Áp Trại Phu Nhân
|
|
Tên nghe lén nằm sấp trên nóc nhà, đột nhiên thấy không khí khác thường, bên tai tiếng xé gió vang lên, vội vàng nhảy lên hướng bên cạnh né tránh, nhưng vừa đứng lên chân đã mềm nhũn, nháy mắt ngã ngồi ở trên nóc nhà, thân hình rất là chật vật, lúc này ám khí đã muốn gần trong gang tấc, hắn liều mạng dùng hết sức lực hướng bên cạnh né trong tít tắt, may mắn tránh xa điểm trí mạng được một đoạn. Bọt nước đánh vào cơ thể, bên trong chân khí lập tức hỗn loạn, đấu đá lung tung, hắn vội vàng điểm mấy chỗ đại huyệt trên người, cũng may hắn phản ánh mau lẹ, bằng không hiện tại đã muốn tẩu hỏa nhập ma kinh mạch rối loạn mà chết.
“ Đem người đưa đến địa lao.” Ngao Tử Luân lãnh lùng nói.
Lăng Tử Tái run lên, vội vàng nhảy lên nóc nhà, dẫn theo người hướng địa lao.
“ A~~ không biết tự lượng sức mình.” Ngao Tử Luân lạnh nhạt cười, không khí ôn hòa, bộ dạng không đứng đắn, cười đùa, trêu chọc, vào lúc này đều biến mất không dấu vết, mà thay vào đó là sự u ám làm cho người ta sợ hãi.
____________*****_____________
Một ngày sau, Ti Tình Các truyền tin tức đến, Vương Lăng có thể dùng. Ngao Tử Luân ngay lập tức viết một phong thư, lệnh Vương Lăng trong vòng một tháng đem những tên Quan Huyện tham ô nơi biên thuỳ trừng trị sạch sẽ, cũng đem những mối quan hệ rắc rối của bọn phú hào nông thôn điều tra rõ ràng, lấy tất cả tiền tài thu được chia lại cho người dân ở địa phương đó, hơn nữa ở trong thư Ngao Tử Luân còn nói rõ cho Vương Lăng biết, khiến hắn yên tâm mạnh dạn làm việc, mặc kệ phát sinh chuyện gì đã có Tiểu Vương Gia hắn chống lưng.
Cùng ngày, Vương Lăng cho người quất roi thúc ngựa đem hồi âm trở về, trong thư văn tự ít ỏi chẳng có bao nhiêu, nhưng lại thể hiện rõ lòng trung thành cùng quyết tâm của mình,‘Người trong nhà được Vương gia mời đến tệ xá, trong lòng hạ quan cảm kích vạn phần, mong Vương Gia đối xử tử tế, một tháng sau hạ quan lại đến xin thăm viếng.’
Khẩu khí mặc dù ngông cuồng, nhưng Ngao Tử Luân sau khi xem bức thư, lại cười ha ha lên, hô to,”Giống lắm, rất giống với suy nghĩ của ta.” Ngao Tử Luân muốn nói đến chính là tính nết của Vương Lăng, nếu trong thư Vương Lăng biểu hiện ra nho nhược hoặc là nịnh nọt, có khả năng Ngao Tử Luân sau chuyện này sẽ cho người ta thu thập hắn một chút, nhưng mọi chuyện đều ngược lại nên khiến cho Ngao Tử Luân rất hứng thú.
“ Tử Tái đem người trong ngục nọ đến Thiên Viện, thay hắn chữa trị…… Còn có, xuống núi tuyển vài cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, phái đến chiếu cố người đó.” Ngao Tử Luân khóe miệng gợi lên, cười xấu xa.
Sau một tháng, cái tên Vương Lăng đều làm cho những Quan Huyện phụ cận, phú hào nông thôn phải e sợ, mỗi ngày lo lắng không yên, sợ vị Diêm La vương kia đến nhà bắt người, xét nhà ( bởi vì Vương Lăng làm việc rất nghiêm khắc, không sợ cường quyền, chỉ dựa vào chứng cớ, không phải ai cũng bắt, hết thảy đám Quan Huyện cùng phú hào nông thôn đều xưng hắn thành Diêm La vương ). Đem tham quan ô lại cai quản quét sạch sau đó, Vương Lăng lại đem quan viên ở trên phái xuống bố trí đến khu vực thích hợp, rồi mới đi tịch thu tài sản phân phát cho người dân thật hợp lý.
