Anh Hai Ôm Một Cái
|
|
Tên truyện: Anh hai ôm một cái Tên tác giả: Tạm Đao Gia Môn Tên tiếng trung: 老哥抱抱 Tên tác giả: 錾刀爷们 Editor: Tinhvặn Email: tinhvanwing@yahoo.com Thể loại: đam mỹ, ngọt ngào, anh em niên thượng Tình trạng: bản edit đã hoàn Giới thiệu: Đứa em trai bốc đồng làm nũng quậy, anh trai đau đầu mắng chửi nhưng cuối cùng luôn là thỏa hiệp, việc nhà. Vào đây để thấy link down word: http://tinhvanwing.wordpress.com/2013/08/06/anh-hai-om-mot-cai-muc-luc/ ——————————————————————————- Chương thứ nhất: Tống Tiểu Bắc bị mẫn cảm “Tống Tiểu Bắc! Tui nói ông biết nhé! Tui không thể cứ sa đọa như vậy!” “Bà nội nó một mình ông sa đọa được rồi! Đừng kéo theo tui!” Tống Tiểu Bắc hung dữ xốc Dương Lê say mèm, một tay ấn trán cô, quát. “Tôi nói, sao ông nặng dữ vậy? Đây là trọng lượng của con gái sao?” Dương Lê đầu lắc lư, đột nhiên hả họng gào to. “Tổ cha nó tui dễ dàng lắm sao!? Cha nó, tui vì cô ấy làm nhiều chuyện như vậy đổi lấy một câu xin lỗi! Giỡn với tui chắc!?” Cô gái mắng chửi, đột nhiên bật khóc. May là đêm hôm khuya khoắt không có ai, nếu không thì nhìn cô khóc như vậy, Tống Tiểu Bắc có giải thích mình không làm gì cũng không ai tin. Dương Lê làm rộn một lát, đột nhiên nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, ai oán nhìn Tống Tiểu Bắc, khàn giọng hỏi. “Đồng tính luyến thì có tội sao? Tui yêu cô ấy là lỗi sao?” Tống Tiểu Bắc nhíu mày vỗ mặt Dương Lê. “Trên cơ bản, đồng tính ở mỗi khu vực, mỗi quốc gia, mỗi thành thị, mỗi huyện nhỏ, mỗi hương, mỗi thôn đều là tội nghiêm trọng đến trị không được. Vậy nên về mặt pháp luật cái này không sai. Ông yêu cô ấy càng không sai. Vấn đề là người ta không khoái ông, rút chân lại đi. Biết chưa? Ếch ba chân khó tìm chứ con gái hai chân có đầy đường.” Dương Lê choáng váng nhìn chằm chằm Tống Tiểu Bắc, dây thần kinh thô to bị Tống Tiểu Bắc phun ra ‘mỗi cái’, ‘mỗi cái’ kêu két một tiếng, đứt cái bựt. Thấy Dương Lê yên tĩnh, Tống Tiểu Bắc nâng tay nhìn đồng hồ, mặt bỗng biến xanh mét. Cậu vỗ một cái vào ót Dương Lê. “Tổ cha ông, hại chết cha tui rồi! Bà nội nó lần sau tui còn chùi đít cho ông nữa thì là cháu ông!” ……… “Anh, đừng làm vậy mà…” “Em bảo đảm, bảo đảm sao này tuyệt đối không về nhà muộn như vậy, anh mở cửa đi mà…” “Anh…” Tống Tiểu Bắc dán cửa song sắt tru lên thảm thiết. Bên trong đi ra một người đàn ông mặc đồ ngủ, lạnh lùng nhìn Tống Tiểu Bắc. “Lá gan lớn nhỉ, hơn nửa đêm chuồn ra, đừng về luôn đi.” “Anh, anh mở cửa đi, hai anh em mình có gì từ từ nói, vào nhà rồi nói, bên ngoài lạnh quá hà, anh hai…” Tống Tiểu Bắc nhăn mặt sắp khóc. Tống Tả Thịnh rốt cuộc trước ánh mắt đáng thương của Tống Tiểu Bắc, mở cửa ra. Tống