn hắn một cái, liền đã kêu thành cái bộ dáng kia, người này rốt cuộc là có bao nhiêu yếu ớt đây?
Dược thuỷ chậm rãi xâm nhập, Khang Thần lại chậm rãi rút dược xuyên ra, quá trình này đối với anh mà nói quả là một khảo nghiệm lớn lao, anh cố gắng dời đi suy nghĩ của mình, nghiêm túc nghiên cứu bệnh tình của cậu, sau đó anh lại đột nhiên nghĩ tới người này có lẽ bên trong cũng có trĩ nói không chừng ……
“Cậu trong lúc đi nặng, bên trong có thấy đau không? Có hay không cảm thấy bị dị vật ngăn cản?” anh mặt nghiêm túc hỏi.
An Triệt Nguyên suy nghĩ một chút nói “… Bên trong không có, chỉ là lúc đi ra bên ngoài… cảm giác có chút đau… nhưng lại thấy ngứa nhiều hơn… a ——!!”
Lời còn chưa dứt, cậu lại kêu thêm một tiếng, phía sau lại cảm thấy bị một vật thể lạ xâm nhập, nhưng so với dược xuyên cảm giác không giống nhau, lần này thế nào có chút cong cong xoay chuyển…
“Ngô…”
Vật thể kia rất nhanh rút ra, cảm giác vừa rồi rất kỳ quái.
‘Ba.’
Mông bị vỗ một cái, hoa cúc không khỏi căng thẳng co rút, dịch thuỷ một chút tràn ra ngoài, giang môn khẩu một mảng ẩm ướt.
“Cậu bị như vậy là do thượng hoả gây ra, đừng mỗi ngày thức đêm cày game nữa, còn có, cậu buổi trưa cơm lại ăn gà cay phải không? ”
Vừa rồi anh đưa tay vào trong sờ thử qua một vòng, không cảm giác có cái gì khác thường, xem ra không phải là trĩ bên trong (trĩ nội).
“A? Làm sao anh biết?”
“Trong căn tin thường thấy cậu ăn.”
“Nga… tôi rất thích ăn cay.”
“Vào thời điểm này mà cậu không ăn kiêng sao? ”
“…Ăn ít đi một chút là được rồi… không cay mất ngon, không có hạt tiêu như vậy có thể gọi là món ăn sao…” An Triệt Nguyên gãi gãi đầu, thật đúng là lại trong cái tư thế này mà cùng anh nghiêm túc thảo luận.
“Sau này cùng với tôi đi ăn cơm, buổi tối không cho phép thức đêm nữa, với cả mỗi ngày uống tám chén nước.” Khang Thần nói.
?
An Triệt Nguyên trừng mắt nhìn, không phản ứng kịp rằng anh là có ý gì.
Quay đầu lại nhìn, đối diện với ánh mắt của Khang Thần, mặt cậu lại nóng lên “Đã biết…”
“Đứng dậy mặc quần áo tử tế vào, tôi dẫn cậu đi ăn cơm tối.”
An Triệt Nguyên kể từ khi lên đại học không còn bị quản giáo quá nhiều nữa, muốn chơi cái gì thì chơi, muốn ăn gì thì ăn, bây giờ, chỉ vì một cái trĩ sang, cuộc sống của cậu bắt đầu bị cái tên cùng phòng nhiệt tâm quá mức kia giam quản.
Tuy nói có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng cậu cầu còn không được nữa là, vẫn luôn là chưa có cơ hội cùng Khang Thần hảo hảo tiếp xúc, dù sao người đó cũng có ý tốt, cậu cũng không thể không có đạo lý mà từ chối thiên lý chi ngoại với người ta được.
Cho dù cái loại tiếp xúc này cũng không phải là khởi đầu tốt đẹp gì cả, nhưng cũng coi như tàm tạm, cứ cho đó như là “bước tiến vượt bậc”… đi?
Đến cúc hoa cũng bị anh nhìn thấy rồi! Khẩu hồ*!
Hôm nay là thứ tư, buổi chiều chính là thời gian dành cho môn học tự chọn, trường học từ năm hai đã bắt đầu có môn tự chọn, trước khi tốt nghiệp qua được bốn cửa liền OK, cho nên chọn môn học thường là năm thứ hai cùng năm thứ ba xen lẫn một chỗ đi học.
