Là Người Tiếp Khách Qua Voice Chat, Không Phải Bác Sĩ Tâm Lý
|
|
[Là người…] Chương 5
Phục vụ qua voice chat chỉ là nghề phụ của Tô Hàng thôi, công việc chính của cậu là làm nhân viên trong một công ty nhỏ,hằng tháng đều cầm trên tay một số tiền lương ít ỏi không đủ sống.
Một ngày qua đi rất nhanh, đến gần giờ tan tầm cậu quyết định đi siêu thị để “tiếp tế” thức ăn, mì ăn liền với khăn giấy đều dùng hết rồi.
Tô Hàng viết một danh sách, phòng ngừa quên, dù sao thì cũng còn năm phút nữa mới hết giờ, Cậu tranh thủ chạy vào toilet, khi trở ra thì vừa vặn.
Giờ tan tầm.
Người trong siêu thị lúc này rất đông, nhưng mà khoảng nửa tiếng sau thì sẽ bớt dần, Tô Hàng vội vã lấy xe đẩy rồi đi vào trong.
Sau khi mua xong, trong lúc đang xếp hàng trả tiền thì thiện thoại cậu réo lên.
“Alo?” Tô Hàng tiện tay ẩn xe đẩy qua một bên.
“Anh hai~” Tô Tình vừa nghe đến tiếng của Tô Hàng, liền lập tức kêu anh một tiếng.
Tô Hàng nói: “Gọi làm gì?”
“Cậu đáp lại rất nhanh?”
“Ừ, cậu cũng gọi tôi là anh, tôi sao lại không đáp?”
Tô Hàng với Tô Tình tuy rằng cùng họ Tô, nhưng cho dù là quan hệ về huyết thống hay pháp luật cũng không phải. Bọn họ là bạn bè từ hồi đại học, mấy ngày hôm trước Tô Tình muốn đi xem mặt, đi một mình thì cảm thấy không ổn nên liền gọi Tô Hàng cùng đi, giả mạo anh họ của mình.
Tô Tình cười vài tiếng nói: “Đã làm anh cho nên tiền mừng phải nhiều nhiều chút.”
“Rồi, chờ đến lúc cậu kết hôn, tôi tặng cậu một phong bao đỏ thẫm, chỉ sợ. . .” Tô Hàng dừng lại một chút, “Chỉ sợ cậu không kết hôn được thôi.”
“Tô Hàng, cậu đừng có mà rủa tôi!”
Tô Hàng cười ha ha: “Lần trước đi xem mặt kết quả không tốt đúng không?”
Tô Tình kinh ngạc nói ra miệng: “Sao cậu biết?”
“Cái cậu trai kia chẳng thèm nói chuyện với cậu, tám phần mười là không thích cậu rồi.” Tô Hàng thực sự không biết người mà Tô Tình đi xem mặt tên là gì, không thể làm gì khác hơn là dùng từ “cái cậu trai kia” để thay thế.
“Đúng vậy đúng vậy.” Tô Tình cam chịu nói, “Nói mười câu thì tám câu là nói với cậu chuyện trên trời dưới đất, hai câu còn lại thì là chào hỏi tôi.” Tô Tình vừa nói với Tô Hàng lại đột nhiên hiểu ra, cô đã đi xem mặt bốn năm lần, lần thì người ta không thích cô, không thì cô lại không thích người đó, tại sao không thành công nổi một lần?
Tô Hàng nói với Tô Tình là duyên phận còn chưa tới, không cần vội.
Nói xong câu này, thì cũng đến phiên Tô Hàng thanh toán, Tô Tình nghe được đầu bên kia điện thoại có tiếng của nhân viên thu ngân, liền cúp điện thoại.
Hai tay cầm theo mấy túi plastic đầy, Tô Hàng vừa đi vừa lo lắng cho cô bạn kia. Tô Tình cho dù là khuôn mặt hay tính cách cũng không xấu, sao lại không tìm được ai?
