Tiểu Long Nữ Bất Nữ
|
|
Chương thứ chín mươi bốn Không phiền đến hai người chứ hả
☆ ☆ ☆ Năm trường liên kết tổ chức thi gồm có : Nhất Trung của C thị, Đông Khê, Giang Châu, Hoa Hải, tính tổng cộng cũng có hơn ba ngàn học sinh, cơ hồ như tụ tập toàn bộ những tinh anh của C thị. Tiếu Lang vốn là ôm trong lòng ước muốn có thể thi đậu vào đại học đi tham gia cuộc thi cuối học kỳ lần cuối cùng trong đời học sinh này của mình, cậu muốn nghiệm chứng lại vấn đề mà cậu vẫn luôn đắn đo dạo trước : nếu như lần thi này quyết định tiền đồ về sau của mình, vậy mình có khả năng thi được bao nhiêu điểm, lỡ như thất bại thì sẽ thế nào? Loại quyết tâm liều lĩnh một lần xem sao này khiến cho Tiếu Lang so với bất cứ lần nào trong dĩ vãng càng đầu nhập chuyên tâm và thật lòng hơn nữa. Các buổi thi của bốn môn Tiếu Lang đều làm rất thuận lợi, ngày cuối cùng làm xong đề thi tổng hợp rồi rời khỏi trường thi, Tiếu Lang cảm thấy trong lòng tràn đầy tự tin mà trước giờ chưa từng có, ngoại trừ Ngữ Văn ra, cậu có thể nắm chắc những môn khác mình làm bài đạt được điểm tuyệt đối. Việc chấm thi do năm vị giáo viên bộ môn thay phiên nhau chấm, không rõ là giáo viên trường khác có nghiêm khắc hay không nữa… Nếu như gặp trúng giáo viên chấm thoải mái, phỏng chừng mình có thể lấy được một cái tổng điểm khá cao. Kết quả thi vừa phát ra, Tiếu Lang cư nhiên đạt được hạng nhất toàn lớp, đứng thứ tư toàn khối, thứ chín tổng năm trường. Mà Vương Mân chỉ kém Tiếu Lang có bốn điểm, đứng thứ mười trên tổng năm trường. Tiếu Lang cơ hồ như không thể tin được vào chính mình, mặc dù lúc làm bài cảm giác làm rất khá, nhưng mà cậu thực sự không ngờ bản thân mình có một ngày có thể chân chính vượt qua Vương Mân… Lần này khác với lần thi thử khảo sát hồi đầu năm, lần đó mình thuần túy là do may mắn, mà Vương Mân cũng không xuất hết toàn lực. Đối với kết quả thi lần này, Vương Mân thực lòng nói “Tiếu Lang, em rất lợi hại.” Xưng hô của cậu đối với Tiếu Lang không phải là “Tiểu Tiểu” nữa, ngay cả trong giọng nói cũng không hề có chút khiêm nhường cùng trêu ghẹo, cũng không có sủng nịch bao dung như những lần trước, Vương Mân đây là đang dùng góc độ bản thân nói với một đối thủ ngang hàng với mình. Không sai, nếu như những cao thủ ở top 50 đứng đầu đều có năng lực đạt được hạng nhất, như vậy tức là nguyên nhân gây ra chênh lệch điểm số giữa bọn họ đơn giản chỉ là vận khí cùng với trạng thái bản thân, hầu hết các cuộc thi đều là như vậy. Cho nên, phát huy cũng là một phần thuộc về thực lực. Tiếu Lang của lúc này đã có đầy đủ năng lực để tự mình đi chiến đấu, hạ gục đối thủ, cũng bởi vì như vậy sẽ khiến cho cậu thêm tự tin hơn, càng lúc càng mạnh mẽ hơn, thái độ của cậu đối với mỗi một cuộc thi sẽ là hưởng thụ chứ không phải lo lắng sợ hãi nữa. Nhưng mà, Vương Mân trong lòng cũng có một chút lo lắng tiềm ẩn, lo Tiếu Lang sẽ bởi vì vậy mà kiêu ngạo tự mãn, đánh mất đi trạng thái bình thường. Thôi kệ đi vậy, bây giờ cứ để cho “hoàng tử bé” cười giống như tên ngốc kia của mình vui vẻ một chút đi… Được đối tượng mình từng hết lòng sùng bái khen ngợi tán thành, bị đối tượng mà mình đang yêu hiện tại mở miệng nói lời khâm phục, loại hạnh phúc này làm cho Tiếu Lang cảm thấy mình cứ như là đang nằm mơ. Loại cảm giác lâng lâng như không đúng thực này vẫn kéo dài mãi cho đến kỳ học phụ đạo chấm dứt bởi vì nghỉ đông, Tiếu Lang mới dần dần tiếp nhận được sự thật đầy rạng rỡ này… —rốt cuộc có thể được một lần hạng nhất khi còn học ở Hoa Hải a! Sau này về già hồi tưởng lại có khi đây là những năm tháng rạng rỡ nhất trong nhân sinh của mình cũng không chừng! ☆ ☆ ☆ Học sinh năm ba được cho phép nghỉ đông từ hai mươi tám cuối năm đến mùng sáu tháng giêng, tính ra cũng gần một tuần. Phần lớn các thí sinh đều là nông nóng bất an, không ai dám quá mức hưng phấn, không dám buông bài tập trên tay, sợ không tìm về được tiết tấu học tập. Tại cái kỳ nghỉ đông vốn dĩ là không thể nào an ổn vui vẻ mà mừng năm mới như vậy, Tiếu Lang ngược lại vô cùng thoải mái vui sướng, cậu đắm chìm bên trong lòng tự tin đang mỗi lúc một bành trước của mình, tự cao tự đại nhận định rằng mình có thể thi đậu vào Khoa Đại. Nửa năm không gặp, Tiếu Mông tựa hồ như lại cao thêm, Tiếu Lang đến trường dài kỳ không trở về nhà, nghỉ đông gặp lại em trai liền vô cùng thân thiết, hai người ngồi trên giường tán gẫu với nhau. Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, nét ngạo khí lúc trước trên vẻ mặt của Tiếu Mông đã chuyển hóa thành một loại ẩn nhẫn, nói chuyện cũng không còn cảm giác trẻ con tự cho mình là đúng như trước đây nữa… Sự kiện lần đó quả nhiên ảnh hưởng đối với Tiếu Mông lớn vô cùng. Nhất Trung vốn dĩ có rất nhiều bạn học quen biết với Tiếu Mông, đối với việc cậu bỏ thi trung học, không thể nào tránh không có người lời ra tiếng vào. Lúc mới đầu, Tiếu Mông cũng rất khó chịu đựng, mỗi ngày đều sẽ có một vài người nói về mình, bất quá tính tình Tiếu Mông coi như là một loại không chịu thua kém bất cứ ai, kiên trì suốt học kỳ đầu năm nhất giữ vững thành tích nằm trong top đầu cả khối, cũng nhờ vậy mới coi như lấp lại được miệng của mấy kẻ rỗi hơi kia. Tiếu Lang chợt nhớ lại lời của Tiếu mẹ lần trước thuật lại đoạn nói chuyện giữa mình và giáo viên chủ nhiệm so trung của Tiếu Mông, có một đoạn miêu tả “Rất kỳ quái, rất cao ngạo, thích một mình một cõi, không dễ tiếp cận”… những cụm từ này hoàn toàn tương phản với cảm giác của Tiếu Lang đối với em trai mình. Tiếu Mông là một thiếu niên rất sáng sủa, từ sáu năm học tiểu học đến tận sơ trung năm hai, Tiếu Lang vẫn thường thấy em mình cùng bạn bè hẹn nhau đi chơi bóng rổ. Đoạn thời gian sau, số lần Tiếu Lang về nhà càng lúc càng ít, không có cơ hội cùng em trai trò chuyện, không biết thằng nhóc này tự sang sao lại “rẽ nhầm đường xấu” mà phát triển trở thành bộ dáng như thế này nữa. “A? Mày cùng người ta chia tay rồi?” Tiếu Lang đang cùng em trai tán gẫu về người bạn gái so lớn hơn Tiếu Mông ba tuổi kia, nghe Tiếu Mông hết sức nhẹ nhàng đề cập tới chuyện đã chia tay, bất giác kinh ngạc vô cùng. Lúc đó thằng quỷ này còn vì người ta dám bỏ nhà trốn đi, sao bây giờ lại nhẹ nhàng chia tay như vậy a? Vì cái gì chứ? Tiếu Mông nói “Có gì lạ đâu? Bây giờ em có bạn gái mới rồi.” “…” Má ơi, thằng quỷ này ngon a! Thông đồng con gái nhà lành hết người này tới người khác! Tiếu Lang hâm mộ vô cùng, rõ ràng là anh em ruột với nhau, vậy mà tại sao mình lại không tìm được nhỏ bạn gái nào ra hồn hồi học năm nhất năm hai vậy a? Bất quá, bây giờ quen với Vương Mân cảm giác rất tốt… Ờ thôi, anh mày cũng là người có bạn trai rồi, không nên tham lam quá đà như vậy nữa… “Tại sao lại chia tay bạn gái trước?” Tiếu Lang hỏi em mình, trong lòng thầm nghĩ, cô nàng kia quả thực không thích hợp với Tiếu Mông, nam nữ quen nhau, làm gì có bạn gái nào lớn hơn bạn trai mình nhiều như vậy chứ! “Nhân sinh quan bất đồng với nhau…” Tiếu Mông nheo nheo mắt, sâu thẳm trong đáy mắt thoáng hiện lên một chút u buồn… (Tiếu Lang : mày cái đồ nít quỷ bày đặt thâm trầm cái gì! Thiệt muốn đá một cái!) “Ồ…” Nói chung mình cũng không có quyền can thiệp vào lựa chọn của em trai, nhưng mà trong lòng vẫn còn hơi tò mò… Tiếu Lang hai mắt tỏa sáng tín hiệu “thông tấn xã”, hỏi “Em dâu mới như thế