Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà
|
|
Chương 43 Phải nói rằng, rượu nhưỡng trong không gian đúng là tốt cho sức khỏe, ít nhất thì ngày hôm sau Nhạc Tư Trà không bị đâu đầu. Nhưng giờ trừ đầu ra thì chỗ nào trên người cậu cũng đau!!!! Cậu hiểu ra, chỉ cần có cơ hội thì Diệp Kình sẽ tóm lấy ngay, không ‘giải tỏa bức xúc’ xong thì đừng hòng chịu bỏ qua cho cậu. “Aiz~ dù sao cũng đang ở nhà dì, anh không kiềm chế chút được sao? Nhỡ bị phát hiện thì sao giờ?” nhìn cái đống ‘vết thương’ trên người cậu mà….Sao người này thích đánh dấu thế không biết!! “Chẳng phải em nói về phòng anh muốn gì cũng được sao?” Diệp Kình cố ý vặn vẹo lời cậu nói. “Em không cãi nổi anh.” Nhạc Tư Trà chui khỏi lòng Diệp Kình, mặc áo ngủ, cầm thêm bộ quần áo, chuẩn bị tắm rửa. Diệp Kình không ngăn cậu lại, chỉ gối lên hai cánh tay, dựa vào đầu giường. Tới khi Nhạc Tư Trà bước ra khỏi phòng tắm, ‘chữa trị’ hết những ‘vết thương’, Diệp Kình cũng đã thay đồ xong. “Lại đây.” Nhìn thấy làn da ửng hồng của Nhạc Tư Trà, Diệp Kình vẫy cậu lại. “Sao thế?” Nhạc Tư Trà không hiểu anh gọi mình qua làm gì nhưng vẫn bước tới. Diệp Kình ôm cậu vào lòng, kéo áo cậu lên, ‘đóng dấu’ lên người cậu. Có chút đau, Nhạc Tư Trà khẽ nhíu mày nhưng không ngăn Diệp Kình, chỉ để yên cho anh muốn làm gì thì làm. “Lần sau nếu mấy dấu này lại biến mất anh sẽ làm thêm.” Diệp Kình ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu. “Ừm.” Ngày đầu tiên phải đi tảo mộ, nhưng phần mộ của nhà họ Nhạc không ở đây nên Nhạc Tư Trà không phải đi. Cả hai cũng không cần đi thăm người thân. Vậy nên suốt mấy ngày, Nhạc Tư Trà và Diệp Kình đều rúc trong phòng nói chuyện hoặc xem điện ảnh. ( Đôi khi, Nhạc Tư Trà cũng dẫn Diệp Kình vào không gian cùng xem minh hồ. Mấy cây trong suối đã ngoi lên mặt nước, tới khi gặp nhau thì xoắn lại, vươn lên cao tới tầm 10m. Cứ độ này, có khi chúng có thể cao đến chọc trời. Giờ hai người đã thấy rõ, mấy cây đấy là dây leo, chúng dựa vào nhau mà sống. Khắp thân cây đều xanh biếc, nhẵn bóng, không có một chiếc là nào. “Gần đây trong đầu em xuất hiện thêm một ít thông tin, trong đó có về loại cây này.” “Chúng là gì?” “Chúng gọi là ‘Dây leo vận chuyển’, tới khi số lượng dây quấn lấy nhau đã đủ, chỉ cần bước vào trong sẽ được chuyển ngay đến ngọn, giống như thang máy vậy.” “Vậy là phía trên còn có ít nhất một tầng?” “Vâng, theo đám thông tin không rõ ràng này thì bên trên đúng là có 1 tầng nữa, nhưng thế nào thì em cũng không biết.” “Chúng còn muốn lớn tới bao lâu nữa?” “Chừng 1 tháng đi.” Nhạc Tư Trà cũng không chắc chắn. Vốn hai người định ở tới tận khai giảng, nhưng sau khi Diệp Kình nhận được một cú điện thoại thì cả hai đành phải về trước dự định. Diệp Kình không nói một tiếng nào về nội dung của cuộc điện thoại. Nhạc Tư Trà thấy vẻ mặt anh không tốt lắm, cũng không hỏi. Sau khi chào tạm biệt mọi người, Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình lên xe tới sân bay. Đăng ký xong rồi Nhạc Tư Trà mới nhận ra bọn họ không đi thành phố B mà tới thành phố S. Tới khi máy bay đã cất cánh, Diệp Kình mới mở miệng “Sao em không hỏi anh gì?” “Nếu anh muốn nói thì anh sẽ nói thôi.” Nhạc Tư Trà mỉm cười. Diệp Kình dường như thả lỏng hơn, sắc mặt cũng dần tốt lên “…Người kia bị bệnh, nghe nói rất nghiêm trọng.” từ khi mẹ qua đời, anh chưa từng gọi ông ta là ‘cha’. Nhạc Tư Trà cảm thấy bàn tay anh nắm chặt hơn “Anh đang lo sao?” “…” những cảm xúc trong Diệp Kình thật phức tạp, dù anh hận ông ta suốt bấy nhiêu năm, nhưng không hề lại nghĩ rằng ông ta sẽ….”Dù sao đó cũng là người thân duy nhất của anh.” “Sẽ không sao đâu.” Nhạc Tư Trà nhẹ nhàng an ủi. “Ừ.” Vừa bước xuống máy bay thì đã có người tới đón. Nhìn cái dáng ‘chuẩn vệ sĩ’ – comple đen, kính râm - Nhạc Tư Trà chỉ im lặng. “Đại thiếu gia, ngài Diệp đang ở bệnh viện XX, chúng tôi tới đón ngài.” Vị đầu lĩnh cung kính nói. “Ừm.” Diệp Kình dắt Nhạc Tư Trà bước vào trong chiếc xe đã mở cửa sẵn. “Ông ấy…..sao lại phải nằm viện?” Diệp Kình hỏi. “Vô cùng xin lỗi, đại thiếu gia, tình huống cụ thể thế nào chúng tôi cũng không được biết rõ. Chỉ biết là ngài Diệp đột nhiên ngất xỉu rồi được đưa vào bệnh viện, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ chuẩn đoán rằng cao huyết áp dẫn tới tụ huyết trong não, hiện giờ vẫn đang cấp cứu. ” Diệp Kình không nói gì. Khi tới bệnh viện mới biết, cha Diệp Kình – Diệp Triển Hạo đã được cấp cứu thành công, hiện chuyển tới phòng bệnh đặc biệt. Bước tới trước cửa phòng bệnh, hai