Chất Tử Điện Hạ
|
|
Đệ thập chương Tên nam nhân kia, quả nhiên không thể phớt lờ a! Lại bị hắn giở trò! Xem ra chính mình phải nhanh lên thoát đi xa thiệt xa, nếu không muốn lại bị hắn róc xương nuốt vào bụng ! Trên đường trở về, Tử Li siết chặt một thân quần áo ẩm ướt cùng đôi giày dưới chân vừa giẫm xuống đất liền vang lên xì xì, sự vội vã liên tục mang ý tứ hàm xúc đang chạy trối chết. sắc trời đã tối, hắn bước nhanh trở lại tiểu viện tạm thời cư trú, thay quần áo sạch sẽ. Bụng bắt đầu biểu tình ầm ĩ . Có lộn hay không? Cho dù kỳ thị thân phận cũng sẽ không ngay cả bữa cơm cũng không cho ăn đi! Tử Li chỉ phải ngồi vào trên bàn rót chén trà áp áp bụng. Đợi một chút vẫn không ai đưa cơm đến, thật sự đói đến luống cuống, Tử Li căm tức đứng lên, đùng đùng đùng đùng mở cửa đi ra ngoài. ” Thật sự là hổ lạc Bình Dương bị khuyển khi a (cọp xuống đất bằng bị chó khinh thường <=>không còn dụng võ được như khi cá trên cạn), lũ xú hòa thượng các ngươi dám giúp đám thái giám thối, cư nhiên ngược đãi đại gia ta?” Tử Li đang dài thân thể đối mặt với ham thích thức ăn tuyệt đối là bất khả kháng lực (không thể có lực đối kháng), ai hắn cũng có thể có lỗi, nhưng không thể có lỗi với dạ dày của mình! Nhìn về phía ngọn đèn dầu xa xa hắt ra từ mặt cửa Miếu thờ, Tử Li cũng không mang công cụ gì để chiếu sáng nên chỉ có thể trong cảnh tối lửa tắt đèn sờ soạng đi tới. “Ân a, không cần, thế tử, Tịnh Ngộ, Tịnh Ngộ còn phải đưa bữa tối cho Bắc Linh điện hạ.” “Cái gì Bắc Linh điện hạ, chẳng qua là tên chất tử kiêm luyến sủng thôi!” “A, nhưng mà, nhưng mà, người khác sẽ phát hiện” “Yên tâm, mọi người đều đã đến tiền điện, nơi này hẻo lánh như vậy lại đang là lúc bận rộn, cảnh tối lửa tắt đèn ai sẽ chạy tới nơi này? Tịnh Ngộ ngoan, đừng nhúc nhích, để cho gia hảo hảo yêu thương, bị lão gia tử trong nhà kia xem chừng gắt quá, vài tháng không có tới gặp ngươi, gia nhớ ngươi muốn chết!” “Ngô ân, thế, thế tử.” “Bảo bối ngoan a, kêu gia” “Gia, a, a .” Tử Li ngồi xổm ngoài cửa tức giận đến nghiến răng. Hảo một đôi cẩu nam nữ, không, là cẩu nam nam, cư nhiên ở trong này làm chuyện xấu xa mà đem cơm chiều của hắn vứt bỏ? Cái tên kia, cái gì chó má thế tử? Cư nhiên ngữ khí miệt thị chửi mình là chất tử kiêm luyến sủng? Từ ngữ tối xúc phạm nghe thấy từ miệng người khác, uy lực tất nhiên là càng sâu thêm một tầng. Tử Li nghẹn đầy ngập lửa giận, một phen đá văng cửa phòng. “Ai?” hai người đang mặn nồng lập tức dừng lại tất cả động tác hoảng sợ hỏi. “Ta là ai cũng không trọng yếu, quan trọng là … Các ngươi ở nơi thánh địa này làm chuyện đồi bại nếu rơi vào trong tai bệ hạ, đến lúc đó, hừ!” Tử Li âm hiểm nói. Trong hai người này, trước không nói tiểu sa di Tịnh Ngộ kia, người còn lại cũng là con trai độc nhất Mặc Sĩ Đông Hải của định cương Đại tướng quân Mặc Sĩ Bằng Uy tiếng tăm lừng lẫy của Sở Kinh quốc. Bởi vì lúc trung niên mới có con nên Mặc Sĩ tướng quân cùng phu nhân khó tránh khỏi che chở dung túng, ai ngờ cưng chiều qua đầu khiến cho tính cách Mặc Sĩ Đông Hải càng ngày càng lười nhác suy sút không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày chọi gà, tầm hoa vấn liễu, khiêu khích ẩu đả, không hề có chút tính tình của một công tử, cuối cùng còn không kiêng nể gì nổi lên ngoạn tiểu quan luyến đồng. Mặc Sĩ tướng quân luôn luôn lấy nghiêm minh trị gia đối với hành vi của hắn thật sự là không thể nhịn được nữa, cho nên đem bất hiếu tử cấm chừng ở nhà, chỉ vì hoàng đế muốn tới tự trai giới mới chấp thuận để hắn xuất môn đi theo. Sao biết được thế tử bị nhốt lâu ngày kìm nén vừa được phóng thích, lập tức ngựa quen đường cũ kéo tiểu sa di vốn đã coi trọng từ một năm trước khi đến trai giới mà thâu hoan, nhưng ai biết lại làm cho Tử Li phát hiện phá ngang! Hắn vừa nghe lời này của Tử Li trong lòng tất nhiên là hoảng sợ, không nói trước để cho phụ thân mình biết sẽ chắc chắn không tránh khỏi một trận đau, này, ở giữa chùa miểu hoàng gia lúc bệ hạ thanh giới lại làm loại việc tằng tịu với nhau, truyền ra ngoài chính là một tội danh không chết cũng bị tróc da! Cho nên, hắn lại có thể nào không sợ? Mặc Sĩ Đông Hải lúc này mới thầm mắng mình sắc mê loạn tâm, sao lại tự đâm vào một cái sọt như vậy! Thế nhưng nghĩ lại, người tới cũng không chạy đi mật báo sau khi phát hiện chuyện này mà là tùy tiện đánh vỡ bọn họ nói