Nhất Thế Khuynh Tình
|
|
Chương 39: Hòa hoãn.
Hoàn Ân ấp úng nói, thấy Dung Thành vẫn còn không nháy mắt nhìn mình chằm chằm, cho là hắn không đồng ý, có chút thẹn thùng cúi đầu, đem tầm mắt trở về trên giấy.
Y không biết, bộ dáng thẹn thùng giống như tiểu tức phụ của mình, rơi vào đáy mắt của Dung Thành, quả thực phiến tình câu người đến cực điểm.
Dung Thành khó có thể nhẫn nại một phen kéo y qua, Hoàn Ân quay đầu lại, con ngươi đen như đầm sâu chợt lớn hơn, chỉ cảm thấy môi đối phương đã ngậm vào môi mình, bàn tay đỡ ở ngang hông nóng bỏng như muốn đem áo bào cũng cháy hỏng.
Y không biết người nọ lại bị chạm vào dây thần kinh nào, viết chữ hảo hảo cũng sẽ bị hắn. . . . . .
Hoàn Ân tính phản xạ bỏ bút xuống nghĩ khước từ, vừa nghĩ tới sáng nay Lưu Kỳ nói, lại không khỏi nắm tay thành quyền, từ từ hạ xuống, tùy ý người nọ càn rỡ hưởng dụng.
Ngày hôm qua ở phòng trong, hôm nay là muốn ở bên ngoài. . . . . . . . . .
Y khổ sở nhắm mắt lại, bỏ qua phản kháng.
Nụ hôn dài vừa kết thúc, người nọ buông môi ra, ghé vào lỗ tai y thở hổn hển. Hoàn Ân cho là đai lưng lập tức sẽ bị giải khai, ai ngờ người nọ buông bàn tay ở ngang hông ra, thay y sửa sang lại vạt áo trước, khàn khàn nói: “Tốt lắm, mau viết đi.”
Hoàn Ân mở to mắt, có chút kinh ngạc nhìn Dung Thành, trong mắt đối phương rõ ràng đều là dục niệm. Làm sao, hôm nay người này đổi tính rồi? . . . . . .
Cũng không phải Dung Thành đổi tính, chỉ là nghĩ đến Hồ thái y ngày hôm qua nói, trong lòng có chút băn khoăn. Trải qua mấy ngày nay, hắn hành hạ y đến ngoan độc, vạn nhất ngoạn hư, sẽ không được ngoạn nữa, lại nói nơi kia cũng phải nới lỏng. Dù sao cuộc sống còn dài, sẽ cho y dưỡng hai ngày trước. Dưỡng mập cảm giác ở tay cũng tốt hơn.
Bất quá, muốn hắn nhịn xuống không ôm y, thật đúng là chuyện khảo nghiệm lực ý chí. Nghĩ hắn nhiều năm như thế, thật đúng là lần đầu tiên.
Dung Thành sau khi nghiêng mặt không nhìn tới Hoàn Ân như thỏ nhỏ kinh ngạc sợ hãi, ánh mắt không tin, tiếp đó ngồi xuống, mắt nhìn mũi nói với Lưu Kỳ: “Tới đây đổi lại trang giấy!”
Vừa rồi Dung Thành đột nhiên tập kích, Hoàn Ân bị làm cho sợ đến buông bút lông rơi ở vào trên trang giấy, bắn lên một vết mực.
“Trẫm làm ngươi sợ như thế sao?”
Hoàn Ân không dám nói dạ, cũng không còn ngoài mặt trái lương tâm nói không phải, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu không nói một lời.
“Được rồi đừng nhắc tới nữa, trẫm mấy ngày gần đây cũng sẽ không đụng ngươi.” Rõ ràng là lời an ủi y, Dung Thành nói đến lại hết sức khó chịu. Người khác còn khẩn cầu hắn kim thể ngọc lộ, nhưng trước mặt người này, y tránh như rắn rết. Thôi thôi. ”Lưu Kỳ, đem tấu chương ngày hôm qua chưa phê xong đều lấy vào đây.”
Ngày hôm qua Hoàn Ân hôn mê, Hồ thái y vừa càm ràm nói một đống, Dung Thành lo ngại nên tấu chương cũng xem nổi. Ha, đem y đưa vào đây vốn là vì có thể thoải mái ôm y, kết quả đến nơi này lại còn ảnh hướng đến việc triều chính.
Mặc dù ý thức được điểm này, nhưng Dung Thành vẫn không muốn buông tay.
Gần xế chiều, Dung Thành ở ngự tọa phê tấu chương, Hoàn Ân an vị ở một bên từ từ viết thư nhà.
Lật xem rất nhiều tấu chương, nghiêng mắt nhìn khuôn mặt nghiêng thanh tú của người nọ, Dung Thành cảm thấy làm như vậy không tồi. Mới đầu chỉ là vì nhìn chằm chằm y, tránh cho y cùng nhàn tạp nhân đẳng tiếp xúc, hiện tại lại có chút ít cảm giác thoải mái, ngay cả tấu chương dài dòng cũng không kiên nhẫn như vậy.
Hoàn Ân viết xong thư nhà, đặt bút lông xuống, do dự lấy giọng nhỏ nói: “Bệ hạ. . . . . . Có phải muốn xem qua hay không?. . . . . .”
“Ừ.” Dung Thành để tấu chương xuống, nhận lấy ba tờ giấy trong tay Hoàn Ân.
Nội dung chung quy không có vấn đề gì, mỗi hàng đầu cũng không có tạo thành mật báo gì, Dung Thành cũng không phải là lo lắng. Chỉ bằng một chút mật báo là có thể đánh bại quân đội của Tuyên Hướng sao? Hắn mới không tin. Huống chi Hoàn Ân thật sự không giống người như thế, y đơn thuần chính trực tựa như trúc lễ, một người biết phân rõ phải trái.
Bất quá, chữ của Hoàn Ân thật là đẹp mắt. Cùng phong cách của hắn hoàn toàn bất đồng. Vừa lúc hắn phê tấu chương đến mỏi tay, có thể để Hoàn Ân làm thay.
Dung Thành kéo lên khóe miệng cười cười, đem giấy đưa cho Lưu Kỳ. ”Sai người đưa cho Hoàn Hoằng.”
“Dạ.”
Hoàn Ân đang do dự có nên nói cám ơn hay không, liền thấy bạo quân này quay mặt lại, khóe miệng mang theo nụ cười khả nghi, nói: “Nếu muốn báo đáp, ngươi liền thay trẫm phê duyệt tấu chương đi. Ngươi đọc tấu chương một lần, trẫm nói lời bình luận, ngươi lại từng chữ từng câu viết ở phía trên.”
