Ái Hậu Dư Sinh
|
|
Đúng 9 giờ kết thúc tự học buổi tối, Tần Qua thu dọn xong đeo túi sách lên theo dòng người chậm rãi đi tới cửa trường học. Ở trước cổng nhìn qua lại, tựa hồ chưa thấy Chevrolet quen thuộc, Tần Qua liền đứng tại chỗ chờ. Đêm nay gió thổi thật lạnh, nhiệt độ không khí vốn đã hơi thấp, gió thổi thì càng lạnh hơn. Tần Qua đứng ở tại chỗ run run. Trước đây người nọ chưa bao giờ để cậu chờ, mỗi lần đều tới sớm, ngồi trong xe hút thuốc.
Tần Qua có chút lo lắng, lại có một chút chờ mong nam nhân tốt nhất là không đến. Từ buổi sáng thứ hai cậu đã lo lắng đề phòng. Người nọ nói “Hôm nay còn lại một phần, cuối tuần gặp sẽ bổ sung” từng chữ từng chữ cậu đều nhớ rõ. Thắt lưng với mông vẫn còn hồng, cả ngày chủ nhật khắp người đều đau mỏi, nếu người nọ lại làm một lần như thế, cậu sợ ngay cả giường cậu cũng không xuống được…
Sáng nay thầy giáo còn ở trước mặt mọi người khen ngợi cậu, nói cậu làm bài tập đơn giản ngắn gọn hoàn toàn có thể làm đáp án tham khảo. Tần Qua ngồi xuống vuốt ve di động người nọ đưa, mặt xấu hổ hơi hơi phiếm hồng. Ở trong ý thức của cậu, cậu đã không còn là đứa bé ngoan ngoãn thuần khiết không nhiễm một hạt bụi nào trước kia. Cậu cùng con riêng xã hội đen quan hệ thân thiết, còn làm tình với hắn, ở dưới thân hắn giãy giụa rên rỉ, còn bắn lên áo sơmi của hắn…
Tần Qua cảm thấy hoảng sợ, tim đập nhanh hơn, cả người cũng hơi nóng lên, không dám nghĩ tiếp, lấy lại bình tĩnh nhìn đám người tới lui trước mắt, xe đạp cùng các loạn xe hơi sang trọng hỗn loạn qua lại.
Lại một trận gió phần phật thổi qua, cuốn theo giấy báo, chai nước ngọt, còn có bình trà sữa plastic. Dòng người đã thưa thớt hơn. Tần Qua nhìn theo chiếc xe tư gia cuối cùng đi qua, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi . Di động cậu nắm chặt trong tay đến ướt mồ hôi cũng vẫn không có động tĩnh gì. Tần Qua muốn gọi điện thoại, lại sợ người nọ đang có việc gấp. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là thôi, xoay người đi về ký túc xá.
Nam nhân lần đầu tiên thất hứa làm cho cậu đã lo lắng nhưng lại không hiểu sao mà có chút cảm giác thoải mái. Ít nhất đêm nay, thân thể “Miệt mài quá độ” của cậu có thể nghỉ ngơi một chút.
Tần Qua tìm được cái chìa khóa đã lâu không dùng mở cửa, chợt nghe trong phòng ngủ truyền đến tiếng rên rỉ kịch liệt
- “A! A! Nhanh một chút!”. Cậu lập tức đỏ mặt, vội vàng đóng cửa lại lui ra ngoài. Vừa định xuống lầu đã bị gọi lại:
- “Này! Vào đây!”
Đàm Tấn đứng ở cửa ngoắc ngoắc cậu. Thấy bộ dáng do dự lại ấp a ấp úng của cậu, không kiên nhẫn mà nói:
- “Là phim cấp ba, xem cậu sợ tới mức nào kìa!”
- “Các cậu… Các cậu cũng quá lớn mật đi…”
- “Đây có là cái gì, ở ký túc xá nam sinh chuyện này thực bình thường a! May mắn hôm nay không thủ dâm, bằng không cậu đột nhiên đi vào, thế nào cũng dọa tôi sợ tới mức vô sinh.”
Tần Qua đập Đàm Tấn một chút, theo vào phòng ngủ.
Cánh cửa vừa mở, tiếng vang dâm mỹ vừa rồi lại bắt đầu, phụ nữ thét chói tai rên rỉ, thanh âm hỗn loạn của thân thể va chạm, Tần Qua nghe mà da đầu run lên, hai người kia ngồi chồm hổm trước màn hình máy tính say mê xem. Tần Qua vội kiếm góc xa nhất mà ngồi, vừa ngẩng đầu chỉ thấy Đàm Tấn từ trên cao nhìn xuống :
- “Cậu còn biết trở về?”
- “À…”
- “Hôm trước cha cậu còn gọi điện thoại cho tôi, hỏi tình huống cậu ở trường học làm sao!”
- “Vậy… Vậy cậu nói sao?” Tần Qua xanh mặt.
- “Tôi đương nhiên là vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống ! Cậu không nên cùng tên kia lui tới, tôi trừ bỏ giúp cậu giấu diếm, chẳng lẽ có thể méc cho cha cậu sao?”
Thấy bộ dáng tức giận của Đàm Tấn, Tần Qua ngược lại lại yên lòng, máu cũng từng chút từng chút quay về
- “Cám ơn…”
- “Thật không biết tên kia có cái gì mà cậu mê như thế… Hừ! Nếu thành tích thi giữa kỳ của cậu giảm xuống, cha cậu hỏi đến tôi cũng mặc kệ. Tự cậu cẩn thận một chút! Đừng chơi đến quên hết trời đất!”
- “Tôi… Tôi biết… Tôi ở cùng hắn thật sự cũng không làm gì…”
Còn chưa nghe xong, Đàm Tấn đã không chịu nổi xua tay:
- “Cậu có làm gì với hắn thì kệ cậu, tôi mới lười quan tâm.”
Đang lúc hai người đều im lặng, máy tính bỗng nhiên phát ra hai tiếng thét cao vút “Aaa! …”, nam nữ đều có. Tần Qua nhất thời đỏ mặt cúi đầu, Đàm Tấn bĩu môi:
- “Kêu thật giả tạo!”
- “Cái… Cái này còn chia ra thật giả hay sao?”
- “Đúng vậy a! Vừa rồi rõ ràng là không đủ nhập vai.” Đàm Tấn xoay xoay thắt lưng.
- “Các cậu… Bình thường đều coi mấy cái đó?”
- “Cũng không phải mỗi ngày đều xem, khi nào muốn coi thì coi, bình thường còn đánh bài, đi bar uống rượu tán gái nữa, kết hợp giữa lý thuyết và thực tiễn thôi.”
- “Đàm Tấn! … Cậu vẫn nên chú ý thành tích của cậu một chút… Còn có, bên ngoài lộn xộn như vậy…”
- “Biết rồi, sao cậu giống ba tôi vậy.”
