Nhất Thế Khuynh Tình
|
|
Chương 49: Muốn ngừng mà không được.
Hoàn Ân bị bức đến không có biện pháp, chỉ đành phải chậm rãi mở miệng. Chữ “Thành” còn không có đọc xong, phía sau liền chợt bị xỏ xuyên qua, trước mắt y tối sầm, thiếu chút nữa không chịu nổi ngất đi.
“Lại kêu một tiếng.”
“. . . . . . Dung . . . . . Dung Thành . . . . . A a a! . . . . . .”
Tính khí cực nóng cắm thẳng vào chỗ sâu nhất, nóng đến y cơ hồ muốn ngất đi. Kế tiếp lại hung mãnh xỏ xuyên không biết mệt mỏi, càng làm cho đầu y bất tỉnh não trướng, ngay cả miệng cũng không khép được. Ý thức hoàn toàn rời xa, chỉ còn dục vọng trắng đục quay cuồng trong đầu, cùng rên rỉ ham muốn không thể khống chế.
Lưng bị điên cuồng mút vào, nhũ tiêm bị lộng không biết nặng nhẹ, ngọc hành cũng rơi vào tàn khốc hành hạ kéo dài không ngừng. Người này ôn tình hơn mấy tháng, hình như lại khôi phục diện mục thật sự.
“Bệ hạ. . . . . . Bệ hạ. . . . . . Cầu người chậm. . . . . . Chậm một chút. . . . . . A! . . . . . .”
Tiếng khàn khàn uy nghiêm vang lên: “Trẫm bảo ngươi gọi trẫm là gì?”
“. . . . . . Dung . . . . . . Dung Thành . . . . A! . . . . . . Cầu người chậm một chút. . . . . . Ta không được. . . . . . A a a!”
Cảm thấy thẹn cầu xin tha thứ, đổi lấy chính là kịch liệt trừu sáp, Hoàn Ân hoàn toàn theo không kịp tiết tấu, gục ở trên đệm ngay cả rên rỉ đều nhanh muốn vô lực. Khó khăn lắm mới kéo người nọ đi ra một lần, dịch thể nóng hổi toàn bộ xuất tại trong thân thể, nóng đến cả người y cơ hồ ngăn không được phát run, bên đùi đều co rút.
Người nọ nằm ở trên lưng y, ngón tay xuyên qua khe hở đặt ở trên lưng y, thở gấp hôn gò má của y.
“Ngươi quả thực là độc dược. Làm cho trẫm nghiện, làm cho trẫm muốn ngừng mà không được.”
“Ta. . . . . . Ta không có. . . . . .”
“Không giây phút nào không muốn ôm ngươi, làm ngươi khóc, làm ngươi rên rỉ, làm ngươi ở trong lồng ngực trẫm trằn trọc cầu xin tha thứ.”
“Ô. . . . . .” Bộ vị mới phát tiết qua của người nọ lại từ từ cứng rắn, Hoàn Ân sợ đến muốn chạy trốn, lại bị bàn tay người nọ chế trụ ở phía sau động cũng không thể động.
“Phải ở bên cạnh trẫm, phải ở trong ngực trẫm, ân?”
“Không! . . . . . . Bệ hạ không nên! . . . . . .”
Hoàn Ân thét chói tai, bị Dung Thành ôm lấy, bắt y quay lại đối mặt với hắn, nhắm ngay tính khí dâng trào hung hăng ngồi xuống.
“Ô! . . . . . .”
Hoàn Ân hét lên một tiếng, trong dũng đạo vốn đầy trọc dịch cũng bị đẩy đi ra, ven theo bắp đùi chảy ra bên ngoài, dâm mỹ tới cực điểm.
“Ô. . . . . . Không nên nữa. . . . . . Cầu ngươi. . . . . .”
Dung Thành thắt lưng một bên dùng lực, một bên mút lấy nhũ tiêm sưng đỏ của người trong lòng, đem tính khí của Hoàn Ân nắm ở trong tay ma sát. Ba chỗ đều bị kích thích điên cuồng, trước mắt Hoàn Ân một mảnh huyết vụ, cũng nói không ra lời, chỉ có thể mở miệng rên rỉ.
Trừu sáp lặp đi lặp lại, xỏ xuyên qua, đỉnh lộng, trận hành hạ không biết mệt mỏi này kéo dài suốt hai canh giờ.
Hoàn Ân một chút khí lực cũng không có, mặc cho nam nhân đem y mở thành các loại tư thế không biết mệt mỏi tiến vào. Cuối cùng nghe được chính là tiếng thở trầm trọng của nam nhân, sau đó trong cơ thể như bị phỏng, ngất đi.
Một đầu tóc đen rơi lả tả trên giường, giống như tơ lụa màu đen trải rộng ra. Một thân da thịt trắng noãn hiện lên đầy dấu hôn hồng tím, mỹ đến kinh tâm động phách.
Dung Thành ôm lấy Hoàn Ân đến cách vách ôn tuyền tắm rửa, thấy bí xử của Hoàn Ân hợp cũng không khép được, dịch bạch trọc một tia một tia chảy ra bên ngoài, nghĩ đến đó là chứng cớ đoạt lấy mà hắn lưu lại, nghĩ đến người này chỉ trằn trọc ở dưới người mình, thiếu chút nữa cầm giữ không được lại tới một lần.
Dung Thành biết, mình đã sớm điên rồi.
Đúng, hắn mới đầu chỉ là muốn thượng thân thể này của y. Thậm chí ngay cả thân thể cũng không tính, chỉ thượng nơi phía sau nhanh chặt của y. Cùng bất luận kẻ khác đều không thể đạt được khoái cảm kia.
Nhưng sau lại không biết bắt đầu từ lúc nào, giống như một loại kỳ dị mê thượng y. Bởi vì y kiên trinh bất khuất? Vì cố quốc của y nhẫn nhục, thậm chí buông tha cho tự tôn để van cầu hắn? Lạnh nhạt ôn nhuận lúc y khảy đàn tập viết? Tài hoa lấp lánh lúc nói tới chính sự? Hay là bởi vì lúc vui vẻ y khẽ mỉm cười? Lúc bị buộc đến chịu không được chảy ra nước mắt trong suốt?
Hắn không thể nói rõ.
Từ nhỏ đến lớn, hắn từng có vô số trận tình sự. Không có một trận nào để cho hắn đầu nhập giống như hôm nay, làm cho hắn điên như vậy. Trừ khoái cảm của thân thể, còn có một tầng khác. Nghĩ đến người thanh tú ôn nhuận này, thuộc về một mình hắn, ở trong lòng ngực của hắn mặc hắn giày xéo, hắn liền hận không thể đem y thao chết. Để cho y vĩnh viễn cũng không cần tỉnh táo lại, cũng không có chỗ để đi, ai cũng không cho nhìn, chỉ ở trong lồng ngực của hắn, chỉ bị hắn ôm.