Hoàn Ân cho là bạo quân này đổi tính rồi, kết quả hắn lại còn đại ngôn bất tàm nói ”Báo đáp”. ”Bệ hạ sẽ không sợ thần lén bệ hạ phê lời lung tung sao?”
“Ngươi sẽ không.” Dung Thành nhắm mắt lại, hướng ngự tọa sau lưng dựa vào một chút, tà ỷ lấy tay vịn, một bộ dáng thản nhiên, “Trẫm cũng không sợ.”
“. . . . . .”
Buổi chiều các đại thần đến Dưỡng Tâm điện tấu trình đều thấy được một bộ kỳ cảnh.
Hoàng đế bệ hạ tà tựa tại ngự tọa phía bên phải, bên trái ngồi một người bạch y đọc tấu chương, thanh âm trong trẻo tinh tế, giống như nước suối ở khe núi. Đọc xong tấu chương, hoàng đế bệ hạ đọc lời phê, người nọ lại viết ở phía sau tấu chương.
Phác thảo thánh chỉ, là chức trách của Đại học sĩ, nhưng thay mặt phê tấu chương thì chưa nghe nói bao giờ. . . . . . Hơn nữa còn ngồi chung ở trên ngự tọa. . . .
Mấy vị đại thần cảm thấy không thích hợp lắm, nhưng có thể ngồi chung ở trên ngự tọa, nghĩ đến là hết sức vinh sủng. Mấy vị đều là trọng thần trong triều, am hiểu sâu đạo làm quan, tự nhiên sẽ không vào lúc này tùy tiện nói phản đối, hạ triều trở về phủ cũng không nhiều lời.
“Có mệt hay không?” Dùng bữa tối, Dung Thành gắp một miếng thịt vào trong chén của Hoàn Ân.
“Ừ. . . . . .” Từ lúc viết thư, Hoàn Ân cơ hồ là viết chữ đến trưa, đến khi cổ tay cầm bút lông khẽ phát run.
“Trẫm mỗi ngày phê tấu chương, là gấp hai lần ngươi viết xế chiều.”
Hoàn Ân ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Biết không, hoàng đế là nghề nghiệp đoản mệnh nhất thế gian. Từ khi người làm nghề nghiệp này, trừ bỏ quân chủ oa nhi, quân chủ trước hai mươi tuổi bị phế, tuổi thọ đều không tới bốn mươi tuổi. Dân chúng bình thường số tuổi thọ còn dài hơn.”
“Thứ nhất, có thể là bởi vì … quân chủ bản thân dâm nhạc vô độ, tiền triều hai vị quân chủ đều là tấm gương. Thứ hai, là làm hoàng đế áp lực khổng lồ. Đứa bé ở dân gian đều thả diều vui chơi tự do, còn đứa bé sinh ra trong hoàng gia phải học thi thư cưỡi ngựa bắn cung, trị quốc chi đạo, phương pháp điều khiển quan lại. Lớn lên thì mỗi ngày trời chưa sáng phải đứng lên lâm triều, phê tấu chương cho đến đêm khuya. Phát sinh lũ lụt phải cứu, gặp nạn hạn hán phải trợ giúp, cho dù là năm mưa thuận gió hòa, cũng muốn để ý thống trị tham quan ô lại, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày không được rảnh rỗi. Làm sai bất kỳ một điều gì, cũng sẽ gặp phải ngôn quan mãnh liệt công kích, còn có thể ghi vào trong sử sách. Thú người không nhất định là yêu, thậm chí ngay cả đến người quyến rũ yêu sủng, cũng hoài nghi nàng là yêu ngươi, hay là yêu quyền lực của ngươi. Không chỗ nương tựa, đi ở trên con đường quyền lực cô độc. Còn lo lắng có một ngày sẽ bị người đoạt đi.”
“Làm hoàng đế tốt lắm sao? Hừ, nhận được bao nhiêu, mất đi bao nhiêu. Lấy được là vô thượng quyền lực, mất đi chính là tự do, tình cảm cùng hạnh phúc của người bình thường.”
Ngoài cửa tiếng gió gào thét, bên trong phòng ánh nến chiếu sáng. Hoàn Ân có chút giật mình sững sờ nhìn người trước mặt.
|
Chương 40: Quan hệ khó nói lên lời.
Dung Thành không biết chính mình tại sao muốn cùng Hoàn Ân nói những lời này.
Có lẽ, bởi vì y cùng mình không hề có lợi ích gì, hơn nữa chiến tranh chấm dứt sẽ về nước, không còn ở một chỗ nữa.
Những lời này, hắn không có khả năng cùng Thái Phó nói, không có khả năng cùng cung nữ thái giám nói, càng không thể cùng mẫu hậu nói, giấu ở trong lòng rất lâu, cuối cùng tìm được một người nói ra, đúng là vô cùng vui sướng.
Thiên hạ ao ước vô thượng quyền lực của hoàng đế, nào biết hoàng đế cũng có nỗi khổ tâm của hoàng đế.
Nghĩ đến đại ca giám quốc phụ chính cũng sáng dậy sớm trễ mới ngủ, ngày đêm vất vả, Hoàn Ân trong lòng bỗng nhiên có chút không đành lòng. Người này cần chính như thế nào, y đều chính mắt nhìn thấy.
“Bệ hạ. . . . . .”
“Ân?”
“Vậy vì sao bệ hạ không buông bỏ quyền lực trong tay, cũng là giải phóng cho chính mình?”
“Ha ha, quyền lực là độc phẩm nghiện nhất trên đời, một khi hưởng qua, chung thân không giải. Ngươi đều đọc qua sử sách, minh anh tông Chu Kỳ Trấn chi đệ Chu Kỳ Ngọc, chẳng phải là chứng minh tốt nhất sao?”
Hoàn Ân do dự một chút, cố lấy dũng khí nói: “Vậy bệ hạ sao không đem trách nhiệm cùng nghĩa vụ này, coi là vinh quang của Thiên Tử?”
Dung Thành nhíu mày: “Nga? Giải thích thế nào?”
“Bệ hạ lấy danh thiên tử, tức là thay mặt trời thống trị quốc dân, khiến cho vạn dân an khang. Vi thần cũng ở sau đại họa làm sứ thần đi sứ trấn an dân chúng, phát cháo miễn phí chấm dứt là lúc dân chạy nạn tề tụ, dập đầu dồn tạ ơn. Thần cho là, chỉ cần nhận được vạn dân cảm ơn, vạn gia nhìn cũng thấy sung sướng, không phải thế gian này làm quân chủ cao nhất là vinh quang sao?”
