Nhất Thế Khuynh Tình
|
|
Chương 79: Dám rời khỏi ta.
Hoàn Ân có chút kinh ngạc nhìn về người nọ, người nọ ngồi ở trên ngựa, cờ đen trải rộng ra, buông xuống ở hai bên ngựa, ánh mắt của hắn mang theo kiêu ngạo bễ nghễ thiên hạ. Người cầm thương, là trấn quốc Đại tướng quân Cao Hướng, người đeo bội kiếm ngang hông, y thấy được rất nhiều — cấm quân thống lĩnh Tùy Nghị.
Y làm sao cũng không thể tin vào hai mắt của mình.
Xuất binh coi như xong, người này lại thân chinh . . . . . . Hắn là có bao nhiêu điên cuồng đánh mất lý trí?
Người nọ nhìn y, cũng không nói chuyện, kỵ binh xếp thành một đường mặc dù mắt nhìn thẳng, Hoàn Ân lại vẫn cảm thấy một cỗ áp lực vô hình thật lớn. Y chậm rãi đi tới trước ngựa Dung Thành, buông xuống tay, đang do dự có nên mở miệng kêu bệ hạ hay không, đột nhiên thắt lưng căng thẳng, thấy hoa mắt, hẳn là bị trực tiếp ôm lên ngựa, liền đoan chính ngồi ở trong ngực hắn.
Tại trước mặt nhiều người như thế, hắn cư nhiên . . . . . . Hoàn Ân đỏ hết cả mặt.
Tay của người kia xuyên qua hông của y kéo dây cương, chậm rãi đi phía trước, đi tới bên cầu treo dưới sông đào bảo vệ thành, ngửa đầu cất cao giọng nói: “Đại ca yên tâm, Tiểu Ân ở chỗ ta sẽ không có chuyện gì đâu, nếu làm trái lời thề này, trẫm đưa đầu tới gặp!” Thanh âm vang dội, mỗi người đứng ở thành lâu đều nghe được nhất thanh nhị sở.
Hoàn Ân mặt đỏ đến muốn rỉ máu, trong lòng phanh phanh nhảy loạn, màng nhĩ đều đang chấn động, căn bản không dám ngẩng đầu. Có mặt nhiều người như thế, người này lại nói vậy, quả thật giống như thấy gia trưởng. . . . . Hắn làm ra chuyện này là thế nào? . . . . . .
Trên cổng thành binh lính đông đúc, Hoàn Hoằng thần sắc cũng là hết sức phức tạp.
Hắn thế nào cũng không ngờ tới, tình thế này thoạt nhìn giống như là Dung Thành động chân tâm với tiểu đệ. Quý vi hoàng đế, thân chinh không nói, lại dám phát ra thề độc đưa đầu tới gặp, tại chỗ nhiều người như thế đều nghe rõ ràng, quân vô hí ngôn, hắn là không có ý định lừa gạt tâm tư hắn đối với tiểu đệ sao?! Nếu chẳng qua là cưng chìu bình thường, làm sao làm được loại trình độ này?
Bất quá người này cũng thật là hảo đảm sắc, không mặc khôi giáp mà dám giục ngựa tới trước trận hai quân. Trên cổng thành nếu là vạn mũi tên tề phát, hắn đã trở thành con nhím rồi(ta chém =]]). Khí độ đảm thức đó, cũng là người đứng đầu một nước, Hoàn Hoằng không thể không bội phục.
Dung Thành siết dây cương chuyển đầu ngựa, trở về trong trận, kỵ binh di động, nhường lại con đường từ từ khép lại, đại quân chậm chạp thối lui. Xu thế bao vây, cứ như vậy hữu kinh vô hiểm.
Vậy mà Hoàn Ân, lại hiển nhiên lọt vào một trận khác làm y run sợ không dứt, nguy hiểm muốn trốn cũng không thể trốn.
Mọi nơi trừ tiếng gió cùng tiếng vó ngựa, an tĩnh đến đáng sợ. Cao Hướng cùng Tùy Nghị giống như rất tự giác, song song ở phía sau Dung Thành, nửa đầu ngựa cũng không vượt qua.
Người nọ an vị ở phía sau mình, tay trái nắm dây cương, tay phải đã thăm dò áo khoác của y, lòng bàn tay nóng bỏng áp vào hông y, bản năng y lui về phía sau tránh, phía sau lưng lại là cái ôm kiên cố, chặt chẽ.
Người nọ ngậm vành tai y, ghé vào lỗ tai y dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy mơ hồ chậm rãi nói: “Ngươi thật to gan, lại dám tự mình rời khỏi trẫm. . . . . . Tự biết tội chưa.”
Nghe được câu này, tâm Hoàn Ân một đường đi xuống.
Không nghĩ tới, người nọ hoả lực tập trung Nguyệt tộc biên cảnh, còn ngàn dặm xa xôi thân chinh, thật chính là vì bắt y trở về. . . . . . Hắn điên rồi!
Nhiệt khí vẩy qua bên tai, lời nói trầm thấp mang theo tình sắc làm cho cả người Hoàn Ân đều run rẩy: “Là ngươi. . . . . . Là ngươi lừa ta trước. . . . . .”
“Không tìm trẫm chất vấn, lại tự mình liên lạc Yến thái tử chạy trốn, ngươi lừa gạt trẫm hảo khổ cực. . . . . . Nói, ngươi có phải đã đáp ứng yêu cầu gì của Yến thái tử rồi?”
“Không có. . . . . . Hắn không có. . . . . .”
“Hắn mới không có hạ lưu vô sỉ giống như trẫm, động một chút là dùng Nguyệt tộc tới uy hiếp ngươi, có phải hay không?”
Ngón tay lưu luyến bên hông chậm rãi hướng về phía trước di động, động tác không nhanh không chậm làm cho Hoàn Ân da đầu tê dại, y liên tưởng đến rắn. Thân thể phảng phất hoàn toàn rơi vào trong tay Dung Thành, không cách nào khống chế nóng lên, mất đi khí lực, nhũ tiêm sung huyết đứng thẳng, ngón tay thô ráp của người nọ nhẹ nhàng xoa nắn, Hoàn Ân liền giống như chạm điện cuồng loạn lay động, y không cách nào có thể tưởng tượng, đè lại tay người nọ ở trong vạt áo của mình. “Bệ hạ! . . . . . .” Này vẫn còn ở trên đường hành quân!
Da thịt mềm nhẵn hồi lâu không có chạm qua gắt gao hấp thụ tay Dung Thành, Dung Thành chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ khát vọng quá một cuộc tình sự như vậy, nhưng kéo càng chậm, hắn lại càng hưởng thụ. Bởi vì người hiện tại đang ở trong ngực hắn, mặc hắn giày xéo, trắng đêm không cách nào ngủ.