Tần Qua đỏ mặt, một lúc lâu sau mới lại ấp úng nói:
- “Cái đó… Thật sự rất đẹp sao? …”
- “Cậu ngốc à, đương nhiên là đẹp! Máy tính của thằng con trai nào mà không có một số AV GV. Đến đây đến đây, cậu thông suốt không dễ dàng, cũng đến xem đi. Xem một chút cho biết.
Tần Qua bị nài ép lôi kéo đến trước máy tính, ánh vào mắt là một người đàn ông đang cưỡi lên một người phụ nữ, chuẩn bị đâm vào. Tần Qua liền cảm thấy có chút buồn nôn, lập tức nhắm mắt lại không xem nữa … Chuồn.
- “Sao vậy, ”
Đàm Tấn còn ở một bên ồn ào,
- “Cậu xem ngực cô gái này này, sờ lên chắc sẽ rất thích…”
Tần Qua xấu hổ đến không biết đứng đâu, bỗng nhiên áo túi áo rung rung lên. Như là cứu tinh xuất hiện, Tần Qua chạy nhanh mấy bước ra ban công, đóng cửa lại mới ấn nút nghe.
Nam nhân mới vào thì hỏi:
- “Em đang ở đâu?”
- “Ở ký túc xá… Anh… Anh hôm nay sao không tới?”
- “Anh sẽ tới ngay, em xuống dưới đi.”
Tâm tình Tần Qua lập tức tốt lên, cúp điện thoại khoác túi sách lên lưng nói một tiếng “Tôi đi đây” thì chạy xuống lầu, Đàm Tấn tức giận mắng “Bạch nhãn lang”.
Chỗ này chính xác là bạch nhãn lang đó, nhưng mà thiệt khó hiểu
Ra cửa trường, mượn ánh sáng đèn Tần Qua phát hiện vị trí ngồi lái không phải là Lâm Hi Liệt. Cậu có chút do dự, bỗng nhiên cửa ghế sau mở ra, Lâm Hi Liệt từ bên trong đi ra, tóc hỗn độn tay trái lại bó thạch cao, còn dùng vải bông trắng treo lên vai. Trên quần áo màu trắng còn có vết máu.
- “Anh…”
Tần Qua khiếp sợ nói không nên lời, bỗng nhiên mặt bị nam nhân chạm vào, hình như ẩm ướt .
- “Em khóc cái gì.”
- “Anh…”
Tần Qua phát hiện tiếng nói của mình đều mang theo âm khóc nức nở,
- “Anh đây là xảy ra chuyện gì? …”
- “Buổi tối có người gây sự trong khu của anh, vậy nên chiến một trận.”
Nam nhân nói thật nhẹ nhàng, làm cậu không biết quá trình kinh khủng đến thế nào. Nhưng chỉ tưởng tượng tình cảnh nam nhân tay không đánh nhau, lại bị người ta đâm bị thương, Tần Qua nhịn không được nức nở ra tiếng, muốn ôm nam nhân nhưng tay trái hắn lại treo ngang trước ngực.
Bỗng nhiên nước mắt trên mặt bị lau sạch sẽ:
- “Khóc cái gì, anh cũng không có việc gì. Được rồi, lên xe đi.”
Tần Qua ngồi vào xe rồi Lâm Hi Liệt mới giới thiệu nói:
- “Đây là trợ lý của anh, em gọi anh Văn Thanh.”
- “Anh Văn Thanh.”
Người nọ quay lại gật đầu, một khuôn mặt sạch sẽ sáng sủa, ngay cả râu cũng được cạo sạch sẽ, cả người toát ra khí chất trầm ổn hướng nội, hoàn toàn tương phản với Lâm Hi Liệt kiệt ngạo bất tuân, Tần Qua ở cái nhìn đầu tiên cũng rất ấn tượng.
Xe khởi động, Tần Qua mới thật cẩn thận mà nhìn cánh tay trái băng bó của nam nhân, hỏi:
- “Có nghiêm trọng không? Khi nào mới lành lại?”
- “Không có gì. Đại khái nửa tháng mới có thể tháo băng.”
- “A! Nghiêm trọng như thế!”
Nam nhân nhìn Tần Qua trợn tròn mắt còn phiếm ánh nước, nhịn không được cúi người ghé vào lỗ tai cậu ác ý nói nhỏ:
- “Đúng vậy a, là thực nghiêm trọng. Ít nhất hai tuần lễ không thể tận tình ‘yêu’ em… Tuần trước em còn thiếu nợ anh, lần này lại khất tiếp. Đến khi cánh tay anh có thể tự do di chuyển, nhất định phải làm cho em…”
|
- “Anh! … Anh đừng nói nữa!”
Tần Qua vừa xấu hổ lại vừa tức giận, đã bị thương thành như vậy mà đầy đầu còn… Còn là cái loại chuyện này…
- ”Văn… Anh Văn Thanh còn ngồi ở phía trước…”
Thanh âm Tần Qua thấp đến không thể nghe được.
Nam nhân miễn cưỡng cười:
- “Làm cấp dưới mà một chút ý thức ấy cũng không có, sớm đã bị sa thải.”
Tuy rằng Tần Qua biết, mỗi ngày ở thế giới ngầm như là đặt đầu trong thòng lọng, đánh chiến bằng súng đổ máu là chuyện thực bình thường. Nhưng mà biết thì biết, một khi loại chuyện này rơi xuống trên người thương yêu của mình thì không thể không lo lắng.
- “Sau này sẽ còn… còn có loại chuyện này sao?”
Nhìn người yêu hiếm khi mà nhíu lại cặp mày thanh tú, trong mắt lóe ra đều là lo lắng, Lâm Hi Liệt khẽ vuốt mặt Tần Qua:
- “Bảo vệ không tốt, có thể sẽ còn.”
- “Vậy… Vậy anh đừng làm nữa ! Quá nguy hiểm !”
Nếu kế tiếp để cậu thấy nam nhân cả người đều là máu… Không… Cậu không thể tưởng tượng…
Được người yêu lo lắng cảm giác thật tốt, Lâm Hi Liệt cười nói:
- “Nguy hiểm thì có nguy hiểm một chút, em không tin anh sao?”
- “…”
Tin tưởng thì tin tưởng, nhưng nam nhân cũng không phải làm bằng sắt …
Thấy bộ dáng người yêu vẫn còn lo lắng, nam nhân lại kề sát vào một chút,
- “Yên tâm đi. Anh sẽ không sao, không thì ai sẽ ‘yêu’ em? Ha?”
- “…”
Hơi thở ấm áp của nam nhân xẹt qua vành tai Tần Qua, cậu thẹn thùng mà rụt cổ, cúi mắt xuống nhìn băng gạc trên tay người nọ.
