Tịnh Thủy Hồng Liên
|
|
Q.1 - Chương 5: Khai môn thất sự (*Nghĩa là ngày nào cũng phải chi tiêu)
Mở cửa bảy chuyện, củi gạo dầu muối tương dấm trà.
Nghe nói tiệm cầm đồ Hoài Qua từ sau khi Hoàng Linh Vũ tới, dần dần những chuyện vặt vãnh mua đồ dùng hằng ngày giao phó toàn quyền cho y, là vì khi y mới tới tuổi vẫn còn trẻ, cho nên phải làm những chuyện giống với học đồ công. Sau đó vì y không tiếc công phu tới tận các nhà nông ngoài thành trực tiếp mua đồ, không những mua được hàng tươi mới, mà còn mua được rẻ, nên cho dù hiện tại y tạm thời thay thế chức vụ của nhị quỹ phòng, thì vẫn phải phụ trách những chuyện vặt này.
Trời còn chưa sáng tỏ, Hoàng Linh Vũ chống đỡ thắt lưng mỏi nhừ, gánh sọt lên lưng ra ngoài bằng cửa sau.
Trong hậu viện, người của tiệm từ trên trên dưới dưới, lớn lớn nhỏ nhỏ, đều đã ra sân luyện công. Trong tiệm cầm đồ tiền nhiều tài nhiều, nếu không biết chút võ nghệ, cũng không thể đứng vững ở Giang Bắc.
Mộ Dung Bạc Nhai cũng cùng vào khoảnh sân trong viện duỗi tay duỗi chân, đột nhiên nghe sư phụ gọi hắn. Vừa quay đầu lại, thì ra Tiêu Thanh Ngọc không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình, đang ra hiệu hắn đi qua.
Vào trong phòng Tiêu Thanh Ngọc, bên trong sớm đã được thu dọn chỉnh tề, Mộ Dung Bạc Nhai có chút thấp thỏm bất an, ngẩng mắt nhìn thần sắc của sư phụ. Ai biết Tiêu Thanh Ngọc đang cười hi hi nhìn hắn. Mắt hai người chạm nhau, Mộ Dung Bạc Nhai vô thức muốn giả vờ giả vịt, Tiêu Thanh Ngọc đã ho khan một tiếng: “Mấy ngày nay, ngươi và Hoàng Linh Vũ sống chung có tốt không?”
“Tốt tốt.”
“Đã ở quen chưa?”
“Quen quen.”
“Ngươi có thích Hoàng Linh Vũ đó không?”
“Thích__ sư phụ, ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Ân, gần đây trong tiệm có thể có chút phiền toái, khó tránh khỏi có chút phân tranh đấu đá. Trước đây ta có bắt mạch cho Hoàng Linh Vũ, thấy không thích hợp để luyện võ. Vì vậy trong tiệm này cũng chỉ có mình y là không có năng lực tự bảo vệ. Vi sư là muốn ngươi giúp ta chiếu cố cho y một chút, cho nên đang trưng cầu ý kiến của ngươi.”
Mộ Dung Bạc Nhai chỉ cảm thấy phiền phức, mở miệng muốn cự tuyệt. Nhưng mà một chữ cũng chưa kịp thốt ra, đã phát hiện ý cười hi hi trên mặt Tiêu Thanh Ngọc, bất giác hút một ngụm khí lạnh, vội thay đổi đáp ứng: “Sư phụ nếu đã có lệnh, đồ nhi sao dám không theo!”
“Tốt tốt, vậy mới là đồ đệ ngoan hiếu thuận của ta.” Tiêu Thanh Ngọc tỏ vẻ được an ủi, lấy ra một bình dược nói. “Đây là Hàn Vũ Tiêu Tương Hoàn do đại sư phụ của ngươi nhờ người mang tới, ba ngày uống một hạt, có thể tẩy ứ thương trên người ngươi. Một tháng sau, vi sư lại giúp ngươi đả thông kinh mạch, vết thương cũ đã không thể gây trở ngại.
Bạc Nhai cung cung kính kính nhận lấy, lòng thầm sỉ vả, lão sư phụ này, nếu như hắn không đáp ứng yêu cầu vừa rồi, cũng không biết lão sư phụ có tính lén nuốt sạch thánh dược Hàn trị thương hiếm có này không.
***
Lại nói Hoàng Linh Vũ gánh sọt tre đi ra khỏi cửa sau, vì trời còn sớm, trên đường không có mấy ai. Nhưng khi vào con hẻm nhỏ, thì đang là lúc náo nhiệt của chợ rau sớm. Y nhìn trái nhìn phải, người ở đấy không ít đã quen mặt y, đều chào hỏi mời y mua hàng.
Mua mấy chục cân gạo tại tiệm gạo quen, sau một hồi chất đầy đồ vào sọt, lại chọn thêm vài cọng rau hạnh, nửa đấu củ cải khô, cảm thấy đã sấp xỉ sức nặng mà mình có thể gánh, đeo sọt lại trên lưng rồi quay người về, nhưng khi đi ngang qua một sạp hồn đồn thì vô tình nghe được có người đang nhắc tới tiệm cầm đồ mà y đang tạm trú.
“Nghe nói Điển Bang ở Giang Bắc bị tiệm cầm đồ Hoài Qua cướp không ít mối làm ăn, gần đây đang hô hào muốn đến xóa vận xui!”
“Cũng phải, đừng nói mười mấy thôn xóm xung quanh, ngay cả hai thành ở đông tây đều có không ít người thà chạy tới tiệm cầm đồ Hoài Qua để thế chất đồ đạt.”
“Ngươi còn phải nói, nếu là ta, khẳng định cũng chỉ đến tiệm cầm đồ Hoài Qua cầm đồ. Giá cả vô cùng công bằng, nghe nói gần đây tiền lời lại hạ xuống mỗi tháng hai phần. Đồng dạng là tiệm cầm đồ trong thành, nhưng tiền lời ở tiệm cầm đồ Vinh Phúc ở thành nam và tiệm cầm đồ Diệu Huy ở thành bắc thì đã sắp tới mức hai phân năm li, có ngốc mới đi tới tiệm của họ mà cầm.”
“Hai phân năm li đã tính là tốt rồi, giá cả ở đầu đông thành Giang Bắc là lợi tức ba phân đó. Nếu là cho vay nặng lãi, thì tính ra thành này, cũng vẫn đứng thứ nhất.”
“Hy vọng lần này lão Tiêu đừng bị Giang Bắc Điển Bang đó áp bức. Tiệm cầm đồ Hoài Qua nếu nâng cao lợi tức, thua thiệt cũng chỉ là người của Hoài Qua thôi.”
Người đó lại nói tiếp, Hoàng Linh Vũ nghe vậy, trong lòng có chút dự định, vội tăng nhanh cước bộ.
Khi đi, một đội thành binh đang chậm rãi đi tới, suốt đường lấy đồ, nhưng không trả tiền. Hoàng Linh Vũ tuy chướng mắt, nhưng cũng không xen vào chuyện bất bình. Cái gọi là bồ tát bùn qua sông, hoàn cảnh xã hội là như thế, dựa vào sức lực của một mình y cũng chỉ có thể biết khôn giữ mình, chuyện người ta không thể quản tới. Nhưng mà, điểm mấu chốt vẫn có, bản thân có thể sả thân vì một vùng lạc địa, có làm sao cũng không thể để người khác phá hoại.
***
Bắt đầu từ hôm đó, tuy ai cũng không nói gì, nhưng không khí trong tiệm cầm đồ Hoài Qua đã có chút khẩn trương.