lời đe dọa, chứng tỏ người tới cũng không thật sự muốn đem mình bẩm báo tới chỗ bệ hạ đi, như vậy nguyên nhân người tới làm như vậy rất có thể là muốn đòi lợi lộc! Chỉ cần không tổn hại, Mặc Sĩ Đông Hải thật rất thích ý dùng cái này ngăn chặn miệng đối phương! (đứa nào nói thằng này rỗng não vậy? *quay đầu* hình như là mình*lẩm bẩm*) Cho nên hắn vội vàng sửa lại xiêm y, đối với người đứng ở cửa lấy lòng nói: “Vị đại nhân này, ngài tu thân hảo tâm, xin chớ đem việc hôm nay để lộ ra ngoài, để cảm tạ đại ân đại đức của ngài, tại hạ cho dù khuynh gia bại sản cũng sẽ báo đáp đại nhân ngài!” Tử Li nhướng nhướng mi rất là khinh bỉ nhìn hắn, bất quá, đề nghị của tên chó má thế tử này thật cùng ý với hắn. (-A-) “Uy, ngươi, không được đốt đèn.” Tử Li hướng về phía Tịnh Ngộ đang đi đến bên cạnh bàn sờ tìm hỏa chiết (=đá lửa) nói. “Dạ, dạ ” Tịnh Ngộ sợ tới mức lập tức đứng tại chỗ. Tử Li giữ ở cửa, từng bước một tới gần Mặc Sĩ Đông Hải nói: “Vậy ngươi đem tất cả bạc trên người lấy ra, còn có những thứ đáng giá gì đó, nhanh lên!” Mặc Sĩ Đông Hải vừa nghe, lén thở dài nhẹ nhõm một hơi, nguyên lai thật sự là cầu tài! Dễ lo liệu thôi! Hắn nghe lời mà đem hà bao cùng trang sức trên người cởi xuống giao cho Tử Li. Tử Li điêm điêm (dùng tay ước lượng nặng nhẹ) phần tài vật có phần nặng trong tay, trong lòng nhất thời tâm hoa nộ phóng, ha hả, kinh phí chạy trốn đã được giải quyết . Bất quá, còn thiếu một vật, vì thế hắn lại âm hiểm tà tà nói: “Còn không? Đem những thứ bên người ngươi đều cởi xuống.” Mặc Sĩ Đông Hải sửng sốt một chút, sờ sờ bên hông mình, phát hiện đã không còn thứ gì đáng giá. “Cái kia là đồng bài (lệnh bài bằng đồng) ra vào cửa thành sao?” Tử Li đành phải nhắc nhở. “Nga, nga, phải” Mặc Sĩ Đông Hải lập tức theo lời cởi xuống, bất quá trong lòng không khỏi buồn bực, một khối đồng cũ cũng muốn? Thứ đó vừa tới tay, Tử Li cảm thấy được khả năng mình ly khai thành công lại tăng thêm một bước. “Hai tên gian phu dâm phu các ngươi, đại gia ta nhắc nhở các ngươi, nếu không muốn bản thân bại lộ chịu gièm pha liền ngoan ngoãn cút trở về làm chuyện nên làm cho ta! Nếu không đi ra ngoài đừng trách gia ta không nhắc nhở các ngươi.” “Dạ, dạ, đã biết.” Mặc Sĩ Đông Hải dầu gì cũng là thế tử, từ nhỏ sao chịu qua người khác chửi rủa như vậy? Cho nên trong lòng không khỏi một trận tức giận, nhưng nhược điểm của mình nằm trong tay người ta cũng không dám biểu lộ, chỉ có thể thầm nghĩ:đừng để cho lão tử biết ngươi là ai. Nói bên này, Tử Li lấy được tiền lại lấy được giấy thông hành, hắn lập tức trở về tiểu viện, đem đồ vật phóng tới tay nải mình làm sau khi tắm rửa thay quần áo rồi quẩy lên trên vai, lén lút chạy tới bên dưới bức tường, leo lên trở mình đi ra ngoài.
|
Đệ thập nhất chương Đỉnh đầu không thấy mặt trời, tán đại thụ phủ lấp một màn đêm, thỉnh thoảng “Dát” một tiếng quạ đen bay nhanh, đi ở trong rừng cây tối đen lại âm trầm giống như ẩn núp vô số yêu ma quỷ quái, đối với Tử Li tật xấu từ nhỏ chỉ sợ tối sợ quỷ cho dù là tuổi tác có tăng cũng vô pháp vượt qua mà nói, đây là một khảo nghiệm tâm lý tuyệt đối khủng bố! Hắn đem tay nải gắt gao ôm vào trong ngực, ý đồ giảm bớt một chút lông tơ đang dựng đứng, răng nanh run lên, đi đứng chột dạ. “Trấn định trấn định, rất nhanh là ra ” Tử Li một bên nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước một bên lao thao trấn an. “Răng rắc” phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm cành khô gãy ngang, ở trong không gian tĩnh lặng lại có vẻ càng đột ngột. Tử Li nghe tiếng lập tức dựa vào một cây đại thụ bên cạnh, mồ hôi lạnh ròng ròng nhìn rừng rậm dày đặc hàn ý phía sau. Sợ thì sợ, nhưng Tử Li tuyệt không dám dại dột hỏi ra “Là ai?” Vấn đề như vậy thật quỷ dị, vạn nhất thực sự có thứ gì đó trả lời “Là ta!” Vậy phải làm thế nào? Khẩn trương đứng yên trong chốc lát phát hiện cũng không có cái gì dị động, tâm nhảy đến cổ họng mới thoáng dịu đi một chút. Vừa mới chuyển thân, đột nhiên, một cái bóng đen nghênh diện đánh tới. “A ——” Tử Li hãi hùng kêu một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, hai tay liều mạng công kích bóng đen đang hướng về phía mình. “Chi” vật kia sau khi ở trên mu bàn tay Tử Li lưu lại một vết trảo mới vừa lòng phịch cánh bay đi . Tử Li thở hổn hển ngồi dưới đất sờ sờ vết thương đau rát trên mu bàn tay, ướt dính dính một mảnh, đổ máu ! “Con chim chết tiệt!” Tử Li hổn hển mắng. “Răng rắc” lại truyền đến tiếng chân đạp gãy cành khô. Tiếng vang trầm xuống lập tức làm cho một bụng cơn tức của Tử Li hóa thành run rẩy mao cốt tủng nhiên (nổi da gà). Hắn mãnh liệt quay đầu lại, liền thấy đám cây bên cạnh chui ra hai cái đầu tóc rối quỷ quái “A —— quỷ a ——” Tử Li rốt cuộc nhịn không được ôm đồm tay nải bắt đầu chạy như điên. “Đừng đuổi theo ta a, cứu mạng a ——” Tử Li dị thường chật vật vừa hô vừa kêu lên. Thứ phía sau không hề có ý nửa điểm buông tha, vẫn đang theo đuổi không bỏ, hơn nữa hơi thở càng ngày càng gần. Tử Li kinh hãi, dưới chân vừa trợt, không khỏi một cái lảo đảo gục ở trên mặt đất. Còn chưa có ngồi lên thì trên người đã “Bang bang” bị hai cái sức nặng áp chế. “A, đừng ăn ta —— ngô ——” quỷ vươn bàn tay thối thối một phen che miệng Tử Li, đầu đầy tóc tai bù xù tiến đến bên tai Tử Li thanh âm khàn khàn nói: “Đừng kêu nữa, cẩn thận đem binh lính hộ vệ dẫn lại đây!” Người quỷ đè lại hai chân loạn tránh của Tử Li nói: “Làm sao bây giờ?” Người quỷ bịt miệng Tử Li trầm ngâm trong chốc lát, cúi người nói: “Chúng ta buông ngươi ra, nhưng ngươi nhưng không được kêu nữa?” Liều mạng gật đầu, Tử Li sau khi lấy được tự do lập tức nhảy đến một bên, dùng tay áo mãnh liệt chà sát miệng mình. Thối chết được! Bẩn chết được! Mắt định lại mới phát hiện hai thứ này nguyên lai còn không có cao tới cằm hắn. “Các ngươi là người!” “Vô nghĩa, chúng ta không phải người chẳng lẽ là quỷ sao? Chỉ có ngươi mới có thể gọi bậy giống như thấy quỷ.” tiểu quỷ vừa rồi đè lại chân hắn nhảy ra căm giận nói. Tử Li vừa nghe nhất thời hỏa đại, hắn một phen tóm lấy cái cổ tiểu quỷ ban nãy đè lên trên lưng hắn mắng: “Con mẹ nó, nếu là người ngươi nửa đêm chạy vào trong rừng cây giả cái quỷ gì! Ta bóp chết ngươi.” “Ngươi, ngươi làm gì, mau thả đệ đệ ta ra!” Tiểu quỷ vội vàng tiến lên ra sức bài khai tay Tử Li đem đệ đệ cứu ra. “Khụ khụ, ngươi, ngươi thật sự muốn bóp chết ta?” “Mẹ nó, nếu có thể ta còn muốn một đao đem bọn ngươi bổ ra a!” cơn giận của Tử Li còn sót lại chưa tiêu quát lớn, mới vừa rồi bị bọn họ làm sợ tới mức kêu cha gọi mẹ thiếu chút nữa liền tè ra quần , hai tên tiểu tử này chẳng những một câu giải thích không có, hơn nữa thái độ cư nhiên lại kiêu ngạo như vậy? “Vị đại ca kia, mới vừa rồi thật là chúng ta không đúng, nguyên bản cũng không muốn dọa ngươi, chẳng qua thấy ngươi đột nhiên bỏ chạy, chúng ta sợ tìm không ra ngươi, cho nên đành phải chạy đuổi theo ngươi!” “Mẹ ôi, ta chạy của ta, các ngươi giống âm quỷ lấy mạng đuổi theo ta như vậy làm gì?” Tử Li tức giận đến giơ chân, thật sự là chẳng biết tại sao, vô duyên vô cớ đã bị người hù chết tế bào não. “Chúng ta, chúng ta.” “Đi đây, đừng ngán đường thiếu gia ta.” Tử Li quyết định không cùng hai tên lai lịch không rõ này dây dưa, thời gian của hắn rất quý giá. Bọn họ thấy Tử Li phủi mông chạy lấy người, trong lòng hoảng hốt, cũng vội vàng đuổi theo. Chỉ chốc lát sau, ba người liền đi ra rừng cây tới trên quan đạo. “Hai người thối hoắc các ngươi đi theo ta làm chi?” Tử Li thấy bọn họ còn bám ở sau người, không khỏi phiền phức kêu lên. “Chúng ta, chúng ta có việc muốn nhờ!” “Ta hiện tại cũng tự thân khó bảo toàn, ngươi cầu ta cái rắm!” “Chính là, ngươi là từ Trường Khôn tự ra tới nha? Chúng ta nhìn thấy ngươi từ bên trong trèo tường ra tới.” “Từ bên trong trèo tường đi ra lại làm sao vậy?” “Chúng tôi nghe nói Hoàng Thượng đến Trường Khôn tự trai giới, đi theo đều là văn võ quan viên, đại ca từ trong tự đi ra, chứng minh đại ca cũng là ở trong triều làm quan, nếu làm quan trong triều còn có cơ hội thấy Hoàng Thượng, nếu thấy Hoàng Thượng là có thể giúp chúng ta!” “Các ngươi muốn gặp tên biến thái hoàng đế kia thì đi mà gặp, đi tới quấn lấy ta làm gì?” “Chính là không có người dẫn vào, chúng ta không thể diện thánh a! Lúc trước có đi tìm vài vị đại nhân nhưng đều bị gia đinh của bọn họ dùng côn đuổi ra đây!” Tuy rằng nhìn không thấy biểu tình đối phương, nhưng theo thanh âm có thể nghe ra hắn đang thương cảm mất mác. Tử Li dưới chân bị kiềm hãm, xoay người nhìn chăm chú hắn trong chốc lát, bỗng nhiên buồn thảm nói: “Hai người như tiểu khất cái các ngươi có thể không làm cho người ta đuổi sao?” Hắn vẫn còn mang cừu hận vừa rồi bị dọa. Nói xong liếc