Quạ Đen Quạ Trắng
|
|
27 tuổi trẻ điên cuồng
Đám đồ đen vừa ra thang máy chắc sẽ trực tiếp đến nhà Tạ Lê Thần. Mọi người tản ra, phân công chuẩn bị đối phó kẻ địch. Tạ Lê Thần vốn muốn cùng Vinh Kính kề vai chiến đấu, thế nhưng Vinh Kính đẩy y một cái, nhét y cùng Philips vào trong phòng vệ sinh kín bốn phía, cho hai người trốn trong ấy. Tạ Lê Thần bị đẩy vô cùng khó chịu, Kính Kính con thỏ chết tiệt lại coi y thành nạn nhân cần bảo vệ mà đối đãi! Philips lại càng không thoải mái, thì thầm trong miệng, “Phản quân! Khốn nạn!” Tạ Lê Thần thấy cậu ta kích động, liền hỏi, “Cậu biết mấy kẻ kia?” “Trong đó một người tôi biết, chính là thủ hạ mà kẻ cầm đầu đám phản quân tín nhiệm nhất!” Philips cười nhạt một tiếng, “Hắn cũng bị phái tới rồi, tức là đang tiến hành lần đấu chiến cuối cùng.” Tạ Lê Thần nhìn thần sắc nghiêm trọng của cậu ta, tự nhủ tiểu quỷ, cũng còn có chút tâm kế a. Mà lúc này, tình hình bên ngoài khá là khẩn trương. Bolt trốn ở phía sau ngăn tủ trong nhà bếp, Vinh Kính lật hết sô pha bàn trà lên, may là Tạ Lê Thần kiếm mấy cái bình phong về, tuy rằng không thể đỡ đạn thế nhưng có thể làm công sự che chắn… Đương nhiên còn có mấy cái giường lớn. Cửa thang máy đóng được cỡ nửa phút, xung quanh im ắng, giống như mọi thứ đều yên lặng, phỏng chừng là những kẻ đó đang quan sát tình hình xung quanh. Sau đó, nghe được hai tiếng “cùm cụp” nhẹ nhàng, tay nắm cửa bị xoay chuyển… Xem ra là có thiết bị mở khóa chuyên nghiệp. Tất cả mọi người căng thẳng nhìn về phía cửa chính. Quả nhiên… Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, chờ đợi những kẻ đó, là một mảnh hắc ám bên trong phòng. Trong nháy mắt cửa mở, Vinh Kính ấn nút khởi động hệ thống an ninh, trong phòng vắng vẻ đột nhiên “Táng táng táng tàng! Táng táng táng tàng”, bản giao hưởng “Định mệnh” vang lên, làm mấy tên sát thủ đánh lén kinh ngạc thiếu chút nữa nhảy dựng lên. (bản giao hưởng này lên Google search Beethoven symphony 5 là ra, đoạn trong truyện chính là đoạn đầu của bản giao hưởng) Mà tất cả mọi người đang căng thẳng trốn thiếu chút nữa cười văng… Thủ đoạn thật ấu trĩ ! Tạ Lê Thần trong phòng tắm đỡ trán, phảng phất thấy được nét cười của Vinh Kính có chút đắc ý —— lợi hại chưa? Sáng tạo chưa?! Nhịn không được cười rộ lên. Philips liếc y, “Này này, anh đừng có cười dâm đãng thế được không?” Tạ Lê Thần nhanh chóng cứng mặt. Cùng lúc đó, Sara trốn sau cửa xuất hiện, không đợi bọn chúng giơ súng lục có ống giảm thanh lên, trở tay quơ một cái côn điện cường độ lớn, đảo qua nhóm người. Những kẻ đó thấy tia điện màu xanh đột nhiên xuất hiện đều kinh ngạc, nhanh chóng lùi ra sau. Mới lui về phía sau hai bước, chợt nghe đáo “phụt” một tiếng, An Minh Nghĩa lôi ống nước Vinh Kính chuẩn bị sẵn ra, phun mạnh vào chúng… Trên mặt đất lập tức hình thành một vũng nước lớn, An Minh Nghĩa quay về núp lại sau tường. Mấy tên sát thủ lại định giơ súng bắn, liền thấy Sara vô tình chọc cái côn điện vào vũng nước lớn dưới chân chúng. “Roẹt” một loạt tiếng điện giật liên tục, Vinh Kính nhe răng, nghe được một loạt tiếng gào khan —— phỏng chừng bị điện rất thảm nha. Côn điện tiếp xúc với nước, uy lực kinh người, mấy tên đồ đen kia bị điện giật, đại đa số trực tiếp hôn mê. Còn có mấy người bị thương nhẹ, phát hiện người ở bên trong đã sớm có chuẩn bị, đều xoay người tính chạy, Vinh Kính lúc này cũng phóng từ sau sô pha ra, tự nhủ không có dễ vậy đâu nhé! Nhưng anh vừa lao ra tới cửa, chợt nghe từ phía cầu thang truyền tới kêu thảm thiết. Tất cả mọi người sửng sốt. Tạ Lê Thần cũng từ trong phòng tắm chạy ra, đến bên ngoài, thấy mấy tên đồ đen kia đều bị đạp ngược lại. Có một mỹ nữ từ trong cầu thang đi ra, vừa đi vừa tô son môi, giày cao gót một cước giẫm lên một tên đồ đen đã ngã ngửa trước mắt mình, cười nhạt, “Sức chiến đấu có chút xíu vậy mà cũng vác mặt đi làm sát thủ?” Vinh Kính khóe miệng giật giật —— quả nhiên là Mejia! “Sao cô lại tới đây?” An Minh Nghĩa hỏi. Mejia lắc tóc, “À… Chiến sự đã giải quyết.” Nói rồi, cô ta nhìn Vinson, “Tôi nhận được tin tức nói sẽ có một nhóm sát thủ cuối cùng tới ám sát Thái tử Philips, thế nên mới đến… Vinh Kính! Cậu lần này quá không cẩn thận.” Vinh Kính cúi đầu không nói lời nào, Tạ Lê Thần có chút khó chịu, cải cọ, “Cậu ấy cũng bị thương, lần này là bất khả kháng.” Mejia nheo lại mắt nhìn Tạ Lê Thần, cười nói, “Ha… Có tiến bộ nhỉ, đã bắt đầu che chở lẫn nhau rồi sao?!” Tạ Lê Thần đảo mắt, tự nhủ cái kiểu logic gì đây, lúc Vinh Kính làm tốt không thấy ai khích lệ, hôm nay hơi sai lầm chút liền bị phê bình. Gô cổ hết đám đồ đen, lúc này dưới lầu có tiếng còi cảnh sát truyền đến, xem ra cảnh sát viên tới rồi. Mejia sai người xử lý hậu quả xong xuôi, đưa đám phản quân kia rời đi, trả về nước, nhận thẩm lí và phán quyết. “Nói như vậy, ta ngày mai