“Bách tính bình dân dựa vào bản thân, nuôi sống người một nhà còn khó khăn. Mà bệ hạ sức một mình, có thể làm cho thiên hạ thái bình, vạn dân giàu có. Thành tựu như vậy, chỉ có bệ hạ mới có thể làm được. Bệ hạ chẳng lẽ không lấy đó làm tự hào?”
Từ lần trước yến tiệc ở Cam Tuyền cung, Dung Thành đã thật lâu không thấy được bộ dáng cuồn cuộn hào phóng biện luận của Hoàn Ân như vậy. Thiếu chút nữa đã quên, y cũng có một mặt tự tin, quả quyết, bén nhọn như vậy, đủ để địch nổi tam quốc chu lang, tuyệt đối không giống luyến sủng phía dưới thân mình cầu khẩn.
Vẻ mặt kiên định kia, tròng mắt sáng trong, quả thực giống như đang phát ra quang thải, xinh đẹp kinh người.
“Ha ha! Nói thật hay!” Dung Thành không nhịn được muốn vỗ tay. “Vậy thì muốn làm phiền ngươi, theo trẫm cùng một chỗ đảm đương vinh quang trách nhiệm cùng nghĩa vụ này.”
“. . . . . .” Ý nói. . . . . . Còn muốn thay hắn phê tấu chương sao. . . . . . ? Hoàn Ân bỗng nhiên có chút hối hận, mình sao lại kích động nói lời như thế. Bạo quân này, cùng y có quan hệ gì. . . . . .
Bất quá làm tâm tình y hơi chút buông lỏng là, bạo quân đêm đó thật không có ôm y nữa, cởi xuống quần áo liền nhắm mắt lại bồi dưỡng giấc ngủ. Hoàn Ân vẫn còn có chút lo lắng, phủ kín chăn dán gần bên tường, cách Dung Thành muốn bao nhiêu xa có bấy nhiêu xa. Cuối cùng cánh tay của Dung Thành vòng qua đem y kéo vào trong ngực, không vui nói: “Ngươi đem chăn cũng cuốn đi rồi, trẫm đắp cái gì?”
“. . . . . . Xin lỗi bệ hạ. . . . . .”
“Nói không ôm ngươi còn khẩn trương như vậy, uy tín của trẫm kém như vậy sao?”
Đâu phải chỉ là kém, bệ hạ ngài ở trong lòng ta vốn không có uy tín. Hoàn Ân dĩ nhiên không dám lên tiếng, vẫn cương thân thể nằm nghiêng, chỉ cảm thấy cánh tay để ngang hông nóng đến da thịt cũng muốn thiêu cháy, người nọ ở phía sau từng đợt hô hấp phun tại sau cổ của y, cơ hồ ngay cả tiếng trái tim nhảy lên trong lồng ngực cũng có thể nghe thấy rõ ràng, nơi nguồn nhiệt ở hạ thân kia cũng làm cho y không có cách nào bỏ qua. . . . . .
Hoàn Ân mở to mắt, cho đến khi người nọ ở phía sau thu tay lại, đổi sang tư thế nằm ngửa, mới thở dài ra một hơi, nhẹ nhàng di chuyển đến vị trí bên tường từ từ ngủ.
Dung Thành vẫn ôm y. Nửa tháng sau, rất quan tâm chăm sóc, không nói một câu hạ lưu, không dùng xuân dược, dùng thời gian rất lâu làm đủ bước đầu. Chính là cấm dục nửa tháng, lần này tiết hỏa liền tiết hơn nửa đêm, Hoàn Ân buông xuống tự ái cầu xin tha thứ cũng vô dụng, đến khi kết thúc thì liền ngất đi, nhưng cách thần chí không rõ cũng không còn kém. Ngày kế vẫn ngủ mê man đến xế chiều, tỉnh lại liền khôi phục vẻ mặt lãnh đạm nửa tháng trước kia, lại không giúp Dung Thành phê tấu chương, vừa đến Dưỡng Tâm điện liền trực tiếp cầm lên quyển sách đi vào phòng trong. Dung Thành dở khóc dở cười, cũng tùy y, qua ba ngày nhìn hết giận rồi, hảo ngôn khuyên bảo mấy câu, mới thấy sắc mặt y hơi nguôi giận.
Thu đi đông đến, lá cây rụng sạch, chỉ còn lại thân cây trụi lủi. Bão tuyết mới vừa hạ xuống, trong cung nơi nơi bọc một màu trắng thuần, mặt đất một tầng tuyết thật dày, giẫm lên chi nha rung động.
Mắt thấy cũng nhanh tới cuối năm.
Hoàn Ân cũng ở trong cung ngây người gần ba tháng.
Từ lúc mới bắt đầu độc chiếm, cho tới bây giờ theo Dưỡng Tâm điện, thân phận xảy ra biến hóa không nhỏ. Từ lần trước ở trong Dưỡng Tâm điện cầu khẩn qua, lúc dùng bữa tối nói chuyện, quan hệ của hai người tựa hồ hòa hoãn nhiều. Ban ngày kéo y cùng nhau phê tấu chương, buổi tối cùng nhau đi ngủ, tựa như ái nhân.
Ước chừng là bởi vì người nọ không hề thường xuyên ôm y, người nọ cũng coi như cần chính yêu dân, ấn tượng của Hoàn Ân đối với Dung Thành cũng trở nên tốt hơn một chút. Có khi phê tấu chương đến mệt mỏi, còn có thể kể một ít chuyện lý thú ở ngoài cung, người nọ kể chuyện, hai người đồng loạt cười, tựa như bằng hữu.
Ái nhân? Bằng hữu? Hoàn Ân cười thầm, bọn họ trong lúc đó có thể sử dụng từ này sao?
Loại quan hệ giữa bọn họ không giải thích được, y cũng không biết nên định nghĩa như thế nào.
Đại ca vốn nói y mềm lòng, có thể cùng người cường bạo mình bình yên chung đụng, đại khái cũng chỉ có y mềm lòng như vậy, hoặc là nói người thần kinh thô mới có thể đi.
Hoàn Ân lắc đầu, đem tấu chương phê xong cuộn lại đưa cho Lưu Kỳ, mở ra tiếp phong thư cấp báo mới vừa đưa tới.
“Vi thần cung thỉnh bệ hạ thánh ân. Đến gần cuối năm, chiến sự của quân ta cùng Bách Linh đã tiến vào phần cuối, nhưng lúc này lại sinh ra phiền toái không nhỏ.” Hoàn Ân đọc đến đây, có chút bất an nhìn Dung Thành một cái, người nọ vẫn là nghiêng người dựa vào trên ngự tọa, một bộ dạng an nhàn.