người chưa vào đã nghe thấy tiếng nói vọng ra. “Bác sĩ, tình hình ông nhà tôi thế nào rồi?” Giọng nói của một người phụ nữ đã lớn tuổi vang lên. “Ông Diệp đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, chỉ là….” Bác sĩ có chút ngần ngừ. “Nhưng là sao, bác sĩ, ông làm ơn nói nhanh lên. Có phải là chuyện tiền nong? Ông yên tâm, chuyện đó chúng tôi chắc chắn sẽ thanh toán tốt.” lại là tiếng của một thanh niên khác. “Không phải chuyện đó….Phải nói rằng, bệnh tình của ông nhà rất nghiêm trọng, dù đã được cứu chữa nhưng khả năng lớn là nửa người trái sẽ bị tê liệt…..cơ hội hồi phục là rất nhỏ.” “Ông là nói nhà tôi…..” giọng nữ có chút bàng hoàng. “Có lẽ sau này ông nhà phải nằm trên giường bệnh và ngồi xe lăn.” “Không thể nào, bác sĩ, ông nhất định phải cứu cha tôi!!!!” “Thật xin lỗi, với năng lực của tôi thì…..” Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, vị thầy thuốc thấy hai người liền gật đầu chào hỏi, rồi cùng hộ sĩ rời đi. Khi bọn họ đi vào thì thấy bệnh nhân vẫn mê man trên giường bệnh. Bà phu nhân đang ghé vào bênh cạnh khóc, bên cạnh bà là một người thanh niên, gương mặt u sầu. Người thành niên đó có vẻ lớn tuổi hơn Diệp Kình một chút, lại nhìn rất giống Diêp Kình, hơn nữa còn có đoạn nói chuyện vừa rồi, Nhạc Tư Trà đoán đó chính là anh cùng cha khác mẹ của Diệp Kình – Diệp Vũ. Nhìn thấy hai người bước vào, cả phòng chợt yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng ‘tít…tít’ của máy móc. Diệp Kình không chú ý tới điều đó, anh chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Triển Hạo, ánh mắt đầy phức tạp. Lần trước gặp mặt, ông ta vẫn còn sang sảng, khỏe mạnh, vậy mà chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã gục ngã. Ông nằm im trên giường bệnh, không còn vẻ khỏe khoắn trước đây mà dường như già đi tới chục tuổi, ngay cả việc hít thở cũng cần bên ngoài giúp đỡ. Không thể tưởng tượng được rằng người đàn ông cao ngạo này sẽ có phản ứng khi biết được sau này mình không thể đứng dậy, không thể làm việc. Mãi một lúc sau anh mới lên tiếng “Sao ông ấy lại ngất xỉu?” Đàm Tú Uyên ngừng khóc, giọng nói sợ sệt “Tôi, tôi cũng không biết, lão gia đang uống rượu thì chợt ngã xuống.” Bà thực sự bị hoảng sợ, bà chưa từng nghĩ tới người đàn ông mà bà vẫn nghĩ có thể chống cả trời sẽ đột nhiên thập tử nhất sinh. “Uống rượu? Chẳng phải ông ấy mắc huyết áp cao sao? Mấy người còn cho ông ấy uống rượu?” giọng nói của Diệp Kình bỗng trở nên lạnh lùng. “Cha muốn uống, chúng ta có thể ngăn được sao? Nếu không phải là cậu không về đón năm mới, liệu cha có buồn mà uống rượu không?” Diệp Vũ không nhịn được thái độ của Diệp Kình, phản bác. Diệp Kình chưa kịp nói gì thì Đàm Tú Uyên đã kéo lại Diêp Vũ “A Vũ, đừng nói Diệp Kình như thế.” “Mẹ~” Diệp Vũ nhìn vẻ mặt cầu xin của Đàm Tú Uyên đành phải im lặng, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Diệp Kình. Diệp Kình lạnh lùng nhìn hai người, không thèm để ý tới sự khiêu khích của Diệp Vũ. Ít nhất là bề ngoài biểu hiện như thế, nhưng Nhạc Tư Trà nhìn bàn tay đã trắng bệch do nắm quá sức của Diệp Kình, cậu biết trong lòng anh đang ngổn ngang. Đột nhiên cậu phát hiện có chút khác thường. “Diệp Kình.” Cậu giật giật ống tay áo của Diệp Kình, ý bảo anh nhìn về phía giường “Hình như bác ấy tỉnh.”. Mọi người đều quay sang chú ý tới giường bệnh. Đúng là người đó đã tỉnh, mắt đã mở, nhưng là không thể nhúc nhích thân thể, hơn nữa ống thở ôxi khiến ông khó khăn trong việc nói nên mới không có tiếng động gì. Diệp Vũ vội chạy sang, Diệp Kình khẽ bước, nhưng cuối cùng vẫn không qua. “Triển Hạo, anh thế nào rồi? Chỗ nào không thoải mái?” Đàm Tú Uyên gỡ ống thở ôxi ra, cũng nhấn chuông gọi bác sĩ. “Tôi…làm sao vậy?” Diệp Triển Hạo vẫn không rõ ràng tràng thái của mình. “Cha, cha bị ngất, chúng con đưa cha tới bệnh viện.” “Sao cha không động đậy được.” Ông thử cử động nhưng lại phát hiện cơ thể không nghe lệnh. “Không có gì đâu, bác sĩ nói giờ anh còn yếu, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ tốt.” Đàm Tú Quyên miễn cưỡng cười, không dám nói cho ông sự thật, sợ ông kích động khiến bệnh tình càng xấu. Diệp Triể Hạo không để ý lời đó là thật hay giả, giờ ông chỉ nhìn Diệp Kình. “Con về rồi sao?” giọng Diệp Triển Hạo trở nên rất từ ái. Diệp Vũ mân miệng, cậu đã quen với thái độ bất đồng của cha với Diệp Kình. “Ừm.” Diệp Kình không lơ ông như mọi lần, khẽ gật đầu. Nhạc Tư Trà đứng bên cạnh nhìn rất rõ, ánh mắt của Diệp Triển Hạo chợt trở nên vui vẻ. Không đợi hai