đã có thể về nước rồi sao?” Philips chạy đến nghe thấy chiến tranh kết thúc, có chút hưng phấn hỏi Mejia. “Đúng vậy Điện hạ!” Mejia không hiểu sao cảm thấy Philips so với lần trước gặp mặt dễ thương hơn rất nhiều, gật đầu nói, “Bọn phản thần đã được cơ bản quét sạch, ngài trở về có thể y theo pháp luật xử trí bọn chúng!” Philips và Vinson nhìn nhau cười —— cuối cùng cũng vượt qua cửa ải khó khăn. Mejia đi rồi, An Minh Nghĩa và Sara nghỉ ngơi, Vinson và Philips ngủ không được, trò chuyện trực tuyến với một ít quan viên quốc nội, nghe nói có Kolo tham dự nên thương vong giảm tới mức nhỏ nhất. Duy độc Vinh Kính… vẫn không hề nhàn rỗi, đang lau sàn. Bolt ở một bên phe phẩy đuôi nhìn anh, Vinh Kính lau tới lau lui, tới mức đổ mồ hôi đầm đìa. “Kính Kính.” Tạ Lê Thần ghé vào sô pha, “Cậu không cần để tâm như vậy, cũng không phải lỗi của cậu! Đã nói là bất khả kháng rồi.” “Không.” Vinh Kính tiếp tục lau, “Là lỗi của tôi! Tôi hẳn là phải nghĩ tới thân phận của anh chắc chắn sẽ bị chụp ảnh!” Tạ Lê Thần chậc một tiếng… Con thỏ chết tiệt hay suy nghĩ! Thỉnh thoảng cũng nên tìm một cái cớ cho bản thân đi chứ. Đêm đó, Vinh Kính lau nhà đến sức cùng lực kiệt rồi, chạy đi tắm thay đồ ngủ, ngủ thẳng một giấc đến hừng đông. Sáng sớm hôm sau thức dậy, tinh thần sáng láng, hiển nhiên chuyện không vui đã quăng ra sau đầu, bắt đầu một ngày hoàn toàn mới. Tạ Lê Thần tựa ở trên giường nhìn anh, tự nhủ người này thật đúng là… Đơn giản! Sáng sớm, Vinh Kính và Tạ Lê Thần đi tiễn Philips và Vinson, Tảo Thần và Tào Văn Đức có việc bận không thể tới, đều gọi điện thoại. Philips cầm trên tay kẹo mà Tạ Tảo Thần cho mình, ho khan một tiếng, nghiêm trang nói một câu, “Tạm biệt.” Vinson rất lễ độ cảm ơn hai người mấy ngày qua chiếu cố, cùng sự giúp đỡ to lớn đối với Philips. Hai bên tạm biệt, Vinson và Philips trên máy bay riêng, sau khi mời Vinh Kính và Tạ Lê Thần lúc rảnh đến du ngoạn, liền lên đường về. Hai người đi rồi, Vinh Kính và Tạ Lê Thần cũng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có thể tập trung vào chuyện của mình rồi. “Về nhà thôi.” Vinh Kính định trở về, An Minh Nghĩa và Sara đều đi điều tra tên hung thủ uy hiếp bọn họ kia, Vinh Kính phụ trách bảo hộ Tạ Lê Thần, hoặc là tương hỗ bảo hộ. “Này.” Tạ Lê Thần nghĩ trở về hơi chán, “Chúng ta đi dạo phố nhé? Thật vất vả mới được nghỉ ngơi.” “Có người muốn giết anh anh lại còn đi dạo phố!” Vinh Kính bất mãn. “Cho hắn tới a, chỉ sợ hắn không xuất hiện ấy chứ!” Tạ Lê Thần trả lời tự tin, liếc mắt nhìn Vinh Kính, “Hơn nữa, hắn ban đầu muốn giết cậu, cậu cũng có nguy hiểm.” “Thế nên tôi mới không cùng anh ra đường đó!” Vinh Kính kéo y trở về, “Tôi phải về nghĩ lại lần nữa một phương án, bắt sống tên kia!” “Hừ…” Tạ Lê Thần lắc đầu, con thỏ buồn chán cuồng công việc. Hai người lần này không có lái xe, mà là dùng phương tiện giao thông công cộng —— ngồi tàu điện ngầm. Ngày hôm nay vừa lúc là chủ nhật, trạm tàu điện ngầm không hề ít người rảnh rỗi đi chơi, Vinh Kính cùng Tạ Lê Thần đeo kính râm đứng ở phía sau đoàn người, cẩn thận chú ý trứ tình hình an toàn xung quanh. Tiếng tàu vào trạm vang lên, mọi người từ sau vạch vàng bước lên tàu. Tạ Lê Thần ngáp một cái, thoáng nhìn thấy ở phá sau tiệm bán báo gần đó, hình như có bóng người lách qua… đi mất. Tạ Lê Thần ngẩn người, sờ sờ mũi —— hình như đã gặp qua người kia ở đâu rồi. Cửa tàu điện ngầm mở, Vinh Kính kéo Tạ Lê Thần đang thất thần, “Lên tàu!” “Ừ…” Tạ Lê Thần lên tàu, vẫn nhìn chằm chằm về hướng cửa sổ ra bên ngoài. Lúc tàu bắt đầu chuyển bánh, phía sau biển quảng cáo, một người chậm rãi đi ra… Đó là một người đàn ông, tóc đen dài khẽ quăn, đeo kính râm, vóc người cao gầy. Hắn đang nhìn chăm chú vào chỗ toa tàu Tạ Lê Thần lên đang chậm rãi rời xa… Tuy rằng cách lớp kính râm, cửa sổ xe cùng với một khoảng cách rất xa, Tạ Lê Thần nhưng minh tinh tường cảm giác được —— người kia nhìn mình! “Này.” Một lúc lâu, Tạ Lê Thần cứ ngơ ngẩn bị Vinh Kính hung hăng vỗ vai, “Ai vậy?” Vinh Kính tất nhiên cũng phát hiện, theo kinh nghiệm của anh, Tạ Lê Thần hẳn là biết người kia, hơn nữa còn có chút sâu xa. Ánh mắt người kia bị kính râm che mất, thế nhưng khí chất và thái độ kia,có thù với Tạ Lê Thần! Có chút sát khí. “Ờ…”
|