“Trẫm sắp bị ngươi ép điên rồi.”
Người nọ tiếp tục khàn khàn nói, chấn đắc lồng ngực y cùng nhau cộng minh. Người nọ hôn duyện gò má của y, môi lưỡi nóng đến đáng sợ. Hoàn Ân không thể tránh nghiêng mặt đi, cái hôn của Dung Thành liền rơi vào trên chiếc cổ trắng nõn.
“Suốt một tháng. Trẫm muốn ôm ngươi đến điên rồi.”
“Bệ hạ! . . . . . .” Hoàn Ân vừa kinh vừa sợ, tâm đều run rẩy.
“Bị ngươi mê hoặc đến chết đi sống lại, không có cách nào vào triều, không có cách nào phê tấu chương, không có cách nào ở trên người người khác tiết dục, kìm nén đến sắp nổi điên.”
Mới đầu còn thử tới chỗ Quách quý phi, cũng triệu đầu bài Di Phương các tới thị tẩm, nhưng trong đầu đều là bộ dáng Hoàn Ân. Không phải là cảm thấy quá lỏng thì chính là quá gấp, mông không đủ vểnh, tóc không đủ dài, thắt lưng không đủ nhỏ, phản ứng không đủ trúc trắc, như thế nào cũng cảm thấy khó chịu. Chất lượng giấc ngủ càng ngày càng kém, cả đêm mất ngủ, cả đầu muốn bắt lấy Hoàn Ân lăn qua lăn lại y cho đủ vốn, muốn dùng tư thế gì, muốn cho y phun ra lời nói dâm đãng như thế nào, muốn làm đến y không thể khống chế, làm đến y hoài thượng hài tử của mình. . . . . Thời điểm vào triều cùng phê tấu chương lại buồn ngủ, thái y đến xem, kê phương thuốc, cũng không hiệu nghiệm. Cuối cùng Hồ thái y cả gan nói: “Bệ hạ, ngài bệnh này. . . . . . Trừ vị điện hạ kia, người khác không trị hết.”
Tuyến báo biết được Hoàn Ân đã an toàn về đến Nguyệt tộc, hắn không cách nào nhịn được, quyết định xuất binh buộc y ra ngoài, hơn nữa muốn ngự giá thân chinh, bảo đảm mình trước tiên được thấy y.
Trên triều đình giống như nổ tung, Dưỡng Tâm điện tấu chương chất thành núi, chúng thần can gián khuyên nhủ, thái hậu ra tay, đều bị hắn âm trầm chặn trở về.
“Quân không nghe U vương Phong Hỏa diễn chư hầu?”
Cửa thành mở rộng ra, hắn đầu tiên nhìn thấy y, nơi đó đã cứng rắn đến muốn nổ.
Vẫn là bộ dáng giống như thủy tiên lãnh đạm lạnh lẽo, chẳng qua là hơi gầy chút, thon gầy đến có chút ốm yếu.
“Ngươi nói, ngươi muốn trấn an trẫm thế nào?”
“Bệ hạ. . . . . .” Hoàn Ân không có cách nào tin tưởng hắn trừ mình ra liền không chỗ tiết dục, nhưng vật ở dưới thân kia lại vừa cứng vừa nóng, tùy thời cũng có thể thống tiến, cũng là chân chân thiết thiết. Rõ ràng là lỗi của hắn trước, thế nào hiện tại như lại thành mình có tội.. . . . . .
“Trẫm thật muốn xé y phục của ngươi đem thao ngươi trước mặt nhiều người, để cho ngươi trừ cái ôm của trẫm, nơi nào cũng không còn mặt mũi có thể bỏ đi.”
“Bệ hạ không nên như vậy!”
Giọng nói người nọ nghiêm chỉnh đến không mang theo một tia hài hước, Hoàn Ân sợ tới mức gắt gao níu lấy y phục vạt áo trước. Hàm dưới bị kìm chặt lật qua, nóng bỏng hôn sâu xông tới. Lưỡi người nọ ở trong miệng công thành chiếm đất, khí cuồng bạo làm y cơ hồ cả người xụi lơ, có loại lỗi giác sắp bị hủy đi ăn vào bụng.
“Ô. . . . . . Không muốn. . . . . . Bệ hạ! . . . . . . Không muốn!”
Hoàn Ân sợ đến thấp giọng cầu xin tha thứ. Tay của người kia đã hoàn toàn buông lỏng cương ngựa, ở trong áo bào y vuốt ve giống như nổi điên, ngón tay dùng sức tại nhũ thủ gắng gượng lên của y ác ý xoa nắn lôi kéo. Thân thể bình tĩnh trong một tháng, dưới phủ lộng tình sắc giống như cây mạ khô héo gặp phải ánh mặt trời, Hoàn Ân căn bản không cách nào khống chế được.
“Bệ hạ. . . . . . Van cầu ngươi. . . . . . Van cầu ngươi. . . . . . Không muốn ở trước mặt nhiều người như thế . . . . . .”
“Cuối cùng cũng chịu mở miệng cầu xin trẫm?” Dung Thành khàn khàn cười một tiếng, kề bên tai y nói: “Hãy thề ngươi vĩnh viễn không rời khỏi trẫm, trẫm sẽ để cho đại quân đi trước trở về doanh.”
Để cho đại quân đi trước trở về doanh? Hắn vẫn là. . . . . . Nhất định phải ở trên ngựa ôm y sao? . . . . . .
“Có thể hay không. . . . . . Có thể hay không đi về lại . . . . . .”
“Không thể.”
Dung Thành như chém đinh chặt sắt cắt đứt lời của y, tay thay đổi đưa vào tiết khố, đem ngọc hành của Hoàn Ân nắm trong tay không nhẹ không nặng bộ lộng, giống như muốn bức một chút lý trí cuối cùng của y.
“Thề đi. Hoặc là trẫm hiện tại liền thao ngươi.”
|
Chương 80: Trừng phạt (H).
Y biết, bạo quân này điên rồi, không phải là ngoạn nháo, là tới thật. Y không muốn thề. . . . . . Thề ở Nguyệt tộc ý vị tuyệt đối tuân thủ, y làm một quân tử đọc đủ thi thư, càng thêm không thể tùy tiện làm trái. Nhưng muốn y vĩnh viễn không rời khỏi hắn, không bằng trực tiếp cho y một đao sảng khoái. Thật vất vả mới thoát khỏi cảnh làm người ấm giường, hiện tại lại để hắn độc chiếm cả đời, y không muốn. . . . . .
Áo khoác bị vén lên, đai lưng bị cởi xuống, áo lót cũng bị thô bạo xé rách, cho dù cờ lớn của người nọ ở trước mặt ngăn cản, bắc quốc gió đầu mùa xuân thổi tới trên người y cũng làm y run rẩy không ngừng.