Nhưng sau đó lúc ngay cả vạn dân đến tạ ơn cũng chưa kịp tiếp, đã vội vàng mang theo hai nha dịch chạy tới sơn trại. Nửa đường vừa vặn gặp được xe ngựa xa hoa hộ tống người trong lòng Vương Lăng trở về, Vương Lăng lúc này nôn nóng không thể không vào bên trong xe, sau khi đi vào nhìn đến cảnh tượng bên trong, mặt Vương Lăng lập tức đen như đáy nồi. Cường ngạnh đem người yêu ôm vào trong lòng, hung hăng trừng mấy hồ ly tinh trước mắt, trong lòng mắng to Ngao Tử Luân, cả người không liên quan cũng không tha.
____________*****_____________
Tham quan ô lại lập tức bị hành quyết sau đó, trên sơn trại cũng ăn mừng vài ngày, sau Ngao Tử Luân cùng Vương Hằng bàn bạc, chuyện chúng huynh đệ sơn trại nên đi hay ở. Bọn họ đi theo Vương Hằng chiếm sơn làm cướp cũng vì muốn có một ngụm cơm ăn, hiện tại đã không còn tham quan ô lại ức hiếp dân lành, bọn họ có thể ‘Cải tà quy chính’, quay về làm lương dân, có nhà có đất còn có thể đường đường chính chính lấy một người vợ, không cần phải ngày ngày chém giết. Vương Hằng đem ý tưởng này nói cho mọi người trong sơn trại, thì gần như một nửa số người chọn trở về trồng trọt, làm một con người đàng hoàng.
Nhìn một nửa huynh đệ còn lại, Vương Hằng cất cao giọng nói:” Các huynh đệ cứ yên tâm ở lại trên núi, một ngày còn có Vương Hằng ta thì còn có các huynh đệ.”
“ Úc ~~ Đại đương gia vạn tuế!”
“ Nguyện sống chết đi theo đại đương gia!”
“ Quá tuyệt vời!” Mọi người cao giọng hoan hô.
Thấy cảnh đó, Ngao Tử Luân đen mặt, rất mất hứng chau mày, hắn mất nhiều công sức đem đời sống nơi này chỉnh đốn như vậy, là muốn làm cho toàn bộ sơn phỉ quay về làm người dân đứng đắn, có vậy Vương Hằng mới có thể không lo không nghĩ đi theo hắn, ai ngờ đến còn có nhiều người không biết tình thú như vậy.
Ngao Tử Luân ra sức giẫm Vương Hằng một cước, thở phì phì, xem ra hắn phải nghĩ chút biện pháp, đem những người còn thừa này đuổi đi, làm cho Vương Hằng chỉ thuộc về một mình hắn.
Hết đệ thập nhị chương
Toàn chữ với chữ á
|
Áp Trại Phu Nhân
Tác giả :Lam Hề Lạc Edit : Tử Tố Beta : Hoa Sát
Ðệ thập tam chương: Thay Đổi Kế Sách
Ngao Tử Luân nhìn chăm chú vẻ mặt khi ngủ của Vương Hằng, sờ sờ chỗ này chạm chạm chỗ kia, thỉnh thoảng ở trên môi Vương Hằng hôn hai cái. Đêm qua, Ngao Tử Luân chờ Vương Hằng ngủ say rồi lén lút mò vào phòng, nhẹ nhàng bò lên giường Vương Hằng, điểm huyệt ngủ của hắn, làm hành vi lưu manh cả đêm, trời vừa sáng liền tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn Vương Hằng khuôn mặt tuấn tú không hề phòng bị, tâm nhất thời ngứa lên, đem người xiết chặt vào trong ngực, xúc động đến hận không thể đem người nhập vào trong xương tủy. Xem ra tình yêu thật sự có thể làm cho người ta mất đi lý trí, trở nên không đồng nhất.
“ Ngô……” Vương Hằng sau khi bị Ngao Tử Luân sờ mó, không phụ sự mong đợi của mọi người tỉnh lại, đầu óc vừa mới tỉnh dậy có chút hỗn độn, đồng tử cũng giăng kín một tầng sương mù, ngốc lăng nhìn Ngao Tử Luân, bộ dáng thoáng đáng yêu, thấy Ngao Tử Luân tình yêu trong lòng cũng bắt đầu lộ ra, nhẹ nhàng cười tràn đầy nhu tình.