Tiểu Bắc vô nhà phản ứng đầu tiên là nhào vào ngực Tống Tả Thịnh. “Anh hai, em không dám nữa! Em bảo đảm, nếu còn có lần sau thì em sẽ, em sẽ…” “Em sẽ? Sẽ cái gì?” Tống Tả Thịnh nhướng mày, lạnh lùng nhìn em trai không nên thân của mình, đè nén xúc động đánh chết cho rồi. Tống Tiểu Bắc thấy thế vội ôm anh trai làm nũng. “Anh~ Nhà mình cha mẹ chết sớm, em chỉ có anh là người thân, nhưng anh mỗi ngày đi sớm về trễ, em…” Tống Tiểu Bắc đột nhiên nghẹn ngào, như là nhớ tới quá khứ bi thương, lắc đầu nguầy nguậy. “Em rất cô đơn, em bị ám ảnh tâm lý.” Tống Tả Thịnh mặt không biểu tình đẩy cái đầu cứ dụi ngực mình, cười nhạt. “Rồi sao? Đây là lý do em về nhà trễ? Tống Tiểu Bắc, bà nội nó đừng lăn ra khỏi bụng mẹ!” Tống Tiểu Bắc thân thể cứng ngắc, sau đó vô sỉ ôm cổ Tống Tả Thịnh. “Anh, em không dám mà, anh đừng giận mà.” Tống Tả Thịnh kéo tay cậu ra, đi vào nhà trong. Tống Tiểu Bắc vội theo sau, liếc trộm sắc mặt anh trai, rồi cẩn thận vươn móng vuốt nắm bàn tay anh hai. Thấy anh mình không bỏ qua, cậu liền được một tấc tiến một thước, nửa người quấn lên anh trai. “Anh, người em nổi sởi, ngứa quá, hôm nay em muốn ngủ với anh, anh gãi cho em nha?” Mặt Tống Tả Thịnh lập tức trầm xuống, nâng tay túm cổ áo Tống Tiểu Bắc, thấy trên cổ cậu có mấy dấu đỏ. “Có phải em lại uống rượu!?” “Đâu có đâu! Từ lần trước anh cảnh cáo thì em không dám uống miếng nào nữa! Cái này là ăn cua bị mẫn cảm! Là cua! Cua!” Tống Tiểu Bắc la hét. Sắc mặt Tống Tả Thịnh dễ xem hơn chút, sau đó lạnh như băng nhìn Tống Tiểu Bắc. “Em ăn cua làm gì? Sao không ăn chết luôn đi?” Tống Tiểu Bắc lập tức đổi bộ dáng đáng thương nói. “Anh, ba từng nói anh em ta phải tương thân tương ái, sao anh có thể nói em như vậy.” “Hừ!” Tống Tả Thịnh hừ lạnh, không thèm để ý cậu, leo lên giường mình đi ngủ. Tống Tiểu Bắc vội cởi hết chỉ mặc quần lót chui vào chăn anh trai, lăn lăn lăn đến bên cạnh Tống Tả Thịnh, vươn móng vuốt quấn lên. “Anh, gãi gãi, gãi gãi.” Tống Tả Thịnh chộp móng vuốt lộn xộn, nói. “Tự đi tìm thuốc bôi.” Tống Tiểu Bắc thấy anh mình bộ dạng lạnh băng, nổi giận, mặc kệ luôn! Tay ôm eo anh hai *vèo* một tiếng buông ra, xoay người đưa lưng về anh trai, co ro một bên giận dỗi. Tống Tả Thịnh tức đến nở nụ cười, vừa định túm thằng nhóc lên răn dạy, nhưng kéo chăn ra thì lưng Tống Tiểu Bắc ở dưới ánh đèn sáng tỏ thấy mà ghê, rậm rạp đầy sởi đỏ. Lửa giận bốc lên não, Tống anh một tay nhấc lên nhóc con. “Bà nó sớm muộn gì em cũng hại chết mình! Mặc đồ vào, đi bệnh viện!” Tống Tiểu Bắc nghe đến bệnh viện thì càng mất vui, cậu dùng sức ôm chặt anh trai, quấn chặt lấy. “Em không đi! Em không đi! Bôi thuốc cơ!” “Tống Tiểu Bắc! Đừng nghĩ cho chút mặt mũi thì lên mặt! Dậy, đi bệnh viện!” Tống Tả Thịnh một tay đập lưng gầy của Tống Tiểu Bắc, túm cậu xuống giường. Tống Tiểu Bắc đột nhiên giãy dụa kịch liệt, giọng nghẹn ngào nói. “Em không đi bệnh viện. Anh, không đi bệnh viện được không, em không đi đâu.” Cứ luôn như vậy, mỗi lần nhắc đến bệnh viện là Tống Tiểu Bắc sẽ thế, chết sống không chịu đi. Tống Tả Thịnh thấy cậu như vậy cũng bó tay, thả Tống Tiểu Bắc ra, anh ra bên ngoài tìm chút thuốc, đi phòng tắm mở nước. “Lại đây, ngâm nước thuốc.” Tống Tả Thịnh ngẩng đầu nhìn Tống Tiểu Bắc co ro trên giường. Tống Tiểu Bắc mấp máy vài cái rồi bò dậy, *bình bịch* chạy hướng phòng tắm, cởi quần lót nhảy vào bồn, vui vẻ hụp lặn vài cái, ngoái đầu thấy anh mình còn đứng đó, da mặt dày làm nũng nói. “Anh, xoa cho em đi.” Tống Tả Thịnh sắc mặt âm trầm nhưng vẫn đi vào trong, ngồi xổm xuống chà cho Tống Tiểu Bắc. Tống Tiểu Bắc rất là hài lòng, híp mắt nằm ở bồn tắm hưởng thụ đối xử đặc biệt, mong ước ngày nào cũng mẫn cảm, ngày nào cũng ngâm nước thuốc, ngày nào cũng được anh trai chăm sóc như vậy. Cậu đang suy nghĩ thì đôi tay anh trai đã chà tới trên đùi. Tống Tiểu Bắc cảm thấy có khí nóng ùa xuống dưới người, mặt đỏ bừng. *Xào* một tiếng, thân thể trần truồng đứng bật dậy, tức giận nhìn anh mình, ‘bé Bắc’ nhếch lên lắc lư. Tống Tả Thịnh thấy tình hình này mặt vẫn âm trầm, lấy khăn tăm phủ lên đầu Tống Tiểu Bắc, nói. “Tự mình lau sạch.” Sau đó xoay người đi ra ngoài. Tống Tiểu Bắc hầm hừ chộp khăn tăm mạnh chà nước trên người, mắt nhìn ‘bé Bắc’, tức giận nói. “Tại mày không đó! Lúc nào không tốt lại nhảy vào lúc này!?” Cậu nâng tay định vỗ ‘bé Bắc’ một cái nhưng nghĩ đây là nhược điểm liên quan tính mạng, tay vung đến nửa đường thì ngừng lại. “Không thèm so đo với mày, mày còn nhỏ…” Tống Tả Thịnh nằm trên giường hơi buồn ngủ thì bên người hõm xuống, sau đó có người xốc chăn lên chui vào trong. Người kia chui chui rồi quấn người anh. “Tống Tiểu Bắc, yên tĩnh được không hả!” Tống Tiểu Bắc uốn éo người túm cánh tay Tống Tả Thịnh, điều chỉnh vị trí thoải mái, cậu nói. “Anh, ngày mai anh nghỉ đừng đi công ty được không?” Tống Tả Thịnh không nói. “Anh, mang em đi chơi đi.” Tống Tiểu Bắc gối đầu lên ngực Tống Tả Thịnh, giọng không quá rõ ràng, khàn đục như giọng mũi. “Ừm.” Tống Tả Thịnh ma xui quỷ khiến đồng ý. Đầu người kia lại dụi lên trên, tay ôm eo Tống Tả Thịnh siết chặt hơn, thanh âm sôi nổi nói. “Anh, anh em của em tên Dương Lê nói muốn gặp anh, nói là muốn thấy mọi người công nhận tổng giám đốc xí nghiệp trẻ tuổi có tài đẹp trai nhất cả nước có bộ dạng gì. Ngày mai em mang anh đến cho tên đó gặp nha? Để hắn tự ti chết luôn.”