Người nọ ở trên cổ trắng nõn của y mút vào, bàn tay vuốt ve trên người y, nhũ thủ cùng ngọc hành cũng rơi vào trong tay người nọ nắm, Hoàn Ân liều mạng cắn răng mới kềm chế rên rỉ, trong mắt dần dần ướt át.
Chuyện cho tới bây giờ, không đáp ứng hắn, có biện pháp gì đâu. . . . . Bị người nhìn thao, đối với y mà nói, giống như so với chết còn khó hơn. Người này cho tới bây giờ sẽ dùng những thủ đoạn uy hiếp lưu manh thấp hèn . . . . . .
Hoàn Ân cuối cùng cũng nhịn không được run rẩy rơi lệ nói: “Ta đáp ứng ngươi. . . . . . Ta thề. . . . . .”
Người nọ cười khẽ hai tiếng, áp vào bên tai y xúi giục nói: “Ta thề, đời này tuyệt không rời khỏi Dung Thành, làm trái lời thề này, vĩnh viễn, đều là tính nô của Dung Thành.”
“Không. . . . . . Này quá. . . . . .”
“Đọc theo trẫm!” Người nọ tựa hồ kiên nhẫn khô kiệt, hung hăng tới phía trước thúc một cái, món đồ vận sức chờ phát động để tại phía sau y, phảng phất tùy thời đều phải thống tiến, nghiễm nhiên uy hiếp trắng trợn.
Hoàn Ân trong lòng tuyệt vọng, nhắm mắt lại nói: “Ta thề. . . . . . Đời này tuyệt không. . . . . . Rời khỏi Dung Thành, nếu làm trái, vĩnh viễn, sẽ là tính..... nô của..... Dung Thành.....”
Mới vừa nói dứt lời, đôi môi liền bị chặn lại, mùi hương quen thuộc bay vọt vào, quang hôn, liền khiến cho toàn thân y như nhũn ra. Đôi môi hợp không được, nước miếng dọc theo khóe miệng chảy xuống, bị người nọ mút vào sạch sẽ, nuốt vào trong bụng. “Ngoan lắm. Đợi lát nữa phía dưới kia mở miệng cũng phải giống như phía trên này hảo hảo hầu hạ trẫm.”
Hoàn Ân miệng mở to hô hấp, người nọ hung hăng bóp nhũ thủ y một cái, dùng cờ lớn đem y khỏa kín, siết ở cương ngựa nói: “Cao Hướng, ngươi dẫn đại quân trở về, Tùy Nghị ngươi cũng theo Cao Hướng trở về.”
Tùy Nghị lập tức biết trong bụng chủ tử nhà mình đánh chủ ý gì, nhanh chóng quỳ gối trước ngựa: “Bệ hạ! Này không thể được a!”
Dung Thành cứng tới sắp nổ tung, nào có ý định cùng Tùy Nghị dài dòng, lạnh nhạt nói: “Ngươi nói coi là trẫm định đoạt hay ngươi? Đem bội kiếm cho trẫm.”
Tùy Nghị dập đầu như giã tỏi, Dung Thành lười nhiều lời, nghiêng thân rút ra bảo kiếm bên hông Tùy Nghị, siết chuyển đầu ngựa kẹp bụng ngựa hướng phương khác chạy đi trước. “Dám đuổi theo liền chém đầu ngươi.”
Hoàn Ân tim đập bịch bịch, nghe tiếng gió vù vù bên tai, hoàn hảo cờ lớn của người nọ bọc kín, không cảm thấy lạnh.
Chạy đi một đoạn, Dung Thành cuối cùng cũng không kềm chế được, đem Hoàn Ân nằm trên ngựa rồi đè lên, vật liệu may mặc ngăn giữa hai người không có nhiều cản trở, mông trắng nõn gầy nhỏ lại vểnh cao lộ ra trước mắt hắn, Dung Thành ánh mắt đỏ ngầu. Hoàn Ân cho dù nằm trên ngựa cũng cảm thụ được, ánh mắt lõa lồ của người nọ ở phía sau y chần chừ. Y giãy giụa muốn né ra, thắt lưng lại bị kháp trụ, ngón tay chấm cao lạnh như băng xâm nhập trong cơ thể, đơn giản bôi trơn khuếch trương, liền lui ra ngoài, tiếp theo cánh mông bị lực mạnh tách ra, một món đồ thô dài nóng bỏng chợt húc vào. Hoàn Ân đau đến hét lên một tiếng, bắp đùi không ngừng được cự chiến. Y đã một tháng chưa có tình sự, như vậy thô bạo tiến vào làm sao chịu được.
Người nọ ở phía sau y kịch liệt thở, làm như hết sức khó chịu, vẫn là kiên định đem tính khí thúc vào. Trong cơ thể dũng đạo một tấc một tấc bị mở ra, bị mật mật thực thực lấp đầy, Hoàn Ân chỉ cảm thấy huyệt thái dương thình thịch nhảy loạn, phần eo hoàn toàn mất khí lực. Đợi đến khi tính khí hoàn toàn đi vào, hai người cũng ra một thân mồ hôi, không ngừng thở dốc.
Hoàn Ân căn bản không còn kịp thích ứng, người nọ liền rút ra một chút rồi lại mãnh liệt tận lực đi vào. Thăt lưng y bị kháp, cái mông cơ hồ gắn chặt với chỗ kín người nọ, ngay cả tiểu cầu đều phải chen vào đi. Hoàn Ân bị thúc đến đương tràng thét chói tai, lại vội vàng lấy tay che miệng, nằm ở trên ngựa co quắp đến rối tinh rối mù.
“Kêu a, che miệng làm gì.”
“Thật ra thì trẫm còn rất hi vọng ngươi không thề, như vậy trẫm có thể ở trước mặt nhiều người thao ngươi, nhất định thoải mái đến chết.”
Hoàn Ân ô ô rơi lệ lắc đầu, người nọ mãnh liệt xả khai tay của y, vỗ mông ngựa, Mặc Vân vung chân chạy về phía trước.
“Ô! . . . . . . A a a a! . . . . . . Không muốn!”
Dung Thành hung mãnh va chạm cộng thêm ngựa chạy như điên lắc lư, tính khí trước nay tiến vào sâu chưa từng có, tựa như muốn đỉnh xuyên cổ họng. Hoàn Ân theo không kịp tiết tấu đánh loạn, trước mắt từng trận biến thành màu đen, theo bản năng thét chói tai, móng tay xâm nhập lưng ngựa, lại kinh sợ thấy ngựa bị đau chạy nhanh hơn, tính khí trong cơ thể cũng càng ngày càng thêm bành trướng. . .
Người nọ thô suyễn ghé vào lỗ tai y nói giọng khàn khàn: “Dám rời khỏi trẫm. . . . . . Nói cho ngươi biết, trong ba ngày, trẫm sẽ không để cho ngươi xuống giường.”