Nói chuyện với nam nhân, ba câu thì sẽ có một câu không đứng đắn. Chuyện nam nhân quyết định cậu cũng không thay đổi được.
Nam nhân lại đến gần hôn cậu, Tần Qua muốn đẩy ra, nhưng lại nghĩ đến đến vết thương của nam nhân, trong lòng lại lập tức mềm nhũn. Nam nhân ngậm môi cậu, dọc theo viền môi tinh tế mút vào một lần, rồi mới khiêu mở khớp hàm tiến quân thần tốc. Tần Qua do dự vươn lưỡi ra, lập tức đã bị nam nhân quấn lấy.
Nụ hôn sâu chấm dứt, Tần Qua mới phát hiện xe đã dừng lại, đã về đến nhà.
Mình ở trong tình huống có người lạ mà say đắm hôn môi cùng nam nhân đến mức này, quả thực… Tần Qua cũng không dám nhìn biểu tình của lái xe vội mở cửa nhảy xuống.
- “Anh trở về điều tra một chút xem là ai đứng sau, tôi nghĩ hơn phân nửa là ‘Bà ta’.”
- “Vâng. Liệt ca.”
Văn Thanh giao chìa khóa xe cho Lâm Hi Liệt rồi rời khỏi.
Đèn hiên sáng lên, vú Trương có lẽ là vừa mới ngủ, trên bàn trà còn bày bữa ăn khuya nghi ngút khói.
- “Ăn khuya chút không?”
Tần Qua lắc đầu:
- “Không… Em còn rất no.”
Lâm Hi Liệt liền ngồi xuống ăn.
Đêm nay nam nhân đã đánh nhau, trên người chắc chắn ra rất nhiều mồ hôi còn có thể dính máu, chắc sẽ muốn tắm rửa. Nhưng nam nhân lại bị thế này, chỉ sợ là không tiện lắm…
Tần Qua do dự nhìn Lâm Hi Liệt một cái. Nam nhân ăn rất chậm, mày nhíu lại như đang suy nghĩ. Thấy tình cảnh này, cuối cùng Tần Qua hạ quyết tâm, lên lầu chuẩn bị nước tắm cho nam nhân.
Tần Qua vén tay áo lên, mở ra nước ấm, chờ nước nóng lên mới dùng nút chặn lỗ thoát nước trong bồn tắm lại.
Nước đầy được một nửa thì nam nhân đi vào, khoanh tay dựa vào tường nhìn Tần Qua.
Tần Qua bị nhìn có chút sợ hãi, đầu óc chậm chạp vòng vo nửa ngày mới ấp úng nói:
- “Muốn… Muốn em giúp anh cởi quần áo không?”
Nam nhân nhấc nhấc mày:
- “Em cứ nói đi?”
Nam nhân thường xuyên dùng “Em cứ nói đi?” đáp lại cậu. Tần Qua có đôi khi thật sự không biết nam nhân rốt cuộc là muốn thế nào, nhưng chưa đoán sai bao giờ.
Tần Qua gỡ hết nút áo nam nhân xong thì không biết nên cởi ra cách nào, đang do dự chợt nghe nam nhân nói:
- “Dùng kéo cắt đi, dù sao áo sơmi này cũng không cần nữa.”
- “Ah…”
Tần Qua thật cẩn thận cắt hồi lâu, mới cởi được áo sơmi ra.
Bộ dáng nam nhân ở trần nửa người rất đẹp, vẫn như lần đầu tiên cậu nhìn thấy, vai rộng thắt lưng hẹp, hoàn toàn là mô hình cơ thể nam giới. Cơ bụng rõ ràng, nhưng cũng không phải phình ra từng khối từng khối như mấy huấn luyện viên thể hình, mà là biến mất sau làn da, nhưng sức mạnh trong đó lượng cũng không thể khinh thường.
- “Nhìn cái gì, cởi quần nữa.” Thanh âm nam nhân vang lên trên đầu Tần Qua.
- “…”
Tần Qua khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, tim đập đập như sấm mà kéo xuống khóa quần tây của nam nhân. Quần tây theo chân trượt xuống mặt đất, lộ ra màu quần lót trắng bao lấy tượng trưng nam tính thật lớn.
Tần Qua quả thực bị chỗ phình ra kia dọa đến. Sửng sốt một lúc lâu mới đỏ mặt cố lấy dũng khí nói:
- “Cái đó… Cái đó cũng muốn cởi sao? …”
Tâm tình nam nhân rất tốt, vẫn nhìn cậu đỏ mặt cúi đầu quả thực sắp bốc hơi, mới cảm thấy đã trêu chọc cậu đủ rồi, chậm rì rì mà nói:
- “Không cần.” Dứt lời duỗi chân dài ra, bước vào bồn tắm lớn.
Lúc này Tần Qua mới như trút được gánh nặng, nhặt lên quần áo trên mặt đất, bỏ vào tủ quần áo bên cạnh, lại mở ngăn tủ khác lấy dầu gội và sữa tắm.
Tần Qua chưa từng tắm cho ai bao giờ…, kỹ thuật thật sự rất tệ, lấy vòi sen quét tới quét lui, tẩy rửa thật vất vả, cũng phun đầy nước lên quần mình. Nam nhân lại vẫn chẳng phàn nàn gì.
- “Cởi quần ra.”
- “A?”
- “ Cởi quần, ướt hết rồi.”
- “Ah…”
Tần Qua đến phòng ngủ cởi quần, lại tìm một cái quần short nhỏ mặc vào, tiến phòng tắm thì thấy nam nhân đã bắt đầu kỳ cọ, cả người trừ lưng cùng cánh tay đều đã đầy bọt. Thấy tay trái nam nhân bị băng bó không tiện xoay người, Tần Qua liền nói:
- “Em giúp anh kỳ lưng đi…”
- “Tốt.” Nam nhân ném bông tắm cho cậu.
Chà xát tay phải, trên lưng, cùng trước ngực cũng chưa là cái gì, lúc muốn tắm đến đùi và cẳng chân, Tần Qua đành phải ngồi thấp xuống. Hung khí thật lớn của người nọ ở bên khóe mắt cậu lúc ẩn lúc hiện, mặt Tần Qua không thể ức chế mà càng ngày càng hồng.
Bình thường nam nhân mang quần, cậu đương nhiên nhìn không ra. Lúc làm tình với nam nhân cậu căn bản chẳng dám nhìn nơi đó của hắn, có khi ngay cả mắt cũng không dám mở. Cho nên hôm nay mới là lần đầu tiên được nhìn trực diện…
Vừa nghĩ tới thứ thật lớn đó của nam nhân ra vào trong cơ thể cậu, mạnh mẽ khuấy đảo, lấy ra xuyên vào, ngay cả chân Tần Qua cũng mềm nhũn.