Cái cậu trai lần trước đi xem mặt, Tô Hàng thấy cũng rất được. cao 1m85, thân thể rất cường tráng rất rắn chắc, là loại người mà Tô Hàng thích. Tuy rằng không biết đối phương tên là gì, nhưng chắc chắn gia đình của đối phương hẳn là rất gia giáo, miệng luôn nở nụ cười, thỉnh thoảng gật đầu một cái, nói thêm vào một câu kiểu như”A? Thật vậy sao?”, “Thật là lợi hại.” Cũng không làm cho cậu cảm thấy bản thân đang tự kỷ, cũng không khiến cho bản thân cảm thấy quá mức lễ phép.
Nếu như mình cùng với cậu ta đi xem mặt, nhất định sẽ thành đôi luôn.
Tô Hàng cũng chỉ nghĩ vậy thôi, dù sao cậu là gay, đối phương lại không phải.
Mỗi lần nghĩ như vậy, Tô Hàng lại cảm thấy thật mệt mỏi, tính hướng của mình cậu chưa nói cho Tô Tình, không phải cố tình giấu diếm, chỉ là không thể mở miệng mà thôi.
Tô Tình là bạn tốt của Tô Hàng, giả như Tô Tình không thích đồng tính luyến ái, liền không làm bạn với mình nữa, cậu sẽ cảm thấy thật khó chịu.
Suy nghĩ lung tung, không ngờ là đã về đến nhà, Tô Hàng tiện tay để túi plastic đặt ở cạnh máy vi tính, mở máy vi tính, vào phòng bếp đun nước..
|
[Là người…] Chương 6
Trong lúc đợi nước nóng, Tô Hàng dọn dẹp vài thứ linh tinh, dọn dẹp kiểu này so với chưa dọn dẹp không khác nhau là mấy, nhưng dù sao làm vậy tâm lý cũng thoải mái hơn chút.
Ấm điện phát ra tiếng tu tu, Tô Hàng cầm lấy ấm điện đến cạnh máy tính, xé bọc hộp mỳ tôm, đổ nước sôi vào.
Máy vi tính đã khởi động xong từ lâu, Wang Wang được lắp đặt để tự động đăng nhập lúc bật máy.
Tô Hàng ngồi xuống trước máy vi tính, bởi vì thời gian còn sớm, có ít người, công việc phục vụ này thường thì phải sau mười giờ mới bận rộn.
Tô Hàng lướt wep, tìm xem gần đây có bộ phim nào mới không, dự định tìm một bộ phim thích hợp để vừa ăn vừa xem.
Mỳ đã chín, phim cũng bật, còn chưa kịp hết nhạc nền phim, tiếng thông báo ở Wang Wang lại vang lên – có tin nhắn.
Bây giờ ai lên thế?
Tô Hàng bấm vào nhìn.
Ngụy! Đức! Xương!
Chính là hắn!
Tô Hàng còn tưởng rằng lời Ngụy Đức Xương nói tối hôm qua là đùa, không nghĩ tới hắn ta nói là làm, bắt đầu giao dịch luôn, cái tên “Ngụy Đức Xương” thật đúng là kỳ quái.
Tô Hàng tắt phim đi, nhắn tin cho Ngụy Đức Xương: “Cậu còn tìm tôi làm gì?”
Sau khi ấn enter Tô Hàng lại cảm thấy hình như không đúng, những lời này như thể tình nhân giận dỗi nói với nhau vậy.
Ngụy Đức Xương nhắn lại: “Tôi đã hẹn với cậu hôm qua rồi mà.”
Ai hẹn với mi, Tô Hàng nhai mì, trên mặt lại có nét cười.
|
[Là người…] Chương 7
Trong lúc chấp nhận cuộc gọi, Tô Hàng vừa vặn húp một ngụm mì.
Ngụy Đức Xương nghe được tiếng thì hỏi: “Cậu chưa ăn cơm?”
“Đang ăn.” Bởi vì đối phương đã nghe thấy giọng nói thật của mình cho nên Tô Hàng cũng không giả vờ nữa.
“Ăn cái gì vậy?”
“Mỳ tôm.”
Ngụy Đức Xương dừng một sau đó nói: “Mỳ tôm không có dinh dưỡng.”
“Ai nói thế? Thịt kho tàu, thịt bò, gà hấp nấm hương, tôm cá, vịt nấu măng, rau mai nấu thịt, sao lại không có dinh dưỡng?” Tô Hàng một hơi tuôn ra thật nhiều vị của mì tôm.