Vừa vặn Khang Thần cùng cậu học chung một lớp, tuần trước cậu không đi học, còn hỏi lão sư có hay không điểm danh.
Môn học này hai người lần đầu tiên ngồi chung một chỗ, chẳng qua là vị trí lệch phía sau thật kỳ lạ, An Triệt Nguyên buổi trưa không ngủ đủ, ngây người ở chỗ ngồi nhìn chằm chằm tấm bảng đen.
Chỉ chốc lát sau, cái bảng đen này càng tới càng… tối đi, cậu liền cái gì cũng không còn biết nữa…
Chờ đến lúc cậu tỉnh lại, phòng học đã không còn một bóng người, cậu có chút kinh ngạc, rất nhanh bình tĩnh lại, thản nhiên lau đi khóe miệng, cảm thấy chán nản chuẩn bị đứng dậy rời đi ——
“A? ”
“A cái gì mà a.”
“Anh thế nào ở nơi này?”
“Đến để xem cậu có thể lưu lại bao nhiêu nước miếng.”
“……” An Triệt Nguyên ngượng ngùng gãi gãi đầu “Tan học rồi, trở về đi thôi.”
“Ừ”
Hai người cùng nhau trở lại túc xá, An Triệt Nguyên thay quần áo, cậu gần nhất toàn phải học nguyên một ngày, không làm thế nào đi ra ngoài được, vừa trở về ký túc xá liền thay đồ cho thoải mái.
Cậu đang kéo quần lên, bất thình lình một bàn tay tiến vào khiến cậu chấn kinh quay đầu lại.
Khang Thần mặt bình tĩnh nói “Ngô, đã nhỏ đi một chút rồi này, gần nhất chữa bệnh rất tốt đấy. ”
… Đó là dĩ nhiên! Cậu bây giờ bị người này giam quản vừa đến mười giờ rưỡi liền dứt khoát phải tắt đèn đi ngủ, sáng sớm dậy là uống một chén nước, một ngày ba bữa đều lấy thanh đạm là chính, trong miệng nhạt nhẽo vô vị kinh khủng!
Còn có… người này sờ cúc hoa cứ tự nhiên như là chụp lấy bả vai cậu vậy, có thể hay không không cần tỏ vẻ cùng với cúc hoa của cậu rất quen thuộc như vậy a!
|
☆ Bậc thứ tư
An Triệt Nguyên cảm giác phía sau thật đã tốt hơn nhiều, mặc dù sờ lên vẫn thấy một tiểu đoàn thịt phiền phức, nhưng là đã không phồng lên giống như trước, hơn nữa lại không đau, cũng không thấy ngứa.
Cậu trên căn bản có thể giống như không chú ý đến cái vị trí phía sau kia —— nếu người nào đó đôi khi thỉnh thoảng cùng cúc hoa của cậu đột nhiên có lời chào hỏi.
Có lúc hai người ăn cơm chung một chỗ, thấy ngón tay khiết tịnh thon dài của người đối diện, cậu sẽ lại không nhịn được có chút mơ tưởng viển vông, kết quả là sau bữa cơm mặt đỏ tai hồng vô cùng xấu hổ.
Khoảng thời gian đó Khang Thần trên căn bản là ngày nào cũng sát thuốc, có lúc chính cậu cảm thấy cũng nên dừng lại thôi, nhưng bị Khang Thần nghiêm túc ngăn lại, nói là dùng thuốc tốt nhất đang lúc hồi phục tiếp tục dùng thêm mấy ngày, như vậy mới có thể phát huy hiệu quả tốt nhất.
An Triệt Nguyên nghe xong cũng không có ý kiến gì, dù sao nhiều ngày như vậy cậu cũng đã quen ở nơi này trước mặt người ta cởi áo tụt quần rồi, vì vậy mỗi ngày sau khi giờ học kết thúc, hai người sẽ trở lại túc xá khóa cửa ở bên trong bôi thuốc các loại.
An Triệt Nguyên bây giờ đã có kiểu chân trước vừa bước vào cửa chân sau đã cởi quần ra để cho người nào đó kiểm tra bệnh tình.