xuống bọn họ tiếp tục chạy đi, hắn phải trở lại đô thành trước khi bị người phát hiện mình lẩn trốn, không thể tiếp tục ở trong này lãng phí thời gian ! “A ——” tiểu quỷ sau khi bị bóp cổ liền vẫn trầm mặc bỗng nhiên chỉ vào Tử Li quát to một tiếng. Tử Li bị hách đến tim nhảy dựng té ngang, thật vất vả mới bình ổn cơn tức “Đằng” một cái đứng lên, “Tử tiểu quỷ, ngươi kêu cái gì?” “Ta nhận ra ngươi rồi!” “Nhận thức, nhận ra cái gì?” Tử Li cũng bị hắn cả kinh biến thành có chút bất an, tiểu quỷ này nhận ra ta cái gì? “Ca, ngươi còn nhớ rõ ngày ấy chúng ta bị Khánh Vương gia kia truy đuổi chạy trên đường không?” “Này, đương nhiên nhớ rõ! Ngày ấy biết hắn là Vương gia, ngươi còn suýt chút nữa muốn đem sự tình nói ra rồi đó, bất quá ta sợ ở trên đường cái bại lộ thân phận, cho nên không nói cho ngươi. Nghĩ đến lại hối hận, một cơ hội thật vất vả mới gặp được liền như vậy mà bỏ lỡ.” “Vậy, ca còn nhớ rõ ngày ấy đi cùng Vương gia còn có một người khác?” Hắn suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên cũng khẽ kêu một tiếng, nhìn Tử Li nói: “Ngươi chính là cái gì điện hạ ngày đó! Thật tốt quá, ngươi nhất định có thể giúp chúng ta, van cầu ngươi, mang chúng ta đi gặp Hoàng Thượng được không?” “Kỳ quái, ta vì cái gì phải giúp các ngươi. Cút, đừng cản đường a, nếu ta bị nắm trở về, cho dù thành quỷ cũng sẽ không buông tha các ngươi.” Hai Tiểu ca thấy Tử Li thật sự vô tình không muốn hỗ trợ, nhưng thật vất vả mới đợi được một người dẫn đến sao có thể buông tha? Cho nên, trong lòng bọn họ lóe lên gian kế ôm chân Tử Li khóc ròng nói: “Ô ô —— điện hạ, van cầu ngài giúp chúng ta đi, ân tình của ngài chúng ta sẽ trọn đời không quên, làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ngài. Ô ô ——” Hai chân một tả một hữu đều bị bọn họ gắt gao ôm lấy, muốn chạy cũng không được, gỡ lại gỡ không xong, Tử Li vừa tức vừa vội, nhưng thấy hai người bộ dáng chết không buông tay, xem ra mình nếu không đáp ứng thì đừng hòng chạy . “Mẹ ôi, hai tử tiểu quỷ các ngươi, thiếu gia ta đáp ứng các ngươi được rồi đi!” Cuối cùng đành phải nghiến răng nghiến lợi quát. “Thật tốt quá, cám ơn điện hạ! Cám ơn điện hạ!” Mục đích đạt tới, lưỡng đạo ca xướng không biết là có nước mắt không lập tức dừng lại cười nói. “Được rồi, nếu muốn gặp hoàng đế, từ giờ trở đi hết thảy cũng phải nghe lời của ta!” “Hảo!” “Tốt lắm, như vậy hiện tại, theo ta cùng quay về đô thành!”
|
Đệ thập nhị chương Trường Khôn tự cách đô thành cũng không xa, trước đó cũng đã nói qua, chỉ là bởi vì Tử Li thoát được trong hoàn cảnh ngoài ý muốn căn bản là không có làm tốt chuẩn bị tiếp theo, cho nên đối mặt với kỵ mã chỉ cần nhất hai canh giờ lộ trình thì hắn lại đi suốt một đêm, đến khi nhìn đến cửa thành thì ngày đã hoàn toàn lên cao. xoa bóp thắt lưng đã muốn cứng đơ, Tử Li nhanh chóng quẩy bao quần áo trên vai đi đến cửa thành với hàng người đi đường không dứt cách đó không xa, hai tiểu quỷ phía sau cũng vội vàng nhắm mắt theo đuôi, như là sợ hãi… không … như là lưu ý đối phương sẽ bỏ trốn! Tử Li không rên một tiếng đi ở đằng trước, mắt như vô tình mà lại chuyển động quay tròn. Hai khối chướng ngại vật này phải như thế nào mới bỏ rơi được? “Điện, điện hạ, Hoàng Thượng không phải ở Trường Khôn tự sao, chúng ta quay về đô thành như thế nào thấy được hắn a?” Nhịn một đêm nghi hoặc rốt cục vẫn là không nín được hỏi lên. “Dốt nát, Hoàng Thượng trong lúc trai giới không tiếp khách, ta tùy tiện chạy tới khó tránh khỏi lại bị người làm bao cát đá ra. Chúng ta bây giờ trở về liền ngồi xổm trước cửa nhà hắn mà chờ, hai ngày sau tự nhiên là có thể nhìn thấy hắn !” Tử Li nửa thật nửa giả đáp. Tuy rằng trong lòng vẫn còn nghi vấn hoặc, nhưng Tiểu ca lưỡng cũng không tiếp tục đặt câu hỏi nữa. Ba người mang theo tâm sự đi tới cửa thành, binh lính canh giữ ở bên cạnh trạm kiểm dùng trường mâu (như trường thương) chặn đứng đường đi ý bảo bọn họ đưa ra giấy thông hành, Tử Li đã sớm nghĩ đến sẽ như vậy cho nên lôi cái đồng bài tối hôm qua vơ vét tài sản từ trên người cái tên thế tử coi tiền như rác kia ra. Kiểm tra xong, binh lính thu mâu cho đi. “Từ từ, hai người các ngươi thì sao? Không có giấy thông hành không được vào thành.” Tử Li có thể đi, nhưng hai tiểu khất cái phía sau bẩn như vậy đũng không thể cho đi. “Vị binh đại ca này, ” hai tiểu quỷ đồng