Nhất Thế Khuynh Tình
|
|
Chương 74.
Trong sơn động tiếng lửa kêu phách phách ba ba đến nửa đêm từ từ tắt, chỉ còn lại một chút cháy sém trên mặt đất, miễn cưỡng phát nhiệt lượng thừa. Tiếng nước chảy tích tích đáp đáp vang lên, chắc là trời mưa.
Hoàn Ân đi tới cửa động liếc mắt nhìn, chợt nghe người phía sau lưng nói: “Ta hôn mê bao lâu?” Thì ra là Trầm Thất tỉnh.
“Mấy canh giờ đi.” Hoàn Ân vòng trở về bên cạnh hắn ngồi xuống, sờ sờ cái trán hắn, hoàn hảo không còn nóng nữa. “Ta cho ngươi ăn dược hoàn trong bình sứ trắng đó, ngươi cảm thấy khá hơn chút không?”
“. . . . . . Hoàn hảo. Cám ơn.”
Trầm Thất nhàn nhạt ứng một câu, không nói thêm gì nữa. Đôi môi bầm đen, sắc mặt tái nhợt, Hoàn Ân hết sức hoài nghi tình trạng thân thể của hắn, nhưng trời vừa sáng hai người nhất định phải lập tức rời đi, nếu không cừu gia có thể điều động đủ nhân thủ lục soát núi, vậy hai người một không biết võ công một trọng thương trong người, khí trời còn tồi tệ như thế, chết chắc không nghi ngờ chút nào.
Nếu như không phải là ở nơi này dưới tình huống khẩn trương, Hoàn Ân thật cảm thấy ở sơn động như vậy cũng không tệ.
Y không nghĩ tới chính là, Dung Thành thật sẽ tốn nhiều công phu như vậy chặn đường y. Dung Thành đối y rốt cuộc ôm tình cảm gì y cũng không rõ. Là yêu sao? Là yêu, sẽ tổn hại y sẽ lừa gạt y lưu lại sao, sẽ cường bạo y? Thay vì nói là yêu, nên nói là đơn thuần tham muốn giữ lấy.
Thôi thôi, qua khỏi ngọn núi này, là có thể trở về Nguyệt tộc. Còn như hết thảy mọi chuyện y ở Tuyên Hướng, cho dù là đã từng có một chút xíu động tâm, cũng hôi phi yên diệt đi.
Y vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy người này, vĩnh viễn sẽ không cùng hắn có bất kỳ quan hệ gì.
Chẳng qua là. . . . . . Cũng không biết Mục Thiếu Y ra sao. . . . . .
Đến thời điểm sắc trời còn chưa sáng, Trầm Thất vịn tường đứng lên nói: “Đi thôi. Không thể kéo dài được nữa.”
Con ngựa đứng cạnh sơn động cả đêm thấy chủ nhân lay động thoáng một cái đi tới, lập tức hiểu ý chân trước quỳ xuống, Trầm Thất đưa tay ý bảo Hoàn Ân lên ngựa trước.
“Vậy thì ngươi ngồi đằng trước đi.” Hoàn Ân bây giờ lo lắng đi tới một nửa Trầm Thất liền rơi khỏi ngựa đi.
“Điện hạ lên ngựa trước. Nếu là phía sau có truy binh, ta còn có thể ngăn một trận.”
Hoàn Ân thấy hắn mệt mỏi cúi mắt, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, ngoan ngoãn lên ngựa.
Phía sau một thân thể ấm áp theo lên, xuyên qua thắt lưng hắn cầm dây cương, Hoàn Ân trong nháy mắt có chút hoảng hốt. Đã từng ôm y cưỡi ngựa như vậy, cũng chỉ có người kia. . . . . .
Tiếng gió từ trước mặt gào thét lướt qua, sơn đạo đường xá cực kỳ xấu, ngựa đi đư cũng không nhanh. Bốn phía đều là cảnh sắc điêu linh, cành cây trơ trụi, lá khô khắp nơi, thật giống như vào chỗ không người.
Đi hơn mười dặm, Hoàn Ân lạnh đến run run, chỉ nghe người phía sau hô hấp càng ngày càng nhẹ, y rũ mắt nhìn xuống, ngón tay tái nhợt kéo dây cương cũng nới lỏng. Hoàn Ân thầm nghĩ không tốt, vừa muốn quay đầu lại, liền cảm giác phía sau lưng chợt lạnh, tiếp theo là tiếng một vật nặng trầm buồn rơi xuống đất.
“Trầm Thất!”
Hoàn Ân vội vàng siết chặt dây cương nhảy xuống ngựa, lật qua thân thể hắn nhìn, chỉ thấy vết thương hôm qua băng bó kỹ lộ ra mơ hồ vết máu, phía dưới mí mắt một mảnh xanh đen, nghĩa là đã đến cực hạn.
Ở nơi này trước không có thôn làng nhà trọ sau còn có truy binh, y một tay trói gà không chặt, có thể làm sao đây? Hoàn Ân tâm ưu sầu như lửa đốt, từ trong áo bào của hắn lấy ra một bình sứ, lấy ra một viên dược hoàn vừa muốn đưa vào trong miệng hắn, liền nghe nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa đát đát, càng ngày càng gần.
* * *
Dung Thành phê tấu chương đến giờ ngọ, cuối cùng cũng không nhịn được một tay lấy bút ném trên mặt đất.
Thật đau đầu.
Lưu Kỳ vội vàng đem bút nhặt lên, cẩn thận đặt ở trên bàn, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ. . . . . . nếu phê tấu chương đến phiền? Hay là đi ngự hoa viên dạo một lát?”
Dung Thành khoát khoát tay, nhắm mắt lại chống đầu không nói thêm gì nữa.
Đây là ngày thứ năm Hoàn Ân rời khỏi hắn.
Mật thám biên giới phái đi, ngay cả Đại tướng quân chỉ ra chiến trường đánh giặc cũng mang tinh kỵ vụng trộm ra khỏi thành đi tìm, các thành trấn nghiêm mật lục soát người đi đường, biên quan giới nghiêm. . . . . . Vẫn không thu được đến một chút tin tức gì.
Một đêm kia Hoàn Ân không biết bị người nào mang khỏi cửa thành, liền giống như đá chìm đáy biển, muốn tìm cũng tìm không được.
Hắn thậm chí cũng không biết y chết hay là sống.
Dung Thành chưa từng nhức đầu như thế, chưa từng có.
Lúc đầu giận dữ đi qua, còn dư lại là từng trận tâm đào khó chịu.
Nằm ở trên giường liền nghĩ đến Hoàn Ân đã từng nằm ở bên cạnh hắn, đưa tay là có thể ôm thắt lưng tinh tế của Hoàn Ân. Ngày thường hắn luôn hôn tóc Hoàn Ân ngủ, từng trận hương tóc giống như hiệu quả thôi miên trấn an. Hiện tại trên giường lớn như thế chỉ có một mình hắn, đột nhiên cảm giác trống rỗng.
Trên bàn dài còn để sách trước khi đi y đã xem qua, bên cạnh trên đàn mộc gác lại Tiêu Vĩ cầm hắn tìm tới tạo niềm vui cho y.
