Nghịch Tập (Yêu Phải Tình Địch)
|
|
161 – Thật ra người cũng có độc
Tuy Trì Sính đã dọn ra khỏi ngoại ô từ lâu, nhưng lúc đó phòng ở còn chưa đến hạn trả, hắn cũng chưa trả, mấy hôm nay đã đến hạn, chủ nhà liên tục gọi điện thúc giục Cương Tử, vì Trì Sính để lại đó không ít đồ, hắn không dám tùy tiện dọn ra ngoài, nên hối người bên này mau qua dọn dẹp. Buổi tối tan ca, Trì Sính cùng Ngô Sở Úy đi ăn cơm tối. “Lát nữa tôi phải ra ngoại ô một chuyến, cậu có muốn đi cùng không?” “Không.” Ngô Sở Úy nói: “Tôi đi tìm Khương Tiểu Soái một lát.” Trì Sính liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy, ngữ khí hơi không vui. “Tìm cậu ta làm gì?” “Cứ cách một thời gian tôi sẽ tìm anh ta chuyện phiếm một lần, nếu không sẽ cảm thấy trong lòng không yên ổn, có lúc Tiểu Soái giống như nơi ký thác tinh thần của tôi vậy, cùng là những lời đó, có thể nói với ai cũng vậy, đáp án có được đều như nhau, nhưng nếu nói ra từ miệng anh ta, tôi sẽ cảm thấy yên tâm kỳ lạ, tôi…” “Cậu còn muốn đi hay không hả?” Trì Sính ngắt lời Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy cúi đầu húp canh. “Húp ít thôi.” Trì Sính nói: “Lát nữa kẹt xe muốn tiểu lại không tìm ra nhà vệ sinh.” Ngô Sở Úy huênh hoang nói: “Sợ gì chứ? Dù sao là buổi tối, ra ngoài tìm chỗ tiểu là xong!” Ánh mắt âm trầm liếc thẳng vào Ngô Sở Úy, sau đó gọi: “Phục vụ.” Phục vụ bước qua. “Cho một chai nước khoáng.” Ngay sau đó, chai nước khoáng được đặt lên bàn. Bên cạnh Trì Sính có một bồn hoa, hắn mở nắp chai, đổ nước khoáng vào bồn hoa. “Này, anh làm gì vậy?” Ngô Sở Úy gấp lên: “Anh không uống thì cho tôi chứ? Đổ hết làm gì?” Trì Sính bóp chai nước khoáng vang lép bép, sau đó đưa cho Ngô Sở Úy. “Khi về rót đầy chai này cho tôi.” Ngô Sở Úy lập tức hiểu ý Trì Sính, không tình nguyện nói: “Tôi không tiểu đường là được chứ gì? Tôi nín, đến nơi rồi tiểu không phải là được sao?” “Cầm lấy.” Thái độ Trì Sính rất cứng. Ngô Sở Úy bực mình: “Vậy nếu không có thì sao? Cũng không thể bắt ép tôi rót vào đó chứ?” “Cậu húp nhiều canh như vậy, trước đó còn uống một chai bia, chắc chắn sẽ có. Cậu không chỉ phải rót, hơn nữa còn phải rót đầy, nếu không đầy thì cũng phải nặn đầy cho tôi.” Ngô Sở Úy vừa muốn phản bác, Trì Sính cường thế chặn lời: “Nói thêm một tiếng thì đổi sang thùng.” “…” Lên xe, Ngô Sở Úy ném chai nước khoáng lên ghế phó lái, trong lòng phẫn hận, cái gì vậy chứ? Đi nói chuyện phiếm thôi cũng phải mang chai nước tiểu về! …
Trên đường chạy ra ngoại ô, Cương Tử hỏi Trì Sính: “Cậu biết ai là người đầu tiên phát hiện Uông Thạc ở Bắc Kinh không?”
“Phát hiện?” Trì Sính liếc mắt nhìn Cương Tử: “Không phải sau khi cậu ta về thì đi tìm Quách Thành Vũ sao?”
“Không phải, Lý Vượng nói với tôi, là lúc Quách Thành Vũ lái xe trên đường phát hiện Uông Thạc, vượt qua con lươn băng qua đường cản cậu ta lại, lúc đó nếu Quách Thành Vũ không cản cậu ta lại, Uông Thạc đã bỏ đi rồi.”
Trì Sính hừ lạnh: “Mắt cậu ta tốt thật.”
“Lý Vượng cũng khó hiểu lắm.” Cương Tử nói: “Đã xa nhau bảy năm rồi, Quách Thành Vũ còn có thể vừa nhìn đã nhận ra Uông Thạc trong đám đông, hơn nữa còn là lúc đang lái xe, thật tài ba!”
Nhiệt độ trên mặt Trì Sính càng lúc càng thấp, Cương Tử liếc mắt thấy, do dự có nên tiếp tục nói vế sau hay không.
“Nói.” Số từ mệnh lệnh càng ngắn, khả năng chống lại càng nhỏ.
Chân mày Trì Sính nhíu chặt thành hai đường lạnh lẽo, tim giống như trời đêm bên ngoài, thò tay không thấy năm ngón. Sau khi quẹo qua mấy ngã rẽ, cuối cùng cũng đến mấy căn nhà trệt mà Trì Sính từng thuê, tính tổng lại, Trì Sính cũng ở đây được bốn năm rồi, đồ đạc này nọ cũng bố trí không ít. Gia cụ còn được, ai muốn thì cho người đó mang đi, mấu chốt là nuôi rắn thời gian dài, phòng ở âm u ẩm ướt, rất nhiều chỗ có vết nứt, mấy hôm nay vẫn bận rộn tu sửa. Sau khi xuống xe, Cương Tử liền cùng những người đó chỉnh lý lại.
Trì Sính một mình dạo khắp nơi, tuy rằng trước kia sống ở đây vì muốn an tĩnh, nhưng sống nhiều năm như thế, dù có lạnh nhạt cũng có tình cảm. Nước trong hồ nhỏ trước cửa đã dâng lên, trước kia vào mùa này, trong nước sẽ thò ra rất nhiều cái đầu nho nhỏ, đó đều là các con của hắn, bơi qua bơi lại bên trong. Trì Sính ngồi xổm cạnh hồ hút thuốc, nhìn mặt hồ lấp lánh tia đen thẫm trong sắc đêm bao trùm. Thoáng chốc này, Trì Sính đột nhiên có một ảo giác, nhận lầm Uông Thạc vẫn là cái người không am hiểu sự đời lúc xưa.
Hắn vẫn nhớ một câu nói, chỉ có người trong lòng cực kỳ sạch sẽ, mới có thể ở gần tiếp xúc không kẽ hở với động vật. Nếu không phải có một chuỗi sự việc xảy ra sau đó, hắn vẫn sẽ cho rằng đây là chân lý.
“Tại sao ở đây nửa năm cũng không lộ mặt?” Trì Sính hỏi.
Uông Thạc thờ ơ nói với Trì Sính: “Tôi thường xuyên lộ mặt ở đây, là cậu không đến mà thôi.”
“Rắn đã chuyển nhà rồi, tại sao tôi còn phải đến đây?” Trì Sính đột nhiên nặng giọng.
Uông Thạc lại cười: “Tâm cậu cũng dọn nhà rồi, sao có thể phát hiện được tôi?”
