Nghịch Tập (Yêu Phải Tình Địch)
|
|
164 – Một cái tét
Sau khi về nhà, Trì Sính đặt Ngô Sở Úy lên giường trước, rồi quay vào phòng tắm. Kết quả vừa mở vòi nước, cái người nào đó liền từ phía sau điên cuồng nhào tới, liều mạng kéo lưng quần hắn, hai tay tự động hóa thành cái kìm, nắm cào hoành hành trên phần mông Trì Sính. Thật hết cách với cậu!
Trì Sính không dám tùy tiện đặt Ngô Sở Úy ở một nơi nào đó, chỉ có thể kẹp chặt nách, bất kể là lấy khăn tắm hay tìm quần áo, vẫn lôi phần tử nguy hiểm này theo cạnh.
Ngô Sở Úy nào chịu thành thật chờ chứ? Gặm cắn cấu xé, quyền đấm cước đá trên người Trì Sính. Cũng may là Trì Sính, nếu đổi thành đàn ông bình thường, đã cho một phát ngất xỉu từ lâu.
Tay Trì Sính khuấy khuấy trong nước, ấm áp, có thể tắm rồi.
Thế là lột quần áo Ngô Sở Úy ra, ấn y vào nước.
“Oa a a, lạnh chết tôi rồi!!!”
Ngô Sở Úy đột ngột chui ra khỏi nước, văng nước đầy người Trì Sính.
Trì Sính lại xả thêm chút nước nóng, Ngô Sở Úy vào rồi vẫn kêu lạnh, Trì Sính lúc này mới phản ứng ra, thân thể Ngô Sở Úy nóng dọa người, bất kể nhiệt độ nước cao bao nhiêu đối với y mà nói đều là lạnh.
Ngô Sở Úy lại bắt đầu đạp nước, nửa bồn nước đều bị trào ra ngoài. “Ngồi yên chờ đi!” Trì Sính đen mặt: “Lạnh cũng phải nhịn cho tôi!”
Vì nhiệt độ cơ thể quá cao, Trì Sính dự định giảm nhiệt độ vật lý cho Ngô Sở Úy trước, để tránh lát nữa xảy ra sơ sót gì. Hơn nữa hắn muốn mượn cơ hội này kiểm tra thân thể Ngô Sở Úy một chút, xem thử trong thời gian hắn không có mặt, có người nào khác “chạm” vào y không.
May mà, bộ vị mấu chốt không có gì khác thường.
Chỉ là có chỗ bị xanh tím hoặc có vết đỏ, nhưng cũng đều do Ngô Sở Úy không cẩn thận va phải, hoặc tự lấy tay cào.
“Mau… mau…” Ngô Sở Úy nôn nóng thúc giục. Trì Sính gác hai chân Ngô Sở Úy lên hai thành bồn tắm, vùi mặt vào trong nước ấm, còn chưa ngậm mệnh căn của Ngô Sở Úy vào, chỉ mới dùng râu cọ một chút lên nếp nhăn bên ngoài, Ngô Sở Úy đã bắn rồi.
Dáng vẻ kích động của Ngô Sở Úy đốt Trì Sính cháy bừng bừng, vừa nghĩ bộ dạng này của y có thể bị người nào đó phá cửa vào thấy được, hoặc tiếng rên rỉ mê người đúng lúc bị kẻ canh cửa nào đó nghe thấy, hắn liền có xúc động muốn xé nát Ngô Sở Úy.
Nhờ lực nổi của nước đỡ mông Ngô Sở Úy, vật hùng tráng thuận lợi tiến vào, cảm giác nóng cháy bén nhọn và lực hút chặt chẽ mạnh mẽ cùng ập đến, điên cuồng xé nát thần kinh bên dưới của Trì Sính, khiến hắn không khỏi gầm gừ.
Ngô Sở Úy cũng kích động không thể tự khống chế, cái cây dựng thẳng gần như cách một lúc lại bắn ra một lần, sau khi mềm xuống rất nhanh lại dựng lên lần nữa, phần eo kích động vặn tới vặn lui, thừa nhận vui sướng cuồng nhiệt.
“Tôi muốn thao anh… tôi muốn thao anh…” Ngô Sở Úy vẫn cầm lòng không đậu yêu cầu, “yêu” mà Trì Sính cho y khiến thân thể y có thể thỏa mãn, nhưng tâm lý vẫn không thể thỏa mãn.
Trì Sính kiên nhẫn an ủi: “Bây giờ cậu không thể chịu nổi kích thích mạnh như thế.”
“Chịu được… chịu được…” Ngô Sở Úy không chờ đợi nổi.
“Chịu được cũng không thể.” Trì Sính giả vờ tức giận nói: “Bây giờ cậu đang mơ hồ, cho dù làm thật, sau này có nói cũng không có sức nặng.”
Ngô Sở Úy lập tức không mơ hồ nữa: “Ý của anh là sau này có thể làm?”
Trì Sính không nói gì, lật người Ngô Sở Úy lại tiếp tục làm.
Nước trong bồn từ nóng chuyển sang lạnh, thân thể Ngô Sở Úy cũng đã hạ mấy độ, nhưng nhiệt độ vẫn chưa hoàn toàn xóa đi, khi nằm lên giường còn khó chịu giãy dụa vặn vẹo, mông giơ thật cao, đợi Trì Sính đến an ủi lần nữa.
Trì Sính phải cần đến lực nhẫn nại mạnh cỡ nào mới có thể cự tuyệt dụ hoặc ngang nhiên của Ngô Sở Úy? Bên dưới trướng đến phát đau, nhưng vẫn tạm thời ngừng lại, tiếp tục chơi như thế, thân thể Ngô Sở Úy chắc chắn ăn không tiêu.
Vừa nghĩ đến Ngô Sở Úy mấy ngày sau sẽ nằm trên người kêu khổ than trời, Trì Sính quả quyết sang phòng bên cạnh, lấy một vài viên thuốc “khu hỏa” trộn vào nước đường, lừa Ngô Sở Úy uống.
