Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh
|
|
Chương 29: Chuyện bên lề (02)
Nếu nói việc đau khổ nhất trên đời chính là đến ngày thứ Hai, vậy thì việc có thể so sánh với nó chỉ có thể là đang ngủ say thì bị gọi dậy, đặc biệt là khi người này còn hiếm khi có được giấc ngủ ngon.
Bởi vậy Lâm Sênh nửa đêm canh ba nhận được điện thoại, khẩu khí quả thật không thể nào tốt được: “Gì?”
Trình Tư: “Qua đây đón Tống Diệm, hai bọn tôi đều say rồi. Ở chỗ cũ.”
Nói xong liền ngắt cuộc gọi, Lâm Sênh lập tức tỉnh táo.
Cậu ngẩn ra mấy giây nhìn điện thoại, đau đầu vò vò tóc: Vừa rồi còn mơ thấy lần đầu tiên gặp anh ta nữa chứ…
Chớp mắt một cái, vậy mà đã tám năm.
…
Lâm Sênh rất nhanh đã đến nơi.
Tống Diệm và Trình Tư hai người ngồi ở đại sảnh khách sạn, Trình Tư đang hút thuốc, Tống Diệm nhắm mắt dựa vào sô pha, không biết có phải đang ngủ không.
Lâm Sênh đi lại gần, bộ dáng rất bất mãn: “Anh có thể gọi taxi hay đưa luôn anh ta về mà.”
Trình Tư: “Gọi taxi không yên tâm, tôi cũng không đưa được, chính tôi còn đang đợi Hứa Minh Ưu đến đón đây. Huống gì…”
Trình Tư như cười như không nhìn Lâm Sênh một cái: “Cậu chẳng phải cũng đến luôn đấy thôi.”
Lâm Sênh giả vờ không nghe thấy lời trêu trọc của Trình Tư, đi đến trước mặt Tống Diệm, đẩy đẩy người anh ta: “Dậy, dậy, anh không sao chứ?”
Chỉ thấy Tống Diệm khẽ nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, nhìn người phía trước mặt, ánh mắt dường như có chút mù mịt.
Lâm Sênh đột nhiên thấy muộn thế này chạy đến đón anh ta, có lẽ cũng không tệ lắm.
…
Bị hành hạ cả đường, rốt cuộc Lâm Sênh cũng đưa được Tống Diệm về nhà an toàn.
Tống Diệm lúc ở trên xe bị gió lạnh tạt một lúc cũng đã tỉnh táo được phần nào, chẳng qua đi đứng vẫn lảo đảo.
Lâm Sênh vừa lôi vừa kéo vứt anh vào trong phòng tắm, còn mình thì chạy ra bếp nấu nồi cháo. Trên đường về, Tống Diệm nôn được bao nhiêu là nôn hết, lát nữa phải cho anh ăn chút gì đó rồi mới ngủ được.
Đợi đến khi Lâm Sênh nấu cháo xong quay vào, Tống Diệm cũng đã tắm rửa xong xuôi. Anh mặc một cái quần đùi rộng thùng thình, ngồi trên sô pha, trên thân hoàn toàn chẳng có gì che chắn, đến cả đầu tóc cũng chẳng lau, để mặc nước nhỏ tí tách.
Nhận ra Lâm Sênh đứng sau, Tống Diệm cũng chẳng thèm quay đầu lại: “Lau đầu cho tôi đi.”
Nói rồi anh liền lười biếng dựa người vào lưng ghế sô pha, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lâm Sênh nghiến răng ken két nhưng cuối cùng vẫn cầm khăn đến.
Nhất thời hai người đều không lên tiếng. Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng ma sát của tóc và khăn tắm, trong màn đêm tĩnh lặng càng trầm lắng, yên bình.
Vào lúc Lâm Sênh còn đang do dự không biết có nên nhắc nhở Tống Diệm mặc áo vào không thì từ phía sau anh truyền lại tiếng hô hấp đều đặn, hình như anh đã ngủ mất rồi.
Lâm Sênh dừng tay, cúi đầu xuống, chăm chú nhìn vào khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt: Anh ta đúng là không hề thay đổi, mặc dù đang ngủ nhưng cũng chẳng thấy chút dịu dàng nào cả.
Dường như chỉ có những lúc như thế này, cậu mới đủ can đảm nhìn anh không kiêng nể gì như vậy. Lâm Sênh cười khổ: Sớm muộn gì cậu cũng bị người này làm cho phát điên lên thôi.
Cậu thở dài một tiếng, cầm lấy áo khoác Tống Diệm cởi ra, chuẩn bị treo lên giúp anh, lại thấy có vật gì cồm cộp trong túi áo. Lấy ra xem, không ngờ lại là một lọ sơn móng tay màu đỏ. Nhìn chiếc lọ xướt xát không ít, có lẽ đã dùng rồi.
Mặt mũi Lâm Sênh lập tức khó chịu: “Hừ, thảo nào uống đến tận một giờ hơn, ra là có các em gái hầu hạ.”