thời chỉ vào Tử Li trăm miệng một lời nói, “Chúng ta là người hầu của hắn”. Tử Li trong lòng thoáng chốc tê liệt, tử tiểu quỷ, có phải là đã sớm thương lượng tốt hay không? Nói được đồng lòng như vậy! Binh lính quay đầu lại đường như muốn nhận được chứng thật nhìn Tử Li. “Phải, bọn họ là mấy gã nô phó ta mới vừa thu ở trên đường!” Tử Li đành phải không tình nguyện nói. Ba người vào thành, khi đi đến một gian tửu lâu thì Tử Li ngừng lại, hắn thanh thanh cổ họng xoay người đối lưỡng tiểu quỷ ở phía sau nói: “Bản điện hạ đi lấy một vài thứ được lo liệu dành cho chuyện quan trọng, các ngươi ở chỗ này chờ .” Lưỡng ca vừa nghe, đâu chịu ngoan ngoãn ở đây để cho Tử Li một mình rời đi? Bọn họ lập tức nắm chặt ống tay áo của Tử Li, vẻ mặt đáng thương nhìn hắn, ngón tay bẩn bẩn ở trên tà áo dài trắng như nguyệt nha của Tử Li ấn hạ vài cái dấu bẩn đen đen. “Các ngươi sợ? Các ngươi đứng ở cửa chẳng lẽ còn sợ bản điện hạ sẽ chạy sao?” Tử Li cố ý không vui nói. Nghe hắn vừa nói như thế, lưỡng ca cũng thấy có lý, đành phải phẫn nộ buông ra Tử Li, nhưng vẫn đang có chút không yên lòng nhắc nhở: “Điện hạ nói qua sẽ giúp chúng ta, này cũng không thể nuốt lời, nếu không, nếu không sẽ bị người nhạo báng, lưu lại bêu danh ăn nói bừa bãi!” Tiểu tử này cư nhiên uy hiếp đại gia ta? Nhớ năm đó tời điểm ta uy hiếp người khác, các ngươi còn đang bú sữa mẹ nha! Huống hồ so với bị người làm sủng vật giam cầm như vậy, cái thứ ” Bêu danh ăn nói bừa bãi” này quả thực là không chút liên can tới đau khổ Trong lòng nghĩ như vậy , Tử Li cũng không động thanh sắc nói: “Được rồi, được rồi, bản điện hạ giống cái loại người nói không giữ lời nhân sao? Các ngươi chờ, ta xong xuôi mọi chuyện sẽ ra!” Nhìn theo Tử Li đi vào tửu lâu người đến người đi, lưỡng ca không dám lơi lỏng gắt gao nhìn chăm chú coi chừng cửa. Lại nói tiếp, bên này Tử Li rốt cục đem hai oắt con dụ trước bỏ rơi sau, trong lòng không khỏi một trận nhảy nhót. Tiểu thí hài quả nhiên vẫn là tiểu thí hài, cùng mình đấu? Đạo hạnh còn thấp lắm! Lắc mình đi vào tửu lâu, rất nhanh cùng tiểu nhị ca ngày ấy bàn bạc, đúng lời đưa cho hắn một nửa bạc còn lại sau đó đi đến khách phòng. Những thứ cần dùng đều đã đặt ở trên bàn, Tử Li mở ra bố vải nhất nhất nghiệm thu. Vải bố quần áo, giày vải, râu giả, nhân bì diện cụ (mặt nạ da người), mũ sa che mặt, lông mi giả, thuốc nhuộm, cư nhiên còn có một viên giả mặc chí lông mao (nốt ruồi dê= =|||)! Tử Li rất là vừa lòng nhìn một đống đạo cụ ngụy trang. Xuống chút nữa chính là mấy bình thuốc trị thương cùng mười mấy cái túi mềm giống như khí cầu thời hiện đại, Tử Li trong lòng vui vẻ, cầm lấy một cái lật xem, không thể tưởng được người nơi này thật sự có thể dùng ruột dê làm ra mấy cái túi như vậy! Trước đừng hỏi Tử Li lấy mấy cái bộ ruột dê đó làm cái gì, rất nhanh sẽ biết cách sử dụng của chúng nó, hơn nữa mấy thứ này từng trong lúc Tử Li trốn chết kiếp sống sau này từng nhiều lần làm cho hắn thành công thoát ly hiểm cảnh. Chỉ thấy Tử Li cẩn thận lấy túi ruột dê cất kỹ, sau đó xuất ra kim chế dược xử lý miệng vết thương trên mu bàn tay tối hôm qua bị chim cào rách nhưng hiện tại vẫn đang có chút đau đớn. Sau khi chuẩn bị tốt hắn rất nhanh thay vải bố quần áo cùng giày vải, tiếp theo từ trong ấm trà đổ ra một chén nước, đem thuốc nhuộm hòa tan vào trong nước, sau đó dùng nó hướng lên trên mặt, trên cổ, trên tay chờ hết thảy làn da bại lộ bên ngoài bị hủy diệt, sau khi hơi nước bốc lên, da thịt nguyên bản trắng nõn trơn mềm rất nhanh bị che lấp dưới một tầng da vàng thô ráp, điều này làm cho Tử Li thoạt nhìn tựa như một chúng thôn dân trường kỳ bên ngoài đồng ruộng, sau đó xuất ra đoản tu tra tra ngạnh ngạnh (râu má dưới cằm cứng cứng) dán ở trên môi, một hình tượng đại thúc cày ruộng cứ như vậy được sinh ra , xem ra mình thật là có thiên phú hoá trang a! Tử Li vừa lòng nhìn hiệu quả trong gương. Nguyên bản còn định dùng mặt nạ da người ngụy trang, bất quá bỗng nhiên nghĩ đến nếu là gặp mấy chuyên gia dịch dung thì kỹ xảo sứt sẹo của mình không phải lập tức bị vạch trần sao? Huống chi bộ dáng của mình hiện tại so với cái nhân bì diện cụ thợ khéo không tính tinh tế kia mà nói thật sự là hảo rất nhiều. Thu thập xong toàn bộ gia sản, đứng ở trước của phòng hít sâu một cái, Tử Li vừa hưng phấn vừa lo lắng đẩy cửa đi ra ngoài.