Qua một lát sau, Ngô Sở Úy mới dần bình tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ.
Trì Sính không hề cảm thấy buồn ngủ, hắn gọi điện cho Lý Vượng, hỏi toàn bộ quá trình sự việc. Không ngoài dự liệu, Ngô Sở Úy trở về từ ngoại ô liền chạy thẳng đến nhà Quách Thành Vũ, không lâu sau Quách Thành Vũ liền ra khỏi nhà.
Trong lúc đó đã xảy ra cái gì, Trì Sính không cách nào biết được. Chẳng qua hắn vẫn giữ được lý trí cơ bản, Ngô Sở Úy chắn chắn sẽ không có gì với Quách Thành Vũ, dù sao quan hệ sư đồ còn bày ra trước mắt, Ngô Sở Úy dù có xúc động cũng sẽ không lấy bạn đời của Khương Tiểu Soái ra phát tiết.
Nhưng tức giận là nhất định, hơn nữa không phải giận bình thường.
Đừng nói Ngô Sở Úy thật sự có gì với Quách Thành Vũ, chỉ mỗi chuyện Ngô Sở Úy sau khi chịu đả kích không chịu hỏi rõ tình huống, trực tiếp chạy lên giường người khác, đã khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Hiện tại dục vọng chiếm hữu của hắn với Ngô Sở Úy đã đến mức tính toán chi li, chỉ cần nghiêm trọng thêm chút nữa, thì sẽ phát triển theo xu hướng bệnh biến thái.
Sáng hôm sau, Ngô Sở Úy mới tỉnh lại.
Đúng như Trì Sính nghĩ, Ngô Sở Úy không biết gì về chuyện xảy ra hôm qua, trí nhớ của y vẫn dừng lại vào tối hôm trước. Y chỉ nhớ mình đến miếu của Quách Thành Vũ, sau đó đã xảy ra chuyện gì thì không hề biết, y cho rằng chỉ ngủ một đêm, bây giờ lại là sáng hôm sau nữa rồi.
Trì Sính ngồi bên cạnh, vì hôm nay trong thành phố có cuộc họp quan trọng, hắn mặc trang phục chỉnh chu, điểm thêm mấy phần nghiêm túc cho thân hình uy vũ.
Ngô Sở Úy chỉ liếc hắn một cái, liền biết hắn đã nắm được tất cả chứng cứ mình đang đêm xông vào nhà riêng của Quách Thành Vũ, y không mở miệng giải thích một câu, chỉ nằm đó ra vẻ không hề gì mặc quân mổ xẻ. “Cậu rốt cuộc đã thấy cái gì?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy đương nhiên hiểu, Trì Sính đang hỏi thành quả nhìn trộm ở bên hồ của y.
Nhưng y vẫn nói rất lạnh nhạt: “Tôi không biết anh đang hỏi cái gì.”
Trì Sính đã cho Ngô Sở Úy một bậc thang leo xuống, cho dù y có chất vấn hay tùy tính cũng được, chỉ cần nói chuyện đó ra. Nhưng Ngô Sở Úy căn bản không thèm nhận, ngay cả bậc thang Trì Sính hắn cho cũng dám không nhận!
Trì Sính lập tức không kìm nổi nữa, đen mặt nói một câu: “Mẹ nó cậu tìm đánh!”
Nói xong, lật người Ngô Sở Úy lại, tét một cái lên mông Ngô Sở Úy.
Còn về cú đánh này mạnh bao nhiêu, nhìn sắc mặt sau đó của Trì Sính là biết.
Đời này hắn không biết đã đánh bao nhiêu người rồi, máu đã từng dính qua đổ hết vào bồn cũng có thể dìm chết người, nhưng chỉ với một cái tét chỉ có bảy phần lực, lại làm hắn sợ hãi. Sau khi thu tay, hắn không dám nhìn Ngô Sở Úy một cái, không phải chột dạ, mà đột nhiên không muốn biết mình đánh mạnh cỡ nào.
Ngô Sở Úy không khóc không nháo không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nằm đó, đợi cơn đau chậm rãi trôi qua. Trì Sính đi thẳng ra ngoài.
Cương Tử đang đợi ở trước cửa, Trì Sính đi được vài bước, đột nhiên dừng lại.
“Cậu vào đó giúp tôi lấy cặp da ra.” Trì lão gia phân phó.
Thật ra hắn cố ý đặt cặp da bên gối Ngô Sở Úy.
Cương Tử vào lấy cặp da của Trì Sính, còn chào Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy cười cười với hắn.
Lên xe rồi, Trì Sính vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng.
“Khi cậu vào trong cậu ta có biểu cảm gì?”
Cương Tử bị hỏi sững ra: “Biểu cảm? Không có biểu cảm gì hết?”
Trì Sính dường như rất khó mở miệng: “Có khóc không?”
“Khóc?” Cương Tử khựng lại: “Không có khóc, cậu ta còn cười với tôi mà.” Trì Sính không nói gì nữa.
So ra, Ngô Sở Úy nghĩ thoáng hơn nhiều.
|
Trì Sính đi chưa bao lâu, y đã mặc đồ vào trở về công ty, tuy thân thể hơi suy yếu, nhưng có là gì cũng không thể mài mòn nhiệt tình kiếm tiền của y. Từ sau đêm hôm trước thấy cảnh đó bên bờ hồ, y càng thêm kiên định suy nghĩ này, cái gì cũng không đáng tin bằng tiền. Thứ tiền này là bán một phần sức có một phần thu hoạch, thứ khác thì không nhất định.
“Tổng giám đốc, có khách hàng muốn gặp anh.” Quầy phục vụ gọi qua.
Ngô Sở Úy thờ ơ hỏi: “Ai vậy?”
“Ngài Uông Thạc.”
Ngô Sở Úy dại ra, nhưng nhanh chóng hồi phục bình thường.
“Mời anh ta đến phòng làm việc của tôi.”
Uông Thạc nhẹ nhàng bước vào.