Trước kia nhìn sách sử, thấy bác sủng phi nhất tiếu, phong hỏa hí chư hầu, thậm chí còn có hoàng đế ba mươi năm không thượng triều, cảm thấy thật là buồn cười. Hiện tại ngược lại có chút hiểu.
Mê đắm một người mê đến nước này, đích xác là chuyện điên cuồng gì cũng làm được.
Hắn càng ngày càng không muốn thả y đi.
Không đáp ứng hắn, không sao. Hắn có biện pháp để cho y đáp ứng. Cho dù không đáp ứng, cũng phải ở bên cạnh hắn!
* * *
Hôm nay bệ hạ tâm tình hiển nhiên rất tốt.
Từ khi lộ mặt liền mang theo nụ cười như có như không, thần thanh khí sảng, người nào đi tới nói chuyện cũng sẽ đáp lại hai câu, có thể nói là lần hòa ái đầu tiên.
Lúc vây săn, đi trước làm gương bắn một con nai, sau đó liền bảo mọi người không nên bởi vì ở trước mặt hoàng đế mà rụt rè. Mấy quý tộc trẻ tuổi, không hiểu quy củ giục ngựa chạy đến phía trước, bắn thỏ, Dung Thành lại dẫn đầu trầm trồ khen ngợi, lúc này mọi người mới yên lòng, thì ra là hôm nay bệ hạ nói câu kia “Ý tứ ý tứ” Không phải là coi như xong.
“Bệ hạ.”
Tùy Nghị cưỡi ngựa nhích tới gần, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Chuyện gì.”
Tùy Nghị tung mình xuống ngựa, quỳ gối trước mặt Dung Thành, đem một quyển giấy nâng ở trên tay. “Lần trước bệ hạ mệnh thần điều tra Túy Tiên Vọng Nguyệt lâu, đã có kết quả.”
Dung Thành nhận lấy cuộn giấy mở ra nhìn một chút, khép lại ném trở về cho hắn. “Đứng lên đi, tiếp tục theo dõi. Quay về thưởng cho ngươi.”
“Tạ ơn bệ hạ.”
Túy Tiên Vọng Nguyệt lâu kia nguyên lai là một Hồ thương nhân của Yến tộc tới Trung Nguyên mở tửu lâu bán rượu. Rượu Trung Nguyên tinh khiết và thơm ôn hòa, tái ngoại rượu càng cay thơm nồng đậm hơn, ở Trung Nguyên tương đối có thị trường, thường xuyên qua lại, tửu lâu này liền làm lớn, thành một nơi thương nhân người Hồ đặt chân ở Ung Kinh. Từ tửu lâu lão bản nương nói, mùng hai bọn họ gặp phải người Hồ kia, chính là tới Tuyên Hướng du học. Dung Thành hiển nhiên không tin, một du học sinh, có khả năng mặc lông chồn?
Dung Thành cười lạnh hai tiếng, đang muốn đánh ngựa đến phía trước, bỗng nhiên Tùy Nghị lại lên tới, hạ giọng nói: “Bệ hạ. . . . . . Hành cung bên kia báo lại, vị kia đã tỉnh. . . . . .”
|
Chương 50: Thân mật.
Hoàn Ân tỉnh dậy, nhưng cũng không muốn mở mắt.
Y mơ hồ cảm thấy, tất cả thật giống như đều rời khỏi quỹ đạo, phát triển tới phương hướng không ngờ.
Lúc hai người cải trang vi hành đêm đó y đã phát hiện, Dung Thành như là cố ý khiến cho mình niềm vui, y không phải không cảm giác được. Chẳng qua là càng nghĩ càng cảm thấy sợ: hắn tại sao muốn mình vui? . . . . . . Đáp án kia. . . . . . Y không dám nghĩ.
Ngày hôm qua ở trên xe ngựa, người kia hỏi y, có muốn thử bên cạnh hắn một chút hay không, trong lòng y lúc ấy liền “bộp!” một cái. Y cho là, y phải về nước, đây là sự thật hai người ngầm cam chịu hiểu lẫn nhau. Một là chất tử, còn bị bức ở trên giường thư phục dưới thân người khác, sao lại có thể nguyện ý lưu lại.
Y cho là, y nói rõ, bởi vì cự tuyệt hắn, cũng không thấy hắn tức giận. Nhưng tối hôm qua ở trong tình sự, người nọ lại còn nói. . . . . . Ở lại bên cạnh hắn, ở lại trong ngực của hắn.
Đây là ý tứ gì, y không phải không biết.
Sự thật cuối cùng cũng chỉ hướng đáp án y sợ nhất.
Y thật không biết, nên đối mặt như thế nào.
Y chưa từng luyến ái qua, huống chi, đối tượng là người từng cường bạo y. Không khí của hai người hiện tại tương đối hài hòa, nhưng không có nghĩa là y quên mất đoạn sự thật này. Bị lăng nhục như vậy, y vẫn không thể tha thứ, làm sao có thể hoàn toàn xem như chưa từng phát sinh qua.
Nếu như người nọ hướng y cầu ái, y vẫn cự tuyệt. . . . . . Người nọ. . . . . . Có thể nổi trận lôi đình hay không, lại khôi phục diện mục thật sự? Có thể, nhốt y không để cho y trở về nước hay không . . . . . . ?
Hoàn Ân trong đầu đầy suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng không lạc quan. Cả người đau nhức không chịu nổi, vốn định nhắm mắt ngủ tiếp thu hồi cảm giác, kết quả nhắm mắt lại không thể ngủ tiếp nữa, trong bụng lo lắng, không khỏi thở dài khe khẽ.
“Vừa sáng sớm than thở cái gì?”
Hoàn Ân cả kinh, trợn to hai mắt, Dung Thành đang ngồi ở bên giường nhìn y, áo choàng trên người vẫn chưa cởi xuống.
“Bệ hạ? . . . . . .”
Canh giờ gì rồi? Sao hắn đi săn lại trở lại nhanh như vậy?
Dung Thành như là biết trong lòng y đang suy nghĩ gì, nói: “Nghe nói ngươi đã tỉnh, trẫm liền hồi cung.”
“. . . . . .”
Hoàn Ân không biết nên nói gì, dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Hô hấp ấm áp kề sát vào, tiếng người nọ đè thấp thanh âm truyền đến: “Thân thể. . . . . . Còn đau không?”
Dĩ nhiên là đau, chẳng qua lời này vừa nói ra khỏi miệng, giống như đang làm nũng, thế là Hoàn Ân không thể làm gì khác hơn là lại yên lặng.
“Sao vậy? Giận trẫm?”
Người trên giường nhẹ nhàng lắc đầu.