nào a? Mau mau, nói nghe cái coi.” Tiếu Mông có chút nghẹn lời bĩu môi, đột nhiên mở miệng “Rất giống với hai.” Tiếu Lang “…A?” Vụ gì vậy? Tiếu Mông nói “Là hoa hậu toàn trường của Nhất Trung.” Tiếu Lang “…” Thằng quỷ sứ này về sau tuyệt đối là biến thành playboy cho coi! Hoa hậu trường đều bị nó túm vào tay! Nhưng mà… con mợ mày nha thằng quỷ (chửi sai rồi, hai người cùng mẹ mà ra đó), cái đó có quan hệ gì với tao a! “Mân ca lần trước có nói với em hai là hoa hậu toàn trường bên Hoa Hải.” Tiếu Mông cười khẽ, ngữ điệu thoáng có chút trêu chọc.” “Hoa hậu cái con khỉ! Toàn là ăn nói bậy bạ!” Tiếu Lang điên tiết phản bác lại, Vương Mân rốt cuộc đã nói với em trai mình những gì vậy a! Đừng nói là huỵch toẹt luôn quan hệ của hai đứa cho Tiếu Mông biết luôn đi a!! Tiếu Mông cảm thấy anh hai mình cảm xúc hóa bốc lên có vẻ như rất thú vị, nhưng mà cậu cũng không tiếp tục đề tài nữa, cậu sợ nếu cứ tiếp tục nói chuyện này, anh hai mình sẽ vô tình để lộ ra khuynh hướng gì gì đó (…), mặc dù bản thân rất ngạc nhiên không hiểu tại sao anh mình lại thích đồng tính, nhưng mà mình là bình thường, tuyệt đối không muốn bị ảnh hưởng, cũng không muốn bởi vì cái kia mà nảy sinh cảm xúc tiêu cực với anh hai. Tiếu Lang không thể đào bới được chút tin tức nào về cô em dâu mới toanh này, chỉ đành tiếp tục nói sang chuyện khác, về sản phẩm điện tử mới nhất cùng game trên máy tính. Tiếu Mông cũng đang chơi một vài game online trên mạng, nhưng có điều cậu không thích chơi “Hiệp Minh”, Tiếu Mông có phần thích những game bắn súng hay mạo hiểm phiêu lưu hơn, đối với này Tiếu Lang lại không hứng thú. Buổi tối, dùng cơm xong rồi, Tiếu Lang về phòng lên QQ, vừa mới bật mở ra trình duyệt web, liền thấy khung tán gẫu bị treo cứng ngắc. Tiếu Lang quay lại trách móc “Máy tính mày sao yếu tới vậy a, đơ máy luôn rồi!” Tiếu Mông “Thì vậy, xài hơn bốn năm rồi, không yếu mới lạ.” Tiếu Lang “Vậy sao mày không nói mẹ đổi cho mày cái khác! Chạy yếu vậy mà mày cũng chơi game nổi sao?” Tiếu Mông nói “Có chơi ở trong nhà đâu…” Tiếu Lang “…” Rồi rồi, cũng là dân tiệm Net rồi… Tiếu Mông trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên phóng nhẹ ngữ điệu nói với Tiếu Lang “Hai, lát nữa anh ra ngoài nói với mẹ đổi máy tính mới đi.” Tiếu Lang “Sao mày không tự đi nói với mẹ đi, lần nào tao về nhà cũng ở có mấy ngày.” Tiếu Mông “…” Tiếu Lang suy nghĩ, phỏng chừng này là dư âm còn đọng lại của việc trốn nhà bỏ đi của Tiếu Mông lần trước, cho nên nó mới nhát không dám đòi mua cái này cái kia với ba mẹ, nếu như là lúc trước, thằng quỷ này bảo đảm là lập tức nói cứ như là đương nhiên cho mà xem. Tiếu Lang suy qua nghĩ lại trong đầu một, một hồi sau, Tiếu mẹ ôm một chồng quần áo đã được giặt sạch phơi khô đi vào, cậu liền giả vờ tự nhiên mở miệng nói “Mẹ, máy vi tính nhà mình yếu quá trời à, cấu hình lạc hậu so với người ta cả cây số, chúng ta đổi một cái mới đi, Mông Mông học năm hai năm ba cần sử dụng máy tính nhiều lắm.” Tiếu Mông “…” Tại sao lại là em a! Hai trở về nhà lần nào cũng giành sử dụng không phải sao! Mai mốt hai còn ở nhà hơn hai tháng để chờ thi đại học nữa kìa!! Tiếu mẹ liếc mắt nhìn hai đứa con trai của mình một cái, Tiếu Lang lúc này đang xem thông tin liên quan đến thi đại học, còn Tiếu Mông thì ngoan ngoãn ngồi trước bàn học đọc sách. “Con ở lại trường có cần dùng máy vi tính không?” Tiếu mẹ ngồi xuống giường, tay không ngừng gấp quần áo, miệng hỏi, kỳ thực trong lòng bà đã sớm biết hai tên nhóc này đang muốn bày trò gì rồi. Tiếu Lang nói “Cần chứ! Tra tư liệu này kia nọ a, dùng nhiều là đằng khắc!” (là chơi game kiêm onl QQ thì đúng hơn a… aiz, cảm giác nói dối quả thực khiến người ta cứ khó chịu sao ấy) Tiếu mẹ “Vậy còn dùng máy ở đâu?” “Ở tiệm… Ở phòng máy trong trường a!” Tiếu Lang toàn thân đổ mồ hôi lạnh, suýt chút nữa bại lộ chuyện mình đi tiệm Net rồi. Tiếu mẹ gấp xong quần áo rồi đặt ngay ngắn vào tủ chứa đồ, mới hỏi tiếp “Vậy cấu hình máy tính bây giờ giá bao nhiêu?” Tiếu Mông lập tức tiếp lời “Không mắc lắm đâu, cỡ khoảng bốn năm ngàn là đủ rồi!” Tiếu mẹ trừng mắt liếc Tiếu Mông một cái, Tiếu Mông lập tức rụt đầu rụt cổ trở về, bộ dạng tội nghiệp ngồi xổm góc tường tiếp tục đọc sách, hoàn toàn không còn chút nào khí thế như cái hồi “thông đồng con gái người ta”. Tiếu mẹ hơi hơi mím môi, trong lòng vừa bực mình lại vừa buồn cười. Không khí trong phòng vô cùng im ắng, chỉ có thanh âm xoàn xoạt phát ra giữa những động tác xếp quần áo của Tiếu mẹ, cùng với thanh âm nhấp chuột của Tiếu Lang. Tiếu mẹ thu dọn xong xuôi, nói “Hai ba bữa nữa mẹ nhờ cậu út của hai đứa dẫn tới trung tâm điện tử xem rồi tính.” Cậu út của Tiếu Lang hiểu biết tương đối khá về máy vi tính, nếu muốn ra ngoài mua máy vi tính nhất định phải kéo cậu theo nếu không muốn bị người ta gạt. Hai anh em nghe xong lời này của Tiếu mẹ, trong lòng đồng thời vang lên một tiếng hoan hô : Ye!! “Không phải là mẹ nghe nói rồi tùy tiện đổi cho hai đứa đâu! Lần này bởi vì Lang Lang thi cuối học kỳ đạt được hạng nhất, xem như là quà mẹ thưởng cho Lang Lang, Mông Mông con phải nhớ lần này là nhờ anh con nên con mới được dùng máy tính mới!” Tiếu mẹ nghiêm túc nói. Tiếu Mông lập tức đáp lời “Dạ biết!” Của hai chính là của mình! Vài ngày sau, một chiếc máy vi tính mới toanh được giao đến tận nhà, lắp đặt máy xong, lại kết nối dây mạng, cài một đống đủ các loại game, hai anh em bắt đầu chơi tới quên luôn trời đất. Tiếu Lang đùa một câu “Máy này là của tao nha!” “Ờ,” Tiếu Mông hết sức thoải mái trả lời “Ngày mốt hai phải trở lại trường đó nha!” Tiếu Lang “…” Hu hu hu, nhà mình giờ giống khách sạn quá! ☆ ☆ ☆ Bởi vì năm nay Tết âm lịch sớm hơn so với mọi năm, cho nên thời gian nghỉ cũng ngắn, thời điểm Tiếu Lang phải trở lại trường học vẫn là chưa qua ngày sinh nhật mười bảy tuổi của cậu. Mà lần này người trở lại trường sớm nhất không phải Tiếu Lang Vương Mân như mọi khi, vừa vào ký túc xá đã thấy Nhạc Bách Kiêu và Cố Thuần đã có mặt. Bốn người cùng nhau chia sẻ những món ăn tết trong nhà cùng thức ăn vặt, vừa ăn vừa nói đông nói tây, ai nấy cũng đều nhắc đến bản thân muốn làm gì sau khi kỳ thi đại học chấm dứt. Cố Thuần nói muốn sống chậm lại một chút, một ngày để dành ngủ, một ngày để dành ăn cơm, một ngày để dành chơi đùa… cứ như vậy lặp lại ba vòng tuần hoàn. Nhạc Bách Kiêu thì bảo muốn đi rạp chiếu phim xem phim điện ảnh, đi quán bar uống rượu, đi trượt băng.. coi như “trác táng” một hồi… Tiếu Lang nói muốn đi tiệm Net chơi game suốt đêm nguyên cả một tuần, đã muốn gần nửa năm cậu không được tiếp xúc với Hiệp Minh, hồi ở nhà ăn tết có cùng mấy người bạn trong game trò chuyện qua QQ, nói chờ khi nào thi đại học xong mới tiếp tục chơi lại. Vương Mân thì bảo, muốn cùng với Tiếu Lang du lịch khắp nơi trong nước. Thế là, Tiếu Lang cảm động, lê a lết dời đến bên cạnh Vương Mân, lúc này hai người đều đã tự vệ sinh rửa mặt, áo ngoài cũng cởi, trên người chỉ còn mặc áo len bó sát người cùng quần thun dày, ôm nhau rất là ấm áp. Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu đối với hai người bọn họ như vậy đều là thấy riết rồi quen, chả có gì kỳ lạ. Hai người bọn họ thu xếp đồ đạc xong cũng chuẩn bị đi ngủ, Nhạc Bách Kiêu đi WC trở về phòng, bắt gặp Tiếu Lang nằm dựa lên người Vương Mân, tay ôm thắt lưng Vương Mân, hai người đang mặt kề mặt mũi kề mũi nói nhỏ nói to cái gì đó. Đưa tay giắt bàn chải cùng khăn lau mặt về vị trí cũ, Nhạc Bách Kiêu ngạc nhiên nói “Hai người các ngươi sao dính nhau tới vậy a, ngó coi bộ còn khăng khít hơn tình nhân nữa.” Tiếu Lang nghe xong giật cả mình, tránh người khác nghi ngờ nên định lùi trở về, lúc trước khi quan hệ giữa cả hai vẫn còn chưa rõ ràng thì thế nào cũng không thấy chột dạ, nhưng mà bây giờ không giống a… Ai ngờ Tiếu Lang vừa định rụt người về một chút đã bị Vương Mân kéo ôm trở lại, ấn đầu vào ngực mình, Tiếu Lang nhỏ giọng “ây da” một tiếng, liền nghe Vương Mân bình thản đáp lại Nhạc Bách Kiêu “Cậu và Cố Thuần không phải cũng rất thân thiết sao?” Nhạc Bách Kiêu “xì” một tiếng, nói “Kiểu gì cũng là kém hơn so với hai người, ở đâu có hai tên nam sinh giống như hai người vậy a, ngày ngày đều quấn quít lấy nhau chả khác gì mì sợi…” Tiếu Lang “…” Đúng lúc Cố Thuần trở lại phòng ký túc, Nhạc Bách Kiêu liền thuận miệng nói “Cố Thuần ông nói đúng không?” Cố Thuần cười ha ha nói “Hai người a, thi đại học xong rồi liền mạnh ai nấy đi đường nấy, hiện tại thân nhau như vậy, tới chừng tốt nghiệp rồi tính sao đây?” Tiếu Lang nói “Tụi tui thi cùng trường a!” “Ồ?” Nhạc Bách Kiêu đang định bước lên giường, nghe vậy khựng lại, nói “Cũng đúng, Tiểu Long Nhân cũng có thể thi được hạng nhất a, cái gì mà không thể không có khả năng đúng không?” Tiếu Lang cười mắng “Kháo, nói vậy là ý gì hả!” Nhạc Bách Kiêu thương xuân tiếc thu nói “Ai, thế giới trong mắt ta không phải là thê giới chân thật.” Mọi người “…” Hai người Cố Thuần Nhạc Bách Kiêu đều cởi áo khoác ngoài ra, chừa trên người áo mỏng cùng quần đùi bò vào ổ chăn, Cố Thuần tắt đền, phòng ngủ nháy mắt tối sầm. Tiếu Lang cùng Vương Mân nằm nghiên người, mặt đối mặt, đầu hai người dựa vào nhau rất gần, bên dưới lớp chăn ấm, hơi thở nóng rực của cả hai phả trên cổ của đối phương, trong lòng hai người đều muốn làm chuyện “người nhớn”. Lẫn nhau chạm vào da thịt mà không hề bị ngăn cách bởi thứ gì khiến Tiếu Lang vô cùng hưng phấn, cậu cố kềm nén hơi thở của mình, mà thân thể cũng rất mau nổi lên phản ứng (nói chung còn trẻ, dễ bị đốt lửa…) Nhưng là lúc này trong phòng chỉ vừa mới tắt đèn, Cố Thuần lẫn Nhạc Bách Kiêu đều chưa ngủ say! Hai người ai cũng không dám phát ra dù chỉ là một chút thanh âm “kỳ lạ” nào, nhưng mà đồng thời, dưới tình huống như thế, thân thể của cả hai thiếu niên càng thêm mẫn cảm, chỉ một động tác nho nhỏ cũng có thể khiến nhịp đập trái tim không ngừng tăng tốc, khiến cho da thịt run rẩy nóng lên. Tiếu Lang nhịn không được len một chân của mình vào giữa hai chân Vương Mân, nhẹ nhàng cọ đến cọ đi một chút, Vương Mân nắm lấy cổ tay của cậu dùng sức xiết lại, hai chân cũng đồng thời kẹp lại giữ chặt chân Tiếu Lang không để cậu lộn xộn, một tay mò mẫm chạm đến hai khỏa thù du nơi ngực Tiếu Lang, nhéo một cái coi như là trừng phạt. Tiếu Lang “…” Mình là dùng bao nhiêu sức mới có thể nghẹn tiếng rên rỉ xuống a ~ thao! Vương Mân kề sát lại gần, môi áp lên môi cậu, đầu lưởi tựa như ngọn lửa nóng luồn vào cuốn lấy đầu lưỡi cậu, quấn lấy dây dưa triền miên, khoái cảm trong cấm kỵ khiến cho hạ thân của Tiếu Lang chẳng mấy chốc tinh thần phấn chấn trỗi dậy, căng phồng đội lên lớp quần lót dưới chiếc quần thun dày. Tiếu Lang muốn Vương Mân giúp mình sờ sờ phía dưới, nhưng lại không thể nói thành tiếng, chỉ có thể lôi kéo tay Vương Mân hướng xuống nơi đó chà xát một chút. Vương Mân lại không như ý Tiếu Lang chạm vào nơi kia, bàn tay thoáng tránh ra, rút trở về nhẹ nhàng vuốt ve, trượt dần từ ngực xuống lưng… Đang định tiến hành thêm một hồi hôn sâu, đột nhiên bên phía giường của Cố Thuần có động tĩnh, cậu chàng ngồi dậy nhảy khỏi giường, “tách” một cái, đèn sáng ngời, khiến Vương Mân cùng Tiếu Lang đều sợ tới mức tựa như bị điện giật dội ra. Tiếu Lang cố gắng rụt lùi đầu mình, toàn bộ nhét vào mền, trong lòng khẩn trương không biết hành động lúc nãy của mình và Vương Mân có bị phát hiện hay không? Kết quả lại thấy Cố Thuần xỏ dép lê vội vàng bước đến mở cửa phòng xông ra bên ngoài, thấy vậy Vương Mân cùng Tiếu Lang mới thở phào nhẹ nhõm một cái, mà hai “nhóc đang hưng phấn” kia cũng bởi kinh hách quá độ lúc nãy mà… ỉu xìu… Chờ Cố Thuần trở lại, Vương Mân mới thuận miệng hỏi “Làm sao vậy?” Cố Thuần nói “Hồi chiều uống nước hơi nhiều, định là sáng mai rời giường mới đi giải quyết, ai dè lúc nãy nhịn không được, không phiền đến hai người chứ?” Vương Mân nói “Không có.” Tiếu Lang “…”
|
Chương thứ chín mươi lăm Phương Bắc cũng rất được
☆ ☆ ☆ Bắt đầu khóa phụ đạo nghỉ đông, cô chủ nhiệm công bố thời gian diễn ra của vài đợt mô phỏng thi lớn do các trường tổ chức trong học kỳ cuối cùng này. Vào tháng ba, các trường trong khu vực sẽ liên kết với nhau phân chia từng nhóm học sinh tổ chức thi, tháng tư thì mười trường lớn của toàn tỉnh liên kết thi, tháng năm thì thi tổng hợp đề của nội bộ trường soạn, ba lần thi này đều là tiến hành ở đầu mỗi tháng. Cứ như vậy, học kỳ cuối cùng của cuộc sống học sinh trung học cứ như vậy bắt đầu trong tiếng kêu rên ai oán của lũ học sinh. Đặc biệt trong thời gian này, có một sự việc rất là kỳ quái đã xảy ra, nhập học đã ba ngày, nhưng mà vị trí của nữ sinh thành tích khá nhất lớp Trần Dư Lâm vẫn luôn bị bỏ trống! Lúc ban đầu, việc này cũng không được mọi người để ý tới cho lắm, dù sao thì lúc bình thường Trần Dư Lâm cũng không khiến cho người khác cảm giác mình tồn tại, hơn nữa trong lớp cũng có vài bạn học do nhà ở xa mà không kịp trở về trường vào ngày khai giảng thôi. Nhưng mà, khi nghe mấy bạn cùng phòng ký túc xá của Trần Dư Lâm kể lại thì, mấy ngày hôm nay trên cơ bản đều gặp nhỏ trong phòng ngủ ký túc xá… Cho nên ý nghĩa chính là, Trần Dư Lâm thực ra vẫn luôn ở trong trường. Nếu vậy, cô nàng vì cái gì mà không đến lớp để học? Không lẽ là, cô nàng vẫn luôn đến lớp, nhưng mọi người không phát hiện mà thôi? (…) Vừa nghĩ đến khả năng thứ hai có thể xảy ra, ngay lập tức đám học sinh nhát gan vẫn luôn tin vào chuyện ma thần quỷ quái liền cảm thấy nổi cả gai ốc cả người, nhất là Tiếu Lang, ngoài mặt lúc nào cũng ăn to nói lớn, nhưng thực chất là nhát gan muốn chết đi. “Anh, anh nói thử xem nhỏ đó có phải là đã tu luyện thành tinh rồi hay không a? Cho nên phàm nhân như tụi mình mới nhìn không tới…” Tiếu Lang nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Trần Dư Lâm, giống như hận không thể nhìn ra được một cái bóng lờ mờ nào đó. Vương Mân gõ gõ cây bút của mình lên bàn hai ba cái, nói “Cũng có thể lắm.” Tiếu Lang “…” Nhìn người nào đó âm thầm nhích nhích tới gần mình một chút, Vương Mân trong lòng cười thầm. ☆ ☆ ☆ Liên tục học hai ngày, mà vẫn chưa có lịch sắp xếp ngày nghỉ ngơi, cho nên Tiếu Lang vừa tới tối liền ở trong trạng thái toàn thân mệt rã rời, cậu quấn quít lấy Vương Mân đòi ngủ cùng, trước khi đi ngủ còn bắt Vương Mân cùng mình đi nhà vệ sinh tập thể để rửa mặt. Hai người chui vào ổ chăn nằm rồi, Vương Mân thoáng nhìn đồng hồ xem thời gian, có chút bất đắc dĩ nói “Em không thể ráng thức tới mười hai giờ rồi mới ngủ tiếp sao?” Tiếu Lang ngáp một cái, gối đầu mình lên ngực Vương Mân, tay chân tựa như tám cái vòi bạch tuột hết sức “ngang