Ngô Sở Úy pha một ly trà cho y, vào phòng liền khách sáo chào hỏi một tiếng. “Mời ngồi.”
Uông Thạc không có một chút xa lạ nào, nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, con người y chính là như thế. Ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, cứ giống như bị bệnh thoái hóa xương.
“Đầu anh sao rồi?” Ngô Sở Úy hỏi.
Uông Thạc cười nói: “Đã không có việc gì rồi.”
Ngô Sở Úy gật đầu: “Vậy anh đến tìm tôi…”
“Cổ vũ cho cậu đó!” Uông Thạc nói: “Khi tôi bị bệnh cậu từng đến thăm tôi, bây giờ tôi khỏe rồi, cũng nên đến quan tâm đến việc làm ăn của cậu.”
Ngô Sở Úy rất hào phóng: “Không cần khách sáo với tôi, đồ ở đây anh nhìn trúng cái nào thì cứ lấy đi. Sản phẩm mới chúng tôi vừa nghiên cứu không bao lâu, còn chưa có quá nhiều thứ có thể đem ra.”
“Khiêm tốn vậy sao?” Uông Thạc nhếch môi: “Vừa rồi ở dưới tôi thấy rất nhiều kiểu hàng, tôi rất thích thiết kế của vài sản phẩm, chẳng hạn cái này.”
Nói xong chỉ ngọn đèn tường nhỏ ở tầng trên cùng trong tủ trưng bày, đó là sản phẩn mới ra tháng trước.
Ngô Sở Úy nghiêng đầu nhìn, đó cũng chính là cái mà Trì Sính thích nhất.
“Cái này là tôi thiết kế.” Ngô Sở Úy rất tự hào, “Ánh đèn do cái đèn này tỏa ra sẽ dần thay đổi cường độ, nhìn từ xa giống như quả đào, thích hợp đặt trong phòng người lớn tuổi, ngụ ý trường thọ.” Một ý niệm thiết kế rất giản dị.
Uông Thạc cười: “Sao tôi lại thấy giống như mông cậu vậy?”
Màu mắt Ngô Sở Úy dần trầm, có cần phải ăn ý như thế không? Lúc trước Trì Sính cũng nói thế.
“Tổng cộng tôi chọn ra hai mươi mấy kiểu sản phẩm, mỗi cái đều có ký hiệu ở trên, cậu xem qua đi.” Uông Thạc đưa tờ đơn cho Ngô Sở Úy, “Nếu không sai tôi sẽ trả tiền.”
Ngô Sở Úy sửng sốt: “Anh thật sự muốn sao?”
“Tôi giống đang đùa lắm à?” “Anh mua nhiều thế làm gì?” Ngô Sở Úy khó hiểu.
Uông Thạc nói: “Anh tôi nhận một nhiệm vụ ở đây, có thể phải ở lại một thời gian. Tôi định chỉnh sửa lại căn nhà trước kia một chút, cho nên đến chỗ cậu xem đèn.”
Sự khinh bỉ thoáng qua trong mắt Ngô Sở Úy, thay vào đó là nụ cười hào phóng.
“Khỏi trả tiền đi, coi như tôi tặng anh.”
“Như vậy không hay lắm.” Uông Thạc cười.
Ngô Sở Úy cũng cười: “Còn khách sáo với tôi làm gì? Tiểu Lâm.” Gọi ra ngoài.
Lâm Ngạn Duệ bước vào.
“Trực tiếp đưa số hàng này qua cho ngài Uông.”
Lâm Ngạn Duệ gật đầu, quay người định đi, Ngô Sở Úy bỗng gọi hắn lại.
“Đừng quên dẫn theo hai nhân viên lắp đặt, nhất định phải làm xong trước khi tan ca.”
|
165 Lâm Ngạn Duệ đi không lâu, Ngô Sở Úy liền nhận được một cú điện thoại, nghe xong liền quay qua Uông Thạc nói: "Tôi bận chút chuyện, không thể tán gẫu với anh." "Không sao, cậu cứ đi lo việc của mình." Uông Thạc nói, "Tôi uống xong chén trà sẽ đi." Ngô Sở Úy không nói gì nữa, rời khỏi phòng làm việc. Kết quả, ra ngoài hơn hai tiếng, đến lúc trở lại, phát hiện Uông Thạc vẫn chưa đi. Không chỉ vậy, anh ta còn nằm vắt vẻo trên sa lon mà ngủ. Ngô Sở Úy thầm rủa: Anh quả không xem mình là người ngoài! Bất quá, nghĩ thì nghĩ vậy, Ngô Sở Úy vẫn rất tốt bụng, sợ Uông Thạc bị lạnh, lấy áo đắp cho anh ta. Sau đó tiếp tục ngồi vào bàn làm việc, bận rộn với đống văn kiện cần xử lý, cũng không quan tâm tới phản ứng của người kia. Kết quả, Ngô Sở Úy bận rộn hơn một giờ, Uông Thạc vẫn chưa tỉnh. Ngô Sở Úy liếc mắt nhìn, phát hiện tên nhóc này thì ra không phải giả bộ ngủ, mà là thật sự ngủ rất say. Vừa rồi Ngô Sở Úy di chuyển gạt tàn, lắc lư bàn, anh ta cũng không có phản ứng. Ngô Sở Úy oán thầm, tôi thì quá vô tâm, còn anh trong tim vẫn có anh ta! Xoay người đi tới, muốn đánh thức Uông Thạc, tay đưa lên, đột nhiên dừng lại nửa chừng. Đừng thấy dáng dấp không ra gì, dáng vẻ lúc ngủ lại rất trêu người, lông mi như hai bức mành, vừa đen vừa dày gắn trên mí mắt. Quên đi, để anh tự tỉnh vậy. Ngô Sở Úy vừa đứng lên muốn đi, tay đột nhiên bị Uông Thạc kéo lại. Quay đầu lại, thấy Uông Thạc đã tỉnh, lại trưng ra bộ mặt tươi cười. Dù đã