“Còn muốn ngủ không?” Nhìn vành tai trơn bóng của Hoàn Ân, không nhịn được nhẹ nhàng cắn một cái.
“Ngô. . . . . . Không được.” Người này một mực bên giường quấy rầy, bảo y làm sao ngủ.
Dung Thành cởi áo choàng xuống ném qua một bên, hai tay xuyên qua xương sườn phía sưới của y đỡ y ngồi dậy. Phía sau thật sự có chút đau, Hoàn Ân không khỏi nhẹ nhàng cau mày.
“Hôm nay cũng đừng có đi ra ngoài, ở trong cung nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ân. . . . . . Thần nơi này không có chuyện gì, bệ hạ vẫn là đi vây săn đi.” Hắn luôn ở bên cạnh, Hoàn Ân cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.
“Nếu đã trở lại thì không đi nữa. Sau này không nên thần a thần, ngươi ở trước mặt trẫm cứ xưng ‘ta’ là được.” Y không phải là chất tử Nguyệt tộc. Y chính là người yêu của hắn.
“Bệ hạ. . . . . . Này không hợp lễ. . . . .”
“Chuyện này là trẫm định đoạt hay ngươi định đoạt?”
“Hiển nhiên là bệ hạ. . . . . .”
Dung Thành cầm qua trung y ở một bên vờ như sẽ phải thay Hoàn Ân mặc vào, Hoàn Ân cả kinh, nói: “Bệ hạ. . . . . . để thần tự mình . . . . . .”
Dung Thành cũng không để ý đến y, nâng lên cổ tay của y, đem tay áo từ cổ tay chụp vào, lại đem đai lưng kim ngọc ở một bên thay y đeo vào. Lúc Hoàn Ân phủ bạch y đai lưng trắng giống như trích tiên, mặc áo choàng đồ trắng hoa văn bạc, cài lên đai lưng ngọc, lại biến thành khí chất vương công quý tộc. Bất kể là loại nào, hắn cũng rất thích.
Dung Thành kéo y đứng lên, vây lấy y vòng vo hai lần, cảm giác mình làm cũng không tệ lắm. Lại kéo y ngồi ở trước gương đồng, cầm lên lược gỗ hoàng dương.
“Bệ hạ! . . . . . .” Người này hôm nay là muốn. . . . . .
“Ngồi yên đừng động.” Dung Thành nhíu lông mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt Hoàn Ân như có điều suy nghĩ.
“Ân, không thể kẻ lông mày, buộc tóc cũng coi như được đi.”
Nói xong, Dung Thành liền nâng đầu y xoay qua chỗ khác, nhẹ nhàng chải xuống đầu tóc đen của Hoàn Ân, từng chút từng chút, từng sợi từng sợi nắm ở trong tay. Thái độ tiểu tâm dực dực, thật giống như trên tay cầm chính là đồ sứ vừa đụng liền vỡ.
“Ngươi trời sinh đầu tóc liền tốt như thế sao?”
“. . . . . . Trước kia thái y trong cung nói, dùng tạo giác gội đầu tóc sẽ trở nên rất tốt. . . . . . Ta từ nhỏ hay gội tạo giác, đại khái là nguyên nhân này đi. . . . . .”
Dung Thành nhẹ nhàng để sát vào ngửi một chút, thấm vào ruột gan, mang theo mùi thơm ngát đặc thù của Hoàn Ân. “Vậy mùi hương trên người thì sao? Lại là bởi vì cái gì?”
“. . . . . . Điều này sao có thể. . . . . . Trên người của ta nào có mùi thơm gì?”
“Trên người có mùi hương có gì không thừa nhận? Hôm nay chải kiểu gì? Dùng trâm gài buộc tóc được không?”
Hoàn Ân từ trong gương thấy Dung Thành cầm lược bộ dạng kia rõ ràng không thuần thục, cuối cùng cũng không nhịn được nói: “. . . . . . Bệ hạ, vẫn là để cho Lưu công công. . . . . .” Thấy người kia nhanh chóng nhăn lại lông mày, không thể làm gì khác hơn là thở dài, đổi lời nói: “Bệ hạ, dùng trâm gài tóc là được rồi.”
Dung Thành nhìn Hoàn Ân trong gương, ước chừng là bởi vì chính mình chải tóc, cảm thấy đặc biệt xinh đẹp. Nghĩ đến hắn là thật mê y đến không thể tự thoát ra được, cảm thấy y thả tóc điềm tĩnh ôn nhuận như vậy, tóc dài buộc cao cao lên lại anh khí bức người, tóm lại nhìn sao cũng làm cho người thưởng tâm duyệt mục (cảnh đẹp ý vui).
Hoàn Ân từ trong gương đồng thấy Dung Thành nhìn mình chăm chú, thật sự cảm thấy ánh mắt kia nặng không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nhìn ngón tay của mình.
“Trước kia có ai từng nói ngươi rất đẹp hay không?” Dung Thành đột nhiên hỏi
“. . . . . . Đẹp là hình dung nữ tử a. . . . . .”
“Có hay không? . . . . . .”
“Không có. . . . . .” Người nào lại hình dung một nam tử “đẹp” chứ? Nguyệt tộc thượng võ, không thích chính là âm nhu.
“Vậy thì tốt quá.” Dung Thành không nhịn được cao hứng, thật giống như thoáng cái ít đi rất nhiều tình địch.
Hoàn Ân không hiểu rõ ngẩng lên đầu, hai tròng mắt đen nhánh mở to giống như là động sâu không đáy đem Dung Thành hút vào, Dung Thành khống chế không được nâng cằm Hoàn Ân lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống.
“Dùng bữa đi, hôm nay có kinh hỉ cho ngươi.”
|
Chương 51: Tài hoa.
Hoàn Ân bị Dung Thành kéo, tay nắm bàn tay y, bị dẫn tới tiền thính. Trên bàn tròn lớn để rất nhiều món ăn, rau sam, tề thái, dương xỉ, Hoàn Ân lập tức trừng lớn mắt.
“. . . . . . Những thứ này đều là. . . . . .”
Những rau dại này đều sinh trưởng ở dã ngoại. Ở Nguyệt tộc, khí hậu lạnh khủng khiếp khó nông canh, rau dại là chuyện thường như cơm bữa, tự nhiên cũng là món ăn Hoàn Ân thích ăn nhất. Tuyên Hướng là đại quốc nông nghiệp, rau dưa chủng loại phong phú, ăn rau dại chỉ là thỉnh thoảng khai mở nhãn giới, dĩ nhiên càng sẽ không trình đến trước mặt hoàng đế bệ hạ.
“Thích không?”