Sau khi đầu óc không còn hỗn độn, giương mắt thấy Ngao Tử Luân nhìn mình không hề che dấu ánh mắt, nhất thời hai gò má nóng lên, rủ mắt,”Nhìn…… Nhìn cái gì…… Nhìn nữa, liền đem mắt ngươi móc ra.” Vương Hằng mới đầu nói có chút cà lăm, nghĩ lại cảm thấy khí thế không đủ, lập tức liền thay ngữ điệu hung tợn.
“ Tiểu hằng, ta rất thích ngươi.” Ngao Tử Luân trong lòng lại càng yêu, nâng khuôn mặt tuấn tú của Vương Hằng, hung hăng hôn mấy cái, hôn đến mặt Vương Hằng đầy nước miếng.
“ Làm cái gì vậy, bẩn chết được, mau buông ra!” dùng sức đem Ngao Tử Luân đẩy ra, vội vàng ở chỗ ướt sũng trên mặt lau hai cái.
“ Ha ha ~~” Ngao Tử Luân nhìn Vương Hằng cái dạng này, cố ý chọc ghẹo hắn, gian trá nói,” Buổi tối ngày hôm qua, ta đem toàn thân ngươi liếm qua một lần, bởi vậy trên dưới toàn thân ngươi đều là nước miếng của ta.”
Nghe vậy, Vương Hằng sâu sắc nhíu mày,”…… Ngươi còn có điểm nào ghê tởm hơn không?”
“ Có.” Ngao Tử Luân trưng ra tươi cười sáng lạn nhất cho hắn xem.
“ Hừ!” Vương Hằng hừ lạnh một tiếng, xuống giường, hướng dục dũng phía sau bình phong đi đến.
“ Đúng rồi, ngươi như thế nào ở trong phòng ta?” Vương Hằng hỏi.
“ Nhớ ngươi thôi.” Ngao Tử Luân đang cúi đầu chiến đấu hăng hái cùng đống y phục bề bộn, nghe vậy đầu cũng không nâng lên nhưng ngữ khí là cực nghiêm túc. Ba chữ vô cùng đơn giản, Vương Hằng nghe rồi cảm thấy trên mặt nóng rần lên, trong lòng tuôn ra nhàn nhạt ngọt ngào, ánh mắt xấu hổ nhìn phải trái, bước nhanh về phía dục dũng.
__________*****__________
Cộc cộc cộc ~~
“ Vào đi.” Ngao Tử Luân vất vả thiên tân vạn khổ rốt cục đem y phục xếp chỉnh tề, nghe thấy tiếng gõ cửa mắt nhìn bình phong truyền ra tiếng nước, mở miệng làm cho người ngoài cửa tiến vào.
A hách nhẹ nhàng đem cửa đẩy ra một khe hở, thò đầu vào trong, trộm liếc mắt nội thất một cái, thấy Ngao Tử Luân đang ngồi ở trước bàn mỉm cười phẩm trà, nhón chân đi đến bên người Ngao Tử Luân, nhìn hắn cái dạng này Ngao Tử Luân chỉ cảm thấy buồn cười, đá một cước lên chân hắn, cười mắng:” Làm bộ dáng gì như trộm đạo vậy.”
Liếc mắt bình phong một cái, A Hách sáp lại gần Ngao Tử Luân nhỏ giọng nói,” Đại phu nhân, nhị đương gia nói .”
Ngao tử luân chọn mi, vỗ vỗ vai A Hách,” Tốt lắm tốt lắm, trẻ nhỏ dễ dạy. Lớn tiếng nói ra.”
A Hách thực giật mình, vừa nghe liền hiểu được ý tứ của Ngao Tử Luân, lớn tiếng đem chuyện vừa mới tai nghe mắt thấy nói ra,” Bẩm đại phu nhân, vừa rồi ta có đến sân trong của nhị đương gia, vừa vào cửa liền thấy Liễu cô nương quần áo không chỉnh tề từ trong phòng nhị đương gia chạy ra.”