Chẳng mấy chốc hơn nửa tháng đã qua, ngày hôm qua đã bắt đầu ngừng thuốc, tối hôm qua cúc hoa cậu chẳng ‘ăn’ gì cả cảm giác thật là có điểm không quen…
Tiết học buổi chiều mãi cho đến chạng vạng tối mới kết thúc, hẹn nhau cùng nhau ăn cơm, hai người thong thả nhàn nhã trở về.
Trên đường đi ngang qua một căn tin trong sân trường, mùi thơm của gà nướng không ngừng câu dẫn cái mũi An Triệt Nguyên, tuy vừa mới ăn xong cơm tối, nhưng tuân thủ những truyền thống tốt đẹp của ăn uống khoẻ mạnh, cậu thật sự là ăn không vô bát mì trứng gà nhạt nhẽo kia, hai phần thức ăn của Khang Thần cũng đơn giản đạm bạc rất không có cốt khí, một phần nấm hương xào cải, một phần rau trộn măng tây.
Cậu không nhịn được nhìn Khang Thần, Khang Thần cũng nhìn lại cậu.
“Tôi muốn mua gà mang về nhà.”
“Tuỳ cậu thôi”
An Triệt Nguyên ngoài ý muốn chớp mắt liên tục, xong rồi mừng như điên chạy đi mua lấy một phần, một đường xách trở về ký túc xá.
Vừa vào phòng, thiếu chút nữa cậu liền theo phản xạ muốn cởi quần xuống, may nhờ đồ ăn trong tay đã nhắc nhở cậu.
Đem đồ ăn đặt lên bàn, cậu thoải mái thay áo ngủ, mở máy tính ra, chuẩn bị vừa xem phim vừa nhâm nhi miếng thịt gà.
Khang Thần từ phòng vệ sinh rửa tay đi ra, đúng lúc thấy người này đang tìm một bộ anime một bên chờ load một bên cầm que tăm nhỏ hướng miếng thịt gà đã được cắt ra đưa vào trong miệng——
“Ách ——”
An Triệt Nguyên đưa mắt bối rối nhìn Khang Thần, cổ cậu bị bàn tay anh giữ lại, làm cho cậu nuốt không trôi miếng thịt gà vừa mới ăn.
Khang Thần thấy trên thịt gà có một lớp bột màu đỏ —— là ớt tiêu cay, anh cau mày, không nói lời nào dùng tay còn lại cầm lấy chén nước còn dư lại phân nửa ở trên bàn hướng miệng An Triệt Nguyên rót vào.
An Triệt Nguyên phản ứng không kịp, bị sặc một cái, ra sức ho khan, giãy ra khỏi anh liền hướng phòng vệ sinh chạy đến.
Đem đồ trong miệng đều phun hết ra, súc miệng, rồi mới giận đùng đùng trở vào phòng trong.
Anh làm cái trò gì vậy!” An Triệt Nguyên lần đầu tiên ngữ khí hùng hổ như vậy.
“Cậu gần nhất vẫn chưa thể ăn cay có biết hay không, không muốn cái mông nữa à?”
An Triệt Nguyên lửa giận lập tức tăng lên “Anh còn nói nữa sao, vừa nãy anh cũng không có phản đối còn gì.”
“Kia cũng không phải ăn như vậy” Khang Thần vừa nói, tìm cái chén lớn, rót nướ , làm bộ muốn đem thịt gà ở trong nước rửa qua “Dùng nước loại bỏ một chút, cái này mỡ như thế, cậu còn cho ớt tiêu vào. ”
“……” An Triệt Nguyên hết ý kiến, vậy còn có thể ăn sao.
“Cậu với tình trạng hiện giờ, bình thường cũng nên để tâm một chút, không cần bôi thuốc thì cậu cũng nên chú ý tẩy rửa nữa”
“Tẩy… tẩy rửa? ” An Triệt Nguyên kinh ngạc nói.
“Đúng vậy” Khang Thần vừa nói, vừa kéo tay áo lên.
Thấy động tác này, An Triệt Nguyên tự đáy lòng quỷ dị trỗi dậy có chút lùi bước, mơ hồ còn có chút …… hưng phấn ?
“Lại đây nào. ”
Lần này anh không có ngồi ở trên giường vỗ vỗ đùi gọi cậu đi đến nắm úp sấp xuống nữa, mà là vừa nói vừa hướng phòng vệ sinh đi đến.
An Triệt Nguyên rướn cổ một cái, bước chân ngập ngừng đi tới.
|