Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
|
|
Chính văn đệ thất thập chương: "Chân tướng" rõ ràng
"Phụ thân, đã đến nước này , ngài cũng nên thừa nhận đi!" Tần Phượng Tê nói một câu, trong đám người lại một lần nữa xôn xao.
Tần Loan nhìn thấy đứa con luôn luôn dịu ngoan đột nhiên lấy loại ánh mắt sắc bén này nhìn mình, trong lòng dâng lên sợ hãi không hiểu được. Chẳng lẽ trước nay luôn ở sau lưng điều khiển mình, chính là đứa con này? "Thừa nhận? Ngươi muốn ta thừa nhận cái gì? Ta cái gì cũng chưa làm thì phải thừa nhận cái gì?"
"Phụ thân, " Tần Phượng Tê chậm rãi mở miệng nói, "Ngươi sai người khác hạ độc Hoàng Thượng, hơn nữa sợ bị thái y phát hiện, bảo Phượng Tê tìm cái gọi là ' thần y ' đến chuyên chăm sóc Hoàng Thượng, chờ Hoàng Thượng chậm rãi độc phát mà chết."
"Ngươi, ngươi nói bậy, ta, ta như thế nào lại độc hại Hoàng Thượng? Nếu ta độc hại Hoàng Thượng, tỷ tỷ ngươi cùng Khải Phạm sẽ bị ta liên lụy, ta như thế nào làm loại việc ngu ngốc này?" Tần Loan sốt ruột biện giải, đồng thời như xin giúp đỡ nhìn về phía nữ nhân đang lặng im không nói, hy vọng nàng vì mình nói câu.
Vinh quý phi cũng không mở miệng, thậm chí một ánh mắt cũng không liếc phụ thân mình, nói chuyện vẫn đang là Tần Phượng Tê. "Phụ thân, ngài không phải ngay từ đầu đã tính hy sinh tỷ tỷ cùng Khải Phạm sao? Như thế nào lúc này còn nói sợ liên lụy đến bọn họ mà?"
Mọi người đều bị những lời nói của Tần Phượng Tê làm chấn động không thể tự hỏi, chỉ có thể lẳng lặng chờ nghe hắn còn có thể nói ra kinh thiên ngôn luận gì nữa.
"Phụ thân, ngài không phải thường nói muốn lên ngôi cửu ngũ nhất định phải ngoan độc hạ quyết tâm sao? Cho nên, ngài để Khải Phạm an bài thần y đến bên người Hoàng Thượng không phải là để về sau vu oan cho Khải Phạm, để y gánh tội cho ngài sao?" Tần Phượng Tê ngữ điệu thong thả nói xong, từng bước một kích thích thần kinh mọi người.
"Ngươi, ngươi. . . . . ." Tần Loan đã bị Tần Phượng Tê khuấy động nói không ra lời.
"Làm sao vậy phụ thân, ngài không nghĩ tới ta sẽ buông tha ngôi vị hoàng đế ngài hứa sau trăm tuổi sẽ truyền cho ta à, mà đem âm mưu ngài muốn soán vị nói ra đi?" Tần Phượng Tê rốt cục nói ra hai chữ "Soán vị", trong đám người phát ra tiếng hít không khí thật lớn, tất cả mọi người bị Tần Loan lớn mật làm cho điên cuồng sợ hãi.
"Hừ, ngươi nói ta soán vị, ngươi lại có chứng cớ gì?" Tần Loan rốt cục tìm lại được giọng mình, cố hết sức phản bác nói.
"Phụ hoàng, chứng cớ không phải ở phòng ngủ ngài sao? Dưới sàng của ngài có chiếc rương lớn sơn đỏ, không phải là long bào ngài đã khẩn cấp làm rồi đó sao?" Tần Phượng Tê nhẹ nhàng đem bí mật kinh thiên này nói ra, trong đám người lại là một trận hút không khí.
"Người tới, điều tra Thái sư phủ." Lư Khâu Tĩnh Viễn hợp thời ra lệnh nói, rất nhanh đã có người đi .
"Hừ, dưới sàng của ta như thế nào có thể có loại đồ vật đó, ta chưa từng có soán vị chi tâm, cũng chưa từng tạo long bào, ta còn không tin ta có long bào, ngươi làm sao có thể biến ra long bào cho ta chứ?" Tần Loan tự tin tràn đầy nói.
Nhưng là, khi tin tức thật sự lấy ra long bào từ dưới giường lão truyền đến Triêu Dương điện, Tần Loan hoàn toàn ngẩn ngơ .
"Tần Loan, ngươi tự tạo long bào, hành thích vua soán vị, chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi còn gì để nói?" Lư Khâu Tĩnh Viễn khí thế mười phần quát.
Sau một lúc lâu, Tần Loan ngẩng đầu, ánh mắt đã sung huyết trở nên đỏ bừng: "Là ngươi, hết thảy đều là ngươi trù tính đúng không? Ngươi vì cái gì phải như vậy, vì cái gì muốn hãm hại ta, ta là phụ thân của ngươi a!"
