Chương 41: Vẫn là cùng Dương đại ca H một chút Liễu Miên Hạ là bị hôn tỉnh, cùng với nụ hôn ngọt ngào triền miên là tê dại sâu trong thân thể khẽ khàng truyền tới.
Y mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, lỗ nhỏ phía sau bị dương vật thô to chiếm giữ, nó như đang tản bộ mà từng chút lại từng chút ôn nhu cọ xát.
Vừa thoải mái lại tra tấn.
"Ân..." Liễu Miên Hạ nhịn không được phát ra tiếng hừ nhè nhẹ, lúc này mới phát hiện cổ họng vừa nóng rát.
Dương Quân Khanh từ phía sau ôm lấy y, ngực trần trụi kề sát sống lưng trơn bóng, nằm nghiêng chọn một tư thế hoàn toàn phù hợp đem hung khí dưới háng hướng hậu huyệt Liễu Miên Hạ đâm rút.
Thấy Liễu Miên Hạ tỉnh, Dương Quân Khanh rút ra dương vật, đứng dậy bưng một chén nước tới, hắn uống trước một ngụm, rồi lại dùng miệng đút cho Liễu Miên Hạ, nước này có mùi bạc hà lại mang theo chút ngọt thanh, sau khi uống Liễu Miên Hạ mới cảm giác cổ họng chính mình đã thoải mái hơn nhiều.
Dương Quân Khanh lại uy y mấy ngụm, mỗi lần uy xong nước bạc hà, tất nhiên phải bắt lấy đầu lưỡi Liễu Miên Hạ trêu chọc một phen, hôn thỏa mãn mới buông y ra.
Tiếp theo Dương Quân Khanh phủ lên áo ngoài cho Liễu Miên Hạ cùng mình, bế Liễu Miên Hạ ngồi trên đùi, nhắm hậu huyệt ướt mềm cắm côn thịt vào.
"A..." Liễu Miên Hạ chịu không nổi mà rên rỉ, khóe mắt hồng hồng, đáng thương hề hề cầu xin, "Không muốn... Không được..."
"Phía trước không được, lỗ nhỏ phía trước ta đã thoa thuốc cho ngươi." Dương Quân Khanh khuôn mặt trầm tĩnh, lúc nói lời này lại nghiêm túc như đang đàm luận phương pháp chữa bệnh, ai mà nghĩ hắn lúc này đang dùng cự vật cương cứng bắt nạt Liễu Miên Hạ?
"Động nhỏ phía sau có thể." Dương Quân Khanh hôn trán Liễu Miên Hạ, người tối hôm qua còn ngượng ngùng sớm đã biến mất, Liễu Miên Hạ quả thực hoài nghi đó là ảo giác của mình, chỉ nghe Dương Quân Khanh nói, "Thực xin lỗi, Hạ Nhi, một lần cuối cùng, thật sự một lần cuối cùng, lần này chờ ta cùng nhau được không?"
Liễu Miên Hạ: "..."
Y đã không còn sức lực nói chuyện.
Dương Quân Khanh hắn rốt cuộc có phải là người hay không!
Dương đại ca cấm dục của y chạy đi đâu rồi?
Bướm nhỏ phía trước dù đã thoa thuốc nhưng bây giờ vẫn có chút khó chịu, hiển nhiên là bị sử dụng quá độ.
Lỗ nhỏ phía sau cũng không tốt hơn bao nhiêu, bủn rủn vô cùng, còn có chút ẩn ẩn đau.
Cũng may lúc này Dương Quân Khanh chỉ đem dương vật cắm trong hậu huyệt y, cũng không có động tác nào, hậu huyệt cứ như vậy hàm chứa căn cự vật kia, thịt non tự động liếm mút dương vật, tính ra cũng thực thoải mái.
Liễu Miên Hạ cả người vô lực ghé vào trên vai Dương Quân Khanh, lúc lại muốn ngủ mê thêm lần nữa thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, theo đó, tiểu dược đồng Bán Hạ bưng ăn đồ ăn tiến vào.
Trong phòng tràn ngập mùi xạ hương dày đặc khiến người khác suy nghĩ miên man bất định. Bán Hạ liếc mắt một cái liền thấy tư thế của hai người, tức khắc mặt đỏ tai hồng, nhanh chóng cúi đầu đem khay đặt lên bàn rồi chạy ra ngoài như đang trốn khỏi cái gì, còn không quên giúp lang quân nhà mình đóng lại cửa phòng.
Liễu Miên Hạ bị hoảng sợ, tư thế bọn họ hiện tại đều bị người khác thấy, quá xấu xổ...
Mới vừa rồi Bán Hạ tiến vào, Liễu Miên Hạ theo bản năng căng thẳng thân thể, hậu huyệt cũng gắt gao hút kẹp dương vật Dương Quân Khanh, Dương Quân Khanh bất động thanh sắc, tròng mắt đen nhánh hiện ra một chút hưởng thụ.
Đợi Bán Hạ đi ra ngoài, Dương Quân Khanh liền bưng cháo trên bàn, tinh tế thổi nguội đút cho Liễu Miên Hạ ăn.
Liễu Miên Hạ thật đói bụng, ăn một miếng, nhỏ giọng nói: "Ngô... Ta tự mình có thể... Ngươi mau để ta xuống dưới..."
Dương Quân Khanh không dao động, một tay giữ eo Liễu Miên Hạ, đẩy dương vật lại vào sâu vài phần, tiếp tục thổi cháo uy y ăn.
"Ngươi còn có sức cầm muỗng sao?" Dương Quân Khanh hỏi y.
Liễu Miên Hạ: "..."
Không có sức.
Tối hôm qua bị ép khô, nâng ngón tay không nổi.
Dương Quân Khanh liền nói: "Đây là dược cháo ta tự mình viết công thức, ngươi thân mình hư nhược phải bồi bổ nhiều."
Liễu Miên Hạ cơ hồ muốn khóc ra, cơ thể y mới không yếu, y như bây giờ còn không phải do tối hôm qua bị Dương Quân Khanh dằn vặt sao!
Y cuối cùng cũng hiểu Dương đại ca mà y biết căn bản không phải đóa hoa cao lãnh gì cả, không phải tuyết sen trên núi mà là sói băng a, nhìn qua cao ngạo mỹ lệ, bên trong lại cố chấp bá đạo.
Dương Quân Khanh đem một chén dược cháo đút Liễu Miên Hạ ăn xong, dùng khăn ướt nhẹ nhàng giúp y lau miệng, lại dùng tư thế tương liên như thế bế Liễu Miên Hạ đi đến cửa sổ, mở ra.
Liễu Miên Hạ kinh hoảng ôm sát Dương Quân Khanh, "Dương đại ca!"
Sẽ có người nhìn thấy bọn họ!
Liễu Miên Hạ khẩn trương đến nỗi hậu huyệt căng chặt lại, Dương Quân Khanh bước chân dứt khoát như không nghe thấy, ôm Liễu Miên Hạ thay đổi một cái tư thế để mặt y hướng ra ngoài cửa sổ, vén lên trường bào, dương vật từ sau lưng cắm vào hậu huyệt y.
"Dương đại ca..." Liễu Miên Hạ sảng khoái rên rỉ một tiếng, hai chân mềm nhũn, căn bản không đứng được, nếu không phải Dương Quân Khanh cường thế ôm eo y, y đã phải trượt xuống.
Dương Quân Khanh cúi đầu khẽ cắn vành tai Liễu Miên Hạ, đầy tính chiếm hữu liếm ướt toàn bộ, tiện đà dừng lại nụ hôn ẩm ướt trên đường cong duyên dáng bên gáy của Liễu Miên Hạ.
Thanh âm Dương Quân Khanh thanh lãnh mang theo một chút mập mờ, băng bọc mật, bên trong lạnh lẽo phiếm chút ngọt nhè nhẹ, "Hạ Nhi, gọi Khanh Khanh."
Theo lời hắn nói, cự vật dưới thân cũng bắt đầu cọ xát hậu huyệt ướt nhẹp từng cái. Hắn thong thả luật động, mỗi một chút lại đều cắm đến chỗ sâu nhất, mỗi lần đều khuấy đảo điên cuồng bên trong, ma sát tới nỗi Liễu Miên Hạ khóc ra, thịt trụ phấn nộn đằng trước cũng không ngừng phun ra dâm dịch sung sướng.
"Khanh Khanh... Ân..." Liễu Miên Hạ chịu không nổi mà ngẩng cổ, thở hổn hển khóc cầu, "Nhanh lên... Mau một chút..."
Y bị cọ xát chịu không nổi, chỉ mong nhanh chóng kết thúc sự sung sướng này.
Dương Quân Khanh cúi đầu cắn mút hầu kết tinh xảo của Liễu Miên Hạ, ở trên da thịt trắng nõn liếm duyện để lại dấu vết.
