Chất Tử Điện Hạ
|
|
Đệ nhị thập ngũ chương “A ——” Tử Li cả kinh quát to một tiếng từ trên giường bật dậy, mồ hôi thấm đầy trên trán ban đêm phiếm nhiều điểm thủy quang mơ hồ. Khẩn trương nhìn hoàn cảnh chung quanh, chỉ có một chút ánh trăng yếu ớt xuyên thấu qua cửa sổ rót vào, bóng cành trúc cao gầy loang lổ lay động trên đất. Này làm sao có bóng dáng Hoành Húc? Mới vừa rồi rõ ràng là một hồi ác mộng! Thoáng nhẹ nhàng thở ra, Tử Li vỗ vỗ ót có chút đau nhứt, đã nhớ không rõ chuyện phát sinh sau khi say! Mình là như thế nào trở lại trong phòng? Nội sam thấm ướt khó chịu dính sát làn da, yết hầu cũng khô khốc phát đau. Sờ soạng đi đến bên cạnh bàn rót cho mình một chén trà nhuận nhuận hầu. Vừa nghĩ tới cơn mộng không biết nên quy kết là mộng xuân hay là quy kết thành ác mộng vừa rồi, gương mặt Tử Li liền một trận nóng ran! Mọi người đều nói “Ngày có suy nghĩ đêm mới nằm mộng” , nhưng mình chưa từng nghĩ tới cùng với biến thái hoàng đế làm cái loại chuyện biến thái này, vì cái gì lại đột nhiên..hơn nữa trong mộng mình vẫn là tha thiết chờ mong như thế? Ác.. Tử Li ảo não đấm đấm sọ não, lại rót một ly trà, cảm giác vẫn là nhiệt đến khó chịu, đơn giản đứng lên mở ra cửa phòng đi ra ngoài. Lúc này là giữa hè, nhưng nhiệt độ ban đêm so với ban ngày hiển nhiên mát mẻ hơn rất nhiều. Đình viện tích tụ nguyệt quang gợn như nước, bóng cây theo gió đêm hơi hơi nhộn nhạo lần lượt thay đổi. Đầu óc nguyên bản còn có chút choáng được gió phất qua một cái, nhất thời trở nên thanh tỉnh hẳn lên! Tử Li lửng thững đi xuống bậc thang, dọc theo lối hẹp hướng đến lương đình cách đó không xa. Vừa mới chuyển qua sơn giả, bỗng nhiên phát giác trên mặt đất xẹt qua một đạo điểu ảnh, ngẩng đầu nhìn, quả thực thấy trên không đang xoay quanh một con điểu to giống như ưng, thật lâu không có ý muốn rời đi, tựa hồ là nuôi trong nhà. Đúng lúc này, chỉ thấy nó thẳng tắp lao xuống chui vào tầng tầng đình viện không có tung tích! Ngày thứ hai, Tử Li vẫn là ở trên giường đến thái dương nhô lên cao, khi mở ra cửa phòng, sớm thấy có vài người hầu đang mang dụng cụ tẩy xuyến (vệ sinh hằng ngày) đứng ở cửa. Ngượng ngùng rửa mặt chải đầu xong, Tử Li mới phát hiện hai tiểu quỷ Tồn Công Tồn Thủ giống như so với mình còn thức trễ hơn, chạy đến cách vách gõ cửa phòng bọn họ, đợi cả buổi Tồn Công mới xuống giường mở cửa. “Các ngươi cũng quá mê ngủ đi? Ta đều đã tỉnh dậy!” Tồn Công ngáp dài nói: “Tối hôm qua Tồn Thủ uống rượu, vừa phun vừa nháo, thật vất vả mới ngủ được, bây giờ còn chưa tỉnh a!” “Có lầm hay không! Tửu lượng như vậy cũng đòi uống.” Tử Li bày ra bộ dáng lão đại ca giáo huấn. Tồn Công vừa nghe, nheo mắt suy nghĩ nói: “Cũng không biết tối hôm qua là ai gặp người liền hôn, hồ nháo thành như vậy hiện nay lại chạy tới giáo huấn Tồn Thủ nhà ta?” “Ngươi, ngươi nói cái gì?” Tử Li trừng lớn ánh mắt xem xét Tồn Công cực độ bao che khuyết điểm người nhà nói, “Ai, ai gặp người liền hôn?” “Còn có ai? Không phải là ngươi sao? Đem Mạc công tử người ta áp đến trên mặt đất thoa đầy mặt nước miếng! Làm hại Tồn Thủ cũng đi điên theo! Được rồi, không cần quấy rầy Tồn Thủ ngủ. Mạc công tử nói buổi chiều lại chạy đi, ta còn chưa ngủ đủ nha!” Nói xong đem cửa phòng đóng lại, lại chạy về trên giường. Tử Li thần tình đỏ bừng, trước không cùng tiểu quỷ này so đo thái độ ác liệt với hắn, chỉ nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua mình ôm Mạc Thương Cảnh cuồng hôn liền đầu tràn đầy huyết. Thiên, thiên a! Vì cái gì mình lại có tật xấu sau khi uống rượu như vậy? Về sau, về sau không bao giờ … uống rượu nữa! Buổi chiều ngồi ở trong xe ngựa, Tử Li vẫn trốn tránh không dám cùng Mạc Thương Cảnh có ánh mắt gì tiếp xúc! Tồn Thủ tựa lên gối ca hắn ngủ say sưa , Tồn Công cũng mơ màng ngủ. Thanh tỉnh chỉ còn Tử Li xấu hổ đối diện cùng Mạc Thương Cảnh. “Tử Li huynh có gì không khoẻ hay không?” Mạc Thương Cảnh lại thật ra không có việc gì dò hỏi. “Khụ khụ, không, ta tốt lắm! Làm phiền lo lắng !” Tử Li ngồi nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm song sa(màn che cửa sổ) phiêu phiêu lắc lắc đáp. Mạc Thương Cảnh cười cười, lúc sau lại trầm mặc ! Tử Li nghĩ nghĩ, cảm thấy được hành vi của mình thật sự rất không quân tử! Ăn xong đậu hủ của người lại vờ như không biết, nói như thế nào cũng phải tỏ vẻ xin lỗi một chút đi! Lấy khóe mắt trộm liếc Mạc Thương Cảnh một cái, phát hiện y đang tự tiếu phi tiếu nhìn mình, mặt nhịn không được nổi lên một rặng mây đỏ. “Khụ khụ, cái kia, Thương Cảnh huynh, tối hôm qua thật sự là thất lễ !” Tử Li đành phải kiên trì chắp tay nói. “Ha hả, không ngại!” Mạc Thương Cảnh tươi cười khoát tay nói. Tử Li cũng xả miệng cười, vì đánh vỡ phần xấu hổ này, Tử Li bỗng nhiên chuyển hướng đề tài hỏi: “Đúng rồi, ta tối hôm qua giống như nhìn thấy có một con ưng bay vào trong phủ, có phải là Thương Cảnh huynh dưỡng không?” Mạc Thương Cảnh nghe vậy thoáng ngừng một chút, lập tức tươi cười không thay đổi nói: “Đúng vậy, kia thật là chim ưng ta dưỡng.” “Nga, trách không được! Lúc trước cũng đã được nghe nói loài chim bay như vậy, chính là vẫn chưa từng gặp qua, không biết hôm nào có thể hữu hạnh nhìn xem!” Tử Li rất là tò mò lại có chút tiếc hận nói. “Kia dễ dàng, ta hiện tại gọi nó đến!” Nói xong, Mạc Thương Cảnh từ trong lòng ngực lấy ra một cái tiểu tiêu tử ngân chế (còi bạc) nhẹ nhàng thổi. Tiếp theo xốc lên màn tử, chẳng bao lâu chim ưng kia liền lượn tiến vào vững vàng dừng ở trên cánh tay y. Chỉ thấy chim ưng kia toàn thân dài chừng ba mươi tới năm mươi thước. Thân trên màu xám, lông hắc nâu có văn đốm. Đỉnh đầu hắc nâu, sau cổ toàn một màu trắng; má, hầu màu trắng; lông cánh hắc nâu; đuôi đạm nâu, toàn bộ vùng hắc nâu đều có đốm. Hung (phần thân thể phía trước từ cổ đến bụng), phần bụng màu vàng nhũ dần dần kéo dài xuống màu nâu nhạt, dày một màu hắc nâu nhạt; mỏ màu lam xám, phần đỉnh biến thành đen, chân màu vàng. Tròng mắt nâu đen, sáp màng màu vàng. Ánh mắt sắc bén, bộ dáng ngạo mạn đến cực điểm nhìn Tử Li. “Hảo, thật khá a! Ta có thể sờ sờ không?” “Có thể!” Mạc Thương Cảnh đưa cánh tay hướng ra. Tử Li thật cẩn thận vươn bàn tay ra chạm lên trán nó, chim ưng giễu cợt nhìn chằm chằm tay Tử Li xem xét một trận, sau đó miễn cưỡng nhắm lại hai mắt trong suốt.