người nói gì thêm y tá đã bước vào làm kiểm tra cho Diệp Triển Hạo, Diệp Kình liếc nhìn ông rồi cùng Nhạc Tư Trà bước ra. “Không ở lại dây sao?” Nhạc Tư Trà đi bên cạnh anh. “Không, anh mang em đi nghỉ.” Diệp Kình lắc đầu. “Diệp Kình.” Nhạc Tư Trà giữ chặt lấy anh. “Gì?” Diệp Kình dừng bước, quay lại nhìn cậu. “Dường như bác ấy rất quan tâm tới anh.” “…Anh biết….” Diệp Kình cười khổ, anh biết thế nhưng là “Anh vẫn không thể bình tĩnh mà gặp ông ta.” “…” Nhạc Tư Trà cũng không biết nói gì thêm. Diệp Kình mang Nhạc Tư Trà về nhà họ Diệp, đó là một biệt thự dung hợp cả phong cách của Trung Quốc và phương Tây, rộng đến chừng một tòa thành nhỏ. “Đại thiếu gia, ngài đã về rồi.” Một ông lão trong trang phục quản gia vui vẻ khi nhìn thấy Diệp Kình bước vào cửa. “Đã lâu không gặp, bác Phúc.” Diệp Kình nở ra nụ cười đầu tiên sau khi tới thành phố S. “Đại thiếu gia, lão gia…..” “Cháu đã qua bệnh viện rồi.” Diệp Kình không muốn nói nhiều “Tư Trà, đây là bác Phúc, bác vẫn chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn. Bác Phúc, đây là Nhạc Tư Trà, cậu ấy sẽ ở lại đây một thời gian.” “Cháu chào bác.” Nhạc Tư Trà lễ phép chào hỏi. “Chào mừng cậu đến đây, cậu Nhạc! Đại thiếu gia cứ yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị chu đáp.” Dù ông Phúc cảm thấy ngạc nhiên khi Diệp Kình dẫn người về nhưng vẫn không bộc lộ ra ngoài. “Phòng cháu vẫn giữ nguyên chứ?” “Phòng của đại thiếu gia đương nhiên vẫn thế. Người hầu vẫn quét tước hàng ngày.” Ông Phúc đón lấy hành lý từ tay hai người. Diệp Kình ý bảo không cần “Cứ chuẩn bị phòng của cậu ấy bên cạnh phòng cháu đi.” “Đại thiếu gia, đó là…..” Ông Phúc ngạc nhiên vô cùng, muốn nói điều gì. “Cứ làm theo ý cháu đi.” Diệp Kình kiên quyết. “Vâng.” “Làm phiền bác.” Nhạc Tư Trà không hiểu sao ông ấy lại giật mình, nhưng vẫn nói cảm ơn. Hai người đi lên tầng, chỉ để lại ông Phúc vẫn đứng ngẩn người. Phòng của Diệp Kình rất sạch sẽ nhưng giống như một căn phòng mẫu, đẹp thì đẹp nhưng không có hơi người. “Vào đi, em ngồi đây một lát, chút nữa anh sẽ dẫn qua phòng em.” “Vâng.” Tiện tay để hành lý sang một bên, Diệp Kình kéo tấm màn bằng lụa mỏng chỗ cửa sổ ra, căn phòng chợt sáng hẳn. “Em muốn uống gì không, anh bảo người hầu mang lên.” “Sữa ấm.” Nhạc Tư Trà đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Xung quanh chỉ thấy toàn cây cùng bãi cỏ, không còn nhà ai nữa. “Cảnh chỗ này đẹp quá.” “Xung quanh đây đều thuộc về nhà họ Diệp, hôm nào anh sẽ dẫn em đi xem.” “Ừm.” Cả một khu lớn vậy đều thuộc nhà họ Diệp, đúng là có tiền! Trong phòng thực ấm áp, Nhạc Tư Trà cởi chiếc áo khoác nặng trịch ra, nằm xuống sofa, uống sữa ấm. Diệp Kình cầm ly cà phê, ngồi cạnh cậu. “Anh định như thế nào?” Nhạc Tư Trà uống xong ngụm cuối cùng, không để ý rằng bên miệng còn dính sữa. Diệp Kình quay lại, liếm đi chỗ sữa đó “Thế nào là thế nào?” “Anh đừng giả vờ giả vịt nữa, chuyện cha anh bị bệnh ấy.” “…” Diệp Kình không nói gì, chôn đầu trong cổ cậu. “Anh giận cha thì đợi bác ấy hết bệnh rồi giận tiếp cũng được, sao phải khiến bản thân khó chịu thế?” Không nghe thấy anh trả lời, Nhạc Tư Trà lại nói tiếp “Dù sao thì cả hai cũng là cha con…ưm….” “Em nói nhiều quá!” Diệp Kình chỉ nói vậy rồi lại bịt kín miệng cậu. “Này….a..buông ra…” Nhạc Tư Trà thở hổn hển, cố gắng đẩy anh ra. Diệp Kình chỉ cần tăng thêm chút sức đã có thể đẩy ngã cậu trên sofa…… (sau đó thì mọi người tự tưởng tượng)
|
Chương 44 “Cốc cốc cốc” tiếng đập cửa vang lên. “Vào đi.” “Đại thiếu gia, phòng cho cậu Nhạc đã chuẩn bị xong.” Ông Phúc đi vào, cúi người hành lễ. “Làm phiền bác rồi, bác Phúc.” Diệp Kình giống như một con mèo lớn vừa được ăn no nê (bingo!), lười biếng dựa vào sofa, bộ đồ trên người đã được đổi. Cả căn phòng không hề có bóng dáng Nhạc Tư Trà, phía phòng tắm lại khẽ có tiếng nước, ra là cậu ở đó. “Đây là bổn phận của tôi.” Ông Phúc cười hòa ái nhưng vẫn không mất vẻ cung kính “Đại thiếu gia, bệnh viên thông báo bệnh tình của lão gia đã ổn định. Nhưng là….” Nói đến đây, ông Phúc liền cẩn thận nhìn vẻ mặt của Diệp Kình. “Nhưng là sao?” quả nhiên là dù đã cố gắng che giấu nhưng giọng nói của cậu vẫn chứa đựng quan tâm. “Nhưng là lão gia đã biết tình trạng của mình, tinh thần trở nên không ổn định, bác sĩ lo lắng nếu cứ thế mọi việc sẽ chuyển biến xấu.” Ông Phúc vô cùng lo lắng. “…Dọn cơm chiều lên đi. Còn nữa, chuẩn bị xe, tối nay cháu muốn ra ngoài.” “Vâng, đại thiếu gia.” Ông phúc vui vẻ đi chuẩn bị. Nhạc Tư Trà tắm rửa xong, đổi bộ quần áo