“Ô. . . . . . Không muốn. . . . . . Không muốn. . . . . .”
Hồ điệp từ trong lòng hắn bay đi, cuối cùng cũng lại trở về trong lòng hắn.
Vòng eo nhỏ gầy quen thuộc, cái mông quen thuộc, dũng đạo nóng bỏng quen thuộc, xúc cảm da thịt quen thuộc làm thân thể hắn nổi điên, hết thảy cuối cùng cũng đã trở lại. Giống như người mất ngủ nhiều ngày cuối cùng cũng có thể yên giấc. Nguyên bản định từ từ hành hạ y, ở trong cơ thể y tiêu ma đủ ước chừng ba ngày, nhưng đợi đến khi tiến vào một khắc kia, làm sao còn nhịn được nhiều như vậy, chỉ muốn chôn sâu ở trong cơ thể y hung hăng làm, thỏa mãn dục vọng nghẹn một tháng tới nay, thao đến khi y ngất đi.
Từng tiếng rên rỉ cầu xin tha thứ phảng phất, làm lý trí cuối cùng của hắn cũng hôi phi yên diệt. Người phía dưới càng đáng thương, càng thê thảm, hắn càng muốn khi dễ y, càng muốn nghe y cầu xin tha thứ, tựa như tuần hoàn ác tính.
Thô bạo xỏ xuyên qua vô chừng mực, trừu sáp, làm Hoàn Ân cơ hồ đánh mất ý thức. Ngoại trừ cảm thụ tính khí nóng bỏng không biết mệt mỏi trong thân thể, những giác quan khác đã rời xa y. Thời điểm người nọ buông thả trong cơ thể y, y đã ngất ngất trầm trầm không biết bao nhiêu lần. Thân thể từ trong ra ngoài giống như thiêu đốt, bắp đùi co rút không cách nào dừng lại, ngay cả đôi môi cũng run rẩy không cách nào khép lại.
Hoàn Ân nỗ lực mở mắt, chỉ nhìn thấy hướng cửa cung cao lớn lao đi, sau đó bị người nọ ôm vào cung điện.
Phần lưng dính vào giường đệm mềm mại, cờ lớn bị tháo xuống ném qua một bên, cả người bị ôm tới ngồi ở trên thân người nọ, trọc dịch trong cơ thể thuận theo bí xử chảy ra bên ngoài, dâm mỹ cực kỳ.
Ý thức được người nọ muốn một lần còn chưa đủ, Hoàn Ân sợ đến thấp giọng cầu xin tha thứ: “Bệ hạ. . . . . . Cầu xin ngươi. . . . . . Tha ta. . . . . . Tha ta. . . . . .”
“Tha ngươi. . . . . .” Dung Thành hung hăng chặn lại môi y, hôn đến y muốn ngất đi, “Ai tha cho trẫm. . . . . . Trẫm khó chịu suốt một tháng ngươi có biết hay không!”
Người nọ lại một lần nữa đỡ tính khí thống tiến, Hoàn Ân ngay cả kêu cũng kêu không được, trước mắt một mảnh huyết vụ.
Mông bị hung hăn áp xuống, nhũ tiêm bị hàm răng điên cuồng xé rách mút vào, đau đến toàn tâm.
Bị người nọ ôm vào trong ngực làm, lại bị hắn đè ở trên giường làm, cái mông nhếch lên thật cao quỳ sát ở trên giường mặc hắn giày xéo. Khố bộ đụng phải da thịt đều đỏ, tiếng vang “ba ba” tràn đầy một phòng. Toàn thân đều là chất lỏng bạch trọc, bắp đùi thê thảm không nỡ nhìn, nhũ thủ bị hành hạ đến vừa hồng vừa sưng, lớn gấp đôi so với ban đầu.
Thời điểm người nọ ở trong cơ thể y tiết ra lần thứ ba, y cuối cùng cũng hôn mê bất tỉnh. Vậy mà ngày thứ hai, y lại bị ngón tay du tẩu ở trên người thức tỉnh. Bí huyệt giằng co cả đêm chưa hoàn toàn khép lại, người nọ không tốn sức chút nào liền đỉnh đi vào, lại bắt đầu trừu sáp không biết mệt mỏi.
Thắt lưng đau đến sắp đứt lìa, nơi phía sau kia cũng sưng đỏ, nhưng người nọ chính là không buông tha y, thân thể bị điều giáo qua cũng thực tủy biết vị, khoái cảm rất nhanh áp đảo cảm giác đau đớn, y không cách nào khống chế ở dưới thân người nọ rên rỉ.
Bị đè ở trên tường làm một lần, Hoàn Ân lưu lệ nói: “Bệ hạ. . . . . . Ta không bao giờ. . . . . rời khỏi ngươi nữa. . . . . . Cầu xin ngươi. . . . . . Cầu xin ngươi bỏ qua cho ta đi. . . . . . Thật muốn hỏng . . . . . A! . . . . . .”
Đáp lại y là Dung Thành đè y ở trên bàn lại một lần thô bạo xỏ xuyên qua, giấy bút tấu chương tán lạc trên đất.
Người nọ ghé vào lỗ tai y nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Trẫm đã nói, muốn cho ngươi ba ngày không xuống giường được, quân vô hí ngôn, ngươi quên rồi sao? Dám rời khỏi trẫm, trẫm không hảo hảo trừng phạt ngươi, ngươi lại chạy trốn thì làm sao đây?”
“Ta đã thề. . . . . . Sau này cũng sẽ không chạy trốn nữa, van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi. . . . . .”
“Trẫm còn chưa ôm đủ. . . . . .”
“Ô a a a! . . . . . .”
Hoàn Ân sau đó cổ họng cũng ách.
Y chưa từng nghĩ tới, tính dục của người nọ lại mãnh liệt như thế, đổi các loại tư thế càng không ngừng làm, cầu xin tha thứ thế nào đều không được bỏ qua cho.
Suốt ba ngày, y đều không xuống giường được. Hết thảy sinh lý hoạt động cũng bị dứt bỏ, người nọ sẽ miệng đối miệng uy y uống nước, uy y ăn cháo. Kế tiếp là trừu sáp vĩnh viễn không chừng mực, xỏ xuyên qua, y đã sớm bắn không ra bất kỳ vật gì, người nọ vẫn còn kéo dài không ngừng bắn vào trong cơ thể y, y thậm chí có loại lỗi giác sẽ hoài thượng hài tử của người nọ.
|
Chương 81: Đường về.
Khi Hoàn Ân cuối cùng tỉnh lại đã là lúc xế chiều.
Cả người đau đớn tựa như bị đánh, y muốn giơ tay lên nhu mắt cũng không đủ lực.