|
Tieu Li a, rang ma giu than nhu ngoc cho chong ruoc ve nha... Thiet la lo lang thay cho cai mong cua em ay ghe vay do...
|
Đệ nhị thập lục chương Trong cung điện rộng lớn, ở vị trí ngày thường nô tài tỳ nữ nên đứng lúc này lại bị sắp xếp một loạt khung cửa khắc hoa chiếm cứ ! Điện thính trống rỗng chỉ có mấy lương trụ sơn son cùng sa liêm vô lực phấp phới. Bắc Linh vương nằm ở trên long sàng đối diện với trên đỉnh nghĩ ngợi đến thất thần, nhãn thần thanh minh giờ đây không có nửa điểm trầm đục do sinh mệnh đe dọa . Bỗng nhiên, trước đại môn tẩm cung rộng mở, dương quang chói lọi không kiêng nể gì soi đến chăn đệm nằm dưới đất, đem đại sảnh nguyên bản quá mức u ám chiếu đến sáng sủa chói mắt. Bắc Linh vương tựa hồ đối với người tới rõ ràng làm càn không hề sở giác, hắn vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn một điểm trên không trung, chẳng qua ánh mắt đã là một mảnh mờ mịt không còn thanh minh như mới vừa rồi. An Cẩn Lạc chậm rãi đi đến bên giường nhìn xuống Bắc Linh vương tuổi già sức yếu. “Phụ vương, long thể an khang!” Hắn nghiêm trang làm cái thỉnh an, nhưng bên miệng lại lộ ra một mạt cười âm hiểm đắc ý. Đối với lão quân vương ngoảnh mặt làm ngơ, An Cẩn Lạc không chút nào để ý sờ sờ cằm, tiếp theo ngồi ở bên giường nhìn Bắc Linh vương tựa hồ đối với ngoại giới đã không biết chút gì nói: “Bệnh của Phụ vương vẫn làm cho cuộc sống hàng ngày của nhi thần khó thư thái! Hôm nay nhìn thấy khí sắc phụ vương cũng không phải tệ, xem ra ngự y này cũng không phải chỉ có hư danh!” “A, đúng rồi, phụ vương luôn luôn ở tẩm cung nói vậy cũng sẽ không thu được tin tức xấu Tam Hoàng đệ mệnh vận bất hạnh đã bỏ mình đi! Ai, thật đúng là chất tử đáng thương nha! Vừa ra đời mẫu phi liền khó sinh mà chết, năm tuổi lại bị đưa đến biệt quốc làm chất tử, bây giờ còn bị cường đạo hỏa thiêu đến ngay cả tro cũng chưa lưu lại! Ai, Cẩn Du hoàng đệ hắn tráng niên mất sớm, thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc nha!” An Cẩn Lạc vẻ mặt giả mù sa mưa nói. “Nếu hắn ngoan ngoãn đứng ở trong hoàng cung Sở Kinh, tuy rằng kia cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, nhưng ít nhất có thể đợi cho phụ vương chuyên phái sử hòa đoàn đi cứu nha! Phụ vương ngài nói là có đúng không? Ai nha, khả hiện tại nói cái gì cũng đã chậm, Tam Hoàng đệ không còn, như vậy còn lại cũng chỉ có đại hoàng tử ta đây có thể kế thừa giang sơn An Thị của phụ vương, phụ vương xin yên tâm, sau khi ngài đi về cõi tiên, nhi thần nhất định sẽ hảo hảo quản lý tốt giang sơn Bắc Linh, sẽ không để cho ngài thất vọng!” Bắc Linh vương sắc mặt một trận trắng bệch, các cơ trên mặt khó có thể khống chế mà run rẩy, hắn cứng ngắc mà đem đầu chuyển ánh mắt đăm đăm nhìn chằm chằm nghịch tử đang đắc ý vô cùng ở trước mặt. “Phụ vương vì sao phải dùng loại ánh mắt này nhìn nhi thần, hay là nhi thần nói sai rồi sao?” “Phốc” Bắc Linh vương rốt cục nhịn không được phun ra một búng máu. An Cẩn Lạc lạnh lùng nhìn Bắc Linh vương