khác, bước ra khỏi phòng tắm thì vừa lúc thấy người hầu đưa đồ ăn vào. Dọn bàn xong xuôi, Diệp Kình vẫy bọn họ đi, ý bảo Nhạc Tư Trà ngồi xuống cùng ăn cơm. “Phòng của em đã dọn xong rồi, chút nữa anh sẽ mang em qua, tối nay anh phải ra ngoài, một mình em ở đây không sao chứ?” Diệp Kình hỏi. “Đương nhiên không sao.” Nhạc Tư Trà gật đầu, cậu cũng không phải đứa trẻ ba, bốn tuổi “Anh tới viện sao?” “Ừ.” Diệp Kình cũng chẳng có gì phải giấu giếm, gật đầu. “Mang theo này đi.” Nhạc Tư Trà lấy ra một rổ hoa quả “Chờ anh về chúng ta sẽ nói chuyện về bệnh của bác.” “Ừm.” Đến giờ Diệp Kình mới thấy thả lỏng, sao anh lại quên mất khả năng của Nhạc Tư Trà chứ. Ở đây, cả tầng bốn đều là của riêng Diệp Kình. Phòng ngủ của anh ở góc bên trái, mà bên cạnh phòng ngủ, ngoài thư phòng chỉ còn một phòng liền với là có thể ở lại. “Phòng này đã lâu lắm rồi khộng có ai ở.” Diêp Kình đưa Nhạc Tư Trà tới phòng của cậu, mở cửa, trong ánh mắt đều chứa vẻ hoài niệm khi nhìn đồ vật trong phòng. Căn phòng được trang hoàng rất tinh tế, trang nhã, rèm cửa đều sử dụng màu ấm, mỗi khi có gió thổi qua sẽ khẽ đung đưa. Bàn trang điểm ở đầu giường còn để lại một ít đồ, có thể thấy được, đây vốn là phòng ngủ của một người phụ nữ. “Đây là phòng mẹ anh khi bà còn sống..” Giọng Diệp Kình có chút gì đó cô đơn. “Em ở đây không sao chứ?” Nhạc Tư Trà hỏi, không chỉ vì đây là phòng của mẹ Diệp Kình, mà cách trang trí nữ tính hóa thế này cũng không phải sở thích của cậu. “Ở tầng bốn chỉ có 2 phòng ngủ. Một là của anh, hai là nơi này. Em không muốn ở đây là muốn chung phòng với anh sao?” Diệp Kình ép sát cậu, nâng cằm cậu lên “Anh rất vui lòng nếu được làm bạn với người đẹp nha~” “Em ở đây là được rồi.” Nhạc Tư Trà cầm hành lý, bước vào cửa, không đợi Diệp Kình theo vào đã trực tiếp đóng cửa, cài khóa. Diệp Kình sờ sờ sống mũi suýt bị cửa đập vào, cười khẽ, xoay người xuống tầng. Trong khoảng thời gian Diệp Kình tới bệnh viện, Nhạc Tư Trà cũng không nhàn rỗi. Cậu vào không gian, tập trung tinh thần, thu nhận những thông tin không gian cung cấp. Những thông tin này vừa mơ hồ, lại hỗn độn, cậu phải tốn rất lâu mới có thể sắp xếp lại. Đầu tiên là ‘dây leo vận chuyển’ cùng với tầng không gian phía trên thì chắc chắn phải đợi chúng lớn lên hẳn mới có thể chứng thực. Tiếp theo là nguồn gốc của không gian này. Từ thời thượng cổ, trên trái đất đã có rất nhều người tu chân, khi đó, cả Trái Đất đúng là thế giới để bọn họ làm chủ. Sau đó không biết vì sao, tất cả những người tu chân đều rời đi Trái đất, không rõ tung tích. (đi ăn máng khác? UFOs?) Không gian này là của một người tu chân, không cẩn thận để lại trên Trái đất. Người tu chân này dường như là kẻ vô cùng lợi hại, không gian này được ông ta luyện chế ra trong thời gian rảnh rỗi, mục đích chính là để có chỗ nghỉ ngơi. (giờ mà xuất hiện cái này ng ta tranh nhau đầu rơi máu chảy) Tuy rằng chỉ là chỗ để giải trí nhưng người này vẫn đặt vào rất nhiều thứ tốt, minh hồ cùng đất trồng chính là một trong số đó. Không gian này lại có khả năng tiến hóa, nó có thể lớn tới mức độ nào còn xem khả năng của người nắm giữ. Đương nhiên là Nhạc Tư Trà không có khả năng khiến không gian lớn dần, nhưng dò sao không gian này đã tồn tại hơn vạn năm, năng lượng nó hấp thu trong khoảng thời gian đó cũng đủ cho nó tiến hóa. Chỉ là người sáng tạo ra không gian này đã đặt là quy định – không có chủ nhân, không thể tự tiến hóa. Vậy nên từ khi nhận Nhạc Tư Trà, nó bắt đầu tự chủ tiến hóa. Vì tiến hóa đã bắt đầu nên Nhạc Tư Trà cũng nhận được quyền lợi – trong phạm vi nhất định, cậu có thể tự do không chế mọi thứ trong không gian. Ví dụ như những cây trồng trong đây, cậu hoàn toàn có thể cho kiểm soát thời gian sinh trưởng của chúng, nhưng là vẫn có hạn chế. Đó là tốc độ sinh trưởng không thể vượt qua tốc độ sinh trưởng tự nhiên của cây quá ba lần, nếu không cậu sẽ vì quá mệt mà té xỉu. Còn việc khiến cây ngừng sinh trưởng thì không có hạn chế. Nhạc Tư Trà ở trong không gian một lúc lâu, nhìn thời gian cũng không còn sớm, liền đi ra. Vừa bước ra thì đã thấy Diệp Kình ngồi trên sofa chờ cậu, làm Nhạc Tư Trà giật mình phát hoảng, cậu không ngờ có người ngồi đó. “Sao anh vào được?” Bình tĩnh lại, Nhạc Tư Trà hỏi. Chẳng nhẽ là có chìa khóa? Vậy sao cậu đề phòng sói được? Diệp Kình chỉ chỉ phía sau lưng cậu, Nhạc Tư Trà nhìn lại, cánh cửa tủ thay quần áo đã mở, mà phần đáng lẽ là tường lại có một cánh cửa nữa cũng đang mở, phía sau chính là phòng Diêp Kình. (thiết kể cửa chỗ đó là