Trì Sính ngẩn ra một chốc, lặng lẽ mở miệng: “Trở về đi.”
Nói xong, quay người đi ra xa, đi được mười mấy bước, ánh mắt đột nhiên trở nên hung tàn, bước vội trở về, khom xuống túm cổ áo Uông Thạc, gầm lên: “Cút!”
Uông Thạc vẫn nằm dưới đất, cố sức gạt tay Trì Sính ra khỏi cổ áo, lỗ tai vẫn dán lên mặt cỏ. “Cậu biết không? Nhịp độ bước đi của cậu không hề thay đổi, một giây ba bước 161 cm.” Trì Sính chậm rãi đứng lên, quyết định cách xa cái kẻ khiến hắn không thể bình tĩnh này.
“Đại Hoàng Long chết rồi.” Uông Thạc nói sau lưng Trì Sính. Bước chân Trì Sính không hề dừng. Uông Thạc đột nhiên đứng lên, lao về phía Trì Sính, nhào lên người hắn bóp cổ hắn, mắt đỏ bừng gầm lên: “Trì Sính, mẹ kiếp cậu không phải người, cậu lại giết chết Đại Hoàng Long!!”
Trì Sính gằn từng chữ: “Bắt đầu từ lúc cậu làm ra chuyện đó, rắn ở đây đều nên chết.”
Uông Thạc đột nhiên đưa con rắn độc đã nuôi được nửa năm trong tay lên miệng, cắn một phát vào chỗ thất thốn. Máu rắn bắn lên mặt Trì Sính. Con ngươi Trì Sính co rút, tiếng gầm chấn động đến mức mặt đất cũng muốn lay động: “Mẹ kiếp cậu không muốn sống nữa sao?!”
Uông Thạc vẫn bình tĩnh nói: “Cậu không biết sao? Thật ra người cũng có độc.” Nói xong, ném con rắn đã chết trong tay xuống đất, đôi môi dính máu mãnh liệt dán lên môi Trì Sính.
… Ngô Sở Úy đang nói chuyện với Khương Tiểu Soái, đột nhiên lại mắc tiểu, vào nhà vệ sinh xè xè giải quyết, vẻ mặt thoải mái bước ra, còn chưa đến cửa nhà vệ sinh, sắc mặt lại biến đổi. “Má!” Vội vã lao về bồn cầu, trân mắt nhìn nước cuốn đi dòng nước hoàng kim khó khăn lắm mới vắt ra được của y. Vẻ mặt xoắn xuýt bước ra, đặt chai nước lên bàn, nói với Khương Tiểu Soái: “Cho tôi mượn chút nước tiểu.”
“Cái gì?” Khương Tiểu Soái ngẩn ra.
Ngô Sở Úy nói: “Có nước tiểu không?”
“Đang muốn đi tiểu.” Khương Tiểu Soái ra vẻ muốn đứng lên.
“Đừng đi!” Ngô Sở Úy đột nhiên cản Khương Tiểu Soái lại, đưa chai nước khoáng vào đũng quần hắn: “Tiểu vào đây, tiểu vào đây.”
Mặt Khương Tiểu Soái đen thui: “Anh hai, tôi không có hứng thú ác liệt như anh.”
“Thật sự có việc gấp cần dùng mà!” Ngô Sở Úy kể lại cho Khương Tiểu Soái nghe về yêu cầu mà Trì Sính đưa ra trước đó. Khương Tiểu Soái không khỏi nói: “Anh ta ghen thật dữ nha?”
“Anh ta chính là cố ý muốn gây phiền cho tôi, thấy tôi ngứa mắt.”
“Vậy cậu còn nghe lời anh ta làm gì?” Khương Tiểu Soái nói rồi định ném chai nước đi. Ngô Sở Úy vội cản lại: “Mẹ bà nó tôi cũng không muốn nghe lời anh ta, mấu chốt ở chỗ nếu tôi không mang một chai nước tiểu về, chắc chắn anh ta lại nghĩ cách bức tôi phải vắt nước tiểu trong lúc không nên đi tiểu.”
Bên dưới Khương Tiểu Soái căng chặt, ánh mắt âm tà nói: “Chắc không phải cậu từng bị anh ta chơi đến mất khống chế tiểu ra chứ?”
Khóe môi Ngô Sở Úy giật giật vài cái: “Anh hỏi cái này làm gì?”
Khương Tiểu Soái cười hê hê: “Suýt nữa quên, tôi còn từng được thấy anh ta giúp cậu tiểu.”
Ngô Sở Úy đảo một vòng trên bụng Khương Tiểu Soái, suýt nữa bức cho Khương Tiểu Soái phải ra luôn.
“Không đùa nữa không đùa nữa…” Khương Tiểu Soái đầu hàng, “Tôi cho cậu nước tiểu còn không được sao?” Nói xong mang chai nước khoáng vào nhà vệ sinh.
Ngô Sở Úy dán sau cửa muốn nhìn trộm, bị Khương Tiểu Soái xua ra: “Đi đi đi, nhìn cái gì mà nhìn?”
Ngô Sở Úy cười xấu xa: “Lúc đi nhà vệ sinh công cộng không phải anh cũng bị nhiều đàn ông thấy sao? Sợ cái gì? Cho tôi nhìn đi.” Khương Tiểu Soái đạp Ngô Sở Úy ra ngoài.
162 – Một đêm hỗn loạn
Khương Tiểu Soái tiểu xong vẫn chưa đầy chai nước khoáng, Ngô Sở Úy lại mở tủ lạnh ra tìm, chỉ thấy hai chai bia, liền đem ra tu ừng ực.
Khương Tiểu Soái cảm thấy tư thế uống bia của Ngô Sở Úy, không phải muốn chế tạo “nước tiểu”, mà giống như có tâm sự gì đó.
“Sao vậy đại Úy?”
Ngô Sở Úy ợ một cái, ngạc nhiên nhìn Khương Tiểu Soái: “Sao vậy cái gì?”
“Tôi thấy cậu không bình thường!” Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy bâng quơ đáp: “Không phải tôi vừa nói rồi sao? Phải rót đầy chai mới về được.”
Khương Tiểu Soái không yên tâm, thăm dò: “Uông Thạc đó đi chưa?”
Ánh mắt Ngô Sở Úy dại ra trong một lúc: “Không biết.”
“Cậu từng đến bệnh viện thăm anh ta đúng không? Người đó thế nào? Có phải đặc biệt bình thường không?”
Ngô Sở Úy trầm mặc hồi lâu, nói: “Cũng được.”
“Trong lòng uất nghẹn, sẽ dẫn đến công năng giảm sút, tỉ lệ tinh trùng sống thấp, ảnh hưởng đến sinh dục sau này.” Bác sĩ Khương nói.
|
Sắc mặt Ngô Sở Úy biến đổi, cuối cùng cũng mở miệng: “Mấy lời này tôi sẽ xem như đang nói vì con trai lớn của tôi.”
Khương Tiểu Soái bật cười, thật dễ lừa. Ngô Sở Úy kể lại một năm một mười chuyện hôm đó đến bệnh viện đụng phải xe riêng của Trì Sính, còn đặc biệt cường điệu một loạt hành vi bất thường của Trì Sính. Hoàn toàn thờ ơ với giờ trên đồng hồ tình nhân, trở về lại dịu dàng kỳ lạ, nửa đêm thức dậy hút thuốc…
Khương Tiểu Soái nói: “Liệu có phải có hiểu lầm gì không?”