thấy anh ta và Trì Sính hẹn hò ở bên hồ, Ngô Sở Úy đối với anh ta cũng không có ghét bỏ. Hết thảy tội lỗi đổ lên người Trì Sính, đối với tình địch thì lại tôn trọng và bao dung. Uông Thạc cầm cái áo trên người lên nhìn, hỏi: "Áo này là của cậu?" Ngô Sở Úy gật đầu. Uông Thạc vô thưởng vô phạt nói: "Vừa nhìn là biết do Trì Sính mua, thẩm mỹ cậu ấy nhiều năm vậy rồi mà vẫn không thay đổi, trước đây rất thích loại hoa văn ẩn này, hầu như bộ nào cũng có." "Hoa văn ẩn nào?" Ngô Sở Úy hỏi. Uông Thạc chỉ cho Ngô Sở Úy xem. "Rõ ràng như vậy mà cậu cũng không thấy?" Cái rõ ràng này đối với Ngô Sở Úy mà nói cũng giống như không, bởi vì phía dưới hoa văn ẩn là màu lục, hoa văn ẩn lại là màu vàng, Ngô Sở Úy căn bản không thể phân biệt giữa hai màu này. Không muốn bị người khác biết là mình mù màu, Ngô Sở Úy đánh trống lãng. "Anh không phải nói uống xong trà sẽ đi sao?" Uông Thạc nói, "Đúng vậy, tôi còn chưa uống xong mà." Ngô Sở Úy quay đầu lại nhìn, thật sự trong cốc chỉ còn lại đáy, da mặt dày gặp qua không ít, nhưng mặt dày đến mức này quả là chưa từng, khó trách một vò dấm chua ủ bảy năm đổ ra. Cười hắc hắc, "Anh thật là vui tính." Uông Thạc cũng cười, "Là cậu quá thật thà." "Có anh thật thà á." Ngô Sở Úy xoa đầu Uông Thạc, "Dáng ngủ vừa rồi của anh thật khiến người khác tự ti." "Cậu không cần ganh tị." Uông Thạc thành thật nói, "Quách Tử hai ngày nay cứ quấn lấy tôi, tôi chịu không nổi, mới chạy tới chỗ cậu lánh nạn." Vừa nhắc tới Quách Thành Vũ, sắc mặt Ngô Sở Úy trở nên nghiêm trọng, là vì mối quan hệ giữa Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái, không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho sư phụ! "Anh ta sao lại quấn lấy anh?" Ngô Sở Úy hỏi. Uông Thạc nói, "Đều do chuyện hư hỏng năm đó mà ra." Dù đã chuẩn bị tâm lý trước, giọng Ngô Sở Úy vẫn có chút kỳ quái. "Anh rốt cuộc có thích Quách Thành Vũ không?" Uông Thạc trầm mặc một lát, hỏi lại: "Cậu nói xem thế nào là thích? Thế nào là yêu?" Ngô Sở Úy lắc đầu, "Vấn đề cao siêu như vậy, tôi sao có thể lý giải." Uông Thạc trầm ngâm một lút, rốt cuộc tổng kết một câu. "Thích chính là từ vô lý nghĩ thành có lý, yêu chính là từ có lý nghĩ thành vô lý." "Thật cao thâm." Ngô Sở Úy một thoáng mờ mịt, "Anh có thể nói rõ một chút không." Uông Thạc nói, "Cái này cũng rất dễ hiểu, khi thích, người ta có thể bao dung, nhường nhịn hết thảy, dù cậu có khuyết điểm gì, trong mắt người kia đều là ưu điểm, dù cậu có nói chuyện hoang đường, người kia cũng cho là đúng. Yêu thì ngược lại, tính toán chi li đến vô lý, một cử chỉ bình thường của cậu cũng có thể gây ra sóng gió. Nói ngắn gọn, thích, chính là một người nguyện vì cậu bình tĩnh; yêu, chính là một người nguyện vì cậu không bình tĩnh." Ngô Sở Úy nghe ra, tên nhóc này nói xa nói gần chính là ám chỉ mình, tình cảm Trì Sính đối với cậu chỉ dừng lại ở thích. Nhưng cậu tiếp tục giả ngu, tiếp tục giả ngờ nghệch, tiếp tục vỗ tay khen Uông Thạc. "Quả nhiên là tình thánh! Có thể phân tích tình cảm rõ ràng như vậy." "Chịu thôi, bị dồn ép như vậy, ngu ngốc cũng phải khôn ra, cậu còn phải cố gắng nhiều a..." Uông Thạc vỗ vỗ đầu Ngô Sở Úy, "Quen được nuông chiều cũng không hay ho gì." "Anh đề cao tôi rồi." Ngô Sở Úy bĩu môi, "Đã hai ngày anh ta không màng đến tôi." "Là do cậu ngủ lại chỗ Quách Tử à?" Uông Thạc nói. Ngô Sở Úy gật đầu. Uông Thạc nở nụ cười, "Tôi không hy vọng cậu và cậu ấy xích mích bảy năm, bảy ngày là đủ." Ngô Sở Úy làm bộ nghe không hiểu, "Gì chứ, sao có thể khổ sở lâu như vậy? Anh ta chịu được, tôi cũng không chịu được. Tình cảm gì có thể để sang một bên, anh ta làm "chuyện ấy" rất tốt! Tôi sao có thể 'Kinh thành đệ nhất pháo' không dùng, lại tự đi mài báng súng a?" Uông Thạc khẽ cười một tiếng, "Cậu phải cảm ơn tôi, nếu không có bảy năm huấn luyện, cậu ấy sao có được bản lĩnh đó! Thời gian tôi và cậu ấy ở chung, làm mười lần thì có chín lần chảy máu." Ngô