Chất Tử Điện Hạ
|
|
Chương thứ mười bảy Theo Ảnh la hồi báo, trước mắt “Thánh dược thủ” đang lưu lại Đạt Khất thành bên cạnh Sở Kinh, muốn tới Đạt Khất thành cả ngày nắng gắt tràn ngập hoàng sa (cát vàng) cách xa kinh thành ngàn dặm này, đơn kỵ cũng không ít hơn mười ngày chứ nói chi là xe ngựa! Huống hồ trải qua chuyện tối hôm qua, Hoành Húc đã thập phần rõ ràng —— bọn họ không thể tiếp tục trì hoãn! Nọc độc sắp sửa đánh vào tâm mạch, mỗi phần trì hoãn sẽ tăng thêm phần nguy hiểm! Tối hôm qua màu đỏ tươi rõ ràng ở trước mắt cùng sự hỗn loạn của khí tức mặc kệ hắn như thế nào ngăn chặn cũng vô pháp thuận lợi ổn định, cảm giác bị thất bại bất lực giống như một móc câu lợi khí hung hăng ngoan độc trở mình xoáy vào tim của hắn, nhưng hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh vốn đã thoi thóp không còn mấy từ trên thân tâm ái không ngừng hút ra, tiếp đó bạo phát tán loạn; hai mắt Hoành Húc đỏ ngầu, gắt gao đem thiếu niên ôm ở trước ngực, hắn không thể dễ dàng tha thứ loại ăn mòn vô lực cứu vãn này, hắn không thể dễ dàng tha thứ sinh mệnh từng tràn đầy sức sống biến thành một khối thi thể cứng ngắc! “Dừng xe!” Ngữ khí giận dữ đã mất đi trầm ổn cùng trấn định vốn có trong ngày thường của hắn. Thập tứ vội vàng kéo trụ dây cương. “Hu ——”Thị vệ ở một bên cũng ghìm ngựa dừng lại, không rõ ý nhảy xuống lưng ngựa ôm quyền hỏi: “Chủ thượng có gì phân phó?” Hoành Húc đi ra thùng xe quét mắt nhìn bọn họ một cái, “Bỏ mã, đổi sang thủy lộ!” Bọn thị vệ nghe vậy cả kinh. Mọi người đều biết, có thể đi qua Đạt Khất thành cũng chỉ có một con sông Lục giang với danh xưng “Cửu khúc hồi tràng, vạn ác hiểm thang (né được chín khúc ruột, bụng vạn nguy hiểm) ” , Lục giang tuy rằng có tuyến đường an toàn, nhưng bởi vì lòng sông của nó địa thế quá mức nghiêng, hơn nữa dòng nước chảy xiết, người bình thường sẽ không bí quá hoá liều lựa chọn Lục giang thủy lộ. “Chủ thượng thỉnh nghĩ lại! Tuyến đường Lục giang rất nguy hiểm, chủ thượng ngài vạn kim chi khu thiết không thể lấy thân mạo hiểm!” Bọn thị vệ vội vàng khuyên nhủ. Mặt Hoành Húc lộ vẻ sắc lạnh, Lục giang gian nguy hắn sao lại không biết? Nhưng đi thủy lộ có thể so với đường bộ tiết kiệm không chỉ một nửa thời gian, đối mặt với hy vọng xa ngoài ngàn dặm cùng tình huống lửa sém lông mày, cho dù lấy thân mạo hiểm thì như thế nào? Chẳng lẽ muốn hắn trơ mắt nhìn người trong lồng ngực độc phát thân vong sao? “Chủ thượng, nơi này cách Đạt Khất thành vẫn hơn bảy trăm dặm đường, nếu cứ theo tốc độ trước mắt của chúng ta chỉ sợ chưa tới mười ngày nửa tháng là đi không tới, nhưng tình huống của công tử không chấp nhận được trì hoãn nữa, cho nên, thuộc hạ cũng nhận rõ cùng đi thủy lộ!” “Thập tứ!” Những thị vệ khác kinh ngạc kêu lên, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ ra Thập tứ luôn luôn hàm hậu ít nói cư nhiên sẽ ở thời khắc này mà nói nhiều lời không nên nói thế này! Có người hướng về, này không thể nghi ngờ khiến quyết định của Hoành Húc thêm kiên quyết. “Tốt lắm, các ngươi chớ nhiều lời, tâm ý của ta đã quyết!” thần sắc Hoành Húc thoáng lạnh nói, “Tức khắc đi thủy lộ!” Lục giang hiểm ở chỗ đường sông của nó khúc chiết, khuyển xỉ (răng nanh) uốn lượn làm cho chỗ rẽ thuỷ vực tích tụ rất nhiều nê sa (chất nhầy), hình thành nên khu đất bồi nước cạn trở ngại đường đi, mà lòng sông mỗi chỗ bị trũng lại khiến cho vận tốc dòng nước quá lớn, làm cho con thuyền khó có thể nhanh chóng chuyển bánh lái. Nếu muốn thuận lợi đi hết, vậy không thể không tìm một thuyền phu cùng vài nam tráng tuổi trẻ hữu lực đối với con sông này thập phần quen thuộc trợ giúp! Mà bến tàu bên bờ sông trừ bỏ cung cấp thuyền ra thì chính là người dẫn đường ! Đoàn người đi vào bến tàu, sau khi Hoành Húc thuê một chiến thuyền lại thuê thuyền phu có kinh nghiệm cộng thêm bốn đại hán hữu lực, lập tức hạ lệnh giương buồm xuất phát. Thuyền phu tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào hướng đi con sông, thỉnh thoảng hạ chỉ lệnh quẹo trái hoặc quẹo phải, bốn đại hán xích cổ “Yêu a yêu a” chuyển bánh lái. Trong khoang thuyền, Hoành Húc ôm lấy thiếu niên nhắm mắt dưỡng thần. Bên ngoài khoang thuyền, sáu gã thị vệ phân biệt bốn phương lưu ý tình huống quanh người. Giữa không trung, một con chim ưng đang vòng quanh con thuyền giương cánh thăm dò. ———————— Bóng đêm dần dần dày hơn, trên màn trời không có ánh trăng, lớp lớp phồn tinh (đầy sao)tỏa rực ánh sáng kim trạch (vàng bóng) lạnh lẽo. Tán cây tùng lâm xung quanh trong đêm tối đen lại được bao phủ dưới lớp tinh quang nhuộm đẫm một bầu không khí bất an khó hiểu. Bọn họ đã ở trên sông đi hai ngày, sau khi vượt qua đoạn chướng ngại trùng điệp khúc chiết, con thuyền tiến nhập vào đoạn mặt sông tương đối bằng phẳng rộng mở. Nơi này cách Đạt Khất thành chỉ còn trăm dặm lộ trình ! Tuy rằng lòng nóng như lửa đốt, nhưng ban đêm thật sự không phải là thời cơ tốt để đi thuyền, cho nên Hoành Húc không thể không chấp nhận đề nghị của thuyền phu —— cập bờ đỗ thuyền! Thị vệ gác đêm ở trên mạn thuyền bên lối đi nhỏ qua lại tuần tra. “Thập tứ, còn chưa đến phiên của ngươi mà, sao lại ra đây?” Thập tứ cười hắc hắc vuốt sau ót nói, “Ngủ không được, cho nên đi ra đi lại một chút!” “Tiểu tử ngươi! Có lúc cho ngươi ngủ ngươi lại ngủ không được! Ta có thể nói cho ngươi biết, sau nửa đêm tới ngươi thay phiên cũng đừng mệt rã rời cho ta a!” thị vệ quen thân trêu ghẹo. “Thôi đi, đại ca, tiểu đệ ta là cái loại người vô trách nhiệm này sao?” “Hắc, ta phát hiện tiểu tử ngươi như thế nào có chút không giống? Ngày thường thật không thấy ngươi còn có thể múa mép khua môi!” “Sao… như thế nào lại không giống? Ha hả, ta còn không phải Thập tứ nguyên lai sao!” “Được rồi được rồi, ta hiện tại đang gác đêm không thể phân tâm, ngươi còn có thể trở lại khoang thuyền ngủ đi thôi, cho dù ngủ không được cũng đi nhắm mắt dưỡng thần cho ta!” “Ân!” Thập tứ ứng một câu lại quay về trong khoang thuyền. Đêm khuya, đang lúc ánh trăng rốt cục ở giữa khe núi mà mềm rủ xuống. Màn sao mơ hồ giống như thấy sĩ binh canh giữ bên tướng quân, bộc lộ một thân phong mang (khí thế), thân ảnh nghiêm chỉnh huấn luyện biến mất. “Có thích khách! Bảo hộ chủ thượng!” Một tiếng hô a lập tức khiến người vốn đang say giấc phải tỉnh ngủ. Cùng lúc đó, mười mấy Hắc y nhân thân thủ rất cao nhất tề từ dưới nước lẫn trong tán cây vọt người rơi xuống mạn thuyền.