"Có người tới." Dương Quân Khanh thấp giọng nói.
"Ân..." Liễu Miên Hạ đang vịn cửa sổ bỗng chốc căng chặt thân mình, muốn trốn vào ngực Dương Quân Khanh.
Dương Quân Khanh lại không chút nào để ý, động tác dưới thân không ngừng lại, thậm chí còn cố tình đè chỗ mẫm cảm trong cúc huyệt Liễu Miên Hạ mà bắt nạt.
Ngoài cửa sổ cây xanh thấp thoáng, trên đường mòn có người hầu Dương phủ đang đi qua, trong tay hai thiếu niên trong tay không biết đang cầm công cụ gì, vừa đi vừa nhỏ giọng tán gẫu.
"Cũng tới giữa trưa mà chính viện còn chưa có động tĩnh?"
"Sao lại không động tĩnh? Bên phòng bếp còn đang nấu vài thùng nước ấm kìa, Bán Hạ ca vừa rồi còn đưa đồ ăn qua."
"Nhìn không ra lang quân lịch sự văn nhã của chúng ta thế nhưng có thể lăn lộn như thể..."
"Ta thấy thân thể tân phu nhân cũng không quá rắn chắc, cũng không biết có thể bị lăn lộn hỏng không..."
"Xuỵt... Nhỏ giọng chút, lang quân vốn là thần y, trong lòng ngài nhất định hiểu rõ..."
Tiếng hai người hầu càng lúc càng xa, qua một chốc đã không thấy bóng người.
Liễu Miên Hạ cắn chặt môi, mặt đỏ tai hồng mà run rẩy, lỗ dâm phía sau cắn chặt Dương Quân Khanh.
Vừa rồi lúc hai người kia đi qua, y đã chịu không nổi mà bắn ra.
Lúc này cả người y mồ hôi ròng ròng, cả người lười biếng không chút sức lực, vừa mệt vừa mỏi, chỉ muốn ngủ ngay lập tức, bụng nhỏ cũng trướng vô cùng, rất khó chịu.
Dương vật Dương Quân Khanh còn chôn trong hậu huyệt Liễu Miên Hạ nhẹ nhàng thọc vào rút ra, Liễu Miên Hạ cảm thấy thẹn mà nhỏ giọng nói: "Dương đại ca... Ta muốn... Ta muốn phun nước tiểu..."
Dương Quân Khanh "Ân" một tiếng, trực tiếp bế lên Liễu Miên Hạ, như ôm tiểu hài tử xi tiểu, ôm y đến tịnh thất sau bình phong.
Chỗ đó có chỉ bồn cầu, Dương Quân Khanh đứng trước bồn cầu để nó đối diện với Liễu Miên Hạ, "Đi tiểu đi."
Liễu Miên Hạ vốn không muốn... chống cự, lại sa ngã mà nhắm mắt lại, chỉ đỏ mặt nhỏ giọng cảnh cáo: "Ngươi không được xem! Ngươi nhắm mắt lại!"
Đôi mắt Dương Quân Khanh hiện lên ý cười, ánh mắt nhìn về thịt trụ hồng nhạt của Liễu Miên Hạ mang theo yêu thương, thấp giọng nói: "Ta không xem."
Liễu Miên Hạ hừ một tiếng, chính lúc y đang chuẩn bị, Dương Quân Khanh đột nhiên nhẹ nhàng cầm côn thịt y.
"Đừng..." Liễu Miên Hạ kinh hô một tiếng, chất lỏng kia rốt cuộc không khống chế được mà tí tách tí tách chảy ra, đập vào bồn cầu phát ra tiếng nước xôn xao.
Liễu Miên Hạ khó khăn nâng cánh tay che mặt, còn không quên dặn dò Dương Quân Khanh, "Ô... Ngươi không cần nhìn!"
Y tiểu xong rồi, Dương Quân Khanh lại dùng khăn cẩn thận lau khô cho y.
Gánh nặng trong bụng Liễu Miên Hạ không có, cả người cũng nhẹ nhàng, hôn hôn trầm trầm dựa vào ngực Dương Quân Khanh, trên mặt còn mang theo chút ủy khuất.
Quá bắt nạt người!
"Muốn ngủ thì ngủ đi, ta bồi ngươi." Dương Quân Khanh hôn nhẹ trán Liễu Miên Hạ rồi bế y lên giường.