Hiện tại người không có ở đây, hắn nhìn những vật này chỉ hận không thể cho một đuốc thiêu hủy.
Trên bàn bày một tờ giấy, hắn lật không dưới mười mấy lần. Buổi sáng vào triều sớm lật một lần, buổi tối phê tấu chương trở lại lật một lần, nội dung một tờ kia cơ hồ mau nát đi. Hắn không thể khống chế lặp lại muốn xem Hoàn Ân khi nhìn tờ giấy này đang suy nghĩ cái gì, có thể tờ giấy đối với Hoàn Ân có ý nghĩ đặc biệt gì hay không.
Dưỡng Tâm điện chỉ có một mình hắn phê tấu chương, Lưu Kỳ khô cằn đứng ở một bên, cẩn thận tựa như sợ đạp đến cái đuôi của hắn. Dĩ vãng chưa từng cảm thấy Dưỡng Tâm điện an tĩnh đè nén, giống như cái hầm như thế.
Vào triều đều không dậy nổi hứng thú, mấy cựu thần dường như biết hắn đang phái người tìm Hoàn Ân, sau khi hạ triều liền tới Dưỡng Tâm điện khuyên can, đều bị hắn đuổi trở về. Thái hậu ngược lại vẫn một chữ không nói.
Phê tấu chương giống như là không có tinh lực, làm chuyện gì cũng nghĩ “Nếu là Hoàn Ân còn ở đó, phải là dáng vẻ gì”, có thể chỉ hắn phê đáp nói do do dự dự “Tựa hồ không ổn” hay không.
Ban đêm nằm ở trên giường, cả đêm mất ngủ, hình ảnh đã từng ở chung một chỗ lặp lại thoáng hiện ở trước mắt.
Mượn chuyện xuất binh để đem Hoàn Ân áp ở phía dưới, đáy mắt y tức giận giống như chợt hiện một dạng ánh sáng làm hắn mê hoặc, mà bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng lại để cho tâm hắn dâng lên đau tích. Dáng vẻ y đánh đàn nhàn tĩnh thanh nhã, bộ dáng viết chữ ôn hòa điềm tĩnh, giống như không khí cũng mềm mại theo. Buổi tối mùng một dẫn y đi ra ngoài dạo phố, mua đồ cho y, nhìn bộ dáng hơi có chút xấu hổ của y. Lúc ở bờ sông thả hoa đăng, ánh lửa chiếu vào gò má y xinh đẹp làm cho người khác nín thở.
Hắn đã gặp nhiều mỹ nhân, không có một người nào giống như Hoàn Ân. Giống như là mưa phùn đêm xuân, không tiếng động làm ướt cả vùng đất khô cằn. Ở thời điểm không có chút nào phòng bị, liền trúng độc không có giải dược.
Hoàn Ân, coi như đạp biến thiên hạ, cũng phải tìm được ngươi!
“Bệ hạ, cấm quân thống lĩnh Tùy Nghị cầu kiến.”
“Tuyên.”
Tùy Nghị bước nhanh chạy vào đại điện, tóc tai lộn xộn, đôi môi khô nứt, một bộ phong trần mệt mỏi. Chưa kịp dừng bước liền vội vàng nói: “Bệ hạ, ở biên cảnh Nguyệt tộc có người phát hiện tung tích của điện hạ!”
“Nói chi tiết một chút.” Quả nhiên! Y quả nhiên trở về nước!
“Biên cảnh có một người bán hàng rong nói thấy được điện hạ đi hướng bắc, đồng hành có một vị kiếm khách, hai người bọn họ giống như là bị hành thích. . . . . .”
|
Chương 75.
“Hành thích?!” Dung Thành cả kinh từ trên kim loan tọa đứng lên. Hắn cũng không phái người đi hành thích, chẳng lẽ là Tiêu thái hậu giở trò quỷ? “Có phái người đuổi theo chưa?!”
“Đã cho người đuổi theo, tựa hồ là trốn phía trong núi, tạm thời không có tin tức.” Tùy Nghị nói đến một câu cuối cùng thì cũng có chút lo lắng.
“Trong núi? Mùa đông chạy lên núi còn có thể sống?! Y liền như thế không muốn gặp trẫm?” Dung Thành vừa tức giận vừa đau lòng, “Phái Cao Hướng nhanh chóng tới đó, dẫn người lên núi lục soát!”
“Tuân chỉ!”
Tùy Nghị đáp một tiếng liền vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, sợ ở lại cũng bị vô tội thương tới. Lưu công công, thật đồng tình ngươi. Tùy Nghị ở trong lòng yên lặng nói thầm.
“Chờ đã!”
Tùy Nghị khổ mặt vòng trở lại: “. . . . . . Bệ hạ còn có gì phân phó?”
“Hảo hảo điều tra cho trẫm mấy tên hành thích kia, bắt được bọn chúng ép khai ra người đứng sau. Hoàn Ân nếu có nửa điểm sơ xuất, để cho bọn chúng ngũ mã phân thây!”
“. . . . . . Dạ”
Dung Thành tâm tình vốn không tốt, hiện tại càng thêm không thể phê tấu chương được, ống tay áo vung lên, toàn bộ quét rơi trên mặt đất. Chuyện Hoàn Ân chạy trốn đã đủ náo loạn, hiện tại ở đâu sinh ra một đám người muốn đuổi giết y, vừa nghĩ tới dáng vẻ tay trói gà không chặt của Hoàn Ân, Dung Thành tâm đều treo lên. Hoàn hảo có một “Kiếm khách” đi theo, nếu như không có hắn, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. . . . . Trước mắt chợt thoáng qua hình ảnh Hoàn Ân cả người đẫm máu nằm trong tuyết, Dung Thành dùng sức lắc đầu một cái.
Đúng rồi! Mùng một đêm đó đi xem hoa đăng, không phải là có một lão đầu nhi nói năng bậy bạ nói Hoàn Ân “Hoa đào vượng”, còn có “Huyết quang tai ương” sao?! Lúc ấy còn tưởng rằng hắn đang trù ẻo Hoàn Ân, không nghĩ tới cư nhiên đều là thật. . . . . . Hoa đào vượng chẳng lẽ nói là Mộ Dung Hằng? Huyết quang tai ương chẳng lẽ chính là hiện tại? Hoàn hảo lão đầu kia chưa nói “Mệnh số đến đây”, có phải ý nói Hoàn Ân có thể qua khỏi một kiếp này hay không?
Dung Thành giơ tay lên muốn gọi người đi tìm lão đầu nhi này, lại không nói hắn không nhớ ra được tướng mạo đặc thù, muốn tìm cũng mất thời gian, mà coi như tìm được người này, thì có tác dụng gì? Ngàn dặm xa xôi, chẳng lẽ hắn còn có thể hóa giải cảnh ngộ của Hoàn Ân?
Thôi thôi, thật là quan tâm sẽ bị loạn. Trước mắt hắn cũng chỉ có thể tạm thời tin tưởng Hoàn Ân phúc lớn mạng lớn, quá hai ngày, chuyện nhất định sẽ có chuyển biến tốt . . . . . Nhất định. . . .