Cậu tuỳ tiện vứt cái lọ sang một bên, nghĩ đến việc mình bỏ cả giấc ngủ đi rõ xa đưa anh ta về, lại nhìn kẻ nào đó ngủ say như chết trên ghế sô pha, cơn giận từ đâu bỗng ùn ùn kéo tới.
Đã thích lọ sơn móng tay này như thế thì sao có thể lãng phí được!
[Hết phần 2]
|
Chương 29: Chuyện bên lề (03)
Lâm Sênh diễn tập xong thì nhìn thấy Tống Diệm đang đứng ngay cạnh cửa. Anh ta đút tay trong túi, đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu.
Trợ lý Tiểu Triệu vội vã bước lên trước: “Lão đại, anh đến rồi.”
Tống Diệm không nói một lời.
Lâm Sênh cũng không để ý đến anh ta, cầm khăn lên lau mồ hôi.
Tiểu Triệu thấy tình hình có vẻ không ổn, hai người này tuy bình thường cãi nhau không ngớt, nhưng sao lần này mức độ căng thẳng lại cao hơn thế này.
Cậu vội lên tiếng: “Anh Sênh, anh nói chuyện với lão đại đã nhé, em đến đằng kia giúp anh kiểm tra trang phục biểu diễn, mấy đồ anh cần em để ở trên bàn rồi đấy”, nói xong liền chuồn thẳng.
…
Cả phòng tập rộng lớn chỉ còn lại hai người Lâm Sênh và Tống Diệm.
Lâm Sênh uống một hớp nước, nhìn “tượng đá” trước cửa, làm bộ như vô tình hỏi: “Sao, lạnh tay à?”
Vừa nghe câu này, sắc mặt Tống Diệm lại càng khó coi hơn, anh đóng sầm cửa lại, đi tới trước mặt Lâm Sênh: “Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi, sao mà ấu trĩ thế?”
Tay Tống Diệm đang nắm ở cánh tay Lâm Sênh, có thể nhìn thấy rõ ràng trên móng tay anh quét đầy sơn đỏ. Lâm Sênh không nhịn được, cười to: “Anh còn chưa tẩy đi, thích cái lọ sơn này đến thế kia à?”
Tống Diệm cười lạnh: “Tẩy cái gì tẩy, lúc tôi dậy thì đã muộn, lại còn hẹn người ta bàn công việc. Cái thứ chết tiệt này cậu cũng không cậy ra được, cậu vui rồi chứ?”
Ngoài dự kiến, Lâm Sênh cũng không cãi lại, chỉ chăm chăm nhìn Tống Diệm một lúc, biểu cảm trên mặt rất phức tạp, không rõ là bỡn cợt hay đau lòng.
Đau lòng? Tống Diệm ngây ra.
Đợi đến khi anh nhìn kỹ lại lần nữa thì Lâm Sênh đã dời ánh mắt sang chỗ khác. Cậu đi đến bên cạnh bàn cầm một chiếc lọ nhỏ lên, nói: “Ngồi xuống đi, tôi tẩy cho anh.”
Tống Diệm nghe lời ngồi xuống.
Lâm Sênh rút mấy tờ giấy, đổ nước từ trong lọ lên rồi dùng sức lau móng tay, chỉ chốc lát trên móng đã chẳng còn màu gì nữa.
Lâm Sênh lại tiếp tục lau những ngón khác.
Trong không khí bắt đầu lan toả mùi hương của nước tẩy móng.
Lâm Sênh rất chuyên tâm, động tác vô cùng nhẹ nhàng, Tống Diệm nhớ lại buổi tối hôm qua, cậu ta cũng lau tóc cho mình với thái độ như thế này.
Nghĩ kỹ lại, từ lúc anh làm người đại diện cho cậu đến giờ, giữa bọn họ hình như rất hiếm có lúc nào im lặng và hoà bình như thế này.
Rõ ràng lần đầu gặp mặt, cậu ta cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường: trẻ trung, rạng rỡ, thừa tinh lực. Về sau lúc biết tin cậu ta tiến vào giới giải trí quả thật anh không khỏi bất ngờ. Mà chớp mắt một cái, cậu ta đã vượt đường xa ngàn dặm chạy ra nước ngoài tìm anh, mặt mày nghiêm túc nói: “Tôi muốn nổi tiếng. Tống Diệm, anh giúp tôi đi.”
Tại sao cậu ta lại muốn nổi tiếng?
Anh chưa từng hỏi.
Rốt cuộc tại sao anh lại đồng ý với cậu ta?
Bản thân anh cũng không biết.
Mà bây giờ, tại sao họ lại thường xuyên cãi nhau?
Tống Diệm hơi nhức đầu.
Anh đột nhiên nhớ tới lúc trước Trình Tư nói đùa: “Lâm Sênh(1) là cây, Tống Diệm(2) cậu là lửa, khó trách hai người cãi nhau suốt, cậu đốt cậu ta mà, đúng là khắc nhau quá.”
(1)(2) Lâm là cây, Diệm là lửa
Tống Diệm cảm thấy Trình Tư nói trật lất, phải là Lâm Sênh khắc anh mới đúng.