Ngụy Đức Xương lau mồ hôi lạnh nói: “Mỳ tôm làm sao so với thức ăn khác được, cậu đừng có ăn như vậy.”
“Tôi không thích nấu cơm, mà hôm nào cũng đi ăn ở ngoài thì không đủ tiền.” Tô Hàng vừa ăn vừa nói, “Mỳ tôm ăn rất ngon, lại tiện lợi, tôi chẳng việc gì phải ra quán tranh ghế với người ta cả, chén chúc mất cả ngon!”
“Cậu không làm thì tôi làm cho cậu!” Tô Hàng vừa định nói mi làm cơm thì liên quan gì tới ta, Ngụy Đức Xương đã giành trước nói, “Nếu như không chê, tôi làm cho cậu ăn.”
Chúng ta quen nhau sao?
Tô Hàng trong lòng nghĩ, có người nói làm cơm cho mình ăn, nói không xúc động chính là gạt người. Nếu như người nói câu muốn làm cơm cho cậu là một vị khách hàng khác, Tô Hàng lại không cảm thấy kỳ quái nhiều như bây giờ. Hiện tại trên internet có rất nhiều kẻ lừa gạt, lừa tiền lừa tình loại nào cũng có, khi Ngụy Đức Xương nói ra,Tô Hàng có chút cảnh giác.
“Cậu rốt cục có muốn tôi phục vụ cho cậu không!”
“Tôi không muốn!”
Tô Hàng cảm thấy cuộc đối thoại sắp lặp lại y hệt hôm qua.
“Không muốn vậy thì tắt đi, tôi đem tiền trả cho cậu.”
“Không cần không cần, tôi đang muốn tìm người trò chuyện, cậu xem, cậu vẫn đang phục vụ, mà tôi lại giải được nỗi buồn biết mình đồng tính, cậu làm ăn với tôi rất hời mà.”
Tô Hàng ngẫm lại cũng đúng, dù sao cũng là phục vụ trò chuyện, lại không cần nói mấy lời buồn nôn kia, hẳn phải dễ hơn chứ. Quan trọng là cái tên “Ngụy Đức Xương” này, hắn rất tốt tính, mặc cho Tô Hàng mắng, hắn cũng không tức giận. Nghĩ đến bản thân lúc phát hiện ra tính hướng thật của mình đầu óc cũng rồi rắm y như vậy, Tô Hàng đối với Ngụy Đức Xương có chút chút đồng cảm. Vì vậy cũng mềm xuống một chút, đáp ứng yêu cầu của đối phương.
Ai biết cái tên Ngụy Đức Xương này lại có lắm vấn đề như vậy, lúc đầu thì hỏi về mấy vấn đề có liên quan đến đồng tính luyến ái, lúc sau lại đem việc ở công ty ra than phiền với Tô Hàng.
Tô Hàng bỗng nhiên cảm thấy bản thân trở thành cái thùng rác của Ngụy Đức Xương, nhưng theo nguyên tắc kiếm tiền, hắn nói cái gì cũng đều được, phải nhịn.
Ngụy Đức Xương nói xong vài câu, lại hỏi ý kiến của Tô Hàng, hỏi cách nhìn của Tô Hàng với việc này, có biện pháp nào không, cậu không có cách nào khác đành ậm ừ vài câu với Ngụy Đức Xương.
Kỳ thực những vấn đề mà Ngụy Đức Xương gặp phải Tô Hàng cũng từng gặp, toàn những chuyện khó giải quyết, trước đây Tô Hàng lựa chọn trốn tránh, hiện tại cái tên Ngụy Đức Xương lại khơi gợi ra, làm Tô Hàng cảm thấy khó chịu.
Hai người nói tới tận đêm khuya mới kết thúc, Ngụy Đức Xương trước khi logout còn không quên gửi tiền.
Tô Hàng vừa đi WC về, khung chat chỉ có một câu: “Đêm nay cậu đã chat với tôi rất lâu, tiền cho một lần là không đủ, tôi thêm vào một chút, nếu vẫn thấy chưa đủ thì bảo tôi, mai gặp lại.”
