Làm Vợ Của Quỷ Quyển 3 (Âm Quỷ)
|
|
Chương 254: Điều Kiện
Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
Mặt Ngụy Thời âm u hẳn đi, bắt tay kết ấn, đưa ngũ quỷ vừa mới thỉnh đến trở về.
Thằng nhóc con vừa ra đã bóp cổ, cắt ngang phép thuật của anh, xem ra là hạ quyết tâm muốn đối phó với anh, nếu như trước kia, Ngụy Thời nhất định sẽ chẳng khách khí gì mà ném nó qua một bên, nhưng mà từ khi biết được quỷ con có khả năng sẽ biến thành quỷ lớn, Ngụy Thời liền không dám làm bậy.
Nhưng mà, đợi hết bận xong , Ngụy Thời vẫn hung hăng trừng mắt liếc nhìn quỷ con một cái.
Quỷ con cắn cắn đầu ngón tay mình, có chút ấm ức nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Ngụy Thời.
Nó ngồi xổm bên cạnh, xoay qua xoay lại chơi với năm đồng tiền trên mặt đất.
Gân xanh bên thái dương Ngụy Thời nhảy bình bịch, thằng quỷ nhỏ này tuyệt không sợ dương khí cùng chính khí trên đồng tiền, điều này cũng chứng minh nó mạnh biết bao nhiêu, cơn đau trên người Ngụy Thời nổi lên, anh đỡ lấy bàn, giống như cụ già bảy tám mươi tuổi, tập tễnh ngồi xuống.
Quỷ con lạch bạch chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn anh.
Bộ dáng rất là đáng yêu, nhưng mà sắc mặt rất trắng, miệng lại rất đỏ, quỷ khí dày đặc .
Quỷ con nghiêng đầu, hỏi Ngụy Thời, “A Thời, A Thời, chơi với em đi.”
Chơi cái rắm, mạng của ông sắp không xong rồi, còn chơi cái gì mà chơi, chơi xong chắc chẳng chuẩn bị lên trên ngồi là vừa.
Ngụy Thời lạnh mặt, cơn đau trên người kéo đến từng đợt từng đợt, anh hít một hơi hỏi quỷ con, “Mấy ngày qua, mi chạy đi nơi nào?”
Đôi mắt tròn vo của quỷ con mang theo chút mê mang, lắc đầu nói, “Không nhớ rõ , nơi đó rất là tối! Rất là lạnh! Còn có thật nhiều người! Bọn họ đều là người xấu, nhưng mà em ăn hết sạch bọn họ rồi.” Quỷ con dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi, lộ ra hàm răng nanh, vẻ mặt thèm nhỏ dãi, bộ dáng còn chưa thỏa mãn, vẻ mặt nó kiêu ngạo nói, “Em ăn hết bọn họ thì em mới có thể trở về tìm anh .”
“…” Ngụy Thời cau mày.
Chỉ số thông minh của quỷ con này thoạt nhìn chẳng khác gì tuổi nó biểu hiện bên ngoài, hoàn toàn khác hẳn với quỷ lớn vừa u ám lại vừa bá đạo còn thêm hạ lưu. Muốn từ chỗ nó làm rõ chuyện quỷ lớn quỷ nhỏ, xem ra là không quá khả năng, kỳ thật cái Ngụy Thời càng muốn biết hơn là, tại sao quỷ con lại có thể biến thành quỷ lớn? Dưới điều kiện gì thì có thể biến thành quỷ lớn? Có thể ngăn cản nó biến thành quỷ lớn hay không?
Ngụy Thời nhìn quỷ con, hỏi nó, ” Sao không thấy quỷ lớn ra?”
Quỷ con không vui, “A Thời thích ảnh, không thích em sao?” Quỷ con nhìn giống như bị tổn thương, “Em cũng có thể giúp A Thời !” Nó nhe hàm răng ra, trong đôi mắt hiện lên tia sáng xanh biếc u ám tăm tối, “Nếu những con quỷ khác dám khi dễ A Thời, em sẽ ăn sạch bọn nó.”
Miệng Ngụy Thời giật một chút.
Anh tuyệt không hoài nghi quỷ con này nói được là làm được. Ngoại trừ những thứ nó ăn không được, thì quả thật nó là loại thấy cái gì ăn cái đó.
Thời điểm đau đớn cực kỳ đã qua , Ngụy Thời kêu lên một tiếng đau đớn, từ từ thả lỏng gân cốt đang căng thẳng buộc chặt đến mức tê dại, tứ chi đau nhức gần đi mất đi cảm giác, “Quỷ lớn rốt cuộc hiện ra vào lúc nào?”
Quỷ con không được tự nhiên quay đầu đi, giận dỗi với Ngụy Thời, không chịu nói.
Ngụy Thời đương nhiên không có khả năng trấn an nó.
Trong chốc lát hai người bỗng dưng đều yên lặng lại, chỉ có quạt điện trên đỉnh đầu phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt, Ngụy Thời cố gắng đứng dậy rửa mặt đánh răng, cố gắng nằm xuống giường, cố gắng nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ, anh quả thật mệt chết đi được, thân tâm đều mệt mỏi, “Xà cổ” làm tiêu hao dương khí trên người anh, khiến thân thể anh càng ngày càng suy yếu.
Anh cũng quên mất quỷ con đang làm mình làm mẩy bên cạnh.
Đang ngủ, Ngụy Thời vẫn luôn cảm thấy bên lỗ tai có thanh âm nhỏ bé yếu ớt lại không nơi không vào, không ngừng tiến vào trong óc anh, chui vào trong giấc mơ hỗn loạn của anh, kéo anh ra khỏi cơn mộng mị.
Đó là tiếng khóc của trẻ con.
Khóc đến đau đớn tim gan, vẫn ỉ ôi thút thít .
Ngụy Thời vừa mới ngủ đã bị đánh thức, anh xoa xoa cái trán của mình, cộng thêm hít thở mấy lần, cảm thấy hỏa khí của mình hạ xuống, giật giật khóe miệng, nói với quỷ con đang ngồi xổm bên giường khóc đến hết sức chuyên chú, không thèm để ý đến những thứ khác, “Quỷ con, lại đây.”
Quỷ con nghe gọi, ngẩng đầu, nấc lên một cái.
Quỷ không có nước mắt , dù có khóc cũng chỉ là gào khan mà thôi, trừ phi oán khí rất nặng, mới có thể chảy ra lệ máu. Nhưng mà quỷ khóc khác hẳn với người khóc ở chỗ, thanh âm quỷ khóc đặc biệt nhập người, khiến người rét run, da gà nổi đầy.
Ngụy Thời vươn tay về hướng quỷ con, “Lại đây.”
Quỷ con suy nghĩ một chút, đại khái chắc là cảm thấy mình làm giá đã đủ, mới dùng tay lạnh như băng nắm chắc lấy hai ngón tay Ngụy Thời. Ngụy Thời nhìn nó làm bộ đáng thương, cười khổ một tiếng, dù cho làm bộ đáng thương đến mức nào, cũng không biến thành dê được.
Anh để quỷ con ngồi ở đầu giường.
Quỷ con đột nhiên nói, “Lúc A Thời yêu cầu, hoặc là lúc gọi ảnh, ảnh sẽ ra.”
Ngụy Thời quay đầu kinh ngạc nhìn quỷ con, đây là đang trả lời câu hỏi vừa rồi của anh?
Quỷ con tựa vào đầu giường, cũng mặc kệ mình là người hay là quỷ liền chôn đầu vào gối, thật sự vùi đầu vào, chỉ để lộ nửa cái ót ra khỏi gối, đầu Ngụy Thời đầy vạch đen, thế này thì làm sao anh ngủ được.
Cả đêm cứ trôi qua như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngụy Thời liền tỉnh.
Anh vừa mở mắt, liền nhìn thấy quỷ con đang kề sát bên anh, khó trách tối hôm qua anh nằm mơ gặp ác mộng mình ôm một khối băng nằm trong hầm băng, Ngụy Thời xách áo quỷ con lên, ném nó qua bên cạnh, quỷ con lộn mấy vòng trên không trung, lại nhẹ nhàng trở về, cười híp mắt gọi, “A Thời, A Thời.”