Đám học sinh hỏa kế đã thay đổi thói quen lười biếng ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng, trời còn chưa sáng đã ra ngoài bắt đầu luyện võ. Lúc này, Hoàng Linh Vũ cũng đang dưới sự đốc thúc mang danh nghĩa ‘nhắc nhở’ nhưng thực tế là ngăn cản y ngủ nướng của Mộ Dung Bạc Nhai mà tỉnh giấc. Chỉ là nếu y đã không thể luyện võ, cũng chỉ có thể đứng nhìn dúm cỏ góc tường phát ngốc, người bên cạnh hoàn toàn không biết y đang nghĩ cái gì.
Hoàng Linh Vũ ghét đồ trong thành mắc, nên lại đến ngoài thành mua đồ ăn dự trữ, mỗi lần đi về đều phải gánh vật nặng gần trăm mét.
May mà trước đây y xuất thân từ khảo cổ, gánh các thiết bị máy móc đã quen rồi, tuy thân thể này bị chẩn định là không thích hợp học võ, nhưng hơn một năm kinh nghiệm giày vò, cũng có được một thân hình chắc nịch.
Hoàng Linh Vũ cũng không ghét khổ cực, nhưng Tiêu Thanh Ngọc lại chướng mắt trước tiên.
Lão sư phụ hơi mỉm cười, Mộ Dung Bạc Nhai nhanh chóng kẹp chặt mông chạy đi giúp.
Mấy ngày nay, Mộ Dung Bạc Nhai đều một mình độc chiếm phần lớn căn phòng, khiến Hoàng Linh Vũ phải diễn màn lăn từ mái nhà tới tận dưới đất, khiến cho hắn dù da mặt có dày, cũng cảm thấy bản thân nhỏ nhen. Cho dù hiện tại hai người ở chung đều cảm thấy chướng mắt đối phương, nhưng hắn càng lúc càng cảm thấy áy náy.
Đương nhiên, khí phách là tất yếu, nếu Hoàng Linh Vũ không mở miệng chịu thua trước, hắn cũng sẽ không xuống nước nói chuyện với y.
Mộ Dung Bạc Nhai này xuất thân từ đại gia tộc, trong nhà quen được phục vụ, cũng đã quen làm người ở trên. Nhưng cũng có điểm tốt, chính là rất dễ thích ứng với hoàn cảnh. Khi ra ngoài, gặp phải kẻ không hợp nhãn như Hoàng Linh Vũ, cũng chưa từng nghĩ tới việc lấy thân phận của mình ra đè ép, chỉ là gân cổ lên đối đầu.
Qua sông hộ thành đi thêm vài mét, cuối cùng cũng thấy được nông hộ. Giữa điền ruộng rải rác có vài trì đàm nhỏ. Vì đang giữa mùa hạ, toàn bộ bị lá sen phủ kín, những đóa sen lớn phấn hồng giăng kín, có cái đã hình thành đài sen tươi ngon, có cái thì chỉ mới nhú ra búp nhọn.
Ánh mặt rời xuyên qua kẽ lá chiếu sáng chói mắt, trong không khí tràn đầy vị sen, ngay cả Mộ Dung Bạc Nhai cũng cảm thấy cao hứng. Nhìn trái phải không người, phóng mình nhảy lên, nhẹ nhàng đáp lên một lá sen rồi lại phóng mình trở về, trên tay đã có thêm một búp sen.
Hắn đang tách búp sen lấy hạt sen ra, đột nhiên nhìn thấy cặp mắt Hoàng Linh Vũ sáng lấp lánh nhìn mình chăm chăm, nhớ lại sư phụ từng nói người trẻ tuổi này không thích hợp luyện võ, trong lòng cũng nói không rõ là tư vị gì, miệng thì nói: “Thế nào? Chưa từng thấy qua khinh công?”
“Cũng không phải, Trương quản trướng đến trù phòng ăn vụn cũng là bay tới bay lui thế này, ta hầu như ngày nào cũng thấy…”
Thật là! Nói chuyện thôi cũng có thể làm người ta tức mình như vậy sao? Sao có thể liên tưởng một thanh niên tuấn lãng đường đường uy vũ anh tuấn phong độ phiêu phiêu này với tiên sinh quản trướng vừa đen vừa mập đó chứ? Cho dù có thể, cũng không thể bôi nhọ khinh công chuồn chuồn điểm thủy lục thức không truyền ra ngoài của đại sư phụ hắn như vậy chứ.
Hoàng Linh Vũ lại nói: “Sen này chưa nấu chín, có thể ăn sao?”
Mộ Dung Bạc Nhai tách một hạt sen ra, ném vào tay y: “Tự mình thử xem không phải biết liền sao.” Vừa nói xong, đã thấy Hoàng Linh Vũ ném cả hạt sen còn nguyên lớp vỏ mỏng màu xanh đó vào miệng, bất giác há to miệng.
“Không ngon, vừa chát vừa cứng, quả nhiên vẫn nên đem về nấu nước đường.”
Cũng khó tránh y không biết hạt sen non còn phải lột vỏ, kiếp trước y toàn trực tiếp ăn hạt sen phơi khô hầm canh. Tuy nói do nhu cầu của công việc, cũng nhận biết được một vài thực vật có thể ăn và có độc, nhưng chính vì đài sen quá bình thường không có chút nào nguy hiểm, cho nên mới ngay cả thử cũng chưa từng thử qua.
Còn Mộ Dung Bạc Nhai, thấy y làm như không có chuyện gì tỉ mỉ nhai cả lớp vỏ xanh đắng chát đầy sơ đó nuốt xuống, đã không nói nên lời, cái gì cũng không muốn nói.
|
Q.1 - Chương 6: Tường viện công phòng Hai người mua đủ nguyên liệu tại các nông hộ, thì cùng trở về, trả mỗi người một văn phí vào cửa thành, mới vào được trong thành Hoài Qua.
Lúc này trên người họ vác rất nhiều thứ, ngay cả Mộ Dung Bạc Nhai cũng bắt đầu bái phục sức nhẫn nại của Hoàng Linh Vũ.
“Hắc hắc, không ngờ một tiểu tử mặt trắng ăn trơn như ngươi mà cũng có thể vác nhiều thứ như vậy.” Bái phục thì bái phục, nhưng ngoài miệng vẫn nóng lạnh chế nhạo.
“Chưa từng tới núi Thái Sơn đi, chưa từng thấy qua gánh đòn gánh đi, người gánh đòn ở nơi đó còn ốm yếu hơn ta nhiều, không phải vẫn gánh được đó sao? Hừ hừ, trên đời này kẻ giá áo túi cơm thật không ít.” Vừa nói, Hoàng Linh Vũ vừa không sợ chết đánh giá Bạc Nhai, thuận tiện khinh thường hừ lạnh hai tiếng.
Mộ Dung Bạc Nhai không chịu yếu thế cười lạnh nhìn lại, gót chân hơi tăng lực, lập tức đã bỏ lại y đằng sau.
Sau đó khi càng lại gần ngõ vào đường lớn Thiết Tỉnh, những tiếng vang ầm ĩ không giống bình thường cũng dần rõ ràng hơn, Mộ Dung Bạc Nhai cảm thấy nghi hoặc, cho đến khi từ xa nhìn thấy trước cửa tiệm cầm đồ Hoài Qua đã bị một đám người bao vây. Những người đó y phục tạp loạn, cầm đao cầm kiếm đứng dưới ánh mặt trời làm phản xạ lại ánh sáng chói mắt, vài người trong số đang đẩy một xe gỗ lớn muốn tông phá đại môn. Những người đi đường quy quy củ củ tranh nhau đi xa, không ai dám lưu lại.
***
Hoài Qua thành vì ở gần Nam triều, thỉnh thoảng sẽ gặp phải sự quấy rối của Nam triều, cho nên phong trào luyện võ mạnh hơn Lạc Bình kinh thành rất nhiều, người đi đường mang theo đao thương là chuyện rất thường thấy. Chẳng qua một đám người cầm đao cầm thương đứng trước cửa tiệm cầm đồ náo loạn thì không thường thấy. Đứng đầu là một đại hán mắt bò thắt lưng còn cắm hai cây rìu, chính là người đứng đầu của Điển Băng ở Giang Bắc.