“Có hiểu lầm gì chứ?” Ngô Sở Úy hừ lạnh: “Tôi đặc biệt hỏi rồi, hôm đó anh ta vẫn không đến đơn vị, từ lúc tôi thấy xe anh ta ở bệnh viện cho đến hơn mười hai giờ tối, anh ta vẫn ở bệnh viện, tôi hoài nghi anh ta đã thấy tôi rồi, chỉ là không dám lộ diện, nếu không lúc về cũng không cần phải dịu dàng như thế.”
“Đây không giống tác phong của Trì Sính đâu!” Khương Tiểu Soái nói khách quan: “Nếu Trì Sính thật sự bận tâm Uông Thạc, muốn đi thăm Uông Thạc, anh ta sẽ xem là việc đương nhiên, cho dù anh ta chột dạ, anh ta cũng sẽ không để cậu nhìn ra.”
Ngô Sở Úy cân nhắc, hình như cũng có lý.
“Cậu không hỏi anh ta sao?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy lắc đầu: “Cần gì phải hỏi, tôi cứ coi như không biết.” Khương Tiểu Soái tốt bụng nhắc nhở: “Rất nhiều hiểu lầm đều nảy sinh như thế, tích lũy nhiều rồi, luôn không giải quyết, tín nhiệm nên có cũng bị mài mòn, bây giờ cậu có thể đi thám thính, không phải anh ta đến chỗ nhà cũ dọn đồ sao? Đúng lúc không có mặt cậu, hai người họ nếu thật sự có chút gì đó, chắc chắn sẽ nhân lúc này vụng trộm yêu đương.”
Lòng Ngô Sở Úy lộp bộp một chút: “Đi thật à? Lỡ bắt được thì sao?”
“Vậy thì về nhà lấy vợ thôi!”
Ngô Sở Úy lập tức vỗ bàn: “Tốt nhất có thể bắt gian tại giường, vậy ngày mai tôi sẽ đi đăng ký kết hôn.” Nói xong, đi về phía cửa.
Khương Tiểu Soái đuổi theo: “Này, nước tiểu của cậu.”
Ngô Sở Úy nhìn lại cười: “Không, là nước tiểu của anh.”
… Trên đường chạy đến ngoại ô, Ngô Sở Úy còn bị lạc một khúc, vòng rất lâu mới vòng về. Ngô Sở Úy bực mình mắng: “Má, nếu thật sự không có chút ‘phát hiện bất ngờ’ nào, vậy thì thật có lỗi với tiền xăng đã tiêu phí!”
Nói thì nói thế, thật ra trong lòng y, vị trí của Trì Sính vẫn rất vững chắc. Y cảm thấy dù Trì Sính có loạn tình thế nào, hắn cũng là đàn ông! Là đàn ông thì sẽ không làm mấy chuyện thừa cơ bắt chó! Cho nên trước khi xuống xe, y vẫn không có cảm giác khẩn trương gì, bước cạn bước sâu đi về phía hồ nước, Ngô Sở Úy đối với nơi này không mấy quen thuộc, mùa hè thường xuyên đổ mưa, lại thêm trời tối, chân dẫm phải rất nhiều bùn, bước chân càng lúc càng nặng. Giọng nói quen thuộc bất ngờ chui vào tai y.
“Môi cậu vẫn là mùi vị năm đó.” Uông Thạc nói.
Trì Sính không nói gì, tự mình hút thuốc. Ngô Sở Úy đứng cách đó không xa, thấy hai người ngồi với nhau, bờ hồ, hoa sen, liễu rũ, gió mát… không khí thật tốt, cảnh đêm thật đẹp. Ngô Sở Úy quay trở về, bùn sình vừa mới dẫm qua, lại phải dẫm lên lần nữa, y không khỏi tự cười nhạo mình, cho mày không biết nhớ kỹ! Đáng đời mày dính sình đầy chân! Sau đó lặng lẽ khởi động xe đi về. Thật tốt… không lãng phí tiền xăng. Vẫn chưa muộn, một chút cũng không muộn, mình vẫn chưa rơi vào, mình vẫn giữ tỉnh táo, mình đã biết người đó không đáng tin từ lâu, mình căn bản không đặt quá nhiều tình cảm vào… đang nghĩ thế, người lệ trong lòng lại không chịu khống chế, nhảy tọt ra. Sau đó không nén được nữa, Ngô Sở Úy thình lình thắng xe, gục lên vô lăng thất thanh khóc. Một thẳng nam, khi y đồng ý để người làm, thật ra đã giao ra toàn bộ của mình, bây giờ Ngô Sở Úy mới nhận ra, y cứ bị người ta lừa một cách không rõ ràng như thế. Chẳng qua cũng tốt, tim y bị người ta chà đạp vô số lần, đã đủ cứng cỏi. Ngô Sở Úy lau nước mắt, tiếp tục lên đường. Trì Sính, anh nhớ đó, tôi sẽ không để anh sống tốt!
… Cương Tử thấy không còn sớm nữa, gọi điện cho Trì Sính: “Chúng ta có nên về chưa?”
Trì Sính không nói gì, trực tiếp cúp máy.
Uông Thạc nói: “Cậu đi đi.”
“Cùng đi thôi.” Trì Sính lạnh nhạt nói: “Giường trong mấy căn nhà đó đã dọn đi hết rồi, cậu không có chỗ ngủ.”
“Tôi ngủ ở đây mấy đêm, chưa từng chạm vào cái giường bị vô số mông đè qua của cậu.”
Trì Sính không nói gì, bỏ đi.
Uông Thạc đột nhiên mở miệng lần nữa: “Trì Sính, trước giờ cậu chỉ hỏi tôi tại sao bỏ đi nhiều năm như thế, nhưng chưa từng hỏi tôi tại sao làm ra chuyện đó với Quách tử.”
Trì Sính quét mắt nhìn hồ nước, một bóng người hao gầy, lẻ loi in trên mặt hồ.
… Hai giờ bốn mươi phút sáng, Khương Tiểu Soái nghe tiếng chuông cửa, mơ màng ra mở cửa. Vừa đi vừa nghĩ: Trễ vậy rồi ai đến gõ cửa? Lẽ nào là đại Úy thấy gì đó, chạy đến cầu an ủi sao? Nhìn qua lỗ mắt mèo một cái, cảm thấy quen mặt nhưng lại không nhớ ra.
“Ai vậy?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Bên ngoài vang lên một tiếng: “Người xem vườn.”
Người xem vườn? Xem vườn gì? Vườn rắn của Quách Thành Vũ? Không phải Quách Thành Vũ đã an bài chỗ ở cho họ rồi sao? Sao còn chạy đến chỗ mình? Khương Tiểu Soái tràn đầy hoài nghi mở cửa.
Uông Thạc khoác vai Khương Tiểu Soái bước vào trong: “Không có chỗ ở, đến chỗ cậu cọ một đêm.”
Đợi khi Khương Tiểu Soái phản ứng lại người này là ai, Uông Thạc đã cởi giày lên giường rồi.