Nó ngược lại tuyệt không mang thù.
Mặc kệ thái độ Ngụy Thời đối với nó tồi tệ như thế nào, lạnh lùng như thế nào, cho dù lắm lúc ấm ức dữ dội, vừa xoay mặt cái, lại đeo theo người.
Ngụy Thời rõ ràng rất không kiên nhẫn, nhưng cũng bị nó bám làm cho không còn cách nào khác .
Trước anh gọi điện thoại cho nhà La Chí Dũng, đã biết La Chí Dũng sinh bệnh nặng, tạm nghỉ học, hiện tại người còn nằm trong bệnh viện chưa thể về, cảm xúc mẹ La coi như ổn định, nói cho Ngụy Thời, La Chí Dũng bị bệnh không phải nghiêm trọng lắm, chỉ là thân thể mệt mỏi yếu ớt, phải dưỡng, Ngụy Thời nói với bà vài câu thì cúp điện thoại.
Chuyện tối hôm qua bị quỷ con phá ngang, nhưng Ngụy Thời không định dừng tay như vậy.
Buổi tối hai ngày sau đó, cứ mỗi khi Ngụy Thời định làm việc thì đều bị quỷ con phá, Ngụy Thời nổi giận, anh xách cổ nó lên, tức giận nói, “Quỷ con, mi đừng có phá rối nữa được không?” Quỷ con bị anh lay tới lay tui, “A Thời, buông, buông.” Ngụy Thời quăng nó ra xa, quỷ con đã chạy tới, ngẩng mặt, “A Thời, phù này không tốt.”
Ngụy Thời nhéo nhéo mặt nó, “Thằng quỷ con mi, đừng làm trò vô ích nữa.”
Quỷ con lôi lôi vạt áo Ngụy Thời, “A Thời, em sẽ giúp anh.”
Ngụy Thời bắt nó ra nhìn, lắc lắc đầu, “Muốn cũng không dám để mi giúp.”
Mẹ, nếu nửa đường giúp đỡ biến thành quỷ lớn, vậy thì anh càng thêm mệt.
Cả người Ngụy Thời run lên, phía sau lưng lạnh lẽo.
Quỷ con mân mân miệng, đột nhiên, nó vươn tay, năm ngón tay như móc câu cắm thẳng vào trong bụng Ngụy Thời, tức khắc Ngụy Thời cảm thấy bụng mình như bị nhét một tảng băng vào, khiến anh rùng mình dữ dội, anh vừa muốn giơ tay kéo quỷ con ra, thì nhìn thấy tay quỷ con lật ngược một cái ở trong bụng anh, Ngụy Thời lúc này đau đến thiếu chút nữa hét không thành tiếng, không đợi anh kịp nổi giận với nó, quỷ con đã rụt tay về.
Trong bàn tay nhỏ bé trắng bệch là mấy con rắn nhỏ màu xám trắng.
Giống như vừa mới chui ra từ trứng rắn vậy.
Trên người rắn con còn mang theo một ít chất nhầy, khẽ động đậy trong tay quỷ con , đôi mắt quỷ con nổi lên tia nhàn tàn ác, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, mấy con rắn con kia bị nó trực tiếp bóp nát, biến thành một đống thịt vụn, quỷ con vẻ mặt ghét bỏ vẫy vẫy bàn tay của mình, sau đó ngẩng đầu, dùng ánh mắt như thể mình làm được chuyện gì lớn lắm cầu khen ngợi mà nhìn Ngụy Thời.
Ngụy Thời cứng ngắc ho khan một tiếng.
Sau khi quỷ con bắt những con rắn nhỏ từ trong thân thể anh ra ngoài, cả người anh quả thật cảm thấy thoải mái không ít, nhưng mà Ngụy Thời cũng rõ ràng cảm giác được, “Xà cổ” còn chưa được giải hết, vẫn còn ở trong thân thể anh, hành động của quỷ con chính là làm hoãn lại thời gian phát tác “Xà cổ” một chút.
Ngụy Thời vươn tay, sờ sờ đầu quỷ con.
Tóc trên đầu nó lạnh như băng, ẩm ướt, cảm giác như sờ phải một màn sương âm u dày đặc vậy.
Đôi mắt tròn vo của quỷ con híp lại thành một đường.
Hai ngày sau, Từ lão tam rốt cục xuất hiện .
Ông vừa xuất hiện, liền ném cho Ngụy Thời một cái di động Nokia, nói là để thuận tiện liên lạc về sau, Ngụy Thời vừa nhận di động vừa nói thầm trong lòng, cái này rốt cục cũng không biết là thuận tiện cho ai, dù sao cũng rõ rành rành là chẳng tiện cho việc tìm kiếm ông sư phụ mất nết này.
Ngụy Thời nói rõ mọi chuyện một năm một mười với Từ lão tam.
Trọng điểm đương nhiên đặt ở Chung bà bà, cùng với “xà cổ” trên người.
Lúc Từ lão tam nghe Ngụy Thời trúng “Xà cổ” sắc mặt cũng không khỏi thay đổi vài phần, lớp râu dê trên cằm bị ông vuốt rớt mất hai cọng, khiến ông đau lòng cả một buổi lâu, “Bây nói là họ Chung? Gặp qua ta với sư tổ bây?” Ông nhíu mày, đột nhiên vỗ vỗ đầu mình, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, “Ta nhớ ra rồi, lúc ta bảy tám tuổi đã gặp qua một người như thế.” Ông đột nhiên xì một tiếng khinh miệt, tức giận bất bình nói, “Đó không phải là chuyện ta đồng ý với bả, mà là sư phụ ta cũng chính là sư tổ bây đáp ứng với bả! Sao bây giờ lại rơi xuống đầu ta, chẳng lẽ chuyện này là bảo sư phụ nợ đệ tử trả? Bà ta nghĩ thiệt đẹp!”
Ngụy Thời không nói chuyện.
“Xà cổ” trên người anh sợ là thứ dùng để ép trả nợ .
Từ sư tổ đến sư phụ, lẽ nào môn phái bọn họ không phải chân chính theo kiểu nhất mạch tương thừa hay sao? Ngụy Thời run lên mấy bận.
Từ lão tam vẫn ở chỗ này giơ chân mắng to.
Nhưng mà tiếng mắng càng lúc càng không có chứa lo lắng mấy, chỉ là giận dữ muốn xả một chút mà thôi.
Ngụy Thời chờ ông mắng xong , mới mở miệng, “Sư phụ, hai người rốt cuộc làm sao gặp phải Chung bà bà kia? Bà ta muốn hai người làm chuyện gì?”
Từ lão tam hừ một tiếng, “Ai lại sẽ đi chọc bà ta, cũng không phải ăn no không có việc gì làm, là bà ta chủ động tìm tới, lúc đó sư phụ ta mang theo ta lang bạt giang hồ, đi qua Miêu trại, bị ngáng chân. Sau đó bị dây dưa , không thể không… Làm chuyện gì? Bà ta muốn chúng ta thay bà chuẩn bị một minh hôn.”
Tuy rằng Từ lão tam nói mập mờ, nhưng mà Ngụy Thời cũng hiểu được, chắc là hai người sư tổ lẫn sư phụ anh ăn đủ mệt.
Minh hôn? Không phải là âm hôn sao?
Từ lão tam trầm mặc một chút, “Lão thái bà kia chúng ta không thể trêu vào, bà ta sống sợ đã hai trăm tuổi, cũng sớm đã không tính là một người sống, bà ta dưỡng cổ trên người mình, dùng cổ để kéo dài tính mạng cho mình.”
Ngụy Thời nghe đến đó, thốt ra, “Sư phụ, điều này cũng có thể?”
Từ lão tam trừng mắt liếc anh một cái, “Có cái gì không thể, chuyện trên đời này, chỉ có người không thể tưởng được, chứ không có gì là không làm được . Hừ hừ, người nào lại không biết cổ thuật Chung gia lợi hại biết bao nhiêu , huống chi lão thái bà kia vẫn là người lợi hại nhất trong mấy đời Chung gia này.”
Ngụy Thời cảm thấy kỳ quái , không phải chỉ là một cái minh hôn thôi sao? Vì sao sư phụ lại kiêng kị như vậy.
|
Chương 255: Cổ Nữ
Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
*Dạo này bận, làm biếng tìm hình, thôi khỏi hình luôn hén ;___;
.
