Thiên Sư Chấp Vị
|
|
Phùng Tình Tình hoàn toàn bị Niếp Hành Phong đánh bại, không còn cố giả bộ thục nữ được nữa, rống to: “Anh Hành Phong, anh có thể có cảm tính một chút được không, sao lại suy nghĩ giống như người bình thường vậy? Ai nói chỉ có Ai Cập mới có xác ướp? Không, thi thể bọn em phát hiện so với xác ướp còn xinh đẹp hơn, em thề, anh tuyệt đối chưa từng thấy qua người nào xinh đẹp như vậy. . . . . .”
“Thi thể!”
Dù xinh đẹp cũng là thi thể, nhiều nhất thì có ích với các nhà khảo cổ học, hoàn toàn không dính dáng đến thần quái.
“Không, nếu anh nhìn thấy cô ấy, nhất định sẽ không nói như vậy, cô ấy nằm trông bình thản giống như nàng công chúa ngủ trong rừng ấy. . . . . .”
Niếp Hành Phong nhìn xem đồng hồ trên bức tường đối diện, sắp tới đêm khuya, anh thực không có hưng trí ở đây nghe chuyện về thây khô từ miệng Phùng Tình Tình, nửa đêm nói về xác ướp cổ, Đại tiểu thư này không cảm thấy sợ hãi sao?
Phùng Tình Tình vẫn còn đang lải nhải: “Sự xuất hiện của cô ấy tuyệt đối là một bước nhảy vợt đối với ngành khảo cổ, nhưng mà bọn em không muốn đem cô ấy công bố với công chúng, cô ấy rất hoàn mỹ . . . . . .”
Tiếng rên rỉ từ trong phòng ngủ mơ hồ vang lên, Trương Huyền tạm thời không thể động đậy, không thể tắt TV, lần này thật sự là muốn xem thì xem đến chán, bất quá, cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể động thì chắc không phải là chuyện thoải mái?
Niếp Hành Phong hơi chút mất hồn, chờ lấy lại tinh thần, ‘chuyện xưa’ từ bên kia microphone vẫn còn đang tiếp tục, anh nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, em rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Nói tóm lại, bọn em muốn anh hỗ trợ nêu ra biện pháp, cuối tuần anh còn chưa có an bài việc gì đúng không? Vậy sáng mai chín giờ em lái xe đến đón anh, mang anh đi xem xác ướp cổ, thế nhé, chúc ngũ ngon.”
“Từ từ. . . . . .”
Điện thoại đã ngắt máy .
Ngày mai anh đích xác là không có an bài việc gì, nhưng không có nghĩa là anh muốn đi xem xác ướp cổ, hơn nữa, là quan trọng hơn một chút, Phùng Đại tiểu thư học lái xe khi nào?
Niếp Hành Phong quay trở lại phòng ngủ, chương trình thu phí vẫn như cũ trình diễn hừng hực khí thế, rên rỉ không ngừng, lại nhìn lên trên giường, Trương Huyền ôm gối đầu nằm sấp, đã ngủ mất.
Xem AV mà có thể ngủ, còn ngủ say như vậy, Niếp Hành Phong giờ phút này cảm giác đối với Trương Huyền chỉ hai chữ là có thể khái quát – khâm phục.
Anh đắp chăn lên cho Trương Huyền, lại tắt TV, xoay người đi sang phòng ngủ bên cạnh, giường lớn KingSize để cho tiểu thần côn ngủ đi, dù sao từ khi cậu đến đây, mình cũng không mấy khi dùng đến cái giường này.
Chín giờ sáng hôm sau, Phùng Tình Tình đúng giờ đến nhà, thấy cô mặc đồ leo núi, trên vai đeo ba lô, ăn mặc như là đi cắm trại dã ngoại, Niếp Hành Phong bắt đầu cảm thấu đau đầu.
Nhìn thấy Trương Huyền, Phùng Tình Tình thật cao hứng, “Trương Huyền anh cũng ở đây à, thật tốt quá, cùng đi đi?”
“Di, hai người tính đi cắm trại sao? Không bằng kêu thêm vài người nữa, mọi người cùng đi ăn cơm dã ngoại BBQ (thịt nướng).”
“Không phải đi cắm trại, nhưng nếu anh có hứng thú, lái xe hơn hai tiếng coi như là đi hóng mát, rồi sau đó cơm chiều em mời.”
Thiên sư đẹp mắt dễ nhìn như vậy, Phùng Tình Tình làm sao bỏ qua cho được, vội vàng cực lực mời, Trương Huyền không nói hai lời, chạy đi thay quần áo, Niếp Hành Phong thờ ơ lạnh nhạt, rất muốn nói cho Phùng Tình Tình, cho dù cô không mời, Trương Huyền cũng sẽ chủ động tham gia, có náo nhiệt không đi thì không phải là tiểu thần côn .
Xe của Phùng Tình Tình chính là một chiếc xe nhỏ mới tinh màu đỏ, rất được, có điều kỹ thuật của người lái lại một chút cũng không ‘đẹp’, bắt đầu lúc chạy trên con đường rộng rãi ở phố xá sầm uất thì còn tốt, chờ đến khi chạy đến đường núi uốn lượn, xe chạy như giật cục, tất cả công năng của xe thể thao hoàn toàn không có đất dụng võ, lái như thể đang chơi g*me đua xe, Trương Huyền ngồi ở dãy ghế sau theo sự di chuyển của xe mà không ngừng lắc lư từ trước ra sau, sợ tới mức cậu cuống quít thắt chặt dây an toàn.
“Tiểu thư, em có bằng lái xe chứ?”
“Có a.” Phùng Tình Tình rất tự hào nói: “Hôm trước vừa mới thi đậu xong, ba liền thưởng cho em chiếc xe này, hai người là những người đầu tiên được ngồi lên đấy.”