Dung Thành hít sâu một hơi, nắm chặt tay, nhưng đầy tay đều là mồ hôi lạnh.
* * *
Hoàn Ân kinh ngạc nhìn người trước mặt như thần binh trời giáng, phủ áo da dày cộm nặng nề, bật thốt lên: “Tam ca. . . . . .”
Người tới cũng là vừa mừng vừa sợ, lập tức nhảy xuống ngựa, dường như có chút không dám tin, từ từ đến gần: “Tiểu Ân. . . . . . Thật là ngươi?”
“Tam ca!” Hoàn Ân kích động đến chảy ra nước mắt. Mới vừa rồi y còn lo lắng là người truy sát đến, kết quả lại là Tam ca tới đón y! Từ Quỷ Môn quan đi một lượt, thật là lòng vẫn còn sợ hãi. Hoàn Ân vội vàng chỉ chỉ người phía dưới nói: “Tam ca! Đây là người đưa ta về, chúng ta bị người truy sát, hắn bị thương rất nặng, ngươi mau giúp hắn xem một chút, hắn có chuyện gì hay không?
“Đừng nóng vội đừng nóng vội! Có quân y ở đây.” Hoàn Côn vẫy vẫy tay, mấy người tới đem Trầm Thất đặt lên ngựa. “Ngươi đang bị truy sát, vậy chúng ta nhanh chóng rời đi nơi đây, tránh phát sinh tranh đấu không cần thiết, bại lộ thân phận rước lấy tất cả thị phi.”
“Hảo. . . . . .” Hoàn Ân nhìn Trầm Thất bị ôm lên ngựa, tựa vào trong ngực một người, người nọ tựa hồ đang cầm máu cho vết thương của hắn. “Tam ca làm sao lại biết ta đã trở về?”
“Nói đến ta đây lại tức giận!” Hoàn Côn cả giận nói, “Cuối năm chúng ta nhận được thư ngươi gửi, nói muốn ở Tuyên Hướng du lịch một đoạn thời gian, ta còn kinh ngạc. Kết quả mấy ngày trước Yến Tộc thái tử Mộ Dung Hằng dùng bồ câu đưa tin, nói ngươi bị tên khốn hoàng đế Tuyên Hướng kia giam giữ ở kinh thành, hắn đã giúp ngươi chạy thoát, bảo ta chú ý ở biên cảnh tìm ngươi! Nếu không phải trong thư kèm một cây trâm của ngươi làm tín vật, chúng ta hoàn toàn không có cách nào tin tưởng!”
Hoàn Ân nghe đến ánh mắt cũng mở to: “. . . . . . Ta căn bản không có viết bức thư này!” Làm một nam nhân, hàng đêm bị người cường ôm, y sao có thể chủ động nói phải lưu lại một thời gian chứ! Là Dung Thành . . . . Hắn giả mạo mình!
“Hắn cũng thật là lợi hại, chữ của ngươi bắt chước giống nhau như đúc, chúng ta căn bản không nhìn ra! Lại nói, chiến sự kết thúc, theo lý nên trao trả con tin, hắn tại sao muốn lưu lại ngươi? Còn dùng thủ đoạn này, chính ngươi cũng không biết?”
“. . . . . . Ta không biết.”
Tại sao muốn lừa dối y, lưu y lại, còn không nói cho y biết thật tình? Cái vấn đề này y đã sớm nghĩ tới.
Bởi vì thân thể.
Bởi vì người kia muốn ôm y, muốn trên thân thể y tiết dục.
Cho nên không thả y đi.
Nhưng y không thể nói cho Tam ca chuyện này. Hoàn Côn sẽ lập tức chạy đi cùng Dung Thành liều mạng.
“Ngươi không biết cũng thôi, sao lại là một bộ dáng chật vật như vậy chạy về chứ? Ngươi không có trực tiếp cùng hắn nói ngươi phải về nước sao? Về tình về lý hắn cũng không thể cản ngươi a?”
Hoàn Ân trong lòng cười khổ: người kia bá đạo như vậy, sao có thể để cho y rời đi. “Hắn lừa gạt không nói cho ta biết chiến sự đã kết thúc, ta mặc dù không biết hắn có lý do gì, nhưng vậy nói lên hắn cũng sẽ không đáp ứng cho ta trở về nước. Vậy ta không bằng tiền trảm hậu tấu, hắn cũng không có lập trường bởi vì chuyện này cùng Nguyệt tộc khơi mào chiến tranh.” Cho nên người nọ nghiêm tra các nơi thành trì quan ải, bây giờ nói lời này, Hoàn Ân cũng mất vui vẻ.
“. . . . . . Tuy nói như ngươi vậy là rất chu toàn, nhưng. . . . . . Ai, nếu là nửa đường xảy ra chuyện gì thì làm sao đây? Ta với Nhị ca ngươi từ khi nhận được bồ câu liền chia nhau ở biên cảnh du đãng, chỉ sợ không tìm được ngươi, hoàng huynh mỗi ngày đều tới hỏi ta tình huống, thật là lo lắng hỏng rồi. Đoạn đường này ngươi có bị thương không?”
Hoàn Ân lắc đầu một cái: “Bản thân ta không sao, chính là Trầm Thất hộ tống ta trở về, hắn mấy ngày nay không có nghỉ ngơi tốt, còn bị kiếm thương. . . . . .”
“Trầm Thất? Hắn là thuộc hạ của Mộ Dung Hằng?”
“Đúng vậy.”
“Để cho hắn ở Nguyệt tộc cảnh nội nghỉ ngơi một đoạn thời gian vậy, sau đó sẽ trọng trọng tạ ơn. Các ngươi như thế nào bị người đuổi giết? Có phải là cướp tiền hay không?”
“Không. Hoàn toàn là có dự mưu bày ra. . . . . . Ta hiện tại cũng không biết, đến tột cùng là người nào muốn đưa ta vào tử địa . . . . .”
Thấy tâm tình Hoàn Ân không tốt, Hoàn Côn vội vàng an ủi: “Không nghĩ ra thì không cần suy nghĩ nữa, dù sao hiện tại ngươi đã trở lại Nguyệt tộc, là an toàn rồi. Chuyện còn lại, cứ để cho ca tới giải quyết. Đã mấy ngày không có ngủ ngon rồi đúng không? Mau chợp mắt nghỉ một lát đi.”
“. . . . . . Hảo.”
Trong đầu tuy chứa nhiều suy nghĩ lung tung, nhưng quả thật mấy ngày liên tiếp không nghỉ ngơi tốt, ngày hôm qua càng thêm kinh tâm động phách, thần kinh căng thẳng cả đêm, đến bây giờ đã là cực hạn. Gặp được Hoàn Côn, Hoàn Ân tâm tình hoàn toàn thanh tĩnh lại, bất chấp lắc lư, nhắm mắt lại liền trầm trầm ngủ.
Vừa ngủ không biết là bao nhiêu canh giờ, vừa mở mắt, đã là một ngày khác.