Tần Phượng Tê lạnh lùng nhìn Tần Loan, "Ta tình nguyện không có phụ thân như ngươi."
"Ngươi, nghịch tử, ngươi dám hãm hại phụ thân của ngươi, ta, ta bóp chết ngươi." Tần Loan đột nhiên kêu to, xông lên bóp cổ Tần Phượng Tê.
Tần Phượng Tê vẫn đưa tay để sau lưng, mặc cho Tần Loan bóp cổ hắn, không có một ý tứ giãy dụa. Lư Khâu Tĩnh Viễn nóng nảy, vội vàng xông lên gỡ tay Tần Loan ra. Nhưng Tần Loan lúc này cực kỳ hận Tần Phượng Tê, cơ hồ đem tất cả khí lực trên người dồn về cánh tay. Lư Khâu Tĩnh Viễn gỡ không ra, dưới tình thế cấp bách đánh một cái trên ót Tần Loan, đánh Tần Loan bất tỉnh.
Cũng không nghĩ đến Tần Loan cho dù hôn mê , tay bóp cổ Tần Phượng Tê cũng không hề lỏng ra. Mắt thấy Tần Phượng Tê đã bắt đầu mắt trợn trắng , Lư Khâu Tĩnh Viễn kiên quyết chặt đứt mấy ngón tay Tần, mới giải cứu Tần Phượng Tê được.
Ngón tay đứt lìa đau nhức làm cho Tần Loan tỉnh lại, ôm tay kêu thảm thiết. Mà Lư Khâu Tĩnh Viễn lại không để ý đến lão, ôm Tần Phượng Tê đang kịch liệt ho khan lo lắng không thôi."Phượng Tê, ngươi không sao chứ?"
Tần Phượng Tê dần dần dừng ho khan, đẩy Lư Khâu Tĩnh Viễn ra nói: "Tứ điện hạ, Phượng Tê những năm gần đây vẽ đường cho hươu chạy, vì lão tặc Tần Loan làm không ít chuyện xấu, hôm nay Phượng Tê phát hiện lương tâm, cam tâm bị phạt, thỉnh Tứ điện hạ trị tội."
"Phượng Tê, ngươi. . . . . ." Lư Khâu Tĩnh Viễn khó hiểu nhìn Tần Phượng Tê, còn muốn nói gì đó, lại bị Tần Phượng Tê cắt ngang."Điện hạ, Tần Loan lão tặc soán vị, Vinh quý phi cùng Cửu điện hạ cũng không biết, tất cả đều là Tần Loan lão tặc một mình ở phía sau thao túng, cho nên, chuyện này thỉnh không cần trách phạt Vinh quý phi cùng Cửu hoàng tử."
Lư Khâu Tĩnh Viễn sâu xa nhìn Tần Phượng Tê thật lâu sau, mới nói: "Hảo, nếu kiểm chứng Cửu hoàng tử quả thật cùng việc này không quan hệ, ta sẽ không khó xử bọn họ."
"Tần Phượng Tê tạ ơn Tứ điện hạ, hy vọng Tứ điện hạ nói được thì làm được." Tần Phượng Tê cúi mình vái chào Lư Khâu Tĩnh Viễn, lại chuyển hướng Hàn Vương nói: "Vương gia, có thể nói chuyện một chút." Tần Phượng Tê cùng Hàn Vương thấp giọng nói trong chốc lát, Hàn Vương ngẩng đầu tinh tế quan sát một lát Tiểu Đông Qua bên người Vinh quý phi, trịnh trọng gật gật đầu.
Tần Phượng Tê thấy Hàn Vương gật đầu, như là nghĩ đã buông xuống tâm sự cuối cùng, để hai tay ở phía trước, chờ binh lính đeo xiềng xích cho hắn. Lư Khâu Tĩnh Viễn vẫn đang lăng lăng nhìn Tần Phượng Tê, không hạ lệnh. Hàn Vương khoát tay, lập tức có binh lính tiến đến đem Tần Phượng Tê buông tay chịu trói cùng Tần Loan lăn lộn trên mặt đất bắt lấy.
Binh lính dẫn hai người đi, bọn quan viên tự động tự phát tránh đường ra. Tứ Hoàng tử phái đột nhiên thấy Tần Loan rơi xuống người, trên mặt đều mang thần sắc vui sướng khi người gặp họa, mà ban đầu Cửu hoàng tử phái bị này biến cố phát sinh đột nhiên làm sợ ngây người, lui cổ không ai dám hé răng. Dù có vài lão nhân trong triều cũng thấy mọi chuyện hết thảy phát sinh quá đột nhiên , Tần thái sư soán vị cũng không thể không cân nhắc.