“ Có loại sự tình này sao?” Ngao Tử Luân giống như một chút cũng không biết chuyện gì, kinh ngạc nói.
“ Ân, ta tận mắt nhìn thấy, còn có mấy huynh đệ ở đó .”
“ Bại hoại! Thật là lố lăng.” Vương Hằng từ đầu vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai, nghe vậy rất nhanh từ trong bình phong hiện ra, rống to. Vương Hằng vừa mới tắm xong, trên người còn ẩm ướt, chỉ mặc mỗi áo lót bỏ chạy ra ngoài, bởi vì trên người ẩm ướt áo lót đều dán ở trên người, thậm chí có vài nơi đều hiện ra bán trong suốt, nhìn đến cảnh đẹp mong chờ này, Ngao Tử Luân hận không thể có thêm hai con mắt. Nhìn chằm chằm hai điểm màu đỏ sậm trước ngực Vương Hằng, Ngao Tử Luân ái muội nuốt nước miếng, cặp mắt gắt gao dính ở trên người Vương Hằng.
|
Ngao Tử Luân trong mắt tình ý cùng dục vọng một chút cũng không thấy che dấu, Vương Hằng bị hắn nhìn cả người nóng lên, toàn thân đều phớt hồng. Xấu hổ cùng buồn bực liếc xéo Ngao Tử Luân một cái.
A Hách một bên xem náo nhiệt thấy cảnh tưởng đó, chấn kinh, này…… Này là đại đương gia hắn biết rõ sao, không có khí thế uy nghiêm trước đây, không sai khí chất đều không có, khi phách bừng bừng vốn có cũng biến mất vô tung vô tích. Vẻ mặt xấu hổ cùng e thẹn, chính là một người ngu ngốc nữa rơi vào lưới tình.
Nghe tiếng A Hách hút không khí, Ngao Tử Luân trong nháy mắt tỉnh táo lại, vút roi trong tay áo ra, chỉ một cú đem Vương Hằng kéo lại ôm vào trong lòng, ánh mắt nhíu lại nguy hiểm nhìn chằm chằm A Hách.
A Hách cười gượng, chầm chậm hướng về phía cửa thối lui,” A…… Ha ha…… Đại phu nhân, đại đương gia ta cái gì cũng không có nhìn đến, a…… Ta đi trước.” Xoay người nhanh như chớp chạy mất.
Vương Hằng thấy A Hách phản ứng như thế, chỉ biết hình tượng cho tới nay xem như bị hủy, giãy dụa từ trong lòng Ngao Tử Luân đứng lên,” Ta đến chỗ lão Nhị xem một chút.”
“ Hảo, đem ngoại sam mặc vào, ta đi cùng ngươi đến xem Liễu muội muội.”
“ Ân…… Cũng tốt, hỏi nàng một chút đã xảy ra chuyện gì, một người nữ tử không có trinh tiết, đời này coi như bị hủy.”
Sau khi Vương hằng đi rồi, Ngao Tử Luân không nhanh không chậm uống hết một ly trà, mới đứng dậy hướng Thiên Viện đi đến. Liễu Di Hương cùng Vương Chính Hạo trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì hắn là người rõ ràng nhất, bởi vì hết thảy đều là kế hoạch của hắn.
Đi vào nơi Liễu Di Hương đang ở, đẩy ra cửa phòng chỉ thấy Liễu Di Hương run rẩy cuộn mình ở trên giường, Ngao Tử Luân chậm rãi bước đi thong thả tiến đi đến, ngồi ở mép giường, cường ngạnh đem chăn che trên người nàng kéo xuống, Liễu Di Hương vẻ mặt kinh hoảng mang theo không thể tin, lúc nhìn đến đồng tử Ngao Tử Luân mắt đột nhiên co rút lại.
“ Làm người thì phải trung thành với bản năng nguyên thủy của chính mình, và hết thẩy những chuyện trong đầu ngươi đều là sự thật, hay ngươi chính là như vậy ‘tiện’, trong xương cốt đều lộ ra ‘tao’, không biết liêm sỉ câu dẫn nhị đương gia , ngươi không có nam nhân liền cả người sẽ không thỏi mái.” Ngao Tử Luân khóe miệng mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
“ Ách…… Không…… Không có…… Ta không có……” Liễu Di Hương giọng khàn khàn, kịch liệt phản bác.