Tạ Lê Thần nhíu mày, “Tôi biết người kia là ai !” “Là ai?” “Cò thể kẻ muốn giết tôi, còn gắn bom vào xe cậu cũng là hắn!” Tạ Lê Thần giơ tay tháo kính râm xuống nhẹ nhàng xoa xoa chân mày, “Tôi biết hắn! Tuy rằng đã lâu không gặp.” Vinh Kính không hỏi lại, mà đợi tàu tới ga tiếp theo, đột nhiên kéo Tạ Lê Thần xuống tàu. “Không trở về nhà sao?” Tạ Lê Thần khó hiểu. “Hiện tại trở về hắn rất dễ tính được thời gian chúng ta ra khỏi trạm tàu điện ngầm, lỡ đâu có mai phục thì sao?” Nói xong, Vinh Kính ngẩng đầu nhìn nhìn bảng hướng dẫn, thấy chỗ đang đứng là công viên hải dương. Vinh Kính thấy không tệ, kéo Tạ Lê Thần vào công viên hải dương… Ttìm một nơi khá yên lặng trong đại sảnh, Vinh Kính hỏi y, “Chuyện thế nào?” “Đó là chuyện lâu lắm rồi, khi đó tôi còn đang học trung học.” Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, nói, “Người kia tên tiếng Anh là Steve, tên tiếng Trung tôi quên rồi, lúc du học tại Pháp, hắn và tôi là bạn học.” “Sau đó?” Vinh Kính đứng bên người y, nhìn mấy người thỉnh thoảng đi ngang qua, “Anh làm cái gì, mà khiến hắn muốn giết anh?” Trên mặt Tạ Lê Thần hiện ra một chút khó xử, “Ừm… Nói như thế nào nhỉ, có chút hiểu lầm thôi, qua lâu lắm rồi, hơn nữa theo lý mà nói cũng không có liên can gì đến tôi.” “Vấn đề tình cảm hay kinh tế?” Vinh Kính hỏi trực tiếp. Tạ Lê Thần ngẩng đầu nhìn Vinh Kính, “Cậu sao lại hỏi như vậy a?” “Nếu không còn cái gì khiến cho đối phương nổi sát tâm được nữa?” Vinh Kính nhún nhún vai. “Không phải như thế, tôi và hắn lúc đó kỳ thực không có gì, chỉ là biết quá khứ của hắn mà thôi, không rõ hắn vì sao muốn giết tôi.” Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, “Hắn và tôi điều kiện không khác mấy, sung túc từ nhỏ, cho tới bây giờ chưa từng thiếu tiền lúc nào.” Vinh Kính nheo lại mắt, “Tên điên giàu có đại gian đại ác!” “Cậu lại nữa rồi!” Tạ Lê Thần lườm anh “Trên đời này tiền chỉ có thể giải quyết một phần vấn đề mà thôi, rất nhiều vấn đề không phải cứ có tiền là được.” Vinh Kính nhướn nhướn mày, đẩy y, “Nói tiếp.” “Cậu cũng biết kẻ có tiền cuộc sống kỳ thực rất buồn chán , đặc biệt là người như bọn tôi.” Tạ Lê Thần gác đôi chân dài lên một cái ghế bên cạnh, chậm rãi nói, “Không giống người bình thường, chúng tôi không có nhu cầu về tiền bạc, cũng không có mục tiêu, lý tưởng gì đó. Đầu óc lại dùng tốt, bài vở và bài tập cũng không cần nỗ lực đã có thể thi điểm cao, thế nên thời gian nhàn rỗi vô cùng nhiều, vì vậy buồn chán cực kỳ, nên tham gia một hoạt động càng buồn chán hơn, để rồi hối hận cả đời a.” Vinh Kính nhíu mày, “Hoạt động gì?” “Khụ…” Tạ Lê Thần ho khan một tiếng, thấp giọng nói, “Thi giết người.” “Cái gì?” Vinh Kính mở to hai mắt, “Anh…” “Đương nhiên tôi không có giết người thật, hơn nữa trước kia tôi cho rằng chỉ là một loại hoạt động mô phỏng, cùng loại với trò chơi!” Tạ Lê Thần giải thích, “Hoạt động đó diễn ra ở một khách sạn cao cấp. Tham gia tổng cộng tám người. Luật chơi rất đơn giản, hai người một nhóm, săn lẫn nhau, bố trí bẫy, giết chết thành viên nhóm khác. Bởi vì rất kích thích, thế nên tất cả mọi người rất hưng phấn.” Vinh Kính lại nhíu mày chặt hơn, “Rồi sao?” “Khách sạn là do một bạn học trong lớp mở, bởi vậy buổi tối hôm ấy, chỗ đó khu vực săn bắn bị phong tỏa. Tôi trước đó còn cho rằng giống như chơi thực chiến, chỉ là bắt được rồi, để lại một tiêu ký, biểu thị đã giết chết đối phương!” Tạ Lê Thần gãi gãi đầu, “Đương nhiên tất cả mọi người đều làm như vậy, ngoại trừ Steve.” “Hắn thực sự giết người?” “Ừ, tôi và hắn cùng đi săn được một lúc, tách rời ra. Lúc gặp lại, hắn giết một người… Hoặc chính xác hơn là đang giết một nhân viên phục vụ trẻ tuổi trong khách sạn.” Tạ Lê Thần hồi tưởng, “Lúc tôi đến, chỉ nhìn thấy hắn đang dùng đao điên cuồng mà đâm người kia, đối phương đã chết, máu loang đầy mặt đất.” “Vậy anh làm gì?” “Rất nhiều bạn học khác cũng thấy tình cảnh đó, còn có thể thế nào? Quá sợ hãi! Các nữ sinh thét chói tai thu hút những nhân viên khác cùng khách thuê phòng. Cuối cùng không biết là ai báo cảnh sát, cảnh sát liền bắt hết bọn tôi lại.” Tạ Lê Thần nhún nhún vai, “Chuyện sau đó khá là hỗn loạn, những người khác trong nhóm chúng tôi đều được thả ra, dù sao thì chơi trò chơi cũng không phạm pháp. Lúc cảnh sát thẩm vấn, tôi chỉ ăn ngay nói thật khai cảnh tượng mình thấy, cuối cùng kết quả phán quyết là, Steve vì cố ý mưu sát bị phán tù chung thân.” “Hắn vì sao lại giết nhân viên kia?” Vinh Kính không hiểu. Tạ Lê Thần nhún nhún vai, “Tôi không biết, lúc tôi định đi thăm hắn, thời hạn thi hành án của hắn bị sửa thành mười năm, bất quá hắn không chịu gặp tôi.” Vinh Kính nghiêng đầu, “Vừa nãy anh chắc chắn người kia là hắn? Dù sao cũng qua rất nhiều năm rồi.” “Ừ!” Tạ Lê Thần tự tin nói, “Cái này tôi chắc chắn.” “Mười năm nay anh không liên lạc gì với hắn sao?” Vinh Kính không thể hiểu nổi, “Không hỏi hắn năm đó vì sao giết người?” Tạ Lê Thần lắc đầu, “Sau này tôi về nước, không quan tâm vụ án kia nữa.” “Lạnh lùng như thế?” Vinh Kính bất mãn. Tạ Lê Thần cười khổ, “Vậy cậu muốn tôi làm sao nữa? Tôi cũng rất phản cảm hắn giết một nhân viên vô tội. Cho dù bao qua nhiêu năm rồi, nguyên đám chúng tôi ngày đó cũng không có liên lạc gì với nhau.” Vinh Kính sau khi nghe xong, nhăn mày suy nghĩ —— thật là một chuyện rất kỳ quái! Bất quá, Tạ Lê Thần hình như có cái gì giấu diếm!