gì!!!!!!) “Hai căn phòng này thông nhau.” Diệp Kình cười giải thích, vẻ mặt đắc chí. “…Bác thế nào rồi?” Nhạc Tư Trà không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở chủ đề này, liền trực tiếp hỏi việc muốn biết nhất. “Không sao, khả năng tiếp nhận mọi việc của ông ấy không tồi. Đã bình tĩnh lại.” Diệp Kình nói thực bình thản. “Anh làm cách nào vậy?” Nhạc Tư Trà thật không tưởng tượng nổi làm thế nào để khiến một người bệnh vừa nhận được tin dữ có thể bình tĩnh lại. “Chỉ là nói rằng bệnh của ông ấy sẽ được chữa khỏi nhanh thôi.” Diệp Kình nhún vai. “…” Đúng là đơn giản, Diệp Triển Hạo dễ dàng tin thế sao? “Em định bắt đầu điều trị từ lúc nào?” Chuyện này Diệp Kình thực để bụng. “Việc này em không can thiệp được, anh cứ quyết định đi.” Cậu còn không ngốc tới độ khiến khả năng của mình bị lộ. “Được rồi.” về điểm này Diệp Kình cũng đồng ý, lại hỏi “Ông ấy cần bao lâu mới bình phục được hoàn toàn?” “Nếu nhanh thì chỉ cần trong vòng vài ngày tắm nước âm dương là được, nhưng là….anh không ngại nếu để từ từ chứ?” Nhạc Tư Trà cười như thằng nhóc đang chơi đùa dai. “Đương nhiên không.” Diệp Kình hiểu ý cười, làm Diệp Triển Hảo chịu khổ một chút cũng coi như báo thù cho mẹ. “Tiếc là chúng ta sắp phải tới trường rồi.” Nhạc Tư Trà có chút bối rối. “Anh sẽ thuyết phục ông ấy tới thành phố B để điều trị.” Hai người nhìn nhau cười, không cần phải nói thêm lời nào nữa. Hôm sau, Nhạc Tư Trà theo Diệp Kình tới bệnh viện, nhìn qua thì Diệp Triển Hạo có vẻ cũng không tệ lắm, nếu người người bình thường, khi biết mình bị liệt chắc chắn tinh thần sẽ sa sút. Lúc cả hai tới, Diệp Triển Hạo đang dùng cơm, vì không thể cử động nên đành phải để Đàm Tú Uyên đút cho. Hôm qua tới có chút hỗn loạn, tới giờ Diệp Kình mới có thời gian giới thiệu Nhạc Tư Trà cho bọn họ, tuy rằng anh thấy việc này cũng chẳng quan trọng. Đối với người Diệp Kình dẫn tới, ba người nhà họ Diệp đều có những phản ứng khác nhau, Diệp Vũ có vẻ chán ghét, Đàm Tú Uyên lại ngạc nhiên, Diệp Triển Hạo hỏi han ân cần. Tất cả Nhạc Tư Trà đều nhìn rõ. Suốt khoảng thời gian thăm viếng, trừ lợi chào hỏi ban đầu, Nhạc Tư Trà không nói thêm một lời, im lặng nhìn mọi người nói chuyện, cũng thấy được Diệp Kình không thích mẹ con Đàm Tú Uyên, tuy rằng không châm chọc, nhưng cũng không thèm để ý bọn họ. Còn về Diệp Triển Hạo, có lẽ vì ông đnag là bệnh nhân nên Diệp Kình không lộ ra vẻ chán ghét như mỗi lần nói về ông như trước, có vẻ dịu đi không ít. Thấy thái độ Diệp Kình thay đổi như vậy, Diệp Triển Hạo mừng lắm, sắc mặt cũng tốt lên nhiều. Làm thế nào để điều trị cho Diệp Triển Hạo? Biện pháp của Diệp Kình rất đơn giản: thay nước sôi ông dùng để uống thuốc thành nước âm dương. Nhưng điều kiện là phải thường xuyên có người bên cạnh. Vì thế Diệp Kình lấy lí do là bệnh viện ở thành phố B có điều kiện tốt hơn thành phố S, mời Diệp Triển Hạo tới thành phố B. Diệp Triển Hạo lại có ý hàn gắn quan hệ cha con giữa hai người, thấy Diệp Kình đối mình dần thân mật hơn, nên cũng đồng ý tới thành phố B. Đàm Tú Uyên đương nhiên cũng đi theo, còn Diệp Vũ phải ở lại để giải quyết công việc trong gia tộc. Vậy nên Nhạc Tư Trà ở lại nhà họ Diệp chưa tới hai ngày thì lại phải đóng gói hành lý về thành phố B. Bởi Diệp Triển Hạo gặp khó khăn trong việc cử động nên lần này bọn họ ngồi máy bay riêng. Không khí trên máy bay có chút xấu hổ, Diệp Triển Hạo muốn nói chuyện với Diệp Kình thì không sao, Đàm Tú Uyên vì có Diệp Kình ở nên không dám mở miệng, chỉ lặng lặng ngồi bên Diệp Triển Hạo. Mà Diệp Kình, đa số thời gian đều bận bịu, cũng chỉ thỉnh thoảng nói một hai câu với Nhạc Tư Trà, không hề để ý tới hai người kia. Nhàm chán, Nhạc Tư Trà liếc nhìn xung quanh, vừa lúc chạm mắt với Diệp Triển Hạo, vì lễ phép, cậu cúi đầu mỉm cười với ông. Diệp Triển Hạo thấy có vơ hội, liền mở miệng hỏi “Tư Trà, cháu và A Kình nhà bác quen biết với nhau như thế nào?” “Cháu là chủ cho thuê nhà của anh ấy.” Nhạc Tư Trà đáp lại ngắn gọn. “Ồ? A Kình, chẳng phải con có phòng ở thành phố B sao? Sao còn đi thuê?” Diệp Triển Hạo cứ thế tự nhiên mà hỏi Diệp Kình đang ngồi cạnh Nhạc Tư Trà. Bị hỏi, Diệp Kình muốn không mở miệng cũng không được, nhưng đáp lại có chút nhát gừng “Quá xa trường, không tiện.” Nói xong lại cắm đầu vào việc. Hiển nhiên, anh không muốn nói chuyện với ai, nhất là Diệp Triển Hạo. Thấy Diệp Kình không muốn nói chuyện, Diệp Triển Hạo đành yên tĩnh trở lại, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong khoang lại trở nên im lặng.