|
Giọng Tống Tả Thịnh lạnh lẽo truyền từ đỉnh đầu Tống Tiểu Bắc. “Nếu không muốn ngày mai không đi được thì cứ nói tiếp.” Chương thứ hai: Hình xăm Tống Tiểu Bắc sớm tỉnh lại lúc năm giờ mấy, trời còn chưa sáng. Tống Tiểu Bắc hưng phấn vặn vẹo trên người anh trai. “Anh, anh, mau rời giường, mau lên, chúng ta phải ra ngoài kìa!” Tống Tả Thịnh nhíu mày kéo sinh vật quấn trên người mình xuống, nghiêng sang bên ngủ tiếp. Tống Tiểu Bắc sức sống dư thừa, bị đẩy ra lại bò lên, lại đẩy, lại bò. Rốt cuộc chọc giận Tống Tả Thịnh, nhắm mắt lại vung cánh tay qua, *bốp* một tiếng, thanh âm da thịt chạm nhau vang dội, thế giới rốt cuộc yên tĩnh. Tống Tả Thịnh trang nhã nghiêng người thiếp ngủ. Tống Tiểu Bắc oán hận trừng mắt, bụm mặt. Cú tát thật mạnh, đau cơ mặt Tống Tiểu Bắc co rút. Đợi Tống Tả Thịnh tỉnh dậy đã là bảy giờ sáng, bên cạnh trống rỗng không ai. Anh đứng dậy đi buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi đi tủ áo thay đồ. Anh tới phòng khách, bảo mẫu đã làm xong bữa sáng, đang bày bát đũa. Tống Tiểu Bắc trùm thảm lộ ra cẳng chân trơn bóng, tay cầm điện thoại tức ói máu gào. “Tổ cha ông, quên hôm qua giày xéo tui như thế nào hả!? Bà nội ông hại tui bị anh hai nhốt bên ngoài thời gian dài. Không cần nói gì hết, hôm nay không ra ngoài. Ông còn muốn gặp anh tui? Kiếp sau đi!” Tống Tiểu Bắc giận dữ cúp điện thoại, sờ mặt sưng phù. Dương Lê gọi điện thoại nói hôm nay dẫn đám người đi chơi, mặt cậu có dấu tay sáng rõ thế này để cô thấy thì mất mặt chết. Tìm gốc rễ thì toàn là lỗi của Tống Tả Thịnh. Tống Tiểu Bắc thấy Tống Tả Thịnh giống như không có việc gì ngồi bên cạnh mình húp cháo, lửa giận càng bốc càng cháy. Cậu đứng bật dậy, giận dỗi chạy về phòng mình.
|
Bảo mẫu múc đầy chén cháo đặt trên bàn cho Tống Tiểu Bắc, nói. “Thằng bé này sáng sớm đã nổi cáu, không biết ai chọc nữa. Chắc là đánh lộn với người? Mặt có dấu tay, ra tay cũng nặng thật.” Tống Tả Thịnh không lên tiếng, nhớ đến sáng sớm mơ màng vung tay, thầm hiểu có chuyện gì. Tống Tả Thịnh ăn xong ngồi trên sofa đọc báo, không có ý định đi nhìn Tống Tiểu Bắc. Không lâu sau thấy Tống Tiểu Bắc giận dỗi thình thịch chạy đến, người vẫn trùm tấm thảm, không nói lời nào ngồi phịch xuống cạnh Tống Tả Thịnh. Tống Tả Thịnh cau mày nhìn thảm trên người cậu. “Không muốn đi bệnh viện thì mặc quần áo vào.” “Không mặc! Chết cũng không liên quan anh!” Tống Tiểu Bắc trừng anh mình. Tống Tả Thịnh chậm rãi nhấp ngụm cà phê. “Ừ, em chết đỡ phiền.” Tống Tiểu Bắc nghe lời này thì không vui, chộp lấy tờ báo của anh mình, chỉ vào dấu đỏ trên mặt, nói. “Anh không thấy hả!? Dấu tay trên mặt em là anh đánh! Anh còn giả bộ không có việc gì, cho rằng đau không phải là anh chắc?” Tống Tả Thịnh thong dong hai chân giao nhau đặt trên bàn trà, nói. “Đúng là anh không đau.” Tống Tiểu Bắc tức đến nghẹn lời, phồng má trừng Tống Tả Thịnh. Chương thứ ba: Tức giận “Tống Tiểu Bắc, đón lấy!” Tống Tiểu Bắc quay đầu thấy có vật bay lạ xông hướng mình, giơ tay đón lấy, trợn mắt với Dương Lê. “Bà nội sao cứ mang thứ này? Trừng gà tui ăn là muốn ói ra, ông không biết à?’ Rồi cậu tiện tay ném vào thùng rác. Dương Lê mái tóc ngắn, bộ dạng lưu manh không cho là đúng lắc lư trứng gà trong tay. “Gần đây mỗi sáng tui nhận được hai cái, cô gái này chắc là ham ăn, còn tặng trứng gà, tầm thường.” Tống Tiểu Bắc ngoáy lỗ tai, không thèm để ý đến cô. Dương Lê đi tới quàng vai Tống Tiểu Bắc, cô còn cao hơn cậu một chút, con gái cao một mét bảy tám rất hiếm thấy, quan trọng là cô không có dáng vẻ con gái, nhìn qua như là anh đẹp trai, có thể khiến con gái mê đến choáng váng. Dương Lê vỗ vai Tống Tiểu Bắc, nói. “Ông xem, cô gái mỗi ngày tặng tui trứng gà ở kia kìa.” Tống Tiểu Bắc theo ngón tay Dương Lê nhìn qua. Không xem không biết, nhìn liền giật mình. Bà nội! Đấy chẳng phải là hoa hậu học đường Lưu Thiến ư? “Ở đâu cua được vậy?” “Ê, cái gì mà cua? Ngườ ta ngay mặt theo đuổi tui nha! Hiểu chưa?” “Xì!” Tống Tiểu Bắc nhún vai. “Tui biết ông không phục, biết ông ghen tỵ, ghen rõ rành rành!” Dương Lê hất tóc mái, cười đến răng trắng sáng loáng làm đau mắt Tống Tiểu Bắc. “Ố, đã ra khỏi thất tình rồi?” Quả nhiên nhắc tới việc đó là Dương Lê trầm mặt xuống. “Ông đừng nhắc tới chuyện đó, tui bực à.” “Rồi rồi, mấy chuyện vớ vẩn của ông tui cũng không thèm nói. Tui đi phòng học ngủ một giấc đây, buồn ngủ chết được, hôm qua mất ngủ.” Tống Tiểu Bắc phẩy tay, không kiên nhẫn đuổi Dương Lê. Dương Lê nghe thế nổi lên hào hứng, vội hỏi. “Chuyện gì? Thất tình? Hay là thầm mến ai?” Tống Tiểu Bắc dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Dương Lê. “Tui làm mộng xuân cả đêm, muốn mà không được, sao, ông phục vụ hả?” Nói xong xoay người bước nhanh đi.
|
Dương Lê khó hiểu nhìn Tống Tiểu Bắc một lát rồi rống hỏi. “Tống Tiểu Bắc! Đối tượng ông mộng xuân là ai!?” Giọng lớn như là ống loa phát thanh. Tống Tiểu Bắc ngủ tới hai tiết khóa, đến hết khóa thì tỉnh lại. Dương Lê ở bên cạnh đang vuốt tóc mái soi gương nhỏ đặt trên bàn học. Thấy Tống Tiểu Bắc tỉnh lại, cô không ngẩng đầu lên, nói. “Lát nữa giúp đỡ một việc nha, tui đi trước.” Nói xong cô sờ mặt, soi gương rồi nhét nó vào bàn học, nhanh như chớp chạy không thấy bóng dáng. Thông thường vào lúc này Tống Tiểu Bắc liền biết không phải chuyện tốt. Quả nhiên ngoài cửa xôn xao, có người gào lên. “Ủa, hoa khôi đến đây làm cái gì?” Tống Tiểu Bắc lòng dấy ngọn lửa, đốt đến đau bụng. Cậu hận không thể giơ đao bằm súc sinh kia thành trăm mảnh! “Tống Tiểu Bắc, cậu biết Dương Lê ở đâu không?” Lưu Thiến mắt đẫm lệ đi tới nhìn Tống Tiểu Bắc. Tống Tiểu Bắc bất đắc dĩ nhất là thấy