Hoàn Ân cầm lên chiếc đũa ăn một ngụm, thậm chí ngay cả phương thức chế biến thức ăn gia vị cùng mùi vị giống quê nhà như đúc. Y có chút kinh ngạc ngẩng đầu: “Bệ hạ. . . . . .”
“Đây là món ăn trẫm sai người từ Nguyệt tộc khoái mã chở tới đây, đầu bếp cũng là từ Nguyệt tộc tìm đến. Thích không?”
Hoàn Ân nhìn khuôn mặt Dung Thành có chút đắc ý, nhất thời cũng không biết nói gì.
Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai. (*)
Hiện tại Dung Thành làm chuyện này, cùng câu thơ miêu tả hôn quân, có gì bất đồng?
Hoàn Ân để đũa xuống: “Tạ ơn bệ hạ. . . . . . Ta rất thích. . . . . . Nhưng xin bệ hạ sau này không nên tốn sức lực lớn như vậy. . . . . .” Không nên tốn sức lực lớn khiến y vui? Y nói không nên lời.
“Thích thì ngồi xuống ăn đi.”
Dung Thành vén bào tử ngồi ở trên ghế, sau đó hai cánh tay mở ra, thuận tay kéo Hoàn Ân ngồi ở trên đùi mình.
“Bệ hạ! . . . . . .”
Hoàn Ân sợ hãi kêu một tiếng, lập tức đỏ mặt vùng vẫy. Người này gần đây sao lại càng được một tấc tiến một thước như vậy, chung quanh có nhiều cung nữ nhìn như thế, người này không biết xấu hổ mà.
“Ngươi xấu hổ cái gì, người nào không biết ngươi là người của trẫm, ân?” Nói xong liền hướng trên mặt Hoàn Ân hôn một cái.
Khóe mắt dư quang nghiêng mắt nhìn đã có cung nữ cúi đầu che miệng cười, Hoàn Ân chỉ cảm thấy nhiệt khí hướng đỉnh đầu: Người này quả thực miệng không che đậy tới cực điểm. . . . . . cái gì gọi là “Người của hắn?”
“Được rồi được rồi, dùng bữa đi, nếu không món ăn sẽ nguội mất.” Dung Thành vừa nói, vừa thay y lấy chén súp đặt ở trước mặt. Dã sơn tham đôn ô kê, vừa nhìn chính là đại bổ.
Hoàn Ân bất đắc dĩ, cái miệng nhỏ nhỏ uống, để chén xuống nhìn sang đã thấy trong bát khác bên cạnh đã đầy đủ món ăn.
“. . . . . . Ngươi không ăn sao? . . . . . .”
“A, ngươi còn quan tâm trẫm sao, nghe được câu này trẫm liền no rồi.”
“. . . . . .” Hoàn Ân cảm giác mình không nên nói nữa, vùi đầu ăn cơm không nói thêm lời nào.
Lưu Kỳ mắt nhìn thẳng đứng ở bên cạnh bàn, không nhịn được cảm thấy có chút nóng. Không biết là nghe lời này ngượng, hay là đơn thuần chỉ là nóng. Hành cung xưa nay chưa từng có đặt ba bồn đại hỏa, nghe nói là bởi vì vị kia thể hư sợ lạnh.
Mỗi ngày nhìn nhị vị này như thế, Lưu Kỳ dần dần cảm thấy có chút kinh hãi.
Dung Thành sủng ái Hoàn Ân hiển nhiên đã vượt quá hạn độ. Ít nhất, hắn nhìn Dung Thành lớn lên, hơn hai mươi năm nay, Dung Thành chưa từng để ý người nào như thế. Miễn cưỡng mà nói, năm đó còn chưa lộ ra thân phận hoàng đế, theo đuổi Lộng Ngọc đại khái có thể bằng một nửa nhiệt tình hiện tại. Sau tới thần xui quỷ khiến bắt lên giường, cuối cùng là kết cục gì? Nếu như nhiệt tình bây giờ đối với Hoàn Ân là bởi vì còn chưa truy đến tay, vậy một ngày tới tay, có phải cũng như Lộng Ngọc hay không, chính là “Tử kỳ” của Hoàn Ân?”
Ngoài ra, còn lại là không dám nghĩ.
Dung Thành thật sự yêu Hoàn Ân.
Trong muôn hoa, bệ hạ cuối cùng cũng đá trúng thiết bản muốn thu tâm.
Nhưng chỉ là “Yêu”, có thể có dạng như thế nào? Đừng nói Hoàn Ân không chấp nhận, thái hậu có thể đồng ý sao? Nhất bang hoàng thân quốc thích ăn no không có chuyện làm có thể đồng ý sao? Tuy nói bệ hạ cửu ngũ chí tôn, tọa ủng thiên hạ, nhưng không phải là chuyện gì cũng có thể làm. Quyền lực ngăn được, lợi ích quốc gia, cái gì cũng có thể trở thành trở ngại của hoàng đế. Chuyện như vậy ví dụ trong lịch sử chỗ nào cũng có.
Bệ hạ a bệ hạ, bước kế tiếp, người tính toán làm sao đây?
Dùng xong bữa cơm triệt hạ cái bàn tròn, Hoàn Ân thật sự tưởng niệm thảo nguyên bát ngát ngày hôm qua ở trên ngựa nhìn thấy, hỏi Dung Thành có thể nhìn lại một lần hay không. Dung Thành trầm ngâm một hồi lâu đồng ý, nhưng chỉ có thể ngồi xe ngựa, bởi vì phía sau của Hoàn Ân chịu không được xóc nảy.
Dung Thành sợ Hoàn Ân ngồi ở trong xe ngựa phạm vi nhìn không tốt, dứt khoát đem xa phu đuổi đi, tự mình làm xa phu, để cho Hoàn Ân ngồi ở bên cạnh. Trước khi đi, lại đem cổ áo lông hồ của người bên cạnh kéo lên, che lấy cổ.
“Giá!”
Tùy Nghị dẫn tinh vệ đi theo phía sau, xe ngựa một đường từ hành cung lên đường, thẳng đến bãi săn thảo nguyên.
Cảnh sắc thảo nguyên bao la hùng vĩ như ngày hôm qua, Hoàn Ân thật sâu hô hấp không khí mát mẻ mà mới mẻ, cơ hồ có thể quên tất cả phiền não của thế tục. Chẳng trách trong lịch sử rất nhiều thi nhân hiền triết, đều nguyện ý ẩn cư thế ngoại.
Nơi xa xuất hiện một rừng cây, Dung Thành cản xe ngựa, đến rừng cây dọc theo dừng lại. Mình nhảy xuống xe trước, sau đó không nhìn Hoàn Ân cự tuyệt, ôm xuống xe, đi vào trong.