Nhưng từ xưa được làm vua thua làm giặc, Tần thái sư mặc kệ là có tâm soán vị thật hay là bị người hãm hại, nhưng lão thất bại thì lại là sự thật, cho nên, tất cả mọi người nhất trí trầm mặc , không ai vì lão nói chuyện. Lúc này, đột nhiên nghe được một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Chậm đã."
|
Chính văn đệ thất thập nhất chương: Tai ương ngoài ý muốn
"Chậm đã." Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ cuối đại điện truyền đến. Mọi người theo thanh âm nhìn lại, hóa ra là Vinh quý phi."Tứ điện hạ, Tần Loan hành thích vua soán vị, chứng cớ vô cùng xác thực, nhưng hắn dù sao cũng là phụ thân của bản cung, cầu Tứ điện hạ dù có xử phạt, cho hắn một biện pháp thống khoái."
Lư Khâu Tĩnh Viễn còn chưa trả lời, Tần Loan lại đột nhiên quay đầu, hung tợn kêu lên: "Ta Tần Loan dưỡng các ngươi nửa đời người, nguyên lai là dưỡng một đám sói lang. Ngươi, Tần Phượng Tê, ta thật không nghĩ tới, hóa ra ngươi lại lòng muông dạ thú như thế. Nếu không phải ta năm đó theo tên khất cái tìm ngươi trở về, ngươi hiện tại chỉ sợ đã sớm thi cốt vô tồn ."
Tiếp theo, Tần Loan hướng tới Vinh quý phi quát: "Còn có ngươi, Tần Hương Liên, đứa con gái ta thương yêu nhất, ta tân tân khổ khổ nuôi ngươi lớn, lao lực tâm cơ đem ngươi lên ngai quý phi, vậy mà ngươi báo đáp ta thế nào? Vì một người nam nhân, ngươi dám cùng thằng nghiệp chướng kia liên hợp hãm hại phụ thân của ngươi. Ngươi, các ngươi sẽ chết không tử tế!" Tần Loan nhìn quét mọi người, hung tợn nói.
Tần Loan nói xong, Lư Khâu Tĩnh Viễn cảm giác được sắc mặt Tần Phượng Tê đột nhiên trở nên vô cùng tái nhợt, Lư Khâu Tĩnh Viễn không khỏi một trận đau lòng, đang muốn cho người dẫn Tần Loan đi, đã thấy Tần Loan đột nhiên hai mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn cung nữ Tiểu Đông Qua bên người Vinh quý phi, biểu tình trên mặt vừa nghi hoặc lại kinh ngạc, cuối cùng, lộ ra một nụ cười vạn phần quỷ dị.
"Ha ha! Ta như thế nào lại quên chuyện này." Tần Loan một bên âm trầm cười, một bên nhìn về phía Hàn Vương giống như không đếm xỉa đến, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười giống như điên cuồng làm cho ai ở đây cũng cảm thấy rợn cả gai ốc."Các ngươi nghĩ có thể dễ dàng đả đảo ta như vậy sao? Ta chết , đứa con họ Đường cũng sẽ chôn cùng ta!"
"Dẫn hắn đi!"
"Từ từ!"
Thanh âm Lư Khâu Tĩnh Viễn cùng Hàn Vương đồng thời vang lên, quan binh áp giải Tần Loan kinh ngạc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là lựa chọn đứng ở chỗ cũ.
"Ngươi nói, 'đứa con họ Đường ' là chỉ ai?" Thanh âm Hàn Vương lạnh như băng làm cho mọi người trong đại điện không tự chủ được rùng mình một cái, mà Tần Loan giống như không thèm quan tâm, cười nói: "Họ Đường không phải chỉ có một đứa con trai thôi sao! Chẳng lẽ Hàn Vương sớm chiều ở chung còn không biết?"
"Ngươi nói chính là Đường Tống?" Hàn Vương cố tự trấn định nói, thế nhưng tim đập càng lúc càng nhanh, giống như Đường Tống thật sự ra bị gì đó ngoài ý muốn. "Đúng là. Nếu Tần mỗ không có tính sai, Đường Tống lúc này đã sớm không còn ở Vương phủ ." Tần Loan chính xác nói.
Hàn Vương nheo lại mắt nhìn Tần Loan trong chốc lát, Tần Loan cũng chống đỡ Hàn Vương hàn khí bức nhân, lớn mật nhìn thẳng hắn. Tất cả mọi người trong đại điện bị cảnh tượng này khiến cả kinh nói không ra lời, Tần Loan dám nhìn Hàn Vương như vậy, chẳng lẽ là ngại chết thôi vẫn chưa đủ?
"Mạc Ngôn!" Hàn Vương đột nhiên lớn tiếng hô.
"Có thuộc hạ." Lập tức, một thân ảnh kính gầy toàn thân cao thấp đều bị vải đen che kín xuất hiện trước mặt Hàn Vương.
"Ai cho ngươi đến nơi này?" Hàn Vương nhìn thấy Mạc Ngôn vốn được bảo ở bên người Đường Tống bảo hộ y, âm trầm nói.
Mạc Ngôn lúc này đã biết bản thân gặp đại họa, cũng không dám giấu diếm gì nữa, thẳng thắn nói: "Chủ tử, chạng vạng Lưu tổng quản tìm Mạc Ngôn, nói đêm nay trong cung có biến, sợ chủ tử có sơ xuất, bảo thuộc hạ cần phải đến bảo hộ Vương gia."