Mộ Dung Bạc Nhai biết chuyện này tiếp theo sẽ xảy ra phân tranh, chỉ cần không liên quan tới mạng người, thì quan phủ sẽ không ra mặt. Hắn thầm mắng chửi, quay người chờ Hoàng Linh Vũ đuổi tới, kéo tay áo y nói: “Đi, cửa sau.”
Hoàng Linh Vũ đang chạy hổn hển, hơi cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn theo hắn chạy ngược lại, vòng qua khe hở giữa vài hộ nhà, đến một con hẻm vắng vẻ. Thì lại phát hiện, cửa sau của tiệm Hoài Qua cũng đang bị phá.
Điển Bang người đông thế lớn, nếu không phải tiệm cầm đồ Hoài Qua có bức tường cao vững chãi, trên gờ tường còn gắn các móc kim mảnh thủy tinh, thì nói không chừng đã thật sự sẽ bị tấn công từ trên tường.
“Mẹ nó.” Mộ Dung Bạc Nhai mắng một câu thô tục, dẫn tới ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Linh Vũ, mới nói. “Đừng lo lắng, chúng ta leo qua tường!”
Đại địch trước mắt, hai người tạm thời thu lại tâm tư chiến tranh lạnh, Hoàng Linh Vũ cũng đại chấn tinh thần, đi theo hắn vòng tới bờ tường phía tây.
Tiệm cầm đồ không giống nơi khác, bức tường bao quanh nó cao đủ ba bốn tầng, bên ngoài tường là đất trống, cách xa những hộ dân khác, hai người còn chưa đi tới trước tường, đã bị một tên lâu la của Điển Bang phát hiện, lớn tiếng hô hoán. Chớp mắt, trước sau cửa đều có người vây lại.
Mộ Dung Bạc Nhai cũng không hoảng loạn, dỡ sọt đồ trên vai xuống, tay phải phất ra ngoài, thanh kiếm lưỡi mỏng bình thường cất trong cánh tay lập tức duỗi ra. Hắn cầm cán kiếm trở tay chém tới, lập tức bức lui hai người.
“Lên!” Hắn hét to một tiếng, đỡ Hoàng Linh Vũ phi thân lên tường.
Giang Bắc Điển Bang này chính là câu kết với hai tiệm cầm đồ khác trong nội thành Hoài Qua, một lòng muốn bức bách tiệm cầm đồ Hoài Qua tăng cao lợi tức tháng.
Chỉ là Tiêu Thanh Ngọc nhờ vào tường cao viện rộng, đã định sẵn chủ ý đóng chặt cửa không ra, khiến cho tên cầm đầu Điển Bang tức tới bốc hỏa. Hắn đang chỉ huy đám người dùng xe gỗ lớn phá cửa, đột nhiên nghe thấy bên bờ tường phía tây có tiếng ồn, vội xách cán rìu trên lưng, chạy vội tới nơi đó xem thử, thấy hai đạo nhân ảnh đang phóng người qua tường, sau đó bức tường tựa hồ lại vượt qua công lực của bọn họ, còn chưa tới được mé tường, đã dần dần trượt xuống.
Tên cầm đầu trừng to mắt bò, cảm thấy bức tường này ngay cả bản thân cũng nhảy không qua, trong khuôn viên một trăm dặm gần đây tính ra cũng không ai có thể nhảy qua. Lúc này thấy có người không tự lượng sức, vui đến mức cười ha hả, nhảy vọt lên muốn tặng cho hai người đó mỗi người một nhát rìu.
Mộ Dung Bạc Nhai ổn định tư thế từ từ tụt xuống, trong lúc đó thì phẫn nộ trừng mắt nhìn Hoàng Linh Vũ trong lòng. Thì ra Hoàng Linh Vũ vừa rồi do còn hồ đồ, nên đã quên tháo sọt đồ xuống. Nếu là trước kia, nhiều thêm một sọt đồ nhỏ bé cũng không tới mức thế này, nhưng hiện tại…
Thấy Hoàng Linh Vũ đang mất bò mới lo làm chuồng tháo sọt xuống, Mộ Dung Bạc Nhai cũng không tránh cứ y, nhưng lại thấy một tên đại hán mắt bò đang múa rìu lao tới, lưỡi rìu chính là nhắm vào chân mình, hắn phất đoản kiếm ra, nghênh chiến.
Lúc này, Hoàng Linh Vũ bỗng nhiên hét to một tiếng, hung hăng ném sọt đồ xuống. Mộ Dung Bạc Nhai chỉ cảm thấy trong lòng nhẹ hẫng, nhất thời có thêm được chút khí lực, vội mượn thế điểm lên vách tường, chỉ công phu chớp mắt đã nhảy qua bờ tường. Hắn thầm thở phào một hơi, vững chắc hút chặt thủy tinh trên tường, mới nghe thấy tiếng gầm tức giận thảm thiết liên hồi bên dưới.
Đợi khi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong một đám bụi phấn màu da cam, đám ô hợp kia đang nhảy nhót la hét, ôm đầu chạy loạn như ruồi nhặng không đầu. Thảm nhất chính là tên hán tử mắt bò vừa rồi vác rìu truy hắn, bị quật ngã dậy không nổi.
“Chuyện gì vậy?”
Hoàng Linh Vũ khinh thường nói: “Ngươi quên rồi? Hôm nay chúng ta có mua túi bột ớt, ngoài ra trong sọt còn sáu mươi cân muối ăn. Đáng thương cho tên cầm đầu vác rìu đó, bị ném trúng mà ngất đi.”
“Ngươi thật ác độc!” Mộ Dung Bạc Nhai nói.
***
Vào trong viện, chỉ thấy Trương quản trướng đang cười hi hi đợi bọn họ.
“Quản trướng tiên sinh, những người khác đâu? Đóng cửa cũng không lo chúng ta không vào được sao?”
“Khinh công của Bác tiểu ca lợi hại như thế còn lo không mang ngươi vào được sao?”
“Hắc hắc, nếu mang theo người khác thì còn được, nhưng mang theo y, ngay cả ta xém chút cũng vào không được.” Mộ Dung Bạc Nhai nghĩ tới màn nguy hiểm vừa rồi, bắt đầu mài răng.
“Được rồi đừng phí lời nữa. Cửa sau có ta và vài hỏa kế khác chống đỡ, không vấn đề. Nhưng mà cửa trước bị phá mở rồi, các ngươi đi xem thử đi.”
Khi ba người nói chuyện, tiếng phá cửa trước vang lên không ngừng, lúc này lại tông thêm một tiếng thật vang, vô cùng rõ rệt, hiển nhiên cửa trước đã bị phá.
Mộ Dung Bạc Nhai không gấp, nói: “Ta vẫn nên lưu lại cửa sau, có Tiêu tiên sinh ở phía trước thì không sợ nữa.”__ Đương nhiên, sau này khi hắn nghe các hỏa kế khác nhắc tới chuyện đã phát sinh ở cửa trước, thì vô cùng hối hận, nếu biết sẽ náo nhiệt như vậy, hắn sớm đã góp phần vào.
Quay lại vấn đề, Hoàng Linh Vũ nghe được tiếng vang này, quay người chạy ra cửa trước. Các cửa ở giữa tiền và hậu viện đều đã đóng chặt, muốn chạy ra phía trước chỉ có thể đi xuyên qua các gác lầu.
Y đi xuyên qua hậu thính, vượt qua mấy cái giếng trời, chạy tới tiền phòng.
Vốn dĩ vẫn không thể thích ứng với tia sáng ở nơi tối. Nhưng vượt qua gian phòng các học sinh thường ngày viết hóa đơn, trước mắt liền sáng tỏ, đã tới được quầy hàng.