Mùa đông, vốn là vạn vật điêu linh. Nhưng trong rừng cây phần lớn là cây xanh bình thường, cành trụi lủi cùng lá xanh đan vào, cũng không thấy được tiêu điều. Có chút lá cây còn dính tuyết chưa tan, nhìn từ xa thê lãnh lại xinh đẹp. Đi vài bước xa, chỉ thấy một con sông nhỏ quanh co, tiếng nước chảy róc rách, trong thanh âm liền thấu một cỗ ý vị lạnh băng.
Hoàn Ân đến gần nhìn, nước này cũng không sâu, trong suốt thấy đáy, ngay cả đá cuội ở đáy sông cũng thấy nhất thanh nhị sở, sóng gợn dưới ánh mặt trời lăn tăn sáng bóng. Hoàn Ân không nhịn được đưa tay nghĩ chạm vào nước, lập tức đã bị Dung Thành bắt lại tay.
“Đừng đụng, rất lạnh.”
“. . . . . Chạm một chút. . . . . .”
Dung Thành làm sao chống đỡ được ánh mắt trong trẻo lại mang theo chút ít khẩn cầu của Hoàn Ân, bất đắc dĩ gật đầu: “Một chút thôi.”
Hoàn Ân ở bên bờ ngồi xổm xuống, cúi người, nhẹ nhàng vốc một chút ở trong tay. Cảm giác băng lạnh, giống như là nước tuyết vừa tan ở trên núi. Y không nhịn được nâng lên tiến tới bên cái miệng nhỏ nếm một ngụm, từ cổ họng vẫn lạnh đến trong dạ dày, nhưng mang theo chút vị ngọt, vừa mang theo chút ít mùi thơm của bùn đất, đúng là so với nước trong cung không cùng một tư vị.
Bạch y thắng tuyết, ôm trọn lấy cả người, tóc dài của Hoàn Ân hiện lên sáng bóng giống như tơ lụa, Dung Thành cơ hồ cho là tiên tử hóa tuyết. Nghĩ tới đây, trong lòng Dung Thành bỗng nhiên nảy lên một cỗ bối rối, tiến lên một bước bắt được cổ tay của y ngạnh sanh sanh tách đi ra, nước trong tay Hoàn Ân toàn bộ giội vào giữa sông, có chút còn ở tại trên áo bào của hai người.
Hoàn Ân không giải thích được nhìn về Dung Thành: “Xảy ra chuyện gì?”
Dung Thành có chút chột dạ quay đầu đi: “Không. . . . . . Không có gì.” Sau đó túm qua tay của y, nắm vào trong lòng bàn tay vuốt phẳng. ”Bảo ngươi không nên đụng, đông lạnh thành như vậy rồi này.”
Nào có chứ. . . . . . Hoàn Ân bất đắc dĩ, tùy ý Dung Thành kéo y, dọc theo sông xuống phía dưới đi tới. Một đường cành khô lá rụng, đạp xuống chi nha rung động, ánh mặt trời từ trong khe lá chiếu xuống, thật giống như không có ở nhân gian.
Hoàn Ân không nhịn được cảm thán: “Nếu có thể cả đời được sống ở nơi này thì tốt biết mấy. . . . .”
Lòng bàn tay bị cầm lập tức chặt chẽ, mang theo chút ấm áp, tiếng người nọ từ phía trước truyền đến: “Ngươi không phải là lấy thiên hạ vạn dân là nhiệm vụ của mình sao? Sao cũng có lúc lười biếng.”
“Người như ta, nào có tư cách lấy thiên hạ vạn dân là nhiệm vụ của mình. . . . . . Bệ hạ mới là người như vậy đi.”
Người phía trước đột nhiên dừng lại xoay người, khẩu khí mang theo chút ít bất mãn nhíu mày: “Ngươi bụng đầy tài hoa, chẳng lẽ không nghĩ thực dụng với dân, chứng kiến với thế?”
Hoàn Ân sửng sốt, rũ mắt một hồi lâu, nói: “Ta đây chỉ có chút ít kỹ xảo . . . . . Nào phải tài hoa gì. . . . .”
“Phụ hoàng ngươi không thích, ngươi ắt không thể tức vị, là thứ nhất. Mặc dù ngươi có thể tức vị, hoặc là bất kỳ đề nghị nào của ngươi, hoàng huynh ngươi cũng tiếp thu, tài hoa của ngươi, cũng giới hạn với lãnh thổ của Nguyệt tộc, đây là thứ hai. Trẫm nói rất đúng có phải không?”
“. . . . . .”
Cách nói của Dung Thành vừa chuẩn vừa nghiêm, Hoàn Ân muốn phản bác cũng không có biện pháp. Y có chút tài học ít ỏi, điểm này Thái Phó cũng khen ngợi qua. Mặc dù không tính là có thể an thiên hạ, ít nhất có thể an nhất phương dân chúng. Nhưng bây giờ xem ra, đúng là không có đất dụng võ . . . . . Hoàng huynh nếu thật mưu chính, y có thân phận gì, có thể khoa tay múa chân?
“Ngươi có nghĩ tới, ở bên cạnh trẫm, có thể phát huy tài hoa của ngươi hay không?”
~~~~~~~~~~
(*)“Quá Hoa Thanh cung” của Đỗ Mục:
Trường An hồi vọng tú thành đôi Sơn đính thiên môn thứ đệ khai Nhất kỵ hồng trần phi tử điếu Vô nhân tri thị lệ chi lai!
Dịch Thơ:
Đi qua cung Hoa Thanh
Trường An trông tựa gấm hoa thêu Nghìn cửa trên nên đã mở đều Ngựa ruổi bụi hồng, phi mỉm miệng Ai hay vải tiến đã về triều!
(Lê Nguyễn Lưu dịch)
|
Chương 52: Ngoài ý muốn.
Hoàn Ân cả kinh, hoàn toàn không biết nói tiếp như thế nào, cúi đầu không nói một lời.
Sao lại nói đến chuyện này . . . . . .
“Ở bên cạnh trẫm, ngươi nói trẫm đều nghe, như vậy, ngươi có thể phát huy tài học của ngươi. Tiếc là, được lợi đều không phải là dân chúng Nguyệt tộc của ngươi. Cho nên ta biết ngươi không muốn. Nhưng, ngươi cứ tiếp tục trầm mặc như vậy sao?”
“. . . . . .” Là nam nhi, hung hữu chí khí, nhưng y lại không thể không tiếp tục trầm mặc. Dung Thành nói thì dễ nghe, nếu như một ngày kia, Tuyên Hướng cường thịnh, dã tâm của hắn lên tới nhất thống thiên hạ, Hoàn Ân không tin rằng có thể ngăn cản hắn thâu tóm Nguyệt tộc. Nếu như phụ tá Dung Thành lấy được chính là kết quả như vậy, vậy y tình nguyện trầm mặc cả đời. Lại nói, y không nguyện ý. . . . . .Luôn nằm ở phía dưới người nọ . . . . . Y mặc dù khát vọng triển khai tài năng, nhưng, y cũng có tôn nghiêm. . . . . . “Hảo ý của bệ hạ . . . . . Thần xin lĩnh nhận. Nhưng là. . . . . . Thần vẫn là câu nói kia, cố quốc nếu không đắc dụng, lại vô vị, cũng là nơi hồn ta thuộc về, chỗ ở của con dân ta. Không thể chối từ, không thể đổ trách nhiệm cho người khác.”