|
28 trắc nghiệm buồn chán
“Thế nhưng, nhìn thần sắc hắn hình như rất hận anh a!” Vinh Kính có chút lo lắng, “Có thể năm đó hắn giết chết nhân viên kia là có nguyên nhân gì không? Hắn với anh quan hệ thế nào?” “Chỉ là bạn học thôi.” Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, “Tôi từ trước đến nay đều là độc lai độc vãng, hắn và tôi… Cũng coi như bạn bè quen biết.” “Tả Lập Đình, anh có gạt tôi không đó?” Vinh Kính híp mắt tới gần Tạ Lê Thần, “Hắn có phải đã làm chuyện gì, khiến anh có chút phản cảm, bởi vậy hắn có bị vào tù anh cũng không cứu hắn?” Tạ Lê Thần sửng sốt, lập tức cười lắc đầu, “Cậu không cần hiểu tôi như vậy chứ?” Vinh Kính ngồi xuống, đưa lưng về phía Tạ Lê Thần, hai lưng kề sát, “Nói! Không được gạt tôi.” “Tư thế này là sao đây? Muốn ngồi thì ngồi vào trước này!” Tạ Lê Thần nói còn chưa dứt lời, bị Vinh Kính dùng khủy tay hung hăng chọc, “Tôi như vậy có thể cảm giác được nhịp đập tim anh, có thể cảm giác được thay đổi tâm trạng của anh, dừng mơ nói dối với tôi! Hiện tại thành thật mà nói đi, năm đó sao lại không giúp hắn?” “…” Tạ Lê Thần trầm mặc một hồi, “Steve người này bình thường rất kỳ quái, hắn bình thường luôn tưởng tượng cảnh giết người các loại. Người nhân viên kia, sau khi khám nghiệm tử thi, trên người có hơn 40 vết đâm. Hơn nữa ngày đó Steve thực sự là dến hai mắt cũng đều đỏ, lúc dùng hết sức đâm trên mặt hắn còn có nét cười. Tôi lúc đó kéo hắn ra không nổi, hắn còn rất điên cuồng hỏi tôi có muốn đâm mấy nhát hay không, rất kích thích… Vì vậy tôi nghĩ, ngục giam thực sự rất thích hợp với tên điên đó, người như vậy nếu như thả ra bên ngoài chắc chắn sẽ hại chết càng nhiều càng nhiều người… Huống hồ hắn thông minh, lại giàu có như vậy.” Tạ Lê Thần nói đến đây, dừng lại một chút, “Thế nên sau đó luật sư biện hộ cho hắn tìm tôi, muốn tôi khai gian nói hắn là bị người nhân viên kia công kích trước rồi mới phản kích, tôi cự tuyệt.” “Thế đúng là lý do cấu thành nỗi hận của hắn đối với anh, bởi vậy ra tù rồi tới tìm anh báo thù đầu tiên sao?” Vinh Kính nghĩ đầu mối này so với cái gì Phùng Kiêu Viễn và vong hồn đòi mạng đáng tin hơn nhiều. Nhưng mà Tạ Lê Thần đang chống cằm đờ ra, trong lòng y đang suy nghĩ cái gì, chưa từng có ai đoán được. Vinh Kính cũng không truy hỏi thêm, hai người đi dạo một hồi tại cung hải dương, mấy con rùa biển chầm chậm bươi trong làn nước biển vận động thong thả làm giảm bớt áp lực tâm lý của hai người. Trên đường trở về, hai người vẫn không nói gì với nhau, Tạ Lê Thần tâm sự nặng nề, Vinh Kính nghi ngờ dày đặc. Nghi ngờ? Vinh Kính nghi ngờ ai? Tất nhiên là Tạ Lê Thần. Từ thông tin Kolo cung cấp, Tạ Lê Thần là một thiên tài đáng sợ, cũng là một thương nhân thần bí . kỹ năng phân liệt nhân cách của y, có chút cùng loại với biến thái! Vinh Kính nhớ rõ lúc anh vừa tiếp nhận nhiệm vụ, Kolo hình dung qua năng lực của Tạ Lê Thần cho anh —— vũ khí không thể dự đoán lực sát thương siêu cường! Phải khống chế tốt y, nếu không ai biết nhân cách y sẽ biến thành cái dạng gì. Người có nhiều nhân cách đại đa số đều có cả ác tính và thiện tính, lỡ đâu phân liệt thành ác tính, loại nguy hiểm đó không phải chỉ hai chữ “kẻ xấu” đơn giản là có thể khái quát. Lúc cần thiết, nếu không bài trừ được trước khi không khống chế được nữa, thì phải giết chết ngay. Vinh Kính vẫn cho rằng Kolo đang đùa với mình, thế nhưng hôm nay thấy thế này… Anh căn bản không hiểu Tạ Lê Thần. Làm một người mà trong cơ thể tồn tại rất nhiều nhân cách, y thực sự sẽ có một ngày quên mất sự tồn tại của chính bản thân mình. Vinh Kính không hiểu sao thấy có chút thương cảm. Kỳ thực không thể phủ nhận, mấy ngày nay ở cùng nhau, anh không ghét Tạ Lê Thần, thậm chí còn phát hiện rất nhiều ưu điểm ở y, muốn cùng y hòa thuận ở chung, hợp tác mà… Vinh Kính từ trước đến nay cũng là độc lai độc vãng, lúc ban đầu, anh cũng từng hợp tác. Trên đời này chuyện thống khổ nhất, là khiến một người cô độc kết giao một người bạn, sau đó lại làm cho người bạn đó chết ở trước mặt người kia. Về nhà, Vinh Kính kể đại thể chuyện xảy ra cho An Minh Nghĩa và Sara. Hai người cũng không nói thêm cái gì, đều rời đi thăm dò đầu mối, ở cửa đã sắp xếp lượng cảnh sát nhất định phụ trách bảo hộ. Tạ Lê Thần tiếp tục luyện thể lực và công phu Vinh Kính dạy cho y, Vinh Kính ngồi xếp bằng ở sô pha, vừa xem máy tính, vừa vuốt Bolt đi qua làm nũng, quan sát nhất cử nhất động của Tạ Lê Thần. Tạ Lê Thần tự thân vận động, trên mặt không có biến hóa biểu cảm gì. Qua khoảng một giờ, Tạ Lê Thần cuối cùng cũng nhịn không được , “Thỏ, cậu làm gì vậy? Nhìn mãi thế? Còn nhìn nữa tôi ăn tươi cậu đó!” Vinh Kính xoa xoa quai hàm cứng ngắc, khinh bỉ lườm Tạ Lê Thần, giơ tay cầm máy tính bảng qua, nói, “Tôi