Trên màn thêu hoa văn quen thuộc, trong phòng là mùi khô ráo quen thuộc. Bàn ghế, tủ sách, hoa cỏ, cổ cầm, trang trí chung quanh đều giống như trước, thật giống như chuyến đi sỉ nhục của y ở Tuyên Hướng chỉ là một cơn ác mộng thật dài mà thôi.
Hoàn Ân nháy mắt mấy cái, chỉ cảm thấy khóe mắt có chút ướt.
Cố quốc xa cách, y đã trở lại. . . . . .
“Cảm thấy khá hơn chưa?”
Thanh tuyến trầm thấp ổn trọng, là đại ca Hoàn Hoằng.
Hoàn Ân quay đầu lại, chỉ thấy hắn phủ triều phục màu tối, một đôi lông mày dài nhíu lại thật chặt, chắc là hạ triều liền chạy tới.
“Đại ca. . . . . .”
|
Chương 76.
Hoàn Ân giãy giụa muốn ngồi dậy, bị Hoàn Hoằng một tay đè xuống: “Không sao cứ nằm đi, ngươi xem ngươi đã gầy thành dáng vẻ gì.” Vốn là không có bao nhiêu thịt, trở lại càng ốm thêm một vòng.
“. . . . . . Đại ca. . . . . . Để cho ngươi lo lắng. . . . . .” Hoàn Ân do dự một chút, hỏi: “Chuyện ta trở về nước. . . . . . Đại ca có từng viết thư thông báo Tuyên Hướng không?”
“Tất nhiên là chưa.” Tức giận còn không kịp, như thế nào lại chạy đi thông báo cho tên hỗn trướng hoàng đế Tuyên Hướng kia.
Hoàn Ân gần như không thể xét kỹ rũ mắt xuống thở phào nhẹ nhõm, một loạt vẻ mặt động tác không có đề phòng rơi vào trong mắt Hoàn Hoằng. Hoàn Hoằng mày càng nhăn càng chặt, nhìn chằm chằm y một lát, đứng dậy, nói : “Chuyện của ngươi, Tam đệ đã nói với ta.”
“. . . . . .” Chuyện của y? Chuyện gì?
“Không biết sau đó còn người đuổi giết các ngươi hay không, ta đã phái người đi lục soát núi. Nếu có thể bắt được vài tên, tất nhiên thì tốt.” Hoàn Ân tim nhảy thùng thùng, giọng nói Hoàn Hoằng ngưng trọng như thế, cũng không phải là nói những chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi.
Trong phòng an tĩnh hồi lâu, Hoàn Hoằng chợt xoay người, nói : “Ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, tên hỗn trướng hoàng đế kia vì sao muốn ngươi lưu lại.”
“. . . . . . .” Hoàn Ân lập tức cả kinh, đại ca chẳng lẽ nhìn thấu manh mối gì? Chuyện khó có thể nói như vậy, y làm sao có thể xuất khẩu?
Đang ấp úng vắt hết óc muốn mở miệng, chỉ nghe Hoàn Hoằng lại nói: “Tam đệ tính tình thô lỗ, tự nhiên không nhìn ra. Nhưng đại ca ngươi cũng không cần khinh rẻ mà lừa gạt.”
“Đại ca. . . . . .” Hoàn Ân mồ hôi lạnh chảy ra.
“Y đem ngươi trở thành luyến sủng, đại ca nói đúng hay không?” Một phen từng chữ từng câu nói đến cuối cùng, đã là cắn răng nghiến lợi.
“Đại ca!”
“Ngươi cũng đừng lừa gạt ta, cùng đại ca mình nói một chút, không có gì phải mất mặt hết. Đại sự như thế, chẳng lẽ ngươi muốn đánh rơi nha mình cùng nuốt máu? Ban đầu cũng không nên cho ngươi đi Tuyên Hướng làm chất tử! Muốn đi cũng là Tam đệ đi, hắn da dày thịt béo, nghĩ rằng tên hỗn trướng hoàng đế kia cũng không dám làm loạn!”
“. . . . . . Đại ca. . . . . . Nếu chiến sự kết thúc, chuyện này coi như xong. . . . . . Đại ca cũng không cần đi truy cứu, ta. . . . . .”
“Ta biết ngươi da mặt mỏng. Đại ca chính là nuốt không trôi cục tức này! Ngay cả vương tộc ta cũng dám mang lên giường, hắn không khỏi khinh người quá đáng! Cùng lắm thì đại gia hợp lại lưới rách cá chết, đừng mong có ngày sống tốt!”
“Đại ca. . . . . .” Hoàn Ân hàm lệ nhẹ nhàng kéo lại vạt áo Hoàn Hoằng.
Hoàn Hoằng thở dài một cái, giọng nói tràn đầy thống khổ: “Là đại ca vô dụng. Đại ca không mặt mũi gặp ngươi.”
“Đại ca đừng tự trách. . . . . Dù sao lúc trước ai cũng không ngờ rằng, hắn lại là người như vậy. . . . . . Cũng may hiện tại chiến tranh kết thúc, quốc lực tộc ta tiêu hao cũng rất lớn, hãy tạm thời. . . . . . Coi như hết. . . . . . Dù sao ta cũng. . . . . . Không thiếu khối thịt nào. . . . . .”
Không thiếu khối thịt nào? Bị đồng tính cường bạo, như vậy vô cùng nhục nhã, còn có thể nhẹ nhàng xảo xảo nói “Không thiếu khối thịt nào”? Hoàn Hoằng vừa nghĩ tới đệ đệ mình bị khổ nạn, bây giờ còn ở trước mặt huynh trưởng cố gắng không có việc gì, chỉ cảm thấy cổ họng một cỗ tinh ngọt xông lên. “Quên đi . . . . . . Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy. . . . . . Chẳng qua là món nợ này, ta vô luận như thế nào cũng phải nghĩ cách hướng hắn đòi lại!”
“Tam ca cùng nhị ca. . . . . . Bọn họ còn không biết đi?”
“Chuyện này chỉ ngươi biết ta biết. Tính tình kia của Tam ca ngươi, có thể nói cho hắn biết sao.”
Một phòng tĩnh lặng hồi lâu, Hoàn Ân do dự một chút, vẫn là thấp giọng hỏi: “. . . . . . Đại ca làm sao phát hiện. . . . . . ?”
“Hôm qua tắm rửa cho ngươi thì phát hiện trên người ngươi có chút dấu vết.” Cũng cách mấy ngày, vết ngắt ngang hông còn chưa tiêu, hắn không thể tưởng tượng ra chuyện tình sự sẽ là bao nhiêu kịch liệt. “Ngươi tốt nhất nghỉ ngơi đi, trở về nước là an toàn rồi. Hỗn trướng kia cũng không có lá gan tới tộc ta đòi người đâu. Vị thiếu hiệp đưa ngươi trở về kia, đang nghỉ ngơi ở dịch quán, có đại phu trông chừng, chớ lo lắng. Uyển Đồng náo loạn muốn gặp ngươi, ta nói ngươi cần nghỉ ngơi, ta bảo hắn hai ngày nữa trở lại.”
“. . . . . .”
“Nghỉ đi.”
Hoàn Hoằng không nói nữa, phất phất ống tay áo rời đi.