Bỗng nhiên nam nhân kéo cậu, đặt trên tường hôn ghì lên.
Hôn môi ập tới bất ngờ lại mạnh mẽ, ngay cả răng cậu cũng bị đụng tới, môi cũng bị cắn mút lợi hại. Chân Tần Qua vốn đã có chút mềm, hiện tại đã sắp đứng không được.
Trong thoáng chốc nghe thấy nam nhân ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ:
- “Nhìn bộ dáng hiền lành này của em, thật muốn làm em.”
- “…”
Tần Qua vừa thẹn lại sợ, vội nhắm mắt quay mặt đi không đoái hoài tới nam nhân.
- “Hay là dùng cách cưỡi lên cũng được, như vậy tay trái sẽ không sẽ gây trở ngại, em thấy thế nào?”
- “Anh! Anh đều đã bị thương! Còn… Còn muốn cái đó! Nhanh đi tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ, thân thể anh quang lõa như vậy, cảm lạnh thì sao!”
Nam nhân cảm thấy buồn cười:
- “Làm ‘vận động’ sao lạnh được?”
- “Anh… Anh mau buông tay…”
Sớm biết vậy, sẽ không nên tốt bụng giúp nam nhân tắm rửa! Lại gặp phải loại chuyện này…
Nam nhân “hừ” một tiếng, trên người Tần Qua nhẹ đi, nam nhân thế nhưng thật sự buông tha cậu. Tần Qua không dám nói thêm nữa, lấy vòi sen giúp nam nhân tắm sạch sẽ bọt trên người . Đang lúc tắm đến chân nam nhân bỗng nhiên nói:
- “Để đó cho anh, em ra ngoài đi.”
- “Sao? …”
|
Tần Qua cho là mình nghe lầm.
- “Đưa vòi sen cho anh, em ra ngoài đi.” Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên.
Tần Qua thẳng lưng dậy, thấy sắc mặt nam nhân không tốt, lông mày nhíu lại, hai tay cũng nắm chặt thành quyền, gân xanh trên cánh tay phải đều nổi lên, tựa như đang ngấm ngầm chịu đựng tức giận.
Tần Qua có chút bất an, muốn hỏi nam nhân xảy ra chuyện gì, lại cảm thấy nam nhân đã sắp phát hỏa, mình vẫn là không nên ngỗ nghịch ý nam nhân, liền đem vòi hoa sen giao cho hắn, mở cửa đi ra ngoài.
Nam nhân… Rốt cuộc tại sao lại tức giận?
Tần Qua nhớ rõ khi nam nhân ở trên xe còn đùa giỡn cậu, khi đó tâm tình nhất định cũng không tệ lắm. Sau khi về nhà sắc mặt cũng bình thường… Cũng chỉ có vừa rồi… Chẳng lẽ là mình cự tuyệt làm cho hắn tức giận?! Vốn nam nhân đêm nay đã nói muốn bồi thường phần thiếu nợ, hiện tại lại bởi vì bị thương mà không tiện, trong lòng nam nhân nhất định rất khó chịu… Đều nói người bệnh là lớn nhất, mình lại còn mạnh mẽ cự tuyệt nam nhân… Xem ra hắn là vì vậy mà tức giận…
Nhưng… Nhưng mà… Cậu thật sự không muốn… Nói tiếp, vạn nhất đang lúc tình cảm mãnh liệt, nam nhân lại không cẩn thận đụng đến tay trái thì phải làm sao? Nếu muốn thỏa mãn nguyện vọng nam nhân , vừa muốn làm cho nam nhân ít di chuyển, sẽ… Sẽ là chính cậu chủ động ngồi lên đi… Không… Này… Này rất quá … Cậu làm không được…
Tần Qua vội nhắm mắt lắc đầu.
Cậu không muốn nam nhân tức giận… Nhưng cũng không muốn… Vậy rốt cuộc phải làm sao đây?
Tần Qua ngồi ở mép giường do dự , nghĩ đến tay trái nam nhân đeo băng vải, nuốt nước bọt hạ quyết tâm.
Thời điểm Lâm Hi Liệt từ phòng tắm đi ra thì thấy Tần Qua choàng áo sơ mi rộng thùng thình của hắn cúi đầu đứng ở mép giường.
Lâm Hi Liệt vừa dùng khăn tắm lau tóc, vừa đến gần ngồi trên giường:
- “Em đổi lại áo này làm gì? Không phải có mua áo ngủ cho em rồi sao?”
Tần Qua không trả lời, chỉ nói:
- “Em… Em giúp anh lau.”
Nói rồi tiến lên tiếp nhận khăn tắm, ở trên đầu nam nhân xoa đến xoa đi đến khi nam nhân nói “Được rồi”, mới dừng lại, vào phòng tắm treo khăn tắm lên.
Tần Qua nhìn nhìn gương, mặt mình đã thực đỏ, nghĩ đến lát nữa mà phải làm cái loại việc kia, tim lại đập thịch thịch.
Cậu lấy lại bình tĩnh, lại hít sâu vài mới chậm rãi mở cửa phòng tắm.
Nam nhân như thường ngày ngồi ở đầu giường, lấy remote ấn đến ấn đi. Hình như tin tức tài chính kinh tế buổi chiều còn chưa bắt đầu.
Tần Qua cố lấy dũng khí đi qua ấn cái nút phía dưới TV, TV “opp” mà một tiếng tắt đi.
Lâm Hi Liệt nhíu mày:
- “Em làm gì vậy?”
Tần Qua chậm rãi đến gần, bò lên giường, tách ra chân thật cẩn thận mà ngồi lên người nam nhân, run run hạ thấp người xuống, lại run rẩy dâng môi lên môi nam nhân.
Mí mắt Lâm Hi Liệt không dấu vết giật giật, lập tức đảo khách thành chủ mà hung hăng mút vào đôi môi ấm áp ướt át của người yêu, đem từng cái răng trong khoang miệng mà lướt qua một lần.
Vừa chấm dứt hôn môi, thấy cục cưng một bên run rẩy một bên thở dốc, tay phải Lâm Hi Liệt hung hăng vuốt ve cái mông trần trụi quang loả của cậu, nói:
“Quang minh chính đại mà câu dẫn anh? Hửm? Quần cũng không mang? Vừa nãy là ai ở trong phòng tắm nói không muốn không muốn?”
Tần Qua nhắm mắt lắc đầu.
Chỉ làm phần dạo đầu cậu đã hối hận . Nam nhân giống như dã thú vậy, cậu căn bản không thể thỏa mãn …
Cậu giãy giụa ra, lại bị nam nhân bóp thắt lưng đè lại:
- “Tiếp tục đi, di chuyển nào.”