“Hy vọng không phải là người cuối cùng.”
Kỹ thuật điều khiển xe của Phùng Tình Tình chỉ có thể khái quát bằng một chữ – tồi.
Nhìn thấy xe thể thao lắc lư đi sát theo bên mét đường núi, vài lần suýt đụng vào rào chắn, Trương Huyền kinh hãi run rẫy, cảm thấy được gần đây mình đúng là xui xẻo, toàn bị người ta xem như chuột bạch dùng đến làm thí nghiệm.
Xác ướp cổ theo như lời của Phùng Tình Tình là được giấu trong sơn động ở một ngọn núi tên là núi Vân Vụ (mây mù), núi Vân Vụ, tên như ý nghĩa, quanh năm mây mù lượn lờ, ngọn núi hiểm trở, không thích hợp cho những người mới bắt đầu leo núi, nhưng nó cũng đã có không ít truyền thuyết thần tiên ma quái.
“Dạo này câu lạc bộ tâm linh bọn em tổ chức hoạt động thám hiểm, em và Chu Lâm Lâm một tổ, rất nhiều người nói núi Vân Vụ rất quỷ dị, cho nên chúng em tới đây, Chu Lâm Lâm cảm giác thông linh rất mạnh, có điều quỷ quái thì không tìm được mà lại phát hiện xác ướp cổ ngàn năm. . . . . .”
Phùng Tình Tình hưng trí bừng bừng kể lại quá trình phát hiện xác ướp cổ, đáng tiếc hai người ngồi ở phía sau theo sự xóc nảy của xe mà giật lên trước rồi lại ngã ra sau, không có rỗi rãi mà đáp lại.
Trên núi sương mù phủ đầy, đường đi uốn lượn, càng đáng sợ chính là ‘lính mới’ lái xe mới, cái này cũng chưa tính, xe đi được tới nửa đường, sắc trời dần dần trở nên âm u, xuất hiện mưa nhỏ, đường núi càng trở nên lầy lội, Trương Huyền nắm chặt dây an toàn, cảm thấy được ngày hôm nay được viết trên hoàng lịch nhất định là đại hung.
Lại là một trận xóc nảy kịch liệt, thấy kính trước của xe dăng kín một tầng mưa bụi, Trương Huyền kêu to: “Cần gạt nước! Cần gạt nước!”
Sau đó cần gạt nước lập tức rè rè đứng lên điên cuồng lắc lư ở trên cửa kính trước, hóa ra là do Phùng Tình Tình khẩn trương mà đem cần gạt nước bật lên đến tốc độ cao nhất, Trương Huyền phát ra một tiếng rên rỉ, nhìn xem Niếp Hành Phong ngồi ở bên cạnh, “Chủ tịch, anh xác định chúng ta có thể thuận lợi đi tới chỗ cần đến không?”
“Nếu xe không chết máy thì có thể.” Niếp Hành Phong trả lời thật sự bình tĩnh.
Từ lúc ngồi lên xe của Phùng Tình Tình, anh liền dự đoán được kết quả này, đã chuẩn bị tâm lý, anh tự nhiên sẽ không kinh hoảng giống Trương Huyền, nhiều nhất chỉ là cảm giác không thoải mái mà thôi.
“Sẽ không chết máy đâu!” Phùng Tình Tình ở phía trước nói xen vào: “Xe này của em toàn bộ đều là tự động, không có bộ ly hợp, tuyệt đối sẽ không chết máy.”
Xe toàn bộ đều là tự động mà có thể lái được đến trình độ thế này, Trương Huyền thực đúng là không biết làm sao, “Cứ đi từ từ là được rồi, chúng ta không vội.”
|
Đáp lại cậu chính là một cái phanh gấp, từ kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt hai người đều không tốt, Phùng Tình Tình cười gượng: “Xin lỗi xin lỗi, đột nhiên có một con thỏ núi nhảy ra.”
Xe xóc nảy lắc lư, đi đi ngừng ngừng rồi rốt cục cũng tới nơi, dừng lại một cách rất đột ngột.
Phùng Tình Tình chỉ vào một cái đường nhỏ uốn lượn bên ven đường nói: “Chính là ở nơi này, phía trước không có đường xe chạy, chúng ta phải đi bộ vào núi, nhưng mà đừng lo lắng, giữa ban ngày không có chuyện ma quái phát sinh đâu.”
Cậu một chút cũng không lo lắng, Trương Huyền cảm thấy được bản thân có thể bình an tới nơi đã là chuyện ma quái nhất rồi.
“Tôi nghĩ, năm đó khi Armtrong vừa đặt chân lên mặt trăng, cảm nhận của ông ấy không phải là hưng phấn, mà là an tâm.” Trương Huyền xuống xe, tựa vào thân xe hữu khí vô lực phát biểu cảm thán.
Phía trước là ngọn núi sương mù dày đặc, có một con đường mòn nối thẳng lên đỉnh núi, bên đường có một khối bia đá loang lổ, nhìn đã rất lâu đời, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trên đó viết hai chữ “Quỷ giới”.
“Quỷ giới*? Dựa vào, người nơi này đúng là to gan mới dám lập bia thế này.”
Lời thô tục đổi lấy cái nhìn hầm hầm của Niếp Hành Phong, Phùng Tình Tình chạy tới đẩy cỏ dại đang bao phủ trên tấm bia ra, nói: “Là ‘ Ngụy giới ’, dưới chân núi chính là ngụy gia thôn, núi Vân Vụ thuộc khu vực của bọn họ, bất quá nếu đi tiếp vào bên trọng chính là lãnh địa của sơn thần, cho nên bọn họ mới lập bia ở đây làm chứng.”