Hoàn Ân nằm ở trên giường nhắm mắt, trong lòng khổ sở, một tia buồn ngủ cũng không.
Chuyện bị Dung Thành cường ôm, y vốn định tự mình biết thì thôi. Bí mật dơ bẩn này cứ như vậy chôn sâu ở đáy lòng, ai cũng không thể nào điều tra khảo cứu. Nhưng mới ngày thứ hai, đã bị đại ca phát hiện. . . . . . Chuyện xấu như thế, coi như là người chí thân biết, vô luận như thế nào, vẫn có cảm giác vết thương bị xé ra đau đớn, còn có mất thể diện, xấu hổ, lúng túng.
Mấy ngày nay luôn luôn trên đường chạy trốn, mỗi thời mỗi khắc lo lắng truy binh phía sau, cũng không có thời gian tinh lực suy nghĩ chuyện này. Mà bây giờ trở lại an toàn thư thích trong nhà, tinh thần căng thẳng thanh tỉnh lại, liền không cách nào khống chế hồi tưởng quá khứ phát sinh hết thảy. . . . . . Những việc kia y khó có thể quên được, vô luận là thống khổ hay là vui sướng. . . . . .
Chờ vết thương khá hơn một chút, sẽ nói với hoàng huynh mình muốn đi ẩn cư. Ở trong khe núi hoang tàn vắng vẻ nào đó, để cho thời gian tới xóa sạch san bằng đau đớn. . . . .
Ở trên giường nghỉ ngơi hai ngày, Hoàn Ân cũng coi như khôi phục lại. Ngày tựa như lại trở về quỹ đạo bình thường.
Qua một năm, Uyển Đồng tính tình vẫn là không thu liễm, cứ ở bên cạnh y líu ríu, nhắc tới cũng coi như chuyện tốt, ít nhất có thể phân tán một phần tinh lực, tránh cho có chuyện vô sự đi qua trí nhớ lại leo lên trái tim. Nhị ca Tam ca cũng đến thăm y, nhị ca theo thói quen lặng yên ít nói, Tam ca vẫn là một bộ giận đùng đùng, Hoàn Hoằng đối với chuyện này không có thái độ so đo, khiến Tam ca rất là tức giận. Đại ca tự nhiên cũng là đến thăm y chẳng qua là đâm xuyên bí mật đó, lúc hai người một chỗ luôn có loại lúng túng không bỏ được.
Lúc nhàn rỗi, giữa ban ngày không có chuyện gì làm, trừ đọc sách chính là đi ngự hoa viên một chút. Nguyệt tộc lạnh khủng khiếp, vào mùa đông, hoa viên đều khô cằn, chỉ còn dư chút lá khô tàn cùng vài cành hoa mai thưa thớt. Đứng bên ngoài, cũng không có ai thay y phủ thêm áo lông hồ, kéo tay y vào trong tay áo ấm . Nghĩ đến người nọ đưa y hết thảy đồ, áo lông hồ, trâm gỗ lim, tiêu vĩ cầm. . . . . đều để ở Tuyên Hướng, y cô linh linh một mình trở lại, cái gì cũng không mang theo. Những thứ đó, người nọ sẽ xử trí thế nào? Trực tiếp vứt bỏ, hay là đốt đi, chuyển tặng người khác? Đúng rồi. . . . . . Lúc này, hậu cung của hắn, cũng lại thêm rất nhiều tú nữ mà.
Hoàn Ân hồi thần, phát hiện mình luôn ức chế không được nghĩ về người nọ.
Thời điểm mới vừa biết được người nọ lừa gạt chuyện chiến sự kết thúc không nói cho mình biết, trong lòng tràn đầy tức giận. Bây giờ rời khỏi hắn đã lâu, người nọ trải qua chắc là tốt lắm, lại từ từ đục khoét, chiếm cứ trái tim y không rời.
Buổi tối mùng một dẫn y đi ra ngoài dạo phố, khiến cho y vui vẻ, đặc biệt thay y tìm đầu bếp Nguyệt tộc, còn có nghỉ đầu năm trong lúc ôm y ở bên tai y nói lời yêu thương, y tất cả đều không có cách nào quên đi.
Thanh âm người nọ khàn khàn nói, gọi tên trẫm. Lưu lại ở bên người trẫm, ở trong ngực trẫm. Người kia nói, muốn y vĩnh viễn nhớ hắn, muốn y yêu hắn, không thể rời bỏ hắn.
Tại sao. . . . . . Tại sao đã thoát khỏi người nọ, vẫn cứ nhớ tới hắn?
|
Chương 77.
Tại sao. . . . . . Tại sao đã thoát khỏi người nọ, vẫn cứ nhớ tới hắn?
Người nọ có đang nghĩ về mình hay không?
Người nọ luôn nói, đã trúng độc của y, chẳng lẽ. . . . . . Chính y cũng trúng độc người nọ? Dù phòng bị thế nào, vẫn bị người nọ từng giọt quan tâm đả động?
Không. . . . . . Không thể nào. . . . . . Người nọ cho tới bây giờ chỉ biết cường ôm y, cũng không quản y có thích hay không, quyết định gì đều là tự mình tính toán, cho tới bây giờ tổn hại ý của mình. . . . . .
Không. . . . . . Không phải như thế. Trong lòng một thanh âm khác nói.
Hắn rõ ràng yêu ngươi như vậy.
Hắn nói lời yêu ngươi có thể không tin, có thể coi như là cố ý lời ngon tiếng ngọt, nhưng hắn vì ngươi làm hết thảy ngươi đều quên sao? Ngay cả tấu chương quốc gia cơ mật như vậy đều cho ngươi xem, hỏi ý kiến ngươi, cũng không lúc nào tổn hại ý của ngươi. Ăn, mặc, ở, đi lại, đồ dùng, loại nào không phải là dụng tâm đối đãi? Là vua địa vị cao quý của một nước, người chờ bò lên giường có hàng ngàn hàng vạn, lại dùng chút biện pháp ngây thơ khiến ngươi vui. Ngươi quên, thời điểm ngươi ở bên cạnh hắn, hắn có sủng hạnh qua người khác?
Không. . . . . . Ngươi quá ngây thơ rồi. Đã là đế vương, làm sao có tình.
Hắn hiện tại đối đãi tốt với ngươi, bất quá là nhất thời mới mẻ. Bất quá là ngươi vẫn luôn đối với hắn không nhiệt tình. Tựa như Lưu công công nói, ngươi nếu giống như Lộng Ngọc một dạng phục phục thiếp thiếp, sợ rằng hắn sớm chán ghét mà vứt bỏ ngươi. Lòng người đều là tiện, không có được luôn là tốt nhất. Ngươi cho rằng ngươi ở bên cạnh hắn lâu, sẽ có kết quả khác với Lộng Ngọc? Lý pháp, luân thường, con nối dõi, thái hậu, đều là trở ngại ngươi không qua được.
Tay Hoàn Ân run lên, lại bị nhánh cây cắt một vết thương nhỏ, không ngừng chảy máu ra bên ngoài.