Ngón tay dài nhỏ của nam nhân nóng lên trượt vào khe mông, có chút giống như vô tình mà chạm vào bí chỗ của Tần Qua, làm cậu sợ run một trận. Thẹn thùng, hối hận cùng sợ hãi đồng loạt dâng lên, Tần Qua đâm lao phải theo lao, nhưng lại không có năng lực chủ động uy no nam nhân, lại không muốn hắn giận, nhịn không được nức nở lên.
Lâm Hi Liệt thở dài:
- “Đêm nay em sao vậy?” Chủ động ngồi lên người hắn thật sự là hành động dị thường.
- “Thực xin lỗi… Em… Em không muốn anh tức giận…”
Nam nhân xoa xoa mái tóc mềm mại của Tần Qua:
- “Anh tức giận lúc nào?”
- “Ở… Ở trong phòng tắm … Anh… Anh kêu em ra ngoài…”
Lâm Hi Liệt tựa hồ hiểu được chuyện gì rồi :
- “Em nghĩ rằng anh tức giận?”
- “Ưm…”
Nam nhân bật cười:
- “Em thật ngốc. Khi đó là anh bị em trêu chọc đến không xong, muốn tự giải quyết một chút. Em không muốn làm, anh chỉ có thể tự mình động thủ, đương nhiên sẽ kêu em ra ngoài, bằng không để em nhìn anh thủ dâm à?”
- “…”
Tần Qua trừng to mắt nhìn nam nhân: giằng co nửa ngày, thì ra là cậu hiểu lầm còn tự đưa mình tới hoàn cảnh như vậy …
Nam nhân bỗng nhiên cười cười:
- “Hiện tại nếu em đã tự ngồi lên đây nghĩa là có lòng rồi thì ‘Làm’ luôn đi.” Dứt lời đâm đâm Tần Qua.
- “A! …”
Cảm thấy kinh sợ lưỡi dao lớn của nam nhân đã trướng lên cứng rắn, dần dần nóng lên, chỉ cách một lớp áo tắm mỏng manh như là lúc nào cũng có thể tiến vào, mặt Tần Qua nguyên bản đã hồng đỏ nay lập tức muốn nhỏ máu.
- “Không… Anh vẫn nên nghỉ ngơi đi…”
- “Em trêu chọc anh ‘lên’ rồi lại mặc kệ anh, lại muốn cho anh đi phòng tắm thủ dâm à?”
- “… Không… Em không phải…” Tần Qua vừa thẹn vừa vội.
- “Không muốn? Vậy cho em một lựa chọn: khẩu giao cho anh. Như vậy em sẽ không đau, sau khi xong việc cũng không cần tắm rửa.”
Thấy người yêu ngạc nhiên trợn to mắt:
- “Khẩu? Miệng?”
Lâm Hi Liệt cúi người ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói:
- “Khẩu giao chính là…”
Lập tức ngay cả lỗ tai Tần Qua cũng hồng thấu :
- “Không! Không muốn!”
- “Thế này cũng không muốn, thế kia cũng không muốn, vậy rốt cuộc em muốn thế nào? Em cũng không thể đã khơi lửa mà không phụ trách dập a.”
Cậu không nói lại nam nhân, mình lại đuối lý, đành phải xin khoan dung:
- “Ư… Lâm Hi Liệt… Tha em đi…”
Thấy người yêu đã thật sự xấu hổ lúng túng đến đầu cũng không nâng dậy, lúc này Lâm Hi Liệt mới cảm thấy vừa lòng ,
- “Được rồi. Hôm nay coi như xong, vậy em thiếu hai khoản nợ .”
- “…”
Lại… Lại nhiều thêm một phần…
- “Còn nữa, em gọi một tiếng Ông xã.”
- “…”
Lại nữa! Cậu mới tự hứa tuyệt đối không thỏa hiệp!
- “Anh đếm một hai ba, đếm tới ba thoả thuận hủy bỏ.”
- “Không! Không…” Tần Qua do dự một lúc lâu, vẫn là yếu ớt như muỗi kêu mà gọi một tiếng:
- “Ông xã…”
- “Ừm.”
Nam nhân hôn hôn trán của cậu.
- ”Em ngủ trước đi, anh chờ một lát để xem tin tức tài chính kinh tế .”
Đến nỗi cái nơi kia… Cũng chỉ có thể nhịn một chút. Vừa mới ra một lần, nhịn một chút hẳn là có thể bình phục. Bất quá bộ dáng người yêu nhà mình vất vả chăm chỉ vì mình mà tắm rửa kì cọ, thật sự là… Rất hiền lành, rất chọc người… Mẹ nó mình tự nhiên tốt bụng như thế bỏ qua cho cục cưng, thật sự là… Đầu bị cửa kẹp rồi… Quên đi quên đi, lần sau nhất định phải đòi lại một lựơt, làm cho cưng giường cũng không xuống được.
Tần Qua rụt rè chui vào chăn, nhớ tới đêm nay nhìn qua AV ở kí túc xá, nhịn không được hỏi:
- “Lâm Hi Liệt… Anh xem AV rồi sao?”
- “Xem rồi. Hỏi cái này làm gì?”
- “Đàn ông… Đều thích làm với phụ nữ sao?”
Lâm Hi Liệt cảm thấy hai vấn đề này thật khó xử, qua loa đáp:
- “Đại đa số đàn ông thì như vậy, nhưng cũng có đàn ông thích làm với đàn ông .”
- “Vậy… Vậy còn anh?”
- “Không có thích hay không, chỉ là phương thức phát tiết dục vọng mà thôi.”
- “…”
Trong lòng Tần Qua có chút không hiểu mà thương tâm thất vọng, kéo chăn cao một chút, nhắm hai mắt lại.
|
Coi như… Coi như cái gì cũng không nghe thấy… Tuy rằng Tần Qua tự khuyên mình như vậy nhưng trong lòng lại nhịn không được nghĩ đến. Nam nhân nói vậy là có ý gì? Ý là ở cùng cậu cũng chỉ là phát tiết dục vọng thôi sao? Vậy nam nhân ra ngoài tìm gái không phải cũng được sao? Tại sao muốn tìm cậu? …
Trong đầu Tần Qua đủ các loại suy nghĩ đang bốc lên, bỗng nhiên bên tai lại vang lên thanh âm:
- “Anh chỉ thích làm với em.”
- “Sao?”
Tần Qua mở mắt ra, thấy nam nhân vẫn chăm chú nhìn cậu.
- “Trước kia anh có rất nhiều tình một đêm, nhưng đó chẳng qua chỉ là cách thức phát tiết dục vọng mà thôi.”
- “…”
Tuy rằng đã biết nhưng nghe được chính miệng nam nhân thừa nhận trước kia đã làm cùng rất nhiều người, trong lòng Tần Qua vẫn nhịn không được có chút ghen tuông không hiểu nảy lên.
