Chương 45: Đồ khốn (End)
Sau hàng giờ đồng hồ thì ngài bá tước bế chàng trai trên tay còn phủ lên người cậu một cái chăn và đi qua phòng khác ngủ:
- Lỡ bị phát hiện là giường hỏng thì phải làm sao đây?
- Có ta em không cần lo gì đâu
- Sao ba lớn bế ba nhỏ vậy ạ?
Lời nói trong trẻo kia đã làm cho cả hai phải giật thót tim, nhìn theo âm thanh đấy thì lại là Củ Cải vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn:
- Về phòng ngủ đi
- Sao ba lại lớn tiếng với con?
Vẻ mặt đứa bé cũng dần mếu máo, Song Lãm thương con nên đã đánh vào người đàn ông vẫn đang bế mình:
- Ngài nói chuyện nhỏ nhẹ với con thôi! Mọi người kéo ra hết thì em ngại lắm!
- Em lỡ đi ra rồi đây
Người em trai từ trong phòng đi ra và bế đứa trẻ lên. Song Lãm hết sức ngượng ngùng mà gục mặt vào trong lồng ngực anh:
- Em trông Củ Cải cho, hai người về phòng đi
Đứa trẻ có vẻ không thích nhưng chưa kịp phản kháng thì đã bị người chú này bịt miệng lại. Ngài bá tước lúc này cũng thấy được lợi ích của người em trai.
Về tới phòng mà cả hai cũng không khỏi bất lực với đứa con trai nhà mình. Người đàn ông vẫn ôm lấy chàng trai như thường ngày và lại bị nhéo tay:
- Vài ngày nữa là con được một tháng tuổi, em còn phải chuẩn bị đủ thứ
- Cứ để ta làm cho
Người con trai ấy xoay người lại nhìn vào ngài bá tước trước trước mặt mà có muôn trùng thắc mắc về cái điều này:
- Con của ma cà rồng lúc nào cũng lớn nhanh vậy sao?
- Tốc độ này là vẫn còn chậm. Những đứa trẻ ma cà rồng sẽ lớn rất nhanh đến độ tuổi trưởng thành và giai đoạn về sau trải qua rất chậm
Song Lãm ngấm những kiến thức mới đó và dần ôm lấy ngài bá tước. Khoảnh khắc khi này đúng thật là quá tuyệt vời, dường không còn gì có thể ngăn cản được họ nữa.
Buổi tiệc mừng đứa con trai đầu lòng của họ được một tháng tuổi cũng được diễn ra. Căn nhà cũng được trang trí bắt mắt hơn, tiếng cười nói dập tan bầu không khí u tối.
Buổi tiệc chỉ có người trong nhà và bạn bè của hai ba thằng nhóc ấy. Chính cậu và người bạn thân Lạc Túc cũng vô cùng bất ngờ:
- Không ngờ người yêu mày cũng là ma cà rồng
- Tao mới không ngờ đây. Quá nhiều chuyện không thể tin nổi khi thằng bé ấy mới một tháng tuổi và chuyện mày thành ma cà rồng. Ôi! Choáng ngợp với lượng thông tin này
Ngài bá tước đang chuẩn bị đồ và nhìn vào Trương Tấn đang ngồi bên cạnh Lạc Túc mà thầm nghĩ. Tên này giấu hơi thở quá giỏi, khi gặp trực tiếp mới có thể nhận ra.
Thiên Tát cũng vô cùng nhiệt tình giúp đỡ mọi người bày biện trang trí nhiều thứ trong nhà. Đứa trẻ lại chạy sang chỗ Song Lãm:
- Ba ba con cũng muốn được bế giống đêm trước ba lớn bế ba vậy!
Lời nói của một đứa trẻ hồn nhiên khiến cho những người lớn ở đây kinh ngạc còn cậu thì không khỏi ngượng ngùng, cúi xuống nói nhỏ:
- Con đừng nhắc chuyện này nữa. Đây là bí mật được không?