Trời mưa không lớn, Niếp Hành Phong và Trương Huyền mặc áo mưa theo Phùng Tình Tình đi vào núi, khi đi qua tấm bia đá, Niếp Hành Phong ánh mắt có chút đăm chiêu đảo qua hai chữ “Quỷ giới”, sương mù mưa phùn rơi xuống trên nét chữ loang lổ màu đỏ thắm lộ ra vài phần âm trầm lạnh lẽo.
~~~~~~
鬼: Đây là chữ quỷ
魏: Đây là chữ ngụy, cỏ che mất những nét bên trái nên bạn Huyền tưởng là chữ quỷ
~~~~~~
Bản thân bạn popo cũng nghĩ đôi này không thích hợp gọi anh em, cũng thấy ý kiến để tôi – cậu nhiều hơn nên vẫn để nguyên xưng hô vậy.
|
Thiên sư chấp vị I
Quyển 5: Tinh biến
Tác giả: Phiền Lạc
Edit: Popo
Chương 2
Sắc trời thực âm u, hơn nữa cây cối sum xuê, mây mù bao phủ, cả núi rừng có vẻ rất âm trầm, Phùng Tình Tình cầm đèn pin hùng dũng oai vệ đi tuốt ở đằng trước, Trương Huyền vàNiếp Hành Phong theo sau.
“Di di di!” Trương Huyền vừa đi vừa đánh giá chung quanh.
“Sao vậy?”
“Có rất nhiều cây dương, liễu và hòe, nếu lại có cả cây dâu nữa thì tứ đại quỷ thụ đều đầy đủ hết, khó trách nơi này âm khí lại dày đặc như vậy.” Trương Huyền run lên một chút, cảm thấy được giữa lúc trời mưa chạy đến núi sâu rừng già xem thi thể quả thực chính là tự tìm tội chịu.
Niếp Hành Phong cũng biết cây hòe cây dương có thể chiêu quỷ, nghe Trương Huyền nói như vậy, anh phát hiện trên ngọn núi này những loại cây đó thật đúng là không ít, mưa phùn rơi xuống trên cành lá, mang theo sự râm mát cuối mùa thu.
“Hửm, rõ ràng chính là con đường này, mà sao tìm không thấy ?” Phùng Tình Tình ở trong rừng núi vòng vo vài vòng, kỳ quái nói.
“Em không nhớ lầm chứ?”
“Không có khả năng, vào núi chỉ có một con đường này, sao có thể nhớ lầm được? Lần trước Chu Lâm Lâm chính là tại gần đây tìm được một cái hang động, chẳng lẽ những gì Ngụy gia thôn nói đều là sự thật, nơi này có quỷ đánh tường?” Phùng Tình Tình tay cầm đèn pin than thở.
“Không phải quỷ đánh tường, là kết giới.” Trương Huyền chỉa chỉa về bốn phía, nhỏ giọng nói với Niếp Hành Phong: “Hơn nữa, thiết giới chính là cao nhân.”
“Vậy lần trước Chu Lâm Lâm làm sao xông vào được?”
“Đi bừa, ngay cả lưới sắt cao áp ở ngục giam mà có khi người ta còn đi qua trót lọt, huống chi là kết giới.” Trương Huyền cười hì hì nói: “Nhưng cứ yên tâm, có nhất lưu thiên sư ở đây, cho dù là kết giới mạnh cỡ nào cũng có thể phá vỡ.”
“Chờ chút. . . . . .”
Niếp Hành Phong muốn ngăn cản Trương Huyền, đã có người thiết lập kết giới ở đây, tự nhiên là không hề muốn người khác biết bí mật, anh cảm thấy vẫn là không cần đụng vào thì tốt hơn, đáng tiếc Trương Huyền tay chân quá nhanh, hay ngón tay giơ lên không nhanh chóng vẽ bùa, quát khẽ: “Thập phương tìm đường, khai!”
“Ai u. . . . . .”
Phùng Tình Tình đang tìm kiếm ở phía trước bổng nhiên kêu to một tiếng, thân ảnh biến mất, Niếp Hành Phong vội chạy tới, phát hiện giữa bụi cỏ lộ ra một con đường tối mù, Phùng Tình Tình bị ngã vào đó.
“Tình Tình, em sao rồi?”
Niếp Hành Phong vội vàng chạy xuống, Phùng Tình Tình đã đứng dậy, cô chính là bị ngã lộn nhào, ba lô to đùng lại trở thành đệm đỡ bên dưới nên cô không bị thương, có điều đèn pin lại văng ra xa.
“Kì quái, cái hang động này hình như là đột nhiên xuất hiện thì phải?”
Niếp Hành Phong không giải thích nhiều, giúp cô nhặt đèn pin, chiếu chiếu vào bên trong nhìn xem, trong động sâu thăm thẳm, chỉ có thể nhìn đến vách núi hai bên đá lởm chởm nổi lên.
Phía sau sáng ngời, Trương Huyền châm một cây đuốc đơn giản đi vào, Niếp Hành Phong quay đầu nhìn cậu một cái, nghĩ thầm người này thật đúng là trang bị đầy đủ.
“Đi theo em.”
Tìm được lối vào, Phùng Tình Tình rất hưng phấn, cũng đốt cháy một cây đuốc, xung phong đi đầu, trong động chỉ có một con đường, đi xa thêm một chút là đến chỗ cuối, cô chỉ vào quan tài được đặt trên bệ đất ở phía trước nói: “Hai người nhìn xem, chính là khối xác ướp cổ này.”
Ánh nến chiếu lên bộ quan tài trong suốt phản xạ lại thứ ánh sáng chói lóa một cách khác thường, một cơ thể người thon dài mặc đồ cổ trang đang yên tĩnh nằm ở bên trong, tóc dài xõa ra trên thạch chẩm (gối làm bằng đá).
“Oa, nàng công chúa ngủ trong rừng, không biết một nụ hôn có thể làm cô ấy tỉnh lại hay không nhỉ?” Trương Huyền trừng lớn mắt, loáng một cái tiến đến trước quan tài gõ nhẹ.
“Mỹ nhân này là của Chu Lâm Lâm, cậu ấy nói ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đã yêu cô ấy rồi!” Phùng Tình Tình lên tiếng thay cho bạn mình.
“Anh không quan tâm chuyện đó, đem thạch chẩm và quan tài cho anh là được rồi, wow, không nghĩ tới mấy ngàn năm trước đã có quan tài thủy tinh.”
Thạch chẩm và quan tài không có gì khác thường, có điều nếu là đồ cổ ngàn năm, thì giá trị liền hoàn toàn thay đổi, hiện tại trước mắt Trương Huyền ánh vàng rực rỡ của tiền mặt. . . . . . Không, là ánh vàng rực rỡ của vàng thỏi bay đầy trời, chỉ cần đem nó bán đi, vậy thì sau này cậu cũng giống như chiêu tài miêu thắt lưng đeo bạc triệu, vấn đề ở trên hay ở dưới cũng liền dễ dàng giải quyết. . . . . .
“Là thạch anh!”
Quan tài bằng thạch anh, gối đầu bằng bạch ngọc, thể hiện người này khi còn sống có thân phận địa vị rất hiển hách, nhưng tại sao người này lại bị chôn cất tại vùng núi hoang vu này, hơn nữa thời gian lâu như vậy mà không bị hư thối?
Niếp Hành Phong đến gần quan tài, thấy xác ướp cổ thân mặc áo gấm, trên có thêu hoa mẫu đơn, vạt áo rộng bắt chéo sang một bên tay áo, bề dài xuống quá đầu gối, trang phục kiểu này anh rất quen thuộc, là cách ăn mặc của tầng lớp quý tộc thời Minh triều.
Người đàn ông này có ngũ quan thanh tú trắng trẻo, làn da mềm mại, mặc dù hai mắt khép kín, nhưng vẫn nhìn ra được diện mạo tuấn tú, yên tĩnh nằm ở trong quan tài, giống như là đang ngủ say, rất khó làm cho người ta nghĩ rằng đây là một khối xác ướp cổ.
Niếp Hành Phong trái tim bổng nhiên đập mạnh, trước mắt nhanh chóng hiện lên một ít hình ảnh, rất hỗn loạn, làm cho anh không thể nào nắm giữ.
“Chủ tịch?” Phát hiện Niếp Hành Phong có vẻ không ổn, Trương Huyền khẩn trương hỏi.
Tiếng kêu cắt ngang sự hoảng hốt của Niếp Hành Phong, anh lắc đầu, “Không có gì, tôi chỉ là cảm thấy người này làm cho tôi có cảm giác rất quen thuộc. . . . . .”
“Không phải chứ? Anh lại copy lại trí nhớ của ai thế? Ngay cả xác ướp cổ ngàn năm mà anh cũng quen?”
“Không có ngàn năm, là mấy trăm năm, hắn là quý tộc thời Minh triều.”
“Anh Hành Phong, cô ấy là của Chu Lâm Lâm, anh không thể hoành đao đoạt ái (dùng vũ lực để chiếm lấy tình yêu)!” Phùng Tình Tình ở bên cạnh mãnh liệt thanh minh quyền sở hữu cho Chu Lâm Lâm.
Niếp Hành Phong tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, “Yên tâm, anh không có hứng thú với nam thi!”
“Nam thi? Xinh đẹp như vậy, là nữ chứ?”
“Chủ tịch nói không sai.”
Xác ướp cổ diện mạo tuy rằng nhu hòa, nhưng theo khung xương và cách ăn mặc, thì có thể khẳng định là đàn ông, có thể khi mới vừa nhìn thấy Phùng Tình Tình và Chu Lâm Lâm quá mức kinh ngạc, mới có thể cho rằng là phụ nữ.
“Vậy, vậy làm sao bây giờ? Anh Hành Phong, Chu Lâm Lâm còn bảo em nhờ anh nghĩ biện pháp đem xác ướp cổ này mang đi ra ngoài.”
Chu Lâm Lâm hôm nay bị giáo viên hướng dẫn kêu đi thuyết trình, nếu không cậu ấy nhất định cũng tới, mấy sinh viên bọn họ muốn khuân vác thi thể mà không bị phát hiện là rất khó, nhưng Niếp Hành Phong thì khác, đây mới là mục đích chính mà hôm nay Phùng Tình Tình dẫn bọn họ tới.
“Từ bỏ cái ý tưởng ấy đi, không cần vì ham muốn của bản thân mà nhiễu loạn sự yên tĩnh ở đây!”
Niếp Hành Phong tâm tình thực loạn, không muốn ở lâu trong này, xoay người vội vàng rời đi, Trương Huyền vội vàng đuổi theo, đi đến miệng hang động, Niếp Hành Phong nhỏ giọng nó với cậu: “Cậu bỏ thêm một phong ấn nữa đi.”
Ngoài động có kết giới, thể hiện người an trí quan tài không hy vọng nơi này bị quấy rầy, đây là thế giới của người đó, mà bọn họ, chẳng qua là khách qua đường không cẩn thận bước vào.
Trương Huyền đối với mệnh lệnh của Niếp Hành Phong luôn luôn rất nghe lời, thừa dịp Phùng Tình Tình không chú ý, bỏ thêm phong ấn khác, sau khi đi ra được một khoảng rất xa, Niếp Hành Phong quay đầu lại xem, nhưng thấy mưa bụi lất phất, bóng cây sum suê, đã không thể nào nhìn thấy vị trí của hang động.