.
Có lẽ là Chung bà bà chờ nhiều năm như vậy, chờ đến mức chẳng còn kiên nhẫn nữa, mới hạ “Xà cổ ” trên người Ngụy Thời khiến bọn họ cho dù không muốn cũng phải hoàn thành cho xong chuyện của mình, mà Ngụy Thời xui xẻo cứ ngu ngu ngơ ngơ chui đầu vào tròng như vậy, gần đây vận khí anh là không tốt chút nào, làm cái gì cũng không thành công, Ngụy Thời nghĩ, hay là chuyện này có quan hệ với lần mình đi hồn đợt trước?
Từ lão tam ở bên cạnh than thở không ngớt.
Ngụy Thời hỏi Từ lão tam, “Sư phụ, rốt cuộc thầy với sư tổ tại sao lại không làm cho xong chuyện này?”
Từ lão tam liếc mắt, “Có thể làm thì đã làm từ lâu rồi.”
Ngụy Thời không nói.
Ông suy nghĩ một chút, nói tiếp, “Cũng không phải không thể làm, lúc đó tuổi của ta cũng không lớn lắm, không nhớ rõ chuyện tình lúc đó nữa , nhưng mà lúc ấy sư phụ ta phải đi tìm người đàn ông Chung bà bà muốn tìm kia, nhưng gã đàn ông đó lúc ấy đã kết hôn, có vợ có con, chẳng lẽ còn chia rẽ vợ chồng nhà người ta, khiến cho cả nhà họ cốt nhục chia lìa? Rất tổn hại âm đức, cho nên sư phụ ta liền giở đủ trò bịp bợm, vẫn luôn trốn tránh Chung bà bà, nào ngờ đến phiên bây lại chui vào tay người ta.”
Từ lão tam dùng ánh mắt hận không thể liếc bây chết luôn trừng Ngụy Thời.
Ngụy Thời cảm thấy mình rất là oan ức.
Cái này còn không phải là do người xưa tạo nghiệt, phận làm con cháu như anh bất hạnh gặp phải.
Hơn nữa, nếu chuyện này xảy ra lâu rồi, Từ lão tam làm sư phụ mà cũng không thèm nhắc nhở lấy nửa câu, chắc là đã quên đến không còn một mảnh .
Từ lão tam còn nói, “Cái hồi nãy chỉ là một trong những lý do mà thôi, còn thêm lý do nữa là bởi vì theo truyền thuyết Chung gia, Chung bà bà này là ‘cổ nữ’ Chung gia.”
Ngụy Thời suy nghĩ một chút, “Sư phụ, ‘Cổ nữ’ này chính là loại dưỡng cổ trên người mình mà thầy mới nói vừa nãy?”
Từ lão tam thở dài, “Nói phải mà cũng không phải, Chung gia không phải có tiếng dưỡng cổ hay sao? Trong Chung gia cứ mỗi vài thập niên sẽ tuyển ra một bé gái, hạ cổ trên người nó, để nó trở thành ‘cổ nữ’ Chung gia, ‘cổ nữ’ vừa là người, cũng vừa là cổ lợi hại nhất Chung gia, chỉ cần có ‘Cổ nữ’ ở đó, thì không ai dám chọc vào Chung gia cả, kỳ thật, mệnh ‘Cổ nữ’ đều rất thảm, bình thường bởi vì cổ trùng trên người mà nhận hết tất cả đau đớn, sống cũng không được lâu, Chung gia chỉ có Chung bà bà là ngoại lệ, bà sống lâu hơn những ‘Cổ nữ’ khác.” Từ lão tam lại nói tiếp, “Có lẽ là bởi vì từ nhỏ nhận đủ loại tra tấn, cho nên chẳng những bộ dạng Chung bà bà không tốt, tính cách cũng kỳ quái, lúc ấy bà nhìn trúng một quân nhân, cũng mặc kệ người ta có nguyện ý hay không, đã muốn cùng một chỗ với hắn, sau đó, quân nhân kia đi rồi, tính cách bà cũng càng thêm vặn vẹo .”
Ngụy Thời có chút nghĩ không ra, “Cho dù là như vậy, thì âm hôn kia cũng không phải không thể lo chứ”
Dù sao đây cũng là chuyện rất nhiều năm về trước , phỏng chừng quân nhân kia đã sớm qua đời, vừa đúng lúc làm cho xong âm hôn kia, giải quyết tâm sự của Chung bà bà, cũng có thể giải cổ trên người .
Từ lão tam xì một tiếng, “Làm gì đơn giản như vậy, bây đừng ngắt lời, để ta nói.”
Ngụy Thời giơ hai tay lên, làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Từ lão tam nói, ” Cổ thuật của Chung bà bà rất cao minh, sợ là đã không có người nào so được, bà muốn làm minh hôn với người đàn ông kia, không chỉ đơn giản là kết minh hôn như thế, bà muốn giữ hồn phách gã đàn ông nọ bên người, để ông ta vẫn luôn ở cùng bà.”
Từ lão tam dùng một loại ánh mắt “Đã hiểu chưa” nhìn Ngụy Thời.
Ngụy Thời bừng tỉnh đại ngộ, phía sau lưng toát ra chút khí lạnh.
Nhìn Chung bà bà này thật đoán không ra là một người cố chấp như vậy, người đã chết mà ngay cả hồn phách cũng không tính buông tha.
Đối với một hồn phách, không cho nó đầu thai chuyển thế, đó là chuyện oán khí rất nặng, trái với thiên đạo. Khó trách sư tổ cùng sư phụ không chịu làm. Chuyện có cái nên làm, có cái không nên làm.
Ngụy Thời tự hỏi nếu đụng phải một người đàn bà như vậy, bản thân chắc cũng sẽ sợ đến mức trốn đi rất xa.
Thâm tình đến mức này, cũng là một chuyện đáng sợ.
Ngụy Thời nhẹ giọng nói thầm , ” Chung bà bà nọ lợi hại như vậy, sao bả không trực tiếp đi tìm người đàn ông kia đi.”
Trực tiếp bắt ông ta về không phải tốt hơn sao.
SEX play.
Dù sao với thủ đoạn của Chung bà bà, người đàn ông nọ tuyệt đối trốn không thoát khỏi năm ngón tay của bà.
Từ lão tam rút một điếu thuốc, “Đó là bởi vì Chung bà bà không thể ra khỏi núi Bình Long, cho nên bà chỉ có thể tìm người đến giúp.”
Ngụy Thời kinh ngạc nói, “Còn có chuyện này?”
Từ lão tam hừ một tiếng, “Ta cũng không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, nhưng mà cũng có người nói là Chung gia trước kia đắc tội ai, hay là thế lực gì đó, bị bắt ở lại núi Bình Long làm rùa đen rút đầu.” Từ lão tam vui sướng khi người gặp họa, cười thành tiếng, “Nếu không phải do vậy thì những người Chung gia đó còn không biết muốn hại bao nhiêu người nữa.”
Ngụy Thời có chút khó xử .
Nếu tìm ra người đàn ông kia kết minh hôn với Chung bà bà, thì có lỗi với người ta, còn không tìm ra ông ta, thì có lỗi với chính mình, cuối cùng, Ngụy Thời cắn răng tàn nhẫn hạ quyết tâm, cảm thấy vẫn chỉ có thể xin lỗi người đàn ông kia. Chết nhiều năm như vậy, theo lý mà nói, chắc là đã đi đầu thai rồi chứ? Người chết sau biến thành quỷ ở lại du đãng thế gian, dù sao cũng là số ít.
Từ lão tam nói với Ngụy Thời, “Chuyện này bây không cần lo, để ta lo cho, giờ bây thành cái dạng này, đi một bước run ba bận, ta nhìn muốn đau tim.”
Ngụy Thời biết Từ lão tam muốn tốt cho hắn. Thứ nhất là “xà cổ” trên người khiến thân thể anh rất suy yếu, thứ hai chuyện này nói trắng ra vẫn có khả năng tổn hại âm đức, Từ lão tam không muốn để anh động vào.