|
Đệ thập tam chương “Ca, lâu như vậy cũng không thấy hắn đi ra, có phải hay không đã bỏ rơi chúng ta đi?” “Không thể nào! Tửu lâu này không có cửa sau, đôi ta lại có bốn con mắt ở chỗ này nhìn chằm chằm, hắn đi như thế nào?” “Xì” một đại thúc đang đi ngang qua ở giữa bỗng nhiên phốc nở nụ cười một tiếng, thấy lưỡng ca đồng thời nhíu mày xem xét hắn lại vội vàng vờ khụ vài cái đám đấm sống lưng bước nhanh đi ra. “Vừa rồi tư thế người nọ đi đường sao nhìn quen mắt thế?” “Ngươi cũng thấy được?” Lưỡng ca đồng thời sờ sờ chóp mũi bẩn, bỗng nhiên trong lòng lộp bộp một cái, chống đỡ to mắt nhìn đối phương kêu lên: “Truy ——” Tử Li ở trước mặt hai tiểu quỷ thành công qua ải hiện tại đối với kỹ thuật dịch dung của mình lại rất đắc ý, chỉ thấy hắn hào khí mà đem tay nải vung hướng lên vai liền đi nhanh đến chỗ nuôi ngựa. “Đi qua đi ngang qua ngàn vạn lần không cần bỏ qua a, công mã, mẫu mã, chủng mã, yêm mã (ngựa đực, ngựa cái, ngựa thuần, ngựa thiến), tùy ngươi chọn lựa tùy ngươi tuyển, các vị mau đến xem xem ——” một người buôn mã cầm cái chiêng đồng hô to. “Uy, vị đại thúc này, vừa thấy ngươi thì đã biết chính là nhà giàu, đến đến đến, đến xem, ” hắc tiểu hỏa kia một phen giữ chặt Tử Li đang từ trước mặt đi qua vỗ một con ngựa gầy còn sót chút uể oải suy sút bên cạnh ân cần nói, “Nhìn con thất chủng mã này một cái xem, thân hình thon dài, lăng ngạch kiếm mục (trán thẳng mắt sắc), hơn nữa mỗi ngày tinh nguyên sung túc, canh giờ nào cũng có thể làm việc.” Tử Li thần tình hắc tuyến, này rõ ràng là hôi mã đi đường miệt mài quá độ: “Ta muốn mua không phải loại ngựa này.” “Không mua chủng mã? Vậy nhìn một cái thất yêm mã này như thế nào, không nói tới mấy chuyện phát tình loạn náo, tứ chi lại rất phát đạt, uy mãnh hữu lực, chịu khổ nhọc, có thể chở hơn một trăm cân hàng hóa ;” “Dừng, dừng, vị tiểu ca này, loại ta muốn mua chính là tọa kỵ (ngựa cưỡi), tọa kỵ dùng để trốn chạy biết không? Không phải mấy loại chủng mã yêm mã này!” Tử Li không đợi đã đánh gãy hoàng bà bán dưa nước miếng bay tứ tung. Còn chưa có xoay người thì ống tay áo lại bị kéo lấy , lúc này tính tình Tử Li dù có thoải mái cách mấy cũng nhịn không được bắt đầu căm tức, mình chính là đang đào mệnh a, thời gian đích thực cấp bách, khả mã buôn này còn cố tình muốn quấn quít lấy mình dây dưa! Đang muốn phát tác, hắc tiểu hỏa kia lại mở miệng nói: “Chỗ buôn ngựa của chúng ta không bán tọa kỵ, muốn mua phải đi đến mã tràng cách ngoài thành ba dặm.” Tử Li vừa nghe trong lòng khẩn trương, vốn không trực tiếp trốn chạy mà lộn trở lại nơi này nguyên nhân rất lớn chính là vì chọn một thiên lý mã hảo bỏ xa hoàng đế rất có thể sẽ phái ra truy binh, khả hiện nay lại đến nói cho hắn biết, nơi này chẳng những không có thiên lý mã mà thậm chí ngay cả tọa kỵ bình thường cũng không có! ” Bất quá, vị đại thúc này cũng thật có vận đầu, mấy ngày trước đây ông chủ chúng ta vừa lúc ở mã tràng khiên trở về một con mã câu (tuấn mã), mặc dù mới ba tuổi, tuy rằng tính tình có chút bướng, nhưng con này chính là đỉnh đỉnh nổi danh Hà Khúc mã(một loại ngựa được thuần hóa từ giống ngựa sống ven những con sông lớn).!” Hắn vừa nói như thế, Tử Li thoáng chốc có loại cảm giác “Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*” (núi sông ngỡ chẳng đường vô, qua hàng liễu thấy ruộng hoa có làng ), hắn trừng mắt mã buôn vẻ mặt mang biểu tình “Ngươi không nói sớm”, nói: “Đừng nói nhảm , mau dẫn ta đi coi thử!” Đi vào chuồng, quả nhiên thấy bên trong nhốt một con Hà Khúc mã còn chưa trưởng thành. Tử Li cũng từng cưỡi qua ngựa, bởi vì nhiệt tình yêu thích loại vận động liên quan đến ngựa nên cũng cảm thấy hứng thú, ở trên mạng tìm không ít tư liệu về nghiên cứu, cho nên tự nhiên nhận biết loại Hà Khúc mã từ xưa đã có danh, chỉ là không nghĩ đến thời không này cũng có giống đó. Hà Khúc mã kia thấy có người tới gần, lập tức mang tính cảnh cáo hí lên phát ra tiếng phì phì trong mũi, ánh mắt đen bóng hữu thần mang theo chút ngạo mạn lại có chút sợ hãi nhìn bọn hắn chằm chằm. Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại danh mã này Tử Li cũng tinh tế đánh giá nó, đầu ngựa dài lớn, mũi hở ra hiện ra đầu hình thỏ, cổ dày rộng, thân thể bình thẳng, hung (phần từ cổ tới bụng)khuếch sâu rộng, hình thể còn không tính là thực tráng kiện, nhưng với đồng loại vị thành niên tương đối mà nói đã là to con ! “Bán thế nào?” “Hắc hắc, không mắc, chỉ cần một trăm lượng!” Mã buôn biết Tử Li nhu cầu cấp bách cho nên cố ý lên giá, giở công phu sư tử ngoạm.(thời nay đã được biến tấu thành mua bán cắt cổ gà) Giá này kỳ thật dùng để mua một Hà Khúc mã trưởng thành cũng có dư, nhưng Tử Li quả thật nhu cầu cấp bách, hắn không bao giờ có thể trì hoãn nữa, hiện tại đã sắp đến buổi trưa, biến thái hoàng đế rất có thể đã phát hiện chuyện hắn chạy trốn, cho nên Tử Li đành phải cắn răng nói: “Hảo, thành giao!” Hà Khúc mã kia thấy giao dịch tiền trước mặt, rất là không vui đá vó ngựa hí du chuyển. Tử Li thấy thế thật cẩn thận địa dựa vào qua đi, ánh mắt hắc lộc lộc nhìn chăm chú vào đôi mắt to đồng dạng đen nhánh của nó, nhẹ giọng an ủi: “Ngoan, không cần sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi” nó dường như nghe hiểu quả nhiên yên tĩnh trở lại. Tử Li trong lòng vui vẻ, chậm rãi đưa tay sờ lên mã bờm của nó, ngoan ngoãn không phản kháng đứng yên để cho Tử Li trừu thủy (bơm nước?làm gì?). Mã buôn thấy vậy ngạc nhiên nói: “Đại thúc là tuần mã sao? Ngày thường nó còn không cho người ta tới gần trong vòng năm thước, chớ nói chi là là vuốt ve !” Tử Li nghe xong lại đắc ý, ai ngờ vừa mới dứt lời, Hà Khúc mã liền quay đầu một hơi ngắm ngay tay Tử Li cắn vào miệng. “A ——” Tử Li quát to một tiếng, kinh hoảng nghĩ muốn rút rồi lại không nhổ ra được, chỉ có thể dùng ánh mắt đã bịt kín một tầng hơi nước đáng thương như vậy nhìn nó. Nếu Tử Li không nhìn lầm, hắn cư nhiên thấy trong mắt nó hiện lên một mạt quang mang trêu tức đắc ý, sau đó buông lỏng miệng. Tử Li vội vàng rút tay ra, nhìn bàn tay mình căn bản hoàn hảo không tổn hao gì mà chỉ dính đầy nước miếng, tức giận trừng mắt con Hà Khúc mã đã khôi phục lại nhất phái ngạo mạn. (*) Trích trong bài thơ “Du Sơn Tây Thôn” của Lục Du Mạc tiếu nông gia lạp tửu hồn Phong niên lưu khách túc kê đồn San trọng thủy phức nghi vô lộ Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn Tiêu cổ truy tùy xuân xã cận Y quan giản phác cổ phong tồn Tùng kim nhược hứa nhàn thùy nguyệt Quải trượng vô thời dạ khấu môn Dịch: Đừng chê rượu đế nhà nông Lợn gà đủ đãi khách (năm được mùa) Núi sông ngỡ chẳng đường vô Qua hàng liễu thấy ruộng hoa, có làng Hội xuân chiêng trống rộn ràng Nếp xưa cốt giữ, áo khăn xá gì Đêm trăng rảnh rỗi có khi Thăm nhau chống gậy rảo đi khắp làng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
|
Đệ thập tứ chương Thái dương chói lọi thẳng giắt trên đỉnh đầu, ánh mặt trời cay xè như nướng chín thổ địa trần trụi. Sóng nhiệt dâng lên vặn vẹo giống như không khí bị ngưng trệ , hết thảy trước mắt đều lay động chớp lên khiến người sinh ra chiết xạ ảo giác. Tử Li hữu khí vô lực nằm bẹp trên lưng ngựa, liếm liếm môi dưới bởi vì thiếu nước mà khô nứt, lắc lắc túi nước đã rỗng tuếch bất đắc dĩ thở dài. Sớm biết như vậy sẽ không hướng về cái nơi quỷ quái vừa nóng lại hoang vắng này mà chạy! Cứ như là một ngọn Hỏa diệm sơn! Ban ngày đừng nói là một người, ngay cả một cọng cỏ còn không thấy! “Khúc Tử!” “Tê ——” nó bất mãn bắt đầu kháng nghị, lần thứ hai lập trường kiên định đỉnh thiên lập địa nói lên rằng mình tuyệt không nhận xưng hô như thế. Tử Li ngoảnh mặt làm ngơ ôm lấy cái cổ Khúc Tử hơi hơi ướt mồ hôi nói: “Khúc Tử, ta sắp chết khát ! Không bằng ngươi học người ta tinh thần xả thân cứu chúa, để cho ta đem ngươi giết dùng mã huyết của ngươi giải khát được không?” (= =|||) “Tê ——” nó rất bất mãn run rẩy thân mình muốn hất ngã chủ nhân thần kinh đã bắt đầu thác loạn này. Tử Li với thuật cưỡi ngựa vô cùng tốt bất đắc dĩ như khối kẹo đường gắt gao dính ở trên lưng nó, bắt đầu nguy hiểm sờ soạng lên động mạch chủ trên cổ con ngựa. “Không muốn để cho ta giết? Vậy để ta hút một hơi được không?” “Tê ——” chỉ thấy Khúc Tử cất vó trước một cái, tiếp theo bắt đầu nhanh chân chạy như điên. Tử Li lập tức nắm chặt dây cương phòng ngừa té xuống ngựa. Gió nghênh diện thổi