Cấm Cung
|
|
Hắn quỳ gối nằm sấp xuống, đối diện với hạ thân của hoàng đế, còn hoàng đế nằm ở trên giường sờ sờ phân thân mềm rũ xuống của hắn hoặc xoa nắn mông hắn….
“Hoàng thượng…” Tống Bình An thật rất muốn khóc.
“Nhanh chút ít, bằng không trẫm nhịn không được sẽ dùng đến chỗ đó của ngươi!”
Tuy tư thế hiện tại vô cùng xấu hổ, nhưng hoàng đế đương nhiên không chút nào quan tâm, sự uy hiếp trong lời nói căn bản không có một điểm thuận miệng.
Dục vọng ngạnh nhiệt của hoàng đế cơ hồ chĩa thẳng vào mặt hắn, Tống Bình An bất đắc dĩ, nhắm chặt hai mắt cầm lấy nhục bổng, há mồm ngậm vào.
Nếu ngậm không đủ sâu, hoàng đế sẽ lên tiếng cảnh cáo, nếu có một chút phân thần, ngón tay dính đầy nhuyễn cao mai nhập trong cơ thể sẽ dùng móng tay cọ cọ lên nội bích như là trừng phạt___ Tống Bình An cảm thấy như thế còn thống khổ hơn cả chịu cực hình, chẳng những phải chuyên tâm hầu hạ hoàng đế định lực mười phần, còn phải ứng phó với kích thích không ngừng truyền đến từ hạ thân đang bị người trêu chọc.
“Nuốt vào!”
Tận khi cái miệng đã mỏi nhừ, rốt cục mới làm cho hoàng đế tiết ra nguyên dương, trọc dịch sặc ở trong đang muốn nhổ ra, một câu mệnh lệnh lạnh như băng lại làm Tống Bình An vội ngậm miệng, khó khăn nuốt xuống. Lúc hoàng đế kéo hắn lại gần xem xét, thấy đôi mắt hắn hồng hồng nhuộm kín một tầng hơi nước, cũng không biết là do bị sặc hay vì cảm thấy ủy khuất.
Khóe môi hoàng đế cong lên, lấy khăn lau đi một ít trọc dịch dính trên mặt hắn, sau đó hôn hôn hắn.
“Bình An, ngươi so với lần trước tiến bộ thêm chút ít a. Ngươi xem, phía dưới ngươi cũng bị trẫm làm thành rất nhu nhuyễn.” Nói, ngón tay từ phía trước lướt qua phân thân hơi ngẩng đầu đi xuống dưới, trực tiếp cắm vào chỗ mềm mại nóng ấm kia, mạnh đút vào vài cái, dẫn tới Bình An khó chịu lại giãy dụa.
“Hoàng thượng….”
“Bình An có phải sắp không chịu được?”
Hoàng đế ôm lấy hắn, ghé vào tai hắn nói nhỏ, đồng thời tách ra hai chân để hắn giạng chân ngồi trên người mình, một tay thăm dò vào phía sau tiếp tục mở rộng dũng đạo đã mềm mại ẩm ướt, một tay còn lại không nhẹ không nặng cầm nam cái đã hơi giương lên của hắn, dùng thủ pháp vô cùng điêu luyện tiến hành xoa nắn, rất nhanh khiến Tống Bình An suýt nữa tiết ra.
Sàng thượng chi thuật cũng là một loại mị thuật, dùng mị thuật mê hoặc lòng người khiến người đó đối mình trung tâm cũng là một trong những thủ đoạn của Diệp Hoa. Chỉ cần y cảm thấy người nọ có giá trị lợi dụng, ở trên giường y đều sẽ dành vài phần tâm tư, nếu chỉ đơn thuần là phát tiết, thì sai cung nữ cùng thái giám đem người chuẩn bị tốt đặt lên giường, trực tiếp tiến vào, phát tiết xong là tức khắc rời đi.
Lúc trước, một trong bốn vị đại thần là văn thần Triệu Lâm Chi đem nữ nhi dâng cho hoàng đế, ý đồ muốn dùng nàng tới kiềm chế hoàng đế, biến y thành con rối của mình, như vậy sẽ càng có lợi thế cùng ba đại thần khác tranh đoạt. Kết quả, nữ nhi của hắn bị hoàng đế Diệp Hoa mê hoặc, nguyện ý vì y phản bội gia tộc của mình, đem chứng cứ phạm tội của Triệu Lâm Chi nhất nhất giao cho Diệp Hoa.
Về phần đơn thuần tiết dục, trước mắt chủ yếu là hai nữ nhân được tuyển ra từ hậu cung, cũng là phi tử xem như đủ điều kiện có thể vì hoàng gia sinh hạ người nối dõi.
Hoàng đế được chuyên môn huấn luyện, nên kỹ thuật tất nhiên người thường không thể so sánh, nhưng khi đối mặt với Bình An, y có thể giữ tỉnh táo hay không lại là vấn đề khác, sở dĩ hết sức ôn nhu trấn an hoặc khiêu khích, hoàn toàn không phải vì lợi dụng, mà đơn giản chỉ là muốn nhìn hắn dục hỏa thiêu đốt, hai mắt mơ màng rên rỉ ra tiếng.
Nhớ tới Bình An vừa nãy nói tới cái chết, hoàng đế cũng là một hồi ngây ngẩn. Y không rõ tình cảm của mình đối với Bình An rốt cuộc là gì, nhưng cho tới tận bây giờ y đều không nghĩ tới việc muốn hắn chết. Lúc trước, khi Tần Nghi biết đến sự tồn tại của Bình An, khi y nghĩ tới sự tình bại lộ Bình An sẽ phải chết, thậm chí còn đối Tần Nghi nổi lên sát ý.
Rốt cuộc là vì sao, Diệp Hoa trước mắt còn không biết, tạm thời cũng chưa phải là lúc nghĩ tới chuyện này ___huống chi, bọn họ còn có thời gian để suy nghĩ.