|
Chương thứ mười tám Nghe được đồng liêu la lên, những thị vệ khác nhanh chóng từ trên giường bò lên, “Sưu sưu” rút kiếm chạy ra. Ngoài mạn thuyền đã có vài tên Hắc y nhân phi thân nhảy lên chỗ khoang thuyền của Hoành Húc. “Thập tam Thập tứ, tức khắc đến khoang thuyền bảo hộ chủ thượng!” Thị vệ trưởng bị Hắc y nhân cuốn lấy không rảnh phân thân vội vàng thi lệnh, đồng thời giơ kiếm sắc bén hướng địch nhân công tới. Người tới tổng cộng mười lăm người, võ công tu vi cùng bọn chúng tương xứng, nếu lấy hình thức một chọi một với đối phương là tuyệt không thể thừa dịp cơ hội, nhưng mắt thấy số lượng người của đối phương cũng là gấp hai nhân số bọn họ, trong lúc song phương hỗn chiến, thị vệ lấy một địch hai dần dần rơi vào thế yếu. Hoành Húc mở cửa khoang thuyền, nghênh diện mà đến cũng là một lưỡi đao hàn quang băng lãnh, bởi vì liên tiếp mấy ngày không ngừng cuồn cuộn chuyển vận nội lực, mười thành công lực của Hoành Húc đã tiêu hao chỉ còn năm thành, khi hắn đối mặt thích khách dùng hết toàn lực xuất một kích không thể giống như dĩ vãng vận dụng nội lực đem người đánh văng ra, chỉ có thể liên tục lui về phía sau tiếp theo thân mình nghiêng sang một bên, khó khăn lắm mới né qua một kích trí mạng của đối phương, thừa dịp nháy mắt Hắc y nhân ngẩn người ra vội vàng vận chưởng đưa gã đánh lui. Còn chưa kịp thu chưởng, dư quang bỗng nhiên nhìn thấy một tênHắc y nhân đã nhảy đến bên giường đang giơ kiếm muốn đâm xuống. “Không ——” Hoành Húc hét lớn một tiếng, lập tức vận sức toàn thân phóng ra bàn tay câu thành vuốt thẳng đến cổ họng đối phương. Chiêu thức quá mức tàn nhẫn làm cho Hắc y nhân không thể không hồi kiếm ngăn cản. Hoành Húc hai mắt đỏ sậm, trong mắt bốc lên cuồng nộ bạo lệ cho dù là sát thủ thị huyết như mạng cũng nhịn không được sống lưng sinh lạnh. Thế công rõ ràng muốn rút mạng làm cho Hoành Húc rốt cục như nguyện một phen kháp (bóp) ở yết hầu Hắc y nhân cũng đưa gã gắt gao xụi ở góc tường, tiếp theo dưới ánh mắt kinh ngạc khủng hoảng của gã, đồ thủ (bàn tay giết người) đã xuyên thủng vào trong ngực gã, nắm lấy trái tim đang phanh phanh nhảy lên hung hăng mà bóp. Đang lúc Hoành Húc đắm chìm trong huyết tinh giết chóc, bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng đau xót. “Chủ thượng!” Thập tam rốt cục thoát khỏi dây dưa phi thân vào kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng tiến lên đánh rớt lưỡi đao còn muốn khảm sâu của tên đánh lén. “Chủ thượng..” Thập tam thần sắc kinh hoảng đỡ lấy thân hình có chút không xong của Hoành Húc. “…Ta không sao!” Hoành Húc đẩy ra tay hắn, “Lấy Bích chỉ kiếm của ta đến!” “Dạ” Thập tam lại cùng địch nhân so qua mấy chiêu, sau khi trả giá đại giới bị chém mấy đao rốt cục lấy được Bích chỉ kiếm đang đặt ở trên hình trụ. Bỗng nhiên một người phá cửa sổ xông vào, nguyên lai là thị vệ trưởng đầy người vết thương. Hắn cùng với Thập tam cùng công kích mấy Hắc y nhân tiến đến xong vội vàng nói: “Chủ thượng, nguyên lai bọn họ còn có viện binh, nơi đây không nên ở lâu, ngài nhanh