tàng” quấn lấy Vương Mân, nghi hoặc hỏi lại “Tại sao phải thức tới mười hai giờ, em mệt quá a.” Vương Mân hơi khẽ thở dài, như có như không, bàn tay xoa xoa tóc Tiếu Lang vài cái, lại hôn lên đỉnh đầu cậu. Sáng hôm sau, Tiếu Lang là bị hôn đến tỉnh lại. Mới năm giờ sáng, ngoài trời vẫn còn chưa rạng hẳn, cậu cảm giác được trên môi của mình đột nhiên có một cỗ nóng bỏng quấy phá, khiến cậu thở không nổi, phải cố hết sức hô hấp bằng xoang mũi, lại hít vào một hơi khí lạnh lẽo. Tiếu Lang hai mắt đầy sương mù hơi mở ra, trước mắt cậu là hàng lông mi khẽ run rẩy cùng chiếc mũi thẳng tắp của Vương Mân. “Còn sớm vậy mà…” vẫn còn chưa đến thời gian thức dậy mọi ngày nữa là! Tiếu Lang cau mày, có hơi hơi khó chịu. “Tiểu Tiểu,” thanh âm của Vương Mân có chút khàn khàn, có lẽ là do mới vừa thức dậy đi… Vương Mân dùng mũi chạm nhẹ vào chóp mũi Tiếu Lang, thấp giọng thì thầm “Sinh nhật vui vẻ…” A? Sinh nhật? A đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của mình mà! Tiếu Lang “…” Bất quá, Vương Mân lớn gan lớn mật như vậy từ khi nào a? Liếc mắt nhìn sang giường của hai vị kia, tiếng ngáy vẫn là vang lên dều đều từ Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu, hai người ngủ giống như hai con heo chết, cũng chẳng biết hồi tối mấy giờ mới trở lại phòng nữa. Cảm giác được hoàn cảnh hiện tại rất an toàn, Tiếu Lang cùng Vương Mân liền tiếp tục “ân ái”, miệng lưỡi đụng chạm vào nhau rồi lại tách ra, khiến cho buổi sáng mùa đông bỗng trở nên có vẻ ấm áp. Tâm tình bởi vì bị đánh thức sớm mà có hơi không thoải mái, lại bị một câu “sinh nhật vui vẻ” kia cùng nụ hôn dịu dàng của Vương Mân trấn an, nội tâm cùng thân thể của Tiếu Lang đều bắt đầu trở nên sung sướng hẳn lên. Thật lâu cả hai mới tách ra, Vương Mân luồng tay dưới chăn nắm tay Tiếu Lang kéo sang, đặt lên hạ thân đang “háo hức” nơi đũng quần của mình, cố ý đè thấp thanh âm “Muốn tiếp tục chuyện buổi tối hôm trước không?” Không khí trong nháy mắt liền trở nên đầy ái muội, cách một lớp chăn mền, hai thân thể khít khao dán sát vào nhau tản ra từng đợt nhiệt khí nóng rực, Tiếu Lang cằn nhằn chế giễu “Sáng sớm liền phát tình…” Vương Mân một tay duỗi ra sờ soạng đến chỗ kia của Tiếu Lang, ha, không phải cũng có phản ứng giống nhau hay sao… Cậu cắn nhẹ vành tai Tiếu Lang, Tiếu Lang vừa phải tận lực chịu đựng để không phát ra tiếng rên rỉ, lại phải lưu thần cẩn thận lưu ý đến tiếng ngáy của hai người bạn cùng phòng kề bên xem có phải vẫn bình thường hay không, hai người nằm trên chiếc giường đơn dán vào nhau, thân mật âu yếu… cũng không biết qua bao lâu, cả hai mới bắt đầu an phận lại, chỉ lặng lẽ ôm nhau. “Ngay cả khăn giấy anh cũng chuẩn bị sẵn luôn!” Tiếu Lang vừa tức cười vừa tức giận, đè nặng thanh âm cố ý làm ra khẩu hình. Vương Mân vò đám khăn giấy đã sử dụng qua thành một đoàn rồi nhét xuống dưới gối nằm của mình, sau đó mới xoay người nằm xuống trở lại. Tiếu Lang trừng mắt nhìn động tác của Vương Mân, cảm thấy có chút nghẹn họng, biểu tình giống như muốn nói “Sao lại có thể đem thứ như thế đặt dưới gối nằm của mình a!” Vương Mân không hề thấy hổ thẹn, còn nghiêng đầu áp mặt mũi xuống gối nằm dùng sức hít hai cái. Tiếu Lang “…” Vương Mân nhỏ giọng nói “Không bẩn.” Tiếu Lang muốn lôi đống khăn giấy kia ra vứt, lại bị Vương Mân nắm lấy tay, đặt ở ngay miệng dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn. Tiếu Lang bị cắn, bật cười, tay lại không thành thật sờ soạng hạ thân của Vương Mân, Vương Mân nói “Đừng sờ bậy, sờ nữa nó lại đứng dậy.” Tiếu Lang không thèm nghe, nghịch ngợm nhéo nhéo hai cái, Vương Mân bất đắc dĩ phải dùng tay chế trụ lại tay cậu, hỏi “Đi tắm không?” Tiếu Lang “Ừ….” Xuống giường, tùy tiện tìm một bộ quần áo mặc vào, Vương Mân mới xỏ dép lê đi đến cạnh tủ quần áo lục tìm đồ tắm, cậu vẫn luôn chú tâm những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Tiếu Lang nhân cơ hội thò tay vào gối nằm lấy ra đống khăn giấy kia, nhanh chóng vứt vào sọt rắc, vừa xoay lại liền trong đầu lo lắng, mắt liếc nhìn Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu hai người vẫn còn đang ngủ say, giống như có tật giật mình rón rén lấy khăn giấy ra, đợi lát nữa vào WC thả vào bồn cầu giật nước, hủy thi diệt tích… ☆ ☆ ☆ Trong phòng tắm lạnh đến mức làm cho người ta cảm thấy xương cốt cũng như đang phát run, sáng sớm lại càng thêm lạnh. Chỉ mặc trên người áo khoác đồng phục mùa đông của trường có vẻ như vẫn không đủ, vậy mà Tiếu Lang hạ thân chỉ mặc mỗi một cái quần lót tam giác, hai chân dài nhẵn nhụi trắng bóng thấp thoáng lộ ra dưới lớp áo khoác rộng thùng thình, càng thêm phần gợi cảm. Vương Mân lôi kéo Tiếu Lang vào một buồng tắm riêng, động tác lưu loát lột xuống y phục trên người Tiếu Lang xuống, tiện tay vắt lên cửa, mới đột nhiên phát hiện, áo đồng phục mà Tiếu Lang mặc mới nãy là của mình. Đồng phục của trường đều là như nhau, nhưng mà tên được thêu trên quần áo của mỗi người là bất đồng. “…Đây là đang câu dẫn anh sao?” Vương Mân kéo Tiếu Lang vùi vào trong lồng ngực mình, một tay nhấc lấy vòi sen tắm ở bên cạnh ra khỏi bệ, lúc vừa mới mở ra, nước trong vòi là nước lạnh, từng đợt nước rào rào rơi xuống đất dội lên bọt nước tẩm thấp vào chân vào đùi hai người, lạnh đến thấu xương. Chờ nước bắt đầu ấm lên, hai người mới kéo vòi tưới vào người bắt đầu tắm chung, mà hô hấp của cả hai lúc này cũng đã sớm hỗn loạn quấn quít lấy nhau, Vương Mân ôm Tiếu Lang, hết xoa rồi lại cắn, trời sớm như vậy nhất định sẽ không có ai đến đây, hai người đều thoải mái chính mình, rất nhanh mỗi người đều lại tiết một lần. Nhưng như thế này vẫn là chưa đủ, Vương Mân nhìn chằm chằm gương mặt ửng hồng của Tiếu Lang, trong nội tâm đột nhiên dâng lên một luồng ý niệm tà ác, chỉ nghĩ cứ như vậy mà ăn luôn người trước mắt vào trong bụng. Việc đó hiển nhiên Vương Mân chưa có khả năng làm, nhưng mà có phương thức nào có thể khiến cho quan hệ của hai người họ gần thêm một bước nữa không? Vương Mân vuốt ve tấm lưng bị nước xối ẩm ướt lại trơn nhẵn của Tiếu Lang, bàn tay dần trượt xuống, xoa bóp mông thịt mềm mại khác xa với thân thể cứng rắn của Tiếu Lang… Thật mềm a… Trong đầu Vương Mân đột nhiên nhảy ra cảnh tượng lúc năm nhất, khi mình cùng Tiếu Lang đến bệnh viện kiểm tra xương cụt. Hình ảnh ngón tay của bác sĩ xâm nhập vào trong cơ thể ở vị trí kia, chiếm cứ khắp đại não Vương Mân. Vừa nghĩ đến đó, tay của Vương Mân liền cứ như vậy tiếp tục trượt xuống, dọc theo khe giữa đường xương sống của thiếu niên thăm dò… Tiếu Lang bị nhột đến phá cười, thân thể vặn vẹo muốn thoát khỏi… Vương Mân đột nhiên hung hăng đẩy cậu áp lên tường, mà tay vẫn còn tiếp tục. Lần trước thầy Trầm nói đến “vận động kịch liệt” chắc là cái loại như này phải không nhỉ? “Làm gì a?” Tiếu Lang hoảng sợ, đưa tay đẩy người Vương Mân ra, ngước mắt lên nhìn liền bắt gặp trong đáy mắt của Vương Mân có một loại màu sắc chứa cảm xúc hoàn toàn bất đồng so với dĩ vãng, kia là một loại dục vọng đủ để thương tổn kẻ khác. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, màu sắc trong đáy mắt của Vương Mân liền bị dập tắt, cậu dừng tay lại, không trượt xuống mà vuốt dần lên, dọc theo lưng Tiếu Lang, cuối cùng dừng tạy đầu vai bóng nhẵn của cậu. Miệng lưỡi lại chạm nhau, một nụ hôn sâu kịch liệt bắt đầu… Khi cả hai rời khỏi phòng tắm công cộng thì đã muốn sáu giờ hơn, lúc này mới là thời gian rời giường bình thường mọi ngày của hai người. Tiếu Lang liên tục phát tiết hai lần, lại đứng dưới nước ấm cọ rửa bị người nào đó hôn sâu mười mấy phút đồng hồ, lúc này ngay cả đứng cũng cảm thấy có hơi bủn rủn… Bất quá được “chiêu đãi no nê” trên tinh thần, tính ra cũng là thỏa mãn. Mặc vào quần áo xong, cùng dọn dẹp mền gối trên giường, rồi mới cùng Vương Mân đi căn-tin dùng bữa sáng. Tiếu Lang mua cho mình một cái trứng luộc, vừa hì hụi gõ nứt vỏ trứng vừa nói “Sinh nhật phải ăn trứng gà, bồi bổ thân thể cho mình.” Vương Mân húp cháo ăn bánh bao, hỏi Tiếu Lang “Muốn ăn bánh kem không?” Tiếu Lang nói “Muốn a, như là đang trong trường làm sao đi mua được.” Hơn nữa, phố ăn vặt ở bên hông trường cũng không thấy có tiệm bán bánh ngọt nào. Vương Mân “Ừ” một tiếng, hỏi “Thích mùi vị nào?” Tiếu Lang “Đương nhiêng là bánh kem sữa tươi rồi.” “…” Vương Mân đang định giải thích, sữa tươi không phải mùi vị, chocolate hoặc là dâu tây vân vân mới là mùi vị, nhưng là ngay lúc này, trước bàn của cả hai lại xuất hiện một bóng người. ☆ ☆ ☆ Trần Dư Lâm trong túi đặt một gói chocolate Dove, tâm tình vô cùng khẩn trương. Vốn dĩ cô nàng muốn trở lại lớp C1 liền tìm gặp Tiếu Lang, nhưng mà mấy hôm nay, ở trong sân trường mỗi lần đụng mặt mấy người bạn cùng lớp, bọn họ liền nhìn mình với ánh mắt giống như là đang nhìn người ngoài hành tinh vậy, cho nên Trần Dư Lâm cảm thấy nếu mình vào lớp, chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người. Dưới loại tình huống đo mà đưa chocolate cho Tiếu Lang, sẽ rất kỳ quái đúng không… Ngay tại lúc Trần Dư Lâm vẫn còn đang do dự rối rắm, ánh mắt liền bắt gặp Tiếu Lang! Tiếu Lang cùng Vương Mân hôm nay sao lại đến căn-tin sớm như vậy? Nhưng là, có lẽ do bản thân mình làm cho người khác không có cảm giác tồn tại đi, nãy tới giờ bọn họ ở bàn bên cạnh ngồi một lúc lâu như vậy rồi mà không hề phát hiện mình… Ai, vốn dĩ là như vậy mà, đừng nói tới bạn học, ngay cả bạn cùng phòng đều coi mình như không tồn tại, bạn học cùng lớp nói chịu nói chuyện với mình chỉ có vài người ít ỏi. Lớp trưởng Cố Thuần là người hiền lành, vài lần nói chuyện với mình đều là bởi vì có việc phải dặn dò, Vương Mân bộ dáng thoạt nhìn trầm ổn lại đáng tin cậy, nhưng không hiểu sao cứ luôn cảm thấy cậu ta là người cao cao tại thượng không dễ thân cận, chỉ có Tiếu Lang, cậu ấy là người duy nhất thật tình đối xử với mình. Vừa nghĩ đến đây, tâm tình của Trần Dư Lâm không hiểu sao đột nhiên khá lên. Mình thật sự rất thích cậu ấy, thích nam sinh bề ngoài gọn gàng sạch sẽ kia (nói thiệt là rất thường xuyên không chịu tắm a), nam sinh sẽ khiến mình không biết tại sao lại sinh ra hảo cảm… Thích nhất ánh mắt của cậu ấy, vừa đen lại vừa sáng, thuần túy đến giống như không hề chứa chút tà niệm nào. Những lúc bị ánh mắt của thiếu niên kia nhìn chăm chú, liền cảm thấy toàn thân không thể tự chủ mà khẩn trương cả lên. Tiếu Lang cũng khẩn trương đúng không nhỉ, bởi vì lần nào đối diện, cậu ấy cũng sẽ né tránh trước… Phải mở miệng như thế nào mới tốt đây? Trần Dư Lâm cố lấy dũng khí, đứng trước bàn ăn mà Vương Mân cùng Tiếu Lang đang ngồi, dáng đứng nghiêm túc, tay lại vô thức rờ gói chocolate đặt trong túi, tim đập thình thịch. Tiếu Lang vừa mới nghiêng đầu, liền nhìn thấy đối tượng dạo gần đây vẫn luôn là đề tài bàn tán trong lúc, lúc này cô nhỏ đang vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú vào mình, vì thế miếng bánh bao đang nhai trong miệng lập tức nghẹn ngay cổ họng. Tiếu Lang liều mạng ho khùng khục, Vương Mân đúng lúc bưng ly sữa đậu nành trên bàn đưa cho cậu uống thuận khí. Tiếu Lang ho tới cả gương mặt đỏ bừng, vừa lúng túng lại vừa xấu hổ. Trần Dư Lâm đứng ở cạnh bàn, tay chân luống cuống bối rối nói xin lỗi “Xin lỗi, xin lỗi…” Tuy rằng cảm thấy có lỗi, nhưng mà bộ dáng ho đến mức cả gương mặt đỏ bừng, khóe mắt ứa lệ của Tiếu Lang lúc này lại làm cô nàng cảm thấy… thực đáng yêu. Trần Dư Lâm cảm giác gói chocolate trong túi của mình giống như bị mình sờ đến mức tan chảy rồi.. “Ăn sáng chưa?” Cuối cùng vẫn là Vương Mân đánh vỡ cục diện bế tắc, lôi kéo ghế, khoác tay ý bảo Trần Dư Lâm ngồi. Trần Dư Lâm ngồi xuống rồi mới nói “Tớ đã ăn rồi.” Vương Mân trong lòng rất muốn biết cô nàng này lại đây làm cái gì, bộ dáng thẹn thùng như vậy, không lẽ là nói tới để bày tỏ sao? Liếc mắt nhìn Tiếu Lang, thấy Tiếu Lang rụt cổ rụt vai bộ dang đầy sợ hãi, cảm thấy rất buồn cười, ngẫm lại cũng thấy không có tính uy hiếp gì cho mấy, liền một phen đóng vai người tốt mở lời “Dạo gần đây cậu thế nào? Tại sao không đến lớp học?” Trần Dư Lân cười cười, nói “Tớ chuyển qua ban xã hội rồi.” “A??” Tiếu Lang suýt chút nữa lại mắc nghẹn. Vương Mân cũng vô cùng khiếp sợ. Chuyển ban? Ngay tại học kỳ cuối cùng này? Có nhầm lẫn gì không vậy? Hiện tượng ban tự nhiên chuyển qua ban xã hội ở Hoa Hải đương nhiên vẫn thi thoảng xảy ra, nhưng đa phần chỉ phát sinh ở những học sinh không theo kịp thành tích các môn tự nhiên mà thôi, hơn nữa này còn là đợi đến học kỳ cuối cùng mới chuyển, quả thực làm cho người ta khó mà lý giải, dù gì thì ngay từ năm nhất bọn họ đã bị giáo dục theo phương hướng thiên về các môn tự nhiên. Huống hồ gì thành tích các môn tự nhiên của Trần Dư Lâm không coi như là kém, mặc dù từ năm nhất tới bây giờ thứ hạng luôn thụt lùi, nhưng tổng thể vẫn nằm trong top 10 toàn lớp, top 100 toàn khối, thành tích ổn định như vậy, hơn nữa trụ cột kiến thức nền tảng lại vững vàng, muốn thi vào trường đại học trọng điểm hoàn toàn không khó khăn. Hai người không hề che dấu nói ra suy nghĩ cùng nghi hoặc của mình —— “Sao tự dưng lại chuyển vào lúc này? Có thể thích ứng kịp sao?” “Đúng rồi đó, còn mấy tháng nữa là phải thi đại học rồi a!” Mặc kệ là tự nhiên hay xã hội, lúc này cũng coi như là thời điểm ôn tập đâu vào đấy, bây giờ chỉ còn phải đối mặt với các cuộc thi thử để điều chỉnh cùng với tạo dựng tâm lý trạng thái cho bản thân, chỉ còn chừng một trăm ngày nữa kỳ thi đại học sẽ bắt đầu, cô nàng này môn xã hội như thế nào? Ôn tập ổn không? Trần Dư Lâm thực cảm động, trong trường ngoại trừ thầy cô, rất ít người quan tâm đến mình mà hỏi han những vấn đề này, liền vội vàng nói “Không có gì, vốn dĩ tớ khá các môn xã hội hơn.” Nếu ngay cả đương sự cũng đã nói như vậy, người ngoài còn biện pháp nào đâu? Tiếu Lang tâm tình biến hóa liên tục, ngay từ đầu là sợ hãi, xấu hổ, lại quẫn bách, sau lại là nghi hoặc, rối rắm, mãi cho đến lúc này lại biến thành tiếc hận. Cậu ngẩng đầu, cẩn thận quan sát bộ dáng Trần Dư Lâm một chút, nói thực nhỏ này thoạt nhìn cho người ta cảm giác là một nữ sinh rất khá, ánh mắt ra ánh mắt, mũi ra mũi, chỉ là môi có hơi tái nhợt, còn nữa, trong mắt bộ phần tròng mắt chiếm nhiều hơn so với con ngươi… (…) Những lúc cụp mắt xuống sẽ tạo cho người ta cảm giác điềm đạm đáng yêu, nhưng ánh mắt vừa nâng lên, liền thấy rất lớn, có hơi dọa người. Tiếu Lang suy nghĩ một chút, trong lòng cũng có phần bội phục dũng khí của Trần Dư Lâm, cảm giác sợ hãi cũng giảm bớt. “Hy vọng cậu mọi chuyện suôn sẻ!” Tiếu Lang chân thành nói. “…Cảm ơn.” Trần Dư Lâm thần tình đỏ bừng, do dự vài giây, mới thò tay lấy từ trong túi