Lỗ Tấn tiên sinh từng nhắc tới quầy hàng của tiệm cầm đồ trong các tác phẩm văn chương kể lại cuộc sống khi còn nhỏ, bất luận chỗ nào, cũng chỉ cao tầm một người với tay, khách nhân tới, muốn lấy đồ vật nào cao cần phải với, quỹ phòng tiên sinh ngồi trên ghế gỗ cao sau quầy hàng sẽ với tay qua lấy.
Kiểu quầy hàng cao bảo thủ này, trong tiệm cầm đồ Hoài Qua đương nhiên cũng trang bị, hơn nữa còn đặc biệt kiên cố. Mức chênh lệch của mặt đất ở trong và ngoài quầy hàng là rất lớn, thành quầy đứng vững như thiết, phân tách rạch ròi giữa trong và ngoài.
Khi lần đầu tiên Hoàng Linh Vũ thấy được quầy hàng này, ấn tượng đầu tiên chính là__ vững như thành đồng.
Lúc này, Tiêu Thanh Ngọc đang nhàn tản đứng sau ‘thành đồng’, phủ nhìn đám người phá được cửa viện xông vào đây, thần tình vô cùng thản nhiên, khiến bảy tám tên vừa xông vào bị kích thích tới nổi đầy gân xanh.
|
Q.1 - Chương 7: Không thấy Thủy Tiên Hoàng Linh Vũ đối với Tiêu Thanh Ngọc làm như không thấy. Lao vào quỹ phòng, không chút do dự leo lên ghế cao, mở miệng, gầm lên__ “Bà mẹ nó ta thao ba thao mẹ các ngươi!”
“Phụt…”
Hoàng Linh Vũ vừa mắng xong, lập tức truyền tới tiếng phun nước bọt hết sức khoa trương, thì ra là Tiền quản tiền tiên sinh.
Tiền quản tiền tiên sinh luôn yêu thích tiểu tử này, cảm thấy y đối với trưởng bối lễ phép yêu kính, rất hợp tâm ý. Cho nên đánh chết hắn cũng không thể ngờ y có thể nói ra lời này. Hơn nữa còn rất có sáng tạo nữa chứ?
Tiền quản tiền tiên sinh phụt một tiếng không cần phải lo, cái cần lo chính là, kỳ thật hắn là cao thủ ám khí, công phu sử đinh hạt táo xuất thần nhập hóa. Nghe nói khi còn trẻ hắn và một lão đại bang phái nào đó ở gia hương ca ngợi lẫn nhau, nói tới không khép nổi miệng, ha ha cười lớn, hàm răng vàng khè mới lộ ra bốn cái, tên lão đại đó liền chết mất tiêu. Hơn nữa khi khám nghiệm tử thi cũng không thể tra ra người tại sao lại chết.
(*Đinh hạt táo: ám khí do Công Tôn Xích sử dụng trong Thần Điêu Hiệp Lữ ^^)
Sau đó nghe nói, ám khí kia sớm đã đâm sâu vào tai lão đại đó, sau đó gây nghẽn huyết môn, trừ khi bổ não ra, nếu không không thể nghiệm ra được.
Nói nhàm ngừng ở đây, vì những đồn đãi về hắn trước đó, cho nên không nghĩ cũng biết, chỉ cần không để ý phụt một cái cũng có thể gây ra hậu quả gì.
Chỉ nghe thấy đinh đinh đang đang một trận, rồi thêm vài người kêu a thảm thiết, đợi sau khi trận chộn rộn trôi qua nhìn lại, chỉ thấy trên quầy hàng rơi không ít hạt vụn gỗ, hiển nhiên là đã bị cạnh thiết của tủ bày hàng dội ra. Ngoài quầy đứng hơn chục người thấp bé, đã có năm sáu người cong lưng, không phải che mắt thì là che mũi.
Tiền quản tiền lúc này mới cảm thấy may mắn, may mà đã đổi thành đinh mềm, nếu không những người này đã sớm bị nụ cười này của hắn ‘cười’ chết luôn.
Một thiếu phụ ăn mặc rực rỡ chưa bị thương thấy thế kinh sợ, xanh mặt nói: “Ngươi là ai!”
Nhớ lại năm đó, Táo Trang Tiền Lão Ngũ trên giang hồ là tên thổ tặc không việc ác nào không làm, danh tiếng đồn xa. Chẳng qua mấy chục năm không xuất đầu, đã không còn người biết đến.
Hoàng Linh Vũ không đợi ả ta tiếp tục dò hỏi, nửa đường ngắt lời ả: “Bà nương nhà ngươi, loại người suốt ngày chạy bên ngoài câu kết làm chuyện bại hoại, Tiền tiên sinh nhà ta là dạng người nào? Thứ như ngươi cũng có thể trèo cao sao?”
Người thiếu phụ ăn mặc rực rỡ đó là đương gia của tiệm cầm đồ khác trong thành, hôm nay tham gia chuyện này, quả nhiên đã cùng Giang Bắc Điển Bang câu kết với nhau tới gây phiền toái cho tiệm Hoài Qua.
Tới cùng với ả toàn là đám người ô hợp, vừa thấy tướng mạo Tiền quản tiền, đúng lúc vị tiên sinh này lia miệng cười, lộ ra hàm răng vàng ám khói, hơn nữa còn lởm cha lởm chởm, sau đó lại móc ra tẩu thuốc đứng hút phập phập.
Thế là thầm cười trộm.
Tôn nương tử thấy bản thân đã như vậy, trên mặt càng thêm khó xử, còn chưa kịp nổi giận, Hoàng Linh Vũ đã tiếp tục độc miệng nói: “Nói ra thì, cái tên hán tử mắt bò bên ngoài kia, chắc không phải cũng có vụn trộm gì với ngươi chứ? Có phải vì Tiền tiên sinh không mua trướng của ngươi, ngươi liền tức giận, thế là gọi nhân tình tới giáo huấn Tiền tiên sinh, muốn bức hắn thần phục dưới gấu quần thạch lựu của ngươi?__ Thế nhân nói quả nhiên không sai, độc nhất nhân tâm a, nhân tâm!”
“Ngươi, thằng nhãi nhà ngươi!” Tôn nương tử dù sao cũng đã quen lăn lộn bang phái, không tới mức xấu hổ che mặt chạy trốn, mà rút ám tiễn ra muốn phất tay phóng tới.
Nào biết vừa tức giận muốn tấn công, trong bụng chợt cuộn trào, cỗ vị chua lè chợt dâng lên ngực, mở miệng ra là ói một đống nước trắng.
Người đến cùng quay qua nhìn, trong nước trắng đó còn mang theo những thứ đã ăn qua trước khi tới, như tỏi giã, thịt nai cải cúc gì đều có.
Tôn nương tử bịt miệng ngừng một chút, tiếp đó lại dâng lên cỗ vị chua.
Một nam nhân cùng tới thấy ả ói khổ cực, nhỏ giọng nói hệt như mấy bà thím: “Có phải có tin mừng rồi?”
Thanh âm hắn hỏi không lớn, đáng tiếc người tại đương trường đều lăn lộn gươm đao, nên không ai không thể nghe được.
Một người khác tiếp lời: “Phu gia của Tôn nương tử ở bên ngoài, nửa năm mới về một lần. Lần trước họ đoàn tụ đã là chuyện bốn tháng trước…”
Nghe hắn nói thế, mọi người đều ồn ào nhìn xuống bụng Tôn nương tử__ bằng phẳng như cũ.
“Chẳng lẽ là, hồng hạnh xuất tường?”
Tôn nương tử nghe có người nói thế, còn nhịn được sao? Mở miệng muốn chửi, chỉ đáng tiếc cỗ vị chua lại trào lên.
Mọi người thấy ả ói liên hồi, lại phải ngửi mùi vị chua thúi không chịu nổi, dần dần cũng có người sắc mặt đã tái đi, liền bắt đầu ói theo. Ói không còn không nói, thậm chí bắt đầu có người cứng mặt ngã ngữa xuống đất.