Y đã nói sẽ không để hắn chết, hoặc có một ngày đối hắn chán ghét, thì cứ như vậy để hẳn rời đi a.
Trong tay nóng lên, cúi đầu xem xét, người nọ đã kiềm chế không được mà tiết ra, giờ phút này chính đang nhũn người tựa vào vai y kịch liệt thở dốc, về sau lại phát giác không đúng, sau khi tạm lau qua tay, nâng cằm hắn lên mới biết, thì ra nước mắt một mực bị hắn cố gắng giữ lại trong mắt, dưới kích thích mãnh liệt khi dục vọng được phát tiết cuối cùng cũng chảy xuống.
Bị phát hiện mình khóc, Bình An cảm thấy vô cùng mất mặt, gò má cũng phiếm hồng, dùng sức cúi đầu xuống tranh thủ lấy tay lau lau nước mắt.
Không hiểu sao lại cảm thấy bộ dáng này của hắn thật quá đáng yêu, hoàng đế thấy hạ thân xiết chặt, dục vọng ngạnh lên khẽ cọ vào đùi hắn. Bình An phát hiện ra kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, hoàng đế híp lại con ngươi tràn ngập dục hỏa, khóe miệng gợi lên thành một đường cong, tức thì hơi nâng người hắn lên, nhắm ngay huyệt khẩu mềm mại, dùng sức tiến vào cúc huyệt đang co rút đóng mở, xông thẳng tới chỗ sâu trong.
Tư thế ngồi mặt đối mặt, dưới thể trọng dồn ép, dục vọng hoàng đế tiến vào chỗ sâu nhất khiến da đầu Bình An run lên, không đợi hắn thích ứng, hoàng đế đã nhanh chóng không ngừng công kích khiến hắn không thể nói nổi một câu đầy đủ.
Nếu so sánh, lần đầu tiên với kỹ nữ thanh lâu chỉ vì tiền mà hiến thân, Tống Bình An đã cho rằng giao hoan chẳng qua cũng chỉ là như thế, mà cái gọi là tiêu hồn thực cốt chỉ là mọi người khoa trương. Nhưng khi cùng với hoàng đế, hắn cảm nhận được không chỉ có tiêu hồn thực cốt, bị trêu chọc, bị xâm phạm, có đôi khi thậm chí chỉ là một cái vuốt ve nhẹ nhàng, cũng làm cho hắn toàn thân run rẩy, máu trong người nháy mắt sôi trào, cảm giác kịch liệt đến không thể tưởng tượng làm hắn khó có thể kiềm chế mà nghẹn ngào khóc cầu.
Trước đây, ngay cả trong giấc mơ hắn cũng chưa từng mơ chính mình sẽ lõa thân bị một nam nhân khác mạnh bạo xâm phạm, đùa bỡn, cái nơi ngay cả hắn cũng còn chưa từng thấy rõ, bị không ngừng xâm lấn chiếm cứ, mà hắn chỉ có thể như nữ nhân, bất lực trương hai chân mặc người quan khán.
Nơi không phải chuyên dùng để hoan ái, mỗi lần qua đi đều lưu lại thống khổ khó nói, còn trong quá trình thì cảm thụ khác thường cùng đau đớn xen lẫn vào nhau, hình thành một loại cảm giác vừa thống khổ vừa vui sướng, dần dần khiến người ta sa vào, sau đó từ từ mất đi ý thức.
Mỗi lần hắn cho rằng đã đến đỉnh, nhưng kế tiếp, cảm thụ hoàng đế tạo ra cho hắn lại trở nên hoàn toàn bất đồng, cũng sẽ làm hắn một lần lại một lần mất đi khống chế, toàn thân nóng rực khao khát đến hận không thể lớn tiếng khóc lên.
Tra tấn, tra tấn, cũng không chỉ là tra tấn, một ít thanh âm rên rỉ không thể ức chế bật ra khỏi miệng, bên trong cũng bao hàm vô tận vui thích.
Định lực của hoàng đế thật sự rất tốt, hắn đều đã tiết hai, ba lượt, mà hoàng đế vẫn còn lù lù bất động, mỗi lần đều khiến Bình An nhịn không được hoài nghi, trầm mê trong dục vọng không lẽ chỉ có mình hắn. Lại một lần nữa bị xâm phạm đến mức hôn mê, ở phía sau, hoàng đế đổi tư thế ôm hắn ngồi dậy, để hắn nằm trên giường, nâng eo lên, đặt một cái gối mềm ở bên dưới, tách ra hai chân, một tay thăm dò vào hạ thân đã gần như tê liệt của hắn, tay còn lại thì nắm lấy phân thân đã tiết qua hai lần giờ đang ủ rũ mềm xuống.
Lần đầu tiên thì bị ôn nhu đối đãi, lần thứ hai tại công kích sâu trong thân thể cộng thêm không ngừng chà xát vào cơ bụng rắn chắc của hoàng đế mà tiết ra, lúc này đây, động tác của hoàng đế có chút thô bạo, không lưu tình chút nào mà vuốt ve, thậm chí còn lôi kéo, thành công làm cho người đang hôn mê dần dần bị đau tỉnh.
“A….Hoàng…thượng….”
Tống Bình An đau đến mức muốn nhanh nhanh khép lại hai chân, thế nhưng nửa người dưới bị hoàng đế chặn ở giữa, không cách nào làm được, hắn cố hết sức động thân chuyển về phía trước, muốn tránh ra, lại bị hoàng đế đặt tay trên lưng giữ chặt lại, tất cả cố gắng của hắn tức thì như muối bỏ biển.
“Thể lực Bình An sao lại thành kém? Trẫm lần thứ nhất còn chưa ra đâu.”
Hoàng đế tại phía sau hắn cười khẽ, thanh âm giống như thường, nhưng cẩn thận lắng nghe, vẫn có thể nhận ra chút trầm thấp khàn khàn.
“Hoàng thượng…”
“Đêm vẫn còn rất dài, Bình An..”