“Này… tôi nói này… chuyện này là sao hả?” Khương Tiểu Soái buồn bực, tôi với anh không quen biết, nửa đêm anh chạy đến đây, chẳng nói cái khỉ gì trực tiếp cởi giày lên giường, dựa vào cái gì hả? Anh dựa vào cái gì mà ngủ trên giường tôi?”
“Tôi thích cậu.” Uông Thạc nói.
Khương Tiểu Soái thầm mài răng, mẹ nó tôi cũng thích Ngô Ngạn Tổ (diễn viên) này, không phải tôi vẫn thành thật ngủ trên giường mình sao?
“Má, nhích sang bên kia, chừa cho tôi một chỗ.”
… Ngô Sở Úy không về nhà, mà ngủ lại chỗ Quách Thành Vũ một đêm, không cần cảm thấy khó hiểu, Quách Thành Vũ còn khó hiểu hơn bạn, nửa đêm tràn đầy mong đợi mở cửa, kết quả không mong được Khương Tiểu Soái, lại mong được đồ đệ của hắn.
“Sao vậy? Ngài đây là muốn bán thân báo ân sư phụ sao?” Quách Thành Vũ hỏi.
Ngô Sở Úy nặng nề gục đầu lên vai Quách Thành Vũ, lười biếng nói: “Có một chút ý định đó.”
Này, tôi nói nha, chuyện gì đây hả? Quách Thành Vũ mở rộng hai tay, không dám chạm vào Ngô Sở Úy một cái, lỡ đâu Khương Tiểu Soái lấy tên này ra khảo nghiệm mình thì sao?
Ngô Sở Úy bất kể chuyện đó, bò lên giường lớn xa hoa của Quách Thành Vũ vùi đầu ngủ. Sau đó ngủ say rồi, còn cởi quần áo ra, chỉ để lại một cái quần lót, phơi mông ra cho Quách Thành Vũ đã nhiều ngày không ăn mặn. Quách Thành Vũ nhớ lại lúc trước thấy được cảnh tượng mịn màng này trong camera, đốm lửa trong lòng cọ nhau xoèn xoẹt. Nếu không phải ảnh để trần ngả vàng của Khương Tiểu Soái đang xoắn tóc trong lòng, hắn thật sự có dấu hiệu sắp không cầm giữ nổi.
Vì muốn đè nén lửa trong lòng, Quách Thành Vũ đi pha cho mình một ly trà, khi rót nước, không cẩn thận chạm đến chai tinh dầu thúc tình mà lúc trước lục thấy trong tủ của Khương Tiểu Soái, nó lăn lông lốc trên bàn, Quách Thành Vũ giật mình, nhanh chóng tiếp lấy. Nhưng ngặt nỗi ở góc bàn có hai đường vân lồi lên, cái chai chuyển hướng, trực tiếp rớt xuống đất.
Xoảng! Vỡ rồi! Tinh dầu lan đầy đất!
Ngô Sở Úy không kiên nhẫn phì phò: “Làm gì vậy?”
“Không sao, cậu tự bảo trọng.” Nói xong, Quách Thành Vũ mở cửa ra ngoài.
“Lúc này mới hơn bốn giờ… đi đâu đây?” Quách Thành Vũ thầm nghĩ.
Từ đây lái xe đến nhà Khương Tiểu Soái, chẳng qua chỉ mất nửa tiếng, đến đó cũng chỉ mới bốn giờ rưỡi, với thời gian nghỉ ngơi của Khương Tiểu Soái, lúc này đang ngủ rất ngon, cứ thế qua làm phiền cũng không tốt nhỉ? Nhưng Quách Thành Vũ đặc biệt muốn thấy hai lọn tóc xoăn lúc Khương Tiểu Soái ngủ mơ mơ màng màng. Trước mắt cũng chính nhờ hai lọn tóc xoăn đó mới có thể xóa được cái mông bự trong đầu Quách Thành Vũ, thế là hắn lái xe lên đường. Chương 163: Đây là muốn tạo phản sao?- BY MARTIN Uông Thạc chỉ ngủ hơn hai tiếng liền tỉnh dậy, nghiêng người nhìn chằm chằm Khương Tiểu Soái xem.. Khương Tiểu Soái cảm thấy trên mặt ngứa ngứa, đưa tay gãi gãi sau gáy, nghiêng người quay lựng lại phía Uông Thạc. Nằm ,ột lúc,cảm thấy không thoải mái lại trở mình quay lại, nhân tiện vung tay tát lên mặt Uông Thạc một cái. Khương Tiểu Soái không phải cố ý, cậu mơ Quách Thành Vũ đang trêu cậu. Uông Thạc nghiến răng kèn kẹt, đứng dậy xuống giường. Khương Tiểu Soái nghe thấy tiếng nước chảy ở buồng vệ sinh lập tức tỉnh dậy. Thảo! Hôm qua mình không khóa vòi nước hay sao? Khương Tiểu Soái ngủ đến mụ mị đầu óc đã sớm đem người nào đó quên đi. Đứng dậy đi đến cửa buồng vệ sinh nhìn thấy thân hình Uông Thạc, mới sửng sốt hơn nửa ngày mới phản ứng. Lúc này cậu mới hoàn toàn tình ngủ, tựa vào thành cửa nhìn Uông Thạc bóp tuýp kem đánh răng lên bàn chải đưa lên miệng.
