Người Tình Thực Nghiệm
|
|
Tôi đương nhiên lắc đầu, kệ nó là quỷ con tinh nghịch gì gì đấy, dù sao thì nhất định cũng không phải là thứ gì tốt.
Nhĩ Bạch là tên mới của tôi, là do Nhĩ Triết và anh Nhĩ Sâm cùng đặt đó, vì Nhĩ Triết bảo hiện giờ tôi như một tờ giấy trắng, thuần khiết không một vết bẩn, anh hi vọng tôi mãi mãi vẫn cứ ngây thơ như vậy, còn anh Nhĩ Sâm thì nói do tôi trắng bệch không khác gì tờ giấy, thế nên hai người mới quyết định đặt tên này cho tôi. Hiện tại, tôi là đứa em nhỏ nhất của họ, tuy vẫn chưa có giấy phán quyết của tòa án, nhưng họ đối xử với tôi rất tốt, giống như người một nhà vậy.
“Nhĩ bạch …… không phải …… rùa con tinh nghịch ……” [2] Vì trong đầu vẫn còn rất nhiều kí ức ngày trước của cậu con trai, nên nói chuyện đối với tôi không khó khăn bằng việc cử động cơ thể linh hoạt. Tuy vẫn chẳng dễ dàng gì, nhưng đã nắm được bí quyết phát âm, mô phỏng cách nói chuyện của người khác đã không phải vấn đề gì quá lớn, chỉ là nếu muốn tôi nói chuyện trôi chảy thì hãy còn khó lắm.
Chị Vy Vy ngây ra một hồi, sau đó cười phá lên. “Là quỷ chứ không phải rùa, nghe cậu nói chuyện đúng là một thú vui lớn trong đời, vậy mà cậu cứ ngang bướng nhất định phải đợi Vương tiên sinh đến mới chịu mở miệng. ”
Tôi chau mày lại khó hiểu. Quỷ? Rùa? Đâu khác nhau gì mấy, đáng để cô ấy cười đến vậy à?
“Nhĩ Bạch phải thường xuyên nói chuyện thì mới có thể nói lưu loát, sao em lại có thể chỉ nói chuyện với mình anh vậy chứ ?” Nhĩ Triết gõ nhẹ lên trán tôi, theo phản xạ tôi lấy hai tay bắt lấy ngón tay của anh ấy, sau đó bỏ vào miệng gặm. Ngón tay của anh to hơn của tôi nhiều, thoang thoảng mùi thuốc lá xen lẫn hương hoa từ nước rửa tay, nhưng không hề có vị gì cả.
“Anh cũng biết em tạm thời không thể sửa được thói quen xấu này, may là anh rửa tay trước khi vào đây, không thì cơ thể này chỉ việc cắn ngón tay anh thôi là đã ăn vào biết bao nhiêu vi khuẩn rồi.” Anh thở dài rồi nắm nhẹ cằm tôi rút tay về, không biết từ đâu biến ra thanh sô-cô-la đút vào miệng tôi thay thế.
Tôi ngồi gặm cái thanh ngòn ngọt này một cách vui vẻ, điều tốt thứ hai khi trở thành con người đó chính là có thể ăn được rất nhiều rất nhiều thứ khác nhau mà sau đó vẫn không bị đau bụng, trong đó tôi thích nhất chính là những món ngòn ngọt như thế này. Mỗi lần Nhĩ Triết và anh Nhĩ Sâm đến thăm đều sẽ mang một ít cho tôi, nhưng bác sĩ nói không được ăn quá nhiều sẽ không tốt cho cơ thể, nếu không như thế thì tôi thật muốn bữa nào cũng được ăn thứ này.
“Tình trạng hôm nay thế nào?”
“Cũng không tệ, chính là phải đợi anh đến, nếu không thì vốn dĩ ……” Câu tiếp theo, chị Vy Vy có hơi chút ngập ngừng, nhưng dường như Nhĩ Triết đã hiểu ý của cô nên gật đầu để cô nói tiếp. “Ngoài ra thì nửa thân trên của cậu bé phục hồi nhanh hơn nửa thân dưới, có lẽ đây là kết quả từ việc cậu bé phải nằm trên giường suốt nhiều năm, phiền phức hơn nữa là tứ chi vì tác hại của thuốc mà sau này sẽ để lại di chứng, độ co cứng còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, bởi vì không phải tự nhiên mà thành nên tạm thời vẫn chưa tìm được biện pháp phục hồi.”
“Nếu không phục hồi được thì sẽ thế nào?”