Ngày hôm qua với ngày hôm nay, Tô Hàng kiếm được từ cái tên “Ngụy Đức Xương” hơn mọi khi những một trăm đồng, cậu vừa làm thủ tục nhận tiền, vừa nghĩ: kiếm tiền từ cái tên ngốc này đúng là dễ thật.
|
[Là người…] Chương 8
Kiếm tiền từ cái tên ngốc kia khá là thuận lợi, thế nhưng trong lòng Tô Hàng lại có một chút thay đổi.
Không phải là do làm ăn với Ngụy Đức Xương lời rất nhiều, mà do Tô Hàng cảm thấy Ngụy Đức Xương không có chút phòng vệ nào cả, lúc nói chuyện với Tô Hàng đều là lời nói phát ra từ tận trong nội tâm, cảm giác được người khác tín nghiệm vô điều kiện ấy khiến cho Tô Hàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lúc đầu, Tô Hàng rất ghét Ngụy Đức Xương nói đến phiền não của hắn, nhưng qua vài ngày, khi mà Ngụy Đức Xương tìm được biện pháp cho bản thân, vô cùng vui vẻ chạy đi chat voice với Tô Hàng, đầu tiên cứ tưởng bản thân đang làm cho hắn vui, kết quả lại là hắn làm cho mình vui vẻ.
Do lần chat voice vui vẻ đó, Tô Hàng cảm thấy Ngụy Đức Xương tốt hơn một chút.
Ngụy Đức Xương không phát hiện ra điều đó, vẫn như trước nói chuyện với Tô Hàng, sau đó hỏi cậu nên làm thế nào mới phải.
Chat nhiều hơn, thời gian chat cũng dài hơn.
Ban đầu Tô Hàng chỉ là nói cho có lệ. Ngụy Đức Xương hỏi một câu, Tô Hàng liền đáp “tôi là người tiếp khách qua voice chat, không phải bác sĩ tâm lý”, lần nào cũng vậy.
Mặc dù bị đối đãi như thế, Ngụy Đức Xương vẫn rất vui vẻ, nhận ra điều đó không khó, đều hiện lên mấy câu chat với Tô Hàng cả.
Có lẽ bởi vì như vậy cho nên Tô Hàng mới cảm thấy có chút bứt rứt.
Tối hôm nay Ngụy Đức Xương đúng giờ login, đầu tiên là trả tiền sau đó mới chat.
Tô Hàng chỉ biết cậu ta thích đàn ông, còn lại thì đều không biết gì cả, chỉ có mấy ngày đầu cậu ta còn nói với mình một ít chuyện về bản thân, còn lại thì toàn là tình cảm với than phiền.
Lâu ngày, Tô Hàng không khỏi có chút tò mò.
“Cậu tại sao biết mình thích nam?”
Tô Hàng đột nhiên hỏi một câu, Ngụy Đức Xương không hề do dự, lập tức nói cho cậu: “Lần trước tôi đi xem mặt, tôi không nhìn trúng đối tượng đi xem mặt lại nhìn trúng anh trai của đối tượng.”
Tô Hàng kinh ngạc nói: “Trước kia cậu không phát hiện ra sao?”
“Phát hiện cái gì?”
“Thì chuyện thích đàn ông đó.”
“Không có, tôi từ trước tới giờ chưa từng yêu ai, người đó là người đầu tiên tôi thích.”
Tô Hàng cười ha hả, bị Ngụy Đức Xương nghe được. Nghĩ đến Ngụy Đức Xương lần đầu tiên trong đời đi gặp mặt, mong muốn đối tượng kia là người mình có thể cùng kết hôn, ai ngờ lại phát hiện mình là đồng tính luyến ái, thật đúng là buồn cười mà.
“Đừng có cười.” Nghe được Tô Hàng cười to, Ngụy Đức Xương có chút ngượng ngùng nói.
Tô Hàng không thèm ngừng cười, trái lại bởi vì câu nói ngượng ngùng kia của đối phương lại cười lớn: “Rất buồn cười.”
Ngụy Đức Xương nghi hoặc hỏi: Buồn cười chỗ nào? Tôi rõ ràng rất thảm hại mà.”