- “Hiện tại anh chỉ thích làm với em, cũng chỉ làm với em. Với em, là đàn ông hay phụ nữ không phải vấn đề, em có hiểu không?” - “…”
Tần Qua có ngốc cũng biết nam nhân đang nói cái gì. Câu hỏi của nam nhân cậu không biết nên trả lời làm sao, đành phải kéo chăn lên cao một chút, nhắm mắt lại:
- “Em… Em muốn đi ngủ…”
Biết cục cưng gặp loại tình huống này thì sẽ biến thành đà điểu, Lâm Hi Liệt cũng không nói ra, mặc cậu giả bộ ngủ. Chỉ là tắt đèn, đưa tay ôm cục cưng qua, để cậu nằm nghiêng về mình, chậm rãi vuốt ve cái trán cậu, đẩy những sợi tóc lòa xòa trên trán ra.
Cái trán Tần Qua rất đẹp, lông mi thanh mảnh nhưng không nữ tính, còn có tóc mái. Bất quá tóc mái cũng không tồi, nhìn qua thanh thuần đáng yêu.
Thanh thuần đáng yêu? Đây không phải là từ hình dung con gái sao? Lâm Hi Liệt cười cười trong lòng. Nhưng người yêu nhà mình so với con gái còn muốn đáng yêu hơn. Hơn nữa, tuy rằng bề ngoài Tần Qua thoạt nhìn yếu đuối nhưng trên thực tế cũng không phải như thế. Trong cuộc đời ngắn ngủi trước đây của hắn, gặp qua rất nhiều người nghe nói hắn là con riêng của đại ca xã hội đen liền vội tránh xa hoặc là nhanh chạy tới nịnh bợ, nhưng Tần Qua thì không phải như vậy.
Từ đầu đến cuối, Tần Qua đều không hề thêm mấy từ “xã hội đen ” để hình dung hắn. Tần Qua chỉ cùng một người tên là Lâm Hi Liệt cô độc từ nhỏ đến lớn kết thân, chỉ yêu nhau, mà thôi. Còn việc hắn là con ai, có thân phận bối cảnh gì, cậu chưa bao giờ để ý đến.
Chuyện tối hôm nay, chỉ sợ là không phải kẻ thù tập kích đơn giản như vậy. Trước kia còn bị nguyên lão xúi giục khiến cho mấy quận tranh đấu, hiện tại địa vị của hắn ở Lâm gia như mặt trời ban trưa, ngay cả nhóm nguyên lão cũng im miệng không nói, người có chút đầu óc cũng sẽ không chọn cái thời điểm thế cục hỗn loạn này mà gây sự. Trừ phi… Là có người thấy tình thế không ổn, đợi không kịp muốn hành động.
Bà ta đang tính toán cái gì, hắn còn không rõ sao? Bất quá chuyện lần này không gây ảnh hưởng lớn nên không thể lật mặt ả, hừ. Hiện tại về phương diện tài chính, Long Đằng phát triển không ngừng, vị trí ông trùm giới giải trí chắc chắn sẽ thuộc về tay hắn, đến lúc đó sẽ ra tay quét sạch bà ta cùng thế lực của mụ.
Nụ cười của nữ phát thanh viên trong tin tức tài chính kinh tế cũng đã sắp cứng lại mà vẫn tiếp tục dùng giọng khí thông báo tin tức, thanh âm của cô gái thật sự rất chói tai, mặt cũng trang điểm rất đậm khi cười rộ lên hai má đều mất tự nhiên, ngày mai nói giám đốc đài đổi nhân sự thôi, đỡ phải mỗi ngày sáng chưa chiều tối đều nghe, phát ngán.
Lâm Hi Liệt tắt đi TV, quay đầu thì thấy Tần Qua đã ngủ rồi, hô hấp ngân nga mà đều đều, thân thể hơi hơi phập phồng. Hắn cởi áo choàng tắm, cúi người hôn hôn trán Tần Qua, trượt vào ổ chăn, muốn ôm cục cưng vào trong ngực, đáng tiếc tay trái vô cùng bất tiện, đành phải bất đắc dĩ từ bỏ.
Đại khái là do đánh nhau tiêu hao tinh lực, bệnh nhân lại đặc biệt cần nghỉ ngơi, Lâm Hi Liệt ngoại lệ mà không dậy sớm. Lúc mở mắt đã là bảy giờ. Tần Qua đứng ở bên giường, trong tay bưng một chén cháo nóng hôi hổi. Thấy hắn tỉnh lại, lập tức tươi cười, ngồi ở bên giường nói:
- “Anh dậy rồi? Cảm thấy thế nào?”
Lâm Hi Liệt chống tay phải ngồi dậy:
- “Em dậy mấy giờ?”
- “Sáu rưỡi ~ “
- “Anh không nghe thấy đồng hồ kêu.”
- “Trước lúc ngủ em không ngừng nói với chính mình: sáu rưỡi dậy sáu rưỡi dậy sáu rưỡi dậy, sáu rưỡi thì tự nhiên tỉnh dậy! Thực sự dùng được nha!”
Nhìn biểu tình khờ dại của Tần Qua, Lâm Hi Liệt không khỏi bật cười.
- ”Em đút anh hả?”
- “Ừm…”
Tần Qua múc một muỗng cháo, thổi thổi, đưa tới bên miệng Lâm Hi Liệt.
- “Anh muốn dùng miệng đút .”
Tần Qua đỏ mặt, đưa muống đến gần miệng Lâm Hi Liệt,
- “Đừng lộn xộn nữa, ăn nhanh lên, bằng không em sẽ đi học đó.”
Lần đầu bị người nói “lộn xộn”, Lâm Hi Liệt cũng không đùa dai nữa, nuốt vào muỗng cháo độ ấm vừa phải nói:
- “Em làm sao đến trường?”
- “Kêu taxi là được rồi.”
- “Anh gọi người đưa em đi.” Nói xong liền lấy điện thoại ra nói mấy câu liền sắp xếp ổn thỏa.
Tần Qua cũng không phản đối, từng muỗng từng muỗng mà đút hết cháo, để chén ở đầu giường rồi chạy vào phòng tắm, rất nhanh đã cầm khăn ướt đi ra.
- “Không ngờ tiểu thiếu gia thật biết chăm sóc người bệnh nha.”
- “Nói hưu nói vượn.”
Tần Qua cũng không để ý lời nói của Lâm Hi Liệt dùng mặt lau cho hắn. Tần Qua dịu dàng đụng vào làm cho Lâm Hi Liệt mới sáng sớm cũng hơi hơi xao động.
- “Quần áo ở đâu?”
- “Quần lót ở ngăn tủ bên trái.”