“Hoạt động ngày thường sẽ không ảnh hưởng, tuy nhiên vì cơ bắp không cách nào phối hợp được tín hiệu từ các dây thần kinh truyền tới, cho nên nhiều lúc não phát ra tín hiệu, cơ thể tiếp nhận nhưng không thể thực hiện. Lấy một ví dụ đơn giản, thông thường trong lúc chạy bộ, có một số người rất dễ bị vấp ngã, ngoại trừ vấn đề giữ thăng bằng thì còn vì sự hoạt động của não bộ nhanh hơn hai chân, vốn vào thời điểm đó chân phải tiến lên một bước, nhưng trước đó một chân khác vừa mới chạm đất, nói cho đơn giản thì người ta gọi đó là tay chân không đồng nhất.”
|
“Tôi đã hiểu được đại khái, cũng tức là có nhiều sự việc mà đại não nhận định rằng có thể làm được nhưng thực ra thì cơ thể rất khó để thực hiện, tình trạng thường gặp nhất chính là lúc chạy bộ chỉ cần chạy hơi nhanh một chút cũng dễ dàng vấp ngã phải không?”
“Không sai, tuy không phải tổn hại gì lớn nhưng vẫn phải cẩn thận chú ý, hạn chế không đến gần những chỗ nguy hiểm, lên xuống cầu thang, qua đường … những loại hoạt động này chú ý một chút là được rồi.”
Tôi chớp chớp mắt, những gì họ nói chắc có đến một nửa là tôi không hiểu, bởi vì cái gì mà cơ cắp co cứng vân vân, những lời này vào trước kia lúc còn làm thực nghiệm, những người mặc Blouse trắng vẫn thường hay nói. Tôi còn nhớ mỗi lần họ nhắc đến thì cậu con trai đều phải đưa tay ra để họ tiêm hết dịch thể trong ống tiêm vào cơ thể cậu, một lúc sau cậu con trai sẽ lộ ra nét mặt không thoải mái.
Khôi Khôi nói không sai tí nào, những thứ đó làm cơ thể cậu con trai không khỏe.
Lúc tôi còn đang trầm tư suy nghĩ thì cuộc trò chuyện giữa Nhĩ Triết và chị Vy Vy đã kết thúc, một người mặc áo blouse trắng không biết từ lúc nào đã đứng giữa hai người, tôi nhìn hắn ta đưa cho chị Vy Vy cái mâm bằng sắt, tôi cố gắng thoát ra khỏi cái tổ ấm áp thoải mái, nắm lấy tấm chăn ở chân che người lại.
Tôi biết người mặc áo blouse trắng ấy là ai, Nhĩ Triết bảo người đó là bác sĩ chuyên môn của tôi – Phỉ Diệu Quang, mỗi lần hắn xuất hiện đều không có việc gì tốt, không phải đem theo một đống kim chích thì bắt tôi phải uống thuốc đắng đắng.
Áo blouse trắng = người xấu.
“Nhĩ Bạch, mau ra đây, phải tiêm thuốc rồi uống thuốc thì cơ thể mới khỏe lại được.” Giọng nói dễ nghe của Nhĩ Triết ở trên len lén thôi miên tôi, nhưng mà tâm lý sợ đau và sợ đắng đã lớn hơn sự quyến rũ, tổ ấm nho nhỏ của anh, em cũng không cần nữa, giọng nói thì càng không cần nói.
“Vương tiên sinh, không được đâu, ngày nào mà chẳng như thế …… ” Vẫn là sức mạnh thô lỗ quen thuộc đó kéo tấm chăn dễ thương của tôi ra, làm tôi bị phơi bày dưới mắt của kẻ xấu, trước hết là kéo bộ đồ phẫu thuật ra để lộ cái mông cuả tôi rồi tiêm vào hai mũi, sau đó lại kéo tay tôi tiêm vào một mũi.
Đau đau! Đau đau đau!
Trên thế gian này có chú chuột nào tội nghiệp như tôi không, ngày nào cũng phải tiêm thuốc với uống thuốc?
“Oa~~~~” Nước mắt lã chã rơi nhưng tôi không dám giãy giụa, lần trước người xấu nói nếu như động đậy thì đầu kim sẽ bị giữ lại trong da thịt không lấy ra được, sau đó mỗi lần chỉ cần tôi nhúc nhích một cái là nó sẽ chích một cái, chích một cái, mới nghĩ đến cảnh tượng đó thôi là cơ thể tôi run đã lên cầm cập.