Nếu không người quản lý mặt lạnh có thể giải quyết tất tần tật mọi việc như anh đây, sao lại chịu bó tay trước cậu ta chứ?
“Sơn móng tay…”
Tống Diệm từ tốn mở miệng, tay Lâm Sênh khựng lại.
“… Sơn móng tay là của con gái ông Vương chủ nhà hàng, tôi mua kẹo đường tặng cô bé, cô bé liền cho tôi lọ sơn móng tay đang cầm. Tôi sao có thể vứt ngay trước mặt đứa nhỏ được, đành phải cho vào túi áo thôi.”
Lâm Sênh bật cười: “Anh nói với tôi làm gì, cũng chẳng quan hệ gì với tôi cả… Tẩy xong rồi.”
Tống Diệm cúi đầu, quả nhiên móng tay đã sạch sẽ trở lại.
Anh ngẩng đầu, Lâm Sênh đã rời đi.
Tống Diệm nhìn theo tấm lưng Lâm Sênh, bảo: “Mười giờ tối mai có hoạt động ở Đại sảnh Lam Thiên, đừng quên đấy.” Nói rồi cũng chuẩn bị ra ngoài.
Lâm Sênh đột nhiên mở miệng gọi anh: “Đợi đã.”
|
Tống Diệm quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Sênh đang chạy đến, ném thứ gì đó vào tay anh.
Lâm Sênh hình như hơi ngượng, lại vừa giống như đang giải thích: “Thừa một chuỗi, cho anh đấy. Anh thích cho đi hay làm gì thì làm.”
Tống Diệm cúi nhìn, là một vòng tay tràng hạt. Chiếc vòng này cùng những chiếc phát cho ê-kíp trong lúc giải quyết hậu quả vụ “nụ hôn trong xe hơi” không giống nhau, cũng chẳng tương đồng với hai chiếc Lâm Sênh mua tặng cho Trình Tư và Hứa Minh Ưu lúc đầu.
Đây là vòng tay bồ đề, màu đỏ.
Đỏ giống như ngọn lửa vậy.
Tống Diệm ngẩng đầu nhìn Lâm Sênh.
Cậu dường như có vẻ thất thần, từ đầu đến cuối cứ nhìn hết chỗ này đến chỗ khác, mái tóc mềm mại cũng theo đó mà khẽ lay động.
Tống Diệm đột nhiên thấy hơi ngứa ngáy.
Anh đeo tràng hạt vào tay, sau đó cúi đầu hôn lên nó, nói: “Cảm ơn, tôi rất thích.”
Lâm Sênh đỏ bừng mặt, cao giọng nói: “Anh làm gì thế, nước bọt dính lên đó rồi, có thấy bẩn không?”
Cậu kích động, động tác cũng rất mạnh, ngay cả đầu tóc cũng giống như đang nhảy múa vậy.
Khoé miệng Tống Diệm khẽ cong lên, trực tiếp cúi người hôn lên mái tóc khiến mình ngứa ngáy.
Lâm Sênh cứng đờ người, đến mấy câu mắng mỏ cũng không nhớ nổi, chỉ là đỏ mặt sờ sờ tóc.
Tống Diệm lại giống như bị nghiện, tiếp tục hôn lên bàn tay đang đặt trên đầu cậu.
Lâm Sênh như bị điện giật, nhìn người đối diện với anh mắt không thể tin được: “Tống Diệm… anh… anh…”
Tống Diệm không thể không nghĩ: Kỳ lạ, sao trước giờ mình không để ý Lâm Sênh hoá ra…
Đáng yêu đến thế.
Làm ngôi sao nổi tiếng đã lâu, lại vẫn giống như trước kia, quả thật khiến người khác ghen tị quá đi.
Ôm tâm trạng khó có thể diễn tả bằng lời, Tống Diệm lại lần nữa cúi đầu, hôn lên miệng Lâm Sênh.
Lần này thì đại minh tinh quả thật choáng váng rồi.
Cậu vội vàng lùi ra sau mấy bước, đưa tay che miệng mình lại.
Tống Diệm nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực của cậu, không nhịn được mà bật cười.
Tống Diệm anh đột nhiên trở nên vô cùng tốt.
Anh nhớ đến tám năm trước vô tình nhìn thấy cậu vừa tắm rửa vừa say sưa hát, lúc đó anh tuyệt đối không thể tin được có ngày tên nhóc đó trở thành một đại minh tinh hấp dẫn ánh mắt hàng vạn người.
Cũng may…
Vẫn chưa phải quá muộn.
Cuối cùng anh vẫn tới kịp lúc, kịp đến bên cậu, tận mắt nhìn thấy cậu thoát kén.
Đây là một việc khiến người ta vui vẻ, vui tới độ, anh đã không nỡ rời đi nữa rồi…
Đại minh tinh Lâm Sênh, đó là Lâm Sênh của anh.
Nghe cũng được quá chứ, phải không?
—— Hết ——
|
|
|