“Bách Linh quân vẫn ẩn núp ở Thiên Hải quan, mọi cách khiêu khích chúng đều cự tuyệt không ra chiến đấu, vẫn giằng co đến ngày nay. Quân ta nếu khải hoàn trở về, Bách Linh nhất định trở lại xâm lược, như vậy nếu giữ gìn Thiên Hải quan, thần e sợ lương thảo không đủ. Bởi vì chiến lực chưa đầy, rút đi sức lao động trẻ tuổi sắp xếp quân đội, đưa đến ở quê nhà lúc thu hoạch vụ mùa bên trong ruộng không có người nào, thu hoạch giảm đi. Hôm nay sở tồn dư lương thực, chỉ khó có thể ủng hộ. Thần đặc biệt xin bệ hạ định đoạt, tiếp tục tử thủ, hay là. . . . . . Khải hoàn trở về Tuyên Hướng. . . . . .”
Hoàn Ân đọc, thanh âm liền thấp xuống.
Đây đối với y mà nói, hiển nhiên không phải là tin tức tốt gì.
Viện quân đã trợ giúp bọn họ đánh lùi ba đợt tiến công, còn thu hồi thành trì bị đoạt, mặc dù Thiên Hải quan vẫn không thu hồi được, nhưng lúc này rút quân, cơ hồ có thể nói không gì đáng trách. Cộng thêm cửa ải cuối năm gần tới, vốn chính là giúp nước khác đánh giặc, tướng sĩ tự nhiên là nóng lòng trở về. Nếu Dung Thành đồng ý rút quân, hoàn toàn phù hợp lợi ích của Tuyên Hướng, y không có cái gì hảo nói, còn có thể mau sớm động thân trở về nước, nhưng là trận chiến còn dư lại này, không có binh không có lương thực, muốn đánh như thế nào? Lúc trước thu hồi thành trì, nói không chừng cũng sẽ lại bị. . . . . .
Hoàn Ân nhìn Dung Thành một cái, người nọ đang nhắm mắt suy nghĩ, ngón tay thon dài ở trên tay vịn gõ có tiết tấu.
Có lẽ, y có thể cầu người này, nhưng đại giới như thế nào? . . . . . Người này nãy giờ không nói gì, chẳng lẽ, không phải là đang đợi y cầu hắn sao?
|
Chương 41: Xuất hồ ý liêu (ngoài dự tính).
Hoàn Ân trái lo phải nghĩ, thấy Dung Thành vẫn nhắm mắt dưỡng thần như cũ, không khỏi khẽ nhíu mày.
Ai. . . . . . Thôi thôi. . . . . . Đến lúc này y có thể làm sao đây? Cầu hắn liền cầu hắn đi, dù sao mình cũng không có tôn nghiêm gì, ít hơn mấy phần nữa cũng không sao cả.
Hoàn Ân gắt gao nhắm mắt lại, vừa mở ra, giống như là hạ quyết tâm. Đang muốn mở miệng, liền nghe được người nọ thản nhiên nói: “Tiếp tục đánh. Lương thảo trẫm sẽ phái người trợ giúp.”
“. . . . . .” Hắn thật đổi tính sao? . . . . . .
Dung Thành mở mắt, quả nhiên thấy Hoàn Ân đang sững sờ nhìn mình chằm chằm, không nhịn được cười nói: “Còn không mau viết? Không sợ trẫm thay đổi?”
“Ngươi. . . . . . Ngươi tại sao muốn. . . . . .”
“Không đem Bách Linh đánh về quê nhà liền rút lui, vừa lui quân bọn họ khẳng định trở lại xâm lược, vậy lúc trước đánh chẳng phải vô ích sao? Không khỏi quá không có lời.”
“. . . . . .”
Hoàn Ân vùi đầu viết chữ, chỉ nghe Dung Thành tiếp tục nói: “Dĩ nhiên, đây đều là lý do đường hoàng. Nguyên nhân chân chính, chính là khiến cho ngươi cao hứng mà thôi.”
“. . . . . .” khiến cho y cao hứng? Có cái chỗ tốt gì?
“Nghĩ đến có lẽ sau này ngươi ở trên giường có thể tích cực chút.”
Hoàn Ân ngẩng đầu hung tợn trợn mắt nhìn Dung Thành một cái, Dung Thành cười ha ha.
Quả thật là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, muốn hắn biến thành người thiện lương, qua một vạn năm nữa đi!
Bất quá thời điểm gì, trong lúc đó bọn họ lại cười giỡn rất bình thường? . . . .
Không muốn nhìn người nọ đắc ý như vậy, Hoàn Ân vài nét bút viết xong, mở ra phong tấu chương tiếp theo.
“Bệ hạ thánh an. Từ khi thần suất quân đánh lui Yến Tộc đột kích, thu phục Vân Trung, Yến Tộc tựa hồ biết được Hà Tây có trọng binh gác, không còn xâm phạm. Thời tiết trời đông giá rét, đại quân đóng ở vùng biên cương khổ hàn, thần cho là không ổn, đột nhiên rút quân lại e sợ sau này Yến Tộc lại đem quân xâm phạm, rút lui cũng không thỏa đáng, không rút lui cũng không được, duy xin Thánh thượng định đoạt.”
Hoàn Ân để xuống tấu chương, quả nhiên thấy Dung Thành gắt gao nhíu mày.
Yến Tộc biên cảnh, đã thành một đạo tâm bệnh của Dung Thành. Đánh hay không đều không tốt, phòng ngự vừa hao tổn quân lương, thả ra lại thỉnh thoảng xuất ra chút loạn tử, giống như con chuột trong phòng bếp, vốn không làm người ta an tâm. Triều nghị quá mấy lần, chủ chiến chủ hòa làm thành một đoàn lộn xộn, vốn không nghĩ ra được biện pháp tốt. Quan văn sẽ không đánh giặc lại cứ thích chỉ điểm giang sơn, võ quan có đánh giặc lại luôn là hiền như khúc gỗ không nói, chỉ nghe theo mệnh lệnh. Cao Hướng tại phía Tây, Trình Văn Viễn tại phía Bắc, liền ngây ngốc không có lời gì có thể nói. Này nhất thời nửa khắc muốn hắn định đoạt, hắn cũng rất khó quyết định.
“Bệ hạ? . . . . . .”
“Ân?” Dung Thành giương mắt.
“Bản thân ta có phương pháp xử lý, không biết bệ hạ muốn nghe hay không?” Bất kể Dung Thành là xuất phát từ tâm tư gì, tóm lại là giúp Nguyệt tộc một đại ân. Dưới mắt phía tây lại bị người quấy rối, hắn có thể đỡ đi một phần.
“Ngươi nói đi.”