Người này thực sự ngủ say mấy trăm năm ở đây sao? Mấy trăm năm không hư thối, là vì chờ đợi cái gì?
Mới hai giờ chiều, trời lại âm u như ban đêm, mưa càng lúc càng nặng hạt, Phùng Tình Tình lái xe trở về, Niếp Hành Phong ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên cánh tay bị chọt chọt, Trương Huyền ghé sát vào nhỏ giọng nói: “Chủ tịch anh nói xem, người thời xưa dùng kỹ thuật chống phân huỷ gì mà đem thi thể bảo tồn hoàn hảo được như vậy?”
Niếp Hành Phong không trợn mắt, còn thản nhiên nói: “Nếu người Ai Cập cổ có thể chế tạo ra xác ướp, vậy thì việc xuất hiện xác ướp cổ hoàn hảo thế này cũng không có gì kỳ quái.”
“Nhưng mà, căn bản là đẳng cấp khác nhau, anh đã nhìn thấy xác ướp nào xinh đẹp như thế chưa? Nếu có thể lấy ra bán đấu giá. . . . . .”
Bất quá chiếu theo tính cách của chiêu tài miêu, nghĩ thôi cũng biết không có khả năng, Trương Huyền đành từ bỏ ý tưởng không thực tế này, cân nhắc nói: “Nếu người lập kết giới chính là người trong đạo gia, chẳng lẽ hắn là muốn mượn âm khí nơi này thi pháp phục sinh? Tôi phải trở về tra liệu đống sách sư phụ để lại mới được.”
|
Đường núi lầy lội, sắc trời lại âm u, Phùng Tình Tình lái xe thật sự rất chậm, đi hơn nửa tiếng mới đến dưới chân núi, Niếp Hành Phong từ từ nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy chung quanh càng ngày càng lạnh, tâm hốt hoảng không tự chủ được, đang muốn nói với Phùng Tình Tình để mình lái xe, ai ngờ mới vừa trợn mắt liền nhìn thấy giữa làn mưa lất phất một bóng người còng lưng đi ngang qua, anh vội kêu to: “Dừng xe!”
Kịch liệt chớp lên hạ, xe sát ở, Phùng Tình Tình giật mình quay đầu lại nhìn anh, “Sao vậy?”
“Không có việc gì, anh hoa mắt .”
Là thấy quỷ à?
Trương Huyền dùng ánh mắt hỏi, Niếp Hành Phong gật gật đầu.
Vừa rồi anh quả thực là nhìn thấy có một bà lão tóc hoa râm đụng vào mui xe, nhưng loáng một cái đã không thấy tăm hơi, thật rõ ràng, mình lại nhìn thấy quỷ .
Trương Huyền vỗ vỗ tay Niếp Hành Phong, ra vẻ an ủi.
Gần đây từ trường của chiêu tài miêu đúng là có đủ quỷ dị, gặp quỷ cũng dễ dàng giống như gặp người, giác quan thứ sáu thông linh rất linh nghiệm cũng không phải là chuyện tốt, chính mình phải nghĩ biện pháp giúp anh đem linh lực che lại mới được.
“Tình Tình, lái xe.”
Xe của Phùng Tình Tình vẫn còn dừng ngay tại chỗ, làm cho Trương Huyền hoài nghi cô cũng nhìn thấy quỷ .
“Xe không khởi động được .”
Chân ga khi khởi động phát ra tiếng vang nặng nề, nhưng vẫn không thấy xe động, Trương Huyền mắng một câu, lấy bùa ra, cậu tốt xấu gì cũng là thiên sư, cho dù nơi này là quỷ giới, là nơi cực âm đi nữa thì ác quỷ đúng là cũng quá càn rỡ.
“Không, không phải là gặp quỷ chứ?”
Một tiếng sấm rất hợp với tình hình vang lên, làm cho Phùng Tình Tình vốn không đề phòng gì sợ tới mức oa oa kêu to.
“Chỉ là hết xăng thôi.” Nhìn lướt qua biểu hiện lượng xăng, Niếp Hành Phong thở dài.
“A, thật sự là hết xăng!”
Phát hiện xe không đi được là bởi vì không còn xăng, Phùng Tình Tình vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng cô là thành viên của câu lạc bộ tâm linh, nhưng cũng không có nghĩa là rất hy vọng gặp phải ma quỷ.
“Đại tiểu thư, chạy đường dài mà sao ngay cả bình xăng có đầy hay không em cũng không kiểm tra trước?”
Lá bùa trong tay Trương Huyền không có chỗ để phát huy tác dụng, cậu nhìn trái nhìn phải xem, chiếc xe này dừng cũng rất có trình độ, ngay tại lối rẽ nơi chân núi, thời tiết mưa to như trút nước thế này, khả năng có xe đi qua gần như bằng không, xem ra bọn họ đêm nay phải chịu khổ rồi.
“Đừng lo lắng, phía trước chính là Ngụy gia thôn, đi theo em, em có biện pháp.”
Phùng Tình Tình nhảy xuống xe, mặc áo mưa, ý bảo Niếp Hành Phong và Trương Huyền đi cùng cô.
“Tôi phát hiện ở cùng với vị Đại tiểu thư này, rất dễ gặp xui xẻo.”
Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bất quá. . . . . .
“Hiện tại tình huống đã thế này, chúng ta có lựa chọn khác sao?”
Đáp án là không có, cho nên hai kẻ xui xẻo chỉ đành phải đi theo phùng Đại tiểu thư vào Ngụy gia thôn.