con gái khóc, cậu cảm giác đầu đau quá, cứng ngắc nhếch khóe môi. “Cô ấy hả, chắc là đi nhà vệ sinh.” “Tại sao cô ấy từ chối tôi chứ? Tôi có chỗ nào không tốt? Hay là tôi làm sai cái gì?” Lưu Thiến nói rồi rớt nước mắt. Tống Tiểu Bắc vội lắc đầu, nói. “Cô tốt lắm, thiệt đó! Toàn lỗi của tên súc sinh kia mù mắt, cô đừng để trong lòng…” “Cậu mới là súc sinh!” Lưu Thiến đột nhiên ngẩng đầu mắng to rồi che mặt bỏ chạy. Tống Tiểu Bắc ngồi trên ghế ngây ra, đang yên lành sao tự dưng cậu bị chửi thành súc sinh? Người trong phòng học tò mò nhìn Tống Tiểu Bắc, ai nấy phỏng đoán là trông cậu cũng có khuông có dạng, thế mà tàn phá tâm linh thuần khiết của hoa khôi. “Nhìn cái gì!?” Tống Tiểu Bắc giương mắt mười vạn volt điện quét đám người, đúng là giận chó đánh mèo. Sau khi tan học, Tống Tiểu Bắc ở trong tiệm trò chơi bắt được Dương Lê, tên kia đang vẻ mặt hưng phấn đánh trò chơi, không hay biết Tống Tiểu Bắc đứng sau lưng đã thật lâu. Tống Tiểu Bắc âm trầm giơ tay vỗ ót cô. “Chơi sướng nhỉ, cha nó, ông biến đi!” Dương Lê đang vui vẻ bỗng dưng bị người đánh, định nổi giận, quay đầu thấy là Tống Tiểu Bắc lập tức đổi mặt cười nịnh. “A, là ông hả. Ai dà, lúc này không còn sớm, để anh em mời ông ăn cơm!” Nói xong còn đẩy vai Tống Tiểu Bắc đi ra ngoài. Tống Tiểu Bắc hất tay Dương Lê ra. “Còn anh em? Dương Lê à Dương Lê, ông làm việc là con người làm sao!?” “Đừng giận mà, việc này ông làm cũng nhiều lần rồi, thói quen thành tự nhiên. Hai anh em ta là ai với ai chứ? Việc của ông là của tui, việc của tui là của ông!” “Cút! Tui không có anh em thiếu đạo đức như ông!” Tống Tiểu Bắc vẻ mặt khó chịu đá cẳng chân Dương Lê. “Tổ cha ông biết không, ngày hôm qua tui vì ông bị đi phòng giáo dục nói là tui yêu sớm! Còn gọi điện cho anh tui!” Dương Lê sờ mũi, cười cười nói. “Vậy giờ làm sao?” “Làm sao hả?” Tống Tiểu Bắc tức đến bật cười. “Tui phải tuyệt giao với tên khốn ông!” Cả buổi chiều Tống Tiểu Bắc không đi học, bị Dương Lê kéo đi xin lỗi. Nói là xin lỗi Tống Tiểu Bắc nhưng có thấy ai mang người đi quán bar rồi bỏ lại người ta một mình chạy đi tìm việc vui không? Cái này gọi là gì? Quen lầm bạn xấu! Bạn xấu! Còn là đồng tính luyến! Chuyện gì bất bình thường đều bị Tống Tiểu Bắc gặp trúng! Đến chạng vạng Tống Tiểu Bắc mới trở về, lúc về nhà anh cậu còn chưa về. Tống Tiểu Bắc ở trong tủ lạnh lấy ra bình sữa to ùng ục uống, lau miệng, nhìn đồng hồ, nhanh chóng chạy lên lầu tắm rửa, chui vào chăn anh trai. Tống Tiểu Bắc mơ màng ngủ, ngủ đến nửa đêm mắc tiểu tỉnh dậy, bật đèn nhìn, bên cạnh không có ai! Cậu chạy ra bên ngoài xem, tối đen như mực, kêu một tiếng, không ai đáp. Tống Tiểu Bắc sốt ruột, cho dù công ty có bận đến trễ cỡ nào thì anh cậu không tới mức không về nhà. Cậu bò đến đầu giường gọi điện thoại, di động anh trai bắt máy.