|
" Tôi nói cậu, cậu có mưu đồ gì xấu xa hả?" Khương Tiểu Soái hỏi. Uông Thạc khó hiểu, " Làm sao vậy?" " Cậu giải thích đi, cậu đến nhà tôi làm gì?. Không có cái khách sạn nào trên đường chắc, thế nào cũng phải trả cho tôi mấy trăm đồng tiền phòng!" Tiểu Soái miệng không khách khí. Uông Thạc mở vòi nước rửa tay. " Tôi nói cho cậu a, tôi chán ghét người khác dùng sửa rửa mặt của tôi." Khương Tiểu Soái còn nghĩ, quả thật bình sữa rửa mặt kia một nửa đều do Ngô Sở Úy dùng của cậu. " Yên tâm, tôi chỉ gội đầu." Uông Thạc nói không đến nơi đến chốn, " Tôi thứ ba năm bảy rửa mặt, hai bốn sáu nghỉ ngơi khỏi rửa .. Chủ nhật còn phải xem tâm tình, hôm nay là thứ năm, cậu đúng là may mắn." Khương Tiểu Soái nói mỉa. " Trì Sính năm đó thật có con mắt nhìn người tốt." " Sao cậu không nói Quách Tử có mắt nhìn người tốt." Uông Thạc cố ý nhắc nhở.. Khương Tiểu Soái trái lại thái độ lại rất thoải mái," Bởi vì Quách Tử không thích cậu." " Tôi đến đây nhà cậu là có duy nhất một nguyên nhân." Uông Thạc đi đến cửa gần Khương Tiểu Soái nói, " Nhiều người như vậy nhưng tôi nhìn cậu một cái biết cậu thông minh." Nói xong hướng cửa đi, vừa cầm vào tay nắm cửa mở ra, Quách Thành Vũ đứng ngay bên ngoài. Hai người đồng thời sửng sốt. Quách Thành Vũ mắt lia từ trên xuống dưới nhìn người vừa bước ra, lại nhì vào trong qua tấm kính Khương Tiểu Soái người mặc áo ngủ tại mông lắc lư. Hai người không quan hệ gì mà đồng thời xuất hiện một nơi trong tầm mắt hắn, hơn nữa rất tự nhiên, không có một chút khách khí nào. " Good monning" Uông Thạc nói. Nói xong lập tức đi vào thang máy. Quách Thành Vũ hung hãn trợn mắt nhìn qua. Uông Thạc lại nói câu nữa, " Bye!." Ta thảo, đây là muốn tạo phản sao? Quách Thành Vũ đen mặt hướng Khương Tiểu Soái hỏi:" Hắn vì sao lại cùng ngủ ở chỗ cậu?" Khương Tiểu Soái xù lông hỏi lại:" Anh tức giận khi hắn với tôi cùng ngủ, hay tức giận tôi cùng hắn ngủ a?" " Cậu nói gì?" Quách Thành Vũ trong âm thanh ẩn chứa vài phần tức giận. " Tôi bảo anh không nên tức giận, anh nên cao hứng, khi mà tình địch lại chạy đến chỗ tôi ngủ, chứng minh người tình của anh không cần hắn a!". Vừa dứt lời, Khương Tiểu Soái bị Quách Thành Vũ đẩy vào góc tường, hai tay to đè sát cậu..cái tay đặt sau gáy cậu ta nổi lên lộ khí. Hơi thở phả vào sặc mùi nam tính đến gần miệng Khương Tiểu Soái, cậu tránh né đã trễ bị hắn mở khớp hàm, đầu lưỡi ẩm ướt xông vào khuấy động bên trong, mắt Khương Tiểu Soái chớp liên hoàn, hô hấp rối loạn. Điện giật từ nơi chạm nhau đén từng đầu ngón tay lan tỏa ra cả người, Quách Thành Vũ đột nhiên đưa tay hướng bờ ngực Khương Tiểu Soái xoa bóp. Khương Tiểu Soái chớp mắt, toàn thân run run, tay Quách Thành Vũ sau gáy cậu hạ dần xuống véo thịt mông. " Như vậy rất thích?" Quách Thành vũ trên tức cậu. Khương Tiểu Soái dơ tay lên tát Quách Thành vũ một cái vào mặt, hung hăng nhìn ra chỗ khác. Quách Thành Vũ vừa định hôn tiếp, Khương Tiểu Soái thoát ra một câu. " Vừa Uông Thạc khen ta thông minh, Anh còn không chịu thừa nhận anh thích Trì Sính." Lần trước Khương Tiểu Soái cùng Quách Thành Vũ nói chuyện này, Quách Thành Vũ đơn giản chính là tức giận, vừa bất đắc dĩ, phẫn hận... Cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Kết quả hôm nay Khương Tiểu Soái nhắc lại việc này, Quách Thành Vũ sắc mặt rõ ràng thay đổi. " Cậu nói cái gì?" Khương Tiểu Soái nhả từng chữ cho hắn nghe," Uông Thạc nói, nhiều người như vậy, chỉ có tôi thông minh". Nói xong câu đó Quách Thành Vũ đột nhiên buông lỏng Khương Tiểu Soái ra. Sửng sốt một lát, hai lời chưa nói nhanh bước ra ngoài cửa bỏ đi.. ...... Trì Sính đã nhanh nhanh về nhà, nhưng về nhà thấy Ngô Sở Úy còn chưa về, cầm điện thoại gọi cho hắn, điện thoại không có người nghe, đánh xe đến phòng khám và công ty đều không thấy bống dáng Ngô Sở Úy đâu. Trì Sính ánh mắt gằm gằm.... lấm tấm mồ hôi chảy xuống, gương mặt cương định, lái thẳng xe đến nhà Khương Tiểu Soái. Khương Tiểu Soái vừa tiễn hai vị gia, vị thứ ba lại tới cửa. Ta Thảo! Khương Tiểu Soái trong lòng thầm mắng, các người sao không cùng đến một lúc a? Từng người đến một, rèn luyện tâm lý tố chất của tôi chắc? "Ngô Sở Úy đâu?" Trì Sính hỏi. Khương Tiểu Soái buồn bực," Người của anh, anh đến chỗ tôi tìm làm chi?" Câu này như đánh hung hăng hai chùy sắt vào lòng Trì Sính. Hắn giữ hai vai Khương Tiểu Soái định hướng nói:" Cậu ta tối qua không phải tới tìm cậu nói chuyện phiếm sao?" " Đúng vậy, nhưng mà từ lâu đã đi rồi." Khương Tiểu Soái nói. Trì Sính từ mặt đến cơ thể rơi vào trạng thái chết cứng. Khương Tiểu Soái đột nhiên ý thức được điều gì, mắt lộ ra vẻ kích động. " Đại Úy không phải đi đến bây giờ chưa trở về hả?" Trì Sính giảm bớt khó chịu nhẫn nại hướng Khương Tiểu Soái hỏi:" Cậu ngày hôm qua cùng cậu ta nói chuyện gì?" " Cậu ấy muốn lấy nước tiểu của tôi, sau đó nước tiểu không đủ, cậu ấy liền uống hết hai chai bia, tiếp theo thì................." Tiếp theo thì Khương Tiểu Soái cũng không dám nói tiếp, bởi vì chuyện này đề cập đén vấn đề rình bắt gian, vạn nhất Ngô Sở Úy không có chuyện gì, cậu lại nói lời không hay thì tình cảm của họ lại rối tung lên. Hơn nữa Khương Tiểu Soái rất hiểu Ngô Sở Úy, cậu ta khẳng định sẽ không sảy ra chuyện gì, nhất định vạ vào đâu ngủ vù vù rồi.. Áp khí cường đại bay quanh đầu Trì Sính nặng nề hỏi:" Tiếp theo cái gì?" Khương Tiểu Soái rất xảo diệu dời đi mâu thuẫn, " Tiếp theo cậu ấy vẫn không toàn đủ, vì thế bắt ta hướng bình nước tiểu ngâm.. Khụ khụ..." Mới sáng sớm nói mấy lời này thực xấu hổ. Trì Sính xoay người đi nhanh như bay xuống dưới lầu bằng đường thang bộ. Khương Tiểu Soái cũng đi xuống lầu, nhưng cậu đi thang máy xuống, cậu xuống đến nơi, Trì Sính đã lái xe đi, nhìn cũng biết anh ta thực sự sốt ruột. Khương Tiểu Soái cũng rất sốt ruột, tuy nói Ngô Sở Úy sẽ không để trong lòng nhưng giờ mà chưa về nhà khẳng định có chuyện không nhỏ, cậu cũng đi xem sao. Vấn đề là...... đi đâu? Nếu Ngô Sở Úy đến ngoại ô thấy điều gì khả năng cậu ta đứng ở đó hoặc ở nửa đường không đi, biết là cậu không còn ở đấy nhưng có thể nơi đó để lại một vài dấu vết trước khi cậu rời đi.. Vì vậy Khương Tiểu Soái quyết định lái xe chạy đến ngoại ô. Trì Sính lái xe đi chính là lừa Khương Tiểu Soái, thực tế cậu ta luôn đứng tại chỗ tối nhìn chằm chằm Khương Tiểu Soái, cậu biết Khương Tiểu Soái đang gạt cậu cái gì. Hao phí thời gian hỏi không ra, không bằng theo đuôi Khương Tiểu Soái xem cậu ta rốt cuộc đi đâu.