Miệng Ngụy Thời giật giật, muốn nói cái gì đó, bị Từ lão tam nhìn thoáng qua, liền cúi đầu, không nói, nhưng mà cảm động trong lòng không phải là giả .
Từ lão tam rời đi trong ngày , nói là phải tìm cho ra người.
Ba ngày sau, Từ lão tam hùng hùng hổ hổ trở lại.
Ngụy Thời nhìn Từ lão tam, hỏi ông, “Sư phụ, chuyện tình không thuận lợi?”
Trên mặt Từ lão tam pha lẫn gió sương, “Người nhà gã đàn ông nọ không chôn người ở trong phần mộ tổ tiên, mà là chôn tại nghĩa địa công cộng Đồng Thành, ta đi đến nghĩa địa kia thì thấy, mẹ, đã sớm biến thành trường học, những người này, người đã chết thì không phải là người sao, cả mộ phần người ta mà cũng đào, chẳng khác gì phường ác đức trấn lột nhà người khác, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng .”
Ngụy Thời nghe Từ lão tam lải nhải, không cho là đúng.
Từ xưa đến nay, cho dù là mộ phần đế vương, có mấy người có thể giữ gìn đến tận đời sau? Muốn bảo tồn những mộ phần này, cung không đủ cầu, sợ rằng chỗ đặt chân cho người sống sớm đã không có. Đương nhiên, cái này không thể nói trước mặt Từ lão tam đang nổi trận lôi đình. Cho nên, Ngụy Thời chỉ có thể im lặng.
Chẳng qua, sao anh cứ cảm thấy chuyện Từ lão tam nói vừa nãy có chút quen tai.
Không có chuyện trùng hợp đến thế chứ?
Ngụy Thời nhẹ giọng hỏi, “Sư phụ, người đàn ông Chung bà bà kia tên gọi là gì?”
Từ lão tam đầu cũng ngẩng đầu, trả lời anh, “Họ Cố, Cố Ngôn Thành.”
Ngụy Thời quá sợ hãi, “Không thể nào, sư phụ, trên đời này thật có chuyện trùng hợp đến thế sao, người thầy muốn tìm này, chính là lão quỷ ở bên cạnh con muốn con giúp lão tìm bạn già mà con đã kể cho thầy nghe ấy.”
Từ lão tam đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó liền vui vẻ, vỗ đùi, “Nếu không làm sao có câu nói không khéo không thành sách, ha ha, ngay cả ông trời cũng là ông đây là một người tốt .”
Ông để Ngụy Thời mang hai khúc xương của lão quỷ kia ra, lại dùng biện pháp chiêu hồn gọi lão quỷ đến, xác định lão quỷ chính là người mình muốn tìm, đột nhiên, Từ lão tam nói với Ngụy Thời, “Ta nói sao mà lại trùng hợp như thế, quả nhiên trên đời này có chuyện vừa khéo, nhưng mà không phải mọi chuyện đều trùng hợp như thế, Chung bà bà hạ một loại cổ người trên người người đàn ông này, bây xem xương của ông ta đi.”
Từ lão tam đưa xương cốt cho Ngụy Thời.
Ngụy Thời lấy , lật qua lật lại nhìn một hồi, rốt cục thì cũng nhìn thấu được trò kia, trong xương tủy khúc xương nọ mang chút màu đen, vốn Ngụy Thời tưởng người bị chôn dưới đất, năm rộng tháng dài , xương cốt tự nhiên biến thành màu đen như vậy, bây giờ xem ra vẫn có chút không giống, màu đen trong xương tủy khúc xương này, là điểm đen nhỏ mịn còn hơn cả hạt mè.
Từ lão tam chỉ vào những điểm đen nhỏ đó nói, “Đây là “Vạn lý cổ” của Chung gia, chỉ cần bị hạ cổ này, cho dù đi xa ngàn dặm, người hạ cổ cũng có thể tìm được người, “Xà cổ”, trên người của bây cùng này “Vạn lý cổ” đều là cổ của Chung gia, chắc là vì nguyên nhân này, quỷ hồn Cố Ngôn Thành mới tìm được bây.”
Ngụy Thời cảm thấy thời gian trình tự không đúng, anh gặp được lão quỷ trước khi gặp Chung bà bà.
Lúc ấy trên người anh còn không chưa bị Chung bà bà hạ cổ, cho nên cái này Từ lão tam cái này đoán nói không hợp lý.
Sau khi anh nói nghi vấn này ra, Từ lão tam nghĩ nghĩ, cũng không tìm ra nguyên nhân gì, cuối cùng đành phải đơn giản cộc cằn tổng kết, “Dù sao nếu không phải là nguyên nhân này, thì chắc là ông trời cảm thấy mạng thằng nhóc bây không nên tuyệt. Quản ổng ba hay bốn làm gì, chỉ cần có thể tìm ra được người để Chung lão thái bà kia giải cổ trên người ngươi là được.” Ánh mắt Từ lão tam sáng lên, dùng tay sờ sờ chòm râu dê trên cằm mình, “Theo như cái bây nói hồi nãy, ta cảm thấy chúng ta cũng không cần phải chuyện lo lắng tổn hại âm đức, Cố Ngôn Thành này nói muốn tìm bạn già, nếu không phải tìm vợ mình, vậy có khả năng chính là Chung lão thái bà.”
Từ lão tam cười tủm tỉm , bộ dáng vui vẻ.
Việc này không nên chậm trễ, cùng ngày, Từ lão tam liền thuê chiếc xe, xuất phát đi núi Bình Long, buổi tối hôm đó, liền tới chân núi Bình Long, Ngụy Thời đã từng quay trở lại trấn nhỏ đó một lần, thương lượng với lái xe, chạy thêm một đoạn đường, trực tiếp đến thôn nhỏ ấy.
Lúc này bóng đêm giăng khắp bốn phía an an tĩnh tĩnh , nhà nhà đóng cửa, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được vài tiếng chó sủa, còn có tiếng người đi tiểu đêm rất nhỏ, cơn nóng bức ban ngày bị gió lạnh ban đêm chầm chậm thổi tới mang đi, nơi này dựa núi, nhiệt độ không khí so với thành phố sắt thép xi-măng thấp hơn mấy độ.
Ngụy Thời đi bên người Từ lão tam.
Quỷ con nằm ở trên lưng anh.
Lúc quỷ con mới vừa ra, Từ lão tam còn có chút hứng thú đối với nó, nhưng mà nhìn trái nhìn phải không thấy nó giở trò gì, liền coi nó là quỷ con Ngụy Thời dưỡng bên người, không để ở trong lòng , còn nói về chuyện nuôi quỷ với Ngụy Thời, Ngụy Thời có khổ nói không nên lời, anh vừa mới tính nói chuyện về quỷ con cho Từ lão tam, quỷ con ở trên lưng bóp lấy cổ anh, tỏ rõ là nó không vui tý nào.
Rất nhanh, hai người một quỷ đã đến trước phòng Chung bà bà.
|
Chương 256: Quấy Rối
Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
Trời rất tối, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mờ mờ của căn nhà phía trước.
Từ lão tam đi lên, giơ tay gõ xuống cánh cửa gỗ vài cái, thanh âm rỗng tuếch , cửa gỗ két một tiếng mở ra, những con chó ở xa xa đột nhiên hú lên, nghe cực kỳ rợn người
Từ lão tam ở phía trước, Ngụy Thời theo đằng sau, hai người chân trước chân sau bước vào phòng.
Trong phòng vẫn dạng giống như lúc trước anh từng đến, trên tường, trần nhà dán đầy những lá bùa, gió thổi lướt qua, thanh âm xào xạc vang lên, người trong thôn cho rằng nhà này có ma cho nên tìm thiệt nhiều đạo sư thuật sĩ dán đầy bùa như vậy, làm sao mà biết, trông coi căn nhà này , không phải là lệ qu
|
Chương 257:Tục Mệnh (kéo dài tính mạng)
Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
.
.