Ngữ hết, phân thân nóng rực cứng rắn nhất động đánh thẳng vào dũng đạo chật hẹp sớm dưới công kích của y cùng nhuyễn cao trước đó mà trở nên vô cùng mềm mại.
“Ách….”
Thế công mãnh liệt làm Tống Bình An khó chịu nắm chặt đệm chăn phía dưới.
“Lại một lần nữa vì trẫm khóc lên a, Bình An..”
Nói hết câu, hoàng đế lại tiếp tục công chiếm cùng tra tấn thân thể mê người nhiễm thượng một tầng mồ hôi mong mỏng của người dưới thân, dùng thủ đoạn khiến cả kỹ nữ dâm đãng nhất cũng phải khóc rống cầu xin tha thứ, lại chỉ vì muốn nghe tiếng khóc không thể kìm nén của hắn.
Hoàng đế càng không ngừng biến đổi tư thế. Tống Bình An thân vi hộ vệ trải qua nhiều năm huấn luyện nên cơ thể khá mềm dẻo, nhưng đôi khi vẫn có điểm miễn cưỡng, thậm chí còn bị bức bày ra đủ loại tư thế khó có thể tưởng tượng.
Dưới đủ loại thủ đoạn của hoàng đế, Tống Bình An lần đầu tiên kêu khóc, khóc cầu tha thứ, nhưng bất luận như thế nào, hoàng đế đều sẽ tiếp tục, kể cả khi hắn đã bất tỉnh còn dùng mọi cách ép tỉnh, rồi lại tiếp tục lăn qua lăn lại, Tống Bình an cuối cùng kêu khóc đến khàn cả giọng.
|
Khi hoàng đế cuối cùng cảm thấy mỹ mãn tiết ra trong thân thể đã đầy trọc dịch của hắn, Tống Bình An bị tiêu hao thể lực nghiêm trọng sớm đã hôn mê, nước mắt đọng thành vệt dài trên mặt, môi bị mút cắn đến sưng đỏ, thân thể chằng chịt dấu hôn cùng vết cắn, từ huyệt khẩu mềm mại nóng ấm rút ra, còn có thêm một dòng chất lỏng trắng đục tùy theo đó chảy ra ngoài.
Hoàng đế mệt mỏi xoay người nằm bên cạnh hắn, sau khi nghỉ ngơi đủ, liền chống cằm cẩn thận ngưng mắt nhìn người nằm bên.
Thật là một người hết sức bình thường, ngoại trừ thân thể rèn luyện được coi như là đáng khen, thêm cả cá tính chất phác, những cái khác thật sự có thể nói là cái gì cũng kém. Thế nhưng, bất kể là chỗ đó, nhiều hơn hoặc thiếu, có lẽ đều làm cho hoàng đế mất đi hứng thú.
Bởi vì tướng mạo xinh đẹp hay tính cách khôn khéo, cũng không phải là Tống Bình An.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Diệp Hoa ôm Bình An đang mê man đi tắm. Lần này y xem như đem người lăn qua lăn lại quá độ, thậm chí còn hơn cả lần đầu tiên, làm cho lúc tắm rửa ngay cả mí mắt hắn cũng không động đậy một cái.
Sở dĩ lăn qua lăn lại như vậy, nguyên nhân vì sao thì chính y cũng không rõ, chỉ là đối với chuyện Tây Địch lần này, cuối cùng vẫn không thể không hướng Thái hoàng thái hậu lĩnh giáo, khiến trong lòng y buồn bực không thôi.
Y càng muốn thoát khỏi sự khống chế của hai người kia, thì lại càng không trốn khỏi ảnh hưởng của các nàng, là do các nàng hiểu y quá rõ, hay do y thật không thể hiểu nổi các nàng?
Ngay từ đầu chỉ là muốn trêu chọc Bình An một chút, nhưng không ngờ lại mất đi lý trí, đến khi thanh tỉnh, mới phát hiện chính mình đem người lăn qua lăn lại tới mức hôn mê.
Lau khô thân thể cho cả hai, sau đó ôm Bình An quay về giường, đệm chăn nhàu nhĩ đầy vết bẩn lúc trước đã được thay toàn bộ.
Diệp Hoa nhẹ nhàng đặt người xuống giường, kéo chăn ấm qua đắp kín, rồi mới qua loa khoác vào trường bào, liền đi ra ngoại điện gọi Tần công công tới.
“Hậu đình của hắn có chút sưng đỏ, ngươi đi tìm xem có thuốc trị liệu gì hay không.” Lúc tắm rửa cho Bình An thì y phát hiện, tuy chưa tới tình trạng quá mức thê thảm, nhưng vẫn thật khiến Diệp Hoa nhíu mày lo lắng. Y trước giờ đều có chừng mực, còn chưa từng xuất hiện loại tình huống này, cho nên cũng không biết thứ thuốc nào có thể trị liệu.
Tần công công nghe vậy, hơi sửng sốt một lát: “Vạn tuế gia, Thái y viện xác thực có loại thuốc chuyên dụng, thế nhưng thuốc này là thuốc quý, được điều chế từ rất nhiều dược liệu khan hiếm, chỉ dành riêng cho phi tử được sủng ái hoặc có mang long tử, hơn nữa cũng không có tác dụng phụ. Về phần một ít thuốc dùng…”
Không đợi Tần công công nói hết, Diệp Hoa đã không cần nghĩ ngợi nói: “Lấy loại thuốc tốt nhất tới!”
Tần công công nhanh chóng khom người lui xuống.
“Là, tiểu nhân lập tức đi làm.”
Rất nhanh Tần công công đã cầm thuốc quay lại, lúc về, còn mang theo một vài vật khác, cũng nhất nhất bày ra cho hoàng đế xem.