“Đúng vậy, rất thảm.” Dường như đoán được Ngụy Đức Xương sẽ không tức giận, Tô Hàng lập tức nói, “Cuộc gặp mặt của cậu thực buồn cười, cậu còn có cái gì không vui không? kể ra đi cho tôi dười một trận nữa!”
Ngụy Đức Xương thở dài, cam chịu nói: “Cười thì cười đi, tôi đến bây giờ vẫn còn chưa nói với cậu ấy.”
“Sao lại không chịu nói.” Tô Hàng lau nước mắt do cười quá nhiều, “Cậu chỉ cần nói vời cô gái mà cậu đi xem mặt, xin lỗi cô người tôi thích là anh trai cô, cô có thể cho tôi số của cậu ấy được không?” Nói xong câu đó, không chỉ Tô Hàng, ngay cả Ngụy Đức Xương cũng cười ra tiếng.
Nhưng mà bởi vì câu nói đùa của Tô Hàng, Ngụy Đức Xương cũng cười khổ một cái.
“Không thể hỏi cô ấy được, cô ấy do mẹ giới thiệu, không bằng hỏi mẹ cô ấy xem có thể cho số cậu ấy không.”
Ngụy Đức Xương đột nhiên nghiêm túc, Tô Hàng cũng không trêu đùa nữa, cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Như vậy không hay cho lắm.”
Ngụy Đức Xương nghi hoặc hỏi: “Sao lại không hay?”
“Ngươi nếu như cậu hỏi bà ấy, bà ấy chắc chắn hỏi lại cậu là vì sao cậu muốn, nhỡ như bà ấy phát hiện ra điều gì, vậy cậu sẽ come out đó, nên làm sao?”
“Come out là gì?”
“Chính là nói với người khác mình thích đàn ông, là là gay đó.” Ngụy Đức Xương mới phát hiện mình gay, hẳn là mấy thuật ngữ như vậy sẽ không biết, Tô Hàng giải thích cho cậu ta một chút, còn giải thích thêm thế nào là số không, số một, Khỉ Gầy, Gấu Béo. [1]
[1] Khỉ Gầy và Gấu Béo là một cặp đôi đồng tính ở Trung Quốc
“Vậy cậu không nói với mọi người cậu là gay sao?”
“Đúng vậy, là gay như chúng ta có rất nhiều người cảm thấy ghê tởm.”
“Nhưng mà gạt cả nhà, tôi không làm được, vẫn là cả đời không kết hôn đi.”
Mấy vấn đề này Tô Hàng cũng đã từng nghĩ đến, cho nên không ý thức được bản thân đã trở thành bác sĩ tâm lý của Ngụy Đức Xương: “Có những người lựa chọn lừa gạt gia đình cả đời, có người chọn cưới vợ sinh con như bình thường, có người lại chọn cách kết hôn kín, những người chọn biện pháp cô đơn cả đời rất ít.”
“Vậy cậu come out rồi à?”
“Tôi? Đương nhiên là không rồi.” Tô Hàng cười một cách mệt mỏi, “Cha mẹ tôi đã mất trong một vụ tai nạn ô tô, giờ chỉ có mình tôi thôi.”
Ngụy Đức Xương lập tức xin lỗi, nhưng Tô Hàng lại rất thản nhiên, từ sau khi đau khổ vì mất người thân cậu đều đã vậy rồi.
Ngụy Đức Xương suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới nói: “Chúc cậu có thể tìm được hạnh phúc cả đời của mình.”
“Cảm ơn.”
Hôm nay cuộc nói chuyện kết thúc như vậy, sớm hơn mọi hôm rất nhiều. Tô Hàng đoán tám phần mười là vì chuyện come out khiến tâm trạng Ngụy Đức Xương không tốt, Tô Hàng nhìn icon đã chuyển qua màu đen, không biết bản thân nên làm gì.
Cảm giác không biết nên làm gì này khiến cho Tô Hàng cảm thấy quái lạ. Quan hệ của bọn họ chính là làm ăn thôi, nghĩ mấy chuyện của người lạ làm gì, thật tốn thời gian.
Một khung chat đột nhiên xuất hiện, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Tô Hàng, là một người khách.
Tô Hàng nhắm mắt lại, nhéo nhéo mũi, bấm vào chấp nhận.