“Ngoan! Đừng khóc! Chút xíu sẽ hết thôi mà! Đợi tiêm thuốc và uống thuốc xong, anh dắt em đi tản bộ có chịu không?”
|
“Oa oa ~~~ gạt người ta ……” Tôi càng khóc lớn hơn. Tôi biết tiêm xong thuốc, uống xong thuốc, nửa tiếng tiếp theo sẽ phải truyền nước biển, anh tưởng tôi là chuột thì dễ bị gạt lắm à? Chuột cũng biết ghi nhớ sự dạy dỗ đó.
“Không gạt em mà, thật đấy! Bác sĩ nói hôm nay không cần truyền nước biển, vả lại còn có thể đưa em đi chơi xa một chút, Nhĩ Bạch chưa thấy qua con cá phải không? Ở đây có một cái ao rất lớn, bên trong có nuôi rất nhiều rất nhiều cá đó nha!”
Cá?
Tôi chớp đôi mắt còn đọng nước, không kiềm được nỗi hiếu kì, từ chiếc gối ngước đầu lên nhìn nụ cười dịu dàng của anh.
“Một loại động vật bơi qua bơi lại dưới nước, rất đẹp, ăn được nữa, đợi lúc dạ dày em có thể chứa được nhiều thứ hơn, anh mới dẫn em đi ăn được không nào?”
Cá?
Một đứa chưa từng nhìn thấy những loài động vật khác là tôi cùng với một người không có cơ hội tiếp xúc với động vật là cậu con trai, trong ký ức của một người một chuột hợp lại không hề có sự tồn tại của loài sinh vật này. Hiện giờ trong đầu tôi chỉ có thể nghĩ đến hình ảnh một đống chuột đang bơi qua bơi lại trong nước, cá …… là chuột bơi trong nước à?
Chuột không ăn chuột đâu.
“Uống thuốc nào, thuốc này không đắng lắm đâu, em xem này, nó với loại thuốc đắng đắng lần trước không giống nhau, đúng không?”
Ừhm! Lần trước là thứ bột phấn màu vàng, lần này là màu vàng vàng sáng sáng cơ.
“Không đắng?”
“Không đắng.”
“Xem cá?”
“Uống xong cái này thì đi.”
Tôi hé miệng, ngoan ngoãn để anh đút uống mấy viên thuốc có vẻ ngọt ngọt, tôi còn muốn liếm thêm vài cái, Nhĩ Triết liền vội vàng đưa nước đến bên miệng để tôi nuốt vào.
“Ngọt ngọt, muốn nữa.” Tôi không thoả mãn mà kéo kéo tay anh.
“Thứ ngọt ngọt ăn xong sẽ biến thành đắng đắng, không mau nuốt xuống thì sẽ đắng lắm, đắng lắm đấy.”
“Thật à?”
“Thật mà, nên lần sau phải nhớ uống thuốc xong phải mau chóng uống nước rồi nuốt vào nhé.”
“Ghét nuốt lắm.” Chuột không nuốt đồ đâu, vả lại cũng không ực một cái uống nước vào, lúc lần đầu uống thuốc này, cả phòng bệnh bị tôi phá đến điên đảo, bởi vì tôi chỉ biết liếm liếm nước trong ly, không biết phải làm sao để nuốt viên thuốc đắng đắng vào, cả miệng đều đắng ngắt nói không nên lời.
“Bây giờ biết uống nước rồi, không khó chịu nữa đúng không? ”
Tôi do dự một hồi, thành thật gật đầu, tuy vẫn không thích, nhưng đã không khó chịu như lần đầu tiên, vả lại giờ thuốc còn ngọt ngọt nữa.
“Vậy lần sau anh không ở đây, Nhĩ Bạch cũng sẽ ngoan ngoãn uống thuốc phải không?”
Tôi do dự ………
Lại do dự ………
Vẫn còn do dự ………
|
“Thôi được rồi, chúng tôi chịu rồi, nhìn bộ dạng đau khổ của cậu ta kìa, giống như trừ anh ra thì chúng tôi ai cũng sẽ hại cậu ta vậy, lần sau vẫn đợi anh đến mới tiêm rồi cho cậu ta uống thuốc vậy!” Bác sĩ Phỉ nhìn tôi, không vừa lòng bảo.
Áo blouse trắng = người xấu.
Người xấu tất nhiên sẽ hại tôi, tôi mới không chịu cho ông đút đâu.
“Đừng trách cậu ta, chắc là cậu ta đối với mấy người khoác áo bác sĩ như mấy anh không có ấn tượng tốt, tôi nghĩ đó là ấn tượng tạo thành ở phòng thực nghiệm lúc trước, nhất thời khó có thể thay đổi. ”
“ Cái này chúng tôi biết, nhưng nhìn bộ dạng của cậu ta, nếu không phải hai má đến nay vẫn chưa có tí thịt nào, chắc chắn sẽ bị véo cho đỏ như cà chua vậy. ”
Tôi phồng hai má lên nhìn ông ta, cảm giác lành lạnh làm tôi quyết định bò về tổ ấm thoải mái của mình, sau đó quay đầu ngủ tiếp.