Trong quầy hàng, Tiêu Thanh Ngọc thấy bên ngoài ói quá khoa trương, không chút náo nhiệt, phất tay áo, lạnh giọng nói: “Hồ nháo! Thuần túy là hồ nháo!” Nói rồi, không tiếp tục để ý tới đám người này nữa, quay người đi tới hướng quỹ phòng.
Tiền quản tiền và ba học sinh lưu lại quay nhìn nhau, không biết cái đám bên ngoài tại sao lại vô dụng như thế. Một học sinh cách cái quầy cúi đầu thấp giọng thở dài với người bên ngoài: “Hiện tại các ngươi ói trông thật nhẹ nhõm, đợi lát nữa lúc quét dọn không phải chỉ cực khổ những người học nghề như chúng tôi sao!”
“Nè nè nè, ngươi đừng có lăn tới tận góc như vậy nha! Đợi lát nữa mắc công chúng ta phải khiêng ngươi ra.”
Hoàng Linh Vũ lại chậm rãi dịch chân tới cửa sau, thấy không ai chú ý sự tồn tại của mình, vội nhảy một bước vào chỗ tối, men theo chân tường bỏ chạy.
Trận ồn ào này dưới sự ói mửa điên loạn đầy trời đầy đất của Giang Bắc Điển Bang và tay chân của hai tiệm cầm đồ lớn khác trong thành, đã được nói một hồi kết.
Mà lúc này, Tiêu Thanh Ngọc lại tìm được Mộ Dung Bạc Nhai, lặng lẽ hỏi thăm sự tình.
Tiêu Thanh Ngọc nói để chúc mừng bình an trôi qua một kiếp, toàn bộ người trong tiệm đều tới đại thính dùng cơm.
Vì đặc biệt thêm nhiều thức ăn, các hỏa kế và học sinh đều vui như tết, liên mồm liên miệng thỏa luận sự náo nhiệt lúc sáng.
Đang ăn, Tiêu Thanh Ngọc đột nhiên làm như vô tình hỏi han: “Có ai biết mấy chậu Thủy Tiên vốn được đặt ở chân tường hậu viện đâu mất rồi không?”
“A, nói tới mới thấy, hình như mấy ngày trước vẫn còn thấy ở đó mà.” Trương quản tiền tiếp lời.
Một học sinh kỳ quái nói: “Đúng a, mấy ngày nay không khí quá khẩn trương, ta cũng không để ý, thì ra quả nhiên không thấy nữa.”
Hoàng Linh Vũ cầm chén cơm, đầu cũng không dám ngẩng lên ra sức lùa cơm.
Tiêu Thanh Ngọc đột nhiên gọi y: “Linh Vũ, cửa trước hôm nay chưa sửa xong, nên ngươi tới cửa trước trông chừng đi.”
“A!” Hoàng Linh Vũ vừa nghe, ngay cả cơm cũng quên lùa, há miệng ngốc nghếch nhìn Tiêu Thanh Ngọc, một hạt cơm trắng từ cái miệng mở rộng của y rơi ra.
Mộ Dung Bạc Nhai ngồi bên cạnh thấy mà buồn cười, vì giữa trưa hôm nay, Tiêu Thanh Ngọc tìm hắn hỏi chính là tung tích của mấy chậu Thủy Tiên. Hắn nghĩ nghĩ, quả nhiên nhớ ra tên tiểu tử họ Hoàng đã từng vội vã liếc qua chỗ góc tường đó mấy lần.
Hắn lại nhớ tới mấy hỏa kế khác nói với hắn chuyện phát sinh ói tập thể ở tiền viện, đặc biệt là thứ mà những người đó đã ói ra, liền lập tức biết trong hồ lô của Hoàng Linh Vũ đang bán thuốc gì.
Hừ hừ, tỏi giã? Tên tiểu tử họ Hoàng này ngày ngày đều chạy tới chỗ mua rau, xem ra là chuyên môn đi tới nơi người của hai tiệm cầm đồ thành nam thành bắc mua rau, thuận tay còn dùng củ Thủy Tiên đổi với tỏi của người ta.
Hơn nữa còn ngôn ngữ thô bỉ, chuyên môn châm chích. Kích thích tới mức ai cũng không thể trầm khí, nội tức rối loạn, lập tức độc phát. Tiểu tử này, quả nhiên lang độc.
Chỉ đáng tiếc, sự xấu xa của tiểu tử lang độc này vẫn bị hắn nhìn thấu.
Hắn đang nghĩ, Tiêu Thanh Ngọc lại an bài tiếp: “Ngô, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia. Bạc Nhai, ngươi cũng cùng y trông chừng.”
__ A?
“Tiêu sư…”
Ánh mắt dịu dàng của Tiêu Thanh Ngọc đảo qua, Mộ Dung Bạc Nhai lập tức im miệng.
|
Q.1 - Chương 8: Có ưu có khuyết Hoàng Linh Vũ tại sao lại hành động như vậy?
Người không quen y có lẽ sẽ rất khó chú ý tới sự tồn tại của y, cho dù y thường xuyên đứng sau lưng họ thao tác một vài chuyện. Vì y luôn chạy biến trước khi chuyện phát sinh, hoặc là mở nửa mắt mơ mơ hồ hồ đứng ngốc, rất khó khiến người ta liên tưởng được y từng lăn lộn qua bốn năm trong học viện lịch sử được xưng tụng là đại học âm hiểm đệ nhị. (Đệ nhất âm hiểm__ tự nhiên là học viện chính trị)
Tuy chuyên nghành của y là văn vật học, nhưng vẫn phải học lịch sử, đặc biệt là lịch sử Trung Quốc.
Lịch sử Trung Quốc là gì? Đơn giản mà nói, chính là một bộ lịch sử người đấu với người, nội đấu nội chiến, không đấu không vui, đấu mãi không chán, chiến đấu thiên biến vạn hóa, dù vào chỗ chết cũng không thể không đấu.
Nếu là một đứa trẻ được sinh từ tinh hoa của lịch sử như thế, thì tâm lý làm sao có thể thuần lương được. Đặc biệt là từ sau khi y lựa chọn luận văn tốt nghiệp là đề tài ‘Bàn luận về quan hệ giữa con đường sinh tồn của lịch đại gian thần và sự biến đổi của văn hóa đương triều’, thì thế giới quan nhân sinh quan đã biến đổi đến mức người bình thường không thể lý giải.
Vì sự giáo dục thời niên thiếu, Hoàng Linh Vũ đã không tính là người thuần lương, huống hồ khi còn ở trong khoa pháp y, đã quen nghe đủ loại thủ đoạn hại người.
Đám người ô hợp của Giang Bắc Điển Bang, mà còn muốn ỷ thế hiếp người cưỡng ép tăng lãi. Trước khi chết Hoàng Linh Vũ đã từng chịu thiệt vì hiệp hội mì ăn liền liên hợp tăng giá, sinh thời hận nhất là hành vi lũng đoạn, cho nên sao có thể tiện nghi cho đám người này.
Kỳ thật suy đoán của Mộ Dung Bạc Nhai hôm đó tuy không cách hiện thực bao nhiêu, đáng tiếc vẫn còn có vài sai lệch. Vì dùng những cây Thủy Tiên sinh đẹp này, Hoàng Linh Vũ còn phải phí một phen công sức.
Vì thành Hoài Qua gần nước, khí ẩm khá nặng, người Hoài Qua thích ăn tỏi khu hàn là chuyện xa gần đều biết.
Khi Hoàng Linh Vũ nhìn thấy đám Thủy Tiên được trồng ở hậu viện liền biết có thể dùng làm gì. Chỉ là củ Thủy Tiên tuy ngoại hình giống tỏi, nhưng trên thực tế khi cắt ra lại có hình dáng của hành tây, không thể lừa được ai. Y dứt khoát đem những độc vật này đi ngâm tỏi, mang tới chợ nhân lúc hỏa kế mua hàng ngồi xổm trả giá với người bán hàng, liền giở trò ‘thiên hoán nhật’ với sọt đồ kế bên.