Cái mà Phùng Tình Tình gọi là biện pháp kỳ thật là tìm nơi ngủ trọ, là vào nhà của một người phụ nữ tên là Ngụy Mĩ Phượng. Chồng Ngụy Mĩ Phượng mất sớm, trong nhà chỉ có một đứa con mới tám tuổi, dựa vào kinh doanh bán quà vặt mà sống, lần trước khi Phùng Tình Tình và Chu Lâm Lâm đến đã tạm tá túc ở nhà chị ta, coi như là có quen biết.
Ngụy Mĩ Phượng tuổi đã hơn ba mươi, nói chuyện rõ ràng nhắn gọn, là một người phụ nữ có tính cách dễ chịu, bất quá nhà chị ta có chút âm trầm, làm cho Niếp Hành Phong cảm thấy không thoải mái, Trương Huyền cũng đồng cảm, trộm hướng về phía Niếp Hành Phong nhún nhún vai, biểu lộ biểu tình bất đắc dĩ.
Nghe xong lời giải thích của Phùng Tình Tình, Ngụy Mĩ Phượng nói: “Cơn mưa này xảy ra quá đột ngột, phía trước nước sông nhất định dâng lên, nếu có xe cũng không thể đi, rất nguy hiểm , mọi người ở lại đây qua đêm, chờ ngày mai trời trong rồi lại đi.”
Chị ta đi vào phòng bếp phao trà, buồng trong vang lên tiếng ho khan đứt quãng, Niếp Hành Phong thấy trên chiếc bàn dựa sát tường có để không ít dược, còn có tờ đơn thuốc nhăn nhúm, nhìn đã ố vàng, xem ra là đã dùng rất lâu .
“Tiểu Hổ thân thể không tốt lắm, chị Ngụy vì chữa bệnh cho em ấy, đã đến rất nhiều bệnh viện.” Phùng Tình Tình ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Nghe tiếng đứa con ho khan, Ngụy Mĩ Phượng bưng trà ra đặt lên bàn xong liền vội vàng vào phòng ngủ, sau một hồi lâu mới đi ra, thấy vẻ mặt chị ta u buồn, Niếp Hành Phong nói: “Không bằng mang đứa nhỏ đến bệnh viện Thánh An khám xem sao, nơi đó điều kiện chữa bệnh rất tốt, bạn tôi cũng là một trong những nhân viên điều hành, có thể giảm miễn tiền thuốc men cho chị.”
Ngụy Mĩ Phượng nở nụ cười: “Cám ơn, nghe nói ở đó phí khám bệnh rất đắt, tôi chưa từng đến đó, hơn nữa các bác sĩ đều nói bệnh của Tiểu Hổ là chứng hư, trị không hết, chỉ có thể dựa vào dưỡng.”
~~~~
Muốn biết về chứng hư – đây là cách gọi của đông y mà ở đây là nói về bệnh ho – Mời mọi người tra qua google ^_^
~~~~~
“Một mình nuôi con nhỏ chắc là rất vất vả? Chị có tính toán tìm đối tượng kết hôn không?”
Trương Huyền na hồ không ra đề na hồ (nghĩa đen nếu không mở bình thì không biết bên trong bình có gì, còn nghĩa bóng là nói ra điểm yếu hay bí mật của người khác, ý ở đây là bạn Huyền đề cập đến một vấn đề nhạy cảm ko nên hỏi) , Niếp Hành Phong lấy khửu tay hung hăng thúc cậu một chút.
Quả nhiên, nghe xong lời này, sắc mặt Ngụy Mĩ Phượng khẽ biến, cười nói chuyển đề tài.
Đến giờ cơm chiều Ngụy Mĩ Phượng đem phần của Tiểu Hổ vào phòng ngủ, chờ cậu bé ăn xong, lại dỗ nó uống thuốc, giữa tiếng khóc lóc của đứa nhỏ, thuốc cuối cùng cũng uống xong.
Trương Huyền nhìn xem Niếp Hành Phong, vẻ mặt cười một cách giả dối, “Hoá ra có người sợ uống thuốc là ‘bệnh’ từ khi còn nhỏ đến giờ.” (bạn Huyền cười nhạo anh Phong sợ uống thuốc từ khi còn nhỏ đến lớn)
Đêm đó Phùng Tình Tình một gian phòng, Niếp Hành Phong và Trương Huyền cùng ngủ một gian, Niếp Hành Phong ngủ thật sự không an ổn, nửa đêm tỉnh lại, chỉ nghe bên ngoài mưa gió càng lớn, trong tiếng cành lá xào xạc còn có tiếng kêu khóc của đứa nhỏ, làm cho anh không thể chìm vào giấc ngủ.
“Này, cậu xem Tiểu Hổ khóc ầm ĩ như vậy, không phải là bệnh tình của thằng bé nặng thêm chứ?”
Đẩy đẩy Trương Huyền đang nằm bên cạnh, lại đổi lấy một lời nói vô nghĩa mơ mơ màng màng, “Làm gì có tiếng khóc, anh nghe lầm rồi.”
Thanh âm lớn như vậy, tiểu thần côn sao lại không nghe thấy được?
Niếp Hành Phong lại thúc thúc, Trương Huyền không kiên nhẫn, xoay người tiếp tục ngủ.
“Có lẽ là mèo kêu gọi bạn tình, anh nếu nhịn không nổi, DIY vài lần là được. . . . . .”
“Ngu ngốc!” Biết rõ Trương Huyền không nghe thấy, Niếp Hành Phong vẫn nhịn không được mắng cậu.
Tiếng khóc khi vang khi ngừng, lẫn trong tiếng mưa gió nghe rất thê lương, Niếp Hành Phong cho dù người đang đắp kín chăn bông, vẫn có cảm giác lành lạnh, anh rốt cục nhịn không được, xuống giường, cầm lấy cái ô che bên cạnh, đẩy cửa đi ra ngoài.