“ Nhìn! Nhìn nữa thì tròng mắt rớt ra đấy, cũng không nghĩ nghĩ mình bây giờ giống như cái đầu lâu vậy, ngay cả mí mắt cũng không biết chạy đâu rồi, rớt ra rồi ta không giúp cậu gắn vào lại đâu. ”
Hừ! Gạt tôi, tròng mắt mới không rớt ra, mắt tôi lúc trước còn tròn hơn bây giờ, chưa bao giờ rớt ra.
“ㄟ! Không bị gạt! Chẳng lẽ trong đầu cậu quả thật có chứa đồ à? ” Vừa nói, bàn tay chỉ dùng để chích thuốc vừa đưa qua định sờ đầu tôi, tôi gấp gáp kéo bộ đồ vest của Nhĩ Triết ra chui người vào gói lại.
“ Được rồi, đợi một lát cậu ta lại khóc cho xem, lần này anh tự dỗ đó, tôi đưa cậu ta đi dạo, thời gian làm kiểm tra vẫn như cũ hả? ”
“ Bốn giờ, nhớ đừng để cậu ta ăn đồ sau ba giờ. ”
“ Tôi biết rồi, Nhĩ Bạch, mau ra đây, như vậy sao anh bế em được? Anh thật không cách nào bế trái banh to vậy được, thật không biết em sao cuộn mình lại như vậy được nữa. ”
Tôi cười cười, đây là thiên tính bản lĩnh của chuột, mọi người tất nhiên học không được …… nhưng mà lúc trước làm rất dễ dàng, bây giờ có chút khó khăn vả lại không thoải mái lắm, chân chân không chạm vào mặt mặt.
“Cá!”
“Được rồi, chúng ta đi xem cá.”
“Ha ha!”
“Ha! Ngay cả đi xem cá cũng có thể khiến em cười thành vậy, đúng là đứa ngốc mà.”
“Nhĩ Bạch không phải đồ ngốc.” Tôi biết nghĩa của hai chữ này, vì chị Vy Vy thường mắng tôi như vậy.
“Được được, không phải đồ ngốc, em thông minh nhất rồi được chưa!”
“Cá!”
“Được rồi, được rồi ……”
***
Sân bệnh viện rất lớn, ngoại trừ ao nước ra, trên bãi cát còn có nơi đặt xích đu, trên bãi cỏ có mái đình, còn có rất nhiều cây lớn lớn nhỏ nhỏ, lúc tôi với Nhĩ Triết đến, trong sân đã có rất nhiều người mặc đồ của bệnh nhân còn có y tá đang ở đâu đó đi dạo tắm nắng, nhưng mà có tôi không giống nhất,tuy tôi không cách nào đi được, nhưng có Nhĩ Triết bế tôi, trên người cũng không mặc nhiều đồ như họ, là cái áo dài rất thoải mái, trong áo không có gì cả, bời vì tôi không thích mặc một đống đồ, nên cái quần bên trong sớm đã bị tôi cởi xuống lén lén quăng ở gầm giường.
Theo Nhĩ Triết cùng ngồi trên tảng đá bên ao, chỉ cần nghiêng người là tay có thể chạm vào nước trong đó, tôi ở trong nước mò rồi mò, muốn bắt thứ đang bơi qua bơi lại trong nước lên.
Thì ra cá không giống chuột cũng không giống người, có con rất to, có con nhỏ xíu, có con đen đen, có con trên người có rất nhiều màu sắc, hai bên tay dẹp dẹp, không có móng cũng không có đầu ngón tay, chân chân càng kì lạ, chì có một sợi vậy không có đầu ngón chân với móng.
Thứ lạ quá.
Nhưng nhìn hình như là rất ngon.
Nhĩ Triết nói chúng ăn được ……
“ A! Nhả ra! Nhĩ Bạch, nhả con cá ra! ”
Đáng ghét thật!
Không dễ dàng gì bắt được một con cá nhỏ, tôi nghĩ là có thể ăn rồi, đương nhiên là nhét nó vào miệng, nhưng mà không những không ngon, còn nhúc tời nhúc lui trơn trơn rất buồn nôn, không cần Nhĩ Triết banh miệng tôi ra, tôi cũng tự mình nhả xuống nước.
|
Con cá về đến nơi có nước một chốc là bơi đến nơi không nhìn thấy, tôi cũng bị Nhĩ Triết bế về phòng vệ sinh ở bệnh viện, bị ép súc miệng mấy lần.