Đã lâu không phục vụ, Tô Hàng tý nữa thì quên lời thoại, cũng may đối phương lập tức tranh nói, cái gì mà “Bảo bối em cứng chưa?”, “Mau tới sờ sờ anh”.
Tô Hàng sau khi được đối phương nhắc nhở, rất nhanh liền nhập kịch.
Đúng vậy, chỉ là nhập kịch mà thôi.
Khi phục vụ như vậy, cậu sẽ không cương, chỉ buồn chán ngáp một cái, rồi nói mấy lời buồn nôn.
Đợi đến khi vị khách phát tiết xong, Tô Hàng lại dùng giọng nói ngọt lịm hỏi đối phương có muốn tiếp tục không.
Vị khách nói: “Thôi, em hôm nay rất hay lơ đãng.”
“Sao lại như vậy? Chắc do em mệt thôi.” Dùng giọng nói ngọt lịm để nói ra mấy câu như vậy, ngay cả Tô Hàng cũng không chịu nổi, sao mấy người khách này có thể thích được chứ.
Vị khách kia cười rộ lên, trong lời nói còn lộ rõ ra sự bỉ ổi: “Bảo bối, có phải gần đây hay làm, cho nên em không chịu nổi?”
“Thật đáng ghét.” Tô Hàng vừa xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, vừa làm nũng.
Vị khách kia lại càng cười bỉ ổi, trả tiền xong liền logout.
Trong căn phòng lạnh lẽo chỉ có một mình Tô Hàng, trên internet chỉ toàn là giả, Tô Hàng lật xem lại mấy lần giao dịch trước, khi nhìn đến tên “Ngụy Đức Xương”, trong mắt hiện lên một chút tình cảm.
Không biết tên kia hắn thế nào rồi.
|
[Là người…] Chương 9
Ba ngày liên tục, Ngụy Đức Xương không lên mạng.
Ngày đầu tiên, tối hôm đó khi tắt máy tính, Tô Hàng tự nhủ, ai mà chẳng có việc quan trọng cần làm, làm sao có thể ngày nào cũng trầm mình trên mạng chứ.
Ngày hôm sau Ngụy Đức Xương vẫn chưa online, Tô Hàng nâng cằm nhìn chằm chằm vào icon đen xì trên wangwang, miên man suy nghĩ, hắn ta có phải đã xin được số cậu trai kia rồi không, nếu vậy hẳn đang triển khai kế hoạch cưa cẩm rồi, thế cho nên mới không rảnh lên mạng.
Đợi đến ngày thứ ba, Tô Hàng không thể bình tĩnh nữa, ta làm bác sĩ tâm lý cho mi hai mươi mấy ngày, mi lập tức phủi mông chạy? Mi nghĩ làm bác sĩ tâm lý cho mi dễ lắm sao? Tiếp khách trên đó chỉ cần nói mấy câu “Anh lớn quá”, “Người ta chịu không nổi”, “Anh thật đáng ghét”, mấy câu nói kiểu này có cần dùng đến đầu óc đâu, làm bác sĩ tâm lý cho mi làm ta đây tốn bao nhiêu tế bào não, mấy đồng của mi làm sao mà đủ chớ! Trong bệnh viện mỗi lần khám bác sĩ tâm lý đều được trả trên mấy trăm đồng, ta chỉ thu của mi mấy chục đúng là lỗ lớn mà!
Chỉ có một mình trong phòng, ngồi đối diện với cái máy tính mà mắng, nếu bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cho là cậu ấy đầu óc có vấn đề.
Tô Hàng cũng cảm thấy như vậy rất hâm, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà chửi ầm lên, cho tận đến khi mắng đủ, cổ họng khô hết cả, mới thở dốc không mắng nữa.
Có người nhắn tin, nói muốn được phục vụ, hiện tại rõ ràng không có việc gì, thế nhưng Tô Hàng mặc kệ mấy tờ tiền sắp đến tay lại chạy mất, lừa gạt đối phương nói hiện tại rất bận, không rảnh.
Đối phương rất quan tâm tới Tô Hàng, nói một người mà phục vụ hai người như vậy rất không tốt đối với Tô Hàng, còn nói vậy lần sau gặp lại, rồi out luôn.