trên giường bắt đầu tay chân run rẩy. “Đại.. Đại điện hạ, Hoàng Thượng hộc máu , nô tài ..nô tài có thể thỉnh ngự ..ngự y đến hay không?” Lão thái giám đã ở bên người Bắc Linh vương hầu hạ hơn ba mươi năm nằm úp sấp quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ khẩn cầu. An Cẩn Lạc âm ngoan liếc lão một cái, một cước đạp ở trên lưng của lão nghiền động nói: “Thật là một tiện nô tài đủ tận trung! Muốn mời ngự y? Vậy từ nơi này bò đến ngự y quán thỉnh đi! Ha ha ha ha ——” tùy chân đá một cước, hắn ngang ngược cười lớn phất tay áo đi ra ngoài. Đợi hắn đi rồi, lão thái giám mới vội vàng đi đến bên long sàng nâng dậy Bắc Linh vương đã xanh cả mặt: “Hoàng Thượng, ngài ráng gượng, lão nô cái đi thỉnh ngự y..” Mục quang Bắc Linh vương một mảnh đỏ đậm nắm trụ lấy tay lão nói: “Không, không nên thỉnh , đám người đó đã bị ác đồ kia thu mua, đến xem cũng là vô dụng, ngươi phải bằng mọi cách ra cung, đến Ngụy Thần tướng quân phủ thông tri Đại công tử của hắn, nói trẫm bị ác đồ kia cầm tù trong Lăng Phi cung, nhượng Ngụy Thần tướng quân cấp tốc quay về kinh!” “Dạ, dạ, Hoàng Thượng, lão nô nhất định không nhục sứ mệnh!”
|
Đệ nhị thập thất chương Một tháng, Tử Li trong hành trình đào vong một tháng sau rốt cục như nguyện tới được kinh đô Xích Tương quốc, lâm vào tâm tình kích động cảm thấy khó nói thành lời, cảm giác bản thân mình an toàn lại có thêm một ô dù chắc chắn, cho dù Hoành Húc là hoàng đế cũng không làm gì được mình, chẳng lẽ hắn còn dám minh mục trương đảm(can đảm ngang nhiên) chạy đến nơi đây tới bắt người? “Hu ——” xa phu buộc chặt dây cương, “Chủ thượng, phủ đệ tới rồi!” Thân thủ lưu loát nhảy xuống xe ngựa tiếp theo cung kính vén lên mành che. Tử Li trừng lớn ánh mắt nhìn thâm trạch đại viện (nhà cao cửa rộng) trước mặt, chủ yếu nhất là trừng mắt nhìn khối kim bài trên cửa chính. “Vương phủ?” Tồn Thủ lấy tay chỉ hai chữ chậm rãi đọc. Tồn Công nhìn thấy Tử Li sắc mặt không tốt vội vàng giật nhẹ ống tay áo đệ đệ ngăn lại lát nữa hắn nói ra những lời châm thêm dầu gì đó. Mạc Thương Cảnh có chút khó hiểu nhìn hành động bọn họ, quay đầu lại liền phát giác Tử Li vẻ mặt trầm tĩnh đứng ở tại chỗ. Mạc Thương Cảnh kỳ quái hỏi: “Tử Li huynh, đã xảy ra chuyện gì?” “Nga, không có việc gì!” Tử Li miễn cưỡng cười nói, chính là thái độ thản nhiên xa cách như ban đầu. Nguyên bản chính là vì muốn thoát khỏi quan hệ dây dưa không rõ giữa thân thể này cùng hoàng thất, cũng không nghĩ đến thoát đi một tên hoàng đế, hiện tại lại gặp một tên Vương gia, thân phận chất tử mẫn cảm lẫn xấu hổ này làm cho Tử Li nhận thức được cùng bất cứ thành viên hoàng thất của một quốc gia nào dính vào quan hệ đều là không sáng suốt! Mạc Thương Cảnh tự nhiên cũng đã nhận ra Tử Li không vui, hắn trầm ngâm trong chốc lát bỗng nhiên thành khẩn nói: “Nếu là chuyện ta che giấu thân phận của mình làm cho Tử Li huynh không vui, vậy thật sự là ta không đúng! Lần đầu gặp mặt liền có ý niệm cùng Tử Li huynh thâm giao, nhưng lại sợ nói ra thân phận của mình làm cho chúng ta sinh ra ngăn cách, cho nên chỉ có thể giấu mà không nói! Thật sự là xin lỗi ! Hy vọng Tử Li huynh không xa cách với ta!” Mạc Thương Cảnh vẻ mặt chân thành khẩn thiết lại hơi bất an làm cho Tử Li cũng không ngăn được trách bản thân mình không biết phân biệt! Người ta đường đường một Vương gia hạ mình cùng ngươi kết giao, giúp ngươi chạy nạn, trên đường hướng ngươi chiếu cố có thừa, hiện tại cư nhiên đối với người trưng ra cái mặt thối? Huống chi mình cũng không phải đang che giấu thân phận dịch dung vịn lấy người ta hết ăn lại uống đó sao? Nghĩ vậy Tử Li không khỏi lòng tràn đầy áy náy, đặc biệt khi nhìn thấy Mạc Thương Cảnh vẫn đang vẻ mặt không yên chờ đợi mình trả lời, áy náy lại tăng thêm một bậc. “Thương Cảnh huynh, dọc theo đường đi nhận được chiếu cố của ngươi, Tử Li thật sự là vô cùng cảm kích, khó được Thương Cảnh huynh muốn xem ta như bằng hữu, ta lại cô phụ một mảnh thành tâm của ngươi! Tử Li thật sự là không biết phân biệt!” Tử Li hơi đỏ mặt chắp tay nói, “Huống hồ.. huống hồ ta cũng không phải không có chuyện giấu diếm! Ta…ta bộ dáng hiện tại chỉ là dịch dung. Cũng hi vọng Thương Cảnh huynh không lấy làm phiền lòng!” Mạc Thương Cảnh nghe vậy tựa hồ ngẩn người, lập tức tươi cười rạng rỡ đi lên ấn tay Tử Li nói: “Tử Li huynh nói quá lời! Quân tử chi giao ở chỗ chân thành, nếu đều đã thẳng thắn tương cáo (nói rõ), vậy giữa ngươi và ta làm sao còn khách khí như vậy?” Tử Li cười gật đầu xưng phải. Trong phủ cơ thiếp người hầu sớm đứng ở cửa đợi đã lâu, người hầu còn đợi nhưng thật ra chúng cơ thiếp nhìn thấy Vương gia nhà mình ôn tình thắm thiết lôi kéo một nam tử mãn tai thanh tu (má đầy râu đen) đàm tiếu yến yến (vui vẻ), trong lòng rất ghen tuông buồn bực. Một đống tầm mắt nữ nhân tìm tòi nghiên cứu làm cho Tử Li thập phần khó chịu, đặc biệt là khi mình khôi phục thành bộ dạng nguyên lai để gia đinh dẫn đi đến chủ thính(nhà chính) dùng bữa. Sau khi chuyển qua một đạo hành lang dài, Tử Li một phen nắm áo Tồn Thủ ở phía trước đem hắn kéo đến hung tợn hỏi: “Ngươi nói, bộ dạng của ta có phải hay không rất giống nam sủng?” “Ách ..muốn nghe nói thật hay là nói dối?” Tồn Thủ nghiêm trang hỏi. “Đương nhiên là ..lời nói dối!” “Không giống, một chút cũng không giống!” Tử Li nhụt chí gục đầu, “Trưởng thành như vậy cũng không phải là lỗi của ta! Tồn Thủ tỏ vẻ lý giải vỗ vỗ vai hắn. Ba người còn chưa đi đến chủ thính liền có một người hầu chạy tới cung kính hữu lễ nói: “Thật sự là xin lỗi , Tử Li công tử! Vương gia bị Hoàng Thượng chiêu vào trong cung, xem ra nhất thời cũng không thể trở về, không thể cùng ba vị cùng nhau dùng bữa tối , Vương gia làm cho nô tài hướng Tử Li công tử cùng hai vị Tiểu ca chịu tội!” “Vô phương, vô phương. Vương gia thật sự là nói quá lời!” Tử Li khoát tay nói. “Vương gia còn nói, nếu công tử không muốn ở chủ thính dùng bữa, có thể cho các nô tài chuyển qua trong sương phòng.” “Vậy, làm phiền !” Tử Li suy nghĩ một chút nói.