Liễu Miên Hạ thật sự chịu không nổi liền ngủ mất.
Dương Quân Khanh thấy y ngủ, liền nằm nghiêng ngắm nhìn Liễu Miên Hạ một hồi lâu, sau đó mới rời khỏi thân thể y, gọi hạ nhân đưa nước ấm vào, dùng khăn ướt cẩn thận giúp Liễu Miên Hạ lau người.
Khối thân thể bạch ngọc mềm mại lúc này nơi nơi đều là dấu hôn hắn để lại, oánh nhuận hoa lệ, vuốt ve chúng, dương vật Dương Quân Khanh lại cứng lên.
Như thế nào cũng không đủ.
Dương Quân Khanh ném khăn, ôm Liễu Miên Hạ vào trong lòng ngực, môi dán lên da thịt y, giống như sói đánh dấu địa bàn, đem mỗi tấc thịt trên người Liễu Miên Hạ hôn môi liếm láp, thậm chí lòng tràn đầy ngọt ngào mà đem ngọc hành đáng yêu kia cùng hai lỗ nhỏ trước sau đều ăn sạch.
Một giấc này, Liễu Miên Hạ trực tiếp ngủ tới buổi sáng ngày hôm sau.
Ngày mới đến, Liễu Miên Hạ khó khăn mở mắt, trên người càng thêm bủn rủn, mất một lúc cũng chưa lấy lại sức.
Dương Quân Khanh nghe thấy tiếng động trên giường, buông xuống quyển sách trong tay, tiến tới đỡ Liễu Miên Hạ.
Hắn hôm nay mặc trường bào màu lam nhạt, cổ áo che tới hầu kết, tinh thần sáng láng, như luôn là Dương thần y cao lãnh cấm dục trong quá khứ.
Liễu Miên Hạ hừ nhẹ một tiếng, nam nhân trong ngoài bất nhất.
Nhưng không có biện pháp, y vẫn thích Dương Quân Khanh.
Lần động phòng này tuy rằng mệt, nhưng cũng rất sướng.
Dương Quân Khanh tự mình hầu hạ Liễu Miên Hạ rửa mặt, cũng tự tay chải đầu cho y, sau lại ôm y như ôm em bé đút y ăn cháo.
Cháo đương nhiên vẫn là dược cháo, một chén cháo nóng xuống bụng, Liễu Miên Hạ mới cảm thấy khôi phục được một chút nguyên khí.
Đợi Dương Quân Khanh bỏ chén không xuống, Liễu Miên Hạ lơ đãng nhìn thoáng quán thấy trường bào hắn đang phồng lên một khối.
Liễu Miên Hạ vội nói: "Dương đại ca... Khanh Khanh, ta không được, ta thật sự không được."
Dương Quân Khanh vuốt mái tóc dài của Liễu Miên Hạ, "Không làm... Ta biết ngươi chịu không nổi."
Liễu Miên Hạ lúc này mới thở nhẹ nhõm một hơi, mềm mại dựa vào người Dương Quân Khanh, hai người đều không nói chuyện, Dương Quân Khanh ít nói, chỉ từng chút từng chút vuốt ve tóc Liễu Miên Hạ, Liễu Miên Hạ cũng không muốn nói chuyện.
Thật tốt.
Dương đại ca là của y.
Nghĩ tới đó, Liễu Miên Hạ không khỏi cười ra tiếng.
Động tác Dương Quân Khanh dừng lại, "Hạ Nhi cười cái gì?"
Liễu Miên Hạ lôi kéo vạt áo Dương Quân Khanh, ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú, nghiêm mặt nói: "Ta còn chưa nói cho ngươi, ta cũng thực thích ngươi."
Trong mắt thiếu niên tuấn tú trước mặt tình ý chân thành như thế, Dương Quân Khanh chỉ cảm thấy lồng ngực nóng cháy, hơn hai mươi năm một mình một người chờ đợi hoàn toàn đáng giá.
Dương Quân Khanh cúi người hôn lấy Liễu Miên Hạ.
-----------------------------------------
Editor: Không biết sao lúc mình edit đến đoạn Liễu Miên Hạ và Dương Quân Khanh yêu nhau các kiểu lại muốn đổi xưng hô thành ta - em ghê :))) kiểu tưởng tượng như vậy cũng đủ làm tui quắn quéo lắm luôn í :)) mọi người thấy ý này sao? Dù mình biết cổ đại xưng em cũng không ổn cho lắm ಥ_ಥ