Thôi thôi, nghĩ những thứ này có tác dụng gì. Có lẽ người nọ ở bên kia đã sớm tả ủng hữu ôm, trầm tẩm ở trong ôn nhu của mỹ nhân mới. Y ở nơi này an phận ở một góc, ăn năn hối hận, tự thương xót cảm thông, lại có ý tứ gì đây.
Hoàn Ân thở dài, xoa xoa vết máu, đưa tay thả lại trong tay áo. Ngẩng đầu nhìn về nơi xa, trời cao mây nhạt.
Mấy ngày trước cùng đại ca nói muốn ẩn cư đến đồi núi phía bắc, đại ca lặng yên quan sát y hồi lâu, không đồng ý. Đại ca là người tâm tư tinh tế, y tại sao yêu cầu như thế, nghĩ đến đại ca tâm như gương sáng. Đại ca ý là cảm thấy Nguyệt tộc con dân cùng hoàng tộc đều thiếu nợ y rất nhiều, hi vọng y ở trong cung điều dưỡng thân thể, tâm tình tốt một chút rồi đi ẩn cư cũng không muộn. Thế là chuyện này cứn như vậy gác xuống.
“Điện hạ! Điện hạ!”
Thanh âm Uyển Đồng giống như con chim khách, làm cho cả viện đều nghe thấy. Hoàn Ân đỡ trán, mới đem hắn đuổi đi không bao lâu, sao lại nhanh trở lại như thế. “Chuyện gì, mang mang hoảng hoảng như thế?”
“Đại điện hạ tìm ngài, mau trở về đi thôi!”
“Hoàng huynh?”
Hoàn Ân bước vào cửa cung, Hoàn Hoằng đang ngồi ở trên ghế uống trà.
“Hoàng huynh tìm ta có chuyện gì?”
Hoàn Hoằng nhăn mày, làm như suy nghĩ một lát, mới nói: “Lần trước ngươi theo ta nói muốn ẩn cư, ta suy nghĩ, ngươi cứ đi đi.”
Hoàn Ân có chút ứng phó không kịp: “Hoàng huynh đồng ý?”
“Ừ.” Hoàn Hoằng đứng lên, “Ngươi gần đây cũng rất ít tới tìm ta cùng Nhị đệ Tam đệ, ta đoán. . . . Ngươi có thể cần một chút thời gian tự mình chữa thương. . . . . .”
Lại chạm đến đề tài y không muốn đối mặt, Hoàn Ân cúi đầu: “. . . . . .Dạ. . . . .”
Hoàn Hoằng đắn đo chốc lát, nói: “Chuyện như vậy. . . . . . Người khác cũng khuyên không được, cần phải tự mình nghĩ thông, dù sao nhà thời điểm nào cũng có thể trở về. Lần này đại ca cũng tán thành cách làm của ngươi. Phụ hoàng bên kia, ta cũng thay ngươi bẩm báo rồi.”
“Phụ hoàng. . . . . . nói thế nào?”
“Người nói cứ theo ý của ngươi là được.”
Theo ý tứ của y, ý chính là tùy tiện đi. Hơn nữa chuyện này nhất định là đại ca đã nói tốt cho y, bắt đầu là . . . . Mình tự thỉnh làm chất tử, đi lần này lại bị sỉ nhục, trong lòng phụ hoàng, mình vẫn không có nửa điểm phân lượng đi.
“. . . . . . Vậy ta buổi chiều sẽ thu thập đồ đạc rồi xuất phát.”
“Đại ca đi trước thay ngươi chuẩn bị xe ngựa cùng hành trình.”
“Đa tạ đại ca.”
Hoàn Ân trở về phòng dọn dẹp hành trang, thu được một nửa, lại càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng.
Mặc dù đại ca không quản y đi hay ở, cho lý do cũng rất đầy đủ, nhưng y lại thủy chung cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đột nhiên như thế, hắn liền đáp ứng y một thân một mình đi chữa vết thương lòng sao? Đại ca là người tâm tư tinh tế, y tin tưởng thời điểm y nói muốn đi bắc bộ ẩn cư, đại ca nên nghĩ đến việc này, tại sao lúc ấy bác bỏ, hiện tại lại. . . . . . Hơn nữa hắn còn chưa đáp ứng, lại thay y bẩm báo phụ hoàng?
Tựa hồ có chút ý niệm đáng sợ thoáng qua, Hoàn Ân lại như thế nào cũng nắm bắt không được.
Là xảy ra chuyện gì sao?
Không bằng trước đi tìm Tam ca nói chuyện? Tam Ca người này lòng dạ ngay thẳng, tùy tùy tiện tiện, có lẽ sẽ có được chút tin tức hữu dụng.
Hoàn Ân lập tức để xuống bọc đồ thu được một nửa, đứng dậy ra khỏi chỗ ở.
Cổ họng Hoàn Côn rất lớn, cho nên viện của hắn bình thường đều rất náo nhiệt, hôm nay lại vắng lạnh ngoài ý muốn. Hoàn Ân một đường đi tới đại sảnh, vườn hoa, sân luyện công cũng không nhìn thấy người khác. Thấy đại sảnh có một tiểu tư đứng cạnh cửa, Hoàn Ân hỏi: “Ngươi biết Tam ca đi đâu không?”
“Hồi điện hạ, Tam điện hạ ngày hôm qua đã ra ngoài.”
“Đi ra ngoài?” Hoàn Ân không nhịn được cau mày, sao lại không khéo như thế. “Hắn đi chỗ nào rồi?”
“Tiểu nhân không biết, nhưng tiểu nhân nghe Tam điện hạ nói, phải đến biên quan.”
“Biên quan?!” Chuyện đại sự như thế sao không nghe hắn nói một tiếng? Chẳng lẽ là Bách Linh lại. . . . . . “Biên quan lại có chiến sự? Không phải là đã ký hòa bình hiệp định rồi sao?”
“Hồi điện hạ, không phải là Bách Linh bên kia, xác nhận là Tuyên Hướng.”
“. . . . . .” Hoàn Ân đầu óc trống rỗng, sửng sốt hồi lâu mới không dám tin tưởng lại hỏi: “Ngươi. . . . . . Ngươi xác định? Cùng Tuyên Hướng xảy ra chuyện gì?”
“Cái này tiểu nhân cũng không biết.”
Tuyên Hướng lúc này mới rút quân trở về, không có đạo lý liền cùng Nguyệt tộc đánh a? Chẳng lẽ là bởi vì y chạy trốn? . . . . . . Không, y tin y không có lực ảnh hưởng lớn như thế, Dung Thành hẳn cũng sẽ không vô liêm sỉ như thế đi! Rõ ràng là hắn giấu giếm trước a! Vậy rốt cuộc là vì cái gì. . . . . .
Không trách được. . . . . . Không trách được hoàng huynh đột nhiên đồng ý cho y ẩn cư bắc bộ, thì ra là. . . . . .thì ra là. . . . . .
“Điện hạ?” Tiểu tư kia thấy trên mặt y lúc trắng lúc xanh, không nhịn được kêu y.
Hoàn Ân nói tạ ơn, xoay người liền hướng phủ giám quốc đi. Nếu là hai nước thật sự khai chiến, y vô luận như thế nào cũng không thể ở thâm sơn tiêu dao tự tại, ngồi nhìn không quản! Người nọ quả thật có chút dã tâm, nhưng nếu thật đúng là máu lạnh như thế, phải bước qua xác y đã!