“Vạn tuế gia, tiểu nhân đi lấy thuốc còn thỉnh Thái y tư vấn một chút. Thái y nói cho tiểu nhân, nam nhân đối chuyện này không giống nữ tử, lâu ngày sẽ xuất hiện tình trạng nới lỏng vô lực. Nếu muốn đạt được hào hứng, thì dùng ngọc thế này thấm vào nước thuốc, bình thường nhét vào chỗ đó, có tác dụng bảo dưỡng cùng thấp nhuận.”
Nghe Tần công công nói, Diệp Hoa không khỏi cầm căn ngọc thế nhỏ, độ dài ước chừng bằng một cây trâm cài lên cẩn thận quan sát, sau đó đặt xuống, đối Tần công công nhếch môi cười: “Tần công công, ngươi thực có lòng.”
“Đây là bổn phận của tiểu nhân.”
Tần công công hiện tại mặc dù là tổng quản thái giám, nhưng vì hoàng đế tương đối tín nhiệm hắn, phàm là chuyện hoàng đế không muốn người khác biết, tương tự như những việc vặt thường ngày, đều nhất nhất qua tay hắn xử lý.
“Trước lấy đi thấm thuốc a, chờ trẫm gọi lại trình lên.”
“Là.”
Tần công công bưng những vật đó rời đi. Diệp Hoa liền cầm thuốc về giường, cẩn thận bôi cho hắn, cuối cùng mới thỏa mãn ôm hắn chìm vào giấc ngủ.
Đêm qua bị lăn qua lăn lại quá độ, sáng nay vẫn còn ngủ say, ai ngờ lại bị Hoàng đế lâm triều trở về tiếp tục dày vò, sau lưng còn bị kiên định hữu lực xỏ xuyên qua, Tống Bình An thật muốn hôn mê thêm lần nữa, đợi khi hoàng đế cuối cùng đem trọc dịch nóng hổi rót vào thân thể hắn, Tống Bình An ngay cả khí lực động đậy một ngón tay cũng không còn.
Vị hoàng đế tinh lực dư thừa hơi hơi nghỉ ngơi liền ôm hắn gặm gặm cắn cắn, lại một lần nữa thêm vô số dấu vết lên thân thể vốn đã chằng chịt hôn ngân của hắn.
Hoàng đế không an phận dần dần trượt tay xuống chỗ hậu đình, Tống Bình An nghĩ y lại muốn lăn qua lăn lại mình, đang lúc tuyệt vọng thì giọng nói ôn nhu của hoàng đế truyền đến: “Hiệu quả của thuốc quả nhiên không tồi, hôm nay cũng đã tiêu sưng nhiều rồi.”
“Ân.” Hoàng đế không biết đang suy tư điều gì, ngón tay dừng lại ở chỗ đó, nhẹ nhàng thăm dò vào bên trong, từ tốn thiển nhập khinh xuất theo tiết tấu như chơi đùa.
Đột nhiên, thân thể nóng rực áp trên người hắn nháy mắt rời đi, Tống Bình An không hiểu ra sao, nhìn hoàng đế qua loa sửa sang lại y phục hỗn loạn của mình liền rời đi nội điện.
Tẩm cung hoàng đế tuy rộng lớn xa hoa, nhưng nếu ngoại điện không cố ý hạ thấp giọng, bên trong nội điện vẫn có thể nghe thấy được. Tống Bình An nghe thấy hoàng đế gọi Tần công công tới, sau đó nói là đem vật gì đó trình lên?
Đến khi hoàng đế quay lại, trên tay bưng một cái khay gỗ, đợi khi hoàng đế đặt cái khay xuống đầu giường, thấy rõ những thứ bên trong, hắn lại càng không rõ là để làm gì.
Hoàng đế nhìn vẻ mặt hoang mang của hắn nở nụ cười, vuốt cái mông cong cong của hắn, ngón tay thăm dò vào huyệt khẩu nhỏ hẹp.
“Giúp ngươi bảo dưỡng chỗ này. Trẫm vừa rồi đã hỏi kỹ Tần công công về cách dùng, cũng không có gì phiền phức, sinh hoạt hằng ngày cũng chỉ cần đem căn ngọc thế nhúng qua nước thuốc rồi nhét vào, bởi vì rất nhỏ, sẽ không ảnh hưởng đến hành động. Hiện tại ngọc này đã nhúng qua nước thuốc, chỉ cần nhét vào là được.”
Nói xong, hoàng đế cầm khăn nhúng vào nước ấm, đầu tiên là nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên người hắn, sau đó dùng ngón tay dẫn ra hết trọc dịch bên trong, cuối cùng chà lau sạch sẽ.
Thấy hoàng đế cầm tiểu ngọc thế, Tống Bình An vội vàng giãy dụa: “Hoàng thượng….”
“Đừng sợ, sẽ không đau nhức. Chỗ đó của ngươi ngay cả trẫm cũng có thể đi vào, căn ngọc thế nhỏ như vầy tất nhiên là không có vấn đề.” Hoàng đế dùng giọng điệu tán thưởng trần thuật, nhưng lại làm Tống Bình An cảm thấy xấu hổ hận không thể đào hố chui xuống.
Hoàng đế liền thừa dịp hắn vùi mặt vào trong chăn, dùng ngón tay khiêu mở động khẩu nhỏ hẹp, cẩn thận nhét ngọc thế vào, sau đó xem xét thật kỹ, thấy không có gì khác thường mới thở ra một hơi mà buông tay, cũng tại cái mông của hắn vỗ vỗ vài cái.
“Được rồi. Trẫm đã sai Tần công công chuẩn bị xong ngọc thế đã tẩm thuốc, còn có ba cái ngọc thế như vậy nữa, ngươi mang về thay phiên sử dụng. Nhớ rõ nhất định phải dùng, mỗi ngày đều dùng, nếu để trẫm biết ngươi dám kháng chỉ bất tuân, thử xem trẫm làm thế nào trị ngươi!”
Hoàng đế biết rõ tính cách của Bình An, cho dù nói với hắn làm như vậy mới có lợi cho hắn, hắn cũng sẽ bởi vì ngượng ngùng hoặc không tiện mà không làm theo, cho nên khuyên bảo thế nào cũng không hữu dụng bằng một câu mệnh lệnh.