"Cho nên ngươi liền tạm rời cương vị công tác, đặt Đường Tống ở nơi nguy hiểm? Rốt cuộc ta là chủ tử của ngươi hay Lưu Hồng là chủ tử của ngươi?" Hàn Vương vừa nói, vừa hung hăng đá Mạc Ngôn quỳ trên mặt đất một cước. Mạc Ngôn bị một cước này của Hàn Vương đá lăn mấy vòng trên mặt đất, đứng lên lại ói ra một ngụm máu.
Cho dù như vậy, Mạc Ngôn đứng lên xong vẫn quỳ xuống đất, không dám có một câu oán hận.
"Đi, hồi phủ." Hàn Vương mặc kệ mọi người đã ngốc lăng, nhún người một cái, hướng về phía Hàn Vương phủ mà chạy. . . . . .
|
Chính văn đệ thất thập nhị chương: Bắt cóc
Tảng sáng, khi vạn vật còn đang đắm chìm trong mộng đẹp trung, một chiếc xe ngựa đơn sơ chạy như bay phóng trên đường phố kinh thành. Lúc này băng tích tụ lâu ngày trên đường còn chưa tan ra, người đánh xe thường phải giảm chậm tốc độ để ngừa trượt đi, mà xa phu xe ngựa này lại giống như có chuyện gì đó cấp bách lắm, khiến ngựa kéo xe cơ hồ sắp bay lên, mọi người nhìn thấy không khỏi vì người trong xe ngựa mà đổ mồ hôi. Cũng may xa phu trước đó đã buộc một tầng vải thô trên bánh xe, tốt xấu có thể tác dụng phòng bị được.
Xe ngựa lộc cộc vang trên con đường lướt đi ào ào, sau một khúc rẽ giữa đường lớn và đường nhỏ, rất nhanh đã không còn thấy . Mà nơi xe ngựa đi qua, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Đường Tống là vì đông lạnh mà tỉnh lại. Gió lạnh như băng không ngừng từ bên ngoài thổi vào, mang theo hàn ý châm chít thấu xương cốt.
Đường Tống nhớ chậu than trong phòng, có chút ý thức không rõ nghĩ muốn kéo chăn bông trên người, chính là không biết vì cái gì, y dù thế nào cũng vô pháp hoạt động cánh tay của mình. Trên người càng ngày càng lạnh, rốt cục hàn ý đuổi đi cơn buồn ngủ, Đường Tống chậm rãi mở to mắt. Nhìn thấy, không phải tấm màn màu vàng nhạt trong phòng ngủ Hàn Vương, mà là một tấm ván gỗ hơi biến thành màu đen.
Đường Tống hoang mang nghĩ muốn ngồi dậy, giật giật thân mình, lại phát hiện tay chân mình đều bị trói lại. Đường Tống quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt đầy vết nhăn, không khỏi hoảng sợ. Nhìn kỹ lại, hóa ra là mặt Lưu tổng quản.
Lưu tổng quản thấy Đường Tống tỉnh, trên mặt lộ ra một nụ cười cực kỳ quỷ dị. "Đường công tử, ngươi tỉnh?"
【 Ta đây là làm sao vậy? 】 Đường Tống há mồm nói chuyện, nhưng không phát ra âm thanh. Cái này, Đường Tống càng kinh hoảng : 【 Ta sao lại không nói ra được? 】
"Đường công tử, có người muốn thỉnh chúng ta đi làm khách. Lão nô tự tiện chủ trương, mang Đường công tử đi rồi. Đêm qua lão nô hạ ách dược [thuốc câm] trong đồ ăn của công tử, chỉ là khiến công tử trong một khoảng thời gian không thể phát ra âm thanh, tới nơi rồi, lão nô sẽ giải ách dược cho công tử." Bốn năm qua vẫn mặt không chút thay đổi, Lưu tổng quản hôm nay vậy mà lại cười, nếp nhăn khóe mắt giống một con rắn nhỏ, vặn vẹo chậm chạp mà âm hiểm.
【 Ngươi muốn dẫn ta đi đâu? 】 Đường Tống há mồm, chỉ có hình dáng của miệng khi phát âm chứ không có thanh âm. Nhưng là Lưu tổng quản lại xem đã hiểu hình dáng của miệng của y khi phát âm, cười nói: "Chờ chúng ta tới rồi, Đường công tử sẽ biết."
Đường Tống lăng lăng nhìn Lưu tổng quản sau một lúc lâu, rốt cục nhận ra, bản thân bị Lưu tổng quản vẫn tín nhiệm bắt cóc . 【 Vì cái gì? Vì cái gì phải làm như vậy? 】 Đường Tống biết chính mình không thể nói chuyện, lại vẫn đang khống chế không được dùng hình dáng của miệng khi phát âm chất vấn lão.