Khương Tiểu Soái chạy xe được nửa đường thì Trì Sính đã hiểu cậu muốn đi đâu, Trì Sính đạp chân ga hết cỡ chạy thẳng đến ngoại ô. Đáng thương cho Khương Tiểu Soái chỉ cho người ta một đường thì chính mình lại đi lạc đường. Trì Sính đã đến nơi muốn đên, Khương Tiểu Soái vẫn còn mơ hồ mò đường. Theo khu nhà một tầng đến hồ nước Trì Sính lặng người nhìn thấy mười hai vết chân. Đôi giày của Ngô Sở Úy đi chính là Trì Sính tặng lên cậu đã nhận ra ngay, hoa văn trên đó không quá rõ ràng,nhưng kể cả Ngô Sở Úy không đi giày chỉ đi chân đất thì Trì Sính cũng có thể nhận ra dấu chân của cậu. Đến đoạn dấu chân thẳng thắn độ lún đồng nhất, đoạn trở lại thì xiêu xiêu vẹo vẹo dấu chân lún không đồng nhất. Trì Sính có thể tưởng tượng ra cảnh lúc đi về Ngô Sở Úy đã lảo đảo cước bộ cùng vũng bùn kia bộ dáng chật vật của cậu đều hiện lên.. Đang nghĩ, Cương Tử gọi điện đến. " Trì thiếu, anh chạy nhanh về một chuyến, Ngô Sở Úy sảy ra chuyện." Vừa nghe lời này mặt Trì Sính biến sắc cấp tốc đi về. Không biết việc này là sao mà đả thương tâm trí Trì Sính. Nói đến cũng khéo, sáng sớm Lý Vượng đến nhà tìm Quách Thành Vũ chờ mãi không thấy bóng dáng vì thế trực tiếp đi vào phòng ngủ. Ngô Sở Úy vừa thấy người đến như sắc lang lao tới túm Lý Vượng áo kéo lên quần kéo xuống. Biết cậu ta là tổ tông sống, Lý Vượng cũng không dám làm gì. Chạy nhanh ra ngoài lấy chốt cửa chốt lại. Sau đó cậu khẩn cấp gọi Cương Tử. Cương Tử vốn định trực tiếp đến mang người đi nhưng vừa đến gặp tình huống như Lý Vượng, cường cùng mới gọi cho Trì Sính. Trì Sính đến nơi, Ngô SỞ Úy như bị bệnh chó dại chó điên bị nhốt trong phòng không cho ra. Trì Sính một cước đá cửa vào, Ngô Sở Úy đang ở trên giường quằn quại. Kích dục hương của Khương Tiểu Soái quả là thứ tốt, một giọt có thể làm điên đảo đầu óc huống chi là cả một lọ đều đổ trên nền nhà. Đừng nói Ngô Sở Úy không khỏi kích thích tâm thần loạn tính, đến Trì Sính kinh nghiệm lão làng đi vào cũng có chút không vững.. mà mơ hồ. " Nóng.. a~ ...... nóng ..... a~" Quách Thành Vũ đi cũng được năm sáu tiếng đồng hồ, Ngô Sở Úy vừa rồi còn có thể nhảy lên cửa kéo người kéo quần áo hiện tại thì hoàn toàn không đủ lực, chỉ có thể nằm tại giường lăn lộn quằng quại. Trì Sính ôm Ngô Sở Úy lên, Ngô Sở Úy lúc này ý thức không rõ. Cương Tử lái xe, Trì Sính ôm Ngô Sở Úy ngồi sau xe. Ngô Sở Úy sắc mặc ửng hồng, ngực cào ra nóng bỏng mồ hôi tuôn ra như mưa trên cổ, Trì Sính giận không thể át nhìn cậu đau lòng, chỉ có thể một bên cho cậu mân mê, một bên kiên nhẫn trấn an. " Về nhà rồi sẽ mát mẻ." Ngô Sở Úy tay cào cào cơ ngực Trì Sính bao vết máu nhỏ, tay thì kéo áo cậu lên đầu rúc vào hung hăng cắn đầu vú Trì Sính, hàm răng cạo cào trên ngực đầy tơ máu. Trì Sính cố nén không rên lên thành tiếng. " Nóng.. a~.... nóng A~" Ngô Sở Úy lại rên rên hai tiếng.. Đừng nói hắn nóng, phía trước Cương Tử đầu đều đổ dầy mồ hôi. Trì Sính áp ai má Ngô Sở Úy hỏi,:" Úy Úy, cậu biết tôi là ai sao?" Ngô Sở Úy từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, miệng mơ hồ nói không rõ: " Tôi muốn thao anh.... tôi muốn thao anh..." Nói xong liều mạng hung hăng túm tóc Trì Sính kéo đến. Cương Tử nhìn mà nghẹn ngào. Bở vì... ngồi đằng trước hắn cũng nghe thấy, hắn còn đang suy nghĩ, vạn nhất Ngô Sở Úy ý thức hỗn loạn tiếp tục như vậy nói ra những lời này với Trì Sính, hậu quả không biết ra sao " Tôi muốn thao anh...." Ngô Sở Úy lại hô to một tiếng.. Cương Tử nhịn không được rùng mình một cái. Trì Sính hung hăng kìm hơi thở, đang có người ngoài lên hắn không lên tiếng, hình tượng của cậu triệt để phá hỏng, mặt mày xanh mét kiên nhẫn về đến nhà.
|
Chương 163 -164 163 - Đây là muốn tạo phản sao?
Uông Thạc chỉ ngủ hơn hai tiếng đã tỉnh, nghiêng người nhìn Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, đưa tay gãi trán, nghiêng người quay lưng về phía Uông Thạc. Nằm chưa bao lâu, cảm thấy không thoải mái lại xoay về, thuận tiện tặng một bạt tai lên mặt Uông Thạc.
Không phải Khương Tiểu Soái cố ý, hắn nằm mơ thấy Quách Thành Vũ kim ốc tàng “kiều”.
Uông Thạc mài mài răng, đứng dậy xuống giường.
Khương Tiểu Soái nghe có tiếng nước trong phòng vệ sinh, lập tức tỉnh lại.
Má, tối qua mình không tắt nước sao? Khương Tiểu Soái ngủ mơ màng, đã quên béng chuyện ai đó nửa đêm tự tiện xông vào nhà dân.
Lại trước cửa nhà vệ sinh, thấy Uông Thạc, lập tức đờ người, mất hồi lâu mới phản ứng lại.
Lần này hoàn toàn ngủ không nổi nữa, tựa vào cửa nhìn Uông Thạc dùng nước súc miệng vệ sinh.
“Này anh có phải có chút tật xấu không hả?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Uông Thạc không hiểu: “Sao vậy?”
“Anh nói xem là sao? Anh đến chỗ tôi làm gì? Khách sạn và nhà khách đầy đường, nhất định phải đến chỗ tôi để tiết kiệm mấy trăm tệ sao!” Giọng điệu khá khách sáo.
Uông Thạc mở vòi nước rửa tay.