Quả nhiên, vừa nghe hoàng đế nói xong, Tống Bình An lộ vẻ vô cùng không muốn, nhưng cũng đành khẽ cắn môi, không thể làm gì hơn là gật đầu, trầm thấp trả lời: “Là.”
|
Chương 7 – thượng:
Bởi vì thân thể Bình An không khỏe, hoàng đế không giống như trước sai Tần Nghi lập tức đưa hắn về, nhìn sắc mặt hắn vẫn không tốt, liền bảo hắn tiếp tục nghỉ ngơi. Tống Bình An xác thực mệt mỏi không chịu nổi, cũng không nói lại được hoàng đế, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nằm ngủ trên long sàng.
Đang ngủ, hắn bị hoàng đế Diệp Hoa đánh thức, một luồng hương khí xông vào mũi, mở mắt ra nhìn, hoàng đế chính đang bưng bát sứ họa hình sen xanh, thổi nguội thìa cháo trắng đưa tới bên miệng hắn.
Tống Bình An kinh sợ muốn ngồi dậy tiếp nhận cái bát trong tay hoàng đế: “Hoàng thượng, thỉnh để tiểu nhân tự mình dùng.”
Hoàng đế tránh tay của hắn, không vui trừng hắn một cái: “Cho ngươi ăn thì mau ăn, đừng lề mà lề mề lãng phí thời gian của trẫm, trẫm còn một đống lớn chính sự còn chưa xử lý đâu!”
Tống Bình An bị lời này làm nghẹn họng, chỉ đành nằm im tại chỗ, khi thìa kề sát bên môi thì vô thức há miệng nuốt vào. Thấy hắn nghe lời như thế, hoàng đế không khỏi mím môi khẽ cười, chính lúc ấy thì Bình An nhìn thấy, sửng sốt, sau đó thìa cháo thứ hai đưa tới, ngây ngốc nuốt vào.
“Ăn ngon?”
Vội vàng nuốt hết cháo trong miệng, Bình An thành thật trả lời, “Ăn ngon.”
Gạo nhà hắn so với gạo này hoàn toàn không cách nào so sánh được, cháo vào miệng nhuyễn hương tràn đầy, nuốt vào bụng vẫn vô cùng thơm ngát. Lúc ăn Tống Bình An vẫn chưa ý thức được, ăn xong hắn mới nhớ tới, hắn cư nhiên lại ăn ngự thiện! Đây là trừ bỏ hoàng tộc cũng chỉ có công thần mới có tư cách nhấm nháp mỹ vị nhân gian a!
Mặc dù chỉ là một bát cháo, nhưng ăn ngon đến mức Tống Bình An khẳng định nếm qua một lần tuyệt đối sẽ không bao giờ quên, với thân phận của hắn lại được ăn nó, đã xem như là tam sinh hữu hạnh. Khi đó, Tống Bình An vì chuyện này mà cảm khái không thôi cũng hoàn toàn không thể ngờ được, hắn lại sẽ một đường ăn ngự thiện đến già.
Tốc độ ăn của Tống Bình An trước giờ rất nhanh, một bát cháo nho nhỏ chỉ một lúc đã ăn xong, hoàng đế bưng cái bát trống không hỏi hắn còn muốn ăn không?
Nhớ tới hoàng đế nói qua y còn chính vụ cần xử lý, mới ăn chưa được một phần ba no bụng, nhưng Tống Bình An vẫn vội vã lắc đầu: “Hoàng thượng, tiểu nhân no rồi.”
Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn một cái, lấy cái thìa gõ nhẹ vào thành bát, thâm ý cười: “Trẫm nhớ rõ Tống hộ vệ mỗi lần ăn phải ăn ba bát đầy mới có thể no bụng, lần này sao lại ăn ít như vậy?”
Không ngờ hoàng đế ngay cả chuyện này cũng rõ như lòng bàn tay, Tống Bình An vừa mới ‘khi quân phạm thượng’ lập tức ngây ra.
Hoàng đế xoay người sang chỗ khác lại múc thêm một bát hương cháo nữa.
“Tần công công nói giờ ngươi không khỏe, ăn nhiều không tốt, cho nên chỉ có thể ăn thêm một bát.” Dứt lời, lại thổi nguội một thìa cháo đưa tới bên miệng hắn.
Tống Bình An ngơ ngác nhìn hoàng đế vẻ mặt thản nhiên, cuối cùng ôn thuận há miệng ăn.
Một bát cháo rất nhanh lại hết, lần này hoàng đế không uy tiếp, mà buông bát dìu hắn đi ngủ, giúp hắn đắp chăn, nhìn hắn chợp mắt sau, mới đứng dậy rời đi.
Giường quá mềm, Tống Bình An ngủ không quen rồi lại vì mệt mỏi không chịu nổi mà đầu óc mơ màng hỗn độn như mộng như ảo, nhiều lần hắn mở to mắt, xuyên thấu qua bình phong mỏng mảnh, có thể thấy hoàng đế ngồi bên bàn ở cách đó không xa, chấp bút phê duyệt từng quyển từng quyển tấu chương.
Có đôi khi, sắc mặt y lộ vẻ phẫn nộ, xem lướt qua một lần rồi vứt tấu chương sang một bên. Có đôi khi, là biểu tình ôn hòa, tỉ mỉ chấp bút phê xuống. Có đôi khi, trên mặt y lại hiện lo âu, hồi lâu không động….
Tống Bình An không biết những việc hắn nhìn thấy là thật, hay là mộng, chỉ cảm thấy hoàng đế như vậy vô cùng chân thật, khác xa với ngày thường cao cao tại thượng, mỗi một biểu hiện của hoàng đế, đều thật sâu khắc vào nội tâm trước nay luôn luôn bằng phẳng không chút gợn sóng của hắn.