cho anh làm mấy thí nghiệm tâm lý nhé?” “Hả?” Tạ Lê Thần ngẩng mặt lên, tiếp tục đạp máy tập, hỏi, “Trắc nghiệm tâm lý hay là tư suy nhanh a?” “Ít nói nhảm, anh phải trả lời anh, không được suy nghĩ!” Vinh Kính nói rồi, lấy đề ra, đây là đề mục dùng để trắc nghiệm chỉ số nguy hiểm của người được hỏi, tính toán nhân tố ước định mức nguy hiểm. “Câu một.” Vinh Kính hỏi, “Thấy có người rơi xuống nước, phản ứng đầu tiên của anh là gì?” Tạ Lê Thần trừng mắt nhìn, hỏi, “Là thấy có người rơi xuống nước hay thấy có người ở trong nước kêu cứu a?” “Thấy người sắp chìm kêu cứu.” Vinh Kính nói. “Ờ…” Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, “Phải xem là ai đã, nếu như là người quan trọng với tôi, sẽ xuống cứu.” “Chỉ cứu người thân?” Vinh Kính nhíu mày. “Kỹ năng bơi của tôi không tốt .” Tạ Lê Thần lắc đầu, thành thật mà nói, “Kỹ năng bơi không tốt thì đừng tùy tiện xuống nước cứu người, nếu không không cứu được người còn có thể hại chết chính mình, đó là biểu hiện vô cùng không có lý trí, tìm cứu trợ có hiệu quả thì hợp lý hơn.” “Ừm…” Vinh Kính gật đầu, giúp Tạ Lê Thần viết lại đáp án. “Câu hai.” Vinh Kính hỏi tiếp, “Đang ngủ, nghe được một tiếng ‘đùng’ giống tiếng súng, phản ứng đầu tiên của anh là gì?” Tạ Lê Thần nhún nhún vai, “Dậy đi xem.” “Không báo cảnh sát sao?” “Có thể chỉ là bình thuỷ phát nổ mà thôi.” Tạ Lê Thần buồn cười, “Làm gì cần nghi thần nghi quỷ vậy, lực lượng cảnh sát có hạn, để lại cứu người cần cứu hơn đi.” “Vậy nếu như anh ở tầng hai mươi, buổi tối nghe thấy có người đang đứng ở ngoài cửa sổ nơi hoàn toàn không có khả năng đứng gõ gõ cửa, anh sẽ làm gì?” Vinh Kính điền xong đáp án câu hai, hỏi Tạ Lê Thần câu ba. “Mở cửa sổ nhìn!” Tạ Lê Thần cười, “Nói không chừng là thiên sứ nha.” “Đừng có giỡn, trả lời đàng hoàng.” Vinh Kính nghiêm túc hỏi. “Nhìn a!” “Không trốn?” “Nhảm!” Tạ Lê Thần buồn cười, “Tôi làm sao phải trốn? Thứ đó mà là người tôi không sợ, không phải người thì trốn được ích gì!” Vinh Kính nheo lại mắt, “Vậy… Câu bốn, có tin trên đời có ma không?” Tạ Lê Thần nhún nhún vai, “Không tin.” “Vì sao?” “Chưa thấy bao giờ a.” “Câu cuối cùng.” Vinh Kính nghiêm túc hỏi y, “Nếu như người thân cận nhất với anh, nói cho anh người đó là một tên ác ôn, đã gây tội ác tày trời, anh có buộc người đó đi tự thú không?” “Thân cỡ nào?” Tạ Lê Thần hỏi ngược một câu. “Người yêu…” “Không.” Tạ Lê Thần thốt ra, không chút do dự. “Người đó thực sự đã làm chuyện rất rất xấu, chuyện thương thiên hại lý trời đất khó dung không đó.” Vinh Kính cẩn thận bổ sung, “ANh định trợ Trụ vi ngược?” “Ừm… Trên cơ bản tôi sẽ không yêu người như thế.” Tạ Lê Thần lắc đầu tiếp tục đạp máy. “Giả dụ thôi? Anh sẽ làm sao?” “Làm sao a?” Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, “Tôi thông minh như vậy lại giàu có như vậy, kiểu gì chả nghĩ ra cách giải quyết.” “Đồ bại hoại!” Vinh Kính hạ lời bình, “Thiện ác bất phân lập trường không lại còn không có logic!” “Con thỏ chết tiệt nhà cậu a, cậu chờ đó.” Tạ Lê Thần giống như không phục đáp lại, cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi, chạy đi tắm. Vinh Kính lén lút gửi đáp án cho chuyên gia tâm lý ước định của Kolo, lão giáo sư Diệp. Ông ấy xem xong đáp án, một lúc lâu sau, gửi lời bình lại cho Vinh Kính —— là người tốt. “Sao?!” Vinh Kính hất máy tính, “Ông ấy không lẩm cẩm đấy chứ, thế mà là người tốt ư?!” Lúc này, Tạ Lê Thần vừa lúc từ trong phòng tắm đi ra, xoa tóc, “Ai lại chọc giận cậu vậy, con thỏ nóng nảy?” Vinh Kính đang tranh luận cùng lão Diệp, tùy ý khoát tay vớiTạ Lê Thần, “Không có!” Tạ Lê Thần mỉm cười vươn qua. Vinh Kính không hiểu hỏi lão, “Vì sao? Y bại hoại như vậy mà còn nói là người tốt?!” “Bại hoại chỗ nào?!” Lão Diệp hỏi ngược, “Người này thẳng thắn thành thực không ra vẻ, với bạn bè trọng tình nghĩa, hơn nữa có trí tuệ và tài năng quyết đoán, không lê thê không thiếu quả quyết cũng không kích động, xét tổng thể mà nói rất xuất sắc!” Vinh Kính nghiến răng, nhìn chằm chằm màn hình vận khí. Tạ Lê Thần thấy biểu cảm anh thú vị, liền cướp lấy máy tính, “Trắc nghiệm tâm lý của tôi điểm thế nào?” Vinh Kính nhanh chóng định đóng máy tính lại không cho y xem, Tạ Lê Thần tay mắt lanh lẹ giành lấy, cùng lúc Vinh Kính đuổi theo, y đã thấy được đáp án của lão Diệp trên màn hình, mừng rỡ cười không ngừng. “Ông ấy già lẩm cẩm rồi!” Vinh Kính nói, “Nói không chừng tính sai kết quả, anh đừng đắc ý.” Tạ Lê Thần gửi cho lão Diệp một icon choáng váng, lão Diệp gửi lại một icon dựng thẳng ngón giữa, khiến Tạ Lê Thần cười ha ha. Vinh Kính muốn cướp máy tính đi. “Chờ một chút!” Tạ Lê Thần gọi Vinh Kính lại, “Tôi cũng làm một bài cho cậu!” Vinh Kính nheo lại mắt, “Cự tuyệt! Tôi có chuyện nghiêm túc phải làm!”