Ở bên ngoài phủ giám quốc đụng phải Tả tướng quân vội vã rời đi, Hoàn Ân càng thêm tin chắc ý nghĩ trong lòng mình.
“Tiểu Ân, nhanh như thế đã thu thập xong rồi?” Trên mặt Hoàn Hoằng có một chút mất tự nhiên, rất nhanh lại hồi phục bộ dáng trấn định bình thường.
“Hoàng huynh,” Hoàn Ân thở hổn hển, “Tuyên Hướng có phải cùng Nguyệt tộc khai chiến hay không?”
Ánh mắt Hoàn Hoằng hơi dao động, nói: “Ngươi nghe ai nói? Không có chuyện này đâu.”
“Hoàng huynh, ngươi đừng gạt ta, Tam ca đã đi biên quan! Lúc này ngươi lại để cho ta đến bắc bộ ẩn cư sao?”
|
Chương 78: Vì ngươi.
“Tiểu Ân.” Hoàn Hoằng trầm giọng nói. “Chỉ là biên giới phía nam khác thường mà thôi, cũng không phải là khai chiến.”
Hoàn Ân lắc đầu một cái: “Hoàng huynh, ngươi không cần nói nữa.”
Nếu như người nọ thật là lấy cớ y chạy trốn mà khai chiến, y liền cùng hắn đối chất, đuối lý chính là người nọ mà không phải y. Nếu như người nọ ngay cả điểm này không tính là ôn tình cũng không đếm xỉa, hôm qua Yến hảo, hôm nay liền muốn trở mặt đạp bằng Nguyệt tộc, là người hoàng tộc, y lại có thể nào ngồi nhìn dân chúng lầm than, khoanh tay đứng nhìn? Bất kể là loại tình huống nào, y cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hoàn Ân xoay người hướng ra phía ngoài chạy đi, Hoàn Hoằng ở phía sau kêu hai tiếng không có đáp lại, vội vàng gọi thị vệ hai bên đuổi theo y, nhưng Hoàn Ân một đường ra cung lên xe ngựa ra ngoài cửa cung.
Nguyệt tộc quốc thổ không lớn, cả quốc gia cũng chỉ bằng ba châu quận lớn nhỏ của Tuyên Hướng, một ngày thời gian, Hoàn Ân liền từ thủ đô một đường đến biên quan gần với thành trì Tuyên Hướng nhất. Trong thành không có cư dân nào, tất cả đều là binh lính, chắc là sớm bị sơ tán trước rồi. Hoàn Ân tìm một hai binh lính hỏi, tìm được phủ đệ chủ soái tạm thời.
Y đẩy cửa đi vào, tiếng nhao nhao kêu la thoáng cái an tĩnh lại. Tam ca Hoàn Côn ngồi ngay giữa, chung quanh đứng vài quân quan cao cấp khoác khôi giáp.
Hoàn Côn vừa thấy y, ánh mắt đều trợn tròn, vội vàng vung tay lên hướng mọi người nói: “Các ngươi đi ra ngoài trước đi.” Rồi kéo Hoàn Ân đến bên cạnh: “Ngươi tới đây làm gì?! Đại ca đâu?”
“Tuyên quân đánh vào?”
Hoàn Côn thiếu chút nữa gấp đến độ giơ chân: “Ai nói với ngươi?”
Hoàn Ân vừa thấy hắn phản ứng, cũng biết là thật. Tam ca vốn không thể che dấu chuyện được, đại ca khẳng định dặn dò qua hắn giữ bí mật với mình, nhưng tài nghệ nói dối của Tam ca rất dễ dàng nhìn thấu.
“. . . . . . Quân địch tiến đến chỗ nào rồi?”
Hoàn Ân một bộ dáng chắc chắn, Hoàn Côn cũng biết không gạt được ấu đệ thông minh này, lập tức thở dài nói: “Ngày hôm trước nhận được tin tức nói biên giới bắc bộ Tuyên Hướng có kỵ binh xuất động, quân đội tiên phong đại khái hai ngày là có thể đến nơi này. Tiểu Ân, ngươi. . . . . . Ngươi vẫn nên trở về đi. . . . . .”
“Tam ca, ta đi làm thuyết khách.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Nếu như danh nghĩa xuất binh là bởi vì ta bỏ trốn, vậy ta cùng hắn đối chất, xem hắn có lập trường hay không! Nếu như là quốc thổ khuếch trương đơn thuần, vậy thì phải bước qua xác của ta!”
Hoàn Côn nhất thời giận dữ, vỗ bàn một cái: “Ngươi đây là nói cái gì!”
“Tam ca, chúng ta mới cùng Bách Linh đánh xong, ngươi nhẫn tâm để cho các tướng sĩ lại đổ máu sao?! Rõ ràng có thể tránh khỏi, không lý nào lại đổ máu hy sinh!”
Hoàn Côn hít sâu một hơi, xoay người: “Vô luận là như thế nào, ta cũng không đáp ứng.”
Trận tranh chấp này không có kết quả gì, cuối cùng lấy việc Hoàn Ân bị giam lỏng trong phòng chấm dứt. Hoàn Côn nói không lại y, lại sợ y đi ra ngoài chạy loạn, liền đem y nhốt vào phòng, lại tăng thêm nhân thủ canh giữ ở bốn phía, không để cho y đi ra ngoài.
Liên tiếp mấy ngày qua đi, Hoàn Ân tin tức gì cũng không có, hỏi thủ vệ binh lính, mỗi một người đều giống như làm bằng sắt, kín như miệng bình, làm y dị thường lo lắng nóng nảy. Sau, nghe thủ vệ lén lút nghị luận, hoàng huynh cũng tới tiền tuyến, không biết tình huống đã nghiêm trọng đến trình độ nào rồi.
Hoàn Ân bây giờ không cách nào chờ đợi thêm nữa, năn nỉ hai thủ vệ giữ cửa để y đi ra ngoài. Thủ vệ tỏ ra khó khăn, nhưng thấy y khổ cầu cùng tình thế bây giờ, vẫn là thả y ra.
Hoàn Ân chạy vội tới phòng khách, trong thính đường đang mở quân cơ hội nghị, tất cả mọi người không hẹn mà cùng đưa mắt hướng về y, đều mang chút ý vị phức tạp.
“Hoàng huynh,” Hoàn Ân từng bước một đến gần, “Ngươi nói cho ta biết, tình huống rốt cuộc thế nào rồi?”
Hoàn Hoằng không nói lời nào, Hoàn Ân lại đến gần một chút, thấy trên bàn bày một cái khăn hình vuông. Ở trại lính biên giới, làm sao có loại đồ tinh xảo này. Hoàn Ân giật mình, đưa tay cầm qua, trong tiếng gầm gừ kinh sợ của Hoàn Côn mở ra cái khăn.
Phía trên chỉ viết đơn giản mười sáu chữ: “Kỳ hạn ba ngày, trả lại Hoàn Ân cho trẫm. Ba ngày không trả, binh nhung tương kiến*.”