Chờ khi hắn tỉnh lại thì đã đến khuya, hoàng đế đã không ở, một đống lớn tấu chương trên bàn cũng đã biến mất. Tần công công như là tính toán thời gian chuẩn xác tiến vào, nhìn Bình An xuống giường lẳng lặng mặc xong quần áo, mới lấy ra mảnh vải màu đen.
Khi còn bé cùng bạn đồng lứa chơi trốn tìm, bọn họ không ai chịu làm quỷ, chỉ có Tống Bình An không so đo nhận làm, đương con mắt bị bịt kín, trước mắt một mảnh đen kịt, ban đầu hắn còn kinh hoảng bất an, nhưng thành quen sau lại không có việc gì.
Hiện tại Tống Bình An cũng đã quen bị bịt kín đôi mắt, xuất nhập cung điện hùng vĩ xa hoa này.
Đối với việc Tống Bình An thỉnh thoảng sẽ biến mất một, hai ngày, Cổ Tư Kỳ đương nhiên rất kỳ quái, nhưng nhớ tới lời Tần công công đã nói trước đây, có nghi hoặc đến mấy hắn cũng chỉ có thể dằn xuống đáy lòng, nếu ngày nào đó Tống Bình An đang trực lại đột nhiên biến mất, hắn còn có thể tại khi những hộ vệ khác tới hỏi thăm thì tùy tiện tìm cái cớ trả lời qua loa.
Hôm nay thấy Tống Bình An sắc mặt mệt mỏi tới tìm hắn báo danh, Cổ Tư Kỳ còn như thường lệ vỗ vỗ bả vai Tống Bình An nói: “Tần công công là tổng quản thái giám, trong cung, trừ Hoàng thượng cùng vài vị chủ tử chốn hậu cung, địa vị của hắn là cao nhất. Ngươi vất vả cố gắng làm chút ít việc cho hắn, qua không lâu, định là có thể thăng chức, có khi còn có thể thăng lên thị vệ!”
Trong hoàng cung chuyện xấu xa nào chẳng có, trung tâm cả nước, cung điện rộng lớn tụ tập vô số trân phẩm nhân gian, đồng thời cũng tụ tập tất thảy tăm tối. Thời gian Cổ Tư Kỳ phục vụ trong cung không phải ít, chuyện được tận mắt nhìn thấy còn nhiều hơn Tống Bình An, hắn khẳng định việc Tần công công sai Tống Bình An làm không phải chuyện tốt đẹp gì, bởi vì chuyện tốt thì đâu cần phải giấu giấu diếm diếm. An ủi Tống Bình An, đồng thời trong lòng hắn cũng không tránh khỏi vì người thành thật như Bình An mà lo lắng, chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, tất nhiên là càng ít người biết càng tốt, sau khi xong việc, Tần công công có diệt khẩu hay không, vẫn còn rất khó nói.
Đương nhiên những điều đó Cổ Tư Kỳ cũng không nói ra, trong lòng hắn, hy vọng Tống Bình An không có việc gì có phần lớn hơn, dù sao Tần công công mặc dù thân cư cao vị, thanh danh cũng không tồi, dưới tay hắn, còn chưa từng phát sinh kiện oan sát nào.
Nghe đội trưởng nói vậy, tâm tư Tống Bình An cùng Cổ Tư Kỳ không ngờ lại không mưu mà hợp, chính là không cần biết có thể thăng chức hay không, cuối cùng có thể còn sống hay không còn là một vấn đề.
Cho dù hắn tin lời của hoàng đế, y sẽ không giết hắn, nhưng Thái hậu?
Những lời Tần công công nói, Tống Bình An một mực không dám quên.
Diệp Hoa vốn định chờ Bình An tỉnh lại, thế nhưng tấu chương do Lễ bộ Thượng thư dâng lên nhất thời làm y hỏa khí bừng bừng, xem đến trang cuối, y thiếu chút nữa đã xé nát tấu chương. Vứt tấu chương xuống đất, y đứng dậy đi qua đi lại vài lần, cuối cùng không còn tâm trí phê duyệt tiếp, liền gọi người vào đem tấu chương trên thư án cất đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, y sai người chuẩn bị ngọc liễn, ngồi lên đó đi thẳng đến Từ Ninh cung. (ngọc liễn = kiệu, xa giá của vua)
|
Khi y đến là giờ Thân bảy khắc (15-17h), trời đã xế chiều, Thái hậu cùng Thái hoàng thái hậu đều ở trong phòng, nhấm nháp tân trà mới được ngự cống, trên bàn bày một vài món điểm tâm tinh xảo cùng chút ít hoa quả tươi ngon.
Hoàng đế giá lâm làm hai vị trưởng bối không hẹn mà cùng buông chén trà nhỏ trong tay, mặt mày tươi cười đón chào, hoàng đế cũng giả khuông giả dạng hành lễ vấn an. Nếu chỉ nhìn cảnh này, người ngoài đều sẽ cho rằng tổ tôn mẫu tử ba người thật sự là hòa hợp, yêu thương.
Đợi ba người cùng ngồi xuống, Thái hoàng thái hậu hướng cung nữ phân phó: “Còn không mau dâng trà cho Hoàng thượng, tân trà vừa mới ngự cống này hương vị không tồi đâu.” Đối hoàng đế, nàng cười nói: “Hoàng thượng trăm công ngàn việc, vất vả quốc sự, sợ là không có thời gian chậm rãi phẩm trà, hôm nay hiếm khi được rảnh rỗi tới vấn an ai gia cùng mẫu hậu ngươi, liền nhân dịp này hảo hảo nếm thử.”
Dứt lời, nàng cầm lấy mấy món điểm tâm đặt tới trước mặt hoàng đế.
“Biết nam nhân các ngươi không thích đồ ngọt, nhưng ăn một ít cùng với trà, cũng khá ngon.”
Diệp Hoa chờ trà dâng lên, mở nắp nhẹ nhấp một ngụm, cầm lấy một khối bánh đậu xanh bỏ vào trong miệng.