ra khối chocolate bị mình làm cho biến hình méo mó, đưa Tiếu Lang. Tiếu Lang nhìn khối chocolate trước mặt mình, hoang mang chớp mắt hai cái, đưa mắt nhìn Trần Dư Lâm, lại đảo sang nhìn Vương Mân : chúc suôn sẻ thôi mà cũng đưa chocolate? “Thực ra… tớ nghe nói hôm nay là sinh nhật của cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.” Trần Dư Lâm nhỏ giọng nói. Tiếu Lang “A” một tiếng, mới kịp phản ứng lại, cảm kích nói “Cảm ơn ha ~!” Hai bên gò má Trần Dư Lâm lập tức hiện lên hai mảnh ửng hồng đỏ rực, nhìn có vẻ như đang rất mắc cỡ. Tiếu Lang dùng ngón tay chọt chọt lớp ngoài của chocolate, vốn định đưa tay cầm lấy, nhưng trong nháy mắt đưa tay qua lại có hơi do dự. Là của Trần Dư Lâm đưa a… có khi nào có chứa ma thuật đen cái gì đó không a? (…) “Cậu dự định thi vào trường nào chưa?” Trần Dư Lâm đột nhiên hỏi. Tiếu Lang theo bản năng đáo “Tính… thi Khoa Đại.” Lời nói vừa dứt, Trần Dư Lâm liền mở to hai mắt nhìn Tiếu Lang, làm Tiếu Lang cũng có chút ngại ngùng, đưa tay rờ rờ vành tai trái của mình, nói “Không cần chê cười tui a, nói chung người nào mà không muốn mình thi vào trường xịn đúng hông.” Trần Dư Lâm lập tức lắc đầu, thật lòng nói “Không có, tớ không có chê cười cậu, cậu rất tốt, rất lợi hại, nhất định cậu sẽ thi đậu!” Tiếu Lang nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên, Vương Mân cơ hồ có thể nhìn thấy được trong nháy mắt đó, ánh mắt của Tiếu Lang như bắn ra hai luồng sáng… “Thật không? Cậu nghĩ như vậy sao? Ha ha…” Trần Dư Lâm “Ùa, cậu rất thông minh, hơn nữa vẫn luôn tiến bộ không ngừng, ngay từ năm nhất đến hiện tại, lần trước thi cuối học kỳ cậu lại đạt được hạng tư toàn khối, cậu nhất định có thể thi đậu vào Khoa Đại!” Vương Mân “…” Tiếu Lang hoàn toàn bị Trần Dư Lâm “dỗ ngọt” khiến cho vui vẻ muốn chết, sau mông giống như mọc ra cái đuôi lắc qua lắc lại, khóe miệng liệt tới tận tai, bộ dạng vô cùng ngốc. Vương Mân có chút nghẹn họng bĩu môi, lái sang chuyện khác hỏi Trần Dư Lâm “Cậu thì sao? Định thi vào đâu? Thời điểm này mà chuyển sang ban xã hội chắc là có phần khó khăn đi?” Trần Dư Lâm nói “Nói thật thì tớ vốn định thi vào Trung Đại, tớ muốn học chuyên nghiệp ngôn ngữ học, bất quá….” nói tới đây, lại liếc mắt nhìn Tiếu Lang một cái, cười đến ngại ngùng “Phương Bắc có vẻ cũng rất được…” Vương Mân “…” Tuyệt đối phải kéo nữ nhân này vào danh sách cần đề phòng, tận lực không để nữ nhân này xuất hiện trước mặt Tiếu Lang!
|
ta nói A Mân à, vợ của em thiệt là đúng chất của cún con nha, được khen một chút là cái đuôi lúc lắc liền à, cần phải hảo hảo mà dạy dỗ nha :3
|
Tieu Tieu thiet la ngay tho ma, duoc khen la cuoi tit mat. Ko biet be Tieu co thi dau vao khoa dai ko day?!!! Thiet la lo lang wa di...
|
Chương thứ chín mươi sáu Cái chết cách chúng ta rất gần
☆ ☆ ☆ Sau khi trở về lớp, tin tức Trần Dư Lâm chuyển sang ban xã hội dùng tốc độc không khác gì so với tốc độ “Vương Mân làm bài tập” nhanh chóng lan tỏa ra khắp nơi, không đến một tiết tự học kết thúc, cơ hồ cả lớp ai ai cũng iết. Đám học sinh đang mệt mỏi ngáp ngắn dài vừa nghe lập tức tỉnh hẳn ra, cứ bốn người lập thành một đơn vị nhóm nhỏ, bắt đầu triển khai thảo luận kịch liệt. Mà những người vốn dĩ không biết nhiều lắm về cô nữ sinh này cũng hết sức kích động đầu nhập vào đề tài, giống như chỉ cần dựa vào một hành động này liền có thể quyết định hết thảy sở hữu về đối phương, bất luận tính cách, lợi hại hay dũng khí, tiền đồ… Trong cuộc sống đầy buồn tẻ lại khẩn trương của những học sinh năm ba, chỉ cần một chút biến hóa của người xung quanh, liền tựa như mặt hồ phẳng lặng bị ném vào một hòn đá, gợn sóng không ngừng. Một vài học sinh vẫn luôn ở trạng thái không được tốt cũng bắt đầu do dự, rối rắm, suy nghĩ bản thân có phải là nên noi theo việc Trần Dư Lâm chuyển sang ban xã hội không, có khi như vậy đối với mình mới là chính xác. Cũng chẳng trách, trong ánh mắt của đám học sinh ban tự nhiên mà nói, những người học bên ban xã hội cũng chỉ cần học thuộc lòng thôi, không phải sao? Những học sinh thi đậu được vào Hoa Hải phần lớn đều là có thể chịu đựng khắc khổ. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, chứ dám làm lại chẳng có lấy một người… Chung quy giờ phút này mà dám chuyển sang bên ban xã hội, trừ phi là bởi vì “bó tay hết thuốc chữa” với các môn tự nhiên, hoặc là cực kỳ tự tin bản thân ở những môn xã hội, chứ không thì hành động này không phải để thử xem may mắn của mình cỡ nào, mà là muốn chết. Người phát tán tin tức, cũng tức là Tiếu Lang của chúng ta, giờ phút này đang dùng ngón tay ấn ấn chocolate, để trên mặt bàn đẩy qua đẩy lại. —Ăn, hay là không ăn, đây là một vấn đề. Vương Mân “Nếu như em không dám ăn cái đấy thì đem cho người khác đi.” Tiếu Lang “Tốt xấu gì cũng là người ta tặng quà sinh nhật a, cho người khác có vẻ như không được tốt.” Vương Mân “…Vậy đưa đây anh ăn cho?” Ngón tay của Tiếu Lang khựng lại, hai hàng lông mày cau có giãn ra, giống như là đã giải quyết được vấn đề gì đó cực kỳ phức tạp, cầm lấy chocolate dúi cho Vương Mân, thoải mái nói “Đây ~” Vương Mân “…” Chính mình không dám ăn lại cho anh ăn? Không lo lắng anh ăn rồi trúng độc sao? Thật xấu bụng… ☆ ☆ ☆ Vào tiết học cuối cùng của buổi chiều hôm đó, Vương Mân nhỏ giọng bảo Tiếu Lang “Tan học đừng đi căn-tin, chuông reo theo anh ra ngoài.” Tiếu Lang “Đi đâu?” Vương Mân cười cười “Bí mật.” Tiếu Lang thò tay nhéo nhéo thắt lưng Vương Mân “Nói hay không?” Vương Mân nắm lấy tay cậu, hạ giọng nói “Lát nữa em sẽ biết…” Hai nam sinh ngồi ở bàn trước mặt họ quay đầu lại trêu chọc “Hai người tâm sự nhỏ to gì thế, cứ thì thà thì thầm mãi, sợ người khác không biết được hai người cảm tình thân thiết hay sao a!” Một nam sinh ngồi ở dãy bên cạnh nghe được lời này, cũng xoay lại trêu đùa “Hai người họ thân với nhau cũng đâu phải ngày một ngày hai, Tiếu Lang ông nói thiệt đi, ông có phải bà xã của Vương Mân không a?” Tiếu Lang nghiêm mặt định phản bác lại, Vương Mân ho nhẹ một chút, cười nói “Nè, nói em là bà xã của anh kìa…” Phư… Những người ngồi cạnh đó nghe thấy phá lên cười ha ha “Ha ha, Tiểu Long Nữ, muội được gả đi hồi nào vậy a!” Tiếu Lang cả gương mặt đỏ bừng, gân cổ quát “Nói bậy bạ gì vậy! Tui mới là ông xã, còn người này là bà xã tui mới đúng!” Vừa nói, vừa khoát tay kéo bả vai Vương Mân xoay qua, giả vờ như đùa giỡn lưu manh nói “Bà xã ~~~” Vương Mân trả lời “Ừ.” Mọi người cười đến muốn điên lên, trong không khí học tập đầy căng thẳng mệt mỏi khó có được một lần điều tiết tâm tình như vậy, lập tức có vài người bắt lấy cơ hội trêu ghẹo bạo hơn. “Vậy hun cái đi! Hun một cái đi!” Tiếu Lang bị mọi người đồng loạt hét to cổ vũ, trong lòng lại cảm thấy do dự, đều “làm thiệt diễn thiệt” tới mức này rồi, nếu như không dám “hun” thì cảm giác có hơi… lằng nhằng, nhưng mà nếu “hun” thiệt, trò đùa này sẽ càng quá lố a… Đang rối rắm, cảm giác được Vương Mân hơi giật giật góc áo của mình, ý bảo mình “hun” đi. Tiếu Lang : được thôi, nếu anh dám chịu chơi như vậy, hun thì hun! Dưới những lời ồn ào la hét của người xung quanh, Tiếu Lang mím môi lại nhích gần sang Vương Mân, lại không ngờ Vương Mân đột nhiên đưa tay chắn ở trước ngực, ngăn ra khoảng cách giữa mình và Tiếu Lang. Bị…bị né tránh…! Vương Mân vẻ mặt mỉm cười nhìn Tiếu