|
“Có qua có lại!” Tạ Lê Thần ngồi xuống sô pha, tùy tùy tiện tiện tìm kiếm đề, chuyên mục ước định tâm lý của Kolo có rất nhiều tài liệu và gói câu hỏi, “Câu một!” Tạ Lê Thần hỏi Vinh Kính, “Lần khóc nhè cuối cùng là khi nào?” Vinh Kính nhăn mặt nhíu mày, “Tôi cho tới bây giờ chưa từng khóc, đổi câu khác!” Tạ Lê Thần cười trêu anh, “Suy nghĩ một chút đi!” “Không muốn!” Vinh Kính cự tuyệt, “Đừng có hỏi loại vấn đề buồn chán này!” “Được được.” Tạ Lê Thần đổi câu khác, “Mối tình đầu là lúc nào?” Vinh Kính bĩu môi, “Chưa từng có!” “Sao? Thật à?” Tạ Lê Thần cảm thấy rất hứng thú hỏi, “Nói cách khác, cậu lớn như vậy rồi mà ngay cả cầm tay con gái cũng chưa từng cầm?” “Ừm…” Vinh Kính xoa xoa cằm, “Nếu không tính mấy nữ nạn nhân đã cứu, cơ bản là thế.” Tạ Lê Thần gật đầu, giống như rất thoả mãn với đáp án, hỏi tiếp, “Vậy cậu có thích ai hay không?” “Có a.” Vinh Kính trả lời một câu, Tạ Lê Thần lo lắng đổ mồ hôi, hiếu kỳ hỏi, “Ai a?” “Rất nhiều.” Vinh Kính thuận miệng trả lời. “Tôi đang nói, cậu có đối tượng thầm mến hay không!” Vinh Kính lắc đầu, “Không có.” “Với một nửa của mình có yêu cầu gì không?” Tạ Lê Thần tiếp tục hỏi. Vinh Kính hiếu kỳ đi qua nhìn, anh ta dùng gói câu hỏi gì vậy, vì sao lại hỏi loại vấn đề buồn chán đó? “Trắc nghiệm cậu có thể trở thành một CROW thích hợp hay không!” Tạ Lê Thần ôm máy tính, đẩy Vinh Kính ra không cho anh nhìn, “Tiếp tục trả lời câu hỏi!” Vinh Kính suy nghĩ một chút, “Ừm… Cũng không có gì đặc biệt, tốt một chút là được rồi.” “Không còn yêu cầu khác? Có tiền có nhà có xe có số dư ngân hàng?!” Tạ Lê Thần hỏi, “Trong nhà cha mẹ thế nào, công việc làm sao?” Vinh Kính vẻ mặt khinh bỉ nhìn y, “Muốn những thứ đó để làm gì? Là người tốt không phải được rồi sa ? Anh thôi được chưa a?” “Được rồi! Một câu cuối cùng!” Tạ Lê Thần nghiêm túc hỏi, “Nếu như Kolo lệnh cậu giết người cậu yêu, cậu có động thủ không?” Vinh Kính ngẩn người, nhíu mày, “Sao có thể?!” “Thế nên tôi nói nếu như a! Giả thiết một chút đi!” Vinh Kính lắc đầu, “Ừm… Không!” “Có thật không?!” “Thật!” Vinh Kính gật đầu. “Cậu thà phản bội Kolo, cũng không giết người cậu yêu?” Tạ Lê Thần giật mình nhìn Vinh Kính. “Có thể nói như vậy!” Vinh Kính thật ra đặc biệt thản nhiên, “Kolo nếu như hạ mệnh lệnh cay nghiệt như thế, tôi đây còn lâu mới bán mạng cho ông ấy, tôi cũng có quyền chọn lựa, có rất nhiều công việc tôi có thể làm.” “Tốt, đáp án có rồi! Điểm rất cao nha!” Tạ Lê Thần hưng phấn cho Vinh Kính nhìn. Vinh Kính vươn qua, thấy mấy chữ trên màn hình máy tính —— Tạ Lê Thần là đối tượng lý tưởng nhất của bạn, bạn và anh ấy quả thực chính là một đôi trời sinh, thế nên mau cùng kết đôi cùng anh ấy đi, không nên do dự nữa, bạn thỏ! Vinh Kính nhìn xong, nắm lấy gối đầu trên sô pha phang Tạ Lê Thần. “Cậu không tin kết quả trắc nghiệm? Không nên nghi ngờ khoa học nha!” Tạ Lê Thần trốn quanh, cuối cùng trốn lên giường, cầm gối phản kích. Vinh Kính giơ gối đuổi theo, hai người bắt đầu đại chiến gối đầu trên giường, Bolt ở phía dưới cũng thấy vui vẻ, có chút điên điên, sủa lên vui mừng trợ uy. Lúc An Minh Nghĩa và Sara trở về, thấy lông ngỗng bay bay đầy cả nhà, còn cả Vinh Kính và Tạ Lê Thần hai người dính toàn lông ngỗng, y như hai đứa trẻ người tuyết, mệt phờ ngồi trên giường thở dốc.