Tiếng kêu khóc là vang lên từ bên ngoài khu nhà, khắp nơi tối đen, Niếp Hành Phong lần theo âm thanh chậm rãi đi qua sân, đẩy ra cánh cồng, liền nhìn thấy phía trước có một đứa bé đang đứng ở dưới tàng cây, một bà lão gù lưng đang dùng hai tay đè lại bả vai đứa nhỏ, thấp giọng thì thào không ngừng, một luồng khói xanh chậm rãi toát ra từ trên đầu đứa nhỏ, sau đó tụ lại bay đến trước mặt bà lão, đứa nhỏ phát ra tiếng khóc thê thảm, nhưng lại không thể nhúc nhích.
“Dừng tay!”
Niếp Hành Phong thường thấy Trương Huyền tróc quỷ, biết làn khói xanh kia chính là hồn phách con người, bà lão kia đang hút linh hồn của đứa bé, anh lập tức xông lên hét lớn.
Tiếng khóc của đứa nhỏ thoáng chốc ngừng lại, bà lão quay đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn Niếp Hành Phong.
|
Hai mắt tối đen, giống như không có con ngươi, lại ở dưới ánh sáng của tia chớp đột nhiên xuất hiện phản xạ ra luồng sáng bức người, nhìn ra bà ta chính là quỷ bà lúc chiều, Niếp Hành Phong lắp bắp kinh hãi, dưới tình thế cấp bách, thuận tay bẻ một nhánh cây trên cây liễu ở bên cạnh quăng về phía đó.
“Buông thằng bé ra!”
Cành liễu xẹt qua giữa không trung, quất mạnh vào cánh tay của quỷ bà, bà ta thét chói tai buông lỏng đứa nhỏ, thân hình nháy mắt biến mất ở giữa làn mưa bụi.
Chuyện xưa có nói cành liễu khu quỷ, không nghĩ tới hiệu lực lại lớn như vậy, Niếp Hành Phong vội chạy tới trước mặt đứa nhỏ muốn mang nó trở về, ai ngờ bày tay vươn ra lại chỉ chạm vào một khoảng không, thân ảnh đứa nhỏ tiêu tan ở trong không trung.
“Muốn cứu nó, thì đi theo ta.”
Giọng nói khàn khan của bà lão từ xa xa truyền đến, mơ hồ nhìn thấy có đoàn sương trắng bay đi xa, Niếp Hành Phong vội đuổi theo.
Niếp Hành Phong chạy trong mưa một lúc lâu, bỗng nhiên nghe được phía trước có tiếng nước chảy xiết, Ngụy Mĩ Phượng nói đúng, nước sông vì mưa to mà dâng lên, tia chớp xẹt xuống, chiếu sáng chiếc cầu đá bắc qua sông, giữa mưa gió có bóng người leo lên thành cầu, không ngừng di động tới mép thành.
“Cẩn thận!”
Niếp Hành Phong vội chạy tới, bóng người đã muốn nhảy xuống, thời điểm khẩn cấp, anh chỉ kịp thò người ra bắt lấy một bàn tay của đối phương.
Là một người thanh niên trẻ, ngửa đầu, vẻ mặt hoảng sợ, cậu ta cố gắng nắm lấy tay Niếp Hành Phong, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay Niếp Hành Phong.
“Đừng buông tay, van cầu anh, tôi không muốn chết. . . . . .”
“Tôi không buông, đừng căng thẳng, đem cả tay kia cho tôi.”
Niếp Hành Phong cúi người định túm nam nhân kéo lên, ai ngờ sau lưng có âm phong bức tới, anh mất đi cân bằng, cũng rơi ra ngoài cầu đá, may mà lúc rơi xuống đã kịp thời bắt lấy thành cầu, người thanh niên vì Niếp Hành Phong rơi xuống cũng hạ xuống theo, sợ tới mức ra sức giãy dụa, hoảng sợ kêu to.
Người thanh niên giãy dụa làm sức lực của Niếp Hành Phong giảm mất một nữa, bốn ngón tay đang nắm ở thành cầu run rẩy càng ngày càng lợi hại, tùy thời đều có dấu hiệu tuột tay.
Niếp Hành Phong ngẩng đầu lên, trên cầu đá ánh mắt như ma trơi đầy lạnh lùng của quỷ bà hiện lên rồi nhoáng một cái đã không thấy tăm hơi.
Đáng chết, bà ta là cố ý dẫn mình đi tìm cái chết. . . . . .
“Cứu mạng, tha cho tôi. . . . . .”
Nam nhân đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói tai, Niếp Hành Phong quay đầu lại, thấy một đoàn lửa đỏ quỷ dị từ trong bóng tối bay tới, hóa thành hình dạng quái dị, nhanh chóng quấn lấy mắt cá chân của người thanh niên, giữa tiếng kêu gào thê thảm cậu ta bị kéo mạnh rớt xuống dưới dòng nước.
Lực lượng âm lệ cũng lôi kéo Niếp Hành Phong hạ xuống, trước mắt chợt lóe ánh sáng, đưa cả người anh xoay chuyển lên trên.
A. . . . . .
Trong tiếng kêu to, Niếp Hành Phong mở hai mắt, trước ngực thực ấm áp, là Trương Huyền dựa sát vào trong lồng ngực anh, bên ngoài mưa to đã ngừng, hết thảy đều hết sức yên lặng.
Hoá ra là tiểu thần côn ghé vào ngực anh ngủ, làm hại anh mơ thấy ác mộng.
Niếp Hành Phong lau lau mồ hôi lạnh trên trán, tức giận mà đẩy Trương Huyền sang một bên.