tới thoáng mang theo một cỗ nhiệt khí khó tiêu, nhưng dù vậy đại bộ phận cũng đã xua tan phần nào cảm giác nóng rực trên người. Bay qua một cái đồi núi trụi lủi, ánh mắt Tử Li bỗng nhiên sáng quắc nhìn chằm chằm phía trước hô: “Phía trước giống như có ốc đảo! Giá, Khúc Tử, chạy nhanh chút nữa! Giá ——” một người một con tựa như đang đua ngựa, vẻ mặt chuyên chú tiến về phía rừng cây cách đó không xa chạy như điên. Một đầu chui vào rừng rậm dày đặc mà ôn hòa, toàn bộ thân mình giống như tẩm vào trong nước ao thanh lương, thích ý đến mức làm cho người ta nhịn không được sợ run cả người. “Làm tốt lắm, Khúc Tử!” Tử Li vỗ vỗ trán nó tán thưởng. Khúc Tử khinh thường hất vó phát ra tiếng phì phì trong mũi. “Có rừng cây sẽ có nguồn nước.” Vừa nghĩ tới chữ nước kia, tế bào trên người lập tức bắt đầu kêu gào ầm ĩ. “Khúc Tử, tánh mạng của thân gia ta liền giao cho ngươi , độ mẫn cảm của ngựa luôn luôn cao hơn so với người.” Tử Li như lấy lòng cọ cọ gương mặt nó nói. Khúc Tử hí một tiếng xem như đáp lại, cho dù nó không đem mạng của Tử Li xem là vấn đề cũng phải bận tâm cái mạng mã của chính mình, ai biết hắn có thể hay không khát đến cực độ thực sẽ lấy máu của mình? (chủ nào ngựa nấy – -) Tử Li mắt mạo lục quang nhìn chằm chằm cái ót nó, thỉnh thoảng liếm liếm đôi môi khô nứt, dưới loại áp lực mao cốt tủng nhiên này, Khúc Tử vác Tử Li ở trong đám cây cối mật mật tạp tạp (rậm rạp) tả gạt hữu gạt một trận, rốt cục sau khi chui ra khỏi một đám lá chắn màu xanh thì thấy được một thanh tuyền (con suối) đang ồ ồ lưu động. Tử Li vừa thấy, trong mắt lục quang đại thịnh, lập tức động tác cấp bách ngã sấp đến bên suối bắt đầu rầm rầm quát lên điên cuồng (quát ở đây là tát nước vào mặt). Nước suối mát lạnh ngọt ngào làm cho mỗi một lỗ chân lông mỗi một tế bào đều được gột rửa sảng khoái đến phi thường thích ý. Thẳng đến khi đánh một cái ợ to, thẳng đến lúc cái bụng lắc lắc rung động, Tử Li mới thỏa mãn xoay người nằm ngửa ở trên cỏ. (mất nết) Khúc tử thấy Tử Li một bộ dáng thoả mãn sau khi gặp nước, không khỏi khinh bỉ quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới chậm rãi tung tăng đến bên dòng suối cúi đầu bắt đầu uống nước. Nghỉ ngơi một trận, lại đem túi nước chứa đầy, Tử Li mới đứng dậy vỗ vỗ lưng ngựa nói: “Chúng ta no đủ rồi, không thể ở đây trì hoãn lâu hơn!” Ra khỏi rừng cây, lọt vào trong tầm mắt không còn là mặt đất tầng tầng nham thạch lỏa lồ, mà là một trận đồi núi phập phồng hòa hoãn. Tử Li còn phát hiện có vài người đi đường, giống như tơ lụa màu trắng cùng đồi núi tụ một chỗ lúc ẩn lúc hiện. Tử Li phi ngựa theo đường đi tới, đến khi thái dương sắp xuống núi mới tới một thị trấn nhỏ. “Nga, vị khách quan thỉnh vào bên trong!” Tiểu nhị nhìn thấy một người phong trần mệt mỏi dắt ngựa tới trước cửa, đoán được là muốn tới tìm nơi ngủ trọ, cho nên vội vàng đi ra hỗ trợ dẫn ngựa nói, “Vị đại gia này là muốn tìm nơi ngủ trọ sao?” “Ân. Ta ở một đêm, không cần quá đắt tiền, chỉ cần sạch sẽ là được.” Tử Li trả lời. “Vâng vâng, Chưởng quầy, một gian phòng hạng trung.” Tiểu nhị rướn cổ họng hướng vào trong hô. “Tiểu nhị, hảo hảo chiếu cố ngựa của ta a, đây là tiền thưởng của ngươi.” Tử Li sợ hắn bạc đãi Khúc Tử, cho nên dặn dò riêng. “Này là đương nhiên, khách quan ngài cứ yên tâm đi!” Tiếp nhận tiền thưởng, tiểu nhị lại ân cần nói. Đến gần khách điếm, phát hiện bên trong tuy rằng không lớn nhưng mặt tiền cửa hàng lại rất chỉnh tề. Chắc là sắp đến giờ đóng cửa. Thực khách rất ít. Chưởng quầy giơ ngọn đèn dầu khuôn mặt tươi cười nghênh đón người đi tới nói: “Một gian phòng hạng trung, mời khách quan đi theo ta.” Đi theo đi lên lầu hai, chưởng quầy đẩy ra cửa một gian sương phòng, Tử Li hướng vào trong nhìn nhìn thăm dò, phòng trong đơn sơ chỉ có một cái giường và một cái bàn bát tiên (bàn 4 góc, mỗi bên ngồi dc 2 người), bất quá sạch sẽ thì được rồi, hiện tại trên người mình cũng không có quá nhiều tiền nên không thể yêu cầu quá cao. “Cũng không tệ lắm.” “Vậy khách quan có ăn cơm không?” “Này là đương nhiên phải có, ngươi đem tới phòng ta đi, nga, còn mang cho ta một thùng nước ấm đến.” “Hảo, xin khách quan chờ.”
|