Màn che tầng tầng lớp lớp ngăn cách dương quang buổi chiều, trên trán tựa hồ có nhiệt độ ngón tay xẹt qua, Hoàn Ân hơi mở mắt, chỉ thấy Dung Thành ngồi ở bên cạnh, nhìn thân thể y, một tay thì gảy tóc y.
Khuôn mặt quen thuộc lại có chút làm cho tim y đập nhanh đập vào mi mắt, khóe mắt Hoàn Ân lập tức rơi lệ: “Bệ hạ. . . . . . Cầu xin ngươi. . . . . . Bỏ qua cho ta. . . . . .”
Người nọ nghiêng người lên trước, ở trên mi tâm y hôn xuống, động tác ôn nhu, giọng nói lại âm hàn vô cùng: “Lúc này thì bỏ qua như thế. Nếu như còn có lần sau. . . . . .”
“Ta sẽ không. . . . . . Sẽ không. . . . . Chạy nữa. . . . . .”
Người này hoàn toàn điên rồi, trước khi hắn khôi phục lý trí, y sẽ không đi chọc hắn.
“Trẫm biết ngươi không muốn.” Dung Thành lạnh lùng cười một tiếng, “Ngươi ở bên cạnh trẫm, trẫm chính là minh quân. Không có ngươi ở đây, trẫm cũng không biết sẽ làm ra sự tình gì nữa. Ngươi không phải rất thương cảm thiên hạ lê dân bách tính sao, số mạng của bọn họ bây giờ đều nằm trong tay ngươi.”
“. . . . . .”
Nếu như trước kia Dung Thành nói lời này, Hoàn Ân tuyệt đối không tin. Nhưng bây giờ, y rất sợ.
Người này dĩ nhiên vì bắt y, không để ý tiếng phản đối, điều đại quân xuất quan tấn công Nguyệt tộc, còn tự mình ngàn dặm xa xôi ngự giá thân chinh, phần điên cuồng này y ngẫm lại tim đều đập nhanh. Hiện tại người kia nói ra lời này, y thật không dám không tin. Huống chi, mình chạy trốn qua một lần, người nọ đề phòng tất nhiên càng thêm nghiêm mật, dưới mắt tuyệt đối là có chắp cánh cũng không thể bay. . . . . . Không bằng thanh thản ổn định chờ một đoạn thời gian, chờ nhiệt tình người nọ biến mất, rồi lại nói tiếp. . . . .
Nhiệt tình. . . . . . Biến mất. . . . . . Sao?
Cũng không biết Mục Thiếu Y ra sao. . . . . Hoàn Ân suy nghĩ hồi lâu, lấy dũng khí hỏi: “Bệ hạ. . . . . . Mục Thiếu Y. . . . . Hắn thế nào rồi. . . . . . ?”
Người nọ hừ nhẹ một tiếng, làm như có chút không vui: “Tên hỗn trướng kia, hắn vận khí tốt, có người làm chỗ dựa, tự nhiên không sao.”
“Không sao là tốt rồi. . . . . . Tạ bệ hạ long ân. . . . . .”
“Nguyệt tộc các ngươi một người hai người đều lợi hại a.” Dung Thành bóp cằm y, “Chủ tử mê hoặc trẫm, nô tài mê hoặc Đại tướng quân của trẫm.”
“. . . . . .” Lúc nào, Thiếu Y cùng Cao Hướng. . . . . Hai người này thế nào lại có giao tình?
“Được rồi, đừng để ý tới hai người bọn họ, đứng lên dùng bữa.”
Dung Thành ngồi dậy, đem chăn cùng Hoàn Ân ôm lấy, để y ngồi ở trong lòng.
Lưu Kỳ mang một đám cung nữ thái giám đem bàn gỗ đỏ mang đến mép giường, bên trên bài trí một bàn món ăn, lại lui xuống.
Hoàn Ân cảm thấy ngồi ở trong lòng Dung Thành rất không thích hợp.
Một mặt là phía sau có vật húc y, một mặt khác là trong lòng y có chút khổ sở.
Hắn đối với y mà nói, rốt cuộc là tính toán gì đây? Y thủy chung cảm thấy, cùng địa vị tính nô thật không có sự khác biệt, chính người nọ cũng đã nói như vậy. Người nọ lừa gạt y trước, không chỉ không có ý tứ thừa nhận sai lầm, còn hành hạ y trên giường ba ngày. Chữ ”Tôn trọng” không hề có trong từ điển của người nọ.
Người nọ giống như muốn một cách tự nhiên trở lại hình thức chung đụng như quá khứ, sủng y giống như đối đãi với sủng vật, nhưng đối với hắn mà nói, trong lòng lại bất đồng. Giữa cách giấu diếm, chạy trốn, bị đoạt về, hai người bắt đầu vốn là xưng không hơn thể diện, hết thảy đều là người nọ nói cái gì, chính là cái đó. Nói muốn ôm y, liền ôm y; Nói không để cho y đi, liền không để cho y đi. Y có nguyện ý hay không, căn bản không quan hệ. Người nọ nguyện ý vì y ngự giá thân chinh, y cảm thấy người nọ ít nhiều là yêu y, không. . . . . . Có lẽ. . . . . . Yêu đến nổi điên, nhưng thời điểm người nọ chuyên quyền độc đoán, y lại cảm thấy, người nọ có lẽ. . . . . . Một chút cũng không thương y đi.
Thân thể mệt mỏi không muốn ăn, Hoàn Ân tùy tiện ăn hai cái liền khoát khoát tay. Dung Thành mệnh người triệt hạ cái bàn, dựa vào mép giường phê tấu chương, Hoàn Ân nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi.
Hoàn Ân ở bên người, phảng phất hết thảy đều an bình, dĩ vãng nóng nảy trở thành hư không, có loại cảm giác bụi bậm rơi xuống đất. Một tháng qua, hắn cuối cùng cũng hoàn hoàn chỉnh chỉnh ngủ ngon.
Quả nhiên, lần này xuất binh là đúng. Trả giá đại giới lớn hơn cũng đáng.
Dung Thành viết xong chu phê*, quay đầu lại liếc mắt nhìn, Hoàn Ân đã trầm trầm ngủ. Hắn tự tay thay y kéo lên chăn, mở ra bản tấu chương tiếp theo.
*chu phê: lời phê bằng bút đỏ.
Người phản đối xuất binh nhiều không kể xiết, thậm chí có vài cựu thần cấp tiến cáo lão về quê, bất quá hắn không sợ. Những cựu thần tính khí quật cường lại không thể động thủ, chẳng qua là muốn cho Hoàn Ân tiếp tục ở tại Trường Nhạc cung, sợ rằng phải nghĩ biện pháp qua cửa ải của thái hậu.
Ba ngày sau, đại quân xuất phát hồi trình.