- Dạ được nhưng ba ba cúi lại gần hơn đi
Người con trai cũng không chút nghĩ ngợi gì mà làm theo và đứa nhỏ tinh ranh đấy đã hôn lên má cậu. Phó Lãng lập tức đi tới chen vào giữa hai người họ:
- Sao em lại để người khác hôn vậy hả?
- Đó là con trai chúng ta mà!
Ngài bá tước không chút ngần ngại mà giữ lấy cằm và hôn vào đôi môi của chàng trai trước mặt những người ở đây và con trai mình. Đứa nhỏ hoảng loạn kéo anh ra:
- Ba lớn ăn miệng của ba nhỏ rồi. Ba lớn mau nhả ba nhỏ ra!
Sau trận cười với gia đình này thì cũng bắt đầu nhập tiệc, cùng nhau dùng bữa, nói chuyện vô cùng vui. Song Lãm thì lại đi khắp nhà tìm con trai nhưng không thấy đâu:
- Củ Cải mau ra đây đi. Ba nhỏ muốn ôm Củ Cải quá rồi
Cậu vội vàng chạy ra sảnh lớn trong vẻ mặt hoang mang và vô cùng hoảng sợ, anh liền đến gần chỗ của chàng trai:
- Em sao vậy?
- Không thấy Củ Cải đâu hết
Mọi người khi này cũng tản nhau ra tìm kiếm thì trong đầu của Song Lãm lại nghe thấy âm thanh gì đó.
"Muốn tìm thằng bé hãy một mình đến khu rừng phía Tây và không được nói với ai"
Bởi sự lo lắng ấy nên chàng trai đã di chuyển vô cùng nhanh đến nơi đó và nhìn thấy Thiên Tát đang ôm đứa nhỏ đã ngất trong tay:
- Anh làm gì vậy hả? Thả đứa nhỏ ra đi
- Cậu còn không hiểu sao? Cậu nên cùng tôi rời khỏi đây đi, Phó Lãng sẽ làm hại hai người như cách cậu ta đối xử với Song Song và người đó
- Song Song? Cậu ấy là do anh phái tới?
Những gì mà Thiên Tát làm đã khiến cậu vô cùng kinh ngạc thì trong lúc này Phó Lãng lại đi đến nơi này làm cho hắn ta phải manh động kéo chàng trai về phía mình:
- Ta đã từng coi người đó như em trai vậy mà tên này lại khiến cho em ấy chết. Đến khi tìm ra Song Song ta đã muốn giấu đi nhưng không ngờ trên đời này còn có cậu. Ta muốn đưa hai người đi nên đã để Song Song đến giết tên độc ác đó nhưng không ngờ...
Lời nói kích động không còn làm chủ được mình, Phó Lãng muốn ra tay nhưng năng lượng đã bị áp chế. Song Lãm cũng nhận ra tâm lý người này không ổn định:
- Anh bình tĩnh lại đi, Phó Lãng thật sự đối xử với tôi rất tốt. Gia đình chúng tôi vô cùng hạnh phúc. Mọi thứ không phải như anh nghĩ đâu, anh nghĩ sai rồi đó
- Tôi sai sao? Đến cậu cũng nói tôi sai...
Thiên Tát bất ngờ rút một con dao bạc được giữ ở thắt lưng hướng thẳng về mình và đứa trẻ thì Phó Lãng bức phá mà ném một cục đá vào tay hắn để rơi con dao.
Song Lãm cũng lúc đó mà ôm lấy đứa nhỏ về tay mình, Phó Lãng thì khụy xuống ho ra máu. Trên bầu trời lúc này lại xuất hiện rất nhiều ma cà rồng và đi trước là Trương Tấn:
- Mau dẫn người đó đi
Chàng trai vội vã chạy lại chỗ của ngài bá tước trong sự hoang mang cực độ, nắm lấy bàn tay anh thật chặt:
- Phó Lãng! Phó Lãng! Ngài bị sao vậy?