Sở Úy cười nhạo, "Anh ta cũng có lúc ngốc như vậy?" "Ha ha... Cậu không biết rồi." Uông Thạc vô thưởng vô phạt nói, "Cậu biết không? Cậu ấy không chỉ ngốc, mà còn bệnh nữa, suốt ngày lải nhải bên tai, còn phiền hơn cả mẹ tôi. Hơn nữa lòng dạ lại đặc biệt hẹp hòi, việc nhỏ tí xíu cũng so đo với tôi, hai người ba ngày thì hết hai là cãi nhau, có lúc còn động tới dao kéo." Nói rồi mở nút áo trước ngực, chỉ cho Ngô Sở Úy mấy vết sẹo. "Đây đều là cậu ấy năm đó làm ra, chỉ vì tôi nói chuyện với người con trai khác mấy câu." Những vết sẹo này khiến Ngô Sở Úy chấn động, so với mấy vết roi trên mông thì hơn xa. Có thể là phản ứng của anh ta so với trước đã bình tĩnh hơn, ánh mắt hoàn toàn đồng tình nhìn Uông Thạc. "Ba năm đó của anh cũng không dễ dàng." Uông Thạc còn nói, "Đây cũng là lý do dẫn đến việc sau đó, không nói hai lời đã chia tay, nếu là cậu, cậu có nghĩ vậy không? Bất quá giờ nghĩ lại, tôi thấy có lỗi với mấy đứa nhỏ sau này thay tôi chịu ngược đãi. Thực ra khẩu vị của cậu ấy trước đây không nặng như vậy, từ lúc xảy ra chuyện đó, cậu ấy mới đam mê SM. Ah, phải rồi, cậu ấy từng ngược đãi cậu chưa?" "Anh nghĩ quá rồi." Ngô Sở Úy nói, "Anh ta đối với tôi không có nhu cầu cao như vậy." "Vậy là tốt rồi." Uông Thạc cười nhạt, "Tôi cứ cho là cậu ấy đối với cậu cũng có nhu cầu này." Đang nói, Lâm Ngạn Duệ gõ cửa, nói có người đến tìm. Ngô Sở Úy bước ra cửa, hít sâu một ngụm không khí, trong lòng mới dễ chịu một chút. Kết quả, đi tới lầu một, không thấy ai. "Không phải cậu nói có người tìm tôi sao?" quay qua hỏi Lâm Ngạn Duệ, "Người đâu?" Lâm Ngạn Duệ buồn bực, "Là Lý chủ nhiệm, bộ phận nhân sự kỹ thuật Tấn Đạt, mới rồi còn đây ngồi này. Hay là đi rồi? Để tôi đi tìm thử." "Không cần, để tôi tự đi tìm." Vừa hay Ngô Sở Úy muốn ra ngoài hít thở không khí, trong phòng quá áp lực. Kết quả, ở ngoài chạy hết một vòng, Lý chủ nhiệm không thấy đâu, lại thấy thần tượng quen thuộc đứng dựa ở trước xe, biểu tình vẫn lạnh lùng như trước. "Hắc!" Ngô Sở Úy chào Uông Trẫm, "Thần tượng."
|
Uông Trẫm nhìn cậu một cái, không nói gì. Ngô Sở Úy đi tới, đột nhiên phát hiện trên tai Uông Trẫm giắt một cây kẹo que, một sát thủ mặt lạnh như vậy, trên tai sao lại giắt kẹo que, không phải là vũ khí gì chứ? Ngô Sở Úy thấy do dự, cậu hiện tại quả thật rất muốn, bởi vì trong lòng đang khổ sở, ăn một viện kẹo sẽ thấy thoải mái một chút. Hỏi trực tiếp? Chỉ sợ người ta không cho. Vậy làm sao bây giờ? Cướp lấy a! Vì vậy, nhân lúc Uông Trẫm xoay người, Ngô Sở Úy đưa tay bắt lấy. Vấn đề là, vóc dáng đối phương thì cao. Nên Ngô Sở Úy phải ở sau lưng Uông Trẫm nhảy lên. Đột nhiên, Uông Trẫm xoay người lại. Ngô Sở Úy lúc này nhảy dựng lên, sợ đến trọng tâm không vững, tay theo bản năng quơ loạn, ôm lấy cánh tay Uông Trẫm... Tiếp đó, cậu vậy mà treo ở bên trên, hai chân lơ lửng giữa trời. Hơn nữa cánh tay Uông Trẫm chịu trọng lượng lớn vậy mà không cong xuống. Vẫn ổn định như trước. Trong khi ánh mắt kinh ngạc của Ngô Sở Úy nhìn chăm chú, nó lại chậm rãi nâng lên, khiến khoảng cách giữa hai chân Ngô Sở Úy và mặt đất lại tăng thêm. Fuck, cũng có lực quá! Ngô Sở Úy có cảm tưởng thứ mình ôm lấy không phải cánh tay, mà là một cái xà đơn. Sau đó, cậu lại phát hiện, kẹo que gần ngay trước mắt, đưa tay có thể cầm lấy. Đến khi Uông Trẫm thả Ngô Sở Úy xuống đất, kẹo que đã vào tay Ngô Sở Úy. "Cảm ơn." Ngô Sở Úy cười híp mắt hướng Uông Trẫm nói. Mặt Uông Trẫm vẫn vô cảm như trước, yên lặng nhìn Ngô Sở Úy ăn. Uông Thạc đột nhiên nghiêm mặt đi tới, trực tiếp lên xe, ba một tiếng đóng cửa xe. "Em của anh lên xe rồi, anh cũng nên đi đi." Ngô Sở Úy nói với thần tượng. Uông trẫm rốt cục mở miệng, vẫn là câu kia. "Vì sao cậu gọi là Ngô Sở Úy?" Ngô Sở Úy trố mắt, "Hắc, anh có vấn đề gì sao? Lần trước không phải tôi đã nói với anh sao?" Uông trẫm không nói gì nữa, nhảy vọt lên, từ bên này "bay" qua bên