|
29 kẻ thề sẽ làm ác ma
Vinh Kính và Tạ Lê Thần dọn dẹp phòng rất rất lâu, máy hút bụi hút lông ngỗng đến mức báo hỏng, An Minh Nghĩa tựa ở trên sô pha, nhìn lông ngỗng bay bay trong không khí và Vinh Kính chạy tới chạy lui, có chút suy nghĩ. “A Kính gần đây hình như rất hài lòng a.” Sara có chút cảm khái nói, “Tình trạng cảm xúc rất không tệ! Lúc cậu ấy năm tuổi tôi cũng không thấy cậu ấy hài lòng như vậy.” “Hừ…” An Minh Nghĩa từ chối cho ý kiến hừ hừ một tiếng, đột nhiên đápmột câu, “Thực sự là khiến người ta khó chịu a.” Hả?” Sara không hiểu gì nhìn An Minh Nghĩa, không rõ người kia đang mất hứng vì cái gì. Dọn dẹp đến nửa đêm, Vinh Kính ngồi ở bên máy điện thoại, lật xem tài liệu cá nhân về Steve Kolo thông qua cả tá thủ đoạn tìm cho anh. Steve tên đầy đủ là Steve Dương. Hắn là một con lai Việt-Pháp, sinh ra tại Pháp, cha là người Pháp, gia tộc làm ăn rất lớn, chủ yếu là làm vận tải hậu cần. Mẹ là người Việt, một ca sĩ mỹ lệ, tạ thế đã lâu. Thời gian Steve đi tù cũng không đến mười năm, mà là chỉ có hai năm ngắn ngủi, quả nhiên… Trên thế giới này tiền không phải vạn năng, thế nhưng có nó cũng có thể làm rất nhiều chuyện người khác không làm được. Steve ra tù thì như bốc hơi khỏi nhân gian luôn, có người nói hắn vẫn luôn quản lý sự nghiệp gia tộc, cũng có người đồn hắn đã bệnh chết, tam sao thất bản, thế nhưng không ai còn thấy hắn nữa thì là thật. Mãi đến nửa năm trước, có người ở Ý thấy hắn, nghe nói hắn cùng mafia Ý qua lại rất thân cận, hơn nữa còn dính líu đến vụ án mưu sát cảnh sát. “Oa…” Vinh Kính xem xong, hơi cảm khái, “Thực sự là bản tính khó dời a! Thế mà dính vào cả mafia a?!” Tạ Lê Thần đọc qua, “Mafia…” Vinh Kính cầm lấy điện thoại, bắt đầu ấn số điện thoại nước ngoài. “Cậu định làm gì vậy?” “Gọi điện thoại cho mafia a, hỏi xem có người này không?” Tạ Lê Thần trợn tròn mắt, “Ma… Mafia?!” Vinh Kính “Suỵt!” một cái với y. Tạ Lê Thần không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, Vinh Kính đợi một hồi, điện thoại kết nối. “Hi, Tony.” “A! Vinh Kính, sao rồi nhóc con?” “Tôi vẫn vậy, có một việc muốn nhờ anh hỗ trợ.” Vinh Kính hỏi, “Anh biết ai tên Steve Dương không?” “Dương! Tôi biết!” Tony trả lời, “Hắn đã từng là anh em của bọn anh.” “Hắn tham gia vào mafia?” “Ha ha.” Tony cười đầu, “Bất quá hắn cũng không cần làm cái gì, chỉ là thỉnh thoảng tham gia một vài buổi meeting mà thôi, ai bảo hắn là một người phần tử bạo lực có chút biến thái chứ?” “Phần tử bạo lực có chút biến thái?” Vinh Kính nhíu mày, “Hắn tham gia mafia là bởi vì thích bạo lực?” “Đúng vậy, là như thế này!” Tony rất thẳng thắn thành khẩn trả lời, “Hắn vô cùng giàu có, cung cấp khá nhiều sự giúp đỡ về mảng tài chính cho bọn anh, còn bọn anh cho cho hắn cái hắn muốn , dẫn hắn cùng tham gia một vài hoạt động vui chơi.” “Ví dụ?” “Ví dụ như hành quyết đám phản bội bị bắt sống, đe dọa cảnh sát hoặc là phóng viên tin tức, hoặc là xử lý một vài tên côn đồ không nghe lời… Hắn quả thực là làm không biết mệt, nghĩ ra tất cả phương pháp để dằn vặt mấy tên đó. Khó trách hắn vẫn không có người yêu, hắn thích xem nhất là nỗi sợ hãi của người khác, thích nghe nhất là tiếng thét chói tai của người khác!” Vinh Kính nhíu chặt hai hàng lông mày, “Thật sao?” “Không sai!” Tony cười cười, “Thế nào? Hắn chọc gì cậu sao?” “Ừm… Anh biết động thái hiện tại của hắn không?” “Không rõ lắm, có thể là đi đâu đó tìm nguồn kích thích mới rồi cũng nên… A, đúng rồi!” Tony trước khi Vinh Kính chuẩn bị cúp điện thoại, đột nhiên nói, “Anh nhớ ra rồi, hắn đã từng nói với anh một việc!” “Cái gì?” Vinh Kính nhíu mày hỏi, mơ hồ nghĩ có thể liên quan đến hành động lần này của Steve. “Bọn anh có một lần, cử hành đại hội đầu ngựa,là chặt đầu ngựa, sau đó dùng để uống máu ngựa, đồng thời cùng đám đàn bà cuồng hoan trong máu… Nhưng hắn lại cự tuyệt, trong mắt bọn anh là rất thiếu lễ độ!” “Hắn vì sao làm như vậy?” Vinh Kính không hiểu lắm. “Cậu cũng biết, làm một mafia, bọn anh có quy định nghiêm ngặt, nam không kết hôn bọn anh không nhận, kẻ không tôn trọng vợ mình, không thể làm làm anh em với bọn anh.” Vinh Kính gật đầu, “Nếu vậy… Vì sao các anh lại nhận hắn?” “Bởi vì… Nghe nói hắn có một tình yêu cả đời, người kia khiến hắn không ngừng không ngừng trở nên mạnh