|
“A lô, xin chào?” Bên kia vang giọng phụ nữ. Tống Tiểu Bắc nhìn dãy số điện thoại, đúng là của anh cậu. “Này, chủ điện thoại đâu?” “A, anh ta ngủ, để tôi đánh thức, cậu đợi chút. Tả Thịnh, Tả Thịnh, điện thoại của anh này.” Giọng phụ nữ đầu dây bên kia khiến Tống Tiểu Bắc như gặp sét đánh. Cái quái quỷ gì đây, thằng ngu cũng biết khuya vậy đang làm gì! *Bộp* một tiếng cúp điện thoại, Tống Tiểu Bắc bỗng dưng tức giận, trừ giận ra cậu tưởng tượng cảnh đó là cổ họng muốn nôn, khắp người khó chịu. Chuyện này khiến cậu mất hết buồn ngủ, chỉ còn lại lửa giận hừng hực. Tống Tiểu Bắc nhảy xuống giường mạnh đạp ván giường vài cái. Chưa hết giận, cậu túm lấy điện thoại ở đầu giường đập xuống đất! Cậu càng lúc càng giận, xen lẫn trong đó sự khủng hoảng. Việc nhiều năm qua cậu sợ hãi rốt cuộc sắp xảy ra. Cậu thấy người như muốn nổ tung. Cậu đột nhiên sợ loại cảm xúc mặt trái này! Cậu cảm thấy mình không thích hợp, quá không thích hợp. Tống Tiểu Bắc rối rắm một hồi, cảm thấy không ở lại đây được nữa. Cậu ngủ không được, không ngừng tưởng tượng những việc luôn không muốn đối mặt. Cậu hít sâu một hơi, cầm bộ đồ tròng vào người, vội vàng chạy xuống lầu. Cậu cực kỳ sợ hãi, cậu cảm giác trái tim đập nhanh, có gì đó kích thích tuyến lệ. Tống Tiểu Bắc đột nhiên nhớ đến cha mẹ. Khi cậu ra đời mẹ chết, mấy năm sau cha cũng đi. Cậu thấy sắp nghẹt thở! Lảo đảo chạy xuống lầu, cậu mở cửa lao ra ngoài. “Tống Tiểu Bắc!” Tống Tiểu Bắc dừng bước, ngực phập phồng lên xuống. Cậu không dám ngẩng đầu, thân thể run run. “Nửa đêm chạy đi đâu?” Tống Tả Thịnh từ trên xe bước xuống, túm Tống Tiểu Bắc lôi vào nhà. Tống Tiểu Bắc ngẩng đầu lên, mắt đỏ rực. “Anh, có phải là anh không cần em nữa?” Giọng điệu như trò đùa lại cười mếu khó xem. Tống Tả Thịnh nhíu mày, ngửa đầu nới lỏng cà vạt. “Ai nói?” “Cái người phụ nữ đó ngủ chung với anh kìa! Còn nói không phải!?” Tống Tiểu Bắc hung dữ trừng Tống Tả Thịnh, giống như con thú hoang nhỏ. Tống Tả Thịnh im lặng nhìn Tống Tiểu Bắc, nhìn thật lâu sau không nói một lời, cởi áo ngoài kéo cậu lên lầu. Tống Tiểu Bắc giãy dụa vài cái tránh không thoát, la làng. “Anh thả ra! Thả tôi ra! Tôi phải ra ngoài! Bây giờ tôi không muốn gặp anh!” Tống Tả Thịnh mặt âm trầm quăng cậu lên giường, nhìn trong phòng hỗn loạn liền biết thằng nhóc này vừa quậy một trận. “Sao? Em còn muốn ra ngoài? Ra ngoài làm gì? Đi quán bar? Đi quậy? Làm vậy có ích gì? Tống Tiểu Bắc, anh nói em biết, đừng hở chút là lôi tính tình thiếu gia ra, mọi người đều phải vây quanh em sao? Em coi mình là vua chắc?”
|