Đương nhiên, vì muốn có thêm hiệu quả độc hại toàn nhân loại, y còn ném vào hai khối thịt khô đã được ủ Clostridium botulinum.
Nói ra, cái khổ của botulinum này y đã từng nếm qua, trước đây khi mới bắt đầu thực hành khảo cổ do thiếu hiểu biết thường thức, đem một ít thịt đã nấu chín nhét trong hộp, sang hôm sau mới ăn, sau đó thì toàn thân tê liệt không nghe sai khiến. Nghe bác sĩ nói mới biết, trong hoàn cảnh kín khí, những botulinum này rất dễ sản sinh thành độc tố gây ngộ độc.
Thế là, đi một ngày đàng không những học được một sàng khôn, mà còn có thể áp dụng để hại người.
Trải qua chuyện này, hai tiệm cầm đồ thành nam thành bắc đều loạn gà bay chó sủa, tên đại hán mắt bò của Giang Bắc Điển Bang bị xưng phù đầu toàn thân cứng ngắc mặt mũi dữ tợn được bang chúng khuân đi__ lãnh đạo mà, đương nhiên thịt có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, triệu chứng tự nhiên cũng càng thêm rõ ràng.
Nghe nói trong nửa tháng sau khi chuyện ồn ào này xảy ra, trong hiệu thuốc của thành Hoài Qua thuốc đau bụng, thuốc chống ngộ độc, còn có mấy thứ kỳ quái có thể trị chứng bệnh cương thi của các bà đồng thầy cúng đều bán hết sạch, mỗi khi có hàng đều bị mua ngay, ngay cả sắp lên quầy hàng cũng được bỏ bớt.
Nửa tháng trôi qua, tiệm Hoài Qua sớm đã hồi phục lại cuộc sống bình thường.
Đương nhiên, trong yên ả cũng có không yên ả.
Một buổi trưa, mặt trười vẫn chói mắt vô cùng, Hoàng Linh Vũ bị một tên thổ tài chủ dẫn ra ngoài. Nghe nói tên thổ tài chủ này nghiện bạc nặng, tiêu cả ngàn kim ở đổ phường, gần đây tài sản eo hẹp.
Đương nhiên Hoàng Linh Vũ không thích nghe ngóng mấy chuyện bát quái này, nhưng vì tên thổ tài chủ tới tiệm Hoài Qua cầm đất, chưởng quỹ có ý bảo y tự mình đối ngoại một chút, để bồi dưỡng người tiếp nhiệm sau này, nên bảo y đi xem thử mảnh đất đó có phù hợp không.
Nhưng gần tối, Hoàng Linh Vũ vẫn chưa trở về. Tiêu Thanh Ngọc tính toán thời gian, nếu còn kéo dài thêm, cửa thành sẽ đóng. Rồi lại lôi giáo huấn ân cần ‘có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia’ ra, bắt Mộ Dung Bạc Nhai ra ngoài thành đông đợi, để dẫn Hoàng Linh Vũ cùng về.
“Sư phụ?” Trước khi đi Mộ Dung Bạc Nhai cuối cùng nhịn không được hỏi. “Tại sao người cứ luôn muốn ta và y thân cận với nhau?”
“Vì…” Tiêu Thanh Ngọc đang muốn nói, nhưng ánh mắt nhấp nháy sau đó lại nuốt ngược trở về, “Không cần sư phụ nói rõ, ngươi tự mình cũng có thể hiểu rõ.”
“Vậy sao?” Mộ Dung Bạc Nhai thấy sư phụ không muốn nói, cũng không hỏi nữa, đi tới cửa thành.
Tiêu Thanh Ngọc nhìn theo bóng lưng đồ nhi đi xa. Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, khuyết điểm của Mộ Dung Bạc Nhai, lại là ưu điểm của Hoàng Linh Vũ, mà khuyết điểm của Hoàng Linh Vũ, lại vừa đúng là ưu điểm của Mộ Dung Bạc Nhai.
Nhưng thói quen của hai người họ lại giống nhau một cách kỳ lạ.
Hoàng Linh Vũ quen thói giả ngây ngốc__ Rõ ràng đã làm, còn giả vờ cái gì cũng không biết. Tới mức gần xa đều cho rằng y là một tên ngốc hồ đồ không yêu thích cái gì chỉ yêu ngủ.
Mộ Dung Bạc Nhai quen thói làm ra vẻ__ Rõ ràng là người làm đại sự, mà cứ giả vờ như người đơn thuần vô tội lắm, còn lừa được toàn bộ người trong tiệm Hoài Qua là hắn thành thật hiếu thuận.
Bất kể giả ngốc hay ra vẻ, hai người này, căn bản đều cùng một giuộc.
Hắn làm một sư phụ cũng biết đồ đệ luôn gặp nguy hiểm trong triều, cũng sẽ bận tâm.
Đừng thấy Mộ Dung Bạc Nhai hiện tại ở trước mặt sư phụ ồn ào náo loạn, kỳ thật sau lưng thì vô cùng nghiêm cẩn, ở xa ngoài vạn dặm mà vẫn có thể hạ kế sách với huynh trưởng ở Lạc Bình thành.
Rất khó tưởng tượng khi hắn chân chính trở về Lạc Bình thành, lộ ra răng nanh của mình, thì sẽ là bộ dáng thế nào.
Nhưng mà, lo lắng cũng phải có kỹ xảo lo lắng, cứ để hai tiểu gia hỏa này từ từ mài giũa. Nói không chừng qua vài năm nữa có thể nhìn thấy được cảnh ‘lang’ và ‘bối’ câu kết làm bậy.
(*Lang và Bối đều là dã thú hung hiểm)
Thành Hoài Qua từ xưa tới nay đều tuân theo nguyên tắc kiên thủ kiên phòng thanh dã*, bởi vậy cho nên trên mô đất bao quanh sông hộ thành, các cây lớn toàn bộ đều bị chặt ngang, ngay cả đường đi cũng tập trung lại, toàn cảnh trông rất trống trải.
Bên ngoài cửa thành đông chỉ có một con đường lớn do bánh xe, gia súc, và người đi bộ đi riết tạo thành con đường bằng phẳng, đi thẳng ra xa hơn nữa là đồi núi phẳng lỳ và ruộng lúc xanh mơn mởn mênh mông.
(*Kiên thủ kiên phòng thanh dã: Tăng cường tường thành để tăng sức bảo vệ, thanh dã là cất giấu chuyển dời tài sản để kẻ địch không cướp được gì)
Người đi đường vội vội vàng vàng vào thành, càng khiến Mộ Dung Bạc Nhai ôm ngối ngồi bên mô đất bên cạnh cảm thấy vô vị.
Vậy mà Hoàng Linh Vũ vẫn chưa trở lại.
Trời dần tối, đám mây tím thẫm cũng dần ảm đạm sau lưng Hoài Qua thành, khiến bóng ảnh của những vật to lớn càng trở nên áp lực trong bóng tối.
Tiếng chuông đóng thành cuối cùng cũng gõ vang, tiếp theo là tiếng vang xạt xạt truyền tới. Mộ Dung Bạc Nhai quay lại nhìn, chiếc cầu treo bị kéo lên, cửa thành đã đóng lại.
Hắn đứng lên nhìn quanh, một mảng trống trải. Một đội nhân mã không kịp vào thành than ngắn thở dài dừng lại, ở bên ngoài sông hộ thành dựng lều bạt, bận rộn gom củi nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm. Có vài ba người trẻ tuổi từ trên xe đi xuống đều hiếu kỳ đánh giá kẻ thân cô độc hành là hắn.