mẽ!” Tony nói đến đây, thở dài, “Bất quá gần đây nghe nói hắn phát hiện tình yêu cả đời mình hình như đã phản bội hắn, bởi vậy hắn muốn đi tận tay giải quyết chuyện này.” Vinh Kính sau khi nghe vậy, hai mắt hơi híp lại, tình yêu cả đời theo lời của tên biến thái kia, không phải chính là Tạ Lê Thần đó chứ?! Thầm yêu từ hổi sơ trung đến bây giờ? Cũng không phải không có khả năng nhỉ. “Nói chung, cậu nếu như muốn đối phó hắn, cẩn thận một chút.” Tony nói, “Rất nhiều anh e bọn anh đều đã rất bài xích hành vi của hắn, hắn là một kẻ thề sẽ làm ác ma.” “Tốt, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh nhắc nhở.” Vinh Kính cúp điện thoại, nhíu mày ngồi trên sô pha đờ ra. “Cậu vừa mới gọi điện thoại cho người đỡ đầu hả?” Tạ Lê Thần có chút không thể tin được, Vinh Kính luận về biên chế hẳn là cảnh sát chứ nhỉ? “À, tôi và anh ta có giao tình nhất định.” Vinh Kính chống cằm, thấy Tạ Lê Thần đang uống rượu, nhịn không được hỏi, “Cái tên đó, có từng nói thích anh, hay anh là tình nhân trong mộng của hắn gì đó không?” “Khụ khụ…” Tạ Lê Thần ho khan hai tiếng, nhíu mày nhìn Vinh Kính, “So với hấp dẫn đàn ông, tôi luôn luôn hấp dẫn phụ nữ hơn, con thỏ chết tiệt!” Vinh Kính nhíu mày chống cằm, “Vậy là chuyện gì nhỉ?” Vinh Kính thuật lại lời Tony nói cho Tạ Lê Thần. Tạ Lê Thần nghe xong, ngẩng mặt nhìn ngoài cửa sổ suy nghĩ một hồi, “À… Tôi hình như hiểu rồi!” Tạ Lê Thần suy nghĩ một hồi, cầm lấy điện thoại, ấn gọi một dãy số, “Barron, chú giúp một chút, đem hết tất cả tập ảnh hồi sơ trung của tôi qua đây.” Vinh Kính không biết vị Barron này là ai, qua khoảng 10 phút, chợt nghe ba tiếng gõ cửa rõ ràng mà ngắn ngủi, sau đó một giọng nói truyền vào, “Thiếu gia, Barron đã tới.” Tạ Lê Thần đứng lên chạy đi mở cửa. Cửa mở. “Thưa… Trời ơi!” Barron thấy trên thảm còn dính lông ngỗng, ở cửa có vết nước còn chưa lau dọn sạch sẽ, thùng giày và bình hoa đều bám bụi, nhịn không được kêu lên. Vinh Kính hiếu kỳ nhìn qua, thấy vị Barron kia, là một ông lão gầy người châu Âu thoạt nhìn hơn 50 tuổi, nói tiếng Trung lưu loát, tóc trắng bạc, mặc âu phục màu đen, đem theo một cái đồng hồ quả lắc tinh xảo… Tạ Lê Thần nói ông tiến vào, nhận tập ảnh ông đưa lên. Barron hiếu kỳ nhìn Vinh Kính, lại nhìn An Minh Nghĩa cách đó không xa, và Sara bên cạnh bàn. “Thiếu gia, những người này là?” “Bạn bè.” Tạ Lê Thần trả lời một câu, chỉ chỉ Vinh Kính, “Vinh Kính, cậu ấy sẽ ở cùng tôi.” Barron nhanh chóng nhiệt tình chào hỏi Vinh Kính, chạy đi thu dọn gian phòng quét tước vệ sinh. . Vinh Kính vươn qua hỏi, “A… Ra là trong nhà anh cũng có Sebastian a?” “Là Sebastian của tôi thôi.” Tạ Lê Thần mở tập ảnh, tìm được trong đó một tấm ảnh chụp, đưa cho Vinh Kính nhìn, “Cậu xem, đây là Steve khi còn trẻ.” Vinh Kính chỉ nhìn thoáng qua, liền hiểu vì sao Tạ Lê Thần lại nhận ra được Steve sau mười năm, bởi vì hắn từ nhỏ đến lớn đều khí chất như thế! Hầu như không thay đổi gì. Vinh Kính lật từng trang xem qua, thấy Tạ Lê Thần chỉ vào một tấm ảnh trong đó nói, “Cậu xem cô gái này.” Vinh Kính nhìn chằm chằm một chút, “Ờ! Cô gái này làm sao?” “Có phải rất đẹp không?” Vinh Kính thấy đây là ảnh Tạ Lê Thần và Steve, còn có một cô gái trẻ chụp chung, cô gái kia mặc trang phục công chúa châu Âu, hình dáng ngũ quan tinh xảo dị thường… Một tiểu mỹ nhân cao quý! “Thì sao?” Vinh Kính hỏi. Tạ Lê Thần nhìn chằm chằm Vinh Kính, “Tôi rốt cuộc biết vì sao lần đầu tiên nhìn thấy cậu lại thấy thuận mắt như vậy rồi!” “A?” Vinh Kính không hiểu. Tạ Lê Thần đi lấy tới một cái gương, soi soi cho Vinh Kính, “Cậu và cô ấy rất giống a, không thấy vậy sao?” Vinh Kính trong chốc lát còn chưa kịp hiểu, lấy ảnh ra nhìn một chút, phát hiện quả nhiên —— có vài phần rất giống. An Minh Nghĩa nghe được, đi tới, cầm lấy bức ảnh nhìn một chút, “Đúng là rất giống, nhưng A Kính khi còn bé thu hút hơn cô gái này.” Vinh Kính nheo mắt cảnh cáo An Minh Nghĩa, thế nhưng không ngăn được ông ấy lấy ví ra, lấy ảnh cho Tạ Lê Thần nhìn, “Cậu xem này nhìn này, ảnh chụp Kính Kính khi còn bé!” Tạ Lê Thần liếc mắt thấy được, mở to hai mắt. “Đừng xem!” Vinh Kính định cướp lấy, An Minh Nghĩa đã nhét vào lại trong ví, cười với Tạ Lê Thần, “Kinh khi còn bé mũm mĩm trắng trẻo chỉ có tôi từng thấy, ao ước chưa? Đố kị chưa?”
|