“Hoàng tổ mẫu nói không sai, điểm tâm này xứng với trà, hương vị thật vô cùng tốt.”
Thái hoàng thái hậu cũng cầm lấy chén trà từ tốn xuyết một ngụm, ý hữu sở chỉ nói: “Có điều nha, dù cho ăn gì đó, cũng phải có người biết cách thưởng thức mới được.”
Thái hoàng thái hậu nói xong, trong phòng ba người địa vị tôn quý nhất thiên hạ liền im lặng không một tiếng động. Diệp Hoa chờ giây lát, thấy hai vị trưởng bối trước mặt đều một bộ sẽ không chủ động mở miệng, đơn giản tự nói trước.
“Hoàng tổ mẫu, hôm nay trẫm đọc được một quyển tấu chương.”
“A?”
Thiên hạ to lớn, sự tình mỗi ngày rất nhiều, tấu chương chất cao như núi, có cái gì có thể kỳ quái?
“Là tấu chương của Lễ bộ Thượng thư Hách Liên Nguyệt.”
“A.”
Vẻ mặt thái hoàng thái hậu không nóng không lạnh, chỉ có Thái hậu nãy giờ im lặng là thoáng liếc mắt nhìn nhi tử của mình.
Thu hết thần sắc của hai người vào trong đáy mắt, Diệp Hoa rũ mắt nhẹ nhàng cười: “Hách Liên Nguyệt nói năm nay quốc sự liên tiếp gặp khó khăn, giờ chiến sự đã dừng đúng là lúc nên chấn hưng quốc gia, nhưng dân chúng hiện tại lại đắm chìm trong không khí tang thương, nếu cuối năm tổ chức một lần điển lễ long trọng, định có thể thổi tan được úc khí____ Hắn đề nghị, trẫm có thể nhân dịp này phong hậu, một là hậu vị trống không đã lâu, hai lại có thể hưng thịnh quốc khí, nhất cử lưỡng tiện.”
Thái hoàng thái hậu nghe vậy, vui vẻ vô cùng, không khỏi khen: “Thật sự là chủ ý hay1”
Diệp Hoa lại thầm cười lạnh.
“Hoàng tổ mẫu không biết việc này? Hách Liên Nguyệt là do ngài một tay đề bạt đi lên, trẫm còn tưởng rằng là do lão nhân gia ngài an bài.”
Thái hoàng thái hậu nghe y nói, chậm rãi thu hồi sắc mặt vui mừng, buông chén trà nhỏ nhìn Thái hậu bên cạnh. Giống như đoán ra cái gì, Thái hoàng thái hậu bỗng nhiên cười cười, lấy khăn lụa khẽ lau khóe miệng, đối mặt hoàng đế: “Hoàng thượng, ngươi cũng biết, hai năm qua ai gia đã không hỏi chính sự, ngươi chất vấn như vậy không khỏi quá mức rồi? Hách Liên Nguyệt đúng là do ai gia một tay đề cử, thế nhưng hắn làm chuyện gì cũng không thể đều nhất nhất thông báo ai gia a? Hơn nữa việc này, ai gia cảm thấy rất tốt, hậu vị cứ để không như vậy, cũng không phải chuyện tốt. Chờ sang năm, Hoàng thượng cũng đã mười tám, cũng nên có một nữ nhân đứng ra quản lý hậu cung.”
Dứt lời, quay đầu về phía Thái hậu, Thái hoàng thái hậu cười nói: “Nguyệt Nga, ngươi nói có đúng hay không?”
Thái hậu đã gần bốn mươi nhưng mỹ mạo vẫn diễm lệ như xưa mỉm cười gật đầu: “Mẫu hậu nói rất đúng.”
Nếu hai nữ nhân này đều gật đầu, sự tình về cơ bản xem như định rồi, thế nhưng chính vì biết rõ như vậy nên Diệp Hoa mới buồn bực, địa vị y đứng đầu thiên hạ, mà ngay cả hôn sự của mình cũng không làm gì được các nàng, quốc gia đại sự, kẻ làm hoàng đế là y còn bao nhiêu phần có thể tự chủ?
Diệp Hoa cũng cười, đáy mắt lại lộ ra tầng tầng hàn ý.
“Không biết Hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu nhìn trúng được người nào?”
“Tuyển người? Đương nhiên là xem ý tứ của hoàng thượng.” Thái hoàng thái hậu nhón một miếng điểm tâm, lại nhẹ nhàng buông, phủi phủi bột bánh dính vào tay. “Bất quá, dẫu sao cũng là quốc mẫu, gia thế, tướng mạo, nhân phẩm nhất định phải chọn người tốt nhất, không thể mất quốc thể, cũng không thể vi phạm tổ chế.”
“A.” Diệp Hoa hơi hơi chau mày. Chiếu theo yêu cầu này sàng lọc, còn lại sẽ không được vài người, giờ phút này, trong lòng Diệp Hoa cũng đã rõ ràng.
Thái hậu tại lúc này đột nhiên nói: “Nếu Hoàng thượng không có người thích hợp để chọn, cũng có thể tại triều đường hỏi một chút ý kiến của các vị đại thần.”
“Trẫm đã biết.” Trên triều đình đại đa số đều là người của các nàng, nếu tới đại điện hỏi, kiểu gì chẳng như nhau, người được chọn tất vẫn là một số người đó.
Hoàng đế dù sao cũng là tôn nhi của mình, Thái hoàng thái hậu hơi liếc một cái cũng có thể nhìn ra sắc mặt y không vui, yên lặng thu vào đáy mắt, nâng chén trà lên nghĩ nghĩ, nói: “Hoàng thượng, chính bởi ngươi là quốc quân, nên chuyện không thể như ý mới nhiều nhất.”
“Hoàng tổ mẫu nói rất đúng.”