|
Đệ nhị thập bát chương Liên tiếp mấy ngày, Tử Li cũng không nhìn thấy thân ảnh Mạc Thương Cảnh. Tại cái nơi sinh địa không quen này, huống hồ lại là dưới tình huống ở nhà người khác làm khách, Tử Li cũng mất hết hứng trí ra ngoài đi dạo. Phạm vi hoạt động lớn nhất chính là ngồi ở trước hoa viên của biệt viện, mà hoạt động giải trí chủ yếu chính là ngồi ở lương đình bên ao sen câu cá. So sánh với Tử Li đang chán đến chết, hai tiểu quỷ Tồn Công Tồn Thủ kia lại suốt ngày thượng lủi hạ lủi, dựa vào hai gương mặt tiên đồng giống nhau như đúc mà đánh lừa cơ thiếp tỳ nữ vương phủ trúng chiêu hàng rạp, dụ đến khiến chúng mỹ nữ mẫu tính (bản năng làm mẹ= =) đại phát, vây quanh hai tên tiểu quỷ kỹ thuật vờ tinh khiết lương thiện đã tới mức lô hỏa thuần thanh (cao thâm, chuyên nghiệp) kêu lên Công nhi Thủ nhi cũng không ngại ngứa răng. Tử Li thực hoài nghi, hai tiểu quỷ kia có phải đã đem chuyện mình phải về Bắc Linh cáo ngự trạng ném tới Ngũ Hành sơn rồi hay không! Tử Li vẻ mặt thâm trầm sờ sờ cái cằm trơn bóng, mình không phải là bị lừa? Hai tiểu quỷ kia nào có nửa điểm bộ dáng người nên cáo ngự trạng? Hơn nữa bọn họ cũng chưa từng nói qua phải cáo ngự trạng gì, cũng không có nói qua phụ mẫu cùng gia hương của mình! Mấy vấn đề này rất có vấn đề, ngày khác phải hảo hảo đề ra nghi vấn! Cần câu trong tay bỗng nhiên kéo kéo, có cá mắc câu? Tinh thần Tử Li thoáng chốc phấn chấn, vội vàng ngồi thẳng thân mình nắm chặt cây trúc kéo trở về. “Ta như thế nào, như thế nào kéo không nhúc nhích nha! Đợi đã, nhất định là cá lớn!” Tử Li nghẹn đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn nói. Cần câu đã cong thành trạng thái hình cung, “Thả ba ngày mới có cá mắc câu, nói như thế nào lão tử cũng phải đem ngươi lên!” Tử Li run run đứng ở ngoài rào chắn, vươn tay hướng đến đầu dây câu buộc thẳng tắp, mắt thấy đầu ngón tay còn kém chút sẽ chạm được, hắn tiếp tục vươn thân mình về phía trước, tình hình liền phát sinh trong nháy mắt, chỉ thấy dưới chân hắn vừa trợt, thân mình không bị khống chế ngả về phía hồ sen. “A ——” Tử Li kinh hãi, hai tay vung loạn kêu lên. Đang lúc hắn cho là mình sẽ có kết cục ba thước rơi vào nước thì chợt thấy bên hông căng thẳng, phía sau lưng dán vào trong ngực một người, khoảng cách cùng mặt nước cấp tốc rời xa, ở giữa không trung xoay tròn một vòng còn chưa có phục hồi tinh thần lại đã vững vàng rơi xuống trên mặt đất. “Như thế nào không cẩn thận như vậy!” Một đạo thanh âm ôn hòa lại hơi oán trách ở bên tai nói. Tử Li lăng lăng quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ nhu hòa của Mạc Thương Cảnh, mày kiếm nhập tấn khẽ nhíu, đôi mắt dưới hàng mi tĩnh lặng như u tuyền chiếu ra thân ảnh của mình, u tuyền