kia, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào. "Người này..." Ngô Sở Úy hừ một tiếng, đem kẹo trong miệng nhai crốp crốp. Một cái phát vào mông kia, Trì Sính đã liên tục ba ngày không dám nhìn mặt Ngô Sở Úy. Hai người từ làm việc đến nghỉ ngơi vẫn bình thường, nếu là đi làm thì đi làm, đến giờ tan ca thì ắt về nhà, ăn vẫn ăn, ngủ vẫn cùng ngủ, chỉ là không có nói chuyện với quan hệ ân ái. Trì sính cũng không phải muốn cố chỉnh Ngô Sở Úy, mà chỉ muốn để cậu nhận ra chuyện kia.Tâm lý đấu tranh với cậu ta bây giờ cũng như lúc Trì Sính đánh Ngô Sở Úy xong không dám nhìn mặt cậu ta. Khối đá cứng kia vạn vạn nhát búa đập phá đều bình yên vô sự, nhưng chỉ vì ánh mắt phẫn uất của Ngô Sở Úy mà có thể khiến khối đá kia lập tức vỡ lát không còn mảnh vụn nào. So với sự giãy dụa của Trì Sính thì bản thân Sở Úy ( ta sẽ dùng là Sở Úy cho đánh máy nó nhanh nhanh để có truyện cho các bạn) lại cực kì thoải mái,không để ý thì không để ý tới, ông đây còn mừng vì được yên tĩnh. Cậu cũng không biết có phải những lời nói của Uông Thạch làm cậu bị ám ảnh tâm lý hay không nhưng cậu vẫn luôn chờ Trì Sính chậm chậm một chút giải hòa, chậm một chút kết thúc những ngày không bình yên này. Đáng tiếc, Trì Sính không chịu được. Ba ngày,tay chạm vào làn da láng mịn nhưng không thể tiếp tục mò xuống phía dưới, bên dưới thì chạm phải phần mồn săn chắc vênh vênh mà không thể vỗ bốp bốp bốp, không thể lúc đi làm lén ăn thịt, không thể ở trần chồng lúc ngồi ăn cơm tối, camera đã lâu không dùng, quần yếm trong ngắn kéo không biết cho ai mặc, cuộc sống chỉ ăn chay này làm sao chịu được !!! Điểm quan trọng nhất, Trì Sính qua gặp mẹ Ngô, bà luôn miệng hỏi thằng con trai mình. Vì vậy, Trì Sính đã cố tình làm hỏng vòi hoa sen trong phòng tắm. Sở Úy đi tắm, nước lúc nóng lúc lạnh, lạnh thì tê buốt cả người, nóng thì suýt nữa thành luộc mình. Bình thường ở nhà có gì hỏng hóc đều một tay Trì Sính sửa, Sở Úy một là lười, hai là không biết sửa như thế nào. Nhưng cậu không muốn chủ động nói với Trì Sính, vì vậy quyết định tự tay sửa. Tự tháo ra xem xem thì phát hiện độ cảm ứng nóng lạnh sảy ra vấn đề. Cậu lấy bàn trải đánh răng của Trì Sính cho vào chọc chọc, sau đó lại để vào chỗ cũ. Cảm giác sửa xong , để vòi nước lên tiếp tục tắm. Ừ,,... nước ấm có vẻ thực sự được rồi. " AAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!" Vừa tắm được hơn mười giây, Sở Úy đã bị nước nóng dãy nảy, vội nhảy ra cửa phòng tắm, nội tâm đấu tranh một lúc lâu, giữ cửa he hé, ngó mắt to ra phía ngoài. Trì Sính đang ngồi trên ghế salon nghịch máy tính, gương mặt lạnh tanh toát lên vẻ bá đạo. Sở Úy hắng giọng một cái, không thốt nên lời, quay lại nhìn thoáng qua, phòng tắm nóng hôi hổi bốc hơi, đã có thể trưng màn thầu chín được luôn rồi. Vì vậy Sở Úy lại ngó đầu ra, nói cộc lốc: " Bình nóng lạnh bị hỏng". Một lúc lâu sau, Trì Sính mới đứng dậy từ ghế Salon, vững vàng đi vào phòng tắm. Đầu tiên khóa van nước, bắt đầu sửa bình nóng lạnh, vốn chỉ mất tầm hơn phút là có thể sửa xong nhưng anh cố tình làm đi làm lại mất gần mười phút. Sở Úy có chút sốt ruột, đi tới nhìn qua. Trì Sính liếc nhìn qua, Sở Úy ngồi xổm bên cạnh Trì Sính, bên dưới thẳng nhỏ lúc lắc hở ra. Sở Úy không phải cố tình câu dẫn Trì Sính, mà bởi vì trên người cậu đang dính rất nhiều bọt sà bông, không có cách nào mặc quần áo phủ bên ngoài. Hơn nữa cậu muốn nhìn xem Trìn Sính sửa như thế nào để lần sau có thể tự tay mà làm không phiền người khác. Đang nghĩ ngợi, nước chảy xuống, nước ấm khôi phục bình thường rất rễ chịu. Sở Úy liếc mắt nhìn Trì Sính, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Trì Sính ấn cậu xuống bồn nước, như chưa sảy ra chuyện gì kì cọ mông Sở Úy. Sở Úy cơ thể cường chặc tự nhiên thả lỏng ra, quả nhiên, Uông Thạc đã đánh giá quá cao cậu, bảy ngày? Lúc này mới ngày thứ ba, Trì Sính cứ nghĩ như thế mà tha thứ cho hắn. Ngực có chút chua sót không biết gọi là gì.