Tần Qua lấy ra một cái quần lót màu tối, giống như lần trước nam nhân hầu hạ cậu, nâng lên chân nam nhân giúp hắn xỏ vào, kéo đến đầu gối lại có chút xấu hổ lúng túng mà quay mặt qua chỗ khác, chậm rãi kéo lên. Không biết có phải nam nhân dùng tay giúp đỡ một chút hay không, coi như thuận lợi mà mặc quần lót cho nam nhân.
Nam nhân bỗng nhiên nói:
- “Không vội , nhanh đi học đi.”
- “Vậy…”
- “Vú Trương sẽ chuẩn bị.”
- “Ah…”
Tần Qua vừa muốn đi lại nghe phía sau còn nói thêm:
- “Hôn chào buổi sáng đâu?”
- “…”
Nghĩ đến “Người bệnh là lớn nhất, người bệnh lớn lớn nhất”, Tần Qua đỏ mặt quay lại, cúi người nhẹ nhàng chạm vào môi nam nhân một chút.
- “Em đi đây.”
- “Ừ.”
|
Văn Thanh đưa Tần Qua đưa tới trường học thì vội chạy về Lâm gia. Lâm Hi Liệt đã rửa mặt mang quần áo xong, vẫn là bộ dáng lạnh lùng không ai bì nổi, giống như việc bị thương không ảnh hưởng gì tới hắn. Đối với chuyện phát sinh hôm qua lí do giải thích tựa hồ cũng đã được chuẩn bị kỹ càng, ngay cả tham thảo ý kiến tất yếu cũng miễn. Thời gian Văn Thanh đi theo bên Lâm Nhất Huy cũng không dài, bản thân giỏi về sát ngôn quan sắc, cũng coi như quen biết nhiều người, vị trước mắt này là một trong những người anh quen biết.
Nói đến thành thục ổn trọng, tâm tư kín đáo, can đảm cẩn trọng, có lẽ chỉ sau Lâm Nhất Huy và lão quản gia già. Cái Lâm Hi Liệt thiếu chính là kinh nghiệm lăn lộn trong thế giới ngầm. Ít nhất, anh chưa thấy qua người thứ hai, mới trưởng thành đã nắm trong tay một số tiền lớn, ngồi trên vị trí cổ đông lớn nhất của công ty giải trí hàng đầu, hơn nữa còn là trong tình huống không có cha mẹ bên cạnh dạy dỗ. Tình cảnh như thế chỉ có thể giải thích là “trẻ nghèo” sớm trưởng thành.
Ở trong mắt Văn Thanh, việc Lâm Hi Liệt tiếp nhận Hồng bang chỉ là chuyện sớm hay muộn, chỉ xem hắn có thể làm anh em trong bang tin phục hay không, và Lâm Nhất Huy có nguyện ý về hưu hay không. Vốn hai vấn đề này cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng hiện tại lại tự nhiên nhảy ra một người tên Tần Qua thì lập tức khó giải quyết. Hành động của hai người tối qua, hiển nhiên là đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt. Chuyện này nếu truyền ra ngoài trước khi Lâm Hi Liệt tiếp nhận Hồng bang, hắn sẽ không có ngày trở mình. Tô Diêu tuy rằng không can thiệp vào sự vụ trong bang, nhưng vẫn có quan hệ quen thuộc với vài quận, dù sao cũng là địa bàn của cha bà trước kia. Nếu bà muốn lan truyền chuyện này ra ngoài cũng không khó. Tô Diêu khi chưa biết gì , thì cũng chỉ nổ súng với Lâm Hi Liệt như hôm qua, nhưng nếu là chơi ngầm, chuyện này chỉ sợ sẽ không xong.
Trong đầu Văn Thanh vòng vo trăm ngàn cái ý niệm, liếc kính hậu nhìn Lâm Hi Liệt, hắn mặc âu phục đen, tay phải kẹp thuốc lá nhìn ra ngoài cửa sổ. Tư thái cùng vẻ mặt kia, thật sự là lãnh đạo trời sinh.
Tiết trời đã là cuối đông đầu xuân, bên ngoài đã không còn ảm đạm như mùa đông nữa, tuy rằng ánh mặt trời vẫn chẳng ấm lên mấy. Nhưng hai bên đường, hàng liễu đã nhú ra những mầm xanh nhỏ xíu, màu xanh tươi mát động lòng người làm cho Lâm Hi Liệt nhịn không được cũng nhớ tới khuôn mặt dịu dàng kia .
- “Mùa xuân đến rồi.”
- “Đúng vậy.” ***
- “Cái gì? Muốn em chơi Piano?” Tần Qua lặp lại một lần.
- “Đúng vậy.”
Chủ nhiệm lớp chậm rãi nhấp ngụm trà,
- “Việc này, vốn là thầy chỉ định cho Cố Mộng múa đơn bài “Hôn lễ trong mộng” thôi, nhưng lại nhớ tới lúc em độc tấu Piano trong tiệc tối khai giảng đón học sinh mới rất tuyệt, thầy đã tự chủ trương giúp em hợp tác với bạn ấy một chút, em đàn, bạn ấy múa, thật là ông trời tác hợp a! Nhất định có thể đoạt được giải tiết mục được yêu thích nhất!”
Chủ nhiệm lớp đã một đống tuổi còn kích động đến hoa chân múa tay.
- “… Vâng ạ.”
Nghe ý của chủ nhiệm lớp như là đã quyết định rồi, Tần Qua cũng không thể nói thêm cái gì. Cậu kỳ thật cũng không quá nguyện ý tham gia loại hoạt động này, thứ nhất là bản thân cậu kĩ thuật thấp không muốn khoe ra, thứ hai là luyện tập mất rất nhiều thời gian. Thời gian của cậu chia làm hai phần, một phần là để học tập, một phần để yêu đương với Lâm Hi Liệt, học tập không thể giảm bớt, tất nhiên sẽ cắt bớt thời gian hai người ở chung. Ngay cả như vậy, làm một học sinh gương mẫu cậu cũng rất nhanh thu hồi kinh ngạc, không lộ ra chút gì không thoải mái.”Vậy việc luyện tập… ?”
- “Luyện tập à, cách ngày kỷ niệm thành lập trường còn tới hơn hai mươi ngày, các em bây giờ có thể bắt đầu rồi. Trong trường có phòng học nhảy, bên trong cũng có một cái Piano, các em luyện tập vào giờ nghỉ trưa được không? Có ảnh hưởng đến học tập không?”
- “Buổi tối tự học nhiều hơn một chút là được rồi.”
- “Ừ…”
Chủ nhiệm lớp sờ cằm,
- “Việc này thầy đã nói với Cố Mộng rồi, hai em bàn bạc với nhau một chút đi! Đây là chìa khóa.”
- “Vâng.” Tần Qua tiếp nhận cái chìa khóa liền ra ngoài.