“Quân đội đóng quân lâu dài ở biên cảnh quyết không phải là biện pháp tốt, cộng thêm mùa thu hoạch đã qua, ứng với sẽ không có quấy rối quy mô lớn, vi thần ngu kiến, nên rút binh.”
“Vậy nếu Yến Tộc trở lại thì làm sao?” Nếu biên cảnh nháo đi xuống nữa đều nhanh không ai dám ở.
“Lấy dân làm vũ khí.”
“Nga?” Dung Thành tới hứng thú.
“Thần nghe nói trong năm thiên tai có nhiều lưu dân, có thể cho nhóm lưu dân lớn di chuyển tới khu Hà Tây, phân phối thổ địa để cho bọn họ trồng trọt, lúc nhàn hạ tổ chức luyện tập quân sự, để cho bọn họ có đầy đủ năng lực căn bản khi chiến tranh. Thổ địa là gốc của dân, bọn họ mất qua thổ địa, này chắc chắn quý trọng. Cách mười dặm an trí đội quân tiền tiêu, ngày đêm thay đổi người đóng gác. Ngựa đạp xuống cỏ tiếng vang rất lớn, nằm ở trên mặt đất cực xa có thể nghe. Đối kháng kỵ binh lại an trí hàng rào gỗ, chông sắt, trong đống cỏ khô bày đặt nỏ. Phương pháp này mặc dù không thể giải quyết dứt điểm vấn đề biên cảnh, ít nhất có thể chống đỡ nhất thời.”
“Một mình ngươi nghĩ ra cách này sao?” Dung Thành ý tứ có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Hoàn Ân.
Cái phương pháp này tuy nói không tuyệt diệu, nhưng lấy dân làm vũ khí là một ý nghĩ không tệ. Nhìn dáng vẻ của y không giống có kinh nghiệm thực chiến, nhưng nói lên phương án so với quan văn cổ hủ đọc đủ thứ thi thư kia thực tế hơn nhiều.
“Ân. . . . . .” Hoàn Ân có chút khó hiểu gật đầu.
“Ngươi đây là nghĩ kế vì tương lai của địch quốc, ngươi không cảm thấy đối với Nguyệt tộc không có ích lợi mà có hại sao?”
“. . . . . . Thần biết.”
Dung Thành nâng cằm, đợi y giải thích.
“Nguyệt tộc biên cảnh cũng thường bị Bách Linh quấy rầy, cố thần biết rõ nỗi khổ của dân chúng biên cảnh. Lương thực bị đoạt, phụ nữ và trẻ em bị bắt, cửa nát nhà tan, vợ ly con tán. Vô luận quốc gia đối địch như thế nào, dân chúng luôn là vô tội. Khi quân vương có dã tâm, dân chúng vĩnh viễn không phải là người được lợi, vĩnh viễn chính là người bị hại.”
Hoàn Ân cúi đầu nói xong, mới ý thức tới lời này thật giống như có chút ý vị châm chọc Dung Thành. Ai ngờ Dung Thành chính là nhàn nhạt nói câu: “Ngươi thật là thiện lương a.”
“. . . . . .”
“Ngay cả dân chúng của địch quốc cũng muốn đồng tình.”
“Người trong thiên hạ, đều là từ trong bụng mẹ sinh ra, chết đi lại hóa thành bụi đất, không có gì bất đồng.”
Dung Thành cười ha ha: “Hoàn Ân a Hoàn Ân, ngươi thật là làm cho trẫm kinh ngạc.”
“. . . . . . Thứ cho thần nô độn. . . . . .”
“Chuyện kho thóc Thường Bình, ngươi đối với lần này thấy thế nào?”
“Là tư tưởng của người có tài. Chính là vi thần còn có bổ sung.”
“Ngươi nói.” Dung Thành rất hăng hái nhướng mày.
“Một nạn đói niên đại đi qua, nông dân cũng sẽ không phân biệt canh tác. Lúc này kho thóc Thường Bình là mượn hạt giống, thu lợi tức cực thấp, mùa thu hoạch năm sau nông dân liền mang vốn cùng lãi trả lại. Việc này vừa giải quyết vấn đề nông canh, vừa gia tăng tài chính thu vào.”
“Ân, trẫm cũng là không nghĩ tới điểm này, đặc sắc, đặc sắc. Như vậy, ngươi đối với hoàng quyền cùng tướng quyền lại có cái nhìn thế nào?”
“Hồi bệ hạ, là chuyện hoàn toàn không liên quan.”
“Giải thích thế nào?”
“Tướng quyền sinh ra, là bởi vì hoàng đế công vụ quá nhiều, không cách nào nhất nhất hoàn thành mọi chuyện được. Nhưng bản thân tướng quyền cùng hoàng quyền lại riêng biệt, sẽ gặp giằng co khi tồn tại hai loại quyền lực, một bên nhiều, một bên thiếu. Vốn là nguyên nhân ở thời kỳ Hán Vũ Đế, Thừa tướng tam công Cửu khanh đứng đầu, nhưng cũng là vị trí làm người khác cảm thấy bất an. Đời Minh phế Thừa tướng, thiết lập nội các Đại học sĩ, thì tương quyền vừa biến tướng dời đi tới nội các Đại học sĩ. Vi thần ngu kiến, chỉ cần một ngày hoàng đế tồn tại, thì tướng quyền cũng có một ngày tồn tại, không thể trừ đi, chỉ có thể phân chia. Phương pháp phân chia chính là thiết lập nhiều thừa tướng, hoặc nhiều phủ đài, cản trở lẫn nhau, việc này có thể ngăn được quyền lực, cũng làm cho cơ cấu khó điều khiển, hiệu suất thấp xuống.”
“Hoàn Ân.”
Hoàn Ân ngẩng đầu, chỉ thấy Dung Thành nghiêng người dựa vào ngự tọa, híp mắt lại, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, không khỏi làm y có chút kinh hãi. Sao vậy, y lại nói cái gì không nên nói sao?
“Ngươi thật không sai a.” Ngón tay của Dung Thành gõ gõ ở trên mặt bàn.
“. . . . . .”
“Thật làm cho trẫm kinh ngạc.”
“Thần sợ hãi. . . . . . Ở trước mặt bệ hạ. . . . . .”
“Tốt lắm, từ nay sau này phê tấu chương, ngươi cũng đừng chỉ chép chữ ở bên cạnh. Trẫm nói ý kiến của trẫm, ngươi cũng phải nói ý kiến của ngươi.”
A? Hoàn Ân sửng sốt một chút, vội vàng cự tuyệt: “Thứ cho thần ngu dốt, sợ là. . . .. . .”
“Đừng cùng trẫm nói ngươi ngu dốt, quả thực chính là khi quân.”
“. . . . . .” Y nào có khi quân! Y lại cũng không hỏi!