"Lão nô cũng có nỗi khổ của bản thân, Đường công tử về sau sẽ biết thôi." Lưu hồng tránh đi ánh mắt chất vấn của Đường Tống, thong thả nói.
Đường Tống còn muốn câu hỏi, xe ngựa đột nhiên giật mạnh một cái, Đường Tống thân bất do kỷ ngã về phía sau, cái ót "bang" một tiếng, đánh vào tấm ván gỗ phía sau thật mạnh, một trận mê muội đánh úp lại, Đường Tống hôn mê bất tỉnh.
Đương Đường Tống lại mở to mắt, nhìn thấy cảnh tượng lại thay đổi. Lần này là một nóc nhà đầy tơ nhện chằng chịt, có thể nhìn thấy bụi bám rất dày trên xà nhà.
Xà nhà treo mấy cái màn rách mướp, một pho tượng Phật loang lổ đứng bên cạnh Đường Tống, miễn cưỡng giữ lại bộ dáng vốn có. Thoạt nhìn, nơi này hẳn là một miếu hoang.
Đường Tống không biết nằm ngửa trên cái gì, trên người còn có một áo choàng màu đen, từ góc độ của y chỉ có thể nhìn thấy nửa thân mình của tượng Phật. Đường Tống vừa động tay, kinh hỉ phát hiện tay mình không bị trói nữa, vội vàng đứng dậy, lại phát hiện tứ chi bủn rủn vô lực, thân thể cũng tốt giống trở nên nặng ngàn cân, thật vất vả đứng lên một chút, lại thật nặng nề ngã trở lại, vật phía sau bị y ngã vào vang lên một tiếng "băng".
Tiếng vang kinh động người trông coi y, Đường Tống nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập từ đỉnh đầu mình truyền đến, vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Người nọ đi đến bên người Đường Tống dừng lại, Đường Tống rõ ràng cảm giác được đỉnh đầu truyền đến tiếng người nọ hít thở ồ ồ. Một lát sau, người nọ đưa tay đặt trên trán Đường Tống, tay lạnh như băng làm cho da đầu Đường Tống run lên, lông mi cũng bởi vì sợ hãi kịch liệt run run theo.
Tay người nọ đặt trên trán Đường Tống trong chốc lát, sau đó trượt xuống mặt Đường Tống. Đường Tống trong lòng càng sợ hãi, người này rốt cuộc muốn làm gì?
Khi cánh tay kia trượt dọc theo hai má Đường Tống đỏ bừng nóng bỏng đến cổ, đột nhiên dừng lại, ngay tại thời điểm Đường Tống đang đoán người nọ có phải muốn bóp chết y hay không, cái tay kia đột nhiên kéo áo choàng trên người Đường Tống lên đến cằm của y, còn cẩn thận chỉnh lại góc chăn.
Đường Tống chưa kịp kinh ngạc vì động tác của người này, lại nghe thấy một âm thanh quen tai nói: "Tiểu Đường, ngươi tỉnh rồi đi?"
|
Chính văn đệ thất thập tam chương: Nỗi đau của Phượng Tê
Hàn Vương vận khởi khinh công "phi" qua các nóc nhà của kinh thành, tốc độ nhanh cơ hồ làm cho người ta không thể nhận ra. Vậy mà, Hàn Vương còn hận không thể sinh thêm hai cái chân nữa , nhanh chóng chạy về Hàn Vương phủ.
Trái tim của Hàn Vương chưa từng đập nhanh như vậy quá, tựa như đại chuỳ hung hăng gõ vào ngực hắn. Mạc Ngôn cắn chặt khớp hàm, dùng hết toàn lực đi theo phía sau Hàn Vương, vẫn là chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh Hàn Vương càng ngày càng xa.
Trong phòng ngủ Cẩm Hà điện, ba chậu than lửa còn đang hừng hực cháy , khiến phòng ngủ nóng hầm hập, thế nhưng Hàn Vương lại cảm giác tâm mình từng đợt phát lạnh —— Đường Tống thế nhưng không ở nơi này!
Cái áo choàng tuyết trắng của Đường Tống lẳng lặng nằm ở trên giường, vẫn duy trì bộ dáng bị chủ nhân tùy ý thảy một cái, chính là màu đỏ nhìn ghê người ở mặt trên làm cho Hàn Vương thấy một trận kinh hãi. Hàn Vương nhìn chằm chằm vết máu một lúc lâu, đột nhiên quay người lại, hướng ra phía ngoài.
Mạc Ngôn mới vừa chạy về Vương phủ, lại thấy Hàn Vương xanh mặt từ Cẩm Hà điện đi ra. Mạc Ngôn trong lòng vừa động, chẳng lẽ Đường công tử thật sự mất tích? "Chủ tử, " Mạc Ngôn "bùm" một tiếng quỳ rạp xuống sàn nhà lạnh như băng, nói: "Thuộc hạ tự tiện rời vị trí công tác, hại Đường công tử bị gian nhân cướp đi, tội đáng chết vạn lần. Nhưng cầu chủ tử ban cho thuộc hạ một cơ hội, thuộc hạ nhất định sẽ mau chóng tra ra tung tích của Đường công tử, cứu công tử trở về."