|
|
Chương 45 Rời máy bay, Diệp Kình đưa Diệp Triển Hạo đi làm thủ tục nhập viện, Nhạc Tư Trà không muốn đi theo nên chào Diệp Kình rồi về nhà. Về tới nhà, dọn dẹp mọi thứ xong, Nhạc Tư Trà liền ra ngoài đi dạo. Nhà của bác Triệu Kỳ Hoa thì không qua được rồi, bởi vì đang trong kỳ nghỉ đông, hai vợ chồng bác liền bay sang nước ngoài, đón tết cùng nhà con gái. Vì thế mà Nhạc Tư Trà dự định qua nhà Lâm Thanh Nhã. Tới rồi nhà họ Lâm, chỉ có hai bác ở nhà, cả hai nhiệt tình tiếp đón cậu. “Lâu rồi không thấy tới nhà bác chơi, hôm nay sao lại có thời gian rảnh qua đây?” Bá Lâm rót cho Nhạc Tư Trà một ly trà nóng. Cha mẹ của Lâm Thanh Nhã đều rất tốt, bình thường đối ai cũng ôn hòa, không chút kiêu căng, không ai ngờ được người có hình tượng nữ vương như Lâm Thanh Nhã lại là con họ. “Cháu cám ơn.” Nhạc Tư Trà nhận lấy ly trà, nhấp một ngụm “Dạo trước bận quá nên cháu không qua được.” “Cháu tới tìm Thanh Nhã phải không, tiếc quá, nó vừa ra ngoài rồi.” “Vậy ạ, chị ấy đi đâu ạ?” “Nó đấy, ” hai ông bà nhìn nhau cười “Tiểu Lâm nhà chúng ta gần đây đang yêu, ngày nào cũng ra ngoài hết á.” “Yêu?” Nhạc Tư Trà thực giật mình, không biết người nào to gán dám cùng Lâm tỷ hẹn hò? “Đúng thế, con gái rồi cũng đến lúc, chúng ta già rồi, chỉ cần tiểu Nhã hạnh phúc là được.” Bác Lâm vui mừng nói, bọn họ mãi tới khi đứng tuổi mới có con nên cưng chiều Lâm Thanh Nhã tới tận trời. Cũng may Lâm Thanh Nhã cũng là người giỏi giang, chỉ khí phách chứ không thành kẻ chua ngoa. “Thế lần sau gặp chị ấy cháu phải hỏi kỹ càng mới được. Không biết bạn trai chị ấy là ai? Có phải người cháu biết không?” Nhạc Te Trà thực sự thấy vui cho Lâm Thanh Nhã, tủm tỉm mãi không thôi. “Con bé giữ kín như bưng, ngay cả hai bác cũng chịu!” Bá Lâm nói giọng có chút bất đắc dĩ, con gái lớn không giữ được nha. Nhạc Tư Trà cùng hai người nói chuyện một chốc liền xin phép rời đi. Thời gian còn nhiều, thời tiết cũng khá đẹp, đúng là thích hơp tảo mộ, Nhạc Tư Trà lên xe tới nghĩa trang ở ngoại ô. Hiếm khi nào thấy nơi này náo nhiệt như hôm nay, không ít người tranh thủ ngày tết tới tế bái. Đâu đâu cũng thấy người mang thân nhân tới. Mua hương tiền trước cửa, Nhạc Tư Trà không qua mộ của cha mẹ ngay mà lowiaij rẽ sang hướng khác. Nhạc Tư Trà là người thành phố B, đương nhiên người thân của cậu cũng được chôn ở đây, vậy nên theo trình tự, cậu phải đi thắp hương cho ông bà nội ngoại trước. Đối với bốn người này, Nhạc Tư Trà không có ấn tượng gì cả, họ đã qua đời trước khi Nhạc Tư Trà sinh ra. Mọi người nằm ở những chỗ khác nhau nên Nhạc Tư Trà phải chạy ngược chạy xuôi một lúc mới đến phiên cha mẹ mình. Cậu quỳ trước mộ, hóa vàng cho cha mẹ, lần này cậu cảm thấy rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút vui sướng. Không chỉ vì không khí xung quanh, càng nhiều là bởi …. Diệp Kình. Cậu vừa hóa tiền, vừa thủ thỉ kể chuyện Diệp Kình. Nhạc Tư Trà không để ý cha mẹ phản đối, không phải vì họ đã qua đời, mà vì cậu tin rằng, cha mẹ thương mình như thế, chỉ cần biết mình hạnh phúc, nhất định sẽ ủng hộ cậu. Nhạc Tư Trà say mê nói chuyện, không chú ý tới có người tới gần, ngổi xổm ngay cạnh cậu. Một đôi bàn tay to khỏe đưa lại, cầm lấy hương trước mặt cậu, châm lửa đốt. Nhạc Tư Trà quay đầu lại, gương mặt anh tuấn quen thuộc kia, là Diệp Kình chứ còn ai? Nhạc Tư Trà vui vẻ, ánh mắt đầy ấm áp “Sao anh biết em ở đây?” Diệp Kình cười đáp lại “Đoán.” Thực ra là vì rút kinh nghiệm chuyện lần trước, anh lén trang bị hệ thống định vị vệ tinh vào vòng cổ tặng cậu, nhưng tốt nhất là không nên nói thật cho Nhạc Tư Trà. “À.” Cậu cũng không thấy hoài nghi. Diệp Kình cầm hương, trịnh trọng quỳ gối trước bia mộ, dập đầu dâng hương “Cháu chào bác bá, cháu là Diệp Kình, là người yêu của Tư Trà.” Anh dừng lại một chút, nhìn Tư Trà đang thẹn thùng “Cháu không biết hai người có đồng ý chuyện chúng cháu hẹn hò không, nhưng cháu thật sự muốn ở bên cậu ấy. Cháu biết Tư Trà là báu vật của hai bác, cháu cũng sẽ yêu thương cậu ấy như hai bác vậy, thậm chí còn ‘yêu’ hơn nữa.” Hai tiếng cuối vừa được nhấn mạnh, vừa kéo dài, khiến Nhạc Tư Trà chợt liên tưởng tới mấy hình ảnh chấm – ba – chấm, mặt lại nóng rực lên. Dâng hương xong, hai người từ từ rời khỏi nghĩa trang, tiện thể thưởng thức phong cảnh. Khung cảnh nơi đây cũng không tệ lắm….nếu như không nhìn mấy cái bia này. Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình vừa đi vừa trò chuyện. “Thủ tục làm tốt rồi sao?” “Ừm.” Đương nhiên là Diệp Kình biết cậu đang hỏi về chuyện gì, gật đầu, tiếp tục nói “Đã xong xuôi hết rồi, cũng đã cử người giám hộ.” “Người của anh sao?” “Ừ, như thế tiện hơn.” Diệp Kình thừa nhận “Em hôm nay đi những đâu vậy?” “Vốn định đi gặp Lâm tỷ, nhưng chị ấy lại đi hẹn hò rồi.” Nhạc Tư Trà cười hì hì “Anh thử đoán xem bạn trai chị ấy nhìn thế nào đi?” “Rất khó tưởng tượng, khí thế của cô ấy mạnh vậy, ai mà át nổi.” Diệp Kình cũng giật mình, không ngờ người như thế cũng có kẻ muốn “Hôm nào hẹn ra xem đi.” “Ừm.” Xe chạy vào nội thành, bởi vì còn sớm nên cả hai đều không muốn về ngay. “Đi đâu giờ?” Trong lúc chờ đèn xanh, Diệp Kình hỏi. “Em đói, mình đi ăn cơm đi.” Nhạc Tư Trà sờ sờ bụng, đáp. Chạy cả ngày, cậu chưa ăn miếng cơm nào, cũng không muốn về nhà nấu. “Tới Hoa Nhã?” “Anh cứ quyết định đi.” Người kiêng ăn đâu phải là cậu. “Ừm.” Với cái khẩu vị của Diệp Kình thì cũng chỉ có Hoa Nhã là tạm chấp nhận được. Đèn xanh, xe chạy hướng trung tâm thương mại. Hai người tới Hoa Nhã, đúng lúc đang đông khách, trước cửa xe tới xe ra tấp nập. Đỗ xe trước cửa, Diệp Kình tắt máy, Nhạc Tư Trà bước xuống trước anh. Nhân viên đang bận tới bận lui, trừ bỏ hai vị tiếp tân cùng đứa bé giữ cửa lần trước đã gặp hai người, cũng không có ai quá chú ý tới họ. Bởi vì lần trước thấy Hoàng Trung Nhân tiếp đón hai vị này rất cẩn thận nên lần này cả hai càng được phục vụ chu đáo. Đứa bé giữ cửa ân cần lên giúp Nhạc Tư Trà cần lấy bình rượu, đây là rượu nho Nhạc Tư Trà lấy từ không gian ra vì Diệp Kình nói muốn ăn cơm Tây. Nữ tiếp tân lần trước trực tiếp dẫn họ tới [Du Nhiên cư.] Không ngoài dự đoán, lần này tiếp đãi họ vẫn là Hoàng Trung Nhân. Hắn vừa nghe thông báo liền chạy tới. Hoa Nhã cung cấp đủ loại mỹ thực trên thế giới, ông chủ muốn ăn cơm Tây đương nhiên là không thành vấn đề. Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, Nhạc Tư Trà đã nếm qua vài lần cơm Tây nên lễ nghi cơ bản cậu cũng hiểu. Nhưng lần này, cậu không muốn Hoàng Trung Nhân ở lại phục vụ, bởi vì đã biết Diệp Kình là chủ nơi này nên cậu cũng hiểu thân phận của Hoàng Trung Nhân không phải như cậu nghĩ trước đây, là quản lý đại sảnh linh tinh gì đấy. Vậy nên cậu mới nói với Hoàng Trung Nhân đang rót rượu cho bọn họ “Làm phiền, cứ để tự chúng tôi là được rồi.” Hoàng Trung Nhân vẫn rất ấn tượng với Nhạc Tư Trà, nghe vậy, hắn liền quay đầu lại hỏi Diệp Kình, thấy anh gật đầu mới dọn xong ly rượu cho hai người rồi rời đi. “Sao vậy? Chẳng phải lần trước em rất hưởng thụ ông ấy phục vụ sao?” Diệp Kình để tay lên bàn, nâng cằm hỏi, trước mặt Nhạc Tư Trà anh vẫn luôn rất tùy ý. “Lần trước tưởng đấy là công việc của ông ấy, khó mà nói, ai lại thích ăn cơm luôn có người bên cạnh nhìn? Nếu biết là vì nịnh bợ anh thì em sao an tâm để ông ta phục vụ.” Nhạc Tư Trà nhếch mi, nhấp một ít rượu. Nhìn đôi môi Nhạc Tư Trà vì uống rượu mà trở nên bóng mềm, có gì đó xẹt qua mắt Diệp Kình “Lần này đừng uống rượu nữa, say rồi anh không đưa em về đâu.” (mà ăn luôn) “Yên tâm, anh không chuốc thì em không sao.” Cậu cũng biết tửu lượng của mình, hiểu được phải một vừa hai phải. Diệp Kình cười khẽ, tự nhiên mà lấy thịt bò đã thái tốt trong đĩa Nhạc Tư Trà. Chỉ là một tiếng thịt bò, Nhạc Tư Trà cũng không dễ giận như vậy. Nhưng là, khi Diệp Kình cứ lần lượt cướp đi thức ăn của cậu, Nhạc Tư Trà bốc hỏa, khi Diệp Kình lại lấy thêm miếng thịt bò khác thì cậu trực tiếp bắt lấy tay anh, cắn luôn miếng thịt trong đĩa “Anh cũng có, đừng có cướp của em!”. Nói xong, cậu cứ từ từ mà nhấm nháp miếng thịt trong miệng. “Anh thấy là, cướp của em ăn ngon hơn.” Diệp Kình đứng lên, rướn qua bàn, dán sát vào môi Nhạc Tư Trà. Trong lúc cậu đang sững sờ thì chiếm luôn miếng thịt trong miệng cậu. “Này!” Nhạc Tư Trà khó thở, cầm dao vung lên________ “Ai~” Diệp Kình ôm lấy cánh tay đang chảy máu không ngừng, không dám nói gì, không ngờ chỉ là chút vui đùa lại dẫn tới hậu quả này. “A, thực xin lỗi.” Nhạc Tư Trà cũng hoảng sợ, bỏ ra dao nĩa, lấy nước âm dương rót vào miệng vết thương. Máu dần dần ngừng lại, nhưng miệng vết thương thật dài ấy vẫn chưa hoàn toàn khép lại. “Anh chờ chút, em đi gọi người.” Nhạc Tư Trà xoay người, định chạy đi. Diệp Kình níu cậu lại “Không cần, đã cầm máu rồi, sẽ không sao, chẳng phải em có…băng chưa dùng hết sao? Lấy ra băng cho anh là được rồi.” Miệng vết thương vốn không sâu, giờ đã ngừng chảy máu nên cũng không cần lo lắng. “A, ừm.” Nhạc Tư Trà lấy ra bông băng, cởi áo trong của anh ra, nhiệt độ nơi này khá cao nên cả hai đều không mặc áo khoác, nếu không thì Diệp Kình cũng không dễ bị thương như vậy. Nhạc Tư Trà cẩn thận rửa sạch vết máu, quấn băng, buộc chặt “Em xin lỗi, anh có chỗ nào không thoải mái không?” “Thương này là do anh, không phải lỗi của em, hơn nữa cũng chỉ là vết thương nhỏ, không cần lo lắng.” Diệp Kình thử giật giật cánh tay, xác định không có vấn đề liền nhẹ nhàng nói vậy “Chẳng phải em chưa ăn gì sao? Mau ăn đi.” Anh dùng tay không bị thương, đẩy Nhạc Tư Trà vào chỗ ngồi. Dao nĩa của Nhạc Tư Trà rơi trên mặt đất đã bẩn nên Diệp Kình lấy bộ của mình đã cho cậu, rồi lại yêu cầu lấy thêm một bộ khác. Người phục vụ tiến vào thấy cánh tay nhiễm máu cùng con dao dính máu trên đất thì hoảng sợ. Nhưng thấy hai người không có phản ứng gì cũng thông minh không nói, làm bộ như không phát hiện, thay bộ đồ ăn khác cho Diệp Kình.