Hoàn Ân tự nhiên cùng Dung Thành ngồi một cỗ xe ngựa, như y đoán, người nọ căn bản không an phận, ở trong xe ngựa liền thoát y phục của y tùy ý xâm chiếm. Trước mặt là xa phu, hai bên cửa sổ xe đều là thị vệ tinh nhuệ, Hoàn Ân liều mạng nhịn rên rỉ, người nọ lại chưa đủ nhiệt tình muốn buộc y kêu thành tiếng, còn kéo tay của y ra, giống như sợ người bên ngoài không nghe được. Hoàn Ân xấu hổ đến không có biện pháp, phía sau phản xạ gắt gao co rút, người nọ lại rất hưởng thụ, từ từ trừu sáp, mút vào nhũ tiêm y có tiếng sách sách, còn nói “Hảo ngọt”. Y cầu xin hắn bỏ qua cho, người nọ lại ác liệt nói: “Ngươi hoài thượng hài tử của trẫm, trẫm liền bỏ qua cho ngươi.” Y làm sao có thể hoài thượng hài tử của hắn . . . . . . Người nọ liền cười nói: “Vậy không phải xong sao.”
Một đường trở về Ung Kinh, Hoàn Ân bị Dung Thành lăn qua lăn lại nhiều lần, ban ngày ở trên xe ngựa tuyên dâm, mỗi đêm hạ trại đều bị Dung Thành ôm xuống xe ngựa. Y căn bản không cách nào đối mặt với những tùy thị theo một đường, không thể làm gì khác hơn là đem khuôn mặt nóng cháy chôn ở trong ngực Dung Thành.
|
Chương 82: Chiến tranh lạnh.
Cho dù mọi cách không muốn, Hoàn Ân vẫn bị mang về trong cung.
Xe ngựa trong đêm khuya chạy vào Hoàng Thành, đội ngũ tráng quan cung nghênh thánh giá đến dọa người. Ung Kinh cấm đi lại ban đêm, từ cửa cung đứng một đường thị vệ, vào hậu cung, cung nữ thái giám quỳ đầy đất.
Hoàn Ân ngay cả một chút cò kè mặc cả đường sống cũng không có, liền bị Dung Thành dắt vào Trường Nhạc cung.
Trường Nhạc cung cơ hồ không có biến hóa lớn gì, ngoại trừ thay đổi một nhóm cung nữ thái giám mới. Trên bàn vẫn còn quyển sách hắn xem trước khi đi, ngay cả trang giấy cũng không thay đổi. Tiêu Vĩ cầm đặt ở trên cái giá, một chút bụi bậm cũng không có, dường như ngày ngày đều được lau chùi. Hộp trang sức của y vẫn đặt ở vị trí cũ, vừa mở ra chính là một cây trâm gỗ lim.
“Đồ trẫm đưa cho ngươi toàn bộ ném ở nơi này, một cái cũng không mang đi, thật là không đem tâm ý trẫm báo đáp a.”
Hoàn Ân cả kinh, vội vàng khép lại cái hộp xoay người, người nọ đã tới trước mặt, đem thân thể y vây ở trên bàn. Hoàn Ân không dám ngẩng đầu nhìn hắn, không thể làm gì khác hơn là rũ mắt nhìn ánh gương chiếu ở trên mặt đá cẩm thạch. “Xin lỗi. . . . . . Lúc ấy. . . . . . Lúc ấy quá vội vàng. . . . . .” Vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy lý do này cũng chỉ có thể chọc người nọ tức giận, vội vàng ngậm miệng lại.
Hô hấp người nọ lại càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cái hôn liền rơi vào bên môi y.
“Đừng chạy loạn nữa.” Người nọ đem một luồng tóc y vén lên, để ở sau tai.
“. . . . . .” Hoàn Ân không thể nói không, cũng không muốn nói “Được”, không thể làm gì khác hơn là yên lặng.
“Ngươi làm trẫm một tháng này trà không nhớ cơm không nghĩ, tội của ngươi quá nặng, phải dùng cả đời để hoàn, có biết hay không?”
“. . . . . .” Cả . . . . . Cả đời. . . . . .
Hoàn Ân bị ôm lên, đi tới mép giường, người nọ cởi xuống vớ y, cởi xuống y sam, ôm y ngủ.
Cả đời. . . . . . Cả đời là chuyện rất dài.
Người tọa ủng thiên hạ, nữ tử nào muốn có cũng dễ như trở bàn tay, nói cả đời, bây giờ làm cho người ta khó có thể tin.
Không biết, lần này. . . . . . lại bao lâu mới chán đây?
* * *
“Bệ hạ, Đại tướng quân Cao Hướng đang chờ ở bên ngoài.”
“Tuyên.”
Dung Thành có chút phiền não mà đem bút ném, khép lại tấu chương, đứng dậy bước đi thong thả xuống kim loan tọa.
Cao Hướng cung cung kính kính bái một cái: “Bệ hạ tìm mạt tướng, vì chuyện gì?”
Dung Thành nghĩ trong chốc lát, mới từ từ hỏi: “Ngươi với vị kia của nhà ngươi. . . . . Nghe nói chung đụng rất hảo.”
Cao Hướng nhất thời hơi chậm lại: chủ tử này, đang đánh chủ ý gì? Đã đáp ứng tha cho Mục Thiếu Y không chết, hiện tại Mục Thiếu Y ở nhà mình, chẳng lẽ lại đổi quẻ? Tiểu vương tử không phải là đã trở lại sao?
“. . . . . .Hồi bệ hạ, mạt tướng cùng Thiếu Y tình cảm thâm hậu, mong bệ hạ. . . . . . thành toàn.”
“Trẫm nơi nào không thành toàn các ngươi?” Dung Thành phẩy tay áo một cái, có chút nhức đầu nói: “Trẫm là muốn hỏi. . . . . . Các ngươi có cãi nhau không?”
“. . . . . . Chưa từng.”
“Sao lại có thể? Bình thường ở nhà đều là ngươi quyết định đi? Hắn có nghe ngươi nói hay không?”
“. . . . . . Chuyện nhỏ mạt tướng cảm thấy hắn sẽ tự hiểu, không cần giải thích, đại sự mạt tướng sẽ báo cho hắn quyết định cùng lý do.”
“. . . . . . Hắn không có phản đối sao?”
“Vừa rồi đã báo lý do. . . . . .Thiếu Y là người rất thấu tình đạt lý sẽ không tùy ý phản đối.”
“. . . . . .” Dung Thành sờ cằm suy nghĩ một lát, nói: “Được rồi, ngươi đi xuống đi.”
Hắn vốn là muốn đem Cao Hướng kéo tới học hỏi kinh nghiệm, không nghĩ tới cư nhiên thành tú ân ái! Hắn đường đường là người đứng đầu một nước, muốn làm người yêu vui vẻ lại không bằng bộ hạ của mình, thật là bi thương.