Dung Thành sửng sốt, vừa cười vừa lắc đầu. “Trẫm không biết nên nói ngươi một lòng trung trinh, hay là nói ngươi không thông, không thức thời.”
“. . . . . .”
“Tới đây.”
Hoàn Ân do dự tiến lên một bước, Dung Thành không nhịn được, đưa tay kéo qua hông của y, Hoàn Ân đứng không vững, thoáng cái nhào vào trong lòng ngực của hắn.
“Minh mục trương đảm(lộ liễu) cự tuyệt trẫm hai lần, ngươi thật là lớn mật.”
“Thần không dám. . . . . .” Hoàn Ân mặt đỏ ửng, tầm mắt lung tung dao động, không dám ngẩng đầu nhìn.
Dung Thành hung hăng vuốt vuốt tóc của y, cưỡng chế cỗ nhiệt khí trong cơ thể, buông Hoàn Ân ra, ôm hông của y đi về phía trước.
“Ngươi không dám? Ngươi còn cái gì không dám? Cấp trẫm cái mặt cau có, ngươi còn thiếu?”
“. . . . . .” Đây là muốn chê trách hắn a. . . . . .
“Ha, ngươi không muốn ở bên cạnh trẫm, để cho trẫm một mình đi ứng phó đám lão nhân nói dai như giẻ rách kia, nghĩ lại liền nhức đầu.” Cái gì cũng muốn tới nói hai câu, muốn để cho bọn họ quyết định lại không cho ra đề nghị tốt gì, hở một tý là “Tiên đế như thế nào như thế nào”, hơi một tẹo là lấy cái chết can ngăn, đám cựu thần này hắn còn đắc tội không được, hơi chút chậm trễ liền bị sử quan ghi lại.
Hoàn Ân nhịn không được cười lên một tiếng: “Bệ hạ còn có lúc nhức đầu như thế?”
“Rất nhiều lúc nhức đầu, nhất định sớm chết.”
Nụ cười trên mặt Hoàn Ân càng sâu: “Lời như thế bệ hạ cũng không thể tùy tiện nói lung tung.”
“A. . . . . . Ngươi lo lắng cho trẫm?”
“. . . . . .”
“Yên tâm đi, trẫm muốn khai sáng thịnh thế, không ngã xuống dễ dàng như vậy.”
“Bệ hạ. . . . . . Muốn khai sáng thịnh thế như thế nào?”
“Không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, trẻ có giáo dục, lão có người chăm sóc, thế gian tứ hải thái bình. Tựa như ngươi nói, đại thiên thống trị vạn dân. Bất quá trẫm không có giác ngộ cao như thế, trẫm chỉ muốn người tại hậu thế ở trong sử sách đánh giá trẫm hai chữ ‘minh quân’ là đủ.”
“. . . . . . Bất kể bệ hạ xuất phát từ động cơ nào, mục tiêu như vậy cũng là tốt.”
Cùng Dung Thành chung đụng mấy ngày này, dậy sớm giúp hắn phê tấu chương, Hoàn Ân cảm thấy, hắn thật sự là vị minh quân. Mặc dù Hoàn Ân vẫn đối với chuyện hắn cường bạo mình không thể tha thứ, nhưng mặt khác người này càng ngày càng cao lớn, ngay cả nho nhỏ oán trách cùng không được tự nhiên tất cả đều thành đáng yêu. Thái độ cần chính yêu dân, khí độ hải nạp bách xuyên, giống như thượng cổ Nghiêu Thuấn xuất hiện. Người như vậy, chính là “Thiên Tử” trời cao trao tặng đi.
“Lúc nào ngươi muốn trở lại bên cạnh trẫm, đại môn Trường Nhạc cung đều vì ngươi mở rộng.”
“. . . . . .”
Lại là dạng lời nói trắng trợn, Hoàn Ân không biết trả lời thế nào, không thể làm gì khác hơn là quay mặt nhìn nơi khác. Liền không chú ý chân đạp trên cục đá rêu xanh ở bãi sông, thân thể nhất thời mất thăng bằng ngã về phía sau.
Dung Thành tay mắt lanh lẹ tay phải dùng lực, bất đắc dĩ vẫn là chậm nửa nhịp, bốn phía cũng không có cây khô có thể mượn lực, chỉ miễn cưỡng đỡ trên người Hoàn Ân, Hoàn Ân vẫn là ngã ngồi ở bờ sông.
“Đi ở bờ sông sao ngươi không chú ý như vậy!” Dung Thành gấp đến độ vội vàng kéo y đứng lên, nhưng từ eo Hoàn Ân trở xuống vẫn là bị nước lạnh như băng thấm ướt, nguyên bản ngoại bào tuyết trắng liền trở lên dơ bẩn, dính sát vào trên người.
Mùa đông khắc nghiệt, nước này lạnh đến thấu xương. Thân thể Hoàn Ân vốn không tốt, như thể nặng thêm một chút là không được.
“Tùy Nghị! Nhanh mang xe ngựa tới đây!”
Hoàn Ân đông lạnh đến run run, Dung Thành cầm tay của y liên tiếp hà hơi. Vốn là muốn đem y phục ướt của y cởi xuống, nhưng thị vệ đang ở chỗ không xa, hắn biết Hoàn Ân da mặt mỏng, ở trước mặt nhiều người cởi y phục còn không bằng trực tiếp chết rét.
Hoàn hảo hai người vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi nên cũng không đi quá xa. Tùy Nghị rất nhanh đem xe ngựa ven theo bìa rừng chạy tới. Dung Thành không nói ôm Hoàn Ân lên xe ngựa, lập tức cởi xuống giày cùng vớ của y. Đưa tay vừa sờ, chân cũng đã lạnh như băng.
“Ngươi a. . . . . . Thật là. . . . . . Cũng trách trẫm không chú ý, ngươi chậm chạp như vậy, nên đi phía trong mới phải.”
Dung Thành vừa nói vừa giật áo lông hồ xuống ném ở một bên, nhanh chóng cởi xuống đai lưng của Hoàn Ân, ngay cả ngoại bào, quần, thậm chí tiết khố đều không đều bỏ đi.
“Chớ nói với trẫm là ngươi xấu hổ đó.”