Mộ Dung Bạc Nhai biết trời đã tối mờ, những tên đó chắc không thể nhìn rõ được mặt mũi mình, nên cũng không giả vờ mỉm cười thiện ý.
Từ nhỏ trưởng thành ở nơi này, cũng học được mưu mô gian trá, thế là chỉ khi người khác không chú ý, mới có thể yên tâm thu lại toàn bộ vẻ giả trang. Cho nên tuy không cười, thậm chí gương mặt có phần lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại thấy thoải mái nhẹ nhõm.
Gió đêm thổi tới, se lạnh.
Mục quang của hắn đảo qua hướng đường đi, sắn bén không giống như bình thường có thể thấy.
__ Hoàng Linh Vũ vẫn chưa xuất hiện.
Có lẽ…
Hắn bắt đầu theo thói quen giả thuyết các loại khả năng, đứng lên đi về hướng đông.
Vừa bắt đầu chỉ là tốc độ của người bình thường, nhưng khi đi xa khỏi tầm mắt của những kẻ trú đêm ngoài trời kia, liền thi triển khinh công, nhanh chóng lao đi.
__________________
Tác giả: Chú thích, tư liệu dưới đây lấy từ Wiki:
Vật chất có độc được chia làm sáu cấp, độc nhất là cấp sáu. (Thạch tín là độc chất cấp năm)
Vi khuẩn Clostridium botulinum tồn tại trong giới tự nhiên, ví dụ như trên thân ong mật hoặc trong đất đai đều có. Trong trạng thái không có dưỡng khí chúng sẽ sản sinh ra độc tố cấp sáu. Nhưng nếu trong hoàn cảnh có dưỡng khí, sẽ không sản sinh ra loại độc tố này.
Clostridium botulinum là chất độc thần kinh, triệu chứng trúng độc chủ yếu là da thịt tê liệt, Clostridium botulinum nguyên chất nồng độ cô đặc kết tinh lên tới 1 microgram sẽ có thể gây tử vong. May mắn là trong giới tự nhiên không tồn tại Clostridium botulinum nguyên chất, điều này giống như đạo lý ‘Nicotin tuy là độc chất chí mạng, nhưng hút thuốc sẽ không lập tức lấy mạng người’.
Các nhà y học khuyến cáo không nên cho trẻ sơ sinh uống mật ong, chủ yếu là vì trên thân ong có mang Clostridium botulinum. Khả năng kháng độc của trẻ sơ sinh yếu hơn người lớn rất nhiều, cho dù chỉ là Clostridium botulinum cực kỳ loãng, cũng dễ dàng dẫn tới phản ứng không tốt ở trẻ sơ sinh.
Hiện tại có dạng sử dụng Clostridium botulinum pha loãng để tẩy xóa nếp nhăn, chính là dựa vào đặc điểm gây tê liệt da của Clostridium botulinum. Sau khi da tê liệt, vì hoạt động hoạt hóa giảm bớt, nên có thể kéo dài sự lão hóa. Có đạo diễn không thích sử dụng diễn viên đã tiêm Clostridium botulinum lên mặt, nói là diễn viên như vậy vì phần mặt bị tê liệt mà khó có được biểu cảm phong phú.
Vì Clostridium botulinum gây ra nguy hại to lớn với cơ thể người, nên quá trình thao tác tiêm Clostridium botulinum vô cùng nghiêm khắc và tỉ mỉ, nhất định phải do chuyên gia y tế làm, thẩm mỹ viện không có tư cách là kiến thức này. Một khi tiêm thất bại, hậu quả trên cơ bản là hủy dung.
|
Q.1 - Chương 9: Dạ thanh tiêu điều
Trên đường không có người qua lại, tất cả đều đã tìm nơi để trú đêm, hoặc trở về nhà. Mộ Dung Bạc Nhai đi chừng năm sáu dặm, mới thấy bóng người.
Lúc này trời đã tối hẳn, trăng non treo trên cao, sao giăng khắp trời. Hắn nhìn được rõ ràng, ruộng lúa bên cạnh đã kết mầm, cao khoảng bằng nửa người, sóng lúa nhẹ nhàng nhấp nhô, chỉ còn một con đường đất bằng phẳng rộng rãi chính giữa, người đó đang lảo đảo đi tới, chính là Hoàng Linh Vũ.
Thần kinh căng chặt của hắn lập tức được thả lỏng. Còn nghĩ đã xảy ra chuyện gì, kết quả chẳng bị gì hết, quả thật là giở khóc giở cười, muốn phát tác cũng không được. Hơn nữa đối diện với tên hỗn tiểu tử bộ dáng lười biếng Hoàng Linh Vũ, hắn có lên cơn cũng vô dụng, giống như đánh lên cái gối, căn bản không có chỗ để sử lực. Bức ép quá, tiểu tử đó sẽ chơi trò nhảy tường, âm mưu gian trá nào cũng sử ra được.
Mộ Dung Bạc Nhai ngồi bệt xuống, ôm gối đợi Hoàng Linh Vũ tới gần, ngửa đầu ngắm sao trăng trên trời. Trong tiếng gió vi vu, nghe được người đến đang ư ư a a ngâm nga khúc ca không biết là phương ngôn ở nơi nào.
Nói ra thì chiều hôm nay Hoàng Linh Vũ không những không có nguy hiểm, ngược lại còn gặp được chuyện tốt đại cát. Tên thổ tài chủ tới cầm đất, vì mong y giúp hắn kiếm thêm chút tiền, nên đặc biệt bày yến tiệc lưu y lại.
Nói đi cũng phải nói lại, kiếp trước chị Đặng kia nói Hoàng Linh Vũ hoàn toàn là một quái nhân, câu nói này không phải không có đạo lý.
Cứ nói bằng chuyện mời khách tặng lễ này đi, Hoàng Linh Vũ trước giờ người đến là không cự tuyệt, y đối với danh tiếng bên ngoài của bản thân hoàn toàn không có giác ngộ cao tới mức phải bảo trì thanh chính liêm khiết.
Kỳ thật nha, y tự có lý luận của mình.
Trước đây, Tống Giáo Nhân tiên sinh một đời phản đối đế chế, nhưng khi đối mặt với khoản tiền mua chuộc khổng lồ của Viên Thế Khải muốn cải nguyên xưng đế, ông không những không nghĩa chính từ nghiêm cự tuyệt, ngược lại không nói hai lời thu nhận ngay.
Thế là có người liền cho rằng Tống Giáo Nhân cũng là kẻ tiểu nhân vô sỉ tham tài hám lợi, nhưng Hoàng Linh Vũ một chút cũng không nghĩ như vậy.
Nghĩ sâu thêm một chút sẽ hiểu, Viên Thế Khải lúc đó sở dĩ đưa tặng nhiều tiền như vậy, là muốn Tống tiên sinh ủng hộ hắn xưng đế. Nhưng sau khi Tống Giáo Nhân nhận rồi, không những không ủng hộ, ngược lại ngày càng táo tợn hơn, dùng số tiền này đi khắp các nơi, thuê thao trường cử hành cuộc diễn thuyết quy mô lớn, nói hết chuyện xấu của Viên Thế Khải, khiến Viên Thế Khải tức giận gần chết.
Vì thế, Hoàng Linh Vũ từ nguyên do không ai biết này mới có thể sinh ra một kết luận__ Y phải xem Tống Khải Nhân tiên sinh là tấm gương, học theo ông thu tiền hối lộ, ngày ngày hướng lên không thừa nhận mình mắc nợ.
Chỉ đáng tiếc, y có tâm muốn dây dưa với tên thổ tài chủ. Nhưng tên thổ tài chủ đó lại có thói nghiện, nhất định muốn tìm nô tì bồi y ngủ. Tới mức Hoàng Linh Vũ cuối cùng không chịu nổi tính toán rời khỏi, đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho dù phải ngủ ngoài trời, cũng không cần ngủ chung với người ta cả đêm.