Trong phòng nhất thời vang lên một hồi âm thanh rào rạt, giống như có vô số xà ,trùng, chuột bò tới bò lui, “cổ nữ” Chung gia dẫn theo mười mấy nam nữ kia vây quanh Chung bà bà muốn động thủ. Ngụy Thời cũng không thấy được bọn họ rốt cuộc là hạ cổ như thế nào, thân thể Chung bà bà run lên , sâu từ trên người đổ xuống rào rào, lớn nhỏ sống chết màu mè xanh biếc đủ loại màu sắc hình dạng, bộ dáng dữ tợn đáng sợ, quả thực khiến người khiếp sợ.
Chung gia thật không hổ là tổ tông chơi sâu.
Bộ quần áo đen Chung bà bà mặc trên người kia dường như đang sống lại, dưới ánh sáng mỏng manh, cũng có thể nhìn rõ những thứ màu đen kia đang nhúc nhích ngọ nguậy trên người , dường như bộ quần áo đó vốn được dệt thành từ những sợi chỉ sâu đen nọ.
Ngụy Thời nhìn đến mức lưng phát tê dại, không rét mà run.
Thừa dịp người Chung gia nội đấu không để ý tới bọn họ, Từ lão tam kéo Ngụy Thời vào trong góc phòng, nhường khoảng trống giữa nhà cho họ đánh nhau thoải mái.
Ngụy Thời len lén kề tai Từ lão tam nói nhỏ, “Sư phụ, chúng ta không chạy?”
Mắt Từ lão tam nhìn người Chung gia đấu pháp, “Chạy cái gì. Chung lão thái bà còn chưa ra hết lực, đám hậu bối này làm sao là đối thủ của lão yêu quái sống hơn trăm, hai trăm tuổi được, chẳng qua Chung lão thái bà còn không chưa nhẫn tâm, bà không nguyện ý hại mệnh hậu nhân Chung gia ở chỗ này.”
Ngay lúc Từ lão tam nói chuyện, “cổ nữ” Chung gia” thấy được bộ quần áo dường như làm từ sâu trên người Chung bà bà kia, cô ả vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ hô lên, “Tổ bà bà, bà , bà luyện thành ‘Cổ’ kia rồi sao?”
Hiện tại bộ dáng Chung bà bà thật sự đáng sợ, ác quỷ ở địa ngục có lẽ trông còn dễ nhìn hơn bà, những tuyến trùng màu đen đó cũng xuất hiện ở những bộ phận thân thể bà lộ ra ngoài, chui tới chui lui trong từng thớ thịt trên mặt trên gương mặt khô gầy cằn cỗi.
Ngụy Thời hỏi Từ lão tam, “Sư phụ, cổ mà ả nói là cái gì?”
Từ lão tam hạ thấp giọng nói với Ngụy Thời, “Ta nghe sư phụ ta, cũng chính là sư tổ bây nói qua, cổ nuôi trên người Chung lão thái bà không giống với những ‘cổ nữ’ Chung gia khác, đó là cổ lợi hại nhất Chung gia, tên là ‘Tục mệnh cổ’, nếu không có loại cổ này, bà đã sớm chết như những ‘cổ nữ’ Chung gia khác rồi, làm sao mà còn sống được đến tận bây giờ.”
Ngụy Thời nhìn thoáng qua bộ dáng đáng sợ bây giờ của Chung bà bà, cảm thấy thật ra bà cũng không thể coi như “còn sống” được.
“Còn sống” kiểu này này còn không bằng chết.
Nhưng mà, người có chí riêng, có lẽ Chung bà bà nghĩ chết tử tế không bằng còn sống.
“Cổ nữ” Chung gia” nhìn những cổ trùng đi ra trên người Chung bà bà, để cho những người bên cạnh mình khoan hãy ra tay, ả nhìn Chung bà bà, trong ánh mắt dường như có chán ghét cũng có hâm mộ, “Tổ bà bà, trên người của bà có ‘Tục mệnh cổ’, chúng ta không phải là đối thủ của bà, nhưng mà, người trong tộc đã tìm được bà, cho dù lần này chúng ta không thể dẫn bà về, lần tới những người khác đến đây cũng giống nhau thôi.”
Chung bà bà cũng dừng tay lại, “Cô về nói với những lão già kia đừng tới nữa, để chuyện này kết thúc xong xuôi, ta sẽ tự mình trở về.” Bà phất phất tay với “cổ nữ” Chung gia” cùng mười mấy người Chung gia khác, “Các người đi đi, mang những lời này của ta về bẩm lại.”
“Cổ nữ” Chung gia” không hề do dự, dẫn theo mười mấy người Chung gia rời khỏi.
Chờ bọn họ vừa đi, Chung bà bà vốn đang đứng vững vàng lập tức cả người lảo đảo, đỡ bàn thờ, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, trên mặt bà, những tuyến trùng màu đen đó cứ chui ra chui vào từng thớ thịt, ấy vậy mà bàn tay khô cằn vẫn còn nắm chặt đầu lụa hồng kia.
Khiến người cảm thấy vừa đáng sợ, lại vừa quỷ dị.
Chớ nói nhát gan, dù là người lớn gan có nhìn thấy, chỉ sợ lá gan cũng bị dọa cho vỡ ra.
Dù Ngụy Thời chỉ nhìn thoáng qua, cũng không có dũng khí nhìn lần thứ hai.
Những quỷ hồn xám đen trong phòng, cúi đầu, lặng im đứng ở nơi đó, âm khí dày đặc, minh hôn này, thật sự không giống hôn lễ, mà giống tang lễ hơn.
Từ lão tam hàng năm bốn mùa đều ở bên ngoài chạy tới chạy lui, gặp qua không biết bao nhiêu người, trải qua không biết bao nhiêu chuyện, cho nên mặc dù bộ dáng hiện tại của Chung bà bà ngay cả quỷ đều sợ, ông vẫn đi tới, “Chung bà bà, cổ trên người của bà phát tác?”
Chung bà bà ngẩng đầu có chút khó khăn, “Cậu đã nhìn ra? Sư phụ cậu dạy cậu không tệ. Năm đó ta vì để sống lâu vài năm, đã hạ loại ‘Tục mệnh cổ’ tổ truyền Chung gia ở trên người mình, nào ngờ đâu, mệnh vẫn tiếp tục, nhưng hiện giờ lại biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này, nếu lần này các người không đến, ta cũng không kiên trì được bao lâu , sớm hay muộn cũng vẫn phải về Chung gia.”
Từ lão tam thở dài, “Tội tình gì bà phải làm thế.”
Chung bà bà ngược lại nhìn rất thấu suốt, “Đều là mệnh, định mệnh gặp được người kia đã chạy không thoát rồi. Lúc đó ta vẫn còn luẩn quẩn trong lòng, gặp được người kia thì không muốn chết nữa, cho nên hạ loại ‘Tục mệnh cổ’ lên mình, người đi rồi, lại cứ chờ tiếp, liền biến thành bộ dạng hiện giờ còn phải làm nhiều chuyện thiếu đạo đức khác, trộm thi thể người khác dưỡng cổ trùng trên người mình. Hiện tại ta cũng không biết có nên hay không, có đáng giá hay không.”
Ngụy Thời nhớ đến Từ lão tam có nói qua, “cổ nữ” Chung gia” đều sống không được lâu.
Từ lão tam cũng có chút thổn thức không thôi.
Chung bà bà giữ vững tinh thần, “Mới vừa rồi bị phá ngang , chúng ta tiếp tục đi, cho dù chết, ta cũng phải hoàn thành tâm nguyện này của mình.”
Trong khoảng không vắng lặng, dưới ánh nhìn chăm chú của quỷ hồn chung quanh, Chung bà bà hành tam bái đại lễ cùng với cái bài vị kia, bái thiên địa xong, lại bái cha mẹ, không có cha mẹ tại đường, thì lại bái thiên địa thêm một lần nữa, tiếp theo là vợ chồng đối bái, kết thúc buổi lễ.
Chung bà bà nhận lấy bài vị từ quỷ hồn kia, cầm trong tay.
Bà nói với những con quỷ bên cạnh, “Các người đi đi, để các người đến đây một chuyến thật sự là gây phiền phức cho các người ra.”
Những con quỷ đó hướng về phía bà chắp tay hành lễ, chỉ chốc lát sau, tán đi không còn một mảnh.
Chung bà bà nhìn hai người Từ lão tam, “Ta cũng không giữ các người, các người cũng đi đi.”