“Tốt lắm, theo ý kiến ngươi vừa mới nói, sau đó tiếp phong tấu chương khác.”
“. . . . . .”
|
Chương 42: Say rượu.
Dung Thành chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng khi viết chữ của Hoàn Ân, trong lòng các loại ý niệm hiện lên trong đầu.
Hắn làm sao cũng không nghĩ đến, ban đầu chính là coi trọng thân thể của y, nhưng chung đụng dài lâu, phát hiện người này không chỉ có tính cách ôn nhuận kiên nhẫn, ngay cả kiến thức cũng siêu phàm. Nếu như bọn họ có thể đổi lại phương thức gặp nhau, quan hệ sợ rằng so với hiện tại mạnh gấp trăm lần không thôi.
***
Đang lúc mọi người chờ đợi ở bên trong, cửa ải cuối năm cuối cùng cũng đến.
Mặc dù ban đầu bão tuyết rơi xuống, nơi nơi ngân trang tố khỏa, khí hậu rét lạnh, vẫn không ngăn được tâm tình kích động của mọi người. Trên đường từng nhà mang theo đèn lồng, cửa hàng phố xá đóng cửa thật sớm, đại khái đều vì ở nhà ăn cơm tất niên. Trên đường thấy người cực ít, nhưng không có chút cảm giác thê lương nào, câu đối hai bên cửa, song cửa sổ, khắp nơi hiện ra không khí vui mừng.
Dân chúng nghỉ ngơi, hoàng tộc tự nhiên cũng muốn nghỉ ngơi. Theo như lệ cũ, tháng giêng sơ nhất hoàng đế tế thiên giỗ tổ, triều đình nghỉ ngơi nửa tháng, tết Nguyên Tiêu sau khôi phục năm ngày một lần lâm triều.
Đại niên ba mươi, Dung Thành tại cung theo Tiêu thái hậu cùng hậu cung chúng phi tần ăn cơm nói chuyện.
Vũ nương dưới đài khiêu vũ nghe nói là Ba Tư dâng lễ vật, tóc vàng mũi cao, trên cánh mũi tựa hồ ghim một trang sức nhỏ hình tròn, hiện ra chút yêu mị quỷ dị. Vũ nương mặc y phục mỏng như cánh ve, loáng thoáng rồi lại thấy không rõ đến tột cùng. Có chút ngoại thích thô lậu không biết quy củ, duỗi thẳng cổ muốn nhìn phía dưới quần áo kia.
Dung Thành cười, đây cũng là một người yêu sủng quyến rũ, nghĩ đến nếu là hắn đối với vũ nương này có hứng thú, là có thể nhân tiện ban thưởng đi. Chỉ tiếc, hắn bây giờ đối với những thứ oanh oanh yến yến này đều không có cảm giác, hứng thú của hắn, ở trên thân người kia. . . . . Người ngồi ở dưới đang rầu rĩ không vui uống rượu giải sầu. . . . .
Hoàn Ân lần đầu tiên ở dị quốc tha hương mừng năm mới, trong lòng sầu não khó có thể nói hết.
Người đến thời khắc này, sẽ rất nhớ nhà. Cố hương thân hữu, cố hương yến ẩm, cố hương minh nguyệt. Ở chỗ này tìm không được một người có thể nói chuyện, tâm tình tràn đầy không người thổ lộ, trái ngược với cung điện trang sức nhiều màu sắc, trên đại đường vũ cơ hết sức xinh đẹp, thỉnh thoảng bộc phát ra trận trận ủng hộ. Dung Thành sợ y nhàm chán, đặc biệt mang theo y đến dự gia yến, kết quả lại là tâm tình tệ hơn. Người khác càng vui vẻ, y liền càng cô đơn.
Giống như cùng thế giới này ngăn cách, Hoàn Ân vẫn ngồi ở một bên lẳng lặng uống rượu, ánh mắt không có chút tiêu cự nhìn chằm chằm vài bàn phía trước.
Y cũng không quen uống rượu, chẳng qua là trường hợp cần thiết mới uống, nhưng bây giờ một chén một chén không có chút cảm giác nào. Y hi vọng mình nhanh lên một chút uống rượu say, nhất túy giải thiên sầu, y cũng sẽ không cần nghĩ những chuyện làm y thương tâm.. . . . . .
“Lưu Kỳ.” Dung Thành hướng bên cạnh gọi.
“Có nô tài.”
Lưu Kỳ ghé vào lỗ tai, chỉ nghe Dung Thành hạ giọng nói: “Nhìn Hoàn Ân, hướng trong rượu y uống trộn chút ít nước.”
“Lão nô đi ngay.”
Một bên Tiêu thái hậu chen miệng vào: “Lại đang có tâm tư gì? Đối với vũ cơ tới từ Ba Tư có hứng thú sao?”
“Ha hả.” Dung Thành tự nhiên không muốn nói là đang quan tâm Hoàn Ân, liền cười nhạt qua loa.
“Ngươi đứa hài tử này, tâm tính thích ngoạn lại nổi lên. Người nọ không phải là còn ở tại tẩm cung của ngươi sao, ngươi tính toán sao đây? Lần trước nói muốn cho ai gia một cái công đạo, đến bây giờ ai gia còn chờ ni.”
“Mẫu hậu yên tâm. Chờ đầu mùa xuân chiến sự cùng Bách Linh kết thúc, y tự nhiên liền trở về nước.”
“Hảo hảo, đều tùy ngươi. Ngươi lớn rồi, thích ngoạn cái gì, ai gia cũng quản không được ngươi. Nhưng hoàng tôn ngươi vẫn phải cho ai gia một đứa.”
“Mẫu hậu chớ lo lắng, nhi thần tự có chừng mực.”
Tiêu thái hậu thở dài, không nói thêm lời. Hài tử càng lớn càng không nghe lời, quả nhiên đều là như vậy. Lúc này gần sang năm mới, nàng cũng không muốn làm mọi người không vui.
Vừa ăn cơm vừa tán gẫu, hoàng tộc gia yến vẫn kéo dài đến giờ hợi mới kết thúc. Đuổi đi một đám ngoại thích Tần phi, lại cùng Tiêu thái hậu cáo an, Dung Thành chuyển quá góc đi vào sườn Cam Tuyền cung đến bên một nhuyễn tháp nhỏ.
Trên một nhuyễn tháp nho nhỏ, Hoàn Ân đang cuộn mình ngủ say, cả khuôn mặt cũng hiện đỏ khác thường, đôi môi giống như là muốn nhỏ ra máu, bộ dáng tao nhã so với thủy tinh bình thường có một tia quyến rũ phong tình khác. Giờ phút này một tay của y đặt ở dưới khuôn mặt, đôi môi khẽ cong lên, thật giống như đang làm nũng.