mang theo công tử nhảy sông rời đi đi!” “Phanh đinh ” Thập tứ vừa đánh vừa lui làm cho địch nhân tới gần trong khoang thuyền, “Chủ thượng, bọn họ nhân số rất đông, chúng ta sắp chống đỡ không được !” “Thập tứ, nơi này chỉ có thương thế của ngươi là nhẹ nhất, ngươi chạy nhanh hộ tống chủ thượng rời đi!” “Được” Hoành Húc cùng Thập tứ ôm thiếu niên ẩn núp dưới bóng đêm lặng lẽ lẻn vào lòng sông, ba người dọc theo dòng nước phiêu xuống hạ du, tới khúc sông thoáng an toàn mới đi lên bờ. Bên bờ là tùng lâm rậm rạp, tán cây ngăn cách lớp chảy của ánh trăng, trên nền đất thực vật dây leo sinh trưởng sum xuê lần lượt quấn quanh lên một đạo tường cao dựng thẳng “Cấm đi vào”. “Dọc theo bờ sông đi!” Hoành Húc trấn định hạ lệnh. May mắn sau khi đi đến hừng đông liền ra khỏi khúc sông tùng lâm tới được một mảnh đất thảo nguyên, hạ du của Lục giang là nơi tụ cư của dân du mục, may mắn gặp hoàn cảnh địa lý thủy phong thảo nhuận (mưa thuận gió hòa thực vật sinh trưởng tốt)cung cấp cho bọn họ cuộc sống đầy tài nguyên. Ba người cả người chật vật xuất hiện, lập tức đưa tới những ánh mắt phi thường kinh ngạc của mục dân. “Tắc âm bạch nỗ ( lời thăm hỏi ân cần của dân du mục)!” Tộc trưởng mang theo tiểu hỏa (1 nhóm người) tuổi trẻ đi đến trước mặt Hoành Húc, đánh giá bọn họ một phen, tiếp theo dùng ngữ văn mang theo nồng đậm âm Trung Nguyên hỏi, “Các người cần giúp gì?” ” Quần áo sạch sẽ, thuốc trị thương, ngựa.” Hoành Húc ngắn gọn sảng khoái mở miệng nói. (khiêm tốn khiêm tốn nào = =) Tộc trưởng gật đầu, tiếp theo hạ lệnh cho người chuẩn bị. “Hiệp sĩ đi theo ta.” Hai gã người hầu đưa bọn họ lĩnh đến một cái lều trại, nâng lên quần áo sạch sẽ nói, “Không có phục sức Trung Nguyên, các hiệp sĩ thỉnh chấp nhận! Đây là thuốc trị thương!” Hoành Húc trước giúp thiếu niên thay y phục sạch, sau đó tự mình cởi ra y bào ướt đẫm, để thị tòng đơn giản xử lý miệng vết thương một chút, khi thay xong trang phục du mục của bọn họ quay đầu lại mới phát hiện Thập tứ vẫn khoác trang phục ẩm ướt mặt băng bó đứng ở một bên. Hoành Húc không khỏi nhíu mày. “Thuộc hạ chờ chủ thượng đổi trước!” Thập tứ vội vàng ôm quyền cúi đầu nói. “Hiệp sĩ, tộc trưởng chúng ta cho mời!” Một thị tòng khác tiến vào hướng Hoành Húc nói. Hoành Húc ứng một tiếng theo người hầu ra lều trại đi vào trong lều tộc trưởng bọn họ. “Hiệp sĩ từ đâu mà đến? Lại muốn đi về hướng nào?” “Ta là nhân sĩ nơi kinh thành, muốn hướng đến Đạt Khất thành tìm người!” Hoành Húc thản nhiên trả lời. “Nga? Đạt Khất thành? Nơi này cách Đạt Khất thành có trăm dặm xa, hiệp sĩ tựa hồ thân bị thương, thật sự không nên chạy đi, sao không ở lại nơi đây an dưỡng, đợi ứ thương khỏi hẳn rồi đi cũng không muộn!” “Tộc trưởng có tâm! Nhưng ta trì hoãn không được!” Nghĩ đến chuyện đó, trong lòng Hoành Húc không khỏi lo âu, “Nội nhân (vợ) thân nặng kịch độc, phải lập tức tìm đến ‘Thánh dược thủ ’!” Tộc trưởng vừa nghe,thoáng chốc sửng sốt, tiếp theo vỗ tay cười nói: “Hiệp sĩ không cần đi Đạt Khất nữa, ‘Thánh Dược thủ ’ ngay tại nơi này!”