Trước khi Ngụy Thời đi, dưới chân có chút chần chừ, lúc sắp sửa ra khỏi cửa, anh lại xoay người, quay trở về, một mình Chung bà bà ở đó cầm bài vị cô độc ngồi ở trong phòng, chỉ có cái dải lụa hồng kia là điểm sáng, lại càng lộ ra không khí trầm lặng, Ngụy Thời từ trong bao lấy ra khối xương tay của lão quỷ kia, đặt ở trên bàn thờ , “Chung bà bà, cái này là… di cốt của ông, con nghĩ vẫn nên để lại chỗ này cho bà, dường như ông vẫn luôn tìm bà.”
Hai mắt Chung bà bà vô thần, “Ông ấy vẫn không chịu ra gặp ta, vẫn còn đang trách ta.”
Ngụy Thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Anh lại không biết những chuyện trước kia của hai người, vừa rồi lấy xương cốt ra, vừa là muốn vẹn toàn trước sau chuyện đã đáp ứng với lão quỷ, về mặt khác cũng là cảm thấy bộ dạng này của Chung bà bà nhìn thật sự là có chút đáng thương.
Ngay lúc Chung bà bà nhắc tới, một cái bóng màu đen rốt cục cũng xuất hiện ở trước mặt bà, nương theo đó là một tiếng thở dài nặng nề, Chung bà bà ngẩng đầu, trong đôi mắt vẩn đục mang theo chút kinh hỉ không thể tin được, nhưng mà, lập tức, bà lại bối rối lấy ra một cái khăn màu đen phủ lên đầu, giống như sợ bị lão quỷ nhìn thấy bộ dáng hiện của mình.
Sống đã không biết bao nhiêu năm, lúc nhìn thấy người trong lòng vẫn sẽ hoảng hốt, vẫn sợ người ấy nhìn thấy những mặt không tốt của mình. Gương mặt kinh khủng như thế mà lại làm ra bộ dáng như vậy, hóa ra lại không đáng sợ mấy, bầu không khí trầm lặng cũng vì thế trở nên có sức sống một tí.
Lão quỷ Cố Ngôn Thành đi qua, dùng tay kéo tấm khăn ấy xuống, “Đừng che, còn bộ dáng nào của nàng mà ta còn chưa thấy qua nữa.”
Cả người Chung bà bà run rẩy, “Ta, ta, ta, bộ dáng, hiện tại nhìn không ra người.”
Cố Ngôn Thành im lặng một hồi lâu, “Người đều chết hết, quan tâm làm gì đến mấy thứ bề ngoài chứ.”
Chung bà bà vẫn không chịu buông chiếc khăn che mặt xuống, thanh âm hiện giờ của bà nghe ra cực kỳ kích động, “Ta, ta xin lỗi chàng, hại chết nhiều anh em của chàng như thế, còn, còn hạ, hạ cổ trên người chàng, ta biết chàng hận ta, nhiều năm như vậy, ta vẫn muốn nói câu ‘xin lỗi’ với chàng .”
Cố Ngôn Thành miễn cưỡng nở nụ cười một chút, “Quên đi , quên đi, chuyện đã qua lâu như vậy, còn nói làm gì, đời này đã hết, bất cứ chuyện gì sớm muộn cũng đều phải buông, ta cũng chưa từng hận nàng, chuyện nàng làm cũng do nàng chẳng còn cách nào khác, cuối cùng còn không phải nàng đã cứu ta sao.”
Hai người còn nói với nhau mấy câu.
Cố Ngôn Thành xoay người nói với Ngụy Thời vẫn luôn đứng ở bên cạnh, “Còn chưa có cảm ơn cậu giúp ta tìm được người rồi.” Nói xong, ông cúi người thật thấp vái chào Ngụy Thời.
Ngụy Thời vội vàng nhảy tránh qua một bên, cái này anh nhận không nổi.
Cố Ngôn Thành còn nói, “Ta sẽ ở lại nơi này, mời cậu cứ tự tiện.”
Ngụy Thời gật đầu, “Tôi đi đây.”
Nói xong, anh cũng không quay đầu lại mà rời khỏi.
Lúc tách ra khỏi quỷ, không thể nói “Gặp lại” “Tạm biệt”, cũng không thể quay đầu lại, lỡ có gì không tốt, sẽ lại xảy ra chuyện liên lụy tối mình, đến lúc đó sợ là khiến người muốn khóc cũng khóc không được.
Sự tình có thể giải quyết thuận lợi như vậy khiến Ngụy Thời cực kỳ vui vẻ, cũng có hứng thú muốn biết một số chuyện trong đó, Từ lão tam đứng ở nơi cách cửa không xa chờ anh , Ngụy Thời đi qua kể lại những chuyện đã xảy ra một lần, sau đó hỏi, “Sư phụ, thầy nói hai người bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ngụy Thời nhớ tới lúc trước từng nghe qua, có đội quân vào núi không thấy trở ra nữa.
Chớ nói đó là đội ngũ Cố Ngôn Thành mang theo?
Từ lão tam sờ sờ mép râu dê của mình, khuya khoắt rồi mà ông vẫn đeo đôi kính râm giả kia, cũng không biết ông có thể nhìn rõ đường phía trước hay không, “Sư phụ ta trước kia đã từng tra qua, đó là một gã quân phiệt không biết từ đâu biết được Chung gia núi Bình Long có một loại thuốc có thể làm cho người sống thật lâu, liền phái một đội quân dưới tay hắn vào núi tìm, không nghĩ tới toàn quân bị diệt trong núi, hóa ra là chết dưới tay người Chung gia.” Vẻ mặt Từ lão tam trào phúng cười, “Làm gì mà có thuốc, không phải là cái ‘Tục mệnh cổ’ kia sao, thật sự là suy nghĩ viển vông, còn cho rằng mình là Thủy* hoàng đế.”
*tức Tần Thủy Hoàng
Từ lão tam vừa đi vừa nói với Ngụy Thời, ” ‘Tục mệnh cổ’ làm gì dễ luyện như vậy, bằng không nhiều thế hệ Chung gia như vậy làm sao chỉ có mỗi Chung lão thái bà kia luyện thành, hơn nữa, cho dù là luyện thành, cũng không phải là trường sinh bất tử, mà là khiến người sống không bằng chết mấy chục, mấy trăm năm như vậy.”
“Tục mệnh cổ” tục chính là mệnh, muốn cũng là mệnh.
Sau khi bọn họ rời khỏi, Chung bà bà không còn xuất hiện ở thôn nhỏ này nữa, mà gian nhà kia, buổi sáng hôm sau liền sập ầm ầm, người nhà bên cạnh đợi vài ngày sau mới nơm nớp lo sợ đi nhìn đống phế tích kia, phát hiện trần nhà, đồ dụng sớm đã bị mọt ăn thành bột, đáng ra nên sập vài chục năm trước rồi, bọn họ tôi nhìn ông ông nhìn tôi, không dám lại gần thêm chút nữa, mà từ bên ngoài tạt vào không ít xăng dầu, đốt cháy đống phế tích kia suốt một ngày một đêm.
Mà ba ngày sau, trước cửa Chung gia sâu trong núi Bình Long, có một lão thái bà khuôn mặt xấu xí đáng sợ đứng đó.
Người Chung gia chen chúc bước ra, tiến lên đón.
Thời điểm nửa đêm, Chung bà bà dẫn theo vài người Chung gia từ mặt sau Chung gia tiến vào trong núi, đi qua vài đỉnh núi tới một sơn động, không còn ra nữa.
Mà nếu Ngụy Thời còn ở đây, anh sẽ kinh ngạc phát hiện, cái sơn động này, nhìn có chút quen mắt.
Dường như trước đây anh đã từng tới rồi.
Trong sơn động, hai hàng chum quan tài mang đầu người thối rữa, khô héo, trống trơn, hốc mắt đen kịt, vẫn luôn nhìn cửa động.
|
Chương 258: Công Tác
Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
.
.
Sau khi từ Núi Bình Long trở về, thời gian nhoáng cái đã qua ba năm.