Nhìn y tám phần cũng không nghe lọt, Thái hoàng thái hậu lơ đễnh cười, tiếp tục uống trà. Thấy Thái hoàng thái hậu không nói thêm gì nữa, Thái hậu lúc này mới lên tiếng: “Hoàng thượng, ngươi dần dà trưởng thành, rất nhiều chuyện nên làm, không nên làm tất phải hiểu rõ, đừng để Hoàng tổ mẫu ngươi lại phải lo nghĩ. Nhiều ngày nay ngươi vì quốc sự khó khăn mà phiền lòng, ai gia cũng không nói nhiều. Ai gia hiện giờ trông coi hậu cung, rất nhiều chuyện xem tại đáy mắt, hoàng thượng có bao nhiêu lâu không triệu người thị tẩm? Hoàng đế ngày trước cũng không liên tiếp vài tháng đều độc túc Càn Thanh cung. Lưu chiêu nghi năm trước sinh hạ trưởng công chúa cho ngươi, ngươi ngoại trừ khi nàng sinh ra đến nhìn qua một cái, còn có đến xem lần thứ hai?” (độc túc: ngủ một mình)
|
“Ngươi thân là vua một nước, không sai, nhưng cũng đừng quên ngươi còn là trượng phu của chúng phi tử hậu cung, là phụ hoàng của các hoàng tử cùng công chúa. Cổ nhân nói rất đúng, nếu muốn nhượng ngoại trước phải an nội, gia sự bất hòa, làm thế nào đi trông nom quốc sự?”
Nghiêng mắt liếc nhìn hoàng đế như đang chăm chú lắng nghe lời dạy dỗ, Thái hậu tiếp tục nói: “Còn có một chuyện, ai gia gần nhất nghe được một ít lời đồn đãi, nói Hoàng thượng kỳ thật cũng không thực sự độc túc Càn Thanh cung, ngoại trừ vất cả quốc sự, tựa hồ còn có thời gian rảnh rỗi triệu một ít người không có phận sự đến tẩm cung ngày đêm tầm hoan?”
Diệp Hoa một mực nhìn như bình tĩnh lúc này lại cười cười: “Không biết là ai nói năng linh tinh trước mặt mẫu hậu, việc không có lại có thể nói ra thành có.”
“Có phải là hồ ngôn loạn ngữ hay không thật sự khó nói, Hoàng thượng một năm nay đem Càn Thanh cung vây chặt tựa như thiết dũng, dùng đều là người được tín nhiệm, ai gia nghe nói việc này muốn sai người đi xác nhận một chút thật đúng là ngàn khó vạn khó.” (thiết dũng: thùng sắt)
“Đương nhiên là không có, mẫu hậu cũng không nghĩ lại, hoàng cung này ai ra ai vào, có người nào mà ngài không biết?”
Giống như nhắc nhở, còn có vài phần làm khó dễ, Thái hậu nghe vậy liền im lặng không hề lên tiếng.
Diệp Hoa cũng tại lúc này đứng dậy.
“Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, trẫm còn có chuyện cần làm, sẽ không ngồi lâu, cáo từ.”
Hoàng thượng đi rồi, hai nữ nhân thoạt nhìn có vẻ điềm nhiên như không, nhưng kỳ thực đầy bụng tâm tư. Thái hoàng thái hậu dưới trầm hương lượn lờ tĩnh nhìn Thái hậu, lẳng lặng thở dài một hơi.
“Nguyệt Nga, hài tử trưởng thành, không dễ quản giáo, huống chi đứa nhỏ này là đương kim hoàng thượng, từ nay về sau giọng điệu giáo huấn hài tử này của ngươi cũng nên sửa đổi, có lẽ y còn có thể nghe một chút.”
Thái hậu khẽ gật đầu, sau đó nói: “Mẫu hậu, Diệp Hoa trong nội tâm còn đang trách ta a.”
Thái hoàng thái hậu không khỏi cười khổ: “Y chẳng lẽ cũng không trách ai gia?”
“Không, mẫu hậu…con vẫn cảm thấy, việc năm đó có lẽ đã làm sai.”
Thái hoàng thái hậu thoáng suy nghĩ, mới hỏi: “Ngươi là nói việc lúc Diệp Hoa mười bốn tuổi, ngươi hạ lệnh xử tử tên thị vệ kia?”
“Ân.” Thái hậu ưu tư gật đầu.
Lão trưởng giả lắc đầu than nhẹ: “Ngươi nha, là ra tay quá nhanh. Hài tử mười bốn tuổi, đối bất cứ việc gì cũng đều hứng thú. Nếu ngươi chờ y chán ghét mới ra tay, y có lẽ còn có thể cảm kích ngươi, nhưng ngươi lại tại khi y còn đang vui thú thì một đao đoạn sạch, y có thể không ghi oán sao?”
Thái hậu vẻ mặt buồn khổ: “Mẫu hậu, lúc ấy con nghe bẩm báo hoàng thượng nhiễm thói này thật sự là giật mình, huống chi tư cách, địa vi của thị vệ kia đê tiện như thế, con thật là sợ truyền ra ngoài sẽ tạo ảnh hưởng không tốt đối thanh danh của hoàng thượng. Về sau con mới dần dần nghĩ thông, các triều đại đổi thay, hoàng đế nào trong cung chẳng dưỡng vài cái nam sủng, lúc này mới tại ngoài cung tìm chút ít thiếu niên có gia thế tương đối cao, dáng người cũng không tệ, triệu vào cung chuyên môn hầu hạ Hoàng thượng.”
“Ai, ngươi cũng là dụng tâm lương khổ. Bất luận nói như thế nào, ngươi dù sao cũng là mẫu hậu của y, là người sinh y nuôi y, đối việc này bên nào nặng bên nào nhẹ, y nhất định có thể hiểu được, không cần lo ngại.”
“Là.”
Thái hoàng thái hậu đều đã nói như vậy, Thái hậu cũng không nghĩ nhiều nữa, bỏ chuyện không vui sang một bên, tiếp tục phẩm trà cùng ăn điểm tâm.
|