“Bệ hạ. . . . . . Lão nô tìm mấy người đem nhuyễn tháp này mang trở về?”
“Không cần.”
Dung Thành khoát khoát tay, đi tới trước nhuyễn tháp, một tay xuyên qua dưới cánh tay Hoàn Ân, một tay xuyên qua nơi đầu gối, hơi dùng lực, đem cả người ôm vào trong ngực. Vẻ mặt ôn nhu, giống như đối đãi trân bảo hiếm có.
“Bệ hạ. . . . . .” Lưu Kỳ mới vừa kêu một tiếng, lại nhìn Dung Thành hơi nhíu mày, lập tức tự động im bặt.
Hoàn Ân giật mình, cũng không tỉnh lại, quay đầu đi chỗ khác tiếp tục ngủ. Tóc dài buộc lên lướt qua cánh tay Dung Thành buông ở bên ngoài, theo bước đi của Dung Thành chập chờn sinh tư.
Mắt thấy Dung Thành ôm Hoàn Ân từ từ đi vào trong bóng đêm, Lưu Kỳ thấy vậy đều có chút ngây người. Cho đến khi Dung Thành dừng lại, quay đầu lại thản nhiên nói: “Sững sờ làm gì?” Mới vội vàng theo sau.
Dung Thành nhẹ nhàng đem Hoàn Ân đặt ở trên giường, đỡ lấy thay y phục cho y, giải khai bó buộc tóc.
Hoàn Ân tựa hồ có chút tỉnh táo lại, nửa mở hai mắt, sương mù hơi nước dày trong mắt, lông mi dài nhỏ mang theo ẩm ướt khẽ lay động, quyến rũ làm người ta trìu mến. Bởi vì uống rượu say, da thịt vốn trắng nõn cũng hiện ra phấn hồng, đôi môi màu đỏ khẽ nhếch hơi thở, câu dẫn người đến cực điểm.
Chưa từng nghĩ đến Hoàn Ân lại có một mặt như vậy, Dung Thành chỉ cảm thấy dục hỏa thoáng cái liền vọt tới hạ thể, hận không thể tách ra hai chân của y tiến quân thần tốc.
Ai ngờ Hoàn Ân đầu nghiêng một cái lại ngủ, hô hấp kéo dài tỏ rõ y hiển nhiên căn bản không có tỉnh.
Ngày mai còn phải tế thiên giỗ tổ, tiểu tử này có biết hay không!
Dung Thành đầy bụng tà hỏa không thể làm gì khác hơn là trút giận lên người hạ nhân, giọng nói có chút bất thiện: “Lưu Kỳ, canh giải rượu đâu?”
Cũng may Lưu Kỳ vừa nhìn thấy Hoàn Ân say, đã sớm báo cho Thái Y Viện chuẩn bị canh giải rượu, vội vàng gọi cung nữ bưng đến.
“Các ngươi đều đi xuống đi.”
Dung Thành bưng lấy bát sứ, uống một ngụm canh giải rượu, cúi người xuống, miệng đối miệng đút cho Hoàn Ân.
Trong miệng còn mang theo dư hương của rượu, Dung Thành hôn lên quả thực không nỡ rời đi. Ấm áp, ướt át, cái lưỡi cũng không giống lúc thanh tỉnh trốn đông núp tây như vậy, mà là mặc hắn cuốn mút vào, đem mật tân trong miệng đều nuốt vào bụng.
“Ừm. . . . . .” Hoàn Ân cúi đầu rên rỉ một tiếng.
|
Chương 43: Tâm chiết.
Một tiếng than nhẹ này mang theo mềm nhu của chút men say, giống như lửa cháy thêm dầu, Dung Thành kềm nén không được, cũng chẳng quan tâm ngày mai còn muốn tế thiên giỗ tổ, thuận theo khóe môi hôn đến xương quai xanh, tiếp theo trượt đến bộ ngực đã hiện ra nhàn nhạt màu hồng.
Dung Thành đang hôn đến đầu nhập, vô ý phát giác người phía dưới không phản ứng chút nào. Ngẩng đầu nhìn lên, Hoàn Ân thế nhưng lại ngủ tiếp!
Thì ra cả nửa buổi y vẫn không hề tỉnh!
Không gọi tỉnh y, Dung Thành cũng không làm tiếp, hắn cũng không có ưa thích gian thi. Nhưng mắt thấy người này vẻ mặt ngủ đến ngọt ngào, bất tỉnh nhân sự, còn say rượu, cộng thêm sáng mai còn phải dậy sớm, Dung Thành lại do dự.
Nếu không liền để cho y ngủ? Nhưng nửa người dưới đang tinh thần bừng bừng thì làm sao? Hắn một hoàng đế, muốn cái gì mà không có, thật đúng là không có nghẹn hỏa quá như thế.
Ha. . . . . .
Ngồi ở bên giường đưa mắt nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Hoàn Ân một hồi lâu, Dung Thành thất bại thở ra.
Bất kể như thế nào, thuốc cũng phải uy xong đi?
Dung Thành tức giận bưng canh giải rượu, miệng đối miệng uy cho người trên giường.
Ngày thứ hai, Hoàn Ân bị một trận tiếng tất tất tác tác làm tỉnh lại.
Mơ mơ màng màng mở mắt, trước giường một người mặc minh hoàng đang đứng, chung quanh vây lấy mấy cung nữ, tựa hồ đang hầu hạ thay quần áo.
A. . . . . . Đúng rồi. . . . . . Hôm nay là mùng một tháng giêng, phải tế thiên giỗ tổ, y làm quốc sứ thần, cũng phải tham gia . Nhưng . . . . . . Đầu đau quá. . . . . . Không muốn dậy. . . . . . Sớm biết ngày hôm qua sẽ không uống nhiều rượu như vậy, nhức đầu khó chịu.
Dung Thành đang chỉnh lại cổ áo, lấy gương đồng phản quang thấy Hoàn Ân đang híp mắt lắc đầu, vừa bực mình vừa buồn cười: “Tỉnh rồi à? Nhức đầu sao?”
“Ân. . . . . .”
“Ai bảo ngươi ngày hôm qua uống nhiều rượu như vậy? Định làm người ngàn chén không say à?”
“Ngô. . . . . .”
Mắt thấy người nhắm mắt lại nhanh ngủ đi, Dung Thành hai bước đến gần, một phen vén chăn lên: “Tốt lắm, mau dậy đi chỉnh y quan, thời gian không nhiều lắm.”
Hoàn Ân vừa ô ô lắc đầu vừa túm lấy chăn trốn bên trong, một bên cung nữ nhìn cười khanh khách.