Người hắn đã mang về, nhưng cùng người cơ hồ không có gì khác biệt quá lớn. Chuyện gì cũng sẽ không quá phản đối kịch liệt, ngay cả hôn ở trước mặt cung nữ thái giám cũng chỉ là miễn cưỡng quay đầu đi. Mỗi ngày hạ triều hồi cung, thấy y không phải là lật sách chính là đang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ánh mắt giống như không có tiêu cự. Trước cùng mình so tài, tình hình chống đối một đi không trở lại, chớ nói chi là giúp hắn phê tấu chương, đàm luận xã tắc đại sự. Dung Thành cảm thấy Hoàn Ân cùng mình sĩ diện, biến thành nhăn mặt, nhưng hành động kia của Hoàn Ân phải gọi là “Muốn gì được đó”, y lại không có biện pháp tức giận — người ta cũng muốn gì được đó, còn phải như thế nào đây?
Nghiêm trọng hơn chính là, ngay cả mấy ngày kế tiếp, mắt thấy Hoàn Ân từ từ gầy gò xuống, cằm trở nên nhọn hơn, mạch máu nổi lên màu xanh nhạt trên mu bàn tay cả ngày nhìn không có tinh thần gì. Dung Thành vừa tức lại đau lòng, kìm nén đến không có biện pháp, truyền Cao Hướng vào cung hỏi lấy kinh nghiệm, kết quả người ta bên kia rất ân ái, mặt cũng không hồng qua.
“Chậc.”
Hắn mạnh mẽ dẫn y trở lại là không phải, nhưng. . . . . .
“Bệ hạ. . . . . . Có thể nghe lão nô nói một lời hay không?”
Dung Thành rất phiền táo, vẫn là khoát tay một cái nói: “Ngươi nói đi.”
“Bệ hạ là ưu phiền về điện hạ?”
“Ừ.”
“Thật ra thì. . . . . . Lão nô thấy, điện hạ. . . . . là một người thích mềm không thích cứng. Bệ hạ nếu là cúi người một chút, mềm giọng cùng dụ dỗ, điện hạ chưa chắc sẽ không mềm lòng.”
“. . . . . .” Hắn còn chưa đủ cúi người một chút sao? Mỗi bữa cơm đều tự mình gắp cho hắn, lúc tắm rửa thay y sát người, nếu không phải buổi sáng hắn thức dậy sớm, ngay cả y phục cũng sẽ thay y mặc hảo, còn chưa đủ sao?
“Điện hạ bị bệ hạ mang về, trong lòng nhất định. . . . . . Ách. . . . . . Có nhiều không muốn. . . . . . Bệ hạ nhiều thông cảm thông cảm, lại ôn nhu chút, điện hạ chắc chắn tháo xuống tâm phòng.”
“. . . . . . Vậy không bằng. . . . . . lại dẫn y đi bãi săn Kinh Giao buông lỏng tâm tình? Trẫm nhớ y rất thích nơi đó.”
|
Chương 83: Thiên hạ của ngươi.
Dung Thành lấy cớ thân thể khó chịu, cần điều dưỡng, mang Hoàn Ân đi hành cung Kinh Giao ở mấy ngày. Tự nhiên đem cả Lưu Kỳ, Tùy Nghị, cùng một đống tấu chương chính vụ lớn.
Buổi sáng không cần dậy sớm vào triều, tự nhiên có nhiều thời gian cùng Hoàn Ân chung một chỗ. Dậy sớm thay y mặc quần áo tử tế, chải đầu, nói chuyện một chút, sau đó hai người cùng uống chút cháo trắng, ăn chút thức ăn, Dung Thành phê tấu chương của hắn, Hoàn Ân xem sách của y. Nếu ngoại nhân thấy, thật đúng cho là tương kính như tân.
Buổi tối, Hoàn Ân ngâm mình trong ao, suối nước hành cung bãi săn là Ôn Tuyền thiên nhiên từ bên ngoài cung dẫn vào, chi phí không rẻ, nghe nói đối với thân thể rất tốt.
Chợt rèm bị người nhấc lên, Dung Thành phủ y phục màu đen thường ngày từ từ đi vào, rèm lại bị buông xuống.
Hoàn Ân ngẩng đầu nhìn một cái, cúi đầu, nghe tiếng cởi quần áo tất tất tác tác, tiếp theo mặt nước ba động, người nọ xuống nước, từ từ đến gần y. Y theo bản năng né tránh, người nọ đưa tay kéo qua thắt lưng, cả người Hoàn Ân đều bị vòng ở trong ngực. Cánh tay bền bỉ có lực, y đơn giản không thể động đậy. Mỗi tấc da thịt đều gắt gao dán vào, bàn tay đỡ thắt lưng y so với nhiệt độ ôn tuyền còn nóng hơn, Hoàn Ân chỉ cảm thấy như bị đả thương.
“Vẫn còn mất hứng?”
Thanh âm người nọ trầm thấp ôn hòa, gần như đầu độc. Sợi tóc rũ xuống trán Hoàn Ân bị vén lên, gẩy đến sau tai. Đầu vai trắng nõn mượt mà ở dưới một bộ tóc đen giống như là phiếm ánh sáng ngọc trắng nhu hòa.
“. . . . . . Không có.”
“Đã chiến tranh lạnh lâu như thế, còn nói không có? Trẫm tình nguyện ngươi lại cùng trẫm nhăn mặt còn tốt hơn.”
“. . . . . .” Hoàn Ân không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng quay đầu đi chỗ khác. “Muốn gì được đó” đã là cực hạn của y, muốn y đối với hắn nói cười yến yến thì không thể, y cũng không muốn ở trước mặt hắn làm thanh cao. Dù sao bị hắn ôm qua nhiều lần như vậy, hiện tại lại ra vẻ thanh cao không khỏi có chút giả tạo. Y trở về Nguyệt tộc bị hắn tự mình dẫn đại quân bức ra, không bằng nhanh lên một chút làm hắn chán nản.
“Trẫm sai rồi, được chưa?”
“. . . . . .”
Dung Thành nâng lên một cái tay, khẽ vuốt gương mặt Hoàn Ân, nước ấm dọc theo mặt trượt xuống, tiến vào trong nước.
“Trẫm không nên lừa gạt ngươi, không để cho ngươi trở về Nguyệt tộc, lại càng không nên không để ý đến ý của ngươi cường bắt ngươi trở lại. Là trẫm không tốt, không bận tâm đến ý nguyện của ngươi, trẫm nhận lỗi với ngươi.”
“. . . . . .”