“ Nhĩ Triết gạt người ta, cá không ăn được ……. ” Tôi rưng rưng nước mắt khiếu nại, cảm giác con cá lúc nãy nhúc nhích trong miệng vẫn còn, xém tí nôn cả những thứ đã ăn trong bụng ra.
Không biết đây là lần than thở thứ mấy trong ngày, Nhĩ Triết lấy khăn tay ra giúp tôi lau lau miệng lau lau mặt,sau đó về ngồi ở phòng nghỉ ngơi.
“ Cá không phải ăn như vậy đâu, lần sau lúc em muốn ăn những thứ chưa ăn qua, hỏi anh một tiếng trước được không? Xém tí bị em hù chết. ”
Không phải ăn như vậy,đồ ăn không phải chỉ cần nhét vào miệng là ăn được à?
Nhớ đến hạt dưa quỳ ngon ngon với trái vải mấy hôm trước ăn ……
“ Phải bóc vỏ trước à? ”
Khẳng định tôi không cảm giác sai, Nhĩ Triết nhất định lại than không ra tiếng, bữa nào tôi cũng phải học theo, nghe Khôi Khôi nói, việc than thở đại khái là biểu tình mà chỉ có nhân loại mới có, ngày nào đó chuột mà biết than thở, khẳng định sẽ bị bắt đi nghiên cứu.
“ Thôi được rồi! Phải cạo vẩy trước …… tức là bóc vỏ, sau đó làm chín mới ăn được, lúc trước em ăn cháo mặn, trứng chưng, bánh pudding, đều là đồ phải nấu qua, trước khi nấu đều không thể ăn trực tiếp được. ”
………
Tôi cảm giác chân mày của tôi cũng nheo lại theo anh ấy.
Rắc rối thật, vẫn là hạt dưa quỳ với trái vải tiện hơn, táo không gọt vỏ cũng có thể ăn trực tiếp, cũng không cần nấu.
Nhưng mà bánh pudding với trứng chưng cũng rất ngon.
“ Nấu ra sao? ” Tôi muốn học, như vậy có thể ăn được đồ ngon.
“ ……… ”
“ Nấu ra sao? ” Tại sao không nói?
A a! Lại than thở rồi! Lại than thở rồi!
“ Nhĩ Bạch, em học làm sao phân biệt cái nào ăn trực tiếp được, cái nào không ăn trực tiếp được trước quan trọng hơn, nếu không có một ngày tim anh tê cả buổi đấy. ”
“ Tại sao? ”
“ Anh không muốn nhìn thấy một thằng nhỏ miệng sùi bọt mép, nguyên nhân là vì thức ăn trúng độc hay cách ăn thức ăn không đúng, rất xấu hổ đó. ”
Miệng sùi bọt mép!
Chuột mà miệng sùi bọt mép thông thường đều là lúc sắp chết!
“ Rất xấu hổ ý là sẽ chết hả? ” Vậy tôi sẽ không ăn đồ tùy tiện nữa, miệng sùi bọt mép nhất định là chết rất đau đớn, tôi muốn ôm lấy hạt dưa quỳ chết trong tổ ấm mới thoải mái.
“ …… Ý cũng gần như vậy …… ” Đột nhiên, Nhĩ Triết cười lên, bế tôi lên hôn lên mặt tôi, lần trước tôi len lén xem tivi, hôn hôn là động tác hai người cùng nhau giao phối mới làm.
Mặt đỏ đỏ.
Hiện giờ hình như chưa phải là mùa giao phối.
Nhưng mà có chút vui vui, Nhĩ Triết muốn giao phối với tôi đó!
Khôi Khôi nói, loài chuột chúng tôi mỗi khi giao phối xong có thể sinh ra một đống chuột con, vậy …… vậy ……
“ Nhĩ Triết …… ”
“ Sao rồi? ”
“ Anh muốn giao phối với em không? ”
Nụ cười trên mặt của Nhĩ Triết đột nhiên cứng lại, ngay cả tròng mắt nhúc cũng không nhúc nhìn tôi.
“ Tại sao hỏi như vậy? ”
Sao giọng nói nghe lạ lạ? Nhưng mà vẫn rất hay, tôi không ngại.
“ Bởi vì anh hôn em đó! ”
“ Khục ! Khục! ”
“ Nhĩ Triết cảm rồi à? ” Giọng này tôi biết, khi cơ thể không khỏe bị cảm, chúng tôi cũng phát ra tiếng giống vậy.
|