- Đây là vùng đất cấm dùng năng lượng. Anh ta đã cố gắng quá mức nên phản phệ chút thôi! Nhưng đối với một bá tước sao có thể bị nặng như thế được?
Không nói nhiều nữa Trương Tấn cùng với Song Lãm đưa ngài bá tước ấy về nhà. Cả hai ở ngoài đợi còn anh thì ở trong phòng và được vị bác sĩ thân quen kia xem bệnh.
Người mẹ ngồi bên cạnh chàng trai, cậu lo lắng nắm lấy tay mẹ rồi sâu chuỗi lại những gì đã xảy ra thì cái đầu ấy đã nghĩ ra đều gì đó:
- Có phải ngài ấy bị suy giảm năng lượng là do lần đó chuyển hoá con thành cà rồng không?
- Nó đã đánh đổi năng lượng tối cao của một bá tước và nếu thất bại thì có thể chết... nhưng không vấn đề gì đâu, con trai mẹ không yếu như thế. Con yên tâm và sau này yêu thương thằng con này thêm chút là được rồi.
Người phụ nữ ấy ôm lấy chàng trai vào trong lòng, nước mắt cậu của lúc này cũng chẳng kiềm lại được nữa. Phó Lãng... ngài không được xảy ra chuyện gì đó.
Bác sĩ với vẻ mặt trầm tư cũng có phần ủ rũ đi ra khỏi phòng của ngài bá tước. Mọi người đều đi lại và mong chờ kết quả tốt:
- Tôi rất tiếc...
Lòng cậu đau đớn mà bỏ mặc mọi thứ chạy vào tìm người đàn ông mình yêu. Cậu không bao giờ chịu tin đây là sự thật, chưa nhìn thấy thì sao có thể tin.
Nhưng khi vào trong thì chỉ có một thân thể nằm yên trên giường, cậu bần thần nhìn người đàn ông và mạnh mẽ ôm lấy anh:
- Ngài là đồ tồi. Không phải đã hứa sẽ chăm sóc em và con sao?
- Vậy em có đồng ý lấy ta không?
Ánh sáng trong phòng vụt tắt, ngài bá tước cũng dần ngồi dậy. Xung quanh lại xuất hiện những đoá hoa bất tử phát sáng. Người đàn ông mở hộp nhẫn trong tay đưa ra trước mặt:
- Kết hôn với ta?
Khoảnh khắc này chàng trai vừa vui vừa tức giận nhìn vào ngài bá tước trước mặt rồi bất ngờ tát anh một cái vô cùng mạnh:
- Đồ khốn không được doạ em nữa
Người con trai ấy ôm chầm lấy người đàn ông này lời nói cũng nghẹn ngào mà khó mở lời vô cùng nhưng cậu cũng nói ra câu ấy:
- Em đồng ý
Tình yêu sẽ đến với những trái tim chân thành. Không sớm thì muộn mọi người cũng sẽ có được một cái kết viên mãn cho chính mình.
|
Chương 46: Ngoại truyện: May lễ phục
Không gian xung quanh hôm nay thật mát mẻ, bầu trời cũng thoáng đãng nhưng cái không khí âm u của lãnh địa ma cà rồng cũng không đổi.
Song Lãm vẫn ở ngôi nhà hoành tráng kia cùng với ngài bá tước vĩ đại ấy để thợ đo người may lễ phục.
Chàng trai ngồi trên ghế cùng Củ Cải nhìn người phụ nữ trung niên đi đến gần Phó Lãng mà tay lại run cầm cập không thể đưa tay lên:
- Bà làm được không?
- Ngài... ngài bá tước tôi hồi hộp quá
Người con trai ấy ngồi cùng đứa con mà không ngừng cười nói chẳng còn quan tâm ngài bá tước ấy nữa. Anh liền đi qua ngồi xuống chen giữa hai ba con kia:
- Vợ yêu đút cho ta miếng trái cây đi
Phó Lãng nắm lấy tay chàng trai đấy, không để ý ánh mắt người xung quanh và họ cũng không dám nhìn nữa:
- Ngài không có tay hả?