Hạ thể trắng như tuyết liền hiện ra rõ ràng rành mạch ở trước mặt Dung Thành, Hoàn Ân đỏ mặt, trong mắt Dung Thành không có chút tình dục nào, chân mày vẫn nhíu chặt lại. Hắn không cảm thấy động tâm, chỉ cảm thấy đau lòng. Hắn không cảm thấy da thịt như ngọc, chỉ cảm thấy đông lạnh đến trắng bệch phát xanh.
Dung Thành tùy tiện giật khăn lụa bên hông tinh tế lau từ chân đến đùi một lần, lại cởi xuống áo choàng của mình bao trùm chân của Hoàn Ân, đem cả người ôm vào trong ngực của mình, không ngừng lấy tay chà xát đôi chân ngọc của y.
“Còn lạnh không?”
“Không lạnh. . . . . .”
“Ngươi đừng gạt trẫm, lòng bàn chân vẫn còn lạnh.”
“. . . . . .”
Hoàn Ân nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Dung Thành gần ngay trước mặt, đường nét vốn sắc bén, hiện tại tràn đầy vẻ lo lắng, trên trán đều tràn ra mồ hôi.
Trên người y quả thật lãnh, nhưng trong lòng ức chế không được nóng lên.
Dung Thành vừa chà xát chân vừa quay đầu nhìn, ai ngờ vừa mới chuyển qua… Liền chạm đến đôi môi của Hoàn Ân. Hoàn Ân đỏ mặt cúi đầu, động tác trên tay Dung Thành dừng lại.
Tiếng Tùy Nghị phía ngoài mạnh mẽ quất mã tiên không dứt, bên trong xe ngựa lại an tĩnh dị thường, Dung Thành chỉ nhìn thấy ở trước mắt phiêu đãng vài sợi tóc của Hoàn Ân, mi dài lay động, cùng đôi môi hồng nhuận như mở như đóng.
“Trẫm nghĩ đến một biện pháp, có lẽ ngươi không muốn.”
Dung Thành chậm rãi nói, tay dò vào tiết y của Hoàn Ân.
Hoàn Ân không nói chuyện, chính là tròng mắt vừa nhìn.
Người nọ chạm đến lồng ngực của y, đầu ngón tay tuy có chút lạnh, nhưng chỗ bị đụng vào lại từng đợt nóng lên, trái tim cuồng loạn.
Hai cái tay ở trên người tàn sát bừa bãi, một tay vỗ về chơi đùa trước ngực của y, như có như không quét qua hai điểm hồng anh, kích khởi từng trận run sợ, một tay chậm rãi dò vào dưới thân, tình sắc mười phần vuốt ve da thịt non mịn trên đùi.
|
Chương 53: Muốn tâm [H].
Hoàn Ân cái gì cũng nghe không được.
Phía ngoài tiếng vó ngựa đát đát cùng bánh xe lăn trên mặt đất mơ hồ giống như ảo cảnh, bên tai chỉ có tiếng thở dốc giao triền của hai người. Hơi thở ấm áp của người nọ phun ở bên tai của y, quấy nhiễu y vừa ngứa vừa thẹn, bên tai đều đỏ.
Tay của người kia giống như có ma lực, trên toàn thân y nơi nơi đốt lửa, chỉ là ngăn cách tiết y vô tình hay cố ý phất qua bộ ngực của y, nhũ tiêm liền sung huyết đứng thẳng, phản ứng rõ ràng như vậy, nghĩ lừa gạt mình cũng không lừa được. . . . . . Y sao còn cảm thấy lạnh, máu cơ hồ nghịch lưu, lòng bàn chân cũng nóng đến xuất mồ hôi.
“Ô. . . . . . A. . . . . .”
Khống chế không được nhỏ giọng rên rỉ tuôn ra ngoài, ở nơi tiểu thất u mật này phá lệ kiều diễm.
Hoàn Ân vội vàng lấy tay che miệng, lại bị người nọ kéo ra, cúi đầu ghé vào lỗ tai y nói: “Đừng che, trẫm thích nghe.”
Vật cứng phía sau đã sớm ngăn cách quần chống đỡ đứng lên, lại vừa cứng vừa nóng, rục rịch động dục.
Ngón tay lúc đầu giống như trêu chọc, động tác của người nọ càng ngày càng trực tiếp. Tay phải tại hạ thân y ma sát, tinh tế vuốt phẳng qua một tấc nếp gấp, ngay cả hai tiểu cầu cũng giữ trong lòng bàn tay thưởng thức. Tay trái lại cách một tầng tiết y mỏng của Hoàn Ân kích thích nhũ tiêm, đổi lại thủ pháp vuốt ve.
Hoàn Ân lúc đầu còn có thể miễn cưỡng nhịn xuống, sau tới cả người nóng lên đã không biết đang ở phương nào. Hai nơi nhạy cảm trên người bị kích thích, trong đầu chỉ còn lại khoái cảm sôi trào, ý thức cũng muốn thiêu hủy.
“A. . . . . . Ân. . . . . .” Rên rỉ như tiếng trời bật ra càng ngày càng nhiều, tiếng thở dốc bên tai cũng càng ngày càng trầm trọng, cuối cùng Dung Thành nhịn không được, bỏ một tay ra nắm lấy cằm Hoàn Ân hôn tới.
Trời mới biết đây đối với hắn mà nói là dạng khảo nghiệm nghiêm trọng. Nghe thấy tiếng rên rỉ ngọt nị lại hơi đau đớn của Hoàn Ân hắn cũng cứng rắn đến không chịu được, y còn kéo dài không ngừng kêu, quả thực muốn tánh mạng của hắn mà.
Đầu lưỡi thăm dò vào khoang miệng trơn trợt, quấn lấy cái lưỡi đinh hương phấn hồng điên cuồng mút vào, ngay cả nướt bọt cũng đều mút đi, Hoàn Ân bị hôn đến muốn đoạn khí. Chỉ là hôn tiếp, sẽ làm cho cả người y tê dại, trong đầu trống rỗng, thật giống như ngay cả khí lực cũng bị hút đi.
“Bệ hạ. . . . . . Bệ hạ. . . . . .”
Cái miệng nhỏ nhắn của Hoàn Ân thở gấp, không biết làm sao nói, không biết là muốn hắn nhanh hơn một chút hay là xin hắn tha cho y. Nhưng hai tiếng gọi này ở Dung thành nghe tới quả thật giống như uyển chuyển cầu hoan, tại chỗ liền kềm nén không được, một phen thở gấp vạch tìm tiết y của Hoàn Ân.
“Bệ hạ! . . . . . .”
Hoàn Ân khẩn trương đến hai tay va chạm che ở trước ngực, ánh sáng nhạt xuyên thấu qua rèm tiến vào, hai vai trần truồng mượt mà giống như ánh sáng ngọc, bộ dáng sợ hãi giống như con thỏ nhỏ chấn kinh, vừa chọc người trìu mến vừa khiến người ta phải phạm tội.