Trong khoảng thời gian ba năm này, sinh hoạt của Ngụy Thời vẫn bình thường, thỉnh thoảng ngẫu nhiên xen lẫn vài chuyện ngoài ý muốn, cũng không biết xảy ra chuyện gì, có lẽ giống như Từ lão tam nói , xong chuyến đi này, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể gặp những chuyện thần tiên ma quái kỳ lạ, trốn cũng không thoát, chỉ có thể đối mặt giải quyết. Trải qua mấy lần ngộ quỷ gặp tà khiến Ngụy Thời hiểu được vì sao Từ lão tam muốn đeo kính râm, chỉ sợ không phải vì đôi mắt âm dương trời sinh kia không tiện cho việc sinh hoạt, mà là bởi vì cái này có thể giảm rất nhiều phiền toái.
Ngụy Thời cực kỳ hâm mộ Từ lão tam có thể mang kính râm, anh lại khác với Từ lão tam.
Năng lực gặp quỷ của anh khi linh khi không, mang loại kính râm đặc biệt này cũng vô dụng.
Trong thời gian ba năm qua, quỷ con thường xuyên nhảy quanh bên cạnh anh, quỷ lớn ngược lại chỉ xuất hiện ít ỏi có mấy lần, có một lần tương đối nguy hiểm, Ngụy Thời dùng hết thủ đoạn cũng không có biện pháp thoát thân đành phải gọi quỷ lớn ra, chuyện qua đi, cũng phải trả “tiền lời” cực kỳ thê thảm khiến anh lúc này quyết định, sau này đánh nhau với mấy thứ quỷ quái kia có sức đầu mẻ trán hay có chết cũng không kêu quỷ lớn đi ra nữa.
Nhưng mà chuyện đời lại không như anh tính.
Trong một đợt khác, Ngụy Thời đang gắng sức chống trả thì quỷ lớn tự mình chạy đến .
Nó vừa ra, liền ăn sạch những hung hồn lệ quỷ quấn quanh Ngụy Thời không còn một con, sau đó bắt đầu hướng Ngụy Thời đòi “tiền lời”, Ngụy Thời trong lúc giãy dụa còn gào lên “Đờ mờ, ông không thấy mày ra lúc nào hết, mày từ đâu ra thì chạy về đó đi”, nhưng mà quỷ lớn chẳng mảy may động đậy, cần làm gì thì cứ làm, bởi vì Ngụy Thời kêu gào, càng thêm hung ác, động tác dưới tay cũng càng thêm nóng nảy.
Dù nói như thế nào, ba năm trôi qua cũng khá bình an.
Mục tiêu cuộc sống của Ngụy Thời cũng thay đổi thật lớn, trước kia mục tiêu cuộc sống của anh là tìm ra Ngụy Hân, mà hiện tại, mục tiêu cuộc đời anh ngoại trừ cái này, còn có một cái khác chính là nghĩ biện pháp thoát khỏi quỷ lớn quỷ nhỏ, khiến chúng nó hoàn toàn cút khỏi cuộc đời anh, trả lại cuộc sống đã bị phá đến rối tinh rối mù lại cho anh.
Nhưng mà, mặc kệ là mục tiêu trước, hay là mục tiêu sau, đều chưa thực hiện được.
Ngay cả một chút manh mối cũng không có.
Có lẽ là do hai mục tiêu này luôn quẩn quanh trong đầu Ngụy Thời, có khi, Ngụy Thời có cảm giác kỳ quái đặc biệt, đó là hai mục tiêu này hình như trùng nhau.
Ngụy Thời cũng đã đến cửa tốt nghiệp đại học.
Hai chuyện quan trọng nhất của sinh viên tốt nghiệp đại học, một cái là luận văn tốt nghiệp, một cái là tìm công việc, tầm quan trọng của việc tìm việc làm cao hơn luận văn tốt nghiệp nhiều, dù sao luận văn tốt nghiệp ngoại trừ trường hợp giống người khác thì cũng sẽ không có vấn đề gì xảy ra, việc làm thì không dễ nói, những lời như tốt nghiệp tức thất nghiệp, dường như là câu cửa miệng ưa dùng của nhiều người, lúc ở hội trường thông báo tuyển dụng, có thể khiến người cảm khái rằng người Trung Quốc thật con mẹ nó quá nhiều.
Trong đại quân tốt nghiệp này, vận may của Ngụy Thời tuyệt đối xem như không tồi .
Bởi vì anh còn chưa có tốt nghiệp đã tìm được nơi làm việc, khiến phần lớp bạn học cùng lớp đều đỏ mắt ganh tỵ gần chết, đây là bởi vì nhờ quan hệ của cậu Ủy Thành Bân, từ lúc Ngụy Thời báo cáo nguyện vọng đại học, thì cậu anh đã nghĩ sẵn con đường sắp tới anh phải đi rồi, cái Ngụy Thời cần làm, chính là làm từng bước, chỉ cần không tạo ra rắc rối lộn xộn gì là được.
Ngụy Thời rời khỏi ngôi trường mình ngây người suốt bốn năm, mang theo quà tặng đi đến ký túc xá đơn vị.
Anh đánh giá gian phòng có lẫn buồng vệ sinh này một chút, điều kiện ký túc xá một người so với phòng ngủ trước kia tốt hơn không ít, khe khẽ thở dài, trong lòng anh có chút phiền muộn cũng chẳng hề mở cửa khám phá mà đi tới đi lui giống như thú bị nhốt trong chuồng, trên thực tế, anh quả thật giống như thú bị nhốt.
Kỳ thật Ngụy Thời tuyệt không muốn tới nơi này làm việc.
Anh vốn định học theo Từ lão tam học, tốt nghiệp đại học xong thì làm thầy bà xông pha bên ngoài một lần, giống như những tiền bối, sư tổ trước kia của anh, đó cũng là một trong những truyền thống còn lưu lại của phái bọn họ, lấy bản lĩnh hiện tại của anh, nuôi gia đình hẳn không thành vấn đề.
Nhưng khi anh lộ ra một chút quyết định với người cậu đang tìm việc làm cho anh, đã bị cậu anh mắng cho một trận xây xẩm mặt mày, mắng vài tiếng, Ngụy Thời chỉ đành đánh trống lui quân, trong lòng anh, cậu là một người cha khác, anh không đành lòng khiến cậu thất vọng, cũng không muốn cậu tiếp tục lo lắng cho mình, bên cạnh anh chỉ có vài người thân quan tâm lo lắng cho anh như vậy, Ngụy Thời nghĩ, quên đi, dù cho đi làm thì cũng có thể cùng lúc làm một chút chuyện mình muốn.
Ngụy Thời dọn dẹp, tắm rửa xong xuôi thì lên giường nằm.
Lúc này, quỷ con xuất hiện .
Nó tựa vào đầu giường Ngụy Thời, thân thể âm u lạnh lẽo tản ra từng đợt khí lạnh khiến Ngụy Thời đang giữa ngày nóng bức mà rùng mình mấy bận, Ngụy Thời nhíu mày, nhìn quỷ con, âm khí, sát khí, oán khí trên người quỷ con càng ngày càng nặng .
Trên người quỷ có âm khí, oán khí coi như là bình thường, thông thường trên người những quỷ hồn chết không bình thường đều có oán khí, cũng không nhất định phải là quỷ hồn bị người sát hại mới có, chỉ cần quỷ hồn dương thọ chưa hết mà đã chết ngoài ý muốn, đều có khả năng sinh ra oán khí. Mà quỷ mang sát khí trên người thì có điểm kỳ quái , sát khí cũng được gọi là khí hung sát, nói trắng ra chính là một loại sát khí, sát khí có thể sinh ra trên người mình, ví dụ như chỉ cần sát sinh thì có khả năng trên người sẽ sinh ra sát khí, mà giết người thì nhất định sẽ sinh ra sát khí, sát sinh càng nhiều, sát khí sinh ra lại càng nặng; sát khí cũng có thể lây dính từ những nơi âm sát, cái này cũng rất dễ hiểu, ví dụ như vợ của đồ tể, cô ta sớm chiều ở chung với đồ tể, sát khí trên người sẽ nặng hơn người bình thường, quỷ cũng vậy, nếu quỷ hàng năm bốn mùa đều ở nơi âm sát, như vậy trên người sẽ mang theo âm sát khí nồng đậm.
Quỷ trên người có oán khí, càng dễ dàng sinh ra sát khí.