|
166
Trì Sính cho rằng Sở Úy vẫn còn đang tính toán cái phát mông kia, vậy lên nhẹ nhàng xoa xoa mông cậu, trầm giọng hỏi:" Còn đau phải không?" Sở Úy không được tự nhiên trả lời, :" Không đau nữa rồi" Trì Sính lặng yên không nói gì. Sở Úy đột nhiên mở miệng," Anh àm sao lại không hỏi xem tôi hôm ấy vì sao lại chạy đến nhà Quách Thành Vũ?" Trì Sính trầm mặc. Sở Úy lại tiếp tục nói," Tại sao anh không nổi giận với tôi, không đem đánh đuổi tôi hay sỉ nhục tôi?" Trì Sính hoàn toàn nghĩ nhưng lời chất vấn của Sở Úy như đang làm nũng, cậu cho rằng Sở Úy muốn cậu nói với cậu ta rằng " Tôi không nỡ" hoặc là " Tôi đau lòng" các kiểu. Bởi nói không nên lời, vì vậy trực tiếp dùng hành động để chứng minh, hôn môi liếm láp, chà xát cọ hàm.. Sở Úy phát hiện, Trì Sính đối với cậu thật đủ dung túng,cũng đủ bình tĩnh, bất kể có chuyện gì, đều có thể nói năng cẩn trọng, một cây JB (nguyên văn là JB) giải quyết vấn đề. ( JB là cây gậy đó đó á.) Sắp sửa ngủ, Trì Sính phát hiện Sở Úy khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng lại không giống như đang vui. (Em Úy bị lãnh cảm rồi) "Sao không ngủ": Trì Sính nâng gò má Sở Úy lên. Sở Úy quay đầu nhìn Trì Sính, ánh mắt nhấp nháy. " Tôi tưởng tượng lúc anh nói nhiều" Trì Sính lập tức đáp lại," Uông Thạc đi tìm cậu?" Đã bảy năm, chỉ dựa vào một từ " nói nhiều" là có thể nghĩ đến đối phương, ăn ý đến đáng sợ, bắt Sở Úy phải tin tưởng Uông Thạc nói là sự thật. " Tôi đã nói với cậu." Trì Sính thẳng thắn nói," Tôi nhớ không quên là chuyện cũ chứ không phải người cũ. Nếu như tôi không thích cậu, tôi đã đá ra cậu ra ngoài cửa, không cần bất lỳ lý do gì." Trì Sính nói như vậy, Sở Úy chỉ nghe thấy một chữ...... THÍCH. Hình như, cậu chưa từng nghe thấy Trì Sính nói qua từ * YÊU* với cậu. " Tôi tin tưởng anh." Sở Úy cười cười, đưa tay ôm cổ Trì Sính, tiếp tục làm việc ái ân. ....... Sau đó vài ngày, Trì Sính phát hiện Sở Úy đã thay đổi. Cậu ta không hề ngủ nướng, không cần Trì Sính vỗ vỗ mông mới hùng hổ chịu dậy, mà tinh thần phấn chấn từ trên giường nhảy vọt một cái xuống, cậu không còn keo kiệt, Trì SÍnh bảo cậu nạp tiền điện thoại hắn nạp luôn năm ngìn tệ,triệt để ngăn chặn Trì Sính nói cậu, cậu không kén ăn, chỉ ăn những thứ thanh đạm, đồ cay nóng cũng không nhìn qua, cậu không để ý đến Túi Giấm Nhỏ nữa,không bắt chim sẻ khi ra ngoài nữa, ít nghe cậu gọi Nhị Bảo Nhị Bảo. Điểm quan trọng nhất, bất kể Trì Sính đi đêm về hôm, cậu cũng không hỏi nữa. Mối ngày Trì Sính về đến nhà, đều thấy cậu hớn hở cười nói khuôn mặt toát lên vẻ vô cùng rạng rỡ, nhất quyết không kêu ca chuyện lông gà vỏ tỏi nữa. Trên giường phối hợp cũng rất ăn ý. Bất kể Trì Sính đưa ra yêu cầu ác liệt nào Sở Úy đều nhất định thỏa mãn, bất kể Trì Sính bảo cậu nói to những lời thô tục dâm đãng nào, cậu cũng không hề suy nghĩ mà nói ra. Trước kia Trì Sính nghĩ Sở Úy là một con lừa, đánh một cái đi một bước. Hiện tại nhìn cậu như con rùa, mới vừa thò đầu ra chưa đến một vài ngày, đã chui lại cái vỏ cứng rắn kia. Sở Úy cũng phát hiện Trì Sính đã thay đổi, tính tình nóng nảy cũng không còn, đối với mình càng lúc càng lạnh nhạt, ngày càng khoan dung. Trì Sính luôn luôn giục cậu về thăm nhà thăm mẹ một chút, còn trong lúc đó Trì Sính đi làm gì cậu cũng không hề hay biết. Vừa mới ân ái vui vẻ nhẹ nhàng, nhễ nhại trôi qua một đêm. Sáng sớm hôm sau, Sở Úy mỏi nhừ xương cốt, nhưng nghe thấy tiếng chuông báo thức, liền chống lưng ngồi dậy, lại bị Trì Sính rất nhanh đè xuống giường. " Ngủ thêm lát nữa." "Không ngủ". Sở Úy xoa xoa mắt". Hôm nay là thứ tư tôi phải đưa anh đi làm". " Không cần cậu phải đưa đi, cậu thành thật ngủ cho tôi." Trì Sính xin nghỉ một ngày ôm Sở Uý ngủ đén tận trưa. Ăn cơm trưa, Trì Sính nói.:" Buổi tối tôi có buổi họp lớp cấp 3" Sở Úy gật đầu. Trong khoảng thời gian này Sở Úy làm nhiều nhất chính là gật đầu. Trì Sính nói thêm:" Nếu tôi về muộn thì không phải chờ, cậu về nhà ngủ cùng mẹ một hôm đi." Sở Úy lại gật đầu. Trì Sính bình tĩnh nhìn cậu một lúc rồi hỏi:" Cậu không vui?" " Không a". Sở Úy thoạt nhìn còn có vẻ hào hứng hơn Trì Sính, " Bạn học cũ họp mặt rất tốt!.. Cấp 3 là thời kì bạn bè anh em hữu nghị thuần hậu, nhớ đừng cắt đứt liên lạc, sau