Trong bóng tối đôi mắt của Dung Thành tràn ngập dục vọng, một phen tung mình đem Hoàn Ân đặt trên nhuyễn tháp, thân thể xâm nhập vào giữa chân Hoàn Ân, cầm cổ tay của y, chậm rãi từ trước ngực dời đi.
“Bệ hạ không nên. . . . . .”
Hoàn Ân run rẩy cầu khẩn, quay đầu đi nhắm mắt lại.
Mặc dù thân thể của Hoàn Ân hắn xem rất nhiều lần, cũng ôm qua rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn, vẫn không có cách nào ức chế huyết mạch căng phồng.
Bộ ngực tuyết trắng run rẩy hai đóa chu hồng làm đẹp, thánh khiết mà dâm mỹ. Vòng eo mảnh khảnh như nhược liễu phù phong, sờ lên một mảnh trắng mịn, quả thực cầm lòng không được.
Hiện tại, lồng ngực bạch ngọc kia còn lưu lại dấu vết tối hôm qua của hắn, nhắc nhở cực lạc tối qua.
Hắn muốn đem dấu hôn rơi ở mỗi một tấc lồng ngực bạch ngọc kia, hắn muốn cắn da thịt trơn bóng kia không chừa chỗ nào. . . . . .
Dung Thành ánh mắt càng sâu trầm hơn, lật Hoàn Ân nằm sấp xuống nhuyễn tháp, tách ra hai chân, cúi người ngậm vào ngọc hành ẩn náu trong đó.
Giật mình nơi đó của mình rơi vào trong ấm áp ướt át, Hoàn Ân cả kinh lập tức mở mắt, đập vào mi mắt chính là hình ảnh y không thể nào tin nổi.
Dung Thành, cửu ngũ chí tôn, thân thể vạn kim, đang nằm sấp ở trước mặt hắn, dùng miệng ngậm chỗ đó của y, lấy lòng y. . . . .
“Bệ hạ! . . . . . .” Hoàn Ân không nhịn được hét ầm lên: Cái này quá. . . . . . !
Hoàn Ân đưa tay muốn đẩy Dung Thành ra, không ngờ đối phương nhanh hơn một phát bắt được cánh tay y đặt ở bên người, ánh mắt không có nửa điểm ba động, tiếp tục ngậm lấy tính khí của y, thậm chí vươn đầu lưỡi liếm khe hở trên mặt.
Hoàn Ân đâu chịu nổi hầu hạ như vậy, tính khí bị khoang miệng ấm áp ướt át ôm trọn lấy, y thậm chí cũng cảm giác được đầu nhọn tiến đến cổ họng của đối phương. Trong nháy mắt tất cả khoái cảm đều vọt tới hạ thể, nhất thời quân lính tan rã, ngay cả lời cự tuyệt đều nói không ra.
khuôn miệng vô cùng thần thánh, nói ra lời vàng lời ngọc, đang an ủi lấy chỗ cảm thấy thẹn nói không nên lời. Hoàn Ân chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung, trước mắt một mảnh dâm bạch, ngón tay luồn vào bên dưới nệm êm, tùy ý người nọ phun ra nuốt vào, khát vọng muốn nhanh một chút, mau hơn nữa.
Y ngay cả mình đang ở phương nào cũng không biết, cũng không để ý người đánh xe phía trước có nghe thấy y rên rỉ hay không. Hiện tại trong ý thức chỉ có chỗ khoái cảm tràn đầy sắp bắn ra. . . . . .
“Bệ hạ! A a a! . . . . . .”
Nước chảy thành sông, bị nhẹ nhàng khẽ hấp liền toàn bộ phóng ra, tiết ở trong miệng người nọ.
Huyết vụ trước mắt tản đi, Hoàn Ân khó khăn lấy tay chống đỡ ngồi dậy, thấy Dung Thành đang ho khan phun ra chất lỏng trong miệng, trong lòng một đạo phòng tuyến cuối cùng gần như hỏng mất, run rẩy cầm lấy y phục tơ lụa chà lau khóe miệng của Dung Thành.
“Khụ. . . . . . Lần đầu tiên làm cái này, kỹ thuật không tốt, không biết ngươi có thích hay không.”
Hoàn Ân trong lòng buồn bực giống như có một tảng đá lớn đang đè nặng, rưng rưng hỏi: “Ngươi. . . . . . Ngươi tại sao. . . . . .” Cho dù hắn thích y, lấy lòng y, vậy. . . . . . cũng không cần làm đến loại trình độ này. . . . . .
Dung Thành nuốt vào chất lỏng còn lại trong miệng, ánh mắt khóa chặt lấy Hoàn Ân, chậm rãi nói: “Đương nhiên là vì để cho ngươi vĩnh viễn nhớ đến trẫm.”
Hắn cúi người mút lấy da thịt non mịn bên đùi của người yêu, hai mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Hoàn Ân, ở trong đó chứa đầy bá đạo, ôn nhu, tình cảm, thâm trầm mà nhiệt liệt, làm Hoàn Ân không dám nhìn thẳng.
“Để vĩnh viễn nhớ được, chỉ có ở trong ngực trẫm, ngươi mới có thể cảm nhận được vui vẻ. Để từ nay sau này, vô luận là bị người khác ôm, hay là ôm nữ nhân khác, đều không có được cực lạc như vậy. Để trầm túy với trẫm mang cho ngươi hết thảy, tựa như trẫm say mê với thân thể của ngươi, nghiện đến vô pháp kiềm chế.”
“Bệ hạ! . . . . . .”
Hoàn Ân nào nghe qua lời nói tình cảm như vậy, mắc cỡ đến toàn thân đều nóng lên, lỗ tai cũng đỏ rực.
“Trẫm muốn khiến ngươi yêu trẫm, cũng không thể rời bỏ trẫm. Vô luận là tâm linh, hay là thân thể.”
Hoàn Ân hô hấp hơi chậm lại, trái tim giống như bị trọng kích, cơ hồ muốn chết.
Không nên nữa. . . . . . Không nên tiếp tục như vậy. . . . Không nên nói như thế nữa. . . . . . Y sắp chống cự không được nữa rồi. . . . . .
Y khi còn bé không được phụ vương sủng ái, vì vậy chỉ cần có người cho y một chút quan ái, y liền cảm kích. Hiện tại người này, tổn hại y, ý nguyện bá đạo lại ôn nhu, đem y phủng trong lòng, thay y tìm thức ăn của Nguyệt tộc, mùa đông vì y mà để lên ba chậu than, y căn bản không cách nào khống chế tâm mình chậm rãi tiếp tục sa vào. . . . .
|