Hàn Vương chăm chú nhìn Mạc Ngôn trong chốc lát, sau một lúc lâu mới nói: "Ta còn có thể tin ngươi được sao?"
"Chủ tử, thuộc hạ lấy tánh mạng làm đảm bảo, nếu cứu không được công tử, cam nguyện lấy cái chết tạ tội." Mạc Ngôn nói xong, dập đầu thật mạnh trước mặt Hàn Vương.
"Đi đi. Trước khi mặt trời lặn, ta phải có được tin tức xác thực." Hàn Vương ném ra những lời này, cũng không quay đầu lại bước đi.
Thiên lao, từ trước là nơi kinh khủng thần bí nhất Sư quốc, bên trong không biết có bao nhiêu cô hồn dã quỷ đang lang thang. Bao nhiêu tư dục dã tâm, bao nhiêu mày ngài mắt phượng, bao nhiêu kinh thiên oan khuất, đều bị tách rời sau vách tường lạnh như băng này, biến mất , cuối cùng hóa thành một âm thanh rên rĩ đâu đó. . . . . . Lúc này trong Thiên lao, vừa đủ hai người.
Tần Loan cùng Tần Phượng Tê bị an bài trong hai phòng giam đối diện nhau, nhưng đãi ngộ của hai người đúng là kẻ trên trời người dưới đất. Phòng giam của Tần Loan thật phù hợp với đặc thù vốn có của nhà tù, mặt đất ẩm ướt, giường rách nát nhỏ hẹp, một ngọn đèn dầu đen nhánh có một ngọn lửa như hạt đậu, đem bóng của Tần Loan chiếu loang lổ vào tường.
Mà phòng giam của Tần Phượng Tê lại bố trí như phòng hảo hạng của Phượng Tê lâu, giường lớn khắc hoa rộng rãi, áo ngủ bằng gấm tơ lụa mềm mại, trên mặt đất bày một tấm da thú lông xù thật dày. Một đỉnh đồng ba chân có than cháy hừng hực, làm cho cả phòng giam ấm áp như xuân. Lư Khâu Tĩnh Viễn thậm chí bảo người ta ghế nằm Tần Phượng Tê thích nhất cũng mang đến, nếu không phải không gian nhà tù hữu hạn, chỉ sợ Lư Khâu Tĩnh Viễn cũng sẽ đem tủ sách của hắn đưa đến.
Tần Phượng Tê còn nhớ rõ biểu tình rời đi của Lư Khâu Tĩnh Viễn sau khi bố trí hảo mấy thứ này, cặp mắt xinh đẹp như ngọc lưu ly tất cả đều là không đành lòng cùng lưu luyến."Phượng Tê, trước ủy khuất ngươi ở trong này vài ngày, ta rất nhanh sẽ đưa ngươi ra."
"Không cần." Tần Phượng Tê lạnh lùng cự tuyệt, không nhìn tới bóng dáng Lư Khâu Tĩnh Viễn ảm đạm rời đi.
"Hừ! Ta tưởng ngươi có bao nhiêu lợi hại, không nghĩ tới vẫn là dựa vào mông hầu hạ nam nhân mới có thể lật đổ được ta, kẻ thấp hèn sinh ra đứa con cũng thấp hèn." Tần Loan ôm hai tay đỏ lại sưng, ác độc mắng.
Tần Phượng Tê chậm rãi quay đầu qua, đôi mắt sắc như dao hướng về Tần Loan, lạnh lùng nói: "Phụ thân đại nhân, ngài nói mẫu thân của ta thấp hèn, chỉ sợ ngươi ngay cả mẫu thân ta là ai, bộ dáng thế nào cũng đều không nhớ cả đi?"
"Ta Tần Loan cả đời chơi đùa vô số nữ nhân, ai biết nương ngươi là ai? Nếu không phải trên người ngươi quả thật có cái bớt con cháu Tần gia đều có, ta còn không tin ngươi là đứa con Tần Loan ta." Tần Loan hầm hừ nói: "Nếu sớm biết rằng hôm nay ta sẽ bị súc sinh ngươi làm hại, năm ấy sẽ không đem ngươi mang về, để ngươi chết trên đường cái cho rồi."
"Phượng Tê không chết cũng thật khiến phụ thân đại nhân thất vọng rồi." Tần Phượng Tê vẫn đang vẫn duy trì biểu tình lạnh nhạt, giống như lời nói ác độc của Tần Loan căn bản không thương đến hắn."Phụ thân đại nhân nếu không nhớ rõ mẫu thân, vậy để Phượng Tê nhắc một chút đi? Không biết phụ thân còn có nhớ ' kinh thành đệ nhất tài nữ ' Liễu Tích hơn hai mươi năm trước hay không?"