Dung Thành mỗi ngày phải dậy sớm vào triều, lúc đi Hoàn Ân còn chưa tỉnh, vì vậy rất ít thấy y rời giường. Mà năm ngày nghỉ ngơi trước, bình thường có ôm Hoàn Ân đến nửa đêm, ngày thứ hai cũng sẽ không đi náo hắn. Lúc này gặp bộ dạng nửa ngủ nửa tỉnh khả ái như thế, hô to hối hận, hẳn là mỗi sáng sớm đều tới hành hạ y một phen.
Dung Thành bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi ở mép giường, kiên quyết lôi người trong chăn ra, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn.
“Ân. . . . . . Ngô. . . . . .”
Dưỡng khí càng ngày càng ít, Hoàn Ân bị hôn đến mức không có biện pháp, rất nhanh tỉnh táo lại, thật dễ dàng giãy giụa, thấy cung nữ thái giám cả phòng đều là một bộ “Xin làm như ta không tồn tại, ta là cây cột đá”, mặt lập tức đỏ.
“Ngươi. . . . . .”
“Ngươi không dậy nổi, trẫm cũng không còn biện pháp.”
Dung Thành đắc ý nhìn bộ dạng xấu hổ và giận dữ của Hoàn Ân, cuối cùng cũng cảm thấy xuất ra được một ngụm ác khí tối hôm qua đến mức chà xát hỏa.
***
Hàn phong lãnh liệt, cỗ khí lạnh này nhanh chóng xuyên vào trong xương. Hoàn Ân tay co lại trong ống tay áo. Dung Thành sáng nay cho thêm đệm vào trong quần áo của y, nhưng thân thể của y không tốt, trời sinh sợ hàn, lúc này vẫn đông lạnh đến run run.
Dung Thành đang đứng ở trên thiên thai chiếu ti bạch đọc lời ca tụng, vừa dài vừa khó hiểu, Hoàn Ân nghe không có gì vui, nhưng bởi vì rét lạnh, lại thanh tĩnh không được.
Thiên đàn ở trên gò núi bắc bộ hoàng thành, chung quanh đều là thanh thông tùng bách xanh miết, gió núi phần phật thổi làm tiếng thông reo từng trận, bốn phía cờ xí vang vang hưởng ứng. Ngày mùa đông dương quang chiếu khắp, nhưng sáng choang không có một chút nhiệt độ, khí thở ra cũng là từng đoàn từng đoàn hơi nước.
Thiên đàn gọn gàng tinh xảo, phía ngoài có một vòng hồi âm vách tường. Dung Thành phía trên đọc lời chúc mừng, cũng không dụng lực nhiều, thanh âm lại khá lớn, cả triều văn võ bá quan quỳ xuống cũng nghe được nhất thanh nhị sở.
Đụng vào phiến đá cứng rắn chịu không được, Hoàn Ân hơi hoạt động một chút, ngẩng đầu nhìn người trên đàn.
Y không phải không thừa nhận. . . . . . Người nọ thật rất có khí thế hoàng đế. . . . .
Văn võ bá quan quỳ xuống đông nghịt mấy trăm người, có tráng quan đang đứng lại chỉ một ít người trên đàn, trên cao nhìn xuống, khí thế phi phàm. Lãnh phong xẹt qua áo choàng minh hoàng của hắn, thân hình thanh âm nhưng không có chút nào ba động, tiếp tục thẳng đứng, xinh đẹp như tùng bách. Thanh âm leng keng có lực, thật giống như đao kiếm đánh nhau, kim khí chi kêu.
Nơi xa mây từ từ đưa tới gần, ngăn trở nửa đoạn dương quang không có độ ấm, nhưng lại giữ một tia chiếu vào trên thân người kia. Bóng ma bao phủ tại trên đầu, Hoàn Ân cơ hồ sinh ra ảo giác, thật giống như người này, thật sự là quân vương của y, là thiên tử y quỳ bái.
Người nọ bình thường đều là cà lơ phất phơ, ngay cả phê tấu chương cũng lười biếng, để cho y viết thay, còn có thời điểm tương đối anh tuấn, làm lòng người tin phục.
Có khi lười biếng, có khi nghiêm túc, có khi bá đạo, có khi ôn nhu, có khi bén nhọn, có khi mặt dày. Rốt cuộc người nào, mới thật là hắn?. . . . . .Có lẽ, từng cái đều thật là hắn.
Hoàn Ân mặt bỗng nhiên có chút nóng rần lên, vội vàng cúi đầu. Mình sao lại sinh ra ý nghĩ như vậy?
“Tay sao lại lạnh như thế?”
“A? . . . . . .”
Hoàn Ân phục hồi tinh thần lại, Tế Tự tựa hồ đã kết thúc. Mới vừa bước vào cửa Trường Nhạc cung, Dung Thành liền cầm tay của y, vừa sờ liền nhíu mày.
“Không phải là tăng thêm đệm cho ngươi sao, như thế nào còn lạnh?” Hắn cũng là muốn đưa cho y phủng noãn thủ đại, bố đại phùng, bên trong đút chút ít thục thán, nhưng loại trường hợp chính thức này thật sự không thích hợp.
“A. . . . . . Thần có chút thể chất hư hàn, từ nhỏ đã như vậy.”
“Không hảo hảo điều dưỡng qua sao?”
Dung Thành vừa nói, vừa đem bàn tay lạnh như băng kia nâng đến miệng thổi.
“Gọi thái y viện nấu canh gừng, tránh cho bị lạnh.”
“Ân. . . . . .”
Thấy Hoàn Ân né tránh chính là không nhìn ánh mắt của hắn, Dung Thành kỳ quái: “Ngươi hôm nay là xảy ra chuyện gì? Trở lại liền một bộ dáng không yên lòng như vậy?”
Lúc nói, hai người đã đi vào tẩm điện, Dung Thành ngồi ở trên giường, đem Hoàn Ân ôm vào trong ngực, không ngừng chà xát tay của y.
Hoàn Ân muốn giãy giụa lại không dám dùng sức quá lớn, chính là tâm tình phức tạp nhìn sàn nhà.
“Nhớ nhà sao?”
“. . . . . . Ân.” Mình mấy ngày gần đây tâm tình vẫn suy sụp, nhớ nhà cũng là một trong những nguyên nhân. Thuận tiện cũng sợ người này hỏi tới nên Hoàn Ân liền đáp cho có lệ.
“Tối hôm qua cũng thấy rầu rĩ không vui. Như vậy đi, tối nay trẫm dẫn ngươi xuất cung ngắm phố xá, như thế nào?”
“A? . . . . . .” Hoàn Ân cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Dung Thành một cái.
|