|
Chương 46 Nhạc Tư Trà vừa ăn vừa chú ý tới Diệp Kình, thấy anh khó khăn trong việc cắt thịt, thỉnh thoảng vì động vào miệng vết thương mà lại phải ngừng lại. (đáng đời) Cậu bèn lấy đĩa của anh, cắt thịt bò thành từng lát rồi lại đưa lại “Anh ăn đi.” “Cám ơn.” Diệp Kình thoáng kinh ngạc rồi lại cười khẽ, tiếp tục ăn. Uống nốt ngụm rượu cuối cùng, Nhạc Tư Trà khoan khoái ngồi đấy. “Em no rồi?” nhìn động tác có chút bất nhã ấy của Nhạc Tư Trà mà Diệp Kình càng thấy cậu đáng yêu chết mất. Tuy rằng chắc chắn cậu sẽ không thích cái từ “đáng yêu” này. “Ừm.” “Em muốn giờ về ngay hay để chút nữa?” “Anh vẫn lái xe được sao?” Nhạc Tư Trà không nghĩ là anh vẫn có thể lái xe với cái tay đấy. Diệp Kình giật mình, gật gật đầu “Đúng là không được. Hay là đêm nay chúng ta ngủ lại đây đi? Mai anh cho người đưa chúng ta về.” Chợt có gì đó xẹt qua trong ánh mắt của Diệp Kình. “Ừm.” Nhạc Tư Trà đồng ý, hiện tại cậu cũng không muốn động đậy. Diệp Kình gọi phục vụ tới, đặt phòng. Nhạc Tư Trà không để ý rằng, Diệp Kình chỉ muốn 1 căn phòng. Cơn gió đem lạnh lẽo khiến tấm màn vàng nhạt khẽ lắc lư, cả căn phòng được trang hoàng với gam màu ấm, chùm đèm thủy tinh chiếu ra ánh sáng dịu nhẹ. Vật dụng cổ kính cùng đồ điện hiện đại được đặt ở cạnh nhau hài hòa, hỗ trợ lẫn nhau. Trên tường treo vài bức tranh phong cảnh, khiến căn phòng càng trở nên thoải mái. Nhạc Tư Trà rất thích căn phòng, nhưng là…. “Sao lại chỉ có một phòng?” “Giờ anh đang thế này, dù sao thì em cũng phải ở bên chăm sóc chứ.” Diệp Kình nâng cánh tay lên. Thế này….Nhạc Tư Trà không muốn đồng ý cũng khó, dù sao là do cậu gây ra. “Chuẩn bị nước giúp anh nhé, anh muốn tắm.” Anh đã phải chịu đựng cái áo dính máu này từ nãy tới giờ. “Anh đợi chút.” Nhạc Tư Trà chạy vào phòng tắm, vặn nước, loáng thoáng nghe thấy có tiếng người bên ngoài. Thì ra là phục vụ phòng tới đưa quần áo. Diệp Kình vừa tiễn bước phục vụ, cầm quần áo quay lại thì thấy Nhạc Tư Trà đi ra “Nước ấm đã chuẩn bị xong rồi?” “Ừm.” Diệp Kình không nói gì, cầm quần áo vào phòng tắm. Một chốc, trong phòng tắm truyền ra tiếng Diệp Kình “Tư Trà, em vào đây một chút được không?” Nghe thế, Nhạc Tư Trà cũng không nghĩ nhiều liền đi vào. Trong phòng tràn ngập hơi nước, Diệp Kình vẫn mặc quần áo nghiêm chỉnh “Em giúp anh cởi được không?” “Được.” Nhạc Tư Trà gật đầu, lại giúp Diệp Kình. Diệp Kình không sợ lạnh như Nhạc Tư Trà nên đã bỏ áo khoác từ lúc trước, giờ trên người anh chỉ còn áo sơ mi dính máu. Từng chiếc nút dần được gỡ ra, ánh mắt của Diệp Kình ngày càng nóng bỏng, Nhạc Tư Trà cũng ngày càng lúng túng. Do rèn luyện thường xuyên nên thân hình Diệp Kình đầy sức mạnh, dáng người là dạng tam giác chuẩn, thon dài mà đầy tính xâm lược. Mỗi lần nhìn đều khiến Nhạc Tư Trà vô cùng hâm mộ. “Được rồi.” Nhạc Tư Trà bối rồi cào cào tóc, lùi dần về phía sau, dù xem bao nhiêu lần thì cậu vẫn cảm thấy ngại. Diệp Kình tiến tới, dựa sát vào Nhạc Tư Trà, ghé vào tai cậu than nhẹ “Còn nữa thì sao?”. Anh cầm lấy tay cậu, đặt tại thắt lưng. Nhạc Tư Trả đỏ mặt, đành cởi. Cậu ngồi xổm xuống, cởi quần dài của anh, để lộ bên trong màu nội y màu đen – bó sát lấy hai chân thon dài, khỏe mạnh của Diệp Kình cùng với…..cái vật không nhỏ đó. Diệp Kình đặt tay lên vai Nhạc Tư Trà, cúi người nói “Tiếp tục!” Giọng nói khàn khàn dụ dỗ Nhạc Tư Trà, khiến cậu bất giác làm theo lời anh. Tới khi nội y cũng được kéo xuống, vật tượng trưng của một người đàn ông bỗng nảy ra suýt nữa đánh vào mặt cậu thì Nhạc Tư Trà mới giật mình “Em…em ra ngoài….” Diệp Kình giữ chặt lấy cậu, kéo vào lòng, dựa vào tường. “Chẳng phải đã nói em sẽ giúp anh sao?” Giọng Diệp Kình có chút nguy hiểm, tay bị thương chống lên tường, vây kín Nhạc Tư Trà, tay kia vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cậu, đôi môi mềm mại của cậu. Cảm giác tê dại truyền từ đầu ngón tay của anh tới toàn thân, cậu cảm thấy mình như nhũn ra. Ngón tay anh dần trượt xuống, rẽ vào trước ngực cậu, kéo khóa xuống. Nhạc Tư Trà không dám trốn, vết thương trên cánh tay Diệp Kình ngăn cậu lại. Có chút áy náy nên Nhạc Tư Trà im lặng nhìn Diệp Kình dần cởi quần áo của cậu, từng cái, từng cái một, cho tới khi không còn thứ gì che thân thể cậu. (Chuyện gì gì đấy)
|