|
Chương thứ mười chín Không trung xanh đến trong suốt, ngàn dặm không mây! Thảo nguyên mênh mông bát ngát, lục thảo như nhân, phồn hoa tự cẩm (như gấm), ngưu dương mạn dã (bò dê thả rong), mục ca du du (lời hát du mục nhàn hạ), trướng bồng (lều) điểm điểm, khói bếp lượn lờ. Ở giữa, sao sáng phân tán điểm chuế từng mảnh ngọc lưu ly cứ như hồ bạc, hồ thủy bích lam, tiểu hà (sông nhỏ) như dây đằng(leo) đem hồ nước to to nho nhỏ ẩn đi! “Tiên sinh, tiên sinh!” Tiểu Ô Nhật Na một bên từ trên sườn núi vội vàng chạy tới một bên hai mắt đẫm lệ lưng tròng hô. “Ân?” Namtử đội hắc sa mạo đang ngồi ở bên hồ nước tước trúc địch (tước trúc làm ống sáo) quay đầu, “Nguyên lai là tiểu Ô Nhật Na nha! Chạy vội vả như vậy có chuyện gì sao?” “Tiên, tiên sinh, ô ô …van cầu ngài cứu cứu Thác Á đi, nàng muốn chết rồi!” Tiểu Ô Nhật Na ngẩn lên khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đỏ mũi nhìn nam tử nói. “Nhìn ngươi khóc kìa, sắp thành tiểu hoa miêu rồi!” Thanh âm nam tử như toái tuyền (thác), “Thác Á làm sao vậy? Ngày hôm qua không phải hoàn hảo sao?” “Ô ô ..tiên sinh mau tới!” Tiểu Ô Nhật Na vừa khóc vừa lôi kéo nam tử phía sau chạy. Tiểu Ô Nhật Na đưa hắn đến một phiến nhàn tản phân bố dương đàn trên sườn núi, chỉ vào Thác Á vẫn không nhúc nhích trên mặt đất nói: “Tiên sinh xem, Thác Á nàng, ánh mắt của nàng nhắm lại , miệng cứng ngắc, thân thể mềm nhuyễn, không có hô hấp!” Nam tử ngồi xổm người xuống dò xét dê con mới sinh ra hôm qua, “Đừng lo lắng, Thác Á của ngươi chẳng qua muốn cùng ngươi chơi trò giả ngất! Không tin ngươi sờ, tâm tạng của nàng còn đang đập mà!” (pó não thật = =) Tiểu Ô Nhật Na nức nở bán tín bán nghi đưa tay dán ở trước ngực dê con, tiếp theo rõ ràng phóng tâm mà nói: “Thực…thực sự! Thác Á còn sống!” “Ha hả, lúc này không cần phải lại khóc thành tiểu hoa miêu đi?” Trấn an tiểu nữa hài xong, nam tử triển khai công tác thi cứu của hắn. Kỳ thật, dê con đúng là đang ‘ngất ’, chẳng qua cái ngất này đều không phải là cố ý làm thôi! Bởi vì tiểu dương là vì khó sanh mà sinh ra, ở trong cơ thể dê mẹ muộn quá lâu, mà tiểu dương lại hô hấp quá sớm hút vào nước ối, thân thể bị cảm lạnh mới có thể xuất hiện bệnh trạng ngất đi. Chỉ thấy nam tử dùng một bàn tay cầm hai chi sau của dê con, đem đầu hướng xuống dưới, tay kia thì vỗ nhẹ lưng sơn dương, đem chất nhầy trong miệng, trong mũi sơn dương nhanh móc ra. Cứ như thế, đợi cho tất cả vật tắc nghẽn đều đi ra, tiểu dương quả nhiên mở to mắt khẽ run run đứng lên! “A! Thác Á’!” Tiểu Ô Nhật Na cao hứng ôm cổ tiểu dương mị thanh kêu nhỏ. “Ba nhã nhật lạp (đa tạ)! Tiên sinh!” Nam tử nhìn không thấy biểu tình sờ sờ đầu tiểu cô nương. “‘Thánh dược thủ ’ tiên sinh?” Bỗng nhiên, phía sau truyền đến thanh âm sang sảng của tộc trưởng. Hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy tộc trưởng thân hình khôi ngô, mày rậm lạc tu (râu dài) đang dẫn theo đoàn người hướng bên này đi tới. Hắn đứng lên, ánh mắt bỗng nhiên dừng ở trên người nam nhân khí thế lạnh thấu xương, ánh mắt thâm trầm bên cạnh tộc trưởng. “Không biết tộc trưởng có gì chỉ giáo?” Hắn không vui thu hồi tầm mắt đang cùng nam nhân chống lại giữa không trung, ngược lại hướng tộc trưởng dò hỏi. “Ha ha, chỉ giáo thì không dám!” Tộc trưởng ha ha cười, đem Hoành Húc nhường lại nói, “Vị hiệp sĩ này từ kinh thành đến, muốn thỉnh tiên sinh thay nội nhân của hắn giải độc!” “Ngươi chính là ‘ Thánh dược thủ ’?” Hoành Húc vẻ mặt khó lường nhìn người mặc hắc y mang theo hắc sa mạo trước mặt, tầm mắt sắc bén tựa hồ xuyên thấu hắc sa thẳng tắp chui vào trong đáy lòng nam nhân! ” Tục danh người khác quá khen ngợi thôi! Ta đảm không nổi từ ‘ Thánh ’ này!” Hắn thản nhiên nói. “Tiên sinh quá khiêm nhượng!” Tộc trưởng nhịn không được ngắt lời nói, “Nếu không phải ngài y thuật cao minh, chỉ sợ ngay cả a Mỗ của ta cũng không sống tốt vì tâm tật!” “Một khi đã như vậy! Có thể thỉnh ‘ Thánh dược thủ ’ thay nội nhân giải độc?” Hoành Húc thu lại khí thế quá mức bức nhân của mình, khó có được khiêm tốn nói. Nhưng đang lúc người chuẩn bị dời bước dẫn đường, chợt nghe được hắn khinh xuy một tiếng nói: “Ta nói rồi ta đảm không nổi từ‘ Thánh ’ này, làm sao có đức gì năng gì có thể thay nội nhân của ngươi giải độc đây?” “Tộc trưởng, ta đi trước một bước!” “Chậm đã!” Hoành Húc đè áp nộ hỏa đang muốn phát tác hoãn giọng nói, “Tiên sinh đã có thể hạ thân phận thay một con dê con chữa bệnh, có thể thấy được tiên sinh tâm địa thiện lương, chẳng lẽ tiên sinh nhẫn tâm đối với một người nhu cầu cấp bách cứu trợ, ngoảnh mặt làm ngơ sao?” “A, xài chiêu cao mạo (cái mũ cao. Nghĩa bóng: Được người ta cung kính mà lấy làm thích) này đối với ta vô ích! Thay một con dê chữa bệnh có thể nói lên tâm địa ta thiện lương? Vậy ngươi thật sự là sai lầm trầm trọng rồi! Ta từng đối với một lão nông bị thương bên đường làm như không thấy, như vậy là tâm địa thiện lương sao? Ta từng đối với thương nhân bị nguy trong đêm tối thấy chết mà không cứu, như vậy cũng là tâm địa thiện lương sao? Ta từng đối với một đám người bệnh trong chiến tranh thờ ơ, như vậy còn thiện lương sao?” Từ hắc sa truyền ra thanh âm thật là chanh chua. “Này..” Tộc trưởng có chút ngạc nhiên nhìn hai người. “Cho nên ta nói ta nguyện ý thay ai chẩn trị không phải quyết định bởi tâm địa như thế nào, mà là quyết định bởi tâm tình của ta! Rất không đúng lúc, lúc này tâm tình của ta thập phần không vui, cho nên, ta không muốn thay nội nhân của ngươi xem chẩn!” Hắn cười lạnh nói xong, xoay người rời đi! Hoành Húc không nói được một lời, sắc mặt âm trầm đứng ở tại chỗ.
|
Không có ai đọc hết sao,
|
Co doc ma, be ngoan dang tiep truyen di nhe...
|