- Ba nhỏ chỉ đút cho con thôi!
Củ Cải đi xuống và qua phía bên kia ngồi cạnh ba nhỏ của mình, Phó Lãng không hài lòng nhưng cũng không thể từ mặt đứa con này được.
Song Lãm dễ thương thế mà sinh ra đứa con nghiệp chướng thế này!
- Bé con thương ta chút đi nha!
- Con chỉ thương ba nhỏ thôi!
- Ta đang nói với ba nhỏ con. Củ Cải thối con sao được làm bé con
Đứa bé dẫy mà cứ ôm lấy chàng trai không chịu buông. Song Lãm cười không ngừng với hai ba con không chịu trưởng thành này chút nào:
- Ba nhỏ đừng chơi với ba lớn nữa. Ba lớn không thương con. Hu hu
Người con trai hết sức bất lực với hai cha con ấy, vừa ôm lấy con trai trong lòng vừa lấy trái cây đút cho người đàn ông kia ăn:
- Hai người có không ngoan ngoãn thì ra ngoài hết có tin không!
Củ Cải liền ngồi ngay ngắn lại, Phó Lãng ho vài cái để lấy lại phong độ của mình. Cuối cùng cũng đo đồ cho người đàn ông này xong nhưng khi đến lượt Song Lãm lại khác:
- Ai cho phép các ngươi chạm vào phu nhân ta
Những người đang đứng ở đó bị tiếng doạ nạt của ngài bá tước mà run sợ quỳ rạp xuống, họ còn chẳng dám nhìn lên. Người con trai nhéo vào cánh tay đang ôm lấy eo cậu:
- Phó Lãng! Ngài có phải không muốn lấy em nữa?
- Em nói gì vậy? Ta muốn kí khế ước máu với em ngay bây giờ nhưng chỉ vì những thủ tục này, thật phiền phức!
- Mẹ đã nói phải làm đúng theo nghi lễ. Ngài muốn cưới em thì nghe lời tí đi
Chàng trai hiền lành và kèm theo nụ cười rạng rỡ đi đến đỡ người phụ nữ ấy đứng lên. Người thợ ấy cũng không biết nên làm sao mà chỉ dám cúi đầu:
- Dì đứng lên đi cũng không cần cúi đầu vậy đâu. Thấy ngài ấy vậy thôi chứ hiền lắm!
Bà nghe theo lời cậu mà nhìn nhưng trong tâm thầm nghĩ chỉ hiền với mỗi phu nhân ngài bá tước thôi! Chúng tôi sao dám chạm đến cái hiền ấy.
- Bà hướng dẫn đi để ta đo
Đến cuối cùng thì vị bá tước kia cũng chẳng chịu để cho người ngoài đụng chạm lên cơ thể của phu nhân. Người con trai ấy cũng hết cách mặc theo ý định của ngài.
Chẳng chỉ dừng lại đơn giản như thế mà thừa cơ hội đó lả lướt trên làn da trắng mềm kia, tay đưa đến eo, vuốt ve cánh tay dài... Ánh mắt đấy của anh đầy mê mẩn với chàng trai.
Song Lãm thì đang siết chặt tay mình, bình tĩnh không được đánh ngài ta lúc này. Cậu hít một hơi thật sâu rồi lia mắt nhìn anh:
- Như vậy là xong rồi đúng không dì?
- Thưa phu nhân, đến đây là hoàn thành công việc hôm nay rồi. Chúng tôi sẽ giao thành phẩm trong tuần này.
- Con cảm ơn mọi người. Đi đường cẩn thận nha!
Người phụ nữ cùng vài người đi theo nhanh chóng đi ra khỏi ngôi nhà đang ngập tràn sát khí ấy. Họ vừa bước ra thì bên trong Phó Lãng vừa tươi cười đã xoay sang dùng vũ lực với ngài bá tước:
- Hoàng Tước Phó Lãng! Ngài không yên với em đâu
|