Anh không nên lo lắng như vậy, nếu thực sự có chuyện, bảo hộ linh Nhan Khai nhất định sẽ xuất hiện, đương nhiên phạm vi bảo hộ không thể tính cả trong ác mộng.
Niếp Hành Phong sau đó ngủ thật sự ngon giấc, chờ đến khi tỉnh lại, Trương Huyền đã không thấy đâu, anh ngồi dậy, lòng bàn tay đau xót, mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay có mấy vết móng tay đâm sau vào da.
Không phải là ác mộng? Vậy chỉ có một cách giải thích, chính mình lại ly hồn .
Niếp Hành Phong đi ra phòng ngủ, bên ngoài trời đã trong xanh, một cậu bé đang chơi đùa ở cửa, đầu so với bạn bè cùng tuổi nhỏ hơn nhiều, có chút gầy yếu, nhưng trong ánh mắt rất có thần, đúng là đứa bé tối hôm qua mình gặp phải, nhìn thấy Niếp Hành Phong, đứa bé lập tức chạy vào trong phòng, rồi xốc rèm cửa lên một chút trộm nhìn anh.
“Tiểu Hổ sợ người lạ, nhưng có vẻ bệnh của nó đã đỡ hơn.” Phùng Tình Tình đi tới nói.
“Bệnh thật sự đỡ hơn sao?”
Trương Huyền mới vừa rửa mặt xong, nhìn nhìn Tiểu Hổ chạy vào phòng, cậu nhăn mặt nhíu mày.
Đứa nhỏ này dương khí không đủ, mới có thể bị bách bệnh quấn thân, quỷ giới quỷ giới, nghe tên đã thấy không phải điềm tốt, xác ướp cổ có thể bảo tồn ở đây lâu như vậy, xem ra vùng đất này không phải chỉ ‘âm’ bình thường, vẫn là sớm rời khỏi đây mới tốt.
Ngụy Mĩ Phượng đã qua quầy bán quà vặt mở cửa hàng, thừa dịp Phùng Tình Tình đi tìm Tiểu Hổ chơi đùa, Niếp Hành Phong đem chuyện tối hôm qua trải qua nói với Trương Huyền, nghe được một nửa, Trương Huyền đem trà đang ngậm trong miệng phun ra hết, “Anh lại ly hồn ! Còn tróc quỷ!”
Cậu nâng cằm Niếp Hành Phong lên xem xét trái phải, vẫn tốt, ấn đường sáng ngời, hai mắt có thần, không có vì gặp quỷ mà dính phải âm khí, bất quá chiêu ly hồn của chiêu tài miêu tựa hồ càng ngày luyện càng thuần thục rồi, thường xuyên di chuyển sang không gian khác cũng không phải là hiện tượng tốt.
“Chủ tịch anh chừng nào thì trở nên thích xen vào việc của người khác như vậy ? Âm dương có số, không thể xen vào, quỷ bà nếu dám vi phạm đến bám lấy Tiểu Hổ, tự nhiên có nguyên nhân của bà ta, anh hỏi cũng không hỏi liền đả thương bà ta, bà ta đẩy anh xuống sông đã là sự trừng phạt nhẹ nhất rồi.”
“Chính là cậu chẳng phải thường xuyên hàng yêu tróc quỷ sao?”
Trương Huyền dùng mắt xanh hung hăng trừng Niếp Hành Phong.
“Làm sao giống nhau được! Tôi là thiên sư, hàng yêu tróc quỷ là bổn phận của tôi, mà anh là xen vào việc của người khác, điểm khác nhau lớn nhất giữa tôi và anh chính là – tôi là có lấy tiền!”
Tiểu thần côn đã lấy tiền còn nói với vẻ đúng lý hợp tình như vậy!
Niếp Hành Phong quay về trừng Trương Huyền, “Vậy người thanh niên rớt xuống sông kia thì sao?”
“Có lẽ là quỷ tìm người thế thân, quỷ bà ngay từ đầu là muốn bắt hồn của Tiểu Hổ, lại bị anh phá ngang, cho nên mới cố ý dẫn anh đi ra bờ sông để hại anh.”
“Vậy người đó sẽ chết sao?”
“Lát nữa hỏi thăm một chút sẽ biết, có điều nếu cậu ta không chết, vậy thì mới phải kêu gặp quỷ .”
Sau khi ăn xong, Trương Huyền mượn cớ đi trạm xăng dầu mua xăng rồi đi ra ngoài, bọn họ đổ xăng xong lái xe trở về, nhìn đến dưới hạ lưu con sông tụ tập rất nhiều người, Ngụy Mĩ Phượng đã ở đó, Trương Huyền lái xe chạy đến gần đó rồi dừng lại, chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì?” Cậu biết rõ nhưng vẫn ra vẻ hỏi.
“Có người nhảy sông tự sát.” Ngụy Mĩ Phượng sắc mặt có chút tái nhợt, chỉ chỉ phía trước nhỏ giọng nói: “Là sinh viên, nghe nói là bởi vì thất tình, viết thư để lại rồi tự sát.”
Niếp Hành Phong đẩy những người vây xem ra đi vào, người chết đuối nằm thẳng ở trên đống cát sỏi, bởi vì từ trên thượng du trôi xuống, trên cánh tay không hề ít vết tích va chạm, mặt sưng phù, dưới ánh mặt trời hiện lên màu xanh tím.
Cậu ta không phải tự sát, là quái vật đó dụ dỗ, lúc ấy trên mặt cậu ta lộ ra vẻ sợ hãi tuyệt vọng không phải vẻ mặt của một người muốn chết.
“Chủ tịch, chúng ta đi thôi.”
|