Lang, nhẹ giọng nói ra ba chữ “Nhóc lưu manh.” “Ha ha ha, Tiểu Long Nhân, Vương Mân người ta không thích kìa!” “Phải đó a, ban ngày ban mặt, làm sao có thể đi cường hôn người ta chứ!” “Muốn ân ái thì về nhà ân ái đi, ha ha ha…” Tiếu Lang “…” ☆ ☆ ☆ Chuông tan học vừa reng, Tiếu Lang bị Vương Mân kéo ra khỏi cổng trường, hai người chui lên taxi ngồi, Tiếu Lang hỏi “Còn không chịu nói sao? Bí cái gì mà mật vậy a!” Vương Mân vẫn là mỉm cười không nói, xe taxi chạy độ chừng mười lăm phút mới dừng lại, hai người rời khỏi xe, bước vào một con ngõ nhỏ, rẽ trái rẽ phải bảy tám lần, lại tiếp tục đi độ chừng mười phút, mới đến một căn tiệm nhỏ có một tấm bảng hiệu màu tiếm ——Góc nhỏ Ngọt ngào. Cửa tiệm khép chặt, chỉ có ánh sáng màu cam ấm áp tản ra từ cửa sổ thủy tinh hình trái tim. Tiếu Lang đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong tiệm, liền không khỏi cảm thán một tiếng “Wa!!!” Bên trong được trang trí thực sự rất xinh đẹp, quầy tiếp khách là một vòng cung thình tròn tựa như một gốc cây đại thụ, bàn dành cho khách ngồi không nhiều lắm, chỉ độ chừng bốn đến năm cái, có ghế mây, ghế gỗ, ghế đu, có cả vải mành, mỗi một khu vực đặt bàn đều được ngăn cách bởi một tấm mành trắng đục hơi trong suốt. Trong tiệm lúc này đã có ba đôi tình nhân đang ngồi, Tiếu Lang lúc này không biết chuyện sinh nhật của mình là đúng vào ngày lễ tình nhân Tây phương, cậu chỉ cảm thấy cửa tiệm này rất đặc biệt, bản thân giống như bước vào một thế giới ma pháp đầy mộng ảo. Thanh âm dương cầm êm tai, ánh sáng mờ ảo từ những ngọn nến, mành vải mông lung… (Mãi cho đến thật lâu về sau này, Tiếu Lang cùng Vương Mân bước qua rất nhiều thành phố khác nhau, những nơi ấy đều có rất nhiều những cửa tiệm xinh đẹp, nhưng chưa có nơi nào cho Tiếu Lang ấn tượng khắc sâu như nơi này) Vào niên đại bấy giờ, có được một cửa tiệm như vậy, tuyệt đối là có một không hai. Tiếu Lang cảm giác vừa mới mẽ lại vừa lãng mạn, nghe Vương Mân nói “Anh đã đặt bàn trước rồi, là sofa bên kia, em qua đó ngồi trước đi.” Giữa mùa đông có thể ngồi sofa sẽ làm cho người ta cảm thấy ấm áp vô cùng, Tiếu Lang thả phịch cả người ngồi xuống, đưa mắt liếc nhìn cảnh bên ngoài xuyên qua tấm mành bán trong suốt, bắt gặp Vương Mân đang lấy di động ra bước đến trước mặt đưa cho chủ tiệm xem, sau đó lại không biết nói gì với vị nữ chủ tiệm kia vài câu, Tiếu Lang chăm chú nhìn, vọng lại trong mắt cậu là bóng dáng cao ráo thành thục của thiếu niên, khoác bên ngoài áo khoác vải mềm, tản ra có đến bảy tám phần cảm giác người lớn. Chủ tiệm vẻ mặt mỉm cười đưa tay lật ra một quyển sổ ghi chép nho nhỏ nhìn, Vương Mân lại ở bên trên chỉ cái gì đó, thi thoảng hỏi vài câu, cuối cùng mới lấy ví tiền ra thanh toán. Tiếu Lang chăm chú không chớp mắt theo dõi Vương Mân, mãi cho đến khi Vương Mân vén lên mành bước đến gần bàn. Bỗng chốc từ đâu đó vẳng lên giai điệu của hộp âm nhạc, đinh đinh đang đang… Hai cặp tình nhân ngồi cách đó vài chiếc bàn rúc người sát lại gần nhau, nhỏ giọng thì thầm. Tiếu Lang tựa cả người hẳn vào trong lòng ghế sofa, hai mắt híp lại, vẻ mặt đầy thích ý. “Thích không?” Vương Mân hỏi. Tiếu Lang nói “Anh, lúc nãy anh thực là đẹp trai ghê a!” “Ồ,” Hai gò má Vương Mân hơi hơi ửng đỏ lên, hạ mi mắt xuống một chút cười nhẹ, hỏi “Đẹp trai chỗ nào?” Tiếu Lang “Cảm giác.” Vương Mân giống như không biết phải truy hỏi làm sao, tựa hồ có chút ngượng ngùng, Tiếu Lang cười cười, nói sang chuyện khác “Làm sao anh biết được chỗ này?” Vương Mân “Anh hai đề cử, ông ấy rành mấy chỗ như vậy lắm.” “Lãng mạn ghê a…” Tiếu Lang đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, lại hỏi “Lúc nãy anh nói với chủ tiệm gì vậy?” “Lúc sáng anh nhắn tin cho cô ấy đặt chỗ ngồi trước, lúc nãy đang xác nhận lại với cô ấy, sẵn tiện gọi bánh kem, thức uống cùng vài món ăn vặt.” Vương Mân nói “Đều là những món em thích.” Chờ tiệm đưa bánh kem lên, Vương Mân mới lấy ra hai cái nến hình số cắm vào bánh đốt lên, mới bảo Tiếu Lang ước rồi thổi nến. Mà trong tiệm lúc này cũng phối hợp tắt đèn đi cho hai người bọn họ, ánh sáng duy nhất phát ra từ hai chùm sáng trên nến chữ số “1″ và “7″. Tiếu Lang nhắm mặt lại, hai hàng lông mi thật dài trên mi mắt rũ xuống tạo nên bóng dáng nhu hòa. Ước xong rồi, cậu mới mở mắt ra, thổi một hơi tắt hai cây nến, Vương Mân nói “Sinh nhật mười bảy tuổi vui vẻ.” “Cảm ơn anh.” Tiếu Lang nói. Vương Mân ngồi xuống bên cạnh Tiếu Lang, hai người chen chúc ngồi trên cùng một chiếc ghế sofa, vừa ăn vừa trò chuyện. Thời gian trôi qua rất chậm, Tiếu Lang tựa vào cánh tay Vương Mân, vươn lưỡi liếm bơ nói “Nếu bây giờ nói cho người khác biết em là học sinh cấp ba, chắc chắn không ai tin.” Vương Mân “Ngày sinh nhật em thì em có quyền nhất, thả lỏng một chút đi.” Tiếu Lang chẹp miệng một cái, nói “Chờ thi đại học xong rồi, em liền mỗi ngày đều phải ăn chơi như vầy!” Vương Mân “…Ngày nào cũng như vậy, sẽ có ngày em ngán.” Tiếu Lang há miệng oạp một cái ăn hết mẩu bánh mà Vương Mân đút cho mình, nói “Không chán!” ☆ ☆ ☆ Đến tám giờ tối, cả hai người mới rời khỏi cửa tiệm nhỏ kia, sắc trời bên ngoài lúc này đã muốn đen hẳn, không khí tràn ngập từng trận gió lạnh. Tiếu Lang kéo chặt áo khoác trên người, Vương Mân nói “Cần anh cởi áo khoác của anh cho em mặc thêm không?” Tiếu Lang xì cười một tiếng, nói “Cởi gì mà cởi, nghe buồn nôn quá!” Cách tiệm “Góc nhỏ Ngọt ngào” không xa có mấy nhà trọ, ngoài cửa tiệm đặt một tấm bảng đen ghi rõ giá cả “Ba mươi tệ / phòng một người”, “Năm mươi tệ / phòng hai người”, “Sáu mươi tệ / phòng tiêu chuẩn”,,, Hai người vô cùng ăn ý hạ chậm cước bộ trước mấy nhà trọ kia, Tiếu Lang không lên tiếng, cậu biết rõ Vương Mân nghĩ cái gì, mà bản thân cậu cũng rất tò mò nếu mình cùng Vương Mân thuê phòng trọ rồi sẽ phát sinh những chuyện gì… Loại nhà trọ giá rẻ này không cần giấy chứng minh cũng có thể mướn phòng, mà hai người lại là nam sinh, cho dù vẫn còn là vị thành niên đi nữa, chủ nhà trọ cũng sẽ không cảm thấy có thể xảy ra cái gì. Những chuyện chưa từng làm qua có một loại hấp dẫn khó hiểu đối với bọn họ, máu trong thân thể không an phận mà lưu chuyển, hưng phấn kích thích đến đại não hai thiếu niên. Không muốn trở lại ký túc xá, muốn có được một không gian riêng tư của riêng hai người, dù cho không làm gì hết, chỉ là ôm nhau mà ngủ cũng được… Liệu có đủ can đảm để mạo hiểu một lần, nếm trải một chút hay không? “Về thôi.” Vương Mân nắm chặt tay Tiếu Lang, nói “Sau này sẽ có cơ hội.” Tiếu Lang “Ừ.” ☆ ☆ ☆ Sáng sớm hôm sau, Vương Mân ở phòng vệ sinh tập thể đụng phải Phương Húc ở phòng ký túc bên cạnh. Phương Húc vốn dĩ gầy ốm giống như chỉ có xương bọc da, lại trải qua một năm học này càng trở nên gầy khủng bố hơn, nhất là vào buổi sáng, cả người không có chút huyết sắc nào, hơn nữa cộng thêm đôi mắt thâm quần do thức đêm lưu lại, thoáng nhìn qua chẳng khác gì là cương thi. Cương thi không đáng sợ, nhưng cương thi nhìn bạn cười thì cái đó quá mức kinh dị rồi… Phương Húc ngáp dài một cái, không hề bị ảnh phản chiếu bộ dáng quỷ dị của mình trong gương hù đến chút nào, sau đó cậu chàng nhìn ảnh phản chiếu của Vương Mân trong gương cười một cái, dù cho Vương Mân lá gan lớn cỡ nào, cũng không thể ngăn được rùng mình một cái. Phương Húc “Sớm a.” thanh âm do “người cương thi” phát ra cũng khiến người khác cảm giác có một loại cứng ngắc như máy móc. Vương Mân thò tay vào túi lấy ra một khối chocolate Dove đặt trên bệ rửa mặt, nói “Nè, cho cậu bổ sung năng lượng đó.” Phương Húc “…” Vương Mân cầm khăn rửa mặt bước nhanh ra khỏi phòng vệ sinh tập thể, trong lòng thầm nghĩ : khi mà hai năng lượng hắc ám va chạm lẫn nhau, vector động lượng bằng không. (…) Cuối tháng hai, ủy viên tuyên truyền của lớp sau một hồi công tác tư tưởng từ trong phòng giáo viên trở về liền vẽ lên bảng đen một con số đếm ngược đến ngày thi đại học thiệt là lớn — khoảng cách đến kỳ thi đại học còn 99 ngày nữa. Con số được vẽ bằng màu sắc đỏ rực, nhìn thấy mà hoảng… Đầu tháng ba, ba trường của khu liên kết tổ chức thi thử, trên cơ bản là áp dụng hình thức mô phỏng theo kỳ thi đại học toàn quốc sắp diễn ra sau hơn ba tháng nữa, mà điểm số chấm bài cũng dựa vào tiêu chuẩn thi đại học mà chấm. Sau khi kết thúc cuộc thi, Tiếu Lang kết quả thụt lùi, 669 điểm, rớt xuống hạng ba toàn lớp, Vương Mân 687 hạng nhất, Nhạc Bách Kiêu 672 xếp hạng hai. Tiếu Lang cảm thấy áp lực rất lớn, cậu phát hiện ra một điều, muốn duy trì hạng nhất liên tục quả thực không hề là chuyện đơn giản, không đề cập tới Vương Mân đi, bởi vì Vương Mân vốn dĩ lợi hại vô cùng rồi. Điểm của mình cùng với tên Nhạc Bách Kiêu xếp hạng hai chỉ hơn kém nhau có ba điểm, tuy rằng thoạt nghe thì ba điểm có vẻ rất ít, chỉ cần cố gắng làm đúng thêm một cái đề trắc nghiệm liền có thể bù vào, nhưng mà như vậy lại hơn kém nhau đến một thứ hạng khiến cho Tiếu Lang nhận phải đả kích rất lớn. Ngoại trừ việc này ra thì, Tiếu Lang còn phát hiện, xếp hạng tư không phải là mấy học sinh xuất sắc ngoan giỏi quen thuộc mọi khi, mà là người trước giờ thành tích vốn bình thường lại không có gì đặc sắc, Phương Húc! (quả nhiên là do sức mạnh của chocolate sao?) Trừ bỏ ba người đứng đầu ra thì, những người xếp hạng tư đến hạng mười cơ hồ đều là bị thay đổi hoàn toàn, mà Cổ Hâm học kỳ trước tỏ ra nổi bật vô cùng giờ phút này chả biết lặn tới tận đâu rồi… Đối với kết quả này, hết thảy mọi người đều mang trong lòng cảm xúc khác nhau, không những phải không ngừng cổ vũ bản thân tiếp tục cố gắng hơn nữa, lại còn phải lo lắng người khác cố gắng hơn chính mình, nếu như lười biếng, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện thêm một Phương Húc thứ hai thứ ba nữa… Để rồi đến sát trước ngày thi đại học diễn ra, mới chợt giật mình phát giác bản thân đã muốn lùi xuống thứ hạng kém cỏi nhất lớp. Trần Dư Lâm chuyển sang ban xã hội, không biết thành tích như thế nào nữa… Tiếu Lang vốn cũng có hơi quan tâm, nhưng mà hiện tại tự mình cũng lo không xong, tâm tình vô cùng buồn bực cũng không có thời gian đâu mà đi hỏi nữa. Nhưng lại không ngờ, máy ngày sau trên lớp, chủ nhiệm lại chủ động nhắc đến chuyện của Trần Dư Lâm —— cô nàng kia trong kỳ thi liên kết giữa ba trường lần này đạt được thành tích hạng nhì toàn khối! Chủ nhiệm còn nói, khi Trần Dư Lâm xin chuyển sang ban xã hội thì nhận được phản đối gay gắt từ phía nhà tường, nhưng bản thân cô nàng lại kiên trì, cho nên nhà trường cân nhắc xem xét thành tích lần này của Trần Dư Lâm rồi mới có quyết định cuối cùng được. Hơn nữa, danh sách báo danh thi đại học đã được nộp lên từ trước, nếu như muốn sửa chữa, buộc lòng phải vận dụng quan hệ “cửa sau”, cho nên lúc trước mới không nhắc tới chuyện này với ai.” Bất quá, sự thật chứng minh một điều, là một học sinh trung học, nhất là một học sinh năm ba, thành tích có thể nói lên hết thảy. Vương Mân an ủi Tiếu Lang, để cậu điều chỉnh tâm trạng mình để đối mặt với thành tích của mình một cách bình thản, coi như lần này không tiến bộ cũng không thụt lùi, duy trì nguyên trạng, liền sẽ cảm thấy tính ra cũng không chênh lệch gì nhiều. Tuy là nói như vậy, nhưng Tiếu Lang lại chẳng thoải mái lên được chút nào. Có lẽ do bản thân lúc nhàn nhã thoải mái hưởng thụ nghỉ tết mừng năm mới thì người khác đều liều mạng mà ôn tập cũng không chừng, cũng có thể lần đó sinh nhật mình và Vương Mân hẹn nhau ra ngoài đi chơi vui vẻ, người khác lại âm thầm thức đêm làm bài cũng không chừng… Ai, nói tóm lại là do bản thân lười nhác thôi… Tiếu Lang căng thẳng thần kinh, độ chừng hơn một tuần trôi qua mới có thể điều hòa tâm trạng rối rắm này, tiếp tục hăm hở tiến lên. ☆ ☆ ☆ Qua một đoạn thời gian, Hoa Hải xảy ra một sự kiện lớn. Một học sinh năm ba bên ban xã hội gặp tai nạn xe cộ lúc trở về nhà vào dịp cuối tuần. Loại tin tức mà bình thường chỉ có thể thấy trên TV cùng với báo chí, thế nhưng lại phát sinh trên người một bạn học cùng trường với mình, quả thực đúng là làm người ta rất rung động! Bất quá, mọi người nghe rồi cũng chỉ là cảm giác hoảng sợ một chút, sau đó lập tức liền thấy chuyện cũng chẳng liên quan tới mình, lại tiếp tục bình thường trở lại. Vương Mân nhận được tin này là vào ba ngày sau đó, là do đội trưởng đội bóng rổ đương nhiệm, một học sinh đàn em năm hai, đến tìm Vương Mân nói, hi vọng tất cả những đồng đội trong đội bóng rổ năm ba có thể đi tham gia lễ truy điệu của Kim Ất Tử. Vương Mân hoảng sợ, hỏi “Người gặp tai nạn là Kim Ất Tử.” Hóa ra, người gặp tai nạn kia vậy mà lại là người mà mình quen biết! Anh chàng năm hai nọ thoạt nhìn có điểm tiều tụy, nói “Đúng vậy, bọn em nghe xong cũng không tin được, là chủ nhiệm của anh ấy đi tìm tụi em, ba mẹ ảnh cùng với chị gái của ảnh bảo là khi còn sống ảnh rất thích xem bóng rổ, hi vọng chúng ta toàn đội có thể đi gặp ảnh lần cuối.” Khi còn sống… Tiếu Lang đứng bên cạnh Vương Mân, nghe những từ ngữ mà cậu học sinh đàn em năm hai nói ra, lần đầu cảm thấy một cái từ trước giờ vẫn cảm thấy hoang đường, có thể được nói ra một cách nghiêm túc như vậy. Hình tượng nói nhiều lại đầy sức sống hoạt bát của Kim Ất Tử vẫn còn vô cùng rõ ràng kia, nhưng là cậu ấy lại bị tai nạn xe cộ tàn khốc cướp đi sinh mệnh, cướp đi tuổi trẻ… Lễ truy điệu cử hành vào ngày chủ nhật, Vương Mân, Triệu Vu Kính, Tiếu Lang đều đi tham gia. Vương Mân mua một bó hoa tulip cùng hoa cúc, Triệu Vu Kính với Tiếu Lang thì hùn tiền mua một ít hoa quả. Nhà Kim Ất Tử không ở trong nội thành C thị, có một chút như là nông thôn làng xóm, từ Hoa Hải khởi hành phải chuyển xe bus công cộng đi đến trạm xe khách của trung tâm, sau đó lại phải chuyển sang xe du lịch hoặc xe Trung Ba đi một lúc mới có thể đến nơi. Những thành viên của đội bóng rổ Hoa Hải tập họp lại rồi mới cùng nhau đi, bước đến trước một tòa nhà chung cư, nhìn thấy dưới lầu đều là học sinh Hoa Hải, phần lớn là bạn học cùng lớp của Kim Ất Tử, còn có vài vị giáo viên đương nhiệm các môn. Có vài nữ sinh đang ôm nhau khóc nức nở, những đứa trẻ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, mặc dù có thể coi như đã trưởng thành, nhưng cũng không thể nào chấp nhận nhanh như vậy chuyện một người bạn học sớm chiều ở cạnh nhau đột nhiên biến mất như vậy. Nghe nói chiếc xe Trung Ba mà Kim Ất Tử ngồi lúc đó chạy trên đường quốc lộ ngoại thành tông phải một chiếc xe tải chạy ngược chiều trên đường, hơn mười hành khách trên xe ngay tại chỗ tử vong. Tiếu Lang nghe thấy mà hai lòng bàn tay run rầy đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm, hóa ra… cái chết cách chúng ta thật sự rất gần, rất gần…
|