Hoàn Ân chút kinh ngạc, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Người thiên hạ duy ngã độc tôn này, thời điểm gì. . . . . . thế nào lại, hạ mình nhân nhượng nói xin lỗi y? Giọng nói lại chân thành. . . . . Cái này. . . . .
Người này thật sự là Dung Thành sao. . . . . .
“Làm thái tử làm hoàng đế đã lâu, liền có thói xấu này. Trẫm. . . . . . Sẽ từ từ thay đổi. Được không?”
Hoàn Ân bị chấn kinh đến không biết nói cái gì cho phải, mắt nhìn thẳng mặt nước.
Y nên nói cái gì đây? Nói. . . . . . Tha thứ ngươi sao? . . . . . .
Dung Thành cười khổ hai tiếng, nhích tới gần chút, ở trên trán y nhẹ nhàng hôn một cái: “. . . . . . Ngươi nói với trẫm một câu đi.”
“. . . . . . Ta biết.”
Dung Thành bất đắc dĩ than thở, nói: “Trẫm muốn ôm ngươi, được không?”
“. . . . . .” Nhanh như thế liền sửa chữa? . . . . . Nhưng tại sao đem tình sự tới hỏi ý nguyện y, y nếu không phải nguyện ý, người nọ thật sẽ thu tay lại?
“Ngươi nếu như nãy giờ không nói gì, trẫm coi như ngươi đồng ý.”
Hoàn Ân không dám lần đầu tiên liền tùy tiện kháng cự, y biết đế vương nói một đàng làm một nẻo là chuyện thường. Vừa nói nhận khuyên can, vừa đem người nêu ra ý kiến cách chức quan — ai cũng nguyện ý nghe tán dương, không muốn nghe phê bình, huống chi là đế vương, từ nhỏ ở trong tán dương lớn lên, y sẽ không khờ dại cho là người này có thể hoàn toàn từ bỏ.
Giằng co nửa khắc, người nọ cúi đầu ngậm vào môi của y.
Nhiệt khí như thế bốc hơi, trên môi y vốn là có chút phiếm hồng ướt át, Dung Thành mềm nhẹ mút vào một lúc lâu, mới từ từ thăm dò đầu lưỡi vào.
Vật yếu ớt bị người nọ cầm an ủi, phía sau cũng bị ngón tay thăm dò vào, nước suối ấm áp theo từng đợt từng đợt tràn vào, mặt Hoàn Ân đỏ hồng, nhũ tiêm sung huyết đứng thẳng, ở trước ngực người nọ như có như không ma sát, kích khởi một trận run rẩy.
“Ôm trẫm.”
Hoàn Ân đỏ mặt vòng tay ôm cổ Dung Thành, bắp đùi bị hắn nhấc lên, vòng ở ngang hông.
Tính khí nóng bỏng cùng nước ao ấm áp từ từ tiến vào, mặt Hoàn Ân chôn ở đầu vai Dung Thành, cắn răng mặc cho tính khí thô dài từng chút đem bí xử chống đỡ. Sau khi hoàn toàn nhét vào, thắt lưng mới bắt đầu dùng lực.
Trận tình sự ôn hòa lại không mất khoái cảm. Dung Thành cũng không trừu sáp quá mức kịch liệt, toàn bộ quá trình đều chiếu cố Hoàn Ân. Tại đây cũng không khó thừa nhận tiết tấu, Hoàn Ân rất nhanh đạt tới cao triều, trong cái ôm của Dung Thành tựa đầu nhẹ nhàng trên vai hắn, nhẹ nhàng thở gấp. Dung Thành hiển nhiên nhẫn rất khổ cực, rồi lại không muốn lần đầu tiên biểu hiện liền thất bại, nỗ lực đem tính khí rút ra, hít sâu bình phục dục niệm.
Cho nên. . . . . . Cứ như thế kết thúc.
Chẳng qua là cả đêm Hoàn Ân đều cảm thấy phía sau có vật gì đó rất nóng húc y, nhưng y không thể nào chẳng biết xấu hổ nói: “Ngươi nếu không. . . . . . Vẫn là tiến vào đi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàn Ân tỉnh, Dung Thành phân phó ngự thiện phòng làm chút cháo cho y, từ từ ăn, phủ thêm áo lông hồ cho y, hai người cùng đi ra cửa.
Lưu Kỳ từ chuồng ngựa dắt Mặc Vân tới, Dung Thành nghiêng thân lên ngựa, duỗi cánh tay đem Hoàn Ân ôm lên, ngồi ở trước ngựa.
Lúc này đã là cuối đông đầu xuân, bãi săn cảnh sắc so với lần trước tới đẹp hơn nhiều. Màu xanh hoa cỏ đang đâm chồi đầy đất, nhàn nhạt màu xanh biếc vô cùng xinh đẹp. Khí trời có chút lạnh, rồi lại không giống rét lạnh thấu xương giống lần trước, phía xa trời xanh không mây, bầu trời mây nhạt, một phen cảnh sắc bao la.
Giục ngựa chạy đi thật xa, tốc độ mới dần dần chậm lại, ở trên thảo nguyên tùy ý đi về phía trước.
“Ngươi bây giờ, tâm còn mang thiên hạ không?”
“. . . . . .” Tâm mang thiên hạ? Y hình như đã thật lâu không nghĩ tới chuyện này.
“Trẫm trước kia nói qua, nếu ngươi ở bên cạnh trẫm thì có thể phát huy tài năng của ngươi, lời này đến bây giờ cũng không phải là nói đùa.”
“. . . . . .” Bất kể không phải nói đùa, y một thần tử ngoại tộc, thân ở vị trí cao ở Tuyên Hướng, thủy chung sẽ khiến cho tinh phong huyết vũ.
“Ở lại bên cạnh trẫm. Cùng trẫm nhìn vạn dặm sơn hà này, được không?”
“. . . . . .”
Người này gần đây phát động thế công ôn nhu, ngày hôm qua thay đổi hẳn, Hoàn Ân đã có chút không đỡ được. Dung Thành rốt cuộc là nhất thời hứng thú, hay là suy tính đã lâu, y hiện tại cũng không có đủ thời gian đi phân biệt — người này đã muốn chờ y tỏ thái độ. Vốn là y còn muốn chờ qua một đoạn thời gian nữa có lẽ nhiệt tình người này sẽ biến mất. . . . . .
Ngựa đi thẳng đến phụ cận rừng cây, Hoàn Ân vẫn không nghĩ ra lời nào tốt để đáp lại. Đang lúc ấy, Tùy Nghị cách bọn họ xa mấy trượng chợt tuôn ra một tiếng kêu kinh hoảng: “Bệ hạ!”
Hoàn Ân còn không phản ứng kịp, Dung Thành chợt lôi kéo dây cương, ngựa bị giật mình hai vó trước nâng cao, hai người đồng loạt từ trên ngựa lăn xuống.
|