" Liễu Tích?" Tần Loan trên mặt lộ ra biểu tình suy tư, sau một lúc lâu mới nói: "Như thế nào nương ngươi lại là nàng?"
"Đúng, nương ta chính là Liễu Tích. Năm đó ngươi lợi dụng quyền thế chiếm đoạt nương ta, sau lại chán ghét mà vứt bỏ, để kẻ khác đuổi nương ta ra ngoài. Ngươi có thể còn không biết đi, khi đó ta nương cũng đã có thai hai tháng. Nương về nhà, người trong nhà liền phát hiện , phái người đến nói cho ngươi tin tức này, lại bị gia đinh của ngươi đánh một trận, ngay cả cửa cũng không vào được. Cuối cùng, người nhà nương ta vì che lấp gièm pha này, ngay trong một tháng đem nương gả cho người ta làm tiểu thiếp. Bảy tháng sau, ta sinh ra . Nương vào cửa không đủ mười tháng đã sinh đứa nhỏ, lại làm cho nhà người kia nổi lên lòng nghi ngờ, lấy máu nhận thức thân phát hiện ta căn bản không phải đứa nhỏ nhà bọn họ. Vì thế, nương ta cùng ta lại bị đuổi đi, nương về nhà, người trong nhà cũng không muốn nàng. Cuối cùng một bà con phương xa đáp ứng lưu chúng ta, nương cao hứng phấn chấn đến nơi, lại bị thân thích kia bán vào kỹ viện. . . . . ."
|
Chính văn đệ thất thập tứ chương: Nỗi đau của Phượng Tê 2
Tần Phượng Tê hai mắt như có điện nhìn chằm chằm Tần Loan, gằn từng tiếng nói: " Nương ta cao hứng phấn chấn đi tìm người thân thích kia để nương tựa, không nghĩ tới lại bị hắn bán vào kỹ viện!"
Tần Loan bị Tần Phượng Tê hung hăng nhìn chằm chằm, không khỏi cũng có chút chột dạ.
" Tú bà kỹ viện giam ta trong tay, bức nương tiếp khách. Bảy năm sau, nương chịu không nổi tra tấn, treo cổ mà chết. Mà ta bởi vì tướng mạo xinh đẹp, bị tú bà qua tay bán đi tiểu quan quán để dạy dỗ. Một năm sau, ta đốt một mồi lửa ở hậu viện tiểu quan quán, thừa dịp rối loạn trốn thoát." Tần Phượng Tê nói xong, trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái, trận cháy kia chắc chắn cũng khiến hắn rất đau đi!
"Ta ở bên ngoài lưu lạc ba năm, ngươi nhất định không biết ta trải qua như thế nào đi? Ta làm tên khất cái, cơm canh cả heo chó cũng không thèm ăn, bị người tùy ý vũ nhục khi dễ, đói cực kỳ thậm chí cùng dã cẩu tranh thức ăn. Năm ấy mùa đông, ta thật sự đói không chịu được, liền trộm của người ta một cái bánh bao, kết quả bị một đám người bắt được. Bọn họ đẩy ta ngã trên mặt đất đầy tuyết, quyền đấm cước đá ta, lúc ấy ta cơ hồ nghĩ rằng mình sẽ chết , cuối cùng Lư Khâu Tĩnh Viễn đã cứu ta. Hắn giúp ta trị thương, còn giúp ta điều tra rõ thân thế của ta, cho đến khi đó ta mới biết được, ta cũng không phải là kỹ nữ sinh ra, làm tiểu khất cái bẩn hề hề, ta còn là đứa con trai duy nhất của Thái sư đương triều! Ha ha, chuyện này buồn cười cỡ nào! Ta hiển nhiên là đứa con trai của Thái sư đương triều!" Tần Phượng Tê đột nhiên cười ha ha, cười đến nước mắt cũng chảy ra.
"Khi đó, Lư Khâu Tĩnh Viễn hỏi ta, muốn nhận thức ngươi hay không. Ta nói, phải nhận thức, đương nhiên phải nhận thức. Ta không chỉ nhận thức ngươi, ta còn muốn tận tay hủy hoại ngươi!" Tần Phượng Tê hung tợn nói xong, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo không chịu nổi."Ta cùng Lư Khâu Tĩnh Viễn đạt thành hiệp nghị, mục đích chính là muốn trả thù ngươi! Nỗi hận của nương ta cùng đau khổ ta phải chịu, ta đều phải cho ngươi trả lại từng cái một."
Nghe đến đó, Tần Loan không khỏi rùng mình, nỗi hận của Tần Phượng Tê tựa như hữu hình, ép lão cơ hồ thở cũng không thở nổi."Ta dùng quyền thế của ngươi che chở việc buôn bán lời rất nhiều tiền, sau đó ta dùng tiền này đi giúp Lư Khâu Tĩnh Viễn mua chuộc lòng người. Ta hạ độc ngươi, cho ngươi không thể sinh con. Ta tìm người hạ độc Hoàng Thượng, sau đó đổ tội lên người ngươi, cho ngươi vạn kiếp bất phục. . . . . ." Tần Phượng Tê hít vào một hơi thật sâu, nói: "Tần Loan, hiện tại ngươi có biết ta hận ngươi đến đâu rồi đi?"