“Tôi cho anh biết, tôi ghét người khác dùng sản phẩm chăm sóc da của tôi.” Nếu thật muốn Khương Tiểu Soái tính toán kỹ lại, thì nửa chai sữa rửa mặt đó của hắn đều do Ngô Sở Úy xài.
“Yên tâm, tôi chỉ rửa tay thôi.” Uông Thạc không đau không ngứa: “Thứ hai thứ tư thứ sáu tôi rửa mặt, thứ ba thứ năm thứ bảy tôi nghỉ ngơi, chủ nhật thì xem tâm trạng, hôm nay là thứ năm, coi như cậu may mắn.”
Khương Tiểu Soái phản kích: “Năm đó ánh mắt Trì Sính thật tốt.”
“Sao cậu không nói là ánh mắt Quách tử tốt?” Uông Thạc cố ý nhắc nhở.
Khương Tiểu Soái ngược lại rất nhẹ nhàng: “Vì người Quách tử thích không phải anh.” “Đây chính là nguyên nhân tôi đến đây cọ một đêm.” Uông Thạc bước ra cửa nói với Khương Tiểu Soái: “Trong rất nhiều người, chỉ có cậu thông minh.”
Nói xong đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, đã thấy Quách Thành Vũ đứng bên ngoài.
Hai người đồng loạt sửng sốt.
Mặt Quách Thành Vũ lập tức sụ xuống, đưa mắt sắt nhìn vào trong, Khương Tiểu Soái mặc áo ngủ đi lung tung bên trong. Hai kẻ chẳng chút liên quan, lại cùng xuất hiện trong tầm mắt hắn, hơn nữa còn tự nhiên như thế, không có một chút cảm giác không phù hợp nào. “Good morning.” Uông Thạc nói.
Nói xong đi thẳng vào thang máy.
Quách Thành Vũ đảo ánh mắt hung tợn dữ dằn qua.
Uông Thạc lại nói thêm một câu: “Bye!”
Má, đây là muốn tạo phản hử?
Quách Thành Vũ đen mặt hỏi Khương Tiểu Soái: “Sao cậu ta lại ngủ ở chỗ cậu?”
Khương Tiểu Soái vểnh hai lọn tóc xoăn hỏi lại: “Anh đang bực vì anh ta ngủ với tôi, hay đang bực vì tôi ngủ với anh ta hả?”
“Cậu nói đi?” Trong giọng nói của Quách Thành Vũ hàm chứa mấy phần tức giận.
“Nếu tôi nói anh không nên tức giận, anh nên vui mừng thì sao, tình địch của anh chạy đến chỗ tôi ngủ, chứng minh người yêu của anh không cần anh ta!”
Lời này vừa nói xong, Khương Tiểu Soái đã bị Quách Thành Vũ ấn vào góc tường, hai lọn tóc xoăn bị bàn tay đè xuống, phần ót tì lên đường vân gồ ghề hỗn tạp trên tường. Mùi vị phái mạnh nồng đậm dồn đến bên miệng Khương Tiểu Soái, khi chưa kịp tránh né đã bị người ta cạy răng, đầu lưỡi ẩm ướt xông vào, thoáng chốc làm loạn hơi thở của Khương Tiểu Soái. Dòng điện từ bụng chạy đến ngón tay, Quách Thành Vũ đột nhiên đưa tay sờ soạng trước ngực Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái lập tức run lên như chạm phải điện, móng tay suýt nữa đã khoét một miếng thịt trên gáy Quách Thành Vũ.
“Mẫn cảm vậy sao?” Quách Thành Vũ trêu chọc.
Khương Tiểu Soái mở rộng năm ngón, trực tiếp dán tay lên mặt Quách Thành Vũ, mạnh bạo đẩy ra ngoài.
Quách Thành Vũ lại muốn hôn tiếp, Khương Tiểu Soái đột nhiên phun ra một câu.
“Ngay cả Uông Thạc cũng khen tôi thông minh, anh còn không thừa nhận anh thích Trì Sính.”
Trước kia khi Khương Tiểu Soái nói chuyện này với Quách Thành Vũ, Quách Thành Vũ luôn bực mình, bất đắc dĩ, phẫn hận… cuối cùng đành bỏ mặc. Kết quả hôm nay Khương Tiểu Soái lại nhắc đến chuyện này, sắc mặt Quách Thành Vũ rõ ràng biến đổi. “Cậu nói gì?”
Khương Tiểu Soái nhấn mạnh từng chữ cho hắn: “Uông Thạc nói, trong rất nhiều người, chỉ có mình tôi là người thông minh.”
Nghe xong câu này, Quách Thành Vũ đột nhiên buông Khương Tiểu Soái ra.
Ngẩn người một chốc, không nói hai lời, bịch bịch bịch bước ra khỏi cửa.
… Khi Trì Sính về nhà đã sắp một giờ rồi, Ngô Sở Úy còn chưa về, gọi điện cho y thì không ai nghe, phòng khám và công ty đều đi rồi, hoàn toàn không thấy bóng dáng Ngô Sở Úy. Giữa mày Trì Sính rịn ra những hạt mồ hôi kín mít, ánh mắt sắc bén, lái xe đến nhà Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái vừa tiễn vị gia thứ hai đi, vị thứ ba lại đến.
Mẹ nó! Khương Tiểu Soái thầm chửi, các người có thể đến chung một lượt không hả? Từng người từng người, rèn luyện tố chất tâm lý cho tôi sao?
“Ngô Sở Úy đâu?” Trì Sính hỏi.
Khương Tiểu Soái khó hiểu: “Người của anh, đến chỗ tôi tìm làm gì?”
Câu nói này nện hai phát thật mạnh vào lòng Trì Sính.
Hắn vẫn coi như trấn tĩnh nói với Khương Tiểu Soái: “Không phải tối qua cậu ấy đến tìm cậu nói chuyện sao?”
“Đúng vậy, nhưng hơn mười giờ đã đi rồi.” Khương Tiểu Soái nói.
Cơ thịt trên mặt Trì Sính chìm vào trạng thái đông cứng. Khương Tiểu Soái đột nhiên ý thức được gì đó, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
“Chẳng lẽ đến giờ đại Úy vẫn chưa trở về sao?”
Trì Sính cố rặn ra mấy phần kiên nhẫn hỏi Khương Tiểu Soái: “Tối qua cậu nói những gì với cậu ấy?”
“Cậu ta nói cậu ta muốn rót nước tiểu về, sau đó không tiểu đủ, cậu ta liền uống hai chai bia lớn, tiếp theo…”
Tiếp theo thì Khương Tiểu Soái không dám nói nữa, vì nó dính đến vấn đề rình trộm, lỡ đâu Ngô Sở Úy không có chuyện gì, hắn ở đây nói không lựa lời, có thể sẽ đâm một cây gai vào trong tình cảm của họ.
Hơn nữa Khương Tiểu Soái rất hiểu Ngô Sở Úy, y chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhất định trốn ở đâu ngủ như heo thôi.
|
Khí áp cường đại bao trùm trên đỉnh đầu, Trì Sính nặng nề hỏi: “Tiếp theo là cái gì?”
Khương Tiểu Soái khéo léo di chuyển mũi giáo: “Tiếp theo thì cậu ấy không gom đủ, thế là bảo tôi tiểu vào chai nước khoáng… khụ khụ…” Mới sáng sớm đã nói cái này thật lúng túng.