Hoàng Linh Vũ xách một vò rượu đặc sản tên thổ tài chủ tặng, suốt đường ngâm nga hát, lần dò đi về hướng thành trì Hoài Qua.
Thị lực của y kém hơn người thường một chút, hiện tại ở thế giới này, hoàn toàn không ánh sáng độc hại, không khí cho dù mát mẻ, nhưng chỉ là một mảng tối mù, căn bản không thể phân biệt đâu là bầu trời, đâu là tầng mây. Lúc này tuy sao sáng đầy trời, nhưng chung quy ánh sáng có hạn, không đủ chiếu sáng tầm nhìn của y.
(*Ánh sáng độc hại: Như đèn mờ, đèn chớp, đèn nháy hiện tại)
May mà cũng không tới nỗi quáng gà, cuối cùng y cũng kịp thời phát hiện chỗ Mộ Dung Bạc Nhai đang ngồi, dừng chân lại. Nếu không còn bước thêm hai ba bước, chắc chắn sẽ dẫm trúng hắn.
Mộ Dung Bạc Nhai ngẩng đầu nhìn Hoàng Linh Vũ, thấy trên mặt y có một chút vẻ nhiễm hồng, chắc là đã uống rượu.
Hoàng Linh Vũ cúi đầu nhìn nơi Mộ Dung Bạc Nhai đang ngồi, trong khoảng cách ba bước cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một gương mặt, nhưng y có thể nhận ra gương mặt này là ai.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau trong bóng tối.
Rất lâu, Hoàng Linh Vũ quay sang một bên phà hơi rượu, rồi đi tới hai bước, ngồi xuống cạnh Mộ Dung Bạc Nhai. Gió nhẹ không ngừng thổi qua, mang theo hương lúa mới và đất bùn. Cách rất xa mới có một cái cây, tiếng ve không ngừng vang lên trên cây, thanh âm giống như đang cạo lên tấm thiết. Trong mảnh đất bên cạnh thì có dế, phát ra tiếng kêu êm tai nhẹ nhàng.
Không biết xuất phát từ tâm tình thế nào, hai người đều không nói chuyện.
Nơi này, rất yên tĩnh, rất thoải mái. Do đó, cũng khiến người ta trở nên lười biếng, không muốn nói chuyện, không muốn động đậy.
Cứ như vậy không biết trôi qua bao lâu, Hoàng Linh Vũ ngồi đến phát ngốc, đại khái chỉ đơn thuần là phát ngốc do say rượu. Sau đó dần bắt đầu mổ gạo, bộ dáng muốn ngủ gật.
Mộ Dung Bạc Nhai không chút động đậy, bó gối ngồi yên, tay trái lại đặt trên thanh kiếm giấu trong tay áo bên phải.
Một người, hai người… hắn lặng lẽ đếm. Nếu không nghe sai, có sáu người đang tiếp cận nơi họ ngồi, đến từ trước sau trái phải bao vây lại.
Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên hắn bị tập kích trong thành Hoài Qua. Xem ra những người này rốt cuộc cũng nắm được hành tung của hắn. Có lẽ tiệm Hoài Qua cũng vì hắn mà bị những người này ngắm trúng.
Hơi thở của Hoàng Linh Vũ nhẹ nhàng vang lên bên tai, duy trì bình ổn chậm rãi. Chuyện bị người truy sát tập kích từ khi hắn ghi nhớ mọi chuyện đã xảy ra không ít, nhưng trước giờ chưa từng ở trong tình thế này. Trước đây khi quần chiến, bên cạnh luôn có bằng hữu hoặc thuộc hạ có thể chống đỡ một bên, mà hôm nay không những không có viện trợ, mà còn dư thêm một kẻ dân đen không biết võ phải bảo vệ.
Lòng thầm hận.
Hoàng Linh Vũ tuy sức mạnh và lực nhẫn nại đều không kém, nhưng cũng chỉ là so với trình độ của người bình thường, nếu muốn bảo toàn mạng sống của cả hai trở về thành, kế sách hiện tại, chỉ có__ liều mạng chiến đấu.
Hắn nhanh chóng phán đoán, cuối cùng quyết định nhắc nhở Hoàng Linh Vũ có người tiếp cận trước. Hắn và Hoàng Linh Vũ quen biết không sâu, cũng không biết đối mặt với nguy hiểm này, y có làm ra chuyện gì gây bất lợi cho cả hai không.
Ví như hiện tại, điều hắn cần nhất chính là, y chịu yên yên tĩnh tĩnh ngồi đợi ở đây, cho đến khi__ ngân quang tối tăm xuất hiện trong tay áo của Mộ Dung Bạc Nhai.
Hoàng Linh Vũ chợt cảm thấy bên cạnh có một sức mạnh ập tới, đánh bay y vào một thửa ruộng ẩm mềm cách xa mấy trượng. Keng__ Tiếng kim loại đụng vào nhau bỗng vang lên, dư âm luẩn quẩn không dứt, giống như quỷ hỏa phiêu đãng trong nơi hoang dã, bất chợt nổi lên, sau đó dần dần tàn lụi.
Lúc này Hoàng Linh Vũ mới tỉnh táo lại, trong bóng tối chỉ cảm thấy từng trận gió lạnh.
Khá lâu sau tiếng vang đầu tiên, lại có tiếng kim loại giao kích. Binh đao cọ ra từng điểm hỏa nhỏ, Hoàng Linh Vũ cuối cùng tìm được Mộ Dung Bạc Nhai. Lửa trong chớp mắt tắt ngúm, tất cả lại chìm vào trong tĩnh mịch.
Đám dế cạnh đó đều ngừng kêu, chỉ còn đám ve là phát ra tiếng.
Hoàng Linh Vũ chỉ cảm thấy trong không khí tựa hồ bị tăng thêm áp lực, ngay cả da thịt của mình cũng căng chặt, cái gì cũng nhìn không rõ không có nghĩa là y không biết chuyện gì đang xảy ra.
__ Bị tấn công, hơn nữa Mộ Dung Bạc Nhai khẳng định đã sớm phát giác.
Y có thể dựa vào tiếng vang đầu tiên, khẳng định được kích này tốc độ rất nhanh, nhanh tới mức nếu không toàn thần chống đỡ, lúc này y hoặc Mộ Dung Bạc Nhai nhất định đã thân đầu hai chỗ.
Mộ Dung Bạc Nhai đích thật sớm đã phát giác, chuyện khó tin là hắn không vì lo chạy trốn một mình, mà ném lại Hoàng Linh Vũ không quản. Đừng thấy đám người này tạm thời không làm gì Hoàng Linh Vũ, chỉ vì họ phát hiện Mộ Dung Bạc Nhai rất khó đối phó, nhất thời không thể chia người đi diệt khẩu.
Lại một kích. Tiếng vang còn chưa kịp tiêu tan, liên tiếp ba tiếng va chạm keng keng keng dấy lên ánh lửa ở những phương hướng khác nhau, tiếp đó, tiếng binh đao va chạm kéo dài liên miên không dứt. Lực đạo tuy không còn mạnh như kích đầu tiên, nhưng vẫn như không có điểm kết.
Hoàng Linh Vũ lặng lẽ nghe tiếng gió. Không giống vừa rồi, người tới nhanh chóng di dộng, y phục bị luồng gió thổi động, nhiễu loạn âm thanh trong gió.
Nếu Mộ Dung Bạc Nhai không lo tới y, hiện tại sớm đã có thể chạy xa.
Trong thế giới này, không có võ công là một chuyện rất thua thiệt. Nhưng nếu bảo y không minh không bạch thừa nhận ân tình của người khác, đặc biệt còn là ân tình của người có quan hệ ái muội bất minh…
Có câu ‘kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu’, cho nên hiện tại chuyện đầu tiên cần phải làm, đương nhiên là đồng tâm đối ngoại.
|