Tần Phượng Tê rống xong câu cuối cùng, tựa như đã dùng hết khí lực toàn thân, suy sụp ngồi trên ghế. Tần Loan cũng giống như bị những lời này của hắn chấn động, không ra tiếng. Kỳ thật Tần Phượng Tê cũng không trông mong lão có thể ra tiếng, xin lỗi sao? Hắn không cần. Mục đích duy nhất để hắn còn sống chính là làm cho Tần Loan bị báo ứng thích đáng.
Khi hai người còn đang trầm mặc, hành lang truyền đến một trận bước chân dồn dập, ánh lửa chợt lóe, Hàn Vương cùng đi và Lư Khâu Tĩnh Viễn đã quay lại hiện tại trước mắt hai người.
Hàn Vương đi thẳng một mạch đến trước phòng giam của Tần Loan, lạnh như băng nói: "Tần Loan, Đường Tống rốt cuộc bị ai mang đi ?"
Sau một lúc lâu, Tần Loan mới nâng mí mắt lên, "Vương gia, nếu tiểu nhân nói ra, Vương gia có thể bỏ qua cho tiểu nhân một mạng hay không?"
Nhìn thấy Tần Loan bây giờ còn dám cò kè mặc cả, Hàn Vương bực mình nheo mắt lại, nói: "Nếu ngươi hiện tại không nói, ta sẽ cho ngươi bị chết nhanh hơn một chút." Tần Loan chung quy là kẻ sợ chết, khi Hàn Vương cam đoan lão tánh mạng không cần lo lắng, Tần Loan thống khoái nói ra hướng đi của Đường Tống. Mà nghe xong bọn họ đối thoại, Tần Phượng Tê giống như không thèm để ý đôi môi nhếch lên một nụ cười lạnh tàn khốc: Tần Loan, chẳng lẽ ngươi quên trên thế giới có câu nói sống không bằng chết sao?
Khi Hàn Vương hạ lệnh phong tỏa biên cảnh phương bắc cũng tự mình bước lên con đường "truy thê", Đường Tống lại trên đường bị bắt cóc ngã bệnh. Một tiểu khách điếm đơn sơ, Đường Tống nằm ở đệm chăn tản ra mùi cổ quái, trên trán đắp một cái khăn trắng, trên gương mặt đỏ ửng không bình thường, tất cả hơi thở ồ ồ phun ra đều là cực nóng. Một nam tử có khuôn mặt đoan chính ngồi ở đầu giường, lo lắng nhìn Đường Tống, thường thường giúp Đường Tống đổi khăn trên đầu. "Chi nha ——" một tiếng cửa phòng mở ra, Lưu Hồng bưng một chén chén thuốc nâu đen đi đến. Lưu Hồng vào cửa xong, vội đóng cửa lại, đem gió lạnh không ngừng thổi vào chặn ở ngoài cửa. Lưu Hồng cầm chén thuốc đưa cho người trẻ tuổi kia xong, không chịu được xoa xoa cánh tay mình bị đông lạnh cứng, oán giận nói: "Thật sự là càng đi về phía bắc đi càng lạnh , hiện tại bên ngoài thật sự là chỉ nhổ ra đàm thôi cũng vỡ thành tám cánh hoa." "Lưu thúc, thời tiết phương bắc có phần lạnh, ngài quen được thì sẽ tốt thôi." Người trẻ tuổi vừa cẩn thận dùng muỗng nhỏ cho Đường Tống uống dược, vừa an ủi Lưu Hồng. Lưu Hồng ngồi sát vào bên giường, nhìn Đường Tống nói: "Vương Phúc, ta hôm nay ở bên ngoài nghe nói biên quan cũng bị phong tỏa , chúng ta hay là nhanh ra đi đi." Người trẻ tuổi cũng chính là Vương Phúc lo lắng nhìn Đường Tống vẫn hôn mê bất tỉnh, "Nhưng mà Tiểu Đường như vậy không thể chạy đi a." "Chúng ta hiện tại trên đường đi, không chỉ có thiếu y ít dược, còn phải tránh né quan phủ điều tra, chẳng bằng nhanh chạy về Sắc Lặc quốc, tới nơi đó rồi có thể chữa bệnh cho Đường Tống." Lưu Hồng không đồng ý nhìn Vương Phúc còn đang do dự, nói. "Nhưng. . . . . . Lưu thúc, chắc phải chờ sáng mai lại chạy đi đi, Tiểu Đường hiện tại thật sự không thể. . . . . ." "Được rồi, sáng mai canh bốn chúng ta sẽ đi." Lưu Hồng không kiên nhẫn ngắt ngang Vương Phúc, về phòng nghỉ ngơi . Ai, dù sao cũng là người trẻ tuổi a, chuyện nhỏ không đành lòng sẽ bị loạn đại mưu a!
|