Trì Sính quay người, nhanh chóng bước xuống lầu.
Khương Tiểu Soái cũng xuống theo, nhưng hắn đi thang máy, vậy mà đợi hắn đến lầu một, Trì Sính đã lái xe đi mất, xem ra, Trì Sính gấp lắm rồi.
Khương Tiểu Soái cũng rất nôn nóng, tuy rằng Ngô Sở Úy sẽ không nghĩ quẩn, nhưng một đêm không về, chắc chắn cũng gặp chuyện không nhỏ, hắn phải đi xem thử.
Vấn đề là… đi đâu? Giả dụ Ngô Sở Úy chịu kích thích khi ra ngoại ô, rất có thể y sẽ dừng lại ở đó hoặc dừng giữa đường không đi nữa. Cho dù y có về rồi, chỗ đó khẳng định cũng sẽ có dấu vết trước khi y đi.
Thế là Khương Tiểu Soái quyết định lái xe ra ngoại ô.
Trì Sính lái xe đi chỉ là giả bộ, thực tế hắn vẫn luôn âm thầm theo dõi Khương Tiểu Soái, hắn biết Khương Tiểu Soái chắc chắn nhìn ra cái gì. So với lãng phí thời gian trực tiếp hỏi, còn không bằng theo đuôi Khương Tiểu Soái, xem thử Khương Tiểu Soái rốt cuộc đi đâu.
Xe của Khương Tiểu Soái lái được nửa đường, Trì Sính đã hiểu hắn muốn đi đâu, liền đạp mạnh chân ga tăng tốc, chạy thẳng đến ngoại ô.
Đáng thương cho Khương Tiểu Soái, chỉ ra đường sáng cho người ta, bản thân thì lại lạc đường. Trì Sính đã đến nơi rồi, Khương Tiểu Soái còn đang đi vòng ở giữa đường.
Từ nhà trệt đến hồ nước, mười hai hàng dấu chân nhìn mà thấy hoảng. Đôi giày mà Ngô Sở Úy mang chính là do Trì Sính mua cho, hoa văn trên đó Trì Sính rõ ràng hơn ai hết, cho dù Ngô Sở Úy không mang giày, chân trần bước đi, Trì Sính cũng có thể phân biệt được dấu chân của Ngô Sở Úy.
Bốn hàng dấu giày hai đến hai về này, hoàn toàn không nhịp nhàng với tám hàng dấu chân khác, tám hàng dấu chân kia đều ổn định vững vàng, sâu cạn đồng nhất. Còn bốn hàng này nghiêng nghiêng xẹo xẹo, sâu cạn không đều. Có một bãi sình đã khô, hai hướng đi về đều có mấy dấu chân, thậm chí Trì Sính có thể tưởng tượng được bước chân loạng choạng, dáng vẻ thảm hại dẫm đúng vào một hố sình của Ngô Sở Úy lúc quay về.
Đang nghĩ thế, Cương Tử gọi điện đến.
“Trì thiếu, cậu mau trở về một chuyến, Ngô Sở Úy xảy ra chút chuyện.”
Vừa nghe câu này, sắc mặt Trì Sính biến đổi, vô cùng nóng ruột chạy trở về.
Muốn hỏi chuyện này tại sao là Cương Tử thông báo cho Trì Sính, thì nói cũng trùng hợp, mới sáng ra Lý Vượng đã đến tìm Quách Thành Vũ, nhưng chờ mãi không thấy bóng dáng hắn, thế là trực tiếp vào phòng ngủ của hắn. Vừa vào đã hoảng lên, Ngô Sở Úy giống như sói đói bổ nhào tới, kéo áo Lý Vượng muốn lột ra.
Vừa nhìn thấy vị tổ tông sống này, Lý Vượng cũng không dám chọc luôn! Hắn mau chóng chui ra ngoài, đóng kín cửa. Sau đó hắn lại gọi điện cho Cương Tử, Cương Tử vốn muốn giúp Trì Sính đi đón người, kết quả vừa vào phòng gặp phải tình trạng giống thế, trong tình thế bất đắc dĩ chỉ có thể gọi điện cho Trì Sính. Khi Trì Sính chạy đến, Ngô Sở Úy giống như chó điên mắc bệnh chó dại bị người ta nhốt trong phòng không cho ra. Trì Sính đạp cửa xông vào, Ngô Sở Úy đang nằm trên giường thở ngược.
Tinh dầu thúc tình của Khương Tiểu Soái thật sự là hàng tốt, nhỏ một giọt đã có thể đảm bảo một đêm, huống chi cả chai đều rải dưới đất. Đừng nói Ngô Sở Úy không chịu nổi trêu chọc, cho dù là loại cáo già lươn lẹo như Trì Sính bước vào cũng thấy hơi choáng.
“Nóng quá… nóng quá…”
Từ khi Quách Thành Vũ đi đến giờ, đã gần năm sáu tiếng, vừa rồi Ngô Sở Úy còn có thể lao ra cửa lột quần áo người ta, bây giờ đã hoàn toàn không còn sức, chỉ có thể lăn lộn trên giường.
Khi Trì Sính ôm Ngô Sở Úy lên, Ngô Sở Úy đã không còn tỉnh táo. Cương Tử lái xe, Trì Sính ôm Ngô Sở Úy ngồi ở ghế sau.
Sắc mặt Ngô Sở Úy đỏ bừng, ngực nóng cháy, không ngừng đổ mồ hôi, Trì Sính tức giận không chỗ trút, nhưng lại không kìm được đau lòng, chỉ có thể vừa lau mồ hôi cho y, vừa kiên nhẫn an ủi.
“Sắp về đến nhà rồi, lát nữa sẽ mát nhanh thôi.”
Ngô Sở Úy đã cào ra ba đường máu trên da ngực của Trì Sính, lại banh áo hắn ra, vùi đầu vào trong cắn mạnh lên đầu nhũ hắn, trong hàm răng đều dính tơ máu.
Trì Sính cố nén không lên tiếng.
“Nóng quá… nóng quá…” Ngô Sở Úy lại rên rỉ.
Đừng nói y nóng, Cương Tử phía trước cũng đổ mồ hôi.
Trì Sính bóp mặt Ngô Sở Úy hỏi: “Úy Úy, cậu biết tôi là ai không?”
Ngô Sở Úy há miệng thở phì phò, nói mơ hồ không rõ: “Tôi muốn thao anh… tôi muốn thao anh…”
Nói xong liều mạng giãy dụa, mạnh bạo bứt hai nhúm tóc khỏi đầu Trì Sính. Cương Tử nghẹn họng.
Vì câu này trước kia hắn cũng từng nghe rồi, lúc đó hắn còn nghĩ, lỡ đâu Ngô Sở Úy ý thức hỗn loạn, nói ra lời này trước mặt Trì Sính, hậu quả sẽ như thế nào.
“Tôi muốn thao anh…” Ngô Sở Úy lại gào lên.
Cương Tử nhịn không được rùng mình.
Trì Sính gắng nuốt xuống, trước mặt người ngoài vẫn không lên tiếng, mặc cho hình tượng của mình hoàn toàn điên đảo trước mặt thủ hạ, xanh mặt cố nén về đến nhà.
|