“ Như thế nào không có đâu, toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm qua chính là bằng chứng tốt nhất, ngươi cũng đừng nói ngươi đã quên, a…… Nếu không ta đến giúp ngươi nhớ lại vậy. Xem, trên người ngươi đều là dấu tích đêm qua để lại, chắc dư vị vẫn còn có phải không?” Nhẹ nhàng ở hồng ngân giữa cổ Liễu Di Hương đè lên.
“ Không…… Không phải…… Không có…… A…… A…..” Liễu Di Hương không tin chính mình là loại người không biết hổ thẹn này, lớn tiếng cố hết sức phản bác lại lời Ngao Tử Luân.
Nhìn thần sắc Liễu Di Hương sắp sụp đổ, nụ cười nơi khóe miệng Ngao Tử Luân càng sâu thêm, âm thanh càng thêm dịu dàng, mềm mỏng mang theo một tia mị hoặc,” Ngoan ~~ không cần sợ hãi, hết thảy đều trôi qua, đều là quá khứ. Ngươi phải nhớ kỹ, người tạo ra bi kịch này chính là Vương Hằng, của ngươi Vương đại ca…… Nhớ kỹ là Vương Hằng…… Vương Hằng…… Vương Hằng…… Vương Hằng…… Ngươi muốn trả thù hắn, trả thù những thương tổn hắn gây cho ngươi, ngươi đi giựt dây Vương Chính Hạo, cùng nhau chống lại Vương Hằng , cùng nhau chống lại Vương Hằng……” Thấy đồng tử cùng tinh thần Liễu Di Hương dần dần biến mất, trở thành một mãnh đen tối trống rỗng, khóe miệng Ngao Tử Luân tà ác cong lên.
“ Vương Hằng hãm hại…… Giựt dây Vương Chính Hạo…… Cùng nhau chống lại Vương Hằng…… Vương Hằng hãm hại…… Giựt dây Vương Chính Hạo…… Cùng nhau chống lại Vương Hằng…….” Miệng Liễu Di Hương cứ lập đi lập lại mấy câu nói đó.
Ngao Tử Luân cười vừa lòng, vì Liễu Di Hương đấp lại mền, đứng dậy rời đi.
Kế tiếp có trò hay để xem, a…… Ngao Tử Luân lạnh lùng cười. Vương Chính Hạo một khi phản bội, vừa vặn có thể thấy được ai trung thành với Vương Hằng, ai đối Vương Hằng có tâm khác, như vậy tiết kiệm không ít thời gian của hắn, sau phản loạn lại đem những người trung thành với Vương Hằng còn thừa này an bài , là có thể làm cho Vương Hằng không còn vướng bận đi theo hắn rồi.
Hướng giáo trường đi đến, trên đường vừa vặn đụng phải Vương Hằng sắc mặt âm trầm, dò hỏi:” Sao rồi, nhị đương gia nói như thế nào?”
“ Lão Nhị nói hắn rất yêu Liễu muội muội, thổ lộ vài lần không có kết quả, mới làm ra hạ sách này, hắn nói rõ trời vừa sáng liền đi đến hướng Liễu lão gia cầu hôn, buổi tối thì cưới Liễu muội muội.”
“ Này coi như đối liễu muội muội một cái công đạo, chính là sắc mặt ngươi vì cái gì còn khó coi như vậy?”
“ Lão Nhị tâm tư bất chính, Liễu muội muội gả cho hắn không biết sẽ hạnh phúc hay bất hạnh đây.”
“ Ngươi đối Liễu cô nương thật là tốt.” Ngao Tử Luân ghen tị bóc lên.
Nhìn Ngao Tử Luân bộ dạng uất nghẹn, Vương Hằng lúc trước buồn bực chuyển qua tâm tình tốt lên, ngôn ngữ nhẹ nhàng nói,” Lão Nhị tuy rằng nói thú liễu muội muội, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của hắn, còn không biết Liễu muội muội có chịu gả hay không, ta đi hỏi nàng một chút.” Nhìn khuôn mặt Ngao Tử Luân càng ngày càng buồn bực, trong lòng Vương Hằng càng cao hứng a, tinh thần sảng khoái hướng Thiên Viện đi đến.
|
|
|