*binh nhung tương kiến: sử dụng bạo lực.
Tự thể này y nhìn qua rất nhiều lần, còn bị yêu cầu bắt chước qua, dĩ nhiên quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa — Dung Thành thân bút ngự thư.
Cái khăn từ trong tay Hoàn Ân rơi xuống mặt đất.
Y cuối cùng biết tại sao các tướng sĩ hướng ánh mắt nhìn y đều phức tạp như vậy.
“Đại ca. . . . . . Đây là ngày thứ mấy?”
Bên trong đại đường trầm tĩnh thật lâu không ai nói chuyện.
“Đại ca, ngươi ở đây do dự cái gì?! Ngày thứ mấy rồi? Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn con dân của chúng ta đi chịu chết sao?!”
“. . . . . . Ngày thứ ba.”
Hoàn Hoằng trong lòng giằng co đến gần như tê liệt.
Không để cho các con dân đi chịu chết, sẽ làm cho bảo bối đệ đệ của mình đi thụ thương. Bảo bối đệ đệ này, mới vì cả Nguyệt tộc, trải qua vô cùng nhục nhã mà thân là một người đàn ông khó mà chịu được nhất. Mà bây giờ, hắn lại muốn tự tay đem y đẩy vào hố lửa kia một lần nữa. Vừa là huynh trưởng vừa là giám quốc, hắn bây giờ khó có thể lựa chọn.
“Đại ca, Tam ca, chuyện này các ngươi không cần làm khó. Sáng mai, ta theo quân đi, như thế Nguyệt tộc có thể thoát.”
Hoàn Ân nói xong, cũng không chờ Hoàn Hoằng nói chuyện, đẩy cửa ra khỏi thính đường. Ánh mặt trời chói mắt, y từng bước một trở về gian phòng của mình, lại thiếu chút ngất xỉu.
Y làm sao cũng đoán không được, người nọ dĩ nhiên vì tìm y mà đến, còn không tiếc hoả lực tập trung ở biên cảnh Nguyệt tộc.
Vô luận như thế nào cũng không thể để xảy ra chiến tranh.
Phát động đối ngoại chiến tranh, là một chuyện vô cùng phiền phức. Đầu tiên nhất định phải có cớ xuất binh, hoặc cờ hiệu. Lấy tình thế triều chính Tuyên Hướng như vậy, phải có văn thần võ tướng nhảy ra phản đối. Nếu như hoàng đế khư khư cố chấp, còn phải chuẩn bị lương thảo, điều binh khiển tướng. Dưới mắt quân đội mới từ Nguyệt tộc rút về không lâu, lại muốn tấn công Nguyệt tộc, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết được trên triều nghị tiếng phản đối sẽ có bao nhiêu kịch liệt, sợ rằng thái hậu cũng có thể xuất thủ tham dự.
Y không hiểu, người nọ rốt cuộc là vì cái gì.
Vì y? Như vậy nguyên nhân chẳng lẽ không buồn cười sao?
Vì y cái gì? Vì thân thể tàn phá này của y? Y tự biết rõ, không cảm thấy thân thể của y có thể đáng tiền đến phân thượng này. Lại nói người nọ không phải là đang tuyển tú cả nước, sao có thể thiếu người làm ấm giường?
Nhưng nếu là đơn thuần vì tìm một cớ tấn công Nguyệt tộc, vì sao còn phải cộng thêm kỳ hạn ba ngày? Y nếu thật có thể hiện thân, cớ này không phải là không đánh tự phá sao? Chẳng lẽ Dung Thành chắc chắn y không thể hiện thân? Chẳng lẽ thích khách kia đều là hắn phái đến? Điều này sao có thể?
Người nọ đang suy nghĩ cái gì, y không thể hiểu được.
Trầm Thất tân tân khổ khổ bôn ba đưa y trở lại, bây giờ còn nằm ở dịch quán chữa thương, y cư nhiên lại chuẩn bị trở về Tuyên Hướng.
Số mạng thật buồn cười.
Mục Thiếu Y tình trạng gần đây không rõ, trước kia hết thảy kế hoạch kín đáo thành công, bây giờ đều vô dụng không có chút ý nghĩa nào.
Người nọ là người đứng ở đỉnh quyền thế trên mảnh đất này.
Y chỉ có thể nghe mệnh lệnh của hắn.
Người nọ muốn ôm y, y liền nằm ở phía dưới hắn. Coi như chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng không thoát được.
Hoàn Ân đứng ở cửa phòng nhìn phương bắc trong chốc lát, trừ thành tường màu đất thật cao cùng bầu trời mênh mông vô bờ, cái gì cũng không nhìn thấy. Không thấy được dê bò, không thấy được thủ đô, cũng không thấy được quầng sơn.
Buổi tối Hoàn Hoằng cùng Hoàn Côn đều đến thăm y. Hoàn Hoằng tựa hồ còn muốn thuyết phục y, nhưng ích lợi quốc gia ở phía trước, Hoàn Hoằng cũng không khỏi không dao động. Lấy lực một người đổi ngàn vạn mạng sống con người, nhìn thế nào, đây đều là một khoản mua bán có lời.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Hoàn Ân liền dậy. Tới nước rửa mặt, nhìn gương đồng chỉnh chỉnh y quan, dùng chút cháo loãng rau dại, đẩy cửa ra khỏi viện. Dọc theo đường đi binh lính hướng y cúi chào vấn an, Hoàn Ân không khỏi nghĩ thầm, nếu bọn họ biết, y chút nữa hại bọn họ lại phải đổ máu hy sinh, bọn họ có thể tôn kính y như vậy hay không.
Nơi xa truyền đến một trận tiếng kèn, kéo dài mà mãnh liệt. Hoàn Ân ngẩng đầu nhìn lại, trên cổng thành đứng đầy thủ vệ, Hoàn Côn cùng Hoàn Hoằng đứng ở chỗ cao quan sát y, ánh mắt phức tạp.
Hoàn Ân đi tới cửa, cửa gỗ to lớn ở trước mặt y từ từ mở ra.
Ngoài cửa là thiết kỵ nhìn không thấy bờ, khôi giáp một màu, ở đầu mùa xuân dương quang không có nhiệt độ gì phản chiếu ánh sáng chói mắt. Trận thế oai võ hùng tráng, thật giống như ba mươi vạn đại quân đối chọi. Gió thổi hoàng sa, cờ xí thêu chữ “Tuyên” mạnh mẽ lay động.
Y từ từ đi ra cửa thành, ngay giữa thiết kỵ từ trong phân ra một con đường, ba thất đại mã từ từ đi ra. Chính giữa là một người toàn thân màu đen đại huy, bên cạnh hai người còn lại là một người cầm thương một người cầm kiếm, khoác khôi giáp tinh nhuệ.
Hoàn Ân từ từ đến gần, mới nhìn rõ diện mạo người ở giữa, mày kiếm mũi cao, anh tư ngang nhiên, không phải là Dung Thành thì là người nào?
Trong nháy mắt y cả kinh quên cất bước: Hoàng . . . . . Hoàng đế thân chinh?
|