Tô Hàng vô cùng tức giận, lại không muồn bị quấy rầy, cho nên tắt máy tính sớm rồi đi ngủ.
Không biết là do cái gì quấy phá, hay là tức giận đến nóng đầu mà cho dù ở trên giường xoay ngang xoay dọc, Tô Hàng vẫn không thể ngủ được, bị cảm giác này dằn vặt, Tô Hàng toàn nghĩ đến tên trứng thối Ngụy Đức Xương, hơn nữa bên tai còn xuất hiện giọng nói của Ngụy Đức Xương.
“Tên chết tiệt, mi mau cút ra khỏi đầu ta nhanh lên!”
Tô Hàng quát to một tiếng, dùng chăn phủ kín đầu, bực bội lăn lộn trên giường, kết quả không cẩn thận từ trên giường lăn xuống đất.
Mông với sau lưng đồng thời chạm đất, mặc dù có bao chăn bao bên ngoài, nhưng lăn từ chỗ cao như vậy xuống, thật sự là đau đến nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Tô Hàng tủi thân xoa mông, đem bực tức lúc này đổ hết lên đầu Ngụy Đức Xương, trong đầu tưởng tượng bản thân đang đấm đá tên Ngụy Đức Xương mới có cảm giác đỡ hơn một chút.
Đêm nay Tô Hàng lăn qua lăn lại đến rạng sáng bốn năm giờ mới ngủ, lúc bảy giờ sáng, chuông báo thức chết tiệt lại vang lên.
“A! Chưa ngủ đủ mà!” Tô Hàng cáu kỉnh gầm lên, cậu vô cùng không muốn đi làm, nhưng vừa nghĩ tới tiền thưởng tháng này, hơn nữa cậu rất không muốn bản thân bị đá văng ra khỏi công ty.
Mang một đôi mắt thâm đen xì đến công ty, cũng may gần đây không có nhiều việc, Tô Hàng nằm úp sấp trước máy tính ngủ gật, đến tận đến giờ nghỉ trưa mới khôi phục tinh thần.
Ở trên trang mua hàng online Taobao [1] có thể thấy được thông tin của người mua hàng, không chỉ có tên người, mà còn có địa chỉ và phương thức liên lạc. Bởi vì chỉ là mua bán trên mạng, không cần quen biết, Tô Hàng cũng chưa từng để ý đến, thế nhưng gần đây Ngụy Đức Xương làm hại cậu mất hồn mất vía, ngay cả lúc nãy nằm ngủ gật cũng có thể mơ thấy hắn ta.
Hắn ta có điền thông tin thật của bản thân không nhỉ, Tô Hàng mở ra nhìn đơn đặt hàng, phát hiện người người kia viết toàn bộ rất kĩ càng, Tên thật để chính là ba chữ Ngụy Đức Xương, thời đại bây giờ mà vẫn có người điền tên thật làm nick name, thật đúng là khó hiểu. Phương thức liên lạc để là số điện thoại di động của hắn ta, địa chỉ cũng viết thực rõ ràng, từ tỉnh, đến thành phố, đến khu, đến ngã tư đường, đến biển số nhà.
Tô Hàng hai mắt đỏ ngầu rất muốn theo địa chỉ kia đến nhà hắn ta, cho cái tên Ngụy Đức Xương một đấm, rồi mắng to “Tên khốn nhà mi mỗi ngày đều đến quấy rầy ta, bắt ta làm bác sĩ tâm lý cho mi, thế mà chữa khỏi xong thì bỏ mặc ta luôn, một câu cảm ơn cũng không nói, thật đáng đánh!”
Nhưng là cho dù có cho Tô Hàng một trăm lá gan, cậu cũng không dám làm như thế.
Lấy điện thoại ra, Tô Hàng nhập số điện thoại kia vào, muốn gọi điện cho Ngụy Đức Xương, rồi mắng to “Mi là cái tên thối tha, vô tình, bội nghĩa, trứng thối!”, sau đó tắt, nhưng mà nghĩ cẩn thận lại thấy, tại sao mình phải tức giận như vậy?
Tô Hàng nhìn màn hình di động ngơ ngác chớp chớp mắt mấy cái, trong lòng có một cảm giác không tên.
|