vô phong vô động, một viên đá lại có thể kích khởi ngàn tầng lãng (sóng) có thể nào không khiến người chìm đắm trong đó? Đến lúc Tử Li xoay đầu từ trong tiếng tim đập phục hồi tinh thần lại mới phát hiện hai người vẫn lấy loại tư thế ái muội mà ôm. Kích động thối lui vài bước, Tử Li xấu hổ hướng Mạc Thương Cảnh cười nói: “Cám, cám ơn!” Mạc Thương Cảnh thần tình thoáng mất mác từ trong mắt chợt lóe qua, lập tức không dấu vết khôi phục thành cái cười khẽ ấm áp, “Tử Li huynh sao lại khách khí như vậy?” “Nga, nga.” Tử Li ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi. “Đã nhiều ngày ta đều ở hoàng cung không thể trở về, nghe quản sự nói Tử Li huynh vẫn ở trong này không đi ra ngoài, không bằng thừa dịp hôm nay trời trong nắng ấm chúng ta cùng đi vùng ngoại ô kỵ mã được không?” “Hảo a, đương nhiên hảo!” Tử Li hai mắt sáng ngời, hưng phấn nói. Nói thực ra hắn thật là nhàm chán muốn chết! Tinh không vạn lí, gió nhẹ ấm áp, phóng nhãn nhìn lại là một mảng lớn thảo nguyên đường cong nhu hòa giống như sóng biển hơi hơi phập phồng, hai con thất hảo mã thân hình bưu tuấn (cao to chuẩn) một trước một sau ở dưới trời quang tung hoành ngang dọc, cơ hồ vó ngựa chân không chạm đất, vạt áo tung bay, sợi tóc phi dương (phất cao),dung nhan sinh động, còn có tiếng cười sang sảng…vẽ ra hình ảnh tiên hoạt linh động không một thứ gì có thể trói buộc. “Giá, giá!” Tử Li khoái trá phất dây cương, thúc giục ngựa hăm hở tiến về phía chung điểm cách đó không xa. “Da —— Ta thắng ——” Tử Li ha ha cười buông ra hai tay đón gió thấm mùi hương thảo kêu lên. Mạc Thương Cảnh đi theo sau cũng tiếu dung lộ rõ nói: “Thật lâu không có đến mã tràng , Tử Li huynh, ta tuy bại nhưng quang vinh nha!” Hai người nghiêm trang ôm quyền, tiếp theo nhìn nhau cười ha hả. “Ngươi là Vương gia, ngày thường cho dù có người kĩ thuật cao hơn một bậc cũng không dám giành nổi bật với ngươi nha!” “Ha hả, tựa hồ là vậy!” Bọn họ dắt cương ngựa, vó ngựa vui thích giẫm lên đám cỏ xanh, hai người không nói gì, chỉ lẳng lặng hưởng thụ sự tĩnh lặng cùng thích ý khó có được tự nhiên ban cho. Bước chậm tới bên một con sông nhỏ, hai người nhảy xuống ngựa, vốc lên nước sông trong trẻo hất lên trên mặt. Bọt nước trong suốt dọc theo đường cong nhu hòa bên mặt, trượt đến cái cằm trơn bóng, tí tách, một giọt rơi vào mặt cỏ, một giọt vẽ qua hầu kết tinh xảo nhập vào cổ áo. Ôn nhuận như ngọc, mi mục như họa, lúc này thiếu niên giống như một tầng nhân uân(Khí trời đất hòa hợp) quang huy thản nhiên, mông lung mờ ảo rồi lại rạng rỡ sinh huy (tỏa sức sống)! Đến khi Mạc Thương Cảnh lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã vững vàng chạm lên hai cánh môi anh đào sáng bóng của thiếu niên…
|