Cố Mộng? Cậu đã nghe ba nói qua một chút, lúc trước cũng đã gặp qua ở tiệc tối Palm Springs. Cố Mộng là thiên kim tiểu thư trong gia đình làm giàu bằng chính trị, trước tiên là ngồi vững trong lĩnh vực chính trị, sau đó thì lợi dụng vị trí này nhận thầu một số hợp đồng của chính phủ, nhưng vài năm gần đây lại luôn tranh đấu gay gắt với Triệu gia, đấu hai ba năm song phương có thắng có thua.
Cậu với Triệu gia cũng có liên quan… gần … Là con trai bí thư thị ủy, bốn người bọn họ ở cùng một ký túc xá, hiện tại muốn cô hợp tác với con cháu của người đã giúp kẻ thù nhà mình, cũng không biết Cố Mộng có chịu không. Dù sao tiểu thư nhà giàu sẽ hay có chút bệnh công chúa. Tuy nhiên, chủ nhiệm mà không đề cập tới, cậu cũng còn chưa để ý đến cô nàng này. Cậu mới đến lớp thực nghiệm được vài ngày, đầy đầu lại là Lâm Hi Liệt, làm gì con thời gian quan tâm đến người khác.
- “Tần Qua.”
- “Hả?”
Tần Qua hồi thần lại mới phát hiện người mình đang nghĩ trong đầu đã ở ngay trước mắt. Cố Mộng ăn mặc rất đáng yêu, tóc cột đuôi gà, mặc áo T-shirt trắng, còn treo hai quả bóng nhỏ, chân đi một đôi giày tuyết màu nâu nhạt. Con gái mười sáu tuổi, chính là thời điểm thanh xuân tươi đẹp nhất.
Tần Qua vội chào:
- “Xin chào.”
- “Cậu mới từ chỗ chủ nhiệm lớp về phải không?”
Thanh âm Cố Mộng tựa như chuông bạc, trong trẻo lại không thiếu ngọt ngào,
- “Khi nào thì chúng ta bắt đầu luyện tập đây?”
- “Bốn rưỡi chiều được không? Lúc ấy vừa kết thúc tiết thứ ba. Đúng rồi, mình có chìa khóa.”
- “Ok, vậy bốn rưỡi bắt đầu, luyện đến sáu giờ rưỡi đi ăn cơm chiều rồi bảy giờ đến lớp tự học buổi tối luôn ha?”
- “Được.”
- “Tốt lắm, quyết định vậy đi!”
Cố Mộng nói rồi cười một chút, vẫy vẫy tay tiếp tục đi. Khoảnh khắc khi Cố Mộng đi ngang qua, trên người truyền đến hương vị tươi mát của con gái làm cho đáy lòng Tần Qua hơi hơi rung động. ‘Cô bé này, cũng không tệ lắm.’
Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, mỉm cười liền xoay người đi . Tần Qua ngồi xuống, mở sách đọc vài chữ lại nhịn không được nghĩ tới người kia. Người nọ hiện tại đang làm gì nhỉ ? Từ khi hai người tách ra, tuy rằng mỗi ngày đều ăn cơm trưa với nhau, nhưng Lâm Hi Liệt rốt cuộc có đến trường hay không cậu thật sự không biết. Trên sân trường cũng không thấy bóng dáng người nọ. Chẳng lẽ sau khi tiếp quản Long Đằng thì không được nhàn rỗi như trước kia nữa ? Hiện tại tay người nọ bị thương, có phải có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút hay không?
Tần Qua chống cằm, trong đầu hiện ra hình ảnh người nọ cầm remote chán chết mà ấn ấn, khóe miệng nhịn không được cong lên, tay ngứa ngáy mà gửi tin nhắn cho người nọ:
- “Tay bị thương có đỡ hơn chút nào không?”
Rất nhanh đã nhận được hồi âm:
- “Không nhanh như vậy. Giữa trưa gặp ở chỗ cũ.”
Tần Qua đem từng chữ trong tin nhắn đọc đi đọc lại mấy lần mới cất di động vào túi. Giữa lúc đang ăn cơm trưa, Tần Qua liền đem chuyện hợp diễn trong ngày kỷ niệm thành lập trường nói cho Lâm Hi Liệt. Nam nhân dường như có chút kinh ngạc mà nhăn mày:
- “Vậy em phải về nhà ở sao?” Nhà hắn cũng không có Piano.
- “À không, em với bạn ấy luyện tập buổi chiều, buổi tối vẫn ở nhà anh, không có gì thay đổi.”
Nam nhân gật gật đầu, lại hỏi:
- “Cô ta có đẹp không?”
Tần Qua đập hắn một chút:
- “Hỏi cái này làm gì!”
- “Sợ em bị bắt cóc.”
- “Sao có thể.” Người là của cậu, sao có thể bị bắt cóc…
- “Em không biết đó thôi, phụ nữ bây giờ rất ghê gớm, có rất nhiều cách quyến rũ em. Có khi giả ngây thơ, có khi hóa gợi cảm. Giả bộ thành thục gợi cảm thì còn đỡ chứ nếu giả trang thanh thuần ngây thơ đàn ông bình thường sẽ nhìn không ra, đặc biệt là loại thiếu niên chưa hiểu đời như em.”
- “Cái giọng điệu gì vậy không biết…”
Tần Qua bất mãn mà oán thầm. Cái gì mà thiếu niên chưa hiểu đời, còn không phải đã bị con sói xấu xa này ăn rồi sao… Lâm Hi Liệt bỗng nhiên lại nhăn mày:
- “Vậy em sẽ chơi Piano à…”
- “Ừm.”
Nói chuyện hợp diễn này cho nam nhân còn có một nguyên do nho nhỏ, cậu hy vọng nam nhân biết cậu cũng giỏi vài thứ khác, không phải chỉ biết đọc sách ngu ngốc. Cậu không muốn nam nhân cảm thấy mình rất nhàm chán.
Lâm Hi Liệt nhăn mày suy nghĩ trong chốc lát, mới nói:
- “Em có muốn thu âm nhạc nền cho phim điện ảnh hay phát hành album Piano gì không?”
- “Không cần đâu.”
Tần Qua vội vàng xua tay,
- “Mấy cái đó rất khó, còn phải có chút tên tuôi mới được, không phải tùy tiện chơi Piano là có thể làm.” Thầy của cậu mới có tư cách đó, tuổi cậu còn nhỏ như vậy, không cần quá hoành tráng.
Lâm Hi Liệt lại đột nhiên bình thường trở lại:
- “Cũng tốt.”
- “Sao?”
- “Anh cũng không hy vọng em nổi tiếng.”
- “… ?”
- “Khi đó sẽ có rất nhiều người mơ ước em, anh không muốn.”
- “…”
Tần Qua đỏ mặt đập nam nhân một cái, lại bị nam nhân bắt được, nắm tay khẽ hôn một cái.
- “Em chỉ là của anh thôi.”
|