Quỷ con rốt cuộc là loại nào?
Ngụy Thời đột nhiên nhớ tới quỷ con này từ lần đầu xuất hiện ở trước mặt anh thì biểu hiện cũng đã rất hung ác, chẳng lẽ sở dĩ âm khí, oán khí cùng sát khí trên người quỷ con nặng như vậy là bởi vì nó đã ăn rất nhiều quỷ hồn? Hai mắt Ngụy Thời trống rỗng nhìn quỷ con nghĩ.
Quỷ con thổi khí bên tai Ngụy Thời.
Phía sau lưng Ngụy Thời tê rần, giật mình hồi thần, anh nghiêm mặt nhéo quỷ con đùa dai, ném nó vào tường, hơn phân nửa thân mình quỷ con chôn ở bên trong tường, chỉ lộ ra hai cái chân ngắn tũn, nó lộn một cái ngay tại chỗ, rồi lại bay về bên người Ngụy Thời, kéo Ngụy Thời không chịu buông tay.
Kỳ thật quỷ con không phải lúc nào cũng theo sát bên người Ngụy Thời.
Nó thường xuyên biến mất một khoảng thời gian rồi lại đột nhiên xuất hiện, cũng không biết nó làm gì, dù sao Ngụy Thời hỏi nó, vẻ mặt nó mù mờ không rõ, hỏi một câu không biết ba câu, hỏi quỷ lớn cũng không ra manh mối gì. Lúc mới đầu, Ngụy Thời không cảm giác được nó rời đi, nhưng có lẽ do ở chung lâu, quỷ con có ở nhà hoặc đi theo bên người hay không, cho dù không nhìn thấy nó, Ngụy Thời cũng có thể biết.
Ngụy Thời hiểu được, điều này cũng chứng minh mối liên hệ giữa anh cùng quỷ con càng ngày càng sâu .
Liên hệ càng sâu, muốn thoát khỏi càng khó.
Nghĩ như vậy, Ngụy Thời nhíu mày sâu hơn .
Quỷ con ở trong phòng bay tới bay lui, đột nhiên quay lại nói với Ngụy Thời, “A Thời, nơi này không tốt, anh đừng ở nơi này.”
Ngụy Thời đang suy nghĩ, cũng không chú ý nó nói cái gì, không hề để tâm “Ừ?” một tiếng, quỷ con mất hứng , chạy đến bên người Ngụy Thời, chui xuyên qua bụng anh, đi ra từ dưới giường, sau đó dưới cơn tức giận của Ngụy Thời, sợ hãi biến mất.
Ngụy Thời cảm thấy như có khối băng tắc ngay trong bụng mình.
Quỷ con chạy đi, Ngụy Thời từ trên giường ngồi dậy, anh lấy ra một cái la bàn ở đầu giường chơi đùa với nó, trên la bàn này có chi chít những chữ nhỏ, không giống với la bàn phong thuỷ thường thấy, loại la bàn này chuyên môn dùng bởi đạo sư thuật sĩ để đo lường tính toán nồng độ âm khí chung quanh, và phương hướng lưu động.
Kim chỉ của la bàn quay một vòng, dừng ở vạch khắc 12 phân 5 ly.
Cái này chứng minh nồng độ âm khí xung quanh nơi này cao hơn những nơi khác, nhưng cũng không có quá cao, dẫu sao nơi đây là bệnh viện, nồng độ âm khí vốn dĩ cao hơn những nơi bình thường khác, cho nên cũng có thể coi như ở trong phạm vi bình thường đi.
Chỉ là phương hướng lưu động của dòng âm khí có chút kỳ lạ.
Một đầu kim chỉ la bàn mặc dù chỉ vạch 12 phân 5 ly, nhưng một khác đầu lại chỉ vào quỳ sửu, dựa theo thuyết Âm Dương Ngũ Hành, Quý trong Thiên can thuộc âm thủy, sửu trong địa chi thuộc âm thổ*, đều là âm, nhìn kỹ lại, âm khí chung quanh đây đều chảy về một chỗ.
* Theo Ngũ hành thì Sửu tương ứng với Thổ, theo thuyết Âm-Dương thì Sửu là Âm.
*Theo Ngũ hành thì Quý tương ứng với Thủy, theo thuyết Âm-Dương thì Quý là Âm.
Khó trách quỷ con nói nơi này không tốt.
Đúng là có chút vấn đề.
Ngày hôm sau Ngụy Thời dạo mấy vòng quanh bệnh viện, đến từng ngõ ngách nơi này, cuối cùng mới hiểu được vì sao ngày hôm qua kim chỉ lại chỉ hướng như thế, bệnh viện này cũng không biết là do người nào thiết kế, phong thuỷ nơi đây hóa ra là hung, toàn bộ bệnh viện bọc trong một cái túi thắt miệng, dương khí khó nhập, âm khí không tan. Âm khí không thể tán đi, đương nhiên sẽ chảy về nơi có âm khí nặng, dần dà sau này hình thành hiện tượng tụ âm.
Bệnh viện này tích âm khí rất nặng, nhất định sẽ xảy ra đủ loại chuyện xấu
Ngụy Thời đi một hồi, cả người đổ đầy mồ hôi.
Sau khi biết rõ mọi chuyện, anh không những không thoải mái mà ngược lại còn lo lắng thêm.
Với cái thể chất dễ gặp quỷ này của anh, vốn âm khí tại bệnh viện nặng, người chết nhiều, làm việc tại nơi quỷ dừng chân nhiều nhất ở dương thế này, cũng đã có áp lực tâm lý rất nặng rồi, hơn nữa tình huống bệnh viện này cổ quái như vậy, đây tuyệt đối là chuyện họa vô đơn chí. Ngụy Thời cảm thấy bây giờ mình nên bắt đầu suy nghĩ cách đối mặt với cơn giận của cậu với việc mình từ chức như thế nào .
Anh thừa dịp nghỉ trưa đến chỗ nghỉ ngơi làm quen với mấy người y tá ở đó
Ngụy Thời trưng cái gương mặt khiến người thích ra, nhìn qua có chút ngại ngùng, cử chỉ nhã nhặn, mang theo chút ngây ngô mới ra trường, muốn để cho người khác nảy sinh hảo cảm là chuyện rất đơn giản, anh dễ dàng làm quen với một người trong nhóm y tá đó, nghe cả nhóm ba người họ ríu rít nói chuyện, anh thỉnh thoảng dẫn chuyện một chút, hỏi thăm những chuyện mình muốn biết. Bệnh viện thường là một trong những nơi phát sinh nhiều chuyện lạ nhất, nhưng ở bệnh viện này, cũng rất ít khi xảy ra mấy chuyện này, dù là công việc của bác sĩ hay là tình huống của người bệnh, đều gần giống như những bệnh viện khác.
Nếu nhất định phải có chuyện lạ gì, thì phải là những người mang bệnh mà những bệnh viện khác trị không dứt được, đến bệnh viện này thì có khả năng chữa khỏi. Điểm này, những y tá đó đều dùng vẻ mặt tự hào nói ra, trình độ bệnh viện cao, người bệnh nhiều, đương nhiên phúc lợi cũng rất tốt, cũng khó trách các cô sẽ như vậy.
Ngụy Thời nghe xong những chuyện này, không cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, mà ngược lại cảm giác khác thường trong lòng càng nặng hơn .
Trong nháy mắt, anh làm việc ở bệnh viện này được nửa tháng.
Người mới vừa đi làm, đều phải nhận một số việc khó khăn, dơ bẩn, những chuyện mà những người có kinh nghiệm cao hơn không muốn làm đều đổ xuống trên đầu anh. Ngụy Thời vội đến mức đầu óc choáng váng, mỗi ngày về đến ký túc xá liền ngã xuống giường, ngay cả sức lực nghĩ đông nghĩ tây cũng không có, một ít lo lắng tồn đọng ổ trong lòng cũng bởi vì công tác bận rộn mà dần dần quên mất.
Ngày hôm ấy, lúc anh đang giữa giờ làm việc thì nhận được điện thoại từ nhà gọi tới, là chú Hai anh gọi .
Chú Hai anh nói mẹ Ngụy sinh bệnh .
|