này có muốn quay trở lại làm quen cũng khó." Trì Sính định nói cái gì đó nhưng lại xoay người vào phòng thay quần áo. ......... Sở Úy đến công ty, Lâm Ngạn Duệ theo cậu nói:" Vừa ngài Uông gọi điện đến, anh ta nói mới thay đổi trần nhà và giấy dán tường, muốn thay luôn kiểu dáng mấy ngọn đèn đó". " Anh ta có nói đổi loại gì không?" Sở Úy hỏi. Lâm Ngạn Duệ lắc lắc đầu:" Anh ta nói cho cậu chọn là được." Sở Úy ngẫm nghĩ một lúc, viết ra một tờ giấy đưa cho Lâm Ngạn Duệ. " Cậu cứ đến kho chọn theo quy cách này". Lâm Ngạn Duệ gật gật đầu cầm đi ra ngoài. Sở Úy lại đứng lên,:" đợi lát, tôi cùng cậu đi xem một lát, Uông Thạc đưa cậu chìa khóa không?". " Có". Lâm Ngạn Duệ nói," Lần trước lắp đặt có đưa một chiếc vẫn chưa kịp giao lại cho anh ta." Hơn 4 giờ chiều, Lâm Ngạn Duệ cùng Sở Úy đi đến nhà Uông Thạc, nhà lầu hơi cổ kính,vì bên trong toàn là căn hộ hơn ba trăm mét vuông, giống như nơi ở của những quyền quý cao sang sống. Sau khi đi vào, Lâm Ngạn Duệ và hai người công nhân nói chuyện thương lượng làm như thế nào phối hợp ra sao. Sở Úy đi một vòng xung quanh căn phòng, chưa khởi công nhưng đồ dùng bên trong đều hoàn chỉnh chắc chắn Uông Thạc bình thường sẽ ở đây. Sở Úy đứng ở cửa sổ sát đất liền nhìn ra bên ngoài, cách đó không xa là cục tài chính, cũng chính ở đây nửa năm rồi Uông Thạc không cần ra khỏi nhà cũng có thể thấy Trì Sính ra ra vào vào. Sở Úy từ của sổ đi ra ghế Salon ngồi ngắm phòng ngủ. Lắp đặt thiết bị đồ đạc đều là từ sáu năm trước rất thịnh hành, nhìn ngay ra Uông Thạc thời đó có gia cảnh tốt, một màn hình TV rộng treo trên tường, phía dưới có một cái đầu đĩa. Còn có máy chụp ảnh, camera mag đầy vẻ hoài cổ trong tủ kính trong suốt, Sở Úy vừa nhìn đã chú ý đến, Hóa ra, sáu bảy năm trước Trì Sính đã có đam mê này rồi. Sở Úy đi tới lấy tay kéo kéo một chút, kéo không ra, mặt trên có mật mã. Biết rõ khả năng Uông Thạc có ý định thòng cổ cậu nhưng Sở Úy vẫn để yên để anh ta thòng đi.. Không có biện pháp, sức dụ dỗ quá lớn, quá tò mò. Một lần thử tên Trì Sính, ngày sinh nhật,tên Uông Thạc, tên cả hai người, thậm chí thử cả tên Quách Thành Vũ đều đã thử... Kết quả vẫn sai..... Sở Úy vừa muốn buông tha, đột nhiên não bộ xuất hiện,thử ngay tên Trì Sính và Quách Thành Vũ ghép lại cùng nhau. Sau đó, dĩ nhiên mở được !.. Sở Úy không khỏi cười nhạt, cậu ta trái tim chứa hai người đàn ông không sợ mệt chết hay sao?. Sau đó lấy máy ảnh và camera ra, quả nhiên thấy rất nhiều ảnh chụp và đĩa VCD. Nhưng hoàn toàn không như cậu tưởng tượng, không có thứ tục tĩu, những hình ảnh đều có ba người chụp chung, nhiều nhất cũng chỉ có Trì Sính ôm Uông Thạc, có lẽ hôn một cái, mặc dù không quá phận nhưng rất ngọt ngào. Sau đó, cậu lấy đĩa VCD cho vào đầu đĩa. Rất nhanh, Trì Sính cùng Uông Thạc xuất hiện trên màn hình. Sở Úy tim trấn động, thị giác bị đả thương quá lớn, khóe mắt hơi mờ đi.. đây là năm đầu bọn họ quen nhau, cũng chính lúc Trì Sính mới mười bảy mười tám tuổi, hiện tại như hai người. Mặc dù khi đó đã có khí phách nghiêm nghị, nhưng không có một chút nào tối tăm âm u lạnh lẽo như bây giờ, mà tràn đầy ánh dương trên khuôn mặt, khóe mắt Sở Úy đã nóng lên, nhưng cậu lại ép lại bản thân không được xúc động. Đôi mắt to rất co lợi thế vào lúc này.. Cậu không khóc, không hề khóc. Cậu xem tiếp, cậu không thể tưởng tượng được, Trì Sính lại có thể rục rỡ tỏa ra nụ cười sạch sẽ đến như vậy.. Cũng khổ thể nhận ra, khi đó Uông Thạc lại hồn nhiên vô tư đến vậy, anh ta đứng trong một bầy rắn, đùa nghịch đến ngây nfoo chất phát quả là đáng yêu. Cảnh trên màn hình chuyển qua bãi biển, Quách Thành Vũ cầm camera, mặc dù góc máy hơi xa nhưng Sở Úy vẫn có thể thấy Trì Sính ôm Uông Thạc hôn lên mái tóc anh ta. Quách Thành Vũ huýt sáo, hô to một tiếng:" Này!... làm một vài kiểu hạn chế đi.." Sau đó Sở Úy thấy Uông Thạc cởi quần áo thả trôi theo sóng biển, liền tua qua đoạn này. Sau đó, Quách Thành Vũ xuất hiện ở màn hình, người cầm camera là Uông Thạc. Sở Úy trừng hết cơ đôi mắt đã rất to của mình lên nhìn màn hình,Trì Sính hát, hơn nữa lại hát rất hay, Quách Thành Vũ nhảy, nhảy rất đẹp...Hai người tưng bừng như hai tên nhóc nhảy nhót ca hát trong màn hình, chơi đùa vô cùng HIGH
|